1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Tiếp bạn ơi. Mình đợi truyện lại đọc lại thêm lần nữa từ đầu. Đoc đọc lại hơn 4L lun rồi đó hehe
      Linh Sờ TinhMinhang thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 162: Tặng bảo vật
      edit: Linh Sờ Tinh

      Tông Chính Lâm và Mộ Tịch Dao đạt được sự thống nhất, thực ra thì đã có chút thay đổi so với cái quy ̣nh ban đầu mà hắn đề ra. Cái hành vi chuẩn mực trong lòng Lục điện hạ sau này bị “sửa chữa từng chút một” của Mộ Tịch Dao làm cho sụp đổ một cách dần dần.
      “Điện hạ”. Việc này xong, Mộ Tịch Dao nghiêm túc chuyện với Tông Chính Lâm về việc hắn “vác” lễ vật cho Thành Khánh trong lễ trảo chu vào trong viện.
      Nếu như có gì Mộ Tịch Dao hài lòng nhất với Tông Chính Lâm, đó là việc hắn dung túng nuông chiều Thành Khánh.
      “Điện hạ từ Thục Trung mang về rất nhiều trân bảo hiếm thấy, trong đó đương nhiên thiếu hai vật trân phẩm đặc biệt. Nhưng những vật này…, sao có thể tùy tiện đưa cho con?”.
      Nghiêm Thừa Chu dẫn người mang đống rương hòm đến, còn kèm thêm tờ danh sách. đó ghi chi tiết lai lịch của tất cả mọi vật, còn về phần gá trị, hơn bảy phần trong số đó đều được đánh dấu “Tuyệt phẩm”. Mộ Tịch Dao nhìn đống đồ vật đó, cực kỳ khiếp sợ.
      Kiếp trước, mấy thứ đồ tốt này đều được được bày ở nội cung của Nguyên Thành đế và Thái hậu. Sau khi Tông Chính Lâm đăng cơ, có chọn vài thứ bày ở Ngự thư phòng. Như vậy có thể thấy, mấy củ khoai nóng bỏng tay này đâu chỉ có giá trị xa xỉ, rõ ràng là thể lấy bạc ra để so sánh.
      Hôm nay Lục điện hạ chớp mắt đưa ra, hơn nữa lại là cho bánh bao , Mộ Tịch Dao cảm thấy việc này ổn.
      Tông Chính Lâm ôm nàng vào lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng.
      Từ trước tới giờ hắn đã quen nhìn người khác dập đầu tạ ơn khi được phu quân của mình ban thưởng, chỉ là trong phủ Lục hoàng tử , dù là ở hậu viện của bất cứ thế gia nào, rất hiếm có người có ý kiến với đồ mà phu quân ban thưởng như Mộ Tịch Dao.
      Nàng phải tiền, nhưng lại cực kỳ tinh tế, biết chừng biết mực trong đó. Đặc biệt là đối với vật nên đụng vào, lại càng cẩn thận hơn.
      Mộ Tịch Dao có thể khôn khéo thông minh như thế, Lục điện hạ sao có thể phạm sai lầm chứ. Mộ Tịch Dao sở dĩ có thể “Cầu nhưng có mức độ”, chỉ vì đầu nàng còn có Nguyên Thành đế đè nặng khiến nàng thể làm gì được. Chỉ có thể bất đắc dĩ ,ở phía dưới tạm thời làm kẻ thông minh hiền lành. Nếu đổi thành Tông Chính Lâm làm chủ , chắc chắn dáng vẻ của Mộ Tịch Dao thể như thế này.
      “Kiều Kiều có biết thu hoạch lớn nhất trong chuyến này ?”. Tông Chính Lâm lúc đầu chủ động ra, cũng vì muốn quá quấy rầy nàng. Nếu phải muốn nàng an tâm, việc này Tông Chính Lâm cũng nhắc đến . Chỉ có chút đồ kỳ dị quý hiếm, nàng còn muốn tìm hiểu nguồn căn, nếu chuyện này để cho nàng biết được, nhất định tò mò muốn chết.
      Mộ Tịch Dao yên lặng. Chuyện mà Tông Chính Lâm nói chẳng lẽnào là chỉ cần dùng vật khác mà có thể vượt qua tất cả kỳ trân dị bảo giá trị liên thành trong phòng này?
      “Điện hạ đã đem vật dâng lên cho hoàng thượng?”. Có nghĩa là mấy thứ đồ chơi xuất trước mặt nàng được Nguyên Thành đế ân chuẩn. Có thể khiến cho Nguyên Thành đế , người vốn coi trọng quốc khố lại hào phóng ban thưởng hậu hĩnh, chỉ có thể là Tông Chính Lâm dâng lên cho ông ta một kinh hỉ lớn hơn!
      Rốt cục đó là vật gì? Mộ Tịch Dao trầm tư suy nghĩ.
      Kiếp trước Tông Chính Lâm tham dự tiêu diệt phản đảng Thục Trung, bí mật trong đó nàng biết rất ít. Nếu việc này có liên quan đến chiến Mạc Bắc, nếu suy nghĩ cẩn thận chút… Đầu óc Mộ Tịch Dao nhanh chóng suy nghĩ , tìm kiếm trong ký ức những việc lớn ở kiếp trước, những việc mà người khác phải khắc sâu trong lòng, nghĩ xem có việc gì liên quan đến nhau .
      Sau chiến của Đại Ngụy ở Mạc Bắc, tất cả quân đội cần kiến thiết lại… Tứ châu ở Liêu Đông gặp tuyết tai, triều đình nỗ lực cứu tế… Nguyên Thành đế miễn giảm thuế má…
      Mọi dấu hiệu dường như cũng thể , ở kiếp trước, có khoảng thời gian quốc khố Đại Ngụy đột nhiên dư dả! Mà trùng hợp là khoảng thời gian đó trùng với khoảng thời gian này ở hiện tại , chính là khoảng thời gian mà trước khi Tông Chính Lâm được phong vương, sau khi hắn được Nguyên Thành đế phong làm An Tây đại tướng quân sau khi thu phục phản đảng Thục trung.
      Chẳng lẽ … Mộ Tịch Dao đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn họng trân trối nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm húy của nam nhân trước mặt.
      So sánh với những… dị bảo quý hiếm này, vật càng trân quý hơn, thứ có thể làm Nguyên Thành đế vui vẻ hậu thưởng cho Tông Chính Lâm, trừ phi vật đó là – “bảo tàng Dực vương!”. Mộ Tịch Dao thào.
      Con ngươi Tông Chính Lâm đột nhiên co rụt lại, cúi đầu nhìn nữ nhân vẫn khiếp sợ trước mắt, thần sắc hắn có chút tối tăm .
      Mộ Tịch Dao thông minh, Lục điện hạ vẫn biết điều đó. Nhưng nghĩ nàng có thể thông minh đến mức này, thời gian chưa đến nửa nén hương mà tìm ra dấu vết, lại đoán được sai chút nào!
      Sao nàng biết “Bảo tàng Dực vương”? Chuyện này ngay cả , cũng đến tận phút cuối cùng mới có tin tức chuẩn sác.
      “Điện hạ kỳ quái vì sao thiếp có suy đoán này?”. Nếu nói Tông Chính Lâm còn có điều gì làm Mộ Tịch Dao cực kỳ chướng mắt, đó chính là bệnh chung của tất cả các đế vương: bệnh đa nghi .
      Phản ứng này của , cũng phải là nghi ngờ Mộ Tịch Dao, mà là bản năng khi nhìn nhận một vấn đề, muốn tìm hiểu đến tận cùng. Loại dục vọng khống chế biến thái này, Mộ Tịch Dao hỉ mũi coi thường.
      Trong cuốn “Giải ngĩa Thủy Kinh chú” từng nhắc đến, vùng núiMangở Thục Trung vô cùng rộng lớn, địa hình đặc thù, có rất nhiều phân tích phỏng đoán. Trong đó có nhắc đến trong thời đại Văn đế, mấy đời Dực vương tích lũy tài phú, cất giấu trong nội cung. Bởi vì có bằng chứng để người khác tin phục, lúc ấy bị người coi là chuyện lòe thiên hạ”. Đôi mắt Mộ Tịch Dao sáng ngời, đối với bảo tàng Dực vương cực kỳ có hứng thú.
      “Chuyện đời khó liệu, cũng ít người coi đây là chuyện hoang đường, nhưng cũng có ít danh sĩ trí tuệ truyền tụng xuống. Nhưng những suy luận này, thể hoàn toàn tin tưởng”.
      Mộ Tịch Dao quan sát phản ứng của Tông Chính Lâm, liền biết chuyện này bị nàng trúng rồi.
      “Kiều Kiều thư, quả là xứng với tên”.
      “Thủy Kinh chú” có hai bộ thượng và hạ, tổng ̣ng có trăm hai mươi cuốn, cuốn “Giải chú”, chính là tác phẩm bổ sung, chủ yếu là giải thích những chỗ kỳ lạ, huyền bí.
      Người thường thì ngay cả bản chính cũng khó đọc được một cách hoàn chỉnh, người có năng lực xem hết những “Giải chú” như nàng thì hiếm có. Mộ Tịch Dao có thể đọc hết“Giải thích nghi hoặc”, có thể thấy nàng rất nghiêm cẩn học hành, chính là người sách chân chính.
      Trong ấn tượng của Tông Chính Lâm, trong Thịnh Kinh đồn Gia Cát Lịch đọc hơn ngàn cuốn sách, biết nếu so với Mộ Tịch Dao, người nào hơn bậc.
      “Kiều Kiều thông minh. Lần này quả đoạt được Ghi chép về Bảo Tàng ”.
      Mộ Tịch Dao giật mình. ghi chép tất nhiên có ấn ký làm chứng, chuyện phía sau tất nhiên cần nhiều nữa.
      “Điện hạ từng cố ý nhắc đến chiến Mạc Bắc, Thục Trung hẳn là phải thêm lần nữa ”. Nếu Tông Chính Lâm xuất chính Mạc Bắctheo kế hoạch , buông bỏ khối thịt béo bở ở Thục Trung, Mộ Tịch Dao thấy đáng tiếc.
      “Phải. Phụ hoàng giao cho Bát đệ toàn quyền xử lý”.
      Mộ Tịch Dao nghe vậy cau mày. Tông Chính Hàm! Người này làm việc này, nếu hắn lại làm Nguyên Thành đế vui mừng, chẳng phải là sẽ trở thành kẻ địch mạnh hay sao?
      “Điện hạ cảm thấy bảo tàng Dực vương ở chỗ nào?”.
      Tông Chính Lâm nhíu mi. Mộ Tịch Dao đúng là… Hôm qua Đệ Ngũ Dật Triều cũng hỏi như vậy.
      “Kiều Kiều cảm thấy thế nào?”
      Mộ Tịch Dao nắm hai cái đai bên áo, quấn lại thành cái kết. “Thiếp là phụ nhân, đối với việc của quốc gia đại , làkhông quen thuộc lắm. Nhưng mà thiếp nhớ trong sách ghi lại, Dực vương xây hành cung, dường như dùng vàng và ngọc”.
      Tông Chính Lâm kéo bàn tay quấy rối ra, nhìn cái đai áo của mình còn ra hình dáng gì nữa, nhíu mày.
      Lại bị nàng trúng rồi. Đệ Ngũ Dật Triều đặc biệt dặn dò Cung Thư Dương tìm đọc hơn trăm cuốn sách có liên quan đến Dực vương, lại bằng Mộ Tịch Dao tùy tiện mở miệng một câu.
      “Nhũng sách màKiều Kiều đã đọc, số lượng bao nhiêu?”. Theo lời của nàng , thì sợ là cực kỳ phong phú.
      Mộ Tịch Dao ngáp cái, đôi mắt dần dần mê ly, có vẻ buốn ngủ.
      “Chưa từng đếm ”. Từ khi nàng dùng đan dược, trí nhớ tăng nhanh, dường như thành bản lĩnh nhìn một lần là quên được. Sách nàng xem ở Thanh Châu quán , lại thêm Tông Chính Lâm tìm cho nàng rất nhiều bản đơn lẻ, hình như số lượng ít.
      Bế nàng lên, Tông Chính Lâm ôm nàng vào phòng ngủ.
      “Chuyện của Thục Trung, Nguyên Thành đế đã sắp xếp hai vị Giám chính hỗ trợ Tông Chính Hàm làm việc”. Tông Chính Lâm chỉ đến đây, Mộ Tịch Dao lại vui vẻ ra mặt.
      Bản lĩnh của Lục điện hạ và quân sư phúc hắc của hắnthật .
      Sweet you, AELITA, levuong10 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 163: Thành thù
      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Chúng Thần bái kiến điện hạ”. Hai vị Ngự y của Ngự Y viện đúng hẹn mà tới, ngờ vừa vào cửa thấy Lục điện hạ đứng chắp tay, đưa lưng về phía bọn , chăm chú nhìn cành hoa phù dung nở xinh đẹp được cắm ở trong bình.
      “Miễn lễ. Hai vị đại nhân mời ngồi”. Tông Chính Lâm kêu dậy, nhưng người cũng quay lại. Ngược lại cúi thấp người cầm kéo, cẩn thận chỉnh sửa cành lá, sau khi cắt tỉa thì ràng bình hoa trở nên thanh thoát hơn rất nhiều. Nhìn lại, khóm phù dung thay đổi thành hình dáng có sức sống thuần chất.
      Tông Chính Lâm cẩn thận xem xét mấy bồn hoa cỏ khác đặt trong phòng, có lọ nào hợp quy củ, chẳng khác gì những chận hoa trong cung. Chúng tuy phú quý , nhưng lại thiếu sức sống.
      So với chậu hoa ở trong phòng Mộ Tịch Dao, bị nàng cắt tỉa thành một hình dạng quái dị, mới nhìn thì có cảm giác cách thưởng thức của nàng có vẻ hơi kỳ quái , nhưng lại hơn hẳn cái khác vì có phần ý vị.
      Ví dụ như trong phòng của Thành Khánh, hôm qua đến thăm con, phát bàn có mấy bồn Ngọc Phù Dung . Bị Mộ Tịch Dao nhào nặn, thành một hình tròn vo, cài thêm hai đóa màu hồng trở thành khuôn mặt tươi cười nàng thường có.
      Tông Chính Lâm khỏi mỉm cười. Cái khóm hoa tròn vo kia, lại để phía giường của con , nếu nhìn từ xa xa, nó còn to hơn cả đầu của bé .
      Sai người mời Hách Liên thị tới, Tông Chính Lâm để hai ngự y chờ , tự mình vui vẻ, học Mộ Tịch Dao, thử cắt tỉa bồn Kim quế bên cạnh.
      Hai vị đại nhân được Lục điện hạ mời đến ngồi trong đại sảnh , dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy điện hạ “Làm chuyện quan trọng”, chỉ lặng lẽ quan sát, càng nhìn lại càng kinh hãi.
      Ban đầu Điện hạ còn nhẹ nhàng thanh thoát, sau đó đột nhiên cắt mấy nhát kéo một cách vô ý, chẳng có chút lịch tao nhã nào, hình như còn mang theo sát khí?
      chậu trân phẩm tốt như thế, biến thành một chậu cảnh chẳng có hình dánh gì, đây rõ ràng là ra hiệu một cách đầy ẩn ý, liệu có phải là điện hạ ám hiệu cho bọn họ những gì mà người tiện nói rõ ?
      Phàm là người làm việc trong cung, muốn sống được một cách yên ổn là phải có mắt nhìn tinh tế một chút. Vì thế , ngồi có lát, nhưng sắc mặt hai vị đại nhân càng ngày càng ngưng trọng.
      Trừ phi là điện hạ mượn những hoa cỏ này để cảnh cáo bọn ? Điện hạ rất coi trọng tình hình sức khỏe của chính phi. Vậy thì khi bắt mạch, càng phải tập trung, nhất định thể để ra sai lầm gì. Vị chủ tử trước mặt này, trước giờ đều nói đến nhân tình thế thái , lúc nào cũng uy nghiêm .
      “Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn khoác cung trang hoàng tử phi, vải gấm màu vàng thêu hoa chìm. Người mặc dù phải tuyệt mỹ, nhưng toàn thân lại có khí chất lại rõ ràng là người được dạy dỗ vô cùng tốt.
      “Gặp qua nhị vị đại nhân ”. Thấy vẻ mặt hai người bọn họ rất nghiêm túc, trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn hơi căng thẳng. Dù sao từ nhỏ thị đã bị trong nhà dạy dỗ nghiêm khắc, chưa bao giờ diễn trò gạt người, lần bày là đầu tiên , lại là chuyện quan trọng , hơn nữa chuyện này còn có đường lui , khiến nàng ta có cảm giác chân thực.
      Hơn nữa điện hạ sắp xếp chuyện này quá bí mật, nếu lộ ra, chính là tội khi quân! Chuyện lớn như vậy mà chỉ có thể để trong long, mình chịu đựng, cho dù là ai cũng thể bình thản .
      “Hách Liên thị tới, làm phiền hai vị”. Tông Chính Lâm tùy ý nhìn sang, là biết Hách Liên Mẫn Mẫn hồi hộp.
      “Rốt cục là thân thể Hoàng tử phi của bản điện ổn, hay là bị người làm hại, hai vị phải cẩn thận xem cho kỹ”. Tông Chính Lâm rất tin tưởng tài nghệ của Ngọc . Hắn nói lời này, chẳng qua là để trấn an Hách Liên thị mà thôi.
      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Tông Chính Lâm, nàng còn khát vọng thương tiếc mình nữa.
      Hôm qua nàng đã nghĩ thông rồi, sủng ái dành cho nàng ta, có sủng đến mức nào thì cũng thể sánh bằng con nối dõi. Nàng có tình cảm với Tông Chính Lâm, nhưng trong lòng Lục điện hạ đã có người khác. Vậy cũng sao… Hai người tương kính như tân, nếu có thể thức thời có đứa bé, nếu thế thì so với phần lớn quý nữ thế gia, nàng cũng coi như tệ .
      Huống chi trong nội cung còn có tấm gương như ngọc minh châu là Thái tử phi và Đại hoàng tử phi , dù nàng thể thành công,thì chắc cũng kém hai người kia.
      lát sau, hai vị đại nhân khách sáo cáo từ, vô cùng kính sợ những lời nói hành động của Tông Chính Lâm .


      Chỉ nhìn vẻ mặt tăm tối của vị kia, biết tiếp theo chắc chắn tính sổ rõ ràng. Người nào gặp phải đen đủi, bọn họ thực mang tâm tư chờ xem kịch vui rồi.
      “Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn tuy cảm kích, lại biết nói gì. Giữa vợ chồng mà còn như khách sáo, làm chính thất, được phu chủ cố ý giúp đỡ giấu diếm việc thể sinh nở, Hách Liên Mẫn Mẫn biết nên thấy bi ai hay may mắn cho mình.
      “Việc này xong. Vài ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt”. Tông Chính Lâm đứng dậy, gọi Vệ Chân chờ ở cửa, đợi Hách Liên Mẫn Mẫn tìm được từ gì để , hai ba bước xa rồi.
      Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn chậu Kim Quế bị Lục điện hạ cắt tỉa nên hoàn toàn thay đổi hình dáng, trầm mặc sai người dọn trà , vịn ma ma ra chính sảnh.
      Ngửa đầu nhìn bầu trời thu trong vắt, trong lòng nàng ta lại chần chờ. Thôi thì như vậy đúng , có con, nàng có thể an phận giữ Thiền Như Uyển này, vọng tưởng gì nữa.
      “Ma ma, truyền tin về nhà ”. Nguy cơ của nàng qua , vị trí này chỉ sợ là phải điều chỉnh lại rồi. Những ủy khuất nàng phải chịu, nàng sẽ quên một điều gì.

      *****

      Ngón tay út của Kim Thái hậu gõ lên bàn , lật trang trong quyển kinh, mới cho thái giám đến truyền lời lui xuống.
      “Vợ lão Lục may chịu oan ức, lấy bộ đồ trang sức kim ngọc kia của ai gia thưởng cho nàng ”. Thân thể có chuyện gì đương nhiên là tốt nhất. Vở kịch nực cười này có thể kết thức sớm một chút , cũng coi như là có thể bớt chuyện làm hoàng thượng phân tâm.
      Tông Chính Oánh ở bên cạnh hầu hạ đấm chân cho lão tổ tông nhịn được lộ vẻ đắc chí.
      “Tiểu Tứ, ngươi cho rằng chuyện của Hách Liên gia kết thúc có thể xóa sạch sai lầm của ngươi?”. Thái hậu thu thần sắc của nàng vào trong mắt, nghiêm giọng, “Lần trước nhắc đến việc con nối dõi của ngươi, khi nào thì có tin chính xác? Đã gả hơn hai năm rồi, mặc dù nhà chồng e ngại đến thân phận của ngươi nên dám quá phận, những nếu lấy cớ ngươi phạm vào Thất điều, cho dù cóồn ào huyên náo đến đâu, ai gia cũng thể thay ngươi được”.


      Nụ cười của Tông Chính Oánh cứng lại, cúi đầu liên tục cáo tội.
      Phò mã! Hừ! Tổ tiên Dương Quốc Khang chẳng qua chỉ là kẻ hàn môn, nếu phải được Cao tổ cất nhắc, có chức đại thần, trong nhà mới dần dần hiển hách lên mà thôi.
      Dương Quốc Khanglấy công chúa, đương nhiên tiện nhậm chức trong triều, chỉ nhận cái chức vụ rảnh rỗi trong thư viện. Nhưng trong lòng nghĩ thế nào, Tông Chính Oánh hiểu rất .
      Nếu bị Nguyên Thành đế tứ hôn, Dương Quốc Khang vốn có tham vọng muốn vào Hàn Lâm viện. Đáng tiếc trời tuy giáng phú quý, nhưng lại chặt đứt tiền đồ làm quan của . Điều này cũng có nghĩa là khiến cho cháu ruột đắc ý nhất của Dương gia gần như bị phế mất. Từ đó có thể thấy Tông Chính Oánh ở Dương gia cũng được chào đón. Nếu vì ngại xuất thân nàng quá cao dễ đụng đến, Dương Quốc Khang sao có chịu thiệt chỉ thu thông phòng? Hắn vốn là kẻ phong lưu lạm tình, Tông Chính Oánh chỉ hận thể đâm mù mắt chó của hắn.
      Nàng cũng có chút oán Nguyên Thành đế. Tại sao lúc đó lại chọn nàng, gả cho một người cao tới thấp xong, nhưng lại tự nghĩ rằng mình là tài trí hơn người ?
      Khó khăn lắm mới nhận số mệnh, chấp nhận , nhưng còn chưa hoài thai dòng giống của hắn, Tông Chính Oánh tức giận nhất là điều này. Nàng có địa vị cao như thế, đã cúi đầu nhân nhượng trước kẻ có địa vị thấp hơn mình, thế mà lại còn bị người ngoài ra vào, sao lại có thể có chuyện như thế.
      “Lúc có việc gì làm, chú ý đến việc điều dưỡng thân thể, ít gây chuyện . Nếu được như vậy, ai gia ở trong cung cũng an tâm hơn”. Đối với đứa cháu đã mất sức mạnh của nhà ngoại này, trong lòng Kim Thái hậu cũng có chút thương tiếc. Đáng tiếc nàng tính khí tốt, mình tuy là Thái hậu nhưng cũng chỉ có thể quản giáo nhiều hơn, nghiêm khắc hơn một chút để tránh cho nàng sai đường.
      “Đến tiệc tròn tuổi của Thành Khánh, vài vị phi tử có thân phận cao trong cung cũng theo Thục phi đến chúc mừng. Chỗ ai gia chắc chắn sẽ vẳng vẻ lạnh lùng chút, tiểu Tứ đến đây chuyện với ai gia, tặng lễ đến phủ lão Lục là được. Chắc lão Lục cũng làm khó ngươi”. Nhìn Tông Chính Oánh khiếp sợ nhìn mình, Kim Thái hậu lạnh mặt, “Sao, ngươi vui ý?”.
      Tông Chính Oánh lại càng hoảng sợ, vội vàng chuyển ra sau lưng Thái hậu, cẩn thận bóp vai, “Lão tổ tông gì vậy, sao cháu lại biết đây là ân điển ngài ban cho? Cháu gái cầu còn kịp ấy chứ”. Vì che dấu lòng mình, Tông Chính Oánh miễn cưỡng pha trò, cười hùa theo lấy lòng.
      Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại nàng được đến phủ Tông Chính Lâm chúc mừng? Lão tổ tông tuy là bảo nàng đến bồi bà, thực ra lại là ngăn cản nàng đến phủ hoàng tử. Vốn định mượn cớ Hách Liên thị thoát khỏi chuyện xấu để cho Mộ Tịch Dao đẹp mặt, hôm nay lại bị chặn mất. Nếu nàng mà tin rằng chuyện này là trùng hợp đúng là đã phí mười mấy năm nàng lăn lộn trong chốn cung ̀nh này.
      Giỏi cho Mộ thị, biết ả làm thế nào mà lại năm lần bảy lượt đánh chủ ý đến lão tổ tông! Thủ đoạn này ràng là nhằm vào mình! Trong lòng Tông Chính Oánh tức giận, nhưng lại phải cười đùa hầu hạ trước mặt lão tổ tông , cảm giác này khiến cho nàng ta hận Mộ Tịch Dao đến nghiến răng nghiến lợi.

      *****

      “Ngươi thị ta sao?”. Vạn Tịnh Văn nắm chặt hai tay , đôi mắt thành màu đỏ tươi.
      thể nào! Tuyệt đối thể như thế!”. Nàng hao tổn tâm trí, tốn bao công sức, sau bao lần trắc trở mới có thể đưa người đến bên cạnh Hách Liên thị. Có thể kề cận nàng ta, được nàng ta tín nhiệm, cũng chỉ có hai người.
      nay Bích Lan chết, người có thể được việc chỉ còn lại… Cái giá lớn như vậy, hao tốn mấy năm vất vả, sao có thể làm cho Hách Liên Mẫn Mẫn thoát được?
      “Ngưu Thất sao có thể bị phát hiện? Trong Thịnh Kinh có ai có được bản lĩnh này?”. Huống hồ kể cả có thể nhận ra, cũng thể nào tìm được cách giúp cho Hách Liên Mẫn giải được độc dược tích lũy lâu năm của nàng ta chỉ trong hai ngày ngắn ngủ .
      Bảy năm! Trong máu Hách Liên Mẫn Mẫn đã trúng độc bảy năm, thân thể đã sớm thể mang thai con nối dõi. Tình hình sức khỏe như thế mà còn có thể trị được, Vạn Tịnh Văn phải người ngu, sao có thể dễ dàng tin vào nó?
      Chu Gấm trầm ngâm hồi lâu, cảm giác con đường của chủ tử dường như bị chặt đứt rồi.
      “Chủ tử, độc tính của Ngưu Thất rất đặc biệt, sao có thể dễ dàng bị người ta giải được? Nô tỳ đoán, liệu có phải là có người giúp Chính phi che giấu?”.
      Vạn Tịnh Văn mờ mịt tìm ra lời giải, oán hận suy nghĩ đến chóng mặt, đột nhiên được Chu Gấm nhắc nhở, lập tức hiểu ra.
      Như thế mới đúng! Hách Liên thị căn bản là bí mật che dấu, thế mà lại dám làm chuyện khi quân. Nữ nhân rắn rết này quả nhiên là từ thủ đoạn nào để đoạt lấy vinh hoa phú quý .
      Vạn Tịnh Văn muốn vạch trần quỷ kế của nàng, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Chu Gấm, những lời ̣nh nói bỗng như bị nghẹn lại.
      đúng, chuyện này thể là Hách Liên Mẫn Mẫn làm. Nếu ả có bản lãnh này thì cũng thể đến bây giờ mới phát mình bị người tính kế.
      Ngoài Hách Liên thị, người có thể giúp nàng thoát được kiếp nạn này, trong phủ chỉ có hai người mà thôi!
      Mộ Tịch Dao, hoặc là… chính Lục điện hạ.
      Sắc mặt của Vạn Tịnh Văn trở nên trầm, giữa hai người này, chưa hẳn là có trao đổi. Người khác nhìn ra, nhưng nàng là nữ nhân đã từng hầu hạ Kiến An đế nửa đời, sao có thể biết hắn đối xử với Mộ Tịch Dao đặc biệt?
      Tông Chính Lâm vì sao lại buông tha Hách Liên Mẫn Mẫn, Vạn Tịnh Văn chỉ suy nghĩ một chút là có manh mỗi. Suy nghĩ này làm nàng suýt thì nôn ra máu.
      Tông Chính Lâmvì Mộ Tịch Dao, vì nữ nhân quái dị kia, lại bảo vệ vị trí Chính phi của con tiện nhân họ Hách Liên kia! Đó là kẻ khiến mình được Tông Chính Lâm thương, lại mất nhi tử, mình làm sao có thể để thị có thể hoài thai.
      Mộ Tịch Dao! Vạn Tịnh Văn chưa bao giờ căm hận cái kẻở Đan Như uyển tận hưởng yên bình, lấy nuôi con là thú vui kia đến vậy. Nếu phải tại nàng ta, lần này Hách Liên Mẫn Mẫn và Hách Liên gia sẽ chịu cảnh vạn kiếp bất phục.
      Thù mất con, sau này sẽ chuyển sang Mộ thị, kẻ đáng bị thiên lôi đánh chết!

      minhhanhng, Sweet you, levuong10 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 164: Thăm dò
      Edit:Linh Sờ Tinh


      “Lần này vợ lão Lục bị oan, nàng cũng đừng tức giận. Lần này lão Lục làm việc rất tốt, trẫm vốn định để Hoàng Quý phi giữ cho mấy người, lại bị tiểu tử kia cự tuyệt. là chuyện của Hách Liên thị vừa qua, nếu gấp gáp nạp thêm người vào phủ có thể sẽ khiến nàng ta nghĩ nhiều, ở trước mặt người ngoài cũng ngóc đầu lên được”.
      Đêm nay Nguyên Thành đế lật thẻ bài của Thục phi, hai người nằm giường chuyện.
      “Tâm ý của hoàng thượng lão Lục đương nhiên sẽ hiểu. Hắn tôn trọng Hách Liên thị cũng là chuyện tốt”. Thục phi giúp Tông Chính Lâm chuyện. Con trai nàng trời sinh tính tình lãnh đạm, muốn nạp thêm thị thiếp, chuyện này bà cũng sớm có chuẩn bị. Lúc này lấy cái cớ này, quá phù hợp.
      “Con cái lão Lục vẫn hơi ít . Lần này nạp thêm người, càng thể sơ suất với Mộ thị. Nàng đưa thêm mấy người nữa qua chăm nom cho kỹ, nếu có tin tức tốt nhanh chóng báo cho trẫm”. Kỳ đâu cần Thục phi báo tin, Nguyên Thành đế đương nhiên thiếu kênh thông tin, nói ra câu này chẳng qua chỉ là thể hiện sự thân thiết mà thôi.
      “Thần thiếpghi nhớ. Vẫn là hoàng thượng chu đáo”. Con cái của Tông Chính Lâm được Nguyên Thành đế coi trọng, người vui vẻ nhất đương nhiên là Thục phi .
      Trắc phi khác của lão Lục đâu,”. Nguyên Thành đế đến đây đột nhiên dừng lại.
      “Tô thị. Cha nàng là Hàn Lâm viện, Tô học sĩ Tô Bác Văn”. Thục phi phản ứng rất nhanh, hoàng thượng nhớ ra Tô Lận Nhu cũng là chuyện bình thường.
      Nguyên Thành đế có ít con trai. Năm ngoái vừa có thêm Cửu hoàng tử, năm nay lại thêm hai trai . Mặc dù tuổi còn chưa được ban tên, được coi trọng bằng mấy hoàng tử trưởng thành, nhưng mấy mẫu phi của bọn họ lại trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, mà gia thế cũng khá cao, gần đây còn tranh sủng một cách ghê gớm. Ngay cả Thục phi cũng có chút chống đỡ được, nàng ta lấy cớ hoàng tử con , mấy lần lấy cớ kéo Nguyên Thành đến vốn định trong cung của bà mất.
      Trơ mắt nhìn mầm tranh sủng cung đấu bắt đầu trồi lên, Thục phi vẫn luôn duy trì tư thái hiểu chuyện, cho dù bị người khác rắp tâm kéo người, chưa từng thấy bàấm ức kiếm chuyện. Nguyên Thành đế rất vừa long với tính tình tranh giành này của bà, nên tranh thủ thời gian rảnh để đền bù , hơn nữa thậm chí còn đến nhiều hơn vài lần so với trước đây.
      Giờ đây kẻ nào cũng có tính toán riêng, mấy người mới này ăn trộm gà được còn mất nắm gạo, còn tặng cho Thục phi một cái thanh danh tốt, càng giúp bà củng cốsự sủng ái của Nguyên Thành đế. hổ là vị phi tần ngồi chắc ngôi vị nhất, nữ nhân đắc ý nhất, bị thiết kế nhiều lần mà ngã, dù là ai cũng phải hâm mộ.
      “Tô thị vào cửa mấy tháng sao thấy động tĩnh gì?”. Nguyên Thành đế bất mãn, lần đầu tiên chuyện về con Tô giavới Thục phi .
      Tô Bác Văn là trong số ít học sỹthuận mắt ở Hàn Lâm. Người này đầu óc linh hoạt, bụng đầy kinh luân, đối nhân xử thế rất đúng mực. Nguyên Thành đế khá lưu tâm với văn thần biết biến hóa linh hoạt mà cứng ngắc, có ý sau này giao việc quan trọng.
      “Phái thêm mấy người hầu hạ Tô thị cho tốt, nhanh sinh lấy vài đứa trẻ ”.
      Đây là cách ban ơn cho Tô gia, Thục phi hiểu ý Nguyên Thành đế, gật đầu đồng ý. Tô Bác Văn mặc dù xuất than là hàn lâm, thanh danh thanh quý, tuyệt đối có ý định tham gia vào các phe cánh , nhưng dù sao cũng có liên quan đến phủ hoàng tử. Hoàng thượng trọng dụng người này là chuyện tốt với Tông Chính Lâm.
      “Vợ lão Tứ xem mạch như thế nào ?”. Ở chỗ Thục phi, đương nhiên thể nhắc đến Tứ hoàng tử. Đứa con trai này mặc dù có chút khuyết điểm, nhưng chưa hề gây chuyện, so mấy đứa còn lại thì đỡ phí tâm hơn nhiều.
      Ngoài việc lấy một nữ nhân yên tâm lắm. Vợ lão Tứ vào cửa hơn tám năm mà cái bụng chẳng hề có chút động tĩnh gì. Nếu nàng hoàn toàn thể sinh được, cũng nên tính cách khác mới được.
      Nghe lời này của hoàng thượng, lông mày Thục phi cũng nhíu lại.
      “Ngự y thân thể nàng rất tốt, có gì ổn”. Hai chính phi của hai đứa con rốt cục là làm sao? Thục phi cảm thấy thực phiền muộn.
      Mỗi lần thấy vợ lão Tứ tiến cung thỉnh an, nàng cũng nhịnđược mà vài câu. Nhưng lại ngại có mấy nữ nhân hậu viện Tông Chính Lâm cũng ở đấy, làm mất thể diện của chị dâu, chỉ có thể thầm chuyện với Tông Chính Vân. Ai ngờđứa con trai lớn lại hồ đồ, trước giờ tuân quy củ, chỉ lòng bao che khuyết điểm, lại còn cười đùa để xin bà cứ thoải mái buông lỏng tâm tư, chuyện của , cần bà quan tâm.
      Lời này ra, khiến Thục phi tức phát hỏa. Nhưng cũng có cách nào có thể quản được hai đứa con trai, chỉ có thể ngóng trông vậy thôi. Hôm nay Nguyên Thành đế hỏi đến, nhưng cũng thể nói câu này ra.
      “Trẫm sai Hoàng Quý phi chọn hai người cho lão Tứ. Việc này nàng với tiếng”. Đúng là càng ngày càng ra làm sao. Dưới gối lão Tứ đến nay mới có trai , đều là thứ xuất. Đường đường là hoàng tử, vậy mà còn chẳng bằng nhà nghèo hộ nhỏ. Ngay cả lão Lục, tuy mới đại hôn đượcbao lâu mà trong nhà cũng sắp có đứa thứ hai rồi, chỉ đơn giản như thế thôi là thấy hiểu gia vụ của phủ lão Tứ như thế nào , Nguyên Thành đế cũng có tâm tư muốn tìm hiểu rồi.
      Qua hai ngày, tin đồn Hách Liên chính phi phủ Lục hoàng tử thể sinh nở tự nhiên bị dập tắt. Mà việc thu hút mọi người là thánh dụ của Hoàng Quý phi, gấp rút tuyển phi cho Bát hoàng tử, thuận tiện cũng chọn vài người cho Tứ hoàng tử. Về phần các hoàng tử khác, Nguyên Thành đế nhắc đến, Hoàng Quý phi đương nhiên cũng tìm thêm rắc rối.
      Mà trong kinh lại có tin đồn thầm lưu truyền, truyền Hách Liên phủ bị người hãm hại, ý đồ mưu hại trung lương, phá hoại kỷ cương xã tắc. Chuyện này quá lớn, Nguyên Thành đế lên tiếng, có ai dám đàm luận bừa bãi. Chuyện này lại liên quan đến việc tranh đấuphe phái , mà đấu tranh trước giờ chưa hề sạch . Lần nào mà chẳng là phải máu chảy thành sông, thì chỉ có đầu rơi mới kết thúc sao?

      *****

      “Chủ tử. Ngài thực muốn nô tỳ mua chuộc hạ nhân, tìm hiểu sở thích của Bát hoàng tử?”. Đại nha hoàn Tiết Cầm củaHách Liên Uy Nhisợ hãi dám làm.
      Chuyện này liên quan đến hoàng tử đương triều, chủ tứ dám to gan thầm điều tra, đây là việc phạm vào gia pháp Tổ tông.
      “Hách Liên Mẫn Mẫn thoát khỏi khó khăn, giờ đổi lại là chủ tử ngươi gặp cảnh gian nan. Nếu làm vậy, về sau sẽ thể sống khá giả. Nếu ngươi thông minh, hiểu rõ ta và ngươi chung một thuyền. Muốn sau này sống như thế nào, ngươi nên nghĩ cho ”. Hách Liên Uy Nhi buông nữ công trong tay xuống, trong mắt lộ ra hàn ý.
      Nữ nhân kia vừa mới thoát được kiếp, vừa mới an ổn lập tức truyền tin về nhà . Cụ thể là gì, Hách Liên Uy Nhikhông tìm hiểu được, nhưng thái độ của Hách Liên gia từ xuống dưới đều thay đổi rấ lớn, điều này khiến nàng hiểu là vị đích tỷ kia của nàng mượn thanh thế của Lục điện hạ có ý đòi lại toàn bộ ủy khuất lúc trước phải chịu.
      Lục điện hạ bảo vệ nàng, vị trí hoàng tử phi vững như Thái Sơn. Trong nhà thấy tình hình như thế, lại càng tin tưởng Lục điện hạ chắc chắn có thể thừa kế ngôi vị, sao lại liều mạng muốn xóa vết rách tâm lý lúc trước, tận lực dựa vào ́ch tỷ, ít nhiều mong được chiếu cố.


      Mình mới đầu chiếm hết danh tiếng, nhưng thể vào phủ Lục hoàng tử, còn ở chỗ Thái hậu bị cho danh ám muội. Kể cả phải là do mình thì cũng mất tiên cơ, nếu có biến hóa mới, sợ là cũng khó vào được phủ Bát hoàng tử. Khả năng lớn nhất là, Hoàng Quý phi ngại thân phận nàng, sẽ đưa nàng vào phủ Tứ hoàng tử làm thứ phi.
      Tứ hoàng tử Tông Chính Vân có khuyết tật tai bẩm sinh, ngoài cái thân phận hoàng tử, khác gì phế nhân. Huống hồ chỉ là Thứ phi, Hách Liên Uy Nhi cũng để vào mắt.
      Lúc này chỉ có Bát hoàng tử Tông Chính Hàm mới là cơ hội cuối cùng của nàng. Bỏ qua người này, nàng cũng còn hi vọng sinh tồn nữa. Mà cơ hội tốt nhất, chính là yến tiệc tròn tuổi của con trai trưởng Lục điện hạ. Đây là con đường ngắn nhất nhanh nhất để có thể dựa vào Tông Chính Hàm.
      *****
      “Chủ tử, lát nữa điện hạ tới đây. Nếu ngài lại bắt nạt tiểu chủ tử, có thể bị phạt nữa đấy”. So với Mặc Lan Huệ Lan hoạt bát hơn, khi chuyện với Mộ Tịch Dao lại càng trực tiếp, vòng vo.
      Bánh bao Thành Khánh ngoan ngoãn ngồi đó, cái đầu lắc lắc lại, dễ dàng ghép được nửa bức tranh từ các mảnh ghép, Mộ Tịch Dao nhân lúc bé chú ý, mò đến miếng gần nhất, nhanh như chớp vớ lấy rồi cố ý giấu .
      Bánh bao ghép xong chỗ tai trái của con hổ, quay đầu lại lại thấy chỗ cái đuôi vốn ghép xong, sao vừa quay đầu một cái lại thiếu miếng?
      Mộ Tịch Dao nhìn con trai sụ mặt thơ ngây tìm kiếm, rất vui vẻ, thích thú ha ha cười rộ lên, lại thuận tay lấy mất miếng ghép râu hổ nữa.
      Thành Khánh vừa mới ngẩng đầu, vừa lúcnhìn thấy mẹ bé lấy râu của con hổ, ngay lập tức chu miệng, ủy khuất vô cùng.
      “Nương hư”. xong bắt lấy nắm đấm của Mộ Tịch Dao, dùng lực tách nắm đấm ra, muốn cướp chòm râu kia về.
      “Chủ tử, ngài cứ trêu tiểu chủ tử như vậy, nếu phu nhân bết chắc chắn tha cho ngài”. Quế ma ma trấn an tiểu chủ tử đầu đầy mồ hôiđang sốt ruột tìm đồ, vẻ mặt đồng ý nhìn Mộ Tịch Dao.
      Lúc chủ tử đứng đắn, còn khiến người ta lo lắng hơn cả tiểu chủ tử. Tiểu chủ tử ghép tranh rõ tốt, nào có trêu chọc gì đền ngài đâu? Hơn nữa, việc này chẳng phải là ngài ồn ào đòi làm hay sao? Hôm nay được như ý nguyện, điện hạ đưa mấy bộ tranh ghép đến, sao để cho tiểu chủ tử tử tế mà chơi?
      Lúc này bánh bao đỏ mắt, nếu lát nữa mà khóc, chủ tử lại ghét bỏ tiểu chủ tử ồn ào, học được dạy dỗ. Ngài làm mẹ mà chẳng xứng chức danh gì cả.
      Đôi mắt đen nhánh của Thành Khánh có bóng nước, nước mắt chuẩn bị chảy xuống bị đôi bàn tay to bế lên.
      “Sao, Kiều Kiều lại bắt nạt con trai của bản điện hả?”. Vừa vào cửa thấy Mộ Tịch Dao che miệng cười vui vẻ, chắc chắn là làm việc xấu. Qủa nhiên là con bị xui xẻo.
      “Phụ thân, nương hư, lấy tranh !”. Thành Khánh thấy cứu tinh đến, lập tức tố cáo.
      “Còn trả lại?”. Tông Chính Lâm tức giận. Nữ nhân này bị bắt tại trận mấy lần, nếu phải bị ánh mắt hắn ngăn lại, Thành Khánh sớm khóc to rồi, sao còn ngoan như bây giờ.
      Mộ Tịch Dao ngồi thảm, nhàng lôi kéo vạt áo Tông Chính Lâm. Nhìn hắn cao lớn ôm lấy con trai của nàng, còn trừng mắt cảnh cáo.
      Vốn đuối lý, lại còn bị mọi người nhìn chằm chằm, cho phép cãi, Mộ Tịch Dao chỉ có thể đem đuôi và râu trả lại. Lúc này mới khiến Thành Khánh yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trong ngực Tông Chính Lâm, chút ồn ào.
      “Điện hạ quá bất công”. Mộ Tịch Dao kêu lên. Có con trai là mặc kệ mẹ của bé, đúng là điển hình của qua cầu rút ván.
      “Biết ngài che chở con trai ngài, nhưng lần nào cũng răn dạy thiếp. Thiếp cũng chỉ trêu chọc bé một lát thôi mà. Hơn nữa, phải là thiếp giúp Thành Khánh nhanh nhạy hơn, càng mạnh khỏe hơn”.
      Lời này của Mộ Tịch Dao chẳng đủ, chỉ Lục điện hạ trực tiếp xem thường, ngay cả Triệu ma ma vừa vào phòng cũng thở dài.
      “Chủ tử, lão nô mang tiểu chủ tử uống nước đào”. Vội vã đón lấy bánh bảo rất ngoan ngoãn nghe lời trong ngực điện hạ, cách Dao chủ tử càng xa càng tốt. Lúc Dao chủ tử quá nhàn rỗi, nên đưa tiểu chủ tử đến trước mặt nàng. Bắt nạt tiểu chủ tử trở thành thú tiêu khiển của nàng, phải nói với phu nhân mới đúng.
      “Đây là lần thứ mấy rồi, Kiều Kiều muốn quấy phá thế nào nữa? Thành Khánh còn như vậy, nàng trêu nó làm gì…”.
      Quả nhiên, Triệu ma ma mới ôm tiểu chủ tử bước ra ngoài vài bước, nghe điện hạ nghiêm khắc dạy dỗ.
      Chỉ là… ai. cũng thế. Lần nào bắt đầu cũng đứng đắn nghiêm khắc, nhưng đến cuối cùng bị Dao chủ tử dẫn đếnnơi nào cũng chẳng biết.
      Tiểu chủ tử có cha mẹ như thế này, biết nên thế nào mới đúng.

      Sweet you, levuong, Phong Vũ Yên11 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Lịch post tạm thời là 3 chương tuần nhé mọi người.
      Mình post gộp vào cuối tuần nên mọi người cố gắng chờ đợi . Hì hì

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :