1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lady Trần

      lady Trần New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      truyện hay quá, chờ mong chương mới:th_57:

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 132: Dành Dành

      Edit: Linh Sờ Tinh

      (Hoa Dành Dành xem thông tin https://vi.wikipedia.org/wiki/D%C3%A0nh_d%C3%A0nh )

      “Tỷ tỷ, bắt đầu nhé?” Mộ Tịch Dao cười, quay đầu nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn với khuôn mặt căng cứng, nàng chẳng hề cảm thấy khó chịu khi bị người khác lạnh nhạt.

      “Nếu muội có thể đào ra gian tế đương nhiên càng nhanh càng tốt”. Hách Liên Mẫn Mẫn tuy gật đầu nhưng lại rất chướng mắt với dáng vẻ của Mộ Tịch Dao , nhưng nghĩ đến nội gián của phản đảng thì cục tức nghẹn ở cổ họng lại càng làm thị hận hơn.

      “Phương là lão nhân trong nội cung, cực kỳ tinh thông trong việc điều tra về hương dược. Hôm nay tất cả đều nghe nàng phân phó, lần lượt từng người tiến lên để kiểm tra”.

      , xin phiền ”.

      Phương là người có dáng cao gầy , tóc vấn gọn sợi rối, vẻ mặt nghiêm túc với ánh mắt sắc bén.

      giấy viết thư có lưu lại mùi hương, rất nhạt. Nhưng mùi hương này là do giấy được dùng một loại phấn trong thời gian dài, nên khi có người dùng đến nó mùi hương này sẽ lưu lại da do tiếp xúc, nhất là sau khi tiếp xúc với mồ hôi sẽ ngấm vào da. Giờ từng người các ngươi để tay vào chậu này, ngâm trong nước lát. Kết quả như thế nào, sau đó ta giải thích”.

      Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm vào đám nữ nhân ở trong phòng, trong lòng cảm khái, cái lý do này quá miễn cưỡng vô lý ,nhưng thật ngờ lại đúng chỗ sơ hở. May là nữ nhân Đại Ngụy có thói quen dùng hương nên lúc này mới giảm bớt việc cho mình.

      “Nha đầu trong viện Ngũ thị và Khổng thị tới trước, sau đó là người hầu hạ Tề thị”. Mộ Tịch Dao tiện tay chỉ, quy định luôn trình tự của mọi người.

      Ngũ thị nghe vậy thì đứng dậy, cung kính hành lễ. Sau đó cho từng nha hoàn tiến lên để Phương xem xét.

      Một lát sau, tay của bọn họ đều ngâm qua nước rồi duỗi về trước, để các vị chủ tử nhìn .

      Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn một đám các đôi tay ướt đẫm, ngoài việc ướt nước thì cũng chẳng thấy có gì khác biệt, nghi ngờ nhướng mày.

      “Người của viện Ngũ thị, tay có bất kỳ mùi hương gì”. Phương xụ mặt, trả lời Hách Liên Chính phi và Mộ Trắc phi.

      Mộ Tịch Dao gật đầu, ra hiệu tiếp tục.

      Đến lượt người trong viện Khổng thị, có hai người tay hơi biến vàng.

      “Đây là bởi lâu ngày tiếp xúc với hương hoa bách hợp. giống với mùi hương giấy viết thư”.

      Khổng thị thở phào một hơi. Phương có bản lĩnh, thường ngày mình dùng hương gì cũng có thể tìm ra.

      Tề thị là người sau cùng, cũng như Ngũ thị, có bất kỳ phản ứng gì.

      Mọi người nhìn nhóm nha hoàn, hơn chục đôi bàn tay, bỗng nhiên đều an tĩnh lại. Theo ý Phương , tức là tìm được người!

      Ồn ào tìm kiếm chũng đã tìm, kiểm tra cũng đã kiểm tra xong thực hư, vậy mà kết quả lại chẳng ra, chính là lãng phí sức lực công. Mọi người trong phòng bắt đầu rục rịch , ánh mắt nhìn Mộ Tịch Dao bắt đầu trở nên ký quái, thực tế thì mấy nữ nhân có địa vị cao trong hậu viện đều thầm vui sướng, thậm chí có thể là vô cùng hả hê.

      Mộ thị làm to chuyện như thế, thậm chí còn ở trước mặt Chính phi vỗ ngực cam đoan hôm nay có thể tóm được nội gian. Kết quả thì sao, nàng ta sẽ xử lý như thế nào đây? Mộ thị thực sự đã mất hết mặt mũi sỹ diện rồi còn đâu.

      “Muội muội, thế nào lại là kết quả này, tỷ hiểu chút nào? Có phải là muội tìm sai người ?” Tô Lận Nhu cầm khăn lụa, che khóe môi Xì một tiếng cười lên.

      “Mộ thị, đây là câu trả lời của ngươi với bản phi?” sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn kỳ khó coi. Cứ nghĩ Mộ thị nắm chắc chứng cứ, ngờ cũng là phô trương mạnh miệng. Sớm biết việc nghiệm tay thể dùng được, chẳng thà mình bắt tất cả những kẻ có hiềm nghi lại nghiêm hình bức cung còn hơn.

      Mộ Tịch Dao để tất cả mọi phản ứng vào trong mắt, trong lòng lại cực kỳ “đau buồn”.

      Ai nha, ở hậu viện này ngoài Trương thị ra thì có ai hoan nghênh mình cả. Chẳng lẽ nhân phẩm của mình kém đến vậy sao? Mộ nữ cực kỳ hài lòng với nhân duyên của mình . Lục điện hạ vừa khỏi , mình có chỗ dựa, nên những người này cũng lười vờ vịt giả bộ, đủ khéo léo.

      “Tỷ tỷ xin chờ một chút, chẳng phải là có kết quả rồi sao?” Mộ Tịch Dao cười khẽ, tay trái nâng quạt chỉ vào người, lông mày hơi nhếch lên.

      “Sao nào, ngươi còn muốn diễn bao lâu?”

      Ngay lập tức ánh mắt mọi người nhìn theo hướng đó, nhìn thấy là chỉ về Ngũ thị, người trước nay luôn an phận, thành , sợ phiền phức, thái độ của mọi người đều khác lạ, cách nào lên lời.

      Ngũ thị bị Mộ Tịch Dao chỉ , trong phút chốc , đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn, chuyển vài bước run rẩy quỳ xuống, trong mắt chỉ có một sự kinh hoàng, ngay cả câu nói cũng nên lời. khác gì một kẻ nhát như chuột cáy , chịu nổi kích thích.

      Tô Lận Nhu khinh bỉ liếc nhìn Ngũ Thị bị dọa đến mức sợ run, xoay đầu hừ lạnh tiếng, nhìn Mộ Tịch Dao cực kỳ khinh thường, “Muội muội là bắt được ai nên tùy tiện chỉ người để lừa gạt mọi người ư? Trắc phi cho rằng mọi người ngồi đây đều có đầu óc?”

      Ai ngồi trong phòng đều có nghi ngờ như Tô Lận Nhu. Ngũ thị tỏ vẻ bị uất ức thành như vậy, nếu là mật thám, chẳng lẽ phải Mộ thị là người hồ đồ có mắt nhìn sao?

      Mộ Tịch Dao thấy Tô Lận Nhu nói móc, nhìn chằm chằm nàng ta lát, mãi đến khi kẻ quỳ phía đối diện da đầu run lên, nàng mới vểnh môi, ra câu làm đối phương tức muốn hộc máu.

      “nếu hôm nay Tô Trắc phi mang đầu óc đến Thiền Như Uyển, thiếp có thể đợi người về lấy rồi lại đến”.

      Quá ràng là Tô Lận Nhu ngu ngốc, ai cũng ngờ hai vị Trắc phi lại xung đột trực tiếp như thế, trong lòng ai cũng vô cùng kích động. Từ khi vào phủ hoàng tử, chưa bao giờ có việc tranh chấp ở hậu trạch, tình cảnh hôm nay là tín hiệu muốn tranh giành?

      “Ngươi!” Tô Lận Nhu tức đến mức vung khăn, hai mắt đỏ ngầu nhìn Mộ Tịch Dao . “Đừng tưởng rằng có điện hạ sủng ái là có thể tùy ý . Trong phủ còn có hoàng tử phi, Mộ Tịch Dao ngươi chẳng qua cũng chỉ là thiếp mà thôi! Đều là Trắc phi của hoàng tử, ngươi có tư cách gì mà nhục nhã ta?”

      Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi nhìn hai người với mâu thuẫn trở nên gay gắt, thị chẳng hề có ý tứ muốn khuyên can, ngược lại vui vẻ ngồi xem kịch.

      Tô Lận Nhu vốn thiếu não , hôm nay Mộ Tịch Dao bị nàng quấn lên, là chuyện tốt . Có thể làm cho Mộ Tịch Dao ngột ngạt, trước giờ hách thị đều hoan nghênh.

      Hai Thứ phi thấy Chính phi mở miệng cũng yên tĩnh ngồi, dám quá phận.

      Mộ Tịch Dao thấy Tô thị giống như bị động kinh, rõ ràng là bị tức ít. là buồn lòng, hôm nay Tông Chính Lâm ở nhà, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng vui vẻ giúp mình cấm túc nữ nhân kia lần nữa. Chẳng lẽ nàng phải tự mình ra tay?

      “Tô Trắc phi xin đừng vội, trắc phi chỉ cần ngồi xuống nghe . Đến khi kết thúc thì chuyện có đầu óc hay , cũng cần thiếp . Còn chuyện có làm nhục ai hay , càng phải nhắc đến”. Đến lúc đó ngươi nhanh chóng mang theo cái óc heo của ngươi cút nhanh một chút, thực là vừa nhìn đã chướng mắt.

      “Ngươi còn dám hươu vượn!” Tô Lận Nhu nóng giận, giơ tay phải muốn tát lên mặt Mộ Tịch Dao.

      “Lớn mật, muốn làm phản sao!” Hách Liên Mẫn Mẫn kinh hãi, nhanh chóng cho người kéo Tô Lận Nhu , đè nàng ta ngồi lên ghế dám buông tay.

      Triệu ma ma và nữ vệ Lục điện hạ sớm che chắn trước người Mộ Tịch Dao, cho dù Chính phi ra mặt, Tô Trắc phi cũng thể đến trước mặt chủ tử được.

      Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn thật khó coi, cái nữ nhân ngu xuẩn Tô Lận Nhu , vừa nãy còn muốn xem trò hay của thị và Mộ Tịch Dao, ngờ thị lại chọc ra chuyện lớn như vậy?

      “Tô thị, nếu ngươi dám làm càn, bản phi chỉ có thể cấm túc ngươi, để cho ngươi hiểu chuyện hơn chút”. trầm trừng nàng ta, nếu phải trước mặt người khác, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng muốn vung tay cho nàng ta hai cái tát. Bây giờ là lúc có thể động tới Mộ Tịch Dao hay sao? Thị là muốn chết mà… Trước khi Mộ thị còn chưa sinh thì ai được phép chạm đến, đặc biệt là trước mặt mình!

      “Mộ thị, ngươi nói tiếp . Nếu hôm nay bắt được nội gián, cam đoan trước kia của ngươi bản phi vẫn nhớ rất ”. Ý của nàng ta chính là nếu dám khoác , sự trừng phạt sẽ thiếu phần Mộ thị.

      “Vâng. Thiếp xin trở lại chuyện chính ~~” Mộ Tịch Dao dài giọng, liếc mắt nhìn Tô Lận Nhu cái, rồi nhìn thẳng vào Ngũ thị .

      “Nha hoàn của Tề thị sau khi ngâm nước , tay đổi sắc đó là bởi vì Tề thứ phi có chút… bài xích với huân hương, cho nên lâu rồi chưa từng dùng ”. Mộ Tịch Dao rất chú ý khi dùng từ, người thông minh nghe liền hiểu ngay.

      Sau khi Tề thị dùng huân hương câu dẫn Tông Chính Lâm, bị Lục điện hạ thu thập đến nay vẫn còn sợ hãi. Nào dám lại dùng đến huân hương , thị sợ nếu điện hạ phát , lại đem chuyện xưa ra tính toán thì làm thế nào.

      “Về phần ngươi ,” Mộ Tịch Dao nhìn Ngũ thị , tiếc nuối lắc đầu, “ngương quá thông minh”.

      “Đưa hai trang giấy kia cho nàng xem”. Mộ Tịch Dao bảo Mặc Lan đưa tờ mật báo cho Ngũ thị quỳ trước mặt xem .

      “Hôm qua, sau khi ngươi trở về, chắc hẳn đã đóng cửa sân suy tính hồi lâu. chỉ suy nghĩ lại câu hỏi của nha hoàn trong phủ ta, còn tự mình đến các nơi trong viện mấy lần. Cuối cùng quá lo lắng, đổ vài thứ vào chum nước, để ai biết, khiến cho mọi người đều uống trà từ chum nước này ”.

      “Nhưng ngươi thể ngờ được rằng, nhờ tin tức này, mà thiếp rất vui, xiêm y và trang sức người của đại nha hoàn của ngươi thiếp đã cho thêm rất nhiều nhiên liệu. Thế nhưng thực kỳ lạ, vì sao hôm nay tra ra cái gì? Ngũ thị, ngươi có kỳ quái ?”

      Mộ Tịch Dao đong đưa phiến quạt , thấy nữ nhân kia biến sắc , trong lòng cực kỳ thoải mái. Ai kêu ngươi dám báo tin cho đám người kia , báo ứng hôm nay quả là sảng khoái.

      “Sao, còn muốn giảo biện? Có muốn thiếp thỉnh Phương dùng phương pháp khác để kiểm tra quần áo người đại nha hoàn của ngươi ? Ah, đúng rồi, còn có chum nước kia nữa, có lẽ ngươi còn chưa kịp hủy . Trong đó có thêm cái gì nhỉ, trừ phi đó là bí dược thần kỳ của Thục Trung ? Ngay cả mùi hương cũng có thể che , cũng coi như có tác dụng…”

      Bao nhiêu câu của Mộ Tịch Dao nói ra là sắc mặt Ngũ thị lại trắng thêm chút.

      Trúng kế rồi! ngờ Mộ thị lại giảo hoạt như thế, khiến mình tự loạn , bị hủy bởi chính thông minh của mình. là bất đắc dĩ . Nhiều năm như thế mình đều tránh thoát, sau hôm nay, cái mạng này đã còn là của mình rồi.

      Ah, cũng buồn cười. Cái mạng này khi nào thì từng là của mình? Cả đời này đều bị người điều khiển, lúc này chẳng qua là trả nợ mà thôi.

      Đám nữ nhân hậu viện thấy Ngũ thị vốn quỳ ở giữa , run sợ, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên run sợ nữa, nhàng sửa sang lại đầu tóc, chậm rãi đứng dậy.

      “Tâm kế này của Trắc phi, nô tỳ thua tâm phục khẩu phục”. Ngũ thị bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Làm gì còn vẻ ngu ngốc thành lúc vừa rồi. Thậm chí còn nhìn thấy nét cao ngạo.

      “Như vậy mới đúng chứ, như vậy mới xứng với đôi mắt đẹp của ngươi”. Mộ Tịch Dao hoàn thành nhiệm vụ, vui sướng nhảm vài câu.

      Lúc này mọi người mới chú ý đến đôi mắt sáng ngời của Ngũ thị. Nhìn vào mới ràng có cảm giác kinh diễm.

      Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn thẳng vào Ngũ thị hồi lâu, mới quay đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Tịch Dao. thể bội phục thủ đoạn của Mộ thị.

      Về phần Tô Lận Nhu, sớm tức nghẹn đến đỏ mặt tía tai, hận thể lập tức trở về Phương Như Uyển, trốn gặp người.

      “Người đâu, trói nữ nhân này lại, đưa đến quan phủ xử lý”. Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêm nghị phân phó. tóm được phản đảng, nàng có quyền xử lý phạm nhân.

      “Khoan !” Mộ Tịch Dao lên tiếng ngăn cản động tác của Điền Phúc Sơn.

      “Mộ thị, ngươi có ý gì?” Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận. Nghi phạm cũng tra ra rồi, nàng ta còn muốn khoa chân múa tay ở Thiền Như uyển đến khi nào? Chẳng lẽ còn muốn mượn cơ hội này để khoe khoang nàng ta lập được công cho phủ hoàng tử?

      Mộ Tịch Dao để ý đến chất vấn của Hách Liên Mẫn Mẫn , nàng nheo hai mắt hai, cực kỳ nghiêm túc nhìn người đứng trong phòng, vui vẻ đối mặt với người sợ mình.

      “Ngũ thị, à , nên gọi ngươi là “Dành Dành” mới đúng?
      minhhanhng, Sweet you, levuong20 others thích bài này.

    3. lady Trần

      lady Trần New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      nữ ra tay chỉ có toàn thắng...:5:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 133: Thành toàn

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Đồng tử của Ngũ thị co rụt lại, ngay lập tức, Mộ Tịch Dao phát vẻ mặt nàng ta có chút cứng ngắc.

      “Quả nhiên là ngươi”. Tông Chính Lâm từng nhắc với nàng, người của của ở phủ Đại hoàng tử từng điều tra ra tin tức, rất có khả năng An quốc công sắp xếp con cờ ở nội viện, bí danh “Dành Dành”. Vì thế Nàng liền tập trung lưu ý những người khả nghi, cuối cùng cũng xác định được phạm vi là trong ba người Ngũ thị, Vạn thị và An thị.

      Ba nữ nhân này, hề có người đơn giản. Đến nay, Vạn thị và An thị chưa lộ ra bất kỳ sơ hở gì. Chỉ có Ngũ thị thường đến phòng Trương thị vì thế mới làm nàng chú ý. Sau đó lại phát nha hoàn của Ngũ thị thường xuyên tiếp xúc với gã sai vặt ở viện trước, nhờ người mua những vật linh tinh.

      Những việc này thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng chỉ cần lưu tâm chút phát ra có điểm kỳ lạ. Mỗi lần trong phủ có việc gì, hoặc nàng có động tĩnh gì, số lần Ngũ thị mua đồ tăng lên hơn so với bình thường, những điều này hiển nhiên khiến cho Mộ Tịch Dao để tâm đến Ngũ thị nhiều hơn.

      Sau này nàng còn phát ra việc rất cổ quái. Đó là hai nha hoàn bên người của Ngũ thị, mỗi lần hai người này tiếp xúc với người khác hề giống nhau. Tựa như là hai phần của tổ chức, hề liên quan đến nhau. An bài tinh vi như thế Mộ Tịch Dao sớm để trong mắt, nếu phải thân ở trong hoàng cung, nhân thủ lại đủ nàng sớm phái người điều tra để tìm ra thực.

      Cho đến tận khi chuyện ám sát sảy ra, Mộ Tịch Dao còn chưa kịp xử lý, bị nàng ta trước bước, hại mình bị bắt .

      Bởi vậy khi Mộ Tịch Dao muốn điều tra, kẻ đầu tiên bị hoài nghi chính là Ngũ thị, còn về Khổng thị và Tề thị chẳng qua là vì chắc chắn và cho mọi việc càng thêm chắc chắn ổn thỏa, mới cho thêm vào danh sách hiềm nghi.

      “Cho nên, chủ tử sau lưng ngươi rốt cục là người phương nào? Thiếp quả rất tò mò, người đó chủ thượng của phản đảng hay là Đại hoàng tử, người sau lưng An quốc công?” Mộ Tịch Dao nhìn khuôn mặt chút biểu tình của người phụ nữ trước mặt, nàng thấy rất bội phục thị. hề kém đạo lý, chơi rất khá. khéo thị còn là gián điệp hai mang nữa cơ. nhẫn nại của người này nếu so sánh ở Đại Ngụy cũng có thể coi như là có hai.

      Đáng tiếc nữ nhân này có điểm yếu trí mệnh, đó là thị thực động tình với Tông Chính Lâm! Mỗi khi Tông Chính Lâm và mình thân mật trước mặt người khác, mình đều có thể thấy trong mắt thị lóe lên tia đau đớn, loại tình cảm được che đậy mà đau khổ này làm Mộ Tịch Dao chấn động .

      Về sau khi Ngũ thị toàn lực phối hợp hành động với bên kia, có lẽ là do trải qua thời gian dài ghen ghét và có ý định trả thù.

      “Trắc phi làm nô tỳ quá giật mình, trong hậu viện này liệu có còn chuyện gì mà Trắc phi biết ?” Ngũ thị ném cho nàng ánh mắt rồi lui về sau, ngồi lên ghế với khí thế ung dung.

      Mọi người xung quanh thấy nàng ta đến gần, vội tản ra, để cho nàng ta chỗ ngồi rộng, chung quanh ai dám ngồi gần.

      ngờ , người thành lại là rắn độc nhất. chỉ là nội ứng của phản đảng, còn cấu kết với An quốc công phủ. Thân phận này ra cũng ai dám tin.

      “Quả thực là phản rồi! Ngũ thị, ngươi là kẻ mang tội, có tư cách gì mà dám ngồi?”

      Hách Liên Mẫn Mẫn vốn bị lời của Mộ Tịch Dao làm cho kinh sợ, vất vả hoàn hồn, lại thấy Ngũ thị công khai ngồi dưới mình, ràng hề có hối hận nhận lỗi khi phạm tội.

      “Tỷ tỷ cũng cần tức giận, đối với người sắp chết, nhừng cho nàng ta cái ghế cũng coi như là tiễn nàng ”. Mộ Tịch Dao cười đến thực sáng chói, nhưng trong mắt lại có mảnh lo lắng.

      thể đưa Ngũ thị đến quan phủ. Nếu đưa thị vào đại lao, Đại hoàng tử có thể hành động bất cứ lúc nào. Mà lúc này Tông Chính Lâm ở Thịnh Kinh, mình lại là nữ nhân, tuyệt đối thể ngang nhiên chống lại phủ hoàng tử khác.

      Trước đó đưa Ngũ thị đến quan phủ điều tra, chẳng qua là vì nàng còn chút chưa xác định . nay tình sáng tỏ, Ngũ thị thể giữ lại được rồi.

      “Trắc phi ra thân phận nô tỳ ở trước mặt mọi người, phải là muốn chặt đứt đường lui của nô tỳ hay sao?”. Nếu như Mộ thị mở miệng, Đại hoàng tử có thể nghĩ đến công lao của nàng ngày xưa, nghĩ biện pháp đưa nàng ra ngoài rồi thu xếp đưa nơi khác. Bây giờ được rồi. Bị chứng minh thân phận trước bao nhiêu người thế này, Tông Chính Thuần chắc chắn nhảy vào vũng nước đục này làm gì , càng thể thừa nhận thân phận nàng.

      “Ngươi đúng rất thông minh”. Mộ Tịch Dao cũng thèm để ý đến căm hận mãnh liệt trong mắt Ngũ thị.

      “Ân Cơ cũng bị phát rồi sao?”

      “Thiếp là Trắc phi của phủ Lục hoàng tử, chuyện điều tra hậu viện, tạm thời thiếp thể can thiệp vào hậu viện phủ khác”. Kẻ tên Ân Cơ kia, có lẽ Tông Chính Minh còn chưa mốn loại bỏ. Nếu cấm túc toàn bộ hậu viện, đến tận khi rời kinh cũng chưa truyền ra tin tức gì.

      cách khác đó là do mệnh của nô tỳ tốt, nên mới bị đưa vào phủ Lục hoàng tử”. Hơn nữa Còn sinh tình với điện hạ, nhưng lại gặp phải loại nữ nhân nghiệt như Mộ thị.

      “Trắc phi cũng biết nô tỳ cũng sống lâu được nữa, người có thể giải thích câu hỏi cuối cùng cho nô tỳ k, để nô tỳ chết được cam tâm tình nguyện ”.

      thể”. Ngoài dự đón của tất cả mọi người, Mộ Tịch Dao từ chối thỉnh cầu cuối cùng của Ngũ thị.

      Con ngươi Ngũ thị đột nhiên trợn ngược, khóe miệng xuất tơ máu tràn ra.

      “Ah~~”. Tề thị bị dáng vẻ của Ngũ thị dọa mà kêu ra tiếng, trong chớp mắt nỗi sợ hãi bao trùm khắp căn phòng.

      Nữ tử hậu trạch đều chưa từng chứng kiến màn máu me thế này, Tô Lận Nhu kinh hãi quá độ cộng thêm trước đó có xấu hổ và giận dữ, bị chấn động quá lớn, thân thể mềm nhũn gục xuống bàn.

      Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn trắng bệch, đầu ngón tay run lên nhè . Lúc này mới hiểu được lời Mộ Tịch Dao “ tiễn nàng ấy” phải là lời chơi, mà đó chính là kết cục của Ngũ thị.

      “Tỷ tỷ, nếu người nữa cục diện hỗn loạn… hay đâu”. Mộ Tịch Dao nhàn nhã thảnh thơi, nhìn đám nữ nhân loạn thành đoàn, lỗ tai cảm thấy chịu nổi quấy nhiễu.

      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy nàng còn trấn định, so ra chính mình còn có vẻ kém cỏi hơn, mặt dễ coi.

      Nữ nhân mà , chính là loại dễ dàng giận cá chém thớt. sau khi thấy xấu hổ xong Hách Liên Mẫn Mẫn lại phát hỏa lớn, dọa ít nữ nhân yên tĩnh lại.

      Vạt áo trắng của Ngũ thị bị máu nhuộm đỏ tươi, nhưng người thị lại quật cường dựa thẳng vào ghế, mắt nhìn thẳng vào Mộ Tịch Dao rời.

      “Ngay cả nguyện vọng hèn mọn cuối cùng của nô tỳ mà Trắc phi cũng chịu thành toàn sao?”. Vừa xong cơ thể run lên, hơi thở còn đều đặn nữa.

      Mộ Tịch Dao nhận quạt từ trong tay Huệ Lan, phe phẩy vài cái, xua mùi máu tươi nhàn nhạt quanh mũi .

      “Cũng hẳn. Ngươi muốn ra cách cam tâm tình nguyện, việc này thiếp sợ làm nổi. Câu trả lời mà ngươi mong muốn nghe , thiếp rất sợ, nếu như thiếp ra chỉ sợ ngươi thể giải thoát được”.

      “Nô tỳ là người sắp chết, còn có cái gì chịu nổi?”

      Thấy nàng ta ngay cả chết cũng muốn chết cho ràng, Mộ Tịch Dao rất đồng ý. Chết là việc vô cùng đơn giản, hỏi nhiều như vậy là muốn mang oán hận và cam lòng đưa xuống dưới đó để oán tiếp ư? Con người ấy mà, phải biết buông bỏ, mới có thể có được hạnh phúc.

      “Nô tỳ nghĩ mãi mà , tờ giấy kia thực ra là có mùi hương gì, lại có thể làm Trắc phi nắm chặt nô tỳ chết cũng buông, lời là định xong tội danh cho nô tỳ?”. Vừa nhanh vừa ác xử ý nàng, ngay cả gặp mặt lần cuối với người nọ gặp được rồi.

      Điện hạ…

      Ôi, còn có thời gian nhớ thương nam nhân của nàng cơ đấy? Điều này chạm đúng phải lòng dạ hẹp hòi của Mộ Tịch Dao rồi. Tông Chính Lâm giờ là gối ôm riêng của nàng, theo lý đó là vật sở hữu tư nhân của nàng. Mộ nữ có tính báo thù rất mạnh …
      minhhanhng, Sweet you, levuong15 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 134: Thuần Vu

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Tờ giấy đó qua tay ngươi. Là mật thám được bồi dưỡng tỉ mỉ, ngươi còn phát ra có gì khác thường thiếp làm sao có thể biết nhiều hơn chứ…?” Mộ Tịch Dao giảo hoạt nháy mắt mấy cái, trong lòng có quỷ, đương nhiên bình an.


      Ngũ thị quả nhiên là người thông minh, chỉ cần vừa suy nghĩ chút hiểu. Biết được mình bị tính kế ngay từ đầu, trong giây lát mọi thứ như tan vỡ, thể nổi câu, máu từ trong cổ họng liên tục trào ra.

      Mộ thị mình càng thể giải thoát, quả đúng sai, ứng nghiệm nhanh vô cùng.

      Điện hạ, đây là nữ nhân mà ngài ưa thích? Khi đối mặt với địch nhân, dù là kích cuối cùng cũng mềm lòng.

      Ngũ thị nhớ tới thân ảnh mà mình luôn chờ đợi, ràng mình rất muốn tới gần nhưng lại bất đắc dĩ thể tận lực kiềm chế. Nàng giả ngốc tự tay đẩy người ấy ra xa, nên giờ trong lòng chỉ còn lại đau thương.

      “Điện hạ… điện hạ chết… nô tỳ, nô tỳ chuẩn bị tốt giải dược”.

      sắp chết, liệu câu giải thích muộn màng này Mộ thị có chuyển đến tai điện hạ hay , dù chỉ được cảm thông chút cũng tốt.

      Mộ Tịch Dao thấy ánh mắt mong mỏi của nàng ta hiểu sâu trong lòng nữ nhân này có áy náy cách nào được với Tông Chính Lâm.

      Tuy rằng nàng ta động tình với , nhưng lại muốn hủy diệt nữ nhân trong lòng và con nối dòng của . Hành động này chắc chắn làm hận nàng nên nàng lo sợ yên.

      Mộ Tịch Dao cau mày, biết là mình nên có cảm giác gì. Loại tình tiết bi kịch thế này, nàng rất thích. Thế nhưng người này lại có trái tim thuần túy sạch đối với tình cảm. Điểm này Mộ Tịch Dao tự nhận mình làm được.

      Tròng mắt của Ngũ thị dần dần tan rã, năm ngón tay xanh tím nắm chặt thành ghế cũng dần dần buông lỏng, nàng ta cố dùng sức lực cuối cùng, nhìn Mộ Tịch Dao cái sâu.

      Mộ Tịch Dao thấy nàng ta chết nhắm mắt, khỏi lắc đầu tiếc nuối. Mặc dù nàng ấy chưa từng có ý mưu hại Tông Chính Lâm nhưng khi biết được thân phận của nàng ấy, tuyệt đối vì phần chân tình này mà thả lối .

      Thực chất con người Tông Chính Lâm vô cùng bá đạo. Chỉ cần là thứ muốn, từ thủ đoạn để đoạt lấy. Điều chướng mắt, cho dù tình sâu như biển cũng vứt bỏ như giày rách. Đối với Ngũ thị, Tông Chính Lâm từ đầu đến cuối chưa từng để tâm vậy làm sao có thể thương tiếc chút hoàn cảnh bất đắc dĩ của nàng ta chứ?

      “Đại quản , xử lý theo quy củ”. Hậu của Ngũ thị Mộ Tịch Dao chẳng muốn hỏi đến. Cả cuộc đời nàng là bi kịch, nhưng cái bi kịch này lại làm nàng chán ghét chứ chẳng hề thấy đáng thương. Ở Đại Ngụy, nữ tử có cảnh ngộ đáng buồn hơn nàng ta nhiều vô cùng, nhưng những người khác còn có thể cố gắng sống qua ngày, vì sao nàng ta lại làm chuyện xấu để sinh tồn chứ. Trương thị cả đời con, chắc lý do cũng thiếu nhờ người này.

      “Tỷ tỷ, việc này xong, thiếp cũng tiện ở lại”.

      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Ngũ thị tắt thở, mới yên lòng. Mọi chuyện thuận lợi, trong phủ còn người có ý làm loạn với điện hạ, mình cũng có thể an tâm điều dưỡng thân thể, sớm ngày sinh con trai trưởng cho điện hạ.

      “Hôm nay muội muội vất vả rồi, đường cẩn thận chút”.

      Ánh mắt của Vạn Tịnh Văn dõi theo đám người Mộ Tịch Dao lúc lâu, mãi đến khi thấy bóng nữa, mới chậm rãi thu hồi. Liếc mắt thấy Tô Lận Nhu bị khiêng , trong mắt nồng đậm vẻ khinh thường.


      Cùng là Trắc phi, khí thế của người có thể đè ngươi xuống tận vực sâu, còn người này ngay cả mặt bàn cũng lên nổi. Khó trách đến tận bây giờ Tông Chính Lâm cũng muốn thị tẩm.


      “Ngày mai Chính phi nhất định tiến cung, ma ma thuận đường ôm Thành Khánh vào thăm Thục phi nương nương. Cũng hơn tháng vào cung thỉnh an, chắc nương nương cũng nhớ”.

      Bánh bao được Thục phi thích, Hách Liên Mẫn Mẫn muốn thừa dịp thân thể nàng tiện để lôi kéo Thục phi làm sao Mộ Tịch Dao có thể để nàng ta được như nguyện? Vì vậy, sau khi thay mẹ gánh tội Thành Khánh bảo bối lại lần nữa bị Mộ Tịch Dao đẩy lên trước, trở thành nhóc con vướng víu nhất trong mắt Hách Liên Mẫn Mẫn.


      ****

      Kỳ thành, trước phủ Tri châu.

      “Vi thần cung nghênh hai vị điện hạ. Hàn xá đơn sơ, nếu chiêu đãi chu toàn, kính xin nhị vị điện hạ rộng lòng tha thứ”. Tri châu Vương Chí Khuê hạ thấp đầu, cúi lưng ép xuống thực thấp.

      Tông Chính Minh thu quạt xếp lại, gõ gõ vài cái, ngữ khí rất khoan dung. “Vương đại nhân cần đa lễ, bản điện hạ cùng Lục đệ chẳng qua là qua Kỳ thành, dừng lại đêm, có chút chuyện quan trọng cần làm. Khách sáo quan cách làm gì, chi bằng miễn ”. Trong mềm có cứng, ý tứ rất ràng.

      Vương Chí Khuê nghe cũng hiểu ý, hai vị điện hạ quan tâm giả bộ ,xu nịnh quan trường, xem ra tiệc tẩy trần buổi tối tổ chức ở Tụ Tiên lâu có hi vọng rồi, nhanh chóng hủy bỏ, đổi thành gia yến trong phủ Tri châu mới là thỏa đáng.

      Tuy vậy, những nỗ lực ngóng trông có cơ hội thân cận cùng điện hạ của những đồng liêu có quan hệ với nhất định tan thành mây khói. Cũng may điện hạ ở tại phủ Tri châu, với là chuyện tốt. mình khoản đãi hai vị điện hạ, cái thể diện này, bình thường có cầu cũng cầu được.

      “Vi thần , buổi tối đành ủy khuất hai vị điện hạ, thưởng thức cơm rau dưa của tệ phủ, kính xin nhị vị điện hạ đừng ghét bỏ”. Vương Chí Khuê hôm nay rất cảm tạ tài nấu ăn của phu nhân nhà mình, hẳn là có thể chống đỡ chút thể diện.

      “Cơm thường rất tốt”. Tông Chính Lâm chuyển động nhẫn ngọc tay trái, coi như là hài lòng với phản ứng của .

      “Vậy vi thần liền lui xuống dưới chuẩn bị, nếu hai vị điện hạ mệt mỏi, trong phòng chuẩn bị nước ấm”. Vương Chí Khuê là người thận trọng trầm ổn, thu xếp mọi chuyện cực kỳ hợp lý.

      “Ngũ ca, tắm rửa nghỉ ngơi cho lại sức, lát nữa đệ đệ lại đến tìm huynh”. Tông Chính Lâm quay người rời , trong sương phòng Nghiêm Thừa Chu chuẩn bị những quần áo mà quen dùng để tắm rửa.

      “Điện hạ, Hách Liên Chính phi và Mộ Trắc phi đều có gửi thư”. Nghiêm Thừa Chu đưa thư cho Tông Chính Lâm. Chỉ sợ với sức nặng của hai lá thư này điện hạ cũng thỏa mãn.

      Quả nhiên, điện hạ vừa nhận thư lông mày liền giật giật.

      Tông Chính Lâm đảo qua kiểu chữ quen thuộc của Mộ Tịch Dao, để thư của nàng sang bên, sau đó mở thư của Hách Liên Mẫn Mẫn ra, cẩn thận đọc.

      Ngoài việc chút chuyện trong phủ, là hỏi han ân cần, bày tỏ quan tâm. Cuối cùng chuyện để Hách Liên gia tham gia vào binh quyền, ngôn từ có chút thẹn thùng.

      Tông Chính Lâm đọc xong thư, khuôn mặt tỏ ra vui buồn. Mở thư Mộ Tịch Dao ra xem, thấy phong thư có hai hình nàng nghịch ngợm vẽ lung tung, Lục điện hạ thấy rất bất đắc dĩ.

      Ngay cả viết thư nàng cũng muốn thành trường phái riêng, chỉ cần nhìn góc phải bên dưới có vẽ khuôn mặt cười là biết tâm tình nàng tệ.

      Tông Chính Lâm mở phong thư ra, lát sau mặt đen lại.

      Mộ Tịch Dao ràng chỉ viết có nửa trang giấy, sau đó còn dám lấy con ra “gán nợ”. Thấy mấy trang giấy là dấu ấn tay và chân của Thành Khánh, Tông Chính Lâm có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Tiểu tử kia nhất định rất vui vẻ khi được mẹ dạy như thế, chính là loại thích mấy trò mới mẻ.

      Đáng lẽ ra khi nữ nhân và con trai của mình vui vẻ, Lục điện hạ cũng phải lây chút vui vẻ mới đúng, như vậy chứng tỏ quý phủ hòa thuận vui vẻ. Đáng tiếc ,lúc này Tông Chính Lâm lại hận đến ngứa răng, chẳng hề cảm kích cái “dụng tâm lương khổ” của Mộ Tịch Dao.

      đúng là giỏi. Trước khi liên tục dặn dò nàng được lười biếng, nay mới tìm đương tắt, trộm dùng mánh lới. Mộ Tịch Dao rất thông minh, nhưng mà nàng lại dám khôn vặt với , xem ra nàng thực còn chưa chịu đủ giáo huấn.


      Nhưng mà, nàng muốn dùng Thành Khánh để bổ sung phần nợ của nàng nhiều lần sao? Lục điện hạ đúng là quá hiểu Mộ Tịch Dao, đoán là trúng.


      Tông Chính Lâm đen mặt cất thư , tháo nhẫn ngọc, khóe mắt lộ ra chút vui vẻ.

      Tiểu nữ nhân dám cùng đấu ,vậy đừng trách đoạt át chủ bài trước bước.

      lát sau Nghiêm Thừa Chu đến, cầm theo hồi của điện hạ nhanh chóng làm việc. Trong lòng lại nhủ thầm, rốt cuộc trong thư Dao chủ tử trêu chọc gì điện hạ, khiến chủ tử dứt khoát như vậy.

      tay là hai lá thư hồi , phong là thư nhà cho Hách Liên Chính phi. phong khác Nghiêm Thừa Chu cực kỳ tò mò, là thư gửi cho Mộ phủ, còn có con dấu riêng của điện hạ. thư có đóng dấu riêng, có nghĩa là cực kỳ quan trọng, thể khinh thường được.

      Nghiêm Thừa Chu mới đến chỗ rẽ, dã gặp ngay Ngũ điện hạ dẫn người tới.

      Tông Chính Minh nhìn thoáng qua hai bức thư trong tay , hai chữ “Mộ phủ” bất chợt đập vào mắt, tia vui vẻ bất giác ra.

      “Trắc phi nhà ngươi lại phạm tội gì rồi hả?”. Nếu phải Mộ Tịch Dao lại chọc Lục đệ vui, làm sao Tông Chính Lâm lại điểm danh “Mộ phủ” mà phải cha vợ “Mộ đại nhân”.

      Lông mày Nghiêm Thừa Chu nhảy lên, thanh danh của Dao chủ tử cũng đến tai Ngũ điện hạ rồi sao? Có vị chủ tử như vậy, Nghiêm Thừa Chu thực biết nên trả lời như thế nào.

      Tông Chính Minh thấy khó xử, vỗ quạt xếp trong tay hai cái, cười rất vô tư, “Mà thôi, chuyện của điện hạ nhà ngươi quan trọng hơn, nhanh làm ”. biết mấy ngày sau vẻ mặt của nàng như thế nào.

      Tông Chính Minh cảm thấy nếu Mộ Tịch Dao tức giận bất bình, vội vàng gửi đến bức thư “trả lời”, cũng có thể được xem chuyện cười của Tông Chính Lâm, có thể trêu chọc chút cho vui.

      Bây giờ nàng mang thai gần chín tháng, còn tháng nữa hài tử thứ hai của nàng ra đời.

      Nghĩ đến lần đầu gặp nàng khi tuyển tú.. đúng nhoáng cái thời gian qua nhiều năm.

      “Ngũ ca, ở đây”. Tông Chính Lâm mang theo Diệp Khai tới, đến gần lại phát thần sắc Tông Chính Minh đúng.

      định tìm đệ”. Tông Chính Minh cười cười, che giấu nỗi lòng.

      “Chuyện Thục trung…”. Hai người sóng vai , thỉnh thoảng trao đổi chút chuyện, nếu như xếp chuyện chuyện đoạt vị, đối địch, chừng hai người có thể thân thiết.


      “Còn mau khai ra! Có phải ngươi trộm mang áo choàng gấm da lông của tiểu thư ra phủ đổi lấy tiền hay ?”


      “Ma ma biết , nô tỳ theo tiểu thư bảy năm, sao có thể làm ra chuyện như thế?”


      Tiếng quát lớn phía trước cắt ngang hai người Tông Chính Lâm. Đây là tiền viện, sao lại có nữ tử ở hành lang nỉ non?


      “Phía trước là người nào? Thấy điện hạ còn hành lễ?” Đại quản gia Tri châu phủ bị dọa toát thân mồ hôi lạnh. Tên nô tài nào có mắt vậy chứ, đúng là xíu quẩy. Sao có thể làm mất mặt trước quý nhân?


      Bốn người phía trước nghe thấy người đến là điện hạ mà lão gia nhà mình cẩn thận hầu hạ, vôi quỳ xuống. Run rẩy thỉnh an thứ lỗi.

      Tông Chính Lâm vốn kiên nhẫn với chuyện vặt ở hậu viện, ánh mắt dời , đột nhiên lại gắt gao chăm chú nhìn nữ tử, trong mắt phượng lộ ra vẻ tĩnh mịch khó lường.

      Hai mắt Tông Chính Minh cũng khóa tại nữ tử lộ ra nửa khuôn mặt như phù dung.


      Giống, thực giống. Hình dáng này đúng là giống Mộ Tịch Dao đến bảy tám phần, ngoài đôi mắt quá kém, nhưng nếu nhìn thoáng qua rất dễ nhận nhầm người.


      “Ngươi là người nào?” ngoài dự đoán, người đầu tiên chất vấn lại là người trước nay ít , Lục điện hạ Tông Chính Lâm .


      “Điện hạ hỏi ngươi, còn nhanh trả lời, muốn chết hay sao!”. Ma ma quản vừa rồi còn hung hăng răn dạy, thấy nàng kia trì độn nhìn hai vị điện hạ đến ngây người, bị dọa vội nàng kéo cánh tay nàng ta, bảo nàng ta đáp lời.


      Người kia hình như rất kinh hãi, trả lời có chút run run, “Bẩm điện hạ… nô tỳ là nha đầu sai sử bên cạnh Tam tiểu thư”.

      Tông Chính Minh thấy nàng sợ hãi, ngữ điệu hòa hoãn hơn chút, “Ngươi tên họ là gì, tại sao lại ở đây, vì sao dung nhan chỉnh tề?”. Búi tóc của Nữ nhân này tán loạn, quần áo nhăn nhúm, hốc mắt còn phiếm hồng. Ánh mắt đảo qua mấy người còn lại phía sau, Tông Chính Minh đại khái đoán được toàn bộ câu chuyện trong đó.

      Nha hoàn kia cúi thấp đầu, khàn khàn đáp lời, “Nô tỳ vốn tên Thuần Vu Dao, nguyên quán ở Mạc Bắc. Sau chiến loạn, bị người bán đến Đại Ngụy làm nô tỳ. Được Tam tiểu thư chọn hầu hạ bên người, đổi tên tiểu Kiều”.

      Tông Chính Minh cùng Tông Chính Lâm nghe nàng lại thân thế xong, cả hai đôi lông mày đều nhíu lại.


      Thuần Vu Dao - Tiểu Kiều . Hí Hí chuyện gì sảy ra, sảy ra? :yoyo17::yoyo17::yoyo17::hoho::hoho::hoho:
      minhhanhng, Sweet you, AELITA18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :