1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 108: Làm khó dễ.

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mùng tháng tám năm Chương Hòa thứ mười ba, Lục hoàng tử Tông Chính Lâm lập phủ. Các quan viên phụ tá tổ chức lập hồ sơ, xây dựng chế độ cho thân vệ riêng của phủ Lục hoàng tử.


      Giờ thìn canh ba, Tông Chính Lâm mặc triều phục hoàng tử màu đen có đường viền đại diện, đeo thắt lưng ngọc thạch, đội mũ ngọc trai. Lục điện hạ có khuôn mặt lạnh lùng, dáng người tuấn. Từ phủ hoàng tử đến đại điện thực nghi lễ của hoàng tộc, mở tiệc chiêu đãi tân khách đến từ khắp nơi.


      Nữ quyến do Hách Liên chính phi ra mặt tiếp đãi, dựng sân khấu ở hậu viện, rất náo nhiệt.


      Lần này chỉ có chư vị hoàng tử tới dự, ngay cả tam đại Quốc Công và bát đại Hầu Phủ cũng đến dự. Trừ An quốc công còn hôn mê phải nằm giường nên cử đại diện đến, còn Vinh quốc công và Vệ quốc công đều đích thân đến dự.


      Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi ở ghế chủ vị, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đoan trang mà thục nhã. trò chuyện với Lão thái quân phủ Vinh quốc công.


      Lúc Mộ Tịch Dao đến nơi coi như là người đến chậm nhất. Bên trong rạp hát đầy chật khách quý, đầy tiếng vui cười.


      “Muội muội đến rồi”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhận trà, sau đó tiếp tục xem diễn cùng lão thái quân bên cạnh .


      Có thể ngồi cùng Lục hoàng tử phi, phải là gia quyến của hoàng tử cũng là mệnh phụ triều đình, mọi người nhìn bụng Mộ Tịch Dao, liền biết người đến là ai.


      “Tứ tẩu.” Mộ Tịch Dao thân thiết đón chào.


      “Đệ muội thân thể nặng nề, cần đa lễ. Ta còn thắc mắc sao hôm nay thấy muội, những trường hợp náo nhiệt như thế này mà thiếu muội kém mất mấy phần vui.” Tứ hoàng tử phi vẫn thân thiết như xưa, kéo tay nàng chuyện. Nhóm thị thiếp theo phía sau cũng đều mỉm cười chào hỏi.


      Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêng đầu chỉ thấy khá đông người nịnh bợ lấy lòng Mộ Tịch Dao, sắc mặt trở nên khó chịu. Quả nhiên là có quy củ, ở bên ngoài cũng biết tôn ti cao thấp. Có Trắc phi nhà ai mà dám trắng trợn như vậy, thậm chí còn được xu nịnh hơn cả chính phi?


      “Đó chính là Mộ thị?” lão thái quân nhíu mày, nhìn nữ nhân xinh đẹp trẻ trung kia cảm thấy có chút tôn. có mang còn chịu nghỉ ngơi, đến xem náo nhiệt để đống người phải nịnh bợ, thể chịu nổi.


      “Chính là Mộ Trắc phi, nay có thai tám tháng.” Với tư cách là chủ nhân, Hách Liên Mẫn Mẫn tiện bày tỏ thái độ quá trực tiếp, chỉ thoáng đề cập vài việc vụn vặt, để cho người khác tự đoán phẩm chất và thủ đoạn của Mộ thị.


      Lão thái quân của phủ Vinh quốc công là người nổi tiếng chán ghét tiểu thiếp, giờ thấy Trắc phi được thịnh sủng của Lục điện hạ, cực kỳ vừa mắt. Thấy nàng việc gì cũng đều thuận lợi, cảm thấy vô cùng chướng mắt.


      “Trắc phi chẳng lẽ biết nơi này có diễn khúc, nên huyên náo ầm ỹ?” lão thái quân lớn tiếng chỉ trích. Bà ta là siêu phẩm mệnh phụ được tiên hoàng ngự phong, đương nhiên cần để ý mặt mũi ai.


      Người khác nghe thế đều hiểu là giận chó chửi mèo, Mộ thị đúng là may, đụng phải xui xẻo.


      Mộ Tịch Dao hứng trí, lại bị lão thái bà đánh gãy, cảm thấy ngoài ý muốn. Ai giáo huấn nàng?


      “Chủ tử, đó là lão thái quân phủ Vinh quốc công. Trưởng tôn nữ là đương kim quý tần nương nương.” Triệu ma ma vội nhắc .


      ra là thái quân của phủ Vinh quốc công. Vậy nhường chút cũng được.


      Người phụ nữ này cả đời bị lão quốc công vắng vẻ, sinh được con trai trưởng lại đoản mệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai của tiểu thiếp đoạt mất tước vị. Có chút oán khí cũng thể tránh được.


      Mộ Tịch Dao biết bà ta số khổ, lại niệm tình bà ta lớn tuổi, muốn tranh chấp. Nàng tuy là thiếp, nhưng chưa bao giờ có ý xoay người làm chủ. Vận mệnh tiểu tam phải là nàng có thể tự lựa chọn, nhưng ít ra vẫn còn có bản tính. Chỉ cần trêu chọc nàng, vẫn có thể dễ dàng chuyện.


      “Là thiếp quấy nhiễu thái quân, ngừng đùa giỡn”. Mộ Tịch Dao hào phóng nhượng bộ.


      Mặc Lan thấy chủ tử thay tính, ngay tức khắc thể thích ứng. Trước kia chỉ cần bị mạo phạm, chủ tử lần nào cũng đáp trả thực sắc bén, sao hôm nay lại dễ dàng nhượng bộ vậy?


      Quế ma ma cũng hiểu được vài phần khác biệt trong đó. Là chủ tử nể tình người già nên đặc biệt rộng lượng. cần biết là bà hay Triệu ma ma, từ trước tới giờ chủ tử chuyện đều có thêm vài phần kính trọng. Điều này đối với quý nữ ở thế gia mà là vô cùng hiếm có. Tiểu như nhà bình thường còn tùy tiện sai sử ma ma quản nữa là, chỉ có chủ tử nhà nàng là khác hẳn.


      Lão thái quân của phủ Vinh quốc công phủ hừ lạnh tiếng, ngồi ngay ngắn lại, lúc này mới thuận khí. Thiếp thất phải có dáng vẻ của thiếp thất, trước mặt chủ tử , cho dù có được vào tông điệp cũng vẫn chỉ là nô tỳ.


      Sau khoảng nửa canh giờ, vở kịch cuối cùng cũng diễn xong. Mộ Tịch Dao thấy thú vị, ngồi đó vừa cắn hạt dưa vừa cảm thán. Đây đúng là tất cả đều vui vẻ. Đáng tiếc chuyện đời thường giống như hy vọng. Năm kia Thịnh Kinh còn ồn ào vụ tân khoa trạng nguyên vứt bỏ vợ cả. Quan viên Đại Ngụy tìm hoa chơi liễu, bao dưỡng ngoại thất bên ngoài cũng chẳng là chuyện lạ gì. Tác phong đứng đắn sớm thịnh hành, ép vào khuôn khổ được. May mắn dưới trướng Lục điện hạ coi như sạch , là hoàn toàn, tối thiểu cũng tôn sùng khoản đó.


      Vở kịch này diễn xong, đến lượt Vinh lão thái quân chọn kịch. Hách Liên Mẫn Mẫn nhấp nháy mắt, đem danh sách kịch cho lão thái quân chọn.


      Xem qua danh sách, sắc mặt lão thái quân càng trở nên khó coi. Tại sao lại là mấy vở diễn khó coi như vậy?


      Gậy quải trượng hình phúc thọ gõ xuống đật, đập tập danh sách xuống bàn, làm mọi người kinh ngạc nhìn lại.


      “Sao lại là mấy vở kịch làm hư quy củ tổ tông thế chứ! Thiếp thất nhà ai lại dám bất kính chủ mẫu, theo quy củ? Tiện tỳ dám lấn chủ như thế, hiểu tôn ti hiếu kính là gì, còn có thể thành kịch diễn sân khấu!”


      Từ lúc ở phủ Vinh quốc công bà ta từng nghe mấy vở diễn này, lúc đó phát hỏa trận, nữ quyến trong phủ dám nghe vở diễn như vậy nữa. ngờ hôm nay đến phủ Lục hoàng tử lại gặp phải, làm sao có thể chấp nhận được.


      Mọi người nghe bà ta hiểu ra sao, Hách Liên Mẫn Mẫn giả vờ xấu hổ, lên tiếng giải vây.


      “Thái quân, hai vở “Tây sương khúc”, “Hoa dung về” đều là những vở diễn mới ở Thịnh Kinh, nữ quyến các phủ rất thích xem”.


      Đây là thứ Hách thị đặc biệt chuẩn bị cho lão thái quân, cũng là muốn cho Mộ thị cái giáo huấn. Điện hạ bảo vệ nàng ta quá chặt, bị truyền ra ngoài, mất cả thanh danh. Phụ thân lại muốn để cho Hách Liên Uy Nhuy vào phủ giúp đỡ, tuyệt đối thể như thế! Dù cho ràng thể đấu lại thiên vị ràng của điện hạ, vẫn có cách mượn lực người khác cho Mộ thị đẹp mặt. Chỉ cần Mộ Tịch Dao đuối lý, còn uy hiếp nữa, Hách Liên Uy Nhuy cũng có khả năng vào phủ.


      “Vô liêm sỉ! ràng là có nhân hiếu”. Lão thái quân tức giận liên tục phát hỏa.


      Mộ Tịch Dao nghe bà ta chuyện, lập tức hiểu ra, hôm nay sợ là có nhiều chuyện sảy ra.


      Lại nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn đoan chính ngồi bên nghe, bàng quang, Mộ Tịch Dao thầm thở dài. Nữ nhân này yên ổn làm chủ mẫu , còn cứ muốn phân tranh với mình làm gì? Hôm nay là ngày Tông Chính Lâm mở phủ, ai cũng lo giữ gìn uy nghiêm phủ hoàng tử còn kịp, chỉ có nàng ta chỉ biết , gây chuyện thị phi, khơi mào mâu thuẫn.

      Tông Chính Lâm là người vô cùng chú trọng thể diện, sao có thể chấp nhận nàng ta xằng bậy, làm hỏng thanh danh của ? Sợ là sau hôm nay nay bị trừng trị.


      Hách Liên Mẫn Mẫn này thực khiến mình sầu muộn. Thân là chủ mẫu, cũng chính là có chung vận mệnh với phủ hoàng tử. Nay địa vị còn chưa ổn định, bắt đầu ngáng chân Tông Chính Lâm? Sau này nhỡ đến thời điểm quan trọng liệu có phải chưa cần Tông Chính Hàm ra tay, Hách Liên chính phi tự mình dâng cả trăm mạng người trong phủ dâng cho địch ?


      Mộ Tịch Dao vô cùng sầu não. Nữ nhân này tuy ác độc đến mức lấy tính mạng mình, nhưng luôn chỉ biết gây rắc rối. Chẳng lẽ lại để cho Tông Chính Lâm giam cầm chính phi? Đây chẳng phải là càng trở thành trò cười sao?


      Kiếp trước Hách Liên Mẫn Mẫn cũng phải là người biết nặng như vậy, sao giờ đầu óc hồ đồ đến thế?


      Mộ Tịch Dao biết , bởi vì nay nàng quá mức cường thế, ép cho Hách Liên Mẫn Mẫn thở nổi. Sau khi Hách Liên thị Lại bị Hách Liên đại nhân nghiêm khắc giáo huấn, cảnh cáo rằng nếu tiến bộ để cho Hách Liên Uy Nhuy nhập phủ tìm lại sủng ái. Bị kẹp giữa nguy cơ và uy hiếp cả trong lẫn ngoài như thế Hách Liên Mẫn Mẫn thể bình tĩnh được nữa, mới ra chiêu hồ đồ này.


      Trong đình, chúng mệnh phụ biết lời này còn có huyền cơ, chỉ thấy thái độ của lão thái quân hơi quá mức. Chỉ là xem khúc giải trí, làm gì cần phải như thế, ngay cả quy củ thường ngày cũng phải đưa lên sân khấu nếu thế còn có ý giải trí gì nữa.


      Lão Thái quân tự nhận mình có lý, kiên quyết cho hát. Khiến mọi người há hốc mồm.


      “Trắc phi, ngươi xem, lão thân có lý ?” Vinh lão thái quân được thế còn muốn buông tha, tóm mầm tai họa lớn nhất ở đây, hung hăng điểm danh, dứt khoát muốn kéo thể diện Mộ Tịch Dao xuống.
      minhhanhng, Sweet you, levuong29 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 109: Phú Quý


      Edit: Linh Sờ Tinh

      Mộ Tịch Dao nhíu mày. Lúc này lại chỉ mặt mình mà hỏi, phải là muốn cho mọi người biết, những bất mãn trước đó là nhằm vào người thiếp thất như nàng đây hay sao?


      Cho nên Lão thái quân là nàng “ tuân theo đạo hiếu” “Tiện tỳ lấn chủ” sao?


      Thấy lão thái quân của phủ Vinh quốc công khí thế bừng bừng lạnh mặt nhìn mình chờ câu trả lời, lần đầu tiên Mộ Tịch Dao trầm mặt.


      để cho mình làm người tốt mà? Bà lão này cho rằng bà ta là thể diện của Vinh quốc công phủ , nghĩ mình phải đắn đo nể mặt?


      Nhìn những nữ quyến có quan hệ với phủ Vinh quốc công ngồi ở phía sau, xấu hổ nao núng né tránh ánh mắt mình, Mộ Tịch Dao lại vui vẻ. Đây là cọp mẹ nghiện thích ra oai, muốn mở rộng địa bàn sang tận núi khác ư?


      “Trắc phi có gì để sao? Tức là thừa nhận lời của lão thân có lý. Nếu như thế, Trắc phi cũng cần ngồi đây. Chủ mẫu của ngươi thiếu người hầu hạ, đến quạt cho nàng ta .”


      Lão thái quân mau lẹ , thần sắc nghiêm nghị, ràng là hôm nay muốn lập uy.


      quen nhìn thiếp thất lấn chủ, Mộ thị này lại tự xông ra. thể bắt bẻ, thừa dịp này chèn ép, để xem lần này ai dám giúp cho nàng ta.


      Nữ quyến phủ Vinh quốc công sợ đến run người, toàn bộ im lặng cúi đầu.


      Nữ khách ở đây lại chỉ có thể giương mắt mà nhìn, giáo huấn Trắc phi của hoàng tử ở trước mặt mọi người ư? Tuy rằng cũng có người là chính thất, nhưng lại chưa từng thấy qua chuyện dám nhúng tay vào chuyện nhà của người ta như thế bao giờ .


      Hách Liên Mẫn Mẫn giả bộ khó xử, bộ dáng ủy khuất, khiến cho lão thái quân càng tức giận hơn. Tức giận đến mức đập bàn liên tục, hận Hách thị biết tranh đoạt.


      “Ngươi quá lương thiện rồi, sao có thể để người khác làm càn trước mặt mình!”


      Triệu ma ma nhìn thái độ của chủ tử, liền biết hôm nay tốt. Theo tính cách của chủ tử người kính ta thước, ta nhường người trượng. Nếu ngược lại, trả lại gấp bội. Lão thái quân dám có thái độ như thế, liệu có bị chủ tử thu thập đến mức phải nâng ra ngoài ?


      “Lão thái quân nóng quá nên đầu óc quay cuồng ư?”


      Hai ngón tay Mộ Tịch Dao vờn quanh miệng chén trà, nhàng gạt những lá trà dính vào chén ra ngoài. Cũng đứng dậy, về việc hầu hạ làm như nghe thấy.


      Để phụ nữ có thai hầu hạ là theo quy củ sao? Cũng quá ác độc rồi.


      Lão thái quân phủ Vinh quốc công hoành hành ngang ngược mấy chục năm, từ khi lão quốc công mất, hoàn toàn lên mặt. Chèn ép mẹ đẻ của Quốc công gia nay khiến bà ấy dám ra khỏi viện, tránh bà ta như tránh rắn rết. Chưa từng bị người khác chống đối, đến cả liếc mắt đáp trả cũng chưa có?


      “Quả thực buồn cười! Mộ phủ có thể giáo dưỡng nữ nhi như thế này sao?”


      Cả viện im lặng vô cùng. Trừ hai người nổi gió những người còn lại đều trầm mặc.


      Tứ hoàng tử phi muốn giúp lại bị Mộ Tịch Dao ngăn lại.


      Tính tình Bà lão này Mộ thị hoàn toàn hiểu , bản thân chịu khổ, cho nên phải làm cho kẻ khác phải chịu bất hạnh nhiều hơn mình, như thế mới cảm thấy được an ủi. Những nữ nhân mà bà ta nhìn vừa mắt, tất cả đều phải có kết cục tốt, mới khiến cho cục tức cả đời bà ta được tiêu tán.


      Về phần làm nhục gia môn, kết thù cũng chẳng ngại.


      Tiệc vui hôm nay của phủ hoàng tử, người nhà mẹ đẻ của Mộ Tịch Dao ngồi bên dưới cũng thấy ràng. Nữ nhi bị khi dễ, Vu thị giận đến tím mặt, cả người run rẩy, được Ngô nhũ mẫu đỡ.


      Tịch Dao là nữ nhi tốt, từ được giáo dưỡng, thương cưng chìu còn sợ đủ, ở bên ngoài lại bị người khác khi dễ như vậy!


      muốn đứng dậy bảo vệ con mình, lại bị Quế ma ma vội vã ngăn lại.


      “Phu nhân chớ vội, tiểu thư biết ngài chịu nổi cơn giận này, cố ý phái lão nô đến chuyển lời. là nàng rất tốt, chỉ là chút mưa bụi, tiểu thư nhanh chóng thu dọn sạch . Phu nhân cần vì tiểu thư mà tranh chấp với người ta, mất thể diện.”


      Quế ma ma nhớ đến ánh mắt chủ tử nhìn lão thái quân, thầm cười. Ánh mắt kia, ràng là ghét bỏ đối phương hiểu chuyện.


      Mộ Tịch Đình là thứ phi, được lên lầu hai, bị Mạc trắc phi giữ lại, bèn dứt khoát ở lại bên Vu thị và nhũ mẫu. Đây là lần đầu tiên nàng thấy mọi việc của mình đều thuận lợi còn Mộ Tịch Dao cao cao tại thượng bị người khác nổi giận quát mắng.


      Lúc đầu cảm giác của nàng ta rất phức tạp, mắt thấy tỷ tỷ bị người khác làm khó dễ, có chút bận tâm. Nhưng sâu trong lòng lại có chút kích động, dù sao cuộc sống của Mộ Tịch Dao cũng quá mức thuận lợi, với muội muội như nàng mà , giống như là ngọn núi lớn chắn trước mặt, chỉ cần nơi nào có tỷ tỷ, Mộ Tịch Đình vĩnh viễn bị lu mờ. Bây giờ thấy tỷ tỷ bị người khác kiếm chuyện, lại thể gì, mới phát tỷ tỷ sống luôn kiêu ngạo, chẳng qua cũng chỉ là tiểu thiếp tầm thường, luôn bị chính phi đè bên dưới, cũng phải cúi đầu.


      Nghĩ như vậy, tình cảm thân thiết huyết mạch tương thông lại chiếm thượng phong. Bản thân lo lắng cho tỷ tỷ chịu nổi, lại nghe lão thái quân chỉ trích gia giáo của Mộ phủ. Mộ Tịch Đình bắt đầu đừng ngồi yên, vội muốn đứng dậy bước lên lầu. Có thể nàng lên đó giúp được gì, chỉ biết là nàng muốn đứng cạnh tỷ tỷ, quyết để người khác bôi nhọ danh tiếng.


      “Tam tiểu thư, chủ tử nên lên đó.”Quế ma ma ngăn cản.


      “Nhưng mà tỷ tỷ…” Mộ Tịch Đình gấp đến độ mắt đều đỏ.


      “So vớ những chuyện chủ tử trải qua, chuyện này là gì cả, Tam tiểu thư cứ chờ chút .”


      Mọi người ở Đan Như Uyển đều biết, theo chủ tử gặp gió lớn vẫn phải vững. Chỉ cần sắc mặt của chủ tử đổi, mọi người đều yên lòng.


      “Lời này của lão thái quân sai rồi.” Mộ Tịch Dao đặt tách trà xuống, mọi người trong viện đều chăm chú lắng nghe.


      “Mặc dù ngài là thái quân phủ quốc công, được tiên hoàng ngự phong siêu phẩm mệnh phụ.” Mộ Tịch Dao bĩu môi, ý bảo nàng biết địa bàn. “Nhưng luận thân phận mà , đây là phủ hoàng tử, người là thần tử , cũng là bộc nhân, còn ta là chủ. Tuy nhiên, hôm nay đãi khách, thiếp tôn trọng ngươi là khách, nhất định chiêu đãi tốt.”


      Đừng tưởng ngươi là Xa lão thái quân, trong tay có Long Đầu trượng , đáng để nàng kinh sợ nàng sợ. (* Xa lão thái quân : Tên là Xa Thái Hoa, là lão thái quân của Dương phủ thời nhà Tống, bà là mẹ của Dương Viên Chiêu – vị tướng trấn giữ biên cương, đánh lại nhà Liêu. Khi còn trẻ bà cùng chồng đánh giặc nội loạn,về sau chồng và các con chiến tử xa trường, bà vẫn giữ vững Thiên Ba Phủ, vua nhà Tống ban tặng Long Đầu trượng, có thể đánh hoàng thân dưới có thể đánh gian thần. Nếu mọi người vẫn chưa biết là ai : Bà là mẹ của 7 em Dương Môn Hổ Tướng, là bà nội của Dương Tôn Bảo, ai biết Youtube phim : Thiếu Niên Dương Gia Tướng, Dương Môn Hổ Tướng, Mộc Quế , Dương Gia Tướng .... )

      Lão thái quân rống to quen, chưa từng có người nào bàn chuyện “Chủ tớ” với mình. Tiên hoàng ngự phong mệnh phu, trước nay đều được tôn kính, có mâu thuẫn cũng phải nhường bà ta.


      Lúc này lại bị Mộ Tịch Dao làm ràng thân phận “Nô Bộc”, trong nháy mắt mọi người theo kịp, cực kỳ khiếp sợ.

      “Ngươi…” lão thái quân phủ Vinh quốc công bị chặn ngang cãi lại được, giận dữ công tâm. Tay phải run run chỉ nàng, nửa ngày cũng ra được chữ.


      “Thái quân cần cảm thấy mất thể diện. Trước mặt hoàng gia, tất nhiên có quy củ chủ tớ. Thiếp mạo phạm người, cũng khó xử. Thái quân tuổi tác cũng cao, về việc giáo dưỡng lễ nghi…” Mộ Tịch Dao quét mắt quan sát dưới bà ta phen, nhàng lắc đầu, “Thiếp so đo.”


      “Tiên hoàng ngự phong thái quân là cực phẩm mệnh phụ, là vì nhớ đến công sực của lão quốc công và muốn phủ Vinh quốc công nay ra sức vì nước. Mặc dù lão quốc công nay còn, nhưng khí của quốc công gia giảm, trụ cột của Đại Ngụy ta, thiếp rất kính phục.” Mộ Tịch Dao gật đầu tán thưởng.


      “Nghe thái phi của Vinh quốc công phủ bị thái quân giáo huấn vài lần , phải vào từ đường, thiếp thân thấy khiếp sợ. nửa tôn vinh của phủ Vinh Quốc công phủ là của Quốc công gia, sao Thái quân lại có thể quá khắt khe với mẹ đẻ của quốc công gia như thế, chẳng lẽ cảm thấy công bằng hợp lý, phụ ân điển của tiên hoàng sao?”


      “Về phần quy củ của thiếp, tự có chính phi dạy bảo, nhọc đến thái quân. Huống chi trong phủ còn có Lục điện hạ, hay là thái quân nghi ngờ điện hạ đoan chính, công bằng.”


      “Từ thiếp được gia mẫu giáo dục, phu quân là trời. Chưa bao giờ dám làm ngược lại. Nếu thái quân nghi ngờ, có thể hỏi Hách Liên chính phi. Nhưng mà thiếp lại nghe , lúc sinh tiền lão quốc công có căn dặn, muốn thái quân đối xử tử tế với Thái phi. Thậm chí còn có ý nếu người còn, phủ quốc công lập tức tách ra, Thái phi dọn đến nơi khác ở. Chẳng lẽ đây chỉ là tin đồn thất thiệt, tại sao mấy chục năm qua, thiếp cũng nghe tam phòng của Vinh phủ ra ở riêng? Có phải là lão thái quân làm theo di huấn cảu phu quân, thu hết tiện nghi về phía mình?”


      Lão thái quân của phủ Vinh quốc công nổi danh lừng lẫy ở Kinh Thành. Ngoại trừ tính tình kỳ quái, tham hư vinh, đặt phú quý lên đầu. muốn phân phủ, là bởi vì nếu có chu cấp của Vinh quốc công phủ, bà ta sao có được vinh hoa? Ỷ vào ân điển của tiên hoàng, áp đảo tộc trưởng, đoạt quyền quản lý phủ Vinh quốc công, chưa từng cho phép phân gia.

      Ngữ điệu của Mộ Tịch Dao đầy vẻ xem thường, xong lại uống ngụm trà nhuận giọng, mở to mắt nhìn bà ta.


      Tự nhiên lại tìm nàng gây chuyện, rảnh quá hay sao? Hay là có thù oán gì với nàng?


      “Lão thái quân nhìn thiếp như thế, là xấu hổ sao?”


      Lão thái quân phủ Vinh quốc công bị nàng vạch trần, trượng giẫm lên chân đau, tức giận đến cầm nổi trượng, khẽ run, cả người đần ra.


      Bị tiểu bối mình khắc khe trước mặt mọi người, khó dễ với thiếp thất, tham phú quý, thanh danh quả thực là bị bôi nhọ hoàn toàn. mặc dù có ân điển của tiên hoàng, nhưng cũng coi như là nhờ vào tiện nhân kia. Lão thái quân nhất thời chịu được đả kích, tức giận thôi.


      Mộ Tịch Dao “Ôi” tiếng, làm như bị giật mình. “Nhanh ,nhanh, sắc mặt của lão thái quân tốt, mau đỡ người trở về tịnh dưỡng . Lúc rảnh phải tĩnh tâm an thần nhiều hơn, người tuổi cao được suy nghĩ quá nhiều”


      Nữ quyến phủ Vinh quốc công vội vàng gọi hạ nhân đến dìu lão thái quân về, đài lại tiếp tục diễn kịch, còn chút dấu vết hỗn loạn của vừa rồi nữa.


      Lần thứ hai Tứ hoàng tử phi được chứng kiến mồm miệng sắc bén của Mộ Tịch Dao, thầm nhịn cười. Có lẽ cả đời này của Lão thái quân đó ngờ rằng khi bước vào phủ Lục hoàng tử, gặp phải người mà bà ta ghét nhất đời là Trắc phi của Lục điện hạ.


      “Hôm nay là ngày vui, nhắc chuyện khác. Nào , xem kịch , xem kịch.” Giúp Mộ Tịch Dao điều hòa hòa khí, Tứ hoàng tử phi đích thân chọn vở “Tây Sương Khúc”, coi như là lén lút trợ giúp.


      Những gì mà mọi người trong viện vừa chứng kiến còn hấp dẫn hơn kịch diễn sân khấu kia nhiều, họ thầm khẽ xì xào bàn tán. Mộ thị này lợi hại, mấy câu đuổi lão thái quân về phủ. Cũng xứng đáng với tiếng tăm của nàng ở Kinh Thành. Vụ án Liễu phi trước đó sáng tỏ, phải là bút tích của trắc phi sao? Chuyện này vẫn còn truyền khắp kinh đô.

      Lão thái quân chán ghét di nương thiếp thất, ở phủ quốc công tác oai tác quái còn chưa đủ. Hôm nay chạy đến nhà người khác, hiểu sao lại giận chó đánh mèo, lửa giận này bộc phát vô lý. Còn hết lần này đến lần khác chọn trúng người lợi hại nhất Đại Ngụy kia nữa. Số phận trêu người mà.

      Hách Liên Mẫn Mẫn cứng mặt tiễn nữ quyến phủ Vinh quốc công ra về, xoay người liền thấy Hách Liên Uy Nhuy bước đến.

      “Ngươi đến để chế giễu sao?” Hách Liên Mẫn Mẫn lạnh lùng hỏi.

      “Tỷ tỷ sao lại khó nghe như vậy. Muội muội khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ phải làm thế nào để lung lục điện hạ . Hôm nay ngươi làm vậy, chẳng lẽ cảm thấy hoàn toàn giống việc chủ mẫu nên làm sao? Tỷ tỷ để ý đến thanh danh của Hách Liên gia, cũng nên suy nghĩ chút.” Hách Liên Uy Nhuy khinh miệt nhìn nàng, đợi câu trả lời, rời trước.

      Quả là tỷ tỷ đại loạn rồi. Lúc tỉnh tảo thu Mộ thị, hôm nay lại càng thua xa hơn.

      “Tiểu thư, lão gia người rãnh rỗi hồi phủ chuyến.” Phùng ma ma được chuyển lời, vội báo lại.

      Mặt Hách Liên Mẫn Mẫn còn giọt máu, kinh ngạc đứng tại chỗ, gì.
      minhhanhng, Sweet you, levuong33 others thích bài này.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Cái vị lão thái quân muốn làm khó dễ Mộ nữ còn non lắm. thế lại gặp cái ng chính phi Hách Liên Mẫn kia quả là ghen tị quá mất khôn rồi. Mộ nữ vẫn là đỉnh nhất k động đến bạn ấy thôi chứ động đến chỉ có tức ói ra máu luôn keke
      MinhangLinh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Cười đâu cả bụng:hoho:c wá oách:5:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Nàng ơi đâu rồi. đừng ngừng chứ hóng quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :