1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Đường Mộng Nhược Ảnh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7.2

      Editor: tieudangnhi



      Khoảng thời gian lần này so với lần trước dài hơn vài giây, cho dù là nữ nhân khi bị mắng là đàn bà chanh chua đều rất tức giận, huống chi lại là nam nhân chân chính.

      "Hư, giọng chút, đừng để cho người khác đều biết bí mật này của người." Đường Nhược Ảnh đưa ngón tay lên môi, làm động tác bảo giọng lại, rất là 'Hảo tâm' nhắc nhở .

      "Bí mật gì?" Trưởng Tôn Dự sửng sốt, tiếng rống giận dữ quàng quạc ngưng lại, kinh ngạc hỏi.

      có bí mật gì mà thể để người khác biết???

      Khẽ giật mình, Đường Nhược Ảnh trong nháy mắt cũng có chút ngạc nhiên như , sau đó... "Ha ha ha... ha ha ha." Nam nhân này, đúng là tức đến điên rồi, trời a, quá khôi hài, nam nhân này rất khôi hài... Nàng ôm bụng cười, chút cũng bận tâm đến hình tượng. Cười đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.

      Tuy rằng nàng vai mang cừu hận hắc đạo nhiều năm lăn lộn, nhưng mà, vẫn còn giữ tình của mình, thời điểm nên cười cười, thời điểm nên khóc khóc, thời điểm nên lạnh lùng lạnh lùng, thời điểm nên nóng giận nóng giận.

      Phong Dật Hiên nhìn dáng vẻ cười to của nàng, khẽ giật mình, chưa từng tấy qua nữ nhân nào cười thành như vậy, cho dù là nam nhân, cũng giống nàng chút cũng bận tâm đến hình tượng mà cười như vậy.

      Chỉ là, giờ phút này, nàng thoải mái tươi cười như vậy, lại chân , đáng như vậy. Cũng có loại sức quyến rũ độc đáo, chỗ tối trong lòng , giống như có cái gì đó, hơi hơi vỡ tan :"Được rồi, đừng cười quá lớn." Giọng vẫn rất dễ nghe, thấp giọng truyền ra, mặt của , có vài phần lo lắng, trong tiếng , càng tia quan tâm chính cũng phát qua.

      Trưởng Tôn Dự liền phản ứng lại, vốn tức sắp hộc máu, lại nhìn thấy Phong Dật Hiên thế nhưng còn giúp nàng, còn quan tâm đến nàng như vậy.

      Nhất thời, đôi mắt trừng lớn như muốn lòi ra ngoài, ... ... "Phong Dật Hiên... Ngươi...??" Tiếng rống giận dữ lại vang lên.

      Doạ tiểu nhị đúng lúc mang đồ ăn lên sợ đến run run. Đồ ăn thiếu chút nữa rớt mặt đất.

      "Dự, đừng náo loạn." Phong Dật Hiên lên tiếng ngăn lại, trường hợp trước mặt công chúng này, - đại nam nhân, vậy mà lại cùng nữ nhân tính toán chi li, mất mặt sao?

      Dự hôm nay cũng là có chút khác thường, bình thường , chưa từng quá nóng giận, hôm nay lại giống như muốn đem cả tửu lầu này thiêu rụi.

      Trưởng Tôn Dự nhìn đến tiểu nhị kia, tựa hồ đột nhiên hoàn hồn, cực lực áp chế lửa giận trong lòng, chỉ là, hai trong mắt khi nhìn về phía nàng, cũng là ngoan độc thể xé nát nàng.

      "Đường tiểu thư, ta còn có chút việc, cáo từ trước." Phong Dật Hiên sợ lát nữa Trưởng Tôn Dự còn nháo tiếp, liền đứng dậy cáo từ.

      "Được, Phong công tử thong thả." Đường Nhược Ảnh tất nhiên hiểu ý tứ của Phong Dật Hiên, gật đầu cười khẽ.

      Trưởng Tôn Dự hình như cũng ý thức được bản thân luống cuống, chỉ là sau khi liếc mắt trừng nàng cái, liền theo Phong Dật Hiên rời .

      Năm ngày sau, Mộ Dung phủ.

      "Chủ tử, thư viện , tạm thời có thư ấn." Trong ánh mắt lạnh lùng của Thah Phong lên tia ngờ vực vô căn cứ :"Nhưng mà, ta nhớ , mấy ngày hôm trước, thư viện còn trữ rất nhiều thư muốn ấn."

      Mộ Dung Lăng Thiên nâng mắt, trong đôi mắt lạnh như băng lãnh, cũng có nhiều cảm xúc, bạc môi khẽ nhúc nhích :"Gần đây có thể có xưởng in ấn mới mở???"

      " có." Thanh Phong ngây ngốc, lập tức trả lời rất khẳng định.

      " có?" Chân mày khẽ nhíu, trong giọng , tăng thêm vài phần lãnh ý :" thăm dò chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Chương 8.1


      Editor: tieudangnhi


      Trong hoàng cung

      "Như nhi, chuyện của nha đầu Ảnh nhi kia, ai gia nghe qua." Từ ái trong tiếng , mang theo vài phần quan tâm, bà cùng Lam Như Tâm tuy rằng chỉ là biểu tỷ muội, nhưng cảm tình lại cực kỳ tốt, huống chi Ảnh nhi nàng. Lam Như Tâm khẽ giật mình, ngờ chuyện này đều lọt vào trong hoàng cung, bất quá, nàng tại chút cũng vì chuyện đó mà thương tâm, bởi vì Ảnh nhi của nàng tại rất tốt đấy thôi.

      "Thái Hậu, Ảnh nhi tại..." Nàng vừa định Ảnh nhi tại có việc gì. Nhưng Thái Hậu lại mở miệng, đánh gãy lời của nàng.

      "Ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ai gia, ai gia để cho nha đầu kia chịu uỷ khuất, để cho nàng ta tiến cung ." Bà hôm nay triệu Lam Như Tâm vào cung, cũng là vì chuyện này.

      "Thái Hậu." Lam Như Tâm kinh hãi, để cho Ảnh nhi tiến cung, cần bản thân Ảnh nhi đồng ý, ngay cả nàng cũng đáp ứng, tiến cung, bề ngoài rất oai phong, có thể làm rạng rỡ tổ tông, nhưng mà, hoàng cung này đối với nữ nhân mà , lại chính là phần mộ, nàng thể đem Ảnh nhi của nàng đẩy vào trong địa ngục này.

      "Được rồi, ngươi cũng cần quá cảm kích ai gia, ai gia vốn thương xót nha đầu kia." Thái Hậu đem kinh ngạc của Lam Như Tâm biến thành cảm kích, mỉm cười, lại tiếp tục đánh gãy lời của nàng.

      " phải, Thái Hậu, Ảnh nhi nàng ..." Lam Như Tâm lại sốt ruột, cũng bất chấp lễ tiết, vội vàng nghĩ muốn cự tuyệt.

      "Hoàng Thượng giá lâm." Đúng vào lúc này, theo tiếng hô lớn của thái giám thông báo, Hoàng Thượng vẻ mặt lạnh như băng đến.

      Lam Như Tâm cho dù có trăm lá gan, giờ phút này cũng dám cái gì nữa, đặc biệt là khi nhìn về phía vẻ mặt lạnh như băng kia, Lam Như Tâm theo bản năng run lên.

      "Thái Hậu tìm trẫm có chuyện gì?" Hoàng Thượng nhìn Lam Như Tâm đứng bên, mày nhíu lại, tựa hồ đoán được là chuyện gì, khuôn mặt trầm lại lạnh thêm vài phần.

      "Hoàng Thượng, ai gia muốn cho nha đầu Ảnh nhi tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng." Thái Hậu cũng chút lôi thôi dài dòng gì, nhanh chóng thẳng vào vấn đề.

      "Hừ," Khoé môi khẽ nhếch, lạnh lùng hừ :"Ý của Thái Hậu là muốn để cho nữ nhân bởi vì quyến rũ nam nhân mà bị hưu tiến cung, như thế nào? Hậu cung này của trẫm thành nơi thu về đồ bỏ sao?"

      Lam Như Tâm nghe thấy vũ nhục Ảnh nhi của nàng, cỗ lửa giận rất nhanh bốc lên, trong lúc nhất thời, quên luôn cả sợ hãi, tức giận :"Đa tạ hảo ý cả Thái Hậu, Ảnh nhi của nhà ta nàng về sau lấy chồng, ở bên người hậu hạ chúng ta."

      Ảnh nhi như vậy, mà nàng tại cũng thà để cho Ảnh nhi cả đời đều bồi ở bên người bọn họ, cũng nguyện để Ảnh nhi tiến cung. khi vào cung, chỉ sợ...

      "Như nhi? Ngươi???" Thái Hậu kinh sợ, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lam Như Tâm, bà cùng Lam Như Tâm quen biết nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Lam Như Tâm nổi giận, huống chi tại lại đối với Hoàng Thượng...

      "Hoàng Thượng, ngươi cần nghe lời đồn đãi bên ngoài, Ảnh nhi là do ai nhìn lớn lên, Ảnh nhi chỉ có dung mạo xuất chúng, ôn nhu hiền lành, thiện lương lại am hiểu ý người, Hoàng Thượng thấy Ảnh nhi , này..." Thái Hậu hình như so với Lam Như Tâm càng gấp gáp hơn, liên tục giải thích với Hoàng Thượng. Người biết còn tưởng rằng, Đường Nhược Ảnh là nữ nhi của bà.

      Đôi mắt Hoàng Thượng hơi nhíu lại, xem ra chuyện này phải là do Lam Như Tâm đến cầu Thái Hậu, mà là chủ ý của chính Thái Hậu.

      "Được, bảo nàng ta ngày mai tiến cung cho trẫm nhìn xem." Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng cắt ngang lời của Thái Hậu :"Bất quá, Hoàng Hậu của trẫm, trẫm muốn tự mình quyết định."

      Biểu tình bí hiểm, làm cho người ta nhìn hiểu rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vừa xong, liền xoay người rời , để cho Thái Hậu cùng Lam Như Tâm có cơ hội mở miệng.

      Bước ra khỏi cửa lớn, trong đôi mắt lạnh như băng của , lại rất nhanh lên tia lệ.

      Thái Hậu ngạc nhiên, giống như ngờ Hoàng Thượng đáp ứng dễ dàng như vậy, nhưng mặt lập tức tràn ra vui sướng, Hoàng Thượng rốt cục cũng để cho nữ nhân tiến cung. Lam Như Tâm nháy mắt liền kinh trệ, mặt sám như tro tàn, vẻ mặt tuyệt vọng, Ảnh nhi của nàng chẳng lẽ phải vào cung sao?

      Hoàng Thượng hạ lệnh, cũng chính là khẩu dụ, có người dám cãi lời, nếu làm tốt bị chu di cửu tộc, huống chi, Hoàng Thượng căn bản ngay cả chút cơ hội cũng cho nàng.

      "Như nhi, ngươi làm sao vậy?" Thái Hậu rốt cục cũng phát Lam Như Tâm khác thường, hơi nghi hoặc hỏi, bà giúp cho Ảnh nhi tiến cung, Như nhi phải nên rất cao hứng hay sao? Nét mặt tại của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ là rất vui, cao hứng đến choáng váng?

      "Thái Hậu, Thái Hậu, Như nhi cầu xin người với Hoàng Thượng, đừng để Ảnh nhi tiến cung." Lam Như Tâm đột nhiên hoàn hồn, giống như bắt được nhành cây cứu mạng, vẻ mặt gấp gáp cầu Thái Hậu.

      "Như nhi, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ Ảnh nhi tiến cung, làm ngươi mất hứng sao?" Thái Hậu nhíu mi, cho đến bây giờ, bà rốt cục mới ý thức được điểm này, chỉ là, bà , tiến cung là giấc mộng của tất cả nữ nhi nha, Như nhi vì sao lại muốn để cho Ảnh nhi tiến cung đây?

      "Hoàng cung này thích hợp với Ảnh nhi, Ảnh nhi nàng..."

      "Ngươi cũng nghe rồi, vừa rồi là do chính miệng Hoàng Thượng hạ mệnh lệnh, ai dám cãi lời nha?" Thái Hậu khẽ giật mình, trong đôi mắt lên vài phần phức tạp :"Hơn nữa ai gia cũng nha đầu kia tiến cung, ai gia cũng hiểu, ngươi là lo lắng Ảnh nhi tiến cung chịu uỷ khuất, ngươi yên tâm, có ai gia ở đây, ai dám ức hiếp nàng, về chuyện lập hậu mà Hoàng Thượng vừa mới lúc nãy, ngươi cũng cần lo lắng, chuyện này thể nóng vội, ai gia nhất định giải quyết."

      Lam Như Tâm hoàn toàn tuyệt vọng, đúng vậy, mệnh lệnh của Hoàng Thượng ai dám cãi lời, về nghĩa sau câu của Thái Hậu, nàng căn bản hề nghe thấy, thậm chí bản thân làm thế nào trở về Đường phủ cũng biết.

      Chương 8.2


      Editor: tieudangnhi



      "Tự nàng với Ảnh nhi ." Đường Nhược Ảnh vừa về vào đại sảnh, thấy Đường Hứa vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lam Như Tâm, trong giọng cũng tràn đầy tức giận.

      Lam Như Tâm ngồi ở bên, thương tâm khóc.

      Đường Nhược Ảnh ngây ngốc, đây là chuyện gì a, mấy ngày qua, nàng đều nhìn thấy, Đường Hứa đúng là rất Lam Như Tâm, theo lúc bình thường, đều đối xử Lam Như Tâm rất ôn nhu săn sóc, hôm nay là làm sao vậy???

      "Ảnh nhi, là mẫu thân tốt, mẫu thân thực xin lỗi con, mẫu thân nên đồng ý cho con tiến cung, , đúng, mẫu thân đồng ý. Mẫu thân hẳn là nên cự tuyệt... Nhưng mà... Nhưng mà, mẫu thân ràng cự tuyệt, nhưng mà Thái Hậu... Hoàng Thượng..." Lam Như Tâm vừa thấn Đường Nhược Ảnh tiến vào, liền rất nhanh về phía nàng, gắt gao lôi kéo nàng, vừa khóc vừa .

      Tuy rằng lời của nàng có chút đầu đuôi, nhưng Đường Nhược Ảnh đều nghe hiểu được, hẳn là muốn nàng tiến cung. Nhưng hình như phải là ý của Lam Như Tâm, chẳng lẽ là Thái Hậu, hoặc là ý của Hoàng Thượng, nhưng mà, có lý do nha, sau kiện kia, ngay cả dân chúng bình thường đều muốn cưới nàng, huống chi là Hoàng Thượng nha?

      "Mẫu thân, chậm rãi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đường Nhược Ảnh nhàng lôi kéo tay nàng, thấp giọng an ủi.

      Lam Như Tâm mới chậm rãi đem chuyện hôm nay tiến cung nhất nhất kể cho Đường Nhược Ảnh nghe :"Ảnh nhi, mẫu thân xin lỗi con." Sau khi xong, Lam Như Tâm lại tiếp tục khóc, tràn đầy hối lỗi cùng ảo não.

      Đường Nhược Ảnh hơi nhíu mày, ra là có chuyện như vậy, xem ra đây là do Thái Hậu tự mình đề đạt, Hoàng Thượng nếu đem nàng đến khó nghe như vậy, hiển nhiên Hoàng Thượng so với nàng càng bài xích chuyện này.

      Mà câu kia, hoàng hậu phải tự lựa chọn, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến thoả hiệp :"Mẫu thân, chuyện này người có sai. Ta ngày mai cùng người tiến cung là được." Mỉm cười, nàng giọng an ủi Lam Như Tâm, trong lòng, cũng có sẵn chủ ý.

      Ngày hôm sau, sáng sớm, nha đầu Hồng Ngọc liền bắt đầu trang điểm cho nàng, nàng vốn dĩ rất đẹp rồi, sau khi tỉ mĩ trang điểm, liền đẹp đến nổi giống nữ tử chốn trần gian.

      "Tiểu thư đẹp quá nha, đợi lát nữa Hoàng Thượng nhất định bị tiểu thư mê hoặc." Hồng Ngọc vẻ mặt hưng phấn , tựa hồ người muốn tiến cung là nàng, bất quá, lời của Hồng Ngọc cũng sai, nhìn chính mình trong gương, da thịt như ngọc, xinh đẹp như mộng như ảo, ngay cả nàng cũng có chút say, huống chi là nam nhân.

      Kỳ nàng càng muốn Hồng Ngọc vẽ nàng xấu ít, nhưng mà Thái Hậu gặp qua nàng, hơn nữa vẻ đẹp của nàng cũng có tiếng ở kinh thành, làm như vậy, ngược lại lộng xảo thành chuyên.

      "Ảnh nhi." Lam Như Tâm vẻ mặt từ ái đến, khi nhìn đến nàng cũng khỏi sửng sốt chút :"Ảnh nhi nhà của ta đúng là càng ngày càng xinh đẹp."

      Ảnh nhi tại, nét đẹp kinh người giống như người ngoài thể đến gần, có loại hấp dẫn độc đáo làm cho người khác đui mù, loại sức quyến rũ này là từ trong xương trong tuỷ phát ra.

      Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, sắc mặt nháy mắt lại trầm, trong lòng liền tăng thêm vài phần lo lắng :"Ảnh nhi, nếu chúng ta nữa. nếu ... để nương tự mình ." Ảnh nhi như vậy, chỉ sợ nam nhân nhìn thấy liền thich, tuy rằng Ảnh nhi có biện pháp, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.

      " thôi, đừng để Thái Hậu sốt ruột chờ." Đường Nhược Ảh cũng chỉ cười , kéo nàng, ra cửa. Sau nửa canh giờ, xe ngựa rốt cục ngừng lại, Đường Nhược Ảnh theo Lam Như Tâm vào hoàng cung hoa lệ mà uy nghiêm.

      Trong hoàng cung, quả nhiên rất tráng lệ, núi giả lưu thuỷ, rường cột chạm trổ, quế điện lan cug, mỗi chỗ, đều có thể khiến người kinh ngạc, làm cho người ta rung động.

      Chỉ là, Đường Nhược Ảnh chỉ hơi nhìn lước qua chung quanh hết thảy, khoé môi xuất ra tia lãnh phúng thản nhiên, sau lưng vẻ hoa lệ này biết bóc lột bao nhiêu mồ hôi và máu của dân chúng.

      Xa xa, đôi mắt thâm thuý qua tia nghiền ngẫm tìm tòi nghiên cứu, tuy rằng khoé môi kia của nàng chỉ loé qua tia lãnh phúng rất , nhưng vẫn bị nhanh chóng bắt giữ.

      Chương 9.1


      Editor: tieudangnhi




      "Nhị vương huynh, ngươi nhìn gì vậy?" Giọng mỉm cười, mang theo vài phần tò mò, chuyện có thể làm vương huynh nhìn như vậy cũng hề nhiều, khuôn mặt bất cần đời lập tức nhích lại gần, liền nhìn thấy Đường Nhược Ảnh cúi đầu tới, hơi có chút giật mình :"Di, người kia phải là đại tiểu thư Đường gia sao?" Hai tròng mắt chuyển hướng sang Quân Vô Ngân, cười khẽ mang thêm vài phần thâm ý : " Nhị vương huynh, rất đẹp ?"

      Nữ nhân kia quả thực lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là, ngờ, nhị vương huynh thế nhưng cũng bị sắc đẹp hấp dẫn, còn tưởng rằng, ở trong mắt nhị vương huynh, nữ nhân giống heo mẹ, hay giống như tiên nữ, đều có gì khác biệt, có đôi khi, thậm chí còn hoài nghi nhị vương huynh thích là nam nhân.

      Mày kiếm của Quân Vô Ngân nhíu lại, nàng là ai? Nàng lớn lên có đẹp hay ? Đối với đều là gì cả, nếu phải trong lúc vô tình bắt gặp khoé môi lãnh phúng kia của nàng, căn bản là chú ý tới nàng.

      Thu hồi tầm mắt, mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng bình thản. Quân Vô Tà vất vả mới phát được kiện có thể khiến cho nhị vương huynh chú ý làm sao có thể kinh địch buông tha như vậy, cố ý đến gần hơn chút, vẻ mặt thần bí :"Mấy ngày hôm trước, nàng còn ở đường cái, trước mặt mọi người giở trò háo sắc đối với Phong Dật Hiên, kết quả bị Phong Dật Hiên quyền đánh cho hôn mê."

      Ngày đó, đúng lúc ở tửu lầu dùng bữa, mọi chuyện xảy ra, đều xem rành mạch, bây giờ nhớ lại, còn có chút tạch lưỡi, chưa từng gặp qua nữ nhân chủ động, can đảm như vậy, tuy rằng Phong Dật Hiên này là kinh thành đệ nhất mỹ nam, nàng cũng cần khoa trương như vậy nha, trong giọng của , cũng có chút trào phúng nào, ngược lại có vài phần hưng phấn, hai tròng mắt nháy cũng thềm nháy chuyên chú nhìn mặt lạnh trước mặt.

      Mày Quân Vô Ngân nhíu lại rất chút, nàng, ở đường cái hoa si nam nhân? biết vì sao, trong lòng của , thế nhưng lại có chút hoài nghi, đôi mắt lại nhìn về phía nàng.... Thấy nàng vẫn điềm tĩnh cúi đầu, nhìn chớp mắt tới.

      Nàng hẳn là lần đầu tiến cung, mới gặp cảnh vật trong hoàng cung, phản ứng lạnh nhạt như vậy cũng có mấy người, huống chi khoé môi nàng kinh thường trào phúng thế kia, nữ nhân như vậy, đường cái đối với nam nhân phi lễ sao, cho tới bây giờ đều đối với nữ nhân rất khinh thường, giờ phút này, đối với nàng lại nhiều hơn vài phần tò mò.

      Ánh mắt Quân Vô Tà càng ngày càng sáng, nét hưng phấn càng che giấu được, có ý tứ, khối băng như nhị vương huynh, rốt cục cùng nhìn đến nữ nhân. Kế tiếp, nhất định rất náo nhiệt, lại là loại người chỉ sợ thiên hạ loạn :"Di, ngươi xem nàng ta làm sao có thể đột nhiên tiến cung, xem phương hướng này hình như là đến từ ninh cung của mẫu hậu." Đôi mắt chớp chớp, Quân Vô Tà cười càng thêm tà ác :"Oa, ta hiểu rồi, nhất định là mẫu hậu mời nàng ta đến, nhưng mà vì sao mẫu hậu lại đột nhiên mời nàng ta tiến cung chứ???"

      Quân Vô Tà cố tình nghi hoặc tự hỏi tự đáp, hai tròng mắt lại tinh tế quan sát biến hoá mặt Quân Vô Ngân, đột nhiên hạ giọng vẻ mặt thần bí :"Nhị vương huynh, ngươi , mẫu hậu có thể nhìn thấy bên cạnh ngươi vẫn chưa có nữ nhân nào, cho nên..."

      Lời cố ý dừng lại, chỉ là ý tứ lại rất ràng :"Nhị vương huynh, bằng, chúng ta Từ Ninh cung nhìn thử." Quân Vô Tà thực 'Hảo tâm' đề nghị, trong lòng lại thầm hưng phấn, trong hoàng cung nặng nề này, rốt cục cũng có thể xem náo nhiệt a...

      Quân Vô Ngân đương nhiên hiểu được tâm tư của Quân Vô Tà, mày nhíu lại chút, nhưng cũng gì thêm, , nữ nhân kia đúng là làm cho hứng thú, đời này, chuyện cùng người có thể khiến hứng thú đúng là nhiều, cho nên, ra cũng muốn nhanh chân đến xem nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào.

      vào Từ Ninh cung, Lam Như Tâm càng thêm khẩn trương, khỏi giữ chặt cánh tay Đường Nhược Ảnh, vẻ mặt lo lắng :"Ảnh nhi, hay là... chúng ta trở về ."

      "Mẫu thân." Đường Nhược Ảnh mỉm cười, trong nụ cười bình thản mang theo loại trấn an lòng người, nàng đương nhiên hiểu được nỗi lo lắng của Lam Như Tâm.

      Nhưng mà người đến lại trở về, làm sao có thể? Hơn nữa Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng phải dân chúng bình thường có thể vui đùa. thể, ? Trừ phi cả nhà bọn họ cần cái đầu cổ nữa.

      "Được rồi, nếu đều đến đây rồi, vào thôi. Ảnh nhi phải là nàng có biện pháp hay sao?" Đường Hứa tao nhã thản nhiên cười, an ủi Lam Như Tâm.

      Kỳ , trong lòng của , so với bất luận kẻ nào càng lo lắng hơn.

      Trong lòng Đường Nhược Ảnh có chút buồn cười, nếu đổi lại là cha mẹ khác, biết nữ nhi của mình có thể vào cung, chỉ sợ cao hứng còn hết, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng mà, bọn họ chút cũng muốn, thậm chí còn tiếc vì nàng, cãi lạu hoàng mệnh, nếu phải hôm qua nàng quả quyết chắc chắn thề thốt cam đoan với bọn họ, chỉ sợ Đường Hứa sớm liều lĩnh vọt vào hoàng cung.

      Đây mới chính là thương , cho nên về sau, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, nàng đều phải chiếu cố bọn họ cho tốt.

      Chương 9.2

      Editor: tieudangnhi



      đến Từ Ninh cung, Đường Nhược Ảnh hơi sửng sốt chút, Từ Ninh cung này, giống cái loại uy nghiêm lạnh lùng trong truyền thuyết, ngược lại lại có vài phần thanh lịch cùng ấm áp.

      “Các ngươi đến rồi.” giọng từ ái cắt đứt suy nghĩ của nàng, theo tiếng nhìn lại, Đường Nhược Ảnh lại sửng sốt, vị này chính là Thái Hậu??? Xem trang phục kia, chắc hẳn là sai.

      Chỉ là, vẻ mặt tươi cười từ ái kia, lại làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, dáng vẻ Thái Hậu phải nên là cái loại cao cao tại thượng, vẻ mặt lạnh như băng, hoặc là vẻ mặt hung ác hay sao???

      Làm sao có thể từ ái như vậy, quan trọng là, nụ cười từ ái kia làm cho người ta hề có cảm giác nửa điểm giả dối nào.

      “Ảnh nhi đúng là càng lớn càng xinh đẹp.” đôi mắt đẹp chuyển hướng sang Đường Nhược Ảnh, trong ánh mắt, lên kinh hỉ hề che giấu. là kinh hỉ chút cũng khoa trương, chỉ là đối với sắc đẹp của nàng, mà còn có loại cảm giác giống như kích động khi nhìn thấy được tia hy vọng.

      đôi tay, gắt gao nắm lấy tay Đường Nhược Ảnh :” Nào, nào, ngồi bên cạnh ai gia, để cho ai gia nhìn cho kỹ nào.” Khi chuyện, liền lôi kéo Đường Nhược Ảnh ngồi cạnh bà, cần khoa trương như vậy chứ?? Xem ra, Thái Hậu đúng là thích nàng, hơn nữa nàng có thể cảm giác được, Thái Hậu hình như đem hi vọng gì đó ký thác người nàng, nàng cảm giác được chuyện tình có chút khó giải quyết.

      Bất quá, quyền quyết định hôm nay nằm trong tay Hoàng Thượng, cho nên, đối thủ chân chính của nàng là Hoàng Thượng.

      “Ai gia nhớ, Ảnh nhi đàn rất tốt.” Thái Hậu nhìn Đường Nhược Ảnh, trong ánh mắt vẫn là tia vui sướng tràn đầy, chờ mong lại càng nhiều hơn. Dung nhan mỹ miều như vậy, còn có them ít tài nghệ, chắc chắn làm cho Hoàng Thượng thích nàng.

      “Hồi bẩm Thái Hậu, Ảnh nhi rất lâu đụng đến đàn, sớm xa lạ, chỉ sợ trả lại hết cho sư phó.” Lam Như Tâm đợi Đường Nhược Ảnh mở miệng, liền vội vàng trả lời.

      Ảnh nhi quả thực đàn rất giỏi, lúc trước vì muốn làm cho Mộ Dung Lăng Thiên thích, nàng ở phương diện này rất tinh thông.

      “Như nhi, ngươi khi nào cùng ai gia trở nên khiêm tốn như vậy.” Ánh mắt Thái Hậu càng ngày càng sáng, mỹ nhân hoàn mỹ như vậy, bà cũng tin Hoàng Thượng thích.

      Ách, Đường Nhược Ảnh khỏi ngạc nhiên, đàn??? Nàng lại biết gì cả, nàng tuy rằng chiếm dụng thân thể của Đường Nhược Ảnh, nhưng mà, cũng nhớ chuyện trước kia của Đường Nhược Ảnh, càng thể có được tài nghệ kia của Đường Nhược Ảnh.

      Cho nên tốt nhất đừng cho nàng biểu diễn, nếu chỉ sợ...

      “Hoàng Thượng giá lâm…” trong lúc suy tư, thanh của thái gám truyền lệnh đột nhiên truyền đến.
      Biệt Chi thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10.1

      Editor: tieudangnhi



      Đường Nhược Ảnh cúi đầu xuống, đúng quy củ ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, đúng lúc cất dấu dung nhan mỹ lệ của nàng, liếc mắt nhìn qua, cùng những nữ tử bình thường căn bản có gì khác biệt.

      Nàng tại cần phải làm là cật lực giảm thiểu tồn tại của mình đến mức thấp nhất, tốt nhất là tên Hoàng Thượng kia đem nàng trở thành khí càng hay.

      Đương nhiên, nàng biết, Thái Hậu tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra, nhưng mà, sau khi bị Thái Hậu cố ý nhắc đến so với chuyện tự mình ý thức chú ý tới, lại là hai chuyện khác nhau.

      Huống chi bản thân Hoàng Thượng cũng nằm trong thế bị ép buộc, Hoàng Thượng bước vào trong, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn đến nàng, tiếp theo liền hề để ý tới nàng, cái nhìn kia, cũng là vì nàng ngồi bên người Thái Hậu… Là vì vị trí đặc thù, mà nàng có gì đặc thù.

      “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.” Từ tính, giọng trầm thấp, tuy rằng khách khí, nhưng vẫn mang theo loại cảm giác uy nghiêm làm cho người khác thể xem .

      “Hoàng Thượng tới, Hoàng Thượng ngươi xem, đây là Ảnh nhi, ai gia chỉ là năm gặp nàng thôi, liền lớn đến như vậy.” nghĩ tới, Thái Hậu câu lôi thôi dài dòng cũng có, thẳng vào chủ đề, vừa mở miệng, liền giới thiệu nàng trước mặt Hoàng Thượng.

      Lông mày Đường Nhược Ảnh giấu vết nhíu lại, , nàng muốn làm cho Hoàng Thượng vừa tiến vào liền đem lực chú ý đặt ở người nàng.

      “Nhị vương gia, tam vương gia đến.” Đúng vào lúc này, thanh của thái giám truyền tin lại truyền đến.

      “Di, Ngân nhi cùng Tà nhi như thế nào cũng ở phía sau đến đây??” Mày Thái Hậu nhàng nhăn lại, trong giọng có vài phần khó hiểu.

      Đường Nhược Ảnh vẫn hề ngẩng đầu, mặc kệ là ai đến, đối với nàng đều sao cả, chuyện nàng cần phải làm là tiếp tục che giấu chính mình.

      chỉ là, lần này, có chút chuyện xảy ra ngoài dự kiến của nàng, nhị vương gia cùng tam vương gia sau khi vào, nàng đột nhiên cảm nhận được, hai loại ánh mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía nàng, ánh mắt sơ lược ở người nàng ngừng lại hai giây, chỉ là, nàng ràng cảm giác được ánh mắt kia nhìn rất lợi hại, mà ánh mắt khác ngừng ở người nàng hai giây, lại có giảo hoạt tính kế.

      Hai ánh mắt này, đều làm cho nàng có chút thoải mái, tình hôm nay, chỉ sợ thuận lợi như nàng dự tính.

      “Nhị vương huynh, xem ra mẫu hậu hình như phải vì ngươi nha.” Quân Vô Tà quan xác biểu tình mọi người chút, hơi kề gần bên tai Quân Vô Ngân, lại e thiên hạ loạn .

      có để ý, nhị vương huynh vào phòng, đầu tiên liền nhìn về phía nữ nhân kia, điều này chứng tỏ, nữ nhân kia khiến cho nhị vương huynh chú ý, chỉ là ngờ, Thái Hậu lại muốn an bài cho Hoàng Thượng.

      Ai… đúng là đáng tiếc… , cõ lẽ phải đáng tiếc, chừng rất náo nhiệt a. Ánh mắt Quân Vô Tà càng tăng thêm vài phần hung phấn.

      mặt Quân Vô Ngân lộ ra khác thường gì, chỉ là, khuôn mặt bình thường lạnh như băng hình như càng thêm dày đặc.

      “Nếu đến đây, đều ngồi xuống hết .” mặt Thái Hậu vẫn từ ái cười, giọng tiếp đón bọn họ. Chỉ là, trong thanh , tựa hồ có vài phần khác thường.

      Khoé môi Đường Nhược Ảnh lại xả ra tia cười khẽ thản nhiên.

      Cũng đúng, trường hợp thân cận này, đột nhiên nhiều thêm hai người như vậy, đúng là bất tiện mà.

      Bất quá, bỡi vậy, đối với nàng, cũng xem là chuyện xấu .

      Đường Hứa cùng Lam Như Tâm đều hang lễ vấn an Hoàng thượng, nhị vương gia cùng tam vương gia, chỉ có Đường Nhược Ảnh, vẫn cứ cúi đầu ngồi ở đằng kia, động cũng hề động, hình như rất sợ hãi… Đường Hứa và Lam Như Tâm bên nhìn nàng dáng vẻ hư vậy, đều có chút ngoài ý muốn, nếu là Ảnh nhi trước kia, phản ứng tại này ra rất bình thường, nhưng còn Ảnh nhi tại, căn bản có khả năng sợ thành như vậy a????

      “Ảnh nhi, mau thỉnh an Hoàng Thượng cùng nhị vị vương gia nha?” Thái Hậu nhìn về phía Đường Nhược Ảnh, nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, nắm tay nàng, nhàng vỗ chút, an ủi nàng.

      "Dân nữ xin thỉnh an Hoàng Thượng... Xin thỉnh an hai vị Vương gia..." Vẫn hề ngẩng đầu lên, dáng vẻ khiếp đảm, trong thanh hình như còn mang theo vài phần run rẩy. câu, còn cắt thành vài đoạn.

      Nàng biết, khuôn mặt này của nàng rất đẹp, nhưng bên người hoàng thượng thứ hề thiếu lại chính là mỹ nữ, mà thứ gì đẹp điều là nhất thời.
      Biệt Chi thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10.1

      Editor: tieudangnhi



      Mà chuyện nàng tại cần phải làm là, làm cho Hoàng Thượng đối với nàng sinh ra phản cảm trước, trong lòng có bài xích, đến lúc nhìn thấy nàng, vẻ đẹp của nàng, cũng suy giảm trong mắt .

      Qủa nhiên, nàng ràng cảm giác được, Hoàng Thượng rất nhanh đảo qua nàng, trong mắt liền toát ra vẻ trào phúng.

      Chỉ là, còn có thêm hai ánh mắt khác, là thâm trầm tìm tòi củng nghiên cứu, ánh mắt còn lại toát lên vẻ kinh ngạc rất ràng.

      Ánh mắt Quân Vô Ngân lại từ thân thể nàng lướt qua lược, mặt vẫn lạnh như băng chút thay đổi, ngón tay thon dài bưng ly trà lên, chậm rãi lay động chút, chút suy nghĩ trong đôi mắt theo nước trà biến mất chút dấu vết.

      Quân Vô Tà hơi hơi chép miệng, nàng dám ở đường cái phi lễ nam nhân, như thế nào lại sợ như vậy nha, vốn đoán rằng, nữ nhân này nếu nhìn thấy Hoàng Thượng, nhị vương huynh, còn có , biết phi lễ ai đây?

      Lại ngờ rằng, nàng thế nhưng sợ thành như vậy. Thái Hậu hơi nhíu mày, Ảnh nhi làm sao có thể nhát gan, sợ hãi như vậy??? Luôn cúi đầu, Hoàng Thượng căn bản là thể phát vẻ đẹp của nàng.

      "Nha đầu nhà ngươi, làm sao cứ cúi đầu nha, ngẩng đầu lên." Giọng Thái Hậu rất , thực nhu, tựa hồ sợ lại doạ đến nàng, , Thái Hậu này là rất tốt.

      Đường Nhược Ảnh chậm rãi nâng đầu lên chút, bất quá, cũng gần như chút, so với khi nhấc lên, căn bản là có bao nhiêu khác biệt. mặt Hoàng Thượng lại lên vài phần kiên nhẫn, hai tròng mắt híp lại, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng :"Được rồi, để cho nàng tiến cung. Bất quá Thái Hậu hãy nhớ chuyện đáp ứng với trẫm."

      Nàng có vào cung hay , đối với cũng sao cả, cùng lắm , sau khi vào cùng quăng đại nàng vào cái viện nào đó. Nàng nhát gan lại sợ phiền phức như vậy, nhưng ra có thể giúp giảm ít phiền toái.

      Đôi mắt Quân Vô Tà đột nhiên trợn lên, có chút khó tin nhìn Hoàng Thượng, miệng hé ra cũng hơi giương lên, kinh ngạc quên phản ứng, hoàng huynh cứ như vậy mà đáp ứng???

      Tay Quân Vô Ngân nắm ly trà, hơi hơi lay động chút, chỉ là, ngón tay giống như vô ý thức buộc chặt chút.

      Đường Nhược Ảnh thầm cả kinh, xem ra, mặc kệ nàng lớn lên thành bộ dạng gì nữa, cho dù nàng có là a cẩu, a miêu, đều cho nàng tiến cung, bỡi vì muốn chính là câu hứa hẹn kia của Thái Hậu, muốn Thái Hậu can thiệp vào chuyện lập hậu.

      "Thái Hậu nếu là còn chuyện gì nữa, trẫm liền về, trẫm còn có rất nhiều triều muốn xử lý." có thời gian ở chỗ này lãng phí. Đặc biệt khi nhìn đến bộ dạng nhăn nhó, nhát gan sợ hãi của nàng, chút hứng thú cũng có.

      Đột nhiên ngẩng đầu, Đường Nhược Ảnh thẳng tắp đứng ngay ở trước mặt , đôi mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía .

      Nàng rất đẹp, rất đẹp, dung nhan tuyệt thế kia tựa hồ trong nhát mắt đều đem toàn bộ phóng ra, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt mọi người.
      Biệt Chi thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10.2

      Editor: tieudangnhi



      Mà chuyện nàng tại cần phải làm là, làm cho Hoàng Thượng đối với nàng sinh ra phản cảm trước, trong lòng có bài xích, đến lúc nhìn thấy nàng, vẻ đẹp của nàng, cũng suy giảm trong mắt .

      Qủa nhiên, nàng ràng cảm giác được, Hoàng Thượng rất nhanh đảo qua nàng, trong mắt liền toát ra vẻ trào phúng.

      Chỉ là, còn có thêm hai ánh mắt khác, là thâm trầm tìm tòi củng nghiên cứu, ánh mắt còn lại toát lên vẻ kinh ngạc rất ràng.

      Ánh mắt Quân Vô Ngân lại từ thân thể nàng lướt qua lược, mặt vẫn lạnh như băng chút thay đổi, ngón tay thon dài bưng ly trà lên, chậm rãi lay động chút, chút suy nghĩ trong đôi mắt theo nước trà biến mất chút dấu vết.

      Quân Vô Tà hơi hơi chép miệng, nàng dám ở đường cái phi lễ nam nhân, như thế nào lại sợ như vậy nha, vốn đoán rằng, nữ nhân này nếu nhìn thấy Hoàng Thượng, nhị vương huynh, còn có , biết phi lễ ai đây?

      Lại ngờ rằng, nàng thế nhưng sợ thành như vậy. Thái Hậu hơi nhíu mày, Ảnh nhi làm sao có thể nhát gan, sợ hãi như vậy??? Luôn cúi đầu, Hoàng Thượng căn bản là thể phát vẻ đẹp của nàng.

      "Nha đầu nhà ngươi, làm sao cứ cúi đầu nha, ngẩng đầu lên." Giọng Thái Hậu rất , thực nhu, tựa hồ sợ lại doạ đến nàng, , Thái Hậu này là rất tốt.

      Đường Nhược Ảnh chậm rãi nâng đầu lên chút, bất quá, cũng gần như chút, so với khi nhấc lên, căn bản là có bao nhiêu khác biệt. mặt Hoàng Thượng lại lên vài phần kiên nhẫn, hai tròng mắt híp lại, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng :"Được rồi, để cho nàng tiến cung. Bất quá Thái Hậu hãy nhớ chuyện đáp ứng với trẫm."

      Nàng có vào cung hay , đối với cũng sao cả, cùng lắm , sau khi vào cùng quăng đại nàng vào cái viện nào đó. Nàng nhát gan lại sợ phiền phức như vậy, nhưng ra có thể giúp giảm ít phiền toái.

      Đôi mắt Quân Vô Tà đột nhiên trợn lên, có chút khó tin nhìn Hoàng Thượng, miệng hé ra cũng hơi giương lên, kinh ngạc quên phản ứng, hoàng huynh cứ như vậy mà đáp ứng???

      Tay Quân Vô Ngân nắm ly trà, hơi hơi lay động chút, chỉ là, ngón tay giống như vô ý thức buộc chặt chút.

      Đường Nhược Ảnh thầm cả kinh, xem ra, mặc kệ nàng lớn lên thành bộ dạng gì nữa, cho dù nàng có là a cẩu, a miêu, đều cho nàng tiến cung, bỡi vì muốn chính là câu hứa hẹn kia của Thái Hậu, muốn Thái Hậu can thiệp vào chuyện lập hậu.

      "Thái Hậu nếu là còn chuyện gì nữa, trẫm liền về, trẫm còn có rất nhiều triều muốn xử lý." có thời gian ở chỗ này lãng phí. Đặc biệt khi nhìn đến bộ dạng nhăn nhó, nhát gan sợ hãi của nàng, chút hứng thú cũng có.

      Đột nhiên ngẩng đầu, Đường Nhược Ảnh thẳng tắp đứng ngay ở trước mặt , đôi mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía .

      Nàng rất đẹp, rất đẹp, dung nhan tuyệt thế kia tựa hồ trong nhát mắt đều đem toàn bộ phóng ra, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt mọi người.
      Biệt Chi thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11.1

      Editor: tieudangnhi



      Quân Vô Tà chút nào che giấu thưởng thức, cho tới bây giờ đều là loại người tuỳ tâm sở dục, cho tới bây giờ cũng bận tâm tới chuyện gì. Giờ phút này, vẻ mặt của rất phong phú, kinh diễm, tán thưởng.

      Quân Vô Ngân, trong đôi mắt chưa bao giờ có nữ nhân, đối với , nữ nhân lớn lên giống trư, hay giống tiên đều là gì so với nam nhân, cũng thể sửng sốt chút, đương nhiên biểu này cũng là bởi vì lúc trước đối với nàng có chú ý, bằng , giờ phút này, căn bản cũng có khả năng liếc mắt nhìn nàng cái.

      Hoàng Thượng cũng sửng sốt, trong con ngươi cùng nàng đối diện lên kinh diễm, nghĩ tơi, nữ nhân này lớn lên lại xinh đẹp như vậy.

      Bất quá, nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa nãy của nàng, lập tức lạnh lùng cười, đúng như Mộ Dung Lăng Thiê , nữ nhân đẹp như vậy, cũng chỉ có thể làm bình hoa.

      Nhìn thấy tia kinh diễm trong ánh mắt của , cùng khoé môi cười lại kia, Đường Nhược Ảnh khó đoán ra tâm tư của , nàng biết, tại, nàng chỉ có biện pháp, phải là...

      "Hoàng Thượng muốn thú ta sao?" Vẻ mặt vui sướng, trong thanh mang theo cố ý hưng phấn, đôi mắt nhìn Hoàng Thuợg lại tràn đầy vẻ mừng như điên cùng si mê.

      Hoàng Thượng ngẩng ra, tựa hồ trong lúc nhất thời có phản ứng lại, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của nàng, còn có vẻ si mê chút che giấu kia, mày khỏi nhướn lên, nàng đúng là nhìn thấy nam nhân liền phạm háo sắc, bất quá cũng may, trong hậu cung này cũng chỉ có mình là nam nhân chân chính.

      Đương nhiên về sau cũng cho nàng có cơ hội phạm háo sắc.

      "Ngươi có thể tiến cung." Khoé môi lạnh lùng nhếch lên rất châm chọc, trong giọng của lại thêm vài phần cười lạnh, thú??? Nàng xứng sao?????

      Người muốn kết hôn, về sau chính là hoàng hậu của Vân quốc này, nàng cũng có tư cách này, đáp ứng để cho nàng tiến cung, đều chỉ là vì có thể làm cho có thể lập hoàng hậu theo ý muốn của mình.

      Đờng Nhược Ảnh nhìn thấy biểu tình mặt Hoàng Thượng, tự nhiên cũng hiểu được suy nghĩ cái gì, trong lòng khỏi thầm cười lạnh, muốn lợi dụng nàng, hừ, chỉ sợ chọn sai người...

      " sao? Hoàng Thượng muốn thành thân với ta, ta đây về sau chính là Hoàng Hậu của Vân quốc này." Vẻ mặt cười, còn mang theo chút đắc ý, nàng 'Kìm lòng đậu' hoan hô.

      Sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên trầm xuống, đôi mắt trong nháy mắt đóng băng, nữ nhân này đúng là dám , bất quá, ngờ, kế tiếp, trong lời của nàng, lại...

      Đường Nhược Ảnh nhìn khuôn mặt đột nhiên trầm của Hoàng Thượng, trong lòng thầm buồn cười, lại vẫn giả bộ vẻ mặt hưng phán mà tiếp tục :"Nếu ta thành Hoàng Hậu Vân quốc, vậy Hoàng Thượng cũng thể thú thêm nữ nhân khác, cả đời này cũng chỉ có thể có nữ nhân là ta."

      Lời này vừa ra, mọi người trong phòng đều kinh sợ, bao gồm cả Quân Vô Ngân mặt chút thay đổi cũng lên vài phần kinh ngạc, nữ nhân này đúng là dám nha.

      Khuôn mặt Hoàng Thượng trầm đến mức có thể đóng băng mọi thứ, ánh mắt nhìn nàng, càng lạnh đến cực điểm, vẻ trào phúng lại tâng thêm bậc, nữ nhân này, đúng là mơ mộng hão huyền.

      Vừa mới những lời này, nếu là nàng dùng vẻ mặt bình tĩnh mà ra, tuyệt đối phải là kinh thế hãi tục, người khác nhìn thấy, có thể cho rằng nàng cao ngạo, hoặc cho rằng nàng cuồng vọng.

      Nhưng mà giờ phút này, nàng lại dùng vẻ mặt mừng như điên, vẻ mặt si mê ra, ở trong mắt người khác xem ra, đúng là ý nghĩ kỳ lạ, mơ mộng hão huyền.

      Khoé môi Quân Vô Ta hơi co rút vài cái, nữ nhân này, trong đầu chứa cái gì a?

      Thái Hậu cả kinh hoàn toàn gì, như vậy, bà làm sao dám tiếp nha, cho dù là nam nhân bình thường cũng đều là ba vợ bốn nàng hầu, huống chi là Hoàng Thượng, ngay cả Đường Hứa cùng Lam Như Tâm cũng đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

      Chỉ có Quân Vô Ngân, sau khi giật mình liền giống như người bình thường có việc gì, vẫn nhàn nhã chậm rãi thưởng thức trà, chỉ là, ly trà đặt ở bên môi, môi hơi hơi nhếch lên, khoé môi tựa hồ giơ lên tia cong cong như có như .
      Biệt Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :