1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Ô thế hoá ra có màn cả nhà "quây quần" ăn sáng à, thế tức là các bạn kia vẫn còn nhìn thấy đồng chí "chồng". Bây giờ bạn Lâm còn làm Hoàng tử có màn này. Mai sau lên làm vua rồi, các mẹ bình hoa có khi cả năm đc nhìn thấy "chồng" những lần ấy nhỉ
      Sô Cô la Đắng, Linh Sờ TinhSubo1408 thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 88: Gặp chuyện

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Điện hạ”, Mộ Tịch Dao đưa mắt nhìn sang, đầy vẻ chế nhạo, “Thiếp đợi điện hạ rất lâu mà điện hạ đến, mới cùng Thành Khánh chơi đùa”. Đôi mắt đẹp đảo quanh người Tông Chính Lâm. ra lúc đẩy ngã Thành Khánh, nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Tông Chính Lâm bị ủy khuất, nàng cực kỳ thích thú, thầm vui vẻ.


      “Kiều Kiều, nàng có thể lao đến, mang bản điện hạ ”. Tông Chính Lâm thuận tay đưa con trai cho Quế ma ma, quay người ôm lấy nàng.


      Mộ Tịch Dao cười ra tiếng, mặt mày hớn hở, “Điện hạ nhớ nhé, sớm hay muộn thiếp nhất định bắt được kẻ thông dâm”.


      “Cần gì sớm hay muộn, bản điện thỏa mãn tâm nguyện Kiều Kiều, lát nữa cho nàng bắt gian ngay tại giường”. Tông Chính Lâm bế người vào Song Yến trì.


      Mộ Tịch Dao sợ hãi kêu lên, bị dọa nên ôm chặt cổ , cắn lỗ tai .


      quả nhiên bị nàng dạy dỗ rất khá. Đời trước ,Tông Chính Lâm là đồ cặn bã, chỉ nhân phẩm cặn bã, mà tính tình càng cặn bã hơn. giờ lại biết tình thú, tán tỉnh bên tai là chuyện thường tình, đương nhiên có thể thu được ít lạc thú trong đó.

      Mặc Lan nhìn đồ ăn nguội lạnh bàn, gọi Huệ Lan tranh thủ mang hâm nóng lại. Hai vị chủ tử này lúc còn thân mật…, cơm cũng ăn, đến lúc tận hứng xong lại đói bụng khó chịu. Đến lúc đó chủ tử nhất định giận dỗi điện hạ.


      Đúng như Mặc Lan dự đoán, đám người Triệu ma ma ở gian ngoài, nghe thấy điện hạ cực kỳ dịu dàng, những lời đều là dỗ ngọt lấy lòng. Nếu phải vì cần người ở lại hầu hạ, bọn họ thực chịu nổi hai người.


      Ban đêm, sau khi Tông Chính Lâm hưởng hết diễm phúc, ôm Mộ Tịch Dao cọ cọ ở cổ nàng.


      “Bản điện phải mang Tô thị rời kinh hai ngày, Kiều Kiều đừng nháo loạn, phải chăm sóc tốt con của bản điện hạ đấy”. Tông Chính Lâm vuốt ve cái bụng lộ của Mộ Tịch Dao.


      Mộ Tịch Dao suy nghĩ lát, hiểu Tông Chính Lâm muốn dùng Tô Bác Văn, gật đầu.


      Điện hạ có biết “Đào ông hảo tửu, Túy cư ngọc tuyền”?”


      Tông Chính Lâm sửng sốt, thế gian này ai ai cũng biết “Nam Đào Bắc Tiếu”, chính là danh sĩ chân chính của Đại Ngụy. Đáng tiếc Đào Công rượu như mạng, chịu rời khỏi tửu tuyền ở Dự Châu. Mỗi ngày nhất định phải uống hai chén, lại còn phải có đàn sáo trợ hứng. Bao nhiêu người có ý muốn thỉnh Đào Công rời núi, nhưng tất cả đều ngả mũ thất bại , buồn bã thôi.


      “Muốn thỉnh được Đào ông, trước tiên phải bái Cầm bá”. Mộ Tịch Dao mở miệng. Hai người này cũng giống Bá Nha và Tử Kỳ là tri kỷ được mọi người ca tụng. Đáng tiếc nàng có duyên nhìn thấy hai vị cổ nhân đó, đó là tiếc nuối cả đời. Thân ở hậu viện, nhất định lỡ mất nhiều truyền kỳ. Làm sâu gạo cũng có cái giá của nó.


      Mắt Tông Chính Lâm tỏa sáng, vòng tay ôm Mộ Tịch Dao chặt hơn chút. Nữ tử này…


      Hôm sau, dưới ánh mắt thể tin của mọi người Lục điện hạ mang theo Tô Trắc phi lên xe ngựa.

      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Mộ Tịch Dao coi như có việc gì vẫn nhàn nhã sống qua ngày như cũ, trong lòng thị tràn đầy nghi hoặc.

      Vạn Tịnh Nhu nắm chặt trâm ngọc. Đây là làm sao ? Tại sao điện hạ lại đột nhiên chọn nữ nhận có lai lịch như Tô Lân Nhu đến hầu hạ? Ả quyết định động thủ với Mộ Tịch Dao, giờ lại có chuyện ngoài dự đoán thế này. Kế tiếp có nên ra tay hay ? Chẳng lẽ Mộ thị chỉ là quân cờ che giấu tai mắt mọi người của Lục điện hạ.


      Nếu là quân cờ bất cứ lúc nào có thể thay thế, vậy đáng để mình hao tổn tâm cơ. Huống chi nhân thủ thể bị lộ ra ngoài, nên để tự nhiên là tốt nhất.


      “Chu Cẩm, tạm hoãn hành động”.


      Nữ nhân kia quỷ dị, là do hành động của Tông Chính Lâm, hay là do nàng ta vốn như thế, ngày nào đó mọi việc nhất định sáng tỏ.


      “Chủ tử, phủ Lục hoàng tử truyền tin đến”.


      Đầu ngón tay của nữ tử trẻ tuổi lướt qua nội dung tin tức, lạnh lùng lên tiếng.


      cần phải động vào người kia, chỉ cần tập trung vào Mộ thị là được”.


      cần biêt Mộ thị thực được sủng ái hay là , chỉ có con đường chết.


      xe ngựa về Cẩm Thành, Tô Lận Nhu cứng ngắc đứng ngồi yên. Từ lúc lên xe Lục điện hạ luôn phê duyệt tài liệu, có lúc nào rảnh rỗi.

      “Nếu ngồi khó chịu, có thể nghỉ ngơi ở xe ngựa sau”.

      Tô Lận Nhu giật mình vì Tông Chính Lâm đột ngột lên tiếng, nhanh chóng thay đổi tư thế, mềm đáp. “Thiếp có việc gì, chỉ là hơi buồn chán, điện hạ cần bận tâm thiếp, chính quan trọng hơn”.


      Làm sao có thể xuống xe sau ngồi cùng hai nha hoàn được. Khó khăn lắm mới có cơ hội gần điện hạ chút, dù có chết cũng phải nắm lấy cơ hội này, phải gặp gỡ thường xuyên mới trở nên quen thuộc được.


      Nhích người về phía trước, nâng tay rót cho Tông Chính Lâm chén trà, “Điện hạ, thời tiết khô nóng, uống nhiều nước chút”.


      Tông Chính Lâm cũng ngẩng đầu lên, nhận chén trà, vừa chạm vào đầu ngón tay Tô thị, đột nhiên mắt lóe lên, vung tay ném thẳng chén trà ra ngoài.


      Tô Lận Nhu bị hành động bất ngờ của Tông Chính Lâm dọa đến hoang mang lo sợ, lúc hoàn hồn, bị Tông Chính Lâm nắm lấy thắt lưng, nhanh chóng nhảy từ xe ngựa xuống.


      “Ah!” tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân vang bên tai, khiến Tông Chính Lâm khẽ nhíu mày.

      “Câm miệng”.


      Tô Lận Nhu bị dọa đến mức mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, chỉ kịp ôm chặt cổ Tông Chính Lâm, cả người ôm cứng lấy .


      Nhìn bóng cây lướt qua trước mắt, giữa trung thấp thoáng mấy mũi tên, nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Tô Lận Nhu suýt ngất.


      Tông Chính Lâm vừa mới tiếp đất, kéo Tô Lận Nhu xuống, rút bội kiếm bên hông ra , sát khí tỏa ra bốn phía.


      “Ra đây!”. gầm lên, gió thổi đám cây cỏ xung quanh hơi lay động.


      Vệ Chân mang theo thị vệ vây Lục điện hạ cùng Tô Trắc phi vào bên trong, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.


      Trong rừng cây yên tĩnh tiếng động, Tông Chính Lâm híp mắt lại, trong nháy mắt kiếm khí rời tay, chém thẳng vào giữa trung phía xa.

      Hắc y nhân thấy tung tích bại lộ, chỉ đành tiến lên, “Ra tay”.


      Tô Lận Nhu nằm sấp mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Tông Chính Lâm, hai tay vặn quần áo, đầu ngón tay lấm lem bùn đất, nước mắt ngăn được mà liên tục rơi xuống.


      Hai mươi mấy hắc y nhân, ai cũng thân thủ bất phàm, quây thành vòng bao quanh Tông Chính Lâm, liều chết chém giết, vừa nhìn là biết đây là những tử sĩ.


      “Điện hạ, xin ngài mai theo Trắc phi trước”. Vệ Chân thấy tình thế nguy cấp, ra tay mạnh mẽ, từng chiêu trí mạng, hoàn toàn liều mạng vung đao, lòng mở đường máu.


      cần”. Tông Chính Lâm liếc xéo qua Tô thị ngây ngốc mặt đất, liền mặc kệ, vận nội công, cả người nhảy lên, tham gia chiến đấu.


      Mắt thấy phủ vệ liên tiếp bị thương, Tông Chính Lâm vận thêm ba phần công phu. Trở mình nhảy vào giữa, tử sĩ xung quanh liên tục ngã xuống, tất cả đều bị kiếm đâm trúng mi tâm, kích mất mạng.


      Thủ lĩnh tử sĩ thấy tình thế ổn, có ý rút lui, nhưng bị Vệ Chân liều chết giữ chân, chưa cần đợi đến lúc Tông Chính Lâm ra tay, cũng biết cái chết đến.


      Nhìn bốn phía, thấy đám huynh đệ cùng tất cả mất mạng, cười thảm, “Người đời chỉ biết Đại điện hạ dũng mãnh thiện chiến, mà lại biết rằng Lục điện hạ mới là thâm tàng bất lộ. Ta đây chết khâm phục khẩu phục”. xong cũng kéo dài, đưa kiếm lên cổ, máu tươi phun ra.


      Tô Lận Nhu sợ tới mức ngây người, khi đối mặt với màn máu tanh này, chỉ thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.


      “Điện hạ, xác nhận là tử sĩ từ Thục Trung”.


      Tông Chính Lâm gật đầu, nghe xong đoán ra chút.


      “Quét dọn cho sạch ”.

      “Vâng”.


      Đợi đến lúc Tô Lận Nhu khôi phục ý thức, người nằm xe ngựa, quần áo người được thay mới.


      “Chủ tử, cuối cùng ngài tỉnh”. Hồng Dụ lo lắng nhìn nàng, hốc mắt đỏ bừng.


      Vừa rồi các nàng bị ném ở phía sau, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu rên bốn phía, sợ hãi trốn ở trong xe ngựa. Đợi đến lúc Tô Trắc phi được điện hạ ôm trở lại, người dơ bẩn chịu nổi, váy còn dính máu.


      Nhìn nha hoàn thiếp thân trước mắt, Tô Lận Nhu giật mình hoàn hồn, sờ sờ ngực, nghĩ mà sợ. Nhớ tới trong lúc nguy cấp, lồng ngực ấm áp kia che chở mình, Tô Lận Nhu bỗn nhiên ngồi dậy.

      “Điện hạ đâu?”
      minhhanhng, Sweet you, levuong27 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 89: Đẻ non

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Chủ tử, điện trước rồi. Trước khi có dặn tụ họp ở dịch quán phía trước”.


      Tô Lận Nhu khó nén thất vọng nằm xuống, trong đầu toàn là hình ảnh bóng lưng cao lớn cùng tư thế oai hùng lúc cầm kiếm của .


      Trước kia thường nghe người ta nhất kiến chung tình, Tô Lận Nhu tin. Hôm nay thấy Lục điện hạ hoàn toàn khác trước, tim lại đập thình thịch. phải vì vẻ tuấn của điện hạ mà động tâm, mà là vì cái ấm áp an tâm đáng giá để dựa vào.


      Cùng với thay đổi trong suy nghĩ, cam lòng dành cho Mộ thị trước kia nay từ từ biến thành nỗi căm hận. Còn có Hách Liên Mân Mẫn chiếm mất vị trí chính thất, lại là nữ nhân có đủ tư cách, Tô Lận Nhu nghĩ đến việc Hách thị bỏ lỡ cơ hội trừng trị Mộ Tịch Dao, hận thể bổ đầu Hách Liên Mân Mẫn ra, để nhìn xem nữ nhân kia rốt cục ngu xuẩn đến mức nào, mới có thể để lại tai họa như thế còn ở trong phủ.

      Nàng ta muốn đến gần người nam nhân khiến cho nàng ta cảm thấy an ổn kia , muốn đến chết được. Đặc biệt là sau tai nạn hôm nay, muốn được ôm, muốn được nghe vài lời trấn an thôi cũng được.

      Tô Lận Nhu sốt ruột chờ đợi trong xe ngựa, cuối cùng cũng đến dịch quán lúc trời tối.


      “Điện hạ!”


      Tông Chính Lâm nhìn nữ nhân đột nhiên xông đến, gương mặt lộ vẻ vui. Kéo áo lên, mới ngẩng đầu nhìn người đứng ngây ngốc trước mặt.


      “Chuyện gì?”


      Đôi môi Tô Lận Nhu run run, mắt rưng rung, thanh còn có vẻ đau lòng.


      “Điện hạ, ngài bị thương? Có xem qua đại phu chưa?”


      xong tiến lên, nâng tay muốn xem xét vết của Tông Chính Lâm.


      “Vết thương mà thôi, có việc gì. Hôm nay ngươi cũng bị kinh sợ, ngủ sớm , ngày mai giờ mẹo khởi hành”.


      Tô Lận Nhu do dự lát, chịu rời . Quật cường nhìn , thấp giọng khẩn cầu.


      “Điện hạ, xin cho thiếp bôi thuốc cho ngài. Nếu để miệng vết thương chậm khép miệng, lúc trở về thiếp biết phải trả lời Chính phi như thế nào, hơn nữa thiếp càng thể an tâm được”

      .

      Tông Chính Lâm nhìn nàng ta, ràng sợ hãi khí thế của mình, lại miễn cưỡng chống đỡ lùi bước, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt.


      Là Mộ Tịch Dao. Nàng cũng biết lùi bước như thế, cũng quật cường kháng cự để có được đòi hỏi của mình, nhưng so với Tô Lận Nhu nàng lớn mật làm càn hơn, sợ hãi, sắc mặt kiêu ngao tuân theo , thế nhưng nàng lại làm cho tâm trí luôn hướng về nàng .

      Kiều kiều. Tông Chính Lâm thầm than, mới rời ngày, lại bắt đầu nhớ nàng.


      cần, ngươi lui ra ”. xong vào nội thất, hề để ý đến.


      Tô Lận Nhu si ngốc đứng đó, nhếch khóe môi.

      Nàng nhìn lầm, vừa rồi trong mắt điện hạ có dịu dàng sủng nịnh, làm nàng tan nát cõi lòng. Đó là thứ mà lúc này nàng vô cùng khát vọng, lại bị người khác chiếm được. Nuốt nỗi chua sót trong long xuống, Tô Lận Nhu giọng cáo lui.

      Hách Liên Mân Mẫn phải là địch nhân của nàng, chỉ có Mộ Tịch Dao, chỉ có nữ nhân hưởng hết sủng nịnh của điện hạ ở Đan Như Uyển kia, mới là mục tiêu cần diệt trừ. Có lẽ ý nghĩ lúc đầu của nàng sai lầm rồi, việc cần phải phân cái nào quan trọng hơn. Phải thận trọng từng chút .

      Tông Chính Lâm nhớ đến thân thể mềm mại ngọt ngào của Mộ Tịch Dao, bị tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ. Lập tức lạnh mặt, hề kiên nhẫn hỏi “Là ai?”

      “Điện hạ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo”. Vệ Chân vừa nghe giọng điệu biết tốt.

      “Vào ”.

      Vệ Chân cứng ngắc bước vào, thành đưa thư trong tay lên.

      “Điện hạ, trước khi rời phủ Dao chủ tử cố ý dặn dò, sai thuộc hạ tự tay giao cho ngài ”.

      Tông Chính Lâm thấy hơi ngạc nhiên, Mộ Tịch Dao lại phải vòng vèo để cho Vệ Chân truyền lời? Nhận thư xong, cho người lui ra.

      Vừa mới mở ra, mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, đó là mùi Đinh Chỉmùi hương mà ngay từ lúc bắt đầu ở chung biết Mộ Tịch Dao cực thích . Về sau vì thích mùi thơm cơ thể nàng, nên cho nàng dùng. ngờ đến nàng lại dùng giấy.

      Trầm tĩnh đọc thư, dòng chữ như trâm hoa trong trẻo nhắn linh động, nổi bật giấy.

      “Nhớ thương cho đến khi về, ánh trăng như mắt thiếp theo nhìn chàng ”.

      Hơi thở Tông Chính Lâm như ngừng lại, tim đập thình thịch. Nhìn dòng thư dịu dàng nàng viết, cái này nên trả lời như thế nào ? Đọc đọc lại mấy lần, bàn tay cầm thư hơi xiết lại.

      Rốt cục nằm yên, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy vầng trăng sáng, ánh trăng trong trẻo phủ khắp nơi.

      Lúc này Tông Chính Lâm có cảm xúc phức tạp khó tả, chỉ cảm thấy vui mà cũng buồn. muốn hung hăng ôm lấy người làm nhiễu loạn tâm tình , lại vô cùng bất đắc dĩ vì cách nhau khá xa, trong lòng chỉlà nỗi nhớ nhung và tiếc nuối thể đếm được.

      Lục điện hạ bị bức “Thư tình ” khiến cho khó ngủ, hận thể lập tức lên ngựa hồi phủ ôm người thân thiết phen.

      Mà người khởi xướng nỗi tương tư của ở Đan Như Uyển vô cùng tự tại.

      Mộ Tịch Dao trước khi ngủ nhớ tới phong thư kia, cười ra tiếng.

      Ai bảo Tông Chính Lâm ra phủ mang theo nàng? Muốn mang theo mỹ nữ du ngoạn, nàng dĩ nhiên muốn làm rối. Chiêu “Hồng nhạn đưa tình” này có lẽ Tông Chính Lâm còn chưa thử qua, vừa đúng lúc để mở mang tầm mắt. cho nàng du lịch, Lục điện hạ cũng đừng mong có thể tiêu diêu tự tại. câu hồn trở về, Mộ Tịch Dao cảm thấy có lỗi với bản thân, phải đáp trả những ấm ức khi nhân lúc nàng mang thai mà quản lý nàng chứ.

      Tô Lận Nhu làm sao có thể ngờ được bản thân mình làm bạn với Lục điện hạ ngày, định mượn câu “Đồng cam cộng khổ, sinh tử gắn bó” để thân thiết với điện hạ, lại bị bức thư tán tỉnh vô cùng đơn giản của Mộ Tịch Dao hủy sạch .

      Lục điện hạ mà nàng lòng nhớ thương lúc này nhìn trăng mà nhớ người tình, làm sao còn nhớ được tí gì về nàng .

      Công lực của Mộ nữ lại tăng lên, khí phát ra bốn phía, là tai họa vô cùng.

      Ngày thứ hai tất cả mọi người phát Lục điện hạ có mấy lần thất thần, cực kỳ hiếm có. Điều này đúng là khó thấy, Lục điện hạ ngày thường yên tĩnh quen, chưa từng thấy ngài tỏ vẻ yên lòng bao giờ .

      Chỉ có Vệ Chân vẻ mặt cứng nhắc, đánh chết cũng dám vạch trần nội tình. Chẳng lẽ muốn giải thích với huynh đệ là, điện hạ bị Dao chủ tử câu hồn rồi?

      Đoàn người dưới chỉ huy của Tông Chính Lâm, cuối cùng đến Cẩm Thành vào lúc giữa trưa, Tô Bác Văn chờ lâu đón vào.

      Tô Lận Nhu sửa sang lại phen, được Tông Chính Lâm đưa đến hành quán ở Cẩm Thành. Sau đó nàng dùng thân phận Trắc phi của Lục điện hạ, đích nữ của Hàn Lâm học sĩ, nhận lời tham gia hội thi thơ do Phan Dương Quận chúa chủ trì. Đây mới là mục đích chuyến này của nàng, cũng là thể diện mà Tông Chính Lâm cho Tô gia.

      Nếu phải Mộ Tịch Dao có thai, Tông Chính Lâm cũng đưa nàng đến đây. So với Tô Lận Nhu, hiển nhiên Mộ Tịch Dao còn cao hơn bậc. Nàngescungx chẳng hề kém học sy, thi thư cẩm tú đều biết, tài hoa hơn người. Điều này làm mỗi khi Tông Chính Lâm tán thưởng, lại trêu chọc nàng lười biếng buông lỏng.

      Lần này Tô Lận Nhu xuất ở hội thi thơ của Dương Quận chúa, thể nghi ngờ là để cho thế gia biết, Trắc phi Lục điện hạ chỉ có mình Mộ thị. Nữ nhi Tô gia cũng được điện hạ coi trọng.


      Lục điện hạ tự mình làm giám khảo hội thi thơ Cẩm thành, cùng các học sinh văn sĩ trò chuyện vui vẻ. Được Tô Bác Văn dẫn dắt còn cùng thập đại thế gia chậm rãi trò chuyện, thể văn tài. Càng được sĩ tử trẻ khâm phục kính trọng. Đây là lần đầu tiên, sau khi Tông Chính Lâm vào Bộ binh, thể trình độ thi phú uyên thâm của mình .


      Lục điện hạ ở Cẩm Thành hăng hái, Mộ Tịch Dao lại trầm khi nghe Huệ Lan bẩm báo.


      “Chủ tử bớt giận. tại quan trọng nhất là thân thể của ngài, tiểu chủ tử trong bụng thể chịu được tức giận như vậy đâu”. Triệu ma ma kinh hồn đỡ nàng, chỉ sợ cái vạn nhất, đây chính là tai họa rơi đầu.

      Mộ Tịch Dao trầm mặt, con ngươi lạnh lẽo dọa người.


      “Ngự y như thế nào?”


      “Ngự y thai nhi giữ được, Tam tiểu thư chỉ sợ phải nằm giường điều dưỡng thời gian. Lần này thân thể tổn hại quá mức, chỉ sợ thân thể để lại chút tật xấu”.


      Mộ Tịch Dao chậm rãi nhắm mắt, suy nghĩ lát.


      Vẫn tránh được sao? tìm cách để nàng vào sân của Mạc Oản Thanh, như vậy cũng thể bảo vệ mẫu tử bình an sao. Chỉ vô ý bị tiểu chủ tử trong phủ hoàng tử va chạm, coi Mộ Tịch Dao nàng là đửa trẻ ba tuổi sao, vậy là xong chuyện?

      Chắc phải là Mạc Oản Thanh, nàng ta mong phủi sạch quan hệ còn kịp, làm sao lại tự hắt nước bẩn lên người mình. Là nữ nhân từng thấy ở trong ngự hoa viên? Hay là Lý thị mới nhập phủ?

      “Huệ Lan, báo Điền Phúc Sơn chuẩn bị xe, ngươi cùng Triệu ma ma theo ta xuất cung”.

      “Chủ tử, trước khi điện hạ liên tục dặn dò, ngài phải ngoan ngoãn ở trong phủ”. Mặc Lan nhìn nàng lớn bụng lớn còn muốn xuất cung, gấp gáp lên tiếng ngăn cản, “Nếu nô tỳ thay ngài chuyến?”

      Mộ Tịch Dao lắc đầu, Mặc Lan là nha đầu, lời của nàng ở Đan Như Uyển còn có thể dùng được, đến phủ Tông Chính Minh nào ai quan tâm đến?

      Nhóm người Mặc Lan thể ngăn cản quyết tâm xuất cung của Mộ Trắc phi, chỉ đành bẩm báo Đại quản chuẩn bị xe.

      Điền Phúc Sơn đầu đầy mồ hôi, gấp gáp chạy đến Đan Như Uyển ngăn cản.

      “Chủ tử, ngài đừng làm khó nô tài. Điện hạ trước khi cố ý phân phó, nếu hôm này nô tài để ngài ra ngoài, đến mai điện hạ trở về xử lý nô tài . Hay là ngài đợi thêm hai ngày nữa, điện hạ hồi phủ cùng ngài ?”

      Điền Phúc Sơn gấp đến độ xoay quanh, Dao chủ tử sao lại chọn lúc điện hạ ở đây để làm khó dễ chứ? Đây chẳng phải là muốn cái mạng già của hay sao.

      Mộ Tịch Dao nhàn nhạt nhìn , giọng có vẻ nhàng bang quơ.

      “Ngươi là chuẩn bị xe, hay chờ thỉnh ngự y? Nếu trong lòng ta có chuyện, tiểu chủ tử trong bụng ta dễ phát bệnh. Đau đầu nhức óc là chuyện , sinh non rong huyết gì đó, chắc cũng phải là có khả năng”.

      Điền Phúc Sơn bị Mộ Tịch Dao dọa vãi cả mồ hôi lạnh, làm sao dám trần chừ, chạy vội chuẩn bị nhanh như trận gió.

      Triệu ma ma hận thể khâu cái miệng biết kiêng kị kia lại! Chủ tử là luôn khiến người ta lo lắng, coi mình ra gì, còn ăn lung tung ám cả tiểu chủ tử! Nếu để điện hạ biết, tất cả mọi người tránh khỏi chuyện trách phạt.

      Điền Phúc Sơn nhìn Mộ Trắc phi mang theo thị vệ vội vàng ra cung, cũng tranh thủ thời gian gửi phong thư ra roi thúc ngựa đưa đến Cẩm Thành.

      Nghĩ đến mình cũng có đến Thiền Như uyển cầu cứu, muốn thỉnh Hách Liên Chính phi ra mặt khuyên can, lại bị đối phương từ chối. Điền Phúc Sơn chỉ có thể lắc đầu thở dài. Hách Liên Chính phi làm việc như thế này, điện hạ làm sao có thể để tâm đến nàng ta đây.

      Hách Liên Mân Mẫn liên tục cân nhắc, vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Chuyện này nếu nàng quản, rơi vào vũng nước đục. Ngăn cản nữ nhân kia, cần phải nghĩ nhiều. thể ngăn được, chỉ có thể giả vờ hiền lành . Nhưng mà hậu viện Ngũ hoàng tử, nàng cực kỳ xa lạ, cần gì vì chống đỡ thể diện cho Mộ Tịch Dao, cẩn thận lại đắc tội người khác. Huống chi đó chẳng qua chỉ là thứ phi của Ngũ hoàng tử , sinh non mà thôi, có gì đáng để Chính phi như nàng đây ra mặt?

      “Chủ tử, ngài , chẳng may Trắc phi có chuyện gì, ngài làm sao ăn với điện hạ?” Phùng ma ma lo lắng nhìn nàng. Chủ tử là nghĩ mãi mà thông, tại đối với Trắc phi tốt chút, điện hạ tự nhiên thuận mắt hơn. Làm sao lại vì chút ít lợi ích trước mắt, chọc điện hạ vui? Huống hồ nay Mộ thị đắc ý, ân sủng hơn mình, quan trọng nhất là phải lấy được niềm vui của điện hạ.

      Hách Liên Mân Mẫn nghe lời của Phùng ma ma, trong lòng vui. Mộ thị tự mình tìm việc, sao lại liên quan đến mình? Huống hồ mình mà có cũng ngăn được người, chẳng phải là công toi sao? Hách Liên quý phủ thế gia trăm năm, cũng chưa từng thấy chính thất nào cần nịnh nọt tiểu thiếp để tranh sủng. Hách thị cũng tin Lục điện hạ đạo lý, sủng thiếp diệt thê.
      minhhanhng, Sweet you, levuong31 others thích bài này.

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Đúng là bạn Dao Dao thâm trêu trọc bạn lục điên hạ làm bạn ấy mải nhớ nhung Mộ trắc phi mà thơ thẩn trong khi xử lý công việc. Giờ mà nghe tin báo của đồng chí quản gia Điền chắc bạn Lục điện hạ của chúng ta tức đầu đầy khói thúc ngựa về trị bạn Mộ Dao quá à
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Trangduong

      Trangduong New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Truyện hay những hố hơi sâu:-( chờ chắc lâu lắm
      Subo1408Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :