1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tử Nguyệt (71c+3PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 25. Nguyên lai mới là nam chủ của nàng
      Vu Thịnh Ưu bị người thần bí kéo vào chỗ tối, người nọ tay có mê hương, khi che miệng nàng, trong nháy mắt nàng ngửi được mùi hương đó nên ngừng thở, khuỷu tay thúc về phía sau, nhưng nàng mới vừa rồi hít vào chút ít mê hương, cánh tay vô lực, công kích căn bản thể gây thương tổn.
      Đúng lúc khi nàng nghĩ mình nguy, đạo hàn quang xẹt qua, mũi kiếm sáng choang né qua Vu Thịnh Ưu đâm thẳng bóng đen phía sau nàng. Bóng đen dưới tình thế cấp bách đem Vu Thịnh Ưu đẩy về phía trước chắn kiếm, trường kiếm quay lại thu thế né qua Vu Thịnh Ưu, bàn tay chụp tới, đem nàng túm lại, kéo về phía sau, Vu Thịnh Ưu ngửi phải mê hương toàn thân hư nhuyễn, chỉ có thể để đẩy sang, ngã vào bụi cây, suy yếu đứng lên.
      Chỉ thấy phía trước trình diễn trận quyết đấu của hai đại cao thủ kiếm thuật. Người cứu nàng cư nhiên là Mạt Nhất. Chỉ thấy Mạt Nhất mặc thân hắc y, vẻ mặt lãnh nghiêm, thân hình như điện, y vĩ phiêu phiêu, kiếm trong tay hoa vũ vô cùng đẹp mắt. Người thần bí đánh lén Vu Thịnh Ưu võ nghệ cũng tầm thường. Hai người giao đấu mấy chục chiêu, thanh binh khí va chạm bén nhọn kích động ở trong khí, đâm, chém, phóng, dẫn, áp… lộ số kiếm thuật cơ bản do họ sử dụng lại mạnh mẽ, thuần thục, mang theo sát khí sắc bén lạnh như băng, hùng hổ công kích về phía địch nhân!
      Ngay lúc Vu Thịnh Ưu hứng thú theo dõi, trời bỗng nhiên rơi xuống viên đại cầu, tựa như rớt xuống trái bom nguyên tử, bịch tiếng rơi thân bóng đen, bóng đen ngay cả thời gian phản ứng cũng có, bị đại cầu đè người, đứng lên run rẩy vài cái liền nhúc nhích nổi ……
      Vu Thịnh Ưu sửng sốt…… Chẳng lẽ Ma Cầu Công trong truyền thuyết chính là đem chính mình ăn cho béo phì, sau đó đem toàn bộ sức nặng của bản thân để áp chế đối phương?
      Đại cầu áp thần bí nhân hôn mê xong, lăn vài vòng, lăn đến trước mặt Vu Thịnh Ưu, gương mặt phì nộn đầy vẻ tươi cười: “Lão bà, có việc gì chứ?”
      Vu Thịnh Ưu thân thể mềm nhuyễn, suy nhược : “Ta phải lão bà ngươi.” Dựa vào! Nàng là chịu đủ câu đối thoại này. Động động đầu ngón tay, chỉ chỉ túi hương bên hông, Bàn Tử hiểu ý đem túi hương cởi xuống, đưa tới trước mũi Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu ngửi ngửi, cảm giác khí lực chậm rãi trở về, túi hương này chính là lúc trước xuất giá tam sư huynh đưa nàng, túi hương này, đừng là độc dược bình thường, cho dù là độc dược lợi hại, kiến huyết phong hầu, uống vào đều ok…… Người chết, để lại túi hương…
      Nghĩ đến tam sư huynh bình thường ít lời, vẻ mặt luôn thoáng buồn, Vu Thịnh Ưu liền tức giận, mạnh mẽ đứng dậy, đến trước mặt thần bí nhân, đá cước, hung tợn hỏi: “! Là ai muốn bắt ta?”
      Thần bí nhân bị đá cái, mặt lộ ra dưới ánh mặt trời, là nam nhân diện mạo cực kỳ bình thường, bị Bàn Tử áp miệng sùi bọt mép, làm sao còn có tri giác.
      “Uy! Bàn Tử, ngươi áp chết rồi sao?” Vu Thịnh Ưu trừng mắt hỏi Bàn Tử.
      Bàn Tử tới, lắc đầu: “ có, ta chỉ là áp cho gãy hết xương cốt toàn thân thôi, chết được, Mạt Nhất, mang vào địa lao khảo vấn.”
      “Tuân mệnh, môn chủ.” Mạt Nhất cung kính gật đầu, tay nắm lấy nam nhân kia bước .
      “Từ từ, ta cũng phải .” Vu Thịnh Ưu biểu tình cực kỳ vặn vẹo : “Ta cũng phải khảo vấn .”
      “…… Này, khảo vấn máu me ghê rợn lắm.” Bàn Tử có chút cẩn thận .
      “Nga ~ máu me a.” Vu Thịnh Ưu đen mặt, máu me a…… Máu me…… Hắc hắc……
      “Ta sợ. Ta nhất định phải tìm ra hung thủ bắt phụ thân ta.” Vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt!
      “Vậy được rồi, chúng ta cùng .” Bàn Tử gật đầu đồng ý.
      Ba người rời , xuống lầu, vào địa lao, hoàn cảnh trong phòng giam quả nhiên giống như trong tiểu thuyết , trầm, hôn ám, phong từng trận, tràn ngập hàn ý, treo đầy tường đều là hình cụ.
      Mạt Nhất dùng xích treo thần bí nhân lên tường, dùng nước hắt cho tỉnh lại, vừa quay đầu chỉ thấy Vu Thịnh Ưu đứng ở trước vách tường treo hình cụ, vẻ mặt kích động hưng phấn, sờ sờ roi lát, lại sờ sờ xích sắt, lại nhìn đến thiết bổng, kim sắt, bàn chông. Nàng hưng phấn hai tay nắm chặt, vẻ mặt kích động vặn vẹo vài cái, sau đó xoay người lại, hai mắt ánh lên tia sáng quỷ dị nhìn thần bí nhân : “Bắt đầu !” Nghiêm hình bức cung a nghiêm hình bức cung! Dùng roi trước hay dùng xích sắt trước a? Di hì hì!
      Cho dù là sát thủ chuyên nghiệp, hay là gián điệp, nhìn đến ánh mắt của Vu Thịnh Ưu kia, đều nhịn được rùng mình.
      Mạt Nhất lạnh lùng hỏi: “Tên.”
      khí trầm mặc, Mạt Nhất cũng buồn liếc mắt, nâng tay, ngón tay khẽ động, cầm ngọn roi bên người lên, ánh mắt lạnh lùng, cổ tay khẽ nhích, roi ‘xoát’ tiếng vung lên, trước ngực người thần bí lập tức hằn lên vệt máu dài.
      Mạt Nhất cũng vội, nhanh chậm tra tấn , khí trầm thấp áp lực dọa người, đây là khí nhà lao thường phải có, nhưng mà, hôm nay, lại có người, nữ nhân, hai tay ôm gò má đứng ở góc, hai mắt lóe ánh sáng nhìn hết thảy, thực khốc a ~ thực khốc a ~ a……!
      Lãnh khốc Mạt Nhất, thiết diện Mạt Nhất, Mạt Nhất vung roi, Mạt Nhất mặt chút thay đổi, cực giỏi! Cực giỏi a!
      “Lão bà…… Lão bà…… Nàng làm sao vậy?” Bàn Tử vươn đầu ngón tay béo múp chọc chọc người nào đó vẻ mặt say mê nhìn Mạt Nhất.
      Mà người nọ cư nhiên phản bác lại câu ‘ta phải lão bà ngươi’ như bình thường.
      Bàn Tử theo ánh mắt Vu Thịnh Ưu nhìn lại…… Mạt Nhất, thủ hạ của Mạt Nhất, Mạt Nhất soái bằng ngón tay út của , lão bà hẳn là phải nhìn gã đến mê mẩn.
      phải Mạt Nhất, phải thần bí nhân, như vậy…… Trọng điểm là ngọn roi tay Mạt Nhất sao?
      Đinh tiếng, trong đầu Bàn Tử xuất thanh vang dội, Bàn Tử đưa tay: “Mạt Nhất.”
      Mạt Nhất dừng tay, thản nhiên nhìn lại: “Môn chủ.”
      “Roi cho ta.”
      Bàn Tử cầm roi, đến trước mặt thần bí nhân, cũng học bộ dáng Mạt Nhất vung roi, vừa vung còn vừa tranh thủ thời gian nhìn trộm Vu Thịnh Ưu, chỉ thấy Vu Thịnh Ưu vẻ mặt mê say, bỗng nhiên biến thành nhíu mày chán ghét !
      Vu Thịnh Ưu xoay người nhìn Bàn Tử, vì sao, vì sao Bàn Tử tra tấn người nhìn giống như là con quay vậy, ách…… Nhìn được, rất mỹ cảm !
      Lắc đầu, giận dữ : “Bàn Tử, ngươi nghỉ ngơi chút , để cho Mạt Nhất đánh.”
      Bàn Tử nhíu mày, hóa ra nàng mê phải roi, đem roi đưa cho Mạt Nhất.
      Mạt Nhất tiếp tục vung roi, người nào đó mê! Bàn Tử đánh, người nào đó chán ghét!
      Mạt Nhất vung! Mê!
      Bàn Tử đánh! Chán ghét!
      Vung! Mê!
      Đánh! Chán ghét!
      Bàn Tử nổi giận! Vì sao, vì sao, vì sao? Nàng rốt cuộc mê ở điểm nào? Vì sao Mạt Nhất vung roi tra tấn người nàng liền mê chứ? Vì sao lòng của phụ nữ khó đoán như vậy? mặc kệ! Nắm tay, bỏ lại roi rống: “Mạt Nhất!”
      “Môn chủ.” Mạt Nhất ngẩng đầu, ngữ khí hề phập phồng.
      “Tra tấn mạnh cho ta!”
      “Tuân lệnh.”
      Nếu nàng thích xem Mạt Nhất đánh, vậy để cho nàng xem cho đủ , ai……
      Vu Thịnh Ưu lại lần nữa mê muội nhìn Mạt Nhất, oa, rất máu lạnh, rất ngược, rống rống, rất giống lãnh khốc công trong tiểu thuyết đam mỹ , úc ~ thực tuyệt ~!
      Mãi cho đến buổi tối lúc ngủ, đầu óc Vu Thịnh Ưu vẫn còn nhớ tới hình ảnh Mạt Nhất cầm roi tra tấn người, soái khí vung cổ tay, ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt găm đen tuấn, thân hình cao lớn mà cường tráng, hết thảy hết thảy đều hoàn mỹ a!
      Nàng Vu Thịnh Ưu…… Có vẻ muốn hồng hạnh vượt tường ……

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 26. Rốt cục gặp lại
      Từ đó vài ngày về sau, Vu Thịnh Ưu cực kỳ say mê Mạt Nhất, mỗi ngày đều đúng giờ tới địa lao xem Mạt Nhất tra tấn người, quả thực giống như làm, sót ngày nào. Quỷ dị là, Vu Thịnh Ưu cực mê lúc Mạt Nhất vung roi, khi ngừng tay, dùng thứ khác, vẻ mặt si mê của nàng lại nhanh chóng biến mất thấy.
      Thần bí nhân kia cũng là con người rắn rỏi, mặc kệ Mạt Nhất tra tấn như thế nào, đều chữ khai, toàn thân tất cả đều là vết roi, quần áo tả tơi bắt tại người, mỗi roi quất qua, quần áo đều có nguy cơ còn có thể che được bộ vị trọng yếu. Mỗi lần Vu Thịnh Ưu đều tràn ngập chờ mong, chờ quần áo hóa thành mảnh , bay xuống, lộ ra xxx! Nga ha ha ha! ( =”= bó tay với Ưu tỷ )
      Nhìn ánh mắt nàng sáng lên quỷ dị, dọa Ái Đức Ngự Thư lo sợ phải hạ lệnh, chỉ có thể đánh thân , được đánh ở hạ thân .
      Mạt Nhất kiên trì quán triệt tư tưởng môn chủ, quần của thần bí nhân, hoàn hảo tổn hao gì vẫn ở người. Khiến cho Vu Thịnh Ưu thực thất vọng.
      Hôm nay, Mạt Nhất quất tới tận giờ Ngọ, vẫn chưa thu được chữ, lãnh vứt bỏ ngọn roi trong tay, quay đầu với Vu Thịnh Ưu: “Tiểu thư, biểu diễn chấm dứt.”
      “A?”
      “Kế tiếp, là nội dung người nên nhìn.”
      Vu Thịnh Ưu trợn to mắt, trong đầu có thanh nổ ầm vang, nên nhìn a nên nhìn a, 18 cấm a 18 cấm, ooxx a ooxx chẳng lẽ…… Chẳng lẽ: “Chẳng lẽ ngươi muốn tìm thiệt nhiều nam nhân ‘x’ ?” Hưng phấn hưng phấn! (khụ, ‘x’ kiểm duyệt =”:)
      Thần bí nhân kiệt sức, sắc mặt lập tức xanh mét.
      Mạt Nhất đạm mạc nhìn nàng, lắc đầu, cũng gật đầu.
      Xem ra đoán sai: “Chẳng lẽ là lăng trì, cắt từng mảnh từng mảnh thịt xuống, hay là róc hết thịt ở bụng, toàn thân chỉ còn xương trắng?”
      Thần bí nhân bị dọa muốn chết, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
      Mạt Nhất liếc mắt cái, nhãn thần chợt lóe, vẫn là gật đầu.
      Ồ…… Lại đoán sai: “A! Ta biết, có phải ‘rửa mặt chải đầu’ hay ? Chính là đun thùng nước sôi, đem người thả vào bên trong nấu, đừng nấu chín, vừa nấu vừa lấy cái bào, bào thịt xuống?” Vu Thịnh Ưu vừa vừa làm động tác bào thịt. :)))
      “Để cho ta chết, để cho ta chết ! Mạt Nhất, nếu ngươi là nam nhân khiến cho ta chết ! Làm cho ta chết! Cho ta cái chết thống khoái .” Thần bí nhân điên cuồng quát to.
      Mạt Nhất quay đầu, sắc mặt đổi.
      Vu Thịnh Ưu gãi đầu, kỳ quái nhìn thần bí nhân: “Mạt Nhất có phải nam nhân hay cùng việc ngươi có chết hay có quan hệ gì, ngươi phải chết, hay là được sống, quyền quyết định ở tay chính ngươi, chỉ cần ngươi ra chủ tử của ngươi là ai, chúng ta tha cho ngươi.”
      Thần bí nhân ánh mắt lóe lóe, lại ảm đạm trở lại, cúi đầu. Xem ra đánh chết cũng khai ra.
      Mạt Nhất trầm liếc mắt cái, gương mặt tuấn dậy nổi tia gợn sóng: “Tiểu thư, mời ngài ra ngoài.”
      Vu Thịnh Ưu lắc đầu, : “Coi như hết, thả .” Nàng phải thánh mẫu, muốn bắt nàng, nàng để cho Mạt Nhất tra tấn chết sống lại, cũng coi như người vì nàng mà bị tra tấn chí tử, nàng vẫn là có chút…… Ách, hạ thủ. Được rồi, nàng thừa nhận nàng là thánh mẫu ! Khinh bỉ chính mình. ( tỷ còn tự kỷ hơn Ngự Thư ca =”:)
      Mạt Nhất phất tay, hai gã ngục tốt tả hữu đưa Vu Thịnh Ưu ra khỏi địa lao, Vu Thịnh Ưu cước đạp cửa, quay đầu nhìn lại địa lao trầm hắc ám, Mạt Nhất lạnh lùng lãnh khốc thẳng tắp đứng ở nơi đó, hắc y, tóc đen, con ngươi đen tia sáng, Mạt Nhất, như thế thích hợp với hắc ám, giống như là trời sinh phải như vậy, Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên có loại xúc động muốn kéo ra khỏi đó.
      Cuối cùng liếc nhìn thần bí nhân, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, nàng cùng đều biết, chờ đợi chính là hình phạt tàn khốc, tra tấn cho tới chết……
      Nhưng nàng cứu , cũng giống như tự cứu chính mình. Vu Thịnh Ưu quay đầu, ra ngoài, dưới ánh mặt trời nóng rực, lại tuyệt cảm thấy ấm áp.
      Vu Thịnh Ưu trở lại phòng, bàn thức ăn vẫn giống như lúc nàng , chút cũng chưa động, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, năm ngày, năm ngày đều nhìn thấy Viễn Hạ, từ ngày bắt được thần bí nhân kia, Cung Viễn Hạ cũng thấy xuất , Vu Thịnh Ưu thậm chí hoài nghi thần bí nhân bị bắt chính là , cho nên nàng thử dùng sức kiểm tra mặt thần bí nhân, nhưng cũng phải là dịch dung.
      Cung Viễn Hạ đến tột cùng là đâu? Là xảy ra chuyện, hay là mình bỏ trước.
      Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, tay phải nâng cằm, khẽ bóp ngón tay, bỏ trước mình, như vậy, chỉ có khả năng.
      Vu Thịnh Ưu buông tay, hét lớn tiếng: “Bàn Tử –!”
      đầy năm giây, viên đại cầu lăn vào, Vu Thịnh Ưu trước khi mở miệng liền : “Ta phải lão bà ngươi.” Những lời này, mặc kệ thế nào cũng phải , bằng thay đổi trình tự, để nàng trước .
      Ái Đức Ngự Thư nhíu mày nhìn nàng, có chút mất hứng, lạc thú duy nhất bị nàng tước đoạt. Cho dù nàng thừa nhận, nhưng là cũng cho nghiện a.
      “Này Bàn Tử.” Vu Thịnh Ưu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, ý bảo ngồi, Ái Đức Ngự Thư vừa cười meo meo vừa ngồi xuống.
      Vu Thịnh Ưu, con mắt vòng vo chuyển, thử hỏi: “Ngươi gần đây…… Có thấy con chuột trong phòng ta hay a?”
      Ái Đức Ngự Thư cầm lấy đĩa điểm tâm bàn, ăn miếng lại miếng, vừa ăn vừa lắc đầu, miệng phun bột điểm tâm : “Con chuột? có a, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua con chuột. Nếu thấy, nhất định giúp nàng đánh chết nó.”
      Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn , muốn tìm ra tia sơ hở mặt , nhưng mặt Bàn Tử, trừ bỏ tham ăn cái gì cũng có .
      Chẳng lẽ, thực phải bắt? Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng gục đầu xuống, cái tên Cung Viễn Hạ kia, lẽ lại cẩn thận bị kẻ nào khác bắt rồi. Có nên cầu Bàn Tử tìm cứu về ?
      Ái Đức Ngự Thư nhìn Vu Thịnh Ưu gãi đầu lo lắng, trong mắt lên tia tức giận cùng ngoan. Mà khi Vu Thịnh Ưu lại ngẩng đầu nhìn , lại trở thành Bàn Tử tham ăn.
      “Cái kia…… Bàn Tử a.” Vu Thịnh Ưu cẩn thận hỏi: “Ta nghe , Quỷ Vực môn cơ quan thiết lập rất nhiều, vì sao thần bí nhân có thể dễ dàng trà trộn vào như vậy a?”
      Ái Đức Ngự Thư cười: “Ta cố ý.”
      “Ách?”
      “Cố ý triệt cơ quan ở số nơi, phóng số kẻ có ý đồ quấy rối tiến vào, chờ tới khi người nên vào vào rồi, đóng cửa lại, bắt chuột trong bình.” Bàn Tử cười thực xinh đẹp: “Xem, tại phải bắt được chuột rồi đó sao.”
      Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên cảm thấy chốc vừa rồi nhìn thấy hình ảnh nhị sư huynh, diện mạo tuấn mỹ, lại mang theo tà khí, mỗi lần làm chuyện xấu, mặt xuất biểu tình giống Bàn Tử vừa rồi, tà ác, vui sướng khi người gặp họa, lại đắc ý vô cùng.
      “Ngươi bắt Cung Viễn Hạ.” Vu Thịnh Ưu lãnh nghiêm mặt, lời nàng phải nghi vấn, mà là khẳng định.
      “Cung gia tam thiếu gia.” Ái Đức Ngự Thư cười nhạo: “Chỉ mâm điểm tâm cũng đủ sa bẫy, biết là do rất tín nhiệm nàng, hay là rất khinh thường ta.”
      Vu Thịnh Ưu vỗ bàn đứng lên: “Ngươi bắt làm gì! Mau thả ra.”
      Ái Đức Ngự Thư lắc đầu: “Ta tin Cung gia, tin bất luận kẻ nào, ta muốn bảo hộ nàng, bất cứ kẻ nào tiếp cận muốn mang nàng , đều là địch nhân.”
      “Viễn Hạ phải địch nhân.” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn .
      “Ưu, nàng chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi, chỉ cần tin tưởng mình ta.”
      Đây là lần đầu tiên Ái Đức Ngự Thư cẩn thận kêu tên của nàng, kêu nàng là Ưu, chỉ chữ, lại mang theo vô hạn thân mật cùng thương.
      Nhưng Vu Thịnh Ưu cũng cảm kích: “Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi, Viễn Hạ là chú em ta, là thân nhân của ta, ngươi mau thả .”
      “Nàng yên tâm, ta làm khó . Ta chỉ là thích luôn nửa đêm đến phòng nàng mà thôi.”
      “Ngươi sớm biết đến đây.”
      “Ha ha, ở địa bàn của ta, cho dù chỉ là con ruồi bọ tiến vào ta cũng biết, cho nên Ưu, ai có thể ở trong này thương tổn nàng.” Ái Đức Ngự Thư xong đứng dậy, đến bên cửa sổ, ngửa mặt lên trời nhìn trời xanh, lại bỏ thêm câu: “Đương nhiên, cũng có người nào có thể từ nơi này đem nàng ra ngoài.” ràng cho nàng, nơi này là địa phương an toàn nhất, cũng là có ý để nàng rời , cho nàng thấy thủ đoạn của , là muốn cho nàng biết, phải ngốc tử như Cung Viễn Tu kia, nàng đừng nghĩ dễ dàng đào tẩu khỏi .
      Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn , vì sao bỗng nhiên thay đổi nhiều như vậy, tựa như từ người ngươi gì cũng nghe, bỗng nhiên tóm lấy ngươi, trói ngươi, bẻ quặt tay ngươi : Mẹ nó, từ giờ trở lão tử làm chủ. Ngươi ngoan ngoãn cho ta!
      Ái Đức Ngự Thư nhìn Vu Thịnh Ưu bị đả kích nặng nề vẻ mặt ngưng trọng, bỗng nhiên cười tiếng: “Nàng sợ hãi cái gì?
      “Thúi lắm! Lão nương lại sợ ngươi?”
      Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng, ánh mắt chân thành: “Ta thương tổn đến nàng.”
      “Ngươi trước đem Cung Viễn Hạ thả ra rồi sau.”
      “Từ từ , chờ rồi, ta thả.” Ở trong mắt Ái Đức Ngự Thư, Cung Viễn Hạ phải địch nhân, cũng xứng làm đối thủ, chỉ là lợi thế.
      “Chờ ai ?” Vu Thịnh Ưu hỏi.
      Ái Đức Ngự Thư lắc lắc ngón tay, tự nhận là tiêu sái cười: “ cho nàng.”
      “Bàn Tử đáng chết!” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn bóng dáng rời hạ giọng .
      Ái Đức Ngự Thư ra khỏi phòng, vì nàng săn sóc đóng cửa lại, về phía trước vài bước, gương mặt tràn đầy tươi cười bỗng trở nên ngưng trọng.
      Cho dù Ái Đức Ngự Thư , ban đêm Vu Thịnh Ưu cũng biết được đáp án.
      Buổi tối nàng ngủ say sưa, người bỗng nhiên cảm thấy nặng, mở mắt ra chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú, dán tại người mình, chính là khuôn mặt mình luôn ngày đêm nhớ tới, chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú đó ôm nàng, gắt gao, buông tay.
      “Ngươi…… Sao ngươi lại tới đây?” Vu Thịnh Ưu cơ hồ kích động ra lời.
      “Rất nhớ nàng.” Người tới gắt gao ôm lấy nàng, đem mặt dán người nàng, cọ tới cọ lui, tham lam hít lấy hương vị của nàng, nỉ non: “Viễn Tu rất nhớ nàng.”
      Vu Thịnh Ưu nháy mắt cảm động khóc, sống mũi cay cay, đưa tay ôm : “Ngốc tử, ta cũng rất nhớ ngươi.”
      “Nương tử……”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 27. Đừng dụ dỗ ta
      mình ngươi đến?” Vu Thịnh Ưu ôm Cung Viễn Tu giọng hỏi.
      “Nhị đệ cũng đến đây.”
      “Người đâu?”
      biết, đem ta đưa đến cửa rồi .”
      rồi?” Vu Thịnh Ưu nhíu mày, người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
      “Nương tử, ta mệt.” Cung Viễn Tu cọ cọ cổ của nàng, trong đôi mắt dài hơi sương mù.
      Vu Thịnh Ưu đáy lòng mảnh mềm mại, bản năng làm mẹ của nữ nhân nháy mắt bùng nổ, sờ sờ mái tóc mềm mại của , vỗ lưng, ôn nhu : “Mệt nhọc, vậy ngủ .”
      “Ta dám ngủ.” Cung Viễn Tu đem mặt chôn ở mái tóc của nàng rầu rĩ : “Ta sợ ta ngủ, lại thấy nương tử.”
      “Ngốc tử.” Vu Thịnh Ưu ngay cả quả tim cũng mềm nhuyễn ra, nàng dùng sức ôm chặt , : “Ta rời ngươi.”
      “Nương tử, nương tử, Viễn Tu tìm nàng lâu, vẫn tìm, vẫn tìm, tìm khắp……” Cung Viễn Tu vừa vừa nặng nề ngủ, rốt cục tìm được nương tử nhà , rốt cục tìm được bảo bối của , như là buông được toàn bộ tâm tư, gắt gao ôm Vu Thịnh Ưu chậm rãi ngủ, cánh tay , như là gọng kìm, ôm chặt lấy nàng, khiến nàng có khả năng rời .
      “Thực xin lỗi.” Vu Thịnh Ưu giọng , hấp hấp cái mũi, giọng thầm: “Cho dù ta sai lầm, ngươi cũng đừng đè nặng ta như vậy a, nặng muốn chết……”
      ra Cung Viễn Tu vẫn còn duy trì tư thế như lúc đầu, cả người đặt ở người nàng, hai tay vòng qua lưng nàng, đem nàng gắt gao ôm trụ, hai người thân thể hề có khe hở.
      Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Tu dán người nàng ngủ say, gương mặt tuấn, mặc dù có chút tiều tụy, nhưng vẫn có thể soái làm cho người ta tim đập gia tốc, máu mũi giàn giụa, đôi mắt vầng thâm hơi đen, xem ra, rất lâu chưa từng ngủ yên. Vu Thịnh Ưu muốn đưa tay chạm vào mắt cùng gương mặt , đáng tiếc hai tay của nàng đều bị gắt gao ôm trong ngực, nàng hơi hơi động, an ổn nhăn lại tuấn mi, giống như con chó dùng hai má nhàng cọ cọ mặt nàng, ôm càng chặt, vặn vẹo vài cái. Vu Thịnh Ưu vẻ mặt đỏ bừng toàn thân cứng ngắc.
      Yên lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, được rồi, ta cũng là nữ nhân bình thường vậy!
      Nhưng mà! Ta muốn là nam nhân a, ta muốn là nam nhân, nếu là nam nhân tại liền lay tỉnh , sau đó xông qua, cười gian, nuốt nước miếng tham lam, sắc lang bắt đầu cởi quần áo , cởi hết, nơi nơi sờ loạn, miệng còn kêu gào đói khát : Ta làm loạn, ta làm loạn! Làm loạn rồi chịu trách nhiệm ! Sau đó điên cuồng bắt đầu ooxxxxoo! Rống……! tiếng lang rống lên, qua lâu…… lang huyết sôi trào mới bình tĩnh lại. ( =”= Ưu tỷ…cầm thú hết nổi)
      Phù ngạch, lắc đầu, ai, ta là rất cầm thú !
      Người người nàng, lại trong lúc vô ý vặn vẹo vài cái, phun! Lang huyết a — sôi trào ! Rống rống ~! Tiểu vũ trụ a — bùng nổ ! Ngươi muốn khiêu chiến cực hạn của ta sao! Ta thực muốn xâm phạm ngươi a!!
      Phòng bên này lang huyết sôi trào, sóng nhiệt cuồn cuộn, phòng bên kia giống như rơi vào hầm băng, đằng đằng sát khí.
      “Ngươi dựa vào cái gì cùng ta đàm phán.” Ái Đức Ngự Thư lạnh lùng nhìn nam tử tuấn tú tuyệt luân, gương mặt ôn nhu đầy ý cười trước mắt, đắm mình trong ánh sáng Minh Nguyệt, tản ra hương vị làm cho người ta mê muội, gió đêm mềm thổi bay, trong vườn hoa Trường Xuân nở tung, theo gió phi vũ bên người .
      “Chỉ bằng tên của ta.”Nam tử cười khẽ: “Cung Viễn Hàm.”
      “Ngươi khỏi tự cho mình rất đáng giá .” Ái Đức Ngự Thư cười lạnh tiếng nhìn nam tử kia. biết nam tử kia là Cung Viễn Hàm, sớm biết y đến, cũng chuẩn bị tiếp chiêu, lại nghĩ đến Cung Viễn Hàm cư nhiên mình người, nhàn nhã giống như tản bộ, tiêu sái ở hoa viên nhà ngắm hoa ngắm trăng thưởng phong cảnh. Nhìn thấy tới, nhìn thấy Mạt Nhất xuất kiếm, sát khí lạnh như băng nhằm thẳng phía mình, y chỉ lạnh nhạt quay đầu, cười vân đạm phong khinh, mặt hề có tia sợ hãi.
      Chỉ thấy Cung Viễn Hàm hơi hơi nâng tay bắt lấy đóa hoa bay qua mặt , mỉm cười dùng ngón út và ngón cái xoa vài cái, trong nháy mắt, đóa hoa giống như mảnh phi đao bay về phía Ái Đức Ngự Thư, Ái Đức Ngự Thư mắt cũng nhíu, đưa ngón tay kẹp lấy đóa hoa, nghi hoặc liếc Cung Viễn Hàm cái, lại đưa mắt nhìn cánh hoa, gắt gao nhíu mày, xiết chặt tay, khi mở ra, chỉ còn bột phấn.
      Ái Đức Ngự Thư phất tay, Mạt Nhất tra trường kiếm vào vỏ, xoay người biến mất ở trong bóng tối, toàn bộ hộ vệ vẫn mình trong bóng tối cũng lui .
      Ái Đức Ngự Thư đưa tay làm động tác mời:“Cung nhị thiếu gia mời vào buồng trong chuyện.”
      “Đa tạ.” Cung Viễn Hàm nghiêng đầu cười ôn nhu, mở ra chiết phiến, phe phẩy a, tâm tình tốt lắm.
      Sáng sớm, ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu vào phòng, Cung Viễn Tu mê mê hoặc hoặc mở trừng mắt, cảm giác trong lòng vui vẻ, thỏa mãn lại đem mặt chôn xuống cọ cọ, ôm lấy Vu Thịnh Ưu mà vặn vẹo, ô…… Nương tử, nương tử, nương tử đáng , hì hì.
      Bỗng nhiên hai cánh tay người kia, run run dùng sức rút từ trong ngực ra, mạnh mẽ nâng gương mặt lên, Cung Viễn Tu mờ mịt nhìn nương tử trước mắt, đôi mắt vằn lên tơ máu, vẻ mặt tiều tụy ai oán, trong mắt nàng lóe lên lục sắc quang mang! Phải! Là lục sắc quang mang! Giống như là sói thấy dê, con thỏ thấy rùa, con cóc thấy thiên nga vậy, tràn ngập bản tính dã thú, làm cho người ta lạnh mà run!
      Cung Viễn Tu bị dọa buông hai tay Vu Thịnh Ưu ra, muốn ngồi xuống, lại nghĩ tới, trận thiên toàn địa chuyển, cư nhiên bị nàng quay người,đè ngược lại!

      [thiên toàn địa chuyển: trời đất quay cuồng đảo lộn]

      Vu Thịnh Ưu…… Nàng rốt cục bạo phát!
      Nàng mất lý trí, đáng chết, đáng chết, chẳng lẽ biết cái gì là giới hạn sao! A? A? A? Mới sáng sớm động cái gì mà động? Lão nương cả đêm qua làm thánh nhân, giờ ăn ngươi, gian ngươi, xâm phạm ngươi, ta là nữ nhân! Ta liền thực xin lỗi Đảng cùng Tổ Quốc nhân dân!

      (chuyện này với Đảng và Tổ Quốc nhân dân có liên quan sao = = )

      A ngao ngao ngao ngao……!
      Ta cởi, ta cởi, ta cởi, cởi, cởi!
      “Nương tử, nương tử, nàng làm gì? Nàng làm gì cởi áo ta a?”
      Ta cởi, ta cởi, ta cởi, cởi, cởi!
      “Nương tử, nương tử, nàng làm gì cởi quần của ta a?”
      A ngao ngao ngao ngao……!
      “Nương…… Nương tử?”
      A ngao ngao ngao ngao……!
      A ngao ngao ngao ngao……!
      khắc cuối cùng trước khi nàng hoàn toàn hóa thân thành sắc lang, cửa phòng bị đá văng ra, viên đại cầu lăn vào……
      “Các ngươi làm cái gì?” Đại cầu rống!
      “Xem hiểu sao? Ta ox a!” Vu Thịnh Ưu rống lại!
      “Ha ha, đại tẩu, sáng sớm tinh lực liền tốt như vậy a?” tiếng cười khẽ, câu trêu đùa. Nháy mắt đem lý trí Vu Thịnh Ưu bị thiêu cháy kéo về.
      Người nào đó toàn thân cứng ngắc cúi đầu nhìn, dưới thân là Cung Viễn Tu bị nàng thoát chỉ còn tiết khố, ánh mắt mê hoặc quang mang, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tóc dài như mực tán loạn, cơ thể rắn chắc, dáng người tuyệt mỹ. Nuốt nước miếng, được rồi, nàng muốn phun máu mũi.
      Lại quay đầu, nhìn Bàn Tử vẻ mặt phẫn nộ cùng Cung Viễn Hàm cười vẻ mặt ôn nhu……
      Được rồi! Nàng muốn chết!
      Ô ô ô ô ~!
      Đại sắc lang nháy mắt biến thành rùa con, chỉ thấy nàng động tác nhanh chóng, đem chăn cuốn chặt người! Lui xuống, lui xuống, càng lui càng , càng lui càng ……
      Thượng Đế a! Ta đời này mỗi lần cầu ngươi, ngươi cũng quan tâm ta, chỉ lần này, chỉ lần này thôi, cầu ngươi, làm cho ta biến mất !
      Nhưng Thượng Đế lần này vẫn quan tâm đến nàng, nên người cần biến mất vẫn biến mất, chờ Cung Viễn Hàm giễu cợt đủ, chờ Bàn Tử phát hỏa xong, thế giới rốt cục lại im lặng.
      A, chuyện Vu Thịnh Ưu làm sáng nay, lại ồn ào huyên náo cả Quỷ Vực, người nào biết, người nào hiểu.
      Hóa ra sát thủ cũng bát quái!
      “Nương tử, nương tử.” Cung Viễn Tu chọc chọc Vu Thịnh Ưu cuốn chăn thành sâu ở giường.
      Sâu Ưu nhúc nhích.
      “Nương tử, nàng làm sao vậy?” Cung Viễn Tu tiếp tục lay nàng, ba canh giờ, từ sáng sớm, sau khi nương tử cởi quần áo bị nhị đệ cùng bàn tử bắt gặp, nương tử bắt đầu cuốn chăn giường, giống như kén tằm, rời giường, ăn cơm, cũng chuyện.
      “Nương tử?” Cung Viễn Tu dùng sức kéo kéo chăn.
      Người nào đó càng cố gắng cuốn chặt chăn.
      “Nương tử? Nàng tại sao để ý tới Viễn Tu?” Cung Viễn Tu đặc biệt ủy khuất nhìn sâu Ưu, cam lòng xông lên kéo chăn.
      Sâu Ưu gắt gao túm lấy chăn, mấp máy mấp máy, lại càng bò sâu vào trong giường.
      Cung Viễn Tu kéo được chăn, xông qua đem cả người lẫn chăn ôm vào trong ngực, bất mãn: “Nàng để ý tới ta, để ý tới ta.”
      Vu Thịnh Ưu xốc lên góc chăn, giống như con mèo rón rén, vụng trộm nhìn ra bên ngoài, giọng : “Ta đói bụng.”
      “Đói bụng?” Cung Viễn Tu nháy mắt mấy cái, buông cục cưng sâu Ưu ra, chạy đến bên cạnh bàn bưng đĩa điểm tâm lại, đặt ở giường, tươi cười sáng lạn : “Nương tử, có điểm tâm nga.”
      cánh tay bé trắng nõn từ trong chăn vươn ra, nhanh chóng cầm khối điểm tâm, trong chăn truyền ra thanh nhai nuốt, lát sau, cánh tay bé lại duỗi ra, ở chỗ cũ sờ a sờ, cái gì cũng sờ thấy, sâu Ưu cẩn thận mở hé chăn, nhìn lại.
      Chỉ thấy Cung Viễn Tu bưng cái đĩa cười thực đáng nhìn nàng, cầm khối điểm tâm, đặt ở bên ngoài chăn, dùng sức vẫy vẫy, như là gọi con gà con:“Lêu lêu lêu lêu ~ đến ăn nga. Lêu lêu lêu lêu ~ nương tử đến ăn nga.”
      Vu Thịnh Ưu:“……”
      Muốn nổi giận a.
      Lại nhìn Cung Viễn Tu trong mắt chờ đợi, cùng miệng vui cười, nàng lại luyến tiếc, nhíu mày, toàn bộ thân thể mấp máy về phía trước, mấp máy, mấp máy, kéo tay lại, ăn luôn điểm tâm tay Cung Viễn Tu.
      Cung Viễn Tu vui vẻ vỗ tay, ăn ăn, nương tử ăn.
      “Lêu lêu lêu lêu ~ nương tử đến ăn nga.” Cung Viễn Tu tiếp tục uy a, tiếp tục uy.
      Vu Thịnh Ưu tiếp tục ăn a, tiếp tục ăn.
      Hai người uy vui vẻ, ăn sung sướng.
      Lại khối bánh đậu xanh nhét vào chăn, Vu Thịnh Ưu mở lớn miệng, a — ô!
      Gì? Bánh đậu xanh biết chạy? Nga, ở đây.
      Lại mở lớn miệng, a — ô!
      Lại chưa ăn được?
      Nhíu mày…… A ô! A ô! A ô!
      Chưa ăn được, chưa ăn được, chưa ăn được!
      Hừ! Viễn Tu này đúng là đứa nghịch ngợm, cũng học được khôi hài …… Vu Thịnh Ưu mím mím miệng, cầm lấy bàn tay cầm bánh đậu xanh, cắn cái, ăn bánh đậu xanh, còn muốn cắn cả tay để trừng phạt!
      Miệng của nàng vừa ngậm vào tay , nhàng cắn xuống, ngón tay thon dài kia đầu tiên là cứng đờ, run nhè chút, sau đó như là bị điện giật mạnh mẽ thu trở về.
      Hừ hừ, sợ rồi sao! Vu Thịnh Ưu đắc ý cười.
      Từ lúc đó, điểm tâm đưa vào trong chăn còn nghịch ngợm nữa.
      “Nương tử, ăn no chưa? Ăn no có thể ra.”
      cần.”
      “Vì sao được chứ? Viễn Tu rất muốn cùng nương tử chơi nga.” Cung Viễn Tu ghé đầu vào giường, chớp đôi mắt thuần khiết, sạch tinh thuần nhìn Vu Thịnh Ưu bọc chăn.
      Vu Thịnh Ưu hé chăn, nhìn , khó xử : “ phải ta muốn, ta mất hết mặt mũi rồi, thể gặp người khác.”
      Cung Viễn Tu chồm người nhìn qua khoảng chăn mà Vu Thịnh Ưu hé ra sau đó nghiêm túc :“Nương tử, mặt của nàng vẫn còn a, ta nhìn thấy.”
      Vu Thịnh Ưu cười tiếng, giọng mắng: “Ngốc tử.”
      “Ha ha, nương tử nở nụ cười, nương tử nở nụ cười là có thể ra ?” trán Cung Viễn Tu chạm khẽ vào trán nàng, hai người cách cái chăn bông mỏng, giống hai con chó đáng , đẩy tới đẩy lui.
      “Ra , ra .”
      được, được.”
      “Hì hì……”
      “Hì hì……”
      Cung Viễn Hàm đứng phía sau Cung Viễn Tu, mỉm cười nghe hai người ngây ngốc lời ngon tiếng ngọt, nhấc chân rời khỏi phòng, ngửa đầu nhìn thiên , khóe miệng lại cong thêm vài phần, tay phải nhàng nâng lên, ngón cái tự giác xoa xoa ngón trỏ, chà xát hồi, bỗng nhiên nâng tay nhìn ngón trỏ. ngón trỏ có chút đỏ ửng cùng vết nhợt nhạt cơ hồ nhìn nhận ra là dấu răng. Vừa rồi học Viễn Tu uy điểm tâm cho Vu Thịnh Ưu, cư nhiên cẩn thận để nàng cắn ngụm. Cung Viễn Hàm nghiêng đầu cười mắng: “Vu Thịnh Ưu…… Con chó .”
      Quỷ Vực môn chính sảnh, Ái Đức Ngự Thư phiền toái lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, đáng giận, buổi sáng hôm nay thấy cái gì, thấy cái gì! Lão bà , Tiểu Ưu Ưu thích nhất, cư nhiên cưỡi ở người nam nhân làm chuyện cầm thú, muốn bùng nổ, muốn đánh người! Nhưng có lý do a! tại cùng Cung Viễn Hàm xem như đồng bọn hợp tác, muốn đánh lão ca của Cung Viễn Hàm phải có lý do, thể bởi vì ta bị người thích dâm loạn, liền đánh người được! Hơn nữa thể đánh người bị hại được!
      được, được, được! thể như vậy, Tiểu Ưu Ưu là của ! ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái, võ nghệ cao cường, trí tuệ siêu quần, gia tài bạc triệu lại đối nàng toàn tâm toàn ý như vậy, nàng lại thích, nàng lại xx kẻ ngốc tử? Muốn xx cũng nên xx ta a! Diện mạo của ta là cỡ nào, cỡ nào câu dẫn khiến người phạm tội a!
      Nàng vì cái gì muốn ta ? Chẳng lẽ nàng thích ta béo, nhưng béo là đẹp a! Béo mới là cái đẹp tối thượng a, càng béo mới càng đẹp, vì cái gì thế nhân lại biết chuyện đó? Gầy có cái gì hay, Cung gia tam huynh đệ, lớn lên bộ dạng cũng tồi, nhưng rất gầy, nam nhân gầy như vậy, làm sao có thể ra khỏi cửa chứ!
      A! Đúng rồi! Nàng nhất định còn hiểu hết chỗ đẹp của ta!
      Ái Đức Ngự Thư trước mắt sáng ngời, rốt cục tìm được nguyên nhân.
      Mạt Nhất bình tĩnh nhìn chủ tử của mình bộ dáng vừa buồn rầu, vừa thương tâm lại vừa vui vẻ, tới khi Ái Đức Ngự Thư nhãn thần sáng lên, cũng chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận nhiệm vụ của mình.
      “Mạt Nhất, ngươi mời Lộ tiểu thư đến chuyến.”
      “Tuân lệnh, môn chủ.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 28. Nương tử, nàng vượt tường [ thượng ]
      Hôm nay, Vu Thịnh Ưu còn nằm ở chăn chịu ra, nhưng đói bụng khó chịu, nàng vừa rồi bảo Cung Viễn Tu lấy đồ ăn, nhưng lâu cũng thấy trở về, lạc đường ?
      Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng bọc chăn, xuống giường, đến bên cạnh cửa sổ nhìn xung quanh, hành lang dài bóng người, nàng lại đợi hồi, rốt cục nhịn được ra ngoài tìm kiếm.
      Ra khỏi phòng, dựa vào chân tường, bọc chăn đáng khinh tới, cách hành lang chính là phòng Bàn Tử, nàng nín thở hồi xác định Bàn Tử có ở trong phòng, động tác nhanh nhẹn chạy qua cửa phòng .
      “Đứng lại.” tiếng kêu khẽ từ trong phòng Bàn Tử truyền ra.
      Vu Thịnh Ưu dừng cước bộ, xoay người nhìn lại, chỉ thấy tiểu nương mười hai, mười ba tuổi, ngồi bàn trong phòng Bàn Tử. Tiểu nương phi thường đáng , gương mặt phấn nộn, đôi mắt đen huyền như phát sáng, thân váy lụa mỏng sắc phấn hồng đón gió phất phới, mái tóc dài tới gót chân, được tết thành vô số bím , phía đuôi dùng dải lụa vàng thắt thành hình nơ con bướm, đỉnh đầu mang vương miện màu vàng, vương miện ba khối bảo thạch màu đỏ lóe sáng chói mắt.
      Vu Thịnh Ưu nhịn được tán thưởng : Oa! Tiểu Loli thực đáng .
      Tiểu nương kia nhìn Vu Thịnh Ưu tươi cười ngọt ngào đáng , nhảy xuống bàn, váy cùng tóc dài ở trung vẽ ra đường cong xinh đẹp, nàng mang đôi giày da mềm, từng bước về phía Vu Thịnh Ưu, đến phía trước cửa sổ ngẩng đầu, dùng thanh mềm mại, ánh mắt tinh thuần nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Ngươi là Vu Thịnh Ưu sao?”
      “Ách…… Ngươi có biết ta?” Vu Thịnh Ưu có chút kinh ngạc nhìn nàng, ô, chính mình toàn thân đều bọc chăn, chỉ để hé đôi mắt, như vậy nàng ta cũng nhận ra được?
      Tươi cười đáng mặt tiểu nương bỗng nhiên biến mất, thay bằng biểu tình cừu hận: “Hừ, quả nhiên là ngươi.”
      xong cũng biết từ đâu lấy ra sợi nhuyễn tiên màu vàng tơ, quất về phía Vu Thịnh Ưu, vừa quất vừa kêu:“Người đáng ghét, biến mất , biến mất .”
      Vu Thịnh Ưu bọc chăn bông, hành động tiện, bị đánh trúng vài cái, bất quá có chăn bông chống đỡ cũng đau, Vu Thịnh Ưu có chút tức giận tránh né: “Này, tiểu quỷ, dừng tay nga.”
      “Nếu dừng lại, ta nương tay nga.”
      “Dựa vào! Ngươi còn đánh sao!”
      “Ta đánh ngươi !”
      Vu Thịnh Ưu bị tiểu nương kia quất rốt cục bạo phát, vung chăn ra, bắt lấy roi của tiểu nương, hung tợn : “Thối tiểu nha đầu, muốn bị đánh!”
      Nàng vung tay, còn chưa xuất thủ, tiểu nương nháy mắt lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng , hai mắt mở to tràn đầy nước mắt, bàn tay Vu Thịnh Ưu, cứng ngắc nâng giữa trung, đành lòng đánh xuống, bé đáng như vậy, đánh nàng quả thực chính là phạm tội a.
      Quên quên , thở dài, đối với vật đáng tốt đẹp, nàng luôn mềm lòng a. Buông cánh tay tiểu nương ra, còn chưa mở miệng giáo dục, tiểu nương thu hồi nước mắt, lại lần nữa giơ roi lên dùng sức quất nàng: “Đáng ghét, đáng ghét!”
      Lần này Vu Thịnh Ưu có chăn chống đỡ, lại chú ý, vừa vặn bị quất, nàng đau tới mức hít ngụm khí lạnh. Vu Thịnh Ưu tức giận nghiến răng nghiến lợi giật lấy roi, muốn đánh tiểu nương, tiểu nương lại lần nữa biến thành điềm đạm đáng .
      Vu Thịnh Ưu để ý tới, tại tiểu quỷ đánh dạy được, đánh biết trời cao đất rộng! Nàng quyết tâm giơ roi quất xuống.
      Cổ tay bị bàn tay to chặt chẽ bắt lấy, Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lại, chủ nhân bàn tay to kia hé ra gương mặt rất lãnh khốc.
      “Mạt Nhất.” Tiểu nương hai mắt rưng rưng lao lên ôm lấy thắt lưng Mạt Nhất, phi thường ủy khuất chỉ vào Vu Thịnh Ưu hướng cáo trạng: “Mạt Nhất, nàng muốn đánh ta.”
      Mạt Nhất mặt vô biểu tình : “Vu tiểu thư, Lộ tiểu thư là khách nhân trọng yếu của Quỷ Vực môn. Ngài thể đánh nàng.”
      “Là nó đánh ta trước! Ngươi xem, ngươi xem, còn có vết roi đây!” Vu Thịnh Ưu cũng vẻ mặt ủy khuất chìa cánh tay cho Mạt Nhất thấy, cánh tay quả nhiên có vết roi bị tiểu nương kia đánh.
      Mạt Nhất liếc mắt cái, đạm mạc : “Lộ tiểu thư, Vu tiểu thư là khách nhân trọng yếu của Quỷ Vực môn. Ngài cũng thể đánh nàng.”
      “Hừ.” Tiểu thư họ Lộ kiêu căng quay đầu, mất hứng bĩu môi : “Ai bảo nàng ta muốn cướp người trong lòng ta, ta muốn đánh nàng!”
      Vu Thịnh Ưu khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Ai, tiểu nha đầu, người trong lòng ngươi là ai a?”
      Lộ Nhân Y hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhắn đáng tràn đầy nghiêm túc:“ Người trong lòng của ta, là người tuấn nhất, tiêu sái nhất, cường tráng nhất, vĩ đại nhất, thiện lương nhất, đáng nhất, lợi hại nhất, vô địch nhất thế giới này.”
      Vu Thịnh Ưu chớp chớp mắt nhìn nàng, nhiều cái nhất như vậy? A! Chẳng lẽ nàng Viễn Tu, đúng vậy, với tâm lý tuổi của Viễn Tu tại, nên tìm tiểu nương mười, mười tuổi làm bạn .
      Vu Thịnh Ưu nghĩ đến đây, trong lòng nảy lên trận bực mình, cái gì nha. Đầu năm nay ngay cả ngốc tử cũng xuất tường! Đáng giận! Còn dụ dỗ tiểu nương như vậy!
      “Ta cho ngươi, ta lớn lên về sau phải làm tân nương của ca ca, đến lúc đó ngươi liền già xấu , ca ca soái như vậy, khẳng định cần ngươi, ngươi vẫn là tại nên thức thời, nhanh cút .”
      “Xú nha đầu, như vậy mà bắt đầu làm tiểu tam(*)? Cho ngươi trưởng thành cũng là làm hại nhân gian. Ta tại liền diệt ngươi!”

      (* tiểu tam: ý chỉ kẻ thứ ba, nhân tình chuyên phá hoại hạnh phúc người khác)

      “Bác , ngươi lớn như vậy cũng đừng quấn quít lấy ca ca. ngươi!”
      “Ngươi kêu ai bác ?”
      “Ngươi a.”
      “Kêu ai?”
      “Chính là ngươi a, bác !”
      “Bác…… ? Ta bóp chết ngươi!” Vu Thịnh Ưu hai tay nắm lại, nháy mắt bạo phát, xông lên muốn thu thập Lộ Nhân Y. Nàng ghét nhất là loại tiểu hài tử này, ràng là xinh đẹp làm cho người ta muốn ôm ôm hôn , nhưng mở miệng lại làm cho người ta hận thể bóp chết!
      Mạt Nhất tay nắm áo Lộ tiểu thư, đứng ở tại chỗ, thực nhàng tránh công kích của Vu Thịnh Ưu, Lộ Nhân Y ở tay Mạt Nhất vừa nhăn mặt với Vu Thịnh Ưu, vừa kêu: “Bác , chậm chút, đừng vội! Bác , bác ! Vu bác !”
      Vu Thịnh Ưu chộp tới chộp lui bắt được nàng, tức giận quát: “Mạt Nhất! Giao nó ra đây!”
      Mạt Nhất máy móc trả lời: “Lộ tiểu thư là Quỷ Vực môn……”
      “Được! Nó là khách nhân!” Vu Thịnh Ưu tức giận trừng lớn mắt, ngửa đầu lên trời hét lớn tiếng: “Bàn Tử –!”
      Cách đó xa trong bụi cỏ, vẫn tránh ở bên, Bàn Tử sung sướng nhảy dựng lên! Oa ha ha ha ha! biết mà, thế giới này có nữ nhân nào quỳ gối trước mặt , lão bà đại nhân tuy rằng vẫn thừa nhận chính mình thích , nhưng mà, ngươi xem! Ngươi xem! Ta tùy tiện tìm thích ta, nàng lập tức liền nổi giận, phát điên ! Ngươi xem! Ngươi xem! mặt nàng mối hận đoạt ái ràng cỡ nào! Ngươi xem, ngươi xem! Nàng biểu tình hung ác mê người cỡ nào a a……
      “Lão bà, chuyện gì?”
      “Bàn Tử ngươi muốn nó hay là muốn ta!” Vu Thịnh Ưu tức giận, suy nghĩ.
      “Nga!” Bàn Tử hạnh phúc say mê khẳng định : “Ta cả đời này đều chỉ cần nàng!”
      “Tốt!” Vu Thịnh Ưu đắc ý nhìn Mạt Nhất : “Ngươi xem, chủ tử các ngươi , chỉ cần ta làm khách nhân, nhanh lên đem nha đầu chết tiệt kia……”
      Vu Thịnh Ưu còn chưa dứt, bị tiếng khóc kinh thiên động địa ngắt lời.
      “Oa ô ô ô ô!” Tiểu nương tay Mạt Nhất khóc lớn lên giơ chân đá Vu Thịnh Ưu: “Béo ca ca, béo ca ca xấu! Béo ca ca muốn kết hôn với Y Y, oa ô ô! Người xấu! Người xấu, ngươi là hồ ly tinh! Người xấu! Oa ô ô!”
      Bàn Tử ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn nhu lại đắc ý, lại ngọt ngào, lại thành khẩn : “Thực xin lỗi a, Tiểu Y Y, ca ca thể cưới muội nga. Ca ca chỉ mình bác kia!”
      Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy nhìn hai người trước mắt, chính mình dường như hiểu lầm chuyện gì! Ha ha! Hóa ra người trong lòng tiểu nha đầu này là Bàn Tử a…… là quỷ dị thưởng thức!
      Hô ~ may mà phải hoa đào của Viễn Tu! Hắc hắc. Yên tâm xoay người, chuẩn bị rời , ngẩng mặt nhìn lại, chỉ thấy cách đó xa Cung Viễn Tu hai mắt đỏ bừng, cùng Cung Viễn Hàm ý cười ôn nhu.
      Cung Viễn Tu nước mắt che phủ nhìn nàng, mân mân miệng lên án: “Nương tử…… Nương tử nàng vượt tường.”
      Cung Viễn Hàm cầm chiết phiến, lắc đầu cảm thán: “Đại tẩu, ngươi sao lại có thể như vậy.”
      “A?” Vu Thịnh Ưu lăng lăng đứng, nháy mắt mấy cái nghĩ, chẳng lẽ hiểu lầm cái gì?
      “Cái kia…… Nghe ta giải thích.”
      “Lão bà, nàng cần giải thích ! Vừa rồi nàng bảo ta lựa chọn giữa nàng cùng Tiểu Y Y, ta, lựa chọn nàng! Lựa chọn nàng cả đời!” Bàn Tử thâm tình tiêu sái tiến lại, kéo tay Vu Thịnh Ưu, trong mắt đậu xanh tràn đầy hy vọng quang mang: “ tại, đến phiên nàng lựa chọn, ta cùng ngốc tử này! Nàng ai?”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 29. Nương tử, nàng vượt tường [ hạ ]
      ngốc tử.”
      Ba chữ này hóa thành lợi kiếm đâm thẳng trái tim Bàn Tử, ôm ngực, chịu đả kích nặng nề lui ra phía sau hai bước, thống khổ nghiêng đầu, vẻ mặt thương tâm hỏi: “Nàng cư nhiên…… ngay cả giây cũng do dự?”
      Vu Thịnh Ưu nhún vai, buông tay : “Vì cái gì phải do dự?”
      “Ta có cái gì tốt! Ta tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, giàu có thành thục cường tráng như vậy, ta tràn ngập trí tuệ lại võ nghệ cao cường như vậy, vì cái gì nàng ngốc tử cần ta?” Bàn Tử nổi giận, rốt cục nhịn được ra nghi vấn từ đáy lòng .
      “Bởi vì ngươi rất béo.”
      “Béo có cái gì tốt? Béo là mĩ, là mĩ!”
      “Còn có, mặt ngươi có lông đen.” Mỗi lần cùng chuyện, tiêu điểm ánh mắt đều nhịn được tập trung ở cái lông đen mặt , mỗi lần nàng đều phải nắm chặt hai tay, cố gắng khống chế ý niệm muốn xông lên nhổ nó .
      “Này là nguyên nhân?” Bàn Tử nháy mắt mấy cái, đưa tay kéo kéo lông đen phía khóe mắt mình.
      Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu, chính là nguyên nhân này!
      “Này là lông hút có cái gì tốt! Càng gợi cảm, gợi cảm! Hơn nữa đây là nguồn suối trí tuệ!” Cái lông đen này đối với Bàn Tử mà ngụ ý phi phàm, mỗi lần nghĩ đến chuyện gì đều phải sờ sờ nó, sờ cái ý tưởng tuôn ra, quỷ kế đa đoan đều từ đó mà ra.
      Vu Thịnh Ưu buông tay: “Xem , chúng ta quan niệm căn bản giống với nhau. Bàn Tử, ngươi tệ, nhưng mà, ta có tướng công, cho nên ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, được gọi ta là lão bà.”
      Bàn Tử: “Lão bà.”
      Vu Thịnh Ưu hai tay nắm chặt, tiếp tục cắn răng : “Ngươi còn gọi ta lão bà, ta liền……”
      Bàn Tử: “Lão bà.”
      Vu Thịnh Ưu phù ngạch: “Vì sao ngươi nhất định phải bức ta chứ!” Vu Thịnh Ưu nâng tay, tay cư nhiên nắm tảng đá lớn, nhắm thẳng đỉnh đầu Bàn Tử đánh xuống: “Ta cho ngươi bảo, ta cho ngươi kêu! Ngươi đừng bức ta!”
      “Lão bà, lão bà, lão bà, lão bà!” Bàn Tử trán bị đánh, máu tươi chảy ròng ròng, lại vẫn ngừng kêu nàng là lão bà, chính là thích nàng, muốn gọi nàng như vậy, cho dù bị nàng đánh chết, cũng muốn kêu.
      “Đừng đánh.”
      Cánh tay Vu Thịnh Ưu bị nắm trụ, nàng tưởng Mạt Nhất, nhìn lại, cư nhiên là Cung Viễn Tu.
      Cung Viễn Tu bắt lấy cổ tay nàng, dùng ánh mắt thực tinh thuần nhìn nàng : “Nương tử, đánh người là đúng .”
      Vu Thịnh Ưu giật mình dừng lại, có chút ngốc nghếch nhìn khuôn mặt tuấn của .
      “Lăn! Ta cần ngươi hỗ trợ!” Bàn Tử phen đẩy Cung Viễn Tu ra, sau đó chỉ vào Vu Thịnh Ưu : “Nàng hôm nay cứ đánh chết ta ! Nàng nếu đánh chết ta, ta vẫn gọi nàng là lão bà! Kêu cả đời!”
      Vu Thịnh Ưu cúi đầu nhìn tảng đá tay, tảng đá còn có vết máu, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt trong suốt sáng ngời của Cung Viễn Tu, giọng hỏi: “ muốn gọi ta là lão bà cả đời, ta đánh vẫn là đúng sao?”
      Cung Viễn Tu suy nghĩ hồi, gật gật đầu.
      Vu Thịnh Ưu mỉm cười, sau đó nàng hỏi: “Nếu ta là lão bà của , thể làm nương tử của ngươi, như vậy cũng có thể sao?”
      nên, nên, nàng phải làm nương tử của ta.” Cung Viễn Tu dùng sức khoát tay.
      “Ta đây tại đánh chết được ?” ( T_T dã man a,khổ thân Ngự Thư ca )
      Cung Viễn Tu mặt xuất tia hoang mang, hơi hơi nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, sau đó ánh mắt rộng mở trong sáng : “A. Nàng có thể vừa làm nương tử của ta,vừa làm lão bà của , như vậy cần phải đánh người nữa.”
      Khi những lời này, trường mảnh yên tĩnh, Vu Thịnh Ưu nhìn ánh mắt , thực sạch , thực trong suốt, tia gượng ép.
      Nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì, hung hăng cắn môi, hai tay gắt gao nắm chặt, tâm như là bị cái gì nhéo, vô cùng khó chịu. Nàng có chút khó thở, nàng muốn kêu to, muốn đánh người. Nàng xoay người đối với Bàn Tử rống: “Ta làm lão bà của ngươi! Ta ghét nhất hình thể Bàn Tử của ngươi, chán ghét lông hút khóe mắt ngươi! Chán ghét ngươi tự đại kiêu ngạo! Chán ghét ngươi, chán ghét ngươi! Ngươi chính là loại người ta ghét nhất!”
      Vu Thịnh Ưu vừa vừa khóc, sau đó nàng mạnh mẽ xoay người, đem tảng đá đánh xuống đầu Cung Viễn Tu, mắng: “Ngươi là kẻ ngu ngốc! Ngu ngốc!”
      Mắng xong nàng cũng quay đầu lại, vừa chạy vừa khóc, còn ủy khuất hơn bất cứ ai khác…
      Cung Viễn Tu ôm cái trán, trán máu chậm rãi chảy xuống, nhìn máu đỏ tươi bàn tay, phi thường mê mang, quay đầu nhìn Cung Viễn Hàm hỏi: “Nhị đệ, ràng là nương tử đánh ta, vì sao nàng lại khóc ?”
      Cung Viễn Hàm lắc đầu, giận dữ : “Chờ huynh hiểu được, nàng phải khóc.”
      “Nhưng mà ta .” Cung Viễn Tu ánh mắt trong suốt lên tia hoang mang.
      Cung Viễn Hàm nhìn Vu Thịnh Ưu biến mất, gương mặt tuấn tú có tia lo lắng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bình thản trở lại.
      Đêm khuya,
      Buổi chiều hoa viên náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại Bàn Tử hình thể cực đại. ngồi giữa bụi hoa, cứng ngắc, trong đầu hồi tưởng đều là lời Vu Thịnh Ưu chán ghét, chán ghét nhất. Nghĩ tới đây, từ đôi mắt đậu xanh , cư nhiên rơi xuống giọt nước mắt. giống như phát thấy, dùng sức lấy tay áo lau .
      “Béo ca ca, huynh khóc sao?” Lộ Nhân Y bước từng bước tiến lại. Nàng đến bên người Bàn Tử, đặt mông ngồi ở bên cạnh , tóc dài chấm đất, rối tung cỏ xanh biếc, nàng nghiêng đầu nhìn Bàn Tử.
      Bàn Tử cúi đầu, hữu khí vô lực : “Ta đủ soái.”
      Lộ Nhân Y khuôn mặt nhắn, dùng sức lắc đầu: “ bậy, béo ca ca soái nhất.”
      Bàn Tử: “Ta có đủ tiền đủ thế.”
      Lộ Nhân Y: “Có a, có a! Béo ca ca có thiệt nhiều vàng.”
      Bàn Tử: “Nhưng mà ta rất béo.”
      Lộ Nhân Y: “Béo mới là mĩ a! Tiểu Y thích nhất béo !”
      “Ta có hắc mao.” Ủy khuất cúi đầu che hắc mao ở khóe mắt.
      “Oa — là khêu gợi!” Lộ Nhân Y híp mắt to xinh đẹp, vỗ tay cười.
      Bàn Tử nhìn Lộ Nhân Y, trong mắt đậu xanh lại rơi xuống nước mắt, nâng tay lau , đặc biệt giống gấu trúc bị ủy khuất: “Vì sao nàng thích ta?”
      “Muội thích huynh nha.” Lộ Nhân Y còn hỏi lại: “Béo ca ca, muội đủ đáng sao?”
      “Đáng a.”
      “Muội đủ có tiền có thế sao?”
      “Đủ a.”
      “Vậy vì sao huynh thích muội?” Lộ Nhân Y cũng thực ủy khuất, thực thương tâm hấp hấp cái mũi: “Người ta thực thích béo ca ca mà.”
      Bàn Tử cùng Lộ Nhân Y nhìn nhau, hai người đều hiểu được, việc này thể miễn cưỡng, nhưng mà…… Cả hai là khó chịu a, tâm đau, muốn khóc. Oa a a a, hai người họ thất tình, dưới ánh trăng, tiểu nương đáng , ôm chặt Bàn Tử gấu mèo, hai người vùi đầu cùng nhau khóc cho mối tình đầu của bọn họ.
      Nhưng mà…… Hôm nay thất tình, chỉ có hai người họ sao?
      tường thành Quỷ Vực môn, đón gió ngồi, cuồng phong gợi lên sợi tóc của nàng, bão cát mê hoặc mắt của nàng, nàng vẫn nhúc nhích ngồi ở phía , kinh ngạc ngẩn người.
      Phía sau truyền đến tiếng bước chân chậm rãi tới gần, nàng quay đầu, người phía sau cũng chuyện.
      Qua lâu,
      Nàng bỗng nhiên : “Ngươi gạt người.”
      “Ngươi trước kia , chờ về sau ta hiểu biết , ta biết, lựa chọn của ta là rất chính xác.”
      “Nhưng mà…… vẫn là đứa .” Nàng vùi đầu vào đầu gối, giọng : “ căn bản hiểu là gì.”
      Người phía sau vẫn chuyện, chỉ có nàng, ôm đầu gối chính mình, yên lặng khóc, có số việc, có lẽ nhìn tới ràng, mới là hạnh phúc .
      ngày nào đó, biết.” Người phía sau bỗng nhiên giọng : “Lần này, lừa ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :