1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 127: Phân cao thấp

      Edit : Linh Sờ Tinh


      “Chủ tử, Trắc phi phái người canh giữ ngài, còn sai nô tài chú ý trông coi hai sân kia”. Chu Cẩm do dự báo Vạn Tịnh Văn.

      “Chuyện sảy ra khi nào?” Vạn Tịnh Văn nhíu mày. Sao có thể trùng hợp như vậy?

      “Sáng sớm hôm nay, sau khi Vệ đại từ Đan Như Uyển ra , nô tài liền nhận được tin tức”.

      đúng . Kiếp trước Mộ Tịch Dao chỉ là thị thiếp, lúc sảy ra chuyện của phản đảng, nàng ta bệnh rất nặng. Sau đó thì giống như là phế nhân, ngu ngốc, chưa bao giờ khỏe hẳn, bên người ngay cả nha hoàn đắc lực cũng có, thể nào nàng ta lại biết nhiều như thế.

      Chẳng lẽ nàng ta phải trọng sinh? Mà là giống mình,một linh hồn khác có trí nhớ kiếp trước nhập lên người Mộ Tịch Dao? Nếu khả năng này là thật thì nàng ta là ai?

      Vạn Tịnh Văn suy đoán thân phận Mộ Tịch Dao mấy lần, càng nghĩ càng hỗn loạn, vẫn thể thống nhất suy nghĩ nổi . Nhưng bản thân thị thì lại bắt đầu nghi hoặc , hay là do mình tính sai, Mộ Tịch Dao kia hề là người nào trong đám nữ nhân hậu cung cũ ?

      Vạn Tịnh Văn phát , bất cứ chuyện gì của kiếp trước , chỉ cần có liên quan đến Mộ Tịch Dao là thay đổi. Thậm chí bây giờ có rất nhiều chuyện hoàn toàn khác , còn nàng khi dựa vào trí nhớ của kiếp trước thì chỉ có thể đối phó với Hách Liên thị , còn đối với Mộ Tịch Dao thì hề có một tác dụng gì.

      “Chủ tử, hôm nay Trắc phi tập trung người hết vào hai viện kia, có phải nên rút hết người về ?” Chu Cẩm cảm thấy từ khi theo chủ tử đến giờ chưa bao giờ có nhiều chuyện phải bỏ dở nửa chừng như hiện nay . Từ khi tiến vào phủ hoàng tử, kế hoạch của chủ tử đã có vài lần vì bất đắc dĩ mà phải dừng lại nửa chừng, cứ như thế này thì chỉ sợ mọi chuyện ổn.

      Vạn Tịnh Văn nghĩ lại tin tức mấy ngày nay có được, ngoài việc bắt được nha đầu và gã sai vặt nén lút với nhau ra thì có chút manh mối nào có giá trị cả . Bây giờ Mộ Tịch Dao lại có thể ra tay, chẳng lẽ thị có khả năng hơn mình?

      Vì thế ngược lại nàng ta có chút mong chờ một kẻ quái gở như Mộ Tịch Dao thực ra có năng lực gì. “Án binh bất động. Nhắc nhở bọn hắn chỉ cần làm tốt bổn phận, chớ để lộ chân tướng”. Việc này vốn đã chẳng có liên quan gì đến mình , người của mình chỉ gài ở đó để dò tin tức, dù sao nắm được tin tức sớm vẫn tốt hơn . Về phần Hách Liên thị , chẳng lẽ thị thực sự cho rằng tất cả những kẻ thân tín bên cạnh ai có sơ hở hay sao? Đời này thị ta đừng mơ được kê cao gối ngủ yên !

      ********

      “Điện hạ, Thục Trung nóng ẩm, ngày hè chàng phải đề phòng độc của côn trùng . Còn mấy thứ như vu thuật, cổ độc này nọ ở Thục Trung, ngài cũng phải tránh xa ra cho thiếp ”. Mộ Tịch Dao cố ý tìm mấy quyển sách giới thiệu về Thục Trung, sau khi tổng kết lại đống kiến thức lộn xộn trong đầu, đếm ngón tay rồi dặn dò Tông Chính Lâm.

      Lục điện hạ miễn cưỡng dựa vào ghế, nhìn nàng vội vàng dặn dò sắp xếp, trong ánh mắt có thỏa mãn.

      Cuối cùng thì quá trình nuôi dưỡng sủng vật cũng có chút thành quả, phải làm gì cũng chỉ tay sai bảo , ít nhất cũng biết giúp hắn sửa sang lại hành trang, Trắc phi cũng phải để ý đến những chuyện vụn vặt .

      Tông Chính Lâm cảm thán , chợt nghe tiếng nàng kinh hô , đột nhiên nàng rất nghiêm túc nhắc đến việc.

      “Điện hạ,”, Mộ Tịch Dao mở to đôi mắt đẹp , “Có phải Vu tộc ở Thục Trung có Thánh nữ gì đó ? Bọn hắn biết cái phương pháp quỷ quái nào thu mê linh hồn chứ ? Liệu có khi nào ả ta niệm vài cái chú ngữ gì đó trước mặt chàng , chàng liền mất trí nhớ nhớ thiếp là ai nữa?”

      Câu cuối cùng mới quan trọng . Thường xuyên nghe Tông Chính Lâm nhắc đến bí dược ở Thục Trung, Mộ Tịch Dao lo lắng cho dù mình có linh đan diệu dược gì chũng cứu tính mạng boss trở về được. Thực sự là có mấy thứ đồ chơi quỷ quái này , dù gì thì cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh .

      Nếu đến lúc đó lại có tình huống cẩu huyết là boss mất trí nhớ, mục đích của mình là một sủng phi mà, nếu boss quên mất mình thì chẳng khác nào muốn mệnh của nàng ? Đứa cũng có rồi, mới bắt đầu “Cưới xong mới ”, có phải mệt hay nha?

      Nếu điện hạ lại mang thánh nữ về, mấy ái tình tiết cẩu huyết như Bạch Liên Hoa là “Ân nhân cứu mạng” này nọ , Mộ Tịch Dao cảm thấy nếu như thế thì mình cần sống nữa.

      Tông Chính Lâm thấy nàng nhìn mình một cách chăm chú, mong đợi kết quả , vô cùng nghiêm túc , tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hẳn lên .

      “Kiều Kiều lại suy nghĩ lung tung gì thế. Bây giờ Vu tộc cũng chỉ còn cái danh thôi. Mấy việc như đoán trời mưa nắng, hỗ trợ trồng trọt thì còn được chứ chưa bao giờ nghe Vu tộc có Thánh nữ, hơn nữa đại phù thủy của Vu tộc cũng là một bà lão rồi”.

      “Còn nếu như nàng lo lắng bản điện quên mất Kiều Kiều thì đúng là lo lắng đâu. Chẳng phải Kiều Kiều vẫn nói mình là tâm can bảo bối của ta sao, bản điện hạ sao có thể vứt trái tim mình được chứ ?”. Tông Chính Lâm càng càng thoải mái vui vẻ , hắn đứng dậy hôn lên hai gò má mịn màng, sờ sờ đỉnh đầu của nàng , hắn cảm thấy nàng thực đáng . “Kiều Kiều cần mất thiếu tự tin đến vậy, thực ra trước sự xa cách nữ nhân luôn luôn có chút khó khăn ”.

      Mộ Tịch Dao bị giữ cằm , hôn sâu, trong lòng thì thấy thực oán giận. Lục điện hạ lúc nào cũng tự quyết định, trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ đó là : chỉ cần làm theo đúng những gì hắn đã dự tính là được, còn những chuyện khác thì cần lo lắng.

      Nàng nào có cái ý nghĩ giống như boss nghĩ? Sao người này lại có da mặt dày như tường gạch thế chứ , may mà đây là gạch vàng, thực đúng là tự tin tự mình quá mức. Nếu phải sợ gặp chuyện sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sống yên ổn trong phủ của mình thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn.

      “Ngày mai ta sớm, Kiều Kiều cần phải dậy tiễn”. Tông Chính Lâm vuốt ve vành tai mềm mại của nàng , hắn thực nỡ để nàng bị giày vò vào sáng sớm như thế .

      Mộ Tịch Dao dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy bàn tay của hắn. Nhắm mắt lại, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

      Tông Chính Lâm ôm thắt lưng nàng, trong lòng rõ cảm giác lúc này củ mình như thế nào. Ngày thường nàng chẳng chịu lấy lời tâm tình, nhưng nàng làm những chuyện rất nhặt lại làm tim hắn rung động. Nhìn vẻ mặt nàng khi chìm sâu vào giấc ngủ, Tông Chính Lâm có chút quen. Ngày mai hắn phải rồi có nàng bầu bạn bên người hắn sớm đã đoán ra mấy ngày tới ngày nào cũng sẽ khó ngủ. Vậy những ngày trước kia của hắn trôi qua như thế nào?

      Lần đầu tiên Lục điện hạ có chút ôn nhu, trong lòng lại có chút “ghét chia ly”. Hoàn toàn hề phù hợp với tác phong thường ngày của .

      Nhìn mỹ nhân ngủ say sưa, chẳng chút khổ sở buồn phiền, Tông Chính Lâm lại hận đến nghiến răng. Từ khi gặp nàng, người khác thường là , nàng thực tàn nhẫn , lúc nào cũng sống rất tự tại.

      Vươn người khẽ hôn lên má Mộ Tịch Dao, cuối cùng cũng an tâm ngủ. Khi hồi kinh cũng là lúc Thành Khánh chọn đồ vật đoán tương lai. Hắn phải chọn một lễ vật tốt cho con của mới được.

      Sáng sớm hôm sau, toàn bộ nữ nhân trong hậu viện được Hách Liên Mẫn Mẫn dẫn theo , chỉ thiếu có mình Mộ Trắc phi luôn có quy củ.

      Lần này đến tiễn điện hạ, ai cũng nỡ, khí có vẻ rất uể oải. Chỉ có người mừng rỡ như điên, tham luyến nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm.

      “Biểu ca!” Tắng Du xông lên giữ chặt ống tay áo Tông Chính Lâm, nước mắt lưng tròng, nhìn dáng vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi.

      Nàng vất vả mới hết bị cấm túc, lúc ra ngoài mới biết Tông Chính Lâm muốn bình định Thục Trung. Đây là sét đánh ngang tai , nàng ta chịu nổi điều này ?

      “Biểu ca, để hoàng thượng sai Thái tử điện hạ Thục Trung, huynh ở lại Thịnh Kinh được sao? Thái tử là sở quân của Đại Ngụy, việc này phải là nên để làm sao?” (* từ “sở quân” ở đây có nghĩa là người thừa kế của quân vương, người được chỉ ̣nh sẽ là quân vương tiếp theo, mọi người đừng nhầm với từ “sở quân” nghĩa là có quân binh trong tay nhé J )

      Hách Liên Mẫn Mẫn biến sắc, quả nhiên thị thấy điện hạ đen mặt.

      “Hách Liên thị, dạy dỗ nàng cho tốt ”. xong hắn vung mạnh áo ra, sai người dẫn ngựa tới.

      “Biểu ca!” Tắng Du lại khóc, vẫn gọi, “Người ta lo lắng cho an nguy của huynh, tại sao lại hoan nghênh muội ? Mộ thị là người mà huynh coi như bảo vật trong lòng, vậy sao nào ? Người ta còn thèm đến tiễn, chính là coi huynh ra gì!”

      Tông Chính Lâm bỗng quay người, vẻ lạnh lẽo toát ra từ trong ánh mắt. Thứ đồ ngu xuẩn này, hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của , lần này lại chạm vào điều tối kị của . Mộ Tịch Dao đối với như thế nào, còn chưa đến lượt người khác nhận xét.

      Tông Chính Lâm cực kỳ coi trọng tình cảm của Mộ Tịch Dao, hắn tuyệt đối cho phép người ngoài châm chọc , dèm pha, làm hỏng tình cảm hai người.

      “Điền Phúc Sơn, đưa nàng ta đến Thanh Vân tự tĩnh tu . Nếu mẫu phi có hỏi, đem tất cả những gì nàng ta vừa nói bẩm báo lên ”.

      Sau khi xoay người, lên ngựa, Tông Chính Lâm nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn dặn dò lần cuối “Cẩn thận trông coi phủ”, xong thúc ngựa rời .

      Nghiêm Thừa Chu mang theo thân vệ, trăm năm mươi người khí thế hùng dũng theo sau, áo giáp lấp lánh, chia thành hai đội,theo sau Tông Chính Lâm. Phía sau bụi mù khiến người ta cảm nhận được hơi thở chiến tranh.

      “Đại quản , làm theo sự phân phó của điện hạ ”. Hách Liên Mẫn Mẫn liếc nhìn Tắng Du cái, rồi đem theo những người còn lại đến chính phòng dùng cơm.

      Tắng Du đúng là kẻ điên , từ trước tới nay có lúc nào thông minh. Chỉ cần mở miệng, là sẽ khiến cho điện hạ tức giận. Cái bản lĩnh này phải người bình thường có thể làm được. Chỉ với cái tính điên này mà còn muốn đấu với Mộ Tịch Dao , phải là mơ mộng hão huyền thì là gì ?

      Hôm nay còn biết giữ mồm gữ miệng, ngay cả hoàng thượng thái tử cũng dám nhắc đến một cách e dè , chẳng lẽ muốn làm loạn cho cả nhà đều bị phạt cùng với nàng ta?

      Điền Phúc Sơn kéo kẻ khóc náo lên xe ngựa đưa đến Thanh Vân tự. Đây là lần thứ hai ông phải đưa biểu tiểu thư nhận phạt, chuyện xấu cũng dễ làm chút nào.

      Nghe đồn Thanh Vân tự là ngôi chùa kham khổ khắc nghiệt nhất Thịnh Kinh. Những nữ tử ở đó, đều là bị nhà chồng chán ghét vứt bỏ, đưa tới đó để được quản giáo nghiêm khắc, học lại cách làm người. Những người đến đây nếu có quy củ, đều bị giày vò đánh đập, hề nhân nhượng với nữ nhân. Mỗi tuần còn phải làm việc thiện trong dân chúng, chỉ cần dám ghét bỏ tận tâm, sẽ bị phạt ba ngày cơm , sẽ bị đói đến mức run chân .


      Khinh sợ nhất là những tăng ni giáo dưỡng, nếu dám nghe dạy bảo, khảo hạch qua, sẽ bị đưa đến phía sau hậu viện . Đến lúc nào biết nghe lời mới cần phải làm bạn với thú vật nữa.

      Điện hạ tuy đối với nữ tử lãnh đạm nhưng cũng thô bạo. Hôm nay đã đưa biểu tiểu thư đến đó , với cái tình tình được nuông chiều của biểu tiểu thư thì sợ là ăn ít khổ.

      *****

      “Trong kinh còn có nơi như Thanh Vân tự sao?” Mộ Tịch Dao tò mò nhìn chằm chằm hỏi Vệ Chân.

      Vệ đại nhân bị nhìn mà rùng mình cái. Hỏng rồi! Dao chủ tử thích dày vò như thế thì thể để chủ tử chú ý đến nơi đó được.

      “Chủ tử, Thanh Vân tự là nơi tu hành của những tang gia khổ hạnh tăng cùng và những nữ tử trong thế gia đại tộc mắc sai lầm, ở đó ngày ngày được ăn đồ mặn. Thậm chí còn bức điên vài người rồi”.

      Mộ Tịch Dao vừa nghe nói nơi đó chỉ có cơm chay , toàn khuê phòng oán phụ ở đó, cũng có hứng thú.

      Vệ Chân thầm thở phào tiếng , nguy hiểm , nếu Dao chủ tử đến gần chỗ đó, cũng dám tưởng tượng sắc mặt điện hạ như thế nào.

      “Tình huống bên kia như thế nào?” Mộ Tịch Dao cầm mấy tờ giấy bàn, ghép lại với nhau rồi chăm chú xem xét.

      “Tam tiểu thư bị Ngũ điện hạ cấm túc, nha hoàn bị phạt đến phòng giặt quần áo. Lúc ám vệ đến, vẻ mặt Thứ phi còn tốt, chỉ là ngồi ngẩn người mình”.

      Còn có sức mà ngẩn người? Vậy là trôi qua cũng ổn, nếu thì cũng có lòng dạ thanh thản tĩnh tọa chỗ. Cũng tốt, để nàng ấy từ từ nghĩ thông. nhớ lâu, thì sớm muộn gì cũng táng thân nơi hậu viện .

      “Trong viện còn có động tĩnh gì ?” Mộ Tịch Dao cầm tờ giấy lên, cẩn thận bỏ vào trong hà bao giao cho Huệ Lan giữ. Mấy tờ giấy này, là bùa lấy mạng của những người khác đấy.

      “Hai viện đều cực kỳ yên tĩnh, nữ quyến hầu như ra khỏi cửa”. Vệ Chân hồi báo chi tiết.

      “Khá trầm ổn. Còn muốn quan sát thêm sao? May mắn là thứ dễ có, rất nhiều chuyện có được may mắn trước rồi lại càng thất vọng sau đó. Nếu vậy thì để cho nàng nhìn càng thêm chi tiết ”. Mộ Tịch Dao vịn tay Mặc Lan đứng dậy.

      “Đem phủ vệ vây kín hai viện Lan Đài và Trúc , bất luận kẻ nào cũng được tự tiện ra vào. Chiều ngày mai, mang thị thiếp hai viện đó đến Đan Như Uyển để thẩm tra, nếu dám trái lệnh, báo cho Chính phi dùng gia pháp xử trí”.
      minhhanhng, Sweet you, levuong18 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 128: Sơ thẩm

      Edit :Linh Sờ Tinh


      “Chủ tử, Trắc phi đã vây viện rồi!” tiểu nha hoàn thất kinh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      thể nào , đã xóa đứt tin tức bên kia . Trong phủ cũng xử lý sạch , nàng ta sao có thể có manh mối?” ánh mắt nữ nhân lộ vẻ do dự, chắc chắn đã có chút dao động so với lúc ban đầu.



      Hai chủ tớ lo sợ thì bên ngoài quản đã đến truyền lời, là sau giờ ngọ ngày mai Trắc phi sẽ thẩm vấn lần lượt từng người trong viện.


      Đợi đại quản rồi, tiểu nha hoàn càng thêm nơm nớp lo sợ, chuyện đã có chút yên, “Chủ tử, ngày mai cũng thẩm vấn rồi, liệu có phải Trắc phi thực có chứng cứ gì ?”


      “Hoảng gì! Chẳng qua chỉ là dẫn người sang hỏi chút, chẳng lẽ nàng ta có thể tra tấn bức cung hay sao?”


      Chỉ cần bình tĩnh, có chứng cứ, thà chết cũng nhận tội, nàng ta có thể làm được gì? Mình núp trong phủ nhiều năm như vậy, mấy việc từng làm đều mờ mịt để lại dấu vết , chưa bao giờ bị người khác phát . Lần này cũng nhất định có thể gặp dữ hóa lành, bình an vượt qua.


      “Nếu như ngày mai thẩm tra ngươi dám để lộ ra dù chỉ một tia sơ hở, hậu quả chắc ngươi cũng biết? Tính mạng của nương ngươi và toàn bộ người nhà ngươi đều nằm trong tay chủ thượng. Kể cả khi tình bại lộ, ngươi cũng phải tự mình chống đỡ, tùy tiện tìm một kẻ thế thân là được !”


      Tiểu nha hoàn ngã một tiếng bùm xuống mặt đất, cánh môi run rẩy ngừng.


      Chủ tử là ám kỳ mà phản đảng tỉ mỉ bồi dưỡng,sau khi theo chủ tử một năm nàng mới biết việc này . Chỉ trách trước kia vì lòng tham mà mình nhận một khoản tiền lớn của chủ tử để thường xuyên thay chủ tử lén lút làm việc. Sau này trong lúc vô ý biết được chủ tử mượn tay mình truyền tin tức ra ngoài phủ, đối phương cũng phải là người tốt , nhưng mặc dù trong lòng hối hận nhưng vì hãm quá sâu vào bùn lầy nên cách nào thoát thân được.


      Đến khi chủ tử ngả bài ngửa , dùng tính mạng người trong nhà áp chế thì nàng mới biết mình đâm lao phải theo lao, chỉ còn một con đường là tiếp tục mà thôi. Từ đó trở thành quân cờ tay chủ tử, bây giờ sợ là đã đến lúc bị báo ứng rồi.

      “Chủ tử, nếu chuyện đến mức xấu nhất , nô tỳ cam tâm tình nguyện chịu tội . Chỉ cầu chủ tử thay nô tỳ giúp với chủ thượng, tha cho người nhà nô tỳ một mạng ”. Tiểu nha hoàn dùng hết sức nâng thân thể vì sợ hãi mà đã xụi lơ dưới đất lên, lại quỳ rạp xuống, dập đầu với nữ tử trước mặt.

      “Thôi. Nếu phải Mộ thị làm quá chặt, ta sao có thể nhẫn tâm để ngươi chịu chết. Nếu ngươi cứ dùng sức như thế, trán bị trầy xước, chẳng phải là càng khiến người ta hoài nghi ư? Việc ngươi vừa cầu xin, ta tất nhiên có thể làm cho ngươi, nhưng việc thẩm vấn ngày mai, ngươi phải cực kỳ cẩn thận. Nữ nhân kia quá mức khôn khéo, coi chừng trúng phải quỷ kế ”.

      Ngày hôm sau, trong phòng chính của Đan Như uyển, Mộ Tịch Dao dẫn theo nha hoàn , đại quản bên, đợi nàng sai bảo .


      “Nô tỳ thỉnh an Trắc phi”. Bốn thị thiếp của hai viện Lan Đài, Trúc cung kính đứng phía dưới, sau lưng dẫn theo tất cả tỳ nữ.

      Mộ Tịch Dao quét mắt nhìn qua, ánh mắt vô tình mà hữu ý dừng lại lâu hơn ở vài người . Khóe môi cong lên, tay phải nâng lên, kêu bọn họ đứng dậy.

      “Hôm nay gọi các ngươi đến, thì đã đã có ý ̣nh kiêng dè cả. Có chút việc, các ngươi cũng ngồi xuống nghe ”.

      Ngũ thị Khổng thị là người cũ trong Lan Đài viện , vốn bị khí thế của Mộ Tịch Dao áp chế thành quen, nghe nàng lên tiếng bèn thành thành ngồi xuống. Còn Tề thị, vào phủ muộn hơn chút so với hai người kia , nội tâm cũng nhiều ý nghĩ, mặt hiện rõ là kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Về phần An thị, từ khi vào phủ hoàng tử, ngoài việc sáng sớm đến Thiền Như Uyển thỉnh an theo quy củ, hiếm khi ra ngoài lộ diện, cho tới nay đều đóng kín cửa, hầu như hề qua lại với các sân, đối với Mộ Tịch Dao cũng coi như cung kính.

      “Mồng một đầu tháng này, chính là hôm điện hạ khai phủ tách hộ, phản đảng Thục Trung từng lẻn vào phủ hoàng tử , muốn ám sát điện hạ. Về sau thất bại, bị giết tại chỗ”. Mộ Tịch Dao chậm rãi , lần lượt nhìn từng người ngồi xung quan, , thấy vẻ mặt của mọi người đều tỏ vẻ kinh hách vô cùng, thấy ai có điểm gì dị thường.

      “Thiếp và Thứ phi của Ngũ điện hạ cũng gặp nạn ở nhà thủy tạ, suýt nữa cũng bị mưu hại mà bỏ mạng”.

      Đây là Mộ Tịch Dao cố ý bẻ cong . Lau sạch dấu vết chuyện nàng bị trói mang khỏi phủ hoàng tử .

      Nàng cũng sợ kẻ nội ứng kia vạch trần lời dối của nàng trước mặt mọi người, bây giờ nàng chỉ lo tìm được manh mối, nếu có người ngu ngốc nhảy ra chất vất làm sáng tỏ , thì có thể chứng thực kẻ đó chính là kẻ dẫn đường cho phản đảng, buộc Mộ Tịch Dao ra phủ thế thì chẳng phải vừa hay lao ra nhận đạn của mình hay sao?


      “Đại nha hoàn của thiếp từng , lúc đó nàng ta vừa hay nhìn thấy được bóng lưng lén lút của nha hoàn , nghi ngờ là kẻ đã dẫn đường cho phản tặc, đưa hai gã tặc nhân đến nhà thủy tạ, có ý ̣nh quye quyệt ”. Tay trái của Mộ Tịch Dao nhàng miết cạnh bàn, đôi mắt trở nên thâm sâu.


      Trông thấy bóng lưng của nha hoàn dẫn đường phải là ai khác mà là chính nàng.

      Ngày đó , lúc bị phản đảng bắt , qua góc quẹo, đột nhiên nhảy ra tỳ nữ che mặt , vô cùng lo lắng vội vã dẫn đường cho tặc nhân. Kẻ đó vô cùng quen thuộc các con đường vắng vẻ trong phủ, từ đầu tới cuối lời, chỉ dùng tay chỉ trỏ mà thôi .

      Bây giờ mình ở ngoài sáng, nội ứng trong tối, có cho kẻ kia gan lớn bằng trời cũng dám phản bác trước mặt người khác , nên đương nhiên nàng muốn như thế nào chuyện chính là như thế.

      “Thân hình, tuổi tác tương tự với nha đầu kia thì chỉ còn người ở hai viện Trúc Lan Đài này là chưa thẩm tra , đương nhiên ta thể bỏ qua bất kỳ ai. Những người trong viện khác đều đã đưa ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch. Bây giờ chỉ còn sân của bốn người các ngươi, trong số những người còn lại có người gây sóng gió hay , đợi thẩm ra là biết ngay”.

      Lời Mộ Tịch Dao vừa nói xong , tay trái dùng sức vỗ tiếng lên mặt bàn.


      “Dám cùng phản tặc cấu kết, ám sát điện hạ, lá gan !”.



      “Hôm nay nếu có thể bắt được mật thám trong phủ, lập tức trói lại đưa đến Thiền Như uyển, sau đó giao cho quan phủ xử trí!”


      Mọi người còn chưa hoàn hồn từ chuyện hành thích , đã thấy nữ nhân ngồi cao hung hăng phát giận, sắc mặt còn chút ôn hòa , chỉ trong chốc lát khí trở nên vô cùng lệ.


      “Nha hoàn này dám cả gan dẫn đường cho tặc nhân, nếu có người dám bao che bảo vệ, cũng trừng phạt giống nhau. Theo gia quy của phủ hoàng tử, cấu kết ngoại nhân, mưu hại hoàng tử cùng Trắc phi chính là tội mất đầu”.


      Mộ Tịch Dao một cách vô cùng nghiêm khắc, chỉ vài câu là đã nói ràng lợi hại trong đó, khiến cho mấy nữ nhân chưa bao giờ trải qua việc đời câm như hến.


      Điện hạ vậy mà lại gặp chuyện! Ngay cả Trắc phi thiếu chút nữa cũng mất mạng. Chuyện này chỉ nge thôi đã thấy rợn cả người.


      Khó trách mấy ngày trước hậu viện bị cấm túc, ra là sảy ra chuyện lớn như thế. Chỉ tiếc… sao mạng của Mộ thị lại lớn thế chứ?


      Hôm nay nàng ta gióng trống khua chiêng tìm kiếm nha đầu kia như vậy, chắc chắn là có cả chút tư tâm báo thù riêng. Việc này thể qua loa được, chỉ thể để bản thân bị kéo vào mà cón thể chọc nàng ta . Nếu nhỡ cuối cùng tìm ra hung phạm, nàng ta tùy tiện chọn đại người để vu oan , vậy thì phải là bị tai bay vạ gió hay sao?

      “Khởi bẩm Trắc phi, đêm đó nô tỳ thực là có phái nha hoàn ra ngoài, nhưng phải là dẫn đường cho tặc nhân, mà là gặp quản trong phủ, thay thiếp muốn… muốn vài vải băng nguyệt . Thỉnh Trắc phi minh giám, quản kia có thể làm chứng cho trong sạch của nha hoàn thiếp”.

      Tề thị đỏ mặt, nhưng cũng vội vàng thanh minh. Tội danh này quá dọa người, tuyệt đối thể dính dáng vào được. Tuy rằng người phạm tội chỉ là một nha hoàn , nhưng ai có thể cam đoan người làm chủ tử lại bị nghi ngờ theo ?


      “Bẩm Trắc phi, nha hoàn của thiếp là đem quần áo của thiếp đến phòng giặt , chỉ ra khỏi viện trong chốc lát, nên thể có bất kỳ liên quan gì ”.


      An thị bị dọa sợ, nhanh chóng khai báo hành tung của nha hoàn, còn sợ đủ tỉ mỉ ràng, ngay cả việc nha hoàn mất bao lâu cũng dám giấu diếm nửa điều.


      Những nha hoàn còn lại của hai người thì đều trả lời là chưa từng ra ngoài, luôn luôn ở trong sân, cũng có thể tìm người làm chứng.


      “Bốn người các ngươi đừng vội giải thích. Ai dám chắc những kẻ ra ngoài kia có vòng đường khác hay , còn những kẻ ở lại trong sân chẳng lẽ đều thành thực ngốc ở chỗ, vụng trộm rời một phút giây nào? Điều này ai có thể chính xác hoàn toàn được, đúng ? Hơn nữa, ở cùng trong viện, bao che cho nhau, đỡ cho nhau, cũng phải là khó”. Mộ Tịch Dao nhàn nhã phe phẩy quạt tròn, vẻ mặt nghi ngờ, tin bất cứ ai.

      “Việc này… chẳng lẽ chúng thiếp thể chứng minh được sự trong sạch hay sao? Trắc phi như thế này cũng đã quá mức nghiêm khắc rồi ?” Khổng thị tỏ vẻ khó xử, đã khai báo như vậy rồi, còn hài lòng? Chẳng nhẽ Mộ thị thực tâm muốn tạo phiền phức cho bọn họ?

      “Chuyện này dễ xử lý thôi.” Mộ Tịch Dao giải thích nghi hoặc của Khổng thị.

      “Thiếp có một nha hoàn , bản lĩnh lớn nhất của nàng ta từ đến lớn chính là nghe tiếng bước chân, từ khi theo thiếp chưa từng sai bao giờ. Cho nên sai nha hoàn của các ngươi ra chỗ trống kia , vài bước, để nha hoàn của thiếp xem thân hình, nghe bước chân chút là được”.

      Mộ Tịch Dao nhíu mày, nhìn sắc mặt của bốn nữ nhân phía dưới, kêu Mặc Lan lên, tư thế đúng là chuẩn bị muốn bắt người.

      Bốn người nhìn nhau, bán tín bán nghi vào cái bản lĩnh của nha hoàn bên người Trắc phi. Nếu đúng thì còn may, ngay lập tức sẽ chứng minh được sự trong sạch. Nếu đúng, phải là trơ mắt bị oan sao?

      “Chỉ cần vụng trộm làm chuyện xấu, các ngươi cần tham gia náo nhiệt mà quan tâm mù quáng. Nha hoàn này của thiếp chỉ là nhìn người trước, bắt kẻ khả nghi ra, sau đó còn phải cẩn thận kiểm tra. Quan phủ cũng chấp nhận việc “Nghe thanh nhận người” . Cái gì cũng cần chứng cứ mà đúng ?”

      Mộ Tịch Dao vừa như thế, cũng khiến cho đa số người nhàng thở ra. Chỉ cần tất cả chỉ dựa vào lời của phía, còn coi trọng chứng cứ ràng, biện pháp này cũng có thể dùng được.

      Chỉ có người trong lòng kinh hoảng, nhưng mặt cũng dám biểu lộ ra. Trắc phi đã , mặc dù bị người nhìn ra, nếu có chứng cứ, cũng thể vu oan giá họa. Nàng chỉ cần dè dặt cẩn thận làm theo những điều chủ tử phân phó, nhất định có thể thoát khỏi kiếp này.


      “Mặc Lan, bắt đầu ”. Mộ Tịch Dao nhận trà bạc hà mà Huệ Lan dâng lên, nhàng nhấp ngụm. Ra lệnh cho mọi người ra theo thứ tự từ chính đường vào bên trong vòng sang hai bên rồi lại.

      Việc đứng này, bình người có ai chú ý đến nên cũng người nào thấy có gì kỳ quái. Bây giờ bị một đám chủ tử nhìn chằm chằm, tám nha hoàn đầu bước một cách lo lắng đề phòng, chỉ sợ có gì đó tốt, sẽ bị coi là nghi phạm .

      Mọi người nhìn mấy nha hoàn kia lên trán đổ mồ hôi, thân hình cứng ngắc chuyển hai vòng, ai bước ổn dịnh, quả thực là khác hẳn so với ngày thường. Có người nhát gan còn run rẩy thiếu chút nữa vấp chân ngã.

      Mộ Tịch Dao nhìn dáng vẻ kỳ quái của mấy người , khóe mắt co rút . Nhìn xem , nếu nha hoàn trong hoảng tử phủ mà lại chỉ được đến tiêu chuẩn này, còn phải sẽ bị người ta cười chết mất ?


      Đừng là phủ hoàng tử , cho dù là nhà giàu có, có nha hoàn nhà ai được dạy dỗ qua, chọn lựa xong mới được dùng . Việc đứng là đầu tiên, kiến thức cơ bản nhất, tại sao khi đến Đan Như Uyển liền biến thành đám con rối gỗ bị giật dây ?


      Nàng là nữ ma đầu sao? Có lực uy hiếp lớn đến vậy ? Mộ Tịch Dao lần đầu tiên ý thức được, chỉ sợ thanh danh của nàng ở trong phủ quá hiền lành a…


      Lần này cho Mặc Lan nhìn người, chẳng qua chỉ là mánh khóe, để lấy lý do làm việc sau mà thôi. Những nha hoàn này sao gan như vậy, phạm tội, thì run rẩy như đám gà mắc mưa làm gì. Chẳng lẽ trong lòng bọn họ đều có quỷ, hoặc là mỗi người đều được chọn lựa kỹ càng?


      Mộ Tịch Dao nhớ tới những chuyện xấu xa ở hậu trạch, càng nghĩ càng mê mang, mặc dù người ngồi chỗ này, nhưng trong đầu đã bay đến tận đâu với các ý nghĩ lung tung lộn xộn. Về sau chắc chắn thể thiếu được mấy chuyện cung đấu gì gì đó ? Thôi thỉnh thoảng cũng phải lấy ra ôn tập lại chút, đề phòng bị người khác đào hầm tính kế .
      minhhanhng, Sweet you, levuong13 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 129: Nghi can

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mặc Lan đứng cạnh Mộ Tịch Dao vờ vịt quan sát cẩn thận theo đúng những gì chủ tử dặn dò , trong lòng khó thầm. Chiêu này của chủ tử thực hiểm , chủ tử vậy mà lại dạy nàng lừa gạt người khác ! Mình chưa từng làm việc này bao giờ , biết có đạt cầu của chủ tử hay , vì thế nên Mặc Lan tỏ vẻ như thật, lộ ra biểu cảm vui mừng khi “ cuối cùng cũng đợi được ngươi” .



      Vụng trộm liếc về phía Trắc phi vài lần, vừa nhìn là biết chủ tử lại để tâm trí treo ngược cành cây, biết là nghĩ gì . Mỗi lần chuyện với chủ tử, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm này, là hiểu chủ tử sẽ thèm quan tâm đến ngươi.


      Điện hạ đem chuyện quan trọng là thẩm tra phản đảng giao cho chủ tử làm, vậy mà khi đến tay chủ tử thì người lại trở thành kẻ bàng quan quan sát, còn sai sử một nha hoàn như mình để gạt người?


      Mặc dù trong lòng vụng thầm oán trách nhưng mặt lại cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm từng người lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.


      Chủ tử đã , ánh mắt phải làm sao mà người ngoài thể nhìn ra chút sơ hở nào. Lúc này mình chính là một người có thiên phú hơn người, đây chính là việc mà mình hiểu rõ nhất, phải tỏ ra có chút cao ngạo,tỏ vẻ một chút thì mới có thể nói được người khác.


      Đợi tám người nha hoàn đều qua xong, Mặc Lan mới bước lên bước, dùng giọng nói lớn vừa đủ để toàn bộ mọi người đều nghe thấy, bẩm với Mộ Tịch Dao.


      “Chủ tử, đêm đó bô tỳ chỉ thoáng nhìn thấy bóng lưng thôi. Tiếng bước chân cũng dám khẳng ̣nh, nhưng cũng chắc được bảy tám phần . Trong số mấy người này, có ba người có điểm giống với người mà nô tỳ nhìn thấy đêm đó”. Ánh mắt Mặc Lan dừng lại ở ba người lát, vươn tay chỉ rõ.

      Mọi người đều đổ dồn nhìn theo phương hướng mà Mặc Lan chỉ , phát chỉ nàng chỉ đến ai là nha hoàn đó đều sợ đến mức cả người run lên, sắc mặt trắng bệch. Ba người kia giống như đều bị kinh sợ, phản ứng đều giống nhau.

      Mộ Tịch Dao sai người báo thân phận củ aba người kia, vừa nghe xong, mới biết là nha hoàn trong ba viện của Khổng thị, Ngũ thị và Tề thị. Ba người nghe xong , đưa mắt nhìn nhau, vội vàng gấp đến mức trợn tròn mắt.

      “Cái gì!” Khổng thị kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm nha hoàn của mình ,dò xét đánh giá.

      “Trắc phi, nha hoàn này là do đại quản phân đến nội viện nô tỳ, sao có thể là mật thám được? Huống hồ ngày ấy sau khi nàng ta trực xong, sớm trở về nhà ngủ, so thời gian hợp lý.”

      Nha hoàn này Khổng thị dùng lâu, cũng coi như vừa ý. Bấy lâu nay cũng hề có sai sót gì, thể là mật thám được. Hơn nữa nếu bị đổ oan , thì nàng là chủ tử cũng khó tránh khỏi bị liên lụy, chắc chắn phải thanh minh, còn phải tận lực ràng, tránh cho người khác lấy chuyện này để làm cớ đè ép.

      Mộ Tịch Dao thấy nàng ta vội vàng giải thích , hơi chau mày. “Ai nha hoàn là mật thám? Tiểu nha đầu thì có thể làm được gì cho phản đảng ? Nha hoàn chẳng qua là kẻ chạy việc mà bất cứ khi nào cũng có thể vứt bỏ. Kẻ đầu sỏ thực sựu là người sau lưng nha hoàn kia !”

      Mộ Tịch Dao vừa lời xong, chỉ Khổng thị bị dọa biến sắc mặt, mà ngay cả Ngũ thị và Tề thị cũng thấy quá sợ hãi.

      Lời này có ý gì , chủ tử của tiểu nha hoàn đó mới là nội gian? Điều này tuyệt đối thể được.


      Ngũ thị luôn luôn im lặng như hũ nút rốt cuộc thể lạnh nhạt nổi nữa, bị Mộ Tịch Dao dọa cho phải mở miệng, “Trắc phi, nô tỳ vào phủ đã bốn năm, luôn tuân quy củ, ngay cả cửa viện cũng rất ít ra ngoài, làm sao có thể là nội ứng của phản đảng? Hơn nô tỳ gan nhỏ , tuyệt đối có khả năng giúp đỡ người ngoài , ám sát điện hạ !”.

      Trong chốc lát, khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Từ nha hoàn chuyển hướng sang chủ tử. Khổng thị vừa rồi còn thực sợ hãi, vội vã thanh minh, nay nghiêm mặt, bắt đầu nhìn về phía nha hoàn mà nổi giận.

      “Còn mau thành khai báo, rốt cục ngươi làm việc cho ai? Là kẻ nào cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại hãm hại chủ tử !” Ánh mắt thị vội đưa sang nhìn Ngũ thị và Tề thị, ý tứ rất ràng, người hoài nghi tất nhiên là trong hai người.

      Mộ Tịch Dao nghe vậy , bỗng nhiên hoài nghi liêu có phải chỉ số thông minh của mình bị giảm xuống do được điện hạ nuông chiều hư ?

      Mục tiêu của nàng từ trước đến nay đều tập trung vào người cũ trong phủ. Thế mà bây giờ ba người này, người sợ hãi run rẩy, được lời. người khác máu lên não , còn chưa biết thế nào vội đẩy nha hoàn của mình ra chịu chết. Người cuối cùng thì từ trước tới giờ chỉ biết kêu gào oan uổng, cắn chặt lý do có người làm chứng nhả , hiển nhiên là độ giác ngộ tốt lắm.


      Chẳng lẽ đây là tố chất của mật thám? Mộ Tịch Dao nghi hoặc trong lòng. Theo tình hình hôm nay cho thấy một là ngay từ đầu mình đoán sai người, hai là tên gian tế này quá lợi hại, quá biết diễn kịch , giả mà như .

      Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Mộ Tịch Dao híp mắt lại.

      thể sai được, chắc chắn là trong ba người này. Nhưng kẻ này lợi hại, cho đến bây giờ vẫn vờ vịt rất khéo, lộ sơ hở nào. Có lẽ phải cho thêm chút xúc tác mãnh liệt hơn, cảnh cáo một chút.


      “Im lặng”. Mộ Tịch Dao nhìn ba người chỉ trích lẫn nhau, càng ngày càng ồn ào, chịu nổi liền mở miệng răn dạy. “Ầm ĩ cái gì, giờ mới chỉ là có hiềm nghi, sau khi tra càng nhiều nghi vấn thì tính sổ cũng muộn. Trong mấy người kia, ba người sẽ phải điều tra thêm, đương nhiên trong đó chỉ có người có tội, hai người còn lại vô tội”.


      Trong phòng này ngoài Mộ Tịch Dao ra thì chỉ có An thị là có thể bình tĩnh ngồi xem diễn. Các thị thiếp còn lại đều đứng ngồi yên, lý do vì sao thì tất cả đều giống nhau.

      phải là người làm chuyện xấu, là sợ có người cố ý hãm hại, bị hắt nước bẩn. Trong lúc này,kẻ nội ứng thì thắt chặt tâm lý, ngờ Mộ Tịch Dao có thể cào được người của mình ra để thẩm vấn.


      “Các ngươi đều an tâm đừng vội, vừa hay tay thiếp có vật có thể chứng minh thân phận, tìm ra kẻ dẫn đường”. Mộ Tịch Dao sai Mặc Lan đưa ra một tờ giấy, ghép từng mảnh lại thành một tờ hoàn chỉnh, để lên bàn cho mọi người nhìn ràng.

      “Nội ứng trong phủ, là đồng lõa với Ân Cơ của phủ Ngũ điện hạ. Ân Cơ từng truyền tin cho nàng ta, để nàng ta tính kế thứ muội của thiếp. May mắn là thứ muội của thiếp cũng coi như hiểu chuyện, biết giữ lại vật chứng. Mọi người các ngươi xem tờ giấy này,đây là tin mà Ân Cơ giao cho nội ứng trong phủ, sau đó thì nội gián sai người cứng rắn nhét vào tay thứ muội thiếp”.

      Mộ Tịch Dao cầm chiếc quạt bàn lên, nhàn nhã phe phẩy vài cái, vừa vừa quan sát vẻ mặt ba người.

      Đưa ra tờ giấy truyền tin giữa hai người, lại đưa ra cả danh tính Ân Cơ, lúc này chắc phải có chút thu hoạch chứ nhỉ?

      Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ “Ân Cơ”, ánh mắt của một người trong đó lập tức có chút thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại. Hai mắt của Mộ Tịch Dao lóe lên, cuối cùng cũng bắt được dấu vết ! Nếu hoàn thành phần đối chứng và thử xong thì thân phận người này cần phải lo lắng đúng sai nữa.

      “Hôm nay cũng còn sớm, tạm thời cứ giam ba người này lại. Sau trưa ngày mai sẽ tiếp tục hỏi. Thiếp đây nói trước ,ai dám giở trò giết người diệt khẩu, chết đối chứng vậy thì cả chủ tử lẫn nha hoàn đều chịu tội. Kể cả khi quan phủ lập được án,nhưng hình pháp của phủ hoàng tử thì từ trước tới nay chưa bao giờ nương tay với nữ tử”.

      “Các ngươi cũng đừng trách thiếp độc ác . Chuyện liên quan đến an nguy của điện hạ, có câu như thế nào nhỉ, “Giết nhầm còn hơn bỏ sót, ý của thiếp chính là như vậy”.

      Giọng nói của Mộ Tịch Dao trở nên lạnh lẽo, lời này vừa nói xong mọi người đều biến sắc.

      Trắc phi đây là thực muốn ra tay ngoan độc, nếu tra được quyết bỏ qua? Ngay cả việc giết người diệt khẩu cũng tính toán hết, có thể thấy lần này thực sự đã hạ quyết tâm, từng chi tiết đều tính toán cân nhắc tỉ mỉ, phải tra việc này ràng.
      minhhanhng, Sweet you, levuong15 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tem ah:ex10::ex10::ex10::ex10:
      Linh Sờ TinhHalong-ngoc thích bài này.

    5. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Hay quá!!! Tiếp tiếp bạn ơi (y)(y)(y)
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :