1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 168: Nhìn chằm chằm 1
      EDIT: Linh Sờ Tinh


      Thục phi thấy Mộ Tịch Dao ăn mặc như vậy thì bị chấn kinh một hồi. Từ bao giờ thì Mộ nha đầu lại chịu khó ăn diện , biết cách trang điểm bản thân như thế? Nha đầu này chẳng phải là rất lười, muốn mất thời gian tô tô vẽ vẽ sao. Lẽ nào là vì muốn cho Thành Khánh được thể diện trước mặt người ngoài?
      Cũng đúng, cả đời Thành Khánh cũng chỉ có lần chọn đồ vật đoán tương lai, đương nhiên phải long trọng một chút, người làm mẹ đương nhiên phải bày chút thái độ con trai cũng được xem trọng thêm vài phần. Đúng là bình thường cũng chẳng để ý nên nhận ra, nha đầu kia đúng là thẹn với danh hiệu mỹ nhân. Sau khi trang điểm thì càng thêm mỹ lệ so với vẻ xinh đẹp thường ngày.
      Nhưng mà, trang điểm như thế kia thì lại có chút dị…
      Thục phi nương nương đã sống trong chốn thâm cung hơn nửa đời, từ trước tới giờ việc trang điểm chải đầu đều do cung nữ làm theo cung quy, nào từng thấy cách ăn mặc mới lạ như lần này, bà tránh được nhìn Mộ Tịch Dao thêm vài lần. Hình hoa văn thêu ở cổ áo và sắc vàng viền áo có vẻ tệ, trở về có thể sai người thử làm xem sao.
      Thục phi nhìn Mộ Tịch Dao, sau đó nhìn về phía sau nàng, quả nhiên thấy Thành Khánh trắng trẻo mập mạp nằm sấp trong lòng vú nuôi, bé mở to đôi mắt tròn hưng phấn nhìn xung quanh. Nhìn thấy bé, mặt Thục phi hiện rõ nét cười.
      “Cũng chưa nói là sẽ phạt con, miệng lưỡi đúng là lợi hại. Nhanh ôm Thành Khánh qua đây, đã sắp đến giờ lành”. Thục phi cười mắng, lòng chỉ nhớ thương cháu trai bảo bối nên bỏ lỡ cảnh tượng đấu mắt một cách kín đáo của Mộ Tịch Dao và Tông Chính Lâm.
      Mộ Tịch Dao sai người bế bánh bao được trang điểm thành em bé Phúc lại cho bà, thấy tên nhóc thức thời cũng biết lên tiếng chào hỏi nịnh nọt, khiến Thục phi cười rạng rỡ. Lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh Hách Liên Mẫn Mẫn, lại nhìn người đàn ông nhíu mắt ở bên kia, khóe miệng nàng từ từ cong lên.
      Boss ơi, ngài tính đào hố cho thiếp nhảy xuống, thiếp đương nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp làm ngài được gì. Giờ mình mới bao nhiêu tuổi mà bị hắn chê là có eo, nếu cứ như thế thì cái mục tiêu trở thành sủng phi của nàng sao có thể đạt được? Việc này nàng nhất định phải trị được boss, để thể giễu cợt mình nữa.
      Mộ Tịch Dao mị mị ngồi đó , tay cầm cái quạt lông, thanh nhàn phe phẩy mấy cái, ngồi đệm thêu ở xa nhìn Tông Chính Lâm mà phóng điện.
      Tông Chính Lâm vốn mực chú ý Mộ Tịch Dao, từ lúc nàng vào trong điện thì ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi nàng . Lúc này nàng dùng quạt lông che nửa khuôn mặt, chỉ để đôi mắt mị hoặc, dịu dàng nhìn hắn, rõ ràng khiêu khích, câu dẫn, mắt phượng của Tông Chính Lâm càng trầm xuống, tay phải vô thức sờ vào chiếc nhẫn ngọc, hơi hơi xoay nó.
      “Sao thế, Lục đệ đây là nhìn thấy mỹ nhân nhìn chớp mắt? Cũng khó trách. Đứng nói là ngươi vốn lãnh đạm với chuyện nam nữ, hậu viện chỉ cólèo tèo vài nữ nhân. Cho dù là ta đây, từng có vô số nữ nhân, loại nào mà chưa từng trải qua thế mà cũng chưa từng thấy người nào có tư thái như Mộ thị, nét phong tình kia thực sự là… nhìn xem mà ngứa tim ngứa phổi, tâm hoảng ý loạn”.

      Thái tử ăn nói mà hề e dè, đôi mắt mãnh liệt nhìn Mộ Tịch Dao , thậm chí ánh mắt còn nhìn quanh khuôn mặt nàng nhiều hơn mấy lần, nét hạ lưu thể che dấu. Hắn nhìn rồi ghé vào bên tai Tông Chính Lâm, dùng giọng nói kéo dài mà khiêu khích để nói với Lâm Chính Lâm. Quả nhiên là nhìn thấy người đệ đệ được mệnh danh chẳng bao giờ thể vui buồn đã thực thay đổi sắc mặt.
      Thái tử đắc ý vì nghĩ rằng mình đã cho Tông Chính Lâm đẹp mặt thấy đệ đệ lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu, nghiêm chỉnh , vì thế lời hắn định tiếp cũng vội thu lại.
      “Nếu nhị ca quên lời phụ hoàng răn dạy, thì đệ khuyên huynh vẫn nên ghi ở trong lòng, hồi phủ chú ý chăm sóc Thái tử phi cho tốt. Nữ nhân của bản điện hạ thì tốt nhất Thái tử vẫn nên tôn trọng một chút”. xong cũng thèm để ý Tông Chính Huy sẽ có phản ứng gì, đến chỗ chủ vị, để Thái tử xanh mặt ở lại phía sau.
      Năm trước, Thái tử phi sinh non con trai trưởng bệnh tật, cuối cùng thể nuôi lớn. Thời tiết vừa thay đổi bị phong hàn, đợi đến ngự y đến xem bệnh tắt thở.
      Nguyên Thành đế vốn cũng trông mong gì vào đứa cháu này, nhưng nghe lúc chuyện xảy ra Thái tử lại ở Đông cung, Thái tử phi sai người mời cũng về, ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu với đám đại thần , Hoàng thượng tức giận gọi hắn đến ngự thư phòng răn dạy rồi phạt quỳ suốt đêm, sau đó ngay cả mấy triều thần có quan hệ tốt với cũng bị phạt bổng lộc.
      Chuyện này mới qua lâu Tông Chính Huy đương nhiên quên được. Giờ bị Tông Chính Lâm ra làm thấy mất thể diện, chỉ trích năng lỗ mãng thì tức giận, chửi thầm tiếng.
      “Con đàn bà kia có gì đẹp?”. Giọng hắn hơi to chút, khiến Tông Chính Minh đứng cách đó xa nghe thấy.
      “Nhị ca tốt nhất vẫn nên ăn cẩn thận chút”. Cách ăn mặc hôm nay của Mộ Tịch Dao đúng là có thể xưng một tiếng quốc sắc thiên hương, Thái tử lời này là thỏa đáng. Hơn nữa từ ngữ hắn dùng ràng mang ý nhục nhã, Tông Chính Minh nghe mà nhăn mày.
      Thái tử càng ngày càng ra thể thống gì, dùng từ thì thô bỉ, khó nghe. Tông Chính Minh khinh thường cùng với hắn nên cất bước cách xa chút, cùng với Tông Chính Vân, tùy ý vài câu.
      Thực ra người trong miệng Thái tử đâu phải là Mộ Tịch Dao. oán giận thân thể của Thái tử phi được việc, sinh con trai tkhỏe mạnh thì thôi, còn chính mình bệnh xuống giường được,liên lụy bị Nguyên Thành đế trách cứ bạc tình bạc nghĩa ,bội tín, bội nghĩa còn quở trách trước mặt Tông Chính Lâm.
      Giờ lại bị Tông Chính Lâm làm mất mặt trước mọi người, lửa giận công tâm, hận thể cho Nguyên Thành đế ngay lập tức nhường ngôi cho mình, đợi sau khi lên ngôi nhất định sẽ cho mấy kẻ biết tốt xấu này hối hận .
      Thái tử liên tục ăn quả đắng, bị người có tâm nhìn thấy, trong đó người cảm thấy hả giận nhất chính là người bị Thái tử áp chế lâu nhất – Tông Chính Thuần.
      “Nhị đệ là Thái tử gia, thân phận tôn quý , chuyện tùy hứng quen, các huynh đệ vẫn nên rộng lượng chút. Tránh việc sinh ra hiểu lầm, làm mười năm tình nghĩa huynh đệ bị tổn thương”. Tông Chính Thuần lại bỏ đá xuống giếng, hết sức tận lực chế nhạo Thái tử.
      “Đẫ đến giờ lành, các vị huynh trưởng có cùng đệ đệ xem lễ ?”. Tông Chính Hàm luôn im lặng cuối cùng nhịn được lên tiếng cắt đứt trò cười này.
      Thấy Mộ thị, cũng thất thần lát nhưng đến nỗi mất hồn mất vía như Thái tử. Chỉ là khi nhìn vào mắt nữ nhân kia, trong đó là hỗn xược chịu trói buộc, đó mới là điều làm khắc sâu. Chút ý nghĩ muốn chà đạp chinh phục người con gái ngay tập tực bị những lời chung quanh khiến cho yên tĩnh lại
      Trong đám huynh đệ của hắn, hai người bọn họ lớn tuổi nhất nhưng cũng vô dụng nhất. Là hai phế vật biết tự lượng sức mình, vậy mà còn dám mưu toan cái ghế tôn quý nhất thiên hạ. Trong lịch sử Đại Ngụy đã có bao nhiêu hoàng tử ỷ vào thứ tự mà vội vàng leo lên , nhưng đến cuối cùng có mấy kẻ được chết già? Người có bản lĩnh còn như thế, kẻ có bản lĩnh cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
      Hôm nay, phải đến phủ Tông Chính Lâm, chẳng được phẩm ngọc lộ cực phẩm, lại cãi cọ đến mất cả hòa khí, thực khiến cho hắn tâm phiền trí nản. Nếu được chọn, thà đến còn hơn, chỉ cần nhìn thấy hai người này là hắn liền cảm thấy thoải mái.
      Tông Chính Vân và Tông Chính Minh còn đỡ, bình thường bao giờ tranh cãi với ai, đều là kẻ kiêu ngạo để ý tự hạ thấp bản thân. Chỉ có mình Tông Chính Lâm, tính tình lạnh lùng ngạo mạn, nếu ai muốn trêu chọc kết cục như thế nào còn phải xem tâm tình của lúc ấy ra sao.
      Nguyên Thành đế thường xuyên đau đầu vì tính tình quá cường ngạnh của Tông Chính Lâm, càng thèm nhắc đến bao cỏ Tông Chính Huy kia.
      Tông Chính Hàm buông chén trà , đứng dậy đến đại điện. Mấy người phía sau cũng lục tục theo, rốt cục cuộc cãi vã cũngngừng.
      Bên này mấy vị hoàng tử thầm tranh đấu vài lần, cũng ảnh hưởng đến khí náo nhiệt trong đại điện.
      Đến khi tấm gấm đỏ phủ ở giữa đại điện được mở ra, các vật tinh xảo hoa mỹ , giá trị liên thành thảm xuất trước mặt mọi người. Ngoài các đồ chơi bằng ngọc quý giá, còn có văn phòng tứ bảo, còn có cuốn kinh Đạo Thích, áo giáp mũ sắt , tất cả để cùng một chỗ cũng phải có hơn năm mươi món.
      Trong đó đáng chú ý nhất là thanh kiếm cổ, kèm vỏ kiếm do đích thân Lục điện hạ vẽ, nét bút khỏe, hùng tráng, thư viết khí phái. Lại do Tông sư đúc kiếm của Đại Ngụy đặc biệt chế tạo thành bội kiếm cỡ nhỏ cho Thành Khánh.
      Kiếm này vừa xuất thì Thục phi liền tỏ vẻ đồng ý. Thành Khánh mới hơn một tuổi, cho bội kiếm làm gì? Đao kiếm là vật nguy hiểm, rất ít khi xuất trong lễ trảo chu.
      Chỉ có Mộ Tịch Dao là hai mắt sáng lên, nhìn thấy vỏ kiếm khảm đầy bảo ngọc quý hiếm, liếc về phía Tông Chính Lâm rồi tung đến cái mị nhãn.
      Boss ngài tiếc, chỉ cái vỏ kiếm thôi mà ngoài sức tưởng tượng, đúng là phụ với cái tính thất thường của ngài. Ngài sợ người ta biết ngài giàu có, hoang phí ư?
      Mắt Lục điện hạ lại sâu thêm vài phần khi nhìn thấy dáng vẻ câu dẫn của Mộ Tịch Dao. Giỏi lắm, giữa ban ngày ban mặt còn dám tán tỉnh, đợi lát nữa khai yến, nàng đừng mong có được thứ tốt.

      Mọi người nhìn Lục điện hạ vung tay xa xỉ mà hoảng sợ, nhao nhao cúi đầu bàn tán. Gian nan rời mắt khỏi bội kiếm, nhìn kỹ tiếp, những vật còn lại cũng khiến người ta run lên.
      minhhanhng, Sweet you, levuong12 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 168: Nhìn chằm chằm 2
      edit: Linh Sờ Tinh
      Văn phòng tứ bảo cần đến, chính là do Nguyên Thành đế ngự ban, phần ân điển này, dù là đối với Thành Khánh hay Mộ Tịch Dao cũng đều quá tốt. Còn lai lịch của quyển kinh Đạo Thích kia cũng , là bản đơn lẻ được trụ trì An quốc tự tặng, dù là thái hậu lễ phật cũng có dung được bản lẻ quý giá như vậy. Từ trước đến giờ đều cho người sao chép để lễ phật, còn bản gốc cất , thỉnh thoảng mở ra xem hai lần.
      Còn bộ áo giáp sáng long lanh kia, là hoàng thúc của đương kim thánh thượngDi Thân vương, gửi từ Nam Hải xa vạn dặm đến làm hạ lễ, chiến giáp này vốn là Cao Tổ ban thưởng khi ông ta được phong vương.
      Mọi người từ từ đánh giá, thán phục kinh ngạc ngừng.
      Các vật còn lại khác đều là tuyệt phẩm, nếu phải là bảo vật độc nhất vô nhị, thì cũng là vật có lai lịch ràng,có ý nghĩa sâu xa. Những người biết hàng nhìn xem mà trong lòng cuộn sóng.
      Lục điện hạ đúng là rất coi con trai trưởng, mới lễ mừng tròn tuổi mà mở kho đem chính phẩm ra cho chơi đùa. Lỡ cẩn thận làm rơi, Lục điện hạ đau lòng nhưng bọn đau lòng .
      Lại nhìn lại Hách Liên Chính phi, ánh mắt của các mệnh phụ đều mang theo nghi hoặc.
      Lễ trảo chu là phong tục có từ trăm năm trước đến giờ, thường thì các thế gia tộc sẽ thông qua buổi lễ này để thể thể đứa bé có được coi trọng hay , tương lai có được dạy dỗ cẩn thận hay , có được mời danh sĩ chỉ dạy hay , sau khi thành niên kế thừa gia nghiệp hay sẽ được chia gia sản.
      Hôm nay con trai trưởng của Lục điện hạ chọn đồ vật đoán tương lai, mặc dù đứa bé này chiếm được hai chữ “trưởng tử” nhưng lại phải là đích tử do hoàng tử phi sinh ra, đáng lẽ phải dựa theo quy chế mà tổ chức. Lúc đầu ai phát , bây giờ nhìn số lễ vật này mới phát số lượng bàn tiệc hình như hơi nhiều .
      Hoàng gia có quy củ, lễ trảo chu của con trai trưởng do hoàng tử phi sinh ra có bảy mươi hai bàn; mà con cái do Trắc phi sinh bàn tiệc nhiều nhất chỉ có năm mươi. Nhưng giờ nhìn xem, bên ngoài bàn tiệc đâu chỉ năm mươi?
      Lục điện hạ lại an bài một yến tiệc đầy tuổi như thế này, sợ là muốn cho tất cả mọi người biết coi trọng con trai trưởng do Trắc phi sinh, tương đương với đích tử do Chính phi sinh? Hành vi vi phạm tông pháp ràng như thế, sợ bị đám ngự sử dâng tấu chương vạch tội với Nguyên Thành đế sao?
      Trong lòng những tân khách đến chúc mừng cũng cân nhắc nhiều lần, nhưng thể tùy tiện đoán được ý của Lục điện hạ, lẽ nào điện hạ còn xó thâm ý gì khác. Hay là điện hạ vẫn còn bất mãn với Hách liên gia? Vì nhớ chuyện cũ nên làm vậy để áp đầu nhà đẻ của Chính phi?
      Nếu sau này chính phi có đích tử, lúc đó sẽ xử lý như thế nào? Chỉ cần nghĩ đến đó là tâm tư mọi người càng ngày càng phức tạp. Ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Chính phi, có chút gượng gạo.
      Bọn họ đa số là muốn dính vào Lục điện hạ để mưu cầu tiền đồ, nên ai cũng mang theo lễ trọng đến chúc mừng. Nào biết điện hạ chẳng coi quy củ ra gì, lẽ bọn cũng phải ngầm thừa nhận bữa tiệc tuân theo quy củ này, hơn nữa còn phải ngậm chặt miệng, ́ lấy lòng Trắc phi? Việc này đúng là khiến cho người ta phải phiền não...


      Chẳng thèm biết trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, bánh bao Thành Khánh vẫn cực kỳ vui vẻ. Vừa được Quế ma ma đặt lên thảm đỏ, ngân nga vài tiếng, thân thể mập mạp linh hoạt chuyển động, xoay người vài cái, chân nhõ dẫm từng bước ổn định , nhìn ngắm xung quanh.
      Mộ Tịch Dao cùng mọi người tò mò nhìn theo, nàng vốn nghĩ đợi bánh bao tùy tiện chọn cái gì đó rồi cho người ôm về để ăn cháo. Đúng lúc này bàn tay dưới ống tay áo rộng thùng thình bỗng nhiên bị người nam nhân bên cạnh nắm lấy, nàng giật nảy mình.
      Boss ơi, ngài dám có hành động gian tình trước mặt bao người thế này ư, nói tiếng làm thiếp hết hồn, nếu phải lá gan của thiếp lớn, nếu may lỡ hét lên chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Huống hồ con trai ngài chọn đồ vật đoán tương lai, trong một khí nghiêm túc thế này sao ngài lại động tay chân chứ?
      Mộ Tịch Dao nâng quạt lên che ánh nhìn của người khác, hờn dỗi liếc Tông Chính Lâm, vẻ phong tình kia làm Tông Chính Lâm thực chết được.
      Nhân lúc ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Thành Khánh, thì đôi cha mẹ chuyên nghiệp này này lại làm việc đứng đắn, mắt đưa mày liếc, còn vô cùng nồng nàn.
      Tông Chính Lâm cúi người, ghé sát vào bên tai Mộ Tịch Dao thì thầm vài câu, dọa Mộ Tịch Dao vội điều chỉnh vẻ mặt , vờ như chăm chú nhìn chằm chằm con trai , thực ra trong lòng lại sợ hãi.
      Boss đại nhân vừa mới uy hiếp là, “Nếu lại bày ra cái dáng vẻ đó, thì yến tiệc cũng cần càn phải nữa”.
      yến hội đâu? Mộ Tịch Dao vột dứt khoát thu lại thần sắc. nghiêm chỉnh nhìn con trai chọn đồ.
      Tông Chính Lâm liếc thấy nàng cuối cùng cũng thành mới nhàng nới lỏng tay, khuôn mặt trở nên nhu hòa hẳn. Người ngoài nhìn thì chỉ thấy Lục điện hạ nhìn Thành Khánh, có vài phần dịu dàng, hẳn là đặc biệt thương con trai trưởng.
      Ở cùng Mộ Tịch Dao, đảo mắt ba năm, ngay cả con trai cũng tròn tuổi, thời gian này trôi qua hài lòng. Tông Chính Lâm nghĩ hai người sớm chiều bên nhau, trong lòng thỏa mãn. Mộ Tịch Dao ngoài cái tính tình làm người ta đau đầu ra, các việc khác thể hài lòng. Nhưng cách ăn mặc hôm nay, Tông Chính Lâm cực kỳ tức giận.
      Nữ nhân này vì đánh cược với mà để người ngoài được lợi. Thứ vốn hắn sẽ được độc hưởng lại phải phân cho người khác ít, trong lòng Lục điện hạ rất khó chịu.
      “Kiều Kiều rêu rao như thế, bản điện hạ nên phạt như thế nào cho phải ?”. Mắt thấy Thành Khánh đạp lên bản kinh đơn lẻ mà đại sư tặng, khóe mắt Tông Chính Lâm giật giật. Con thích cái gì là biểu ràng.
      Mộ Tịch Dao thấy bánh bao dẫm lên bản kinh lẻ để qua thìrất vui vẻ.
      Vậy mới đúng! Lão hòa thượng kia đúng là có ý tốt, muốn con trai nàng xuất gia hay sao mà lại tặng kinh để bé chọn trong lễ trảo chu, đáng đời bị dẫm đạp. Bản kinh lẻ kia chẳng qua là bị người ta ghét bỏ nên mới bị đốt gần hết, chỉ còn lại bản nên mới là độc nhất mà thôi, làm gì mà trân quý như vậy chứ? Tùy tiện chép ra vài bản là có thể bán lấy tiền thôi. Nếu vì hạ lễ đều phải phải nhập kho, thìMộ Tịch Dao thực muốn đem nó bán giá cao.
      “Diện hạ nói gì thế. Thiếp trang điểm như vậy là vì ngài và Thành Khánh, chứ hề có chút ý đồ riêng tư nào”. Trợn mắt dối, việc này nàng cũng biết làm.
      “Lát nữa đến thư phòng. Nếu đến, bản điện tự đến mời”. Tông Chính Lâm muốn tranh luận với Mộ Tịch Dao nữa, trực tiếp ra lệnh.
      Mộ Tịch Dao nheo mắt, gãi gãi lòng bàn tay , “Điện hạ, thiếp vội, đợi tối rồi được ?”. Ôi , hình như boss bốc hỏa rồi.
      Tông Chính Lâm quay đầu nhìn con mình dừng chân trước văn phòng tứ bảo, thèm phản ứng với lời đề nghị của Mộ Tịch Dao.
      Thực hối hận rồi… Mộ Tịch Dao cảm thấy thật oan uổng. Dựa vào cái gì mà niềm vui thú của nữ nhân là ăn diện cũng bị Lục điện hạ cướp ? Hắn đúng là bá đạo hung hãn rồi. Khó khăn lắm mới chú ý điểm trang cẩn thận, hắn lại có phản ứng kiểu gì vậy?
      Mộ Tịch Dao lầm bầm, oán trách Tông Chính Lâm hiểu phong tình.
      Bên kia Thục phi nhìn Thành Khánh đã ngồi xuống, sờ cái này, đá cái kia, nhưng lại hề có ý muốn chọn lấy cái nào nên bà khỏi bối rối.
      Chẳng phải là bình thường trẻ con đều chộp lấy thứ mà mình thấy lạ sao. Sao Thành Khánh lại như dạo chơi trong vườn , lựa lựa mấy lần rồi cũng cầm lấy? Cháu trai của nàng như tiểu đại nhân vậy, còn có tâm ý riêng, chọn chọn lựa lựa, quả nhiên là giống Mộ nha đầu, thông minh lanh lợi.
      “Thành Khánh ngoan, chọn cái mình thích cho tổ mẫu xem”. Thục phi cười cổ vũ.
      Mọi người ở ngoài quan sát lúc lâu, rốt cục cũng nhìn , con trai trưởng của Lục điện hạ khó lường ah. chỉ còn bé thế mà đã đứng rất vững vàng, cũng ràng, ngay cả thông minh cũng biểu hiện ra tầm thường. khỏi tò mò thảo luận, đoán xem cuối cùng bé thích vật gì.
      Bánh bao nghe Thục phi chuyện, đầu quả dưa lắc lắc, nhìn thấy mẹ , mới hớn hở”.
      “Nương, nương, châu châu, bảo bối!”. Bàn tay bé nhìn vòng, chỉ đồ đạc thảm.
      Mộ Tịch Dao bị gọi, lần nữa lại khiến người chú ý, Tông Chính Lâm lại đen mặt. Khó khăn lắm mới nhân lúc Thành Khánh chọn đồ vật để đuổi bớt ánh mắt nhìn trộm Mộ Tịch Dao , vừa bao lâu thời gian, sao lại khôi phục như lúc đầu rồi?
      Cảm thấy hỏa khí của boss càng lúc càng lớn, trong lòng Mộ Tịch Dao bi ai cảm thán, bánh bao ngày thường đều gọi cha cơ mà, sao giờ lại đặc biệt thân mình thế? Mộ Tịch Dao dịu dàng mở miệng.
      “Thành Khánh ngoan, thích đồ chơi nào thì nhanh chọn một cái ”. Chuyện này đơn giản, bánh bao rất nghe lời mình, có lẽ rất nhanh có đáp án.
      “Ma ma, sọt”. Thành Khánh nghe xong lời mẹ, cất tiếng.
      Mộ Tịch Dao há hốc mồm, cái sọt? Cái này sao quen tai như vậy… chỉ Mộ Tịch Dao, mà tất cả nha đầu ma ma hầu hạ trong Đan Như Uyển đều hiểu, cái sọt mà tiểu chủ tử nói tới, là giỏ trúc đựng đồ chơi. Nghe thấy con trai nói vậy, trán Mộ Tịch Dao bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
      “Điện hạ, chọn đồ vật đoán tương lai có quy định là chỉ được lấy mấy thứ”.
      minhhanhng, levuong, song ngư15 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Dễ thương quÁ

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ẻm lấy cái sọt ẻm gom hết. Ko hổ là hoàng đế tương lai mà.
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Haha,sọt,đây là biết mẹ già tham lam,bé hiếu thảo mang hết về cho mẹ đây mà
      Nguyễn^_^AnLinh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :