Chương 151: Điện hạ
Edit: Linh Sờ Tinh
“Nương nương, thân thể của Lục hoàng tử phi hoàn toàn khỏe mạnh,
có chỗ nào
ổn”. Ngự y quỳ xuống chi tết bẩm báo kết quả sau khi “cẩn thận bắt mạch” như dặn dò của Thục phi.
Thục phi buông lỏng bàn tay vẫn đáng nắm chặt, mười đầu ngõn tay khẽ nhúc nhích, nhìn ba vị ngự y rồi mới lộ chút vẻ vừa ý.
“Làm phiền ba vị đại nhân, vất vả
lại
phen. Có chút cảm tạ xin các vị đừng từ chối”. Phất tay để cho người mang thưởng lên, cuối cùng
Thục phi cũng buông được tảng đá trong lòng.
Tại sao lại có chuyện hoang đường đến vậy? Sau khi ngự y
rồi,trong lòng Thục phi suy nghĩ nhiều lần, vẫn
thể hiểu
.
Với lại chuyện này ồn ào kinh người vậy mà kết quả lại chỉ là đồn thổi hãm hại? Chẳng lẽ tất cả, chỉ là để ngăn Hách Liên Uy Nhi vào phủ? Liệc việc này có phải là do Hách Liên Mẫn Mẫn hoặc Mộ nha đầu
?
Thục phi
thể giải thích được điểm kỳ quái này, chỉ có mỗi
ý nghĩ là hai nữ nhân trong phủ Tông Chính Lâm dùng khổ nhục kế.
Đám nữ nhân ở hậu cung nghe được tin này cũng thở phào
nhõm. Hách Liên Mẫn Mẫn
có vấn đề gì, như vậy
có thể chứng minh Hách Liên gia bị oan,
như thế
việc mình
hộ vun vào cho Hách Liên Uy Nhi cũng
quá mức khó coi.
Nguyên Thành đế
hoàn toàn khác với đám nữ nhân ở hậu cung,
mặt ông ta lúc này vô cùng ngưng trọng.
Thả bản báo cáo của mật thám gửi về, ánh mắt Nguyên Thành đế trở nên suy tư, sau khi tính toán
lúc lâu , ông ta sai Cố Trường Đức truyền Viện phán của Ngự y viện, xuất cung
bắt mạch cho vợ lão Lục.
Việc này cũng coi như là ngoại lệ. từ trước tới giờ, hai vị Viện phán của Ngự y viện chỉ xem bệnh cho hoàng thượng, Thái hậu , cung phi từ nhị phẩm và hoàng tử công chúa mà thôi. Giờ chuyện của Hách Liên Mẫn Mẫn có liên quan đến đích trưởng tử của Tông Chính Lâm và lòng trung thành của Hách Liên gia. Nguyên Thành đế
thể
cẩn thận suy sét, đành phải phá lệ
lần.
Chuyện con nối dõi của Tông Chính Lâm vốn
làm ông ta hao
ít tâm trí,
nay nếu chính phi lại
ổn
ông ta nên xử lý như thế nào đây, cần phải chặt đứt hậu quả khi mới nhú mầm ư. Hoàng tử của Đại Ngụy sao có thể khiến cho nữ nhân đến lừa bịp ? Hai hàng lông mày của Nguyên Thành Đế nhăn lại thành
hàng thẳng.
Cố Trường Đức dẫn Viện phán đại nhân vội vàng tới phủ của Lục hoàng tử, lại
lần nữa xem bệnh cho Hách Liên thị
vô cùng kinh ngạc .
Trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn biến hóa như thế nào, Mộ Tịch Dao
muốn tìm hiểu. Sau khi được tin thái y viện lại đến bắt mạch
nàng còn
nhíu mày, đếm ngón tay tính ngày Tông Chính Lâm hồi kinh.
Sau giờ ngọ ngày hôm ấy, hai vị Viện phán nhíu mày đến Ngự thư phòng bẩm báo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mạch tượng của Lục hoàng tử phi
có bệnh gì khác thường. Nhưng theo khí sắc
vi thần thấy, quả thực là có chút rất
giống như bị hư nhược thân thể.
nay hoàng tử phi cũng
dùng thuốc điều dưỡng thân thể, trong đó có mấy vị thuốc,khi dùng
khiến người đó có thể có mạch tượng giống như triệu chứng suy nhược. Do vậy, nếu chỉ bắt mạch trong vòng nửa khắc,
thể nhìn hết gốc rễ. Nếu muốn nhanh chóng biết được tình tình thân thể, tốt nhất là ngừng mọi phương thuốc, để cho mạch điều hòa tự nhiên, sau đó lại chẩn bệnh
mới chính xác được”.
Hai vị Viện phán bàn bạc hồi lâu, việc tạm thời
có cách nào xác định chính xác thân thể,
dám mở miệng
bừa. Chuyện lập hay phế hoàng tử phi cũng
phải là chuyện tùy tiện. Hơn nữa chuyện này liên quan đến Lục điện hạ,
ai dám tùy tiện đắc tội vị chủ tử mặt lạnh mà chỉ cần nhìn cũng khiến người ta phải kính sợ này.
“Nếu ngừng dùng thuốc, mấy ngày có thể xem bệnh lại ?”
“Nhanh
ba ngày, chậm
năm ngày. Chỉ cần hoàng tử phi làm theo ý của chúng thần
lén dùng thuốc
nhất định có thể chẩn ra kết quả”.
Nguyên Thành đế gật đầu, cho hai người lui, sau đó lại gọi Cố Trường Đức vào.
“Nghe
chưa? Nhanh chóng
làm”. Chuyện ngừng dùng thuốc này, chỉ cần phân phó
câu là đủ.
“
với Hách Liên thị, trẫm chờ kết quả”. Nếu vẫn dám lén dùng thuốc, ảnh hưởng ngự y chẩn bệnh
cái tội danh này
cần tra xét nữa.
Hách Liên Mẫn Mẫn đờ người đưa Cố công công ra ngoài, khi trở về
mặt
cương cứng.
“Bắt mạch
cách bình thường
sao phải ngừng thuốc?”. Nhìn Phùng ma ma, Hách Liên Mẫn Mẫn tựa như tìm kiếm
chỗ dựa. Vốn
chắc chắn tin tưởng, nhưng giờ nghe khẩu dụ của Nguyên Thành đế
niềm tin
dao động, trở nên sợ hãi.
Lúc này Phùng ma ma cũng
còn để ý đến thị nữa, trong lòng bà ta chỉ còn run rẩy
nên lời. Trong thế gia, nào ai
biết, nếu cứ bắt mạch
bắt mạch lại nhiều lần như vậy
đa phần đều
có kết quả tốt gì.
ràng là có chuyện xấu.
Hách Liên Mẫn Mẫn tự biết có hỏi cũng chỉ là càng thêm rối rắm. Giờ chỉ có trông cậy Hách Liên gia nghĩ ra kế sách gì để cứu vãn, bởi dù sao mọi người cùng
con thuyền.
ngày trôi qua, trong nhà chỉ truyền đến tin kêu nàng “an tâm
hoảng”. Mà vị danh y thánh thủ nàng cầu
thấy bóng dáng. Trái tim Hách Liên Mẫn Mẫn trở nên lạnh buốt,
suy nghĩ lung tung
lại thấy Phùng ma ma mang vui vẻ, gấp gáp xốc rèm lớn tiếng báo tin vui.
“Chủ tử, điện hạ hồi phủ!”
“A!”. Mộ Tịch Dao
ngủ trưa bị người làm tỉnh, vừa mở mắt liền rơi vào
đôi mắt phượng thâm thúy. Vẫn còn chưa tỉnh, bị dọa kêu ra tiếng, sau đó là tay giơ lên như chào người trước mắt.
“Nàng phản rồi!”. Khuôn mặt nhu hòa của Tông Chính Lâm lập tức đen lại, chính xác trở tay bắt lấy cổ tay của Mộ Tịch Dao, vỗ hai cái lên cái mông mềm mại cong vểnh của nàng.
“A…~~”. Đau đớn làm Mộ Tịch Dao dần hoàn hồn, nhăn nhăn mũi, mùi hương quen thuộc nhàn nhạt vây quanh chóp mũi.
Tông Chính Lâm
định mở miệng răn đe,
thấy thần sắc Mộ Tịch Dao tỉnh táo hơn, vụt
cái nhào tới chỗ
. Cánh tay lập tức khóa chặt cổ
, cái đầu
đụng
cái vào ngực
, hoàn toàn
có chút mơ hồ.
“Điện hạ!”. Ánh mắt Mộ Tịch Dao dịu dàng, long lanh ngập nước ngửa đầu nhìn Tông Chính Lâm, vừa nhìn
khiến lòng
lập tức mềm mại.
“Bản điện hồi phủ, Kiều Kiều đón chào như thế này sao?”. Lúc này nàng táo bạo,
hề có
ôn nhu như ngày thường. Phải biết rằng vào lúc rời giường là lúc nàng dễ nổi cáu nhất.
Mộ Tịch Dao nhớ lại hành động lúc nửa tỉnh nửa mê, trong lòng run rẩy, thiếu chút
đánh boss rồi.
“Điện hạ, đau ~~”, nhanh chóng
sang chuyện khác,
ràng là giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt cho qua chuyện. Nước mắt lưng tròng, chu cái miệng
nhắn, vẻ mặt Mộ Tịch Dao đầy ủy khuất nhìn Tông Chính Lâm làm nũng.
Bà nó chứ, vừa trở về liền giở tính bá đạo. Chẳng qua chỉ vì nàng
nhìn
nên nhỡ tay, thế mà
lại muốn trả đũa? Trong lòng Mộ Tịch Dao ra sức lầm bầm nhưng
mặt lại dịu dàng ôn nhu, vô cùng dụ người.
Tông Chính Lâm cúi người hôn lên trán nàng, vòng tay
ôm chặt lấy người, cố kiềm chế bàn tay
chạy loạn
người Mộ Tịch Dao.
“Kiều kiều, có nhớ ta
nhiều?”
Mộ Tịch Dao vụng trộm cho
cái nhìn khinh bỉ, ngày nào cũng phải giao bài tập, sến chết ngán còn nhớ nỗi gì !
Boss viết thư
tùy theo tâm trạng mà viết, trong khi đó nàng
sao! Nàng viết theo lệnh, khoảng thời gian này nào có dễ thể. Mỗi ngày sau giờ ngọ là nhất định vắt hết óc, vò đầu bứt tai để nghĩ nội dung viết thư. Tình cảnh đó ngay cả đến hạ nhân hầu hạ cũng
nỡ nhìn a.
Huệ Lan
từng trộm
thầm với Mặc Lan,
là lúc chủ tử hồi
cho điện hạ, cực kỳ đáng sợ. Lời này lại
khéo lại bị Mộ Tịch Dao nghe thấy, khiến cho vài ngày sau đều chột dạ cố gắng điều chỉnh lại thái độ.
Hôm nay Tông Chính Lâm còn
biết xấu hổ hỏi mình “nhớ nhiều
”, Mộ Tịch Dao hận
thể cắn cổ boss, chỉnh lại đầu óc
.
Đáng tiếc Mộ Tịch Dao cũng chỉ có chút dũng khí
nhoi
thầm trong lòng mà thôi, ở trước mặt điện hạ luôn là vẻ nghe lời khéo léo. Nếu
, chỉ cần thần sắc boss chỉ hơi thâm trầm chút, là nàng chẳng còn chút dũng khí nào.
“Chỉ nhều hơn
chút so với điện hạ nhớ thiếp thôi”. Chỉ cần nịnh nọt như vậy là boss nhất định
thỏa mãn.
Quả nhiên, khóe miệng Tông Chính Lâm nhếch lên, đôi mắt phượng như tỏa sáng, cúi người giam giữ đôi môi nàng, thực
nụ hôn nóng bỏng mà trong đầu
vẫn luôn nhớ mãi.