1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Đường Mộng Nhược Ảnh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15.1

      Editor: tieudangnhi





      Nam tử chậm rãi ra, y phục tuỳ ý, nút thắc áo dài phân tán mở ra, mi mắt nhắm lại, tóc đem như mực tuỳ ý phân tán, rũ xuống trán, dọc trượt xuống đôi mắt, phủ hai má.

      Ánh mặt trời rực rỡ, rơi ở người , chiếu ra bóng dáng dài, nghiễm nhiên là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

      Lộ ra khuôn mặt kinh thế hãi tục, kết hợp với biểu tình lười nhác kia của , liền biến thành nghiệt chính hiệu.

      Phần tuỳ ý cố tình cùng gương mặt tuyệt thế kia, đôi mắt lại lộ ra cỗ uy nghiêm làm cho người ta hít thở thông, loại khí phách, loại cuồng vọng uy hiếp thiên hạ chưa nâng lên, lại làm cho người đối diện loại cảm giác bị nhìn thấu.

      Thái giám kia dám nhìn , lại càng dám để cho quỳ xuống tiếp chỉ, còn chưa ra khỏi cửa, liền bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ tay :”Hoàng… Hoàng Thượng tuyên chỉ… Tương Vương hai mươi bảy tuổi, nhưng vẫn chưa thú phi, nay đặc… Đặc biệt đem tiểu thư Đường gia Đường Nhược Ảnh chỉ hôn cho Tương Vương… tuỳ ý thành hôn.”

      mấy câu ngắn ngủn, thái giám lại cảm giác phải dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới có thể dọc xong, mồ hôi trán to như hạt châu liên tiếp đổ xuống :”Vương gia, thỉnh tiếp chỉ.” Đọc xong, đợi Tương Vương tiếp chỉ mới được, bằng làm sao giao phó với Hoàng Thượng nha, chậm rãi về phía trước vài bước, cách xa Tương Vương vài bước dừng lại, thánh chỉ cầm trong tay trịnh trọng dâng lên.

      Mi mắt nâng lên, ánh mắt lợi hại thẳng tắp bắn ra, làm cho thái giám kia toàn thân cứng đờ, môi động mấy cái, dám ra nửa lời.

      “Tiếp.” Bạc môi khêu gợi khẽ nhúc nhích, thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, đồng thời mang theo cỗ dày đặc, chỉ là chữ đơn giản, lại giống như có thể xuyên thấu vạn vật thế gian.

      còn chưa tới mức công khai cãi lại thánh chỉ của Hoàng Thượng, như vậy, xem như công sức nhẫn hai năm của chẳng phải uổng phí rồi sao.

      Thái giám rốt cục nhàng thở ra, như được tha bổng, thánh chỉ cầm trong tay đưa cho thị vệ bên cạnh, sau đó vội vàng rời .



      “Sư huynh, Đường Nhược Ảnh kia vốn là thê tử chỉ phúc vi hôn của Mộ Dung Lăng Thiên, chẳng qua là bởi vì ở đường cái quyến rũ Phong Dật Hiên, bị vứt bỏ ngay ngày đại hôn, sau đó lại tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng, thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng giết chết, nhờ Thái Hậu cầu tình, mới tránh khỏi cái chết, đây căn bản là ai nguyện ý thú nàng.”

      Nam tử thân áo dài màu trắng, diện mạo đáng nhanh chậm , trong giọng lộ ra vài phần tò mò, biết sư huynh xử lý chuyện này như thế nào?

      Khoé môi chậm rãi giơ lên, nghiệt cười, quả là mê hồn thu lạc phách :”Xem ra, Hoàng Thượng là sợ bổn vương quá buồn.” Giọng từ tính dễ nghe, mang theo thản nhiên cười khẽ, làm cho người khác thể đoán được tâm tình của .

      làm sao có thể minh bạch tâm tư của Hoàng Thượng a, xem ra Hoàng Thượng rốt cục chờ được.

      “Sư huynh, ngươi có thể thú nữ nhân kia hay khôg nha, nghe nữ nhân kia lớn lên rất đẹp.” Sở Vân Phi cố ý kéo dài câu , ánh mắt tìm tòi muốn xem trê mặt Tương Vương có lộ ra chút khác thường nào , theo bên người sư huynh gần mười năm, nhưng vẫn thể đoán được suy nghĩ của sư huynh.

      “Hoàng Thượng muốn chơi, vậy bổn vương chơi cùng .” Khoé môi càng thêm giơ lên, ngay cả mi mắt cũng đều giơ theo, trong đôi mắt, đều là tràn đầy ý cười, như vậy, chỉ sợ người khác nhìn đến đều si mê. Lời thản nhiên, nhưng lại mang loại tuỳ ý vân đạm phong khinh.

      “Nữ nhân kia???” Sở Vân Phi vẫn có vẻ quan tâm vấn đề này, rất muốn biết, sư huynh đối xử với nữ nhân kia như thế nào.

      Con ngươi hơi đổi, nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của Sở Vân Phi, mi tâm khẽ nhướn, môi hé mở :”Chuyện này để sau.” Vẫn là lời vân đạm phong khinh, làm cho người nghe ra cảm xúc gì.



      Chương 15.2

      Editor: tieudangnhi



      Đường phủ.

      “Ảnh nhi, ngươi xem, đây là do Đường gia chúng ta làm ra, là quá thần kỳ.” Đường Hứa cầm gốm xứ mới ra, vẻ mặt khó có thể tin, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đồ xứ xinh đẹp như vậy.

      “Ân, tệ.” Đường Nhược Ảnh nhìn nhìn, vừa lòng gật đầu, hiệu quả cũng tệ lắm, đương nhiên so với đại hoàn mỹ như vậy còn hơi kém, nhưng ở niên đại này mà có thể sản xuất ra vật như vậy cũng tệ rồi.

      “Chỉ là tệ.” Đường Hứa ngạc nhiên, rung động nhìn nàng, vật thần kỳ như vậy, còn chỉ là sai.

      “Phụ thân, người đem hàng mẫu này giới thiệu với các đại thương trong kinh thành, cùng bọn họ ký hiệp nghị mua bán.” Đường Nhược Ảnh chỉ cười , sau đó lấy ra bản hiệp nghị chuẩn bị tốt đưa cho Đường Hứa, nàng chờ mấy thứ kia ra sau.

      “Đây là cái gì??” Đường Hứa ngây ngốc, nghi hoặc tiếp nhận, lập tức nhìn xem, càng xem, hai tròng mắt trừng càng lớn, thiên a, này… buôn bán nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua loại này a.

      Bất quá, lại thể bội phục độ cẩn thận của nàng, nếu cùng mấy thương gia ký xong hiệp nghị này, Đường gia về sau sợ có ai nhìn đến.

      “Ảnh nhi, giá này, phí tổn tại của chúng ta đến gấp đôi, nhưng mà con lại để giá lên gấp mười, quá đắc, chỉ sợ bán được.” Đối với vấn đề giá cả có chút lo lắng.

      “Vật quý, giá đắc, mới có người muốn sở hữu.” Thản nhiên cười, cũng là tin tưởng mười phần, mấy thứ này phải vì dân chúng tầng thấp mà chuẩn bị, mà là chuẩn bị vì những kẻ có tiền, giá của nàng càng cao, mới có thể câu được dục vọng của bọn họ, cũng càng có thể thoả mãn tâm lý so sánh của bọn họ.

      Đường Hứa ngẩn ra, dù sao cũng là việc buôn bán, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của Đường Nhược Ảh, trong lòng lại sợ hãi than trước cơ trí của nàng, có đôi khi, hoài nghi, nàng có phải nữ nhi của ?

      “Ảnh nhi, chúng ta làm như vậy, chẳng phải là đoạt toàn bộ sinh ý của Mộ Dung Lăng Thiên.” Hơi suy tư chút, Đường Hứa lại đưa ra vấn đề làm cho lo lắng.

      Vài năm nay, việc mua bán của Mộ Dung Lăng Thiên đều là nhằm vào Đường gia, cho nên sinh ý của Mộ Dung gia cùng Đường gia có quan hệ rất lớn, nay Ảnh nhi làm như vậy, chẳng phải là…

      Đường Nhược Ảnh khẽ giật mình, có vài phần ngạc nhiên, có đôi khi, nàng hoài nghi Đường gia này là do Đường Hứa dốc sức cả đời làm ra, đến lúc này, thế nhưng lại lo lắng cho Mộ Dung Lăng Thiên như vậy.

      Môi khẽ nhúc nhích, muốn gì đó, lại đúng vào lúc này, thái giám đến.

      “Thánh chỉ đến.” Giọng rao của thái giám tuyên chỉ từ xa hô to, ràng là nam nhân hoàn chỉnh mà lại còn dáng vẻ vênh váo tự đắc.

      Mày Đường Nhược Ảnh nhíu lại, thánh chỉ? Đây là thánh chỉ gì á?

      Đường Hứa kinh ngạc sững sờ, mơ mơ hồ hồ ràng.

      “Đường Hứa, còn mau quỳ xuống tiếp chỉ.” Thái giám cả giận , chỉ là giọng nhão nhẹt kia, biểu đạt ra cái loại uy nghiêm này.

      “Thảo dân Đường Hứa tiếp chỉ.” Đường Hứa vội vàng quỳ xuống, Đường Nhược Ảnh tất nhiên cũng chỉ có thể quỳ xuống theo.

      “Hoàng Thượng tuyên chỉ, đem Đường Nhược Ảnh chỉ hôn cho Tương Vương. Tuỳ ý thành hôn.” Thái giám lần này chậm rãi mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc lên.

      Đường Nhược Ảnh hạ ánh mắt mang theo hàn quang xuống, Hoàng Thượng lại lợi dụng nàng như thế, hừ, hổ phát uy, đúng là đem nàng trở thành mèo bệnh? Nàng là thứ có thể lợi dụng tốt như vậy?

      “Cái gì? Hoàng Thượng đem tiểu nữ chỉ hôn cho Tương Vương?” Đường Hứa kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng hô :”, được, Ảnh nhi nhà ta…”

      “Như thế nào? Ngươi là muốn khánh chỉ?” Thái giám trợn mắt lên, độc ác uy hiếp, Tương Vương cũng dám kháng chỉ, chỉ là tiểu dân chúng mà còn dám càn rỡ?

      “Dân nữ tiếp chỉ, tạ ơn.” Đường Nhược Ảnh liên tục kéo Đường Hứa lại, trầm giọng đáp lời, tiếp nhận thánh chỉ trong tay thái giám.

      Nàng đương nhiên ngốc mà kháng chỉ, trừ phi nàng còn muốn sống nữa, bất quá về phần tạ ơn??? À, nàng tạ hoàng ân tốt a!!!

      “Ảnh nhi, con tiếp chỉ, chẳng lẽ muốn gả cho Tương Vương kia, Tương Vương kia nhưng là…” Đường Hứa gấp giống như kiến bò chảo nóng, nhất thời thiếu chút nữa ở trước mặt thái giám ra lời nên .

      Đường Nhược Ảnh lại vội vàng ngắn lại.

      “Là phúc phải hoạ, là hoạ tránh khỏi, phụ thân cần quá lo lắng.” Đợi sau khi tên thái giám kia rời , Đường Nhược Ảnh bình thản , câu tuỳ ý, làm cho nàng hiểu được, việc này căn bản cần nàng quan tâm.

      Đường Hứa lại sửng sốt, thể tin được, dưới tình huống này, nàng còn có thể bình tĩnh như thế.

      “Nhưng mà tại chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đường Hứa biết, loại tình huống này, bọn họ còn có thể làm cái gì được.

      tại?” Khoé môi nâng lên :” tại phải làm cho chúng ta cường đại hơn, cường đại ai dám khi dễ.”

      Hay là, do nàng quá dễ bị khi dễ, đương nhiên nguyên nhân cũng bởi vì nàng bây giờ chỉ mới bắt đầu mạnh lên.

      Xem ra, nàng phải đẩy nhanh tiến độ hơn, chỉ là tài chính của Đường gia có hạn, nàng phải nghĩ ra ít biện pháp mới được.
      “Phụ thân, ta đến xưởng in ấn an bài chút chuyện.” Đường Nhược Ảnh lên tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần trầm tư, về sau nang cần phải chú ý chút, tạm thời có khả năng thể đến công xưởng , cho nên có số việc, phải sắp xếp cho tốt trước…

      Đường Hứa nhìn bóng dáng nàng rời , mặt mang theo rất nhiều kinh ngạc.

      Trở nên cường đại, cường đại đến nổi ai dám khi dễ? Ngay cả Hoàng Thượng cũng thể khi dễ sao? Đường Hứa nghĩ ra cường đại như thế nào.
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15.3

      Editor: tieudangnhi


      Xưởng in ấn Đường gia.

      Đường Nhược Ảnh xử lý chút chuyện, Phong Dật Hiên đột nhiên xông vào, thoạt nhìn, hình như có chút cấp bách.

      Nàng nâng mắt, ngây ngốc nhìn , sau đó lập tức cười :”Ngươi đến rồi.” Nàng nghĩ Phong Dật Hiên đến là vì chuyện thư ấn, dù sao hôm nay cũng là thời hạn mười ngày của bọn họ, nàng cũng là bởi vì chuyện này nên mới đến xưởng in, bất quá, nàng ngờ tự mình đến đây.

      “Ngươi còn chưa biết?” Đổi lại Phong Dật Hiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt cười khẽ có chuyện gì của nàng, chẳng lẽ nàng còn chưa biết chuyện kia?

      “Cái gì?” Mi giác nhíu lại, có chút nghi hoặc, lại lập tức hiểu được chỉ chuyện chỉ hôn kia, liền khẽ gật đầu :” biết.”

      Nàng là đương , làm sao có thể biết được.

      “Ngươi??” Biểu tình của Phong Dật Hiên cương chút, môi khẽ mở, trong lúc nhất thời lại biết nên gì tiếp, nàng nếu biết, vì sao còn bình thản như vậy? Chẳng lẽ nàng?

      cũng biết bản thân mình là bị làm sao, khi nghe được tin tức kia, liền có cách nào bảo trì được bình tĩnh lúc bình thường, liền vội vàng chạy ngay tới tìm nàng.

      “Ngươi nguyện ý sao?” thầm nuốt xuống ngụm nước bọt, tận lực muốn làm cho mình bình tĩnh, lại phát trong lòng càng nổi phong ba, nếu như nàng nguyện y, vậy cũng còn lời nào để , nhưng nếu nàng muốn, giúp nàng, mặc kệ phải trả giá đắc như thế nào, cũng đều giúp nàng.

      Đường Nhược Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn , trong ánh mắt có vài phần ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy chân thành như vậy, lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở tửu lâu vào mấy ngày trước, biết muốn giúp nàng, trong lòng có vài phần lo lắng, nàng cũng muốn vì nàng mạo hiểm.

      Khẽ cười :”Chẳng qua chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, mà ta lại là miếng mồi có độc ai nấy cũng biết, mèo khôn khéo, chuột cũng ngu, ta còn cần phải lo lắng sao?”

      Phong Dật Hiên hoàn toàn kinh sợ, nháy mắt cứng đờ như pho tượng, thề, lớn như vậy, cũng chưa từng kinh ngạc như vậy, rung động như vậy, giờ phút này thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình có chút vấn đề.

      Mà nam nhân ngoài cửa muốn bước vào cũng nháy mắt cứng đờ, mặt cũng là mảnh kinh ngạc chưa bao giờ có, nàng đúng là to gan.



      Chương 16

      Editor: tieudangnhi


      Phong Dật Hiên đến nửa ngày cũng thể phục hồi tinh thần lại, tuy rằng sớm chứng kiến được bất đồng của nàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng làm cho người ta rung động như vậy.

      Khó trách nàng bình tĩnh như vậy, ra nàng sớm nhìn thấu quan hệ nặng trong đó.

      tuy rằng làm quan ở trong triều, nhưng đối với chuyện trong triều cũng là mười phần hiểu biết, khi vừa mới nghe tin tức kia, chưa kịp nghĩ tới điểm này, liền cấp bách vội vàng đến tìm nàng như vậy, ngẫm lại, ngay cả chính cũng cảm thấy có vài phần buồn cười.

      vẫn là Phong Dật Hiên tuỳ ý thản nhiên trước kia sao?

      khi nào nhanh xúc động đến vậy?

      Trong đầu đột nhiên lên câu, quan tâm bị loạn, thân mình lập tức cứng đờ, quan tâm? quan tâm nàng? để ý nàng sao…

      Để ý sao? thầm hô tiếng, trong lòng thừa nhận chuyện này, là để ý nàng, bởi vì để ý, cho nên quan tâm, cho nên khi nghe đến Hoàng Thượng đem nàng chỉ hôn cho Tương Vương, mới có thể xúc động, mới có thể thương tâm…

      Suy nghĩ cẩn thận điều này, Phong Dật Hiên cũng ảo não, trong lòng ngược lại cảm thấy rất vui sướng, sống hai mươi năm, chưa từng rung động lần nào, hay là, nhiều năm qua như vậy, chỉ vì chờ đợi nàng.

      Khoe môi chậm rãi tràn ra nụ cười khẽ, hề giống nụ cười có lệ hằng ngày, mà là loại chân thành nhất, cười cực kỳ sáng lạn, vốn là khuôn mặt tuyệt mỹ, nay kết hợp với nụ cười sáng lạn kia càng làm cho người nhìn thêm hoa mắt.

      giờ phút này, thiếu vài phần cảm giác phiêu dật thực ở nhân gian khói lửa, lại nhiều hơn vài phần chân sinh động.

      Đường Nhược Ảnh ngây ngốc, Phong Dật Hiên như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thể thừa nhận, đúng là loại mê chết người đền mạng mà.

      Hai lần trước, tuy rằng cũng là vẻ mặt cười, nhưng nàng biết, nụ cười kia hơn phân nửa chỉ là cười cho có lệ, mang theo nhiều cảm xúc cho lắm, mà tại, là Phong Dật Hiên chân thành nhất.

      như vậy, làm cho Đường Nhược Ảnh tăng thêm vài phần tín nhiệm, thiếu vài phần đề phòng, , từ sau khi đến cổ đại này, Phong Dật Hiên là nam nhân nàng nhìn thuận mắt nhất.

      “Cười cái gì?” Nhìn vẻ mặt cười như hoa kia của , Đường Nhược Ảnh hơi hơi nhép miệng chút, nam nhân này có chuyện gì lại cười thành như vậy? Nàng tuy rằng phải hạng háo sắc, nhưng cũng là nữ nhân bình thường nha, là đòi mạng mà.

      Nhìn thấy vẻ mặt đáng yếu của nàng, đáy lòng Phong Dật Hiên ấm áp, có vài phần kích động, nhưng mà biết, thể vội vàng để cho nàng thấy được, bỡi vì thấy nữ nhân này quá mức mẩn cảm, quá mức cẩn thận, sợ chỉ cần cẩn thận chút doạ nàng chạy mất.

      Chuyện này, phải từ từ mới được.

      “Dám đem Hoàng Thượng thành mèo, đem Tương Vương thánh chuột, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ này tìm ra người thứ hai.” Khoé môi Phong Dật Hiên càng thêm giơ cao, trong giọng cũng tràn đầy ý cười, so sánh này của nàng đúng là đáng tán dương.

      “Ai là mèo? Ai là chuột? Còn chưa được đâu.” Mi mắt khẽ nhếch, trong ánh mắt Đường Nhược Ảnh mang theo vài phần cười khẽ, Vương gia tính tình thất thường, môt Vương gia bị trấn áp, lại có thể làm cho Hoàng Thượng lo lắng đề phòng như vậy, hao tâm tổn trí tính kế như thế, có thể thấy được vị Tương Vương kia phải là nhân vật đơn giản.

      Bởi vì nàng tín nhiệm Phong Dật Hiên, nàng chuyện cũng bận tâm nhiều cho lắm, nàng cảm giác được, Phong Dật Hiên thương tổn nàng.

      Phong Dật Hiên lại sửng sốt, nụ cười mặt cũng hơi cương chut, ánh mắt nhìn nàng càng thêm sợ hãi than thầm, nàng rốt cuộc là nữ nhân thế nào đây, thế nhưng đối với thế cục trong triều đình lại hiểu biết như vậy?

      Tương Vương đúng là cái gai trong lòng Hoàng Thượng, nhổ được, giữ lại cũng xong, ai là mèo, ai là chuột? Qủa thực còn thể chính xác được.

      Ánh mắt thâm thuý của nam nhân ngoài cửa chậm rãi biến sắc, bên trong chứa đầy cảm xúc, chỉ có khoé môi gắt gao mím lại tiết lộ có chút khác thường, nàng đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn, làm cho người khác kinh ngạc.

      Chỉ là, nàng cẩn thận như vậy, thế nhưng lại đối với Phong Dật Hiên ra những điều này, có thể thấy được nàng đối với Phong Dật Hiên tín nhiệm ra sao.

      Đôi môi mím chặt càng thêm lãnh ý. Nắm tay ở trong óng tay áo cũng hơi buộc chặt.

      lát sau, bóng dáng thon dài hơi hơi quay lại, vô thanh rời giống như khi xuất , lúc này, thích hợp vào.

      Trong phòng hai người chút cũng cảm giác được người vừa mới đến, ngay cả Đường Nhược Ảnh luôn luôn cảnh giác cẩn trọng cũng cảm giác được.

      “Ai là mèo? Ai là chuột? Đều là chuyện sau này, ngươi sợ, bọn họ biết món mòi như ngươi có độc, nhưng lại là…” Lời của Phong Dật Hiên hơi dùng chút, hi vọng nam nhân khác phát tốt đẹp của nàng.

      Nhưng mà, nàng cho dù nguỵ trang như thế nào, muốn đồng thời lừa gạt Hoàng Thượng cùng Tương Vương chỉ sợ là rất khó, nếu có ngày, bọn họ phát nàng ưu điểm của nàng, chỉ sợ.

      Nụ cười khoé môi nháy mắt biến mất, mặt càng thêm vài phần ngưng trọng.

      Trong lòng thầm thề, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều nghĩa vô phản cố giúp nàng, nếu như nàng muốn gả cho , cưới nàng, quản chi đắc người trong thiên hạ, nếu nàng muốn gả , vậy liền yên lặng canh giữ ở bên người nàng.

      Giữ đến ngày nào đó nàng nguyện ý gả cho .

      thừa nhận là có tư tâm, nhưng có thể cam đoan cả đời vĩnh viễn đều trân trọng nàng.

      “Thời điểm có độc, hoặc là làm người bị đâm đầy gai.” Nàng sớm nghĩ đến muốn lừa gạt Tương Vương kia cũng phải là chuyện dễ, hơn nữa lần này cùng hai lần trước cũng giống nhau, đạo thánh chỉ, nhiều phiền toái hơn, cho nên nàng tại có thể làm chính là biến bản thân trở nên mạnh hơn, ít nhất trước tiên phải có năng lực thể bảo vệ chính mình, bảo vệ người nhà.

      Nàng hiểu ý tứ của Phong Dật Hiên, nàng cũng cảm giác được Phong Dật Hiên là muốn giúp nàng, nhưng nhiều năm qua như vậy, nàng tập được thói quen chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính mình.

      Phong Dật Hiên cả kinh, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của nàng, tuy rằng chỉ là cùng nàng tiếp xúc qua vài lần, nhưng lại tin tưởng, nàng tuyệt đối có năng lực như vậy, tâm khỏi hơi trầm xuống :” Đối với ta cũng như vậy sao”

      Trong giọng trầm thấp, mang theo vài phần ảm đạm. Nhưng cũng vài phần chờ đợi.

      Đường Nhược Ảnh ngẩn ra, đối với , nàng ngay từ đầu đều thản nhiên mà đối diện, hơn nữa nàng cũng biết, tổn thương nàng, cho nên, nàng càng muốn cùng kết giao tình bằng hữu.

      “Phong Dật Hiên, chúng ta làm bằng hữu .” Vươn tay, vẻ mặt Đường Nhược Ảnh chân thành nhìn .

      Phong Dật Hiên lại ngây người, kinh ngạc nhìn nàng, làm bằng hữu? muốn phải là làm bằng hữu, muốn là.

      Nhưng nghĩ đến nàng nếu muốn cùng kết giao bằng hữu, vậy chứng tỏ nàng bài xích , chứng tỏ nàng tín nhiệm , nghĩ đến đây, trong lòng liền lập tức vui sướng, nhanh chóng vươn tay, cầm tay nàng, vẻ mặt trịnh trọng :”Nếu là bằng hữu, bằng hữu nếu có chuyện cần, ta chắc chắn nghĩa vô phản cố*( chút từ nan).”

      Từng chữ từng chữ đều là tuyên thệ chân thành nhất ở trong đáy lòng của .

      “Được.” mặt Đường Nhược Ảnh lộ ra nụ cười hiểu ý, có thể ở cổ đại này kết giao được bằng hữu như Phong Dật Hiên, đúng là chuyện làm cho người ta vui vẻ.

      khi nàng cùng kết giao bằng hữu, tự nhiên cũng đối xử chân thành.

      “Đúng rồi, ngươi có phải đem ấn thư đến đúng .” Lúc này Đường Nhược Ảnh mới nhớ đến chuyện chính hôm nay, hôm nay nàng đến xưởng in là muốn sắp xếp tốt chuyện này.
      “Ta, ta chờ người đưa qua đây.”Phong Dật Hiên có chút xấu hổ, sớm quên chuyện kia, nhưng mà cũng thể cho nàng biết, là cố ý vì chuyện chỉ hôn mà đến, vội vàng cụp mặt xuống nhanh chóng che giấu vài tia đỏ ửng khả nghi mặt.

      Ách, Đường Nhược Ảnh ngạc nhiên, nàng nghĩ Phong Dật Nhiên đến đây là vì chuyện in sách, nhưng hình như phải nha, nàng vốn muốn nhanh chóng đem sách in cho tốt, kiếm chút tiền có thể dùng để xoay sở, tại tiền của Đường gia dùng cũng sắp hết rồi.

      Vốn cũng là vội, hết thảy đều ở trong kế hoạch của nàng, nhưng lại xuất chuyện chỉ hôn này, nàng cũng thể làm ra quyết định khác.

      Bất quá, cho dù sách in xong, cũng kiếm được bao nhiêu tiền, giải quyết được vấn đề ban đầu.

      Hai tròng mắt hơi đổi, khi nhìn về phía Phong Dật Hiên, khẽ giật mình, , biểu tình kia của là có ý gì a? Thẹn thùng sao? Trời a, còn muốn để cho người khác sống nữa a, đại nam nhân cũng thẹn thùng, mà điểm quan trọng nhất là, dáng vẻ thẹn thùng của đúng là mê người, khiến người phạm tội nha.

      Khó trách, nữ nhân toàn bộ kinh thành này đều vì mà si mê nha.

      Hơi hơi sửng sốt, trong đầu đột nhiên lên ý tưởng. Trong ánh mắt nhìn phía , nahnh chóng chớp nháy sáng toả tinh quang.

      “Nam nhân vĩ đại như vậy, khẳng định có thể được bán rất nhiều tiền.” Đường Nhược Ảnh càng nghĩ càng hung phấn, nam nhân giống như Phong Dật Hiên, nếu là ở đại, nhất định là ngôi sao sáng trong giới giải trí, có lượng fan cực kỳ hùng hậu. Mà nữ nhân ở niên đại này tuy rằng có chút bảo thủ, nhưng chừng cũng rất điên cuồng.

      Như vậy, bằng cứ để nàng…

      “Ngươi cái gì?” Sắc mặt Phong Dật Hiên đột nhiên đen lại, thẳng tắp nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, lớn như vậy, lần đầu tiên nổi hoả lớn như vậy.
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17

      Editor: tieudangnhi




      Ngây ngốc, Đường Nhược Ảnh từ trong hưng phấn vừa rồi nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hiểu được hiểu lầm ý tứ của nàng.

      ngờ tiên nhân cũng tức giận, hơn nữa khuôn mặt bình thường lúc nào cũng mang theo nụ cười của , nóng giận lên cũng rất doạ người.

      Nhìn thấy khuôn mặt của có chút biến thành màu đen, thầm buồn cười.

      “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối để ngươi chịu uỷ khuất, ta cho ngươi tìm người trong sạch.” Kìm nén buồn cười, Đường Nhược Ảnh cố ý trêu , so với loại phiêu dật nhiễm khói lửa của nhân gian, nàng càng thích tình như tại hơn.

      Nếu giống như vậy, suốt ngày phát ra nụ cười có lệ, chưa bao giờ dám biểu cá tính chân của mình ra, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa.

      Cho nên nàng ngại đào ra con người của .

      “Phải ? Ta đây có phải nên cảm ơn ngươi tốt hay ?” Giọng nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ, từ trong miệng xuất ra, con ngươi thường mang theo ý cười, giờ phút này chỉ là nồng đậm, tức đến nổi thể đem nàng đốt cháy thành than.

      Vốn, còn ở trong lòng hy vọng xa vời, vừa mới nghe lầm, ngờ tới, đây hết thảy đều là .

      Nữ nhân này còn dám , tìm cho người trong sạch?

      “Ta cần, đến lúc đó tất cả tiền kiếm được, chúng ta chia đôi là được rồi.” Hì hì, xem nàng quá nhân nghĩa , tiền lời buôn bán được quên phần của .

      Nàng là cố ý muốn nhìn thấy Phong Dật Hiên bùng nổ, áp lực lâu như vậy, quả cần tìm nơi phát tiết mới được.

      Hít hơi sâu, Phong Dật Hiên chỉ cảm thấy ngực của mình như có cái gì đó dang thiêu đốt, sôi trào, sắp hỏng đến nơi rồi.

      “Vậy ngươi tính đem ta bán bao nhiêu tiền?” Cực lực áp chế phẫn nộ trong lòng, lại mở miệng, loại núi lựa nguy hiểm sắp bùng nổ.

      “Ân, điều này…” Đường Nhược Ảnh cố ý suy nghĩ :”Chuyện này phải tính cho tốt mới được.” Trong lòng cực lực áp chế, cũng thể bội phục, nhẫn nại của mạnh đến mức bình thường.

      “Đường Nhược Ảnh!!!” Núi lửa rốt cục cũng bạo phát, giờ phút này thân lửa giận ràng phá hết cốt cách phiêu dật làm cho người ta khó có thể chạm đến, giờ phút này, rốt cục mới chính là con người thực

      “Ha ha ha..” Đường Nhược Ảnh rốt cục nhịn được bật cười lớn, nàng ngờ Phong Dật Hiên đáng như vậy, đại nam nhân, lại là người tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành, nàng nào có khả năng đem bán nha?

      “Ngươi?? Ngươi??” Phong Dật Hiên sửng sốt, lúc này mới ý thức được là bị nàng trêu đùa, phản ứng lại, có chút quẫn bách, rốt cuộc là làm sao vậy, khi nào xúc động đến mức này đây?

      Giờ khắc này, mới hiểu được, nữ nhân này, là khắc tinh của :”Ngươi đúng là cho rằng ta muốn đem người lớn như ngươi đem bán nha? Tuy rằng ta biết ngươi có thể bán được rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng ta cũng hiểu được buôn bán người là trái pháp luật nha.” mặt vẫn lộ vẻ tràn đầy ý cười, Đường Nhược Ảnh tiếp tục đùa vui, tuy rằng Phong Dật Hiên lúc này thoạt nhìn có chút quẫn bách, nhưng mà, nàng lại càng thích Phong Dật Hiên như vậy.

      “Biết là tốt rồi.” trừng mắt liếc nhìn nàng cái, hiển nhiên có chút bất mãn, nhưng lửa giận vừa mới nổi lên cũng biến mất thấy nữa, mà trong giọng cũng có chút ý tứ trách cứ nào…

      Mà giờ phút này, cảm thấy có nửa điểm áp lực cùng có lệ như ngày thường, mặt, đều là loại biểu cảm rất tự nhiên, dáng vẻ lại tăng thêm vài phần đáng .

      “Phong Dật Hiên, ngươi như vậy rất chân , thực đáng .” Đôi mắt của Đường Nhược Ảnh thẳng tắp nhìn , nghịch ngợm nháy mắt, người, phải sống vì người khác, mà là nên sống vì chính mình, cho nên, cần để ý ánh mắt người khác quá mức, di con đường của mình, cứ để cho người khác .

      Thân mình Phong Dật Hiên hơi hơi cứng đờ, mặt nổi lên vẻ đỏ ửng khả nghi, lúc mới hiểu được dụng ý của nàng, trong lòng khỏi lo lắng thêm vài phần, từ đến lớn, người khác chỉ nhìn thấy vĩ đại của , lại chưa từng có người để ý suy nghĩ trong lòng của .

      Mà nàng, lại làm cho có thể tìm về con người của mình, giờ khắc này, cảm nhận được thoải mái mà trước nay chưa từng có.

      “Về sau nên đùa giỡn như thế này nữa.” Nhưng kiểu vui đùa vừa rồi, cũng muốn có lần thứ hai.

      “Ta cũng phải là loại người hay giỡn, ta tuy rằng bán ngươi, nhưng mà, vẫn có thể dùng loại phương thức khác.” Miệng Đường Nhược Ảnh hơi hơi mím chút, lời nàng vừa rồi cũng phải là hoàn toàn giỡn.

      “Có ý gì?” Mặt Phong Dật Hiên hơi hơi trầm xuống, trong đáy mắt lên nghi hoặc rất ràng, lúc này, ở trước mặt nàng, có gì che giấu :”Phương thức gì?”

      “Này sao? Tạm thời giữ bí mật. Hì hì.” Đường Nhược Ảnh cười ra tiếng, vẻ mặt sáng lạn, lại có vài phần hồn nhiên đáng , cũng là loại tình chút che giấu.

      “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Hơi nhíu mi, Phong Dật Hiên quả bị nàng làm mê hoặc, phải là giỡn, cũng phải đem bán , vậy rốt cuộc là muốn thế nào đây?

      là tạm thời giữ bí mật, như thế nào? Ngươi tin ta?” Nhíu mày, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn , mặt còn có vài phần nghiêm trang, nếu là bằng hữu của nàng, nàng làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương , hơn nữa cũng tuyệt đối làm ra chuyện tổn hại thanh danh của .

      “Ta tin tưởng ngươi.” Cơ hồ có chút chần chừ, mặt Phong Dật Hiên tràn ra nụ cười chân thành nhất, tin tưởng nàng, là tin tưởng chân chính từ trong nội tâm.

      Nàng muốn làm cái gì, cứ để nàng làm thôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sao cả, hoặc là, trước kia quá để ý cái nhìn của người khác, ngược lại lại đánh mất con người của mình.

      mặt Đường Nhược Ảnh cũng xuất ra nụ cười hiểu ý, nàng thích loại cảm giác này, tính nhiệm lẫn nhau của bạn bè.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Trong hoàng cung, ngự thư phòng.

      Ba nam nhân ngồi ở các hướng, đều duy trì trầm mặt.

      Quân Vô Ngân bưng trà, có chút động đậy, mi mắt hơi nâng lên, nhìn ra cảm xúc gì.

      Mộ Dug Lăng Thiên hơi tựa vào ghế, ngón tay đặt ở hai bên ghế dựa, con ngươi hơi hợp nhau, lại nhìn ra chút biểu tình nào.

      Ánh mắt Hoàng Thượng ra luôn chuyển hướng quan sát hai người, mày chậm rãi nhướn lên, hai người kia mỗi lần chạm trán cùng chỗ đều là như thế này.

      “Nhị đệ, ngươi thấy trẫm chỉ hôn cho Tương vương hôn này thế nào?” Hoàng Thượng thể mở miệng trước, khi nhìn qua phía Quân Vô Ngân, trong con ngươi mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

      “Thánh chỉ Hoàng Thượng hạ, hỏi lại làm gì?” Mi mắt khẽ nâng, thản nhiên quét mắt liếc nhìn Hoàng Thượng cái, tiếng nhanh chậm, lạnh lùng giống như ngày thường. Nghe ra cái gì khác thường.

      “Khụ…” Hoàng Thượng ho , che giấu chút luống cuống, nhưng cũng có trách cứ ý tứ của , ngược lại lại thấp giọng giải thích :”Chuyện này trẫm cũng là nhất thời nghĩ ra.”

      “Việc này cùng thần đệ liên quan.” Lại mở miệng, vẫn chỉ là lạnh lùng thay đổi, vẫn khiến cho người nhìn ra nửa điểm khác thường, chỉ là giọng kia, hình như so với ngày thường tăng thêm vài phần cứng rắn lạnh lẽo.

      “Ân, cũng đúng, trẫm thiếu chút nữa quên, ngươi từ trước đến nay đều để ý đến loại chuyện này.” Hoàng Thượng giống như thầm thở dài nhõm hơi, khoé môi rốt cục cũng xả ra tia cười khẽ thản nhiên.

      “Nhưng mà, ta ra cũng mới nghe Vương gia từng cùng nữ nhân kia ở Khoắc Hoặc tửu lâu cùng nhau dùng bữa xong.” Con ngươi Mộ Dung Lăng Thiên lúc này mới đột nhiên mở ra, rất nhanh nhìn lướt qua Quân Vô Ngân, khoé môi xuất ra tia cười lạnh đầy thâm ý.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Editor: tieudangnhi




      Lần trước Thanh Phong cố ý bẩm báo chuyện này với , hơn nữa cũng chứng thực, ngày đó Quân Vô Ngân cùng nàng đúng là ở cùng tửu lầu Khước Hoặc.

      nghĩ ra, Quân Vô Ngân làm sao có thể cùng nàng ở cùng chỗ?

      “Nếu bổn vương nhớ lầm, ngươi hẳn là chính mắt gặp qua nàng ở đường cái phi lễ với Phong Dật Hiên.” Khoé môi Quân Vô Ngân hơi hơi giơ lên, xả ra nét cười lạnh như có như , hai tròng mắt lạnh lùng quét về phía Mộ Dung Lăng Thiên, lời lạnh như băng, lại qua vài phần ý tứ thế nào cũng được…

      kiện kia, mọi người toàn kinh thành đều biết, mà Mộ Dung Lăng Thiên cũng tận mắt chứng kiến, biết lúc ấy nữ nhân kia có phải là vì muốn lừa gạt Mộ Dung Lăng Thiên hay ?

      Cho nên giờ phút này thiện tâm của đột nhiên tái phát, muốn giúp đỡ nàng giấu diếm lần.

      Nghe giống như trả lời cũng được trả lời cũng sao, cũng đưa ra loại ám chỉ đặc thù, , hẳn là loại lầm đạo.

      Ngụ ý, nàng nếu dám ở đường cái phi lễ Phong Dật Hiên, như vậy chuyện ở tửu lầu chủ động cùng ngồi cùng nhau, cũng có gì là kỳ quái.

      Mặt Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi cứng đờ, trong đôi mắt, hàn quang mãnh liệt nổi lên, biểu tình có chút khó coi.

      “Như thế nào? Nữ nhân kia ngay cả ngươi cũng dám quyến rũ, nàng… nàng ta phải vì muốn lập gia đình quá mà phát điên rồi chứ?” Hoàng Thượng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

      “Ha ha.” Mộ Dung Lăng Thiên đột nhiên cười ra tiếng, mi giác mở to, từng chữ từng chữ chậm rãi :” phải được đồng ý của Vương gia, cũng dám ngồi ở bên cạnh Vương gia, thế nào có thể sống sót rời , đúng là kỳ tích a.”

      , Mộ Dung Lăng Thiên cảm giác được tình có chút kỳ quái, tuy rằng giờ phút này Quân Vô Ngân làm cho người ta nhìn ra gì khác thường, nhưng vẫn còn có chút nghi vấn trong lời của Quân Vô Ngân.

      cùng với Đường Nhược Ảnh là chỉ phúc vi hôn, cho nên trước kia từng có rất nhiều tiếp xúc, đối với cá tính của nàng có thể như lòng bàn tay, nàng ta có lá gan lớn như vậy để quyến rũ Quân Vô Ngân.

      “Bổn vương cho tới bây giờ cũng có giết qua nữ nhân.” Khoé môi của lại giơ lên, lần này cười hơn chút, trong giọng , hình như cũng có thêm vài phần ý cười, chỉ là, khi nhìn lại phái Mộ Dung Lăng Thiên, hai tròng mắt đột nhiên trầm xuống :”Bổn vương lại càng tính kế với nữ nhân, lợi dụng nữ nhân.”

      Tuy rằng trong mắt của , chưa từng có nữ nhân, nhiều năm như vậy, nữ nhân bên người cũng có, nhưng mà, cũng có khả na7ng làm chuyện tiêu chuẩn như vậy.

      Đương nhiên, nàng có thể xem như ngoại lệ.

      Sắc mặt Mộ Dung Lăng Thiên lại cứng đờ, chống lại khoé môi lãnh phúng của Quân Vô Ngân, hàn ý trong con ngươi rất nhanh lan tràn.

      “Tốt lắm, tốt lắm, cần vì nữ nhân như vậy mà làm mất hoà khí.” Hoàng Thượng đúng lúc đánh vỡ cục diện bế tắc, ý khác trong lời vừa rồi của Quân Vô Ngân, có thể ngay cả cũng bị mắng lây, nhưng mà, giờ phút này, cũng gì để chống đỡ, hơn nữa cũng biết cá tính của Quân Vô Ngân, muốn ở phía sau chọc giận .

      Quân Vô Ngân trong lòng thầm cười lạnh, nữ nhân như vậy? Nếu mà Hoàng Thượng biết kỳ thực bị nữ nhân như nàng lừa, nhìn thấy nàng, đều phải là chính nàng, biết phản ứng gì đây.

      Bất quá, điều này cũng lo lắng.

      Chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, đứng dậy, ngay cả câu cáo từ cũng có, liền hiên ngang ra khỏi ngự thư phòng.

      “Vương gia, Đường tiểu thư hồi phủ.” Ra hoàng cung, Lưu Vân rất nhanh tới, thấp giọng hồi báo.

      “Ân.” Quân Vô Ngân trầm giọng đáp lời, cũng phản ứng gì nhiều, sau đó tiếp tục về phía trước.

      Lưu Vân ngây ngốc, trong lúc nhất thời có chút phản ứng lại, Vương gia ràng phái chú ý hành tung của Đường tiểu thư, tại đến bẩm báo, Vương gia thế nào lại phản ứng như vậy?

      “Vương gia, muốn thuộc hạ lại đem nàng mời đến hay ?” Lưu Vân lập tức theo, giọng , theo bên người Quân Vô Ngân nhiều năm, điều nên hỏi hỏi, nên hỏi tuyệt đối se hỏi đến nửa lời, nhưng mà lần này, vất vả mới nhìn thấy Ngũ gia đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú, hơn nữa chuyện lần trước, cũng nhìn thấy nữ nhân kia giống với những lời truyền rao bên ngoài.

      Cho nên, rất hi vọng Vương gia có thể cùng Đường tiểu thư phát sinh chuyện gì đó.

      Quân Vô Ngân đột nhiên dừng bước lại, cũng hề xoay người, chỉ là thấp giọng :” cần.”

      nghĩ, Mộ Dung Lăng Thiên nhất định cho người theo dõi , cũng muốn để cho Mộ Dung Lăng Thiên nhìn ra cái gì.

      Lưu Vân lại sửng sốt, mặt vài phần thất vọng, chẳng lẽ là nhìn lầm rồi, Vương gia đối với Đường tiểu thư căn bản là có ý tứ kia?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Đêm khuya.

      Đường Nhược Ảnh vốn có ngủ, mình ngồi ở trước bàn, chuyên tâm hoạ tranh của nàng.

      Ngọn đèn nhu hoà, chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tạo ra mộng ảo vòng quanh, yên tĩnh mà độc đáo.

      Gió ấm áp ngẫu nhiên thổi vào, mang theo mùi hương thoang thoảng, tầng ánh sáng mỏng hơi lay động, trong yên tĩnh, mang thêm vài phần sinh động.

      Tranh trong tay rốt cuộc cũng vẽ xong, Đường Nhược Ảnh buông bút, cầm lấy tranh, còn rất đoan trang, cười lộ vẻ vừa lòng.

      sai, sai, có thể hoạ Dật Hiên thành dạng này, ngay cả nàng cũng nhịn được bôi phục chính mình.

      Tóc đen của trong tranh, hỗn độn bay lên, khoé môi tựa tiếu phi tiếu cười, quần áo tinh tế, lộ ra phần ngực gợi cảm mê người…

      Vốn là nửa tiên nửa người, lại bị nàng hoạ thành tên nghiệt sống động.

      bàn hỗn độn bày bừa hơn mười bức hoạ, đều là tranh chân dung nàng vẽ Phong Dật Hiên.

      Lúc nàng còn mẹ đưa nàng học môn nào tinh thông cả, bởi vì nàng từ , ham mê duy nhất chính là theo mẹ học kinh kịch, mẹ nàng từng là diễn viên kinh kịch quốc gia, sau khi gả cho ba ba, liền giải nghĩa.

      Mà nàng từ đối với kinh kịch đặc biệt mê muội, mỗi ngày đều theo mẹ hát,mà tranh chân dung này, cũng là bởi vì khi đó theo mẹ học, vốn là vì vẽ ít trang bị đặc biệt, nhưng mà nàng vẽ lại thành tranh chân dung. Hơn nữa mỗi lần đều vẽ đều đặc biệt xuất thần.

      “Cười thành như vậy, xem ra ngươi thực vui vẻ nha?”

      giọng hơi lãnh ý đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh của căn phòng.

      Đường Nhược Ảnh cả kinh, rất nhanh liền nhìn lên, khi nhìn thấy Quân Vô Ngân đột nhiên xuất , sửng sốt, làm sao có thể đêm hôm khuya khoắc chạy tới chỗ này?

      Khoé môi Quân Vô Ngân chậm rãi giơ lên, giờ phút này trong nụ cười thiếu vài phần lạnh lùng, hơn vài phần na du. Nữ nhân này đúng là tự tại thực, thực muốn biết, nàng lần này ứng phó chuyện này như thế nào, xem nàng phải như thế nào để lừa gạt người khác đây.

      Bất quá, cũng ngờ, nàng đêm hôm khuya khoắc còn chưa ngủ, lại còn mình người ngồi ở đằng kia ngây ngô cười.

      Hai tròng mắt hơi đổi, chậm rãi nhìn về phía mặt bàn, khi nhìn thấy bức hoạ tay nàng, nụ cười bên khoé môi nhất thời cứng đờ, mà khi nhìn đến bàn hỗn độn kia, đôi mắt thâm thuý trong con ngươi cũng biến lạnh trong nháy mắt.
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 19

      Editor: VTVT



      Trong nháy mắt, Đường Nhược Ảnh khôi phục bình tĩnh như thường ngày, tuy biết vì sao tối nay đến đây? tại xác thực làm cho người ta cảm nhận được loại cảm giác nguy hiểm.

      Trong lòng nàng thầm cho chính mình, cần phải sợ , cho tới bây giờ nàng chưa từng chọc tới .

      Con ngươi bình tĩnh vô ba, nhìn về phía , nhiều ý cười, cũng mở miệng gì, mà chờ mở miệng trước.

      Ít nhất, mở miệng trước, nàng mới có thể kết luận hướng , nghĩ biện pháp ứng phó. .

      Đôi mắt như vẽ của khẽ động, thẳng tắp nhìn mặt nàng, khi đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh của nàng, hơi sửng sốt, ngờ, dưới tình huống như vậy nàng cư nhiên có thể giữ bình tĩnh, dám thẳng tắp nhìn , bình thường ngay cả Hoàng Thượng cũng dám nhìn như vậy, ánh mắt lên vài phần tìm tòi nghiên cứu, chính là nghĩ đến bức họa bàn, mặt lạnh như khối băng khỏi thêm tầng sương rét lạnh, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra vài tia lãnh phúng, "Hóa ra làm nhiều như vậy, đều vì ."

      Thoáng giật mình, thông minh như nàng, giờ phút này đối với lời mạc danh kỳ diệu* của cũng có chút kịp phản ứng, cái gì làm nhiều như vậy, vì ?

      * hiểu tại sao.


      ? là người nào?

      "Ngươi lừa Mộ Dung Lăng Thiên, lừa Hoàng Thượng, vì Phong Dật Hiên." Lần đầu tiên Quân Vô Ngân phá lệ vì nàng rất tốt bụng giải thích, khóe môi châm chọc, càng thêm ràng.

      Nga, giật mình hiểu được, chỉ là nàng vì ai có quan hệ gì tới ? Nàng cũng cần phải giải thích với . có phải hay quản quá nhiều rồi.

      Khóe môi hơi nhếch, nhưng cười , hơi hơi biệt quá mặt, chậm rãi thu dọn bức họa bàn, tổng cộng hơn mười bức, mỗi bức đều giống nhau, mỗi bức đều có mỗi nét đặc sắc, có phiêu dật, có gợi cảm, có cơ trí....đều là nàng dụng tâm vẽ ra.

      Đôi mắt lạnh như băng nhiễm vài tia tức giận, khi nào Quân Vô Ngân bị người xem như vậy, nữ nhân này, thế nhưng nhìn đến , hơn nữa nhìn nàng chậm rãi cẩn thận sửa sang lại bức họa bàn, sắc mặt lại trầm vài phần.

      "Ta nghĩ đến lần này ngươi còn có thể lừa gạt Quân Lưu Thương. . ." Thanh từng câu từng chữ, ở trong phòng yên tĩnh truyền đến, lần này, dưới đáy mắt lạnh như băng, cũng lên vài phần ảo não.

      Nàng nghĩ người kia giống Hoàng Thượng dễ lừa như vậy sao? Làm bộ đùa giỡn nam nhân, vài câu hoang đường trong, có thể lừa Quân Lưu Thương sao. . ?

      Nàng cũng quá khinh thị đối thủ của mình rồi. . .

      "Xin hỏi đêm khuya Vương gia này xâm nhập phòng nữ nhân, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì a?" Mỉm cười, Đường Nhược Ảnh chưa từng quay đầu nhìn , vẫn chậm chậm sửa sang lại bức họa bàn, từng chữ từng lời , vân đạm phong khinh tùy ý.

      Mắt hơi hạ thấp, đáy mắt lên vài phần lợi hại, nàng biết nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

      ràng là loại người cao cao tại thượng, coi thường hết thảy người, vì sao cố tình muốn tới dây dưa với nàng? Mà quỷ dị, thâm trầm, khiến cho người ta rất khó thấy mục đích của . .

      Quân Lưu Thương hẳn là Tương Vương ? Nàng chưa từng khinh thị Tương Vương, cũng có nắm chắc mười phần có thể lừa gạt , cho nên tại nàng chỉ có thể chờ, chờ Tương Vương động, nàng đến phối hợp.

      Quân Vô Ngân sửng sốt, tới làm gì? , chính là tò mò, muốn xem rốt cuộc nàng đối phó Quân Lưu Thương như thế nào.

      "Bổn vương muốn đến xem ngươi còn có tuyệt kỹ lừa đảo cao siêu nào ." Hai tròng mắt híp lại, thản nhiên giấu tia nghiền ngẫm, đối với mục đích đến, nhưng ra thập phần thản nhiên.

      Ách. . . . Đường Nhược Ảnh ngạc nhiên, là ăn no có việc làm , đêm hôm khuya khoắc ngủ, chạy tới chỗ này, muốn xem nàng gạt người như thế nào? ? Cho dù nàng muốn ứng phó Tương Vương, cũng có khả năng đêm hôm khuya khoắc làm cái gì, nam nhân này, đầu óc phải có vấn đề ?

      . . .

      Bất quá, như vậy, nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại ở trong đầu, ngốc ra trước mặt .

      "Vậy phải khiến Vương gia thất vọng rồi." Khóe môi giương lên, tràn ra vài tia thản nhiên cười khẽ, thanh của nàng vẫn như gió lướt .

      "Xác thực, nghĩ tới lại thấy nữ nhân hoa si với bức họa." Mi mắt Quân Vô Ngân hơi chớp, khóe môi châm chọc mở rộng, trong thanh lại châm chọc chút che giấu, nữ nhân, đêm hôm khuya khoắc ngủ được, ngây ngô cười với nam nhân trong bức họa.

      Chính là, trong thanh , lại vài phần ảo não ngay cả cũng phát ra.

      "Vương gia nghĩ vậy, lúc này, thực thích hợp phân trần giải thích sao?" Đường Nhược Ảnh nhưng có nửa điểm tức giận, ngược lại càng cười thêm sáng lạn, tại hơn ba giờ sáng, nàng ở trong phòng của mình làm gì, cần gì ngại ai chứ!

      Hừ, muốn cười nhạo nàng, cười nhạo được sao. . ?

      Cho nên, nàng chẳng những tức giận, ngược lại phối hợp tốt với . Nàng ngại làm cho hiểu lầm, dù sao thấy nàng thế nào, đối nàng mà đều sao cả, nhưng ra nàng thực hi vọng, cho rằng nàng là loại nữ háo sắc đúng đắn.

      lại sửng sốt, vạn vạn ngờ, nàng trả lời như vậy, nàng đây là thừa nhận bản thân háo sắc? ?

      Bất quá, nàng đủ thản nhiên, loại chuyện , chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân như nàng như vậy, khóe môi lạnh lùng chứa tia cười như có như cười khẽ, nữ nhân này, đúng là khắp nơi làm cho ngoài ý muốn, luôn làm cho kinh ngạc.

      Nàng muốn thu dọn xong họa bàn, hé ra hé ra chỉnh tề đặt cùng chỗ, nhìn thấy vốn có ý rời , hơi hơi nhíu mi, "Nếu Vương gia có chuyện gì, hẳn nên về ."

      "Ngươi đuổi bổn vương?" Dám đuổi Quân Vô Ngân, nàng tuyệt đối là người đầu tiên trong thiên hạ, đôi mắt Quân Vô Ngân lạnh như băng vài phần kinh ngạc, thể thừa nhận, nữ nhân này xác thực đủ đảm.

      "Đây là phòng của ta." Lần này nàng hơi xoay người, vẻ mặt đương nhiên nhìn , đây chính là phòng của nàng, cản trở nàng nghỉ ngơi, nàng đương nhiên muốn đuổi .

      Nàng quản là ai chứ ?

      A, Quân Vô Ngân giận ngược lại cười, là nha, đây là phòng của nàng, trả lời đơn giản cỡ nào, cũng là lý do chính đáng cỡ đó, làm cho người thể phản bác, nhưng vì sao trước kia, những người đó có rất nhiều lý do chính đáng, cũng dám cãi lời nửa phần?

      Chỉ có nàng, mới thản nhiên như vậy, vẻ đương nhiên phản bác . .

      Con ngươi lạnh như băng, giờ phút này thản nhiên giấu ý cười, tựa hồ bị người đuổi, tâm tình ngược lại tệ.

      Chính là, thấy nàng cẩn thận nắm chặt họa trong tay, ánh mắt rất nhanh lên ý gì.

      "Ngươi vẽ? Vẽ tệ." Giẫm chân tại chỗ, tới trước mặt nàng, thế nhưng khó có được nàng kháng cự, sau đó giả bộ giống như tùy ý vươn tay, lấy bức họa trong tay nàng.

      Đường Nhược Ảnh ngây ngốc, đối với phản ứng của giờ phút này, càng có vài phần ngoài ý muốn, bị đuổi mà còn cười? , ngược lại còn tới gần nàng?

      tới gần, làm cho nàng có cảm giác áp bách, mà nhìn tới bắt bức họa trong tay nàng, lại ngẩn ra.

      lại muốn muốn làm gì. .

      nghĩ buông tay, nhưng hấn cố chấp, tay buông muốn giật lấy, bức họa này nàng vẽ cả buổi chiều, cộng thêm buổi tối, cho nên nàng muốn nó bị xé rách, chỉ có thể lựa chọn buông tay.

      Chính là, nàng vạn ngờ tới, sau khi lấy bức họa, hơi liếc mắt, sau đó thế nhưng cầm bức họa đến ngọn nến lay động bàn. . . .

      "Ngươi làm cái gì?" Đường Nhược Ảnh kinh hãi, rất nhanh đứng lên, hề nghĩ ngợi kéo cánh tay lại.

      Nàng quên, bởi vì là buổi tối, sau khi nàng tắm, chỉ mặc áo ngủ mình làm, đột nhiên đứng lên như vậy, hơn nữa, tay nàng kéo tay , cho nên.......
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :