1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Cách đế vương đoạt thê - Lục Quang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2:

      Thái giám mở miệng đầu tiên khỏi thấp giọng mắng, còn ngừng nhìn xung quanh: “Xuỵt xuỵt, ngươi tiếng chút, đàm luận về Hoàng thượng, ngươi muốn sống cũng đừng kéo chúng ta xuống nước theo.”

      có việc gì, nhóm đại đầu cũng có ở đây, vị tiểu huynh đệ này, nhường chút.” Người này thoạt nhìn là thái giám lớn tuổi chen đến bên cạnh người Tân Thiểu Mẫn, nàng đành phải ngoan ngoãn thối lui đến bên. Thái giám tìm được vị trí tốt, bắt đầu mở máy hát: “Có nhớ Hoàng thượng vừa xuất thế Thái thượng hoàng liền mất hay ?”

      “Đây cũng phải là chuyện mới gì, chỉ là chuyện sinh lão bệnh tử thôi mà.”

      sai, nhưng lúc Hoàng thượng học, cun cớ cung nữ chăm sóc vô cớ chết bất đắc kỳ tử, rồi sau đó Hoàng thượng nhập điện tập viết, thái phó nổi danh là người khỏe mạnh cũng chết bất đắc kỳ tử, từ đó về sau, những người bên cạnh Hoàng thượng vô duyên vô cớ chết , sinh thần mười lăm tuổi của Hoàng thượng, hiểu đâu xuất trận lửa lớn thiêu rụi cung điện, cũng hủy luôn mặt Hoàng thượng, mấy ngày sau, mẫu phi qua đời, Tiên hoàng ốm chết, kế tiếp, Thái phó bên cạnh Hoàng thượng, Chiêm phủ, thị vệ, gần như hàng năm đều có người gặp chuyện may.”

      “… hay giả?”

      mấy cái mới nhất, giống như năm trước khi vừa mới nạp phi, Đức phi được sủng ái nhất, phải là cũng chết bất đắc kỳ tử sao? Mà nghe hai tháng trước Hiền phi cũng như vậy?”

      Tân Thiểu Mẫn phát , thái giám này đến đây, đột nhiên những người rửa rau đều im lặng tiếng động, nàng chậm rãi quét mắt nhìn qua, phát này là rất kỳ lạ, đoàn người làm bộ bận rộn, nhưng lỗ tai của họ lại đều dựng thẳng lên.

      “Lời này đến cũng đúng, chúng ta đều biết cho tới bây giờ Chúc Bình An và Thành Hâm đều bình yên vô sao, còn có vị thị vệ Thái Đấu bên người kia, cũng rất tốt.”

      “Đây có thể là hợp bát tự, cho nên bị sát.”

      Tân Thiểu Mẫn lắc đầu, trực giác mách bảo những người này rất rảnh rỗi, mới những chuyện bát quái kỳ lạ này. Lại , tay đoàn người đều dừng lại, nàng nhân cơ hội làm bộ mê mẩm nghe, nghỉ ngơi chút, chắc là cũng có gì là thể .

      “Nhưng mà, nếu Hoàng thượng là sát tinh cũng sai, tháng trước có cung nữ đưa bữa tối qua, khéo lúc Hoàng thượng tháo mặt nạ xuống, cung nữ này cẩn thận nhìn thấy mặt Hoàng thượng, khuôn mặt bỏng bị nhìn thấy ràng, Hoàng thượng liền tức giận sai người kéo ra ngoài điện đánh chết.”

      “Mặt và thân thể của Hoàng thượng đều bị bỏng, chỉ sợ
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2.2:

      Nàng nhìn thấy động tác của thái giám lớn hơn này là đáng khinh, rốt cuộc nàng cũng nở nụ cười giả dối. Đều là thái giám, tự nhiên còn có thể hạ lưu như vậy! Được lắm, cái gọi là oán hận, ta là thân mật oán Thọ Cầu… Ài, nàng chỉ có thể thái giám nơi này, là lưỡi còn dài lại bát quái hơn cả nữ nhân!

      Thời gian cầm đèn… thời gian cầm đèn nàng vội giống như con quay!

      Vào thời điểm này, làm sao nàng có thể đến cái tiểu hoa viên gì đó để tìm nàng ta? Nàng ta sai thời gian thôi…

      Nàng hỏi qua Lai Phúc, thời gian này hậu cung có rất nhiều đầu heo muốn ăn cơm, nàng đâu có thể phân thân mình ra được!
      Đừng là rời , nàng xác định nàng làm việc gần hai mươi bốn giờ, thể lực của nàng tới cực hạn, tại nàng thầm nghĩ muốn ngã xuống giường, đến cơm cũng có thể cần ăn!

      “Được rồi, đông tự ban có thể nghỉ ngơi khắc rồi dùng bữa.” Đột nhiên có người hô lớn.

      Tân Thiểu Mẫn ngồi xổng xuống cạnh góc thùng, đông tự ban… phải nàng là nhất ban sao?! Lúc trước cũng có nghe La công công hô na nhất ban nghỉ ngơi, nàng mới hỏi Lai Phíc nàng là na nhất ban .

      Dùng bữa? Ăn cơm sao?! Tâm tình của nàng có chút kích động, bên c, ạnh đạo bóng mờ bao phủ, làm cho khuôn mặt nàng vui vẻ, nhưng ngai lúc thoáng nhìn thấy người cầm tay bánh màn thầu tới, tươi cười của nàng biến mất từng chút từng chút .

      “Hai cái.” Lai Phúc nghĩa khí chọn hai cái lớn cho nàng.

      “…Chỉ như vậy?” Nàng vô cùng suy yếu hỏi. Nàng lao động vất vả suốt hai mươi tư tiếng, vậy mà thù lao cũng chỉ được có hai cái bánh bao?

      Lai Phúc dụi dụi mắt, hoài nghi bản thân mình hoa mắt, vừa rồi cảm thấy Thọ Cầu cười giống như đóa hoa nở rộ, đáng tiếc trong nháy lại liền héo rũ rồi.

      “Chờ buổi sáng mai, chúng ta có thể ăn đồ ăn nóng.” Lai Phúc cố gắng trấn an nàng, nhét hai cái bánh màn thầu vào trong tay nàng.

      “Gạt người, tháng sau còn có sinh thần của Hoàng thượng…” Nàng lẩm bẩm, vạn phần xót xa nhìn bánh màn thầu lớn cỡ bàn tay. Xem ra nàng thích ứng rất nhanh, nàng gần như hòa hợp với cuộc sống nơi này, thậm trí bắt đầu sợ hãi loại hình thức sinh hoạt này, còn như vậy nữa, nàng hoài nghi nàng mệt đến chết đối luôn chứ! Trời ạ, vì sao ông trời lại muốn chỉnh nàng như vậy? Đưa nàng đến nơi quỷ quái này, nàng còn chưa có tự tìm tòi mà bị tha làm lao công.

      “Ngươi ở đây lẩm bẩm cái gì, đến bên ăn , đừng quấy rầy người khác làm việc.” Lai Phúc thúc giục nàng.

      Tân Thiểu Mẫn thở dài, là nàng muốn động, mà ngồi lâu chân tê rần. Khi nàng cố gắng đứng dậy, nàng
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2.3:

      Nàng vừa đói vừa mệt, cả người lại dính muốn chết, cuối cùng nàng còn phải tiếp tục làm tổ ở đây!

      Đều do nàng có đám đồng vô tình vô nghĩa, căn bản là có ý tìm kẻ chết thay, mới có thể cố tình chọc giận nàng, mà nàng đói đến điên rồi, đơn giản như vậy liền phát hỏa.

      Cần phải làm thế nào để nàng phát hỏa? Nàng chỉ ăn hai cái bánh màn thầu có mùi vi, bọn họ lại tụ tập ở chỗ ăn hương uống lạt… Tốt xấu gì đoàn người đều là đồng , phần nàng bát canh sao?! Ác quá, là quá ác!

      “Ngươi làm gì?”

      Phía sau bỗng có tiếng quát khiến tim nàng run lên, quay đầu lại - - ! “Thành công công…”

      rũ mắt nhìn nàng, thấy trong miệng nàng cắn đồ ăn, khuôn mặt ngốc hoảng sợ.

      “Ta van cầu ngươi, ta xin nhờ ngươi, ngàn vạn lần đừng ra, ngàn vạn lần đừng ra!” Nàng hai lời nhét bó cải vào trong miệng, hai tay lau vội lên áo, rồi vội vàng bắt lấy vạt áo của . “Đại ca, nơi này của ta có chút đồ, ngươi muốn hay , ta chia cho ngươi nửa, hương vị của đồ này tuyệt đối ngon hơn bên ngoài!”

      Nàng chính là nhất thời đói bụng mất lý trí, đợi đến khi nàng thanh tỉnh, nàng nắm lấy vài cái rau xanh thoạt nhìn có thể ăn được, lại thuận tiện cẩm thêm hai củ khoai lang, đào ra từ bên trong lò than, sau đó trốn đến cửa kho bên cạnh Ngự thiện phòng.

      Hu hu… Nàng muốn bị phạt, nàng vừa đói vừa mệt, lại phạt thêm nữa, bằng ngày mau trực tiếp mang nàng chôn luôn .

      Nhìn nàng phun miệng đồ ăn ra, sau đó lại nhét vào trong miệng, vẻ mặt hoảng sợ như con thỏ, đỏ mắt tái mặt, nhưng hai tay còn ngừng run rẩy, biết tại sao, nhưng lại khiến nhịn được cười.

      chỉ như thường ngày đến Ngự thiện phòng lấy chút đồ ăn khuya, sau kh nghe thấy kho hàng bên cạnh có tiếng động, đến xem chút thôi, lại nhìn thấy có người đưa lưng về phía , sau khi lên tiếng hỏi, nghĩ đến gặp tình cảnh như vậy.

      Tân Thiểu Mẫn nhìn hơi nghiêng mặt cười, đoán rằng người nọ có thể thương lượng, vội vàng buông ra, đưa tay đào đào đất, khoai lang hẳn là chín, có thể ăn.

      Mặc kệ khoai lang nóng bỏng tay, nàng vừa lột vỏ vừa cẩm vành tai, lột vỏ phần đầu có chút cháy đen, liền thấy màu vàng óng bên trong của khoai lang lộ ra ngoài, vừa nóng vừa thơm ngọt mê người, nàng hai lời liền đưa đến trước mặt .

      “Đại ca, ngươi ăn thử xem, lừa ngươi, tuyệt đối ăn ngon.”

      theo bản năng quay mặt, thu lại ý cười mặt, khuôn mặt tuấn mỹ giấu diễm có chút ghét bỏ.

      Tân Thiểu Mẫn thấy thế, cho rằng ghét bỏ khoai lang hợp vệ sinh, lập tức lột miếng bỏ vào trong miệng, nóng đến mức nàng nhe răng trợn mắt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn, khẽ tán tưởng: “Đồ ăn ngon…” Đây mới là đồ ăn, miệng nóng lại mang theo mùi vị đặc thù của khoai lang, vừa vào miệng liền tan ở đầu lưỡi của nàng! Nàng nhịn được lại lột miếng nữa, chẳng sợ nóng liền bỏ vào miệng.

      trừng mắt nhìn nàng thỏa mãn đắc ý giống như có được thiên hạ, tưởng nàng động thủ muốn bóc vỏ cho ăn, ai ngờ nàng lại đưa vào miệng chính mình, lúc này đây ngay cả hai mắt đều cười đến nheo lại, khóe môi gợi lên độ cong mê người, giống như nàng ăn sơn hào hải vị gì đó, món ăn quý, được làm kỳ công, nhưng thực tế, đây chẳng qua chỉ là khoai lang mà thôi.

      Khoai lang, ăn qua, nhưng nhớ được ăn từ bao lâu trước, sớm quên mùi vị.

      Thấy nàng muốn cắn lấy toàn bộ, khỏi tức giận: “ phải đưa cho ta ăn sao?”

      Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, động tác liền dừng lại, trừng mắt nhìn khoai lang trong tay, giật mình, bản thân lại đói bụng đến mất lý trí, từ đầu quên mất !

      “Đại ca nếm thử, ăn rất ngon!” Nàng xong, động thủ bóc vỏ bên ngoài, cái lưỡi thơm tho còn ngừng liếm môi, như có ý muốn nuốt hết tất cả những gì còn dính ở môi xuống, chút cũng để lãng phí.

      Thất nàng đưa đến, mới giật mình thấy trong lúc nhất thời lại bị nàng ảnh hưởng. Từ đầu nghĩ ăn khoai lang này, nhưng thấy tiểu thái giám ăn rất ngon, cho rằng đói bụng, nhưng lại muốn ăn.

      Đưa tay tiếp nhận, khoai lang cực nóng, mùi thơm ngọt xông vào mũi, cắn miếng , còn ngậm trong miệng, liến thấy nàng đứng ở gần bên cạnh.

      “Ăn ngon, đúng ! Đại ca, ta với ngươi, cái này dùng lửa nướng khác hẳn với dùng nồi nấu, ta làm đất ướt sau đó bao lại ở bên ngoài củ khoai, đào cái động quăng chút than vào, kể từ đó hương vị càng đậm, ngọt mà ngấy, quan trọng nhất là mềm ngon, giống như vừa vào miệng liền tan, ăn ngon lắm đúng !”

      hơi nhăn mày, cảm thấy tiếng huyên náo của nàng có chút ầm ĩ, nhưng… Tiểu thái giám này đúng, ra mùi vị đưa vào miệng sai chút nào, y hệt như người tham ăn, nhìn tuổi tác của ước chừng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà sao lại luyện được miệng lưỡi tốt như vậy?

      “Đại ca còn muốn nữa , đây còn củ cho ngươi!” Nàng bộ hào phóng dâng củ khoai nàng thèm dãi lên, nhưng ra là muốn lấy khoai lang để tạo quan hệ, thậm chí còn muốn kéo phạm tội cùng.

      “… Vậy còn ngươi?” Nhìn nuốt nước miếng, muốn dâng khoai lang lên, nhưng tay lại run như vậy.

      “Ta đói bụng.” Giọng của nàng có chút hư nhuyễn. Nàng đói bụng, là sắp chết đói… Nhưng có quan hệ, dù sao nhân sinh đến cũng đều cùng
      [​IMG]
      ly sắc thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 3.1:

      Từ sau khi Thành Hâm bảo vệ nàng trước mặt La Ký, cuộc sống của nàng tại Ngự thiện phòng trở nên thuận buồm xuôi gió khiến cho mọi người đỏ mắt vì ganh tỵ.

      Nàng bắt đầu làm việc vào giờ mão, đến giờ Tuất là xong, hơn nữa, trọng điểm ở chỗ, nàng cần rửa rau, chỉ cần lấy đồ ăn, đôi khi còn có thể ăn điểm tâm, mà chuyện làm người ta vui vẻ nhất là - sau khi xong việc nàng còn có bữa ăn khuya!

      Cũng phải nàng muốn , nhưng vị đại ca kia ra cũng là người tốt, ngoại trừ có chút kỳ quái, cơ bản cũng có gì để xoi mói.

      " đoán ra được?" đè hộp thức ăn, cực kỳ hứng thú hỏi.

      Tân Thiểu Mẫn hơi híp mắt lại, chậm rãi ngửi ngửi, bỏ qua bất cứ dấu vết nào. " Ừm... Đại ca, ta nghĩ trong này có nguyên liệu chính là củ ấu, những ta lại biết tên của món này, huynh có biết ...củ ấu có cái tên cổ, nhưng mà ta..."

      "Thôi, cho ngươi ."

      " , chờ ta chút nữa, ta chắc chắn nhớ ra." Nàng đẩy hộp cơm về lại cho , dứt khoát nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên, đầu lại bị cái gì đó đập trúng, khiến nàng phải mở mắt, ánh mắt ai oán.

      "Ánh mắt đó của ngươi là sao?" tức giận liếc nàng cái, nhặt hung khí đập trúng nàng từ dưới đất lên. "Là hạt dẻ chín."

      " Hạt dẻ?" Nàng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn lại, kinh hãi nhìn cành cây, từng chùm hạt dẻ vẫn còn được bao bọc trong vỏ quả đầy gai. " ra đây là cây hạt dẻ... có nhiều hạt dẻ đấy!" Nàng hô lên đầy ngạc nhiên, tiếc rằng sắc trời khá tối, nàng chỉ có thể nhìn được ít, chỉ là nắm những hạt dẻ trong tay, làm cho nàng bỗng nhiên nhớ tới..." Hạt dẻ nước, ta nhớ ra rồi, là hạt dẻ nước. Nó sinh trưởng trong nước, gọi là hạt dẻ nước!"

      Thành Hâm nhìn nàng vui vẻ khoa chân mua tay, giống như gặp được chuyện vui trong cuộc sống, khiến khỏi mỉm cười. "Đoán đúng rồi, ăn ." Vừa rồi muốn ta(Tân Thiểu Mẫn) ăn, cũng nghĩ tới ta kiên trì phải đoán ra mới nhận, thích việc làm khó dễ ta(Tân Thiểu Mẫn), nhưng cảm thấy bản thân cũng chơi đến nghiện.

      thể , khứu giác của ta(Tân Thiểu Mẫn) rất tuyệt, mặc kệ thử như thế nào, gần như có món ăn nào ta(Tân Thiểu Mẫn) đoán ra.

      " Đa tạ đại ca!" Nàng đón lấy hộp cơm như việc đương nhiên.

      Mở nắp ra, có mấy món đồ ăn bên trong, vẫn còn ấm, có vẻ như vừa lấy ra từ Ngự thiện phòng, so với lương khô nàng thường ăn, là tốt đến mức thể tốt hơn.

      " Đại ca, huynh ngươi có muốn ăn chút hay ?"

      " cần. "

      Nàng gắp đồ ăn cho vào miệng, né tránh ánh mắt nóng rực hơi nghi ngờ của . "Huynh đói bụng sao?"

      " đói bụng."

      Nàng lại gắp thêm hai miếng, trong ánh mắt chăm chú của , cuối cùng cũng nhịn được, hỏi: "Đại ca, huynh đói bụng sao lại cứ nhìn ta chằm chằm vậy?" Nàng thở dài, gắp miếng đồ ăn, đưa trực tiếp đến bên miệng .

      " Đại ca, ăn chút."

      quay mặt, nàng lại kiên trì đưa đến bên miệng, làm thể há miệng.

      "Đúng rồi, chắc chắn huynh rất đói, nếu nhìn ta chằm chằm làm gì chứ?" Cái người dở hơi này cũng là, làm nàng dạo này bị nhìn đến mức tâm hoảng ý loạn.

      " Ngươi nghĩ tới đồ ăn này có độc sao?" chợt hỏi.

      Nàng ngừng lại, lập tức cười haha. " Đồ hoàng thượng ăn, sao có thể có độc?" Vị đại ca này của nàng có tật xấu là thích hù doạ nàng, nàng cũng nắm cung quy nên thường bị dọa đến ngẩn người, nhưng lâu cũng dần quen.

      " Chính đồ của Hoàng Thượng ăn mới có độc." Cho nên mới thể nào hiểu được vì sao mỗi lần ta(Tân Thiểu Mẫn) ăn cái gì cũng có thể buông lỏng thoải mái như vậy, đủ để khiến thèm dãi.

      Tân Thiểu Mẫn nháy mắt mấy cái, nhìn về phía hộp cơm, nhớ tới chuyện Hà Bích từng qua rằng Thọ Ương từng là thái giám thử độc cho hoàng thượng. Nàng thể bình luận rằng cuối cùng là do hoàng thượng tốt đến mức có người muốn làm phản, hay là có người lòng lang dạ thú, hơn nữa, có lẽ cho đến ngày nàng có thể ra khỏi cung, việc này cũng dến phiên nàng quản.

      " dám ăn?" cười, nheo mắt hỏi.

      " phải, chỉ là cảm thấy ..." Nàng cúi xuống, tiếp tục gắp đồ lên ăn. "Đồ ăn
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 3.1:

      Từ sau khi Thành Hâm bảo vệ nàng trước mặt La Ký, cuộc sống của nàng tại Ngự thiện phòng trở nên thuận buồm xuôi gió khiến cho mọi người đỏ mắt vì ganh tỵ.

      Nàng bắt đầu làm việc vào giờ mão, đến giờ Tuất là xong, hơn nữa, trọng điểm ở chỗ, nàng cần rửa rau, chỉ cần lấy đồ ăn, đôi khi còn có thể ăn điểm tâm, mà chuyện làm người ta vui vẻ nhất là - sau khi xong việc nàng còn có bữa ăn khuya!

      Cũng phải nàng muốn , nhưng vị đại ca kia ra cũng là người tốt, ngoại trừ có chút kỳ quái, cơ bản cũng có gì để xoi mói.

      " đoán ra được?" đè hộp thức ăn, cực kỳ hứng thú hỏi.

      Tân Thiểu Mẫn hơi híp mắt lại, chậm rãi ngửi ngửi, bỏ qua bất cứ dấu vết nào. " Ừm... Đại ca, ta nghĩ trong này có nguyên liệu chính là củ ấu, những ta lại biết tên của món này, huynh có biết ...củ ấu có cái tên cổ, nhưng mà ta..."

      "Thôi, cho ngươi ."

      " , chờ ta chút nữa, ta chắc chắn nhớ ra." Nàng đẩy hộp cơm về lại cho , dứt khoát nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên, đầu lại bị cái gì đó đập trúng, khiến nàng phải mở mắt, ánh mắt ai oán.

      "Ánh mắt đó của ngươi là sao?" tức giận liếc nàng cái, nhặt hung khí đập trúng nàng từ dưới đất lên. "Là hạt dẻ chín."

      " Hạt dẻ?" Nàng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn lại, kinh hãi nhìn cành cây, từng chùm hạt dẻ vẫn còn được bao bọc trong vỏ quả đầy gai. " ra đây là cây hạt dẻ... có nhiều hạt dẻ đấy!" Nàng hô lên đầy ngạc nhiên, tiếc rằng sắc trời khá tối, nàng chỉ có thể nhìn được ít, chỉ là nắm những hạt dẻ trong tay, làm cho nàng bỗng nhiên nhớ tới..." Hạt dẻ nước, ta nhớ ra rồi, là hạt dẻ nước. Nó sinh trưởng trong nước, gọi là hạt dẻ nước!"

      Thành Hâm nhìn nàng vui vẻ khoa chân mua tay, giống như gặp được chuyện vui trong cuộc sống, khiến khỏi mỉm cười. "Đoán đúng rồi, ăn ." Vừa rồi muốn ta(Tân Thiểu Mẫn) ăn, cũng nghĩ tới ta kiên trì phải đoán ra mới nhận, thích việc làm khó dễ ta(Tân Thiểu Mẫn), nhưng cảm thấy bản thân cũng chơi đến nghiện.

      thể , khứu giác của ta(Tân Thiểu Mẫn) rất tuyệt, mặc kệ thử như thế nào, gần như có món ăn nào ta(Tân Thiểu Mẫn) đoán ra.

      " Đa tạ đại ca!" Nàng đón lấy hộp cơm như việc đương nhiên.

      Mở nắp ra, có mấy món đồ ăn bên trong, vẫn còn ấm, có vẻ như vừa lấy ra từ Ngự thiện phòng, so với lương khô nàng thường ăn, là tốt đến mức thể tốt hơn.

      " Đại ca, huynh ngươi có muốn ăn chút hay ?"

      " cần. "

      Nàng gắp đồ ăn cho vào miệng, né tránh ánh mắt nóng rực hơi nghi ngờ của . "Huynh đói bụng sao?"

      " đói bụng."

      Nàng lại gắp thêm hai miếng, trong ánh mắt chăm chú của , cuối cùng cũng nhịn được, hỏi: "Đại ca, huynh đói bụng sao lại cứ nhìn ta chằm chằm vậy?" Nàng thở dài, gắp miếng đồ ăn, đưa trực tiếp đến bên miệng .

      " Đại ca, ăn chút."

      quay mặt, nàng lại kiên trì đưa đến bên miệng, làm thể há miệng.

      "Đúng rồi, chắc chắn huynh rất đói, nếu nhìn ta chằm chằm làm gì chứ?" Cái người dở hơi này cũng là, làm nàng dạo này bị nhìn đến mức tâm hoảng ý loạn.

      " Ngươi nghĩ tới đồ ăn này có độc sao?" chợt hỏi.

      Nàng ngừng lại, lập tức cười haha. " Đồ hoàng thượng ăn, sao có thể có độc?" Vị đại ca này của nàng có tật xấu là thích hù doạ nàng, nàng cũng nắm cung quy nên thường bị dọa đến ngẩn người, nhưng lâu cũng dần quen.

      " Chính đồ của Hoàng Thượng ăn mới có độc." Cho nên mới thể nào hiểu được vì sao mỗi lần ta(Tân Thiểu Mẫn) ăn cái gì cũng có thể buông lỏng thoải mái như vậy, đủ để khiến thèm dãi.

      Tân Thiểu Mẫn nháy mắt mấy cái, nhìn về phía hộp cơm, nhớ tới chuyện Hà Bích từng qua rằng Thọ Ương từng là thái giám thử độc cho hoàng thượng. Nàng thể bình luận rằng cuối cùng là do hoàng thượng tốt đến mức có người muốn làm phản, hay là có người lòng lang dạ thú, hơn nữa, có lẽ cho đến ngày nàng có thể ra khỏi cung, việc này cũng dến phiên nàng quản.

      " dám ăn?" cười, nheo mắt hỏi.

      " phải, chỉ là cảm thấy ..." Nàng cúi xuống, tiếp tục gắp đồ lên ăn. "Đồ ăn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :