1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 47: Gia yến

      Edit : Linh Sờ Tinh


      Sáng sớm khi Mộ Tịch Dao tỉnh lại phát giường chiếu bên cạnh có người động tới, liền biết đêm qua Tông Chính Lâm nghỉ tại thư phòng. Để cho người hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, dùng điểm tâm, liền thấy Lục điện hạ xịu mặt vén rèm vào.


      Cẩn thận quan sát hồi, Mộ Tịch Dao sai người bày đồ ăn cho .


      “Điện hạ, có gì vui sao?” Nhìn mới sáng sớm có nét mặt lạnh như băng, Mộ Tịch Dao cảm thấy trời vốn lạnh, lại càng thêm lạnh.


      Tông Chính Lâm nghe nàng hỏi, biểu cảm dần nhu hòa, tới kéo vòng eo của nàng, xoa xoa bụng, cũng trả lời, chỉ nhanh chóng cùng dùng cơm rồi lại tiếp tục bận rộn.


      ”Chủ tử, đêm qua Đại quản sai người mang Đường thứu phi và muội muội của nàng trở về Thư Oái Uyển, sau đó mời ngự y, là hai người khỏe. Trong viện náo loạn cả đêm.” Triệu ma ma nhận được tin, sáng sớm vội báo lại.


      Mộ Tịch Dao thấy hai người này hồn tan, tại sao cứ dây dưa cùng nhau, chẳng tách ra nổi? chuẩn bị mừng năm mới, đây là lần thứ mấy rồi ?

      Nghiền ngẫm chút nàng hỏi: ”Lại có chuyện gì?” Nữ nhân Đường Nghi Như kia làm gì thế? Cứ để thứ muội muội nàng ta làm càn như vậy?

      ”Chủ tử, ngự y thứ phi là tức giận công tâm cộng thêm chợt bị kinh sợ, vì thế hơi thở bị tắc nghẽn, mới hôn mê bất tỉnh.”

      Mộ Tịch Dao nghĩ án theo tần suất ngất xỉu của Đường thứ phi hình như người con dịu dàng hiểu chuyện này cũng chẳng khác bạch liên hoa là mấy .

      *Bạch Liên Hoa: chỉ người con bề ngoài nhu nhượcnhưng nội tâm hiểm, thường dùng bề ngoài nhu nhược để được người khác đồng tình.

      “Còn thứ muội nàng ta sao?” Triệu ma ma rất hoài nghi : ” là lúc bị người mang về toàn thân ướt đẫm, lạnh cóng như khối băng, ngự y là bị ngấm lạnh, phải từ từ điều dưỡng. Nếu điều dưỡng tốt phá thân thể, ảnh hưởng đến sinh dưỡng sau này.”

      Mộ Tịch Dao cảm thấy mình như xem diễn kịch, vừa mới ngủ giấc, hai tỉ muội bọn họ liền nháo đến mức động thủ? Hỏi kỹ lại, Triệu ma ma điện hạ tự mình hạ lệnh, ai dám bàn tán việc này, lập tức bị đuổi ra ngoài.

      Nếu như thế Mộ Tịch Dao liền để ý nữa, Tông Chính Lâm cho lan truyền, vậy nàng ngoan ngoãn làm như biết. Dù sao cũng liên quan tới nàng, cho dù nàng muốn xem kịch, cũng phải chờ hai người kia tỉnh lại mới được. Sai người theo mình đến hoa viên chuyến, nhìn bồn hoa của nàng chút, trêu chọc ao cá, thuận tiện nghịch hai con thỏ mập, Mộ Tịch Dao tự mình cũng vô cùng vui vẻ.

      Tông Chính Lâm bận rộn tiếp đãi đón đưa, cũng có tâm tư suy nghĩ đến những thứ khác, chỉ phái người truyền lời giờ Thân qua đón Trắc phi dự tiệc.

      Đường Nghi Như rất nhanh tỉnh lại, sau khi nghe Mi Sách tỉ mỉ lại mọi chuyện, tức giận đến mức ném đổ chén thuốc, hận thể bóp chết tiện nhân kia. Đến lúc này sao nàng ta lại biết mình bị ám hại, ngờ lại giăng bẫy mình ngay trước mặt điện hạ, còn để cho ả ta đắc thủ.

      Đường Nghi Như tức hận sắc mặt dữ tợn: “ Tại sao nữ nhân kia có thể chạy ra bên ngoài ? Lại còn có thể chạy đến cửa phủ hoàng tửu để chúc tết? ràng sai người nhà nhốt lại rồi cơ mà.” Quả là tai họa, sớm biết có hôm nay, trước đây nên thu thập nàng ta tốt.


      Mi Sách biết vì sao chủ tử phẫn hận như vậy, chỉ có thể cẩn thận trả lời, là điện hạ ra lệnh, chờ vị kia đỡ hơn lập tức mang trở về.


      Lần này Đường Nghi Như mới hơi bớt giận, trong lòng thầm hừ lạnh, tiện nhân kia muốn vào phủ, còn phải xem điện hạ có đồng ý hay . Bây giờ xem ra, chỉ sợ ả ta mất công vô ích. Đáng đời!


      Tông Chính Lâm đỡ Mộ Tịch Dao đến ngồi trong cung Thục phi trước, rồi mới cùng nhóm Tứ hoàng tử chậm rãi đến thỉnh an trong hậu cung. Thái hậu thấy bụng Mộ Tịch Dao lớn, vội cho ngồi, lại khen nàng tặng lễ tất niên tệ, nhìn thấy rất vui mừng.

      Phi tần các cung và nội quyến các hoàng tử cũng lục tục kéo đến, trong lúc nhất thời chỗ của Thái hậu rất náo nhiệt. Lúc Nguyên Thành đế đến nơi liền thấy mọi người trò chuyện rôm rả, nét mặt ông cũng mang theo vài phần hài lòng.


      Đợi đến khi gia yến bắt đầu, Mộ Tịch Dao thành thạo xã giao với đông nữ quyến. Tông Chính Lâm từ xa xa nhìn nữ nhân bụng lớn ,mặt mày rạng rỡ, liền hơi yên tâm, chỉ sợ nàng mang thai ngồi yên.


      Thái hậu rất có hứng thú với những thoại bản chuyện xưa mà Mộ Tịch Dao kể, những người còn lại cũng liền phụ họa theo. Đợi khi nàng kể xong, Kim thái hậu dứt khoát mượn khí vui vẻ của lễ tết để thưởng cho nàng, để cho nàng tùy ý chọn trong ba bình cắm hoa mới đưa vào trong cung mang về nhà, coi như là phần thưởng.


      Trong lúc nhất thời đám nữ quyến yên tĩnh lại,khối người ước ao ghen tị . Cũng có người hiếu kì vị trắc phi của Lục điện hạ này chọn cái bình có kiểu dáng gì.

      Các nam nhân đằng trước phát phía sau đột nhiên thanh, tò mò chú ý lại. Vừa nhìn lại, mới phát tất cả mọi người bên kia đều nhìn chằm chằm trắc phi Lục điện hạ, lén lút thầm tai nhau.


      Trong lòng Tông Chính Lâm căng thẳng, chắc phải là tiểu nữ nhân cáu kỉnh, đắc tội ai đó chứ ? Đây là gia yến ngày tết, nếu Thái hậu và Nguyên Thành đế tức giận, vậy tiểu nữ nhân bị trị tội.

      Khoảng cách hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy đại khái, nghe các nữ nhân che miệng gì đó.

      Nét mặt Tông Chính Lâm nghiêm túc, tư thế ngồi ngay ngắn, mắt phượng chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Mộ Tịch Dao cúi đầu suy tư, định đứng dậy thỉnh tội, lại thấy nàng nghiêng đầu mấy câu với Thái hậu, tay còn sờ bụng.

      Thái hậu và đám nữ quyến sau khi hơi ngây người cười ngặt nghẽo, Thái hậu chỉ về phái nàng cười mắng vài câu, phất tay để cho hai tiểu thái giám ra gian ngoài.

      Nguyên Thành đế thấy bên kia cười vui náo nhiệt, cũng tò mò, vội sai người qua thám thính xem có chuyện gì rồi trở về bẩm báo. Kết quả tiểu thái giám trở về bẩm báo đầu đuôi: Mộ trắc phi nhìn trúng thứ gì trong điện, chỉ nhìn trúng cá nuôi trong ao ở hoa viên, còn hỏi Thái hậu có thể thưởng vài con cá Chim , cho chuyện tốt thành đôi.


      Nguyên Thành đế nghe xong sửng sốt, sau đó cười to, ánh mắt hề che giấu trêu chọc nhìn Tông Chính Lâm. Tâm tình tốt nên truyền lệnh cho vớt thêm vài con, khỏi cho Mộ thị ăn đủ no, oán trách hoàng gia keo kiệt.


      Tông Chính Lâm bị Nguyên Thành đế trêu đùa, ngồi cứng ngắc, chỉ là mặt được tự nhiên khiến Nguyên Thành đế càng thêm cảm thấy buồn cười.


      Nhận được vài ánh mắt ý vị ràng của các huynh đệ, Tông Chính Lâm bình tĩnh bưng chén, tinh tế thưởng trà. Nữ nhân kia làm cho bị chê cười, trở về phải thu thập phen cho nàng nhớ lâu chút. Cá trong nhà bị nàng phá hoại chưa đủ, hôm nay ngay cả trong cũng cũng dám đánh chủ ý, đúng là có gì khác lạ.

      Mộ Tịch Dao hề biết mình sắp bị Lục điện hạ sửa trị, còn hớn hở tạ ân lấy lòng ở bên kia, ý cười mặt ngọt ngàokhiến người khác cũng thấy ngấy .

      Thục phi thấy Mộ Tịch Dao được Thái hậu thưởng, còn chọc cho Thái hậu cao hứng, trong lòng cũng thoải mái. Thấy bản lĩnh Trắc phi này , lần nào cũng có thể khiến người khác vui vẻ.

      Mộ Tịch Dao mang theo nha hoàn phía trước, mặt mày hớn hở. Phía sau hai tên thái giám, trán đầy mồ hôi, trong tay khiêng thùng gỗ lớn chứa.


      Từ xa trông thấy nam nhân của mình đứng cửa chờ, Mộ Tịch Dao cong môi, đôi mắt sáng lên.


      ”Điện hạ, Thái hậu thưởng thiếp nhiều cá biển Nam Hải tiến cống, ngày mai ta ăn cá được ?” Khuôn mặt tràn vẻ hưng phấn và chờ mong.

      ”Được, rất tốt.” Tông Chính Lâm mặt mày giãn ra, nắm bàn tay nàng, cùng nhau trở về phủ.


      Buổi tối 30, Mộ Tịch Dao còn chưa thức đến giao thừa bị Tông Chính Lâm bắt đến Song yến trì phen, lúc trở về bị dùng muôn vàn phương pháp lăn qua lăn lại, lên xuống xin khoan dung cũng được, cuối cùng vẫn nghẹn ngào giọng gọi điện hạ, mới để cho Tông Chính Lâm gầm gọi kiều kiều rồi mới buông tha nàng.


      Nằm ở giường, Lục điện hạ săn sóc , nếu Mộ trắc phi thích ăn cá đến vậy, tặng lì xì có vẻ thích hợp lắm, đổi thành tặng mấy con cá hoa ban là tốt nhất.

      Mộ Tịch Dao vừa nghe thấy tiền mừng tuổi chờ mong lâu bị nuốt mất, vo cùng buồn bực, chân vắt qua người dùng sức, hừ hừ cho hả giận, càng nghĩ càng tức, lại lấy tay nhéo thịt ở thắt lưng .


      Tông Chính Lâm đâu quan tâm đến chút khí lực này của nàng, mơn trớn lưng của giai nhân, rất hưởng thụ.


      ”Kiều kiều nhiệt tình như vậy, chắc chắn là còn muốn cùng bản điện thân thiết phen.”

      Mộ Tịch Dao sợ đến mức vội vã thu chân, tựa vào trong ngực cuộn thành đoàn, chỉ chốc lát sau liền ngọt ngào ngủ. Tông Chính Lâm nhìn nữ nhân mềm mại núp trong ngực mình, cũng chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay ôm người dán cùng chỗ.

      Sáng sớm mùng tháng Giêng, mọi người trong Đan Nhược Uyển phát Mộ trắc phi tâm tình rất tốt, từ khi mở cửa bước ra ngoài đều cười đến xán lạn, lời cũng mang theo vài phần thoải mái.


      Chỉ có Mặc Lan biết được, sáng nay chủ tử phát ở dưới gối có lì xì to, bên trong là sấp ngân phiếu dày. Chủ tử thấy ngân phiếu liền vui vẻ tới tận bây giờ, là…Điện hạ quá nuông chiều chủ tử rồi, trước đây chủ tử thấy tiền cũng sáng mắt đến như thế.
      minhhanhng, Chris, levuong21 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 48: Thất trinh

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mùng hai tháng Giêng trong cung chúc tết, mọi người ở trong viện của mình thoải mái nghỉ ngơi . Mộ Tịch Dao cũng rất thoải mái, tất cả vụ đều bàn giao cho người khác, mấy ngày sau nàng chỉ cần xem qua là được.

      Tông Chính Lâm ở thư phòng xem mật báo xong, cho người mời Mộ Tịch Dao đến, định sau đó mang nàng dạo ngự hoa viên.

      Được tin, Mộ Tịch Dao muốn ra cửa, Triệu ma ma bất ngờ đến, người nhà Đường thứ phi đến, ở bên ngoài.

      Mộ Tịch Dao sửng sốt, người nhà Đường thị muốn diễn cái gì đây? Sao ai cũng thích mời mà tới?

      Mang theo khó hiểu quay về phòng, mời người vào trong, liền thấy chỉ người đến. đầu là vị phu nhân, ăn mặc đẹp đẽ, phía sau là nữ nhân tuổi khá trẻ, nhìn dáng vẻ tựa như là di nương thị thiếp, sau cùng còn có hai nha đầu.


      Mộ Tịch Dao vừa nhìn liền sáng tỏ thân phận của hai người này.


      “Thiếp thân Đường Mã thị thỉnh an Trắc phi.” Sắc mặt Đường phu nhân tốt, nhưng lễ tiết vẫn rất chu đáo. Sau khi hành lễ liền để những người còn lại làm lễ. Nữ nhân phía sau quả nhiên là mẹ đẻ của Đường Tuệ Như, là di nương của Đường gia: Triệu thị.

      “Đầu năm mới, cần khách khí. Lúc này hai vị đến chắc là để thăm Thư Oái Uyển?” Mộ Tịch Dao khách sáo ra nghi ngờ của mình, Sáng sớm đầu năm có chuyện gì mà vội vàng tới cửa như vậy?


      Đường phu nhân oán hận liếc nhìn Triệu thị, rất xấu hổ mở miệng: “Thứ nữ trong nhà hiểu quy củ, đụng chạm quý nhân, gây phiền phức cho ngài. Thứ phi hôm qua gửi thư về nhà, để cho thiếp thân nhanh chóng tới đón người trở về.”

      Trong thư Đường Nghi Như rất căm tức, thẳng chuyện bại hoại đạo đức của Đường Tuệ Như, tự mình chạy đến phủ hoàng tử câu dẫn điện hạ, quả là bại hoại gia phong, mất cả thể diện. Đường đại nhân vừa xem thư nữ nhi gửi về, quả nhiên là quá quắt, đây chẳng phải là để cho người khác chê cười hay sao? Nhân lúc việc xấu trong nhà chưa truyền ra ngoài, phải mau chóng đến đón cái kẻ có đầu óc kia về nhà giáo huấn.


      Đường phu nhân được Đường đại nhân giao phó, quay sang quở trách Triệu thị trận, rồi vội vã mang người chạy tới đón người về. Điều này quá mất mặt, thảo nào sắc mặt bà ta tốt.


      Mộ Tịch Dao khẽ gật đầu, trong lòng cũng khá đồng ý đối với thủ đoạn nhanh nhạy của Đường Nghi Như. Nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế, chẳng biết Đường Tuệ Như còn muốn điều dưỡng bao nhiêu ngày mới nguyện ý “dưỡng khỏi” mà rời .


      Nếu Đường gia tìm đến Đan Như Uyển, dù sao Mộ Tịch Dao cũng phải lấy thân phận trắc phi xử lí tốt, nàng bèn dẫn người Thư Oái Uyển.


      Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao bước vào sân của Đường Nghi Như, cũng khá bình thường, nhưng vẫn hơn tiểu viện của thị thiếp khác nhiều, ít ra còn có vườn hoa và hồ nước.


      Trước tiên là thăm Đường thị dưỡng bệnh, thuận tiện ở trong phòng nàng ta chờ người mang Đường Tuệ Như đến để cho người nhà nàng ta dẫn về. Mọi người còn khách sáo vài câu, ngờ ngoài phòng lại truyền đến tiếng khóc thút thít của nữ tử.


      Triệu thị nghe xong bật người đứng dậy, rất lo lắng nhìn ra cửa, mắt nhìn thấy người được mang đến nằm ở ghế mềm liền đỏ hồng cả mắt.


      Mộ Tịch Dao nhìn hai người lớn ôm nhau khóc rống lên, chợt cảm thấy nhức đầu, năm mới lại ở phủ của người ta khóc lóc đến chẳng còn biết gì, ngại điềm xui hay sao.

      Ôm lò sưởi gì, chủ mẫu Đường gia còn ở đây, chắc cũng đến mức hồ đồ theo bọn họ .

      Quả nhiên, nét mặt Đường phu nhân cứng ngắc, mặt cố giữ bình tĩnh, giục nha hoàn nhanh đỡ người hồi phủ. Da mặt Đường Nghi Như nằm tháp mềm cũng đỏ bừng, cảm thấy bêu xấu trước mặt người ngoài, đây chẳng phải là tự đưa mặt cho người khác đánh sao? Vội vàng kêu Mi Sách và Thư Đào nhanh giúp tay.

      Mộ Tịch Dao nhìn đám người loạn thành đoàn kia, cũng tiện chế giễu, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.


      ngờ Đường Tuệ Như thấy nàng muốn , đột nhiên hất tay nha hoàn ra lăn từ ghế mềm xuống, quỳ đất vừa khóc vừa dập đầu, mình còn mặt mũi mà sống nữa, thỉnh trắc phi làm chủ.


      Mộ Tịch Dao còn chưa hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình, chợt nghe Đường Tuệ Như kêu muốn mình làm chủ, đầu óc có chút hồ đồ.

      Ngồi lại ghế, để cho mọi người yên lặng lại, nhìn kẻ còn dập đầu kia, sắc mặt Mộ Tịch Dao rất bình thản, thong thả ung dung mở miệng .

      “Đường tiểu thư cần như vậy, cứ đứng lên .” đưa mắt ý bảo Mặc Lan đỡ người dậy: “Bản trắc phi có thể thay ngươi làm chủ chuyện gì?” Mẹ cả và mẹ đẻ của ngươi đều ở đây, chị ngươi là Đường Nghi Như còn nằm giường nhìn ngươi như hổ rình mồi, vậy mà lại tìm tới mình nhờ làm chủ.

      .

      Đường Tuệ Như đẩy tay của Mặc Lan ra, rất thuận theo đứng lên ngồi ghê mềm, mới chậm rãi nghẹn ngào mở miệng.

      Nữ nhân này mở miệng thôi, vừa mở miệng là nước mắt ròng ròng, cũng hết câu, chỉ ngừng gạt lệ, tay trái đỡ ngực, dáng vẻ sắp ngất .


      Đường thứ phi thấy nữ nhân kia lại bắt đầu giở trò, lập tức dứt khoát sai Mi Sách qua kéo người , quay đầu giải thích với Mộ Tịch Dao: “ khiến cho trắc phi chê cười, thứ muội của thiếp ngày thường yếu ớt, lần này rơi xuống nước liền bị kinh hách, đầu óc tỉnh táo, mong trắc phi đừng trách.”

      Lời còn chưa hết, Đường Tuệ Như tránh thoát khỏi lôi kéo của Mi Sách, ngã bịch xuống.

      “Hồi bẩm trắc phi, dân nữ thực còn mặt mũi gặp người khác. Dân nữ và điện hạ có gần gũi da thịt , nếu cứ như thế này mà ra khỏi cung, sợ là còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.”

      Đường Tuệ Như vừa xong, tất cả người trong phòng đều im lặng, ngơ ngác nhìn nàng ta. Lời này của Đường Tuệ Như từng chữ từng chữ rất ràng, cho phép người khác hoài nghi là mình nghe lầm.

      Hai tay vẫn ôm lô sưởi của Mộ Tịch Dao sững lại. Híp mắt nhìn nữ nhân quỳ trước mặt, trong lòng giật mình.

      Có da thịt gần gũi? Với Tông Chính Lâm? Sao mình lại có chút ấn tượng nào về chuyện này? Sau đó lại nhìn sang Đường Nghi Như, chỉ thấy Đường thứ phi cũng nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng run run, tức đến nỗi chỉ tay vào Đường Tuệ Như nên lời.

      Triệu thị có chủ kiến, vừa nghe lời này của nữ nhi cũng ngã oặt xuống đất, oa tiếng rồi khóc lớn, kêu trời gọi đất muốn Mộ Tịch Dao làm chủ.

      Đường phu nhân giận đến mức muốn tóm lấy đầu nàng ta mà đánh cho vài cái ngay tại chỗ, nhưng bị nha hoàn phía sau gắt gao khuyên nhủ, mới thở phì phò kêu rằng gia môn bất hạnh, mới sinh ra nữ nhi biết liêm sỉ như thế.

      Mặc Lan lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, chỉ sợ chủ tử chịu nổi đả kích bất ngờ này, nếu có chuyện gì bất trắc, nhỡ đứa trẻ trong bụng… Mặc Lan sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, lúc nãy lẽ ra nên đưa chủ tử rời luôn. Nhưng khi nhìn vẻ trấn định của Mộ Tịch Dao, liền dám vọng động.

      Mộ Tịch Dao nhìn cả phòng khóc khóc nháo nháo, sắc mặt lạnh lùng, khách khí nữa, “cạch” tiếng buông chén trà xuống, lúc này mọi người trong phòng mới hoàn hồn.

      “Ngươi ngươi và điện hạ có gần gũi về da thịt? Việc vào lúc nào?” Mộ Tịch Dao rất lạnh nhạt, trước tiên hỏi cho ràng.

      “Hồi bẩm trắc phi, chính là buổi tối hôm hai chín tết.” Mộ Tịch Dao vừa nghĩ, đêm đó chẳng phải Tông Chính Lâm trở về phòng? Lẽ nào…Nàng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại nghe thấy Đường Tuệ Như tiếp tục khóc tố: “Thân thể của dân nữ bị điện hạ nhìn thấy, nếu cứ như vậy mà ra cung, còn ai nguyện ý muốn lấy nữ tử thất trinh như dân nữ nữa?”

      Lời này làm khiến cho chút thể diện cuối cùng của Đường phu nhân cũng mất hết rồi . Bà ta mắng câu “Hạ lưu” rồi tức giận đến khó thở, khiến nha hoàn phía sau vội vã ấn huyệt nhân trung , vỗ ngực.

      Đường Nghi Như vơ lấy thanh ngọc như ý ném qua, khiến Đường Nghi Như hoảng sợ thét lên né tránh. Triệu thị hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ biết che mặt khóc lớn.

      Mộ Tịch Dao nhìn cả gia đình rối ren, cảm thấy mình đúng là được mở rộng tầm mắt.

      “Tất cả câm miệng!” Mộ Tịch Dao nổi giận, liên tục vỗ mạnh hai cái lên bàn. Nhìn đám nữ nhân lộn xộn ở bên dưới, hai tròng mắt híp lại, giọng băng như lạnh: “Việc này cần hỏi qua điện hạ rồi mới có thể định đoạt.” Vỗ xong mới thầm cảm thấy đau tay .

      Sau đó quay người sang nhìn Đường phu nhân và Triệu thị thở dốc: “Hôm nay hai vị hãy mang Đường tiểu thư hồi phủ trước .” Thái độ vô cùng cường ngạnh, cho phép cãi lại.

      Sau đó lại nhìn Đường Tuệ Như: “Đường tiểu thư cứ an tâm dưỡng bệnh trước , việc gì cũng phải dưỡng thân thể tốt rồi .” Thấy nàng ta chịu thuận theo, giọng liền hạ thấp vài phần, nét mặt rất nghiêm túc: ”Điện hạ đường đường là hoàng tử chẳng lẽ còn có thể chối cãi sao? Nếu chuyện này có , phủ hoàng tử chắc chắn làm .” Nghe vậy Đường Tuệ Như mới rất cam lòng bị đưa ra ngoài, nhưng vẫn thấy cố chấp trong mắt nàng ta, Mộ Tịch Dao đương nhiên tin nữ nhân này chịu an phận .

      Chờ trong phòng yên tĩnh lại, Mộ Tịch Dao mới xoay người Đường Nghi Như cố dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Tuy dặn dò thế nhưng trong lòng lại biết rất , sợ rằng Đường thị còn bệnh thêm khoảng thời gian, có thứ muội rắc rối như thế làm cho tức giận vài lần, nàng ta muốn suy nghĩ nhiều cũng khó.

      Sau chuyện hôm nay cho thấy, chắc chắn Đường Nghi Như muốn mau chóng đuổi người ra ngoài, lại ngờ Đường Tuệ Như điên cuồng như vậy, để ý danh tiết, ở trước mặt mọi người bản thân mình bị Lục điện hạ động chạm thân thể. đúng là gặp phải quái nhân.

      Lần này con dao sắc của Đường thứ phi có tác dụng, trái lại tạo thành n lưu luyến cho Đường Tuệ Như.

      So sánh hai tỉ muội Đường thị, người thua thiệt về khuôn mặt, người để ý thanh danh ở lại nhà ngóng trông vinh hoa phú quý.

      Mộ Tịch Dao thầm thấy đáng tiếc, chỉ sợ hôm nay thể dạo ngự hoa viên được rồi.
      minhhanhng, Chris, Sweet you19 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 49: Hiểu lầm

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mộ Tịch Dao dẫ người đến phía trước, mới phát Tông Chính Lâm chờ trong sân. thân bào phục màu thiên thanh, tư thế oai hùng, gò má góc cạnh ràng, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc.


      Người đàn ông như thế, đầy đủ mọi thứ từ thân phận ,tướng mạo đến quyền thế, cũng khó trách được người nhớ thương. Mộ Tịch Dao bĩu môi.


      ”Điện hạ” đến gần, nhìn khuôn mặt nhu hòa của nam nhân, Mộ Tịch Dao mở miêng muốn xác nhận giải thích của Đường Tuệ Như.


      ”Điện hạ đêm hai chín hôm đó ngài chưa từng trở về phòng, có phải là chạm qua Đường Tuệ Như hoặc nhìn thấy thân thể của nàng?”


      Ma ma tỉ muội Đường thị là bị khiêng trở về phòng, sau đó ngự y bắt mạch, có khả năng từng tiếp xúc. Vậy là ở trước đó sao?


      Mộ Tịch Dao nghĩ đến tình tiết kinh điển em vợ và rể, trong bụng thấy buồn nôn.


      Vệ Chân vốn ở bên, nghe thấy trắc phi hung hăng chất vấn như vậy, sợ đến mức dám ở lâu, lui hai bước ra ngoài.

      Chuyện buổi tối hôm ấy Vệ Chân vẫn nhớ , lúc đó điện hạ cực kỳ tức giận.

      Tông Chính Lâm vốn chờ nàng đến, nhưng ngờ đến chậm chưa , còn nghênh đón bằng lời chất vấn.

      Đây có còn để mình vào mắt hay ? mặt nén được ý giận, thần sắc cũng khá hơn là mấy.

      Tuy rằng Tông Chính Lâm thích tính tình ngay thẳng của Mộ Tịch Dao, nhưng cũng thích đến nỗi cam tâm tình nguyện bị nàng hạ thấp thể diện. Dù có dung túng thế nào chăng nữa, cũng đường đường là hoàng tử Đại Ngụy, sao có thể cho phép nữ nhân của mình khiến mình mất mặt.

      Mộ Tịch Dao nhìn biến sắc, cho rằng thực có chuyện này, liền tận lực thực chức trách của trắc phi, đợi nghe chỉ thị của Lục điện hạ, quyết định nạp hay nạp người.

      ”Điện hạ, chuyện hôm nay ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, điện hạ có chủ ý gì?” Mộ Tịch Dao chăm chú hỏi.

      Tông Chính Lâm thấy khuôn mặt nhắn của Mộ Tịch Dao nửa hoang mang, nửa chắc chắn, tức giận đến mức buồn bực trong lòng.

      Mình ràng cho nàng trưởng tử, sao có thể trong thời kì nàng mang thai mà gây thêm rắc rối?

      Ngoại trừ Đan Như Uyển, chưa từng đến đâu, dù vậy chỉ đổi lấy nghi ngờ, thể để cho nàng toàn tâm tín nhiệm sao?


      Tông Chính Lâm mặt trầm như nước, giọng nghiêm khắc, lần đầu tiên ngay trước mặt hạ nhân, giáo huấn Mộ Tịch Dao trận.


      “Nàng những lời vô liêm sỉ gì? Bản điện làm hay , đâu đến lượt nàng chất vấn?” Chạm phải điểm cường thế bá đạo của nam nhân, ngữ khí của càng thêm cứng rắn.


      Mộ Tịch Dao bị đổ lửa giận xuống đầu, vẻ mặt khẽ biến, nhìn nam nhân trước mắt khí thế sắc bén, lúc này trầm mặc, .


      Nghe giọng lạnh lùng của , lại nhìn sắc mặt của nữa, hình như phải thẹn quá hóa giận, mà là vô cùng bất mãn với mình?


      Mộ Tịch Dao suy tư chốc lát, gật đầu : “Thiếp hiểu.”


      Cũng trách mình cẩn thận, tùy tiện thành quen, quên thân phận của nam nhân này, bị đại boss cảm thấy nàng quản quá nhiều.


      Từ nhận thức khác biệt của đôi bên, Mộ Tịch Dao căn bản tìm được điểm chính, hiểu lầm nguyên nhân khiến Tông Chính Lâm tức giận, đem việc tín nhiệm quy kết thành quyền lực và trách nhiệm.


      Ngẩng đầu mỉm cười, nỗ lực hòa dịu khí: ”Bây giờ điện hạ có còn muốn ngắm ngự hoa viên ?” Nếu có khả năng quản chuyện này, ta liền đổi đề tài?

      Tông Chính Lâm vừa mới bị nàng làm cho tức giận, ngờ nữ nhân này đảo mắt liền thay đổi khuôn mặt tươi cười, cũng tốt tính như thế, phất tay áo vào thư phòng, lời.


      Mộ Tịch Dao nhìn bóng lưng Tông Chính Lâm rời , ngưng mắt nhìn cửa lớn thư phòng đóng chặt trong chốc lát, rồi cũng mang người trở về.


      Tâm trạng Mặc Lan lo lắng, sợ nàng vốn được sủng ái, chịu nổi khi bị điện hạ quát lớn, lỡ nhưtức giận luẩn quẩn trong lòng, tốt với đứa trẻ.


      muốn an ủi đôi câu, lại phát chủ tửu hình như có chuyện gì, lắc lư trở về Đan Như Uyển, vẫn đánh đàn đọc sách cho thỏ ăn như cũ.


      Mộ Tịch Dao đương nhiên có chuyện gì. Nàng với Tông Chính Lâm chỉ thỉnh thoảng có chút chuyện phong, cho rằng như thế là đương nhiên.

      Hoàng đế nào mà chẳng có diễm phúc sâu, giai nhân vờn quanh?

      Từ ngày đầu tiên quen biết Tông Chính Lâm, nàng liền hiểu cuộc sống mình mà sau này nàng phải đối mặt. Hôm nay chỉ là Đường Tuệ Như nho , Mộ Tịch Dao hề đặt ở trong mắt. Dù sao cho tới bây gờ điều nàng mong cầu cũng phải toàn bộ là Tông Chính Lâm.

      khó nghe chút, Mộ Tịch Dao coi như là mang theo tính toán cực mạnh, từng bước mưu kế đến hôm nay, được Tông Chính Lâm đặc sủng.


      So với việc đêm ân sủng, nàng còn quan tâm đến những mặt đối xử khác của Tông Chính Lâm hơn. Mà muốn cho người nam nhân thấy mình độc nhất trong đám nữ nhân , vậy càng phải phí công sức, trừ sủng ái ra, còn phải có tôn trọng.

      Hôm nay xem ra, là bản thân nàng nắm vững chừng mực cho tốt, quá giới hạn. Nếu muốn được người khác tôn trọng, đầu tiên cần phải tôn trọng ý nguyện của người đó.


      Vừa rồi Tông Chính Lâm răn dạy mình, chắc là mình quản quá nhiều, vượt quá phận . Làm trắc phi tuy rằng phải ra mặt xử lí chuyện của hậu viện, nhưng được quản lên đến tận đầu hoàng tử. Giống như lời , làm hay làm, đều là chuyện đương nhiên của , người bên ngoài có quyền hoài nghi.


      Mộ Tịch Dao căn cứ vào lí giải của mình, trong nháy mắt liền thông suốt. Nếu boss đại nhân cho rằng như vậy là được, vậy phải sửa. Tựa như boss bản kế hoạch này hài lòng, lập tức ngươi phải suy nghĩ lại, viết bản khác.


      Mộ Tịch Dao căn cứ vào sở thích của Tông Chính Lâm, trong chớp mắt điều chỉnh con đường làm sủng phi. Lục điện hạ thích nữ nhân biết thủ bổn phận, từ nay về sau, đừng tỏ vè hưởng thụ quá mức, chung sống với nhau cũng phải có ý tứ, phải phân biệt với người nhà và họ hàng gần. Về phần hoa cỏ trong phủ, hay hoa cỏ dại ngoài phủ, đều là chuyện của chính phi, nàng cần hỏi đến.


      Nghĩ thông suốt, tâm trạng Mộ Tịch Dao buông lỏng, cảm thấy tiền đồ ràng, cực kì tốt.


      Tông Chính Lâm ở trong phòng đọc sách, ánh mắt dừng lại tang giấy lâu, nửa canh giờ cũng lật qua.

      Thở dài, ném sách qua bên, mới chợt nhớ lại nữ nhân gì đó mà Mộ Tịch Dao nhắc tới. Trong mắt phượng lập tức chỉ còn lại băng lãnh lạnh thấu xương. Là ai liều mạng dám chạy đến Đan Nhược Uyển huyên thuyên?


      Dùng tay ra hiệu cho ám vệ thăm dò, Lục điện hạ cẩm lấy tuyên bút, tĩnh tâm tập viết.


      Giờ Ngọ tự dùng cơm canh xong, Mộ Tịch Dao liền nghỉ tạm. Tông Chính Lâm ở thư phòng nhìn báo cáo của ám vệ, thực rất đặc sắc.


      Dựa theo tập tục của Đại Ngụy, nếu cứng rắn muốn dính líu, Đường Tuệ Như cũng coi như thất tiết. Có điều người biết việc này cũng chỉ giới hạn trong hai nhà, trực tiếp ngậm miệng là được. Tông Chính Lâm để cho Điền Phúc Sơn truyền lời tới Đường gia, nghiêm lệnh được tiết lộ chuyện này. Về phần nữ nhân kia, tự mình cưới gả, liên quan đến nhau.

      Lại hồi tưởng đến sáng sớm Mộ Tịch Dao chất vấn mình, chẳng lẽ nàng cho là mình thừa dịp nàng mang thai, ngủ với nữ nhân khác?

      Lục điện hạ cho rằng Mộ trắc phi là ghen tuông, chợt cảm thấy về tình có thể lượng thứ, hình như quá nghiêm khắc.

      Nhưng Tông Chính Lâm cũng thấy tức giận, nếu muốn ngủ với nữ nhân khác, hà tất phải đợi đến hôm nay? Nhưng mà hành động lần này cũng được. Ngày sau nữ nhân trong phủ càng ngày càng nhiều, nàng lỗ mãng như thế, nếu bị chính phi xử lí, chẳng lẽ còn phải tìm cách che chở, cho chính phi thể diện?

      Tông Chính Lâm thấy vẫn nên chuyện với Mộ Tịch Dao chút, dựa theo trí tuệ của nàng, chắc cũng đến nỗi hiểu ý tốt muốn nhắc nhở của mình.


      “Điện hạ?” Mộ Tịch Dao thấy Tông Chính Lâm vào phòng, mặt mang ý cười kêu Huệ Lan dâng trà: ”Hôm nay điện hạ đến sớm vậy?”


      Tông Chính Lâm vốn tưởng rằng tiểu nữ nhân dỗi, ngờ tình hoàn toàn như vậy, nàng vẫn như cũ kiều mềm mại, trả lời cũng êm ái ôn nhu nghe rất hay, thái độ rất nhu hòa, tựa như sánh sớm nay chưa hề xảy ra chuyện gì.


      “Nàng…” Tông Chính Lâm muốn lại thôi.

      ”Điện hạ, có chuyện gì?” Mộ Tịch Dao nhìn thái độ hơi chần chừ của , thầm suy đoán: Chẳng lẽ là chờ mình cho bậc thang bước xuống, xóa cảm giác buổi sang nay tan rã trong vui?

      Trong lòng cười thầm, chút chuyện này còn khó chịu như thế, nam nhân này đúng là cao ngạo.

      ”Điện hạ có phải muốn chuyện lúc sáng ? Thiếp nghĩ rồi, là thiếp phải. Thiếp cam đoan, tuyệt đối có lần sau.” Mộ Tịch Dao thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, thái độ thành khẩn chỉ thiếu nước vỗ ngực mà thề.

      Tông Chính Lâm bị thái độ bình thản của nàng khiến cho chẳng biết mở miệng ra sao, đành thể làm gì khác là buông tha đề cập tới. Nhưng mà trong lòng có loại cảm giác hình như có chỗ nào đúng.

      Mộ Tịch Dao nhận sai, hai người vẫn hòa thuận như ngày thường, thỉnh thoảng luyện chữ chơi cờ, câu cá dạo vườn. Lúc này đám người trong Đan Như Uyển mới yên lòng. Thầm nghĩ chủ tử minh, biết chịu thua trước, mà mất lớn.

      Thế nhưng tất cả mọi người đều biết là, Mộ Tịch Dao càng ngày càng xa con đường cực kì quỷ dị. Nàng dựa theo lí giải của mình lòng hùa theo tâm tính của boss, vững bước tiến về phía trước con đường sủng phi.

      Những kết hợp tốt đẹp mà hai người có trước kia, bị Mộ Tịch Dao bỏ quên hoàn toàn, chỉ cho rằng đó biểu trưng cho tâm tình tốt của boss. Cái này cũng làm cho nàng hoàn toàn quên mất còn có thứ gọi là tình cảm, khiến cho chút tình ý và thấu hiểu đối với Tông Chính Lâm hoàn toàn biến mất

      Sau đó Mộ Tịch Dao và Lục điện hạ sớm chiều ở chung, giống y như dự tính, tệ chút nào, càng ngày càng thấy hòa thuận.
      minhhanhng, Chris, Sweet you20 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 50: Nâng thiếp

      Edit : Linh Sờ Tinh


      Mấy ngày đầu tháng Giêng, Mộ Tịch Dao ngừng giao tiếp qua lại với các cung các phủ, nhận lễ tặng lễ rất bận rộn.

      Đường Tuệ Như cũng bận tuyệt thực ở Đường phủ, nhằm chống đối với Đường đại nhân. Nàng ta tuyên bố nếu muốn bức tử mình, vậy để cho chuyện xấu trong nhà Đường gia trở thành chuyện cười ở thịnh kinh.

      Đường đại nhân bị thứ nữ như bị điên này làm cho tức đến giậm chân, nhưng cũng sợ Đường Tuệ Như cố kị gì mà làm bung bét lên.

      Nhưng nghĩ đến lệnh cấm của Lục điện hạ, ông ta cảm thấy nếu chuyện này làm lớn ra chỉ Đường gia mất mặt, mà Lục điện hạ cũng dính dáng vào trong đó. Để tránh cho đến lúc đó bị điện hạ giận chó đánh mèo, chi bằng bây giờ nhanh chóng có thái độ, làm theo ý tứ của điện hạ mới tốt.

      Tông Chính Lâm tiếp đãi thân tín trong phủ, được bẩm báo là Đường gia đưa thư đến. Chân mày cau lại, mở thư ra xem. Đường Tuệ Như quả nhiên quyết tâm muốn dựa vào người quyền thế. Luôn miệng trong sạch của nữ tử quan trọng dường nào, thà rằng đến hậu viện làm thị thiếp, cũng muốn làm chủ mẫu nhà bình thường. Nữ tử như vậy, Tông Chính Lâm cực kì chán ghét. Lập tức viết phong thư, cho người đem thị rời khỏi Thịnh Kinh.


      Đường Tuệ Như ngồi xe ngựa, nhìn cửa thành gần trong gang tấc, trong lòng biết nếu cứ chờ đợi nữa, sợ là đời này hoàn toàn còn hi vọng, bao tâm huyết lúc trước tan thành mây khói. Đáng sợ hơn là, hôm nay nàng ta ầm ĩ với người nhà, nếu ra khỏi kinh, sợ là chỗ dựa cuối cùng cũng có tác dụng nữa.


      Quyết tâm được ăn cả ngã về , Đường Tuệ Như xốc mành xe dập dềnh do ngựa chạy kia lên, nhoài người nhảy từ xe ngựa xuống. Gia đinh đánh xe ngồi đằng trước nghe tiếng động bèn quay đầu lại, mới phát tiểu thư nhà mình điên rồ nhảy xuống, khập khiễng chạy ngược về phủ. muốn quay xe đuổi theo, lại nghe thấy tiểu thư hô to: “Kẻ cướp, thổ phỉ”, còn quay đầu chỉ vào , còn tiểu thư chạy trốn dọc con phố.


      Bị đám người xung quanh chỉ trỏ, người đánh xe bị hoảng loạn, chỉ kịp vội vã trở về Đường phủ, báo tin cho Đường đại nhân. Đâu còn dám bắt Đường Tuệ Như nữa.


      Tông Chính Lâm ở thư phòng sắp xếp lại tin tức từ các nơi truyền về , nghe Điền Phúc Sơn báo lại tiểu thư Đường gia quỳ gối ngoài cửa cung, cầu gặp Trắc phi.


      Tông Chính Lâm cười lạnh hừ tiếng, khuôn mặt biểu cảm, chỉ trầm ngâm trong chốc lát, liền để cho Điền Phúc Sơn đến Đan Nhược Uyển thỉnh trắc phi đứng ra xử lí việc này. Dựa theo tính khí của tiểu nữ nhân của , loại người dám có tâm cơ đùa giỡn trước mặt nàng, tuyệt đối chiếm được thứ gì tốt.

      Mộ Tịch Dao nhận được tin, nhìn nữ nhân trước mặt quỳ gối cầu xin, nàng miễn cưỡng xoa cằm, nhón lấy viên táo chua cho vào miệng.

      “Ngươi , phải điện hạ gả?”


      “Hồi bẩm trắc phi, dân nữ thất tiết rồi, sao có thể mình giấu diếm mà gả cho người khác ? Nếu phủ hoàng tử muốn nạp dân nữ, dân nữu thà rằng làm bạn với thanh đăng cổ phật suốt đời.” Đường Tuệ Như bi thương che mặt, thất thanh khóc rống.

      Mộ Tịch Dao nhìn nữ nhân quỳ đất, liên tục lắc đầu. Phí nhiều sức lực như thế, còn có thể ra lời làm bạn với thanh đăng cổ phật? Ngươi sợ Phật tổ thấy ngươi mưu đồ thất bại, muốn gặp ngươi hay sao?

      Nữ nhân này sống chết xin vào phủ, chẳng qua chỉ là đỏ mắt với hư ảo của ân sủng tôn quý, hôm nay còn ầm ĩ đến tận cửa cung, là có đủ dũng khí.

      “Nếu vậy, vào phủ làm thị thiếp .” Mộ Tịch Dao vừa để cho Huệ Lan rửa tay cho nàng, vừa vô tư đồng ý.


      để ý đến vui sướng như điên của Đường Tuệ Như và vẻ thể tin nổi của đám người Triệu ma ma, Mộ Tịch Dao chỉ cho người trở về báo với Tông Chính Lâm rằng tất cả đều ổn thỏa, liền tự mình thư phòng.


      Lần trước bởi vì việc nữ nhân này vào phủ, Tông Chính Lâm trách mình vượt quá quy củ.

      Lần này nàng đặc biệt thể vượt quá quy củ, boss chưa muốn, vậy cho người vào là xong chuyện.

      Phàm là nữ nhân, nếu để cho nàng xử lí, vậy tất cả đều nâng vào phủ.


      Mộ trắc phi đối với việc trong phủ muốn đưa bao nhiêu nữ nhân vào, có nửa câu ngăn cản. Bổng lộc phủ hoàng tử có nhiều, nuôi ba mươi hoặc năm mươi nữ nhân cũng thành vấn đề. Về phần tốt hay xấu, sau này tự có chính phi xử lí.


      Còn Đường Tuệ Như, cũng khá thú vị . biết sau khi Đường thứ phi nhận được tin này có phản ứng thế nào. Có thể làm cho Đường thứ phi ấm ức, Mộ Tịch Dao cũng cảm thấy rất vui vẻ.

      Trải tờ giấy Tuyên Thành ra, cầm bút mực nước, tĩnh tâm sao chép bản chữ mẫu thể Liễu*, chỉ trong chốc lát nàng cực kì nhập tâm.


      *Thể chữ Liễu: là thể chữ do nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường Liễu Công Quyền sáng tạo ra.

      Tông Chính Lâm nhận được bẩm báo, chiếc bút lông Hồ Châu cầm trong tay bỗng dừng lại. Gác bút, tầm mắt dừng lại ở giấy, lâu gì.

      Nàng chắc chắn chán ghét Đường Tuệ Như nên coi trọng ả, hay là lười phải hao tâm tốn sức nên cứ nâng vào cho xong chuyện? Tông Chính Lâm cực kì khó chịu khi Mộ Tịch Dao tự mình nâng thiếp cho , nhưng lại có cách nào trách cứ với tự chủ trương này của nàng.

      Lần này mình để cho nàng quyết định, nhưng ngờ nàng hề hỏi mình, lại có thể hào phóng như thế, cái loại dễ chuyện chết tiệt này.

      Tông Chính Lâm dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt u đến đáng sợ.

      Điền Phúc Sơn im lặng cúi đầu, mãi đến khi điện hạ ngầm thừa nhận quyết định của trắc phi, mới yên lặng lui ra ngoài.

      Lau mồ hôi, Đại quản càng ngày càng thấy hiểu với Mộ trắc phi.

      Nhưng mà tiếp đó lại xảy ra chuyện mà Điền Phúc Sơn lo lắng, hai vị kia vẫn chơi cờ vẽ tranh, nắm tay tản bộ, nét mặt có gì khác thường, trong Đan Như Uyển vẫn có thể thường xuyên nghe thấy Mộ Tịch Dao và Tông Chính Lâm trêu chọc nhau như cũ.

      Cứ chung sống như vậy qua mấy ngày Tết, Đường gia đưa tiểu Đường thị nhập phủ.(gọi là Tiểu Đường thị là vì trong phủ có Đường thứ phi nhé mọi người )

      Mộ Tịch Dao kiều tức giận đẩy bàn tay giở trò xấu của Tông Chính Lâm ra, vẻ mặt rất hiền lành nhắc nhở có người mới nhập phủ, đôi mắt đẹp đảo quanh, hết sức xinh đẹp.


      Khuôn mặt vừa rồi còn vẻ nhu hòa của Tông Chính Lâm lập tức trầm lại, nhìn thẳng Mộ Tịch Dao lát. Sau đó thờ ơ quấn tóc nàng, dùng ngón trỏ vừa quấn vừa thưởng thức, nét mặt lười biếng mà chuyên chú, hề mảy

      may có ý mở miệng.

      Mộ Tịch Dao cảm thấy như bị nội thương, người đàn ông này thực là càng ngày càng khó hầu hạ, trở mặt như lật sách, thỉnh thoảng còn có tiết mục “cho ngươi đoán ”.

      Nhiều lần đối mặt với Tông Chính Lâm như vậy, Mộ Tịch Dao sầu lo.

      Ví dụ như lúc này, Lục điện hạ ngài lẽ ra nên tùy tiện trêu đùa mấy câu, Mộ trắc phi nàng đây thuận theo thời thế, nũng nịu quấn người. Lúc trước ở chung phải đều là như thế này hay sao?


      Sắc mặt Tông Chính Lâm tuy nhu hòa, nhưng thâm ý trong mắt lại làm cho Mộ Tịch Dao phải tự tìm cớ lấp liếm.


      “Chẳng phải là thiếp luyến tiếc điện hạ sao? có điện hạ, thiếp ngủ yên.” Chu miệng, như người bị vạch trần tâm tư, làm bộ xấu hổ.


      Trong bụng lại thầm phỏng đoán dụng ý của Tông Chính Lâm, đây mới là kiểu mà thích đúng ? Vui vẻ khi thấy nàng biểu cực kì muốn xa rời, thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân? Trong lòng Mộ Tịch Dao tính toán nhanh, Tông Chính Lâm lại có dáng vẻ dễ chuyện như cũ, dắt tay nàng vào bên trong nội thất, phân phó mọi việc ổn thỏa.

      Mộ Tịch Dao mơ mơ hồ hồ bị dỗ vào giấc ngủ, biết Tông chính Lâm đưa mắt nhìn nàng ngủ cho đến tận canh ba mới thôi.

      Ngày hôm sau tiểu Đường thị kính trà, Lục điện hạ ngay cả liếc mắt cũng thèm nhìn, làm như thấy chén trà kia.

      Khuôn mặt Mộ Tịch Dao co rút, thể làm gì khác hơn là giảng hòa, nhận trà dâng mấy câu khách khí, lại thưởng trâm cài tóc, coi như là kết thúc buổi lễ.


      Đường thứ phi ốm bệnh vắng mặt, đám thị thiếp tuy trong lòng cáu giận, nhưng nét mặt lại dám biểu lộ ra ngoài, chỉ khách sáo chào hỏi.


      Vẻ vui mừng lộ mặt Tiểu Đường thị, hề sợ điện hạ ném nàng vào khuê phòng mình tịch mịch .


      Nàng ta biết rất ,những nữ nhân ở trong hậu viện này, người vẫn là xử nữ riêng gì mình nàng ta, cũng tính là mất mặt. Hôm nay phải nghĩ xem làm thế nào để khiến cho điện hạ vui mới là đại .

      Quả nhiên sau tết Nguyên Thành Đế dốc sức chỉnh đốn binh lực tại Mạc Bắc và Tam châu Ký Bắc, liên tiếp thay quân, điều binh lực, điều động Vũ Kiến Tư chuẩn bị xây dựng doanh trại sát biên cương phía Bắc, luyện binh liên tục trong vòng nửa tháng, ý định muốn dùng tướng quân tuổi trẻ thay thế quan quân cổ hủ trong đại quân

      Huynh trưởng của Mộ Tịch Dao là Mộ Cẩn Chi cũng tuân lệnh điều động, từ doanh trại phòng thủ ở Mục Châu điều đến doanh trại dự bị của Vũ Kiến Tư, chức vị từ thất phẩm phó úy thăng thành ngũ phẩm Thiên tổng.


      Mộ Tịch Dao được tin, chỉ trả lời câu, cần phải an tâm ở doanh trại dự bị, mượn cơ hội này giành lấy tán thưởng của Viên Kỳ Chiêu.


      Mộ Cẩn Chi là người ngay thẳng, luôn có bầu nhiệt huyết, Mộ Tịch Dao chỉ có thể vì mà lựa chọn người có tính tình phù hợp với là Viên Kỳ Chiêu, mà bỏ qua người mà nàng tán thưởng hơn là Diệp Hoài Văn. Suy cho cùng nếu theo bên người Diệp Hoài Văn, phải mưu tính để giành thắng lợi, cần phải có tính tình nhẫn nại chờ thời cơ. Đáng tiếc Mộ Cẩn Chi có tri thức và tính nhẫn nại như thế.

      Sau khi hồi , Mộ Tịch Dao an phận ở Đan Như Uyển dưỡng thai, đến tháng thứ sáu bụng lộ , bước còn linh hoạt như trước, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đều đến trong sân chơi đùa mấy chậu hoa cỏ, cho cá chép và thỏ ăn.


      Ngày hôm đó, Xuân Lan do dự tới chỗ Mộ Tịch Dao ngắm hoa : “Chủ tử, nô tì vừa mới nghe điện hạ đến Thư Oái Uyển nghe đàn.”

      Ánh mắt Mộ Tịch Dao hơi ngừng lại, chỉ nhàn nhạt gật đầu ý bảo biết, rồi tiếp tục sửa sang cây cảnh.

      Mấy ngày qua Tông Chính Lâm đều nghỉ ở Đan Như Uyển, ngoại trừ khi công việc bận rộn làm trễ giờ ngủ lại ở thư phòng, cũng lần đến viện khác. Hôm nay chẳng những đến hậu viện mà còn Thư Oái Uyển nghe đàn?


      bỗng nhiên nổi hứng, hay là ám hiệu cho mình biết , tỏ lời hứa “tạm thời như nàng mong muốn” hết hiệu lực?


      Mộ Tịch Dao sờ sờ cái bụng sắp được bảy tháng, ba tháng cuối thai kỳ thể làm chuyện đó, Tông Chính Lâm có ý muốn cũng là hợp tình hợp lý, xem ra kiếp sống độc sủng kết thúc, nàng cũng sắp tiến vào hàng ngũ tranh sủng ở hậu viện rồi.


      Huống hồ mấy ngày gần đây ánh mắt của Tông Chính Lâm càng lúc càng quỷ dị, Mộ Tịch Dao có chút chống chịu nổi. Luôn cảm thấy thâm ý khác, nhưng mỗi lần hỏi đến, lại né tránh. Lẽ nào đó chính là ánh mắt “ ngươi nhàm chán” trong truyền thuyết sao?


      Mộ trắc phi ở Đan Như Uyển suy tư, nghĩ đây là quá trình tất phải trải qua. Thứ gì cũng phải như gần như xa mới có thể lâu dài, nếu gặp mặt mỗi ngày, ngay cả nàng cũng thấy phiền chán.


      cách hết sức tự nhiên nàng đem mục tiêu sắp tới của mình sửa thành “Gắn bó ít trước khi sinh, tranh thủ tình cảm sau khi sinh.” Sau đó căn dặn mọi người trong Đan Như Uyển được trêu chọc thị phi, tán gẫu bàn tán, chỉ an an ổn ổn làm việc là được.


      Bên kia Tông Chính Lâm ở trong Thư Oái Uyển, hồi tưởng lại trò cười của mọi người trong Tụ Tiên lâu.
      minhhanhng, Chris, Sweet you21 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 51: Biến hóa

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Hôm nay, lúc mọi người tụ tập uống rượu, Tông Chính Vân nhướng mi cười, nhìn Đại hoàng tử Tông Chính Thuần : “Đại ca, tứ đệ ta nghe gần đây trong phủ huynh có thu mỹ cơ,” ánh mắt lại dừng cổ : ”Xem ra, đại ca rất thỏa mãn.” xong cả đám mới phát bên cổ Đại hoàng tử có hai vết cào, hiểu ý trong đó, khỏi hài hước trêu ghẹo.


      Bàn tay to của Tông Chính Thuần ngăn lại: ”Trắc phi trong phủ ghen tuông, ầm ĩ kịch liệt với ta.”


      ”Huynh cưng chiều mỹ cơ đó quá mức, khiến cho mỹ nhân ghen tức hả?” Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh cũng nhân cơ hội trêu đùa.


      Thái tử càng hỏi thẳng ra: “ có phải là huynh lén lút thu dụng Mỹ cơ đó, nhưng lại thông báo cho trong phủ biết?”


      Mặt Tông Chính Thuần khinh thường: “ gì vậy? Nam nhân thu thị thiếp, chẳng qua là đồ chơi, còn cần đến nữ nhân gật đầu sao?”


      “Đại ca, với vết cào này, có thể thấy trắc phi của ngươi quá thiếu khoan dung, hề rộng lượng như trắc phi của tiểu Lục.” Tông Chính Vân vỗ vỗ vai Tông Chính Lâm, nháy mắt với , nét mặt trêu ghẹo.


      “Tứ đệ, ngươi cũng biết. Đây là đại ca có cách chế ngự nữ nhân, thu phục nữ nhân hậu viện đến khăng khăng lòng, nếu sao trắc phi lại vì tiểu mĩ cơ nho mà tức giận như vậy?” Thái tử ra dáng là người trong cuộc, đâu ra đấy. Ánh mắt lại nhìn về phái Tông Chính Lâm, ám chỉ.


      Tông Chính Lâm ngồi trong đó, hoàn toàn để ý tới ý trào phúng của thái tử.


      Trắc phi của đâu chỉ rộng lượng, còn tâm tâm niệm niệm muốn nâng thiếp, còn muốn viên phòng với người ta. Tông Chính Lâm vừa nghĩ đến liền tức giận, đầu ngón tay hơi dùng sức vuốt chén rượu.


      Chiều hôm đó tiểu nữ nhân chuyện chọc cười, làm nũng, cũng coi như biết, thuận theo nàng truy cứu đến cùng. Thế nhưng trong tháng gần đây, hai người tuy như hòa thuận, nhưng lại phù hợp như trước nữa .

      Tông Chính Lâm vẫn chưa tìm ra điểm mấu chốt, nên cứ tùy nàng giả tạo, sống an nhàn. Chờ thăm dò ra đầu đuôi, còn rất nhiều thời gian từ từ thanh toán với nàng.

      Lần khoe mẽ trước đây của tiểu nữ nhân là kiều kêu câu: “Thiếp luyến tiếc điện hạ.”

      Tông Chính Lâm ngửa đầu uống cạn ly rượu, trở về phải thử thăm dò phen, xem nàng còn vờ vịt đến khi nào.


      Hạ quyết tâm hồi phủ, thái độ của Tông Chính Lâm khác thường, đến Đan Như Uyển mà lại vòng đến Thư Oái Uyển nghe đàn.


      Đường Nghi Như thấy điện hạ giá lâm, vui mừng đến nỗi hai tay giấu dưới ống tay áo khẽ run lên. Đây là lần đầu tiên điện hạ đến, lẽ nào có nghĩa là trong mắt điện hạ nàng ta vẫn còn chút phân lượng?


      Đường Nghi Như kiềm chế niềm vui rạo rực trong lòng, quy củ hành lễ, lại dâng trà Quân Sơn Mao Tiêm tốt nhất, nghe điện hạ khi ở chỗ trắc phi chỉ thích loại trà này.


      “Đường thị,” Tông Chính Lâm mở miệng: ”Có biết đánh đàn ?”


      Tâm trạng Đường Nghi Như vui mừng, hơi ngượng ngùng: “Nếu điện hạ chê, thiếp tất nhiên đánh đàn trợ hứng điện hạ.”


      Tông Chính Lâm nằm ngửa tháp , bên tai là làn điệu réo rắt. Chỉ thầm than, Đường thị này cuối cùng cũng còn có chút tài lẻ, bôi nhọ gia giáo thế gia.


      Nhìn dung mạo Đường thị hôm nay ,đoan trang, ôn hòa, thục nhã, trong đầu liền nhớ lại cái tát đầy sức lực đêm đó, Tông Chính Lâm thấy nữ nhân ở hậu viện của quá rắc rối, ở trước mặt người nào cũng đều có dáng vẻ ôn dịu ngoan thuận.

      cũng dự đoán sau khi Mộ Tịch Dao nhận được tin tức lúc nào đến Thư Oái Uyển, đột nhiên ngừng mọi suy nghĩ, linh quang lóe lên.


      Ôn dịu ngoan thuận?

      Tông Chính Lâm lập tức liên tưởng đến nữ nhân trong Đan Như Uyển kia, bây giờ chẳng phải cũng rất vâng lời , ngoạn thuận sao?

      Rốt cuộc cũng tìm ra đầu mối, chân mày Tông Chính Lâm cau lại, dứt khoát nhắm mắt trầm tư, tay nhàng gõ lên tháp.

      Lúc này Tông Chính Lâm nào còn nhớ đến dự tính ban đầu khi đến Thư Oái Uyển, trong đầu chỉ nghĩ đến từng biến hóa của nữ nhân kia.

      Đường Nghi Như thấy sắc mặt của Tông Chính Lâm càng lúc càng tệ, cho là cầm nghệ của mình đủ tốt, thuận tai điện hạ, tâm trạng lo lắng, liên tục gảy sai mấy lần, trán bắt đầu có mồ hôi.


      Tông Chính Lâm vội vàng làm mọi hoài nghi, lại bị tiếng đàn lộn xộn của Đường Nghi Như quấy nhiễu, nhất thời mặt lộ vẻ kiên nhẫn, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường thị,thấy thị thấp thỏm bất an nhìn mình, trong mắt có ái mộ, có e ngại, có bất an.

      Mắt phượng của híp lại, Tông Chính Lâm chậm rãi đứng dậy, mâu sắc đen thui, tối tăm khó hiểu.

      Cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt.

      Là ánh mắt của nàng! Ánh mắt của nàng tận lực thu liễm mọi tâm tình, đem Mộ Tịch Dao thực ngăn cách ở bên trong, khiến cho hình tượng của nàng lúc này trở thành người phù hợp với Lục điện hạ Tông Chính Lâm. Hôm nay nàng chỉ là trắc phi trong phủ, mà phải là Mộ Tịch Dao.


      Cả tháng nay nàng ngoan thuận, chẳng qua chỉ là tận lực xu nịnh, lấy long .


      Nữ nhân kia lại có thể quả quyết đến vậy, bóp chết bản thân, xa lạ với đến vậy.

      Đây là những gì có được sau ngày ấy bị mình răn dạy nàng đáp “Thiếp hiểu”? Đây là kiểu hiểu quỷ quái gì?


      mặt Tông Chính Lâm u ám, nhớ tới Mộ Tịch Dao làm cho mình động tâm động lớn, lúc nàng chém ngựa đường, bướng bỉnh trước mặt mọi người, cố ý làm loạn trước mặt , nội tâm ngổn ngang trăm mối, buồn bực đến mức khó chịu.

      Nhất là khi nhớ tới mấy ngày trước, Tông Chính Lâm lại càng tức giận.


      Bên kia Đường Nghi Như vất vả mới trấn định lại, gảy đàn trôi chảy, lại thấy điện hạ đột nhiên nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng.

      Tính tình Tông Chính Lâm lúc bức xúc, thể nghe nổi những điệu vui mừng, bèn giận chó đánh mèo hừ lạnh tiếng, đẩy cửa mà .


      Đường Nghi Như bị dọa đến mức đứng sững ngay tại chỗ, thân thể run rẩy. Hoàn toàn biết vì sao mình lại chọc giận điện hạ, khiến người phát hỏa lớn như vậy.

      Tông Chính Lâm rời hậu viện, lập tức tiến vào thư phòng, khẽ lật sách, nhìn thẻ kẹp sách quen thuộc, lại sờ sờ chiếc nhẫn mang theo bên người, cảm thấy trong lòng trăm vị ngổn ngang.


      Những hồi ức tươi đẹp như vậy, nàng đều có thể cắt đứt cách sạch , nàng rốt cuộc có nghĩ tới tình nghĩa và quan tâm của hay ?

      Tông Chính Lâm vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối cho phép mình động tâm mà được hồi đáp lại. Huống chi việc này so với việc chiếm được nàng càng thêm đáng giận hơn.


      Nhớ đến những cảnh khi hai người chung sống, Tông Chính Lâm nghĩ mình quá sủng ái nàng, thế nên tất cả đều thuận lý thành văn, coi chuyện đó là đương nhiên.

      Tình cảm có được quá dễ dàng , Mộ Tịch Dao sao có thể dụng tâm mà nhận lấy? Tạm thời buông xuống, để cho nàng từ từ hiểu .

      Tông Chính Lâm hạ quyết tâm, khi màn đêm buông xuống liền hề trở lại, chỉ ở thư phòng nghỉ ngơi.

      Trong Đan Như Uyển, Mộ Tịch Dao nghe Xuân Lan báo lại, hạ quyết tâm phải an ổn đến cùng. Ít nhất phải đợi đến khi bào thai trong bụng chào đời, sau đó từ từ mưu tính.

      Kể từ đó, hai người dù chưa hòa hợp lại, nhưng tựa như là thương lượng xong , cùng yên tĩnh lại. Mộ Tịch Dao cũng ngừng việc đưa cơm canh, nhưng tuyệt lộ diện. Tông Chính Lâm mượn cớ chính bận rộn, vẫn chưa đặt chân đến hậu viện.

      Cứ như vậy tháng qua , Mặc Lan Huệ Lan nhịn nổi nữa.

      Đây là làm sao vậy ? Điện hạ chưa bao giờ vắng vẻ chủ tử như vậy, chứ đừng hơn tháng, hơn nữa lúc này chủ tử ở thời điểm cần có người chăm lo. Hơn tháng nay, điện hạ chỉ thường xuyên phái người tới hỏi, cũng xuất , chẳng lẽ chủ tử chọc điện hạ vui?

      Mộ Tịch Dao từng có tiền sử bất lương trong mắt đại nha hoàn của nàng nên khiến các nàng hoài nghi.

      “Chủ tử, điện hạ tháng chưa đến, có phải trong lúc lơ đãng ngài chọc giận điện hạ ?” Mặc Lan rất bối rối nhắc nhở. Ý là, nếu ngài gây chuyện, nhanh nghĩ cách bù đắp. là khiến cho người khác phải lo lắng .

      Mộ Tịch Dao ngẩng lên từ trong trang sách , khó hiểu nhìn Mặc Lan: “Điện hạ bận rộn chính , vì sao lại thành ta trêu chọc ?”

      Nam nhân kia gần đây rất cổ quái, lại thông qua hành động ám chỉ thời kỳ “tạm thời” của mình qua. Mình rất thức thời làm ầm ĩ, sao lại thành gây chuyện rồi?

      “Huống hồ cả hậu viện điện hạ cũng đến chỗ của ai, chính bận rộn có thời gian. cần suy nghĩ nhiều.” Mộ Tịch Dao trấn an Mặc Lan.

      số việc Mộ Tịch Dao tiện giải thích, đặc biệt là trong năm qua ý đồ của Nguyên Thành Đế với Mạc Bắc ngày càng ràng, chúng hoàng tử thầm tranh đoạt là rất bình thường. Tông Chính Lâm gần đây sớm về trễ, nhiều việc phải sắp đặt đương nhiên bận rộn.

      Tâm trạng Mộ Tịch Dao cảm thấy rất yên ổn, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

      Nhóm người Triệu ma ma ở bên bất đắc dĩ nhìn trắc phi, đây là nữ nhân được điện hạ sủng ái sao? Chẳng phải nữ nhân khi gặp phải chuyện tình cảm đều trở nên còn lý trí sao? Thấy dáng vẻ của chủ tử chẳng hề giống chút nào?

      Tông Chính Lâm đọc báo cáo của ám vệ , ngay lập tức khóe miệng mím chặt. dằn lòng chờ nàng tỉnh ngộ, kết quả lại thành như thế này ? ? Đầu óc nàng nghĩ gì vậy? Hay là ra tay dứt khoát? Để cho nàng vẫn còn cảm thấy may mắn?

      Buổi chiều ngày hôm đó, Tông Chính Lâm lần thứ hai đặt chân vào hậu viện, vào Trúc điện của Trương thị.
      minhhanhng, Chris, Sweet you21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :