1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên không AV- Sổ tay sinh tồn của nữ chủ - Biết Lâm (C22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      haha.. chị đáng thương a~~~. lúc nào cũng sợ mình bị QJ haha. cầu phúc cho c. amen. thanks tình edit tr nhé.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11: Kiểm tra cái gì chứ chết hết !

      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      “Trường học là ngôi nhà thứ hai của ta, Ngàn Thảo trường học, trường học cũng Ngàn Thảo ~ …” Ngàn Thảo vừa hát vừa vừa vào cổng trường, hiệu trưởng tìm nàng có việc, kêu nàng để cho lớp tự học rồi lên phòng họp, điều này làm nàng thầm sợ hãi ,suy nghĩ liệu có cái mưu gì hay bèn đem dụng cụ phòng thân trong túi nắm chặt.

      Ngàn Thảo biểu cảm chết sờn đẩy cửa bước vào phòng họp lại bị đám lão sư dàn hàng ngồi bên trong dọa sợ. Có mỹ thuật lão sư Lí Vũ, ngữ văn lão sư Tiểu Vân lại có chủ nhiệm sắc ma cũng có mặt, nàng hoài nghi liệu có phải hiệu trưởng là cái đại BOSS ở phía sau giấu mặt thầm thao túng tất cả mọi chuyện hay a. Mặt khác còn có đại quân lão sư đeo kính ngồi bên cạnh, bọn đồng loạt dùng ngón giữa đẩy lên cái mắt kính , tư thế này nhìn thế nào cũng thấy có vẻ vô cùng tà ác…

      Ngàn Thảo nâng tay chào đám người trong phòng “ A xin chào các đồng nghiệp”..

      Toàn thể nhóm lão sư học viện Hợp Tà ngồi đây bộ mặt nghiêm túc ai đáp lại nàng “…”

      “Ngàn Thảo lão sư dạy ở tầng , nên mới đến trễ như vậy” Lí Vũ kéo ra cái ghế bên cạnh cho Ngàn Thảo, ý bảo nàng ngồi xuống, cũng nhàng với nàng : “Vốn cuộc họp lần này ta có thể tham gia, dù sao mỹ thuật cũng thuộc phạm trù của cuộc thi văn hóa, nhưng có lẽ là bởi vì chiến thắng tại cuộc thi nhạc lần trước ảnh hưởng rất lớn đến trường học nên hiệu trưởng mới triệu tập tất cả các lão sư đến đây .”

      “Chẳng lẽ ta là bắt buộc phải tham gia sao?” Ngàn Thảo ngồi xuống, lại phát vị trí của ghế dựa khiến nàng cùng Lí Vũ ngồi sát nhau, hai cánh tay còn đặt cùng chỗ, thời điểm Lí Vũ động khuỷu tay thậm chí có thể chạm vào bộ ngực của nàng, mùa hè quần áo lại còn mỏng mà mát mẻ…

      Được rồi, Ngàn Thảo thừa nhận chuyện này cùng bộ ngực lớn của nàng cũng có chút quan hệ, hơn nữa nhìn bộ dạng chuyện của Lí Vũ lại hết sức đứng đắn, nàng liền tạm thời có truy cứu, nhưng làm Ngàn Thảo bực bội là, nàng ý định kéo ghế dựa ra xa chút nhưng kéo thế nào nó cũng nhúc nhích.

      Nguyên lai là bên trái nàng có người ngồi xuống, ghế dựa lại chắn cho nàng di động, hơn nữa cái người kia vừa vặn lại là Tiểu Vân lão sư. Mặc kệ nàng nhúc nhích thế nào, ghế của Tiểu Vân cũng hề di chuyển, làm cho người ta cảm giác như nàng ta cố ý, nhưng mặt lại ngoài ý muốn vẫn tươi cười hiền lành.

      “Khó có được hôm Ngàn Thảo lão sư muộn, cho học sinh tự học nhưng cũng phải cẩn thận an bài, hổ là người giúp trường ta vẻ vang trong cuộc thi nhạc nha” Tiểu Vân cười thân thiết đối Ngàn Thảo, thế nhưng trong lời lại dấu vết vừa trách cứ Ngàn Thảo đến muộn , vừa làm bộ xuất đầu lộ diện hộ nàng nhắc nhở khéo hiệu trưởng rằng nàng là có công a, cần phải thăng chức.

      Ngàn Thảo biết Tiểu Vân kia đâu có tốt bụng như vậy, nàng ta lâu trước kia vẫn còn tìm cách hãm hại nàng đâu. Ngàn Thảo trong lòng thầm bất an

      Quả nhiên, đợi Ngàn Thảo hỏi Lí Vũ về nội dung cuộc họp, hiệu trưởng cáo già thâm trầm, dâm tà?.... Nga, cái này còn chưa , dù sao chính là dùng ánh mắt như vậy xem xét nàng.

      “Ngàn Thảo lão sư, ngươi có biết, tháng sau có cuộc đánh giá cấp thành phố, chúng ta là học viện nghệ thuật, tuy rằng đối với cái cuộc thi văn hóa ảnh hưởng lớn nhưng cũng phải là có. Ngàn Thảo lão sư, chuyện nâng cao thành tích toán học cho các học sinh đành nhờ ngươi vậy, ngươi là ưu tú lão sư chuyển về từ cấp thành phố, mặc kệ dùng cách nào, ta hi vọng tháng sau ngươi có thể cho ta cái kết quả khả quan”

      Nghe xong hiệu trưởng chuyện, lại khẩn thiết nhìn chằm chằm nàng, Ngàn Thảo cảm giác da đầu run lên, để cho nàng cái người từ trung học đến giờ môn toán miễn cưỡng mới gọi là qua dẫn dắt học sinh đề cao thành tích, cái lão hiệu trưởng này phải là muốn giết nàng .

      Nhìn Tiểu Vân lão sư đạt được mục đích cười cười, tuy rằng biết nàng ta đến cùng có cái kế hoạch gì nhưng là làm Ngàn Thảo bực bội, trong lòng dấu vết đánh chém: hừ, cái dáng người này của ta, tùy tiện tháo xuống bên ngực đều có thể đè chết ngươi, nhìn ngươi xem có còn dám lên mặt nữa hay .

      Ngay khi trong lòng Ngàn Thảo thầm nghĩ ra 108 loại phương pháp tra tấn Tiểu Vân lão sư, nàng ta thế nhưng lại đến chỗ hiệu trưởng : “Hiệu trưởng, ta có mội đề nghị, chúng ta có thể tổ chức lớp học bổ túc từ 8 giờ đến 10 giờ tối, chủ yếu tập trung bổ túc cho các học sinh yếu kém.”

      Hiệu trưởng bắt đầu trầm tư, giống như cảm thấy cái đề nghị này vô cùng tốt, liền vẫy tay đối với sắc ma chủ nhiệm : “Vậy chúng ta lấy thành tích hai cuộc thi gần đây nhất để tập hợp học sinh

      Nháy mắt, Ngàn Thảo có loại dự cảm bất hảo.

      Hiệu trưởng ngẩng đầu lên : “Ngàn Thảo lão sư, căn cứ kết quả các cuộc thi trước, các học sinh kém nhất tựa hồ là môn toán học, lần này đành phải vất cả cho ngươi rồi”

      Ngàn Thảo : “…”

      Mỹ thuật lão sư Lí Vũ quay sang : “Xem ra Ngàn Thảo lão sư sắp tới rất bận rộn đây, vậy chuyện lần trước chúng ta …”

      Ngàn Thảo biết Lí Vũ là đến chuyện lần trước tìm mình làm người mẫu, tại nàng bị an bài như vậy chỉ sợ sắp tới lại được yên ổn a. Tâm tình uể oải Ngàn Thảo bước qua Lí Vũ trở về phòng học : “Đều tùy ngươi”

      Trở lại trong lớp, Ngàn Thảo vẫn là cảm thấy đau nhức cả đầu, bảo nàng dạy khóa học thêm buổi tối? Nàng lấy cái gì mà dạy a…

      Nhớ được tình tiết trong bộ AV có điểm giống với tình hình tại, nữ lão sư vì cổ vũ tinh thần học sinh nghe giảng, liền lấy thân thể chính mình dụ dỗ bọn , hứa hẹn chỉ cần tất cả mọi người đều vượt qua tiêu chuẩn nàng liền tùy ý bọn đùa giỡn, chính là ở lớp nàng cũng bị bọn chiếm tiện nghi, hết sờ ngực, liếm liếm da thịt hoặc là kiềm chế được cùng bọn phát sinh chuyện gì gì đó đều là lấy cớ vì cổ vũ học sinh, Ngàn Thảo lúc ấy còn phi thường châm chọc, làm sao lại có cái tình tiết hoang đường như vậy.

      Ngàn Thảo tâm tình bức bối, lại lúc này nhìn thấy mấy học sinh lớp gây càng làm nàng thêm bực mình, Aiz, đúng là xúc động là ma quỷ a. Nàng đến trước mặt nam sinh cầm laptop chơi trò chơi dùng quyển sách hướng bàn phím của đập cái. “ được đánh nó! Nó chọc ngươi cái gì mà ngươi mỗi ngày đánh nó”

      Đám nam sinh ngẩn ra sửng sốt.

      Nàng lại đến trước mặt nữ sinh đọc cuốn tiểu thuyết, nàng cẩm cuốn tiểu thuyết tay nhìn lướt qua đề mục : “ Khó quên nhất là tình đầu? Tốt, cái tên này rất có chiều sâu, tiếp tục đọc

      Đám nữ sinh sửng sốt +1

      Ngay sau đó Ngàn Thảo lại bắt được hai học sinh truyền giấy qua lại cho nhau “Các ngươi có biết hành vi này lãng phí bao nhiêu rừng cây ? Lần sau nhớ có chuyện gì thẳng, nhắn cái tin điện thoại, thích xem xong còn có thể lưu lại, dùng giấy làm cái gì lãng phí?”

      Hai học sinh nọ hóa đá.

      Tiểu Phát vội vàng đem đồ ăn vặt nhét vào ngăn bàn lại chậm chạp bị Ngàn Thảo bắt quả tang. Nàng đến trước mặt , bảo mang cái gói khoai chiên mang ra, Tiểu Phát tưởng rằng nàng định đem túi khoai này trở thành tang chứng việc làm việc riêng trong lớp để sau này đối phê bình, lại nghĩ rằng Ngàn Thảo từ trong túi lấy ra mấy miếng khoai, có hình tượng mà cho vào miệng.

      Tiếu Phát nghiêm trọng hóa đá +1

      Cả lớp đều cảm giác được, họp trở về Ngàn Thảo lão sư hai mày lộ ra cỗ thâm trầm, ấn đường đều biến đen mà khí chất cũng biến hắc = =

      Xoa xoa thắt lưng, Ngàn Thảo tức giận số mệnh của bản thân mà ca thán : “Thực con mẹ nó bực mình a, cái đám giám hiệu nhà trường kia cư nhiên muốn bắt các ngươi phải tham gia khóa học bổ túc! Còn thêm hẳn 2 giờ”

      Toàn thể học sinh “…”

      Lớp học im lặng được hai giây, đột nhiên lại ào ào như ong vỡ tổ. Hữu Lệ kéo tay Ngàn Thảo “Lão sư! Ngươi suy nghĩ vì chúng ta”

      nam sinh khác cảm động suýt rơi lệ “ Ngàn Thảo lão sư hiểu tâm ý chúng ta a! Ta quá cảm động rồi!”

      Thậm chí có học sinh còn “Ngàn Thảo lão sư! Khóa học thêm chúng ta hảo hảo , nghiêm túc mà học, ngươi cần lo lắng cho chúng ta.”

      Ngàn Thảo ngớ ra, tuy rằng biết bọn họ là hiểu sai ý mình nhưng đám học sinh này cũng quá là tri kỷ ?

      Bất quá nếu như bọn họ ngoan ngoãn nàng cũng có bản dạy học a… Ngàn Thảo thở dài, nếu được nàng chỉ còn cách ra đòn sát thủ cuối cùng! Đó là ____

      Từ chức !!!!

      Làm người mười phần hèn nhát, Ngàn Thảo rất ít khi vì nhân sinh của mình mà lo lắng. Dưới tình huống này cái công việc kia nàng từ nó nó cũng đến từ nàng a. Huống hồ nàng cũng phải thực thích loại công việc này, hơn nữa nàng bây giờ còn có lựa chọn khác để mưu sinh a.

      Tan học Ngàn Thảo định sửa sang lại túi xách, chuẩn bị theo văn phòng rời lại đột nhiên thấy Lí Vũ đến trước mặt ngăn lại. Trong ấn tượng của Ngàn Thảo, Lí Vũ giống như cả ngày đều mang theo nhàn nhạt mỉm cười, thoạt nhìn khá bình dị gần gũi có chút tạp niệm, Lúc này Lí Vũ chính là mỉm cười như vậy, tựa hồ khóe miệng còn hơi cong lên “ Ta vội vã từ lớp học chạy đến, may mắn ngươi còn chưa có

      “Tìm ta có chuyện gì sao?”

      “Ngàn Thảo phải là đáp ứng làm người mẫu cho ta sao?” giống như lên án Ngàn Thảo tính tình hay quên, Lí Vũ gõ cái lên đầu nàng, động tác này hiển nhiên giống như vô cùng thân thiết, coi như tận lực kéo gần khoảng cách giữa hai người.

      theo Lí Vũ tới phòng học mĩ thuật, nơi này tường treo mấy bức tranh sơn dầu, góc tường hai bên lại đặt hai cái tượng thạch cao. cái giá đặt tượng lai lót rất nhiều tấm vải đủ màu sắc khác nhau.

      Quả nhiên là nơi sáng tạo nghệ thuật a, tuy rằng kết cấu đơn giản nhưng lại mang đậm hơi thở nghệ thuật. Ngàn Thảo dừng bước cạnh bức tượng nữ tử bán thân : “Rất đẹp”

      “ Ta đem ngươi họa ra chắc chắn so với nàng còn đẹp hơn” Lí Vũ cười tủm tỉm đưa cho Ngàn Thảo mảnh vải tơ lụa màu đỏ hình chữ nhật “Ngươi quấn nó vào”

      Ngàn Thảo cầm tấm vải ở trước ngực so so, đo độ dài ước chừng vừa vặn làm thành vòng giống như bộ váy dạ hội, hơn nữa đều có thể che lại bộ ngực và đôi chân. Nàng hướng Lí Vũ làm cái tư thế OK : “Ta thay ở nơi nào?”

      Lí Vũ chỉ chỉ đằng sau, nơi đó là cái phòng , là nơi bình thường dùng để nghỉ ngơi. Ngàn Thảo vào đổi trang phục xong lúc ra ngoài thấy trong phòng vang lên tiếng nhạc cổ điển du dương.

      Lí Vũ là dùng cái máy phát nhạc kiểu cổ. nhìn thấy Ngàn Thảo ra, ánh mắt ngơ ngẩn, mâu quang thoáng trầm, nhưng ngay sau đó liền tự nhiên dắt tay nàng, đem nàng kéo đến vị trí chuẩn bị sẵn, thân thể áp vào gần nàng, hơi thở như phả ra mặt Ngàn Thảo, giọng gần như nỉ non hỏi : “ Khúc nhạc violon này là của đại học G, dễ nghe sao?”

      Ngàn Thảo cảm thấy bản thân rất là bài xích cái hành động bỗng nhiên tiến lại gần này, muốn bước lùi về phía sau , bên hông lại bị bàn tay to giữ lại, đầu vai bị ấn xuống “Ngàn Thảo, Venus là nửa thân trần, váy là chỉ quây ở phía dưới mới đúng”

      Theo giọng của Lí Vũ, vải dệt vây trước ngực bị kéo xuống, Ngàn Thảo hai tay vội vàng che ngực, lại bàn tay nhanh hơn tháo áo ngực của nàng xuống. Lí Vũ mặt như trước mang theo tươi cười sạch , nhưng ánh mắt lại dâm tà chịu nổi, tham lam xoa nắn thứ mềm mại trong tay, đem Ngàn Thảo dùng sức đặt tại người mình, lấy ngực cứng rắn đem ma sát thân thể trần trụi của Ngàn Thảo “Như vậy mới dễ xem”

      Chẳng lẽ nữ thần cụt tay nàng là lại phải đem hai cánh tay mình chặt bỏ sao? Ngàn Thảo nghĩ tới cái đồng nghiệp thoạt nhìn thuần lương lại chính trực này tìm nàng là có mưu. Đều trách nàng đem ‘nguy hiểm’ đều đặt ở những tình tiết AV xem, xem việc trong đám phim Tiểu Văn gửi cho nàng còn có bộ là nàng xem chút sau có hứng thú nên xem tiếp, cho nên đến bây giờ mới phát việc nhờ vả này là hồi cạm bẫy, thêm nữa mỹ thuật lão sư này vốn còn là bằng hữu của nguyên chủ nên nàng lại lơ là cảnh giác.

      Lúc này Ngàn Thảo phi thường tưởng niệm cái quần jean vừa mới thay ra, bởi vì trong túi quần còn có cái chích điện phòng thân a…
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 12: Trong nguy hiểm lại sinh ra cái đại nguy cơ

      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Đều trách nàng đem ‘nguy hiểm’ đều đặt ở những tình tiết AV xem, xem việc trong đám phim Tiểu Văn gửi cho nàng còn có bộ là nàng xem chút sau có hứng thú nên xem tiếp, cho nên đến bây giờ mới phát việc nhờ vả này là hồi cạm bẫy, thêm nữa mỹ thuật lão sư này vốn còn là bằng hữu của nguyên chủ nên nàng lại lơ là cảnh giác.

      Lúc này Ngàn Thảo phi thường tưởng niệm cái quần jean vừa mới thay ra, bởi vì trong túi quần còn có cái chích điện phòng thân a…

      “Ngàn Thảo, ta nghĩ ngươi lại đồng ý đến, vốn tưởng rằng từ lần trước ngươi cự tuyệt ta, về sau hội tận lực lảng tránh cùng ta ở chung đâu” Lí Vũ phảng phất như nhìn nàng mê muội, còn biến thái ở cổ nàng hôn liếm. nắm Ngàn Thảo hàm dưới bắt nàng hé miệng đón nhận hôn. Cả năm luyện vẽ khiến ngón tay có chút thô ráp mà xoa nắn, ma sát trước ngực nàng, móng tay mới mọc hơi dài còn cố tình gãi vào điểm mẫn cảm ngực Ngàn Thảo khiến cho nàng sợ run thôi.

      Quả nhiên nữ nhân vật chính trong AV thân thể tố chất đều là mẫn cảm, sinh ra hết thảy đều vì XXOO, giống như là muốn bị chà đạp a. Lí Vũ chạm vào thân thể của nàng khiến gương mặt nàng cũng nhiễm tầng đỏ ửng, tuy rằng nàng là tự nguyện nhưng thân thể vẫn như cũ nóng lên, yết hầu đều phát khô, theo quán tính tưởng thân ngâm lên như trong AV.

      Lí Vũ vuốt ve gương mặt đỏ ửng của Ngàn Thảo, khàn khàn “Ngươi xem, ngươi là muốn ta”

      muốn” Ngàn Thảo cực nhanh phủ nhận, nâng chân lên hòng dùng chiêu lúc trước đối phó với Cao Đồ nhưng ngờ lại bị Lí Vũ bắt được. nắm giữ cẳng chăn của nàng, dùng sức kéo lên phía trước tách chân nàng vắt qua eo , lại đem nàng dựa vào tường, khóe miệng mang theo trầm tươi cười : “Từ sau khi bị ngươi cự tuyệt ta mỗi ngày đều ngủ yên, mỗi buổi tối đều nghĩ đến ngươi, nhưng là ngươi sao? Mỗi lần nhìn thấy ta đều làm bộ giống như chưa phát sinh qua chuyện gì, điều này khiến cho ta thực thương tâm”

      Ngàn Thảo kêu khổ ngừng, nàng căn bản biết Lí Vũ cùng nguyên chủ thân thể này từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn từng cự tuyệt , cho nên trong nhận thức của nàng đương nhiên là chuyện gì cũng chưa phát sinh qua rồi.

      “Buông ta ra! Ta là muốn cùng ngươi làm cái đồng nghiệp tốt mà thôi! buông ra ta kêu người tới!” Ngàn Thảo tay đánh lên người Lí Vũ

      Đánh nửa ngày cũng thấy có phản ứng gì, nàng ngẩng đầu lại thấy Lí Vũ nhìn mình ánh mắt trầm lại tựa tiếu phi tiếu. Trong lòng có chút chột dạ liền thêm câu “Ta gọi người hậu quả rất nghiêm trọng”

      “Ngươi cho là ta biết sao? Ngươi là luyến tiếc rời vị hôn phu của ngươi a” Lí Vũ ánh mắt như xà nhìn thẳng nàng, kiêng nể gì tay vuốt dọc theo sống lưng đường xuống phía dưới dừng lại tại cặp mông đẫy đà “Ngươi xem, nếu ta cho biết ngươi cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ, liệu còn muốn ngươi nữa hay ? Hơn nữa ngươi là lão sư, được phân về từ thành phố, là cái lão sư ưu tú, tiền đồ rộng mở, ngươi đem người kêu đến khiến bản thân thân bại danh liệt sao?”

      Dù Lí Vũ như vậy Ngàn Thảo cũng chưa chắc dám gọi người, đằng này nghe lời nàng lại càng có cảm giác kêu người tới bản thân đích xác chịu thiệt thòi. Lập tức nghĩ đến chiêu “Vậy nếu ngươi thả ta ra ta cắn lưỡi tự sát”

      Chỉ có thể là Quỳnh Dao a di đối nàng ảnh hưởng thực rất sâu

      “Cắn lưỡi tự sát?” Lí Vũ cười lại càng trầm hơn “Thử xem a” Dứt lời liền nắm hàm dưới Ngàn Thảo hôn trụ nàng, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ngừng khuấy đảo. Ngàn Thảo thể hô hấp chi ngô vài tiếng, tuy rằng nàng vừa rối cắn lưỡi tự sát chỉ là hù dọa mà thôi nhưng lúc này nàng phát bản thân cắn đến nổi đầu lưỡi.

      Cái khó ló cái khôn, nàng rốt cục cầm tượng thạch cao bên cạnh, ngẩng đầu lên định hung hăng ném về phía Lí Vũ, ngờ liền sớm kết thúc nụ hôn cho nên phát hành động quấy nhiễu của nàng.

      Cướp tượng thạch cao trong tay Ngàn Thảo, Lí Vũ lau nước bọt của hai người còn dính miệng, ánh mắt có chút đục ngầu chứa đầy dục vọng “Ngươi nghĩ là ta bắt buộc ngươi sao? Ta là muốn chờ chính ngươi tự mình tìm đến nga”

      Ngàn Thảo giật mình, cằm xém chút rơi xuống đất

      Có nhầm vậy? Đây phải là cái AV tình tiết sao? Tên cầm thú này làm sao lại hảo tâm đem nàng thả ra?

      Bất quá dù có nghi ngờ, Ngàn Thảo cũng rảnh mà suy nghĩ tiếp. Nàng nhanh chóng kéo tấm vải lên che bản thân sau đó phi thân vào trong phòng lấy tốc độ siêu cấp mặc lại quần áo. Đợi mặc xong, nàng lại mải mốt lấy tốc độ tên bắn chạy ra khỏi phòng tranh

      “Đúng rồi Ngàn Thảo, vừa rồi trong phòng thay đồ ta có an bài cái camera, cảnh ngươi lõa thể có lẽ đều bị ta chụp lại ” Lí Vũ chậm rãi , cùng Ngàn Thảo tốc độ tựa như hai cái trạng thái đối lập.

      Ngàn Thảo chuẩn bị mở cửa ra ngoài nghe vậy căm phẫn quay đầu lại “Cái gì?”

      “Ta rồi, ta bắt buộc ngươi, nếu Ngàn Thảo muốn lấy lại những bức ảnh này hoặc là nghĩ nó được phát tán lớp thậm chí là trong toàn trường …” Lí Vũ dừng lại chút “Liền tới tìm ta , sau đó chỉ cần đáp ứng cái cầu của ta là có thể lấy lại đám ảnh này rồi” tới đây Lí Vũ còn biến thái liếm liếm môi, khiến cho Ngàn Thảo trận rùng mình.

      Ngàn Thảo trong lòng phỉ nhổ vài tiếng, quả nhiên AV vẫn là AV, làm gì có chuyện đối mặt với tình tiết XXOO lại dễ dàng buông tha. Càng đáng xấu hổ là Lí Vũ còn bắt buộc nàng! Nếu dùng ảnh chụp uy hiếp nàng tính là bắt buộc cái gì mới gọi là bắt buộc đây?

      “Ta vốn định cho ngươi suy nghĩ tuần. Thế nào, tại có lựa chọn?” Lí Vũ nhìn Ngàn Thảo đứng ở cửa lộ ra ánh mắt giận dữ , tựa tiếu phi tiếu về phía nàng.

      Này là cái chuyện gì a! Nhìn cái tên sắc ma từng bước từng bước tiến lại gần, Ngàn Thảo nửa giây cũng muốn ở lại trong này, mải mốt mở cửa chạy ra ngoài, nhớ tới lời uy hiếp vừa rồi của Lí Vũ lại khỏi đau đầu. Chuyện kiểm tra thi cử gì đó đủ giày vò, hôm nay lại còn xuất thêm cái đồng nghiệp háo sắc, càng đau đầu là nàng thế nhưng lại bị bắt được nhược điểm, tuần thời gian suy nghĩ đối sách, nếu như nghĩ ra được cách gì kêu nàng sống tiếp thế nào a? Chẳng lẽ lại giẫm lên vết xe đổ như nữ chính AV?

      …..
      Trở về nhà, Ngàn Thảo vô lực ném túi xách lên sofa, trong phòng bếp truyền đến mùi rau xào thơm phức nhưng nàng hôm nay thực có tâm tình nào mà thưởng thức a.

      Ngả người lên ghế, nàng bắt đầu lục lọi lại tất cả những tình tiết AV xem hòng tìm đối sách. Có bộ nàng chính là chăm chú cẩn thận xem, có bộ lại luôn mau chóng tua đến đoạn kích tình cho nên đối với diễn biến trong phim có nhiều ấn tượng, chuyện lần này cho nàng rút ra cái bài học đó là --- --- xem AV cũng phải tôn trọng sáng tác của đạo diễn nha! Kích tình cái gì ngàn vạn lần nên nhảy cóc mà xem! Tình tiết hoang đường thế nào? Nhân vật chính bộ dáng khó coi thế nào? Xem diễn biến chỉ xem kích tình là xảy ra đại họa a!

      Cuối cùng phụ công nỗ lực của Ngàn Thảo, nàng rốt cục nhớ được đoạn ngắn AV, tuy rằng vụn vặt ràng, trật tự cũng cần phải sắp xếp lại , nhưng là nàng có tin tưởng có thể tìm ra manh mối.

      Nghĩ đến đây, Ngàn Thảo lại cảm thấy phiền muộn, nàng cư nhiên lưu lạc đến độ phải nghiên cứu nguyên nhân hậu quả XXOO của người khác T.T , cái cuộc sống như thế này biết đến bao giờ mới kết thúc đây. Đại khái nếu có ngày nàng thoát khỏi thế giới này có lẽ là tinh thần đối với cái chuyện XXOO mà bách độc bất xâm mất!

      Đúng lúc này sofa bên cạnh trầm xuống, Ngàn Thảo phục hồi lại tinh thần, phát Tân Xuyên ngồi xuống bên cạnh, người còn đeo tạp dề, hai tay vẫn còn bọt nước chưa khô, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu mà lại thâm tình.

      “Hôm nay sao lại về trễ như vậy, đói bụng sao, ta làm xong cơm rồi” Tân Xuyên hỏi

      Đại khái là mỗi cái trượng phu làm về đều hi vọng có thê tử ở nhà ôn nhu hiền lương làm cơm canh chờ sẵn , vậy mà hành động này của thể nghi ngờ là làm Ngàn Thảo hết sức cảm động. Bất quá có thể bởi vì bị đổi vai trò, nguyên bản người nên đứng ở phòng bếp bận rộn nhẽ ra phải là nàng nên Ngàn Thảo trong lòng dấy lên chút áy náy.

      “Có lẽ về sau ta đều phải về muộn, bởi vì trường học gần đây mới mở thêm lớp phụ đạo buổi tối, ta đều phải dạy đến 10 giờ mới xong”

      Tân Xuyên hơi nhíu nhíu mày, làm như đối với việc phụ đạo buổi tối có chút bất mãn : “ Vậy sau khi tan tầm ta đón ngươi”

      Vốn Ngàn Thảo là muốn cầu Tân Xuyên đón nàng, bởi vì nàng kiêng kị đám đồng nghiệp, học sinh hoặc là cả đám qua đường Giáp Ất Bính Đinh háo sắc a, nếu như Tân Xuyên đón nàng là cái bảo đảm tốt nhất. nghĩ đến lúc này Tân Xuyên lại chủ động ra, nàng càng cảm thấy vui mừng, kích động ôm lấy tay của “Lão công, ta muốn ăn cơm~”

      có biện pháp, Ngàn Thảo đối với đồ ăn là ham mê, hơn nữa thèm ăn cũng là loại biểu nàng vui vẻ nha. Hôm nay bởi vì có quá nhiều chuyện đả kích, Ngàn Thảo luôn ủ rũ, phấn chấn lên nổi, cũng chẳng thiết ăn uống gì, lúc này nhưng lại nhanh chóng khôi phục. Đây khẳng định cũng là loại sức quyến rũ của Tân Xuyên .

      Nàng có lẽ dần dần bị Tân Xuyên hấp dẫn , hơn nữa lại còn là vị hôn phu của mình, vốn nên như vậy…

      Cơm nước xong, Ngàn Thảo mang giáo án ra nghiên cứu, lại lâm vào bực bội

      Ngày mai là bắt đầu khóa học phụ đạo rồi, nàng còn có thể giảng cái gì cho đám học sinh kia đây? Coi như xong! Chờ bị đuổi việc thôi! , là nàng từ chức mới phải.

      Tính ra từ chức cũng rất tốt, nàng cũng cần cả ngày canh chừng đám cầm thú giáo sư cùng lang sói nam sinh suốt ngày như hổ rình mồi.

      Nhìn thấy Ngàn Thảo than thở, Tân Xuyên buông bản vẽ trong tay, đến sau lưng ôm lấy nàng, nhìn lướt qua giáo án “Làm sao vậy? Dạy học gặp vấn đề gì khúc mắc sao?”

      “A… chính là trường học muốn nâng cao thành tích của đám học sinh, ta lại biết làm thế nào để lên lớp giảng cho bọn dễ tiếp thu…” Ngàn Thảo lung tung cũng nghĩ Tân Xuyên lại tiến đến chăm chú xem giáo án trong tay nàng “Di? Mới dạy đến đây thôi sao?”

      Ngàn Thảo ho khan hai tiếng “Đương nhiên là , học đến chương 7, chỉ là ta lên lớp đều dạy theo cảm hứng nên có viết giáo án”

      Nàng đương nhiên từ khi xuyên qua đến bây giờ đều có viết giáo án, còn phần giáo án viết nội dung dạy học tinh tế lại tỉ mỉ trước đó đại khái là do nguyên chủ trước kia viết

      “Chương 7 a…” Tân Xuyên lật qua lại quyển sách Toán học, cũng ngồi bên cạnh nàng cùng nghiên cứu. Trong lúc Tân Xuyên bận suy nghĩ Ngàn Thảo bắt đầu quay sang xem xét bản vẽ của , mặt vẽ cái thiết kế tòa nhà, cơ hồ từng chi tiết đều tính toán hết sức tỉ mỉ, hơn nữa bên cạnh còn ghi lại rất nhiều công thức tính toán.

      Ngàn Thảo luôn luôn bội phục những người am hiểu những lĩnh vực mà nàng thông thạo, nhìn đến những công thức toán học này, Ngàn Thảo ánh mắt nhìn Tân Xuyên nhất thời trở nên lấp lánh, tràn đầy hi vọng.

      Lát sau Tân Xuyên theo sách toán học của Ngàn Thảo ngẩng đầu lên “Nghe ngươi đám học sinh kia đại đa số đều rất kém toán học, xem ra nền tảng vững, ngươi nên giảng lại cho bọn ít kiến thức cơ bản , có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn là tốt rồi”

      “Giảng như thế nào?”

      Tân Xuyên chỉ vào sách nhẫn nại giảng giải “Nơi này ta khoanh tròn lại còn có những trang ta đánh dấu, ngươi tập trung giảng cho bọn những công thức này là thành vấn đề!”

      Ngàn Thảo “…”

      Ngàn Thảo sợ Tân Xuyên nhìn thấu bản thân rành về toán học, liền dừng chút cẩn thận “Những gì ngươi ta đương nhiên minh bạch, ta chính là băn khoăn cái phương thức giảng bài, ngay cả bài toán đơn giản ta giảng lại trở nên phức tạp, cho nên ta nghĩ làm thế nào để đem bọn chúng giảng cách đơn giản ngắn gọn hơn, khiến cho học sinh dễ ghi nhớ”

      Tân Xuyên cũng nghi ngờ gì, như trước nhẫn nại giảng giải cho nàng, cuối cùng đem sách toán học vì Ngàn Thảo chia làm 26 phần, cũng giải thích cho nàng “ ngày ngươi dạy phần, vừa vặn 26 ngày còn lại 4 ngày ôn tập cho bọn , sắp xếp như vậy có lẽ là tương đối ổn thỏa”

      Tiếp đến mở ra trang đầu tiên “Trước ngươi hãy nhìn phần này , bên trong tổng cộng có 4 điểm cần lưu ý, ngày đầu tiên ngươi chỉ cần giảng lại 4 cái ví dụ mẫu tương ứng là được rồi. Cái ví dụ đầu tiên.. Ân… Muốn giảng đơn giản hơn bằng liền cùng bọn giảng như thế này …” Tân Xuyên nhàng ngồi phân tích cho Ngàn Thảo khiến nàng có cảm giác như lại lần nữa trở lại thời học sinh, mà Tân Xuyên chính là lão sư của nàng. Có điều vị lão sư này so với lão sư của nàng lúc trước quả còn tốt hơn gấp mấy trăm lần nha!
      Tuyết Liênsong ngư thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: Lại lần sa đọa~
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Tân Xuyên nhàng ngồi phân tích cho Ngàn Thảo khiến nàng có cảm giác như lại lần nữa trở lại thời học sinh, mà Tân Xuyên chính là lão sư của nàng. Có điều vị lão sư này so với lão sư của nàng lúc trước quả còn tốt hơn gấp mấy trăm lần nha!

      Ngàn Thảo biết bản thân vì sao có thể kiên nhẫn ngồi nghe Tân Xuyên giảng bốn cái ví dụ mẫu mà thất thần, có lẽ là do giảng bài rất dễ hiểu, rất thu hút ! Đến cả cái kẻ ngu dốt lại chán ghét toán học như Ngàn Thảo mà còn có thể vừa nghe hiểu, nếu làm lão sư nhất định cực kỳ thành công , là đại hồng nhân trước mặt hiệu trưởng a!

      Rốt cục xong, Tân Xuyên rời mắt khỏi quyển sách, lại thấy Ngàn Thảo nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị

      “Sao vậy?” Tân Xuyên hươ huơ tay trước mặt nàng

      có gì!” Ngàn Thảo cúi xuống che giấu ánh mắt nhu tình, tuy rằng nàng biết bản thân có muốn ở lại thế giới này vĩnh viễn hay , nhưng có loại người, chỉ cần gặp liền cảm giác vĩnh viễn muốn rời xa. tại ở cái thế giớ này, là gia đình duy nhất của nàng, cũng là người duy nhất mà nàng ỷ lại.

      Nàng may mắn gặp được Tân Xuyên, may mắn được ở bên cạnh ,hưởng thụ ôn nhu săn sóc, có thể làm việc cũng có thể xuống bếp, vừa biết kiếm tiền vừa biết chăm sóc gia đình, mang lại cho nàng cảm giác an tâm, cũng giúp nàng giải tỏa, chia sẻ mọi phiền não cũng ưu sầu. Nàng rất muốn quý trọng , đánh vỡ mọi cái kịch tình AV khốn kiếp ở thế giới này, giống như trong tiểu thuyết vậy, cả đời đôi, từ đây trong mắt chỉ có mình .

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng nhìn vì mình cầm bút viết, miệng lẩm nhẩm những công thức toán học. Loại cảm giác này rất ấm áp.

      Nghĩ đến lời uy hiếp lúc ban ngày của Lí Vũ, Ngàn Thảo có tâm tình nhìn đến sách vở, trong lòng tinh tế suy xét đối sách cũng thầm đặt ra rất nhiều cái giả thiết. Nếu lần này nàng thoát khỏi vận mệnh, trở thành đồ chơi của Lí Vũ, hoặc là phát triển tệ hơn, bị Lí Vũ giao cho sắc ma chủ niệm, lên con đường ‘nữ giáo sư nô lệ’, như vậy nếu Tân Xuyên biết được, liệu có còn nàng, liệu có thể để ý mà vẫn tiếp nhận nàng?

      thần người suy nghĩ Ngàn Thảo đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, nguyên lai là Tân Xuyên đem nàng ôm lấy, giống như tư thế ôm tiểu hài tử để vào trong lòng. Ngàn Thảo bị Tân Xuyên bế bổng lên, cảm thấy mất thăng bằng liền hai tay ôm lấy cổ “ Uy! Đêm khuya ngươi làm gì a!”

      “Cùng nhau tắm rửa a~”

      Ngàn Thảo “…”

      Bị ôm đến phòng tắm, Ngàn Thảo mặt vẫn là bộ dáng như ăn phải tỏi “Ta này Tân Xuyên, chúng ta có phải hay …. Ta là, khụ khụ… Còn chưa kết hôn mà như thế này có phải hay ổn lắm?”

      Dùng mông nghĩ cũng biết Tân Xuyên đem nàng ôm vào đây, nam nữ cùng nhau tắm là muốn làm gì, đều làm cả ngày, Tân Xuyên lại ngại mệt. Thể lực của là tốt a!

      Nghe xong lời của Ngàn Thảo, Tân Xuyên giật mình, sau đó ánh mắt liền trở nên nhu hòa, giọng run run mà ấm áp, giống như tận lực kiềm chế, lại có chút như vui mừng “Chúng ta cũng có thể kết hôn luôn”

      Cái gì? Lần này đổi lại là Ngàn Thảo giật mình. Nàng luôn nghĩ nguyên chủ của thân thể này cùng Tân Xuyên chưa có kết hôn là do hai người đều chưa muốn, dù sao tuổi còn trẻ, đối với kết hôn vẫn còn e ngại là chuyện bình thường. Nhưng là nghe xong lời của Tân Xuyên giống như là luôn nguyện ý chính là thân thể này của nàng là chưa có đáp ứng mà thôi.

      Nghĩ đến cái kia Tân Xuyên được nhắc đến trong AV, nữ nhân vật chính tuy bị cưỡng gian nhưng là lòng vị hôn phu của nàng, thời điểm uống sau cùng người XXOO vẫn quên kêu tên của , chẳng lẽ hai người kết hôn chỉ là chuyện trùng hợp sao?

      Thế giới này mang đến cho nàng rất nhiều điểm nghi vấn, bao gồm cả việc lúc trước Tân Xuyên có nhắc qua kiện hai người giận dỗi nhau, nàng đến bây giờ vẫn chưa biết đó là chuyện gì, có khi nếu càng tìm hiểu sợ là càng tìm ra cái tin tức gì khủng bố. Bởi vì nàng rất sợ vì những chuyện này mà dẫn đến cái kịch tình AV nào đó.

      ‘Phanh’ tiếng vang lên thanh cúc áo rơi xuống, Ngàn Thảo cúi đầu nhìn cổ áo bị mở ra, chiếc cúc bị tuột khỏi áo, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh.

      Tân Xuyên vô tội hướng Ngàn Thảo giải thích “Bởi vì chỗ đó cúc áo chặt, vừa rồi ta còn chưa có cởi được ra nó rớt mất”

      Ngàn Thảo cực kì châm chọc, chẳng lẽ ý của ngươi là cúc áo này rớt là vì ngực ta quá lớn chống đỡ nổi hay sao???

      Tân Xuyên có để ý áo sơ mi của Ngàn Thảo bị hỏng mà là cúi đầu xuống nghiêm túc tiếp tục tháo, nút lại nút, có chút giống như học sinh tiểu học tập mặc áo a “Ngày mai ta mua cho ngươi cái mới”

      Ngàn Thảo “…”

      Dùng cách của Tiểu Văn mà giải thích đêm nay Ngàn Thảo là lại lần sa đọa a!

      Ngày hôm sau Ngàn Thảo đến trường vốn định bằng chiếc xe đạp mới mua, nhưng dựa vào tình hình chiến đấu đêm qua, xem ra… nàng hôm nay xe đạp là có chút khó khăn.

      Bởi vì sao??? Do chân nhũn nha!!!

      Lại Ngàn Thảo tại sao lại muốn mua xe đạp, đó là bởi vì nàng biết lái xe, hơn nữa Tân Xuyên làm sớm, có cách nào đưa nàng . Còn vì sao có phương tiện giao thông công cộng nàng lại chọn? Này còn phải , nhớ đến lần đầu tiên đến thế giới này bị đám sắc lang sàm sỡ xe điện làm nàng vẫn còn sợ hãi, nàng thân mang nữ chủ AV thuộc tính, ngồi xe điện phải là gọi người khác đến sờ hay sao!

      Nhưng là vì tạm thời hôm nay có sức lực xe đạp nên liền quyết định bắt xe đến trường học. Nàng đứng bên đường dự định bắt cái taxi, mà sao hôm nay mới phát cái con đường này sao ít xe qua lại như vậy??

      Ngàn Thảo suýt chút nữa kiềm chế được tức giận mà ném đồ này nọ, bên người đột nhiên dừng lại cái xe đạp. Nghiêm Húc thân đồng phục chỉnh tề dừng lại trước mặt “Ngàn Thảo lão sư đợi xe sao? bằng để ta đưa ngươi đến trường”

      Ngàn Thảo nhìn lên đồng hồ, nếu lại đứng chờ chỉ sợ muộn mất, liền đáp ứng ngồi lên phía sau xe Nghiêm Húc. Làm nàng kỳ quái là hôm nay Nghiêm Húc sao lại muộn như vậy? Bình thường lên lớp luôn rất đúng giờ.

      Nghiêm Húc lái xe vững vàng, khi đến đoạn đường gập ghềnh đều cố ý chậm lại, sợ làm nàng xóc nảy. Tuy vậy, dọc đường vẫn là tránh khỏi những cú xóc . Mỗi lần như vậy cái mũi của Ngàn Thảo đều dính lên lưng Nghiêm Húc, bình thường nam sinh nhạc đều rất chăm chút cho bản thân, nhưng mùi vị người lại bất đồng, phảng phất như mùi lá trà xanh.

      Di? đến vị trà xanh nàng cảm giác có chút thèm ăn bánh ngọt nha…

      Rất nhanh đến trường học, Ngàn Thảo có chút chần chừ dám vào văn phòng, tuy rằng bàn làm việc của nàng cùng Lí Vũ cách rất xa nhau nhưng cái tên biến thái kia chỉ cần nhìn thấy khiến nàng cảm thấy dựng tóc gáy.

      Buổi sáng nàng có lớp, lại nghĩ văn phòng bèn quyết định sang tòa nhà của khối nhạc. Gần đây quá bận rộn, lâu cũng chưa có luyện đàn.

      Nghĩ như vậy Ngàn Thảo sau khi chia tay Nghiêm Húc liền sang nhạc lâu, nghĩ đến Nghiêm Húc lại gọi nàng lại, từ trong túi lấy ra hộp bánh ngọt tinh xảo đưa cho nàng, ánh mắt giả bộ nhìn về nơi khác, má có hơi chút ửng hồng “Đây là ta tặng cho lão sư”

      Ngàn Thảo chăm chú nhìn, cư nhiên là vị trà xanh! Nàng liếm liếm khóe miệng, là do ăn ở tốt mà, vừa nghĩ đến cái gì lại được đưa lên tận cửa.

      Nàng cười tủm tỉm tiếp nhận bánh ngọt, mỗ nữ được lấy lòng tâm hoa nộ phóng, quả là cái học sinh hiểu lòng lão sư ta a! Trong lòng vui vẻ Ngàn Thảo lại nghĩ đến mấy ngày nay hình như đúng là còn có gặp Nghiêm Húc , phần vì gần đây công việc bận rộn, thêm nữa từ sau khi kết thúc cuộc thi nhạc hai người liền ít cơ hội tiếp xúc hơn. Nhớ được hôm trước Nghiêm Húc còn nhắc đến với nàng về cuộc thi phân cấp, cho nên Ngàn Thảo liền hỏi : “Cuộc thi phân cấp như thế nào? Có thuận lợi ?”

      Nghiêm Húc thân hình dừng lại chút, chính là chỉ ‘ngô’ tiếng, cũng gì thêm cùng nàng cáo biệt, có chút giống với mấy ngày trước luôn cùng nàng hàn huyên vui vẻ.

      Ngàn Thảo nhìn theo bóng lưng Nghiêm Húc có chút buồn bực, nàng vào phòng tập mà Hữu Lệ thường dùng luyện đàn, bất tri bất giác thời gian trôi qua đến giờ tan học, tốp năm tốp ba học sinh ôm sách vở hành lang, líu ríu trò chuyện.

      Đột nhiên, nàng nghe được câu chuyện phiếm của mấy nữ sinh có nhắc đến cái tên rất quen thuộc, nữ sinh kia giọng điệu như là tiếc hận : “ Chính là Nghiêm Húc ở lớp ba a, nghĩ tới tại cuộc thi phân cấp lại biểu giống thường ngày, nghe đều vượt qua cấp 7 quốc gia, trong cuộc thi nhạc cũng là đảm nhiệm đàn violon chính, nghĩ tới trong cuộc thi phân cấp lần này lại đàn khó nghe như vậy”

      Lại có nữ sinh khác chen vào“Nga, đúng vậy, lần trước ta cũng có mặt tại cuộc thi phân cấp. Lúc đó quả thể tin được vào tai nga. là rất tàn phá thần kinh. làm sao lại có thể đàn ra thanh khó nghe như vậy”

      Bởi vì hai người xa dần nên nội dung cuộc đối thoại trở nên mơ hồ nghe , tuy rằng họ chuyện quả có hơi khoa trương nhưng có vẻ như đúng là Nghiêm Húc qua được cuộc thi phân cấp.

      Điều này sao có thể? Ngàn Thảo rất quen thuộc với phong cách nhạc của , cũng biết trình độ violon như thế nào, huống hồ Nghiêm Húc đàn violon đến cấp 7 quốc gia đều qua làm sao mà cấp 12 ở trường học lại có thể làm khó ?

      Cách phân cấp cũng như tiêu chuẩn đàn violon ở thế giới này cũng với thế giới lúc trước mà Ngàn Thảo sống đều giống nhau, đều là cấp 7 cả nước là cao nhất. Ở các học viện chuyên nghiệp cầu cao chút hàng năm tổ chức cuộc thi phân cấp cho học sinh lần, chẳng hạn như học viện Hợp Tà, đem cuộc thi phân cấp đàn violon chia làm 12 cấp bậc. Có thể tốt nghiệp thuận lợi hay chính là dựa vào cuộc thi này.

      Cửa phòng tập đàn bỗng nhiên bị đẩy ra, Hữu Lệ mang theo túi xách vào, nhìn thấy Ngàn Thảo khỏi sửng sốt “Di, Ngàn Thảo lão sư sao lại ở đây a”

      “Nga, ta là muốn luyện đàn chút. Đúng rồi Hữu Lệ, năm nay ngươi có xem cuộc thi phân cấp violon hay ?” Ngàn Thảo hỏi

      “Làm sao có thể~ ta là học đàn dương cầm mà, cuộc thi phân cấp của ta cùng ngày với bọn họ” Hữu Lệ khoát tay, đột nhiên nhìn thấy bánh ngọt trước mặt Ngàn Thảo, ánh mắt lập tức trở nên sáng ngời tiếp “Oa! Bánh ngọt trà xanh của cửa hàng Lục Lâm, ta hình như từng thấy qua Nghiêm Húc ở đó a”

      Có lẽ là Nghiêm Húc mua bánh ngọt này bị Hữu Lệ bắt gặp mà thôi, Ngàn Thảo suy nghĩ

      Hữu Lệ lại cầm miếng bánh bỏ vào trong miệng vừa ăn vừa mặc đồng phục của Lục Lâm, xem chừng giống như làm thuê ở đó”
      Tuyết Liênsong ngư thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 14: Nàng phải cố ý tàn phá mầm non của Tổ quốc đâu nha~
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Hữu Lệ lại cầm miếng bánh bỏ vào trong miệng vừa ăn vừa mặc đồng phục của Lục Lâm, xem chừng giống như làm thuê ở đó”

      Nghĩ đến buổi sáng gặp Nghiêm Húc học muộn hơn nữa nhìn tinh thần cũng có vẻ mệt mỏi, Ngàn Thảo khỏi kinh ngạc thốt lên tiếng “Hả?”

      Có thể đến học ở học viện nghệ thuật này đều là những học sinh có điều kiện gia đình khá giả, nhất là học nhạc. Bởi vì cầu của học viên đối với gia cảnh của học sinh vô cùng cao. Hơn nữa lần trước Ngàn Thảo nhìn thấy đàn violon mà Nghiêm Húc sử dụng đều là loại làm gia công, sắc dễ nghe mà cầm cũng rất thoải mái. Loại đàn violon như vậy giá tất nhiên hề rẻ. Nếu như vậy điều kiện gia đình Nghiêm Húc hẳn phải tốt mới đúng, vì sao lại muốn ra ngoài làm thêm?

      “Hữu Lệ, nhà Nghiêm Húc rất nghèo sao?” Ngàn Thảo hỏi

      “Hả?” Hữu Lệ mặt cũng lộ ra biểu cảm hoang mang “Theo ta được biết nhà điều kiện tốt lắm a, thời gian trước luôn là ngồi xe riêng đến trường, quần áo đồ dùng thoạt nhìn cũng đều hàng hiệu, hơn nữa có lần chúng ta từng đến thăm nhà , nhà ở trong biệt thự rất lớn a! So với biệt thự nhà ta còn muốn to gấp đôi”

      Ngàn Thảo nghe xong hình dung của Hữu Lệ lập tức chau mày, Hữu Lệ thấy Ngàn Thảo ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mình vội vàng ôm lấy đống bánh ngọt vào lòng, mặt lộ vẻ hoảng sợ “Ngươi muốn làm gì”

      “Ngươi thể ăn bánh ngọt của ta” Ngàn Thảo đằng đằng sát khí tiến về phía Hữu Lệ, Hữu Lệ nhìn thấy nàng như sắp cướp bánh của mình liền đau khổ giãy giụa, hơn nữa biểu tình bi thống hô lên “Vì sao a!”

      “Bởi vì nhà ngươi có biệt thự”

      Hữu Lệ “…”

      Hữu Lệ “Lão sư ngươi thể kì thị người giàu có, chúng sinh là ngang hàng ..”

      ra khỏi phòng tập, Ngàn Thảo ‘rộng lượng’ đem bánh ngọt lưu lại cho nàng, cũng lấy từ chỗ nàng đem hai cái vé spa miễn phí. Lúc đó biểu cảm của Hữu Lệ giống như là bị cắt da cắt thịt “Lão sư a, lần sau chấm bài thi cuối kì ta vẽ vào bài của ta ngôi sao năm cánh làm dấu hiệu, ngươi nhưng là nhớ cho ta điểm cao chút a…”

      “Nhiều lão sư chấm bài như vậy sao lại chắc chắn đến phiên ta chấm bài của ngươi? Hơn nữa… ta nhưng là lão sư có đạo đức nghề nghiệp nha”

      Hữu Lệ “…” Đạo đức của ngươi lúc cướp tấm vé spa của ta chạy đâu rồi ..

      Bởi vì có chút lo lắng cho Nghiêm Húc, Ngàn Hảo liền thuận tiện qua phòng tập nhìn chút, xuyên qua cửa sổ phát ra đoạn thanh bén nhọn mà hết sức khó nghe. Ngàn Thảo nhíu mày, người đàn bên trong là Nghiêm Húc?

      Đoạn nhạc này Ngàn Thảo rất quen thuộc, đó là khúc “Ma quỷ cười”. Đoạn này rất hay, vô cùng lãng mạn nhưng kéo lại rất khó. Nghiêm Húc kéo bản này vậy nhưng chút cũng lãng mạn mà ngược lại đúng ‘ma quỷ’ như cái tên của nó.

      Đẩy cửa bước vào, thanh đàn violon đình chỉ, Nghiêm Húc nhìn thấy người vào là Ngàn Thảo liền ngẩn người. Sau đó đặt đàn violon lên bàn phía sau, giống như là cố ý giấu , đứng lên dùng thân mình che lại “Lão sư sao lại đến đây?”

      Nhìn biểu cảm của Nghiêm Húc, Ngàn Thảo có loại suy nghĩ là sợ nàng, cũng là sợ cái gì, dù sao khi nàng bước vào Nghiêm Húc bộ dáng trông cũng hốt hoảng.

      “Ma quỷ cười? Ta quả thực nghe ra” Ngàn Thảo chế giễu sau đó tiếp tục hỏi “Ngươi qua được cấp 12?”
      Nghiêm Húc thân thể cứng đờ, giọng trả lời “Đúng vậy!”

      “Đem đàn violon của ngươi cho ta” Ngàn Thảo đối Nghiêm Húc vươn tay, nhưng qua lúc lâu, vẫn duy trì tư thế nhúc nhích, môi mím chặt giống như quyết định cái lựa chọn ảnh hưởng đến chuyện sống chết.

      “Đưa cho ta” Ngàn Thảo nhíu nhíu mày, nàng vì sao Nghiêm Húc lại khác thường như vậy

      “Lão sư, ta cần ngươi dạy” Nghiêm Húc rột cuộc mở miệng, sau đó đem đàn bỏ vào trong túi, muốn

      “Sư môn bất hạnh a !” Ngàn Thảo nổi giận, nàng giữ chặt tay của giọng điệu cứng rắn “Ngươi đứng lại đó cho ta”

      Nghiêm Húc quả dừng lại, Ngàn Thảo năm ngón tay mảnh khảnh đặt tay , trái tim rung lên nhịp, tay truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay nàng nhẵn nhụi, mềm mại, rất muốn nắm lấy nhưng lại thể rời ..

      Ngàn Thảo bị cảm xúc truyền đến tay làm cho nhíu mày, nàng cúi đầu nhìn tay của Nghiêm Húc, có chút thô ráp. Lòng bàn tay nổi lên mấy vết chai, ngón tay lại có rất nhiều vết thương còn mới, đây giống như bàn tay của nghệ sĩ đàn violon. Bởi vì họ luôn rất giữ gìn đôi tay của mình, để kéo đàn trong trạng thái mới nhất mới đúng.

      “Tay ngươi là chuyện gì xảy ra?”

      Nghiêm Húc có hé răng, vẫn đưa lưng về phía Ngàn Thảo, hề quay lại

      “Này!” Ngàn Thảo tự mình đem mặt Nghiêm Húc xoay lại, vốn định mắng chút nhưng nhìn đến ánh mắt lúc này lời sắp lại như bị nghẹn lại, vì nguyên bản ánh mắt luôn trong trẻo của lúc này lại chứa đầy sương mù, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy bất lực cùng mờ mịt.

      “Đừng quan tâm đến ta….” Nghiêm Húc gào lên rồi quay mặt , ánh mắt vốn đầy hơi nước , đến thời điểm đối diện Ngàn Thảo lại trở nên hồng hồng

      “Ngươi đến cùng là làm sao vậy?” Ngàn Thảo từ giật mình lấy lại tinh thần, bỗng thoáng nhìn đến cây đàn của ở trong túi lộ ra chút vì kéo vội, mặc kệ là chế tác hay là nước sơn mà , đây cũng phải là cái cầm tốt, được làm rất đơn giản thô sơ, so với cây cầm lúc trước là kém xa

      Đoạt lấy túi đàn trong tay Nghiêm Húc, Ngàn Thảo lấy đàn ra đặt tại cổ

      “Chi ca____” thanh vang lên chói tai tựa như tiếng nữ nhân thét chói tai giữa đêm khuya vắng lặng, tựa như tiếng dùng tay xé vải.

      Nếu như là người bình thường chỉ cảm thấy thanh như thế này cũng tàm tạm nhưng càng là người trong ngành thấy thứ thanh này chói tai, bởi vì lỗ tai của bọn họ rất thính, hàng năm luyện tập với nhạc khiến cho bọn cực kỳ nhạy cảm với thanh. Ngàn Thảo cũng tương tự như thế, nàng Nghiêm Húc là làm như thế nào luyện tập với cây đàn này, nếu là để nàng lấy nó luyện tập dù chỉ khắc cũng chịu nổi

      “Trong cuộc thi ngươi là lấy cái đàn này diễn tấu sao?”

      “Ân” Nghiêm Húc dừng lại chút “ sao cả, năm sau ta có thể thi lại”

      Ngàn Thảo nhớ lại lần trước bản thân bị tên nam sinh biến thái trói vào lễ đường sàm sỡ, Nghiêm Húc khi đó xuất cứu nàng, đánh nhau với còn làm hỏng đàn

      Nhớ được khi đó nàng còn xót xa thay cho , mà Nghiêm Húc cũng thản nhiên như bây giờ sao cả, còn có thể sửa” Liền sau đó chút để ý, trấn an nàng bị kinh hách

      tại nghĩ lại, Nghiêm Húc khi đó nhất định đem cây đàn kia sửa nhưng được, trong lòng đối với cây cầm gắn bó nhiều năm nhất định rất đau lòng, vậy nhưng vì lo lắng cho cảm thụ của nàng nên ra

      “..Nguyên lai vì chuyện lần trước mà cây cầm kia bị hỏng thể sửa được sao?” Ngàn Thảo hỏi

      sao hết. Cây đàn này chỉ là dùng tạm thời, tháng sau ta mua cái mới..” Nghiêm Húc đem cây cầm tay Ngàn Thảo lấy lại

      “Đừng với ta sao cả” Ngàn Thảo đánh gãy “Ngươi lãng phí thời gian học tập, lãng phí thời gian luyện đàn để làm thuê lấy tiền mua đàn sao? Ngươi tưởng mua cây cầm bao nhiêu? Có thể lấy tùy ý cái đàn để diễn tấu là được sao? Ngươi xem tay ngươi đều thành bộ dáng gì nữa.”

      câu sao cả đem mọi chuyện vứt lại sau lưng, ngay đến cả nàng cũng bị lừa. Vết thương tay Nghiêm Húc còn có vẻ mặt mệt mỏi kia nhất định đơn giản chỉ là làm thuê ở cửa hàng bánh ngọt như vậy, khả năng là mình kiêm mấy cái công việc, mà làm như vậy kiếm tiền rất nhanh nhưng là phi thường tổn hại thân thể, những vết thương tay của chính là bằng chứng ràng

      Nghe Ngàn Thảo Nghiêm Húc giống như bị chạm đến vết sẹo, nắm chặt tay cầm đàn, ánh mắt đầy hơi nước nhìn lướt qua Ngàn Thảo rồi cầm túi đàn tông cửa ra ngoài “Thực xin lỗi lão sư, ta phải lên lớp”

      Nhìn bóng lưng của Nghiêm Húc khuất dần hành lang, Ngàn Thảo đột nhiên cảm thấy thân hình cao lớn của có vẻ bất lực, hơn nữa cũng độc

      Nàng biết hôm nay có phản ứng khác thường như vậy khẳng định phải vì tức giận bản thân chất vấn về kết quả cuộc thi, chất vấn về việc làm thuê, nhưng Ngàn Thảo nghĩ ra nguyên nhân nào khác cho chuyện này cả.

      Trong đầu lại thoáng qua lời của Hữu Lệ, Nghiêm Húc trong nhà có rất nhiều tiền, Ngàn Thảo cảm giác có chút nghi hoặc. Nếu như nhà có tiền vậy tại sao còn phải làm thuê , vì kiếm tiền mua đàn mà đem bản thân biến thành cái bộ dạng này?

      Bởi vì lập tức liền phải lên lớp, Ngàn Thảo bèn quay trở về văn phòng chuẩn bị, đến chỗ góc hành lang đụng phải Thâm Tuyết lão sư,văn kiện trong tay rơi đầy đất.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Ngàn Thảo cúi đầu nhặt lên giúp nàng ta, Thâm Tuyết lão sư thoạt nhìn như muốn tiếp xúc với nàng, đem văn kiện tay Ngàn Thảo giằng lại “ có việc gì, lần sau chú ý hơn chút là được”

      Ngàn Thảo nghĩ lại có chút châm chọc, ngươi nha! ràng là xem lại do chính bản thân ngươi quá nhanh nhìn đường còn ai.

      Thâm Tuyết vỗ vỗ tập văn kiện vừa lấy từ trong tay Ngàn Thảo, động tác giống như là phủi bụi, trong miệng lầu bầu “Đều bẩn hết cả”

      Mẹ nó! Ngàn Thảo thề nếu bản thân là cái nam nhân nhất định ngay tại chỗ ‘giải quyết’ nàng! Nếu phải là quen thân nàng ta nàng nhất định lấy toàn bộ giấy tờ trong tay vo thành nắm ném lên người cái con người vô duyên trước mặt.

      Đột nhiên Ngàn Thảo liếc nhìn thấy tờ giấy trong tay Thâm Tuyết bên có rất nhiều ảnh chụp, đầu là ảnh chụp Nghiêm Húc, mà bên cạnh là cái chữ to : báo danh cuộc thi đàn violon ngày 8/12

      “Đợi ! Ngươi đừng vội !” Ngàn Thảo gọi Thâm tuyết lại sau đó giật lấy tờ giấy trong tay nàng ta. Thâm Tuyết lộ ra vẻ mặt sĩ tử có thể giết nhưng thể làm nhục, giữ chặt tay Ngàn Thảo kêu to “Ngươi làm cái gì vậy! Trả lại cho ta.”

      “Ngươi mới là làm cái gì đó. Đừng có chạm vào ta. Phi lễ a!” Ngàn Thảo đẩy ra cánh tay Thâm Tuyết, nàng ta hành động đột ngột dừng lại, lộ ra cái biểu cảm khinh bỉ lại ghê tởm

      Thời gian đấu vòng loại? Ngày 20/8? Di? tại là ngày 6/8 , kia chẳng phải là trận đấu sắp bắt đầu? Giám khảo có… Hả? Cư nhiên có cái tên đầu đất mặt than bệnh thần kinh Nguyễn Tây? Địa điểm … hội trường nhạc Robert… Ngàn Thảo trong lòng thầm ghi nhớ những thông tin giấy, sau đó đem trả lại cho Thâm Tuyết “Ta đâu có phải tìm học sinh của ngươi vay tiền, chính là xem tờ giấy mà thôi đâu cần mọn như vậy”

      Thâm Tuyết lập tức giận run người

      Trải qua cái chuyện này lại tạo nên cái hậu quả nghiêm trọng, đó là Ngàn Thảo lên lớp muộn a~ Ngàn Thảo đến bục giảng, ở bảng đen vẽ lên cái dấu nhân “Đây là cái gì?”

      “Dấu nhân” Có người

      cái số?”

      “Mười la mã?”

      Ngàn Thảo vừa lòng gật đầu “Các ngươi rốt cục biết đến suy nghĩ xem xét việc từ nhiều khía cạnh khác nhau rồi, bất quá kỳ thực nó chỉ là cái X..”

      Tất cả học sinh “…”

      “X là cái gì? X đại biểu là số chưa biết” Ngàn Thảo lại vẽ lên bảng cái Y, cùng với X tạo thành cái trục chữ thập “Chúng ta bình thường làm bài tập đều biết đến quan hệ giữa X và Y, tại Y là điểm thi giữa kì của các ngươi, còn X đó chính là nỗ lực, là cái thể đoán trước. Đừng nghĩ rằng các ngươi làm bài tập linh tinh đều có tác dụng, nếu như các ngươi làm bài 1 giờ, thậm chí là 1 phút đồng hồ, giá trị của X tăng lên 1 chút, Y tương ứng cũng tăng lên”

      Ngay lúc cả lớp vẫn còn đắm chìm trong suy ngẫm về lời của Ngàn Thảo, nàng đột nhiên đập bàn quát to tiếng “Tốt! Bài giảng của ta đến đây là hết! Mọi người tiếp tục làm bài tập !”

      “Lại làm bài tập a!” Trong lớp truyền đến tiếng than vãn thôi, bởi vì Ngàn Thảo nhưng để cho bọn tuần liền làm bài tập rồi đó.

      Hiệu trưởng nếu biết nàng tàn phá mầm non Tổ quốc như vậy tuyệt đối giết nàng a! Ngàn Thảo lẩm nhẩm trong lòng.



      _______________________________
      Haiz, đọc xong chương này cảm thấy tội cho Nghiêm Húc... Tuy rằng Luật Xuyên cũng rất tốt nhưng càng ngày càng thấy hai người họ ngang tài ngang sức, mỗi người 1 ưu điểm nha ~ ~
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :