1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Cắt đúng chỗ hay làm bà con hồi hộp quá, hóng hớt hóng hớt. Edit ơi mong quá
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 171: Triền miên

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mộ Tịch Dao thực khâm phục, boss thực đúng là người bao giờ để mình chịu thua thiệt. Ngoài miệng vừa mới nhận thua, nhưng phải đem phúc lợi đáng được có nắm chặt trong tay. Người đàn ông này đúng là thành tinh.


      Trước ngực thấy mát mát ,nàng dính sát vào ngựcTông Chính Lâm, nên nếu lành lạnh có vẻ như đã ăn cắp còn la làng , nhưng tư thếthân mật này lại làm cho người ta càng thêm co quắp, thậm chí hô hấpcủa đối phương cũng có thể nghe thấy , khiến thân mình Mộ Tịch Dao như nhũn ra.


      "Điện hạ, lạnh." Thực ra nào có lạnh, nhiệt dộ trong phòng vừa đủ, chẳng qua là Mộ Tịch Dao quen khi thấy mình thì trống trải mà Tông Chính Lâm vẫn còn mặc chỉnh tề, đầu đội y quan , còn tỏ vẻ đứng đắn.


      "Kiều Kiều ́ dựa vào gần hơn một chút, bản điện hạ sưởi ấm cho nàng." Bàn tay hắn vẫn đặt lưng nàng, Tông Chính Lâm cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, chỉ ấn nàng, thở dài."Kiều Kiều, vì sao lại mềm mại thế?"


      Thân mình của tiểu nữ nhân, clooj nử thân hình , cảnh xuân sáng loáng. Tông Chính Lâm dừng tay ở sườn gáy tinh tế mịn màng của nàng, đôi mắt thâm thúy nóng rực, lại vuốttừ sau gáy xuống, cũng là một loại đường cong mê người, tay dừng ở chỗ sâu nhất , bên eo nhỏ vẫn còn vướng tà váy. Tay hắn để đó, lại mơ hồ nhìn thấy một khe rãnh mê người nhất của nữ nhân.


      Chính cái kiểu nửa che nửa hở này, làm cho người ta động tình khó nhịn."Kiều Kiều, đểbản điện hạ nhìn xem." Tiếng nói của Tông Chính Lâm vừa dứt, tay hắn lại xé mở váy nàng, dùng một chút nội lực , thân hình trắng trẻo của nữ tử nở rộ rõ ràng trước mắt.


      Mộ Tịch Dao bị hành vi thô bạo của hắn khiến hơi giật mình hô ra tiếng."Điện hạ, được."


      Từ sau khi nàng mang thai đến tháng thứ 6, Tông Chính Lâm liền bắt đầu khắc chế, chưa từng để nàng vất vả . Lúc cần, cũng chỉ vén quần áo, đểMộ Tịch Dao dùng biện pháp khác hầu hạ, chỉ cần hơi chút phát tiết, liền luyến tiếc nàng vất vả.


      Lúc này đột nhiên phá bỏ cấm kị, khiếnMộ Tịch Dao sợ tới mức ôm chặt lấy phía sau lunghắn , dám đểhắn tiếp tục .


      Nàng cứ cho rằng hậu quả nghiêm trọng nhất khi trêu chọc hắn dù có thế nào cũng chỉ là bị Tông Chính Lâm trừng trị nhỏ như mọi lần, cũng chính vì boss luôn như vậy, thêm nữa là hai người thực sự đã quá thân thiết khiến nàng kháng kị khi hắn thân mật. Nhưng nếu biết lần này thực sự để lửa cháy đống rơm, Mộ Tịch Da tuyệt đối sẽ dám mạo hiểm, dù sao cũng phải bảo vệ đứa .


      Cảm giác được người trong lòng run nhè , có sự e ngại, Tông Chính Lâm ́ ngăn lửa nóng dưới thân, chỉ mềm trấn an, "Chỉ là có chút nhịn nổi, bản điện hạ cũng luyến tiếc làm bị thương tâm can bảo bối." Vừa , vừa xoa chỗ đầy đặn phía sau của nàng, ngón tay hơi hướng vào giữa.


      Lúc này nàng vốn rất mẫn cảm , nào chịu được thủ đoạn của Tông Chính Lâm, vài đợt hô hấp cũng khiến như ý. Ngón tay thon dài của hắn tới lui nơi riêng tư của nàng, khuôn mặt nàng đỏ ửng, thanh rung động lòng người.


      "Ân, điện hạ ~~" như đã mất ý thức, Mộ Tịch Dao hổn hển gọi hắn, từng hơi thở nóng bỏng phả vào ngựcTông Chính Lâm nực, mặc dù cách áo bào, nhưng vẫn khiến hạ thân hắn càng thêm buộc chặt.

      "Kiều Kiều, xuân lộ, thực câu người." Khi Mộ Tịch Dao động tình làn da càng nồng đậm. Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy vị trí trước bụng kềm chế nổi, người phụ nữ trước mặt cứ như biết dùng cổ thuật, mê hoặc , khiến hắn dù biết thể được, vẫn cố tình muốn âu yếm.


      Mộ Tịch Dao mơ mơ màng màng , chỉ cảm thấy bàn tay bé của mình bị đưa xuống phía dưới thân nam nhân, vào bên trong cẩm bào, mới chạm đến quần lót có thể cảm nhận được khối cực nóng cường hãn của Tông Chính Lâm.


      "Ân ~~" khối cứng rắn trong tay nhin được khẽ động, nhưng lại liên tiếp giựt giựt, độ nóng đó khiến thần trí Mộ Tịch Dao bị chiếm đóng cách tiệt để. ngờ Kiều Kiều như thế, đôi mắt ướt át, đỏ au .


      Chỗ kiêu ngạo của Tông Chính Lâm trương đến mức tận cùng, bị bàn tay mềm chạm vào, liền khống chế được rỉ ra chút ướt át."Kiều Kiều mau chút. là trướng đến phát đau."


      người lãnh đạm như Tông Chính Lâm, khi gặp phải Mộ nữ, cũng trở nên gấp gáp .


      Mỗi lần hoan ái với Mộ Tịch Dao, trong quá trình đó nhất định phải trải qua tra tấn khó nhịn, bùng phát thể thoát ra này thường khiến Tông Chính Lâm cảm thán, tự chủ mà vẫn luôn kiêu ngạo , khi đụng phải nữ nhân này, cũng còn có tác dụng nữa , cứ như tên tiểu tử mới hiểu đời, trong đầu chỉ ham muốn vận động mà thôi.


      Lúc này, ý thức của Mộ Tịch Dao còn tỉnh táo, chỉ biết làm theo lời , nắm giữ thứ được đưa cho, cứ như thế vừa hưởng thụ khoái cảm của Tông Chính Lâm, vừa lúc nặng lúc hầu hạ người đàn ông với đôi mắt phượng đỏ tươi mầu dục vọng.


      Dục vọng cuối cùng cũng được làm dịu,Tông Chính Lâm phân tâm nên đọng tác tay trở nên nhanh hơn, nhưng chỉ mới vừa lát, liền cảm thấy ngon tay như bị dòng nước xối vào, Mộ Tịch Dao chịu nổi kích thích, đến cực hạn.


      Cúi mâu nhìn người phụ nữ run rẩy phía trước , đôi mắt nàng như có chút hoảng hốt run rẩy , cổ ngẩng cao, lúc này Mộ Tịch Dao càng thêm vẻ yếu ớt, khiến người trìu mến.


      "Dáng vẻ mềm mại này của nàng, ngoài bản điện hạ ra ai có thể nhìn thấy." Tông Chính Lâm ôm lấy bàn tay phía dưới của nàng tăng tốc , trán nổi gân xanh, giọng của khàn khàn, nhìn khối ngọc thịt no đủ của Mộ Tịch Dao ưỡn lên, trong mắt giờ thêm chút vẻ hung hăng.


      Mộ Tịch Dao còn đắm chìm trong cơn cao trào mà Tông Chính Lâm mang đến, giờ bị như mất khống chế nắm tay , hơi chút phát đau. Nàng hoàn hồn nhìn người đàn ông với nửa thân mặc áo mũ chỉnh tề, nhưng thực ra chỗ vạt áo bên hông lại có điểm khác.


      Biết dạo này cũng chỉ để mình đến chừng mực đó, Mộ Tịch Dao bỗng nhiên có ý nghĩ khác với cái ý nghĩ sớm kết thúc trận này lúc ban đầu.


      Tông Chính Lâm nôn nóng giải tỏa dục vọng, lại bị động tác sau đó của Mộ Tịch Dao kích thíc ,thân hình khỏi cứng lại, cổ họng đứt quãng phát ra tiếng rên, gầm .


      Chỉ thấy tiểu nữ nhân quỳ gối thảm, xốc áo choàng của lên, sau đó mị xinh đẹp liếc cái, sau đó vô cùng lớn mật chui vào. ấm áp thình lình khít khao ôm lấy , kích thích này khiến siết chặt hai nắm tay, đôi mắt phượng gần như hoàn toàn khép kín,cơn sóng dục vọng tình ái điên cuồng đánh tới.


      Cúi đầu, thấy được phập phồn dưới vạt áo, trong lòng Tông Chính Lâm bỗng thấy càng thêm thương tiếc. sung sướng từ xương xốt, cơn song tình trong lòng đánh đến tận nơi sâu nhất trong tâm hồn .


      Tưởng tượng ra đôi môi đỏ tươi dưới vạt áo, Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, dục vọng cứ liên tục bị thiêu cháy tâm can.


      "Kiều Kiều, Kiều Kiều..." Loại kêu gọi cách vô ý thức như theesnayf chính là chứng minh ràng nhất trước khi nam nhân đạt đến đỉnh điểm.


      Mộ Tịch Dao biết người đàn ông phía sắp bước đến lúc quan trọng nhất, dù thân mình có chút tê cứng, vẫn phát ngoan phun ra nuốt vào, trong tay còn ôm ấp vuốt ve dưới gốc. Lần này nàng thực muốn cho Tông Chính Lâm thực phát tiết cách thoải mái.


      "Kiều Kiều, dừng tay." Nếu tiếp tục, chắc chắn sớm buông sung đầu hàng, nhưng cũng thực nỡ . Mặc dù dục vọng giải thoát, nhưng cỗ lửa nóng trong lòng lại thể thoát ra, khó khôi phục bình tĩnh.


      Dễ dàng nhân dịp này đẻ thân mật với Mộ Tịch Dao, sao có thể đơn giản như thế, nếu để cho nữ này được như ý, nàng đắc ý cũng chính là kiêu ngạo của cũng bị nàng đắn đo


      Tông Chính Lâm cố nén kích cuồng cuối cùng, hai ngón tay điểm lên người nàng, khiến động tác của Mộ Tịch Dao dừng lại, sau đó thoáng bình phục hơi thở, chậm rãi nâng nàng đứng dậy.


      Mộ Tịch Dao trợn trừng mắt, hoàn toàn dám tin.


      Tông Chính Lâm! thế mà lại chấn trụ nàng vào lúc này, trong lúc nam nữ trầm luân thế này, còn có ai vô sỉ hơn Lục điện hạ nữa đây!


      Tuy rằng lăn lộn giường với Boss, cứ nghĩ là diễn cảnh phim người lớn , nhưng Mộ Tịch Dao thực chưa bao giờ nghĩ tới diễn biến của nó lại khác xa đến vậy.


      "Kiều Kiều, ngươi câu dẫn bản điện hạ lâu như thế , chẳng lẽ nàng nghĩ rằng chỉ đơn giản như thế là có thể lấy hết tích lũy của ta?" Bắt đâu từ khi nàng kinh diễm tuyệt luân sải bước tới đại điện, Tông Chính Lâm phải thừa nhận rằng, có những suy nghĩ sai lệch với tình huống lúc đó. Sau khi đến tỏng phòng, Mộ Tịch Dao chủ động, ý niệm còn áp chế được nữa.


      "Nếu nàng chọc ta, vậy liền cẩn thận hầu hạ ." xong bế nàng chuyển vào thất, đặt tẩm tháp sau đó nằm xuống cạnh nàng rồi ôm từ phía sau.


      "Kiều lộ mê người, Kiều Kiều hứa với bản điện hạ, chỉ hơi chút dính là được." Lời này rất ràng, xấu hổ chạy tới lỗ tai Mộ Tịch Dao, trong khoảnh khắc cả người đều trở nên hồng nhạt.


      "Điện hạ càng lúc càng biết liêm sỉ." đôi chân thon dài bị khép chặt, ôm lấy xương hông của nàng,nơi rậm rạp bị nghịc ngợm.


      "A!" Mộ Tịch Dao bị đụng chạm, cỗ nóng rực ràng, bên tai là tiếng rên trầm thấp của Tông Chính Lâm, nhưng chỉ như vậy chứ tiến vào hẳn , chọc Mộ Tịch Dao nũng nịu quát to ra tiếng.


      " cần ~~ điện hạ, thiếp khó chịu." Nhưng khó chịu đó như thế nào nàng ra lời.


      Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao kích thích, nghe ra kích thích động tình trong tiếng của nàng, điều chỉnh tư thế, sau đó va chạm càng trở nên hung mãnh.


      "Kiều Kiều, nhịn lát, cùng bản điện hạ." Lời này nhuốm hơi thở gấp gáp trấn an, phân thân của Tông Chính Lâm bị hoa lộ của nàng đổ xuống, liền khống chế được, như điên rồi , ra sức dũng mãnh đánh tới, chỉ trong chốc lát liền ngậm lấy vành tai nàng, chấn động ôm chặt lấy nàng rồi phát tiết ra.


      Mộ Tịch Dao rất dễ dàng lấy lại hơi thở, cúi đầu thấy bàn tay của Tông Chính Lâm lại leo lên trước ngực mình, tức giận đạp chân, đá đến xương ống chân cưa người đằng sau, nghe thấy tiếng rên.


      "Điện hạ!" có phải là quên còn có yến hội chờ? Chẳng lẽ muốn mọi người ngây ngốc ngồi đó rồi sau đó bọn họ mắt liếc đưua tình ra, làm trò cười cho người ta?


      "Ngài cũng biết tiết chế chút, nhìn chút canh giờ." Mộ Tịch Dao quyệt miệng, tay duỗi đến sau lưng cào .


      "Kiều Kiều, sau khi sảng khoái , đúng là mạnh mẽ." Tông Chính Lâm bình phục hơi thở, lại nàng, cuối cùng cũng để người đứng dậy.


      Mộ Tịch Dao mệt mỏi toàn thân, chống đỡ ngồi dậy, nguyện ra lực, thầm nghĩ tìm chỗ dựa vào.


      "Điện hạ cứ càn rỡ. Thiếp bị ép buộc mệt rồi, mặc quần áo cho thiếp." Mộ Tịch Dao vươn tay duỗi người, làm nũng với người còn nằm đó. Dáng vẻ kiêu ngạo này thực khiến Tông Chính Lâm thích.


      Bế nàng ngồi lên đùi mình, mất lúc mới chuẩn bị thỏa đáng cho Mộ Tịch Dao.


      Đợi đến khi phát ra búi tóc rời rạc, hai lọn tóc mai rơi xuống đầu vai, nàng mới nhăn mày.


      Cái việc chải đầu, Mộ Tịch Dao chỉ biết chút, chỉ biết tết ma hoa và cùng buộc đuôi ngựa. Bảo nàng kết tóc cũng rất gian nan. nhìn thấy gáy kết kiểu tóc nào? Mộ Tịch Dao thực có năng khiếu với món này.


      Nếu gọi người... nhìn cảnh này, đúng là chưa đánh khai, ban ngày ban mặt còn có gian tình.


      biết làm thế nào, Mộ Tịch Dao đem trách nhiệm đổ cho Tông Chính Lâm, tha thiết mong nhìn lục điện hạ, ý tứ là ngài được ăn mặn rồi cũng nên có phúc lợi sau đó chứ?


      Tông Chính Lâm nhìn vẻ xấu xa của nàng, khóe môi nhếch lên, chẳng có chút tia do dự, trực tiếp mở miệng kêu Mặc Lan vào, khiến cho cái người vừa vờ đáng thương kia sợ tới mức vội trốn phía sau .


      Dáng vẻ nàng lúc này làm sao có thể gặp người! Mộ Tịch Dao tức giận véo cánh tay , Tông Chính Lâm là tên khốn, tự biết xấu hổ, thế mà lại khiến nàng cũng mất mặt xấu hổ trước người khác!

      minhhanhng, Sweet you, AELITA14 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 172: Gặp chuyện may

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Mộ Tịch Dao làm nũng trốn để khỏi bị Tông Chính Lâm túm ra ngoài, làm ầm ĩ hồi cuối cùng cũng vẫn thể giữ nổi thể diện, đành phải tỏ vẻ điềm nhiên như có chuyện gì trước mặt Mặc Lan.

      Triệu ma ma và Mặc Lan từng thấy Hai vị chủ tử làm chuyện xấu trong thư phòng vài lần. Nhưng ngờ hai vị này lại tranh thủ ân ái ngay cả trong tiệc trảo chu của tiểu chủ từ. Thực đúng là làm người ta xấu hổ.

      Hơn nữa, giờ là giữa ban ngày, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai rồi.

      Mộ Tịch Dao chậm chạp, mất lúc lâu mới thu thập xong. Sáng sớm như hoa, giờ lại trở về là mỹ nhân thanh lệ kiều, khí chất thay đổi hoàn toàn, cuối cùng cũng khiến cho Tông Chính Lâm thỏa mãn gật đầu.

      Vì muốn tránh gặp phải người khác đường, khiến cho người ta hòai nghi phát vốn hai người phải ở Tiền viện đãi khách giờ lại thành núp ở hậu viện về có đôi, Mộ Tịch Dao trước Tông Chính Lâm chút, ngồi nhuyễn kiệu vòng vòng mới về đến Đan Như Uyển.

      Triệu ma ma và Mặc Lan theo hai bên kiệu mềm, đằng sau còn có hai nữ vệ mặc trang phục tỳ nữ, đoàn người mới qua góc hoa viên, đột nhiên bị người lao đến đâm thẳng vào, chút nữa xảy ra va chạm.

      Hai nữ vệ phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt đứng chắn trước người Mộ Tịch Dao, còn người ăn mặc như tiểu nha hoàn bình thường kia sợ đến ngơ ngac, cứ đứng sững sờ giữa đường, nhìn đoàn người mà biết phải làm sao.

      “Ngươi là người của viện nào? Dám sông vào Trắc phi, muốn giữ cái đầu nữa hả?”. Triệu ma ma thở ra hơi. Nếu người nâng kiệu nhanh nhạy phát phía trước có điểm khác thường, dừng đúng lúc, còn thông minh dịch sang bên cạnh hai bước, chừng có chuyện hay rồi.

      Nếu trong yến tiệc trảo chu của tiểu chủ tử lại sảy ra chuyện gì hay, bị truyền ra ngoài thực ổn.

      “Bẩm ma ma…, nô tỳ là nhị đẳng nha hoàn Đan Chu trong viện An chủ tử. Vừa trở về lấy áo choàng cho chủ tử, lúc ngang qua hoa viên bị đánh bất tỉnh. Vừa tỉnh lại, quá kinh hãi mới lỗ mãng lao tới quấy nhiễu Trắc phi. Kính xin ma ma giơ cao đánh khẽ tha cho nô tỳ lần này. Xin Trắc phi khai ân”.

      Tiểu nha hoàn bị Triệu ma ma răn dạy cuối cùng cũng giật mình hoàn hồn, bị dọa sợ vội quỳ rạp đất, cuống quýt dập đầu, tay cầm áo choàng nắm chặt lại ngay cả vai cũng run rẩy vô cùng.

      Mộ Tịch Dao xốc màn kiệu lên, nhìn người giải thích, nàng ta nằm sấp đường, hơn nửa quần áo đều nhuộm bùn, tay ôm áo choàng, ngay cả viền áo choàng cũng có vết bẩn. Nhìn nàng hốc mắt hồng hồng, trán cũng như có vết máu.

      “Ngươi đứng lên rồi trả lời, đừng sợ”. Mộ Tịch Dao ra hiệu cho mọi người buông nha hoàn kia ra, nhìn nàng run rẩy, đầu cúi thấp bước từng bước đến trước mắt.

      trán quả nhiên có vết thương, hơn nữa chính giữa còn có vết bầm xanh đen. Nha hoàn này có ác ý, ngọc bội đến nay vẫn im lặng, chút động tĩnh cũng có.

      “Ngươi bị người ta đánh ở chỗ nào? bất tỉnh bao lâu?”.

      Mỗi lần phủ hoàng tử có việc vui là lại có chuyện xảy ra? Mộ Tịch Dao hơi nhíu mày, trong đầu bắt đầu xuất các loại suy xét.

      Hôm nay là ngày con trai nàng chọn đồ vật đoán tương lại, còn nên ăn mỳ trường thọ. có bánh gato là ủy khuất bánh bao lắm rồi, thể để cho còn có người mượn việc vui trong đời mà gây chuyện.

      “Khởi bẩm Trắc phi…, nô tỳ bị người ta bất ngờ đánh vào đầu ở hòn non bộ gần hồ Minh Nguyệt, chỉ nhìn thấy mảnh quần áo màu xanh nhạt, còn lại cũng thấy ”. Đan Chu nhớ tới gậy bất ngờ kia, đến giờ trong lòng vẫn còn sợ, biết mình chọc phải người phương nào mà gặp phải chuyện độc ác như vậy.

      bất tỉnh bao lâu nô tỳ cũng biết. Chỉ nhớ lúc lấy áo choàng ra là giờ Tỵ khắc”.

      Mộ Tịch Dao gật đầu, miễn trách phạt cho nàng, còn gọi Mặc Lan đưa nàng vào viện rửa ráy, thay bộ quần áo sạch , xử lý sạch miệng vết thương rồi đưa về viện An thị.

      “Ngươi theo Mặc Lan , chủ tử ngươi bên kia trách phạt ngươi. Chuyện hôm nay nếu ngươi còn thấy sợ, cứ lời ta với chủ tử ngươi, nàng trách cứ nữa”.

      Đan Chu nước mắt lưng tròng tạ ơn Mộ Tịch Dao, được người dẫn mà vẫn nhìn chằm chằm kiệu Mộ Tịch Dao, trong mắt đầy cảm kích.

      Vốn tưởng rằng bị Trắc phi quở trách, bị phạt. ngờ cuối cùng Trắc phi còn chuyển vài lời với chủ tử, giúp nàng miễn phạt. Nếu chỉ cần tội làm bẩn cái áo choàng này thôi, cho dù trả bằng tất cả những gì mình có cũng trả được.

      Trong nhà phụ thân mất sớm, cả nhà nhờ chút tài nghệ của mẫu thân khó khăn lắm mới duy trì được cuộc sống. Nay đệ đệ muốn học, mẫu thân vất vả lâu ngày, trước đó lâu lại bị bệnh xuống giường được, phải dựa vào tiền lương mỗi tháng lượng bạc của nàng tiếp tế trong nhà, ngay cả Tế Thiện đường bốc thuốc cũng rất khó khăn.

      Lúc này rất nghèo túng, nếu gặp chuyện này, hoặc bởi vì có bạc bồi thường áo choàng cho An chủ tử, bị đưa đến nha môn, cả nhà nàng còn đường sống.

      Nàng là được đại quản chọn vào phủ, ký khế ước. Phân đến viện của An chủ tử, bình thường được nghe nhiều nhất là những chuyện trong Đan Như Uyển, và Mộ Trắc phi – người khiến cho tất cả chủ tử ở hậu viện phải đỏ mắt.

      Trong viện thường lén truyền rằng Trắc phi làm người cay nghiệt, rất nghiêm khắc, ỷ được điện hạ sủng ái nên coi ai ra gì, dám ức hiếp cả Chính phi. Thậm chí còn đồn đãi Trắc phi biết thuật, mê hoặc tâm trí điện hạ, dụ dỗ quý nhân trong cung vui vẻ nên mới có thể làm mưa làm gió trong phủ như vậy, ai bì được.

      Hôm nay gặp người, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, có dũng khí nhìn thẳng mà trả lời Trắc phi. Quả nhiên thể nghe người ngoài truyền bậy mà trong lòng lại coi người tốt thành phụ hung hãn.

      Mộ Tịch Dao về đến viện, vừa ngồi xuống chút , chưa kịp uống cạn ly trà nghe Nhược Lan vội vã báo lại, là bên chỗ Ngọc Oánh tiểu thư xảy ra chuyện rồi.

      “Xảy ra chuyện gì?”. Mộ Tịch Dao đẩy bát cháo táo đỏ long nhãn mà Mặc Lan vừa bưng lên, giọng lộ vẻ vội vàng, “Ngọc Oánh vẫn ổn chứ?”.

      “Chủ tử đừng gấp, Ngọc Oánh tiểu thư sao, mà là phát vị tiểu thư khác cùng nàng bị té xỉu bên hồ Minh Nguyệt”.

      Lại là té xỉu? Mộ Tịch Dao liền cảnh giác lên. Chuyện này lần có thể là ân oán kết thù, hai lần tuyệt đối thể đơn giản qua loa như vậy được.

      “Ma ma, ngươi dẫn người đưa Ngọc Oánh về trong viện, chuyện này rốt cục là như thế nào nhất định phải hỏi cho ràng. Xem chút là tiểu thư nhà nào, có bị thương . đường cần cẩn thận, tránh gặp người ngoài, càng được phô trương. Mang nhuyễn kiệu theo, nếu nương kia còn chưa tỉnh cũng cần cố kị xui xẻo chi hết mà phải mời ngự y đến bắt mạch cho nàng”.

      Người ta theo Đệ Ngũ Ngọc Oánh đến làm khách, lại vì đợi mình nên mới ra vườn sau chơi, nay lại xảy ra chuyện, nếu có câu trả lời giải thích thỏa đáng thể khiến người khác tâm phục được.

      Mộ Tịch Dao đứng ở cửa lo lắng nhìn quanh, qua hồi lâu mới thấy Đệ Ngũ Ngọc Oánh cau mày đến, theo sau là hai vị tiểu thư thế gia, sau cùng là cỗ kiệu, có vẻ nương kia còn chưa tỉnh lại, chắc hẳn hôn mê được.

      “Mộ…”, Đệ Ngũ Ngọc Oánh thấy Mộ Tịch Dao lông mày lập tức giãn ra, cuối cùng cũng tìm được người làm chủ, trong lòng an tâm hơn. Theo thói quen định gọi tiếng “Mộ tỷ tỷ”, nhưng đột nhiên nhớ còn có người ngoài, gọi như vậy ổn, vội sửa lời, quy củ hành lễ rồi gọi “Trắc phi”.

      Mộ Tịch Dao cung thân mật chuyện giống ngày thường, mà thần sắc nghiêm túc, miễn lễ cho hai người khác, sai người đưa nương còn hôn mê kia vào phòng.

      “Vào nhà chuyện”. Đưa người vào nội thất ngồi xuống, lại mời mỗi người chén trà an thần, sau đó Mộ Tịch Dao mới đến trước giường, cẩn thận dò xét đôi mắt mở to,vẫn còn mang vẻ kinh hoảng của thiếu nữ kia.
      minhhanhng, levuong, Oriole51856 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 173: Mưu gặp
      Edit: Linh Sờ Tinh
      “Ngọc Oánh, vị nương này là tiểu thư nhà nào?”. hỏi người vẫn kinh hoảng nằm giường, Mộ Tịch Dao quay người hỏi Đệ Ngũ Ngọc Oánh.
      “Là Tam tiểu thư của Phụng thiên Thừa phủ, Hoắc Tú Quân”.
      Biết được danh tính, Mộ Tịch Dao dịu dàng mở miệng, “Hoắc nương có cảm thấy chỗ nào khỏe ? Có muốn thiếp thỉnh ngự y qua đây xem mạch ? Nếu thể chuyện nháy mắt mấy cái cũng được”. Thuận tiện mời thái y xem luôn cho nha đầu vừa nãy cũng tốt, dù sao ở Đan Như Uyển cũng chỉ có mấy lọ thuốc cao dùng lúc cần thiết Tông Chính Lâm cho, nếu bị người đánh chấn thương não chẩn trị liệu là được.
      Vị tiểu thư kia nghe nàng nhàng , rất ôn hòa, trong thanh còn mang theo thiện ý, khẩn trương lo lắng trong lòng hơi giảm bớt.
      “Tạ Trắc phi lo lắng, thần nữ có vấn đề gì, đợi chút qua cơn kinh hãi là được, chẳng qua chỉ là toàn thân còn chút sức lực nào”. xong có chút thẹn thùng, nhìn nàng chút rồi muốn cố chống người dậy.
      Mộ Tịch Dao lắc đầu, ánh mắt mang vẻ đồng ý. Đỡ nàng ta nằm xuống, trấn an cần khách khí, đợi qua nửa khắc, thấy cảm xúc nàng ta dần ổn định mới thử thăm dò hỏi.
      “Sao Hoắc tiểu thư lại té xỉu ở bên hồ Minh Nguyệt?”. Đan Chu là bị người đánh bất tỉnh, Hoắc Tú Quân khắp toàn thân có chỗ nào bị ngoại thương, chẳng nhẽ bị mê dược làm choáng váng?
      “Thần nữ cũng biết. Chỉ cảm thấy đột nhiên váng đầu hoa mắt, sau đó biết gì nữa”. Qua kinh hãi lúc đầu, Hoắc Tú Quân cảm thấy tốt hơn nhiều, dù sao cũng là tiểu thư thế gia được giáo dưỡng cẩn thận, so với tiểu nha hoàn trấn định hơn ít.
      “Vậy sao”. Mộ Tịch Dao gật đầu.
      “Ngọc Oánh, chỗ Hoắc tiểu thư té xỉu có cái gì che chắn ? Hay là ngay bên cạnh hồ , rất thoáng đãng?”.
      “Lúc chúng ta phát Tú Quân nàng nằm nghiêng trong bụi cỏ bên hồ. Sau đó vội vãi đánh thức người dậy, ngoài việc bị kinh hãi cũng thấy chỗ nào bất thường”.
      Ánh mắt Mộ Tịch Dao lóe lên, có chút hiểu . Hung thủ hẳn là ra tay trong đồ ăn? Nhưng sau đó thấy thân phận người bị hại dễ chọc nên dùng thuốc mê làm bất tỉnh.
      Nhưng đối phương làm vậy có mục đích gì? Liên tiếp hai người hôn mê, thân phận lại hoàn toàn khác biệt, sau đó lại quan tâm, mặc kệ người ta nằm đất. Tựa như là cố tình cho người khác phát , hay là cố tình gây chuyện xấu, đùa giỡn mà thôi? Chuyện này có chút cổ quái…
      “Huệ Lan, ngươi và Cầm Hương chỗ đó nhìn xem, xem có tìm được vật bẩn thỉu gì sót lại ”. Với bản lĩnh của Cầm Hương rất dễ dàng nhận ra được thuốc mê thông thường.
      Cầm Hương chính là đưa từ chỗ Ngọc đến, là nha đầu Tông Chính Lâm đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Tinh thông điều hương dùng dược, cũng coi như là nửa đồ đệ của Ngọc . Ngày thường ở trong viện cũng rất hòa thuận với mọi người, nhân duyên rất tốt.
      Đồ bẩn thỉu? Nghe Mộ Tịch Dao như thế, Đệ Ngũ Ngọc Oánh căng thẳng. Gặp phải đồ vật xấu xa gì? Liệu có phải là Tú Quân bị người hãm hại?
      “Chuyện này nên ra ngoài, thanh danh của ngươi bị ảnh hưởng. Nhưng ngự y vẫn nên mời, thân thể là quan trọng nhất”.
      Nữ tử ở thời đại này, đều bị hai chữ thanh danh liên lụy. Nếu phải là chuyện tốt, vẫn nên tránh miệng lưỡi người đời, giữ trong sạch mới là quan trọng.
      Mộ Tịch Dao từng bị người tính kế việc này, bởi vậy đối với loại chuyện bẩn thỉu này cực kỳ chán ghét. Mặc kệ kẻ ra tay có mục đích gì, thèm để ý đến điều quan trọng nhất của nữ tử mà ra tay, chỉ điểm này thôi đủ để nàng ghi hận.
      “Chuyện này các ngươi cũng hiểu lợi hại trong đó, sau khi ra khỏi cửa này đừng nhắc tới. Sau này Hoắc nương có yên lành hay , phải xem các người có phụ lương tri của mình hay ”. Mộ Tịch Dao đối với phẩm tính của người mình đều vô cùng nghiêm khắc, chỉ đối với Đệ Ngũ Ngọc Oánh, mà hai tiểu thư thế gia khác hay tất cả người trong Đan Như uyển đều cảnh cáo phen.
      “Đặc biệt là nếu chuyện này từ Đan Như Uyển truyền ra nửa chữ, khi tra ra là ai, trách phạt như thế nào mọi người đều hiểu ”. Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao thể uy nghi trước mặt mọi người. Ngày xưa mặc dù cũng có thời điểm dạy dỗ người khác, nhưng cũng chưa bao giờ bày ra tư thế chủ tử trước mặt hai vị ma ma.
      Lần này liên quan đến chung nhân đại của nữ tử mới mười mấy tuổi, Mộ Tịch Dao thể cẩn thận. Nàng có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng điều kiện là có người mạo phạm nàng trước. Đối với người vô tội, nàng luôn giữ thiện tâm của mình.
      Nữ nhân ở hậu viện dễ dàng, nàng hi vọng chỉ vì cuộc sống khó khăn chút mà làm mình trở nên càng đáng thương. “Người đáng thương” là từ mà Mộ Tịch Dao phản cảm nhất.
      Giữ lấy lương tri và thiện, tối thiểu có thể giữ lại phần thoải mái ở nơi hậu viện sạch này. Thế tuần hoàn, cũng phải là có đạo lý.
      “Chủ tử yên tâm, chúng nô tỳ hiểu ”. Triệu ma ma và Quế ma ma đều là lão nhân bên người nàng đương nhiên hiểu nàng có ý bảo vệ Hoắc tiểu thư, vội dẫn theo đám người người phía dưới thể lập trường.
      “Trắc phi, ngài yên tâm. Tú Quân là bạn thâm giao của chúng ta, cùng vào Thư xã môt lúc, tình đồng môn thân thiết tất nhiên lung tung sau lưng nàng, làm chuyện bất nghĩa”. Đệ Ngũ Ngọc Oánh tính tình thẳng thắn, làm người chính khí, lập tức đập bàn, rất có dáng vẻ sẵn sang trở mặt với người đồng ý việc này.
      “Được rồi được rồi, nhìn dáng vẻ ngang ngược của ngươi kìa. Các ngươi chỉ cần nhớ việc này thể lấy ra để vui đùa là được”. Mộ Tịch Dao chỉ sợ mấy tiểu thư thế gia này biết nặng , lỡ miệng ra thôi. Lời vô tâm đôi khi lại là thứ vũ khí đả thương người nhất.
      “Ma ma cầm bái thiếp mời ngự y đến đây. là thiếp nôn mửa, sợ là bị lạnh ảnh hưởng dạ dày. Thuận tiện mời phu nhân Phủ Thừa đến chuyến, thiếp có chút vấn đề về nữ công muốn thỉnh giáo”.
      Mộ Tịch Dao lấy cớ cách tự nhiên trôi chảy, mọi người ở dưới chỉ cảm thấy buồn cười. Trắc phi lại lãnh giáo nữ công, sợ là phải bắt đầu học từ cách cầm kim mất. Nhưng mời vị phu nhân trong đám người ngồi cùng nhau chọn lý do tầm thường ấy có thể tránh được chú ý của người khác.
      “Dùng danh nghĩa này ngươi thấy ổn chứ?”.
      Hoắc Tú Quân thấy mũi mình có cay cay, “Tâm ý Trắc phi, Tú Quân . Tú Quân cảm ơn chiếu cố của Trắc phi”. thân quen, nhưng lại sắp xếp mọi chuyện giùm mình, nguyện ý ra tay ra trợ giúp, còn suy nghĩ chu toàn danh tiếng, phần nhân tình này, nàng quên.
      “Vậy tốt rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đợi lát nữa mẹ ngươi tới bồi ngươi”. Mộ Tịch Dao sai Mặc Lan mang chăn mỏng vào đắp cho nàng ta, sau đó mới ra gian ngoài trò chuyện với Đệ Ngũ Ngọc Oánh.
      “Hôm nay để các ngươi đợi lâu là ta phải. Khiến cho hai vị tiểu thư chê cười”. Công lao việc này tám phần là boss ban cho đó.
      “Về chuyện bảng chữ mẫu, lát nữa để Mặc Lan đưa cho nha hoàn của ngươi. Tránh cho ngươi mải chơi rồi lại quên mất”. Lần trước tặng cung hoa, cũng là đến hôm sau phái người đưa cho nàng. Vị Đệ Ngũ tiểu thư này vô cùng hoạt bát, chẳng hề có nét gì giống Đệ Ngũ Dật Triều thầm cay độc.
      Vì chuyện may sảy ra trong phủ hoàng tử, dù sao Mộ Tịch Dao cũng có tư cách nửa chủ nhân nên tận lực muốn đền bù. Vì vậy khi trò chuyện với ba người đặc biệt nhiệt tình chu đáo.
      *****
      Bên này Mộ Tịch Dao quan tâm khách quý, bên khác Hách Liên Uy Nhi lại trấn định tự nhiên nhìn nam tử trước mặt.
      “Điện hạ, thần nữ tạ ơn điện hạ ra tay trợ giúp”. Hách Liên Uy Nhi rụt rè cảm tạ nhưng hề nịnh nọt. Vẫn là trang phục thanh lãnh kiều diễm, nhưng lúc này lại lạnh lùng xa cách người vạn dặm như trong đại điện.
      Bát hoàng tử Tông Chính Hàm, vì để gặp ngươi lần mà có biết bao khó khăn. Chỉ chút chuyện này thôi mà cũng phải vắt óc suy nghĩ..
      “Hách Liên tiểu thư cần đa lễ”. Tông Chính Hàm dò xét nhìn nàng ta, cực kỳ khách khí, trong ánh mắt lại có vẻ tò mò suy ngẫm.
      Đây là nữ nhân ngưỡng mộ Tông Chính Lâm như đồn đãi, đến chết cũng đổi? Hôm nay xem ra quả nhiên thế nhân nhìn người tỏ.
      Dung mạo chỉ là là thứ yếu, nhưng thân trang phục này cũng rất có ý tứ. cũng từng sủng hạnh nha đầu thông phòng, nữ nhân kia thích làm ra vẻ, lung tung cằn nhằn, tính tình cũng mới lạ nên cũng sủng ái hồi. Trong phủ lén đồn đãi đặc biệt thích nữ tử lãnh diễm cao ngạo, cũng làm nên cứ như vậy mà bị truyền ra ngoài.
      Hôm nay gặp Hách Liên tiểu thư ở Tiền viện mặc trang phục như vậy, nếu Tông Chính Hàm nghĩ ra tình trong đó uổng phí tâm cơ của .
      “Hách Liên tiểu thư mời ngồi”. Nếu hướng về phía , vậy nghe chút cũng phải chuyện khó khăn gì.
      “Thế nhân đều biết bản điện thích nữ tử thanh cao, cách ăn mặc này của Hách Liên tiểu thư đúng là hợp khẩu vị bản điện. Có lẽ tiểu thư cũng là người thông minh, có chuyện gì ngại thẳng”.
      “Điện hạ, ngài cần gì trêu đùa thần nữ? Rốt cục điện hạ có thích nữ tử thanh ngạo hay trong lòng điện hạ ràng nhất. Bộ quần áo hôm nay chẳng qua là vì để thuận tiện, có cơ hội từ hành lang mời được điện hạ đến tận đây”.
      Thanh cao hay cũng quan trọng, quan trọng là… để Tông Chính Hàm nhìn , nàng quang minh chính đại “hợp ý”, cũng phải là có ý đồ.
      Muốn người nam nhân cưới ngươi vào cửa ít nhất cũng phải khiến thấy thích thú trước .
      “Ồ? Xem ra bản điện đánh giá thấp nữ nhi Hách Liên gia”. trước mặt này chuyện rất táo bạo.
      “Điện hạ sai rồi. Nữ nhi Hách Liên gia, cũng hẳn là Hách Liên Uy Nhi”.
      kiêu ngạo”. Tông Chính Hàm khẽ cười lên tiếng. Ý tứ của nàng là chướng mắt đích tỷ kia, coi hoàng tử phi của Tông Chính Lâm để vào mắt.
      “Cũng phải là coi ai ra gì, mà có thực lực đối địch với Uy Nhi, kỳ thực là người khác”.
      “Người phương nào mà làm cho Hách Liên tiểu thư để trong lòng?”. Gọi đối phương là kình địch, xem ra Hách Liên Uy Nhi cũng phải là người tự ngạo cách mù quáng. Tông Chính Hàm chăm chú hơn chút, nghe nàng tỉ mỉ.
      khéo, cũng là người trong hậu trạch Lục điện hạ. Trong bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai hôm nay là nữ nhân độc chiếm quần phương —— Trắc phi của Lục điện hạ, Mộ thị Tịch Dao”.
      Nàng phải kiêng kị Bản lĩnh của nữ nhân kia, mà là mò ra phương pháp. Mấy lần thầm quan sát, đều phát Mộ thị sử như bình thường, hành động luôn luôn ngoài dự đoán mọi người. Mặc dù có chứng cớ, nhưng nàng vẫn biết lần này Hách Liên Mẫn Mẫn có thể tránh được kiếp khỏi có liên quan đến nữ nhân kia.
      Mộ thị? Tay phải Tông Chính Hàm đặt gối gõ , đáp án này làm hơi giật mình. Danh tiếng Mộ thị trong chư vị hoàng tử cũng rất nổi bật, thậm chí còn làm Tông Chính Thuần sinh ra sát ý, nhưng mấy lần ra tay đều thất bại thảm hại. Còn về việc phần Thái tử thèm thuồng nàng ấy cần nhắc đến.
      Mục tiêu của Hách Liên Uy Nhi lại là hướng đến nữ nhân mà đến nay cũng hiểu ? Trắc phi của Tông Chính Lâm…. Đáng tiếc, đáng tiếc.
      “Hách Liên tiểu thư cho rằng mình có thể càng xuất sắc hơn so với Mộ thị?”. Tự tin đứng trước mặt như vậy, nếu đưa ra được lý do khiến người tin phục sao có thể ra mặt tiếp nhận nữ nhân “lấy lui làm tiến” này được? Nếu đủ dụ hoặc hấp dẫn đáng gì để phải tự hạ thân phận, đến trước mặt Hoàng Quý phi cầu Hách Liên tiểu thư mà ai cũng biết là có “mối tình thắm thiết” với Tông Chính Lâm đây.
      “Có xuất sắc hơn so với Mộ thị hay nếu điện hạ ngại có thể yên lặng theo dõi kỳ biến tiếp theo . Chỉ là có chuyện, chỉ sợ điện hạ còn biết”. Hách Liên Uy Nhi cười cách đầy ý tứ, nhìn nam nhân trước mặt hào hứng đợi nàng chuyện, nàng ta nâng chén trà bàn, nhấp ngụm, vẻ nhàn nhã cố ý này lại khiến cho Tông Chính Hàm lần đầu tiên lộ vẻ ngưng trọng.
      minhhanhng, Sweet you, levuong11 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 174: bằng
      Edit: Linh Sờ Tinh
      “Hách Liên tiểu thư thấy là chuyện này đùa hơi quá trớn rồi sao?”. Ánh mắt Tông Chính Hàm biến lạnh. Chuyện về Hoàng ký sao có thể tùy tiện ra.
      “Điện hạ nên tức giận. Thần nữ có to gan đến đâu cũng dám lừa gạt điện hạ”. Quả nhiên người nam nhân này cũng phải người bình thường. Tuy lời ra nghiêm chỉnh, nhưng ánh sáng chợt lóe lên trong mắt lại thoát khỏi mắt nàng.
      Có dã tâm mới tốt, ít nhất có thể chứng minh nàng dựa nhầm chỗ.
      “Trụ trì An quốc tự tự mình giải xâm. Việc này chỉ cần điều tra chút là biết hay giả. Nhưng điều kỳ lạ là lại có đến hai quẻ Hoàng ký. là thần nữ, còn cái khác… chắc hẳn điện hạ đoán được”.
      Ánh mắt Tông Chính Hàm tối lại, nhìn Hách Liên Uy Nhi cách sâu hơn.
      ra thứ mà Hách Liên tiểu thư ngưỡng mộ , là vị trí kia”. Khó trách nữ nhân này hề có chút u oán nào, phải là vì tình , làm gì có xấu hổ và giận dữ.
      “Ngươi sợ liều lĩnh báo cho bản điện hạ nhưng cuối cùng cũng có được kết quả mà ngươi mong muốn sao?”. Đôi mắt nâu của Tông Chính Hàm giờ đây nhuốm vẻ lạnh. Người nữ nhân này tham vọng , coi hoàng tử của Đại Ngụy chỉ là bậc đá đệm chân đê bước lên mây mà thôi, to gan lớn mật.
      “Mỗi người có nhu cầu khác nhau,. Mộ thị ở bên cạnh Lục điện hạ, vì sao thần nữ thể tự chọn minh chủ cho mình? Hai quẻ Hoàng ký, cũng chẳng phân cao thấp. Điện hạ thử xem, con hươu cuối cùng chết bởi tay ai?”.
      Cái mà Hách Liên Uy Nhi đánh cược chính là dã tâm của Tông Chính Hàm, mặc dù kinh nghiệm và căn cơ thể so với Tông Chính Lâm, nhưng tiềm lực lại rất mạnh mẽ, so với người khác hơn được việc dám làm.
      “Chẳng biết hươu chết về tay ai?”. Tông Chính Hàm vỗ tay cười, ánh mắt mất vẻ tàn lúc trước, chỉ còn bình thản công chính.
      “Đúng vậy, chuyện thú vị nhất trong thiên hạ chính là có được đối thủ. Hách Liên tiểu thư hôm nay tới đây là cực kỳ sáng suốt”. Thái độ quá ràng, Hách Liên Uy Nhi chủ động quy phục, cũng phải có đệm nhảy, cũng muốn phân cao thấp với Tông Chính Lâm chút.
      “Phủ của bản điện, còn thiếu người làm chủ mọi việc. Nếu Hách Liên tiểu thư chắc chắn, rất phù hợp với trọng trách này, dù sau này Chính phi có nhập phủ cũng có ai can thiệp vào việc của ngươi”. Dù cho Hách Liên Uy Nhi chỉ có được nửa tài năng của Mộ thị, cũng buông tay để cho nàng tự tương tự tác.
      “Vậy thần nữ mong đợi tin tức tốt của điện hạ”. Rất tốt. Lần mạo hiểm này cuối cùng cũng đạt được ước muốn.
      Hách Liên Uy Nhi vừa xong, sau khi hành lễ liền quay người ra khỏi đình nghỉ mát. Khi bước xuống bậc thang cuối, Hách Liên Uy Nhi bỗng nhiên quay người, cười cách cực kỳ ngạo mạn.
      “Điện hạ”. Thanh nữ tử thanh lãnh, “Mộ thị tuy có bản lĩnh, nhưng có điểm mãi mãi thua thần nữ”.
      Tông Chính Hàm cúi người nhìn nàng, trong tích tắc lại như nhìn nữ nhân trước mắt. Lời truyền đến bên tai khiến thực tán thưởng.
      “Mộ thị nhẫn tâm bằng thần nữ”.
      Hay cho câu nhẫn tâm bằng thần nữ. Nhìn làn váy trắng từ từ xa, Tông Chính Hàm cất tiếng cười to.
      tốt! Bản thân vốn câu nệ tiểu tiết, tâm ngoan thủ lạt là chuyện bình thường. Có nữ nhân coi trời bằng vung bên người, quả nhiên xứng đôi.
      Hách Liên Uy Nhi là người thú vị như thế này, biết người được ví là mạnh hơn nàng ta bậc tức Mộ thị kia lại là người như thế nào?
      Nghe được tiếng cười của người nam nhân sau lưng, khóe môi Hách Liên Uy Nhi cong lên. Tông Chính Hàm càng liều lĩnh, nàng càng vui vẻ. Việc này mà thành, coi như mình triệt để đối lập với Hách Liên gia. Từ nay về sau, chuyện nàng cần làm chính là chuyển chỗ ở, bắt đầu lại từ đầu.
      “Tiểu thư, ngài bảo nô tỳ ra tay với những người cản trở, nhưng dù sao nơi này cũng là phủ Lục điện hạ, cứ để người nằm đó sớm muộn cũng có người phát . Trong lòng nô tỳ rất sợ”.
      “Bây giờ có sợ muộn rồi”. Nên biết rằng có lẽ giờ này nữ nhân kia thu được tin tức, mấy ngày nữa, với bản lĩnh của Mộ thị nhất định “nhìn mọi chuyện”, cẩn thận tìm ra vết tích của mình.
      Nhưng nếu thế sao? Chọn con Hoắc gia ra tay, chẳng qua là vì nhìn Mộ thịnhân từ, giả nhân giả nghĩa. Dù cho có thể tra chuyện này cũng ra bên ngoài. Quả bồ hòn này nhất định phải để Mộ Tịch Dao miễn cưỡng nuốt vào!
      “Tiết Cầm, phải to gan lên chút. Xảy ra chuyện gì đều có cách chống đỡ. Hôm nay nếu vì ngươi mà làm lỡ chuyện của ta, chớ trách chủ tử ta niệm tình xưa. Cứ đợi khi ra khỏi phủ này, ngươi muốn khóc hay sao tùy ngươi”.
      Giờ địa bàn của nữ nhân kia, mọi thứ nên cẩn trọng hơn. Chỉ tiếc kẻ vô dụng là Hách Liên Mẫn Mẫn, ngoài việc giúp mình dẫn đường, mở cửa nách, còn lại đều thờ ơ hờ hững quan tâm. Nếu phải nàng ta nhát gan sợ phiền phức, làm sao Mộ thị lại có thể sớm phát có người bất tỉnh được? Đợi khi Mộ thịphát có điểm kỳ lạ khi đó mìnhđã sớm thoát thân, chỉ còn chờ vào hậu viện Tông Chính Hàm nữa thôi.
      Bên trong Đan Như uyển, Triệu ma ma tiễn ngự y ra ngoài, còn gọi mấy kiệu phu hôm nay đến lĩnh thưởng.
      “Chủ tử khen các ngươi làm việc thông minh, cố ý thưởng năm lượng bạc, còn nhanh nhận ”.
      Gã sai vặt là người trung thực, bời vì biết chút công phu quyền cước nên được Tông Chính Lâm phái tới Đan Như uyển hầu hạ. Mới đến hơn nửa tháng được thưởng đến ba lần.
      “Cường Tam xin tạ ân điển chủ tử”. Cường Tam là tên của tên tiểu tử da đen vạm vỡ, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nhận hầu bao.
      “Phải nhớ những điều tốt của chủ tử, sau này cố mà hầu hạ cho tốt”. Triệu ma ma thấy giỏi ăn , cười động viên hai tiếng mới quay người về.
      Mới đến hành lang thiên điện, thấy hai nha hoàn giọng chuyện. người là tam đẳng nha đầu Ngọc Hòa trong viện, còn người kia phải là nha đầu Đan Chu là ai?
      “Đan Chu tỷ tỷ, ngươi đừng làm khó ta. Thuốc này là do chủ tử đặc biệt bảo ngự y kê. Dù tỷ uống cũng thể mang ra khỏi viện. Nếu bị người có ý xấu bắt lấy, sợ là sinh chuyện”.
      Ngọc Hòa lo lắng đến độ đổ mồ hôi. Ngự y kê đơn sao có thể cứ để người mang ra ngoài như vậy? Có nên báo cho Triệu ma ma ?
      “Xem như ta cầu ngươi được ? Ngươi cũng phải biết…”. Hai tay Đan Chu nắm chặt, sắc mặt đỏ bừng.
      “Hai người các ngươi làm gì? Sao lại đến dược liệu, còn muốn lén lấy ?”. Triệu ma ma xụ mặt. Từ hành lang xoay người ra, nghiêm khắc nhìn hai nha đầu.
      Chủ tử đối với mọi người đều rất khoan hậu, trong Đan Như uyển dù quy củ nhiều nhưng vẫn rất khoan dung. Nhưng quy củ vẫn là quy củ, sao có thể tùy tiện coi trọng, trộm lén tự thương lượng xử lý mọi việc?
      Chuyện này tuy lớn lớn, nhưng thể làm hỏng quy củ được.
      “Hai người các ngươi theo ta đến trước mặt chủ tử”. Triệu ma ma cau mày, mang theo hai tiểu nha đầu hoảng sợ về phòng trong.
      Mộ Tịch Dao dở khóc dở cười, chỉ nhìn Đan Chu càng lúc càng xấu hổ.
      “Mẹ ngươi có bệnh về chân, đơn thuốc mà ngự y kê cho ngươi làm sao dùng được cho mẹ ngươi? Nha đầu này là hồ đồ”.
      “Nô tỳ cũng chỉ muốn mang về chọn lấy mấy thứ có thể dùng thử xem”. Đan Chu thành thực , cũng biết là mất hết thể diện, phụ ân đức Trắc phi.
      “Được rồi. Ngươi cũng hiểu dược lý. Chuyện này cũng thể đùa được, phải chỉ cần chọn chọn lựa lựa là ra thuốc. Nhà ngươi khó khăn sao ”. Mộ Tịch Dao lắc đầu thở dài.
      Trong phủ có quy định, nàng cũng thể vì là người đứng đầu mà có thể phá vỡ quy củ. Khắp nơi đầy rẫy thủ đoạn, vì chuyện này mà lại có xung đột với Hách Liên Mẫn Mẫn nữa đáng. Nha đầu kia cũng chỉ vì hiếu thuận, việc giúp đỡ nàng ta chút chẳng qua là chuyện .
      “Ma ma, ngày mai mang nàng gặp quản , thỉnh đại phu xem bệnh cho mẹ nàng”. Thấy Đan Chu gấp gáp sắc mặt trắng bệch, mới nhìn nàng an ủi, “Nếu ngươi cảm thấy xấu hổ, bình thường rảnh rỗi đến khóa viện giúp Ngọc Hòa quét lá rụng, coi chừng hoa cỏ là được”.
      Chuyện khác tiện để cho người trong viện An thị nhúng tay, chỉ có khóa viện là có vấn đề gì. Ngày thường mấy viện đều có nha hoàn quét dọn, có việc gì chuyện phiếm. Như vậy cũng làm khó nàng ta.
      Đan Chu đỏ hồng mắt, ngớt lời cảm tạ, theo Nhược Lan yên lặng lui ra.
      “Cầm Hương điều tra như thế nào rồi?”. Mộ Tịch Dao chợt nhớ ra, sinh nhật bánh bao mà nàng lại bận rộn mấy chuyện linh tinh, còn con trai bị đón vào cung ăn ngon ngủ ngon rồi.
      Hôm nay, boss đại nhân lại còn lưu manh đùa giỡn, càng ngày càng biết điều….


      minhhanhng, Sweet you, AELITA12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :