1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Haha ko hổ là con của Mộ Tịch Dao :)
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 169: Du chơi hồ

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Điều khiến Mộ Tịch Dao thở phào là tuy Tông Chính Lâm hiểu, nhưng vẫn trả lời, "Cũng có quy ̣nh về việc này. Nếu có thể lấy mấy loại khác nhau, lại có ý nghĩa cát tường cơ."

      Nhờ câu nói này, chiếc quạt lông của Mộ Tịch Dao lại được phất lên một lần nữa, thần thái thướt tha xinh đẹp, cho dù Tông Chính Lâm nhiều lần cảnh cáo, cũng chỉ nhận lại một cái nhướng mày của nàng thôi.

      Tính số lượng? Mộ Tịch Dao mừng rỡ. nếu nói Bánh bao nhỏ nhà nàng có sở trường gì thì chính là cái tính giữ gìn đồ vật. Chính là cái tính chấp nhận đồ vật có một chút gì hư hỏng vướng mắt, mỗi lần chơi xong đều phải xem Xuân Lan thu dọn cẩn thận, sót món đồ nào mới bằng lòng về phòng. Bị nói là thần giữ của, Mộ Tịch Dao cũng phản đối, tùy bé. Nếu đúng theo các nói của nàng thì nên gọi là biết quản lý gia ̀nh mới đúng !

      Quả nhiên, đợi đến khi Xuân Lan vội vàng mang cái “ giỏ” trúc mà tiểu chủ tử cầu đến thì tất cả mọi người trong điện đều há hốc mồm.

      Nhóc tiểu tử béo đứng ở trong vòng tròn kia bắt đầu bước từng bước và bắt đầu chỉ tay , phía sau bé là nha đầu bị gọi là Lan Lan, bé chỉ chỗ nào là nhặt chỗ đó, cứ như thế, chỉ trong một lát mà tất cả những thứ tấm thảm đều bị nhặt vào trong cái giỏ trúc kia, đúng là dáng vẻ người dọn dẹp lẫn vào đâu được, người khác nhìn mà cứng họng nhìn trân trối, càng ai dám cất tiếng ngăn cản hành vi kia.

      Thục phi ngồi ở cao xem hết tất cả. Bảo bối Thành Khánh thực là tinh ranh, bộ dạng này nào giống đứa trẻ một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, ràng là rất có chủ ý, tự mình cũng suy nghĩ ra cách làm. Nghĩ thế nên bà ta rất vui mừng, liền cất tiếng cười khen, vẻ mặt sung sướng cổ vũ tôn tử lại lấy nhiều thêm chút. Những đồ đó đều là đồ tốt, lấy càng nhiều phúc khí càng nhiều, lấy nhiều ai chẳng vui mừng.

      Đám tân khách đều thấy tò mò kỳ quái, tất cả đều nhìn cậu bé mập mạp thấp thấp là con trưởng của Lục Điện hạ , thực là trí tuệ, đều thành tinh rồi còn gì? Các phu nhân thì thầm cân nhắc, chắc chắn là Mộ sườn phi có cách dạy con, mới giáo dưỡng ra đứa dễ thương khiến người khác thương như thế, có rảnh nhất định phải mặt dày đến hỏi phen, nếu việc này thực có bí quyết thì ai muốn đứa nhỏ của mình có trí tuệ từ nhỏ chứ?


      "Phụ thân, ôm." Sau khi thu dọn sạch sẽ đống đồ vật thảm nhung, giống như bình thường, Thành Khánh xoay đôi chân ngắn cũn, lao về phía Tông Chính Lâm. Sau khi chạy đến gần cha, ôm lấy bắp đùi của phụ thân, ngẩng khuông mặt y như bản sao nhỏ của Lục điện hạ lên nhìn cha bé với vẻ lấy lòng.


      Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ chân chó nịnh nọt của bé thì vẻ đắc ý biến mất thấy tăm hơi. Bà nó chứ , đến đúng giai đoạn cuối cùng là bánh bao liền bắt đầu nũng nịu? Vẻ lanh lợi khí thế vừa rồi là của ai khác hay sao vậy? Vội vã ôm bắp đùi của cha con nào có lợi lộc gì, nhanh ra ngoài tỏ vẻ khoe khoang chút, cho nàng thêm chút sỹ diện.


      Tông Chính Lâm ôm lấy con của , xoa xoa cái đầu xù của Thành Khánh, tùy ý để tiểu gia hỏa nằm sấp ở trước ngực nghịch ngợm mũ quan của hắn.


      Mộ Tịch Dao hận , hối hận đến ruột đều xanh . Cái cảnh cha hiền con hiếu như thế này thì hai vị về phòng rồi cứ từ từ mà thể hiện, giờ trước mặt người ta muốn thì phải có chút thể diện chứ! Cảnh chọn đồ vật đoán tương lai vừa xong mới thực khí phái làm sao, thế mà mới đảo mắt lại thành một thằng nhóc tầm thường rồi? Hơn nữa vì sao lại chạy đến chỗ cha hắn, để ý đến người làm mẹ là nàng đây ?


      Mấy người đến tán thưởng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này, trong chốc lát cũng biết nói gì khác, chỉ đành lấy những ý nghĩ chuẩn bị trước đó có thể đem trước đó chậm rãi hô ra lừng câu từng chữ, tuy chỉ một loạt những lời tán thưởng khen ngợi nhưng cũng mất cả khắc đồng hồ khiến người nghe cũng thấy buồn ngủ.


      Nào có đứa nhỏ nhà nào lắm chuyện thế chứ, sau hôm nay thì trưởng tử của Lục điện hạ bỗng nhiên nổi tiếng cả Thịnh Kinh. Nghe xong những chuyện về việc bé chọn đồ vật đoán tương lai cũng mất đến thời gian uống hai chén trà . Ngay cả Nguyên Thành Hoàng Đế , sau khi nghe xong cũng cảm thấy có chút hối hận khi buông bỏ chính , tranh thủ chút thời gian để đến tham dự.


      Bánh bao nhỏ Thành Khánh cũng vì những biểu hiện này mà được Thục Phi rất thích, nỡ để bé về hậu viện chơi một mình, có cha mẹ ở bên nên Thục Phi lo lắng. Hôm nay đông người, kẻ ra người vào thể nói trước, lỡ sảy ra việc kẻ xấu trà trộn như lần trước, Thành Khánh gặp nguy hiểm thì phải làm sao. Vừa nghĩ vậy nên Thục Phi sai người đem giường của bé đến, dẫn theo đội người, ôm Thành Khánh về cung ở một khoảng thời gian ngắn. Vú em và hai đóa hoa Lan và hai nha hoàn quen thuộc nhất tịnh theo, lúc gần Mộ Tịch Dao còn dặn dò mãi, thể chiều bé, phải kiên trì ăn món chính, để bé có thói quen ăn cơm.


      Việc này giải quyết xong, nàng mới đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ở tỏng đại điện muốn nàng đến thư phòng chuyến. Mộ Tịch Dao cắn răng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mang theo Triệu ma ma cùng Mặc Lan, lên kiệu chậm rãi về phía tiền viện. Người đàn ông kia nói một là một hai là hai, nếu chú ý, Mộ Tịch Dao sợ sẽ bị xấu mặt.


      Bởi vì lễ chọn đồ vật đoán tương lai là trường hợp khá nhanh, nữ nhân hậu viện nếu từ sườn phi hoặc quý nữ trở lên thì sẽ được tham gia. Lúc này đám nữ quyến ở trong vườn nghe diễn, Tô Lận Nhu ngồi trong tiệc dành cho nữ quyến của Lục Điện hạ , tình nguyện kể lại những chuyện vừa sảy ra ở đại điện.


      Sao số phận của Mộ Tịch Dao lại tốt như thế chứ, con trai cũng giúp nàng ta thêm sỹ diện, vừa rồi ở trong điện, đám phu nhân tiểu thư kinh ngạc khen ngợi dứt, Tô Lận Nhu nghe mà vô cùng ghen tị.


      Trương thị sớm bị ngự y kết luận đời này thể có con nối dòng, giờ ngồi nghe chuyện lạ khi trưởng tử của Lục Điện hạ chọn đồ vật đoán tương lai, bỗng xúc cảnh sinh tình, chỉ cảm thấy khổ sở trong lòng , trong mắt còn ngấn lệ. Sợ bị người khác nhìn thấy, sẽ bị nói là điều xấu, vội vụng trộm lau ánh mắt, cũng dám tiếp tục nghe kỹ hơn.


      Vạn Tĩnh Văn ngoài nỗi đau thấu tim gan thì còn có một cảm nhận khác. Con của Mộ Tịch Dao chính là xương thịt trong lòng hắn, bảo vệ một cách cẩn thận như thế. Ngay việc chọn đồ vật đoán tương lai cũng long trọng như lễ chọn thái tử vậy, những khác biệt ở đây quả thật thể nói theo lẽ thường.


      Chỉ có Hách Liên Mẫn Mẫn ngoài chút chán ghét Thành Khánh ra thì hề nảy sinh chút tạp niệm nào. Có lẽ Điện hạ đây cho rằng nàng sinh được con, mới coi trọng thứ tử do Mộ Tịch Dao sinh ra như vậy. Chuyện này là do nàng đuối lý, thể rõ, càng có cách nào giải thích. Giờ có nóigì cũng có tác dụng, quan trọng nhất vẫn là tìm ra cách giải ngưu thất, để sau khi nàng điều dưỡng tốt thân mình, lại hầu hạ điện hạ vài lần để có con.

      *****

      "Ngọc Oánh, chúng ta sự có thể vào Đan Như Uyển bái kiến trắc phi ư?" mấy vị nữ quyến giao hảo với Đệ Ngũ Ngọc Oánh hưng phấn líu ríu mãi dứt.


      "Trắc phi là người rất hiền hòa lương thiện, các ngươi cần lo lắng. Chúng ta chỉ vào ngồi lát, nhân tiện cầm luôn bảng chữ mẫu mà nương nương đã đồng ý cho ta, cũng bao lâu thời gian." Sau khi sinh Thành Khánh, thời gian rảnh của Mộ Tịch Dao cũng ít . Tuy vẫn liên lạc thư với Đệ Ngũ Ngọc Oánh như cũ, nhưng giữa những hàng chữ thường xuyên có sự oán giận, luôn nói hoài niệm ngày tháng còn ở khuê trung vô tư rảnh rỗi.


      "Ngọc Oánh tiểu thư." Huệ Lan đợi ở Đan Như Uyển mãi, cuối cùng cũng đợi được Đệ Ngũ Ngọc Oánh tới chơi, vội tiến lên tiếp đón, truyền lại lời nhắn của chủ tử với khách.


      "Điện hạ tìm chủ tử có chút chuyện, lúc này phải đến tiền viện. Chủ tử nếu ngài tới , liền vào trong nhà uống trà dùng điểm tâm, xem thư. Nếu cảm thấy chờ đợi buồn tẻ, thì có thể dạo trong viện. Cho nô tì theo hầu hạ, nghe ngài sai sử." Huệ Lan theo Mộ Tịch Dao từ nhỏ, Huệ Lan cũng rất quen thuộc với Đệ Ngũ Ngọc Oánh , trong lúc nói chuyện hề có sự xa lạ.


      "Vậy ư." Đệ Ngũ Ngọc Oánh gật đầu."Nếu trắc phi ở đây, chúng ta cũng tiện vào trong nhà, cứ đến trong viện dạo , nghe ̀nh Minh Nguyện mới xây ở bên hồ nước là do điện hạ cố ý xây, gắn mười hai mắt cẩm thạch thành hình vòm, rất là hiếm có."


      "Ngọc Oánh tiểu thư đã có hưng trí như thế, nô tì liền cùng ." Huệ Lan kêu thêm tiểu nha hoàn, chuẩn bị chút đồ ăn vặt và trà ngon, những tiểu thư này dạo chơi một lát nhất ̣nh là sẽ nghỉ chân trong ̀nh.

      minhhanhng, Sweet you, levuong7 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 170:Chi Gian ( trong đó)
      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Dao chủ tử, ngài tới thật đúng lúc , điện hạ vừa sai tiểu nhân qua mời”. Điền Phúc Sơn mang một vẻ mặt được giải thoát, Mộ Tịch Dao nhìn mà khỏi buồn cười. Người này coi mình như quái vậy, nếu phải có chuyện quan trọng tuyệt đối sẽ xuất trước mặt mình. Đại tổng quản là người có kiến thức nhưng lại thường bị nàng giày vò như Vệ thống lĩnh. Mới mấy lần mình chọc chút phiền toái cho ông ta, mà trong lòng ông ta sợ hãi, lúc nào thấy nàng cũng muốn đường vòng?
      “Vậy tốt quá, nhưng thiếp cứ vào như thế này được ? Đại quản cần thông báo tiếng sao?”
      Điền Phúc Sơn muốn cáo lui lại bị Mộ Tịch Dao trêu chọc câu, trong lòng kêu khổ nhưng lại phải liên tục cười ha ha , “Chủ tử ngài tùy ý, tùy ý”. Dao chủ tử có bao giờ đợi người thông truyền rồi mới vào, vị này từ trước đến giờ đều xông thẳng vào rồi chỉ cần đứng đó thì có nghĩa là nàng đã đến.
      Phe phẩy chiếc quạt long vài cái, Mộ Tịch Dao cho ông ta lui, tự vào phòng, để Triệu ma ma và Mặc Lan ở ngoài cửa chờ.
      Thản nhiên lướt qua bình phong, còn chưa nhìn bên trong thì trước mắt tối sầm, bị Tông Chính Lâm chờ nàng , kéo vào trong ngực.
      “Bỏ cái quạt quỷ quái kia ”. Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm như được phóng đại trước mặt Mộ Tịch Dao, trong mắt hắncó lửa giận.
      “Đây là đồ lần trước điện hạ thưởng cho thiếp mà ?”. Mộ Tịch Dao chu môi, tình nguyện đặt quạt lông lên bàn bên cạnh, ủy khuất nhìn Tông Chính Lâm, đôi mắt mông lung sóng nước mênh mông.
      Tông Chính Lâm bị nàng mà á khẩu , lửa giận càng lớn hơn. Nếu biết có ngày nàng sẽ “chơi” cacis quạt này trước mặt nhiều người như vậy thì cái quạt bị hủy ngay lập tức, chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ đến tay nàng.
      “Còn thay quần áo”. Từ lúc thấy bộ quần áo này, tâm tình Tông Chính Lâm rất thoải mái. Bộ quần áo màu mực điểm màu đỏ, mặc dù chỉ liếc nhìn một lần Mộ Tịch Dao, nhưng Tông Chính Lâm vẫn biết màu sắc này cực kỳ hợp với nàng, khiến cho dáng vẻ lung linh của nàng càng thêm nổi bật.
      Tông Chính Lâm đến nay vẫn quên được Mộ Tịch Dao từng mặc một bộ đồ lót , nó cũng có màu sắc và hoa văn như bộ váy hôm nay. Đêm đó Mộ Tịch Dao như tinh câu hồn , khi ở thân thể nõn nà trắng hồng đó, tất cả mạch máu của hắn căng lên mãnh liệt vô cùng, thể kiềm chế được.
      Người phụ nữ khiến người khác xiêu hồn lạc phách như vậy thì làm sao hắn có thể đồng ý cho người khác nhìn đây. Nhưng hắn thể lay chuyển được tính quật cường của nàng, cuối cùng vẫn phải tùy ý nàng.
      “Kiều Kiều có ý muốn hời dỗi với bản điện hạ đúng , hôm nay vừa lòng chưa? Còn chịu đổi bộ quần áo khác?”. Tông Chính Lâm ôm nàng vào phía trong, khóe mắt thoáng rơi vào nơi đầy đạn của nàng, trong lòng hơi rung động. ́ lạnh nhạt dời mắt, thả nàng lên giường, hắn ngồi xuống ghế dựa, tiện tay cầm quyển sách lên, tránh nhìn trực Mộ Tịch Dao thay quần áo.
      Hắn ngồi một cách quá yên tĩnh, mặt lại là có vẻ đứng đắn, Mộ Tịch Dao hơi do dự, biết có nên mời ra ngoài để mình thay đồ , nhưng khi nhìn vẻ chỉnh tề của boss nàng lại muốn lùi bước.
      “Kiều Kiều cảm thấy người thay quần áo quá đơn sao? Cần bản điện cùng làm?”. Tông Chính Lâm chu đáo suy nghĩ cho nàng . Chỉ cần bộ quần áo này hôm nay bị cởi ra, có lần thứ hai xuất người nàng.
      ràng là tay cầm sách, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng sao khi chuyện lại như thế? Mộ Tịch Dao trừng mắt nhìn sang, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt đoan chính, còn vờ vịt lật sách.

      Boss ơi, ngài xem tạp văn cũng có thể xem đến xuất thần như thế sao? Mộ Tịch Dao cười thầm. Sao có người lại có vẻ mặt nghiêm túc như nghiên cứu binh thư khi đọc thoại bản nhỉ?


      Con mắt của Mộ Tịch Dao đảo nhanh, khi nhìn sang cũng còn vẻ ngượng ngùng. Trong mắt lên vẻ tính toán, vẻ mặt bỗng trở nên rực rỡ.
      ra là thế. Người ngượng ngùng phải chỉ một mình mình. Người kia chẳng qua chỉ là chủ động ngồi xa một chút, vẫn bỏ được vẻ ngụy trang, nhưng thực ra trong lòng hắn có mưu tính.
      Boss đại nhân có sắc tâm, nhưng thể làm gì ở đây nên chỉ có thể dọa nạt mình thôi. Suy nghĩ cẩn thận xong thì Mộ Tịch Dao như nở ruột nở gan, khí chất toàn thân thay đổi trong chớp mắt, biến thành tinh câu hồn đoạt phách như trong điện lúc nãy.
      “Điện hạ, quần áo mà ngài muốn thiếp thay đâu?”. Mộ Tịch Dao chu cánh môi hồng, tay chầm chậm nâng cổ áo, ngón cái đè lên cúc áo, từ từ cởi ra.
      Tông Chính Lâm hạ mắt che giấu chút ánh sáng từ từ lụi tàn, tâm tư hắn vỗn cũng để ý vào trong sách, sớm đã bị Mộ Tịch Dao hấp dẫn rồi.
      “Ghế nhỏ phía sau lưng”.
      Mộ Tịch Dao ngoảnh đầu lại, quả nhiên thấy một bộ váy dài màu đỏ nhạt. Được , hắn sớm dự mưu, chỉ đợi nàng đến là lột sạch bắt trang điểm lại. Đồ mọn, kiếp trước ngài làm thế nào để trở thành hoàng đế, đều đổ sông đổ biển rồi?
      “Đa tạ sự suy nghĩ chu đáo của điện hạ cho thiếp ”. Ngón trỏ lại nhàng đặt lên gần ngón cái, cúc áo nữa bị cởi bỏ, cổ áo hơi mở rộng sang hai bên, cái cổ trắng muốt càng nổi bật nền vải đen.
      Tông Chính Lâm tùy ý đổi tư thế, nằm ghế dựa nhưng ánh mắt lại tự chủ được lưu luyến dạo người Mộ Tịch Dao.
      Đẹp, đẹp cách mới lạ hơn lúc điện. vẻ khôngche dấu,toàn thân tỏa ra khí, động tác tay như có như trêu chọc , chỉ cái nhấc tay thôi quấy nhiễu tâm hồn đàn ông.
      Hơi nghiêng người, chỉ để Tông Chính Lâm nhìn thấy một bên mặt, gò má khẽ cúi xuống, cúc áo trước ngực cởi hết, giữa các động tác thỉnh thoảng lờ mờ có thể nhìn thấy cái yếm màu xanh sẫm.
      Động tác của Mộ Tịch Dao rất chậm, cánh tay trắng có lúc lơ đãng mơn trớn ngực, nghe thấy hô hấp Tông Chính Lâm đột nhiên gấp gáp hơn, khóe miệng nàng khẽ cong lên một cách vui vẻ.
      Điện hạ, định lực ngài so với lời đồn đãi thực chênh lệch quá nhiều…
      Mộ Tịch Dao cứ lề mề, mị đứng trước mặt Tông Chính Lâm, từ từ cởi áo xuống qua đầu vai, bờ vai mượt mà lộ ra ngoài, chiếc ̉ trắng trơn giữa bả vai tròn trịa làm người bên ngoài chỉ muốn nhanh chóng nhào lên giật cái yếm vướng ở đó ra, nhìn được càng nhiều hơn một chút.
      Thấy nàngia cố ý, trong lòng Tông Chính Lâm biết thể để nàng đắc ý, nhưng ánh mắt lại nghe lời, càng dính vào người tinh kia, càng nhìn càng cảm thấy đủ, lửa trong người dần dần bùng lên.
      “Điện hạ”. Mộ Tịch Dao hơi nâng tay phải lên, vòng về sau gáy muốn cởi dây buộc. Nhưng là động tác này lại làm cho vạt áo nàng càng mở rộng , kéo cao hơn, nhìn từ bên cạnh, cái yếm thể trùm hết nơi đầy đặn, cảnh xuân thập thò ra.
      “Tay thiếp mỏi quá rồi, có thể phiền điện hạ giúp thiếp , cởi giùm thiếp cái dây lụa sau lưng ?”.
      Nếu như ngài đứng đắn đúng như vẻ mặt ngài thì tới đây, như thế thiếp đương nhiên thu liễm cho ngài thoải mái. Nhưng thiếp lo đời này có nhiều người “mặt người dạ thú” “ra vẻ đạo mạo”. Điện hạ, ngài có phải loại người đó ?
      Mộ Tịch Dao giữ nguyên tư thế , giữa lông mày là vẻ xuân sắc làm người ta nhộn nhạo, cứ như vậy nhìn sang bên cạnh, khẽ nhếch môi chờ đáp lại.
      Tông Chính Lâm cân nhắc lời nàng, muốn cách xa chỗ này, để bị nàng hấp dẫn, mất kiềm chế. Nhưng giờ lại rơi vào tình huống này, đúng là ngược lại với ý định ban đầu của , nàng chỉ đơn giản ngồi đó, mới mấy động tác làm bốc hỏa, giờ đã là lúc khó nhịn nhất, lại bị Mộ Tịch Dao thẹn thùng mời gọi .
      “Kiều Kiều, nếu nàng khiêu khích bản điện hạ , vậy thì ta cũng cần nương tay nữa”. Nếu tiểu nữ nhân ́ ý, cần gì để ý những chuyện bên cạnh, mà buông tha người trước mắt, tự làm mình nghẹn khuất.
      Thả quyển sách mà từ đầu tới cuối chưa đọc chữ nào xuống, Tông Chính Lâm vén áo lên, vài bước đến trước người Mộ Tịch Dao. Từ cao nhìn xuống quả nhiên là phong cảnh tuyệt đẹp.
      tay nhàng vuốt cổ nàng, ngón tay kiêng dè vuốt ve làn da non mịn của nàng. Mặc dù nói là muốn cởi dây yếm, nhưng trong lòng hai người đều , chẳng qua là cái cớ, ai động trước, thua .
      Boss, cuối cùng ngài cũng phụ sự mong mỏi của thiếp, quả đúng “người thể nhìn bề ngoài”, trong lòng kìm nén nổi rồi.
      “Kiều Kiều, bản điện hạ đến, nàng có đắc ý ?”. Nhìn đôi mắt nghịch ngợm như mèo kia, vẻ đẹp mị, càng nhìn càng làm hắn ngứa ngáy khó chịu, say mê trong đó.
      Đôi môi Mộ Tịch Dao như màu máu tươi nóng rẫy, đôi mắt nửa đóng nửa mở, cũng trả lời Tông Chính Lâm, chỉ thuận thế kéo hắn ngồi xuống, dụi đầu trước ngực , tay nhàng áp lên vị trí trái tim đập mạnh mẽ.
      Ngẩng đầu nhìn đôi mắt tối tăm chút ánh sang của hắn, trong lòng Mộ Tịch Dao chỉ có ý nghĩ: điện hạ, thiếp muốn ngài thua một cách cam tâm tình nguyện.
      “Đắc ý. Đương nhiên đắc ý”. Câu dẫn Kiến An đế, để cho suy nghĩ của người làm chủ thiên hạ thể rời nàng, sao nàng có thể đắc ý được?
      Ba năm qua, hắn làm được chuyện mà hứ. Như thế thìba năm sau, ba năm nữa, điện hạ, thiếp mong ngài tiếp tục cố gắng
      “Thiếp câu người đàn ông của mình, hơn nữa người đàn ông này vốn có tiếng là đoan chính, ưu nữ sắc, cái bản lĩnh này thiếp đương nhiên rất vui. Điện hạ, ngài , có đúng ?”.
      Mộ Tịch Dao nhàng dựa vào ngực Tông Chính Lâm, đột nhiên buông bàn tay đặt ngực ra, rất tự nhiên dán người nàng lên người hắn.
      Tiếng tim hắn đập như trống, ngay cả bụng cũng có chút rung động, thậm chí nàng còn cảm thấy cả người hắn cũng lắc lư.
      lát sau, Mộ Tịch Dao mới từ từ nhổm người dậy, nơi trái tim nam nhân, bên cẩm bào đen của hắn đột nhiên xuất cái dấu môi , hình dạng ràng, sắc nét tươi sáng.
      “Cái dấu này có thể in lên trái tim điện hạ ?”. Nàng ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt Tông Chính Lâm, hai người nhìn nhau lâu, triền miên dây dưa, trong im lặng có dịu dàng nên lời.
      Hắn cúi đầu nhìn dấu môi Mộ Tịch Dao lưu lại, trong lòng như có một luồng khí nóng mạnh mẽ muốn chui ra, cả người như chìm trong men say, ánh mắt nhìn Mộ Tịch Dao vô cùng dịu dàng.
      Trong miệng nàng nói “ người đàn ông của mình”, Tông Chính Lâm cảm thấy thân phận này cũng đủ để tự kiêu ngạo.
      Đòn tâm lý của Mộ Tịch Dao quả thực lợi hại, làm có sức phản kháng, trong tích tắc quân lính tan rã.
      “Kiều Kiều của bản điện, quả nhiên là tinh đòi mạng. Thua Kiều Kiều oan uổng chút nào”. Tông Chính Lâm khỏi than thở, cuối cùng cũng chống cự được câu dẫn của nàng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn tự nhận thua, nhưng lại cảm thấy rất mỹ mãn, cam nguyện bị trầm luân.
      Mộ Tịch Dao lại chui vào lòng lần nữa , trốn mặt vào vị trí mà có ai nhìn thấy, cười vô cùng giảo quyệt.
      Điện hạ, có thể nghe chính ngài nhận thua…. Thực quá đã.
      biết tàn hồn của khối thân thể này có còn quanh quẩn đâu đây , nếu có, biết việc này có thể an ủi nàng ta chút nào , để rồi sau đó cách xa mình ra một chút? Nhiệm vụ của mình nặng nề lắm, cái mạng này vô cùng quý giá .
      Mộ Tịch Dao còn đangầm thầm hớn hở, ngờ dây buộc sau lưng đột nhiên buông lỏng, vật che chắn cuối cùng thân cứ thế bị Tông Chính Lâm cởi ratrong chớp mắt .
      “Kiều Kiều thực làm bản điện vô cùng thương nhớ”.

      Về tên của chương này ta lấy hán việt vì cái tên việt nó thế nào đó

      thêm nữa cắt đoạt hot cho nó lên máu , hứng lên ta up chương tiếp vào ngày mai
      :yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53:

      minhhanhng, Sweet you, AELITA12 others thích bài này.

    4. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      :-*:-*:-* Tiếp năng lượng để bạn mình có hứng nè hehe
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :