1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 28: Hâm Mộ

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Đêm qua toàn bộ hậu viện của phủ Lục hoàng tử, ngoài Mộ Tịch Dao là có thể chìm vào giấc ngủ, đám nữ nhân người nào người nấy ai chẳng trợn mắt đến tận hừng đông? Ban ngày nghe hành động kinh người của điện hạ, qua lúc lại nghe , Lục Điện hạ vào Đan Như Uyển, cũng ra ngoài. Ngay cả vị thứ phi khác là Đường thị, cũng chưa gặp mặt.


      Càng làm cho người ta giật mình là, điện hạ thế mà lại ở chỗ của Mộ thứ phi nghỉ ngơi cả đêm. Có lời đồn đãi tối qua Đan Như Uyển nháo đến canh bốn, gọi hai lần nước xong mới yên tĩnh, sắc mặt mọi người liền càng khó coi.


      Ngày trước mọi người đều giống nhau, ai được điện hạ thích, nên dĩ nhiên hậu viện có thể bình an vô . Ít nhất là có thể chứng minh Lục Điện hạ lạnh nhạt nữ sắc. Nhưng hôm nay Mộ thị mới vào phủ, liền cho mọi người bạt tai, ai còn dám Lục Điện hạ nhạt nhẽo, ràng là đám nữ nhân bọn họ có năng lực, được lòng nam nhân. Đây chẳng phải là phạm vào đại kị khiến nhiều người tức giận hay sao?


      Khổng thị tức giận đến quăng đổ khay trà. Mới trước đây còn suy nghĩ, nếu có được sủng ái , bản thân cũng tốt hơn. Nhưng vấn đề là nay người ta được sủng ái rất cao, căn bản có cách so được. Bản thân thị ở hậu viện an phận đợi hai năm, đến bóng dáng con nối dòng cũng chả thấy tăm hơi . Mộ thị ngược lại, điện hạ hề ban thưởng tị tử canh(canh tránh thai)! Chứng tỏ điện hạ muốn cho nàng con nối dòng, để Mộ thị ở trong phủ có chỗ dựa chắc chắn. Trong lòng Khổng thị càng trở nên hoảng loạn . nay hậu viện có người vừa ý điện hạ, vậy bao lâu mới đến lượt bản thân được thị tẩm?


      Ngũ thị lại rất thành , có lá gan tranh thủ tình cảm, nhưng vẫn thể cảm thấy xót xa, muốn rơi lệ. Ngũ thị toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Tông Chính Lâm, lại quá mức để ý và tự ti, ngược lại càng thêm khúm núm, khiến Tông Chính Lâm thấy vừa mắt. Lúc này càng sợ hãi, chỉ sợ điện hạ bao giờ đến sân thị nữa, ngay cả việc trông thấy người cũng là hy vọng xa vời.


      Trương thị luôn luôn trầm kín, dù sao bản thân đến bây giờ cũng chưa được thị tẩm, tuy rằng cam nguyện, nhưng cũng vội tranh thủ tình cảm vào lúc này. Điện hạ đối với Mộ thị chắc là cảm thấy tươi mới , chờ ngày tháng qua, chắc chắn có cơ hội.


      Về phần Tề thị bị giam kín, hề hay biết chuyện này. Nàng còn ở trong sân nghỉ ngơi, im lặng tự thanh tỉnh bản thân. Nghĩ phải làm như thế nào mới khiến điện hạ để ý đến mình, như thế có thể khiến điện hạ có ấn tượng với thị, làm như thế nào... Đông Sơn tái khởi.(làm lại từ đầu)


      Người duy nhất vững vàng, là Đường thứ phi đại khí đại lượng. Hôm qua bị kích thích đủ, buổi tối liền bắt đầu điều chỉnh suy nghĩ bản thân. Biết nếu tranh với hồ mị tử (Hồ ly mê hoặc người)Mộ thị, bằng tỏ ra bản thân càng đoan trang hiền thục, để điện hạ cảm thấy thị ta ở hậu viện là bông hoa hiểu quy củ. Điện hạ là nhân vật như thế, tất nhiên là rất coi trọng tiền đồ. Đương nhiên những nữ nhân có hiểu biết chiếm được coi trọng của điện hạ. Sau khi có được con nối dòng, đương nhiên là vững vàng , có người động vào thị được.


      Bên trong Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm tỉnh, nhàng đứng dậy mặc áo khoác, liền ra phòng ngoài để Mặc Lan và Huệ Lan tiến vào hầu hạ Mộ Tịch Dao rửa mặt chải đầu.


      "Điện hạ." Mộ Tịch Dao ra đến sảnh chính, Tông Chính Lâm đọc sách.


      "Ừ. Hai con thỏ được đưa vào phòng sủng vật, có muốn xem ?" Thấy Mộ Tịch Dao ra, Tông Chính Lâm buông sách, đỡ tay nàng ngồi xuống, lại đưa qua ly nước ấm.


      Mộ Tịch Dao chậm rãi uống nước, cảm thấy thân thể rốt cục cũng có chút khôi phục sức lực, thư thái hơn."Muốn . Điện hạ nhìn bọn chúng chưa ?"


      "Chưa, chờ ngươi cùng ." Mộ Tịch Dao liền khẽ cười đứng lên, tặng nụ hôn ngọt như mật cho Tông Chính Lâm. Hai người đứng dậy vừa tới cửa, chợt nghe Triệu ma ma đại quản có việc cầu kiến.


      Tông Chính Lâm gật đầu, trực tiếp sai Điền Phúc Sơn đến phòng sủng vật phòng, còn mình tiếp tục đưa Mộ Tịch Dao chậm rãi qua.


      "Điện hạ, sách ngài vừa xem là từ đâu mà có? Trong viện có thư phòng ư?"


      "Ừ, chuẩn bị cho ngươi. Chắc sách bên trong ngươi thích. Nếu như còn muốn , cho đại quản biết."


      Mộ Tịch Dao được thứ thích, liền hớn hở, mặt mày đều là vẻ hưng phấn, kéoTông Chính Lâm câu tán thưởng "Điện hạ tốt."


      Tông Chính Lâm nổi lên tâm tư trêu đùa nàng, "Tốt ở điểm nào?"


      Mộ Tịch Dao cần nghĩ ngợi nịnh hót, "Đều tốt hết, từ xuống dưới, từ trong ra ngoài." Còn nịnh nọt liên tục gật đầu.


      "‘ từ xuống dưới, từ trong ra ngoài ’? ... ra là thế. Đêm nay bản điện càng thêm nỗ lực, phụ lời khen tặng của giai nhân."


      Mộ Tịch Dao ngây người. Thằng nhãi này quả thực càng ngày càng đứng đắn ! Cái gì cũng có thể kéo sang chuyện đó, chỉ biết đùa giỡn nàng. Tròng mắt nàng giảo hoạt, "Khắp Đại Ngụy ai ai cũng biết , Lục Điện hạkhông nặng nữ sắc ~~" ngươi quân tử, giờ nhìn vẻ đùa giỡn lưu manh của ngươi xem!


      "À, đó là bắt ~ ." xong còn ngắm nàng vài lần, ý tứ cần cũng biết.


      Mộ Tịch Dao chiếm được tiện nghi, còn bị chê cười, lập tức dựng lông, khéo léo dẫm cước lên lưng bàn chân Tông Chính Lâm, còn nhảy lên nhàng mà di di vài cái. Vừa di chân vừa nhíu mày, ngang ngược là đặc quyền của nữ nhân, ngươi làm khó dễ được ta sao?


      Tông Chính Lâm nhìnMộ Tịch Dao nho nhảy tới nhảy lui phái trước, còn thành , lại sợ nàng bị ngã, vội đưa tay nắm lại, dán lên bên tai nàng nhàng , "Dẫm rất hăng hái, hử?", nhìn nàng trừng mắt khiêu khích, rất là sung sướng bỏ thêm câu "Bản điện đãbiết thể lực của Kiều Kiều rất tốt." Ánh mắt đầy ngụ ý sâu xa, đáng sợ tới mức Mộ Tịch Dao run lên.


      Đại quản mới từ góc ra, liền thấy Dao chủ tử ở bên kia chơi đùa hăng hái, điện hạ mộtbộ nhàn nhã, khóe môi mang nét cười. Sau đó hai người lại cắn lỗ tai chuyện, là xấu hổ . Ông ho tiếng, chờ chủ tử trong chớp mắt thay đổi bộ dạng dịu dàng, mới nén cười qua thỉnh an với hai người.


      Mộ Tịch Dao nìn vị đại quản , cảm thấy trẻ tuổi hơn so với mình tưởng tượng, lại nhìn có vẻ dễ chuyện, liền hơi hơi gật gật đầu, cười cười tiếp đón. Nghe Điền quản có việc muốn bẩm báo, liền mình xem hai con thỏ con, rồi nhấc chân vào cửa, để hai người ở ngoài chuyện, nàng lười nghe.


      Lúc này Mộ Tịch Dao cảm thấy mình xuyên qua bằng thành con thỏ trước mặt. Nhìnhai con vật này xem, đồ ăn, đồdung, rồi cả chỗ ở, còn tốt hơn cả hoàn cảnh của gia đình bình thường, đây đâu phải là phòng sủng vật chứ, phải đây chính là phòng tổng thống của các khách sạn mới đúng. Nhìn , có mỗi hai con thỏ sao lại ở trong phòng lớn như vậy chứ? Khoa trương hơn là bên cạnh còn có bồn băng! Tuy rằng chỉ có cái, nhưng cái bồn băng kia còn lớn hơn cả hai con thỏ gộp lại. Kiểu đãi ngộ này thậm chí còn vượt cả đãi ngộ của thị thiếp trong hậu viện củaTông Chính Lâm.


      Mộ Tịch Dao ghen tị . Hai con thỏ này chẳng phải làm gì, mà đãi ngộ còn tốt hơn so với Mộ Tịch Dao ở đời trước. Đời này tuyđã thành thành thứ phi có chút địa vị, nhưng lại có số lao lực. Ngày ngày còn chẳng thoài mái bằng hai con thỏ này. Chẳng lẽ đây là khác biệt của số mệnh sao?


      Tông Chính Lâm mang theo Điền Phúc Sơn vào, liền thấy Mộ Tịch Dao ngồi ở nơi đó, ánh mắt u oán nhìnhai con thỏ bảo bối của nàng, vẻ mặt kia, nhìn kiểu gì cũngcảm thấy quỷ dị. Có chút giống... Hâm Mộ ? Lại thấy nàng chọc chọc mông con thỏ, xoa xoa lỗ tai của con thỏ, còn lẩm bẩm giọng chuyện.


      Tông Chính Lâm là người tập võ, tai thính mắt tinh, căn bản cần phải dùng đến nội lực có thể nghe thấy nữ nhân kiađang lẩm bẩm "Làm con thỏ tốt, sao lại có thể hạnh phúc như vậy chứ" .


      Khóemắt Tông Chính Lâm giật giật, gò má của đại quản run rẩy. Nữ nhân này đúng là người biết điều. Ngay cả hai con thỏ cũng có thể sinh ra hâm mộ , xem ra đúng là thiếu dạy bảo rồi.


      "Hâm mộ con thỏ hử?" Tông Chính Lâm chụp đầu nàng.


      Mộ Tịch Dao xuay đầu, có chút oán hận những cũng có ngưỡng vọng nhìnTông Chính Lâm, "Điện hạ, ngài còn phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho con thỏ sao?"


      Đại quản nghe xong lời Dao chủ tử, xém chút đứng vững. Cái này, nhà ai còn phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho cả con thỏ?


      Tông Chính Lâm nhìn vẻ nàng ủy khuất, bị chọc cười ." hề. Lại muốn chuyện kỳ quái gì đây?"


      Mộ Tịch Dao lập tức có ý cười, "Vậy còn được. Cuối cùng thiếp vẫn được sủng ái hơn con thỏ kia."


      Tông Chính Lâm đưa tay kéo nàng vào trong lòng, cúi người bên taiMộ Tịch Dao giọng, "Xem ra đêm qua có người dụng tâm. Đêm nay, Kiều Kiều cần phải thể chút rồi." Lời vừa dứt, là nụ hôn nóng bừng.


      Đại quản vội lui ra ngoài canh cửa . Lau lau mồ hôi. Dao chủ tử là cao minh a, lí do tranh thủ tình cảm mịt mờ như thế mà cũng nghĩ ra. Giờ là ban ngày ban mặt , tìm cơ hội cùng điện hạ tán tỉnh. Hiệu quả là... kịch liệt.


      NếuMộ Tịch Dao biết Điền Phúc Sơn nghĩ gì, khẳng định tà tức đến giậm chân. Ai tán tỉnh giữa ban ngày ban mặt chứ? ? Chị đây là cảm than gian khổ của việc xuyên , xuyên hợp thời đó! !
      Chris, Sweet you, levuong19 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 29: Lại mặt

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Đối với việc Mộ thứ phi cảm thấy bản thân được sủng ái bằng hai con thỏ, Lục Điện hạ cảm thấy rất là đúng. Vì thế đêm hôm đó, Tông Chính Lâm tự thể nghiệm choMộ Tịch Dao biết , cái gì mới được phép gọi là "Được sủng ái" . Lại lo lắng nữ nhân này trí nhớ tốt, liền lập lập lại, tới tới lui lui chứng minh nhiều lần. Cho đến khi Mộ Tịch Dao rên rỉ liên tục cam đoan vô cùng hiểu , bao giờ lầm lẫn nữa, lúc đó mới thu binh.


      Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm hung hăng thu thập chút, toàn thân vô lực, chỉ giương đôi mắt hơi đỏ hồng, tựa vào thân nam nhân thở dốc. Tông Chính Lâm mộtthân khinh thích, vuốt ve lưng nàng, nhàng liếm láp ở lỗ tai nàng.


      "Ngứa ~~" Mộ Tịch Dao mềm nhũn kiều hừ . Đầu trốn vào bên cạnh, tránh khỏi quấy rầy của Tông Chính Lâm.


      "Vừa rồi có thoải mái ?" Tông Chính Lâm khàn khàn mở miệng.


      "Chán ghét ~~ thèm ." Mộ Tịch Dao đưa chân đá đá chân , tỏ vẻ tức hận.


      "Vậy có nhớ kỹ ?"


      Mộ Tịch Dao liền phát hoảng, nhanh chóng rầu rĩ hừ cái thấp đủ khiến nghe được, "Nhớ."


      Cuối cùng quá tức giận, há mồm cắn miếng trước ngực . Dời người khỏi ngực ai kia, đổi cái tư thế càng thoải mái hơn, ôm Tông Chính Lâm nghỉ xả hơi.


      "Muốn tắm rửa ?"


      " xong, đau nhức ~~" Mộ Tịch Dao cảm thấy ủy khuất ,rồi bỗng như nhớ tới điều gì, lập tức bỏ them câu, " được khi dễ người ta."


      Tông Chính Lâm nhéo cái mũi của nàng, rồi ôm người, vào Song Yến trì phía sau.


      Chờ hai người thu thập thỏa đáng xong, Mộ Tịch Dao thoải mái cuộn tròn trong lòng nam nhân, mí mắt càng ngày càng nặng.


      "Ngủ ." Tông Chính Lâm ôm thân mình nhắn mềm mại, đem nàng ôm sát hơn vài phần, rồi cũng chìm vào giấc nồng.


      Sớm hôm sau Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm dựng dậy, mơ mơ màng màng thu thập xong liền bị nhét vào xe ngựa. Bây giờ được đút điểm tâm.


      "Điện hạ, muốn đâu vậy?" Mộ Tịch Dao tựa vào người Tông Chính Lâm, vẫn còn chưa tỉnh hẳn.


      "Đến Đãi Nguyệt Lâu dùng cơm sớm, sau đó hồi Vu phủ." Tông Chính Lâm cúi người liếm miếng vụn điểm tâm khóe miệng nàng, rồi mới buông nàng ra.


      "Hồi Vu phủ?" Mộ Tịch Dao kinh hô. Cuối cùng cũng thanh tỉnh .


      Mộ Tịch Dao chưa từng nghĩ tới sau khi vào phủ hoàng tử, còn có thể nhanh như vậy trở về thăm Vu thị, ngốc lăng lăng nhìnTông Chính Lâm, ánh mắt từ từ có chút ướt át.


      "Khóc cái gì, đồ ngốc." Tông Chính Lâm nhàng ôm nàng, vuốt ve sợi tóc mềm mại.


      Mộ Tịch Dao cọ cọ trước ngực , đôi bàn tay bé bắt lấy vạt áo trước của Tông Chính Lâm, giọng hơi hơi nghẹn ngào rầu rĩ , "Điện hạ, thiếp vui mừng."


      Hai người dùng qua cơm, lại mang theo vài món điểm tâm ngọt của Đãi Nguyệt Lâu, cũng đóng gói vài món ăn nổi tiếng của quán, về Vu phủ.


      Vu thị vốn định đợi sau mấy ngày nữa Mộ Tịch Đình cũng xuất giá , liền mang theo di nương về Thanh Châu. Nào đâu ngờ rằng Lục Điện hạ lại mang theo nữ nhi nhà mình đến lại mặt. Theo lý thuyết thứ phi có lễ lại mặt, mà lúc này người cũng đến trước cửa phủ rồi, mọi người trong Vu phủ mới lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chuẩn bị tiếp đón.


      Vào cửa, Tông Chính Lâm liền cùng Mộ Tịch Dao đến chuyện với ngoại tổ của nàng. Sau đó Mộ Tịch Dao theo Vu thị về sân viện nàng ở trước khi lấy chồng, lại kéo cả Mộ Tịch Đình đến cùng chuyện.


      Vu thị tất nhiên là hỏi han ân cần phen, lại dặn nàng được vô pháp vô thiên đùa giỡn hoặc cáu kỉnh ở hậu viện. Khiến cho Mộ Tịch Dao chu miệng trợn mắt. Mộ Tịch Đình ngồi ở bên rất là hâm mộ nhìn Tịch Dao, thấy Lục Điện hạ đối với tỷ tỷ tốt, dùng nghênh lễ, lại có lại mặt, chứng minh điện hạ sủng tỷ tỷ . Chỉ là biết Ngũ điện hạ có đối với mình như thế hay ?


      Sau khi bị nương dạy dỗ, Mộ Tịch Dao liền ba ba kể lể, Tông Chính Lâm khi dễ nàng. Còn đem vết cắn cổ có khi hai người ở xe ngựa ra cho Vu thị xem. Khiến cho Vu thị dở khóc dở cười, lại có chút xấu hổ, nhéo lỗ tai nàng, rồi cười rộ lên. Mộ Tịch Đình là người chưa trải đời, nhưng cũng biết được vài thứ, xấu hổ đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.


      Náo xong trận, Mộ Tịch Dao mới nhớ tới đống lễ vật điểm tâm mình mang về, vội sai hai đóa hoa lan giúp nàng thu xếp. Còn cố ý thanh minh, món ăn là do nàng chọn , lễ vật là điện hạ chuẩn bị , nếu thích tìm . Nhìn bộ dáng nàng ,người trong phòng đều cười vui vẻ.


      Đến giữa trưa nhà lớn dùng cơm vô cùng náo nhiệt, sau đó cũng chỉ vài lời thôi, Tông Chính Lâm liền sai người hồi cung. Biết được mấy ngày nữa Vu thị về Thanh Châu, Mộ Tịch Dao bĩu môi, rớm nước mắt tạm biệt, rồi mới lưu luyến rời lên xe ngựa. Tông Chính Lâm thấy nàng đáng thương như bị người vứt bỏ, nhịn được cười rộ lên. Nhưng vẫn nhớ ôm nàng, nhàng vỗ lưng, " Kiều Kiều của bản điện hạ, còn thích khóc hơn cả trẻ con."


      Mộ Tịch Dao mệt mỏi, nghe thấy cũng mặc kệ . Ngẩng đầu liền ngậm cằm của Tông Chính Lâm, nhàng cắn cắn, trong miệng còn hừ hừ vẻ chưa hết giận.


      Mắtphượng của Lục điện hạ nhíu lại, vỗ hai cái lên cái mông của nàng."Còn làm càn, thu thập nàng ngay trong xe ngựa."


      Mộ Tịch Dao tức giận dùng thân thể đẩy , quai hàm nhả ra , trừng đôi mắt đen, "Quân tử động khẩu động thủ!"


      Đôi mắt hẹp dài của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm hai mắt nàng, bên trong tràn đầy vẻ cường thế bá đạo, "Đối với nàng, bản điện hạ chưa từng nghĩ tới việc phải làm quân tử." Vì để chứng minh, bàn tay liền chụp lấy khối to tròn trịa trước ngực của Mộ Tịch Dao, hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước, tay lại dùng thêm chút lực. Khiến Mộ Tịch Dao sợ hãi hô tiếng, vội vã dựa sát vào vờ ngoan ngoãn.


      Cười đùa xong, Mộ Tịch Dao đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm, chu miệng cười rồi chạm lên môi , ôm cổ , chậm rãi dựa vào, ở bên tai Tông Chính Lâm ôn nhu cọ xát, "Điện hạ, thiếp cám ơn ngài."


      Tông Chính Lâm thân thể hơi cứng lại, nhưng sau khi ôm chặt Mộ Tịch Dao, chỉ trả lời rất , "Ừm" .

      ***********

      Hôm nay các chủ tử trong phủ dậy sớm, thu thập muốn thỉnh an điện hạ, và chào hỏi các viện. Nhưng còn chưa có ra khỏi cửa, chợt nghe đại quản phái người đến truyền lời, điện hạ mang Mộ thứ phi lại mặt, dặn các chủ tử giờ Thân mới đến sau chủ viện chờ .


      Đám nữ nhân thầm cắn răng, ngay cả Đường thị cũng đỏ mắt. Lòng điện hạ đúng là quá phân biệt . Tuy rằng trong lễ chế , hoàng tử nạp trắc phi là có lại mặt, nhưng cũng phải xem điện hạ có nguyện ý hay . Nếu trắc phi được sủng, lúc lại mặt cũng chỉ mang theo lễ vật điện hạ ban cho về nhà. Còn Mộ thị ngay cả trắc phi cũng phải, dựa vào cái gì lại có thể khiến điện hạ tự mình đưa nàng về lại mặt? Việc này còn quá đáng hơn cả Nghênh lễ. Nghênh lễ chẳng qua cũng chỉ là tỏ vẻ coi trọng người này hoặc gia tộc sau lưng người đó mà thôi, còn lại mặt chính là cho mọi người biết, nam nhân đối với người mới vào phủ rất là vừa lòng.


      Mộ thị chính là thứ phi, lại trở thành tiêu điểm của toàn Thịnh Kinh, đương nhiên, ngự án của Nguyên Thành Hoàng Đế lại nhiều thêm vài tấu chương của các ngự sử.


      Lại khi Mộ Tịch Dao hồi cung, hề biết bản thân càng thêm nổi bật. Tông Chính Lâm tiền viện xử lý công vụ, để nàng tự trở về nghỉ trưa, chờ đến giờ Thân mới đón nàng đến chính viện để đám nữ nhân tới chào. Mộ Tịch Dao ngoan ngoãn gật đầu, về ngủ bù.


      Trong sảnh chính, gấm hoa rực rỡ, chủ tử các viện mang theo nha hoàn, muôn sắc muôn vẻ , rất là náo nhiệt. Ngay cả Tề thị bị giam kín cũng được thả ra, thị chỉ hơi tỏ vẻ ốm bệnh đợi ở bên, vẫn cóvẻ mặt cao ngạo thanh cao. Tề thị bị Tông Chính Lâm tức giận, đương nhiên ai lại dính vào rủi ro của nàng ta, nên đứng cách nàng ta khá xa .


      Bên người Tề thị chỉ có tiểu nha hoàn nâng đỡ, trong lòng hận thấu xương. Nhìn đám tiện nhân ở trước mặt nàng õng ẹo làm dáng, liền hận thể cho bao dược độc chết hết cả. Trong mắt bốc hỏa ngùn ngụt, liền thấy nữ tử mặt y phục màu hồng phấn chân thành tới.


      Nàng kia tuổi cũng lớn, đồ trang sức ăn diện đều theo quy chế của thứ phi, dung mạo diễm lệ, hình thể đẫy đà.


      Mọi người biết là thứ phi đến, Hạnh quản vội nhắc nhở, tất cả liền quỳ gối hành lễ chào Đường Nghi Như, sau đó lại tự giác ngồi xuống phía dưới.


      Lúc này đại quản Điền Phúc Sơn truyền lời, Lục Điện hạ đến.


      Mọi người vội vã đứng lên, sửa sang lại quần áo, bày ra dáng vẻ đẹp nhất, vừa nhìn thấy thân ảnh nam tử xuất tại cửa, liền rào rào cúi người, thanh cao thấp ,oanh oanh yến yến ân cần thăm hỏi nối tiếp vang lên.
      Chris, levuong, Phong Vũ Yên17 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 30: Quy củ

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm nắm tay, còn chưa vào đến nhà phát hoảng. Chuyện gì lớn như vậy? Được rồi, cần cùng đám nữ nhân này so đo. Nàng hề có chút lo âu cần nhanh chóng tranh thủ tình cảm mà.


      nghe điện hạ kêu dậy, mọi người chỉ có thể quỳ gối. Chân Tề thị có chút run lên.


      Cúi đầu nhìn vạt áo bào màu xanh của nam tử ngang qua, theo sau là chiếc váy dài màu xanh nhạt, trong lòng liền biết Mộ thị cùng điện hạ đến. Quả nhiên, chờ khi được kêu dậy, mọi người vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bên cạnh điện hạ là Mộ thứ phi ngồi đó.


      Chỉ thấy nàng kia rất là xinh đẹp, tuổi lớn, chừng mười bốn mười năm, nhan sắc mặc dù phải khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan lại rất tinh xảo. Da thịt trắng bóng non mịn. Kỳ diệu hơn là có đôi mắt rất đẹp, loé sáng như nước trong veo, khiến người thích. Quần áo lại đơn giản nhàng khoan khoái, lộ ra vẻ lịch tao nhã. Nhìn ánh mắt nàng, có ngạo khí, khí thế bức nhân, chỉ hơi hơi mang theo vẻ tò mò.


      Trong lòng mọi người khỏi có chút ghen tị. Bộ dáng như thế, cũng khó trách điện hạ bị hồ ly tinh này mê hoặc. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là lấy sắc mị người, chung quy cũng lâu dài. Trong lòng ai cũng đem Mộ Tịch Dao đánh giá thấp vài phần.


      Tông Chính Lâm bưng chén trà, chậm rãi nhấp ngụm, lúc này mọi người mới đều tự ngồi xuống.


      Tông Chính Lâm khôi phục lại thần thái uy nghiêm ngày thường, lãnh đạm mà xa cách.


      Đường thị lúc này có chút xấu hổ, hai tay đặt ghế dựa, điện hạ đỡ Mộ thị ngồi xuống bên cạnh. Mà bản thân cũng là thứ phi như Mộ thị, có đạo lý được ngồi thị. Nếu hôm nay chấp nhận thứ tự ngồi như như vậy, chẳng phải là thừa nhận bản thân vô duyên vô cớ thấp hơn nàng ta phần hay sao. Về sau nếu muốn tranh sủng, sợ khó khăn.


      Thị còn giằng xé , nghe Tông Chính Lâm gọi Điền Phúc Sơn. Đại quản ngầm hiểu, rất nhanh liền bày thêm ghế ngồi bên sườn khác của điện hạ.


      Đường Nghi Như mừng rỡ như điên, xem ra điện hạ cũng có thiên vị đến cùng. Vẫn cho chính mình chút thể diện. Vội cảm tạ, đoan trang ngồi xuống.


      Mộ Tịch Dao đối với hành động của Tông Chính Lâm hề cảm thấy ngạc nhiên. Người đàn ông này tương lai có thể lên ngôi vị hoàng đế, làm sao có thể ngay cả chút khí độ này cũng có. Huống chi, đối với những nữ nhân luôntheo khuôn phép, từ trước đến nay Tông Chính Lâm luôn cho vài phần tử tế. giờ mặc dù đối với nàng có chút đặc thù, cho người khác vài phần tình nghĩa, cho dù thể là ái khanh chi khanh cũng đến nỗi. Cho nên vẫn phải chặt chẽ nắm lấy sủng ái, sinh được con nối dòng mới đáng tin cậy.


      Bốn nữ nhân khác nhìn điện hạ cho Đường thứ phi chút thể diện, trong lòng còn chút cảm giác vui mừng khi thấy Đường thị gặp họa nữa. Dù sao cũng là thứ phi, mặc dù được sủng ái như Mộ thị, điện hạ cũng cho phép hậu viện rối loạn quy củ.


      Khổng thị và Ngũ thị bởi vì vào cửa sớm hơn, nên ngồi dưới hai vị sườn phi, tiếp theo mới là Trương thị và Tề thị.


      Mọi người liền theo trình tự đến hành lễ với hai vị thứ phi, dâng lên châm tuyến tự tay làm, lại nhận quà thứ phi thưởng đáp lễ. Mộ Tịch Dao lẳng lặng nhìn đám nữ nhân đó, so với cảnh tượng trong trí nhớ, cảm thấy có gì khác biệt. Ngoài việc sắc mặt Tề thị có vẻ tái nhợt, thân thể hư nhược hơn chút, hình như là bị bệnh?


      Mộ Tịch Dao liền quan tâm hỏi câu theo đúng trường hợp."Tề thị là bị bệnh sao? Có thỉnh ngự y xem qua chưa?"


      Trong nháy mắt mọi người liền im bặt, ai cũng phục tùng thu mắt, vẻ mặt Tề thị đỏ bừng. Mọi người ngồi đây, ngoài Mộ Tịch Dao và Đường thị biết việc kia, những người khác đều như xem kịch .


      Đường Nghi Như mặc dù cũng nhìn ra Tề thị có vẻ thích hợp, nhưng thông minh mở miệng. Lúc này thấy Mộ Tịch Dao nhắc tới, nghĩ rằng dù sao nàng ta cũng hơn mình hai tuổi, làm việc quả nhiên lỗ mãng. Tình hình trong phủ cũng chưa thám thính cẩn thận, liền lỗ mãng mở miệng.


      Mộ Tịch Dao hề có nỗi băn khoăn đó, thấy phản ứng của mọi người, liền biết trong đó có ý hay. Chỉ mở to mắt to nhìn chằm chằm Tề thị, ý tứ là dù thế nào cũng phải hỏi cho ràng.


      Tề thị thấy Mộ thị chịu buông tha, nghĩ rằng Tịch Dao cố ý khiến bản thân thoải mái . Nhưng e ngại điện hạ vẫn còn trong đại sảnh, thể thất thố, đành phải đanh mặt đáp lời, "Tạ thứ phi quan tâm, xem qua ngự y, cũng có gì đáng ngại." Trong lòng lại tức đến hộc máu, làm sao có thể đáng ngại, điều trị vài ngày nay, chẳng thấy đỡ lên chút nào.


      Mộ Tịch Dao thấy vẻ mặt thị ta cổ quái, muốn tiếp tục hỏi, lại phát sắc mặt Tông Chính Lâm cũng dễ nhìn. Hả? ? Chẳng lẽ việc này còn có liên quan đến ?


      Tông Chính Lâm thấy Tề thị nghĩ đến nỗi nghẹn khuất đêm đó, lửa giận trong lòng liền xì xì tỏa ra ngoài. ngờ Mộ Tịch Dao lại vừa khéo hỏi đến chuyện này. Tông Chính Lâm tuyệt đối đồng ý để nàng biết được chuyện bị kê đơn dùng thuốc. Chuyện mất mặt mũi như thế, sao có thể để tiểu nữ nhân biết? Nên lạnh mặt ngồi đó lời, chỉ nhìn về phía Tề thị, vẻ mặt thô bạo đầy lạnh lẽo.


      Tề thị bị Tông Chính Lâm đột nhiên tức giận nhìn mình liền phát hoảng, co rúm lại, lập tức cúi thấp đầu. Mộ Tịch Dao thấy tình cảnh này liền vui vẻ. A, đây là diễn vở gì đây? Hình như rất thú vị, nhất định phải hỏi thăm chút.


      " có việc gì là tốt rồi, bản thân mình phải biết tự chăm sóc . Sai người hầu kẻ hạ để tâm chút." Sau đó hỏi nữa.


      Đường Nghi Như thấy Mộ Tịch Dao hỏi xong, liền quay đầu mỉm cười cùng nàng thương lượng, " giờ hậu viện của điện hạ dần dần đông lên. Muội muội xem có nên lập ra quy củ, để cho người ở các viện cũng có quy tắc chung?"


      Tông Chính Lâm nghe lời của Đường thị, liền dùng ngón cái vuốt phẳng chén trà, mắt phượng buông xuống, mâu trung thần sắc sâu thẳm. Đường thị là người thông minh , nhưng cuối cùng vẫn đủ trầm tĩnh. Tiểu nữ nhân như nàng ta mới đến phủ nhất định muốn giương móng vuốt làm ầm ĩ phen.


      Mộ Tịch Dao thích vòng vo, gọn gàng dứt khoát buông chén trà, "Muội muội quy củ tốt, tỷ tỷ ra chủ ý ."


      Đường thị bị nàng trực tiếp buông xuống, sững sờ biết nên mở miệng như thế nào.


      Còn xấu hổ , lại nghe Mộ Tịch Dao , "Nhưng mà muội muội thấy , thỉnh an vào sáng sớm cũng cần thiết , rất ép buộc người." Tở bộ dáng nàng rất là săn sóc phân phải trái.


      Tông Chính Lâm trong lòng cười thầm, ràng là chính mình tham ngủ dậy nổi, lúc này lại thành nàng ra vẻ hào phóng.


      Đường Nghi Như muốn mở miệng, lại bị Mộ Tịch Dao đoạt trước."Về phần thị tẩm, các viện dựa vào bản . Được sủng ái tận lực hầu hạ, được sủng tiếp tục nỗ lực." Sau đó lại nâng chén trà lên, ý bảo bản thân hết lời .


      Lúc này sắc mặt của bốn thị rất khó coi. Nếu có thể được sủng ái, còn phải đợi đến khi ngươi vào cửa mới tiếp tục nỗ lực ư? Đây ràng là lời suông? Cố tình dựa vào cả hậu viện giờ chỉ có mình ngươi được điện hạ sủng, Đường thị bởi vì thân phận có thể chiếm được chút lợi , vậy chẳng phải là muốn bá sủng hay sao?


      Đường Nghi Như cũng thấy bất mãn. Đây là cái quy củ gì. Miễn thỉnh an hợp quy củ rồi, an bày thị tẩm càng biết ra sao. "Các viện dựa vào bản " nhử thế này thế nào cũng thấy kỳ quái. Đây là đám kỹ nữ ở thanh lâu tranh khách sao, hay là di nương nhà nghèo câu dẫn nam nhân vào trong phòng? Thị nhíu mày, vẻ vui.


      Tông Chính Lâm lúc đầu nghe tiểu nữ nhân chuyện còn thầm vui vẻ , đến sau này nghe nàng trắng trợn ra "Quy củ" liền vui nổi nữa. Nếu như đúng theo lời nữ nhân này "Các viện dựa vào bản ", Tông Chính Lâm nghĩ đến cái tình cảnh kia, nếu thế còn có thể có thời gian yên tĩnh sao? Chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ hậu viện chướng khí mù mịt, đến góc nào cũng có thể gặp được tinh xinh đẹp tiến lên thông đồng.


      Vẻ mặt Tông Chính Lâm nghiêm túc, nhìn vòng, ngữ khí lãnh đạm trước sau như ."Thận trọng từ lời đến việc làm, an thủ bổn phận."


      Mọi người nghe xong điện hạ lời , liền biết hôm nay thể định luận . Chỉ có thể thành thành đáp ứng .


      Mộ Tịch Dao thừa dịp những người khác cúi đầu đáp "Vâng", ánh mắt nhìn về phía Tề thị, nghiêng đầu bĩu môi với Tông Chính Lâm, bên khuôn mặt nhắn toàn là vẻ tính kế.


      Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm nhất thời biến thành màu đen, nghiêm lệnh Tề thị trở về tiếp tục giam cầm, phạt chép 《 nữ tử quy 》 trăm lần.


      Tề thị bị Tông Chính Lâm lại răn dạy trước mặt mọi người, mất hết thể diện, trong lòng phẫn hận Mộ Tịch Dao nhắc lại chuyện xưa, khiến điện hạ vốn phai nhạt nợ cũ lại bị moi ra. Nghĩ đến bản thân trở về càng thêm gian nan, liền hận thể tiến lên tát tiện nhân kia môyj cái.


      Xong việc, Tông Chính Lâm dẫn đầu đứng dậy, nắm tay Mộ Tịch Dao, ánh mắt cảnh cáo nàng được làm loạn, mang theo người khỏi. Lưu lại đám nữ nhân các viện chỉ có thể trơ mắt nhìn điện hạ dẫn theo Mộ thị rời , trong lòng chát chát khó chịu.
      Last edited: 26/9/15
      Chris, Sweet you, levuong19 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 31: Trêu Chọc

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Mộ Tịch Dao theo sau Tông Chính Lâm, kéo vạt áo , miệng ngừng ồn ào phải biết tình hình cụ thể Tề thị trêu chọc Tông Chính Lâm.


      Tông Chính Lâm ở phía trước, chớp mắt, đôi môi nhếch. căm tức.


      "Điện hạ ~~" Mộ Tịch Dao tròng mắt vừa chuyển, mặt cười, cảm giác rất là vất vả.


      Tông Chính Lâm nghe Mộ Tịch Dao im lặng bên cạnh, tiếp tục hỏi , hoàn toàn khác hẳn vẻ ầm ĩ vừa rồi, liền quay đầu nhìn lại, thấy biểu cảm quái dị của tiểu nữ nhân, chính là vụng trộm đánh giá .


      Dừng bước chân, Tông Chính Lâm liếc mắt nhìn đình hóng mát phía trước, liền mang theo Mộ Tịch Dao vòng vo qua.


      " . khiến bản thân nghẹn tức."


      Mộ Tịch Dao ngồi ở người Tông Chính Lâm, ôm cổ , hít hơi, dè dặt cẩn trọng ngửa đầu hỏi."Điện hạ, người... là bị trúng dược?" xong hai tay vội vã che mắt, nhòm theo khe hở đánh giá phản ứng của Tông Chính Lâm.


      Quả nhiên,trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm xụ xuống, phẫn nộ kéo tay nàng ra, hai tròng mắt bốc hỏa căm tức nhìn nàng.


      Mộ Tịch Dao sợ tới mức nhắm chặt mắt, trốn đầu vào trong lòng Tông Chính Lâm. Trong lòng thầm mắng, phim truyền hình là diễn quá chuẩn. Nam nhân này dù cho bị Tề thị tính kế cường , kẻ chiếm tiện nghi chẳng phải vẫn là hay sao, dọa người như vậy làm gì? Đúng là già mồm cãi láo!


      Tông Chính Lâm bị người khác moi móc bí mật, vốn muốn phát hỏa, nhưng vừa thấy Mộ Tịch Dao đáng thương hề hề, Kiều Kiều nhược nhược, lại bị nghẹn phát tác nổi, chỉ có thể tức giận thu thập cái miệng nhắn của nàng.


      Mộ Tịch Dao trong lòng thầm mắng xú nam nhân phong độ, nhưng mặt lại ngoan ngoãn khéo léo cầu tha thứ, rất là phối hợp.


      Đến khi Tông Chính Lâm hết tức giận, liền bắt lấy cằm Mộ Tịch Dao tính sổ, "Bản điện bị kê đơn, ngươi hưng phấn?"


      "Vô cùng đau đớn!" Mộ Tịch Dao lập tức tỏ ra vô cùng bi phẫn, tay bé nắm tay , tỏ vẻ bản thân kiên định phản đối loại việc này.


      "Bản điện chờ bồi thường của ngươi tối nay." Tông Chính Lâm được thế mới đứng dậy mang nàng về Đan Như Uyển, vừa xoay lưng, trong mắt có ý cười.


      Mặt Mộ Tịch Dao như bị sét đánh, ngơ ngác tùy ý Tông Chính Lâm nắm tay, trong lòng bi phẫn đến cực điểm, dựa vào cái gì muốn nàng bồi thường, cũng phải nàng muốn tìm người kê đơn! Tề thị kia, thù này nàng ghi nhớ rồi.


      Mới vào phòng chính, Mộ Tịch Dao liền biết xấu hổ ,xoay đến xoay hừ hừ thôi.


      "Lại bày trò?" Tông Chính Lâm tỏ vẻ hoàn toàn để ý,thái độ như chờ thu thập nàng.


      Mộ Tịch Dao ủy ủy khuất khuất, cái miệng nhắn chu cao, "Điện hạ ngươi bồi thường cho thiếp , tay đau, còn chân cũng nhức mỏi!" xong đong đưa cẳng chân, hướng về phía Tông Chính Lâm. Cái ý tứ kia, chính là ta học ngươi vừa nãy thôi.


      Tông Chính Lâm cười lớn, thân thủ sờ sờ đầu nàng. Việc này đúng là có dáng có hình, làm sao lại khiến người ta thích đến vậy, Lục Điện hạ càng nhìn càng hiếm lạ. Nhìn xem, nàng kia còn vờ đáng thương, chu cái miệng nhắn, cúi người xuống hôn lên.


      Mộ Tịch Dao nhắm mắt đáp lại, trong lòng thầm thở dài, kịch liếc mắt đưa tình đúng là dễ diễn. Rất khảo nghiệm tính phát huy của chị đây , việc này so với việc đấu võ mồm với đám nữ nhân còn phí công cố sức hơn, là rất mệt.


      Lúc mà Triệu ma ma và Đại quản lại nhìn thấy Mộ thứ phi, vị chủ tử kiều cẳng chân cùng điện hạ náo loạn.


      "Bên này đau nhức, bên kia đỡ hơn nhiều." Mộ Tịch Dao chỉ chỉ, lại lấy khối điểm tâm tiếp tục cắn.


      "Thân mình nàng thế này quá kém, sáng sớm ngủ dậy mà trông cứ lung la lung lay." Tông Chính Lâm nhàng vuốt ve nàng, đối với thân mình quá đuối của tiểu nữ nhân, khiến rất là bất mãn.


      Mộ Tịch Dao vừa nghe đến việc này, lập tức làm nũng, "Khi còn ở nhà, nương cho thiếp làm vận động, thiếp bày tư thế khiến người chê cười."


      Tông Chính Lâm ngẩng đầu khát vọng nhìn Mộ Tịch Dao, nghĩ nghĩ, nếu Vu thị nàng làm , vậy khẳng định là dáng vẻ mà tiểu thư đại gia khuê các có thể làm, vẫn nên cẩn thận mới tốt."Ngày mai nhìn xem, nếu như có thể, cho nàng làm ở trong vườn là được."


      Mộ Tịch Dao lập tức buông chân, bẹp ngụm hôn lên mặt Tông Chính Lâm mặt, vui tươi hớn hở nịnh nọt, " Tay nghề Điện hạ tốt." Sau đó đứng lên lại chà chà chân, nhìn Tông Chính Lâm ngọt ngào khen, "Đa tạ điện hạ, chân thiếp tốt lắm rồi."


      Hai người nhóm Đại quản lắc đầu đều tự lui ra ngoài, đây cũng là điện hạ chiều nàng . Dao chủ tử càng ngày càng tự tại.


      Buổi chiều các viện đều ngóng trông điện hạ rời khỏi Đan Như Uyển, kể cả ngủ ở thư phòng cũng tốt. Kết quả đợi đến giờ hợi, lại truyền đến tin tức kêu nước tắm rửa từ Đan Như Uyển vừa, tức giận đến đều tự cam long để nghỉ ngơi .


      Trong chính phòng của Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm ôm Mộ Tịch Dao, nhàng liếm cánh môi nàng, " vừa ý để những người khác thị tẩm?"


      "Dựa vào cái gì? Thiếp mới đến mấy ngày, điện hạ đương nhiên là của thiếp . Các nàng có hiểu quy củ hay hả?" Mộ Tịch Dao lập tức xù lông, hiển nhiên là quên còn có Đường thị, người ta ngay cả mặt Tông Chính Lâm mặt cũng chưa lén gặp qua.


      Tông Chính Lâm thâm u mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn vô cùng sinh động của nàng, "Vậy phải nỗ lực nhiều hơn."


      Mộ Tịch Dao đương nhiên khách sáo, ôm lấy cổ Tông Chính Lâm kéo thắt lưng, "Thiếp tất nhiên theo lời!" Ngẩng đầu, liền cắn cằm .


      Làm sao Tông Chính Lâm có thể bỏ qua cơ hội như thế này, bế người áp ở dưới thân, phúc thân đỉnh lên, "Tạm thời như ngươi mong muốn." Bàn tay liền tiếp đón người nữ tử.


      Mộ Tịch Dao nghe "Tạm thời ", liền biết đây chính là lời cam kết trong khoảng thời gian ngắn thị tẩm người khác. Trong lòng rất ràng, dù sao người đàn ông này cũng là hạng người tâm trí cứng cỏi, tương lai lại là chủ cả thiên hạ. Mặc dù giờ cố ý che dấu bản thân, nhưng cũng thể vì sở thích của bản thân mà phá hỏng quy củ của tổ tông, khiến cho Nguyên Thành Hoàng Đế vui.


      Nhưng mà dù chỉ là "Tạm thời ", Mộ Tịch Dao cũng rất vừa lòng. Nếu như nàng tính sai, ý "Tạm thời" này chính là có thể đảm bảo đến khi trưởng tử hoặc trưởng nữ của nàng xuất thế . Mộ Tịch Dao suy nghĩ thông suốt, như vậy chỉ cần bây giờ nàng hầu hạ cho tốt, là có thể tận lực kéo dài kỳ hạn này.


      Vì thế hai người lại có phen uyên ương giao gáy, liều chết triền miên. Từ bức cẩm bình trong phòng chiếu ra cảnh tượng, là cả phen hương diễm.


      Hôm sau Mộ Tịch Dao dậy sớm, thấy Tông Chính Lâm luyện kiếm xong, liền vội vàng gọi Huệ Lan muốn mặc"Thúc y" trong nhà. Huệ Lan khó xử nhìn nàng, "Tiểu thư, điện hạ chuẩn chưa ?" Mộ Tịch Dao rất là đắc ý gật đầu, "Đương nhiên, hôm qua người gật đầu rồi . Còn nữa, nhớ mang theo đệm của ta nữa." Sau khi tiếp nhận quần áo, thay đổi xong, bèn đến bãi đất trống trong viện thể tư thế.


      Tông Chính Lâm luyện kiếm trở về, liền nhìn thấy Mộ Tịch Dao trang điểm thân màu thủy lam, sấn phu nõn nà. Xiêm y đơn bạc rất vừa người, dán theo từng đường cong xinh đẹp người nàng. Toàn bộ bả vai và cánh tay lộ ra ngoài, chỉ có hai dây mỏng manh khoác vai. Phía dưới nàng cũng mặc váy, mà là cái quần dài.


      Nữ tử đứng thẳng trong đình viện, cánh tay hướng về phía trước thư giãn, bàn chân trắng noãn dẫm cỏ, mũi chân kiễng cao, hai mắt khép kín, hô hấp cân xứng. Lát sau, chân sau nâng lên, thân thể hơi hướng về phía trước, cánh tay đứng thẳng lại vòng về phía sau ôm lấy cẳng chân, dần dần ngửa ra sau, hạ thân cả người hoàn toàn thư giãn, chân đứng thẳng, dáng người tuyệt đẹp cách dị thường, giống như chim giương cánh, cố gắng đứng vững. Mắt nàng vẫn khép chặt, hô hấp hề loạn nhịp.


      Tông Chính Lâm tựa vào cây đào, im lặng nhìn nửa canh giờ, đem toàn bộ động tác của nàng thu vào đáy mắt.


      Đẹp, vẻ đẹp làm người ta choáng váng , hoa mắt. Nhất cử nhất động, nhấc tay, uốn mông, tất cả đều đẹp. Đây là lần đầu tiên Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao với nét đẹp lẳng lặng như vậy, thế nhưng lại bá đạo liền quá bắt mắt, cho người khác có thể tránh thoát.


      khắc này, Mộ Tịch Dao là hoàn toàn rộng mở , tựa như thoát khỏi mọi trói buộc, chỉ chút, nhưng vô cùng nhuần nhuyễn, hề có chút ngụy trang và thu liễm dù là nhất. Khí chất nhàn tĩnh thanh hoa, nhưng lại khiến người ta hãm sâu vô cùng.


      Tông Chính Lâm thở sâu, muốn qua, lại thấy nha hoàn trải tấm đệm mềm, Mộ Tịch Dao liền bước lên , chậm rãi cúi người nằm xuống. Sau đó chậm rãi nâng thắt lưng, nửa người hướng lên , hai tay đưa về phía trước, cái mông cao cao nhếch lên, hai chân quỳ gối. Tông Chính Lâm mới nhìn tư thế kia, cả người phát hỏa. Từ bộ ngực, lưng, cái mông, đường cong của người con trước mắt có điểm nào đẹp, hồn xiêu phách lạc. Đột nhiên đen mặt, bước nhanh vài bước đến ôm lấy nữ nhân trở về buồng trong.


      "A!" Bị người khác phá vỡ lúc luyện tập, Mộ Tịch Dao kinh hô ra tiếng. Nhìn kỹ phát là Tông Chính Lâm, mới thở ra , "Điện hạ, chào buổi sớm. Sáng nay thiếp thấy điện hạ, liền tự vận động chút ." Khuôn mặt nhắn đỏ bừng , còn có lớp mồ hôi tinh mịn rịn ra, da thịt trắng bóng trong sáng, hai mắt thủy quang diễm lệ.


      Tông Chính Lâm lời, bế nàng ngồi xuống liền bắt đầu cởi xiêm y.


      "Điện hạ, là ban ngày đó, ngài còn phải làm việc nữa." Mộ Tịch Dao biết sáng tinh mơ Tông Chính Lâm lại lên cơn gì, chỉ có thể dùng sức lôi áo buông tay.


      "Hôm nay hưu mộc. Ngoan, buông ra." Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao lơ đãng khơi mào muốn động, rất kiên nhẫn phen cởi quần áo.


      "Điện hạ, đừng mà. Thiếp còn chưa có dùng cơm." Mộ Tịch Dao liều mạng giãy dụa thuận theo. Tối qua bị ép buộc đến chết ngất rồi, sáng nay còn muốn? Đánh chết cũng muốn.


      "Nghe lời, đây là ngươi tự tạo ." xong cũng khách khí, trực tiếp liền vuốt ve mở ra.


      Mộ Tịch Dao nào có thể ngăn cản được, bị Tông Chính Lâm đặt ở ghế nằm sấp xuống , phen va chạm từ phía sau.


      Sau nửa canh giờ, trời quang mây tạnh. Mộ Tịch Dao vô lực đứng dậy, chỉ ghé vào trong lòng Tông Chính Lâm há mồm thở dốc.


      "Thiếp... Thiếp khi nào trêu chọc điện hạ rồi?" Mộ Tịch Dao tử cũng muốn biết ràng, sao nàng lại chọc xú nam nhân này.


      "Quần áo mặc như thế, còn nâng mông cúi người?" Tông Chính Lâm tỏ vẻ hiểu biết, rất là thỏa mãn.


      "Nâng mông cúi người" ? Mộ Tịch Dao suy nghĩ hồi, rốt cục hiểu ra thằng nhãi này gì. Đây quả thực là vô sỉ! Lưu manh! Tư thế Yoga khỏe mạnh như thế, vậy mà nam nhân này lại nhìn thành nàng câu dẫn? Mộ Tịch Dao tức giận đến há mồm liền cắn lên.
      minhhanhng, Chris, Sweet you22 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 32: Sủng Thiếp

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Ngày ấy, sau khi Mộ Tịch Dao nhiều phiên rưng rưng "Cắt đất đền tiền ", rốt cục cũng có được đồng ý của Lục Điện hạ: mỗi ngày sáng sớm có thể ở trong sân hoàn thành bộ động tác kia, nhưng trong viện chỉ có thể lưu lại người hầu hạ. Về phần mấy động tác thực đệm mềm , Mộ Tịch Dao tự giác thu thập, lén tập luyện trong phòng khi Tông Chính Lâm ở trong phủ.


      Đối với việc này Tông Chính Lâm rất là bất mãn, vài lần đề nghị với tiểu nữ nhân về việc luyện tập các động tác đệm mềm ,việc đó hoàn toàn có thể chuyển tập vào ban đêm, cũng dễ quan sát. Mộ Tịch Dao hề nghĩ ngợi, tặng ánh mắt xem thường, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Đùa à, lúc Tông Chính Lâm nhắc tới buổi tối muốn quan sát, trong mắt đầy vẻ sói đói, Mộ Tịch Dao còn nhớ rất đó.


      Hai ngày sau, Mộ Tịch Đình ngồi trong kiệu màu xanh, theo cửa hông bị nâng nhập vào hậu viện phủ Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh. Theo hầu có đại nha hoàn bên người Ngô di nương là Nhụy Châu và đồ cưới mà Vu thị và chuẩn bị.


      Mộ Tịch Dao sớm phái người đưa tặng lễ, dặn mọi cẩn thận, nhất thiết thể tranh mặt mũi nhất thời với người khác.


      Đời trước Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh có thể được Đệ Ngũ Dật Triều phụ trợ, tất có thể thấy được cũng là người trí tuệ. Sớm biết được người mà mình coi trọng bị Tông Chính Lâm thiết kế cướp , thầm ghi khoản nợ này, đợi ngày sau này tính sổ. Lại thấy Mộ Tịch Đình coi như nhu thuận hiểu chuyện, nhớ lại lúc trước từng động tâm với Mộ Tịch Dao, liền có vài phần thương tiếc nàng, nhưng việc này lại dẫn đến hồi ghen tuông tại hậu viện của .


      Nửa tháng trôi qua, trong cung sảy ra chuyện lạ. Lục hoàng tử của Đại Ngụy từ trước tới nay gần nữ sắc, đoan chính nghiêm cẩn, làm người đạm mạc, vậy mà liên tục trong nửa tháng nay đều nghỉ ở hậu viện, ngoài hai hôm ra ngoài làm việc về trễ, còn lại ngày nào cũng nghỉ ở chỗ tân thứ phi. Nhưng điện hạ ràng nạp hai vị thứ phi, lại cố tình chỉ nhớ mỗi Mộ gia tiểu thư ở Thanh Châu, còn Đường gia tiểu thư của kinh thành lại hoàn toàn bị vắng vẻ, cho tới nay còn chưa viên phòng. Đây cũng trở thành chuyện đáng chê cười.


      Thục Phi nương nương đối với loại tình huống này, lúc ban đầu còn thoáng ám chỉ Tông Chính Lâm, kết quả lại nhận được câu “ có cảm giác” của Lục Điện hạ, Thục Phi sợ tới mức lập tức thu lời. vất vả mới đảo ngược tính tình, cũng thể vì Đường thị dùng được kia lại khiến lãnh đạm như cũ được . Nhưng bà ta lại loại chờ mong, thấy con nguyện ý ở cùng với Mộ thị, như vậy tùy , chừng rất nhanh có tin tốt? Vì thế Thục Phi nương nương chỉ đành coi như biết, mặc kệ quản.


      Nguyên Thành Hoàng Đế vô cùng bận rộn, năm nay hỗn loạn ở Mạc Bắc càng thêm nghiêm trọng. Đại Ngụy dần dần mất ba châu ở phía bắc, ngay cả hai vị châu phủ phủ doãn của triều đình cũng bị bỏ mình, tình huống vui. Cho nên Nguyên Thành Hoàng Đế có đến nửa tháng chưa đặt chân tới hậu cung, đối với chuyện nơi hậu viện của Tông Chính Lâm dĩ nhiên là chẳng có hơi sức mà chú ý.


      Buổi trưa ngày hôm đó, phụ tá Đệ Ngũ Dật Triều vào thư phòng của Lục Điện hạ. Hai người trò chuyện với nhau tới tận lúc trăng treo cành cây mới vừa lòng, trở về nghỉ ngơi. Hôm sau, đột nhiên công việc của các thế lực thủ hạ của Tông Chính Lâm bận lu bù, ngay cả bộ phận ám vệ cũng bị điều động xuất kinh, nhóm xa nhất là Vân Châu ở Mạc Bắc.


      Mộ Tịch Dao vẫn ở trong vườn lẳng lặng nuôi nấng hai con thỏ như cũ, đối với động thái sắp tới trong phủ, mơ hồ cũng có phát . Gần đây ràng Tông Chính Lâm bận hơn trước rất nhiều, hồi phủ càng trễ. Đệ Ngũ Dật Triều cũng tới hai lần. Nếu như nàng tính sai , việc cuối cùng Triệu Thanh làm thay nàng ở Thịnh Kinh, hẳn là thành. Nếu hết thảy đều thuận lợi, hẳn là vài ngày nữa Tông Chính Lâm rời Thịnh Kinh, Huệ Châu chuyến, đến lúc đó bản thân nàng nên theo, hay là ở lại trong cung cùng đám tỷ muội hậu viện ở chung đây? Mộ Tịch Dao nghiêm túc tính toán.


      Mộ Tịch Dao chưa từng quên Đường Nghi Như cũng là kẻ tầm thường, đợt này Tông Chính Lâm cứ rảnh là đến Đan Như Uyển, làm hại nàng cũng chỉ có thể ở bên . thể thầm tiếp xúc nhiều với Đường thứ phi, làm sao có thể nhận ra manh mối gì được?

      Nhưng Huệ Châu cũng là nơi rất tốt, năm bốn mùa luôn phồn hoa rực rỡ, châu phủ Huệ Châu thành còn được tặng mỹ danh là "Quê hương của hoa Hồ Cơ"(Hoa Hồ cơ chính là hoa Lan mọi người nhé). chỉ nổi danh khắp bốn mươi mốt châu của Đại Ngụy, còn đứng ngang hàng với ba mươi bảy quận của Lưỡng Triều Nhất Giang. Thủ phủ của Lưỡng Triều là Giang Đô , các phu nhân, nữ tử của hai quận Võ Lăng đều khen thích vẻ đẹp của trâm cài hoa Hồ Cơ, riêng Huệ Châu vô cùng thích. Hàng năm hoa Hồ Cơ được bán tại Đại Nguỵ cũng như Lưỡng Triều hầu như đều từ Huệ Châu xuất , mang về cho triều đình đến trăm bảy mươi vạn lượng bạc tiền thu, bởi vậy có thể thấy được Đại Ngụy và Lưỡng Triều đều rất thịnh hành hoa Hồ Cơ.


      Mộ Tịch Dao cẩn thận nhớ lại những chuyện lớn trong gần hai năm tới, quyết định theo Chính Lâm Huệ Châu, cả cả về mặc dù phải mất hai ba tháng, nhưng vẫn có thể về kịp lễ mừng thọ của Thái Hậu vào đầu năm tới. Nếu so sánh với đại thọ sáu mươi của Thái Hậu Đường Nghi Như cũng chẳng là gì. Huống chi nếu có thể khiến cho thái hậu vui vẻ, Giai Nghệ Phường của Mộ Tịch Dao chắc chắn nổi danh sau đêm. Tính toán thế nào nữa đây cũng là việc lời cả danh lẫn lợi , thể để lỡ mất.


      Trong khi Mộ Tịch Dao thầm tính toán ở Đan Như Uyển, Đường Nghi Như ở Thư Oái Uyển cũng nhàn rỗi. Lạnh lùng nhìn tình hình nửa tháng , Đường Nghi Như có thể chắc chắn khẳng định rằng nếu có cơ duyên đặc biệt, thời gian này điện hạ thị tẩm bản thân, hơn nữa rất có khả năng, điện hạ chỉ để cho mình Mộ thị hầu hạ. Rốt cục vì sao, Đường Nghi Như cũng mơ hồ đoán được lí do. Nếu quả thực như thế, cũng tính là quá tệ. Nhưng nếu phải như thị nghĩ vậy ... Đường Nghi Như nhíu mày, có lẽ phải, Lục Điện hạ hùng tâm tráng chí, cho phép bản thân mình làm việc như thế. Huống chi dù thế nào nữa sau này Mộ thị cũng bị Chính phi chèn ép, như vậy bản thân chỉ cần nhẫn nại là được.


      an ủi duy nhất là. Trong phủ được ban thưởng gì, điện hạ đều phân tặng cho các viện. Đồ vật đến tay thị mặc dù bằng Mộ thị, nhưng dù sao vẫn tốt hơn đám thị thiếp. Điều này coi như là định ra quy củ.


      Đường Nghi Như là nữ tử thông minh, hiểu vị trí của bản thân, biết khi nào nên trầm mặc, khi nào tiến lên ngược dòng nước xiết. Điểm này nếu so ra quả là hơn những nữ nhân bình thường khác cả bậc. Ngày đầu tiên nhập phủ nàng ta để Mộ Tịch Dao được ưu thế, cũng chỉ là nhường bước, nhưng bây giờ bị lạnh lẽo mười ngày, lại vẫn có thể bình tâm lạnh tính, mưu tính lần nữa.


      Tin tức liên tục ngừng truyền đến trong tay Vệ Chân, Đệ Ngũ Dật Triều và Tông Chính Lâm lại thương nghị bàn tính, kết hợp với phản ứng của Nguyên Thành Hoàng Đế triều, cuối cùng quyết định hai ngày sau Huệ Châu. Vừa hay tay bọn họ có lí do chuyện xấu của Hộ bộ , bèn lấy đó làm lý do để che lấp ý định của chuyến .


      Buổi tối, lúc nằm giường ấm, Tông Chính Lâm báo cho Mộ Tịch Dao chuyện rời kinh chuyến, ngờ đổi được nụ cười tủm tỉm khẩn cầu của mỹ nhân, "Điện hạ, nghe Hồ Cơ ở Huệ Châu giống như ngọc trong vườn, biết thiếp có cái phúc khí được đến thưởng lãm trước ?"


      "Làm càn. Ta là làm chính ." Tông Chính Lâm phủ quyết.


      "Thiếp có nghe thấy những đồn đãi gần đây trong cung, thiếp chính là người mà điện hạ sủng ái. Nếu như thế, Huệ Châu là nơi có thứ mà nữ nhân muốn tới. Điện hạ lại đem theo người mà ngài vô cùng sủng ái là thiếp đây quang minh chính đại Huệ Châu chuyến, mặc cho kẻ khác sao ?" Giọng ôn nhu mềm mại của Mộ Tịch Dao vang lên trong màn trướng. biết có phải là Tông Chính Lâm nghe nhầm hay , nhưng hình như vừa rồi bốn chữ "Quang minh chính đại" kia được nữ nhân này điệu nhấn mạnh hơn chút?


      Vuốt ve mái tóc đen của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm nhắm mắt lâu. Trực giác của này thực thể khinh thường. Thân ở hậu cung, lại có thể phát thế cục triều, là rất có trí tuệ. Cũng phải, thông minh như thế, nàng nhất định là nữ nhân của Tông Chính Lâm . Nếu nàng là sủng thiếp, vậy có rêu rao chút cũng đáng trách. Dùng lý do tưởng như rất nhiều sơ hở nhưng lại che giấu càng nhiều tính toán bên trong, là rất là thú vị.


      Hôm sau, Mộ Tịch Dao viết hai phong thư nhà, gửi cho phụ tử Mục thị. Ám vệ đem tin này truyền cho Tông Chính Lâm, Tông Chính Lâm chỉ hơi chút suy tư, liền cho phép , sai khoái mã đưa . Quả nhiên, này biết mọi tin tức trong phủ đều phải qua bản thân , liền sảng khoái đường chính. Nếu như thế này, suy đoán hôm qua của tất nhiên là chính xác. Tiểu nữ nhân này của rất thú vị.


      Tháng chín năm Chương Hoà thứ mười , Lục hoàng tử Tông Chính Lâm cùng sủng thiếp Mộ thị rời kinh Huệ Châu. Những người còn lại, Đường thứ phi tạm thời quản lý hậu viện, Triệu ma ma quản lý Đan Như Uyển, đại quản Điền Phúc Sơn sử lý mọi việc trong phủ hoàng tử.


      Tông Chính Lâm xuất phát vô cùng đơn giản. Chỉ có ba chiếc xe ngựa, hơn mười thị vệ. Tông Chính Lâm ở phía trước, nghị với Đệ Ngũ Dật Triều, xử lý công văn. Mộ Tịch Dao và hai nha hoàn theo sau, nhàn nhã tự đắc ngắm nhìn phong cảnh bên đường. Chiếc xe cuối cùng là chuẩn bị cho Đệ Ngũ Dật Triều và người hầu hạ . Thị vệ thân cận của Lục Điện hạ là Vệ Chân, tùy tùng Diệp Khai và thống lĩnh thị vệ Nghiêm Thừa Chu đều theo.


      Xe ngựa bảy ngày, đến Lâm Thành. Đoàn người thay đổi trang phục, trở thành đoàn người của thế gia giàu có. Vào khách sạn, vừa ngồi xuống gọi cơm canh, thấy nữ tử chạy như điên vào, tóc tai toán loạn, vẻ mặt hoảng sợ. Nữ tử như nhìn thấy đoàn người của Mộ Tịch Dao, liền biết là quyền quý thế gia, lập tức chạy về phía đó.
      minhhanhng, Chris, Sweet you22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :