1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên không AV- Sổ tay sinh tồn của nữ chủ - Biết Lâm (C22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 15: Đem chân mở ra cho ta!!
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      “Lại làm bài tập a!” Trong lớp truyền đến tiếng than vãn thôi, bởi vì Ngàn Thảo nhưng để cho bọn tuần liền làm bài tập a…

      Hiệu trưởng nếu biết nàng tàn phá mầm non Tổ quốc như vậy tuyệt đối giết nàng a! Ngàn Thảo lẩm nhẩm trong lòng.

      Tuy rằng ban ngày lên lớp nàng giảng cái gì, nhưng là đến buổi tối ở lớp dạy thêm hiệu quả lại vẫn là vô cùng tốt, tất cả đều nhờ công của Tân Xuyên suy nghĩ cho nàng cách giải đề, ngày hôm trước Tân Xuyên cho nàng như thế nào, hôm sau nàng cũng truyền thụ lại cho học sinh giống vậy. Bất quá Ngàn Thảo cũng truyền lại y chang lời của Tân Xuyên, mà Tân Xuyên giải thích cho nàng hiểu vấn đề, khiến nàng dù cần nhìn vào ghi chép cũng có thể giảng lại được

      Điều này đối với cái người luôn thất bại trong lĩnh vực toán học là cỡ nào chuyển biến, cỡ nào vĩ đại a!

      “Ngàn Thảo lão sư, hôm nay cùng massage sao?” Hữu Lệ hỏi. Đứa này hiểu sao trong túi luôn có thể xuất ra vô số phiếu spa miễn phí, phiếu massage miễn phí rồi thẻ VIP gì gì đó. = =

      “A, ta hôm nay có hẹn mất rồi” Ngàn Thảo cố choàng cái khăn lụa dài màu xanh

      “Hẹn với bạn trai sao?” Hữu Lệ chế nhạo sau lại hướng cái khăn lụa cổ Ngàn Thảo chộp tới “Mua ở đậu vậy? Rất đẹp a”

      “Đừng động vào” Ngàn Thảo nghiêng người né tránh, bộ rất nghiêm túc “ Mua ở bách hóa. Nếu như ngươi thích để hôm nay ta dùng xong tặng cho ngươi”

      “Dùng xong?...”Hữu Lệ lẩm bẩm, chẳng lẽ quần áo gì đó từ bao giờ trở thành đồ dùng dùng lần duy nhất sao?

      Chia tay với Hữu Lệ, Ngàn Thảo xe đạp đến cái khách sạn, sai! Chính là nơi mà có thể xảy ra rất nhiều chuyện tà ác, ví dụ như chồng hẹn hò cùng tiểu tam, lão sư hẹn hò cùng học sinh, lão bản hẹn hò cũng thư kí…. tóm lại đây chính là cái nơi thường xuyên xảy ra những chuyện vụng trộm, bí mật.

      Mà mục đích của Ngàn Thảo đến đây hôm nay chính là gặp Lí Vũ, nàng và thương lượng qua, cuối cùng quyết định lấy cách hòa bình nhất để giải quyết vấn đề ảnh chụp và vấn đề ….sinh lý.., cũng ước định ở cái địa phương này gặp mặt

      “Ngươi đến rồi Ngàn Thảo” Lí Vũ mở cửa, trong tay cầm ly rượu, lấy dáng vẻ ngà ngà nhìn xem nàng, cũng rất lịch kéo cửa ra mời nàng vào trong, nhưng Ngàn Thảo biết đây bất quá chỉ là giả bộ mà thôi! thực tế là cái biến thái, cực kỳ biến thái!

      nghĩ tới ngươi lại quyết định nhanh như vậy, ngược lại làm cho ta có chút kinh ngạc đâu ~ hoặc là … Ngươi có vẻ chờ mong cùng ta …” Lí Vũ đột nhiên tiến sát đến mặt Ngàn Thảo, miệng ghé vào bên tai nàng nhàng ra hai chữ “Làm… tình~”

      Ngàn Thảo trong lòng muốn phỉ nhổ nhưng vẫn là bộ dạng nhận mệnh ngồi lên ghế sofa “Chỉ cần ngươi đem ảnh chụp đưa cho ta, bảo ta làm cái gì đều có thể, bất quá… sau hôm nay được phép quấy rầy ta thêm nữa”

      “Có thể” Ngàn Thảo lấy cái ly, liền rót rượu từ ly của vào ly của mình “Uống chút rượu trước

      Ngàn Thảo cũng là nháy mắt ở trong lòng đối khinh bỉ, tại dễ nghe, nhưng là theo như nàng suy luận từ đoạn ngắn AV kia, căn bản có buông tha cho việc uy hiếp nhân vật chính mà hết lần này đến lần khác bức bách nàng cùng bản thân--- tạp giao.

      Di? Vì sao muốn dùng từ ‘tạp giao’? Căn bản là vì trong lòng nàng đem Lí Vũ phân vào loại cầm thú.

      Mà vừa rồi nàng rót rượu cho Lí Vũ cũng là có cái tiểu xảo, ly kia của nàng là rượu vang bình thường mà trong chén của lại có thêm ít thứ gì đó…

      Ngàn Thảo cầm lấy chén của mình ngửa đầu uống hết sau đó lại hướng về ly rượu của Lí Vũ “Ngươi uống sao?”

      Lí Vũ giật mình sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng “Nếu ngươi muốn uống nữa, cả bình rượu bên kia đều cho ngươi”

      “Tốt” Ngàn Thảo đem ly rượu đưa lại cho Lí Vũ, sau đó cầm lấy bình rượu bàn, lại thấy Lí Vũ bên kia cầm ly rượu nhưng động.

      “Chúng ta cạn ly” Ngàn Thảo nâng chén chạm vào ly của Lí Vũ, ai biết vẫn là bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, nhìn chằm chằm nàng, giống như soi đến từng lỗ chân lông khiến nàng trong lòng sợ hãi.

      “Ta biết. Ngươi bỏ này nọ vào ly rượu này” Lí Vũ đem ly rượu đổ , trong ly rượu viên thuốc tan nhìn sai biệt lắm.

      lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngàn Thảo, đôi mắt trừng lên giống như thể tin, Lí Vũ lại càng trở nên vui vẻ. đến ngăn kéo lấy ra cái bình thuốc đổ vào trong miệng, sau đó kéo lấy Ngàn Thảo, giữ đầu nàng bắt nàng phải nhìn đến cái thứ trong ngăn kéo kia “Tưởng tính kế ta sao? Lá gan xem ra rất lớn ~ Xem a, đây đều là ta chuẩn bị cho ngươi, hôm nay nhất định cho ngươi đêm khó quên”

      Ngàn Thảo nhìn vào ngăn kéo, quả Lí Vũ này biến thái ghê tởm thể chịu được, bên trong có còng tay, có ngọn nến, có XX chạy bằng điện còn có dây thừng, vòng điện gì gì đó, cái tên Lí Vũ này là tên biến thái ham thích SM ?

      hôn lên môi Ngàn Thảo, nàng giãy giụa , liền thô bạo xé mở quần áo của nàng cùng liếm cắn nàng ngực, cảm thụ được tay bé của Ngàn Thảo đặt lên ngực mình, Lí Vũ trầm cười lạnh “Ngoan chút, bằng ngươi rất đau”

      Lúc này dược hiệu của Lí Vũ phát tác, cả người nóng lên, cái bộ phận kia cũng dựng thẳng , hô hấp trở nên dồn dập. Đúng lúc này cảm giác Ngàn Thảo hai tay buông lỏng đặt xuống, phản kháng sao? Như vậy có ý nghĩa, nghĩ.

      muốn làm chút gì đó kích thích Ngàn Thảo phản kháng, Lí Vũ phát nàng đột nhiên lấy tay bịt kín miệng mình, mà bàn tay của nàng ném khăn lụa vừa rồi đặt ở bên hông về phía . Trong nháy mắt Lí Vũ liền cảm giác cả người choáng váng hoa mắt, ‘phanh’ tiếng té lên mặt đất, tuy rằng vẫn còn ý thức nhưng chính là có sức lực nào để đứng lên.

      Bởi vì dược tính của mê dược rất ngắn , Ngàn Thảo sợ Lí Vũ khôi phục vội vàng dùng còng tay trong ngắn kéo đem Lí Vũ khóa vào, cũng dùng dây thừng cột vào thành giường. Nàng vừa rồi làm hai cái chuẩn bị, bởi vì nghĩ đến trong bộ AV nam cầm thú dùng mê dược này hãm hại nữa chính, Ngàn Thảo liền trộm học theo, mua chiếc khăn lụa sau đó đến toilet của khách sạn liền đem cái mê dược này tẩm lên khăn

      Nếu phải là vừa rồi Lí Vũ uống cái tráng dương dược khiến cho bản thân hô hấp dồn dập sau đó lại hít vào thuốc mê, Ngàn Thảo tin tưởng té xỉu nhanh như vậy, muốn trách trách rất biến thái ….

      Cũng có thể bởi vì tác dụng của dương dược, Lí Vũ rất mau tỉnh lại, cả người ửng hồng, hạ thân hoàn toàn cứng rắn, lại có cảm giác cơ khát khó nhịn, dùng sức lôi kéo xiềng xích tay và dây thừng, lại phát đều vô dụng thể tránh thoát

      “Ảnh chụp của ta ngươi để chỗ nào rồi?” Thấy Lí Vũ tỉnh lại, Ngàn Thảo liền lấy bộ dáng lão đại kéo cái ghế ngồi trước mặt

      Lí Vũ nhanh mím môi, mặt bộ dáng kiềm chế hết sức thống khổ. Ngàn Thảo cười thầm, đây là tự làm bậy thể sống a.

      “Giúp ta cởi quần ra, cầu ngươi… A ân~” Lí Vũ phát ra tiếng thân ngâm thống khổ nhưng Ngàn Thảo vẫn là bộ biểu cảm ngồi xem diễn “Ta hỏi ngươi mau trả lời, ảnh chụp ngươi để chỗ nào rồi?”

      “Ngươi giúp ta ta liền cho ngươi”

      “Được, lời giữ lời” Ngàn Thảo đem quần Lí Vũ kéo xuống, cái quái vật lớn nháy mắt thoát quần mà ra

      “Bộ dạng xấu. tại ngươi có thể ?” Ngàn Thảo trong lòng thầm chế nhạo, cư nhiên là cái màu đỏ hồng, giống như của Tân Xuyên màu sắc thanh thuần…

      “Lại .. lại dùng tay…” Lí Vũ giọng điệu thành tiếng, mỗi lần đều phát ra tiếng thân ngâm nỉ non ngắt quãng

      “Lấy tay, dùng tay con mẹ ngươi” Ngàn Thảo cầm lấy ngọn nến đánh lên người Lí Vũ chút, vốn định làm cho nếm thử chút tư vị thống khổ sau nhanh chút ra, ai biết thế nhưng thống khổ nhưng cũng lộ ra cái biểu cảm hưng phấn, ánh mắt đỏ ngầu cùng dục vọng mãnh liệt “Ngươi tiếp tục~..”

      “Muốn cho lão nương dùng đòn sát thủ có phải ?” Ngàn Thảo hết chỗ với tên biến thái này rồi, từ túi xách lấy ra cái máy ảnh nhắm ngay Lí Vũ mà chụp “Làm cái tư thế.. đúng đúng.. biểu cảm của ngươi xuất sắc a… Nga, tốt nhất cười cái…. Ta bắt đầu muốn chụp đặc tả chút, Lí Vũ lão sư a, thỉnh đem hai chân ngươi mở ra…”

      Nửa giờ sau Ngàn Thảo kết thúc công việc nhiếp ảnh gia, mà Lí Vũ trở nên hữu khí vô lực, thân thể còn dính bãi chất lỏng màu đục, cổ họng giọng đứt quãng, vô thức thân ngâm lên.

      Ngàn Thảo bước tới phía trước đem còng tay của Lí Vũ cởi bỏ, nhưng vẫn để nguyên dây thừng trói buộc

      “Lí Vũ lão sư, dây thừng đợi khi nào ngươi có khí lực tự mình cởi , ta phải trước. Đúng rồi, tại thần chí của ngươi , ta sợ ngươi quên mất chuyện này ? Để ta nhắc lại chút, ảnh lõa thể của Lí Vũ lão sư…. tuyệt đối phải đơn giản là lõa thể, mà là ảnh nhạy cảm, động dục, dâm uế đến chịu nổi của Lí Vũ lão sư đều ở trong tay ta, nếu ngươi dám đem ảnh chụp của ta truyền , tin tưởng ảnh của ngươi lại càng được truyền càng xa, hơn nữa”

      Tuy rằng biết Lí Vũ tại là mang cái tâm tình gì nhưng Ngàn Thảo tin tưởng nhất định là rất thống khổ, chỉ có điều cái này tính là gì? Thời điểm ác giả ác báo còn chưa có tới đâu!!!

      Nhặt lên khăn lụa vừa bị ném xuống đất, suy nghĩ giặt sạch rồi đem tặng cho Hữu Lệ, Ngàn Thảo mang nó vào trong toilet tẩy, dù sao Hữu Lệ là trọng khẩu vị, nàng ta để ý!

      Bởi vì lúc này tương đối muộn, khi Ngàn Thảo bước ra khỏi khách sạn trời tối rồi, nàng bước lên xe đạp thẳng hướng về nhà, ngang qua góc cua nàng bỗng phát có hai cái xe đạp lặng lẽ ở phía sau theo mình, hổ là thể chất của nữ nhân vật chính AV, ra đường cái cũng đều có thể bị người theo dõi a…!

      Ngay khi Ngàn Thảo muốn vòng qua công trường rẽ tắt sang đường bên kia, hai cái xe đạp phía sau chợt tăng tốc độ trước sau vượt lên xe nàng, đem nàng chặn lại ở giữa. Ngàn Thảo trong lòng thầm kêu ổn, nơi này tuy rằng ngẫu nhiên có xe qua , công trường cũng có công nhân lui tới rải rác, nhưng nếu nàng kêu lên sợ rằng chắc xe cộ qua có thể nghe được hay , hoặc là liệu có người nào đó nguyện ý quan tâm cái người lạ mặt qua đường, thậm chí người kia còn có khả năng cùng ‘góp vui’ tay, cùng hai cái tên chặn đường này tạo thành thế NP đâu, dù sao đây là thế giới AV, chuyện gì cũng thể suy nghĩ theo phương hướng bình thường được, có biến thái nhất, chỉ có càng biến thái !!!!
      song ngư thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16: Ta cho ngươi ngủ nhờ!
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Ngay khi Ngàn Thảo muốn vòng qua công trường rẽ tắt sang đường bên kia, hai cái xe đạp phía sau chợt tăng tốc độ trước sau vượt lên xe nàng, đem nàng chặn lại ở giữa. Ngàn Thảo trong lòng thầm kêu ổn, nơi này tuy rằng ngẫu nhiên có xe qua , công trường cũng có công nhân lui tới rải rác, nhưng nếu nàng kêu lên sợ rằng chắc xe cộ qua có thể nghe được hay , hoặc là liệu có người nào đó nguyện ý quan tâm cái người lạ mặt qua đường, thậm chí người kia còn có khả năng cùng ‘góp vui’ tay, cùng hai cái tên chặn đường này tạo thành thế NP đâu, dù sao đây là thế giới AV, chuyện gì cũng thể suy nghĩ theo phương hướng bình thường được, có biến thái nhất, chỉ có càng biến thái !!!!

      “Xin hỏi các ngươi có chuyện gì sao?” Ngàn Thảo hai tay nắm chặt tay lái, tính toán lợi dụng lúc nào hai người này lộ ra sơ hở liền cấp tốc phóng lên, thế nhưng bọn lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ngàn Thảo, kẻ giữ chặt xe đạp của nàng, kẻ kéo nàng xuống khỏi xe, lại lấy tay bịt miệng nàng lại. Liền sau đó giữ lấy thắt lưng nàng kéo thẳng hướng góc công trường vắng người.

      “Tiểu nương, ngươi tốt nhất đừng kêu lên vô ích, trời tối cho dù có người nghe được cũng thừa hơi mà chõ mõm vào. Vừa rồi chúng ta thấy ngươi ra từ khách sạn, hẳn là làm công việc loại đó ?~” cái đại hán làn da đen nhánh bộ dáng giống như là công nhân lên tiếng “Ngươi là cái nữ hài, để cho mọi người biết chuyện này dẫu sao cũng tốt, hơn nữa ngươi đều phải cái nữ tử trinh tiết gì, bằng theo bồi chúng ta chút ~”

      Ngàn Thảo nhìn vẻ mặt ghê tởm “Con mắt chó nào của ngươi thấy ta là làm ‘phục vụ’ ! Còn tiểu nương? nãi nãi ta biết lớn hơn so với ngươi bao nhiêu tuổi đâu”

      Đều do cái thân thể này a, diện mạo trông giống như là vị thành niên, hơn nữa cố tình lại còn sở hữu bộ ngực vô cùng vĩ đại!

      Tên nam nhân còn lại người gầy gầy thoạt nhìn có vẻ khá lớn tuổi giơ lên đôi tay vàng như nến kháp kháp lên ngực nàng, cũng đem miệng hướng nơi đó hôn lên, Ngàn Thảo ghê tởm chịu được, cái ngẩng đầu liền dùng đầu đánh vào cằm người nọ, đem môi đánh chảy cả máu, sau đó nàng lại giơ chân lên hung hăng đá loạn xạ lên bộ vị trung ương giữa hai chân , chỉ nghe thấy nam nhân kia kêu lên tiếng rất thê thảm. Nàng tính chạy trốn, nhưng lại bị nam nhân giữ chặt tát mạnh lên mặt nàng

      “Con ranh chết tiệt! Mất công chúng ta còn tử tế nhàng với ngươi! Gia hôm nay khiến cho ngươi biết thế nào là quy củ!” Nam nhân làn da ngăm đen thô bạo đặt nàng ở tường, lại dùng sức đem quần áo của nàng xé rách “Ta xem ngươi còn mặt mũi nào ra gặp người”

      Nam nhân vừa bị Ngàn Thảo đạp đau cũng tiến lại gần, phẫn nộ giữ chặt nàng lại cho nàng hai cái bạt tai, cũng hung hăng nhéo ngực nàng cái “Vốn là tưởng trả cho ngươi ít tiền, nhưng bây giờ xem ra ta đúng là cần làm việc phiền phức rồi!” Kéo ra áo khoác của Ngàn Thảo, đến khi nhìn thấy áo sơ mi của nàng lúc nãy bị Lí Vũ xé rách, hai nam nhân kia ngẩn người, kẻ trong đó cười lên ha hả “Xem ! Ta rồi! Nàng ta chính là cái tiểu đê tiện!”

      Ngàn Thảo dùng sức đem túi xách của mình ném ra phía ngoài “Các ngươi phải muốn tiền sao? Trong túi của ta có rất nhiều, đều cho các ngươi!”

      “Ai u, còn là cái tiểu nương có chút mánh khóe, chiêu này sớm lừa được bọn ta đâu” Tên công nhân có vẻ trẻ hơn làn da ngăm đen đối với đại thúc làn da vàng như nến nháy mắt trao đổi chút, đại thúc liền ra đằng xa nhặt lấy bóp tiền, còn cái tên làn da ngăm đen vẫn ở bên người trông chừng nàng

      Ngàn Thảo chịu đựng từng trận đau đớn má, bắt đầu nhanh chóng hướng phía trong khu công trình xây dựng thối lui, nam nhân kia thấy ý định của nàng liền hướng theo vào bên trong nhất thời cười chế giễu “Ngươi tiếp tục chạy a, tưởng ta bắt được ngươi sao…”

      Còn chưa có xong, nam tử liền cảm thấy mặt trận đau đớn, ánh mắt bị cái gì đó ném vào nổ đom đóm, ra là Ngàn Thảo đem cái giày cao gót duy nhất còn sót lại ném mặt ta, cũng quản đất những mảnh đất đá bén nhọn cùng bụi đất dơ bẩn, thừa dịp che mắt liền xoay người lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra phía cửa.

      Vừa rồi nàng hướng trong khu xây dựng chạy chính là để kéo dài khoảng cách với tên đại hán kia, sau đó tranh thủ thời gian mà cởi giày, lúc này tâm tình khẩn trương làm cho nàng quên cả đau đớn dưới chân, lại nghĩ rằng vừa chạy tới cửa liền lao vào người, Ngàn Thảo nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, thể nào! Vừa rồi nàng ràng dùng sức ném túi xách xa, cái nam nhân ra phía xa nhặt ví tiền sao lại trở về nhanh như vậy!

      Nhất thời Ngàn Thảo liền cảm giác có chút tuyệt vọng, nàng hôm nay là bị ‘làm thịt” ở trong này chứ? Mẹ kiếp! Chẳng lẽ đây xem như là báo ứng nàng đối xử với Lí Vũ lão sư như vậy a! như vậy cũng quá công bằng !

      “Lão sư?” Bên tai đột nhiên vang lên cái thanh quen thuộc, giống như là thanh của trời cao, thanh của thần tiên hạ phàm.

      “Nghiêm Húc!” Ngàn Thảo giọng trở nên run run, kích động đến mức suýt nữa òa khóc, nguyên lai nàng va vào phải là nam nhân trứng thối lúc , mà là Nghiêm Húc!

      Nghiêm Húc trong tay vẫn còn cầm cái túi xách vừa rồi Ngàn Thảo ném ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng tại của Ngàn Thảo có chút ngạc nhiên, hơn hết là phẫn nộ. cởi áo khoác của mình khoác lên người Ngàn Thảo, Ngàn Thảo xiết chặt cái áo khoác, liền thấy Nghiêm Húc bước nhanh đến chỗ nam nhân phía sau.

      Lúc này Nghiêm Húc có chút giống với khi ở trường học, bỏ đồng phục học sinh ngoan ngoãn, bóng lưng của có vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn kĩ phía dưới quần áo còn có rất nhiều vết bẩn, chỉ mặc áo lót bên trong để lộ thân mình bị phơi nắng thành màu lúa mạch, lưng còn có mảng áo bị mồ hôi làm ướt sũng, cơ bắp hữu lực, tuy rằng trang phục đẹp mắt nhưng lại cực có cảm giác an toàn.

      Nắm cái nam nhân kia bắt xoay người lại, Nghiêm Húc túm cổ áo sau đó liền đánh tới tấp, Ngàn Thảo phảng phất có thể nghe được tiếng nắm tay Nghiêm Húc nện vào đầu người nọ, này quyền mang theo mười phần sức lực. Dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, Nghiêm Húc lại đánh ra hai quyền mạnh, nam tử kia khóe miệng lên sắc xanh tím, còn có rỉ ra máu, Ngàn Thảo ở trong lòng là cực kỳ thống khoái, kém chút nữa nhịn được mà hô lên cổ vũ Nghiêm Húc.

      Giống như mới từ đau đớn phục hồi tinh thần lại, nam tử ngăm đen vèo cái tránh thoát nắm tay của Nghiêm Húc, lại đánh lại quyền, sườn mặt Nghiêm Húc bị trúng cú, Ngàn Thảo thấy vậy thầm đau lòng, tuy rằng Nghiêm Húc còn là cái bộ dáng thư sinh trắng trẻo mà phơi nắng, rèn luyện nhiều nhưng ở trong mắt nàng vẫn là bộ dáng dễ khi dễ, hận bản thân thể biến thành dũng sĩ mình kim cương thô kệch, đem Nghiêm Húc kéo đến bảo vệ sau lưng

      trận chiến kéo dài, may mắn Nghiêm Húc trước mắt thoạt nhìn thân mình cứng rắn, có bị đổ máu gì, nam tử da đen sau nửa ngày giằng co rốt cục bị Nghiêm Húc đánh đến bỏ chạy, đương nhiên cái công nhân da vàng kia cũng chạy cùng, so với cái tên da đen vừa rồi đối với Nghiêm Húc muốn đối phó chỉ là dễ như trở bàn tay.

      Bất quá cho dù như vậy người Nghiêm Húc cũng bị ít vết thương, Ngàn Thảo bộ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, xem xét vết thương người “Hai kẻ kia muốn chạy, ngươi còn đuổi theo bọn đánh cái gì a! Xem đem bản thân biến thành cái bộ dáng gì rồi.”

      “…. Đánh cho ngươi hết giận” Nghiêm Húc dừng chút , kỳ thực chân chính nguyên nhân là bản thân tức giận

      Ngàn Thảo ngồi đám gạch ngói vụn,lại xoa xoa chỗ đau mặt “Tại sao ngươi lại ở trong này? Ai, hôm nay là cái ngày xui xẻo, ta chán ghét nhất là công nhân, đáng kinh, thô bạo lại có học thức”

      “…” Nghiêm Húc dừng chút lại “Lão sư, ta chính là công nhân”

      “Ngươi gì?” Ngàn Thảo dừng lại động tác xoa mặt nhìn về phía Nghiêm Húc

      “Ta ở trong này bốc vác” Nghiêm Húc cũng giải thích nhiều, đến trước mặt Ngàn Thảo ngồi xổm xuống,giữ lấy hai chân nàng, Ngàn Thảo lắp bắp “Ngươi làm gì a..”

      Nghiêm Húc chính là buông tay, nhìn chân Ngàn Thảo bị bẩn dính đầy bùn đất trầm ngâm hồi lâu, sau đó từ trong ba lô lấy ra bình nước, đem chân Ngàn Thảo đặt lên đùi mình rồi giúp nàng rửa sạch “Đều chảy máu rồi”

      Ngàn Thảo có chút thẹn thùng, nàng đoạt lại bình nước trong tay Nghiêm Húc “Có lẽ là do vừa rồi giẫm lên tảng đá, vẫn là để tự ta làm

      “Ta thường xuyên bị thương, cho nên biết làm cách nào xử lý cho tốt” Nghiêm Húc để ý đến Ngàn Thảo, ngược lại cẩn thận giúp nàng xử lý miệng vết thương, càng ngạc nhiên là cư nhiên lấy trong túi ra lọ Vân Nam bạch dược, làm nàng kinh sợ thôi

      “Cái gì kêu thường xuyên bị thương… Ngươi thường xuyên đánh nhau sao?” Ngàn Thảo hỏi

      “Ở trong công trường làm việc đương nhiên thường xuyên bị thương”

      “Ngón tay ngươi cũng là…”

      Nghiêm Húc có trả lời Ngàn Thảo mà là đưa lưng về phía nàng ngồi xuống chỉ chỉ sau lưng mình “Ta cõng ngươi”

      Ngàn Thảo thở dài ôm lấy cổ Nghiêm Húc “Vừa rồi ngươi làm sao biết ta ở trong này?”

      “Thấy được túi của lão sư” Nghiêm Húc đứng dậy, vững vàng đem Ngàn Thảo đặt lưng. Ngàn Thảo than lên tiếng “Oa. Ngươi lợi hại cư nhiên có thể nhận ra! Có khi đem cái túi của ta vứt xuống đất ta còn tưởng túi rác mà bước qua nha”

      Nghiêm Húc trầm mặc, gì tiếp tục cõng Ngàn Thảo về phía trước. Chuyện của nàng đương nhiên nhớ được, dù là cái bút bi bé của nàng cũng dễ dàng nhận ra. Lúc này cánh tay Ngàn Thảo vòng ôm cổ , mang theo ấm áp cùng hô hấp mang mùi hương riêng biệt của nàng thoảng qua lỗ tai, thân thể nàng cũng kề sát, Nghiêm Húc trong lòng có chút nhộn nhạo.


      Khiến bước ngày càng chậm lại, muốn đem con đường kéo xa hơn

      Suy nghĩ giống như phiêu dạt, cho đến khi Ngàn Thảo vỗ vai mới phục hồi lại tinh thần, nguyên lai hai người ra khỏi công trường, thậm chí cũng đến chỗ lúc vừa rồi Ngàn Thảo để xe đạp

      “Mẹ kiếp, xe đạp của ta đâu mất rồi?” Ngàn Thảo giận dữ, nhìn xem chung quanh thấy bóng dáng chiếc xe đâu

      “Ở đây rất phức tạp, kể cả khóa cũng có thể bị trộm !” Nghiêm Húc

      “Kia làm sao bây giờ a? Chúng ta bắt xe bus về?”

      “Lão sư phải về nhà sao?”

      “Vô nghĩa, trở về nhà chỗ nào a”

      “Nhưng là mặt lão sư còn sưng, để cho người nhà nhìn thấy chẳng phải lo lắng sao?”

      Ghé vào lưng Nghiêm Húc Ngàn Thảo trầm tư “Ngươi ta đều quên mất” xong câu này Ngàn Thảo còn thập phần giả bộ thâm trầm, học bộ dáng Tôn Quyền sờ sờ cằm “Để ta suy nghĩ”

      Người nhà Ngàn Thảo lo lắng bởi vì nàng ở cùng chỗ với Tân Xuyên, nhưng đúng là nếu để Tân Xuyên nhìn đến vết thương này cũng dễ giải thích a! Bỏ qua chuyện với Lí Vũ nếu như bản thân đường về nhà gặp được kẻ bắt cóc coi như xong, chỉ sợ Tân Xuyên lại truy cứu kĩ, còn có quần áo rách nát người, để cho nhìn thấy còn tức điên.

      Ngay khi Ngàn Thảo muốn hạ quyết tâm về nhà, Nghiêm Húc đột nhiên nghiêng đầu qua, thanh nhu hòa “Lão sư, hay là đến nhà của ta , ta cho ngươi ngủ nhờ đêm”
      song ngư1012 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17: Tìm kiếm chỗ khác biệt
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Ngay khi Ngàn Thảo muốn hạ quyết tâm về nhà, Nghiêm Húc đột nhiên nghiêng đầu qua, thanh nhu hòa “Lão sư, hay là đến nhà của ta , ta cho ngươi ngủ nhờ đêm”

      Đối với ánh mắt của Nghiêm Húc có thể lúc này vô cùng trong sáng, Ngàn Thảo nháy mắt tràn ngập mẫu tính xém chút nữa đáp ứng liền, nhưng ngay lúc đó nàng lại nghĩ đến nếu như về nhà nhất định phải có cái lý do, hơn nữa bản thân là lão sư của Nghiêm Húc, người nhà thấy cùng nàng về sợ chỉ bằng viêc người ít vết thương còn nguyền rủa chết nàng.

      được được, ta trở về người nhà lại càng lo lắng hơn, hơn nữa ta nếu đến nhà ngươi sợ hội ảnh hưởng đến hình tượng về chủ nhiệm lớp trong lòng mẹ ngươi nha. Chờ khi nào có thời gian ta có dịp đến chơi nhà ngươi sau a” Ngàn Thảo , di động đột nhiên vang lên, nàng nhìn tên hiển thị điện thoại, đúng là Tân Xuyên gọi

      “Sao còn chưa trở về?” Trong điện thoại truyền đến giọng của Tân Xuyên còn có chút lo lắng hỏi, Ngàn Thảo cười ha ha vài tiếng “Chờ ta trở về với ngươi”

      Tân Xuyên đáp ứng, cũng ở bên kia điện thoại tiếp “Hôm nay ta mua cá, hầm canh, chờ ngươi trở về vừa khéo là có thể ăn được rồi”

      Ngàn Thảo nghe thấy điện thoại còn truyền ra tiếng vòi nước, có lẽ là Tân Xuyên nấu cơm, trong lòng đột nhiên ấm áp “Lão công ngươi tốt… ta hôm nay ở bên ngoài chuốc họa”

      Nghe Ngàn Thảo lời trước sau ăn nhập, động tác rửa cá của Tân Xuyên ở bên kia điện thoại dừng lại “Chuốc cái gì họa?”

      “Này a… Lát trở về kể cho ngươi”

      Có lẽ là Tân Xuyên đối với ‘nguyên bản’ phong cách làm việc của ‘Ngàn Thảo’ khá quen thuộc nên còn tưởng rằng Ngàn Thảo là đùa với , nhắc nàng đường cẩn thận liền cúp máy, Ngàn Thảo buông điện thoại trong tay, phát Nghiêm Húc dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, nàng cười hỏi câu “Như thế nào, hâm mộ điện thoại của ta ? Sản phẩm trong nước hàng hiệu Sơn Trại Cơ, đẹp ~”

      “Lão sư ngươi có ca ca sao?”

      Ngàn Thảo phản ứng lại, biết Nghiêm Húc ý chỉ là Tân Xuyên, chỉ sợ vừa rồi cuộc đối thoại của nàng và Tân Xuyên đều bị nghe được, liền đối với Nghiêm Húc giải thích “Nga, vừa rồi là vị hôn phu của ta”

      “Vị hôn phu…” Nghiêm Húc ánh mắt trở nên ảm đạm “ còn biết nấu canh cho ngươi, tốt”

      Còn bất quá chỉ có thể nấu được cho nàng bát mỳ mà thôi, có thể nào làm được cho nàng bữa tối thịnh soạn. Trong lòng đột nhiên hiểu có chút quặn đau, khoảng cách của cùng với nàng, riêng gì là khoảng cách dài dằng dặc giữa giáo viên và học sinh mà còn là khoảng cách giữa bần cùng quý.

      Ở trong mắt , tại nghèo túng đến thể chịu nổi, cho đến khi bị nàng phát bí mật của mình luôn luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí nghĩ lấy loại thân phận này ngẩng đầu nhìn nàng. Mà nàng, ở trong lòng vĩnh viễn là cao quý như vậy, chỉ là chạm đến cũng thấy xa xỉ.

      “Đúng rồi, Nghiêm Húc, ngươi lần trước là tức giận với ta?” Ngàn Thảo nghiêm túc hỏi, nàng để ý khác thường của lần ấy, thậm chí cảm giác có chút thể lý giải nổi, về nhà suy nghĩ rất lâu cũng tìm ra nguyên nhân.

      Là vì tại nàng nên cầm của mới bị hỏng sao? Như vậy ngay lúc bị hư nên tức giận mới đúng, huống hồ theo hiểu biết của nàng Nghiêm Húc cũng phải người như vậy. Đối với chuyện lần ấy Ngàn Thảo trong lòng đều luôn rất áy này, tính toàn lần sau chỗ Nguyễn Tây huấn luyện nhờ Nguyễn Tây giới thiệu cho cây cầm tốt, sau đó nàng dùng tiền của mình mua tặng cho . Tuy rằng nàng phải rất giàu, nhưng vẫn còn có khả năng làm được việc ấy, huống hồ Nghiêm Húc sắp có trận đấu, cần cây cầm tốt

      Nếu Nghiêm Húc là vì bị bản thân giáo huấn mà sinh khí cũng đúng, do chính mình chạm đến vết sẹo chuyện thi qua cuộc thi phân cấp lại càng đúng, Ngàn Thảo trở nên hốt hoảng, đều hiểu lòng nữ nhân tựa như mò kim đáy bể, còn Nghiêm Húc này muốn hiểu chắc giống như tìm kim ở Thượng Hải a, liền có chuyện gì cũng biểu ra bên ngoài.

      Nghiêm Húc cõng Ngàn Thảo lưng từng bước về phía trước, tại xung quanh đều tối om, đèn đường còn chưa có mở, thanh của Nghiêm Húc giữa gian tĩnh mịch vang lên nhàng, nhưng có cảm giác giống như tia nắng cuối cùng lúc hoàng hôn chuẩn bị tắt “ có gì, ngày đó là bởi vì chuyện qua cuộc thi cho nên cảm thấy hơi khó chịu chút, có lỗi, lão sư, ta với ngươi những lời nên”

      “Là như vậy sao?... sao, ta chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi” Ngàn Thảo tổng cảm giác có chỗ nào đúng nhưng lại thể được

      “Vậy là tốt rồi” Nghiêm Húc đầu đuôi mở miệng, làm cho Ngàn Thảo đoán được nghĩ gì

      Có thể được ngươi lo lắng, vậy là tốt rồi, Nghiêm Húc trong lòng thầm xong, trong mắt giống như bị tầng tro bụi che phủ, lại tới rồi, cái loại cảm giác vô lực như thế này.

      Ngày đó hẳn chẳng phải tức giận, mà là sợ hãi, sợ hãi đến đến nỗi gắt gao ghim chặt móng tay vào da thịt cũng thể thanh tỉnh được. từng là người rất thích nhìn người khác vui vẻ, cũng thích cười, mà tại chỉ có thể biểu ra bộ dáng cười cười giả tạo, đó là bởi vì mặc kệ trải qua bao nhiêu thống khổ cùng suy sụp, cũng thể đánh mất tự tôn của nam nhân. Trong trường trung học đại đa số mọi người là sống vì lợi ích, nếu để bọn biết gia cảnh của mình sa sút, đại khái là bị bài xích, bị xem thường .

      Nhưng điều sợ phải là cái này, tuy rằng trước mặt mọi người đều duy trì bộ dáng hoàn mỹ nhất, nhưng chỉ sợ người duy nhất coi thường , sợ hãi bị nàng xa lánh, rời xa.

      Bị người mình để ý nhất nhìn đến tình cảnh quẫn bách nhất của bản thân là chuyện thể chịu nổi, mong muốn nàng nhìn đến tình cảnh thảm hại của mình lúc này. Ngày đó việc Ngàn Thảo nghe được thanh bén nhọn mà kéo đàn tựa như ăn sâu, ám ảnh vào trong lòng , cách nào xóa được.

      sợ ở trước mặt Ngàn Thảo thể ra cái mặt ưu tú của bản thân, sợ Ngàn Thảo nhìn bằng ánh mắt thương hại mà cảm thấy bản thân yếu đuối. bảo nàng đừng quan tâm , đó là sợ nhận được càng nhiều quan tâm của nàng lại càng cách nào tỉnh lại, chẳng sợ lấy trứng chọi đá, thiêu thân lao đầu vào lửa, đều tự lượng sức mình mà tranh thủ thời gian ở bên nàng, giống như cái chất độc, nhìn thấy nàng liền khó chịu trong lòng.

      Ngày đó có loại xúc động muốn từ bỏ, tự động rời nàng, sau đó lại hối hận bản thân có cùng nàng chào tạm biệt cách tử tế. Lần thứ hai cảm nhận được tư vị của độc, giống như quay người lại liền thấy mình chỉ còn hai bàn tay trắng

      Mà hôm nay lại có cảm giác này, nàng nàng có vị hôn phu, so sánh với người kia như vậy hèn mọn

      Chịu đựng trái tim từng trận đau đớn, Nghiêm Húc bên tai vang lên thanh Ngàn Thảo chuyện với người kia, hết sức dịu dàng. Ngàn Thảo tâm tình rất tốt, quên bẵng chuyện của Lí Vũ, kể cả chuyện bị bắt cóc nhưng là hữu kinh vô hiểm, trọng yếu nhất là Nghiêm Húc cũng khôi phục lại bình thường.

      Sau khi được Nghiêm Húc đưa về nhà, Ngàn Thảo sợ bị Tân Xuyên hiểu lầm liền tự mình đỡ tường khập khiếng lên lầu, Nghiêm Húc sờ dấu tay cổ, đứng lại tại chỗ trầm ngâm hồi lâu. Hơi ấm cổ, cũng dần dần biến mất.

      Bước vào trong nhà, mùi hương thơm xông vào mũi, Tân Xuyên thu thập văn kiện, nhìn thấy Ngàn Thảo trở về lập tức ra đón, lại phát mặt nàng có thêm dấu vết sung đỏ.

      “Làm sao lại bị thế này?” Tân Xuyên nhàng xem xét vết thương, chân mày cau lại, nghĩ đến Ngàn Thảo vừa nãy ở bên ngoài gặp rắc rối, mặt khỏi thâm trầm “Có người khi dễ ngươi?”

      “Ta khi về nhà đụng phải cướp, liền biến thành bộ dạng như vậy”

      “Quần áo đâu?” Tân Xuyên mày càng nhăn, bởi vì vạt áo trước ngực nàng bị xé rách, bên trong phong cảnh như như

      “Cái tên trộm kia trộm tiền thuận tiện trộm sắc” Ngàn Thảo dừng chút “Nhưng có trộm thành”

      Tân Xuyên biết vì sao ngữ điệu nóng nảy “Tối hôm nay vì sao để cho ta đón ngươi”

      Ngàn Thảo nghĩ vài ngày nay tan học đều là Tân Xuyên đến đón nàng nhưng hôm nay vì chuyện Lí Vũ nên tận lực từ chối để đón, hơn nữa lại còn trúng cái giải lớn, đúng hôm Tân Xuyên tới mọi chuyện phát sinh quá ư là trùng hợp

      “Ngoài ý muốn mà thôi, ta phải là vì muốn cùng về với học sinh để gia tăng tình cảm hay sao” Ngàn Thảo chớp chớp mắt “Ai nha ta đói quá, lão công, chúng ta nhanh ăn cơm thôi”

      “Các học sinh cùng ngươi cũng cùng nhau gặp phải kẻ trộm kia sao?” Tân Xuyên để ý Ngàn Thảo sang chuyện khác, ngược lại tiếp tục hỏi

      “Ân.. Gặp được là sau khi cùng bọn tách ra”

      Tân Xuyên trầm mặc, cũng biết nghĩ cái gì, đến trước mặt Ngàn Thảo cởi ra cái áo sơ mi bị xé rách “Thay nó ra, ta xem chướng mắt”

      Ngàn Thảo nhìn sắc mặt của Tân Xuyên, phát còn trầm liền mặc cởi. Tân Xuyên ánh mắt dừng ở ngực Ngàn Thảo, làm như quan sát thấy cái gì, tay che lại ngực của nàng, lại tăng lực đạo đem cái áo ngực kéo xuống. Ngàn Thảo che ngực “Ngươi làm gì, phải thay quần áo sao, bên trong cũng phải thay?”

      Tân Xuyên đem tay Ngàn Thảo kéo sang bên, đầu cúi xuống nhìn ngực nàng cách chăm chú. Cảm thụ được ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm của , Ngàn Thảo đỏ mặt, chẳng lẽ người này để nàng ăn cơm nghĩ vận động sao? muốn tỏ vẻ kháng nghị chút , thấy Tân Xuyên thả nàng ra, cũng xoay người nhàn nhạt “Ăn cơm

      Cái gì a! Ngươi là vừa rồi tìm cái gì khác lạ sao? Ngàn Thảo trong lòng châm chọc, trở về phòng tìm áo ngủ, khi thay quần áo lại kinh sợ phát phía trước chỗ bị áo ngực che dấu răng nhợt nhạt, còn chưa phai , là dấu vết lúc trước Lí Vũ cắn.

      Dựa vào! Nguyên lai Tân Xuyên vừa rồi là tìm khác biệt gì đó

      Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của , Ngàn Thảo xác định được có phải hay vừa rồi nhìn thấy cái dâú răng này, trong lòng có chút hối hận, còn bằng vừa rồi nàng theo Nghiêm Húc về nhà , dù là muối mặt cũng được .
      song ngư thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Sao lại có cảm giác như bị vũ nhục vậy = =

      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của , Ngàn Thảo xác định được có phải hay vừa rồi nhìn thấy cái dâú răng này, trong lòng có chút hối hận, còn bằng vừa rồi nàng theo Nghiêm Húc về nhà, dù là muối mặt cũng được .

      Sau đó Ngàn Thảo cực kỳ gian nan ngồi vào bàn ăn xong canh cá, bởi vì nàng chịu được khảo nghiệm của canh cá a, lại càng chịu nổi cái khí bàn ăn, giống như bị vây trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, Ngàn Thảo vẫn là có buông tha cho đồ ăn, nàng chọn cái phương thức vẹn cả đôi đường đó là dùng năm phút đồng hồ ăn hai chén cơm, sau đó dưới ánh mắt quái dị của Tân Xuyên trở về phòng.

      Tân Xuyên hôm nay làm việc xong liền trực tiếp ngủ, cũng cùng nàng làm cái vận động dư thừa nào. Nhớ tới sắc mặt nặng nề của bàn cơm hôm nay, còn có ánh mắt tức giận muốn lại thôi, Ngàn Thảo biết là có chuyện muốn với mình, nhưng chờ hồi lâu cũng thấy mở miệng. Kỳ thực nàng cũng đồng dạng muốn trò chuyện với , nhưng tìm thấy chuyện gì cần phải giải thích a. Chuyện gì nên nàng đều , nhiều phải làm cho Tân Xuyên cảm thấy nàng giống như lấp liếm che giấu cái gì?

      Buổi sáng ngày thứ hai, hết thảy giống như lại trở về nguyên dạng, Tân Xuyên giống như mọi ngày đem nàng giường gọi dậy, cùng nàng đánh răng rửa mặt ăn cơm, Ngàn Thảo cầm bàn chải đánh răng ở trong miệng đưa qua đưa lại, nghĩ rằng hôm qua Tân Xuyên nhất định là ghen , cũng có phỏng đoán nghi ngờ gì với nàng, là do lúc đó nàng rất sợ hãi tức giận cho nên nghĩ nhiều a.


      ngẩn ngơ, đột nhiên phía sau truyền đến cái ôm ấm áp, Tân Xuyên dùng cánh tay dài đem Ngàn Thảo vây quanh, miệng đặt lên cổ nàng liếm cắn. Ngàn Thảo đánh cái giật mình, bởi vì ma sát từ cổ mà làm cho cánh tay đột nhiên nổi lên đám da gà. Tân Xuyên chưa bao giờ biểu bộ dáng thân thiết với nàng vào buổi sáng tinh mơ chuẩn bị làm như vậy, cho nên nàng có chút thích ứng cố gắng xoay lại thân mình “ A ang ăng”

      Bởi vì miệng có bàn chải đánh răng cùng bọt kem cho nên nàng lắm, kỳ thực nàng muốn “Ta đánh răng”…

      Tuy rằng mơ hồ nhưng Tân Xuyên nhất định là nghe hiểu, vậy nhưng những dừng lại mà lại càng bạo dạn hơn, bàn tay to với vào trong áo ngủ của Ngàn Thảo, hai cái tay phủ lên ngực mà xoa nắn, hơi thở nóng hầm hập phun vào gáy “Ta biết”

      Ngàn Thảo “…” Nếu nàng có thể thoải mái chuyện cùng Tân Xuyên nhất định lý luận phen về cái vấn đề “muộn giờ làm rồi” , nhưng tại nàng vẫn còn chưa có làm xong, cũng chỉ có thể tiếp tục công cuộc chải răng, trong lòng suy nghĩ, muốn sờ cứ sờ , chờ ngươi sờ xong ta cũng làm xong rồi

      Vừa đem bọt kem trong miệng nhổ ra, Ngàn Thảo súc ngụm nước, kết quả suýt chút nữa bị sặc, bởi vì cảm giác hạ thân ràng chợt lạnh, váy ngủ bị tốc lên, sau đó cái thứ gì đó tráng kiện từ phía dưới tiến vào trong cơ thể

      “Khụ khụ!” Lúc này nàng là sặc , Ngàn Thảo đem nước nhổ ra hét lên tiếng “Đau a!”

      là rất đau, bởi vì có khúc dạo đầu cho nên bên trong nàng cực kì khô khốc, nếu phải Ngàn Thảo tố chất tâm lí quá cứng rắn, hoặc nếu phải người này là Tân Xuyên nàng tuyệt đối hoa hoa lệ lệ mà gào khóc thảm thiết.

      Tư thế va chạm của Tân Xuyên dừng lại chút, nhưng sau đó lại càng nhanh hơn, ấn thắt lưng của nàng về phía trước mà trừu sáp, Ngàn Thảo chống đỡ được ghé vào bồn rửa mặt, Tân Xuyên theo nàng sau lưng từng chút từng chút hôn về phía trước, cuối cùng dừng lại ở sau gáy, chuyên tâm mút vào

      “Ta còn muốn làm..” Vì để bản thân thanh bị đứt quãng, Ngàn Thảo cắn răng

      “Nhanh thôi” Phía sau truyền đến tiếng nặng nề

      Quả nhiên là rất nhanh, tốc độ ra vào càng điên cuồng hơn trước, chỉ trong vòng vài phút liền đạt tới trăm cú nhấp, Ngàn Thảo chân nhũn đứng lên nổi, thân thể sức nặng hoàn toàn dựa vào Tân Xuyên an bài. Thẳng đến khi có nóng rực chất lỏng phun vào bên trong, Ngàn Thảo mới ý thức được là mọi chuyện đình chỉ, nhưng thời gian phảng phất như kéo dài hàng giờ vậy

      Há miệng thở hổn hển, Ngàn Thảo khôi phục lại liền đá cước vào cẳng chân Tân Xuyên “Sớm tinh mơ ngươi thần kinh cái gì vậy”

      Tân Xuyên nắm lấy chân Ngàn Thảo giơ lên còn chưa kịp hạ xuống kéo vào lòng hôn hôn “Chính là đột nhiên muốn làm thôi”

      Ngàn Thảo mặt mảnh đỏ ửng lôi ra cuộn giấy vệ sinh bên cạnh “ ra ngoài ! Ta còn muốn… chuẩn bị làm”

      “Ta giúp ngươi” Tân Xuyên đoạt lấy giấy vệ sinh trong tay Ngàn Thảo, cẩn thận lau chất lỏng chảy xuống đùi nàng “Hôm nay ta đưa ngươi

      “Ngươi sợ muộn sao?”

      muộn liền muộn

      Như thế Ngàn Thảo liền trải qua kiếp sống được vị hôn phu ngày ngày hộ tống đến trường, cũng trở thành tiêu điểm để đám học sinh mỗi ngày đem ra thảo luận, tán phét…

      Sau khi tan học có mấy học sinh qua trêu đùa với nàng “Ngàn Thảo lão sư, bạn trai của ngươi soái a, các ngươi làm sao lại nhận thức vậy?”

      “Ngàn Thảo lão sư, ngươi giữ bí mật giỏi a, đến bây giờ chúng ta mới biết được ngươi có bạn trai, chẳng lẽ là mới quen gần đây?”

      Hữu Lệ bên cạnh tính vốn thẳng thắn, mở miệng toạc ra lời trong lòng của đám nứ sinh “Ngàn Thảo lão sư, ngươi ngươi như vậy mà còn tìm được bạn trai tốt như thế chúng ta thế nào lại tìm được a, ta nhưng là đều luôn chú ý duy trì hình tượng thục nữ của bản thân đâu”

      Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngàn Thảo và các học sinh đều trở nên khá thân thiết, có xa cách như với nguyên chủ lúc nào cũng trưng ra khí chất thục nữ ngày xưa, tuy rằng tự đắc vì thành quả của bản thân nhưng là Ngàn Thảo vẫn là sắc mặt trầm nhìn Hữu Lệ “ Ngươi cái gì?”

      “Ta là tại khẩu vị của nam nhân là khác biệt a, là thiên đại việc vui…. Xem ta lúc trước còn luôn lo lắng giữ hình tượng của bản thân đâu…”

      “Ngữ văn lão sư của các ngươi là ai ?” Ngàn Thảo đột nhiên hỏi

      “Tiểu Vân lão sư a”

      “Bảo sao”

      Hữu Lệ “…” Nàng thế nào đột nhiên có lại cảm giác bản thân bị vũ nhục đâu = =

      Việc ân oán lúc trước của Ngàn Thảo và Lí Vũ cũng coi như trôi qua quãng thời gian, bất quá làm nàng bực mình là mỗi khi văn phòng có người nàng đều nhận được ánh mắt của Lí Vũ cách hai dãy bàn phóng đến nóng rực, mà mỗi lần như thế nàng nâng lên cằm, hung hăng mười phần trừng trở về. Ngàn Thảo , ràng biểu của nàng hung dữ như vậy, vì sao vẫn còn chưa đánh mất ý niệm đối với nàng?

      Để cho người ta thể hiểu là, mỗi ngày giữa trưa Lí Vũ bàn nàng đặt tách cà phê, mặc kệ nàng có động đến hay . Hơn phân nửa số lần nàng nhìn đến tách cà phê kia đều trừng mắt đổ , nhưng Lí Vũ giống như gặp được cái chuyện rất hưng phấn, ánh mắt nhìn nàng chằm chặp càng trở nên sáng ngời, điều này làm cho Ngàn Thảo hoài nghi có phải hay bị S lần liền trực tiếp biến M (*)

      Hôm nay Ngàn Thảo phải dạy lớp phụ đạo, bèn chỗ Nguyễn Tây luyện tập. Bởi vì lần trước Tân Xuyên có đề cập qua muốn nàng dẫn xem, Ngàn Thảo liền trước khi gọi điện cho tiếng, Tân Xuyên vốn là định giao bản vẽ cho khách, nghe Ngàn Thảo liền lập tức đồng ý

      Đưa Tân Xuyên đến nơi luyện tập, nơi này là lễ đường bình thường Già Lam dàn nhạc biểu diễn, cũng là nơi thường xuyên diễn ra các trận đấu cấp quốc gia, sảnh nhạc Robert. Nếu là ở đây có kế hoạch tổ chức cuộc thi nào bọn họ ở trong này luyện tập, thuận tiện thử luôn sân khấu

      “Nha, chính là nơi này” Xuống khỏi xe Tân Xuyen, Ngàn Thảo chỉ vào sảnh nhạc với kiến trúc giống như chiếc đàn dương cầm vĩ đại giới thiệu “Sảnh nhạc Robert, là sảnh chuyên dụng của dàn nhạc quốc gia Già Lam, thế nào, trông dọa người ~”

      Tuy rằng như vậy nhưng Ngàn Thảo phi thường chờ mong khích lệ và ngưỡng mộ từ phía Tân Xuyên, nàng vốn phải là vị hôn thê Cửu Ngàn Thảo kia của , cho nên mọi chuyện đều muốn phân ràng với nàng ta. Ở trong mắt Tân Xuyên, Cửu Ngàn Thảo có thể là cái giáo sư toán học ưu tú, nhưng nàng muốn là cái loại ưu tú này, nàng thầm nghĩ ở trong mắt chỉ nhìn đến ưu tú, hào quang của chính nàng.

      Quay lại quan sát biểu cảm của Tân Xuyên, Ngàn Thảo phát sợ run chút, phảng phất như sảnh nhạc này giống như trong tưởng tượng của . Đối mặt với câu hỏi của Ngàn Thảo, Tân Xuyên chỉ nhàn nhạt trả lời câu “Rất tốt”, sau đó khoác tay nàng vào trong, trong mắt tràn đầy chất vấn

      “Lão bản, ta đến” Ngàn Thảo từ xa vẫy vẫy tay chào Nguyễn Tây, Nguyễn Tây trao đổi cùng nhạc công liền đối nàng gật đầu, ánh mắt vốn định tiếp tục nhìn xuống quyển nhạc phổ, cuối cùng lại xẹt qua nam nhân đứng bên cạnh Ngàn Thảo

      “Đây là bạn trai của ta” Ngàn Thảo giới thiệu với Nguyễn Tây, Nguyễn Tây có tỏ vẻ hoan nghênh cũng có vẻ chào đón, mà là ném cho nàng mấy quyển nhạc phổ “Đây là nội dung luyện tập hôm nay, buổi diễn thử năm phút nữa bắt đầu”

      “Cái gì? Chỉ có 5 phút chuẩn bị?”

      “Vốn là nhiều gấp đôi, nhưng là do ngươi tới muộn”

      Ngàn Thảo nhận mệnh cầm lấy bản nhạc quen thuộc, vì thời gian cấp bách nên cũng chuyện nhiều với Tân Xuyên, luôn nghiêm túc thảo luận. Tân Xuyên nhìn xung quanh bốn phía, xung quanh có rất nhiều nhạc công, bọn họ mỗi người cầm trong tay loại nhạc cụ khác biệt. Cho dù là thời gian luyện tập nhưng đều trang điểm, mặc tây trang giày da đen trang trọng, thoạt nhìn giống như buổi biểu diễn thực thụ. Chỉ có Ngàn Thảo, mặc bộ váy trắng đơn giản mà đến, cùng nhóm người này so sánh có chút thích hợp

      “Ngàn Thảo, ta cảm thấy nơi này thích hợp với ngươi” Tân Xuyên giọng . Mặc kệ Ngàn Thảo học toán học này làm thế nào lại bị coi trọng gọi đến làm nhạc nhưng ít nhất xem hình tượng hôm nay của nàng đích thực là phù hợp với nơi này, Ngàn Thảo làm cho người ta cảm giác rất tùy ý.

      Kỳ thực Tân Xuyên biết là nơi này đại đa số mọi người mặc tây trang là để cho Nguyễn Tây xem, cấp Nguyễn Tây cái ấn tượng tốt là nghiêm túc đối với nhạc hòng muốn kiếm cái cơ hội chuyển đến đội , hiển nhiên, Ngàn Thảo là ý thức được điều này

      Ngàn Thảo cúi đầu yên lặng nghiên cứu nhạc phổ

      Tân Xuyên cho rằng Ngàn Thảo nghe được lời của bản thân nên tức giận liền tiếp tục “Lúc trước ngươi qua bọn họ coi trọng ngươi là vì thành tích tốt chỉ huy trong cuộc thi nhạc nhưng theo ta thấy nhạc có dễ nghe hay đại đa số là do nhạc công , ngươi khả năng chỉ là vì trùng hợp tùy tiện chỉ huy đội nhạc ưu tú mà gặp may mắn thôi”

      Có thể là vì hình tượng Cửu Ngàn Thảo trong lòng Tân Xuyên rất thâm căn cố đế, thủy chung quá tin tưởng quyết định làm ngành nghề liên quan đến nhạc của Ngàn Thảo, cũng thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng đứng bục chỉ huy. Trong mắt , Ngàn Thảo ‘may mắn’ sớm hay muộn bị dàn nhạc sa thải, do đó mà bị đả kích

      Đối mặt với lời của Tân Xuyên, Ngàn Thảo vẫn là cúi đầu yên lặng suy tư.

      “Ngàn Thảo..” Tân Xuyên nhận được câu trả lời của Ngàn Thảo cho nên kéo tay của nàng, Ngàn Thảo nghiêng đầu nhìn , bộ bừng tỉnh đại ngộ “Ngươi cái gì?”

      Tân Xuyên “..”

      Lúc này Nguyễn Tây đến bên người Ngàn Thảo “ chuẩn bị xong chưa”

      “Ân, sai biệt lắm”

      “Vậy là tốt rồi” Nguyễn Tây lập tức tuyên bố kết thúc thời gian đọc nhạc phổ, mọi người chuẩn bị lên đài diễn tấu, Ngàn Thảo nhìn đồng hồ, Nguyễn Tây cư nhiên phá lệ kéo dài thêm 5 phút đồng hồ
      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------
      (*)S&M là cặp từ tiếng :
      Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm))
      Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân)
      Thể mối liên hệ giữa cặp người trong đó người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc .
      SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ vì nó gộp luôn thành từ: Sadomasochism ( tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
      song ngư thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Vừa rồi ngươi phi lễ ta, trả lại ngươi
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      “Vậy là tốt rồi” Lập tức Nguyễn Tây liền công bố kết thúc thời gian đọc nhạc phổ, mọi người bắt đầu lên sân khấu diễn tấu, Ngàn Thảo nhìn đồng hồ, Nguyễn Tây cư nhiên phá lệ kéo dài thời gian hơn năm phút.

      Lần này khúc nhạc diễn tấu là chương thứ 7 của Hòa , toàn bộ khúc nhạc mang hưởng rộn ràng vui sướng mà hăng hái, khí thế bức người giống như là khúc ca khải hoàn mừng đội quân chiến thắng trở về. Rất nhiều nhạc công đều ổn định vị trí của mình ở đài, bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ đối với Ngàn Thảo, bởi vì họ cho rằng bộ dáng của Ngàn Thảo rất nhu nhược, để cho tiểu nương như vậy đến chỉ huy dàn nhạc hơn nữa lại là khúc hào hùng mạnh mẽ như thế này, liệu nàng có thể làm được sao?

      Ngàn Thảo hít sâu hơi cầm lấy gậy lên đài, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính thức đứng ở trước dàn nhạc này với tư cách chỉ huy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng là càng nhiều hưng phấn.

      Mấy ngày hôm trước Nguyễn Tây đều để nàng ở dưới đài nghe bọn họ diễn tấu, nhằm quen thuộc phong cách biểu diễn của mỗi người, mỗi loại nhạc cụ. Bởi vì người chỉ huy giỏi phải là chỉ biết nắm chắc tiết tấu, nắm chắc cảm xúc của bản nhạc, mà còn phải nắm giữ quản lý được các loại nhạc khí, quen thuộc thanh của chúng nó, có như vậy người chỉ huy mới thực có thể phát huy khả năng tối đa của dàn nhạc đồng thời đạt đến cảnh giới hoàn mỹ. Tuy rằng mấy ngày vừa qua buồn tẻ, nhưng nó giúp ổn định tự tin của Ngàn Thảo, lúc này nàng tin tưởng bản thân làm tốt.

      Mặc dù ở dưới đài nghiên cứu nhạc phổ mới được vài phút, nhưng là người học nhạc bình thường đều luyện tập qua các danh khúc nổi tiếng thế giới, cho nên dù quá quen thuộc, nhưng có thể y theo cảm giác mà ngâm nga ra giai điệu, Ngàn Thảo như vậy, mà những người khác cũng là như thế

      Tân Xuyên ngồi vắt chéo hai chân, ở dưới đài nhìn chăm chú vào bóng lưng đơn bạc của Ngàn Thảo, nàng cùng đám nhạc công ăn mặc tây trang chỉnh tề đứng chung chỗ tựa như hạc trong bầy gà. Trong lòng đột nhiên có chút xúc động muốn đem nàng kéo xuống dưới, như vậy nàng bị đám nam nhân xung quanh nhìn đến, chán ghét nam nhân khác liếc nhìn nàng dù chỉ cái, nhất là với ánh mắt soi mói, háo sắc như vậy

      Kỳ thực Ngàn Thảo cũng thấy được, ánh mắt của mọi người trong dàn nhạc nhìn nàng phần lớn là khinh miệt, giống như nàng xứng đáng làm chỉ huy của bọn họ, nhất là nam nhân, trong ánh mắt của bọn họ ngoài khinh miệt còn là mang chút háo sắc, làm như nàng đứng ở đài chính là khoe khoang phong tình trước mặt bọn họ, là loại phương thức để lấy lòng.

      Nắm chặt gậy chỉ huy trong tay, Ngàn Thảo làm cái tư thế bắt đầu, đón nhận tất cả mọi ánh mắt mà bắt đầu chỉ huy. nhạc chậm rãi xướng lên, Ngàn Thảo nhíu nhíu mày, nên là như vậy, bản nhạc này giai điệu giống như dòng thác chảy xiết vô cùng mạnh mẽ, nhưng những người này diễn tấu lên lại giống như dòng suối chảy nhàng mà hững hờ

      Nỗ lực đem động tác của bản thân làm lưu loát nhưng là những người này chính là chịu theo tiết tấu, chỉ dẫn của nàng. Ngàn Thảo có cảm giác mất mặt, bên dưới chỉ có Nguyễn Tây ngồi xem mà còn có Tân Xuyên. 'Đặng đặng đặng' kèn cùng đàn violon phối hợp trở nên hỗn độn, thậm chí còn có người nhanh hơn so với tiết tấu.

      Những người này thực tế căn bản có thèm nhìn nàng chỉ huy, chính là chỉ muốn trước mặt Nguyễn Tây bày ra tài năng ghi nhớ nhạc phổ cùng kĩ xảo chơi nhạc của họ ?

      Ngàn Thảo có chút bốc hỏa, bất cứ ai nhìn thấy cố gắng của mình bị coi thường như vậy đều chịu đựng nổi. Ngàn Thảo đem gậy chỉ huy đè lên tay đàn của thủ tịch đàn violon trước mặt, khiến cho vị thiếu nữ mặc lễ phục màu đen sợ hãi.

      "Đoạn thứ hai kéo sai bốn chỗ, thủ tịch đàn violon đều nghiêm túc như vậy gì đến làm gương cho phía dưới? chỉ có thế, hòa phải là thể khả năng độc tấu của ngươi! Ngươi lại nhìn chỉ huy đem toàn bộ khúc đề nhanh nhịp, làm cho người phía sau theo kịp, chẳng lẽ các ngươi cho rằng bản thân diễn tấu có bao nhiêu tốt sao? thẹn vì mình chỉ có thể đứng ở đội số 2 sao, ngay cả tinh thần hợp tác đoàn đội tối thiểu còn biết?"

      Thiếu nữ kéo đàn violon nhìn Nguyễn Tây, bị Ngàn Thảo sắc mặt trắng bệch, bởi vì nàng kéo đàn đích xác có sai 4 lỗi , nàng vốn tưởng rằng Ngàn Thảo chính là cái chỉ huy nghiệp dư mà thôi, cũng ngờ lại bị nàng ta nghe thấy.

      "Chính là sai làm lại mà thôi, ngươi chỉ huy chẳng nhẽ chưa bao giờ mắc sai lầm hay sao? Đoạn thứ hai chỗ chuẩn bị sang điệp khúc, gậy chỉ huy liền chỉ lên rồi, ngươi nghĩ chúng ta thấy?" nhạc công thổi kèn đứng lên móc Ngàn Thảo

      "… (*) Đoạn đó lặp lại bốn lần, tiết tấu càng ngày càng càng nhanh và mạnh, cuối cùng ta trực tiếp lên chỉ là vì nhắc nhở các ngươi tăng thêm mà thôi, nhưng là lại có rất ít người nghe ta. Nhất là ngươi, thổi gì mà giống như cái nương pháo còn gì người khác, ý kiến người khác còn bằng chính mình xem lại bản thân ...”

      Ngàn Thảo biết nếu muốn chỉ huy tốt bọn họ cần phải ‘nâng cao’ năng lực của mình lên, dùng cách đả kích người khác thể ra bản thân chuyên nghiệp, để nhóm người này biết bản thân phải chỉ là cái nghiệp dư, mà là thực có năng lực. Nhạc công kia bị Ngàn Thảo chỉ trích bộ dáng hết sức tức giận nhưng cũng thể lại được gì. Nguyễn Tây ở dưới đài nhu nhu huyệt thái dương, Tân Xuyên cũng khỏi thở dài.

      Ngay lúc Nguyễn Tây cho rằng lần luyện tập này muốn dùng tranh cãi mà kết thúc , Ngàn Thảo bỗng đối với nhạc công đài vỗ vỗ tay, nhặt gậy chỉ huy bị hư: "Thử lại lần, lần này ta dùng hai tay đến chỉ huy, ta hi vọng các ngươi cần xem ta, cũng cần chỉ nhìn mặt ta ( hoặc bộ ngực ), là nhạc công chuyên nghiệp liền muốn thể ra thái độ chuyên nghiệp."

      Dừng chút, Ngàn Thảo lại cực kỳ nghiêm cẩn : "Vừa rồi mọi người diễn tấu tốt, có thể là do gậy chỉ huy có vấn đề, tại ta đem nó làm gãy, lại dùng hai tay này, nếu hai tay này của ta cũng chỉ huy tốt, ta cũng đem nó làm tương tự là được rồi”

      Nghe lời của Ngàn Thảo như vậy mà mặt vẫn bình tĩnh gợn sóng làm cho các nhạc công có mặt đều càm thấy có chút rùng mình, ngón trỏ của Nguyễn Tây để ở huyệt thái dương cũng rốt cục buông xuống, chăm chú quan sát vũ đài. Ngàn Thảo lời này, liền làm cho khán giả ngồi dưới như cũng khỏi tự giác nghiêm túc lên.

      Dùng ngón tay chỉ huy có ưu việt, đó là có thể dễ dàng biểu đạt linh hoạt hơn thông qua động tác chỉ là của bàn tay mà còn là của cả cánh tay. Tuy rằng gậy chỉ huy có thể thay đổi độ dài, giúp tiết kiệm thể lực, nhưng là nếu dùng tay làm tốt cũng có thể mang lại hiệu quả giống nhau.

      Ngàn Thảo hai tay nhất phóng, cánh tay đồng thời vung ra bên ngoài, nhạc giao hưởng lại vang lên, bất quá lần này cùng nhạc vừa rồi có bất đồng rất lớn, tiếng nhạc trở nên đồ sộ hơn rất nhiều, cũng có người tận lực thể cái tôi cá nhân. Ngàn Thảo chỉ huy luôn có loại sức quyến rũ, nếu nhạc thủ nghiêm cẩn theo tiết tấu của nàng liền bất tri bất giác bị động tác của nàng hấp dẫn, phương diện cảm xúc cũng dần dần hòa hợp với cảm xúc của nàng.

      Giống như lúc này, Ngàn Thảo mắt hơi khép hờ, hai tay linh hoạt vũ động, động tác dứt khoát hữu lực, mỗi lần thân thể tạm dừng đều mang theo cảm giác trào dâng như niết bàn tái sinh, trong dàn nhạc dù là đàn violon hay là đan hoàng quản, dù là kèn hay là trống định , bất đồng sắc nhạc nhưng đều thống nhất, lộ ra cảm xúc giống như nàng.

      Nguyễn Tây mười ngón tay đan chéo nhau nhau, thưởng thức Ngàn Thảo chính là ở điểm này- năng lực cảm nhiễm người khác.

      từng đối Ngàn Thảo qua: ngươi cho là chính ngươi khi chỉ huy mang theo tình cảm cá nhân sao?

      Nhớ được Ngàn Thảo lúc đó đối với đám người diễn tấu có cảm xúc thống nhất này chỉ kiên trì ý kiến cá nhân rằng bọn họ là quá kiêu ngạo, còn cách làm của họ có chỗ nào đúng. Kỳ thực tìm Ngàn Thảo đến mục đích chính là dùng khả năng cảm nhiễm người khác này của nàng, đem phong cách nhạc của những người này hợp nhất lại, hiển nhiên, nàng tại làm được.

      Nhìn bộ dáng Ngàn Thảo đứng ở vũ đài dưới ánh đèn nghiêm túc chỉ huy, tà váy tung bay, Tân Xuyên trong lòng phức tạp. Kỳ thực ở sâu trong nội tâm cũng hy vọng Ngàn Thảo ngốc ở trong này, bởi vì gần đây nàng thay đổi, trở nên tự lập, trở nên bắt đầu lại ỷ lại . Nàng như vậy có chút giống Cửu Ngàn Thảo, tại xem ra càng cùng Cửu Ngàn Thảo trong trí nhớ của bản thân khác xa, khiến có chút nắm bắt được

      Chỉ huy xong, Ngàn Thảo thở ra hơi, ngẩng đầu nhìn xem đám nhạc công, phát ánh mắt mọi người nhìn nàng còn khinh thị, chỉ là nhạc ngừng xong ánh mắt của những người đó cư nhiên lại tiếp tục dừng lại ở bộ ngực của nàng, này là cỡ nào châm chọc a!

      Chưa kịp bước xuống đài, chợt nghe tiếng vỗ tay vang lên trong sảnh nhạc rộng lớn mà yên tĩnh, là Nguyễn Tây "Tốt lắm."

      Những người lúc nãy còn nhìn chằm chằm vào ngực Ngàn Thảo giờ đều hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyễn Tây, mặt mang theo biểu cảm giống như tiểu hài tử chiếm được viên kẹo đường. Ngàn Thảo cười nhạt, những người này a, chính là được khen chút liền cao hứng như vậy?

      Bất quá nàng cũng được tính là cái hài tử khát vọng được khích lệ mà. Ngàn Thảo vui vẻ tới trước mặt Tân Xuyên: "Thế nào? ~ "

      "... Hoàn hảo."

      Ngàn Thảo bất mãn chỉ : "Người ngoài nghề!"

      "..." Nguyên bản Tân Xuyên mím môi được lời nào, lại đột nhiên mở miệng: "Rất tuyệt."

      Ngàn Thảo cho rằng bản thân nghe lầm, liền vảnh tai gần sát Tân Xuyên hơn chút: "Cái gì?"

      "Ta bản nhạc này êm tai, ngươi rất tuyệt." Tân Xuyên ôm thắt lưng của Ngàn Thảo, trước mặt mọi người liền áp nàng vào trong lòng hôn lên, hơn nữa lại còn là hôn bằng lưỡi!

      Nguyễn Tây ở ngay bên cạnh vị trí của Tân Xuyên và Ngàn Thảo, vừa nhấc đầu liền có thể nhìn đến bộ dáng hai người đầu lưỡi dây dưa, cũng bởi vì hôn quá sâu mà kéo ra sợi tơ.

      Ngàn Thảo đỏ mặt rốt cục đem Tân Xuyên đá văng ra: "Trước mặt mọi người, ngươi... !"

      "Ta như thế nào?" Tân Xuyên vô tội hỏi.

      "Phi lễ ta!"

      "Ta là vị hôn phu của ngươi." Tân Xuyên chuyên chú, từng chữ từng chữ , như là cho người khác nghe.

      Lúc này đài nhạc thủ ào ào xuống, Nguyễn Tây lưu loát bước qua Ngàn Thảo đến chỗ họ, cũng vì bọn họ mà chỉ ra khiếm khuyết của mỗi người. Ở trước mặt Nguyễn Tây , dù là nhân tính cách tục tằng cũng trở nên dịu ngoan như nàng dâu , cẩn thận nghe chỉ dạy.

      Nhìn thấy biểu của Nguyễn Tây như thế, Tân Xuyên đầu mày giãn ra, trong lòng cảm giác khẩn trương dần thả lỏng.

      Lúc trước luôn luôn cho rằng Nguyễn Tây đột nhiên coi trọng Ngàn Thảo phải vì năng lực của nàng, mà là có mục đích khác, tại xem ra là suy nghĩ nhiều.

      "Ngàn Thảo, ngươi chừng nào học qua chỉ huy, ta đều biết." Cùng nàng ở cùng nhau ba bốn năm, nhưng đối với những hiểu biết cơ bản về nàng cũng biết, quá thất bại .

      Thậm chí cũng hiểu biết về gia đình nàng, hiểu biết phụ mẫu nàng, cũng chưa từng lần gặp mặt. Đại khái thời điểm năm trước, nhiều lần nhắc tới cha mẹ của Ngàn Thảo, hi vọng hai người có thể vào giai đoạn đàm hôn luận gả, nhưng Ngàn Thảo khi đó luôn ấp úng. nghĩ thầm nàng nhất định là có cái gì khó , sau liền cũng hỏi lại qua.

      "Hồi ta từng học qua lớp bổ túc... Kỳ thực trọng yếu nhất là ta thiên phú phương diện này nha!" Ngàn Thảo lại bắt đầu ba hoa, Tân Xuyên điện thoại đột nhiên vang lên, nghe điện, nguyên lai là công ty đối tác bên kia cầu mấy giờ tờ quan trọng

      "Ngàn Thảo, ta phải bây giờ." Tân Xuyên nhu nhu hai bên thái dương Ngàn Thảo: "Khi nào xong việc gọi điện cho ta, dù có bận gì ta cũng nhất định đến đón ngươi."

      "Hảo." Ngàn Thảo nhảy lên ôm lấy cổ Tân Xuyên rướn người lên chạm vào môi , đầu lưỡi cũng tà ác vươn vào khoang miệng thăm dò, mạnh mẽ mút vào.

      Khuôn mặt Tân Xuyên nháy mắt đỏ bừng: "Ngươi làm gì."

      "Vừa rồi ngươi phi lễ ta, trả lại ngươi."

      Nàng là luôn muốn giữ quyền chủ động trong chuyện này nha.

      (*) Đoạn này mình có lược bớt 1 đoạn nhé, cơ bản vì nó liên quan đến chuyên ngành nhạc gì đó ta tài nào dịch nổi =.= Đại để đoạn đó nàng rất nhiều, khiến cho mọi người biết bản thân chỉ là cái người nghiệp dư mà thực có năng lực !!
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :