1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tử Nguyệt (71c+3PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 5. Đêm động phòng
      Trong phòng hỉ, Vu Thịnh Ưu quy củ ngồi ở bên giường. Trong phòng nến đỏ long phượng bùm bùm cháy, nàng mở to đôi mắt trong veo như nước, tròng mắt đen loạn chuyển, chú rể sao còn chưa tiến vào? Vừa nghĩ đến trượng phu tuấn phi phàm, Vu Thịnh Ưu cư nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên. Nga ha ha — vận khí là quá tốt – vớ được nam nhân soái như vậy! Nga ha ha – qua rồi cái vận cứt chó (ôi da,đây là nguyên văn tác giả = :) ! đúng, ta trời sinh mệnh tốt oa ca ca!
      Lại lát sau, ngoài cửa truyền đến trận huyên náo. Cửa phòng hỉ bị đẩy mạnh ra, đám người vây quanh chú rể tới cửa, đẩy chú rể vào động phòng, sau đó cười ha ha khóa cửa phòng.
      Vu Thịnh Ưu có chút khẩn trương, nàng có thể cảm giác được có người về hướng nàng. Nàng cúi đầu, cắn môi, liều mạng áp chế tim mình đập dữ dội. Nam nhân kia từng bước chậm rãi tới, cuối cùng đứng ở trước mặt Vu Thịnh Ưu.
      Bên dưới khăn voan, Vu Thịnh Ưu có thể thấy đôi chân của nam nhân kia, mang đôi giày đỏ thẫm, chân rất lớn, mọi người đều nam nhân chân lớn rất thương thê tử , biết mình có phúc khí như vậy ? Ừm, khẳng định có !
      Xoát tiếng, khăn voan màu đỏ bị người ta nhấc lên, Vu Thịnh Ưu lúc này mới nhìn được mọi vật. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam nhân làm bạn đời của mình từ giờ về sau, chỉ thấy tuấn tú phi phàm, tóc đen dài tới thắt lưng, vài lọn tóc như tơ lụa xõa vai, thân hỉ phục đỏ thẫm, càng khiến khí bức người, khí chất phi phàm!
      Nam nhân này chính là trượng phu của nàng — Cung Viễn Tu.
      Cung Viễn Tu cười khanh khách nhìn Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu có chút ngượng ngùng nhìn lại . Cung Viễn Tu cúi gập thắt lưng, cùng nàng mặt đối mặt, mắt đôi mắt, nhìn nàng, dùng thanh trầm thấp gọi:“Nương tử.”
      Vu Thịnh Ưu vừa nghe, mặt lên chút sắc đỏ, nhịn được cúi đầu, ngượng ngùng kêu: “Tướng công!” Kêu xong tuy rằng chính mình ghê tởm nửa ngày, bất quá trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào muốn chết.
      “Nương tử.” lại mỉm cười nhìn nàng kêu.
      “Tướng công.” Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn cái, thẹn thùng đáp lại.
      “Nương tử, nương tử, nương tử, nương tử.” Cung Viễn Tu vui vẻ, liên tục kêu vài tiếng.
      Vu Thịnh Ưu buồn cười nhìn nghĩ: “Ai nha — tuy rằng mình trầm yến lạc ngư, bế hoa tu nguyệt (1), cưới mình nên cao hứng như thế, nhưng biểu trắng ra như vậy là làm cho người ta — thực thẹn thùng nha! Ai nha — ta có nên biểu chút hưng phấn của mình khi được gả cho ? Biểu thế nào? Nãy giờ có đủ rụt rè ? Hay lại có vẻ quá mức lãnh đạm!”

      (1* ở đây Ưu tỷ muốn miêu tả vẻ đẹp của mình ‘Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa’ nhưng vì ‘đầu óc có bao nhiêu văn hóa’ cho nên nhầm thành ngữ)

      “Tướng công.” Vu Thịnh Ưu cười khẽ , trong lòng lại tự buồn nôn tiếng, còn mị nhãn nhìn Cung Viễn Tu cười với nàng! Như vậy liền đủ rồi! Vừa đủ rụt rè lại quá lãnh đạm, oa ca ca, ta quá thông minh.
      Cung Viễn Tu vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn như mặt trời, Vu Thịnh Ưu nhìn cười vui vẻ đến như vậy, rốt cuộc thể làm bộ rụt rè, cũng cùng cười sáng lạn.
      Cung Viễn Tu phấn khởi, vỗ tay lớn tiếng cười : “Oa –! Có thể ăn cơm rồi!” xong bỏ lại Vu Thịnh Ưu liền bổ nhào về phía mặt bàn đầy thức ăn, bắt đầu ha ha ăn, cuồng ăn!
      “A? Ăn cơm?” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt nhu tình mật ý đột nhiên ngây ngốc, ngây ngốc nhìn Cung Viễn Tu vui vẻ ăn uống!
      “Đúng vậy! Mẫu thân chờ nương tử bảo ta ba tiếng tướng công xong, ta có thể ăn cơm rồi! Nương tử, nàng cũng lại đây ăn a! Ăn , ăn nhiều !” Cung Viễn Tu tay cầm bột khiếm thảo, phóng miệng ra sức ăn ! Gương mặt tuấn bởi vì miệng nhét quá nhiều đồ ăn mà biến hình, tay còn làm động tác vẫy vẫy “Đến a, mau tới đây” với Vu Thịnh Ưu.
      Vu Thịnh Ưu phục hồi tinh thần lại, trong lòng cảm thấy bất an. Nàng bước từng bước , tới vị trí cách Cung Viễn Tu khá xa, nhìn cẩn thận kêu:“Cung Viễn Tu?”
      Cung Viễn Tu hồng hộc tiếp tục cắn thịt gà.
      “Cung Viễn Tu!” Vu Thịnh Ưu lớn tiếng gọi tên .
      Cung Viễn Tu dừng lại, lấy tay áo xoa xoa miệng, sau đó dùng ánh mắt tinh thuần mà vô tội nhìn nàng: “Nương tử nàng gọi ta?”
      Vu Thịnh Ưu bị ánh mắt của dọa phát sợ, đây tuyệt đối phải ánh mắt nam nhân hai mươi tư tuổi nên có a, đây là …đây là có chuyện gì?
      “A! Mẫu thân , nương tử là lấy để thương, thứ tốt đều phải đưa nàng ăn trước! Viễn Tu quên ~ ừm! Nương tử, này cho nàng ăn!” xong cầm miếng đùi gà, cười đến đáng , đưa tới trước mắt Vu Thịnh Ưu.
      Vu Thịnh Ưu nhìn miếng đùi gà, lại nhìn lại vẻ mặt của Cung Viễn Tu, lại nhìn lại đùi gà, lại nhìn lại , thể tin được chậm rãi lắc đầu cười: “ thể nào……”
      Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu ngây người bất động, cẩn thận hỏi: “Nương tử, nàng ăn sao? ăn có thể cho ta ăn ? Ta thích nhất ăn đùi gà !”
      Vu Thịnh Ưu mạnh đứng lên, xoay người, mở cửa phòng hét lớn: “Người tới! Người tới a!”
      đến hồi, Cung phu nhân mang theo đại đội gia đinh tì nữ cầm đèn lồng đỏ thẫm tiến lại.
      Cung phu nhân ý cười trong suốt nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Ưu Nhi, chuyện gì ồn ào vậy?”
      Vu Thịnh Ưu vung ống tay áo, có chút cả giận : “Cung phu nhân, cha ta Vu Hào Cường từng cứu tính mệnh nhà bốn người Cung gia có phải thế .”
      Cung phu nhân khẽ cười tiếng : “Đương nhiên, đại ân đại đức bản cung tự nhiên khắc trong tâm khảm.”
      “Vậy các người…… Các người sao có thể làm cho …… Làm cho cùng ta thành thân chứ? Ta muốn là trượng phu! phải ……” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn vào trong phòng, Cung Viễn Tu cũng nhìn nàng ngây ngốc cười, TMD, lão nương có cuồng kết hôn nữa cũng thể gả cho ngốc tử a!
      “Ưu Nhi lời ấy sai rồi.” Cung phu nhân dáng vẻ ngàn vạn vào phòng, lấy ra khăn lụa mềm lau sạch miệng cho Cung Viễn Tu: “Cung gia ba nhi tử đều có các tật xấu, thời điểm ngươi được gả tới, bản cung sợ ủy khuất ngươi, cho nên bỏ qua các quy tắc có sẵn, lệnh cho Cung gia ba nhi tử đều phải ra cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn Viễn Tu nhà chúng ta, sao giờ lại trách bản cung đây?”
      “Khi đó…… bà …… kẻ ngốc!”
      “Câm miệng!” Cung phu nhân trừng mắt phượng, hiển lộ uy nghiêm hoàng gia, bà có thể dễ dàng tha thứ người khác phải, nhưng thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào vũ nhục con trai của bà.
      Vu Thịnh Ưu bị uy nghiêm của bà áp chế đành yên lặng câm miệng.
      Cung phu nhân nghiêm khắc nhìn Vu Thịnh Ưu : “Tướng công là ngươi chính mình chọn, bái đường cũng lạy, động phòng cũng vào, lại chính miệng kêu Viễn Tu ba tiếng tướng công, cho dù phụ thân ngươi đến đây, việc này cũng chấp nhận được bất luận kẻ nào đổi ý. Ngươi từ hôm nay trở chính là tức phụ của Cung gia chúng ta, thê tử của Cung Viễn Tu.”
      được! Ta mặc kệ! Các người…… các người hãm hại ta!”
      “Ưu Nhi cũng đừng quên hôm nay ở đại đường phát lời thề.”
      phải là sét đánh thôi sao! Bà làm cho sét đến đánh ta ! Ta……”
      Vu Thịnh Ưu chỉ lên trời, vẻ mặt kiêu ngạo còn chưa hết câu quyết tử, tia chớp bùm bùm bổ xuống, vừa lúc đánh ngã gốc cây hoa quế trước cửa.
      Cung phu nhân buồn cười nhìn Vu Thịnh Ưu, ngón tay Vu Thịnh Ưu chỉ lên trời cuống quít rụt trở về, thể tin được trừng mắt nhìn cây hoa quế ngoài cửa. Cung Viễn Tu bị tiếng sấm dọa sợ tới mức oa tiếng ôm lấy Vu Thịnh Ưu, đáng thương hề hề : “Nương tử, sét đánh ! Rất sợ đó!”
      Vu Thịnh Ưu bị ôm toàn thân cứng ngắc, trán gân xanh nhảy dựng nhảy dựng, hai tay bắt buộc chính mình đè nén ý nghĩ muốn bóp chết .
      “Xem ra Viễn Tu nhà chúng ta thực thích Ưu Nhi đấy. Kia.. bản cung quấy rầy các con. Ha ha –” Cung phu nhân ý cười trong suốt tiêu sái ra khỏi phòng, lúc ra tới cửa phòng bỗng nhiên quay đầu với Cung Viễn Tu: “Viễn Tu, cơm nước xong hẳn là phải làm gì nha?”
      Cung Viễn Tu méo mó cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ôm lấy Vu Thịnh Ưu kêu to:“Cơm nước xong, động phòng thôi!”
      “A — ta cần!” Vu Thịnh Ưu sợ hãi dùng sức giãy đạp.
      Cung phu nhân cười ha ha ra khỏi phòng, hai tì nữ áo xanh nhàng đem cửa phòng khóa lại.
      Trong phòng, Cung Viễn Tu ôm Vu Thịnh Ưu bước tới hỉ giường màu đỏ, Vu Thịnh Ưu ra quyền đánh, ra chân đá, chút tác dụng cũng có, cuối cùng vẫn là bị gắt gao đặt ở giường mềm mại. Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Tu nằm người mình, thực cảm thấy thời khắc nguy cơ lớn nhất đến! Được rồi! Tiểu tử ngươi dám động vào ta, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!
      Cung Viễn Tu cởi quần áo chính mình, chỉ còn lại có bộ quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng mặc ở người, cởi xong quần áo của mình lại duỗi tay cởi quần áo Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu liều mạng chống cự lại: “Ngươi muốn thế nào? Đừng cởi! A! Đừng cởi a!”
      Mũ phượng, cởi! Khăn quàng vai, cởi! Gả y, cởi! Vu Thịnh Ưu hai mắt đẫm lệ mông lung liều mạng chống cự, nhưng nàng làm sao có thể là đối thủ của Cung Viễn Tu đâu? Lúc Vu Thịnh Ưu bị cởi chỉ còn lại có bộ quần áo trong màu trắng, nàng bi phẫn nghĩ : Ông trời a! Vì sao ngươi lại đối xử như vậy với ta! Vì sao a vì sao a!! Ta cũng muốn có ngốc tử tướng công sau lại có đứa con ngốc a!
      Ngay tại thời điểm Vu Thịnh Ưu cảm thấy trinh tiết khó giữ được, Cung Viễn Tu cư nhiên dừng tay, kéo chăn đắp người mình cùng Vu Thịnh Ưu, sau đó hai tay gắt gao ôm Vu Thịnh Ưu, nằm xuống, nhắm mắt, ngủ!
      Vu Thịnh Ưu hai tay vẫn là bộ dáng giãy dụa, nàng đợi hồi Cung Viễn Tu vẫn có động tĩnh gì, lại đợi hồi vẫn là hề động tĩnh. Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, sao lại thế này? Lương tâm phát thiện ? Phạm tội bỏ dở ? Nàng kỳ quái lay : “Này! Ngươi làm sao vậy? Ngươi…… phải muốn gì kia gì kia sao?”
      Cung Viễn Tu buồn ngủ mông lung híp mắt, biểu tình gợi cảm mê người, choáng váng còn soái như vậy! ngốc soái tới mức nào a!
      “Cái gì gì kia gì kia?” Cung Viễn Tu hỏi.
      “Chính là cái kia…… Cái kia!” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt .
      “Người nào?” Nghiêng đầu xem, ánh mắt thực thuần khiết.
      “…… Chính là…… Chính là…… Động phòng a.” Vu Thịnh Ưu rốt cuộc nhịn được rống.
      “A — động phòng a!” Cung Viễn Tu đáng gật đầu, ngáp cái :“ phải như vậy sao? Mẫu thân cởi quần áo ra, ôm ngủ, chính là động phòng.”
      “……” gì! Ta là ngu ngốc sao? Ta cư nhiên tích cực cùng ngốc tử !
      Cung Viễn Tu cười hắc hắc, ôm chặt Vu Thịnh Ưu thỏa mãn :“Nương tử, ta rất thích cùng nàng động phòng! Nương tử người thơm quá chừng! Chúng ta về sau mỗi ngày đều động phòng được ?”
      “Động…… Động cái đầu ngươi!” Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi.
      Trời ạ…… Cứu mạng a a a! Ta muốn gả cho ngốc tử!
      ———— tiểu kịch trường —————
      Cung phu nhân [ hiểm ]: Ân fu fu fu ! Ân fu fu fu!
      Cung lão gia [ bất đắc dĩ ]: Phu nhân, nàng cười cả đêm, mệt sao?
      Cung phu nhân [ thống khổ ]: Ân fu fu fu! Thiếp mệt, nhưng thể ngừng cười được. Ân fu fu fu!
      Cung lão gia:……

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 6. Lại bị đùa bỡn
      Vu Thịnh Ưu trải qua gần tháng lặn lội đường xa, sớm mệt chịu nổi, cho dù biết kẻ ngốc ngủ bên cạnh nàng gắt gao ôm nàng, nhưng nàng vẫn bị thần ngủ triệu kiến, ngủ biết gì. Nàng mơ thấy mình trở lại đại, bóp cổ mụ tác giả báo thù, mụ tác giả cũng ra sức phản kháng, bóp cổ lại nàng. A, mụ tác giả khí lực lớn a, nàng bóp, bóp, ra sức bóp, bất quá nàng, ngược lại, lại bị tác giả bóp cổ đến mức thở nổi, đáng giận, nữ chủ quả nhiên đấu lại tác giả!
      Vu Thịnh Ưu thống khổ từ trong mộng bừng tỉnh, vội vàng mở to mắt, chỉ thấy Cung Viễn Tu bóp mũi nàng, khuôn mặt tuấn tú, nhào vào trước mặt nàng cười đến rất vui vẻ! Vu Thịnh Ưu hít sâu hơi, vô lực chụp tay : “Ngươi làm gì vậy?”
      Cung Viễn Tu cười cười, phe phẩy tay trước mặt Vu Thịnh Ưu : “Nương tử, hừng đông rồi! Rời giường luyện võ nào!”
      tại mấy giờ a, sao luyện võ, luyện luyện.” Vu Thịnh Ưu quay người tiếp tục híp mắt ngủ, luyện võ? Điên rồi ! Lúc mình ở Thánh Y phái đều ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba con sào mới rời giường, luyện võ? Đó là chuyện khi nàng tâm tình tốt ?
      “Nương tử, mẫu thân , mỗi ngày buổi sáng giờ dần phải rời giường luyện võ, thể lười biếng !”
      “Giờ dần?” Vu Thịnh Ưu ở trong lòng lẩm nhẩm tính, tí, sửu, dần, mão…… Giờ dần? Ba giờ đến năm giờ ? Hơn nửa đêm luyện cái khỉ gì chứ :“ , ! Nương ngươi gọi ngươi luyện chứ bảo ta luyện! Ngoan! Chính mình luyện .”
      “Nhưng mà mẫu thân , nương tử phải theo giúp ta luyện.”
      “Mẫu thân , mẫu thân , ngươi chỉ biết mẫu thân !” Vu Thịnh Ưu giận dữ lập tức ngồi dậy, trừng mắt nhìn Cung Viễn Tu :“Ngươi chưa từng nghe qua nam nhân tam theo?”
      “Tam theo là cái gì?” Cung Viễn Tu tỏ vẻ chăm chỉ học tập.
      “Chưa lập gia đình theo mẫu, ký thú theo thê, thê tử tự sát! Ngươi tại cưới ta, phải nghe ta ! Biết ?” Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại mò mẫm.
      Cung Viễn Tu mở to mắt suy nghĩ nửa ngày, vẫn nghĩ ra được cái gì là tam theo, nhưng mà muốn nương tử cùng luyện võ với nha ! Hơn nữa nếu luyện võ bị mẫu thân phạt ! Cho nên…… cho nên vẫn bảo nương tử cùng luyện võ !
      “Nương tử, nương tử, dậy .”
      “Cầu ngươi ! Để cho ta ngủ tiếp chút .” Vu Thịnh Ưu quay người trùm chăn che lên đầu, cả người cuốn chăn chặt chẽ, chính là dậy nổi giường. Nàng nhắm mắt lại, ở trong chăn nghe ngóng hồi, người bên cạnh hề động tĩnh nữa. Hừ! Ngốc tử này, khẳng định buông tha cho ta ! Rốt cục có thể ngủ yên giấc, đêm qua bị ôm gắt gao, ngay cả xoay người cũng đều được, cả buổi tối cũng chưa được ngủ ngon! Vu Thịnh Ưu ngáp cái tựa đầu chăn, chuẩn bị ngủ ngon hồi. Đúng lúc này, chậu nước lạnh từ đầu nàng rót xuống.
      Vu Thịnh Ưu bị lạnh bổ nhào ngồi dậy:“A! Ngươi làm gì!” Vu Thinh Ưu tức giận đẩy chậu sắt tay Cung Viễn Tu!
      Cung Viễn Tu cười meo meo nhìn Vu Thịnh Ưu :“Nương tử, như vậy nàng buồn ngủ nữa! Trước kia lúc nào ta lười rời giường, nương đều đánh thức ta như vậy.”
      Vu Thịnh Ưu lắc lắc đầu nước đá rống giận:“Lúc trước mà ngươi là lúc nào ???”
      “Ừm. Viễn Tu nhớ , nhưng mà Viễn Tu đứng bên hồ nước thấy hoa sen đều nở nha.”
      phải là mùa hè!!!” Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi .
      “A! Đúng rồi ! Là mùa hè!” Cung Viễn Tu bừng tỉnh đại ngộ.
      giờ là mùa đông!” Vu Thịnh Ưu nắm chặt chăn, đè nén ý muốn bóp chết .
      “A! Ta biết nha! Nương tử cũng biết nha, tại đương nhiên là mùa đông, hôm trước còn có tuyết rơi.” Cung Viễn Tu gật đầu cười, cười đến thực đáng , thực đáng .
      Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn , nặn ra nụ cười, áp chế lửa giận trong lòng, mỉm cười với Cung Viễn Tu: “ phải muốn luyện võ sao? a!”
      “Nga…… Nga!” Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười :“Nương tử, nàng cười lên xinh đẹp.”
      “Ừ ừ.” Vu Thịnh Ưu ngoài cười nhưng trong cười gật đầu. Đừng tưởng rằng ngươi khen ta câu ta tha thứ ngươi! Hôm nay ta được! Luyện võ? Ta liền cùng ngươi luyện cho tốt! Ngươi cũng đừng trách ta ra tay quá nặng !
      khắc sau, Vu Thịnh Ưu thay thân trang phục, tóc vẫn như cái đuôi ngựa đâm tùy ý, cả người có vẻ sạch . Cùng Cung Viễn Tu đến Cung gia luyện võ trường, nơi luyện võ là bên trong rừng trúc, trúc dày đặc khe hở, tầng tầng lớp lớp tựa như đạo thiên nhiên bành chướng, chỉ có con đường thông vào phía sâu trong rừng trúc, từ rất xa Vu Thịnh Ưu thấy có hắc y nam tử ở đó luyện kiếm, đến gần liền thấy, hắc y nam tử kiếm thế như gió, ra chiêu sắc bén. Nam tử nghe được tiếng bước chân, lật cổ tay, kiếm phong hạ xuống phía dưới, bao kiếm thuận thế mà lên.
      Nam tử mày kiếm khẽ rung, bảo kiếm nắm trong tay, xoay người nhìn hai người bọn họ : “Đại ca.” Nhìn thoáng qua Vu Thịnh Ưu tiếp theo kêu: “Đại tẩu.”
      Cung Viễn Tu vỗ tay cười: “Tam đệ, kiếm pháp của đệ vừa rồi là lợi hại nha.”
      Vu Thịnh Ưu nhìn gương mặt tuấn tì vết của , tức giận đến uất ức! Đáng giận, mặt đâu có thương tích gì chứ !
      Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh ôn nhã: “Đại ca, đại tẩu, tam đệ, mọi người tới thực sớm a.”
      Cung Viễn Tu quay đầu, nhìn nam nhân ôn nhã tuấn mỹ kia cười: “Nhị đệ, đệ cũng đến đây.”
      Vu Thịnh Ưu quay lại, nhìn hai chân thon dài, bộ pháp vững vàng, tức giận đến run người, họ Cung ! Cả nhà các ngươi đều xem lão nương là ngu ngốc a!
      “Đại tẩu, sắc mặt của tẩu sao lại kém như thế ?” Cung gia lão nhị Cung Viễn Hàm có chút lo lắng nhìn Vu Thịnh Ưu gương mặt lúc xanh lúc đỏ.
      “Nương tử, nàng làm sao vậy? Muốn tìm đại phu tới xem hay ?” Cung Viễn Tu cũng quan tâm hỏi.
      Vu Thịnh Ưu nặn ra nụ cười: “Quả muốn gặp đại phu của Cung gia các ngươi, ta vẫn nghĩ y thuật của Thánh Y phái chúng ta là cao minh nhất thiên hạ, nghĩ đến Cung gia các ngươi cư nhiên có thầy thuốc có thể chỉ trong đêm chữa khỏi cho người hai chân bị tàn phế, người nửa mặt bị hủy dung! Thần y như thế, giờ Thịnh Ưu mới được thấy.”
      Cung Viễn Hàm ôn nhu cười nghe Vu Thịnh Ưu trào phúng, chờ nàng xong còn thực lễ phép gật đầu: “Đại tẩu có thể là hiểu lầm ! Hôm qua ta vì thời tiết rét lạnh, bệnh viêm khớp tái phát thể được, cho nên ngồi xe lăn, mà Tam đệ, cũng là bởi vì cùng người ta đánh cuộc thua, phải hủy dung ba ngày, tất cả chuyện này chỉ có thể là cơ duyên xảo hợp a.”
      Vu Thịnh Ưu trừng mắt liếc cái, nhìn bộ dáng thành khẩn, trong lòng cả giận : Ván đóng thuyền, giờ ngươi muốn thế nào chẳng được! Tưởng Vu Thịnh Ưu ta ngậm bồ hòn? có cửa đâu! đối phó được các ngươi, ta chẳng lẽ đối phó được Cung Viễn Tu? Vu Thịnh Ưu tôn chỉ chính là tìm quả hồng mềm mà bóp ! Dùng sức bóp! Ta bóp ~ chết ngươi!
      Vu Thịnh Ưu quay đầu, cười với Cung Viễn Tu:“Tướng công, phải muốn ta cùng ngươi luyện võ sao? Bắt đầu .” Hừ, ta ở Thánh Y phái mười năm cũng phải là ngốc ! đến võ công, ta cũng đứng hàng thứ sáu trong Thánh Y Phái.
      [ Mỗ Nguyệt: Hữu tình nêu lên: Thánh Y phái tổng cộng có sáu đệ tử.]
      “A! Tốt quá!” Cung Viễn Tu cười :“Chúng ta nhàng mà đánh nga.”
      Vu Thịnh Ưu vẻ mặt hiểm cười đến nơi để vũ khí, chọn cây trường côn, thuần thục xoay tròn trong tay, vũ khí nàng dùng thuận tay nhất chính là trường côn! Vu Thịnh Ưu xoay người nhìn Cung Viễn Tu :“Sao có thể nhàng đánh được? Ngươi ra ngoài đánh nhau cùng người khác, người ta đánh nhàng sao?”
      “Nhưng mà, nhưng mà…… Ta sợ……”
      “Sợ, sợ cái gì!” Vu Thịnh Ưu gầm lên tiếng ngắt lời :“Muốn đánh liền đánh, dùng hết sức mà đánh, đánh ta trở về ngủ tiếp!”
      “Đánh, đánh, vậy bắt đầu .” Cung Viễn Tu cuống quít gật đầu, nương tử tức giận đáng sợ nga.
      Vu Thịnh Ưu vứt cây trường côn tay cho Cung Viễn Tu, chính mình xoay người lại cầm lên cây, đột nhiên nhảy vọt lên, Cung Viễn Tu vừa nhận được gậy, Vu Thịnh Ưu đánh tới trước ngực, Cung Viễn Tu buông gậy, lui về phía sau bước né tránh chiêu này, trường côn trong tay Vu Thịnh Ưu vũ lộng, tiếng gió vun vút, chỉ thấy nàng đem trường côn cắm mạnh xuống đất, thân thể bay phía thuận thế tung cước đá tới, Cung Viễn Tu thấp người tránh thoát, hai người lại qua lại mấy chiêu, Cung Viễn Tu chỉ tránh né cũng xuất thủ công kích.
      Vu Thịnh Ưu rơi xuống đất cái lại xoay người nhảy lên, đối với Cung Viễn Tu lưu tình chút nào, hung hăng đánh xuống gậy, Cung Viễn Tu cúi đầu đứng tại chỗ nhúc nhích, như là bị dọa sợ ngây người, Vu Thịnh Ưu có chút do dự nhìn , hay là thôi , làm gì lại tức giận với ngốc tử đâu. Nghĩ vậy, cổ tay nàng khẽ nhích chuẩn bị thu chiêu, ngay trong nháy mắt đó, chuyện quỷ dị xảy ra, Cung Viễn Tu bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, song chưởng mạnh mẽ đẩy tới phía nàng.
      “Đại ca, dừng tay!” Cung Viễn Hàm phi thân ra, xuất chưởng đánh về phía Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu trấn định dùng tả chưởng ngăn lại công kích của , Cung Viễn Hạ cũng phi thân nhảy lên, nắm bả vai Vu Thịnh Ưu đẩy nàng ra ngoài, đồng thời xuất chưởng, tương đối cùng hữu chưởng của Cung Viễn Tu, ba người đối chưởng nhau, nháy mắt cuồng phong tàn sát bừa bãi, toàn bộ rừng trúc bị chấn động phát ra thanh chói tai, Vu Thịnh Ưu thét chói tai ngã xuống mặt đất, còn chật vật lăn bốn năm vòng.
      Chờ nàng mặt xám mày tro đứng lên, chỉ thấy lấy bọn họ làm tâm điểm, trong vòng mười thước,rừng trúc xung quanh toàn bộ đều bị gãy, lá trúc đầy trời bay loạn, nàng mở lớn miệng, thể tin được nhìn trừng trừng. Lão Thiên, mạnh! Chưởng này nếu đánh người nàng, phải nàng nát bét như cám sao ?
      Ngốc tử này…… Ngốc tử này cư nhiên lợi hại như vậy! Chẳng lẽ là giả ngốc?
      ——————— tiểu kịch trường —————-
      Vu Thịnh Ưu: Ta hận các ngươi! Vì sao các ngươi lại giả trang như vậy ra !
      Cung Viễn Hàm: Đương nhiên là vì muốn cưới ngươi, đành phải ủy khuất đại ca.
      Cung Viễn Hạ: Ta phải muốn cưới ngươi.
      Vu Thịnh Ưu [ vẻ mặt hy vọng ]: Thực sao?
      Cung Viễn Hạ: Ta muốn cưới nữ nhân…… Bởi vì ta là Hạ tiểu thụ!
      Vu Thịnh Ưu:…… Lại là tên tiện thụ!
      Vu Tiểu Tiểu: Hắt xì! Hắt xì! Có người mắng ta!

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 7. Nổi bão
      “Ngươi!” Vu Thịnh Ưu xoay người nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Cung Viễn Tu hỏi:“Ngươi là khờ hay là giả ngốc?”
      Cung Viễn Tu ánh mắt vừa rồi sắc bén, giờ lại trở nên thuần khiết, ngơ ngác ngây ngốc nhìn nàng cười:“Nương tử, ta ngốc a! Ha ha, mẫu thân ta thông minh nhất.”
      Vu Thịnh Ưu quay đầu, vẻ mặt hắc tuyến, vô lực than:“Quả nhiên, thực ngốc!”
      “Nương tử, nương tử, chúng ta tiếp tục luyện võ thôi.” Cung Viễn Tu chạy lại ôm lấy Vu Thịnh Ưu kêu vui vẻ.
      luyện. Ta muốn về ngủ.” Trảm đinh tiệt thiết (1) cự tuyệt, giỡn sao, võ công của nàng so với , chênh lệch giống như Đường Tam Tạng so với Tôn Ngộ !

      (1*chém đinh chặt sắt )

      “Nương tử, luyện thôi.” Cung Viễn Tu quấn quít lấy nàng cho nàng .
      “Ta luyện! Ngươi nghe hiểu có phải hay ?” Vu Thịnh Ưu sống chết giãy dụa giãy dụa, chính là giãy dụa được, tức giận cúi đầu cắn mạnh vào tay . Cung Viễn Tu bị đau, a lên tiếng buông tay. Vu Thịnh Ưu lập tức vùng ra, hung hăng trừng mắt nhìn .
      Cung Viễn Tu ủy khuất nhìn nàng, tay trái xoa xoa chỗ tay phải vừa bị cắn, trong mắt nước mắt vòng vòng ngân ngấn, bộ dáng vô cùng đáng thương, giống như là chó bị chủ nhân đánh.
      “Nữ nhân kia! Sao lại có thể cắn người?” Cung Viễn Hạ bước nhanh đến, kéo tay huynh trưởng xem, chỉ thấy vòng dấu răng hồng hồng thực sâu, nữ nhân kia cắn cũng ! Cung Viễn Hạ giận dữ:“Ngươi…… Ngươi là chó điên sao? Ngươi gả cho huynh trưởng ta, phải nghe lời huynh ấy , huynh ấy muốn ngươi luyện võ ngươi phải luyện!”
      Vu Thịnh Ưu khinh thường hừ lạnh:“Luyện võ? tức cười, ngươi thấy ta có năng lực cùng luyện võ sao? Ta a! Còn muốn sống lâu hơn chút nữa! muốn chết tay ngốc tử cách minh bạch !”
      “Ngươi sao có thể kêu tướng công mình là ngốc tử?” Cung Viễn Hạ hung hăng chỉ trích nàng.
      “Ta chỉ a” Vu Thịnh Ưu buông tay.
      “Ngươi! Ngươi rốt cuộc có hiểu cái gì là tam tòng tứ đức hay !”
      hiểu!” Vu Thịnh Ưu mắt trợn trắng, tỏ vẻ ‘ngươi có thể làm khó dễ được ta sao’.
      “Ngươi……” Cung Viễn Hạ tức giận chỉ mặt nàng, muốn dạy dỗ nàng phen.
      Cung Viễn Tu nhảy đến giữa hai người :“Tam đệ! Ta biết cái gì là ‘tam theo’ nga!”
      “Đại ca biết?” Cung Viễn Hàm nghiêng đầu hỏi.
      “Đúng vậy!” Cung Viễn Tu híp mắt cười: “’Tam theo ‘chính là: Chưa lập gia đình theo mẫu, ký thú theo thê, thê tử tự sát! Buổi sáng hôm nay nương tử mới cho ta biết! Nương tử, ta đúng ?”
      Tất cả mọi người sửng sốt, khắp rừng trúc trừ bỏ Cung Viễn Tu đắc ý cười hì hì, còn lại đều im lặng quỷ dị a quỷ dị. Vu Thịnh Ưu vụng trộm liếc nhìn Cung gia hai huynh đệ kia, chỉ thấy bọn họ khóe miệng run rẩy, vẻ mặt hắc tuyến trừng mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng vừa chạm ánh mắt họ, liền lập tức né ra, nhìn trời a nhìn trời, xem mây a xem mây, chính là dám nhìn bọn họ!
      “Đại tẩu.” Hai chữ này cơ hồ là từ kẽ răng Cung Viễn Hạ rít ra.
      Vu Thịnh Ưu nhìn , muốn như thế nào?
      Cung Viễn Hạ làm động tác mời :“Mời ra đây chuyện.”
      Vu Thịnh Ưu kiêu ngạo xua tay:“ cần, cần, chị dâu em chồng nên thân cận, nếu , biết xảy ra chuyện gì.”
      Cung Viễn Hạ run người, tuấn nhan hơi hơi trở nên trắng: “Ngươi…… Ngươi…… Cung Viễn Hạ ta là người như thế sao? Huống hồ ta đối với ngươi tư sắc như vậy…… Hừ.” Câu kế tiếp cũng biết!
      “Tư sắc ta làm sao vậy? Huống hồ, ta có ngươi sao? Ta chính mình được sao?” Nhìn môi hồng răng trắng bộ dáng tuấn tú, Vu Thịnh Ưu nàng cũng cam đoan chỉ nhìn động thủ a ! Dù sao nàng tại là phá bình phá suất (2), gặp người áp người.

      (2* còn gì để mất )

      Cung Viễn Hạ tuấn nhan hơi hơi phiếm hồng:“Ngươi có chút nữ tắc nào vậy, ra biết thẹn.”
      Vu Thịnh Ưu buông tay:“Ta chỉ là .”
      “Ngươi……” Dưới Càn Khôn (3) giữa ban ngày ban mặt, nữ nhân này cư nhiên cho , nàng đối có ý đồ gây rối. Nếu nhất định muốn nàng qua chuyện, chẳng phải là chứng minh rằng muốn…… Nàng đùa giỡn sao? Cung Viễn Hạ mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang tím, từ tím lại thành xanh, biến hóa rất nhanh chóng, xong vòng, Cung Viễn Hạ vung ống tay áo xoay người cả giận :“Ta so đo với ngươi!” xong nháy mắt biến mất ở trong rừng trúc.

      (3* trời đất)

      Vu Thịnh Ưu lúc lắc ống tay áo :“ thong thả, thong thả.”
      Trong rừng trúc chỉ còn ba người, gió thổi qua, tiếng trúc xào xạc.
      “Đại tẩu.” Cung Viễn Hàm nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, mỉm cười, ôn nhuận như ngọc dung mạo tựa thần thánh tỏa sáng khiến người ta thể mở mắt, Vu Thịnh Ưu nhìn , trong lòng vô cùng phẫn nộ! Chỉ với diện mạo của , cho dù là tàn phế lúc ấy cũng có thể tuyển nha! Đáng giận! Ta hối hận, hối hận, hối hận chết được!
      “Đại tẩu?” Cung Viễn Hàm kỳ quái nhìn vẻ mặt dữ tợn của Vu Thịnh Ưu, lại lần giọng kêu.
      “Gọi cái gì?” Vu Thịnh Ưu trừng ! là mĩ nam đúng vậy! Nhưng phải mĩ nam của nàng, giống như đám mỹ nam Thánh Y sơn, là nhìn được ăn được nha, khác nào tra tấn a a a a! Đối với nam nhân như vậy, Vu Thịnh Ưu phẫn nộ ! Vô cùng phẫn nộ, tới mức muốn phá hư mọi thứ! Ngẫm lại , nếu tác giả bảo hộ nàng, đám mỹ nam này sớm quỳ gối dưới chân váy nàng, vì nàng ba huynh đệ ra tay tranh chấp nương tình, tranh đến ngươi chết ta sống, độc giả chia làm đại ca phái, nhị ca phái, tam đệ phái, ủng hộ, tranh cãi líu ríu! Cuối cùng vì thỏa mãn nhu cầu đại chúng, tác giả thể để np cho xong việc! Mà nàng chỉ cần vô tội đứng bên lúc lắc đầu, ngâm hai ba câu thơ, mỉm cười thực khuynh thành là được !
      Nhưng tại sao, tại sao, tại sao !! Nàng tình nguyện để Nhị ca và Tam đệ kia già hơn, xấu hơn! Như vậy nàng có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ vai nữ chủ biến thành người bình thường chênh lệch rất lớn a!
      Cung Viễn Hàm sắc mặt bình thản :“Đại tẩu, đại ca của ta tâm trí mặc dù thành thục, cũng là người tốt, hy vọng đại tẩu có thể cố gắng đợi huynh ấy.”
      “Ta cố gắng đợi như thế nào?”
      Cung Viễn Hàm nghiêng đầu nhàng cười, trúc xung quanh đều bị vẻ đẹp của rung động đến nở hoa rồi! Vu Thịnh Ưu đương nhiên cũng xem ngây người.
      Cung Viễn Hàm dùng thanh nhàng :“Tẩu đối xử với huynh ấy tốt, đó là phúc khí của đại ca ta. Tẩu đối xử tốt, là do đại ca ta có phúc phận”
      Vu Thịnh Ưu chọn mi, lại còn vẻ ủy khuất như vậy?
      “Nhưng mà,” Cung Viễn Hàm mặt tuy còn mang nét cười, nhưng ánh mắt lại thập phần lạnh như băng, thanh vẫn nhu hòa, làm cho người ta có cảm giác bị áp chế lên lời, “Đại ca nếu có phúc khí, ngươi thân là thê tử của , chỉ sợ là càng có phúc phần.”
      Uy hiếp, là uy hiếp! Người này cư nhiên cười tủm tỉm uy hiếp nàng: Nếu nàng đối xử cho tốt với đại ca , nàng cũng có kết cục tốt đẹp đâu! Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn :“Ngươi nghĩ rằng vậy ta sợ các ngươi?”
      “Có sợ , đến lúc đó chẳng phải biết sao.” xong mỉm cười, xoay người rời .
      “Này!” Vu Thịnh Ưu lớn tiếng gọi lại .
      ngoái đầu nhìn lại, Vu Thịnh Ưu hỏi:“Ta hỏi ngươi, nếu ngày hôm qua ta chọn ngươi, ngươi cưới ta sao?”
      Cung Viễn Hàm cười:“Đương nhiên kết hôn.”
      Vu Thịnh Ưu trừng :“ là đáp án đáng ghét!” Nếu cưới, nàng còn có thể vui chút.
      Cung Viễn Hàm nhìn nàng nhàng cười:“Đại tẩu mau tới dùng điểm tâm, chờ ngươi chân chính hiểu biết ca ca, ngươi biết, ngày hôm qua lựa chọn của ngươi là rất chính xác.”
      xong câu đó, Cung Viễn Hàm cần phải nhiều lời nữa, xoay người biến mất trong rừng trúc!
      Phải ? Vu Thịnh Ưu có chút hoài nghi.
      “Nương tử.” Thanh quen thuộc lại xa lạ vang lên, Vu Thịnh Ưu quay đầu lại chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ tuấn lãng, ở cách đó xa nhìn nàng, muốn tới nhưng lại dám.
      Vu Thịnh Ưu thở dài, vẫy tay với , Cung Viễn Tu sáng lạn cười, vội chạy lại ôm lấy nàng.
      Vu Thịnh Ưu cười , người này tuy rằng ngốc, nhưng lại ngốc cách đáng . Coi như là nuôi con chó đáng ! Đối xử tốt với được làm ! Dù sao đối xử tốt với cũng mất đồng tiền vốn nào.
      “Nương tử.” Cung Viễn Tu mở to ánh mắt trong veo như nước nhìn nàng.
      “Sao?” Vu Thịnh Ưu đáy lòng có tia mềm mại bị ánh mắt sạch của làm dao động.
      “Ta nghĩ to.”
      “TMD!” Vu Thịnh Ưu lại thô tục quát:“Lăn !”
      Muốn đối xử tốt với , rất khó a!
      ————- tiểu kịch trường ————–
      Cung Viễn Tu [ vui vẻ ]: Ta cưới nương tử.
      Người làm vườn: Chúc mừng đại thiếu gia.
      Cung Viễn Tu: Ta cưới nương tử.
      Đầu bếp nữ: Chúc mừng đại thiếu gia.
      Cung Viễn Tu: Ta cưới nương tử.
      Mỗ tác giả: Ta biết.
      Cung Viễn Tu [ ngây ngốc cười ]: Vì sao bà lại biết?
      Mỗ tác giả:[ hiểm cười ]: Bởi vì ta biết…… Nàng chính là sinh ra để cho ngươi mà. Cacaca!
      ps: Tiểu kịch trường cùng chính văn quan hệ, chỉ là viết cho vui!

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 8. Quyết định
      Hôm nay, ăn xong cơm chiều, Vu Thịnh Ưu có việc gì làm, mang theo Cung Viễn Tu tản bộ trong đại viện Cung gia, Vu Thịnh Ưu từng bước, Cung Viễn Tu cũng từng bước, Vu Thịnh Ưu dừng, Cung Viễn Tu cũng dừng, Vu Thịnh Ưu ăn hạt dưa, Cung Viễn Tu ăn nắm hạt dưa! Vu Thịnh Ưu nhìn nhíu mày, nàng phiền, nàng phi thường phiền! Người này mấy ngày nay theo sát nàng như hình với bóng, mỗi ngày kề cận , ăn cơm cùng, ngủ cùng, đọc sách cùng, luyện võ cũng cùng, liền ngay cả đường cũng vẫn bộ dạng ngu ngốc tươi cười ở trong phạm vi cách nàng nửa bước.
      Nàng muốn bạo phát! Nàng chịu nổi ! Nàng muốn vứt bỏ , vứt bỏ càng nhanh càng tốt, dù giây cũng tốt!
      Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lão đại ăn hạt dưa tủm tỉm cười, con mắt lưu chuyển, nàng mỉm cười với kêu: “Tướng công.”
      Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười, cũng sáng lạn cười, vui vẻ kêu:“Nương tử.”
      Cung Viễn Tu bộ dạng vốn tuấn tú, cười lên lại càng giống thiên sứ tinh thuần, Vu Thịnh Ưu bị vẻ tươi cười của làm cho nháy mắt có chút hoảng hốt, qua vài giây mới hồi phục tinh thần lại :“Tướng công, ta vừa rồi đường, cẩn thận bị rơi mất vòng tai bảo thạch, đó là vòng tai khi xuất giá phụ thân đưa ta.”
      Vu Thịnh Ưu cúi đầu giả dạng thực bi thương, Cung Viễn Tu mở to hai mắt trong veo như nước nhìn nàng : “Vậy… Viễn Tu giúp nương tử tìm.”
      Vu Thịnh Ưu nhàng gật đầu, chỉ vào ao sen phía trước :“Rơi ở phía kia, tướng công giúp ta tìm xem, nếu tìm thấy liền coi như mất.”
      “Yên tâm , ta nhất định có thể tìm được.” Cung Viễn Tu vỗ vỗ ngực cam đoan, xoay người vui vẻ chạy tìm vòng tai.
      Vu Thịnh Ưu làm cái mặt quỷ với bóng dáng của Cung Viễn Tu, tìm được gì, hôm nay nàng căn bản mang vòng tai. Thừa dịp chú ý, lặng yên xoay người, vụng trộm, chạy.
      Dứt được ra khỏi Cung Viễn Tu, nàng thực cảm thấy nhõm, thở dài hơi, giống như toàn thân đều thư thái, nàng vừa vừa ăn hạt dưa, bỗng nhiên nàng vô cùng muốn biết Cung Viễn Tu rốt cuộc là trời sinh ngốc hay là về sau mới ngốc.
      Trải qua vòng hỏi thăm, Vu Thịnh Ưu rốt cục từ trong miệng lão làm vườn ở Cung gia nghe được, Cung Viễn Tu nguyên bản phải ngốc tử, chẳng những phải ngốc tử mà còn là người xuất sắc nhất trong ba huynh đệ Cung gia, lúc mười lăm tuổi đánh bại võ lâm đệ nhất cao thủ, hơn nữa học thức cũng phi thường xuất sắc, chính là nam chủ vạn năng trong n tiểu thuyết, cái gì cũng thiên hạ đệ nhất, ta nhiều lời.
      Nhưng vì sao lại biến thành ngốc ? Này là từ sáu năm trước.
      Sáu năm trước, Cung Viễn Tu mười tám tuổi, đúng là lúc nổi danh nhất, khi đó Cung Viễn Tu, tuấn tiêu sái, võ nghệ cao cường, gia tài bạc triệu, điều kiện tốt như vậy, đương nhiên là nữ nhân nào cũng đều muốn gả cho , năm đó cửa nhà bị đám người đến cầu thân đạp hỏng bảy,tám mươi cái, chính là miếng mồi ngon, ai ai cũng muốn cắn miếng, khi đó Cung phu nhân vô cùng khó xử, Cung Viễn Tu chỉ có nha, cưới ai, cưới ai tốt đây? là khó xử a! Cung phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện huynh trưởng mình tuyển phi tần vào hậu cung, vui vẻ, đắc ý, quyết định ! Ta cũng tuyển phi phen !
      Vì thế, Cung phu nhân quyết định phát thiếp ra, lập tức khiến cho toàn bộ thiếu nữ khắp nơi phen điên đảo, đến tháng, nữ tử tới tham gia thi tuyển phải tới mười vạn người. Trải qua tầng tầng lớp lớp nghiêm khắc sàng chọn cuối cùng còn lại hơn hai trăm người, Cung phu nhân lại khó xử, vì sao thiên hạ lại nhiều nữ tử tốt như vậy chứ? Hơn hai trăm nữ tử này, tất cả đều là muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài tình có tài tình, nữ tử hoàn hảo muốn gì có nấy.
      có biện pháp, Cung phu nhân cuối cùng ra đạo đề mục, chính là mỗi người các nàng làm món ăn, hơn nữa cho các nàng mỗi người canh giờ cùng Cung Viễn Tu ở chung chỗ, vì thế đại hội dùng đồ ăn tuyển giai nhân này ước chừng tiến hành trong suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày!
      Cung phu nhân vốn tính toán tốt, để cho Cung Viễn Tu chính mình tuyển , nhìn trúng người nào liền cưới người đó. Cung Viễn Tu lúc ấy cũng có ý thành thân, chỉ là hiếu kính mẫu thân, theo ý mẫu thân, cứ như vậy mà khách khí ăn mỹ thực suốt bốn mươi chín ngày.
      Vốn chuyện chọn đồ ăn này ra có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ canh giờ ở chung kia! Tất cả các nữ tử đều gắng hết sức, muốn làm đồ ăn ngon nhất, nhưng chỉ đồ ăn ngon là đủ rồi sao? Đương nhiên đủ, kẻ nào cũng ngầm hạ thủ đoạn, đương nhiên ta cũng thể lạc hậu a! Do đó, ngươi hạ Bích Loa Xuân, ta hạ Đào Hoa Xuân, người tiếp theo Xuân Mộng, ta hạ Mộng Tam Thiên, ngươi hạ Hồng Miên Dục, ta hạ Phi Yên, các loại xuân dược kia, chỉ có ngươi thể nghĩ được, có chuyện các nàng mua được !
      Nhưng buồn bực là Cung Viễn Tu võ nghệ tu vi rất cao, đống xuân dược đó ăn vào giống như ăn hồ tiêu, lúc ấy chút hiệu quả cũng có, mà sau khi ăn các loại xuân dược đó trong suốt bốn mươi chín ngày, cuối cùng xuân dược cũng bài xích nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, rốt cục sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, biến thành độc dược trí mạng!
      Vì thế Cung Viễn Tu bắt đầu dục hỏa thiêu đốt người, toàn thân nóng lên, cả người giống như là bị nấu chín, cái mạng tưởng chừng bị xuân dược thiêu hủy, may mắn Cung phu nhân đến Thánh Y sơn cầu Vu thần y đan dược giải độc, tính mệnh mới được bảo vệ, nhưng sau khi dược lực được hóa giải, Cung Viễn Tu đầu óc cũng bị thiêu đến choáng váng, chỉ số thông minh thành ra giống như tiểu hài tử mười tuổi bình thường, Cung gia mời vô số danh y cũng thể trị hết bệnh cho .
      Ai! Việc này là nghe mà thương tâm đến rơi lệ a! Nhìn xem, thanh niên như thế bởi vì ăn quá nhiều xuân dược, từ đó về sau thành ngốc tử!
      Vu Thịnh Ưu thở dài hơi, lắc đầu, hỏi:“Những nữ nhân cho Cung Viễn Tu ăn xuân dược sau này thế nào?”
      Lão làm vườn cũng thở dài hơi :“Các nàng a, các nàng vừa nghe đại thiếu gia choáng váng liền đường chạy thẳng thực mau.”
      Vu Thịnh Ưu thể tin được hỏi:“ phải chứ? Cung gia cứ như vậy buông tha các nàng ?”
      Lão làm vườn lắc đầu:“Hừ, nào có đơn giản như vậy, hơn hai trăm danh nữ này, ai gả được tốt cả, gả cho người ta làm tiểu thiếp thứ 7,8,9,10 vẫn còn là may mắn, còn có người gả cho ông già 90, gả cho ma bài bạc, gả cho tội phạm, gả cho đồ tể giết heo, đều có! Dù sao ai có kết cục tốt.”
      “Thực…… Thực ngoan độc! Nữ tử gả cho người tốt quả thực chính là sống bằng chết a!” Vu Thịnh Ưu lúc này có chút đồng tình với đám nữ nhân đó, nàng nghĩ nghĩ, tò mò hỏi:“Phương pháp trả thù độc như vậy là ai nghĩ ra được ?”
      Lão làm vườn cẩn thận liếc mắt nhìn chung quanh, thần bí giọng :“Là nhị thiếu gia!”
      Vu Thịnh Ưu lập tức sặc hạt dưa, là người thể chỉ xem tướng mạo a! Cung Viễn Hàm bộ dạng vô hại thiện lương như vậy, lại nghĩ tới tâm địa ác độc như thế a!
      Vu Thịnh Ưu cùng lão làm vườn tán gẫu, sau khi trở lại phòng, trời tối đen, trăng hạ huyền chiếu sáng tiểu viện. Vu Thịnh Ưu châm ngọn đèn trong phòng, nhàm chán cầm lấy quyển tiểu thuyết xem qua. Ở cổ đại cũng ít lạc thú, đọc tiểu thuyết, cứ nhàn nhã như vầy, nàng hoài nghi nàng phát mốc lên mất. nhàm chán a!
      quyển tiểu thuyết xem xong, trời cũng khuya, Vu Thịnh Ưu ngáp cái chuẩn bị cởi quần áo ngủ, nằm giường bỗng nhiên nghĩ đến, ách…… Có phải thiếu cái gì hay ?
      Vu Thịnh Ưu vội ngồi dậy ! tốt, nàng bỏ quên Cung Viễn Tu, còn chưa tìm về, ngay tại lúc nàng cuống quít mang giày chuẩn bị chạy ra ao sen tìm Cung Viễn Tu, cửa phòng bị đẩy mạnh ra!
      Cung Viễn Hạ vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn, toàn thân ướt sũng, nước tóc cùng quần áo còn ngừng rỏ xuống. Tay gắt gao lôi kéo Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu bộ dáng mất hứng bị lôi kéo, toàn thân cũng ướt lướt thướt.
      “Ách, các ngươi làm sao vậy, bơi lội à?” Vu Thịnh Ưu kỳ quái hỏi.
      Cung Viễn Hạ bị những lời này của nàng kích động, vọt đến, đẩy Vu Thịnh Ưu từ giường xuống dưới:“Ngươi.. nữ nhân này, còn ở đây mát, trời lạnh như thế, ngươi cư nhiên bảo ca ca ta nhảy xuống ao sen nước lạnh như băng tìm khuyên tai cho ngươi! Ngươi nghĩ Cung gia chúng ta là ai, lại để ngươi khi dễ đại ca ta như vậy!”
      Vu Thịnh Ưu cả kinh, nàng chỉ là tùy tiện chỉ bên bờ ao sen thôi, cũng bảo nhảy xuống tìm a!
      “Ngươi bậy bạ gì đó! Ta có!” Vu Thịnh Ưu ngã quỳ mặt đất, tức giận đẩy ra.
      Cung Viễn Tu vội vàng kêu tiếng nương tử, hoang mang rối loạn vội vã chạy tới muốn nâng nàng dậy, Cung Viễn Hạ kéo tay lại :“Đại ca, huynh đừng giúp nàng ta, nữ nhân này cần dạy dỗ lại cho tốt, thê tử nghe lời, bằng hưu !”
      Vu Thịnh Ưu nổi giận, mạnh mẽ nhảy dựng lên:“Ngươi hưu ! Ta ước gì các ngươi hưu ta!”
      “Ngươi……” Cung Viễn Hạ tức giận vung tay, lại bị Cung Viễn Tu ngăn lại: “Đệ đừng đánh nương tử ta.”
      Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu trừng mắt nhìn , tỏ vẻ ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.
      Cung Viễn Hạ nhìn đại ca, lại nhìn Vu Thịnh Ưu, mạnh rút tay về, bất đắc dĩ :“Đệ chưa muốn đánh nàng a. Đệ sao lại đánh nữ nhân chứ. Đại ca…… Huynh…… Ai.” chỉ là muốn cuốn tay áo dọa nàng mà thôi a! Buổi tối mới từ bên ngoài trở về, chợt nghe hạ nhân , đại ca ở ao sen tìm cái gì đó cả đêm, khuyên như thế nào cũng lên!
      Tới khi nhìn thấy, đau lòng muốn chết, đại ca toàn thân lạnh toát, lại vẫn cố chấp ở dưới ao tìm vòng tai cho nương tử y, nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên dám khi dễ đại ca như vậy!
      Vốn định giáo dục nàng ta phen, lại nghĩ rằng đại ca lại che chở nàng như vậy, như thế làm sao lấy lại công đạo cho đại ca đây!
      Cung Viễn Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu :“Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi còn dám khi dễ đại ca, ta nhất định bỏ qua ngươi!”
      “Ta phải sợ ngươi chắc !” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn lại !
      Cung Viễn Hạ hừ lạnh tiếng vung ống tay áo, bước ra khỏi phòng.
      Vu Thịnh Ưu theo ở phía sau, ‘bang’ tiếng đóng sập cửa lại, quay lại nhìn Cung Viễn Tu toàn thân ướt sũng hỏi:“Ngươi sao lại nhảy xuống tìm, phải ta ở bên cạnh ao sao?”
      Cung Viễn Tu mân mê tay áo :“Bên cạnh ao có, ta nghĩ có thể bị rơi xuống ao.”
      “Cho dù có, ngươi trở về tiếng là được.” Vu Thịnh Ưu có chút áy náy, trời lạnh như thế, nước ao cũng rất lạnh a, cư nhiên ở bên trong tìm cả đêm.
      Cung Viễn Tu cúi đầu, có chút ủy khuất :“Nương tử muốn ta tìm, ta nhất định phải tìm được.”
      Vu Thịnh Ưu hơi hơi thở dài, về phía trước nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Cung Viễn Tu :“Nhanh thay quần áo ,ướt sũng hết rồi, cẩn thận bị cảm.”
      Cung Viễn Tu cười cười bỗng nhiên mở bàn tay vẫn nắm chặt nãy giờ ra, giơ lên trước mắt Vu Thịnh Ưu :“Nương tử, hôm nay ta tìm được bảo thạch vòng tai, nhưng ta tìm được hai khối đá này nga! Xem, phát sáng rất đẹp nha, tạm thời thay thế vòng tai của nương tử được , ngày mai ta tìm lại cho nương tử! (ô,Viễn Tu đáng quá )
      Vu Thịnh Ưu nhìn hai viên đá cuội trong suốt trong tay , cúi đầu cười, trong lòng có chút ấm áp, cảm thấy thoải mái, cầm lấy, đặt ở trước mắt nhìn xem, sau đó nhìn Cung Viễn Tu :“Oa, xinh đẹp a, cám ơn ngươi.”
      Cung Viễn Tu nhìn nàng ngượng ngùng cười, hai tay nắm hai bên sườn áo nhàng ma sát.
      Vu Thịnh Ưu nắm chặt trong tay viên đá cuội, thầm hạ quyết định.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 9. Chảy máu mũi [ thượng ]
      Trời còn tờ mờ sáng, Vu Thịnh Ưu tỉnh, xác thực mà nàng là cả đêm ngủ, bởi vì nàng hạ quyết định, chính là dùng y thuật của nàng để chữa khỏi cho Cung Viễn Tu!
      Ngoài cửa sổ, chim chóc bắt đầu kêu ríu rít, Vu Thịnh Ưu giật giật thân thể muốn cứng ngắc, đáng tiếc kẻ nào đó còn gắt gao ôm lấy nàng buông tay, Vu Thịnh Ưu bất đắc dĩ vặn vẹo vài cái, kết quả người nào đó tiếp tục chút sứt mẻ ôm nàng ngủ say như chết, Vu Thịnh Ưu ra sức xoay người, đối mặt Cung Viễn Tu, chỉ thấy Cung Viễn Tu bộ dáng lúc ngủ cũng giống người bình thường, ! So với người bình thường soái hơn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều lần! Vu Thịnh Ưu bị mê hoặc chút, nước miếng chảy tới cằm, thầm tự nhủ, bình tĩnh !
      Nàng vươn tay, nắm cái mũi tuấn tú của , cho hô hấp, quả nhiên, đến hồi Cung Viễn Tu buông nàng ra, hai tay quơ lung tung trong khí, Vu Thịnh Ưu nhân cơ hội đó quay hai vòng sang bên phải, rốt cục thoát khỏi ma trảo của , Cung Viễn Tu hô hấp lại được, than thở vài tiếng, hai tay hướng phía Vu Thịnh Ưu ôm tiếp. Vu Thịnh Ưu lập tức cầm cái gối của mình ấn vào lòng , Cung Viễn Tu vừa lòng gắt gao ôm cái gối, dùng sức cọ vài cái, vẻ mặt hạnh phúc lại ngủ tiếp.
      Vu Thịnh Ưu day day thái dương, chậm rãi từ giường đứng lên, vòng qua người Cung Viễn Tu xuống, xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ bộ váy dài thêu hoa màu thủy lam mặc vào, quần áo của nữ tử nơi này cũng giống với thời Đường, mặc vào có loại cảm giác hoa lệ phiêu dật. Vu Thịnh Ưu lại khoác cái áo choàng màu trắng ở người, nàng nhàng mở cửa chuồn êm ra ngoài.
      Ngoài cửa, trời còn đen kịt, xa nhất chỗ phía đông có tia sáng, trong khí còn mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt, Vu Thịnh Ưu giương mắt đánh giá bốn phía, phòng của mình nằm ở cái sân thuộc chính sảnh, hai bên mỗi bên có gian sương phòng, phòng ở là phòng ở điển hình của kiến trúc Đường triều, sân hai bên đủ loại trúc xanh ngắt, đường hướng về tiểu viện dùng đá cuội lát, Vu Thịnh Ưu chậm rãi ra cửa viện, bên ngoài sân là hoa viên lớn, ở giữa có ao sen rất lớn, bởi vì sắc trời còn tối, nước trong ao có vẻ tối tăm lạnh như băng, nhìn qua sâu lường được, tối hôm qua Cung Viễn Tu chính là ở nơi này tìm vòng tai.
      Vu Thịnh Ưu túm lấy tì nữ áo xanh ngang qua hỏi:“Nơi này có hiệu thuốc ?”
      Tì nữ cung kính cúi đầu :“Hồi đại thiếu nãi nãi, Cung gia bảo có sáu hiệu thuốc, biết đại thiếu nãi nãi muốn đâu?”
      “Gần nhất.”
      Tì nữ nghĩ nghĩ :“Vâng. Mời theo nô tì đến.”
      Vu Thịnh Ưu theo phía sau tì nữ, quả người của Cung gia cho dù là tì nữ bộ dạng cũng trong veo như nước, ngay tì nữ dẫn đường cho nàng kia, nếu thả ở đại, so với các diễn viên tivi tuyệt đối xinh đẹp hơn gấp mười lần.
      Vu Thịnh Ưu lên tiếng hỏi:“Ngươi tên là gì?”
      “Nô tì tên gọi Lạc Yến.”
      “Nga, tên này hay, trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, dung mạo nương muốn Lạc Nhạn cũng là phải việc khó.” Vu Thịnh Ưu rung đùi đắc ý ra vẻ phong lưu.
      Lạc Yến đỏ mặt lên, cúi đầu hơi hơi ngượng ngùng trả lời:“Đại thiếu nãi nãi quá khen, nô tì dám nhận tên Lạc Nhạn.”
      “Ngươi phải kêu Lạc Nhạn sao? gọi ngươi Lạc Nhạn gọi là gì?”
      “Đại thiếu nãi nãi…… Nô tì dám nhận a.”
      Vu Thịnh Ưu nhìn vẻ mặt gấp đến độ đỏ bừng Lạc Nhạn, ha ha cười, hề đùa nàng:“Ta đây gọi ngươi là Lạc Nhạn.”
      Lạc Yến cúi đầu, nhu thuận :“Lạc Nhạn gặp qua đại thiếu nãi nãi.”
      Vu Thịnh Ưu nhìn này nhu thuận mềm mại xinh đẹp, trong lòng ngứa ngáy, nàng thích những người thế này, dễ khi dễ, động cái liền đỏ mặt, nhìn lại thoải mái, Cung phu nhân cho nàng vài nha đầu, đều có vẻ thành lại khôn khéo, nhưng lúc nào cũng như giám thị nàng, khiến cho nàng căn bản là dám sai sử các nàng làm việc.
      Vu Thịnh Ưu vụng trộm nhìn Lạc Nhạn hỏi:“Ngươi làm việc trong phòng nào?”
      Lạc Nhạn nhu thuận trả lời:“Hồi đại thiếu nãi nãi, nô tì làm việc trong phòng phu nhân.”
      “Nga, như vậy a.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, trong lòng tính toán khả năng kéo nàng về làm việc cho mình có được .
      “Đại thiếu nãi nãi, phía trước chính là hiệu thuốc.” Lạc Nhạn chỉ chỉ căn phòng phía trong rừng trúc :“Nô tì chỉ có thể đưa người đến đây.”
      Vu Thịnh Ưu gật đầu, xua tay:“, ngươi trở về .”
      Lạc Nhạn hành lễ, xoay người rời .
      Vu Thịnh Ưu xuyên qua rừng trúc vào hiệu thuốc, đẩy cửa ra, cỗ dược hương xông vào mũi, Vu Thịnh Ưu nhăn mặt, mũi ngửi vài cái, ừm ừm, lâu được ngửi mùi dược thảo, hoài niệm a!
      Nhớ Thánh Y sơn, đầy khắp núi đồi đều là loại hương vị này, Vu Thịnh Ưu gật đầu, lấy ra tờ giấy, mặt dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết rất nhiều tên thuốc, Vu Thịnh Ưu nhìn nhìn, nàng suy nghĩ buổi tối mới nghĩ ra được phương thuốc, vừa lòng lại gật đầu, cuộc sống tựa như trò đùa, nếu thể phản kháng, vậy — hưởng thụ ! Oa ca ca ca!
      Giờ dần vừa đến, đồng hồ sinh học trong người Cung Viễn Tu kêu vang. nhàng mở to mắt, ánh mắt mông lung như vương ưu sầu, gương mặt tuấn mỹ còn mang chút vẻ ngái ngủ. hơi hơi đứng dậy, y bào rộng thùng thình từ vai rơi xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc. cảm thấy môi thực khô, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, đôi môi cánh hoa khêu gợi lập tức ướt át, càng thêm tiên diễm, như là nhân phẩm.
      Vu Thịnh Ưu lấy dược từ hiệu thuốc kia trở về, vừa lúc thấy màn này, thở nổi, ngây ra nhìn Cung Viễn Tu.
      Cung Viễn Tu vừa thấy nàng tiến vào, lập tức lộ ra vẻ tươi cười so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn kêu:“Nương tử.”
      Vu Thịnh Ưu cảm giác trong lỗ mũi đầu tiên là nóng nóng, sau đó lại là ngứa ……
      Cung Viễn Tu nâng tay, chỉ vào Vu Thịnh Ưu lo lắng :“Nương tử, nàng chảy máu mũi !”
      Vu Thịnh Ưu vội phục hồi tinh thần lại, đưa tay dùng sức xoa hai cái mũi, cúi đầu :“ có, có chảy máu mũi!”
      Cung Viễn Tu xích chân xuống giường đến chỗ nàng, đưa tay nâng mặt Vu Thinh Ưu lên, để nàng nhìn thẳng vào . Chỉ thấy ánh mắt hàm lượng, khóe miệng mỉm cười, tóc dài mềm mại như tơ nghịch ngợm lướt qua bên mặt nàng…… Máu mũi mỗ nữ chảy càng thêm hung mãnh ! Soái a! Rất soái ! Soái có thiên lý ! Vì cái gì lại soái như vậy a! Vì cái gì a vì cái gì!
      Gương mặt Cung Viễn Tu ở trước mắt nàng chậm rãi phóng đại, hai người càng dựa vào càng gần, Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn , muốn làm gì, muốn làm gì ,muốn làm gì! Nàng cho thân của nàng! có, , kiên quyết !
      Cung Viễn Tu nắm mũi Vu Thịnh Ưu : “Nương tử, mẫu thân chảy máu mũi thể cúi đầu! Phải ngẩng đầu lên, nương tử, nàng vì sao lại chu miệng lại vậy?”
      Vu Thịnh Ưu lập tức ngậm miệng lại, đỏ mặt, hung tợn tránh khỏi tay Cung Viễn Tu, thối lui lại cách khoảng lớn tiếng :“Mấy thứ ngươi , ta đương nhiên biết! Phải ngẩng đầu lên ai chả biết, ta chu miệng, là muốn nuốt hết máu mũi chảy xuống vào! Như vậy lãng phí máu, lãng phí, ngươi hiểu hay !”
      Cung Viễn Tu cái hiểu cái , cũng đành gật đầu.
      Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên phát ra tiếng cười khẽ.
      Vu Thịnh Ưu cuống quít quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa, nô bộc quét rác cố nín cười.
      Vu Thịnh Ưu sắc mặt hồng rực, chỉ vào nô bộc mắng:“Ai cho ngươi quét rác ở đây ? Mau cút mau cút!”
      Nô bộc cầm chổi, đầu cũng ngoảnh lại, nhanh chân bỏ chạy!
      Cung Viễn Tu mỗi ngày buổi sáng đều bắt Vu Thịnh Ưu cùng luyện võ, hôm nay cũng ngoại lệ. Hai người đường về phía luyện võ trường, dọc theo đường Vu Thịnh Ưu đều có cảm giác kỳ quái, rất kỳ quái, tổng cảm thấy những người nàng nhìn thấy đều có vẻ cố nín cười đến khổ sở.
      Nghi hoặc, gãi đầu!
      Rất xa thấy Cung Viễn Hạ tới, nhìn thấy Vu Thịnh Ưu liền cười hỏi:“Nghe tẩu tử sáng nay bị chảy máu mũi ?”
      Vu Thịnh Ưu gượng cười trả lời:“Ừm…… Gần đây trong người hơi bị nóng.”
      Cung Viễn Hạ cười ha ha rời .
      Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng mắng:“Thần kinh.”
      chưa được mấy bước, lại gặp Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Hàm vẻ mặt ý cười hỏi:“Nghe tẩu tử sáng nay bị chảy máu mũi ?”
      “Gần đây trong người hơi bị nóng.”
      Cung Viễn Hàm cũng chuyện, cười ha ha rời .
      “Huynh đệ Cung gia bọn họ mắc bệnh gì sao?”
      Vu Thịnh Ưu tiếp tục phía trước , lại đụng phải tì nữ Lạc Nhạn, Lạc Nhạn vẻ mặt đỏ bừng cầm cái bọc vội đưa cho Vu Thịnh Ưu :“Thiếu nãi nãi, đây là phu nhân bảo nô tì giao cho người.”
      Vu Thịnh Ưu tiếp nhận quyển sách, mở ra, vừa thấy, mặt đỏ bừng lên. Cung Viễn Tu cũng tựa đầu lại phía nàng xem, Vu Thịnh Ưu cuống quít gấp sách lại, trừng mắt nhìn :“ cho ngươi xem.”
      Cung Viễn Tu thành đứng bên, chớp mắt to nhìn nàng.
      Lạc Nhạn bưng miệng cười:“Phu nhân trong sách còn có phong thư, thỉnh đại thiếu nãi nãi xem qua.”
      Vu Thịnh Ưu mở thư ra, chỉ có hàng chữ: Có số việc, nữ nhân phải chủ động.
      Vu Thịnh Ưu có chút , làm cái gì nha, trước đưa quyển xuân cung đồ, hơn nữa tất cả đều là tư thế nữ ở , sau lại viết cho nàng câu ám muội như vậy! Bà bà có ý gì đây?
      Vò đầu, a !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :