1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Đường Mộng Nhược Ảnh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20

      Editor: tieudangnhi




      Bởi vì vẫn là mùa xuân, ra tay áo ngủ cũng khá dài, cổ áo phải là loại rất thấp, cho nên cũng để lộ nhiều phần da thịt ra ngoài cho lắm.

      Chỉ là, bên trong nàng có mặc đồ lót, mà áo ngủ này lại là loại trắng thuần hơi mỏng, tuy rằng phải là loại nhìn xuyên thấu, nhưng cũng rất bạc, sau khi nàng đứng lên, giang hai tay, phần ngực đầy đặn của nàng theo đó mà nâng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng bên trong.

      Bởi vì muốn kéo tay lại, thân thể nàng lúc này cũng dựa sát vào người , loạn choạng nhướn lên, bầu ngực cao ngất theo đó mà cạ sát vào thân mình của

      Quân Vô Ngân vốn cũng muốn đốt, chỉ là muốn nhìn phản ứng của nàng, muốn nhìn nữ nhân này có phải lúc nào cũng bảo trì tư thế bình tĩnh cùng ngăn cách hay , lại ngờ, phản ứng của nàng lại lớn như vậy.

      Nàng khẩn trương vì Phong Dật Hiên như vậy, phải chỉ là mấy bức hoạ thôi sao?

      Trong đôi mắt khỏi ảo não vài phần, mặt cũng càng thêm trầm, vừa định gì đó, lại bởi vì thân thể mềm mại của nàng đột nhiên dựa vào quá gần làm cho cứng đờ.

      Hai tròng mắt đảo lại, nhìn thấy bộ ngực cao ngất của nàng mê hoặc, thân thể liền cứng đờ, đột nhiên có cái gì đó chảy qua, có loại xúc động từ trước đến nay chưa có.

      lớn như vậy, còn chưa có trải qua loại xúc động này, tuy rằng bình thường đem nữ nhân để trong mắt, tuy rằng lạnh lùng của làm cho người ta nhìn thấy mà sợ mất mật, lại vẫn còn có nữ nhân sợ chết muốn quyến rũ , nhưng mà, chưa từng cảm nhận qua loại xúc động như thế này.

      Ngược lại mỗi lần đều là loại cảm giác rất chán ghét, Tà nhi có bệnh khiết phích, chưa bao giờ để cho nữ nhân tới gần, nhưng mà vì sao, nữ nhân này dựa vào gần như vậy, chỉ có phản cảm, ngược lại lại có cái loại xúc động này.

      Trong ánh mắt nhìn nàng, chậm rãi tăng thêm vài phần thâm thuý.

      “Đáng giận.” Đường Nhược Ảnh đột nhiên mắng thầm tiếng, sau đó rất nhanh liền thu tay lại, lập tức xoay người, đưa lưng về phía .

      Mấy bức hoa kia rất quan trọng, còn va chạm này cũng quan trọng, nàng phải là tiểu nữ sinh biết gì, vừa rồi ràng cảm giác được thân thể phản ứng, còn có, trong ánh mắt của cũng có tia khác thường, hơn nữa, nàng rất ràng, nàng bây giờ giao thân mình, chỉ sợ nam nhân này thể chống cự.

      Đêm hôm khuya khoắc này, ai cũng dám cam đoan làm ra chuyện gì.

      Nàng đột nhiên xoay người, Quân Vô Ngân cũng phục hồi tinh thần lại, trong mắt lại hiên lên ảo não, biết là ảo não vì phản ứng của mình, hay là ảo não vì nàng.

      Đường Nhược Ảnh đến trước giường, cầm lấy chiếc áo dài mặc lên người, cũng có quay đầu nhìn , thấy hình như vẫn có ý rời , mày nhíu lại, trầm giọng :”Người tới là khác, để ta sau người đến pha cho Vương gia ly trà.”

      Đêm hôm khuya khắc, cứ ở cùng hoài như vậy, là quá nguy hiểm, xong liền làm bộ muốn hét kêu người đến.

      Nàng biết chuyện đêm hôm tới chỗ này, nhất định muốn để cho người khác nhìn thấy, cho nên mới cố ý muốn đãi khách, thực tế là muốn đuổi .

      Thông minh như , làm sao có thể ý tứ của nàng, khoé môi cười gượng :”Được rồi, trà cần uống, bổn vương cũng nên rời rồi.”

      Tay nắm bức hoạ, tựa hồ hơi siết chút, sau đó mới đem bức hoạ đặt ở bàn, hai tròng mắt liếc nhìn bóng dáng thẳng lưng của nàng cái, sau đó cất bước ra ngoài.

      chỉ sợ là điên rồi, đêm hôm khuya khắc lại chạy đến phòng của nữ nhân này, kết quả thế nhưng…

      Đường Nhược Ảnh thầm thở dài nhõm, cũng may, phải là loại nam nhân vô sỉ hạ lưu, nếu như dùng sức mạnh với nàng, cho dù nàng có ở trong hắc đạo lăn lộn lâu như vậy, cũng có khả năng là đối thủ của .

      “Cẩn thận Quân Lưu Thương, cũng giống Hoàng Thượng, có thể để ngươi dễ dàng lừa gạt như vậy.” Sau khi ra được hai bước, đột nhiên ngưng lại, cũng có xoay người, đưa lưng về phía nàng, trầm giọng , đây cũng có thể xem như là loại nhắc nhở .

      “Còn nữa, Mộ Dung Lăng Thiên hình như cũng bắt đầu nghi ngờ ngươi..” Mộ Dung Lăng Thiên hoài nghi, hẳn là vì chuyện tìm nàng có liên quan, cho nên chuyện này, cũng nên nhắc nhở nàng tiếng.

      vừa xong, liền chút chần chừ, rất nhanh rời . Khoé môi Đường Nhược Ảnh co rút vài cái, nam nhân này, đúng là kỳ quái, nàng cũng ngờ, tối hôm nay đến, là vì muốn nhắc nhở nàng mấy chuyện này???

      Mà đối với Mộ Dung Lăng Thiên, nàng sớm đề phòng, sợ phát cái gì đó, cho nên mới bảo Đường Hứa tạm thời liên lạc với các thương gia, mấy thứ kia tại đều chuẩn bị tốt, nhưng có đầu nhập vào.

      tại tài chính của Đường gia đều sắp dùng hết rồi, nếu sản xuất, bán ra, tiền lương công nhân nhiều như vậy cũng thể phát cho họ.

      Nàng tại thiếu nhất là tiền!

      Đột nhiên nhớ tới mấy bức hoạ do nàng tự hoạ, có phải bị Quân Vô Ngân mang hay ?

      Khi ánh mắt hơi đổi, ngoài ý muốn phát được, tất cả thế nhưng đều nằm hết bàn, ngây ngốc, nam nhân này, làm việc đúng là làm cho người ta đoán ra mà.

      Bất quá, tại nàng cũng có thời gian để ý tới , điều tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền, tiền buôn bán lời có thể làm chuyện khác.

      phải nàng tham tiền, mà trong cái xã hội này, nếu là có tiền, vĩnh viễn đều bị người khác khi dễ, hơn nữa nếu nhanh chóng biến mình thành cường đại, kế tiếp, chừng mạng cũng còn, đây là quy luật sinh tồn trong xã hội loài người.

      Cầm bức hoạ bàn lên, đôi mắt của nàng hơi lên tia dị sắc, nàng muốn kiếm tiền, nhưng cũng làm cho thanh danh của Phong Dật Hiên bị hao tổn.

      Nếu như chuyện này làm tốt, vậy nàng có thể thoải mái ngồi chờ những thổi bạc trắng bóng hướng về túi tiền nàng mà chảy vào.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Đãi Vương phủ.

      Lưu Vân rốt cuộc nhìn thấy Quân Vô Ngân trở về, thầm thở dài nhõm hơi, vội vàng tiến ra tiếp đón, thấp giọng :”Vương gia, ngài trở lại.”

      “Ân.” Rầu rĩ lên tiếng, mặt lạnh lùng có biểu gì, tiếp tục về phía trước.

      “Vương gia, có phải ngài tìm Đường tiểu thư hay .” Lưu Vân ngạc nhiên, nhất thời nhanh nhẹn mau lẹ hỏi, sau khi hỏi xong, ngay cả đều kinh sợ.

      tuyệt đối phải là loại người tò mò, cũng chưa bao giờ hỏi chuyện nên hỏi, nhưng mà lần này, thực là quá tò mò, rất rất tò mò.

      Quân Vô Ngân đột nhiên dửng bườc, chuyển mắt, nhìn về phía , Lưu Vân lòng nhắc tới làm cho yết hầu của đông cứng.

      “Chuyện của bổn vương, còn cần bẩm báo với ngươi sao?” Cúi đầu lên tiếng. cũng phải là giọng lạnh băng như thường ngày, ngược lại có thêm phần tức giận.

      Lưu Vân kinh sợ, cũng bởi vì bị Quân Vô Ngân chỉ trích, mà là vì, có thể nhìn thấy Vương gia phát hoả, theo Vương gia lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia phát hoả.

      Nhìn bóng dáng Quân Vô Ngân rời , Lưu Vân nửa ngày cũng kịp phục hồi lại tinh thần.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Tương Vương phủ.

      “Sư huynh, người bị nữ nhân kia quyến rũ đều là cực phẩm, giống Phong Dật Hiên, như tiên nhân hạ phàm vậy, mà Hoàng Thượng, cũng tuấn tiêu sái, hay đổi lại là nam nhân bình thường, chắc nàng ta nhìn vào trong mắt ?” Sở Vân Phong hơi mỉm cười.

      “Nga!!” Hơi nhíu mày, đôi mắt cũng hơi nheo lại, khoé môi nâng lên, xuất ra thâm ý cười khẽ khác thường :”Vậy để cho .”
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Editor: VTVT



      Mặt đáng hơi cứng đờ, đôi mắt ý cười cũng bị kiềm hãm, "? ? là mỹ kinh vì thiên nhân, nhưng dù sao cũng là." Trong thanh mang theo áp lực, mang theo vài phần khó xử, cũng chứa tia lo lắng:"Sư huynh, làm như vậy có phải hay quá độc ác."

      "Ngoan*?" Hai tròng mắt híp lại, ngón tay thon dài, chậm rãi thu lại, "Nếu như nàng muốn, ai có thể miễn cưỡng nàng, hết thảy mọi quyền quyết định đều thuộc về nàng." Mặt tràn đầy ý cười, vô tội liên quan.

      *ngoan ở đây là ngoan độc ý.

      Thanh dễ nghe chậm rãi truyền đến, từ tính có vài phần say lòng người, nhưng có nửa phần cảm tình, ràng mang mặt có ý cười, làm cho người ta cảm giác nửa phần lo lắng. . .

      Nàng kết luận nữ nhân háo sắc kia kìm được dụ hoặc người nọ .

      "Ách. . ." Sở Vân Phi ngạc nhiên, như vậy thôi, nhưng nàng như lời đồn đãi sao, nàng nhất định phải chết sao?

      "Sư huynh, huynh nàng nghe được Hoàng Thượng chỉ hôn có phản ứng gì? Nhất định thực hưng phấn ?" Sở Vân Phi đến gần chút, vẻ mặt thần bí . .

      "Ngươi muốn vậy ." Khóe môi hơi giơ lên, gợi lên độ cong thản nhiên, thản nhiên cười khẽ dụ hoặc làm cho người ta hít thở thông, đương nhiên biết lòng hiếu kỳ thái quá Sở Vân Phi sớm muốn xem nữ nhân có bộ dạng thế nào.

      Thế nhưng muốn , cho xem cũng tốt, tuy đối với nữ nhân kia hứng thú, nhưng Hoàng Thượng bên kia vẫn còn muốn giả vờ giả vịt. .

      Hoàng Thượng phải muốn buộc động thủ sao? Nếu hề bất động, chẳng phải phụ mảnh 'hảo tâm' của Hoàng Thượng hay sao.

      "Sư huynh, công bằng, vì sao huynh liếc mắt cái có thể nhìn thấu ta suy nghĩ gì, mà ta lại vĩnh viễn đoán ra huynh nghĩ gì?" Sở Vân Phi đứng thẳng, trong thanh ràng mang theo vài phần bất mãn.

      ngu ngốc? Hay là sư huynh quá giảo hoạt?

      ngốc sao? Nếu ngốc, ngày đó hạ chỉ sợ sai biệt lắm đều là ngốc tử, cả sư phó đều là thiên tài, chỉ lên núi đến năm năm, liền học xong bản lĩnh sư phó sở hữu, sư phó đành phải cho theo sư huynh xuống núi .

      chẳng qua có lòng hiếu kỳ quá nặng thôi.

      "A. , " khóe môi tiếp tục giơ lên, nghiệt kia mỉm cười, ai ai cũng ngăn được, chính là, trong nụ cười kia, vốn có chút độ ấm nào, ngược lại trong đôi mắt lại quá nhiều hàn ý, nếu đơn giản như vậy mọi người nhìn thấy, chỉ sợ sống tới hôm nay .

      "Sư huynh, nghe nữ nhân kia rất đẹp, nếu huynh liền thú về, xứng với dung mạo tuyệt thế của huynh, cũng là tệ. Hơn nữa..." Sở Vân Phi nhìn thấy khóe môi treo nụ cười cũng khỏi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần nửa nửa giả cười .

      Mày kiếm nhíu lại, mi nhiều hơn vài phần khinh thường, thú? ? Cưới nữ nhân như vậy? cái có dung mạo, nữ nhân ngu ngốc mà háo sắc?

      mệt cho Hoàng Thượng có thể tìm được nữ nhân như vậy.

      "Ngươi nghĩ như vậy, đừng ." Quét mắt liếc cái, thành công làm Sở Vân Phi ngậm mồm.

      "Hảo, hảo, ta ." Lòng hiếu kỳ có thể giết chết con mèo, với lòng hiếu kỳ rất nặng của nặng, cho tới xem, còn bằng giết .

      Đường phủ.

      Đường Nhược Ảnh nhìn in ấn hán ấn của nàng cầu ấn ra 'Chuyên đề nhân vật sách báo' mặt lên ánh sáng hưng phấn, khóe môi cũng gợi lên ý cười vừa lòng, tệ, nàng muốn có hiệu quả.

      Sách báo tổng cộng có hai bản.

      Trong đó quyển bình thường, chính là bìa mặt có bức họa Phong Dật Hiên, bình thường hình tượng xuất trước mặt mọi người, tiên bàn phiêu dật. Thư bên trong đều viết chuyện về Phong Dật Hiên, là nàng tự mình viết , đương nhiên đều viết tốt nhất, vốn thôi, xác thực Phong Dật Hiên chỗ nào là tốt.

      khác bản tinh xảo bên trong có mười lăm bức họa nàng vẽ, triển lãm phong cách bất đồng của Phong Dật Hiên bất đồng.

      "Hảo, ấn giống bản này cho ta, bản bình thường ấn mười vạn phần, bản tinh xảo ấn mười phần thôi ." Sau khi xem hết lại, Đường Nhược Ảnh phân phó đưa thư đến cho người.

      "Cái gì? ? Ấn mười vạn phần?" Người nọ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, chỗ này, dẫn nhiều như vậy làm sao, nàng nghĩ tiểu thư vì ám luyến Phong công tử ấn đến tương tư tàng trữ vật!

      "Làm theo lời của ta." Đường Nhược Ảnh để ý đến kinh ngạc của , thấp giọng , "Còn có, chuyện này phải giữ bí mật, đừng cho người khác biết biết, sách báo này là từ chúng ta in ấn bán ra."

      tại là thời kì mấu chốt, nàng thể có nửa điểm sai sót, bìa mặt sách báo như vậy, còn có bức họa in ấn, đều quá đặc biệt, niên đại này có. .

      "Dạ." Sau khi lấy lại tinh thần, giọng đáp lời, sau đó chậm rãi rời .

      "Tiểu thư, ngươi quá lợi hại , chỉ có có thể vẽ tranh đẹp như vậy. Nhưng lại có thể ấn tất cả thành thư, tiểu thư, ngươi quá vĩ đại ." Vẻ mặt Châu nhi hưng phấn nhìn quyển sách Đường Nhược Ảnh cầm tay, kìm lòng được khen ngợi, đặc biệt nhìn đến mặt sách báo có bức họa Phong Dật Hiên, hai tròng mắt lại lộ ra ánh sáng khác thường..

      "Tốt lắm, ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi tâm tư ngươi hay sao, qua hai ngày nữa, ấn xong đưa ngươi quyển, cho ngươi mỗi ngày ôm xem." Đường Nhược Ảnh nửa nửa giả cười , nàng biết nha đầu này vẫn luôn ngóng Dật Hiên rất sùng bái.

      " , tiểu thư? Tiểu thư quá tốt." Châu nhi hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gần nhất bị Đường Nhược Ảnh cuốn hút, thiếu chút câu nệ, hơn vài phần tùy ý. Chính là đột nhiên ý thức được chính mình luống cuống, mặt khỏi đỏ ửng. . . .

      Đường Nhược Ảnh khẽ lắc đầu, nha đầu này, tư xuân , bất quá Phong Dật Hiên là dạng người gì, ái mộ nhất định có kết quả, cũng may, nàng cũng chỉ thầm ái mộ, hy vọng xa vời gì khác, tựa như đại này truy tinh tộc.

      "Ngươi tìm Phong công tử, kêu tìm chỗ, ta muốn cùng gặp mặt." Nụ cười mặt biến mất, nàng khẽ với Châu nhi bên cạnh.

      . .

      Mặc kệ thế nào, chuyện này, nàng phải cho Phong Dật Hiên tiếng.

      Nhưng tại nàng có cách ra ngoài, sợ bị người khác phát khác thường.

      "A! ! ! Tiểu thư, ngươi cái gì, muốn ta thỉnh Phong công tử?" Châu nhi kinh trệ, hai tròng mắt trợn lên, vẻ mặt khó tin nhìn Đường Nhược Ảnh, Phong công tử nha, đối với nàng mà chính tiên nhân nha, kêu nàng tìm Phong công tử? ?

      Hơn nữa cho dù nàng , người ta gặp nàng sao? chịu gặp tiểu thư nhà nàng sao?

      "Muốn ngươi vậy ngươi cứ ." Nhìn thấy nàng kinh ngạc, Đường Nhược Ảnh lại thầm lắc đầu, tâm tư nàng ấy, nàng tự nhiên hiểu được.

      "Nga...." Châu nhi thào đáp, nhưng mặt vẫn tràn đầy kinh ngạc cùng hoài nghi, tìm Phong công tử nha, đối với nàng mà , quá bất khả tư nghị!

      Châu nhi ra phủ, bên suy tư, bên về phía trước, cũng chú ý tới chuyện chung quanh, cho nên cũng chú ý tới, nam nhân, từ lúc nàng ra khỏi Đường phủ, vẫn chú ý nàng.
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Editor: tieudangnhi




      Châu nhi vào Phong phủ, do dự dám bước về phía trước, lại thể cứ như vậy mà trở về, hoàn thành được nhiệm vụ mà tiểu thư giao, nàng làm sao có thể trở về ăn với tiểu thư đây.

      ngừng xoay xoay ngón tay của mình, cách cửa lớn còn có mấy chục thước cứ thế qua lại, ánh mắt thường thường cẩn thận nhìn về phía bên trong vài lần, nhưng mà, thế nào cũng có dũng khí về phía trước.

      Mặc dù khoảng cách của nàng với cửa lớn có chút xa, nhưng cứ tới lui như vậy, hộ vệ khẳng định liền phát nàng.

      “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?’ tên cầm đầu nhóm hộ vệ tới, trầm giọng hỏi, đôi mắt ở thân thể của nàng liên hồi quét qua mấy lần, liền đoán được thân phận của nàng, hẳn là nha đầu nhà ai, vậy chắc lại là tiểu thư nhà nàng coi trọng Phong công tử, nên vội tới vì tiểu thư nhà nàng tặng quà cáp cho Phong công tử .

      Chuyện giống như vậy, cũng sớm nhìn thấy nhưng thể trách…

      Châu nhi bị làm cho hoảng sợ, theo bản năng vỗ vỗ ngực, sau khi lấy lại tinh thần, mới lắp bắp :”Ta… ta tới tìm công tử của nhà ngươi…”
      “Hừ.” Tên hộ vệ lạnh lùng hừ tiếng, khoé môi xả ra vài tia châm chọc :”Trở về cho tiểu thư nhà ngươi biết, kêu nàng ta chết phần tâm tư kia , công tử nhà ta có khả năng thích nàng ấy đâu.”

      thậm chí có chút hoài nghi, công tử nhà có thể cả đời cưới vợ hay nha?

      “Ta… Ta…” Châu nhi vốn là rất lo lắng, nay lại bị như vậy, lại chột dạ, nhưng mà cứ như vậy trở về, có cách nào để giao phó với tiểu thư nha, ai, tiểu thư rốt cuộc là nghĩ như thế nào nha, người giống Phong công tử, làm sao có thể tuỳ tiện đến gặp nha.

      “Ta… tiểu thư nhà ta… tiểu thư muốn gặp mặt Phong công tử.” Cố lấy dũng khí, rốt cục ra câu trọn vẹn, như thế nào, nàng đều phải đem ý tứ kia chuyển đạt đến.

      “Ha… ngươi cái gì???” Tên hộ vệ kia ngây ngốc, lập tức cười lớn ra tiếng, trong tiếng cười kia ràng có mang theo trào phúng, tiểu thư nhà nàng đúng là dám nghĩ, thực dám nha, cùng công tử nhà gặp mặt? “Đây vẫn là ban ngày ban mặt, tiểu thư nhà ngươi lại bắt đầu nằm mơ? Lần trước công chúa tự mình đến, công tử nhà ta cũng gặp đâu, ngươi , tiểu thư nhà ngươi muốn gặp công tử nhà ta, có thể sao?” Cũng phải người này vô lễ, là loại chuyện này xảy ra quá nhiều.

      “Này…” Châu nhi nghẹn lời, nàng có thể gì nữa đây, người ta là công chúa đến đây, còn chưa được thấy, tiểu thư nhà nàng dù thế nào, so ra cũng kém hơn công chúa nha.

      thầm thở dài, cúi đầu, chậm rãi xoay người, nghĩ phải rời .



      Đúng vào lúc này, Phong Dật Hiên ra.

      “Công tử.” Hộ vệ rất nhanh xoay người lại, cung kính hành lễ.

      Châu nhi cũng rất nhanh chuyển mắt, nhìn lại, nhìn thấy Phong Dật Hiên ra, khỏi ngây người, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn Phong công tử gần như vậy, Phong công tử này, đúng là tiên nhân hạ phàm mà, là quá đẹp mắt.

      Vị trí nàng đứng là đối diện cửa lớn, Phong Dật Hiên vừa ra tới tất nhiên liền nhìn thấy nàng, nhìn thấy ánh mắt si mê kia của nàng, chỉ là hơi hơi lướt nhìn qua, cũng có quá nhiều phản ứng , liền tiếp tục về phía trước.

      “Phong… Phong công tử, chờ chút.” Nhìn thấy Phong Dật Hiên cứ thế lướt qua mình, Châu nhi đột nhiên hoàn hồn, cũng biết lấy can đảm từ chỗ nào, đột nhiên chạy về phía trước, vội vàng hô…

      Bước chân của Phong Dật Hiên hơi hơi dừng chút, chân mày tựa hồ nhàng nhăn lại chút, Châu nhi chạy tới trước mặt của , liên tục :”Phong công tử, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi.”

      Mày nhăn ràng hơn, trong lòng đột nhiên có chút phiền chán, chuyện như vậy, gặp quá nhiều, trước kia có thể để ý tới, chỉ làm như hề nhìn thấy, nhưng tại muốn lại để cho chuyện như vậy xảy ra nữa.

      Nhìn đều có nhìn, xem như hề nhìn thấy Châu nhi, liền tiếp tục về phía trước.

      “Ai.” Châu nhi thấp giọng than :” biết là có khả năng, Đường phủ dù thế nào cũng thể so với công chúa mà.” thào , vì tiểu thư nhà mình than tiếc, tuy rằng tiểu thư tại thực vĩ đại, nhưng người ta lại là Phong công tử - Nhân trung chi long nha, phải người bình thường có thể với tới.

      phải sớm với ngươi rồi sao, về .” Hộ vệ kia khoát tay cái với nàng.

      “Chờ chút.” Châu nhi vừa muốn xoay người rời , Phong Dật Hiên đột nhiên kêu nàng lại, trong giọng mang theo vội vàng rất ràng, còn tia chờ mong :”Ngươi vừa mới cái gì?” Nha đầu này vừa mới có phải là Đường phủ hay ? Trong thành Này họ Đường nhiều, hơn nữa về độ nổi danh hình như cũng chỉ có nhà.

      “Ta , tiểu thư nhà ta muốn gặp Phong công tử.” Châu nhi có chút mạc danh kỳ diệu nhìn về phía , nàng vừa mới sai cái gì a?

      Kỳ quái, Phong công tử này vừa rồi vẫn là dáng vẻ cách người ngàn dặm sao, thế nào lại đột nhiên thay đổi như vậy?

      chuyển biến cũng rất nhanh , chỉ có làm cho Châu nhi kinh ngạc, lại còn làm cho hộ vệ kia kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp như vậy của công tử nha.

      đúng, phía sau?” Phong Dật Hiên để ý đến kinh ngạc của mỗi người, lại truy vấn hỏi.

      “Hình như hết rồi nha.” Châu nhi nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghi hoa75c , nàng đối với Phong công tử chỉ có câu này thôi mà.

      “Tiểu thu nhà ngươi họ Đường?” Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Châu nhi, Phong Dật Hiên tiếp tục hỏi…

      “Đúng nha.” Châu nhi càng thêm kỳ quái, Phong công tử làm sao mà biết tiểu thư nhà nàng họ Đường, nàng vừa rồi ràng cho nghe nha.

      “Đường Hứa - Đường lão gia.” Khoé môi Phong Dật Hiên xuất ra nụ cười thản nhiên, áp chế lại kích động trong lòng, xác định , chuyện này cũng thể qua loa, thể tính sai.

      “Đúng vậy.” Châu nhi liên tục gật đầu, ra lão gia nhà nàng lại nổi danh như vậy, ngay cả Phong công tử cũng biết đến tên nha.

      “Dẫn ta …” Khoé môi kìm lòng đậu giơ lên, cảm giác bản thân tại giống như mười bảy mười tám tiểu, tiểu tử gặp mối tình đầu, trong lòng tràn đầy kích động cùng hưng phấn.

      ngờ, nàng lại chủ động đến tìm , mà vừa rồi thiếu chút nữa liền bỏ lỡ, cũng may nghe được lời mà nha đầu kia giọng thầm.

      “A!!?” Châu Nhi sửng sốt, miệng mở to đến nổi có thể nhét vào quả trứng gà, nàng có nghe sai chứ, Phong công tử dẫn ?? Ý tứ của là muốn gặp tiểu thư???

      Tròng mắt hộ vệ kia vì kinh ngạc mà mở to hết cở, phải chứ, công tử nhà lại muốn theo nha đầu kia gặp Đường tiểu thư?

      Đường tiểu thư? phải là nữ nhân thời gian trước tiếng tăm truyền tá lả hay sao? Công tử nhà làm sao có thể cứ như vậy gặp nữ nhân kia nha?

      thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Châu nhi, Phong Dật Hiên tốt bụng thúc giục nàng chỉ đường…

      “Nga… Được.” Châu nhi lấy lại tinh thần, vô ý thức xoay người, về phía trước, hộ vệ thấy công tử nhà mình theo nha đầu kia? Vẻ mặt đều là khó có thể tin.
      Nhưng chỉ vừa được hai bước, đột nhiên nhớ tới lời tiểu thư căn dặn, , đành phải ngừng lại, do dự :”Ta… Tiểu thư nhà ta , để cho công tử quyết định chỗ hẹn, nàng đến đó gặp ngươi.”

      Vừa vừa cẩn thận nhìn Phong Dật Hiên, thầm nghĩ, cầu này có phải có chút quá đáng hay , có thể đắc tội với Phong công tử hay , chịu gặp tiểu thư nữa, tiểu thư cũng là, vì sao còn muốn có nhiều cầu vậy nha.

      “Di, nha đầu kia, còn muốn thêm chút mặt mũi, ngươi…” Sauk hi tên hộ vệ lấy lại tinh thần, hơi buồn bực .

      “Ha ha…” Phong Dật Hiên đột nhiên lại cười ra tiếng :”Được, ngươi về cho tiểu thư nhà ngươi biết, tối nay ta ở tiểu đình cạnh hồ ở phía đông chờ nàng ấy.”

      tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, đều là do , người luôn luôn ổn trọng cẩn thận như , thế nào lại chỉ có chuyện gặp nàng như thế, liền bị rối loạn a.

      Cái tiểu đình kia thực ít khi có người qua, cực kỳ u tĩnh, là nơi rất thích hợp để gặp mặt.

      “Nga, ta tại phải cho tiểu thư nhà ta biết.” Châu nhi quá mức kinh ngạc, ngược lại quên mất hẳn phải nên vui sướng, chỉ là chậm rãi xoay người, rời

      ……………………………

      Về tới Đường phủ, rốt cục mới chân chính ý thức được chuyện xảy ra, mặt liền lập tức tràn đầy vẻ vui sướng mừng rỡ như điên, còn chưa có vào nhà, liền hưng phấn hô lớn :”Tiểu thư, tiểu thư, Phong công tử đáp ứng rồi, Phong công tử đáp ứng rồi…”

      Vào phòng, bị người đột nhiên ra làm cho hoảng sợ :”A!! Ngươi, ngươi, ngươi là ai, làm sao có thể ở trong phòng của tiểu thư ta, ngươi làm gì tiểu thư nhà ta???”

      Nhìn người xa lạ đột nhiên xuất ở trước mặt mình, mặt còn có chút khủng bố, hồn vía của Châu nhi đều bị doạ bay mất :”Đến, người đâu…” Liên tục kêu người…

      “Là ta.” Đường Nhược Ảnh rất nhanh bụm kín miệng của này ấy :”Ta là tiểu thư nhà ngươi mà.” Trong giọng mang theo vài phần ảo não, trong lòng có chút đắc ý, nghĩ tới, ngay cả Châu nhi cũng nhận ra nàng, vậy phải sợ tên Mộ Dung Lăng Thiên kia, hoặc là Tương vương có thể nhận ra nàng, chỉ là biết, đợi lát nữa Phong Dật Hiên có thể nhận ra được nàng hay , hì hì…

      “A!!!” Châu nhi nghe được giọng quen thuộc kia, mới nhõm thở dài tiếng, chỉ là khi nhìn lại khuôn mặt kia của Đường Nhược Ảnh, kinh kinh hãi hãi :”Tiểu… tiểu thư… người làm sao có thể biến thành như vậy nha… hảo…. hảo….”

      “Qúa xấu đúng ?” Đường Nhược Ảnh mỉm cười, tiếp được câu kế tiếp của nàng ta, nàng muốn chính là loại hiệu quả này.

      “Ân, ân.” Châu nhi thực thành gật đầu :”Tiểu thư, hay là để cho Châu nhi trang điểm lại cho người .” xong, liên lôi kéo Đường Nhược Ảnh về phía bàn trang điểm.

      Nàng tưởng Đường Nhược Ảnh là biết trang điểm, nên mới vẽ thành cái dạng này.

      “Khỏi, cứ như vậy, tốt lắm.” Đường Nhược Ảnh ngăn động tác của Châu nhi lại, nhìn bản thân trong kính lại rất vừa lòng, đôi mi vốn tinh tế như liễu, giờ phút này lại bị nàng vẽ thành hai con giun lớn, cặp mắt to kia bị nàng hoạ thành cặp mắt gấu mèo, làn da vốn dĩ như trẻ con lại bị nàng dùng tấn phấn dày che giấu, nhìn ra nhan sắc ban đầu. Đôi môi gợi cảm mê người, liền đỏ tươi giống như vừa mới uống máu sống, càng khiến cho người khác sợ hãi.

      người cũng mặc y phục đỏ thẫm vô cùng thô tục, quần áo rộng thùng thình che giấu dáng người hoàn mỹ của nàng.

      Nàng như vậy, làm sao còn có nửa điểm dáng vẻ ngày thường, cũng khó trách Châu nhi nhận ra.

      “Tiểu… tiểu thư, người đừng với nô tì là muốn cứ như vậy mà gặp Phong công tử ?” Vẻ mặt Châu nhi kinh ngạc, rất hảo tâm nhắc nhở nàng, muốn gặp Phong công tử, phải là nên trang điểm cho xinh đẹp mới tốt sao? Nhưng tiểu thư lại hoá trang thành dạng này, đem Phong công tử doạ chạy mới là lạ đó.

      Doạ chạy cũng còn là việc , Phong công tử kia nửa người nửa tiên, chỉ sợ bị bộ dáng tại của tiểu thư doạ cho choáng váng.

      “Ta đương nhiên biết, Phong công tử hẹn chỗ nào?” Đường Nhược Ảnh tất nhiên hiểu được Châu nhi suy nghĩ cái gì, chỉ là bây giờ là lúc thích hợp, thể để xảy ra nửa điểm sai lầm nào.

      “Tiểu đình cạnh hồ ở phía đông.” Châu nhi sửng sốt, căn bản ý thức được mình gì, đợi cho đến khi Đường Nhược Ảnh sắp ra khỏi cửa, mới vội vàng giữ chặt nàng :”Tiểu, tiểu thư, người như vậy được đâu, vất vả lắm Phong công tử mới đáp ứng gặp người, người dáng vẻ như thế này, nhất định đem doạ chạy, càng cần làm sao có thể thích người được…”

      Thích nàng? Đường Nhược Ảnh kinh ngạc, làm cho Phong Dật Hiên thích nàng?? Nha đầu này muốn cái gì???

      “Được rồi, ta tự có chừng mực.” Đường Nhược Ảnh kéo tay Châu nhi ra, rất nhanh ra ngoài, nàng chưa từng nghĩ tới làm cho Phong Dật Hiên thích nàng. đến hồ lớn, rất xa liền nhìn thấy Phong Dật Hiên ở đằng kia chờ nàng, Đường Nhược Ảnh mỉm cười, trong đầu đột nhiên lên chủ ý, nụ cười mặt biến mất, Đường Nhược Ảnh có ý lắc lắc mông tới, chậm rãi về phía tiểu đình kia.

      Cảm giác có người đến, Phong Dật Hiên vui vẻ, rất nhanh liền ngẩng đầu, chỉ là khi nhìn thấy nàng, biểu tình mặt cũng lập tức cứng đờ, mày cũng theo bản năng mà nhíu chặt.

      Vì sao chỗ này lại có người đến chứ? Lại là người trang điểm y như quỷ vậy?

      Đường Nhược Ảnh nhìn thấy Phong Dật Hiên hơi lộ ra bất mãn, biết nhận ra mình, cúi đầu, chịu đựng buồn cười, từng bước tiếu sái vào đình, dùng tiếng giả, ôn nhu hô :”Phong công tử~~~” Giọng kia muốn ngấy bao nhiêu ngấy bấy nhiêu, muốn lạc lạc bao nhiêu có lạc lạc bấy nhiêu, ngay cả bản thân Đường Nhược Ảnh cũng sớm nổi lên trận da gà.
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23
      Editor:vTVT



      Ngay cả Phong Dật Hiên luôn luôn bình tĩnh, khóe môi đều nhịn được rút chút, nữ nhân này mặc như vậy, vẽ mặt thành như vậy, thế nhưng cả thanh đều... rất khủng bố. . . .

      "Tiểu nữ tử thập phần ngưỡng mộ Phong công tử, hôm nay may mắn gặp lại, quá hưng phấn , Phong công tử... ." Hai câu còn văn Trâu Trâu* xả hai câu, câu sau liền đến gần Phong Dật Hiên, còn vươn đôi tay, muốn phong cách Dật Hiên.

      * để mai hỏi tieudangnhi.

      " nương thỉnh tự trọng. . . ." Phong Dật Hiên cả kinh, bình thường mặt tươi cười, giờ phút này có chút cứng ngắc, tuy bình thường có rất nhiều nữ nhân biểu tình với , nhưng nữ nhân như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lại chủ động như vậy . . .

      "Phong công tử, nơi này thực u tĩnh, bình thường có người đến . A! ! ." Nghe thấy trong thanh Phong Dật Hiên mang theo tức giận, tuy giờ phút này có ngẩng đầu, nàng cũng có thể đủ hình dung ra biểu tình tại, khóe môi hơi xả nụ cười chơi tốt cười khẽ, cố ý ái muội .

      Vẫn là thanh lạc lạc làm cho người ta mao cốt tủng nhiên*. .

      * = dựng cả lông tơ, lạnh người

      Khóe môi Phong Dật Hiên lại rút hai cái, biểu tình cũng có chút khó coi, muốn quay đầu tránh ra, lại sợ Đường Nhược Ảnh đến đây, tìm thấy . . .

      "Phong công tử." nghe được tiếng của , Đường Nhược Ảnh lại mị thanh hô, tay hướng cánh tay , muốn bắt lấy cổ tay . .

      Trong lòng thầm nghĩ, Phong Dật Hiên thấy khuôn mặt nàng như vậy, biết có thể dọa hôn mê hay ?

      Phong Dật Hiên ngẩn ra, khi thấy nàng tới được, đôi mắt bình thường luôn mỉm cười đột nhiên ánh sáng lạnh mạnh mẽ bắn tới: "Ngươi còn như vậy, đừng trách ta khách khí."

      "Vậy Phong công tử muốn người ta thế nào nha?" Thanh lại tô, lại lạc lạc mang theo vài phần cố ý ủy khuất, ngay cả chính nàng cũng khỏi run rẩy ớn lạnh.

      Chậm rãi nâng hai tròng mắt lên, cố tình ủy khuất nhìn , đôi tay, lại sợ chết túm quần áo của , nàng muốn biết rốt cục Phong Dật Hiên làm gì nàng ?

      Chính là, khi Phong Dật Hiên đối diện với đôi mắt nàng, khỏi sửng sốt chút, tuy tại đôi mắt của nàng chính là mắt gấu mèo, nhưng ánh mắt thần thải cùng linh động thay đổi được. . .

      Cho nên, việc khuôn mặt bị nàng vẽ hoàn toàn thay đổi, Phong Dật Hiên vẫn nhận ra nàng.

      . . .

      "Nàng nha, thực nghịch ngợm." Vừa mới dùng sức đẩy ra nàng, sau khi nhận ra nàng, sợ làm nàng bị thương, liền rất nhanh giữ nàng lại, ánh sáng trong đôi mắt vừa rồi sớm biến mất thấy, thay thế nụ cười khẽ người chết đền mạng.

      "Ách... chơi vui chút nào, nhanh như vậy bị ngươi nhận ra ." Đường Nhược Ảnh ngạc nhiên, ngờ Phong Dật Hiên nhanh như vậy liền nhận ra nàng, hơi hơi miết miệng, trong thanh nhiều hơn vài phần ảo não. .

      "Hảo hảo, làm sao vẽ thành như vậy." Phong Dật Hiên mỉm cười, trong thanh thản nhiên lại mang theo nhiều sủng nịch, nếu biết nàng thất vọng, giả bộ biết, phối hợp chơi với nàng ... ...

      "Còn phải sợ bị người phát a." Tùy ý ngồi ở trong đình thạch đắng, lại miết miết miệng, có chút buồn bực. Tự nhiên mà thả lỏng biểu tình, có gì bận tâm lời , tựa hồ mỗi lần ở trước mặt Phong Dật Hiên, nàng thực tự nhiên thả lỏng chính mình. .

      "Vậy cũng nên vẽ thành như vậy nha, ta thấy chủ yếu là muốn trêu đùa ta mới đúng ?" Hơi hơi lắc đầu, Phong Dật Hiên dám gật bừa cách dung mạo bị vẽ như tại của nàng. Khi chuyện, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng là bộ dáng khủng bố, biết là nàng, liền chút cũng ngại . .

      "Đáng tiếc nhanh như vậy bị ngươi nhận ra." Xác thực ngay từ đầu nàng có ý tưởng này, cuộc sống quá buồn , chính mình tìm việc vui, lại ngờ bị Phong Dật nhận ra nhanh như vậy.

      "Vậy trước tiên nàng cho ta biết tiếng, ta giả bộ nhận ra nàng, phối hợp với nàng." Phong Dật Hiên cố ý cười khoa trương, đúng bị đoán được.

      "Ách? ?" Đường Nhược Ảnh nhìn , thấy cười bỡn cợt, sửng sốt ngốc lát, ngờ, cũng giỡn nha, chính là vui đùa này đối với nàng mà , chút cũng buồn cười. . .

      "Này, nhìn xem." Đôi mắt có chút ảo não quay lại, lấy hai quyển sách khan kia, đưa cho Phong Dật Hiên.

      "Đây là cái gì?" Phong Dật Hiên nghi hoặc cầm lấy, khi nhìn thấy bức họa mặt chính mình kinh sợ, bức họa kia cực kỳ đơn giản, tựa hồ qua loa vài nét bút liền hoàn thành, nhưng, lại vừa đúng phác họa thần thái của .

      Mà mở bản sau ra, thấy bên trong hé ra thần thái khác nhau của chính mình, giờ phút này tâm tình Phong Dật Hiên thể dùng từ kinh ngạc để hình dung . .

      Càng đừng hé ra mấy trương bức họa miêu tả .

      "Ngươi vẽ !" lâu sau, Phong Dật Hiên mới hồi phục tinh thần lại, nhìn đôi mắt của nàng, là tràn đầy rung động cùng sợ hãi than, thể tưởng được, nàng thế nhưng sở hữu tài văn chương này, hơn nữa nghĩ đến bức họa đều do nàng vẽ ra, trong lòng của , nhịn được vui sướng.

      "Ân." Gật gật đầu, cho tới bây giờ ở trước mặt Đường Nhược Ảnh hề nghĩ tới muốn che giấu cái gì, hơn nữa trong giọng của kinh ngạc quá nhiều nghi vấn. . .

      "Ta tốt như ngươi viết vậy sao?" Nghĩ đến nàng viết nội dung bên trong, rung động càng nhiều hơn vài phần vui sướng chờ mong, luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này muốn câu đáp án xác định của nàng. . . .

      "Đương nhiên ." Đường Nhược Ảnh chút do dự, vẻ mặt khẳng định trả lời, trước kia nàng tin đời có người hoàn mỹ như vậy, sau nhận thức Phong Dật Hiên, nàng tin.

      Cười, nét cười ở khóe môi , chút chút lan tràn khuôn mặt , lớn như vậy, chưa từng vui vẻ như vậy, hưng phấn như vậy hưng phấn, ngay cả lần đầu tiên được phụ thân khen ngợi, đều có cao hứng như vậy.

      "Đây là kế hoạch kiếm tiền lúc trước ta với ngươi, ngươi để ý ?" Sợ tổn hại thanh danh của , cho nên nàng mới làm long trọng như vậy, tại thể xem như mua sách báo, mà phải xem như vì làm tuyên truyền, như vậy đối vô hại ngược lại có lợi, nhưng, phải nguyện ý mới được. . .

      "Đương nhiên , ta rồi tin tưởng ngươi." Nụ cười Phong Dật Hiên say lòng người, rất nhiều hưng phấn.

      "Ngươi tính bán bao nhiêu tiền?" Nàng muốn kiếm tiền, biết muốn bán bao nhiêu tiền, nếu quá đắt tiền, có người muốn sao?

      "Vậy bản, bán lượng bạc. . . . , "

      ", lượng bạc?" Tiên nhân Phong Dật Hiên, thế nhưng cũng lắp bắp, liền bán lượng bạc, vậy nàng có thể kiếm bao nhiêu tiền, bỏ phí tổn, chỉ sợ dư bao nhiêu , "Uh, bất quá ta tổng cộng ấn mười vạn bản." Đường Nhược Ảnh thấy kinh ngạc, khó đoán ra nghĩ như thế nào, quyển xác thực kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mười vạn phân, chính là nhuận bút thu vào rất khả quan.
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24

      Editor: tieudangnhi




      “Cái gì? mười vạn bản?” Phong Dật Hiên kinh ngạc :”In nhiều như vậy…?”

      In nhiều như vậy, ai mua nha, đến lúc đó bán được, nàng chỉ kiếm được tiền, chỉ sợ ngay cả vốn cũng bị lỗ mất.

      “Ngươi yên tâm, ta làm lỗ vốn đâu.” Đường Nhược Ảnh cười cực kỳ tự tin, như nắm chắc mười phần, lấy thanh danh của Phong Dật Hiên, hơn nữa lại xuất loại kiện mới, mười vạn bản căn bản thành vấn đề, nếu là bán xong, nàng cũng đều phải tống cho hết, mục tiêu của nàng, cũng phải ở người Phong Dật Hiên, đoạn quan trọng còn ở phía sau…

      Nhìn nàng cười đến mười phần tin tưởng như vậy, Phong Dật Hiên cũng thêm gì nữa, nàng muốn làm, cứ để nàng làm , nếu như đến lúc đó bán được , thầm sai người mua về hết.

      “Ta cho ngươi biết, ngươi thể tự mình mua, cũng thể làm cho người khác lén lúc mua thay.” Nhìn thấu ý tưởng của , Đường Nhược Ảnh liên tụ nhắc nhở .

      Ách… Phong Dật Hiên hơi kinh ngạc, ngờ đây lại bị nàng nhìn thấy, chỉ có thể đáp ứng :”Được!” Chỉ là, cũng muốn thay đổi ý tưởng của mình.

      “Phong Dật Hiên, ta cho ngươi biết, cái này của ngươi, chỉ có thể xem như lời dẫn, quan trọng còn ở phía sau, cho nên ngươi trăm ngàn lần thể tự mình mua, như vậy phải là giúp ta, mà là hại ta.” Đường Nhược Ảnh há có thể đoán ra được tâm tư của , chỉ có thể đem kế hoạch của mình đều cho biết…

      “Có ý gì?” Phong Dật Hiên ngây ra, nghi hoặc nhìn nàng, tên của chỉ là lời dẫn là sao? Trọng yếu còn ở phía sau??

      “Cái này của ngươi vốn chỉ là cái tuyên truyền, mặt sau mới dùng để kiếm tiền, kỳ đầu tiên của ta là cố ý để cho người nào đó có được mà .” Khoé môi nàng cười khẽ, trong nụ cười khẽ hàm chứa khẳng định cùng mưu tính kỹ càng.

      “Là ai?” Phong Dật Hiên ngẩng ra, trong ánh mắt lên vài phần khác thường, nghĩ đến nàng còn muốn cho người khác bức hoạ, trong lòng rầu rĩ, có chút khó chịu, nhưng nhìn đến vẻ mặt hưng phấn của nàng, lại đành lòng phá hư tâm tình của nàng, thấp giọng :”Muốn ta hỗ trợ hay ?”

      Nếu như nàng còn muốn tìm người khác, cũng có thể giúp nàng, dù sao người biết so với nàng cũng nhiều hơn…

      cần tìm , tự nhiên tìm đến ngươi.” Nụ cười mặt nàng vẫn chính là loại tự tìn mười phần kia, nàng tin tưởng, hết thảy nhựng thứ nàng làm, cũng đủ hấp dẫn ta.

      “Về phần là ai, đến lúc đó ngươi biết.” D9ối với Phong Dật Hiên, thần bì cười, cố ý úp úp mở mở với .

      ………………………………………….

      “Hiên, đúng là ngươi, ta vừa rồi đứng xa xa nhìn giống ngươi, vốn nghĩ nhìn lầm rồi, nghĩ tới đúng là ngươi.” Phong Dật Hiên vừa định cái gì đó, giọng kinh ngạc khác đột nhiên truyền đến.

      Giọng này, Đường Nhược Ảnh rất quen thuộc, là cái tên Trưởng Tôn Dự kia, vì sao mỗi lần đều đụng mặt thế, hay ho mà…

      Phong Dật Hiên cũng hơi nhíu mày chút, hiển nhiên quá tình nguyện bị người khác quấy rầy, thế nào cũng ngờ tới, ở đây cũng có thể gặp được Trưởng Tôn Dự, cũng may, nàng cố ý hoa trang như vậy, Trưởng Tôn Dự hẳn là nhận ra nàng.

      “Hiên, nữ nhân này là ai? Ngươi thế nào lại ở chỗ này hẹn hò?” Ánh mắt Trưởng Tôn Dự đánh giá người Đường Nhược Ảnh mấy lần, nhìn thấy thân y phục tục tằng kia của nàng, trong đôi mắt tò mò mang theo vài phần trào phúng.

      Phong Dật Hiên có trả lời , nhưng mà mặt lại hiên lên tia tức giận, muốn nghe đến người khác có nửa điểm vũ nhục nàng, cho dù ta có là bạn tốt cũng được.

      Chỉ là, lại thể nể mặt mà đuổi , chỉ có thể hi vọng thức thời tự mình rời mà thôi.

      Nhưng Trưởng Tôn Dự lại phải là loại người biết thức thời, chẳng nhưng có rời , ngược lại còn đến gần bọn họ hơn, hai tròng mắt chút che giấu nhìn chằm chằm Đường Nhược Ảnh.

      Trong lòng Đường Nhược Ảnh vốn chán ghét , lại thấy đến đây, trong lòng lại thêm căm tức, cảm giác được ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú của , liền cố ý chậm rãi nâng mặt lên, nhìn về phía .

      Con bà nó, doạ cho ngươi chết, cũng phải doạ cho ngươi khiếp. Trưởng Tôn Dự cũng có phần bình tĩnh kia của Phong Dật Hiên.

      “Á!!! Á!!!” Trưởng Tôn Dự thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thế nào cũng thể tin được, cùng Phong Dật Hiên ở cùng chỗ lại là nữ nhân như vậy, căn bản thể tin được, đời này lại có nữ nhân khủng bố như vậy…

      “Hiên… Hiên… Ngươi… Ngươi từ chỗ nào tìm ra nữ nhân như vậy, ngươi, ngươi điên rồi sao, làm sao lại có thể cùng nữ nhân như ma như quỷ này ngồi cùng nhau.” Trưởng Tôn Dự bị nàng doạ, người luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng như , thế nhưng bây giờ lại trở nên lắp bắp, cũng dám liếc nhìn Đường Nhược Ảnh thêm cái nào.

      Sắc mặt Phong Dật Hiên khẽ biến, nét mặt trầm xuống, ràng có chút khó coi, Trưởng Tôn Dự nếu phải là bằng hữu của , chỉ sợ tại cước đem ta đá bay xuống hồ rồi, , cho dù ta có là bằng hữu của mình chăng nữa, tại cũng có loại suy nghĩ này.

      “Hiên… Hiên… Nhanh chút theo ta , liếc mắt nhìn nữ nhân này thêm cái nữa, buổi tối nhất định gặp phải ác mộng.” Trưởng Tôn Dự có chú ý đến khác thường của Phong Dật Hiên, ngược lại lôi kéo Phong Dật hiên nghĩ phải rời .

      Trong lòng Đường Nhược Ảnh thầm buồn cười, có nhất thiết phải sợ thành như vậy ? Nhưng mà nam nhân này mỗi lần gặp mặt đều vũ nhục nàng, lần này đến lược nàng giáo huấn chút…

      Hai tròng mắt hơi đổi, nhìn thấy lan can phía sau cách Trưởng Tôn Dự nửa bước có khoan bị hỏng, thời gian quá dài, có người sửa, nên bị sứt ra.

      “Công tử.” Đường Nhược Ảnh đột nhiên đứng lên, giả giọng , thấp giọng hô tiếng, vẫn chính là giọng lạc lạc kia làm cho xương cốt người khác mềm nhũn, ánh mắt cụp xuống, che giấu mưu khác của nàng.

      Phong Dật Hiên vốn vừa định hành động theo cảm xúc của mình, lại nhìn thấy Đờng Nhược Ảnh đứng lên, khi phát trong ánh mắt của nàng mang theo khác thường, nháy mắt liền hiểu được dụng ý của nàng, trong lòng hơi có chút buồn cười.

      ra nàng vừa rồi đùa chưa , vậy cứ để cho nàng đùa thêm lần nữa , đây cũng thể trách người khác được, muốn trách chỉ có thể trách Trưởng Tôn Dự mỗi lần xuất , đều phải vũ nhục nàng, nàng, cũng phải là loại có thể để người khác tuỳ tiện chọc vào.

      “A!!! Ngươi, ngươi được lại đây…” Trưởng Tôn Dự nghe được giọng của nàng, toàn thân liền run lên cái, nhìn thấy nàng hướng về tới, khỏi la lớn, giống như nhìn thấy quái thú vậy.

      “Công tử, ngươi làm sao vậy, ta có đáng sợ đến vậy ?” Đường Nhược Ảnh tiếp tục tới gần , nháy nháy mắt đưa tình, biết còn cố hỏi.

      “Đúng… Đáng sợ… Đâu chỉ là đáng sợ, bộ dạng như quỷ này của ngươi, cũng phải chỉ dùng từ đáng sợ là có thể hình dung.” Trưởng Tôn Dự lại lắp bắp , nhìn đến nàng, chỉ sợ tháng cũng có tâm tình chạm vào nữ nhân. ĐÁNG SỢ.

      “Nga, phải ?” Trong lòng thầm cười lạnh, tốt, tốt lắm, thực mệt cho ngươi ra, vậy đừng có trách ta khách khí, khi chuyện, tiếp tục tới gần , giấu vết đem bức tới chỗ hổng kia…

      Toàn thân Trưởng Tôn Dự nhìn được run lên bần bật, căn bản có chú ý tới tình hình phía sau, nàng từng bước về phía trước, liền vội vàng lui từng bước, từng bước lui đến ‘Địa ngục’ được Đường Nhược Ảnh sắp xếp sẵn, tất nhiên vẫn hồn nhiên hề hay biết.

      Thẳng đến lúc lui đến bên hồ, lần này mới cảm giác được khác thường, vừa định xoay người lại muốn nhìn đến tột cùng là cái gì, Đường Nhược Ảnh lại rảo bước hướng về phía bước từng bước, làm bộ muốn đến sát người .

      “A!!!” Trưởng Tôn Dự bị doạ cho hồn phi phách tán, chân lại ý thức tiếp tục lui về phía sau, nghĩ, dù thế nào cũng có thể dựa vào lan can mà chống đỡ, lại ngờ nơi này căn bản có lan can để dựa vào, mất trọng tâm, liền thẳng tắp ngã xuống hồ.
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :