1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 165:
      Edit: Linh Sờ Tinh
      “Xuân Lan, quần áo giày tất mới của tiểu chủ tử chuẩn bị chưa, Triệu ma ma muốn dùng đấy”.
      “Huệ Lan tỷ tỷ, sớm chuẩn bị xong từ tối hôm qua rồi”.
      “Đây là bộ chủ tử muốn dùng hả? Chớ lấy nhầm ”.
      thể nhầm được, hôm qua chủ tử cũng xem qua rồi, ngay cả áo yếm cũng phối màu với quần áo rồi”. Xuân Lan che miệng cười rộ lên.
      “Vậy tốt, ta trước. Ngươi qua xem Nhược Lan, xem xem tiểu chủ tử ăn uống như thế nào. Nếu bận quá, giúp tay, nhanh tay nhân chân chút”.
      “Vâng, ngay đây ạ”.
      Đan Như Uyển mới sáng sớm bận rộn. Chỉ có phòng chính là hề có động tĩnh gì.
      “Kiều Kiều định nướng đến khi nào?”. Tông Chính Lâm từ phía sau ôm lấy người giả bộ ngủ say vào ngực.
      Lông mi Mộ Tịch Dao khẽ rung, nhưng mặt lại hề có biểu hiện gì, vờ như nge thấy.
      “Vậy ngủ tiếp. Để ma ma bế Tiểu tử Thành Khánh ra ngoài gặp mọi người là được”.
      “Như vậy sao được?”. Mộ Tịch Dao vội vàng kêu lên.
      “Giờ thì tỉnh rồi?”. Giọng Lục điện hạ thuộc tông trầm, lúc sáng sớm lại càng dễ nghe.
      A, trúng kế rồi… vừa sáng ra boss đã xấu xa! Hắn rõ ràng là muốn trêu đùa nàng.
      Tông Chính Lâm cười cười vỗ đầu Mộ Tịch Dao, hôn lên má nàng.
      Bề ngoài nhìn thì nàng có vẻ mạnh miệng, chứ thực ra vô cùng thương con trai , sao có thể vắng mặt trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai của bé được.
      “Chẳng phải Kiều Kiều hôm nay phải xinh đẹp hơn tất cả mọi người sao, bản điện hạ còn chờ xem đây ”. Tối qua nàng còn giận dỗi với , còn là gì mà đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh là Thạch Nghiên Lĩnh cũng bằng một nét phong tình của mình. Tông Chính Lâm chờ xem lần này nàng làm thế nào.
      Mộ Tịch Dao chu miệng, ngọ ngoạy cái đầu vẫn nằm gối mềm. Nếu phải tại Tông Chính Lâm là “Giờ thân thể nàng nặng nề cũng chẳng cần chú ý đến mấy cách ăn mặc phiền phức kia, cái kiểu ăn mặc thắt eo buộc bụng , nàng cũng cần chịu bị giày vò”.
      Chỉ câu như vậy mà thôi, Mộ Tịch Dao lại cảm thấy boss ghét bỏ dáng người mình thay đổi, vì vậy mới nói cho sướng miệng. Ai ngờ Tông Chính Lâm lại nhớ trong lòng, sáng sớm nhắc làm nàng xuống nổi đài.
      Lục điện hạ xuống giường mặc áo khoác ngoài, nhìn nàng co thành một đoàn giường, giữa lông mày lại mang nét nhu hòa.
      Tính tình của Mộ Tịch Dao vô cùng cổ quái, có số chuyện nàng lại rất cường ngạnh. Ví dụ như dung mạo và tính tình, cách nói chuyện của nàng luôn là muốn phá vỡ những điều luật giáo dưỡng khuê các xưa nay.
      “Tính tình của một nữ nhân có tốt hay , chẳng phải đều chỉ cần dựa vào lời của đương gia hay sao? Người đàn ông muốn nói thế nào thực ra phải là xem người phụ nữ ấy đẹp hay , mà phải là có hợp ý của bọn họ hay ”.
      Đây cũng là lời mà Mộ Tịch Dao vô tình ra lúc hai người nhàn thoại. Lúc ấy Tông Chính Lâm chỉ nhướng mày, nhìn Mộ Tịch Dao cười một cách đầy thâm ý.
      Theo như cách giải thích của nàng thì đường đường là Lục hoàng tử giữ chặt nàng như thế chẳng qua là vì mỹ sắc của nàng mà thôi.
      Thực ra ý của Mộ Tịch Dao chỉ là phàn nàn cho sự mất trọng lượng trong lời nói của nữ nhân mà thôi, bởi tương lai của nữ nhân tất cả là do nam nhân định đoạt. Đáng tiếc tư duy của nàng lại vượt khỏi lễ giáo thông thường, chuyện nàng cho rằng đó là đương nhiên, Lục điện hạ lại thể nào lý giải được, cũng suy đoán được, nên hắn cứ nghĩ vòng thành nàng quá để ý đến dung mạo.
      Vì vậy mới có sự hiểu lầm sáng nay. Vì an ủi trái tim thủy tinh bé của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm quên nói thêm câu.
      “Cho dù Kiều Kiều bằng các nữ nhân phong tình kiêu ngạo khác, bản điện miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận”. Lời này coi như là cho Mộ Tịch Dao một cái lý do để bỏ xuống, đáng tiếc nàng lại nhận ra, trong lòng điên cuồng coi hắn là tiểu nhân mà đánh.
      Boss ơi, ngài có biết chuyện vậy? Lời này tuy là có ý tốt, nhưng sao thiếp càng nghe lại càng thấy tức giận thế này? Lẽ nào mới sáng sớm mà ngài đã chọc tức người ta thế này?
      Thấy Mộ Tịch Dao đã hoàn toàn tỉnh táo, vô cùng có tinh thần cáu kỉnh với mình, Tông Chính Lâm kéo áo, gọi người vào hầu hạ Mộ Tịch Dao.
      Còn chưa bao giờ cần người hầu hạ, trừ khi đôi lúc Mộ Tịch Dao thấy tinh thần thoải mái, hoặc muốn xum xoe nịnh nọt, còn lại đều là do Tông Chính Lâm thường tự mình làm.
      Mặc Lan nhìn trời còn sớm nên vội muốn lên gõ cửa, lúc này điện hạ gọi người vào gì tốt hơn.
      *****

      Hôm nay, ai đến phủ hoàng tử đều mang vẻ mui mừng, nhưng trước mặt Lục điện hạ vẫn nên thận trọng tốt hơn. Tuy Lục điện hạ giận chó đánh mèo vì những chuyện nhặt, nhưng có thầm ghi thù ai biết được. Huống chi lễ chọn đồ vật đoán tương lai hôm nay là của con trai trưởng của Mộ thị , được Lục điện hạ cực kỳ sủng ái, chuyện này là nhỏ hay lớn , vẫn nên suy nghĩ cẩn thận cho tốt.
      Hách Liên Mẫn Mẫn mang người đến mời tất cả phu nhân vào sân trong, còn các công chúa quận chúa khác ở trong phòng có lò sưởi ,uống trà trò truyện, ở cùng chỗ với các mệnh phụ khác.
      “Đó chính là nương của Thạch gia, quả nhiên xinh đẹp khiến người ta thán phục. Nhìn cách ăn mặc của nàng kìa, trăm lượng bạc tuyệt đối làm được. Nghe Thạch tiểu thư này mới từ phía nam tới, mới đầu thích ứng được thời tiết của Thịnh Kinh nên bị bệnh thời gian, mãi tháng trước mới có thể ra ngoài lại. Nhưng tuy chỉ mới ra ngoài vài lần nhưng danh tiếng mỹ nhân truyền khắp Thịnh Kinh, ai biết”.
      “Thạch tiểu thư đẹp đẹp, nhưng lại bằng người bên cạnh, khí chất kém”.
      “Người kia là người nào ? Gia Cát Lịch, viên ngọc minh châu của Gia Cát gia, có danh cùng với Mộ trắc phi”.
      ra là nàng! Quả nhiên phụ danh tiếng. Nhưng mà sao lại có liên quan đến Mộ Trắc phi? Nổi danh như thế nào ?”.
      “Vậy là ngươi còn chưa biết. Vài ngày trước, trong cung…”.
      Hách Liên Mẫn Mẫn nghe các phu nhân thấp giọng đàm luận, đối với việc Mộ Tịch Dao luôn nổi bật thì quen rồi. Kể cả khi nàng ta ở đây, nhưng cũng có ai quên nàng ta.
      Như vậy cũng tốt, có Mộ thị thu hút chú ý, những người muốn xu nịnh mình cũng thiếu một chút. Mình cũng thoải mái nhìn những người gió chiều nào theo chiều nấy này. Nhân tình ấm lạnh ra sao, chỉ có chính mình trải qua mới có thể hiểu được nỗi chua xót trong đó.
      “Thần nữ bái kiến hoàng tử phi”. Gia Cát Lịch cùng Thạch Nghiên Linh cùng nhau đến, hai người đều là giai nhân hiếm có mới mười sáu , khi đứng cùng một chỗ thật dễ thu hút ánh mắt của người khác.
      “Người tới là khách, cần khách khí như thế. Hai vị tiểu thư xin mời”. Hách Liên Mẫn Mẫn mang tư thế chủ nhà, nhanh chóng cùng hai người chuyện.
      “Hách liên tiểu thư đến”.
      tiếng Hách Liên tiểu thư làm mọi người đồng loạt nhìn qua, liền thấy nữ tử xinh đẹp, sáng trong như trăng rằm, từng bước từng bước nhàng thu hút nhân tâm.
      Đẹp, đẹp đến mức thanh lệ tuyệt trần, đẹp đến mức khiến cho người khác lại có cảm giác lạnh lung độc. Nữ tử như vậy mới đúng là tuyệt thế giai nhân như trong bài “Nguyệt Thần phú” mà lâu nay bao người đều ca tụng. Nếu có chuyện kia, thì chắc này có lẽ đã vào hậu viện của Lục hoàng tử.
      Hách Liên Uy Nhi mặc bộ váy trắng xếp li song điệp, dưới làn váy là những bông hoa ẩn hiện. Dường như trong đó có ánh bạc, lúc nàng bước thấy vầng sáng chuyển động, là tinh xảo. đầu chỉ đeo cây trâm ngọc đơn giản, tôn lên làn da trắng như tuyết, mặt xinh răng trắng .
      Nếu Thạch Nghiên Linhđẹp vì có ngũ quan duyên dáng, Hách Liên Uy Nhi lại thu phục nhân tâm nhờ vào phong thái . Nếu muốn phân cao thấp thì hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, ngang sức ngang tài.
      “Tỷ tỷ, muội muội đặc biệt đến thỉnh an”. Hách Liên Uy Nhi vẫn như bình thường, mặt vẫn luôn khách khí có đủ lễ nghĩa với Hách Liên Mẫn Mẫn. Còn trong lòng như thế nào thì chỉ có nàng ta , đối với vị đích tỷ chẳng chút bản lĩnh nào này, nàng ta chỉ có phẫn hận và khinh thường. Nếu phải bản thân Hách Liên Mẫn Mẫn có khiếm khuyết thì hôm nay người bị mọi người nịnh nọt lấy lòngở chỗ này tất nhiên có cả Hách Liên Uy Nhi nàng.
      Last edited: 18/3/17
      Sweet you, AELITA, levuong11 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 166: Chờ đợi
      Edit: Linh Sờ Tinh
      “Tỷ tỷ đã thoát khỏi đại nạn nhưng vì sao lại vui ?”.
      còn người ngoài, tỷ muội nhà Hách Liên ngồi trong nhà thủy tạ chuyện, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng tỷ muội hai người hiếm khi được gặp mặt nên tâm thân thiết, ai biết rằng hai người bọn họ có thói quen ở cùng chỗ, mặc dù có gặp mặt, trước sau đa số đều là chia tay trong vui vẻ.
      “Vậy vì sao mưu kế của muội muội thất bại lại vẫn tự tin như thế?”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn cách ăn mặc của Hách Liên Uy Nhi hôm nay, là biết nàng ta dừng lại. Nữ nhân này chưa bao giờ tình nguyện chịu thua, cũng chưa từng bại bởi ai. Lần này, nàng ta mưu đồ vào phủ hoàng tử, lại hiểu vì sao bị người quấy rối. Giờ đây thể vào hậu viện của Lục điện hạ được nữa, nàng ta còn định xoay chuyển tính toán thành thế nào?
      “Tỷ tỷ đùa, giờ mới bắt đầu tuyển phi, nữ nhi của Hách Liên gia sao có thể chưa đánh đã lui?”. Giọng nói của Hách Liên Uy Nhi đầy vẻ cao ngạo, hoàn toàn tìm thấy vẻ vờ vịt đưa đẩy thường ngày.
      Sau khi nhận có nhiều cơ hội ở chung dưới mái nhà , cuối cùng thì nàng ta cũng chịu thu lại cái vẻ mặt hách dịch lạnh lùng kia rồi sao? Hách Liên Mẫn Mẫn hừ lạnh.
      Tuyển phi? Mệt cho nàng ta biết xấu hổ còn nhắc đến việc này. Lại ̣nh đổi một người khác trong mưu kế kiếm tìm vinh hoa phú quý của nàng ta sao? Rốt cục thì có biết liêm sỉ , vừa thua thiệt từ Tông Chính Lâm nhanh chóng muốn chui vào ngực nam nhân khác, Hách Liên gia có nữ nhi như thế này, sớm đã còn mặt mũi rồi.
      “Chủ tử, Thái tử phi cùng Tứ hoàng tử phi đến rồi’. muốn chuyện tiếp với Hách Liên Uy Nhi, vừa lúc nghe Liễu Thanh truyền tin đến, Hách Liên Mẫn Mẫn vội đứng dậy rời , cũng thèm khách sáo chào hỏi một câu.
      “Tỷ tỷ thong thả. Nếu sau này muốn muội muội đến quý phủ khiến ngài vừa mắt, chuyện muội muội muốn làm tiếp theo, mong tỷ tỷ đừng cản trở”.
      Bước chân của Hách Liên Mẫn Mẫn đột nhiên dừng lại, từ từ quay người , giữa đôi lông mày nhíu lại lạnh lùng, “Ngươi lại muốn làm gì? Vẫn còn trông mong phủ hoàng tử trợ giúp ? Có phải ngươi vẫn chưa nhìn tình cảnh của mình, cho rằng mình vẫn là người được Hách Liên gia nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay sao?”.
      đế ý đến lời châm chọc trào phúng của Hách Liên Mẫn Mẫn, mặt Hách Liên Uy Nhi lại lên nét vui vẻ. Từ lúc vào phủ, đây là lần đầu tiên nàng ta bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng, cười như ngày thường, nhưng tuy là cười lại có cảm giác hàn làm người ta sởn hết gai ốc.
      “Tỷ tỷ phải luôn muốn muội lập gia đình sao, sao nào, nay muội muội nguyện ý gả tỷ tỷ lại chịu giúp đỡ? Mà nếu như việc này mà thành thì đối với tỷ tỷ chưa hẳn là có lợi. Mộ thị trong phủ của tỷ, tỷ nghĩ là chỉ bằng mình mình là có thể áp chế được thị?”.
      Hách Liên Uy Nhi chậm rãi hết lời, ngẩng đầu nhìn thì thấy sựghen gét ràng trong mắt đối phương.
      “Ngươi muốn làm chuyện gì, cứ tự tiện. Đừng mưu toan kéo người khác xuống nước”. Hách Liên Mẫn Mẫn chút do dự quay người mang theo Liễu Thanh mà . Nếu phải nhìn cái khuôn mặt khiến người ta phiền chán của Hách Liên Uy Nhi, nàng đè nén được cảm giác buồn nôn.
      “Chủ tư, Đại tiểu thư … hình như muốn giúp đỡ?”. Tiết Cầm cảm thấy tính toán của chủ tử ngày hôm nay sợ là thất bại. có sự giúp đỡ của Đại tiểu thư, trong phủ này nhiều người như vậy hai chủ tớ bọn họ sao có thể tùy ý lại.
      “Tiết Cầm, ngươi sai rồi”. Hách Liên Uy Nhi cười đếndiễm lệ mà lạnh lùng, cực kỳ hợp với bộ quần áo hôm nay .

      “Vị Hách Liên Đại tiểu thư của chúng ta chưa bao giờ là người nói sao làm vậy. Miệng nàng ta có lý nhưng chưa chắc trong lòng lại có những ý nghĩ kia. Hách Liên Mẫn Mẫn cũng là người chiếm được sủng ái của nam nhân, dù giả bộ điềm nhiên như có chuyện gì nhưng dù sao nữa thì Mộ thị vẫn là cái gai trong lòng tỷ tỷ. Ngươi xem, nếu như có người có khả năng giúp đỡ đối phó Mộ thị, nàng ta sao lại phá hỏng ý ̣nh của ta?”.
      Đúng như Hách Liên Uy Nhi phỏng đoán, sau khi Hách Liên Mẫn Mẫn ra cửa nhị môn đón khách, cũng chưa từng nói cự tuyệt ý của nàng.
      “Sao phải từ chối?”. Hách Liên Mẫn Mẫn vịn Liễu Thanh ung dung tao nhã mà , “Ả muốn xoay người cũng chỉ có thể vào phủ Bát hoàng tử. Mà dù ả ta có dày vò thế nào nữa cũng thể nào hơn được cái vị trí Trắc phi ”.
      Luận về ́ch hay thứ Hách Liên Uy Nhi sớm thấp hơn mình cấp, giờ có gả chồng thì thân phận càng thể vượt qua mình. Nếu đã thế , thì cần gì phải làm cho người ta gấp gáp, kết thù với nữ nhân dễ ứng phó kia.
      “Nàng ta muốn làm gì, chỉ cần quá phận các ngươi coi như thấy là được”. Đây đã là mở cho nàng ta một cánh cửa, cũng tính là giúp đỡ như nàng ta mong muốn, Hách Liên Uy Nhi đáng đời có mệnh được hưởng phú quý!
      Một bên khác, Đệ Ngũ Ngọc Oánh ngồi cùng đám nữ sinh thư xã, bàn tán về Mộ thị Mộ trắc phi ,người nổi danh như ̀n mà đến giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
      “Ngọc Oánh, phải ngươi Trắc phi hôm nay nhất định xuất sao, sao đến giờ vẫn chưa thấy ?”.
      Các phu nhân uống trà nói chuyện, các tiểu thư thế gia này ngày thường đều ở thư xã nên cũng khá quen thuộc, đến phủ hoàng tử đương nhiên thể chờ được mà tụ tập lại chỗ, lôi kéo pha trò tham gia náo nhiệt.
      Lúc này, ở hậu viện của Lục điện hạ, đương nhiên có thể nhìn thấy dung mạo Mộ Trắc phi. Người có thể nổi danh đứng ngang hàng với người mà ở Thịnh Kinh ai biết là Gia Cát tiểu thư và người có thân thế rỡ ràng là Hách Liên nhị tiểu thư , đến cùng thì trông như thế nào, những thiếu nữ quý tộc này hết sức tò mò.
      Đáng tiếc ở đây chỉ có Đệ Ngũ Ngọc Oánh biết Mộ Trắc phi trông như thé nào vì Đệ Ngũ Dật Triều là người dưới trướng Lục điện hạ, hơn nữa nàng sớm kết bạn với Trắc phi, hai người quan hệ rất thân thiết còn hơn khuê mật . Các tiểu thư còn lại thân phận kém xa Trắc phi hoàng tử nên ít có cơ hội gặp mặt, đều chỉ nghe chưa bao giờ thấy mặt Mộ Tịch Dao.
      “Trắc phi sắp đến lúc sinh, luôn thèm ngủ. Hơn nữa thân thể lại nặng nề, lúc lại cần chú ý cẩn thận hơn so với người bình thường chậm hơn một chút. Hôm nay chắc chắn là xuất hiện mà. Các ngươi gấp cái gì”. Đệ Ngũ Ngọc Oánh buồn cười, con trai Mộ Tịch Dao chọn đồ vật đoán tương lại chẳng nhẽ nàng còn xuất hay sao? Hơn nữa trong thư nàng đồng ý hôm nay còn tặng lễ nữa kia .
      Từ hôm nàng ở thư viện vô ý làm rơi thư của Mộ Tịch Dao ra bị người nhìn thấy, bị xôn xao đã mấy ngày, sao nhiệt tình này vẫn chưa có dấu hiệu rút xuống? Lúc trước mình phát Mộ Tịch Dao cũng được nữ sinh hoan nghênh đến vậy .
      “Cũng bởi vì Mộ Trắc phi cùng với Gia Cát Lịch và Hách Liên Uy Nhi nổi danh nên các ngươi mới để ý vậy sao?”.
      “Ngươi có thể thư từ qua lại với Trắc phi, quen thuộc nên phát , nên mới được nhàng. Ngươi nhắc đến mới là điều thứ nhất, ngoài ra, ai mà muốn gặp ông chủ của Giai Nghệ phường chứ, hơn nữa chủ Giai Nghệ phường lại là nữ tử được Lục điện hạ thương nữa chứ”.
      Tông Chính Lâm ở Thịnh Kinh vô cùngđược các tiểu thư thế gia ngưỡng mộ .
      Lục điện hạ chỉ hiên ngang, tài năng vượt trội mà còn được đương kim hoàng thượng coi trọng, có uy vọng rất cao. Mỗi lần ra ngoài tất nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt của các thiếu nữ.
      Lúc Tông Chính Lâm đại hôn biết bao nhiêu khăn lụa của các thiếu nữ đã ướt đẫm nước mắt, vô số người buồn bã thương cảm. Hôm nay có cơ hội gặp người được Lục điện hạ sủng ái sao có thể bình tĩnh được?
      “Nếu có thể nhìn thấy điện hạ ở khoảng cách gần, thì sau hnày cũng có gì nuối tiếc”.
      Đệ Ngũ Ngọc Oánh cười hừ tiếng làm mọi người hiểu. Chỉ có mình nàng hiểu , nếu để cho những tiểu thư nũng nịu dịu dàng kia đối diện với khuôn mặt lạnh như băng dọa người của ai đó, để xem các nàng còn cótâm tư mà mơ mộng lung tung nữa . Hơn nữa hôm nay vị kia sao có thể đến cái nơi nữ quyến tụ hội này chứ, điều đó là vô cùng bất tiện.
      Last edited: 18/3/17
      minhhanhng, Sweet you, levuong14 others thích bài này.

    3. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      E chờ cuối cùng cũng gặp lại lục điện hạ, soái ca của lòng em.thanks editor
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Chưa thèm Linh ơi Linh hic hic hic
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 167: Có con gái
      Edit: Linh Sờ Tinh
      Giờ Thìn canh ba, các vị hoàng tử và đại thần đến đông đủ ở tiền viện, chỉ còn có chủ tử của phủ hoàng tử là chưa xuất .
      “Đại ca, huynh đoán bây giờ Lục đệ ở đâu?”. Dạo này hễ Thái tử gặp Tông Chính Thuần là chào hỏi chuyện. Chỉ vì muốn nhìn thấy cái vẻ mặt cam lòng của đại ca hắn, Thái tử vốn đã chịu nhịn hơn mười năm cho nên bây giờ mỗi lần thấy Đại hoàng tử có vẻ mặt tăm tối là Thái tử điện hạ vô cùng thống khoái.
      “Tai mắt của bản điện đâu thể so được với Nhị đệ”. Tông Chính Thuần khinh thường hừ lạnh một tiếng. Hai tháng gần đây Tông Chính Huy càng ngày càng quá phận, nên giờ chuyện này có truyền đến tai Nguyên Thành đế cũng sợ ?.
      Sắc mặt Thái tử trầm xuống, Nhị đệ? Xưng hô này rõ ràng chẳng phải thể thân mật mà ràng là coi vị trí Thái tử vào mắt.
      Hai người chán ghét nhìn nhau ai cũng nhường trước.
      Tông Chính Minh và Tông Chính Vân thờ ơ lạnh nhạt, tự bưng trà uống. Tông Chính Hàm cúi đầu nghĩ đến danh sách hôm qua Hoàng Quý phi đưa đến, đó có hơn bốn mươi vị tiểu thư thế gia, chỉ cần hắn thấy hợp ý là có thể chọn, hơn nữa còn tiệc ngắm hoa để hắn từ từ chọn lựa.
      “Lão Bát, việc chọn người lần này, đệ có coi trọng ai ? Có cần các ca ca tham mưu cho ngươi ?”. Tông Chính Vân mặc kệ hai người khác ganh đua nhau, quay sang bắt chuyện với Tông Chính Hàm.
      “Hôm qua mới nhận được danh sách, chưa kịp nhìn kỹ”. Tông Chính Hàm lòng trả lời .
      cầm danh sách rồi cẩn thận đọc hai lần. Coi trọng nhất là nhị tiểu thư của phủ thái sư Du Hồng cùng thiên kim nhà Gia Cát là tiểu thư Gia Cát Lịch. Vốn còn người, nhưng hình như nàng ta nghiêng về Tông Chính Lâm, từng khơi thông quan hệ trong cung để mắt phủ Lục Hoàng tử. tự cho mình rất cao nên cũng miễn cưỡng.
      “Đáng tiếc ah, gái thú vị nhất Thịnh Kinh sớm bị Lục đệ thu rồi. Chúng ta dù muốn tìm người như nàng sợ là dễ”. Thái tử đột nhiên lên tiếng đánh gãy cuộc chuyện của hai người, lời vô cùng vô lễ.
      Tông Chính Vân buông chén trà, nhìn chằm chằm Thái tử lát, sau đó cười rộ lên nói “Nếu nhị ca vừa ý thị thiếp nào của Lục đệ ta có thể giúp đỡ hỏi thăm chút, nếu trong nhà nàng ấy có nữ tử nào chưa lấy chồng cũng có thể đưa đến phủ Nhị ca ”.
      Thái tử càng ngày càng ́ ý đối ̣ch với Tông Chính Lâm, lúc này lại nói thế trước mặt Tông Chính Hàm , lời ít mà ý nhiều, ngoài ý châm chọc thì rõ ràng có cả một sự coi thường.
      Từ trước tới giờ Tông Chính Vân cầm quyền, sợ chuyện được mất nên sao có thể sợ Thái tử. Đáp trả một đòn chẳng cứng cũng chẳng mềm.
      Thị thiếp cũng chỉ là đồ chơi, mặc dù có đem tặng người khác thì cũng có ai gì, huống chi nếu người đó vẫn là nương chưa lấy chồng, tặng đến phủ Thái tử cũng là chuyện thường tình.
      Đáng tiếc trong lòng các vị ở đây đều hiểu , nữ nhân trong miệng Thái tử nhắc đến hẳn là đầu quả tim của Tông Chính Lâm. Vị Trắc phi kia được ghi vào tông điệp, rõ ràngđã là người hoàng gia, nếu Thái tử trắng trợn ngấp nghé Mộ thị, thì chẳng chắc có thể bảo vệ được cái vị trí chủ quân tương lai .
      Tông Chính Huy trầm mặt, ngờ cái người luôn bất cần đời, mưu quyền chính như Tông Chính Vân lại vì bảo vệ Tông Chính Lâm, ngang nhiên chống đối với .
      Bên này khí đã lên đến mức có chút cương cứng, thì đã nghe bên ngoài có tiếng kêu, “Lục điện hạ đến”.
      Tiền viện bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người vốn đàm luận cũng vội ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn ra cửa lớn.
      Tông Chính Lâm với khuôn mặt trầm tĩnh, gương mặt đáng lẽ nên rất vui mừng giờ lại đen như mực. ̣ng thêm với bộ cẩm bào đen hắn mặc, cả người toát ra một vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
      Mọi người thấy Lục điện hạ thẳng vào đại sảnh, nhìn thấy mấy vị hoàng tử, cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó thì chẳng thấy thêm câu nói nào. Ngay cả Tứ hoàng tử cùng mẹ với hắn cũng được cái sắc mặt gì tốt.
      Nữ nhân đáng chết kia! Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao chọc tức đến lúc này vẫn chưa thuận khí. Vượt qua hai cửa Thùy hoa tử Từ Đan Như Uyển đến tiền viện, hắn càng càng cảm thấy nên để cho nàng hỗn hào như vậy.
      Sau đó hắn lại nhìn Đại hoàng tử và Thái tử ngồi trong sảnh, hai người này sau lưng cũng chẳng có kẻ nào đứng đắn, Tông Chính Lâm ́ che giấu lệ khí càng lúc càng dày trong đôi mắt phượng. Đã thế bọn họ lúc nào cũng chưng ra một bộ mặt quân tử đứng đắn, cố tình che dấu tán thưởng với Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm càng nghĩ càng cảm thấy loại yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai ở nơi trang trọng như vậy nên cho nữ tử xuất ! Đặc biệt là người khiến người bớt lo như Mộ Tịch Dao.
      Qua giờ tỵ, Thục phi khoan thai đến. Đợi khi người tôn quý nhất phủ đã đến, các nữ quyến cũng đến đại điện, chờ xem lễ chọn đồ vật đoán tương lai của con trai trưởng nhà Lục điện hạ xong là lại quay lại sân sau uống trà đùa giỡn.
      “Trắc phi đâu, còn chưa ôm Thành Khánh đến. Nếu lỡ giờ lành bổn cung sẽ tha thứ đâu”. Thục phi ngồi ghế chủ vị, quét mắt vòng thấy cháu trai bảo bối đâu nên có chút vội vã.
      Hôm nay Thục phi chuẩn bị thỏa đáng từ rất sớm, nhưng đường lại đụng phải mấy kẻ mới đắc sủng, vài lời vô thưởng vô phạt châm chọc hồi mới qua quýt chúc mừng vài câu. Mấy câu chúc chẳng có gì là thật lòng, thực chất là cực kỳ đỏ mắt với áo choàng mới của nàng. Nếu phải vì thế thì cũng bị người đẩy tới đẩy lui để bị đến chậm .
      Gần giờ mão Thục phi mới đến, nhưng còn có người so với bà bình thản hơn. Mộ Trắc phi đến giờ này vẫn chưa xuất khiến mọi người khó hiểu.
      “Mẫu phi là muốn tìm người để dạy dỗ, thiếp dám chậm trễ vội vã đến để ngài được thỏa mãn đây ạ”.


      Người thì chưa thấy nghe giọng nói mềm mại dịu dàng truyền đến.
      Tông Chính Lâm nghe vậy sắc mặt lại càng thêm đen, nhưng dù hắn có muốn đến đâu cũng thể ngăn nàng .
      “Ô, đến rồi”. Đệ Ngũ Ngọc Oánh bĩu môi, trấn an mấy người nôn nóng.
      “Đáng tiếc là cách khá xa, nhìn ”. Nếu Trắc phi có thể đến sớm một chút thì tốt hơn, lúc này mới đến tiếc nuối.
      cần vội , chừng lát nũa sẽ qua đây”.
      “Cũng đúng. May còn có cái này làm an ủi”.
      Hàng loạt những lời xì sào bàn tán, tất cả đều đợi nhân vật chính xuất hiện. Hôm nay đáng lẽ chỉ có Thành Khánh mới được chú ý, vì Trắc phi đến muộn nên ngay cả nàng cũng trở thành tâm điểm chú ý.
      Mộ Tịch Dao ngờ tớibỗng đoạt sự chú ý của con trai. Cái kiểu kiều diễm khách lấn át chủ này nàng cũng phải chưa diễn lần nào.
      Mọi người nhìn chằm chằm vào cửa đại điện, trong chớp mắt liền thấy từ hành lang có đoàn người đến, ánh mắt của mọi người ngay lập tức bị thu hút bởi nữ tử được mọi người vây quanh vào chính giữa, sau đó tiếng hút khí liên tục vang lên.
      mị! Vẻ mị đến mức làm người ta choáng váng! Diễm lệ! Diễm lệ đến mức tất cả ánh sáng trong đại điện mất sắc sáng, chỉ còn mình nàng là hoa lệ mà thôi.
      Màu đen! Trắc phi của Lục điện hạ là Mộ thị,lại dám chọn chiếc váy rộng eo chân váy rủ đất màu đen mặc trong thịnh yến ngày hôm nay, đai eo của váy lại buộc rất cao, nếp gấp của đai eo chỉ cách ngực chưa đến nửa ngón tay, ngoài ra còn có dây dai màu đỏ của táo phối hợp buộc chặt, khiến cho đường cong của eo nàng như bị dấu mà nơi khác lại lộ ra một cách rõ ràng.
      Váy xòe eo cao, làn váy đủ rộng để che hếtkhuyết điểm của phần bụng nhô cao khiến eo mất đường nét, lúc bước cũng thấy khó chịu gò bó.
      Chưa bao giờ thấy một bộ quần áo hai lớp như vậy, một bộ quần áo làm nổi bật dáng người tinh xảo của nữ tử. Phần áo ngoài nút thắt màu đỏ bao xung quanh cũng còn gì khác. Làn váy rộng xếp lớp từng tầng từng tầng hoa lệ đến cực điểm, hai loại tơ màu sáng tối đan xen, đây đúng là thủ nghệ bí truyền của Giai Nghệ phường, còn có cách thêu “Ảnh thêu” được sưng danh “Đệ nhất thêu của Thịnh Kinh”, các kiểu hoa văn lại thoải mãi mới mẻ, chọn màu thêu là màu đỏ hoa bỉ ngạn ít người dùng. Cả nửa làn váy đều thêu hoa Bỉ ngạn,, các kiểu dáng bố trí một cách tự do tùy ý lại vô cùng tương xứng với Mộ Tịch Dao.
      Cả chiếc váy dài chỉ có hai màu đỏ đen, nhiệt liệt mà nồng đậm.
      Lại nhìn cách trang điểm của người nữ tử kia, chỉ còn sự kinh hãi vì xinh đẹp khiến chẳng ai nhớ được các mỹ nhân xuất hiện trước nàng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nàng, dưới đuôi mày dài là đôi mắt sáng trong, ánh mắt là vẻ lười biếng mà ma mị, khiến cả tâm hồn đều bị nàng hút vào trong.
      Vì đánh cuộc với Tông chính Lâm hôm nay mà Mộ Tịch Dao lần đầu tiên dùng đến trang điểm đậm, chỉ dán hoa một đóa viền cánh màu vàng lên trán, ngay cả son môi cũng tô thêm mấy lớp. Đôi cánh môi hồng càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.
      Hơn nữa tay còn cầm cái quạt lông vũ tinh xảo, Mộ Tịch Dao cứ như hoa xuất , coi ai ra gì, vô tình chiếm lấy tất cả ánh mắt của mọi người.
      “Là thiếp tới muộn, mong mẫu phi cùng các vị tôn khách thứ lỗi”. Mộ Tịch Dao nâng tay phải lên, ống tay phiêu dật nâng lên, dịu dàng cúi đầu, quạt lông đặt bên gò má che mất nửa dung nhan.
      Một người đẹp như còn trong trạng thái ngái ngủ, lời nàng nói ra lười biếng mà ngọt ngào, chỉ nháy mắt khiến người khác đều cảm thấy kinh diễm, đôi môi hồng ướt át, khiến người nhìn nàng mà thấy đầu óc như còn thuộc về mình nữa.
      Đẹp , người phụ này sao có thể đẹp đến mức đó. Nếu theo lý mà nói thì cái tư thế này toát ra sự mê hoặc nghiệt khiến cho thần hồn điên đảo.
      Đệ Ngũ Ngọc Oánh ngơ ngác nhìn Mộ Tịch Dao yểu điệu qua, nhìn thấy cái nhếch mi chớp mắt của Mộ nữ, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Đến khi Mộ Tịch Dao đã qua một đoạn mà vẫn mang biểu tình ngơ ngác nhìn theo búi tóc cao cao kia.
      “Ngọc Oánh”. Các tiểu thư thế gia bên cạnh khác Đệ Ngũ Ngọc Oánh là mấy, hâm mộ , “Trắc phi quả nhiên như ngươi , đúng là một mỹ nhân. So với Thạch Nghiên Lĩnh còn rung động lòng người hơn. Nhìn khí chất tao nhã của Mộ trác phi , sợ là cả đại điện cũng ai bằng. Khó trách trái tim Lục điện hạ mất bởi nàng ấy”.
      Thạch Nghiên Lĩnh đẹp vì ngũ quan duyên dáng, Hách Liên Uy Nhuy đẹp vì khí chất lạnh lùng. Chỉ có Mộ Tịch Dao rêu rao , diêm dúa quyến rũ độc nhất Đại Ngụy, tìm hết cả “Ngụy thư” cũng khó có thể tìm được từ ngữ để miêu tả cái câu hồn đoạt phách lạc này.
      Đệ Ngũ Ngọc Oánh bừng tỉnh từ trong lời bàn tán của những người bên cạnh, nghe thấy lời kia có sự bất kính với Lục điện hạ vội nhanh chóng giật ống tay áo, trừng mắt cảnh cáo. Lời này thể để rơi vào tai điện hạ. Trái tim của điện hạ rơi đâu hay mất ở đâu cũng liên quan đến các nàng, nhưng thể để người khác mượn cớ bắt bẻ.
      Đám nữ tử còn như thế, thì trách sao đám hoàng tử và triều thần ở đây lại bị Mộ Tịch Dao câu hồn.
      Đây phải lần thứ nhất bọn thấy được Mộ Tịch Dao, nhưng lại là lần đầu tiên rung động thể kiểm soát được. Ngay cả Hách Liên Chương – người có khúc mắc với Mộ Tịch Dao cũng thể thừa nhận, khí của nữ nhân này lan tỏa đến tận xương cốt. Tuổi hơn Mộ Tịch Dao hơn cả giáp, nhưng khi nhìn nàng mà cũng nhịn được có chút hoảng hốt . Nam nhân theo đuổi nữ nhân, quả nhiên đều xuất phát từ bản năng, thể tự kháng cự.
      Sắc mặt Tông Chính Lâm giờ đãxấu đến tận cùng, chỉ nhìn Thái tử và Dại hoàng tử tiêu hồn vô sỉ nhìn nàng, cơn tức từ đáy lòng Lục điện hạ nhịn được từ từ dâng lên. Còn có ánh mắt trêu chọc mong xem kịch vui của Tông Chính Vân, làm hận thể tóm nàng về phòng, để cho nàng ra ngoài quấy rối.
      Lúc ra ngoài thấy quần áo của nàng, Tông Chính Lâm phát hỏa. Nàng lại nâng cái bụng to lên trước khi muốn hung hăng xé nát quần áo nàng, luôn mồm nói muốn nhìn cho kỹ, muốn chứng minh cuộc đánh cược của bọn họ, cuộc chuyện tối qua chẳng qua là do lỡ mồm trước.
      Hôm nay mớibiết, nàng chỉ mặc bộ quần áo quỷ quái này, còn thêm một bộ dáng ma quỷ câu dẫn người khác, chói lóa chọc ghẹo hoa đào. Cái quạt lông tay phe phẩy càng nhìn hắn càng chướng mắt. Tông Chính Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, trong đôi mắt là sự đè nén cuồng nộ bị đè nén.

      minhhanhng, Sweet you, AELITA12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :