1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 86: Hồi phủ

      Edit: Linh Sờ Tinh

      An quốc công nhìn vẻ mặt Tông Chính Thuần như tro tàn ngồi trước mặt, liên tục khuyên nhủ dù trong lòng buồn bực khi thể làm được chuyện gì.


      Lần này binh quyền bị Nguyên Thành đế thu hồi, đại hỏng! Chiến Mạc Bắc sắp bắt đầu, vào lúc nguy cấp thế này lại chuyển về Lễ bộ, hoàn toàn cắt đứt vọng tưởng. Muốn lấy quân công để làm lại, khó khăn!


      May mà Thái tử cũng bị phạt soạn kinh thư, xem như trong cái rủi cũn có cái may. Soạn ba cuốn “Đại chính tàng”, ít nhất việc này có thể giữ chân Thái tử trong vòng hai năm, thái tử muốn bứt ra, khó hơn lên trời. Hơn nữa đám người cổ hủ ở Hàn lâm kia, quen thanh cao, chẳng cần nể nang ai. Lần này Nguyên Thành đế cho Thái tử vào Hàn lâm, tức là ông rất giận dữ, muốn điều chỉnh lại tính tình của .


      “Vụ án rối loạn kỷ cương của kỳ thi mùa xuân người có phần tham dự?”


      “Ngoại tổ, bản điện hạ là người biết nặng sao? ràng là có người vu oan hãm hại, muốn đưa bản điện vào chỗ chết!”


      “Trần Đức Chí phải là người của người sao?”


      “Việc này…” Tông Chính Thuần nghẹn lời.


      “Gần mười năm làm phụ tá trong phủ của người, vậy mà cũng có thể bị người khác động thủ ?” An Quốc công thực thất vọng với Tông Chính Thuần.


      “Chỉ bằng Thái tử, còn chưa có loại năng lực này. Việc này tuy là có liên quan đến Thái tử, nhưng đầu sở là người phía sau màn. Ván cờ này được bố trí quá tinh diệu, mấy quân cờ được che dấu rất sâu, đừng ngươi, ngay cả lão phu, cũng rất khó thoát khỏi”.


      An Quốc công cau mày, chậm rãi chuyển động hai viên ngọc Nam Hải tay trái. Trong số các hoàng tử, người có thể có mưu lược trí tuệ như vậy, cũng chỉ có Lục điện hạ Tông Chính Lâm mà thôi. Nhưng mà mười mấy năm trước, Tông Chính Lâm mới chỉ mấy tuổi? Nếu thực quy lên đầu quá miễn cưỡng. Chẳng lẽ là Ngũ điện hạ Tông Chính Minh? Nhưng mà bản thân Tông Chính Minh cũng bị liên lụy vào, chẳng lẽ đó chỉ là che giấu tai mắt người khác?

      An quốc công càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, việc lần này khó mà làm được.


      nay tiền đồ chính vô vọng, thể dựa vào tài năng để lấy được vì phần kính trọng của thánh thượng, cũng chỉ đành để cho tất cả mọi người thể có ai vượt qua mình được ”.


      “Ý ngoại tổ là…”


      “Khi hành quân đánh giặc, chưa chắc ai cũng đạt được công huân đâu”.


      ******


      Trong phủ Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi với vẻ mặt thấp thỏm, rụt rè sợ hãi nhìn Tông Chính Minh.


      “Bản điện có từng chỉ điểm cho ngươi, cho ngươi liên lạc với cữu huynh trong khoảng thời gian này?”


      “Điện hạ, thiếp… Thiếp dĩ đúng là có truyền tin, nhưng mà…”


      “Từ hôm nay, ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ an dưỡng. Toàn bộ công việc trong phủ hoàng tử giao cho Trắc phi xử lý”.


      Ngũ hoàng tử phi nghe Tông Chính Minh đoạt quyền quản gia của nàng, mặt còn chút máu, cả người lung lay như sắp đổ.


      Tông Chính Minh nhìn nữ nhân trước mặt, thực hận nàng bình thường vô năng. vài lần giao đại cho nàng, nhưng lần nào cũng có lỗi, có việc nào làm được cả. Lại nhớ đến tin tức mà thuộc hạ tìm hiểu về phủ Tông Chính Lâm mấy ngày nay, cần nghĩ đến cũng biết, tất cả là do Mộ thị ra mặt chủ trì, tài năng như vậy, làm gì cũng an ổn suôn sẻ. Lúc trước nếu phải tại Chính phi vô dụng này, Tông Chính Lâm cũng thể đoạt mất người mà muốn.

      Vụ án rối loạn kỷ cương vào kỳ thi mùa xuân, mặc dù chính có động thủ chút, nhưng lại có người khác xen vào. Nếu có Tông Chính Lâm trợ giúp, việc nhất định lớn đến vậy. Vốn định để cho Tông Chính Thuần mất thế lực, ngờ Tông Chính Lâm lại ra tay tàn nhẫn, bới móc tất cả nguồn gốc mọi việc, chặt đứt tiền đồ tước vị của .

      mưu lớn. Về phần Thái tử ngu xuẩn, dựa vào chứng cớ gán tội danh cho huynh đệ thành, còn bị người ta lật ngược gán tội, quả thực ngu ai bằng.


      Nghĩ đến việc mình bị liên lụy trong đó, mắt Tông Chính Minh tối lại, đúng là xem thường con dê kia. Bát hoàng tử Tông Chính Hàm! Mới đầu còn cho rằng việc này là do Tông Chính Lâm xuống tay, cuối cùng lại phát chính lão Lục cũng xém chút bị người ám toán. Đáng tiếc Tông Chính Lâm cực kỳ cảnh giác, chặt đứt mọi việc cách sạch , khiến Tông Chính Hàm làm gì nổi.


      ngờ nổi, chỉ là vụ án làm rối loạn kỷ cương, ngoài Tông Chính Thuần coi tiền như rác, tất cả mọi người cũng tranh đấu gay gắt hồi. Lần này Tông Chính Thuần và Thái tử bị loại trước, về sau chuyện như thế nào, là càng khó nhìn thấu.


      ****


      Trong thư phòng của Tông Chính Lâm tại phủ Lục hoàng tử.

      “Hạ thần chúc mừng điện hạ, vừa ra tay đắc thắng”. Đệ Ngũ Dật Triều cầm quạt lông, cười .

      “Tiên sinh giễu cợt bản điện hạ?” Tông Chính Lâm duỗi đôi chân dài ra, thanh thản dựa vào giường trúc. Cầm chén rượu tay, dáng vẻ tùy ý mà thanh nhã.


      “Lần giao thủ này thống khoái. May mà ngày đó được tiên sinh chỉ điểm, tiểu tử Tông Chính Hàm kia quả nhiên nắm thời cơ này mà động thủ”.


      “Điện hạ chớ ghi nhầm công lao”. Đệ Ngũ Dật Triêu đột nhiên cười.


      Tông Chính Lâm nhếch môi cười, “Cho tới giờ nàng cũng thừa nhận”.


      “Đáng tiếc Trắc phi là nữ tử, nếu danh sĩ thế gian này tất nhiên phải có danh của nàng”.


      Tông Chính Lâm dừng chút, cười lớn ra tiếng, “Tiên sinh cảm thấy với tính tình của nàng, nếu là nam tử, còn có thể là danh sĩ ư? Chỉ sợ có thể là sớm uống rượu mua vui, mang theo mỹ nhân tiêu dao khắp nơi ?”


      Đệ Ngũ Dật Triêu thấy lời của Tông Chính Lâm khá thú vị, cũng thoải mái cười.


      Hai người cười xong, mới nghiêm túc trao đổi đại tiếp theo.


      “Điện hạ định dẫn binh xuất chinh?”


      “Đương nhiên”.


      “An quốc công mong điện hạ xin giết giặc xuất chinh đó”.


      “Là mong bản điện da ngựa bọc thây, người mong như thế cũng chỉ mình ”. Tông Chính Lâm cười lạnh.


      “Chết rồi về tay ai, còn chưa biết. Có đôi khi yên lành đứng ở Thịnh Kinh, cũng có thể mất mạng”. Lời của Đệ Ngũ Dật Triêu vô cùng tự tin.


      Lục điện hạ mấy ngày ở phủ, mới hồi phủ liền cùng Đệ Ngũ Dật Triêu vào thư phòng, đến giờ hợi canh ba, mới đặt chân vào hậu viện.


      Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn đồ ăn mình đưa vẫn còn nguyên bị đưa trở về, trong lòng biết điện hạ thất vọng mình xứng với danh hiệu Chính phi. Trong lòng nàng cũng hối hận khổ sở, nhưng cũng biết kể ra với ai.


      Cho tới bây giờ, nàng vẫn tự cho mình rất cao, hề cảm thấy thua kém người nào. Lần này gặp đại , mới biết người nhân ngoại hữu nhân ( người giỏi còn có người giỏi hơn). Lúc nhận được thư của phụ thân, nàng mới biết mình thiển cận đến mức nào, suýt nữa gặp rắc rối. Nếu ngăn trở của Mộ thị, chỉ sợ lúc này điện hạ chỉ lạnh nhạt thôi đâu, mà còn là nổi giận. Mỗi câu tán dương của phụ thân ở trong thư, từng chữ đâm vào tim nàng. Nếu phụ thân biết được người “ phụ kỳ vọng” trong miệng ông nhắc đến, phải là nàng, mà là nữ nhi nhà khác, biết ông thất vọng đến mức nào.


      “Chủ tử, điện hạ vừa mới đến Đan Như Uyển” . Đại nha hoàn Liễu Thanh rụt rè bẩm báo.


      biết”. Hách Liên Mẫn Mẫn thả tóc, bước về phía giường.


      Nằm giường rộng, nàng cách nào ngủ yên. Áp lực của nữ nhân kia quá lớn, khiến nàng liên tiếp thất bại. Hách Liên Mẫn Mẫn tự tin vô cùng trước kia, làm sao nghĩ gặp phải Mộ Tịch Dao như thế.


      thể có lần sau, nàng ta quá mức nguy hiểm. Nếu điện hạ cũng ngày càng coi trọng nàng ta, trong mắt điện hạ cũng dung được người khác. Nhưng với khôn khéo của Mộ Tịch Dao, trong hậu viện này, ai có thể kéo nàng xuống đây?


      Hách Liên Mẫn Mẫn ở Thiền Như Uyển trằn trọc, cả đêm ngủ.


      Mộ Tịch Dao nhìn nam tử râu ria xồm xoàm trước mặt, ghét bỏ đẩy ra.


      “Điện hạ, xấu”.


      Tông Chính Lâm bị chọc tức. Phản rồi! Dám ghét bỏ dung nhan chưa chỉnh trang của . hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Tịch Dao, rồi lấy quần áo sạch đến Song Yến trì rửa mặt.


      Lúc quay lại, lại là Lục điện hạ Tông Chính Lâm tuấn dật phiêu lãng. Nhìn khuôn mặt sạch của , Mộ Tịch Dao cười nhào tới. Cái miệng nhắn nịnh nọt hôn hai cái lên má , cười vô cùng đắc ý.
      minhhanhng, Sweet you, levuong31 others thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Tem tem......:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Subo1408Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Tem tem......:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      bạn Dao Dao cực thông minh cái vị chính phi có mất ăn mất ngủ cũng bằng được bạn Trắc phi đâu. Hào quang của bạn Dao Dao vô cùng sáng chói luôn đây muốn kéo bạn Dao Dao xuống rất chi là khó đó còn chưa đến vị điện hạ sủng bạn Dao Dao nữa chứ.
      Subo1408Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 87. vòng

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Bản điện hạ bị mất mặt ở chỗ lão gia tử, Kiều Kiều rất vui hả?”

      Tông Chính Lâm bị cấm cung mấy ngày, hôm nào cũng đối mặt với đại lão gia, đến tối cũng nằm mình. Giờ nhìn mỹ nhân mềm mại trong ngực, giống như cây cối gặp trận mưa, vô cùng thoải mái.

      Mộ Tịch Dao ưỡn cái bụng to ra, ý bảo hãy tỉnh táo lại, trước mặt là phụ nữ có thai đó.

      “Điện hạ, ngài được yên tĩnh. Lưu lại thiếp đối phó với mấy con vịt ồn ào, phiền muốn chết. Thiếp mệt mỏi rã rời.” Mộ Tịch Dao được dịp tố cáo.


      Tông Chính Lâm bật cười, tiểu nữ nhân chuyện càng ngày càng tùy ý, may mà cũng xem qua tấu chương, hiểu ý của nàng


      “Ừ, Kiều Kiều mệt mỏi thế, vậy miễn thỉnh an.”


      Đôi mắt đẹp của Mộ Tịch Dao đột nhiên sáng lên, đẹp mắt. Lục điện hạ, ngài thực là! Hôn cổ họng , trêu ghẹo khiến cho rục rịch.

      “Điện hạ, chúc ngủ ngon.” Mộ Tịch Dao rảnh để ý đến bàn tay của làm loạn, vặn vẹo cái, xoay người qua hướng khác ngủ.


      Đáng đời cho kẻ số đào hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt!


      Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao cho chuyện đến nửa với, nghẹn đến bực bội. Nghĩ tới nàng vất vả mấy ngày nay, lại nỡ giày vò, đành phải cứng ngắc chịu đựng qua đêm. Trời còn chưa sáng bò dậy luyện võ, tắm rửa, trút hết dục vọng tích tụ đêm qua ra.


      Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn đám oanh oanh yến yến phía dưới, chỉ có người vốn phải ngồi bên trái nàng ta là vắng , đúng là người được cưng chiều nhất phủ.


      “Sáng nay thiếp có nghe hôm qua điện hạ nghỉ lại chỗ Mộ Trắc phi, thảm nào hôm nay người còn chưa dậy, hầu hạ quá mệt, đúng là rất khó để chu toàn mọi lễ nghĩa.”


      Tô Lận Nhu có chút hả hê khi người gặp họa nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn, câu vô cùng uyển chuyển.


      Ngày ấy ngươi thừa cơ xử trí Mộ thị, ngươi cứ làm dáng , lần này cho ngươi ân hận! Hách Liên Mẫn Mẫn, đúng là phụ nữ ngu ngốc, để vuột thời cơ vàng khi điện hạ ở phủ, thế mà lại để cho Mộ Tịch Dao mượn cớ đứng lên, thanh thế càng tăng cao.


      “Cứ hầu hạ điện hạ có thể đến thỉnh an ư?” Tắng Du hề có hành vi khiêm nhường của thiếp thất, còn thuận miệng chen thêm câu.” Dì ta ở trong cung sau khi thị tẩm, vẫn phải Dao Hoa cung thỉnh an đó.”


      Toàn bộ người trong phòng bị Tắng Du dọa cho nín thinh. Chuyện riêng tư của Thục phi nương nương và Hoàng Thượng cũng dám kêu bên miệng, nàng ta thực là muốn chết đến vậy ư?


      Mới sáng sớm, Hách Liên Mẫn Mẫn bị Tô Lận Nhu và Tắng Du chọc cho tức giận. Hai nữ nhân ngớ ngẩn này, sao cứ luôn gây khó dễ cho nàng thế? Có Mộ thị đủ khiến người ta vô cùng đau đầu, giờ lại lòi thêm hai đồ vô dụng ngừng kêu gào này, cuộc sống làm sao mà sống đây?


      “Thị thiếp Tăng thị, thiếu lễ giáo. Phạt chép < nữ huấn > 300 lần, cấm túc ba tháng.” Hách Liên Mẫn Mẫn thể nhịn nổi nữa, lấy luôn Tắng Dulàm kế giết gà dọa khỉ.


      “Ngươi dám!” Tăng Du bỗng nhiên bật dậy, lấy tay quẹt đổ nước trà xuống đất, trợn trừng mắt nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn, thái độ vô cùng mãnh liệt .


      “Điền Phúc Sơn, kéo Tăng thị xuống, xử theo gia pháp.” Tông Chính Lâm cất bước vào, thèm liếc ai, giọng lạnh lẽo.


      “Biểu ca!” Tăng Du nước mắt đầm đìa, dám tin vọt tới trước mặt Tông Chính Lâm, túm lấy tay áo quấn quýt.


      Lục điện hạ đối với hành động chủ động của nữ nhân, trong lòng lúc nào cũng có phòng bị, ngay lập tức hất văng tay nàng ta ra, ngờ thân người nàng ta ở bên ngoài chính phòng.


      “Biểu ca, sao ngươi có thể đối xử với ta như thế? Dì huynh phải chiếu cố tốt cho ta mà!” Tăng Du nổi điên lên, tay chân đấm đá với Điền Phúc Sơn, búi tóc trở nên tán loạn, dung trang thay đổi.


      Nhìn nữ nhân như quỷ kia, Tông Chính Lâm lạnh lùng mở miệng.”Cấm túc nửa năm, kéo xuống.”


      Tông Chính Lâm bước vào cửa, tất cả mọi người đều câm như hến, trong lòng sợ cuống cuồng. Tại sao Lục điện hạ mới ra ngoài có vài ngày, đến khi về lại càng lạnh lùng hơn? Chẳng lẽ đêm qua Mộ thị chọc cho điện hạ vui?


      Đám nữ nhân hề biết rằng Lục điện hạ của họ, đêm qua được thỏa mãn dục vọng, có nơi giải tỏa nỗi ấm ức.


      “Bày cơm.” Tông Chính Lâm bực bội .


      Hách Liên Mẫn Mẫn tỏ vẻ khó xử.” Điện hạ, Trắc Phi vẫn chưa đến, có phải nên đợi thêm lát ?”


      Tông Chính Lâm vừa bị Tăng Du chọc cho tức giận, kêu bày cơm. Việc này nếu xuất biết thành ra như thế nào, sao thấy nàng ta trách tiểu thiếp chậm trễ?


      “Thân mình Mộ thị nặng nề, trước khi sinh liền miễn thỉnh an . cần chờ.” Vừa vừa cho nha hoàn hầu hạ rửa tay, vẻ mặt bình tĩnh, việc theo quy củ lại bị thành cùng hợp lý.


      Trái tim Hách Liên Mẫn Mẫn thắt lại, mặt vẫn cứng ngắc đồng ý. Điện hạ quang minh chính đại bác bỏ danh chính thất của mình sao?


      Tô Lận Nhu nheo mắt, việc gì Mộ thị cũng dẫn đầu, ngay cả thỉnh an cũng được miễn, điện hạ muốn giúp nàng nâng cao vị thế hay sao ?


      Những người còn lại ngầm oán hận, nhưng thân phận thể nào vượt qua hai vị Hách Liên Chính phi và Tô Trắc phi, cả hai vị đó im lặng nhịn xuống rồi, các nàng còn có thể gì đây.


      ” Mấy ngày nữa trong cung có gia yến, Hách Liên thị chuẩn bị chút. Nếu muốn mang người nào, tự mình quyết định.” Tông Chính Lâm dặn dò Hách Liên Mẫn Mẫn, để đũa trong tay xuống.


      “Vâng.” Hách Liên Mẫn Mẫn cung kính đáp lời, nhìn mới ăn chút liền ngừng lại, bèn lựa ít dưa cải, lo lắng khuyên.”Điện hạ nên dùng nhiều chút, lúc xử lý công việc cũng thể để mình bị đói.”


      Tông Chính Lâm khoát tay, nha hoàn liền đưa nước ấm đến súc miệng.


      cần. Bữa trưa hồi phủ, ta quen trực tiếp dùng cơm tối ở Đan Như Uyển, cần để tâm. Chính phi vẫn nên cẩn thận xem sổ sách trong phủ , kêu Điền Phúc Sơn giảng giải cẩn thận cho.”


      Hách Liên Mẫn Mẫn nghe ý của là, sau này ở trong phủ, ngoài thời gian buổi sáng mọi người bày cơm ở chính phòng ra, đến nữa. Vậy cũng tốt, chí ít mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người? Hơn nữa việc sổ sách mà điện hạ nhắc đến, là sổ sách thu lại từ trong tay Mộ thị rồi giao đến tay nàng?

      mặt liền dễ chịu hơn, đích thân tiễn Tông Chính Lâm ra tận cửa, mới chịu quay về.


      “Chủ tử, điện hạ bảo người phụ trách sổ sách, sao có thể đẩy việc này cho nô tì.” Huệ Lan sốt ruột đến độ xoay quanh Mộ Tịch Dao. Con số này quá lớn , khiến nàng sợ hãi, hoàn toàn đủ can đảm tiếp nhận.


      “Ý ngươi là, chủ tử như ta đây mất công bồi dưỡng các ngươi nhiều năm như vậy, giờ đến khi cần dùng, còn phải tự ta ra trận?” Mộ Tịch Dao đung đưa cẳng chân, bóc quả nho bỏ vào miệng.

      Triệu ma ma thấy dáng vẻ vô cùng hợp quy củ của Trắc Phi, cúi đầu lui ra ngoài.


      Điện hạ đem sổ sách trong phủ giao hết cho chánh phi Hách Liên quản lý. Còn cố ý lựa chọn, những tài sản riêng của điện hạ, những phần thu quan trọng khác toàn bộ giao vào trong tay chủ tử. Nhưng tiếc là Trắc Phi thích xem, vứt lại cho nha hoàn với vẻ mặt ghét bỏ. Cái phúc phận này đúng là muốn giành cũng có.


      Mộ Tịch Dao thấy vẻ mặt Huệ Lan lo lắng, bèn tốt bụng kêu thêm Xuân Lan và Nhược Lan đến trợ giúp. Lúc này mới coi như vứt bỏ được gói đồ thừa thãi.

      Tên Tông Chính Lâm kia, làm như là nàng biết những thứ này đều là thủ thuật che mắt kẻ khác? Khoản thu quan trọng cái gì chứ! Chỉ bằng vào những thứ châu báu da lông này mà có thể chống đỡ được đội quân ám vệ và Nhạc Lai Lâu sao? Lừa quỷ à!

      Thuỷ vận và luyện sắt tay mới là át chủ bài lớn nhất. đáng tiếc là ai biết , nếu mọi người cứ chơi thoải mái rồi.

      Mộ Tịch Dao tiếc nuối thở dài, nếu có thể mò được mối trang bị quân đội của Nguyên Thành Đế ra, doanh thu đó mới…Ý tưởng quá tuyệt vời, Mộ Tịch Dao lắc đầu, cứ đợi Tông Chính Lâm đăng cơ, nàng tiếp tục ôm bạc trong quốc khố ngủ là được rồi.


      “Chủ tử, Hách Liên Chính phi phái người tới hỏi, phòng bếp của chúng ta mua nguyên liệu chung với trong phủ hay là tự chuẩn bị?”

      Quế ma ma cười cười ôm Thành Khánh vào, vừa tới nơi nghe Mặc Lan đề cập đến chuyện phòng bếp .

      “Chủ tử, phòng bếp phải trông coi cẩn thận, nhất định được để chính phi nhúng tay vào.” Quế ma ma là lão nhân bên người Vu thị, thương Mộ Tịch Dao từ , chuyện cũng có trọng lượng hơn hẳn so với nha hoàn bình thường .


      Mộ Tịch Dao gật đầu. tận tâm việc ăn uống, làm sao có thể lăn lộn chốn hậu viện. “Tạm thời để Điền Phúc Sơn tiếp tục quản lý. Sau khi xuất cung, nhờ mẫu thân đưa vài người trong nhà đến, cũng đến lúc tiến cử người mình rồi.”


      Xuất cung mở phủ, Mộ Tịch Dao cũng định để cho Hách Liên Mẫn Mẫn mình quản lý. Bỏ qua thời cơ tốt nhất để tiến cử người của mình vào, chính là chắp tay nhường nửa giang sơn trong phủ cho người ta.


      Có thể đoán được là, đến lúc đó Tô thị chắc chắn cũng dốc hết sức đặt người của mình vào. Hách Liên Mẫn Mẫn muốn tay che trời, có chút thực tế.


      Nghe được Mộ Tịch Dao định bụng đề bạt lão nhân của Mộ phủ, Quế ma ma và Mặc Lan vui vẻ rãn lông mày. Chỉ cần có nuông chiều của điện hạ, chuyện này chỉ là chuyện vặt. Có thể vào phủ hoàng tử, so với ở Mộ phủ lại là quang cảnh khác.


      “Nàng ta giữ được ngay.” Hách Liên Mẫn Mẫn hừ lạnh.


      Tuy rằng hôm nay điện hạ giao quyền hành trong phủ cho mình, nhưng trong lòng mọi người đều biết , có việc chắc chắn là. Mình thể nhúng tay vào việc của Đan Như Uyển. Đây cũng là nguyên nhân Tông Chính Lâm yên tâm để nàng tiếp quản phủ hoàng tử. Bởi vì nàng “Biết chuyện” .


      Hách Liên Mẫn Mẫn nghĩ tới cảnh ngộ của Ngũ hoàng tử phi mà trong lòng lưu luyến. Những vị tử điện hạ này, nào có người tâm để ý đến vợ cả . có các vị nương nương trong cung nhìn chặt chẽ, dưới có đám Trắc phi tiểu thiếp uy hiếp. Ai cũng dễ trọc vào. Ngay cả Tắng thị tuy bị Tông Chính Lâm cấm túc, mình cũng chỉ có thể trách phạt theo thường lệ, chẳng nhẽ lại nể mặt Thục phi hay sao?


      Chỉ vì có Mộ Tịch Dao nên thể khiến cho Tô Lận Nhu theo sát ngay sau được.


      ****


      “Chủ tử, mọi việc lo liệu xong xuôi.” Chu Cẩm cúi người, đưa lên tờ giấy hồi .


      “Nhớ , bảo bọn phải xử lý sạch , tuyệt đối được có bại lộ nào.”


      “Vâng.”


      Tông Chính Lâm hồi phủ vào lúc trời chạng vạng tối, giữa đường bị Tô Lận Nhu ngăn đón.

      “Điện hạ, gia phụ truyền tin đến, cố ý dặn thiếp, phải đích thân đưa đến tay điện hạ.”


      Ánh mắt Tông Chính Lâm lóe lên, Tô Bác Văn quyết định nhanh chóng.


      “Theo ta.” Mới vài bước , bèn vòng sang Phương Hoa Uyển.


      Tiến vào trong thư phòng của Phương Hoa Uyển, Tô Lận Nhu lấy thư ra,cung kính trình lên.

      Tông Chính Lâm xem thư, lông mày hơi nhíu lại.


      Quả nhiên Tông Chính Minh muốn xuống tay bên đám các quan văn, số lượng sĩ tử bị lôi kéo đến nay cũng ít. ngờ, người như Tiếu Diệp Đình cũng làm môn hạ của .


      Người này là Đại Nho của đương triều, sao lại cam lòng cúi đầu xưng thần?


      Tông Chính Lâm nhắm mắt suy nghĩ, tay phải gõ lên bàn án thư, có ý mời danh sĩ Đại Ngụy có thể sánh vai với Diệp Đình xuống núi.

      Tô Lận Nhu thấy Tông Chính Lâm chau mày gì, cũng dám quấy rầy, chỉ yên lặng đứng bên.

      “Tô thị.” Đôi mắt phượng Tông Chính Lâm nhìn chăm chăm vào nữ nhân trước mắt, “Chuẩn bị chút, ngày mai theo bản điện rời kinh mấy ngày.”

      Tô Lận Nhu mừng rỡ, vội vàng vâng dạ. Thấy Tông Chính Lâm đứng dậy, gấp gáp tiễn .


      “Điện hạ qua phòng Tô thị?” Hách Liên Mẫn Mẫn thả nữ công trong tay xuống.


      Chuyện gì thế này? Mộ thị có thịnh sủng, mọi người trong phủ đều biết. Tại sao mà Tô Lận Nhu có thể giành người từ tay nàng ta vậy?


      Tông Chính Lâm vừa bước vào phòng thấy Mộ Tịch Dao dùng ngón tay đẩy ngã con trai của giường, cười tinh nghịch.

      “Lương!” Thằng bé con bên cạnh bổ nhào lên người Mộ Tịch Dao.

      “Nương!” Mộ Tịch Dao uốn nắn.”Tiểu tử đáng ghét, gọi cha gọi , vừa gọi nương gây .” Dứt lời bèn vỗ “Ba ~ ba~” hai cái lên cái mông mập mạp.


      Tông Chính Lâm buồn cười nhìn nàng chu môi vui, qua đón lấy Thành Khánh, cúi người xuống hôn lên làn da mền mại, mê người của nàng.

      “Nhi tử của bản điện sao có thể làm đồ chơi để nàng chơi đùa cho vui hả?”
      minhhanhng, Sweet you, levuong30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :