1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Đường Mộng Nhược Ảnh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11.2

      Editor: tieudangnhi



      “Như thế nào? Đây là người Mẫu Hậu ôn nhu hiền lành, thiện lương am hiểu ý người, hừ, đúng là thiện lương am hiểu ý người nha!!!” Đôi mắt Hoàng Thượng lạnh lùng đảo qua Đường Nhược Ảnh, khi chuyển hướng sang Thái Hậu, lạnh lùng hừ , giọng cũng nghiêm khắc, lạnh như băng.

      là rất to gan, vị trí Hoàng Hậu Vân quốc này, là do ngươi quyết định sao?” Lại nhìn về phía Đường Nhược Ảnh, vẫn là loại ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta nháy mắt có thể đông lại.

      Thân mình Đường Nhược Ảnh theo bản năng run lên, cúi đầu, chậm rãi lùi về phía sau từng bước, nàng biết, mục đích của nàng đạt tới, ai phát , sau khi nàng cúi đầu, khoé môi hơi xuất ra tia cười khẽ.

      “Hoàng Thượng, Ảnh nhi, Ảnh nhi nàng ta là vô tâm, nàng chính là hiểu chuyện, nàng…” Đường Hứa nóng nảy, cũng bất chấp lễ tiết, vội vàng cầu tình với Hoàng Thượng.

      nghĩ tới mọi chuyện phát triển đến tình trạng này, lời vừa rồi của Ảnh nhi, Hoàng Thượng nếu muốn truy cứu, chắc chắn nàng bị trị tội.

      “Hoàng Thượng, Ảnh nhi nàng chẳng qua là quá đơn thuần, nàng…” Thái Hậu cũng giúp cầu tình, bà đương nhiện hiểu được, Hoàng Thượng giờ phút này tức giận phải là nhằm vào Đường Nhược Ảnh, mà là nhằm vào bà.

      “Đơn thuần? nữ nhân còn còn chưa tiến cung, nghĩ trở thành hoàng hậu, Thái Hậu có thể nàng đơn thuần?” Hoàng Thượng cười lạnh, hai tròng mắt cũng lạnh lùng quét qua Đường Nhược Ảnh cái, thân mình Đường Nhược Ảnh lại run rẩy.

      “Hoàng Thượng, người làm người ta sợ.” Quân Vô Ngân chậm rãi buông ly trà, từng chữ từng chữ đều mang theo độ ấm nào, giống như mang theo vài phần cố ý…

      Mọi người trong phòng trừ bỏ Đường Nhược Ảnh đều sửng sốt, đều ngờ Quân Vô Ngân mở miệng chuyện, đương nhiên, trong lời của chút cảm tình nào, làm cho người ta nghe ra, có phải vì nàng cầu tình hay .

      “Ngươi khi nào cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc.” Đôi mắt Hoàng Thượng híp lại, hơi kinh ngạc nhìn sang phía , lạnh lùng mặt cũng hoãn vài phần.

      Trong lòng Đường Nhược Ảnh cũng đột nhiên cả kinh, nam nhân này, giọng điệu này, đột nhiên làm cho nàng cảm giác được loại nguy hiểm, ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, cảm giác của nàng cực kỳ sâu sắc, chỉ là người có thể làm cho nàng cảm giác được nguy hiểm, lại cũng nhiều.

      Nhưng mà, nam nhân này.

      “Hoàng huynh, nàng chẳng qua chỉ là nữ nhân, hoàng huynh đúng là muốn cùng nữ nhân so đo nha, hoàng huynh nếu là nhìn nàng ta vừa mắt, để cho nàng ta trở về là được.” Con ngươi của Quân Vô Tà ở người Hoàng Thượng cùng Quân Vô Ngân chuyển qua chuyển lại vài lần, sau đó đứng lên, vẻ mặt cười khẽ làm người hoà giải…

      “Hoàng Thượng, là ai gia sai lầm, Hoàng Thượng thứ tội bộc tuệch của nàng, để cho nàng trở về .” Trong lòng Thái Hậu thầm thở dài, mở miệng được, vốn nghĩ có hi vọng, lại ngờ là kết quả này.

      hồi thân cận lại thất bại hoa lệ như vậy.

      Đường Nhược Ảnh rốt cục thở dài nhõm hơi, khoé môi cũng hơi hơi giơ lên, chỉ là, nụ cười hơi giơ lên kia, cũng chẳng qua là hơi nhếch môi lên chút, bởi vì, nàng cảm giác được ánh mắt lại nhìn về phía nàng, lần này nàng rất ràng người kia là ai.

      Nàng càng có thể cảm giác được, trong ánh mắt kia sâu lường được…

      Ngày hôm sau, toàn bộ kinh thành lại sôi trào.

      tại, chỉ sợ toàn bộ kinh thành ai biết Đường Nhược Ảnh nàng.

      “Nghe ? Tiểu thư Đường gia kia, thế nhưng dám tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng.” Người qua đường Gíap…

      “Phải nha, nghe thiếu chút nữa còn bị Hoàng Thượng giết đấy.” Người qua đường Ất.

      biết xấu hổ, hết quyến rũ Phong công tử, lại quyến rũ Hoàng Thượng, nữ nhân như nàng ta nên đem tròng lồng heo.” Giọng nữ nhân dễ nghe nhưng cũng rất ngoan độc làm cho người ta phải tặc lưỡi…

      Nghe được nghị luận này, Đường Nhược Ảnh cho là đúng cười khẽ, giống như tất cả đều cùng nàng liên quan. Tiếp tục cất bước về con đường của mình.

      “Đường tiểu thư, chủ tử nhà ta cho mời.” Đột nhiên, nam tữ ngăn ở trước mặt nàng, tuy rằng hề động thủ, nhưng lại làm cho người ta tuyệt nhiên có nửa đường cự tuyệt.

      Đường Nhược Ảnh cả kinh, người này vừa nhìn liền biết là người có võ công cao cường, cho nên, cho dù thân thủ của nàng tệ cũng trốn thoát, huống chi, trốn tránh luôn phải là tác phong của nàng.

      Chỉ là, chủ tử của ? Chủ tử của là ai???
      Biệt Chi thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12.1

      Editor: tieudangnhi



      “Hiên, ngươi nghe , ngươi nghe , nữ nhân kia lại còn dám tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng.” Trưởng Tôn Dự đường nghe thấy mọi người nghị luận bàn tán, vẻ mặt khinh bỉ :”Ta rồi, nữ nhân kia ngày đó đối với ngươi là có mục đích riêng, ngươi còn chưa tin, còn che chở cho nàng ta.”

      mặt Phong Dật Hiên, vẫn là nụ cười thản nhiên, giống như hề nghe thấy lời của Trưởng Tôn Dự, nhưng sâu trong đôi mắt lại qua tia thản nhiên suy tư…

      “Ta chuyện với ngươi nha, ngươi có nghe thấy hay ???” Trưởng Tôn Dự thấy trả lời, mặt khỏi tức giận hỏi.

      cùng Phong Dật Hiên quen biết nhiều năm, tuy rằng hiểu biết bản tính bình thản của Phong Dật Hiên, nhưng mà, thời điểm yên lòng giống tại vẫn là rất ít.

      ”Nghe được.” Phong Dật Hiên giọng trả lời, chẳng qua, mặt càng nhiều thêm vài nét cười, bộ dáng giống như tâm tình rất tốt. Mà suy nghĩ trong đôi mắt cũng đổi thành ý cười tràn đầy, giống như đột nhiên cẩn thận suy nghĩ ra cái gì đó…

      “Nếu nghe được ngươi liền cách nữ nhân này xa chút, trăm ngàn lần để nàng ta lại gần nữa, đúng rồi, ngày đó, thứ nàng ta cho ngươi ký rốt cục là cái gì?” Trưởng Tôn Dự đến bây giờ vẫn quên chuyện ngày hôm đó, mấy ngày nay, vừa thấy Phong Dật Hiên liền hỏi vấn đề này, đều hỏi mấy trăm lần, đáng tiếc, Phong Dật Hiên chữ cũng chịu lộ ra.

      Làm cho tò mò muốn chết.

      Phong Dật Hiên chỉ cười đáp, chuyện ngày hôm qua nàng tiến cung, sớm hỏi thăm ràng, tất cả mọi người đều nghĩ nàng tiến cung là muốn quyến rũ Hoàng Thượng, kết quả quyến rũ thành, thiếu chút nữa còn bị Hoàng Thượng xử tử, nhưng mà, tại cũng hiểu được, chuyện phải như vậy.

      Lấy khôn khéo ngày đó của nàng mà nhìn thấy, còn có ngạo khí bình thản kia, nàng làm sao có thể quyến rũ Hoàng Thượng, làm sao có thể ra những lời suy nghĩ kia.

      Nàng làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

      tại suy nghĩ cẩn thận lại, nguyên nhân của nàng, hoàn toàn cùng tưởng tượng của người khác đều giống nhau, cho cùng, nàng căn bản muốn tiến cung.

      Trong lòng, đối với nàng, tán thưởng càng tăng thêm vài phần.

      Bất quá, nàng cũng rất lợi hại, thế nhưng lại biết tử huyệt của Hoàng Thượng, lại còn dám lừa gạt Hoàng Thượng.

      biết vì sao, biết nàng làm như vậy, trong lòng của , lại có vài tia vui sướng khác thường. Hơn nữa, vừa mới có loại xúc động muốn nhìn thấy nàng, nếu phải còn có Trưởng Tôn Dự ở chỗ này, chừng đến xưởng in ấn của Đường gia.

      Dù sao cũng cùng nàng ký hiệp nghị, hơn nữa ngày nàng định cũng sắp đến, cho dù có , cũng có cái cớ xác thực.

      “Ngươi cười ngốc cái gì đấy? Nhìn ngươi như vậy là bị gì a, trúng tà?” Trưởng Tôn Dự hơi nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên tuy rằng ngày thường tính tình cũng rất tốt, cũng luôn dùng khuôn mặt tươi cười đối với mọi người, nhưng cũng cười giống như hôm nay nha, phát Phong Dật Hiên cười hôm nay cùng bình thường có chút bất đồng.

      Bình thường, tuy rằng cười, nhưng lại có loại ngăn cách người khác ngàn dặm, tuy rằng tươi cười quả thực nhìn rất tốt, nhưng vẫn chính là cười cho có lệ, nhưng hôm nay, cảm giác được Phong Dật Hiên cười bên trong còn mang vài phần cảm tình, hơn nữa, hình như còn có chút khác thường thể giải thích được.

      thôi, tửu lầu Khước Hoặc.” Phong Dật Hiên lên tiếng, nụ cười mặt hơi cương chút, khéo léo che giấu .

      Trong lòng lại thầm nghi hoặc, biểu của ràng như vậy sao? Ngây ngô cười? ngây ngô cười sao?

      Khước Hoặc tửu lâu cũng chính lànơi mà ngày đó gặp được nàng, hơn nữa cách xưởng in ấn của Đường gia cũng rất gần.

      Khước Hoặc tửu lâu?? đột nhiên phát , tại rất thích cái tên này.

      Trưởng Tôn Dự hơi sửng sốt chút, nhìn bóng dáng rời , mặt lên vài phần nghi hoặc, Phong Dật Hiên hôm nay roốt cuộc là bị làm sao vậy? Bình thường theo lý, mỗi lần tửu lâu đều là mình kéo mang túm đem , hôm nay, lại tự mình muốn ???

      Mà lại tích cực như vậy.
      Biệt Chi thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12.2

      Editor: tieudangnhi




      Đường Nhược Ảnh theo phía sau nam tử lạ mặt, dọc theo đường , cái gì cũng có hỏi, chỉ là lẳng lặng tiêu sái bước theo, hơi hơi kinh ngạc, vốn nghĩ nàng sợ hãi, cùng với , vốn tính có nên trực tiếp đánh nàng hôn mê rồi mang gặp chủ tử, ngờ, nàng thế nhưng ngay cả hỏi cũng hỏi lấy câu, liền theo .

      đến tửu lâu đằng trước, ngưng lại.

      “Đến, Đường tiểu thư, chủ tử nhà ta ở phía chờ ngươi.” Lần này, trong giọng của , thiếu vài phần lạnh lùng cứng rắn, tựa hồ nhiều thêm vài phần tán thưởng…

      “Khước Hoặc tửu lầu?” Đường Nhược Ảnh nâng mi, có chút ngoài ý muốn, nàng ngờ, mang nàng đến tửu lâu, mời nàng đến tửu lâu ăn cơm?

      Người ở chỗ này nàng quen biết cũng nhiều nha, rốt cuộc là ai?

      Bất quá, ra giờ phút này nàng có thể khẳng định phải là Mộ Dung Lăng Thiên, bỡi vì, nàng biết nếu Mộ Dung Lăng Thiên biết hết thảy đều là do nàng làm, tuyệt đối thỉnh nàng đến tửu lâu như thế này.

      Hơi dừng chút, nàng liền cất bước vào, nếu là nơi khác, chừng nàng còn có thể phòng bị chút, nhưng tại đây là tửu lầu, nàng liền hoàn toàn có thể yên tâm.

      Lên lầu, đôi mắt khẽ nâng lên, khi nhìn thấy nam tử ngồi gần cửa sổ, Đường Nhược Ảnh kinh sợ, nàng thế nào cũng ngờ ???

      Nhị vương gia - Quân Vô Ngân.

      Ngày hôm qua sau khi từ hoàng cung trở về, nàng liền hỏi thăm lai lịch cùng tiểu sử của .

      Dù sao khi ở trong hoàng cung, làm cho nàng có loại cảm giác áp bách.

      Quân Vô Ngân, mỗi người ở Vân quốc đều kính sợ, lại là người làm cho địch nhân nghe tên sợ mất mật, có thể là văn võ song toàn. Nghe chiến trường chưa bao giờ gặp được đối thủ, mà ở trong triều, lại xử rất chu mật, người phục.

      Ngay cả Hoàng Thượng cũng kính ba phần, nhường nhịn ba phần.


      Chỉ là, còn nghe , trừ bỏ ở chiến trường, trong triều , những chuyện khá cũng rất hiếm khi có thể lọt vào mắt , càng rất ít người hoặc chuyện gì đó có thể khiến cho hứng thú...

      Cho nên sau khi nàng nghe được chuyện về , liền nhàng thở ra, dù sao, hành động ngày hôm qua của nàng, cũng khiến cho chú ý.

      Nhưng mà, ngờ, hôm nay thế nhưng lại mời nàng đến tửu lâu.

      Người có thể làm cho nhị vương gia mời đến tửu lâu, nàng chỉ sợ là người đầu tiên ? Nếu để cho người khác biết được, biết có khiến họ kinh ngạc đến mức hai mắt đều trợn trừng lên .

      Bất quá cũng hay, chỗ này của tửu lâu ngoại trừ , cũng có người nào khác…

      “Được vương gia mời đến tửu lâu, ta hẳn là nên thụ sủng nhược kinh nha.” Nếu mời nàng tới chỗ này, vậy đại biểu cho ngày hôm qua nhất định phát được cái gì đó, cho nên Đường Nhược Ảnh cũng tiếp tục nguỵ trang nữa. Thực tự nhiên ngồi ở đối diện .

      Người khôn khéo giống như , muốn lừa, chỉ sợ đơn giản như vậy, còn bằng thản nhiên đối diện hơn.

      “Ngươi??” Hơi nhíu mày, đối với phản ứng của nàng, hình như cũng có nhiều ngoài ý muốn cho lắm, trong con ngươi lại có thêm vài phần hiểu , khoé môi nhếch lên :”Vậy sao?” Ngữ khí giống như nghi vấn, nhưng căn bản lại cần câu trả lời của nàng.

      “Ha ha..” Đường Nhược Ảnh thấp giọng cười khẽ, quả nhiên, phát được gì rồi, cho nên mời dễ dàng phát được nàng nguỵ trang.

      “Vương gia phát khi nào?” Đối với vấn đề này, Đường Nhược Ảnh nghĩ ra, vào cung, nàng tựa hồ chỉ nhìn thấy mỗi Từ Ninh cung, hơn nữa so với nàng đến còn sớm hơn, có lý do gì, mọi chuyện nàng làm ở từ ninh cung hết thảy đều gạt được mọi người, bao gồm cả Hoàng Thượng, cũng có lừa gạt mình nha, cho nên, nàng dám khẳng định, nhất định phải ở Từ Ninh cung.


      Nhớ lại lúc vừa mới vào Từ Ninh cung, ánh mắt đầu tiên nhìn nàng rất lợi hại, nàng càng thêm khẳng định suy nghĩ này, chỉ là, lúc trước, nàng chưa từng gặp nha.

      Quân Vô Ngân lại nhíu mày, nữ nhân này quả thực đủ thôgn minh, hơn nữa cũng đủ ngay thẳng. Tính cách như vậy, tệ…

      “Đường tiểu thư cảm thấy cảnh sắc trong hoàng cung như thế nào?” Bạc môi khẽ nhúc nhích, gợi lên độ công khác thường, thực muốn biết, sau khi nàng nhìn cảnh sắc trong cung rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc là cái gì làm cho nàng cười lạnh?

      Khẽ giật mình, Đường Nhược Ảnh rốt cuộc hiểu được, trong lòng thầm ảo não, bản thân sơ suất quá, chỗ đó là hoàng cung nha, sao nàng lại có thể phạm vào sai lầm như vậy chứ.

      Trong lòng thầm suy nghĩ, phải trả lời vấn đề của như thế nào, đúng vào lúc này, thang lầu truyền đến tiếng bước chân. Đường Nhược Ảnh cùng Quân Vô Ngân đều có để ý tới.

      Hai người ngồi tương đối gần, bốn mắt nhìn nhau, đánh giá, nghiên cừu tìm tòi.

      Mà khi Phong Dật Hiên lên lầu, nhìn thấy Quân Vô Ngân cùng nàng ngồi gần nhau, nụ cười mặt, nháy mắt liền biến mắt.
      Biệt Chi thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13.1

      Editor: tieudangnhi




      Phong Dật Hiên chỉ cảm thấy bản thân mình hình như lập tức rơi vào hầm băng, nháy mắt bị đông lại, thẳng tắp đứng ở lối cầu thang, quên luôn cả bước về phía trước. Lần đầu tiên, mất bình tĩnh của mình.

      Nàng, làm sao có thể ở chỗ cùng nhị vương gia? Đối với nhị vương gia, hẳn có thể xem như rất hiểu biết, nhị vương gia rất ít chủ động làm chuyện, càng thể chủ động tìm người, cho dù ngay cả Hoàng Thượng mỗi lần có việc đều phải phái người Vương phủ mời .

      Mà nay, Vương gia thế nhưng lại cùng nàng ngồi ở chỗ này? Giờ phút này, nàng lẳng lặng ngồi ở đằng kia, bất động , lại vẫn có loại độc đáo làm cho người khác thể xem .

      Nàng bây giờ, là nàng ngày đó từng chứng kiến, chân chính là nàng, mang theo nguỵ trang gì, tâm Phong Dật Hiên trong nháy mắt lạnh vài phần, thậm chí quên cả tiếp tục về phía trước, quên hẳn luôn cả phản ứng.

      “Hiên, ngươi làm cái gì vậy?” Trưởng Tôn Dự ở phía sau có chút hiểu, nhìn qua người , lại nhìn lên lầu, khi nhìn thấy Quân Vô Ngân, cũng ngây ngốc sửng sốt chút, dù sao trường hợp có thể nhìn thấy Quân Vô Ngân này, là rất khó…

      Trường hợp Quân Vô Ngân xuất trước mặt công chúng như vậy rất ít.

      “Vương gia???” Kinh ngạc hô, đột nhiên ý thức được chính mình luống cuống, giẫm chân tại chỗ vài cái, lại gần bọn họ, cung kính hành lễ :”Trưởng Tôn Dự thỉnh an Vương gia.”

      Quân Vô Ngân cũng để ý tới , thậm chí ngay cả mí mắt đều hề nâng lên, đôi mắt vẫn nhìn Đường Nhược Ảnh.

      Trưởng Tôn Dự cũng cảm thấy quá xấu hổ, dù sao phản ứng này của Quân Vô Ngân lại rất bình thường, bất quá, cũng nhờ thế này mới nhớ tới, là ai có mặt mũi lớn như vậy thế nhưng lại có thể ngồi cùng chỗ với nhị vương gia?

      Hai tròng mắt hơi đổi, khi nhìn về phía Đường Nhược Ảnh, đôi mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt ngạc nhiên cùng khó có thể tin :”Như thế nào là người?? Ngươi…???” làm sao cũng thể nghĩ ra, người có thể ở cùng chỗ với nhị vương gia lại là nữ nhân này.

      Vừa rồi ở đường cái, còn nghe dân chúng tụ tập bàn tán nàng như thế nào quyến rũ Hoàng Thượng, bây giờ, nàng lại cùng nhị vương gia ngồi cùng chỗ, này… Này cũng quá làm cho người ta khó có thể tin .

      “Ngươi muốn quyến rũ luôn cả Vương gia ? Nữ nhân như ngươi, đúng là sắc đảm bao thiên.” Bởi vì quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời quên mọi thứ xung quanh, Quân Vô Ngân vẫn có phản ứng gì, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Nhược Ảnh rất nhanh lên gì đó. thực muốn chút phản ứng của nữ nhân này, bị người mắng như vậy trước mặt mọi người, nàng phản ứng thế nào.

      , giờ phút này tia chờ mong mà nhìn thấy Đường Nhược Ảnh nghe được lời của Trưởng Tôn Dự, thế nhưng chút phản ứng cũng có, giống như người bị phải là nàng, khoé môi khỏi co rút đôi chút.

      Nữ nhân bị mắng lại thờ ơ như vậy, thiên hạ chỉ sợ tìm được người thứ hai.

      Phong Dật Hiên nhìn đến Quân Vô Ngân cùng phản ứng của nàng, tâm tình càng thêm trầm thấp, ở sâu trong nội tâm, hình như có cái gì đó khẽ động, đau, khó chịu.

      "Dật Hiên thỉnh an Vương gia, quấy rầy Vương gia cùng Đường tiểu thư." Phong Dật Hiên rất sợ Trưởng Tôn Dự càng nháo càng loạn, cánh tay vội vàng từ phía sau kéo lại, trực tiếp về phía trước.

      Lời hơi dừng chút, trong giọng có vài phần khác thường chưa kịp che giấu, mà khi nhìn về phía nàng, trong ánh mắt, cũng hỗn loạn chút phức tạp, vốn muốn cười khẽ cho qua, lại đột nhiên phát , giờ phút này ngay cả loại cười lấy lệ này, đối với đều rất khó khăn.

      Quân Vô Ngân phá lệ chuyển ánh mắt sang phía Phong Dật Hiên, tuy rằng gì, nhưng trong ánh mắt lại mang nhiều phần bí hiểm.

      Đường Nhược Ảnh nghe thấy thanh của Phong Dật Hiên liền nâng mắt nhìn về phía , nàng ngờ gặp được Phong Dật Hiên vào lúc này, nhìn biểu tình có chút tự nhiên của Phong Dật Hiên, ngây ngốc, cũng gì thêm, nàng muốn để cho Quân Vô Ngân biết chuyện của nàng cùng Phong Dật Hiên.

      Quân Vô Ngân quá nguy hiểm, chút gió thổi cỏ lay đều có khả năng làm cho nhìn ra sơ hở, đến lúc đó chỉ sợ làm nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

      Trước khi chưa xác định được mục đích tìm nàng, nàng phải cẩn thận mới được.



      Chương 13.2

      Editor: tieudangnhi




      quấy rầy Vương gia cùng Đường tiểu thư, Dự, chúng ta trước .” Hiểu được tình cảnh của nàng, Phong Dật Hiên cơm cũng ăn, liền cáo từ rời , Đường Nhược Ảnh nao nao, nàng tuy rằng cùng Phong Dật Hiên tiếp xúc lần, nhưng cũng hiểu là người kiêu ngạo cỡ nào, có khả năng hướng thứ gì cúi đầu, quản chi người kia là Quân Vô Ngân, nhưng hôm nay lại ngay cả cơm đều dùng liền ly khai như vậy.

      , nàng có thể đoán được nguyên nhân Phong Dật Hiên rời , nhìn bóng dáng rời của Phong Dật Hiên, trong lòng có vài phần cảm kích.

      Trong con ngươi của Quân Vô Ngân lại càng thêm trầm.

      Xa xa theo dõi Phong Dật Hiên, Thanh Phong muốn điều tra chuyện in ấn kia, nhìn thấy Đường Nhược Ảnh cùng Quân Vô Ngân ngồi cùng chỗ, mặt chút thay đổi, cũng lên tia kinh ngạc hiếm thấy.

      “Như thế nào? Ngươi cùng Phong Dật Hiên có quen biết?” Quân Vô Ngân nâng ly trà lên, giống như tuỳ ý hỏi. Đôi mắt thâm thuý giấu bí hiểm tìm tòi cùng nghiên cứu, trong giọng qua tia ảo não. tia cảm xúc ngay cả chính cũng .

      Phong Dật Hiên ngày thường là người bình tĩnh thế nào, mặc kệ là đối với ai, đều là bộ mặt tươi cười này, mặt kệ là đối với ai, đều là cái loại bình tĩnh nhàn nhã này, ngay cả chuyện Hoàng Thượng cho làm Tể tướng, đều có thể cự tuyệt dấu vết, nhưng hôm nay, Phong Dật Hiên ràng có chút khác thường. Mà Phong Dật Hiên khác thường, nhất định cùng nữ nhân này có liên quan.

      Có thể làm cho Phong Dật Hiên khác thường như vậy??? Nữ nhân này đúng là nằm ngoài dự liệu của , hắnn vẫn quá xem nàng rồi.

      “Phải.” Đường Nhược Ảnh chút che giấu, giọng điệu tự nhiên mà khẳng định, chẳng qua cũng chẳng có nửa câu giải thích dư thừa nào.

      Trả lời khẳng định như vậy, cùng trả lời kỳ cũng chẳng khác gì nhau, bỡi vì ai nấy đều biết, chuyện nàng đường cái phi lễ Phong Dật Hiên.

      Trả lời như vậy lại giống mong muốn của Quân Vô Ngân.

      phải chỉ là phi lễ đơn giản như vậy ?” Hơi nhíu mày, Quân Vô Ngân từ trước đến nay đều lạnh như tảng băng thế nhưng lại nửa nửa giả cười khẽ, ngón tay thon dài, nhàng gõ mặt bàn. biết là vì cường điệu cái gì, hay là che giấu cái gì?

      nghe qua Vương gia có thói quen xen vào chuyện riêng tư của người khác nha?” Đường Nhược Ảnh cười khẽ, vẻ mặt hồn nhiên, còn mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.

      Người lãnh tình như , chỉ sợ rất khinh thường loại chuyện này.

      Sắc mặt Quân Vô Ngân khẽ biến thành trầm chút, trong ánh mắt tựa hồ rất nhanh lướt qua tia ảo não, nhưng cũng hiểu có khả năng từ miệng nàng đưa ra đáp án vừa lòng , nhanh chóng chuyển đề tài, lại trầm giọng :”Ngươi tại quản lý sinh ý của Đường gia?”

      Khi nghe được tin tức này, có chút sửng sốt, nữ nhân, nghe còn là nữ nhân nhát như chuột, hề có chủ kiến, thế nhưng lại quản lý sinh ý Đường gia?

      “Nếu Vương gia biết, vậy cần gì phải hỏi nhiếu.” Vẫn chỉ theo kiểu ba phải, trả lời sao cũng được, vẫn chỉ là vẻ mặt bình tĩnh.

      Dám dùng loại giọng điệu này chuyện với Quân Vô Ngân, toàn bộ thiên hạ chỉ sợ tìm ra người thứ hai…

      “Người sáng mắt đánh tiếng long, mục đích Vương gia mời ta đến đây, bằng thẳng .” Cùng chỗ, khả năng bị nhìn thấu càng lớn, cho nên nàng muốn ở chỗ này phí thời gian, nàng nghĩ ra nam nhân này mời nàng đến đây với mục đích gì.

      Trong lời nàng vừa ra, đối với Quân Vô Ngân mà lại là kinh thế hãi tục, lớn như vậy, mặc kệ là ai, thấy đều là bộ dáng cung kính, sợ hãi, ngay cả Hoàng Thượng tại đều đối có vài phần bận tâm, dù sao trong tay còn nắm hai phần ba binh quyền của Vân quốc.

      Mà nữ nhân này thế nhưng lại???

      Đôi mắt thâm thuý của hơi nheo lại.
      Biệt Chi thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14.1

      Editor: tieudangnhi




      “Ngươi thấy mục đích bổn vương mời ngươi tới là gì?” Đôi mắt híp lại giấu vài phần lợi hại, giống như muốn nhìn thấu nàng.

      mời nàng đến, vốn chỉ là xúc động nhất thời, chỉ là muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, muốn biết rằng, vẻ hiền lành lúc trong cung của nàng, có phải cố ý nguỵ trang hay .

      Gặp được người, thông minh như nàng, cũng có chút che giấu nào, theo lý thuyết, tìm được đáp án, theo lý thuyết, có thể rời , vì sao giờ phút này, cụng muốn rời .

      muốn gặp nàng vốn là nhất thời hứng trí, nhưng tại, lại phát , hứng thú kia hình như có chút thay đổi.

      “Vương gia nếu có chuyện gì, ta đây xin cáo từ trước.” Lông mày Đường Nhược Ảnh nâng lên, đoán? Nàng có thời gian bồi chơi trò ngây thơ như vậy. đợi Quân Vô Ngân trả lời. thẳng đứng lên, tính rời .

      Nàng nghĩ, nguyên nhân tìm nàng có khả năng là nhìn thấy khoé môi cười lạnh lúc ở trong cung của nàng, đối với nàng nổi lên tính tò mò.

      Bởi vì lúc trước nàng và căn bản cùng nhau xuất , càng có gì xung đột, còn lý do nào khác.

      Lần đầu tiên, có người dám ở trước mặt Quân Vô Ngân, đợi trả lời liền tự tiện rời , nàng lại lần nữa phá vỡ tiền lệ của , Quân Vô Ngân ngây ngốc, cũng có ảo não, ánh mắt nhìn phía nàng ngược lại tăng thêm vài phần cười khẽ, nàng can đảm như vậy, làm sao nhát như chuột? Nếu nàng như vậy cũng coi là nhát như chuột, ngày đó chỉ sợ sớm trái ngược :”Mộ Dung Lăng Thiên, phải là người ngươi có thể chọc tới.” chưa bao giờ quản chuyện của người khác, lúc này đây, vì nàng, thế nhưng lại muốn phá lệ, suy nghĩ, nữ nhân này sở dĩ làm như vậy, vô cùng có khả năng là vì đối phó Mộ Dung Lăng Thiên, nhưng mà Mộ Dung Lăng Thiên cũng phải là người dễ trêu chọc.

      Thân phận Mộ Dung Lăng Thiên chỉ là thương nhân đơn giản như vậy, nữ nhân như nàng, cho dù có thông minh, cũng đấu lại Mộ Dung Lăng Thiên, mặc kệ là thương trường, hay là cái khác cũng vậy.

      Bước chân của Đường Nhược Ảnh dừng lại, mày nhíu lại, khoé môi lại xuất ra nụ cười vân đạm phong khinh :”Ta chỉ làm đúng chuyện buôn bán của mình, nghĩ chọc bất luận kẻ nào.”

      thương trường, vốn chính là ngừng cạnh tranh, cạnh tranh tất nhiên còn có phiêu lưu, ai cũng thể trăm phần trăm nắm chắc chiến thắng, nàng lần này cũng là lợi dụng Mộ Dung Lăng Thiên đối với nàng khinh thị, nàng đương nhiên cũng biết Mộ Dung Lăng Thiên lợi hại, cho nên nàng mới khắp nơi cẩn thận, nàng phải làm cho Đường gia quật khởi lại, đều phải là hoàn toàn nhằm vào Mộ Dung Lăng Thiên.

      Mà cảnh cáo của , rốt cuộc là có dụng ý gì, nàng thể xác định, cho nên nàng cũng xoay người lại, vừa xong, liền cất bước rời , làm cho người đối diện có loại áp lực vô hình, lại là người nàng thể trêu vào, bất quá nàng thể trêu vào, vậy cứ trốn thôi.

      Quân Vô Ngân gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn nàng rời lại phức tạp khác thường, biết nàng đối với có điều đề phòng.

      Nữ nhân này, quá mức mẫn cảm cùng cảnh giác, nhưng lại rất quật cường, …

      Bất quá sao, đối với chuyện cảm thấy hứng thú, hướng tới đều là thời gian.

      Mộ Dung phủ.

      “Chủ tử, ta vừa mới nhìn thấy Đường tiểu thư.” Rất nhanh trở lại Mộ Dung phủ, Thanh Phong thậm chí cả hô hấp cũng xong.

      Mộ Dung Lăng Thiên nhíu mày, Thanh Phong theo nhiều năm, rất cá tính của Thanh Phong, chuyện phải quản, tuyệt đối quản, hôm nay thế nhưng lại chủ động nhắc tới Đường Nhược Ảnh, nhất định là phát được gì đó.

      “Thuộc hạ vừa ới nhìn thấy Đường tiểu thư cùng nhị vương gia ở Khước Hoặc tửu lâu, ngồi cùng chỗ.” Thanh Phong cố ý cường điệu câu hai người ngồi cùng chỗ, đôi mắt lạnh như băng của Mộ Dung Lăng Thiên lên vẻ kinh ngạc, nàng cùng Quân Vô Ngân ở cùng chỗ? Điều này làm sao có thể? Quân Vô Ngân là loại người nào, làm sao có thể cùng nàng ngồi cùng chỗ?

      “Hơn nữa thuộc hạ phát Đường tiểu thư hình như có chút giống trước kia.” Thanh Phong lại bổ sung thêm.

      Đây cũng là trong những nguyên nhân gấp gáp trở về.

      giống trước kia?” Mi mắt Mộ Dung Lăng Thiên nhướn lên, đúng là nghĩ ra, nữ nhân kia giống như thế nào đây?

      “Chủ tử, hay là người hẳn nên…” Thanh Phong hơi suy tư chút, cẩn thận đề nghị.

      Nhưng là, đúng vào lúc này, quản gia dẫn thái giám đến.

      “Hoàng Thượng mời Mộ Dung công tử tiến cung.” Thái giám cung kính hành lễ, mà từ ‘mời’, cũng biểu lộ thân phân tầm thường của Mộ Dung Lăng Thiên.

      “Ân.” Mộ Dung Lăng Thiên thấp giọng đáp lời, mặt có biểu tình gì khác thường, giống như chuyện Hoàng Thượng mời tiến cung cũng rất bình thường.

      “Nô tài liền bẩm báo với Hoàng Thượng ngay.” Thái giám tựa hồ thở dài nhỏm hơi, lại cung kính hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài.




      Chương 14.2

      Editor: tieudangnhi



      Mộ Dung Lăng Thiên vào thư phòng, liền tự mình ngồi ở bên, tự nhiên giống như nhà của mình. Thậm chí ngay cả hành lễ cơ bản nhất cũng có.

      “Gần đây có chuyện gì bình thường ?” Hoàng Thượng nhìn về phía , cũng có gì trách cứ, chỉ là trầm giọng hỏi.

      “Thái tử Lăng quốc vẫn cự tuyệt đăng cơ, nghe , vẫn cứ thích hoá trang thành dân chúng, vẫn thích hoà nhập vào cuộc sống của dân chúng.” Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi câu lên vài nét cười khẽ, cũng hiểu, thái tử kia phát điên cái gì, ngôi vị hoàng đế dâng đến trước mặt, lại làm, mà cứ thích xâm nhập vào dân gian, hiểu biết khó khăn của dân chúng.

      Mày của Hoàng Thượng cũng khỏi nhíu lại, trầm giọng :”Lại cự tuyệt?” Đây cũng là lần thứ ba cự tuyệt đăng cơ ? Tuy rằng là thái tử Lăng quốc, là Hoàng Thượng tương lai của Lăng quốc, nhưng mà, làm như vậy, sợ có người thừa dịp nước đục thả câu sao?

      Đương nhiên, người quyền cao thế như bọn họ, tự nhiên cũng tâm tư kia.

      gần đây có động tĩnh gì?” Hoàng Thượng đột nhiên chuyển đề tài, giọng , cũng đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng.

      có.” Mộ Dung Lăng Thiên thản nhiên đáp, trong giọng nghe ra cảm xúc gì.

      “Hai nắm, có động tĩnh gì, ngươi thấy cư?” Sắc mặt Hoàng Thượng khẽ biến thành trầm, khoé môi nở ra nụ cười lạnh.

      có khả năng!” Bạc môi lại động, vẫn chỉ là câu trả lời đơn giản đến thể đơn giản hơn, cũng là lời ít mà ý nhiều, phân lợi hại trong câu . người dã tâm bừng bừng, làm sao có thể bởi vì lần thất bại hoàn toàn cư, đây tuyệt đối là có khả năng.

      Cũng bởi vì biết có khả năng buông tay như vậy, cho nên im lặng của càng làm cho người ta thêm sợ hãi, nếu là có điều động tĩnh, quản chi là động tĩnh gì, điều có thể tìm ra sơ hở của , nhưng mà, hai năm nay ngay cả chút động tĩnh cũng có, từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, thời gian hai năm, hoàn toàn đem bản thân che giấu rất kỹ, Hoàng Thượng phái cơ sở ngầm nhiều như vậy cũng phát khác thường gì.

      bất động, trẫm liền buộc động.” Hai tròng mắt híp lại, đối mắt lãnh thêm vài phần quyết liệt, từng chữ từng chữ đều lộ ra quả quyết, thể cứ ngồi chờ đội như vậy, khi để cho ta có cơ hội, vị trí Hoàng Thượng này ngồi yên.

      “Hoàng Thượng có chủ ý?” Mi giác của Mộ Dung Lăng Thiên nâng lên, con ngươi lộ ra tia ngoài ý muốn, quá ràng Hoàng Thượng muốn dùng cái gì để ép buộc người đó, dù sao ta bất động, Hoàng Thượng cũng có khả năng dùng động tác quá mức kịch liệt để ép buộc .

      “Trẫm muốn vì tuyển Vương phi.” Khoé môi khẽ nhếch, thâm ý cười khẽ, trong giọng mang theo tự tin chắc chắn.

      “Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho ?” Mày theo bản năng nâng lên, chỉ hôn? Có thể bức động sao? Chẳng qua chỉ là nữ nhân tiến vào Vương phủ mà thôi, căn bản cũng thể cự tuyệt.

      “Đúng, trẫm tìm được người thích hợp cho rồi.” Khi Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên, lời hơi ngừng lại chút :”Chính là nữ nhân bị ngươi vứt bỏ kia.”

      Ngây ngốc, Mộ Dung Lăng Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng lại thể bội phục Hoàng Thượng, chủ ý này quả thực đủ tuyệt, , phải là Hoàng Thượng chọn người này quả thực đủ tuyệt.

      Đem nữ nhân bị cùng Hoàng Thượng vứt bỏ cấp cho Tương vương, chỉ sợ đúng là làm cho Tương vương tiến thối lưỡng nan.

      Mà quan trọng hơn là, chỉ hôn lại là chuyện vui, có thể che giấu lợi hại trong đó.

      Trong đầu đột nhiên xuất lời của Thanh Phong, Thanh Phong , nàng giống trước kia, nhận thức nàng gần mười tám năm, đối với chuyện của nàng cực kỳ hiểu , cũng muốn biết nữ nhân kia có thể giống trước như thế nào đây.

      “Như thế nào? Có vấn đề gì?” Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn hỏi. Rất ít khi có thể nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thiên thất thần như vậy.

      có.” Khoé môi khẽ nhúc nhích, giọng có chút độ ấm, là độc hữu vô tình.

      “Tốt lắm, người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, đem Đường tiểu thư chỉ hôn cùng Tương vương, tuỳ ý thành thân.” Hoàng Thượng đem thánh chỉ sớm viết xong giao cho thái giám, cái tuỳ ý, cũng để lại con đường sống để quay về.

      Li Vương phủ.

      "Vương gia, Hoàng Thượng vừa mới chỉ hôn cho Tương Vương." Lưu Vân cung kính trong giọng mang theo tia khác thường.

      "Ân?" Mày kiếm khẽ nâng, giống như cũng có vài phần ngoài ý muốn, biết Hoàng Thượng là chờ được, nhưng mà chỉ hôn cho ? Đây có lợi ít gì.

      Tương Vương phủ lớn như vậy, cũng đến mức chứa nổi nữ nhân.

      "Hoàng Thượng đem Đường tiểu thư chỉ hôn cho Tương Vương." Nhìn thấy nghi hoặc của Quân Vô Ngân, Lưu Vân cẩn thận giải thích.

      Ngón tay Quân Vô Ngân nắm ly trà đột nhiên buộc chặt, 'Ba' tiếng, ly trà trong tay biến thành những mảnh , khuôn mặt lạnh lùng bây giờ so với Diêm vương còn muốn lạnh hơn, lãnh này làm cho Lưu Vân cũng từ kinh hãi.

      Mà bên trong Phong phủ, Phong Dật Hiên sau khi nghe được tin tức này, lại là tình hình khác!!!

      Tương Vương phủ.

      "Thánh chỉ đến." Thái giám cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng đứng ở trong viện, lớn tiếng hô, nhưng mà nửa ngày, ngay cả nửa bóng người cũng thấy.

      Thái giám này là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, ở trong hoàng cung cũng rất uy phong, nhưng mà giờ phút này đứng ở trong Tương Vương phủ này, chĩ là động đậy cũng dám động, chi là dám lộn xộn.

      "Thánh chỉ Hoàng Thượng đến, mời Tương Vương tiếp chỉ." lâu thấy bóng người, thái dám chỉ đành hô lại, sau đó lại tiếp tục chờ đợi, khi thái giám nghĩ toàn bộ Tương vương phủ này căn bản là có ai...

      Rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, rật nhanh ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người ra, toàn bộ thân mình đột nhiên cứng đờ, tay cũng chịu khống chế ma run rẩy, thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa cũng bị đánh rơi.

      Ai cũng đều biết, đây phải là chuyện tốt.




      Chương 15.1

      Editor: tieudangnhi



      Nam tử chậm rãi ra, y phục tuỳ ý, nút thắc áo dài phân tán mở ra, mi mắt nhắm lại, tóc đem như mực tuỳ ý phân tán, rũ xuống trán, dọc trượt xuống đôi mắt, phủ hai má.

      Ánh mặt trời rực rỡ, rơi ở người , chiếu ra bóng dáng dài, nghiễm nhiên là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

      Lộ ra khuôn mặt kinh thế hãi tục, kết hợp với biểu tình lười nhác kia của , liền biến thành nghiệt chính hiệu.

      Phần tuỳ ý cố tình cùng gương mặt tuyệt thế kia, đôi mắt lại lộ ra cỗ uy nghiêm làm cho người ta hít thở thông, loại khí phách, loại cuồng vọng uy hiếp thiên hạ chưa nâng lên, lại làm cho người đối diện loại cảm giác bị nhìn thấu.

      Thái giám kia dám nhìn , lại càng dám để cho quỳ xuống tiếp chỉ, còn chưa ra khỏi cửa, liền bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ tay :”Hoàng… Hoàng Thượng tuyên chỉ… Tương Vương hai mươi bảy tuổi, nhưng vẫn chưa thú phi, nay đặc… Đặc biệt đem tiểu thư Đường gia Đường Nhược Ảnh chỉ hôn cho Tương Vương… tuỳ ý thành hôn.”

      mấy câu ngắn ngủn, thái giám lại cảm giác phải dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới có thể dọc xong, mồ hôi trán to như hạt châu liên tiếp đổ xuống :”Vương gia, thỉnh tiếp chỉ.” Đọc xong, đợi Tương Vương tiếp chỉ mới được, bằng làm sao giao phó với Hoàng Thượng nha, chậm rãi về phía trước vài bước, cách xa Tương Vương vài bước dừng lại, thánh chỉ cầm trong tay trịnh trọng dâng lên.

      Mi mắt nâng lên, ánh mắt lợi hại thẳng tắp bắn ra, làm cho thái giám kia toàn thân cứng đờ, môi động mấy cái, dám ra nửa lời.

      “Tiếp.” Bạc môi khêu gợi khẽ nhúc nhích, thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, đồng thời mang theo cỗ dày đặc, chỉ là chữ đơn giản, lại giống như có thể xuyên thấu vạn vật thế gian.

      còn chưa tới mức công khai cãi lại thánh chỉ của Hoàng Thượng, như vậy, xem như công sức nhẫn hai năm của chẳng phải uổng phí rồi sao.

      Thái giám rốt cục nhàng thở ra, như được tha bổng, thánh chỉ cầm trong tay đưa cho thị vệ bên cạnh, sau đó vội vàng rời .



      “Sư huynh, Đường Nhược Ảnh kia vốn là thê tử chỉ phúc vi hôn của Mộ Dung Lăng Thiên, chẳng qua là bởi vì ở đường cái quyến rũ Phong Dật Hiên, bị vứt bỏ ngay ngày đại hôn, sau đó lại tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng, thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng giết chết, nhờ Thái Hậu cầu tình, mới tránh khỏi cái chết, đây căn bản là ai nguyện ý thú nàng.”

      Nam tử thân áo dài màu trắng, diện mạo đáng nhanh chậm , trong giọng lộ ra vài phần tò mò, biết sư huynh xử lý chuyện này như thế nào?

      Khoé môi chậm rãi giơ lên, nghiệt cười, quả là mê hồn thu lạc phách :”Xem ra, Hoàng Thượng là sợ bổn vương quá buồn.” Giọng từ tính dễ nghe, mang theo thản nhiên cười khẽ, làm cho người khác thể đoán được tâm tình của .

      làm sao có thể minh bạch tâm tư của Hoàng Thượng a, xem ra Hoàng Thượng rốt cục chờ được.

      “Sư huynh, ngươi có thể thú nữ nhân kia hay khôg nha, nghe nữ nhân kia lớn lên rất đẹp.” Sở Vân Phi cố ý kéo dài câu , ánh mắt tìm tòi muốn xem trê mặt Tương Vương có lộ ra chút khác thường nào , theo bên người sư huynh gần mười năm, nhưng vẫn thể đoán được suy nghĩ của sư huynh.

      “Hoàng Thượng muốn chơi, vậy bổn vương chơi cùng .” Khoé môi càng thêm giơ lên, ngay cả mi mắt cũng đều giơ theo, trong đôi mắt, đều là tràn đầy ý cười, như vậy, chỉ sợ người khác nhìn đến đều si mê. Lời thản nhiên, nhưng lại mang loại tuỳ ý vân đạm phong khinh.

      “Nữ nhân kia???” Sở Vân Phi vẫn có vẻ quan tâm vấn đề này, rất muốn biết, sư huynh đối xử với nữ nhân kia như thế nào.

      Con ngươi hơi đổi, nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của Sở Vân Phi, mi tâm khẽ nhướn, môi hé mở :”Chuyện này để sau.” Vẫn là lời vân đạm phong khinh, làm cho người nghe ra cảm xúc gì.
      thienbinh2388Biệt Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :