1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      1 đoàn tiều tam sắp vào phủ bạn điện hạ xử lý thế nào đây nhỉ.
      myuyen, Subo1408Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 76: Vì mình

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Mẫn Mẫn, lần này có thể được hoàng gia coi trọng ban chỉ làm Chính phi hoàng tử đương nhiên là tốt. Đáng tiếc Lục điện hạ sớm có trưởng tử, Mộ thị giờ lại có thai. Sau khi con nhập phủ, đừng vội vàng đối địch với nàng ta. Phải nhớ trước hết phải có được tôn trọng của điện hạ, sau đó khi có đích tử, hãy tính toán thêm”.

      “Mẫu thân yên tâm, Mẫn Mẫn biết. Mộ thị kia chỉ là cái đinh trong mắt nữ nhi, nghe con của Tô gia cũng có tính ghen tị, như thế đương nhiên có người chờ đươc mà ra tay. Hơn nữa trưởng tử của điện hạ còn , có thể nuôi lớn được hay còn chưa biết, chứ đừng đến cái thai trong bụng kia”. Hách Liên Mẫn Mẫn tiếp tục vẽ vẽ tranh, hạ bút vững vàng, thần sắc chuyên chú.

      “Vậy mẫu thân cũng an tâm. Con nhớ kỹ, con là được thánh thượng đích thân chỉ hôn, nếu có sai lầm lớn, vị trí hoàng tử phi của con vô cùng vững chắc. Mặc dù điện hạ ân sủng Mộ thị, cũng thể nào vượt qua con.”

      “Mẫn Mẫn để mình mắc bất cứ sai lầm nào, khiến cho kẻ khác đượcnhư ý muốn”.

      Nàng ngốc đên mức tự mình ra tay, nữ nhân hậu viện vốn sạch gì, chỉ cần thêm chút thủ đoạn, còn sợ ngoan ngoãn vào khuôn khổ hay sao? Về phần con nối dòng, đến lúc Hách Liên Mẫn Mẫn nàng có đích tử, nữ nhân trong phủ muốn theo quy củ cũng phải theo quy củ.


      Kinh thành, Vạn phủ.


      “Tiểu thư, ngài lại để ý bản thân nữa rồi, ban đêm gió lớn, đừng để bị lạnh”.


      “ta nào có hư nhược đến vậy. Được rồi, xuống ”.


      Vạn Nhu Văn nhìn nha hoàn lui ra, đến trước gương đồng cẩn thận đánh giá khuôn mặt xa lạ nhìn hơn mười mấy năm này.


      Vạn thị? Nữ tử nhàng cười rộ lên. Mười mấy năm qua, mỗi ngày nàng đều đè nén nỗi căm hận đục khoét tâm can, rốt cục ông trời có mắt, để nàng đợi đến ngày này.


      Hách Liên Mẫn Mẫn! Nữ tử nắm chặt hai tay thành quyền, sắc mặt dữ tợn. Độc phụ kia, thân là quốc mẫu, lại ba lần bốn lượt mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần. Ả mua được nha hoàn trong cung nàng, hạ độc con trai nàng trong thời gian dài. Nên Tông Chính Lâm hết ân sủng Hiền phi, chiêu tẩm Dung Quý nhân, cũng muốn đến Phượng Tê cung của nàng. Kiếp trước cuối cùng chỉ thấy nàng bị phế hậu vị, đáng tiếc thể tự tay giết chết nữ nhân rắn rết kia báo thù cho con.


      Lại nhớ đến Kiến An đế lạnh lẽo bạc bẽo, Vạn Nhu Văn thể nào tiêu tan được nỗi hận trong lòng. Nếu phải tại cứ vắng vẻ mẹ con nàng, ngay cả khi hoàng nhi bị bệnh nặng, cũng chỉ biết chú ý chính , hoàng nhi làm sao có thể đem theo nỗi tiếc hận mà chết? Nàng vĩnh viễn cũng quên được con trai nàng mới tám tuổi, chết rất thống khổ, cho đến tận khi chết vẫn ngừng gọi phụ hoàng – kẻ mà vĩnh viễn để con trai ở trong lòng!


      giờ tuy nàng biết tại sao hậu trạch của Tông Chính Lâm lại khác biệt hẳn so với kiếp trước như vây, nhưng cũng chắc chắn phần lớn vấn đề là do Mộ thị.


      chỉ Giang Trắc phi thể vào phủ, mà ngay cả Đường Như Nghi Hiền phi kiếp trước được thịnh sủng cũng “Bệnh nặng chữa được” mà chết cách ràng. Đặc biệt là bây giờ vài người mới xuất , được ân sủng lại là những thị thiếp mà đời trước Tông Chính Lâm hề để ý. Điều này dĩ nhiên khiến nàng phải nghi ngờ?


      Mặc kệ Mộ thị kia là như thế nào, đời trước thứ mà nàng có được, đời này những nữ nhân khác cũng đừng mơ có được! Mà Hách Liên Mẫn Mẫn kia, cũng đừng mơ sớm có đích tử. Vạn Nhu Văn nàng sao có thể để cho ả được như ý nguyện?


      Mộ Tịch Dao nhìn Thành Khánh được bảy tháng tuổi, hăng hái bò đệm mềm mà Tông Chính Lâm đặc biệt mua, rồi lại đón Trương thị đến vấn an.


      “Trắc phi nuôi tiểu chủ tử tốt, thiếp mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy vui mừng”. Trong mắt Trương thị đầy hâm mộ, nhìn chăm chú Thành Khánh rồi sau đó lại cảm thấy đau đớn chịu nổi.


      Hai lần nàng bị người ta kê đơn, mặc dù tính mạng đáng lo, nhưng lại khó có thai. Đời này thể làm mẹ được, đối với nữ nhân mà , đây là nỗi đau khổ lớn nhất.


      ngươi đến đây nhiều hơn chút, Thành Khánh quá nghịch, có người giúp coi cũng tốt”. Mộ Tịch Dao biết Trương thị cảm xúc ảnh hưởng, cũng thổn thức.


      Vốn định mượn việc sinh non đem nàng ra ngoài cung chọn mối khác, Tông Chính Lâm hiếm khi thông tình đạt lý, gật đầu đồng ý. Chỉ ngờ thân thể nàng ấy chịu tổn hại quá mức, lại mất hết can đảm, muốn liên lụy người khác, chỉ cầu ở lại qua ngày. Kể từ đó, Tông Chính Lâm cũng lưu ý chiếu cố nhà mẹ đẻ nàng ta nhiều hơn chút, coi như là đền bù.


      “Mấy ngày gần đây Ngũ thị thường tới chỗ ngươi?”


      “Cũng thường xuyên, tháng cũng đến năm ba lần”. Trương thị nghe Trắc phi nhắc tới Ngũ thị kinh ngạc chút. Bình thường Trắc phi ít khi hỏi đến việc trong phủ, ngoại trừ việc trong Đan Như Uyển và Tiền viện, người cũng ít khi ra ngoài. ngờ lại hiểu tình hậu viện như vậy.


      “Ừ”. Mộ Tịch Dao cũng hỏi nhiều, cũng chỉ tâm mấy việc của Thành Khánh với Trương thị, hai người ở chung cũng rất hoàn thuận.


      Ban đêm lúc Tông Chính Lâm đến Đan Như Uyển, vẻ mặt tối tăm, hiển nhiên là được vui.


      Mộ Tịch Dao nhíu mày, chủ động dán vào lòng , nâng tay vuốt lên nếp nhăn giữa đôi lông mày.


      “Điện hạ có chuyện phiền lòng?”


      Tông Chính Lâm ôm giai nhân trong lòng, khuôn mặt cũng chậm rãi giãn ra. Cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Mộ Tịch Dao, hôn lên trán nàng.


      “Chuyện chọn người lần này, sợ là có nhũng tay của An Quốc công phủ. Cái lão hồ ly kia, ý đồ thâm sâu khó lường”. Khó trách vài ngày trước Tông Chính Thuần liền thu liễm hơn nhiều, ra là muốn nhân dịp đại hôn, cho phần đại lễ. Chỉ là biết nội gián biết được “Sơn chi” là người nào?


      giờ trong phủ lại có dấu vết của Thái tử và Đại hoàng tử, lẽ người nào cũng phải đến góp vui mới yên tâm?


      “An Quốc công phủ?” Mộ Tịch Dao cúi mắt trầm tư. Tông Chính Thuần đúng là người biết nghe lời. Lần trước chặt tay của , xem ra vẫn là nỗi đau chưa đủ khắc cốt ghi tâm, sẹo chưa liền da quên nỗi đau rồi.


      cần phải nghĩ, lần này An Quốc công thầm nhúng tay vào hậu viên của Tông Chính Lâm, “họa thủy” là nàng phải đứng mũi chịu sào. Về phần Thành Khánh, đương nhiên là mục tiêu thống khoái của bọn họ.


      Kiếp trước Tông Chính Lâm đại hôn sau ba năm vẫn có con nối dòng, trong đó đương nhiên cũng có tính toán của chính , nhưng cũng nhờ vào Tông Chính Thuần “tận lực giúp đỡ”. Lần này An Quốc công phủ lại muốn “diễn lại trò cũ”?



      Vốn định cho nửa sống nửa chết kéo dài ngôi vị Thái tử cho Tông Chính Huy, ngờ người ta bằng lòng, cũng chẳng cảm kích.


      Mộ Tịch Dao đứng dậy ra phía sau Tông Chính Lâm, nhàng vuốt ve bả vai .


      “Đại điện hạ vũ dũng thiện chiến, công lao về quân đội so với các hoàng tử khác chỉ hơn kém”. Nàng vừa dứt lời, bị Tông Chính Lâm nhéo tay, đưa người quay ra phía trước.


      “Kiều Kiều ngưỡng mộ trang tuấn kiệt nơi sa trường?” Mắt phượng của Tông Chính Lâm trầm tĩnh, nhìn Mộ Tịch Dao kiều xinh đẹp ở phía trước, thầm nhớ lại xem mình có từng thể khả năng võ thuật hơn hẳn Tông Chính Thuần trước mặt nàng .


      “Đương nhiên, huynh trưởng của thiếp chính là nam nhân rất tốt”. Mộ Tịch Dao thầm than, Lục điện hạ ,ngài có thể nghe phần quan trọng trước có được hay ?


      “Tông Chính Thuần như thế nào?” Được rồi, Lục điện hạ ngay cả danh đại ca cũng gọi, lại gọi thẳng tên.

      Mộ Tịch Dao cười nhạo, “Chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, hiểu mưu lược, đáng trọng dụng”. Nếu phải có An Quốc công phủ phụ tá mưu kế, trong quân lại có tướng lãnh nâng đỡ, chỉ sợ là cái công trạng của ở trong quân còn chưa đủ nhặt cái mạng kia của về.


      Lục điện hạ hài lòng gật đầu. Ánh mắt của tiểu nữ nhân coi như còn tốt, còn biết Tông Chính Thuần chỉ là hoa kết nổi quả.


      Mộ Tịch Dao thấy bất đắc dĩ, dáng vẻ khen ngợi “quả nhiên thông minh” của ngài bây giờ cũng thể che dấu được rằng ngài vừa cắt ngang đề nghị của nàng. Lục điện hạ là càng ngày càng thích nghe tán thưởng người khác. Có vị hoàng đế nào hay để ý như thế chứ?


      “Thiếp từng nghe , muốn đánh người, đánh vào điểm mà kiêu ngạo nhất, thủ đoạn phải ngoan chút”. Đôi mắt đẹp của Mộ Tịch Dao mang ý cười. Chủ động ngồi lên đùi Tông Chính Lâm, tựa vào trước ngực , lại cọ cọ đầu vào .

      “Nếu Đại điện hạ thể lên chiến trường được, có được công lao trong quân, thế nào?”


      Tông Chính Lâm sửng sốt, sảng khoái cười lớn. Tiểu nữ nhân chắc chắn là vừa mắt Tông Chính Thuần, ràng định cắt đứt “con đường lên cao” của . đòn này nàng nghĩ ra, ngờ mưu mà hợp với .

      “Kiều Kiều sợ bản điện hoài nghi nàng có tâm địa tàn nhẫn sao?”

      Mộ Tịch Dao ngước mắt, giận dữ, ngón tay chỉ chỉ lên ngực Tông Chính Lâm. “Điện hạ có lúc nương tay nhân từ ư?”

      Bà nó, chính mình cũng phải là người tốt, còn dám ghét bỏ nàng? Làm bạch mẫu đơn, là buồn nôn đến chết.

      Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao vạch trần cách nể nang gì, chẳng những tức giận, ngược lại còn cười liên tục.
      minhhanhng, Sweet you, levuong36 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Có thêm người là thêm truyện.
      càng lúc càng hấp dẫn nhé.
      levuong, thu_trexanh, Subo14084 others thích bài này.

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Lai them 1 nhan vat trong sinh nua roai k biet cai ng Van Nhu Van ay co hai ban Dao Dao vs ban Tong k day Thay nv nay cung han ban Tong lam ma. truyen ngay cang hap dan roi nha
      Linh Sờ TinhChris thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 77: Vào cửa

      Edit: Linh Sờ Tinh


      “Tiểu thư, bên ngoài truyền tin đến, là điện hạ quân doanh ở ngoài thành, thống lĩnh thị vệ nhận mệnh thay mặt nghênh lễ.” Hồng Dụ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân, vô cùng cẩn thận.


      Tô Lận Nhu cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy nha hoàn bên người dáng vẻ ủ rũ, nỗi tức giận có chỗ phát tiết: ‘Cút!’


      Hồng Dụ vội vội vàng vàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng, mặt đầy vẻ lo lắng. Tính tình tiểu thư như thế này , sợ là thể sống yên ổn ở phủ hoàng tử .


      “Tiểu thư, sao phải tức giận với nha đầu đó? Hôm nay là ngày lành, đừng làm mất vui.” Đới ma ma giọng an ủi, đưa cẩm bào trắc phi sang cho nàng ta.


      “Ma ma, bà cũng phải là nghe thấy! Điện hạ vốn coi Tô gia ra gì, nếu sao lại phái hạ nhân đến làm nhục ta?” Tô Lận Nhu hất tay ma ma, tinh thần xúc động và phẫn nộ.


      “Ngày Mộ thị nhập phủ, chỉ là thứ phi mà còn được điện hạ tự mình nghênh lễ, đó là mơ ước của bao thiếu nữ trong kinh. Hôm nay đến phiên Tô Lận Nhu ta đường đường chính chính là trắc phi , lại chịu tình cảnh này, người đời nhìn ta như thế nào, nhìn Tô gia ra sao!”


      “Điện hạ làm việc, đến phiên ngươi bình luận!” Tô đại nhân ở phía trước đợi cùng Nghiêm Thống lĩnh , thấy Tô Lận Nhu lâu mà ra, tính trở lại để thúc giục nàng đừng làm lỡ giờ lành, lại nghe mấy câu đại nghịch bất đạo như vậy, lời nhắm thẳng vào việc làm của Lục điện hạ, ông ta sợ tới mức nhanh chóng quát lên.


      “Cha.” Đối nghiêm khắc của Tô đại nhân, Tô Lận Nhu vô cùng sợ hãi.


      “Bản thân ngươi từ mất mẹ, cũng là do ta nghiêm, mới nuôi ngươi thành người biết lớn như vậy. Kiêu căng ở trong nhà mọi người còn chịu được, nay gả vào phủ hoàng tử, nếu tiếp tục ăn suy nghĩ như thế, ngươi có thể đứng vững nơi hậu viện được sao?” Tô Bác Văn chau mày, tức giận khi thấy con mình biết nặng .


      Nhìn Tô Lận Nhu vẫn hề có vẻ hiểu ra mà chỉ biết ấm ức như cũ, Tô Bác Văn trầm mặc nhìn chằm chằm nàng lúc lâu, sau đó mới lạnh lùng mở miệng.”Sau hôm nay, ngươi nếu tiến bộ, chỉ biết phá phách, đừng trách cha báo với điện hạ, Tô gia ta có nữ nhi ngu ngốc như vậy.” Sau khi xong, đặt xuống hai vạn lượng ngân phiếu, nghênh ngang rời .


      Tô Lận Nhu chỉ ngây ngốc nhìn thấy xấp ngân phiếu bàn , sắc mặt tái nhợt nhìn Đới ma ma, “Ma ma, phụ thân là có ý gì? Chẳng lẽ muốn quản đứa con Tô gia như ta sao ?”


      Tuy ngang ngược tuỳ hứng, nhưng Tô Lận Nhu cũng biết nếu có nhà mẹ đẻ để dựa vào, ở hậu viện vô cùng gian nan. Bị Tô đại nhân răn dạy phen, nàng ta dám càn quấy, để mặc nha hoàn chuẩn bị thay quần áo , sau nửa canh giờ được ma ma đỡ lên kiệu .


      “Chủ tử, vị ở Phương Hoa Uyển kia giờ chắc là tức giận .” Ngâm Sương cẩn thận đưa trâm cài đầu cho Vạn thị, rồi lui ra sau.


      Tay trái của Vạn Tịnh Văn vuốt mấy sợi dây kết của trâm cài, nhanh chậm mở miệng.”Có gì đáng để đắc ý? Đánh vào mặt nàng ta chính là Mộ thị kia, chẳng liên quan gì đến Giáng Tử hiên cả. Hôm qua nhập phủ, điện hạ theo quy củ vắng mặt nạp lễ?”


      Vạn Tịnh Văn đứng dậy để Ngâm Sương vuốt lại làn váy.”Trong phủ hoàng tử nhớ phải thận trọng từ lời đến việc làm, chớ để người ta lợi dụng.”


      Hôm qua Tông Chính Lâm căn bản là cùng nàng nạp lễ, động phòng hoa chúc chẳng thấy bóng người. Hôm nay lại ngoại thành, ràng là chọn ngày tốt , đây là có ý né tránh. Ý Lục điện hạ là mặc kệ những nữ nhân mới vào phủ.


      Vốn tưởng rằng Tông Chính Lâm đối xử với Mộ thị chắc cũng chỉ giống như đối với Hiền phi năm đó thôi, xem ra tình có thay đổi, mình đánh giá quá thấp Mộ thị. Nếu Lục điện hạ chẳng nhân lúc có người mới vào cửa, đưa nàng ta tới biệt viện để an thai.


      Về phần An thị kia, kiệu vào phủ sớm hơn nàng hai ngày. Nghe là ở sân viện mà Trương thứ phi ở trước kia, cũng khá gần gũi với Tề thị. Hai nữ nhân vô dụng, gió chiều nào theo chiều đó mà ở cùng chỗ, đúng là có bè có bạn, rất đáng mong đợi.


      “Chu Cẩm bên kia có tin tức gì ?”


      Ngâm Sương mới bị răn dạy, mặt còn vẻ hả hê đắc ý, thành thành đáp lời.”Sáng sớm hôm nay có truyền tin tới, hết thảy bình thường, thuốc dùng khoảng thời gian.”


      Vạn Tịnh Văn cười lạnh, “Như thế tốt rồi.”


      Để Ngâm Sương dìu mình dạo trong Giáng Tử Hiên lát, Vạn Tịnh Văn giống như vô tình hỏi tình hình trong nhà , nghe thấy ruột vào Thủ Bị doanh ở Kinh Đô nhíu mày. Vẫn vào được Võ Kiến tư sao? Chiến Mạc Bắc sắp tới, nhất định phải mau chóng xuống tay, nếu muộn làm sao chiếm được ưu việt tốt nhất?


      Bây giờ Lục điện hạ chưởng quản tuần tra kinh thành và Võ Kiến tư ở quanh kinh thành , thể theo Tông Chính Lâm, ít nhất cũng phải đến gần bên mới tốt. Có căn cơ, kiếm thêm quân công cũng vào được Võ Kiến tư, nhưng mà như thế có hơi lòng vòng.


      “Mẫn Mẫn, nha đầu Tô gia kia hôm nay mất hết mặt mũi. Nhưng Tô đại nhân quả thực là rất độ lượng, hề có chút biến sắc nào, chỉ liên tục khen Lục điện hạ luyện binh vất vả, phụ với danh tiếng xuất thân hàn lâm thanh thúy.”


      “Tô Bác Văn cũng phải là người tầm thường ở Hàn Lâm viện, danh tiếng với chỉ là thứ yếu thôi. Người này ánh mắt cay độc, rất bình tĩnh. Tô Lận Nhu may mắn có người cha có năng lực như vậy, vậy mà lại học được gì.”


      “Nghênh Lễ nạp chỉ là nghi thức đơn giản. Bộ dạng mặt mũi đâu phải là sớm chiều.” Hách Liên Mẫn Mẫn khẽ vuốt ve y phục chính phi gửi tới từ trong cung, nhớ tới thân ảnh vội vàng trong cung , cảm thấy càng thêm kiên định vài phần.


      Mộ Tịch Dao nhìn chén canh màu vàng trước mặt, chau mày, liều mạng trốn phía sau Tông Chính Lâm .


      Tông Chính Lâm tay cầm cuốn sách, tay vội ôm nàng lại, vẻ mặt thản nhiên.


      “Ngoan ngoãn uống , nếu lạnh rồi nấu lại.”


      Triệu ma ma ở bên bất đắc dĩ thở dài. Chưa gặp qua chủ tử khiến người khác bớt lo lắng như vậy bao giờ. Hôm nay điện hạ mới vừa , trắc phi liền hứng thú hừng hực chạy tới viện mới ngắm hoa ngắm hồ. Giờ tốt rồi, dám khiến bản thân bị trúng gió. Giờ phỉa uống bát canh gừng này, còn kỳ quái nhắm mắt làm ầm ĩ, nào có dáng vẻ người làm mẹ? Còn chẳng nghe lời bằng tiểu chủ tử.


      Mộ Tịch Dao liên tục liếc đến cái chén nước canh màu vàng chanh kia, cố gắng hạ quyết tâm, ngụm uống hết. Có tý gió thổi, trúng cái gì mà trúng chứ? Thân thể nàng rất tốt, ngày mai tự nhiên khỏe lại. Giờ chỉ cần nàng ngủ giấc, ra chút mồ hôi, là đâu vào đấy ngay hay sao ?


      “Điện hạ, thiếp bảo đảm ngày mai chút vấn đề nào xuất trước mặt ngài, còn được sao?” Mộ Tịch Dao đáng thương hề hề lôi kéo cổ tay áo Tông Chính Lâm , cái mũi cọ vào gáy , lại thổi hơi thở nóng bỏng lên đó.


      Mặc Lan ở bên ngoài mặt mày ủ rũ. làm sao? Nếu phải là làm sao, sợ rằng đầu của các nàng phải chuyển nhà mất. Chủ tử chuyện thực dọa người, sao mãi chẳng thay đổi chút gì thế?


      Tông Chính Lâm buông nàng ra, lật trang sách, sờ sờ cái đầu thỏ làm nũng, rất nhẫn nại ‘Muốn lý lẽ ư’ .


      ‘Còn dám hồ nháo, ngày mai xin mẫu phi đưa người trong cung tới dạy dỗ.’


      Mộ Tịch Dao vừa nghe, nháy mắt nhớ lại lúc Thục phi đưa ma ma tới dạy dỗ. Quả thực là nuôi nàng như heo vậy, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm nàng ăn cơm. Nếu phải mỗi ngày đều tranh thủ chút thời gian luyện dưỡng sinh, sớm thành Ngọc Hoàn tái thế , (Ngọc Hoàn là tên gọi của Dương Quý Phi, theo lịch sử thời nhà Đường thích người béo, mập, Dương Quý Phi theo nhiều nhà sử học nhận xét là người béo) sao còn dám ra khỏi cửa quyến rũ Tông Chính Lâm lên giường sinh em bé chứ?


      Căm giận cắn ngụm vào cổ Tông Chính Lâm, hai mắt Mộ Tịch Dao vội nhắm lại, vẫn tức giận nhưng vẫn cố uống xuống.


      Cuối cùng do uống quá nhanh, khiến nàng bị sặc liên tục ho khan, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.


      Tông Chính Lâm bất đắc dĩ buông cuốn sách, nhìn tiểu nữ nhân liều mạng như vậy, dở khóc dở cười. Hôm nay mới biết Mộ Tịch Dao uống thuốc lại khó khăn như thế . Vỗ lưng nàng, ngoài miệng ôn nhu an ủi, nhưng khi nhìn đôi mắt long lanh nước mắt của nàng, thân thể hơi căng thẳng.


      Tiểu nữ nhân hai má hồng hồng, ánh mắt mênh mông, hơi thở gấp gáp, ràng thực giống gọi tình. Lục điện hạ đợi nàng bình phục hơi thở, bế người vào bên trong.


      Mộ Tịch Dao nhìn Tông Chính Lâm muốn hóa sói, lại nhìn ánh mặt trời bên ngoài, gấp đến độ càng ho nhiều hơn.


      “Kiều Kiều đừng vội, bản điện hạ nhất định tận tâm .”


      Mộ Tịch Dao sống chết muốn trốn tránh, vội, nàng đương nhiên vội! Nàng vội đến mức muốn đá Tông Chính Lâm ra cửa, nếu tên vô liêm sỉ này phá hỏng thanh danh của nàng mất.


      Triệu ma ma thấy hai vị chủ tử nhốn nháo, cầm bát lắc đầu rời . Điện hạ tại sao vội vã như vậy ? Chẳng lẽ chủ tử nhà mình làm gấp gáp?
      minhhanhng, Sweet you, levuong34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :