1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      bạn Hách này bị đau rứt ruột rồi mới khôn ra tí, để xem hồ ly uy nhi kia làm cách nào đấu với Mộ nữ
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 144: thỏa đáng

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Nếu Trắc phi thích Hách Liên Uy Nhi vào cửa, vậy có thể bàn chút”. Hách Liên Mẫn Mẫn vuốt ve bộ móng tay giả mạ vàng, mặt có ý cười.

      Mộ Tịch Dao nghe nàng ta nói với vẻ rất chắc chắc , nhưng lực chú ý lại đặt lên bộ quần áo nàng ta mặc.

      Trang phục Chính phi màu xanh mực mình chưa từng thấy qua. Đây là quần áo kiểu mới mà Thượng y cục làm chăng? Theo thường lệ thì năm nay trong phủ có Chính phi và hai Trắc phi, đồ mới đều sớm đưa đủ, sao đột nhiên lại nhiều hơn bộ?

      “Trắc phi cảm thấy kiểu dáng bộ cung trang người thiếp có đẹp mắt ?” Hách Liên Mẫn Mẫn được Mộ Tịch Dao thẳng thắn tỏ thái độ nên cũng có tâm tư ngồi nói chuyện.

      “Đây là thiếp đặt Nghê Thường quán mới mở trong kinh làm, sợi tơ những mềm mại, tay nghề thêu cũng là hạng nhất”. Hách Liên Mẫn Mẫn đưa ống tay áo rộng thùng thình ra, tay thị hơi mở về phía trước, để Mộ Tịch Dao có thể xem một cách chi tiết hơn, được làm tỉ mỉ cũng rất tinh xảo.

      Mộ Tịch Dao cẩn thận xem , lông mày lại thoáng nhíu lại. “Nghê Thường quán còn có thể lén lút làm đồ trong cung?”. Từ bao giờ mà cửa hàng trong nhân gian lại có thể nhận làm hàng trong cung? Những thái giám quản của Thượng y cục kia có thể nhìn mớ lợi nhuận béo bở này chạy ra ngoài?

      Hách Liên Mẫn Mẫn nghe thấy nàng nghi vấn, nâng quạt tròn trong tay lên chậm rãi phe phẩy vài cái. “Hoàng Quý phi tôn quý bởi được quản lý hậu viện lục cung, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao, quản được nhiều chuyện như vậy. Việc này đương nhiên là giao xuống dưới, để các vị nương nương khác chia sẻ. Y phục của Thượng y cục làm theo cầu của từng phủ viện, mặc dù có đơn hàng khác nhưng kiểu dáng lại mới lạ bằng bên ngoài , màu sắc và hoa văn luôn quá quy củ”.

      “Nghê Thường quán là do mấy vị quận chúa bỏ tiền làm kinh doanh trong kinh thành, mới khai trương mấy ngày thôi. là làm y phục trong cung, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phỏng theo hình dáng mà thôi, hơn nữa muốn nhận đơn cũng phải xem thân phận nữa. Hoàng Quý phi có lẽ cũng có nghe nói, nhưng chút tiền bạc này đối với bề cũng chỉ là chuyện , hơn nữa còn liên quan đến mấy vị công chúa đã thành gia nên cũng nhiều lời, chỉ coi như biết”.

      Mộ Tịch Dao nhíu mi, còn có chuyện này ? Công chúa quận chúa kiếm chút tiền riêng? Phỏng theo cung trang còn được coi là việc , Mộ Tịch Dao cảm thấy lâu nữa có lẽ Nguyên Thành đế để yên việc này.

      Hoàng Quý phi hỏi , phải là thấy chuyện nên thèm để ý, mà là chuyện này dễ sử lý, bà ta phải sợ chịu trách nhiệm, mà là có tâm tư khác.

      Nếu Mộ Tịch Dao đoán sai, thì đương nhiên hai vị công chúa của Hoàng Quý phi dính vào việc này.

      “Thiếp từng nghe một câu truyện, về nhà phú hộ nọ. Tất cả trưởng bối đều còn, danh mục chi tiêu cũng được quy định rõ. Con trai út cảm thấy ngày thường cần chi tiêu hơi nhiều, nên lén đặt mua sản nghiệp bên ngoài, lấy chút trúc thừa trong nhà chuyển ra ngoài đan thành sọt rồi đem bán”.

      Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy khi chuyện với Mộ Tịch Dao phải cực kỳ chú ý. Nữ nhân này chuyện trước còn chưa xong mà bắt đầu sang chuyện khác , biết ý nàng ta là gì.

      “Giá cả tuy rẻ, nhưng số lượng bán nhiều. Dần dần việc buôn bán cũng tốt lên”. Mộ Tịch Dao nhìn vẻ thèm để ý của Hách Liên Mẫn Mẫn, trong lòng khỏi lắc đầu. Quả nhiên là tầm nhìn khác nhau, nhìn xa trông rộng. Cứ suốt ngày nhốt mình trong bốn bức tường của hậu viện, ra vào cũng chỉ thấy mấy chuyện của nữ nhân, ý muốn của Tông Chính Lâm về hậu viện đến bao giờ mới thành được đây.

      “Tích tiểu sẽ thành đại. Con trai út sau khi buôn bán có tiền , chi tiêu cũng rộng rãi hơn . Người các phòng khác thấy cậu ta sống thoải mái đương nhiên hài lòng, đồ thì là đồ của chung sao lại thành hàng hóa để người khác tự làm ăn? Nếu thế thì có cần quy ̣nh luật lệ nữa ? Vì thế trong nhà bắt đầu bất hòa”.

      “Trưởng bối trong nhà biết được việc này, cũng gì liền khấu trừ tiền của con út, từ đó về sau thà để trúc thừa mốc meo hỏng ở góc vườn cũng cho ai động vào”.

      Nguyên Thành đế cũng phải chủ nhà bình thường, khi đã trừng phạt ai thì đương nhiên cũng phải chỉ là khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng mà thôi. Có gan dám vi phạm quy củ trong cung, công và tư biết phân biệt, nếu sau này có chuyện làm quần áo giống long bào, thì liệu Hoàng đế có buông tha ?

      “Chính phi cảm thấy trưởng bối nhà này và đương kim thánh thượng thì như thế nào?”. Nếu thị còn nghĩ mãi mà vẫn ra thì Mộ Tịch Dao sẽ phát điên mất.

      Còn nhanh chóng cách Nghê Thường quán này càng xa càng tốt, nếu vẫn lẫn lộn cùng chỗ, thì nếu hôm nào đó Nguyên Thành đế biết bị sử lý thế nào? Chính phi của Tông Chính Lâm cũng nên có tầm nhìn đến thế chứ, còn phải khiến người ta cười cho sao.

      Mộ Tịch Dao cảm thấy rất bi thương. Nàng là Trắc phi trong phủ, nếu thể cho Chính phi chút mặt mũi, thì điểm trung bình có cao lên chút nào . Nguyên Thành đế vậy mà còn rảnh mà xem xét hậu trạch của mấy người con trai, nếu mình quá lạc hậu, ràng ảnh hưởng đến quá trình thượng vị của đại boss , con đường sủng phi của nàng còn lâu mới có thể hoàn thành. Điều này thể được.

      Mộ nữ cảm giác mình rất khó có thể đối xử đúng mực với Hách Liên Mẫn Mẫn. Muốn nâng nàng ta lên chút, thỉnh thoảng lại còn phải chống lưng cho nàng ta, công việc này nhẹ nhàng! Đại boss lấy phụ nữ về, nàng còn phải như bảo mẫu trông nom, hắn phải cho nàng nhiều lợi ích hơn nữa mới có thể xứng với công sức mà nàng bỏ ra.

      đúng sao, hôm nay Hách Liên Mẫn Mẫn tới chuyện của Hách Liên Uy Nhi, cho dù nàng ta mở miệng thì mình cũng thể khoanh tay đứng nhìn. Dù Hách Liên Mẫn Mẫn và nàng chung con đường, tranh đấu nội viện cũng khiến người ta phiền chán, nhưng nếu chiếc thuyền khổng lồ là hoàng tử phủ này mà bị chìm, còn gì mà tranh ! Cho nên chuyện gì cũng có chừng mực của nó.

      Hách Liên Mẫn Mẫn mặc dù được coi là cực kỳ khôn khéo, nhưng ít ra thì đa số thời điểm cũng coi như là hiểu đại cục. Về phần lương thiện hay độc ác, Mộ Tịch Dao chẳng để ý. Nữ nhân ở hậu cung có mấy người sạch ? Hách Liên thị vào cửa cũng đến nửa năm, nếu nàng ta trở thành độc phụ nhanh như vậy, Tông Chính Lâm có thể để nàng ta Thiên viện tĩnh dưỡng mười năm, tám năm.

      Nữ nhân ở hậu trạch ấy mà, chẳng qua chỉ là chọn kẻ cao trong đống người lùn mà thôi. chung là so với Hách Liên Uy Nhi Hách Liên Mẫn Mẫn có vẻ thoải mái hơn. Mộ Tịch Dao cũng chẳng có cầu cao gì, chỉ cần đừng trêu chọc đến mình, còn những nữ nhân khác, Hách Liên Mẫn Mẫn đường đường là đương gia chủ mẫu, có thể xem xét mà xử lý bất cứ ai.

      Mộ Tịch Dao mặc dù uyển chuyển chuyện nhưng ý tứ thì có thể hiểu được. Đặc biệt là câu cuối cùng, Hách Liên Mẫn Mẫn thoáng nghe hiểu ý trong lời đó. Nghĩ lại theo ý nàng ta chỉ dẫn, lập tức nhận ra chuyện xiêm y này ổn.

      Nữ nhân này lại có ý tốt nhắc nhở nàng sao? Hách Liên Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù Mộ Tịch Dao có bản lĩnh lớn, nhưng cũng bị trói buộc trong quy củ của hậu việc. Mặc dù thích qua lại với nữ nhân trong phủ, nhưng đến lúc quan trọng mà giữ lấy đại cục thì chẳng phải phí công sức sao? Mấy câu nói này tuy đơn giản nhưng lại chứa rất nhiều tâm tư.

      “Cơ sở của Nghê Thường quán dù cách phủ có mấy con phố. Nhưng sau này tất cả xiêm y của các viện vẫn nên giao cho thượng y cục hơn, chung số đo của mọi người trong cung đều có , cần phiền các viện phải đo lại lần nữa”. Hách Liên Mẫn Mẫn bưng ly trà xanh lên nhấp ngụm, chuyển biến cực kỳ tự nhiên.

      Mộ Tịch Dao nheo mắt, cười dịu dàng, “Đúng vậy, Chính phi cân nhắc vô cùng chu đáo”.

      Hai người nhìn nhau cười, đúng là chưa bao giờ từng ăn ý như vậy.

      “Chính phi định làm vụ làm ăn này như thế nào?”. Chuyện bày ra như vậy thì cũng nên ngả bài ngửa thôi?

      Hách Liên Mẫn Mẫn buông chén trà , dùng khăn lụa đoan trang lau khóe môi, nhìn Mộ Tịch Dao cười thực hiền lành, cuối cùng cũng đem lời trong lòng ra.

      “Trước khi Trắc phi ra tháng thiếp giúp Trắc phi ngăn tất cả phiền toái từ Tứ công chúa. Trắc phi chỉ cần an tâm ở trong phủ chờ sinh và điều dưỡng cơ thể là được. Còn đổi lại thì, lúc Trắc phi rảnh rỗi, cũng giúp nghĩ kế cản trở Hách Liên Uy Nhi vào phủ. Nếu Trắc phi có hứng thú dứt khoát chặt đứt tâm tư của vị thứ muội của thiếp , được như thế còn gì tốt hơn”.
      minhhanhng, Sweet you, AELITA14 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 145: Thương nghị

      Edit:Linh Sờ Tinh


      “Chặt đứt tâm tư ư?”. Đối với chuyện này đầu óc Hách Liên Mẫn Mẫn khá nhanh nhạy. Nàng ta chỉ thẳng là nhét Hách Liên Uy Nhi vào phủ bát hoàng tử mà thôi.

      Mộ Tịch Dao cảm thấy làm vụ mua bán này có chút lỗ. Hách Liên Mẫn Mẫn dám thẳng ra như vậy, chứng tỏ có liên quan đến nhà mẹ đẻ của nàng ta. Hẳn là có người đứng sau chỉ điểm, nếu người này cũng dễ dàng buông lỏng khúc mắc trong lòng như vậy.

      làm vì bình yên trong phủ, thiếp cũng thể từ chối”. Cho dù là có chuyện với mình hay thì chuyện này mình cũng phải làm. Lúc này ăn chút thiệt thòi, lần sau đòi lại là được. Hơn nữa còn Lục điện hạ, nàng chỉ cần giả vờ đáng thương, tỏ vẻ yếu thế, có lẽ sẽ còn đòi lại nhiều hơn phần “lỗ” trước mắt này.

      Nếu muốn tính toán rõ ràng xem là tổn thất nào , chẳng qua là Mộ nữ được lợi, còn phải động não đuổi người mà mình vừa mắt mà thôi.

      Hách Liên thị thấy nàng sảng khoái trả lời , cảm thấy mỹ mãn mang người rời .

      Mộ Tịch Dao quả nhiên vẫn kiêng kị người rút trúng thẻ phụng hoàng giống nàng ta, mẫu thân sai. Lần này thu được lợi ích ngoài dự đoán, Hách Liên Mẫn Mẫn cực kỳ thỏa mãn. rừng thể có hai hổ? Hừ! Đợi khi giải quyết xong Hách Liên Uy Nhi, nàng với Mộ Tịch Dao lại là nước sông phạm nước giếng, , sau này tiếp như thế nào, đường còn dài lắm… Trong lòng Mộ thị chắc cũng là nghĩ như thế mà thôi.

      “Vệ Chân, để ý Hách Liên phủ. Mấy ngày này chắc hẳn Hách Liên đại nhân khá bận rộn”. Mộ Tịch Dao làm việc chắc chắn. Chuyện gì đồng ý với người khác, nàng ta bao giờ cũng tuân thủ .

      “Chủ tử, chuyện này ngài với điện hạ sao? Hách Liên gia cũng phải dễ đối phó”. Ban nãy Vệ Chân ở trong góc, nghe ràng cuộc nói chuyện của hai người. Dao chủ tử muốn làm gì đoán chắc được, nhưng Hách Liên Chính phi lại khuyến khích chủ tử làm chuyện này, điện hạ có lẽ thích đâu.

      “Hách Liên gia đương nhiên phải là quả hồng mềm. Nhưng mà có số việc, phải cứ có căn cơ thâm hậu là nhất định có thể thành công. Đôi khi chỉ cần khuyết điểm , cũng đủ làm thay đổi tình thế”.

      Khuyết điểm này làm sao tìm được đây, Mộ Tịch Dao quyết định trước cứ yên tĩnh quan sát Hách Liên đại nhân .

      Tông Chính Lâm mang theo Nghiêm Thừa Chu tùy ý bên ngoài nơi trú quân , đến giữa sườn núi, thấy Tông Chính Minh mặc một thân cẩm bào màu trắng ngà, tùy tiện ngồi quay lưng lại. môi là cây sáo, điệu “Lưu thương” nhàng truyền đến, ở nơi núi sâu càng động lòng người.

      Mộ Tịch Dao rất thích điệu “Lưu thương”, mỗi lần đánh đàn ̉ , nhất định bỏ qua khúc nhạc này. Giờ Tông Chính Minh cũng chung tình với khúc “Lưu thương” này ư, sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt phượng của Tông Chính Lâm.

      Nghiêm Thừa Chu lần đầu nghe Ngũ điện hạ thổi sáo, cảm thấy rất dễ nghe. Mặc dù tinh thông luật, nhưng ít ra cũng có thể nghe ra đại khái. Có vẻ kỹ thuật của Ngũ điện hạ cũng kém, làn điệu này thẳng vào lòng người, có cảm giác còn có gì đó gửi gắm hàm chứa trong đó.

      Tông Chính Lâm đảo mắt qua thấy Nghiêm Thừa Chu nghe đến xuất thần, đôi mắt hắn càng đen hơn.

      “Lục đệ”. Tông Chính Minh thổi xong khúc nhạc, xoay người lại khách sáo gọi. Từ lúc có người đến phát , chẳng qua muốn cắt đứt khúc nhạc ̉ này mà thôi.

      “Ngũ ca thật có nhã hứng ”. Trong đêm mình ở đây, còn chọn cách tiêu khiển tao nhã như vậy nữa.

      tay Tông Chính Minh cầm cây sáo , tay chống đất đứng dậy. Đơn giản chỉnh lại cẩm bào, nở một nụ cười vô cùng tuấn lãng nhã nhặn.

      “Khúc nhạc này rất hợp với khung cảnh ở đây. Có ́ nhân từng khen “Lưu thương” là khúc nhạc thanh nhã cao xa, lúc rảnh rỗi cũng chỉ có khúc nhạc này coi như là có thể dùng được”. Lời nói của Tông Chính Minh nhuốm vẻ tiếc nuối. Nếu thể nghe thấy người nọ đánh đàn để diễn tấucùng chẳng thà coi đó là chuyện chuyện thanh nhã.

      Cố nhân? Khóe miệng của Tông Chính Lâm dần mất độ cong. Mộ Tịch Dao kia trở thành cố nhân của Tông Chính Minh từ khi nào vậy?

      “Ngày mai phải nhổ trại sớm, nếu Ngũ ca được tận hứng cũng nên nghỉ sớm thì hơn”. Tông Chính Lâm cáo từ trước, chắp hai tay sau lưng, mang theo Nghiêm Thừa Chu nhanh chậm rời .

      đường xuống núi, Lục điện hạ liếc mắt nhìn thống lĩnh thị vệ Nghiêm Thừa Chu , nhàn nhạt hỏi. “Khúc nhạc đó hay ?”

      Nghiêm Thừa Chu thành cúi đầu, “Thuộc hạ cảm thấy khúc này của Ngũ điện hạ cũng tồi”. Cụ thể hay chỗ nào thì chỉ là gã quê mùa nên được, chỉ đành theo cảm giác.

      “Nếu có hứng thú với luật, lúc rảnh rỗi luyện tập nhiều một chút . lần sau khi về doanh trại luyện binh cũng có thể học một chút”. Tông Chính Lâm giao phó xong gì nữa.

      Nghiêm Thừa Chu loạng choạng, nhìn chằm chằm bóng lưng chủ tử .

      Luyện luật? Điện hạ có nhầm ? Từ hoàn toàn biết điệu, ngay cả nhạc phổ cũng hiểu được. Với tư chất của hắn thì chẳng có nhạc sĩ nào nguyện ý giảng bài .

      Nghiêm Thừa Chu nghẹn bụng nghi ngờ, theo Lục điện hạ trở về nơi đóng quân, cho đến khi ngủ vẫn hiểu nổi. Chẳng lẽ hắn sẽ phải mất mặt trong lần luyện binh tới sao?

      Tông Chính Lâm cầm bức thư của Mộ Tịch Dao, cẩn thận đọc.

      Đêm dài yên tĩnh, hắn có chút nhớ nhung dáng vẻ mềm mại của tiểu nữ nhân khi nàng chơi xấu làm nũng. Đã hơn nửa tháng, trong phủ liên tục có việc xảy ra, nàng chẳng được rảnh rỗi.

      Lại cầm tờ giấy cuối của mỗi bức thư có “dấu ấn” của Thành Khánh , tiểu tử kia ở Đan Như uyển được mẹ nuôi thả, nhất định nhảy nhót rất vui vẻ.

      Tông Chính Lâm nhìn hộp đầy thư, cảm thấy mình phải nhanh chóng tiêu diệt phản đảng .

      Vì vậy ngày thứ hai chúng tướng sĩ phát , thần sắc của Lục điện hạ càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, tốc độ tiến binh có vẻ tăng thêm vài phần. Nếu chỉ có mình Lục điện hạ khác thường, có lẽ mọi người chỉ cảm thấy quân tình khẩn cấp. Thế nhưng ngay cả Ngũ điện hạ cũng có vẻ mặt này, nên khiến cho mọi người trong đội ngũ nghiêm túc hơn rất nhiều, mọi người nghiêm túc tiến lên , ánh mắt liếc nhìn sang Nghiêm Thống lĩnh, càng dám lên tiếng.

      ******

      Tại Hoàng cung Thịnh Kinh, Hách Liên Mẫn Mẫn dẫn theo Tô Lận Nhu cùng hai Thứ phi đến thỉnh an Thục phi nương nương. Sau đó lên kiệu, theo bà đến Phụng An cung bái kiến Thái hậu.

      Mới vào chính điện, Hách Liên Mẫn Mẫn thấy mấy vị công chúa ngồi ghé bên cạnh Thái hậu chuyện . Lúc này mặt đương kim Thái hậu là vẻ tươi cười hiền hòa.

      “Thái hậu nương nương, thần thiếp dẫn theo nữ quyến nhà lão Lục đến vấn an ngài”. Thục phi tươi cười đúng mực, cung kính hành lễ. Đám người Hách Liên Mẫn Mẫn phía sau cung kính làm theo, theo sát Thục phi nương nương, thỉnh an Kim Thái hậu .

      “Miễn lễ”. Kim Thái hậu khẽ nâng tay phải, bộ móng tay giả màu vàng cực kỳ bắt mắt.

      Thục phi đến chỗ đám phi tần ngồi xuống, Hách Liên Mẫn Mẫn tự giác ngồi vào chỗ của mình phía dưới Ngũ hoàng tử phi.

      “Lục đệ muội ngủ ngon giấc ? Sao mắt có vẻ sưng thế?”. Tông Chính Oánh ngồi phía đối điện hỏi Hách Liên Mẫn Mẫn.

      Thái hậu nhìn qua, quả mắt hơi sung.

      “Vợ lão Lục ,làm sao vậy? Buổi tối nghỉ ngơi tốt sao, hay là làm việc quá sức? Phải chú ý quý trọng thân thể , ai gia vẫn chờ ôm tằng tôn đó.” Bụng của Hách Liên thị chậm chạp thấy động tĩnh, Kim Thái hậu lúc nào là nhớ mong.

      Hai tay Hách Liên Mẫn Mẫn đặt đầu gối, ngồi thẳng tắp, tư thái vô cùng tốt.

      “Khởi bẩm lão tổ tông…, thiếp vẫn dùng dược thiện điều dưỡng cơ thể. Tối hôm qua dùng dược hơi muộn cho nên sáng nay mắt mới hơi sưng”.


      “Dù là dùng dược thiện cũng phải chú ý giờ giấc, con nối dõi là việc hàng đầu, nhớ nhắc nhở đám hạ nhân hầu hạ chút. Nếu cũng uổng công , có tác dụng, lãng phí bận rộn hồi”. Thái hậu nghe nàng ta chủ động dùng thuốc, mặt có vẻ hài lòng.

      “Lục đệ muội thân thể điều dưỡng thế nào ? Khi nào có thể hoàn thành tâm nguyện ôm tằng tôn của lão tổ tông?”. Ánh mắt của Tông Chính Oánh vô cùng sắc bén. Hôm nay nàng nhìn mà thấy cả nhà Tông Chính Lâm thì thấy thực chướng mắt. Sủng ái của Thục phi suy giảm, nàng tạm thời thể động vào, nhưng Hách Liên thị vẫn có thể làm khó dễ chút.

      Hách Liên Mẫn Mẫn sớm chuẩn bị bị nàng ta gây khó dễ, nhưng ngờ Tông Chính Oánh chút e dè khó dễ mình trước mặt Thái hậu.

      “Ma ma cần an tâm dùng canh hai ba tháng, còn về phần con nối dõi thì phải xem duyên phận”. mặt Hách Liên Mẫn Mẫn lộ chút vẻ thẹn thùng, nhìn có vẻ giống như ngượng ngùng khi người khác nhắc đến chuyện tế nhị.

      “Sao bổn cung lại nghe Lục đệ thường xuyên nghỉ ngơi ở viện của Mộ Trắc phi, đến phòng đệ muội nhiều lắm?”

      câu nói của Tông Chính Oánh đem hai chuyện Mộ Tịch Dao bá sủng và Hách Liên Mẫn Mẫn giữ được tâm Tông Chính Lâm bày ra trước mặt mọi người.

      Thái hậu nhíu mày dò xét nhìn Tông Chính Oánh, vẻ mặt nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn cũng thay đổi.

      “Lời này là ?”. Phủ lão Lục xảy ra chuyện gì , quy củ đâu hết rồi?

      Thục phi nhìn về phía Hách Liên thị, chỉ sợ nàng ta hiểu chuyện, trả lời làm hỏng chuyện. Nào biết lần này Hách Liên Mẫn Mẫn hiểu chuyện lạ lùng, lại vì Mộ Tịch Dao giải thích.

      “Bẩm Lão tổ tông, cũng có chuyện gì”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn về phía Tông Chính Oánh, nhẫn nại giải thích vướng mắc. “Cái thai này của Mộ thị bất ổn, điện hạ đương nhiên lo lắng nhiều hơn chút. Qua đêm chăm sóc cũng là lẽ thường. Huống hồ đều nghỉ ở giường bên, cách bình phong, cũng coi là hỏng quy củ”.

      là như thế nào đương nhiên là Hách Liên Mẫn Mẫn tự , nhưng mà lúc này lại phải trả lời như vậy, nếu hậu viện có quy củ, lão tổ tông nhất định vui.

      Thái hậu nhớ đến lời của trụ trì An Quốc tự , nhớ đứa này phúc vận vô cùng tốt, hoạt bát hiếu động cũng là chuyện tốt. Thông cảm Mộ thị hoài thai vất vả, nghi ngờ trong lòng cũng tiêu tan ít.

      “Hơn nữa, điện hạ cũng làm hỏng quy củ vì Mộ thị . Trước khi rời kinh, Lục điện hạ mỗi tháng đều các viện , thực sự giống như lời công chúa vừa nói. Có lẽ công chúa nghe lầm , hoặc là bị người lừa gạt”.

      Tin tức của Tông Chính Oánh đến từ đâu , Hách Liên Mẫn Mẫn chờ nàng ta tự nói ra ý đồ của mình.

      Trước khi vào cung Tô Lận Nhu đã được Hách Liên Mẫn Mẫn khuyên nhủ , hai người sớm thống nhất, dù trong lòng tình nguyện nhưng mặt vẫn tỏ vẻ đồng ý.

      Vạn Tịnh Văn và Trương thị chỉ là thứ phi, ngay cả tư cách trả lời trước mặt Thái hậu cũng có, nếu hỏi đến các nàng, chỉ được im lặng đứng hầu. Lúc này thấy Hách Liên Mẫn Mẫn trả lời như vậy , trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nhưng mặt lại lộ chút gì.

      Thái hậu thấy nữ nhân hậu viện của phủ Tông Chính Lâm coi như hòa thuận, trong lòng hết lo lắng. Nhưng đối với tin tức của Tông Chính Oánh lại vui.

      “Tứ nha đầu, lấy thân phận của ngươi sao lại dễ dàng tin vào những thông tin lệch lạc như vậy, còn bừa trước mặt mọi người. Hơn nữa ngươi để ý chuyện trong phủ Lục đệ ngươi làm gì? Ngươi còn cần thể diện, tôn trọng nữa ?”. Kim Thái hậu là điển hình của nữ nhân hậu cung , đối với phẩm hạnh của nữ tử cầu rất cao. Lúc này bà ta thấy Tông Chính Oánh có vẻ hơi quá phận, đương nhiên phải răn dạy đôi lời .

      “Giờ ngươi cũng đã là đương gia chủ mẫu, chuyện gì mới là quan trọng ngươi còn cần ai gia cho ngươi biết hay sao? Vừa rồi còn đến nhà lão Lục, còn nhà của ngươi sao? Còn để cho ma ma xem qua rồi điều dưỡng cho tốt ?”

      Thái hậu vừa nhắc , chỉ sắc mặt Tông Chính Oánh thay đổi, mà ngay cả Hách Liên Mẫn Mẫn cũng thấy bất ngờ.

      Vốn nghĩ rằng Thái hậu chỉ răn dạy Tông Chính Oánh biết ăn nói cẩn thận, nghe người xúi giục. ngờ lão tổ tông còn dẫn chuyện xa hơn, đến cả chuyện riêng trong phủ công chúa.

      Hách Liên Mẫn Mẫn liếc nhìn Tông Chính Oánh, trong lòng thầm bật cười.

      Cái tát này là kêu.
      Sweet you, AELITA, levuong12 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Giáng sinh an lành

      Chương 146: Lật mình


      Edit: Linh Sờ Tinh


      Tông Chính Oánh giận dỗi, nhìn bóng lưng Thục phi và Hách Liên thị, trong mắt ánh lên vẻ hung ác nham hiểm. Xem thường Chính phi kia của Tông Chính Lâm! ngờ thiếu chút nữa tự chuốc lấy họa.

      “Công chúa điện hạ, bản cung nghe ngự hoa viên có trân phẩm hoa sen Hán cung, muốn xem. biết Công chúa có hứng thú cùng bình phẩm ?”

      Kiệu của Tề phi dừng trước mặt Tông Chính Oánh, màn che được vén lên, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận đầy ý cười. Bên trong cỗ kiệu hoa lệ, xuyên qua rèm châu, có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của vị cung phi ngồi ngay ngắn. Đối mặt với Tông Chính Oánh, chỉ thoáng gật đầu, ngay cả câu hỏi thăm cũng có.

      Tông Chính Oánh lạnh nhạt đánh giá vị Phó Chiêu nghi gần đây rất được sủng ái, nhưng khi thấy cả người nàng ta mặc trang phục thanh lãnh, đầu chỉ cài cây trâm ngọc châu vô cùng thu hút. Đến gần nhìn, đột nhiên phát cây trâm này là trang sức hiếm thấy, đây chẳng phải là cây trâm trong đôi trâm mà Nguyên Thành Đế từng thưởng chiếc cho Thục phi sao? Khó trách vừa rồi sắc mặc của Thục phi khi nhìn thấy vị tân sủng phi này vô cùng tốt.

      “Được Tề phi nương nương mời, bản cung đương nhiên vui vẻ”. Tông Chính Oánh cầm roi ngựa, quay người sai hạ nhân chuẩn bị, cũng cùng Tề phi hàn huyên, chỉ lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt nghiêm trang của nữ nhân ngồi trong kiệu .

      Tính tình lạnh nhạt như thế trước mặt Nguyên Thành Đế như thế nào nhỉ?

      *****

      “Chủ tử, hai ba ngày nay Hách Liên đại nhân thầm giao tiếp. Những người gặp ông ta, là thống lĩnh Phó Tác Dực và thái giám tổng quản phòng Kính Vương Thụy Vương công công. Ngoài ra, bình thê của Hách Liên đại nhân, và phu nhân của An quốc công gặp gỡ rất thân mật”.

      Vệ Chân báo cáo tin tức của ám vệ xong, cúi đầu chờ Dao chủ tử ra chỉ thị.

      Mộ Tịch Dao nghiêm mặt, gác bút lông Hồ Châu trong tay sang bên.

      Lá gan của Hách Liên Chương quả nhiên , còn dám thông đồng với An quốc công phủ. Mấy tháng trước lão Quốc công trụ được nữa, qua đời, Nguyên Thành Đế chỉ lạnh nhạt sai người đến bái tế. Sau đó vung bút, tấn phong trưởng tử của Quốc công phủ thế vị. Vị Quốc công gia mới thăng quan này chính là đại cữu của Đại hoàng tử Tông Chính Thuần, huynh trưởng của Quý phi Lý thị người bị Mộ Tịch Dao gián tiếp đưa “dưỡng bệnh”, tại ở Ngọc Diệp cung.

      Hách Liên gia lại dám bí mật lại với Đại hoàng tử sau lưng Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao đoán hẳn là hai bên đều có mục đích thể cho ai biết. Thân là nhạc gia của Lục điện hạ lại làm những việc như vậy, Hách Liên Chương chắc chắn thể nghĩ đến Tông Chính Lâm vui. Ông ta làm việc ngược lẽ thường, hẳn là có sẵn đường lui. Lão hồ ly định dùng cái gì để xoa dịu Tông Chính Lâm?


      “Thống lĩnh Phó Tác Dực?”. Người này Mộ Tịch Dao quen, nhưng mà cấp của , Cửu môn đề đốc Hoắc Thiếu Quang nàng có nghe Tông Chính Lâm nhắc tới vài lần.


      “Người này là trong số những trọng thần tâm phúc mới được đề bạt gần đây. Con thứ ba vào cung được Hoàng thượng nhìn trúng. Mấy tháng ngắn ngủi thăng tới Nhị phẩm Chiêu nghi. giờ rất được sủng ái, trong cung ngoài Thục phi nương nương ra có ai có thể áp chế nàng ta”.


      Mộ Tịch Dao gật đầu. Động tác của Nguyên Thành Đế là mau. Phó Chiêu nghi? Lần tới tiến cung thỉnh an, phải nhìn cho kỹ mới được.


      vậy , Hách Liên gia muốn lợi dụng nhân mạch trong hậu cung để đưa Hách Liên Uy Nhi vào phủ Tông Chính Lâm? Liệc nước cờ này có phải chính xác?


      thẳng ra ? Bọn họ định làm thế nào mà nhân lúc Bát hoàng tử tuyển phi, lại nhét được con vào phủ Lục hoàng tử? Việc này ràng là kết bè kết cánh, Hách Liên Chương thuộc phái bảo hoàng, ông ta định làm như thế nào để giữ được cái mũ quan đầu đây?

      “Cũng tốt. Hách Liên Chương bắt đầu, vậy ván cờ này cuối cùng cũng phải là có kẽ hở”. Mộ Tịch Dao trong lòng trầm tĩnh, lại cầm bút lên. “Vệ đại nhân cần lo lắng việc bên kia nữa, chỉ cần để lại hai ám vệ ở Hách Liên phủ, những người còn lại cứ rút về. nay phải đợi tin tức trong cung ”. Chiến trường nay đổi thành hậu cung, ám vệ đương nhiên có tác dụng. Thay vì mạo hiểm dễ bại lộ tung tích, thà im lặng chờ đợi.

      Mộ Tịch Dao cho người hầu lui xuống, mình ngồi trước thư án hoàn thành công việc mà đại Boss phân công hàng ngày. bên viết thư tình cảm buồn nôn, tạo niềm vui cho boss. bên cảm thán hướng của việc này có chút làm cho nàng buồn rầu a.

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ nàng lại muốn dây vào cung đấu? Hơn nữa thời gian này cũng thích hợp. Nếu mình đối nghịch với thị thiếp của cha chồng, liệu có phải là hơi thái quá?

      Trong phim cung đấu chẳng phải là cùng hậu cung của Kiến An Hoàng đế ganh đua thị phi, tranh đến mức ngươi chết ta sống? Lúc này đại Boss còn chưa đăng cơ, nàng mới là sủng phi liền biểu thái độ… Làm như vậy khác gì muốn tranh nổi bật, làm vai diễn chính. Mộ Tịch Dao bĩu môi, nếu là quay phim, kể cả được coi là tăng ca lương cao, nàng cũng vừa ý.

      Hách Liên gia ngày càng làm mưa làm gió, khoản này phải ghi vào sổ nợ tính kĩ!

      Trong thư Mộ Tịch Dao gửi cho Lục điện hạ, tâng bốc mình vất vả đứng ra lo liệu việc nhà như thế nào, vì Lục điện hạ mà nhiều phen chịu nhục, nội dung thư thực cảm động lòng người, tình sâu nghĩa nặng. Cuối cùng còn quên nhắc Tông Chính Lâm nhớ tìm đầu bếp Thục Trung về cho nàng, nếu có thể đưa người trước đến Thịnh Kinh còn gì bằng. Lý do là vì cái bụng bầu của nàng, gần đây cực kỳ kén chọn đồ ăn.

      Ba ngày sau, trong cung truyền ra tin tức.

      Quý phi nương nương dưỡng bệnh nhiều ngày trong cung, rốt cục được ngự y xác nhận thân thể, Nguyên Thành Đế tự mình qua chuyến, sau đó tất cả khôi phục như ban đầu.

      Sáng sớm chúng phi tần đến cung Hoàng quý phi thỉnh an, thấy Quý phi nương nương tuy nhiều ngày chưa lộ diện, nhưng thần sắc vẫn tốt, lời và việc làm so với lúc trước thu bớt vẻ kiêu căng. Bởi vì lão Quốc công qua đời, nên quần áo người cực kỳ thanh nhã, đầu chỉ cài cây mộc trâm, chuyện khách sáo hơn trước, đối với người khác cũng có vẻ xa lánh hơn.

      Đến khi thỉnh an xong, đầu tiên là Quý phi nương nương hành lễ với Hoàng quý phi, sau đó trầm mặc dẫn người rời . Toàn bộ quá trình, hề có nửa câu tán chuyện, lạnh lùng ngồi nửa khắc đồng hồ. Hoàn toàn có chút tươi cười cho người cũ , ngay cả câu thăm hỏi bắt đầu cũng hề lưu lại.

      “Quý phi khỏi bệnh rồi?”. Mộ Tịch Dao giật mình nhìn Vệ Chân, sai ma ma đem Thành Khánh sang bên chơi đùa.

      Tuy rằng sớm lường trước, chỉ bằng vụ án của Liễu phi là thể nào triệt để đánh bại được Quý phi, nhưng cũng ngờ Nguyên Thành Đế nhanh như thế bỏ lệnh cấm túc. Lão Quốc công mất, thù hận trong lòng Quý lại tăng gấp trăm lần. Mộ Tịch Dao chưa bao giờ để nữ nhân này vào mắt, nhưng vẫn thầm đề phòng ngày nào đó nàng ta chó cùng dứt dậu, làm ra chuyện kích động gì đó. Liều mạng với người điên nàng còn muốn đâu.

      “Ba ngày nay Phó chiêu nghi có tiếp xúc với Quý phi ?”. Có thể giúp cho Lí thị được ra sớm trước mặt Nguyên Thành Đế ngoài con của Phó Tác Dực ra cũng tìm nổi ai khác. Bước cờ này của Hách Liên đại nhân chính là núp bóng cây lớn, hiệu quả thực nhanh chóng.

      “Lúc cung của Phó chiêu nghi bị cháy, may mà có Quý phi nương nương quyết đoán kịp thời, chỉ huy cung nhân thỏa đáng, mới cứu được tính mạng nàng ấy”. Vệ Chân dám khinh thường thủ đoạn của Hách Liên gia. Ngay cả phóng hỏa cũng dám thiết kế, vậy quân cờ bí mật đương nhiên thể thiếu.

      “Nàng ta chạy cũng nhanh”. Mộ Tịch Dao vui vẻ. Phó Chiêu nghi và Quý phi mặc dù cùng ở cung phía đông, nhưng ở giữa vẫn còn cách cung của Tề phi. Nếu như thế là Quý phi xử đắc lực, hay là Tề phi tai điếc mắt mờ?

      “Người ở giữa là người chết rồi chắc? Trò diễn này cũng có thể qua mắt được Hoàng thượng?”. Mộ Tịch Dao coi thường .

      Vệ Chân dần dần thích ứng với việc Dao chủ tử luôn tùy ý chuyện mình hề có quy củ. Quy củ trong cung so với trong phủ còn nhiều hơn, chủ tử thích tuân theo, Điện hạ cũng miễn cưỡng, nên càng dám có ý kiến.

      “Tề phi nương nương dẫn người ngự hoa viên tiêu thực, ở trong điện”. Vệ Chân bẩm báo chi tiết.

      “Trùng hợp như vậy, cơm tối trong cung của Tề phi thực là “phú quý viên mãn”, chọn giờ Tuất ba khắc tiêu thực, là vất vả nàng ta”. Mộ Tịch Dao rung đùi đắc ý, hoàn toàn có dáng vẻ đoan trang.

      Mặt Vệ Chân co rút. Câu “Phú quý viên mãn” phải là các món ăn trong cung đình, mà là bàn tiệc long trọng trong Tụ Tiên lâu. Gần nhất là mười mấy năm trước mừng đại hôn của Thái tử, đồ ăn gần nghìn món. bàn tiệc cũng đủ mấy trăm người cường tráng ăn no.

      Nguyên Thành Đế cũng dễ dàng . Mộ Tịch Dao cảm thán. Làm Hoàng đế vẫn phải nhắm mắt mở mắt với mấy thủ đoạn vụng về của nữ nhân này, sức nhẫn nại này của ông ta , nàng bằng.

      Người đứng đầu Thịnh Kinh, chắc là cảm thấy Quý phi bị thua thiệt vì lúc An Quốc công qua đời được xuất cung bái tế, nên bây giờ cảm thấy việc của bà ta cũng lắng xuống, nên mới tương kế tựu kế để thả người ra.

      Làm Hoàng đế đúng là cáo già, ông vua nào cũng đều là diễn viên xuất sắc nhất!

      Quý phi, Tề phi, Phó chiêu nghi. Ba nữ nhân này bị trộn lẫn chỗ, tất có rất nhiều chuyện phiền hà. Đúng là Thục phi nổi bật quá, khiến người ghen ghét. Mộ Tịch Dao làm người trong phủ Lục điện hạ, chỉ đành bị vạ lây theo.

      Nhưng Hách Liên Chương nắm rất tâm tư của Nguyên Thành Đế, hổ là cận thần .

      có tin tức. Vở kịch vui này vừa mới bắt đầu, ta cũng từ từ xem ”. Mộ Tịch Dao vẫn luôn quan sát khắp nơi, có thể đoán được thủ đoạn kế tiếp của Hách Liên Chương.

      Quả nhiên, sau vài ngày Nguyên Thành Đế lật thẻ bài của Quý phi hai lần, sau đó Phó chiêu nghi cũng cam chịu yếu kém. Nhưng Thục phi, vẫn vững vàng như cũ, cho dù nữ nhân của Hoàng đế có nhiều hơn nữa, Nguyên Thành Đế luôn có vài ngày kiên trì đến cung Thục phi nương nương. Điều này làm cho nữ nhân hậu cung càng nhìn được ràng, vị trí này của Thục phi nương nương vững chắc …

      *****

      Phó Chiêu nghi hé miệng cười trước mặt Hoàng đế. Mỹ nhân lạnh lùng , thỉnh thoảng cười nên càng khiến người kinh diễm, sến súa cầu tình, tán dương vài câu, Nguyên Thành Đế vẫn cực kỳ vừa ý. Nhưng vì báo ân cứu mạng, mà Chiêu nghi nương nương ba lần bốn lượt tung chiêu, cuối cùng cũng thuyết phục được Hoàng đến đến chỗ Quý phi nương nương hai lần.

      Có qua đương nhiên phải có lại, hai người từ từ thân thiết , giao thiệp cũng nhiều hơn.

      Ngày hôm đó Hách Liên Mẫn Mẫn đến hậu cung vấn an, phải gặp Tông Chính Oánh, mà là đầu lĩnh của “Hách Liên đảng”, Quý phi nương nương.

      Châm chọc nhất là, Hách Liên Mẫn Mẫn phải giao phong với thế lực trong nhà mình, trận này, Mộ Tịch Dao nghe phía sau rất rầm rộ.

      Trong cung Phụng An rất náo nhiệt, đám phi tần công chúa đều nịnh nọt Kim Thái hậu tươi cười mãi thôi.

      “Nghe Thịnh Kinh có nữ tử tài hoa, là nhị tiểu thư của phủ Thái sư Du Hồng . Năm đó bài thơ “ Vịnh Tơ” đứng đầu hội thi thơ, quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm”.

      Đề tài chuyển đến nữ nhân gia, từ đệ nhất mỹ nhân cho đến nữ nhân tài hoa khiến người ta ao ước.

      Lông mày của Tông Chính Oánh nhướng lên, “ “Vịnh Tơ” của Du Hồng đương nhiên là tác phẩm vô cùng xuất sắc. Nhưng mà thơ từ của Gia Cát Lịch vẫn được coi là có hai ở Thịnh Kinh, ai sánh kịp”.

      Gia Cát Lịch chính là viên ngọc quý của trọng thần Gia Cát đại nhân , những thông văn thơ, còn có tướng mạo phi phàm.

      Tông Chính Oánh vừa ra, lập tức nhận được mọi người đồng ý. Thơ văn của Gia Cát Lịch, chút nữa là được vào “Hoằng văn tập” . Trong số các nữ tử, tên tuổi nàng vô cùng nổi bật.

      “Lời này có chút thiên vị. Nô tì còn biết ít nhất hai người, chỉ có văn chương thua gì Gia Cát tiểu thư, mà ngoại hình cũng thua kém bao nhiêu”. thanh lạnh nhạt của Phó Chiêu nghi hấp dẫn chú ý của mọi người, đến Kim Thái hậu cũng tò mò chờ đợi câu tiếp theo của nàng.

      Còn có người có thể sánh ngang với Gia Cát Lịch? Hơn nữa còn có hai vị. biết là thần thánh phương nào?
      minhhanhng, Sweet you, AELITA11 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Giáng sinh an lành

      Chương 147: Khua chiêng

      Edit: Linh Sờ Tinh

      người là Nhị tiểu thư Hách Liên phủ tiểu thư Hách Liên Uy Nhi”. Phó Chiêu nghi lạnh nhạt đáp, thần thái vẫn cao ngạo như trước. “Tiểu thư Uy Nhi từng có “Cách giải mới về Kinh phật”, từng được viện trưởng viện Hàn Lâm khen ngợi”.

      “Về người còn lại , cũng có quan hệ sâu xa với Lục hoàng tử phi đấy. Mọi người ngại đoán thử xem”.

      “Chẳng lẽ Hách Liên gia xuất hai vị tài nữ? Vị còn lại là vị muội muội nào của Lục hoàng tử phi sao?” Tào Sung Hoa tò mò hỏi.

      “Sung Hoa đoán sai rồi. Vị thứ hai là Trắc phi Mộ thị của Lục điện hạ. Đây phải là có quan hệ sâu xa với hoàng tử phi sao?”

      Mộ thị? Mọi người kinh ngạc. “Cách giải mới về Kinh phật” của Hách Liên Uy Nhi được chú ý, còn Mộ thị chưa từng được truyền ra là có tài danh gì.

      “Mộ Trắc phi còn có làm thơ làm văn gì sao? Sao chưa từng nghe ?”. Tam công chúa Tông Chính Dung cực kỳ buồn bực. Theo lẽ người có thể so sánh với Gia Cát Lịch, chắc chắn phải sớm nổi danh. Mộ trị ngoại trừ có cửa hàng Giai Nghệ phường và mồm miệng lanh lợi, cũng nghe có thanh danh khác.

      “ Tài danh của Trắc phi lộ ra là vì nàng ấy cực kỳ khiêm tốn. Cụ thể văn thơ như thế nào nô tỳ biết”. Phó Chiêu nghi úp mở, nửa như tiếc nuối, hiển nhiên là thể làm cho mọi người thỏa mãn.

      “Chiêu nghi cũng biết làm sao có thể nhận định nàng ta có tài văn chương nổi bật?”. có căn cứ mà chỉ miệng ai tin.

      “Nô tỳ dám như vậy đương nhiên là có căn cứ. Khen ngợi văn chương nàng ấy xuất chúng phải là nô tỳ, mà là đương kim thánh thượng”.

      Lúc làm bạn ở Ngự thư phòng, Phó Chiêu nghi từng ngẫu nhiên nghe Nguyên Thành đế với hạ thần, “Tài văn của Mộ thị quả vô song trong giới nữ lưu”. Lần đầu nghe thấy lời này, Phó Chiêu nghi cảm thấy ghen ghét. Nàng cũng được coi như là có chút tài danh, nhưng chưa từng lọt vào mắt Nguyên Thành đế. Hoàng thượng cũng từng xem qua thơ nàng làm, nhưng cũng chỉ khen câu “chữ tốt” mà thôi.

      Đẩy Mộ Tịch Dao ra vào lúc này , quả nhiên cả Phụng An cung đều bất ngờ.

      Miệng vàng lời ngọc của Nguyên Thành đế, đương nhiên ai dám nghi vấn. Về phần vì sao hoàng thượng lại coi trọng Mộ thị như thế, Phó Chiêu nghi biết, các nàng cũng dám lại hỏi tiếp.

      Kim Thái hậu vo cùng tin tưởng Nguyên Thành đế. Biết Nguyên Thành đế chính miệng tán dương Mộ thị, đương nhiên cũng gật đầu tán đồng. “Mộ thị cũng tốt. Học rộng tài cao, rất hiếm có”. Hơn nữa lại là phúc thọ song toàn, là người có thiên mệnh do chính đại sư . Đương nhiên, Thái hậu tùy tiện ra việc này.

      Thái hậu cũng chỉ nhớ mấy vị Chính phi của hàng bối nhi. Nhưng Mộ thị lại là trường hợp đặc biệt, tuy phải là hoàng tử phi, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc so với bất cứ ai. Nha đầu kia tâm tư nhanh nhạy, hơn nữa chỉ cần đó là người ghen tị bá sủng, Thái hậu vẫn có ấn tượng rất tốt với nàng.

      “Trắc phi đúng là người khiêm tốn, nô tỳ thực là chưa từng nghĩ đến”. Tào Sung Hoa cảm thán.

      “Đúng vậy a, Mộ thị chỉ tài đức tốt, ngay cả tài sinh dưỡng cũng có”. Tề phi ca ngợi.

      Thục phi lẳng lặng ngồi, dù vậy vẫn ung dung quan sát thái độ khác thường của đám nữ nhân này, vòng vèo loanh quanh tán thưởng Mộ Tịch Dao. Biết việc này tất có chỗ đúng, nhưng lại nhìn ra bên trong nên bà chỉ có thể thầm chú ý, sắc mặt thận trọng.

      Chẳng lẽ là muốn nhân dịp Mộ nha đầu ở đây, thể phản nên mới mưu tính gì đó? Nhìn Quý phi từ đầu tới cuối lời, nếu biết còn tưởng rằng thị đứng ngoài xem cuộc vui.

      Đáng tiếc Thục phi tranh đấu với nàng ta phải mới hai ngày, mười mấy năm qua, có ai có thể hiểu nhau hơn đối phương. Quý phi “bị” dưỡng bệnh ở Ngọc Diệp cung, tức giận mới là chuyện lạ. Lần này vừa mới được thả ra mấy ngày, còn tìm chuyện đổ lên đầu Mộ nha đầu? Nếu chỉ là trùng hợp, Thục phi cũng cảm thấy thể tin tưởng.

      “Trắc phi vào phủ ba năm, dưới gối có con trai trưởng, nay lại mang thai. Con nối dõi của điện hạ hưng vượng là chuyện tốt”. Tam công chúa Tông Chính Dung bị ảnh hưởng của mẹ là Hoàng Quý phi,thái độ với Mộ Tịch Dao cũng coi như là hòa thuận. Lời này là có hảo ý, đáng tiếc lại bị Tông Chính Oánh thêm vào thành ý vị khác.

      “Trong phủ Lục đệ, chỉ có Trắc phi là có động tĩnh, có vẻ hơi quạnh quẽ”. Lần trước bị Thái hậu răn dạy, lần này Tông Chính Oánh rất cẩn thận, dám quá mức, chỉ dám khơi mào thôi.

      “Lần này Lục điện hạ bình định Thục Trung, nếu có thể tiêu diệt phản đảng là lập đại công. Hoàng thượng đương nhiên thiếu ban thưởng. Đến lúc ấy mà có ban thưởng vài nữ nhân vào phủ, để điện hạ khai chi tán diệp, chẳng phải dễ dàng hơn ư”. Tề phi cầm khăn, che miệng e lệ cười.

      Ánh mắt của Thục phi quét qua, cuối cùng cũng hiểu vì sao những nữ nhân này lại phí công phu như thế. ra là muốn nhét nữ nhân cho nhi tử của mình. Chuyện này có hơi kỳ lạ. Dám chuyện này trước mặt mình, bọn họ sợ mình nghi ngờ đề phòng? Chuyện này hẳn là còn điều gì khác nữa… mà nguyên nhân mình chưa ?

      nay Hoàng Quý phi tuyển Trắc phi cho Bát điện hạ, sao thuận tiện để ý vài người tốt cho Lục điện hạ. Con nối dõi của các hoàng tử đông lão tổ tông nhìn cũng vui mừng?”

      Hoàng Quý phi ngồi dưới tay Kim Thái hậu, nhìn đám nữ nhân người này câu, người kia lời, thực náo nhiệt. hiểu sao vấn đề lại đột nhiên chuyển sang đến nàng, biết Thái hậu có để bụng hay .

      “Mọi người thử xem, nếu Uy Nhi tiểu thư và Mộ Trắc phi ở cùng chỗ, có phải là đặc biệt thú vị hay ? Hai người đều là giai nhân tài mạo xuất chúng của Thịnh Kinh, lại đồng thời làm bạn bên cạnh điện hạ, nếu thế cũng là giai thoại. chừng hai người hợp ý nhau, cùng sáng tác ra các tác phẩm, nếu vậy chẳng phải là có tác phẩm để đời với thiên hạ hay sao, đến lúc đó nữ tử ở Thịnh Kinh có thể được dựa hơi mà nâng cao uy thế đó”. Tào Sung Hoa hưng phấn tưởng tượng, lời ra tuy to gan, nhưng cũng có vài phần hấp dẫn.

      Kim Thái hậu có hứng thú với việc nữ nhân nào vào phủ nào, nhưng lại để bụng chuyện con nối dõi của hậu bối. Vốn lưu ý, lại nghe Tào Sung Hoa như vậy cảm thấy có vẻ thú vị, khỏi bắt đầu chú ý đến Hách Liên Uy Nhi…

      “Sung Hoa là muốn tận mắt chứng kiến câu chuyện truyền kỳ Nga Hoàng Nữ ?”. mặt Quý phi mang theo ý cười, chỉ ý trong lời của Tào Sung Hoa.

      Hách Liên Mẫn Mẫn rốt cục cũng đợi được trò hay, trong lòng hề có sợ hãi, mà là nhàng thở phào. Như vậy cũng tốt, nếu tránh thoát, bằng sớm chấm dứt , miễn trong lòng có gai mãi thoải mái.

      “Nếu là như thế, chỉ cần lão tổ tông cho cái ân điển, chẳng phải là mọi việc đều xong sao?”. Tông Chính Oánh ngồi dựa vào cánh tay Thái hậu, làm trò trước mặt bà.

      An Quốc công phủ cũng vun vào, nếu chuyện này hoàn thành, chỉ lót đường cho ba nhà, mà còn có thể làm cho Mộ Tịch Dao trơ mắt nhìn Tông Chính Lâm bị nữ nhân khác lôi , chắc chắn có thể làm cho nàng ta thống khổ.

      “Các ngươi là, còn ở chỗ này càn rỡ. Hậu viện lão Bát mới là chuyện quan trọng. Hoàng Quý phi phải để ý chút. Nhưng nếu nhắc đến Hách Liên Uy Nhi, cũng nhìn kỹ chút. Nếu tốt, đến lúc đó suy nghĩ lại cũng muộn”. Thái độ của Kim Thái hậu có vẻ buông lỏng, Quý phi và Phó Chiêu nghi nhìn nhau, ý cười trong mắt lên rất nhanh rồi biến mất, sau đó hẹn mà cùng phụ họa ý tứ Thái hậu.

      Đến lúc này Thục phi cũng hiểu Hách Liên Uy Nhi là như thế nào. Sao lại có nhiều người vun cho nàng ta như vậy? Nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn vẫn đoan trang ngồi dưới kai, khuôn mặt nghiêm chỉnh buồn vui, đúng là chút biến hóa.

      Trở về phải hỏi cho ràng, vấn đề này hình như có chút ý sâu xa.

      minhhanhng, Sweet you, AELITA15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :