1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tử Nguyệt (71c+3PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      71.Đại kết cục
      Thánh Y sơn, là nơi vô cùng lạnh ở phương bắc, mỗi khi mùa đông đến tuyết bay tán loạn, màu trắng bao phủ, đẹp đến mức tận cùng, lại lạnh lẽo đến mức tận cùng.
      Năm nay Thánh Y sơn, cũng vẫn như mọi năm, vừa vào đông liền nổi tuyết, sơn đạo, tuyết đọng đến mắt cá chân.
      nền tuyết lâu có người , bị nam tử đột nhiên xâm nhập in xuống chuỗi dấu chân, nam tử kia mặc bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng cũng màu đen, gió lạnh thổi bay tà áo của về phía sau, cúi đầu, bung dù, tuyết rơi tóc cùng vai dày, cũng ngừng lại, bộ lên đỉnh núi, động tác của nhanh nhẹn, bộ pháp nhàng, vừa nhìn biết là người võ nghệ tầm thường.
      Chưa đến hồi sau, lên tới đỉnh núi, đỉnh núi, tòa trang viên khí phái lên trước mắt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba chữ ‘Thánh Y phái’ cửa lớn tòa trang viện, tiến lên phía trước, gõ cửa.
      Gia đinh trông cửa là lão bá tuổi hơn năm mươi, mở cửa ra, nhìn nam tử, lễ phép hỏi:“Vị công tử này…… A!” Khi lão thấy mặt , kinh hỉ kêu lên:“Là Mạt Nhất đại hiệp! Sao ngài lại đến đây?”
      “Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.”
      “Mạt Nhất đại hiệp mời tiến vào, Bạch đại phu ở Thiên viện, lão đưa ngài tới đó.”
      “Làm phiền.”
      “Mạt Nhất đại hiệp khách khí , đây là tiểu nhân phải làm .” Gia đinh lão bá liếc mắt nhìn Mạt Nhất cái, lão dẫn qua hai hành lang dài, qua hồi lâu, rốt cục nhịn được hỏi:“Mạt Nhất đại hiệp, Cung tam công tử cùng ngài đến sao?”
      Mạt Nhất sửng sốt chút, cuối cùng lãnh đạm trả lời:“ có.”
      “A, đáng tiếc .” Gia đinh lão bá có chút thất vọng a tiếng.
      Mạt Nhất có chút kỳ quái nhìn lão, biết vì sao lão lại thất vọng như thế.
      Kỳ biết, khi trùng kiến Thánh Y phái, Mạt Nhất cùng Cung Viễn Hạ mỗi ngày đều đấu võ, đây chỉ là tiết mục người Thánh Y phái thích xem, ngay cả dân chúng dưới chân núi, mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều, có việc gì làm cũng đều xách ghế ngồi xa xa nhìn.
      Đấu võ, phấn khích! So với bọn mồm mép đầu đường, xem thích hơn tới mấy trăm lần!
      Từ sau khi Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất , dân chúng Thánh Y sơn mất mát lâu, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về.
      Ngàn mong vạn chờ, cuối cùng Mạt Nhất cũng trở lại, nhưng mà Cung Viễn Hạ trở lại, ai đánh cùng đây? có người đánh cùng , bọn họ xem sao được?
      Ai, thất vọng, thất vọng a!
      “Nhị công tử, Mạt Nhất đại hiệp cầu kiến.”
      Cửa phòng bị mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn tỏ vẻ sớm biết, :“Giờ mới trở về.”
      Mạt Nhất ôm quyền hành lễ:“Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta tốt ?”
      “Tốt , chính ngươi đến xem biết.” Vu Thịnh Bạch nhàng cười, vỗ vỗ bờ vai của :“ theo ta.”
      Mạt Nhất hơi hạ mắt, theo Vu Thịnh Bạch, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Vu Thịnh Bạch bung dù, đưa vòng vèo mấy vòng, rốt cục dừng lại bên ngoài sơn động, nhìn Mạt Nhất :“ ở bên trong.”
      Mạt Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, vào, chỉ thấy trong sơn động có tám hỏa lò, hỏa lò đun thuốc, trong sơn động còn nóng bức hơn so với tháng bảy mùa hè, Mạt Nhất đưa mắt nhìn, ở giữa sơn động, có chiếc giường đá, mặt dưới giường bị vét sạch, làm thành bếp lò, bên trong củi cháy rất vượng.
      giường đá, nam nhân nằm, hé ra dung nhan tuyệt thế, nhàng nhắm mắt lại, giống như là ngủ, mặc hoa phục sắc đỏ thẫm, tóc dài như mực xõa xuống hợp cùng y phục màu đỏ, tản ra vẻ xinh đẹp yếu ớt đến mức tận cùng.
      “Mạt Nhất tham kiến môn chủ!” Mạt Nhất chỉ liếc nhìn cái, dám nhìn nhiều, cung kính quỳ xuống, cúi đầu, trong ánh mắt có trung thành trước sau như .
      Nhưng người giường đá hề có động tĩnh, giống trước kia, đợi quỳ xuống, cười sang sảng kéo đứng lên. Mạt Nhất lẳng lặng quỳ, y , đứng lên.
      Vu Thịnh Bạch nhìn người giường, than tiếng:“Ngươi đứng lên , còn ngủ.”
      Mạt Nhất siết chặt tay, có chút khẩn trương hỏi:“Môn chủ người…… Người thế nào?”
      cần lo lắng, nguy hiểm tới sinh mệnh.” Vu Thịnh Bạch giọng an ủi.
      “Vậy võ công?”
      “Người còn sống, quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Ngày đó đưa về, gân mạch đều tổn hại, võ công hoàn toàn mất hết, có thể cứu được tánh mạng, là rất may mắn. Cho dù như vậy, cơ thể lại lạnh như băng, với thời tiết này, để ở nơi ấm nóng, bị đông chết mất.
      có khác biện pháp sao?” Mạt Nhất giọng hỏi, thanh chút gấp gáp. Môn chủ , ở trong mắt là nam nhân mạnh nhất, nhưng tại, y cư nhiên mất võ công, Mạt Nhất bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, loại cảm giác rầu rĩ nặng nề này, khó chịu làm cho gắt gao siết chặt tay, cắm sâu vào da thịt.
      Vu Thịnh Bạch gật đầu :“ có, ta nhất định chữa khỏi cho .”
      Đúng vậy, đệ đệ của , thân nhân duy nhất của , nhất định phải chữa khỏi cho y, mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tiền tài, bao nhiêu sức lực!
      Vu Thịnh Bạch quay đầu nhìn Mạt Nhất :“ còn phải canh giờ nữa mới tỉnh, ngươi ở đây canh giữ .”
      Mạt Nhất gật đầu cái, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người giường, y gầy, thực gầy, trở nên rất đẹp, ở trong mắt , y vẫn rất đẹp, tựa như Ái Đức Ngự Thư tự mình vậy, tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, thông minh vô địch, cường đại vô song. tôn kính y, sùng bái y, cảm ơn y.
      Cho nên, cho dù y có võ công, y còn cường đại, cũng là thuộc hạ của y, bóng dáng của y.
      Mạt Nhất vĩnh viễn chỉ trung thành với mình y!
      Vĩnh viễn ……
      thẳng lưng, canh ở cửa thạch động, giống như pho tượng bảo vệ, thẳng tắp đứng, canh giữ cho vị thần của ngủ!
      Vu Thịnh Bạch che dù, chậm rãi trở về, lúc này, người hầu hoang mang khẩn trương chạy tới :“Nhị công tử, ngoài cửa có tiểu nương muốn gặp người.”
      “Tiểu nương.” Vu Thịnh Bạch nhíu mày:“Là ai?”
      “Nàng nàng đến tìm đệ đệ ngài, nàng là đệ muội của ngài.”
      “Ách? Đệ muội?” Vu Thịnh Bạch có chút giật mình, đến phòng khách, nhìn tiểu nương ngồi trong đại sảnh, nhìn qua chỉ khoảng mười hai tuổi, nàng mặc áo bông thuần màu trắng, khuôn mặt đáng bị lạnh đến đỏ bừng, phía sau nàng có mười tám hộ vệ, mười tỳ nữ theo.
      Nàng vừa thấy Vu Thịnh Bạch đến, đứng dậy, nghênh đón, khi nàng bước , tay phải nàng phát ra thanh linh linh dễ nghe, Vu Thịnh Bạch nhìn cổ tay nàng, có đeo chiếc vòng vàng xinh đẹp, phía còn có hai chiếc chuông trong suốt.
      Vu Thịnh Bạch nhìn nàng hỏi:“Tiểu muội muội, muội tìm ta?”
      Tiểu nương dùng sức gật gật đầu, sau đó lấy từ trong lòng ra lọ thuốc, đưa cho :“Muội là Lộ Nhân Y, muội nghe béo ca ca bị bệnh, vội đem thuốc tới cho béo ca ca.”
      Vu Thịnh Bạch nghi hoặc mở bình dược ra, vừa ngửi, kinh hỉ nhìn nàng.
      Lộ Nhân Y nghiêng đầu cười đáng :“Ca ca, muội có thể gặp béo ca ca ?”
      “Đương nhiên có thể, tiểu tiên nữ.” Vu Thịnh Bạch có chút khẩn trương dắt tay nàng, đưa nàng tới phía sau núi.
      ngờ, nhà họ Lộ biến mất hơn trăm năm trước giang hồ, cư nhiên lại xuất , mấy trăm năm trước, nhà họ Lộ cùng Vu gia đều là thần y danh tiếng vang dội, đều ‘Nam Lộ, Bắc Vu’, nhà họ Lộ giỏi dùng dược, Vu gia giỏi dùng châm, hơn trăm năm trước, gia tộc này bỗng nhiên biến mất, y thuật dược vật của bọn họ cũng đều biến mất theo.
      Vừa rồi thuốc mỡ Lộ Nhân Y đưa, là bảo bối tốt nhất, nó có thể làm cho Ái Đức Ngự Thư khôi phục kinh mạch, chỉ cần xin sư phụ hạ châm, đả thông nội lực, võ công của y, ít nhất có thể trở lại bốn thành!
      Khi vào sơn động, Ái Đức Ngự Thư tỉnh, y ngồi giường cùng Mạt Nhất trò chuyện, Lộ Nhân Y vừa nhìn thấy , lập tức buông tay Vu Thịnh Bạch, lao qua ôm lấy gọi:“Béo ca ca!”
      “A, Tiểu Y Y!” Ái Đức Ngự Thư có chút giật mình:“Sao muội lại tới đây?”
      “Muội tới tìm ca ca để thành hôn a!”
      “Ách? Muội mới mười hai tuổi, sao có thể thành hôn?”
      “Muội mặc kệ, mặc kệ ~~~!” Lộ Nhân Y nhào vào trong lòng dùng sức làm nũng.
      Ái Đức Ngự Thư vẻ mặt xấu hổ, Vu Thịnh Bạch cười nhìn bọn , bỗng nhiên linh quang chợt lóe, này mười hai tuổi?
      Khoảng cách Tiểu Ưu mất trí nhớ cũng là mười hai năm…….
      Đôi khi nghĩ, Tiểu Ưu sau khi mất trí nhớ là người khác.
      Có phải Tiểu Ưu trước khi mất trí nhớ chết?
      Có phải này chính là nàng đầu thai chuyển thế hay ?
      giương mắt, chăm chú nhìn Lộ Nhân Y, là càng nhìn càng thấy giống Tiểu Ưu trước đây….
      Vu Thịnh Bạch, lắc đầu, a…. loạn tưởng cái gì, đời này sao có chuyện đó chứ? Tiểu Ưu ràng còn sống đó thôi.
      Ban đêm, Vu Thịnh Bạch trở lại phòng, thê tử của ôn nhu tiến lại, phủi những bông tuyết người , kéo tay nàng, ôn nhu nắm trong tay.
      Xuân Tình nhìn ôn nhu cười :“Tiểu sư muội gởi thư.”
      “Ồ? Ta xem xem.” Vu Thịnh Bạch đến bên bàn, cầm thư đọc lên.
      Nhị sư huynh:
      “Huynh gần đây thế nào? Muội bảo Mạt Nhất đem Quỷ môn Băng phách nhà huynh về trả, vui vẻ ? Lần sau đừng có muội lập gia đình rồi là chỉ hướng về Cung gia, hướng về huynh ! Sư muội ta, đối với huynh là tốt nhất đấy!”
      Vu Thịnh Bạch nhìn đến chỗ này, nhịn được mỉm cười, cái gì mà tốt nhất, nàng dối mà đỏ mặt.
      “Sư huynh a, cho huynh biết chuyện, muội mang thai nha! ba tháng, là, muội muốn mang thai sớm như vậy a, muội còn muốn cùng tướng công hưởng thụ thế giới hai người cơ! Nhưng mà, bà bà cùng tướng công đều cao hứng muốn chết, mỗi ngày đều cung phụng muội như Bồ Tát a, muội thế nào, chính là như thế, biết , tại ở Cung gia muội là lớn nhất nga! Muội lớn nhất, lớn nhất nga! Ha ha ha, nhưng mà mỗi ngày muội đều phải ăn thực nhiều thuốc bổ, béo tới mức thể coi được nữa rồi! Viễn Hạ tên bại hoại đó, mỗi ngày đều gọi muội là bánh bao! Sư huynh, huynh giúp muội hỏi đại tẩu chút, sao lúc tẩu ấy mang thai lại bị béo? Sinh xong sao lại khôi phục tốt như vậy? Hỏi xem tẩu ấy ăn cái gì, bảo đại sư huynh cũng gửi cho muội ít!”
      Vu Thịnh Bạch lắc đầu, đứa này, loại đề tài này, người nam nhân như sao có thể hỏi đại tẩu, chính nàng sao lại hỏi a?
      “Sư huynh, đệ đệ huynh có khỏe ? Huynh hãy chiếu cố cho tốt, muội thiếu , cả đời này cũng trả được, sư huynh, huynh với Ái Đức Ngự Thư, nếu nguyện ý chờ, muội nhất định sinh nữ nhi vì , gả cho làm vợ!”
      Vu Thịnh Bạch cười nhạo, nha đầu kia, bậy bạ gì đó, chờ nữ nhi nàng trưởng thành, đệ đệ nhà cũng hơn bốn mươi, cho dù bọn họ đều nguyện ý, nữ nhi của nàng cũng nguyện ý!
      “Nhị sư huynh, muội nữa, chờ khi muội sinh hạ đứa , huynh nhất định phải tới uống rượu nga!
      Tiểu sư muội của huynh: Ưu”
      Vu Thịnh Bạch buông thư, cười :“ Tiểu nha đầu kia mang thai.”
      “Oa! tốt.” Xuân Tình tẩu cười khẽ:“Muội ấy hẳn là thực hạnh phúc.”
      “Đúng vậy.” Vu Thịnh Bạch cười:“Nhất định thực hạnh phúc.”
      Bảy tháng sau, Cung gia nam uyển, hai tiếng khóc to phá vỡ yên tĩnh.
      bà mụ chạy đến, hưng phấn nhìn đám người Cung phu nhân, Cung Viễn Tu, Cung Viễn Hạ đứng ngoài phòng chúc mừng :“Chúc mừng công chúa, chúc mừng đại thiếu gia, là hai vị công tử! Đại thiếu nãi nãi sinh hai vị thiếu gia a, sinh song bào thai a!!”
      Cung Viễn Tu nghe hết lời, liền vọt vào phòng.
      “A a! , ! tốt quá!” Tương Vân công chúa Cung phu nhân, kích động hai mắt đỏ lên:“Hai đứa, ta có hai tôn tử, mau, mau đỡ bản cung vào xem.”
      Trong phòng sinh, Cung Viễn Tu vẻ mặt đau lòng nắm tay Vu Thịnh Ưu, trong mắt có quý trọng, có lo lắng, có nồng đậm tình , nhìn hai hài tử cha mẹ mình ôm tay, ánh mắt có chút hồng, vươn tay, nhàng lau mồ hôi mặt nàng.
      Vu Thịnh Ưu nhìn cười:“Thế nào, ta lợi hại ! lần sinh hai đứa! Ha ha.”
      “Lợi hại, lợi hại, nương tử nhà chúng ta lợi hại nhất.” Cung Viễn Tu thanh có chút nghẹn ngào.
      “Nương, cho con ôm đứa, cũng cho con ôm đứa .” Cung Viễn Hạ đứng ở bên cạnh cha mẹ, sốt ruột vươn tay:“Cha, người ôm cũng lâu, cho con ôm cái, cho con ôm cái.”
      “Ngươi ôm cái gì mà ôm, ca ngươi, tẩu ngươi còn chưa được ôm đâu.” Cung phu nhân vui vẻ liếc mắt trừng cái, ôm tôn tử buông tay, tôn tử của bà a, bà mong muốn nhiều năm như vậy, rốt cục thành, ngày liền có hai đứa! Ha ha a, bà là rất hạnh phúc :“Xem, tôn tử nhà chúng ta, đáng a, xinh đẹp a!”
      “Đúng vậy, đúng vậy! Ha ha ha.” Ngay cả Cung bảo chủ, hôm nay cũng vui vẻ cười ra tiếng.
      “Đúng vậy, cháu của ta, đương nhiên xinh đẹp a!” Cung Viễn Hạ được ôm đứa , chỉ có thể đứng nhìn, tuy rằng đứa mới sinh ra nhìn ra xinh đẹp hay khó coi, nhưng mà cảm thấy, chúng xinh đẹp.
      Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu nhìn mọi người bên giường hạnh phúc, cũng hạnh phúc nở nụ cười. Ha ha.
      Giang Nam, Vũ thành.
      nam tử áo trắng nhàn nhã nằm con thuyền , nhìn trời xanh xinh đẹp, con thuyền theo dòng nước chậm rãi trôi , khóe môi mang theo vẻ tươi cười ôn nhu mê người.
      con bồ câu trắng lượn vòng phía , rồi hạ xuống dừng tay , nam tử rút phong thư dưới chân con bồ câu xuống, nhìn hàng chữ tờ giấy trắng, ánh mắt sáng ngời, nụ cười gương mặt tuấn mỹ càng thêm xinh đẹp.
      “A, ta có hai đứa cháu. Ha ha”
      Nam tử nhắm mắt lại, nhàng cười, lát sau, giọng :“Là lúc nên trở về rồi.”
      ~Chính văn hoàn~

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phiên ngoại 1. Cung Viễn Hàm
      Địa điểm: Sân khấu ở đại
      kiện: Cung Viễn Hàm gặp mặt hội độc giả
      Người chủ trì: Mỗ Nguyệt
      Người xem: Chúng độc giả
      Mỗ Nguyệt: Nhóm độc giả thân ái, mọi người tốt lành! Hoan nghênh tới buổi gặp mặt độc giả của Viễn Hàm! Ta là Tử Nguyệt! Tiếng chuông kết thúc sắp vang lên, bánh xe thời gian để lại dấu vết sâu. Cùng với ánh mặt trời ấm áp của mùa hè, hôm nay mỗ Nguyệt đúng hẹn tới…..
      Chúng độc giả: Đủ a! Đừng có ở đây câu từ ngữ! Mau xuống, xuống!
      Mỗ Nguyệt [ thần bí lắc lắc ngón giữa ]: Chậc chậc, các ngươi chào đón ta, chẳng lẽ còn chào đón thần tượng của chúng ta — Viễn Hàm sao!
      sân khấu, ngọn đèn màu lam chiếu xuống, thân ảnh màu trắng nhàng bay xuống, dưới đài vang lên tiếng kêu hét: Viễn Hàm! Viễn Hàm! Viễn Hàm em chàng! Viễn Hàm! Chúng em chàng! Viễn Hàm! Viễn Hàm! Viễn Hàm!
      Cung Viễn Hàm nhìn phía dưới đài, tao nhã cười, thanh nhã cao xa, giống như thiên tiên, chỉ thấy hoa nở bốn phía~~~~! Nga ~ soái quá!
      Chúng độc giả: A a a a a a ————– thực soái a a!!![ tiếng thét chói tai dài đến hơn mười phút]
      Mỗ Nguyệt: Im lặng! Im lặng! Im lặng, im lặng, im lặng!! Ta bảo các ngươi im lặng!!!![ hối hả ngược xuôi điên cuồng lật bàn!]
      Chúng: Mỗ Nguyệt đáng sợ nga…
      Mỗ Nguyệt: Khụ khụ, tại, vì nhiệt tình của độc giả, mỗ Nguyệt đặc biệt mời đồng học Cung Viễn Hàm đến, đảm đương nam quan hệ xã hội (*) ngày, khụ khụ, phải, đảm đương nhân vật chính tới giao lưu với mọi người ngày. Cung Viễn Hàm đồng học, có gì để với mọi người ?

      (* tức là trai bao *cắn răng, siết chặt tay* Mỗ Nguyệt chết tiệt, dám ví Hàm ca như vậy a)

      Cung Viễn Hàm tiếp nhận microphone, mỉm cười chưa lên tiếng, dưới đài lại trận tiếng thét chói tai, hơi hơi nâng tay lên, làm động tác yên lặng, mọi người hai mắt sáng ngời như sao, im lặng nhìn .
      Sau đó :“Tại hạ Cung Viễn Hàm, cao hứng khi nhìn thấy mọi người.”
      Dưới đài lại là trận tiếng thét chói tai.
      Mỗ Nguyệt: Tốt lắm! Mọi người chờ mong lâu, ‘PK Viễn Hàm’ chính thức bắt đầu! Những độc giả may mắn được mỗ Nguyệt lựa chọn, tại có thể xếp hàng lên, cùng Viễn Hàm tiếp xúc gần gũi, thời hạn 10 giây! Đương nhiên, nếu Viễn Hàm muốn cùng ngươi tiếp xúc nhiều hơn cũng quên !
      “Người báo danh đầu tiên, đồng học Nhan Chỉ mời lên đài.”
      Mỗ Nguyệt vừa tuyên bố xong, chỉ thấy lao về phía Viễn Hàm, giở trò, kêu to:“Chàng là của ta, là của ta! Là của ta!”
      Mỗ Nguyệt: đến giờ! Đồng học, có cảm giác gì?
      Nhan Chỉ : Ta thực hạnh phúc, ta ăn được đậu hủ.
      Mỗ Nguyệt: Viễn Hàm đồng học, ngươi có cảm giác gì?
      Viễn Hàm: Đậu hủ là cái gì?
      Mỗ Nguyệt: Ách…. Này giải thích rất dài, thôi! Chúng ta nắm bắt thời gian, kế tiếp! Hiệp Tiểu Tịch!
      Hiệp Tiểu Tịch bình tĩnh tiêu sái lên đài, đánh giá Viễn Hàm từ đầu đều chân [ dùng ánh mắt xác định số đo...] chậc chậc : Ừ, bộ dạng tồi.
      Mỗ Nguyệt [ khen ngợi ]: Vị đồng học này sắc đẹp trước mặt vẫn thực bình tĩnh a.
      Hiệp Tiểu Tịch: Đó là đương nhiên, kỳ ta là fan Bàn Tử!
      Mỗ Nguyệt:……
      Viễn Hàm: Fan là cái gì?
      Mỗ Nguyệt [ trực tiếp xem vấn đề của Viễn Hàm]: Đồng học phía dưới chú ý a! Đừng dùng từ ngữ đại, Viễn Hàm nhà chúng ta là phúc hắc, phải ngốc! Tránh điểm ấy ra, biết ! Ok, kế tiếp! Lưu Tô đồng học.
      Lưu Tô lên liền ôm lấy buông tay: Ta thích chàng, thực thích.
      Mỗ Nguyệt: đến giờ. Viễn Hàm có cảm giác gì.
      Viễn Hàm: Ồ…… Ta thích rụt rè chút .
      Mỗ Nguyệt: Hiểu! Kế tiếp nhất định rụt rè! Lạc Bảo đồng học!
      Lạc Bảo lên, quả nhiên thực rụt rè, hai tay nắm lại ngượng ngùng : Ta.. Ta.. Ta để ý chàng từ lâu .. Ta thích chàng, thực thích chàng, ta làm cho chàng hạnh phúc…”
      Mỗ Nguyệt: Này đủ rụt rè .
      Viễn Hàm còn chưa gật đầu, chỉ thấy Lạc Bảo lao lên ôm chặt lấy :“Chàng đồng ý ?? Đồng ý ??.. Hừ, nếu chàng chấp nhận ta, ta phóng hỏa đốt luôn nhà chàng!!!”
      Mỗ Nguyệt: đến giờ, Viễn Hàm, có cảm giác gì.
      Viễn Hàm: có cảm giác.
      Mỗ Nguyệt: Nàng muốn đốt nhà ngươi.
      Viễn Hàm [ lộ ra tươi cười ôn nhu]: Mau tới , ta chờ kịp .
      Lạc Bảo: Ta…. Ta hay giỡn.[ rơi lệ chạy ]
      Mỗ Nguyệt: Ta mệt mỏi, chủ trì, phía dưới các ngươi theo trình tự báo danh mà lên.
      Tính danh: Tạ Băng Tịch
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Viễn Hàm, chàng, thực , thực chàng!
      Thấy Viễn Hàm hành động thứ nhất: Đá cước, chờ ngồi xổm xuống, nhảy lên lưng , ôm cổ , ra sức lắc ~~~~~~!!!!!!!!!!ps: Đánh là thân, mắng là .
      Viễn Hàm đáp lại: Nhảy lên nhảy lên, ta cũng trốn, vì sao phải đá ta cước!
      Tính danh: Tiểu Lung.
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Ân… Ân… Ân… Ân… Bộ dạng thực tm làm người xem thất vọng… Gia thu…
      Thấy Viễn Hàm hành động thứ nhất: Dùng ngón trỏ nâng cằm Viễn Hàm lên…..[ cười cái cho Gia xem..]
      Viễn Hàm đáp lại: Mỗ Nguyệt, vì ngươi, ta bị nữ nhân đùa giỡn!
      Mỗ Nguyệt: Ta cho ngươi diễn thêm, cố gắng nhịn.
      Tính danh: Tiểu Di
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Cái kia.. cái kia…ta rất thích chàng a! Chàng có thích ta hay , nếu thích ta, chúng ta liền lập tức thành thân, thích, ta cũng bám theo chàng a ~
      Thấy Viễn Hàm động tác thứ nhất: Giả bộ thẹn thùng, thừa lúc Viễn Hàm chưa chuẩn bị, hôn “bẹp” cái [ quả nhiên là mềm mại a ~~ chảy nước miếng ~~~]
      Viễn Hàm: Bị… hôn…. !!!
      Mỗ Nguyệt: Nhịn xuống!
      Viễn Hàm [ nắm tay ]: Có thể, nhưng ngươi phải để cho ta hôn lại.
      Mỗ Nguyệt: Tốt tốt, ta để ngươi hôn nè.
      Viễn Hàm: Ta là hôn nữ chủ.
      Tính danh: A Mi.
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Soái! Ta coi trọng chàng, bằng chàng liền theo ta ~~~ nếu theo lập tức bái đường, theo? Ta đây theo chàng cũng được~~~
      Thấy Viễn Hàm động tác thứ nhất: Bất chấp tất cả, xông lên hôn cái ~~~~[ hôn xong phụ trách chàng ~!!! Oa ca ca ~~~!!]
      Viễn Hàm đáp lại: nữ nhân thế kỷ 20 người nào rụt rè sao?
      Mỗ Nguyệt: Các nàng chỉ là rất kích động.
      Tính danh: Người qua đường Ất
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Oa, chính thái đáng a!

      (chính thái: bé trai)

      Thấy Viễn Hàm hành động thứ nhất: Cười tủm tỉm ngoắc ~ ngoan ~ a di mang chàng mua đường ăn ~
      Viễn Hàm [ khinh bỉ ]: Chiêu này để dành mà đối phó với đại ca .
      Tính danh: Tiểu Vu.
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Thế nào, Tiểu Hàm Hàm, ta thu chàng vào hậu cung của ta nga. Đến, ha ha, tiểu mỹ nhân, đừng thẹn thùng.
      [ kỳ [ cầm lấy móng vuốt mỗ Hàm = =, liếc mắt đưa tình ], ta có thể vì chàng…bỏ hậu cung của mình ]
      Thấy Viễn Hàm hành động thứ nhất: Che mặt, trộm ngắm [ oa ca ca, thể tin được ], xác định xong — gục.
      Viễn Hàm đáp lại: Vì sao người nào cũng muốn lao lại đây, ta muốn phản kháng!
      Mỗ Nguyệt: được, ngươi hôm nay là tới tham gia giao lưu, giữ vẻ tươi cười, kiên trì ! Chỉ còn mấy người thôi !
      Tính danh: Tuyết Nguyệt Hoa
      Thổ lộ: Chàng là của ta.
      Hành động: Trực tiếp thượng
      ( đùa chính là bạo )
      Viễn Hàm ( ném bay ): có lỗi, tại hạ vẫn phản kháng .
      Mỗ Nguyệt: sao, ngươi phản kháng ta cũng muốn bóp chết nàng.
      Tính danh: Lãnh Đông
      Thổ lộ: Chàng còn có ta.
      Hành động: Cuồng cắn.
      Viễn Hàm: Ta có thể chụp chết nàng ta ?
      Mỗ Nguyệt: Làm thế phá hư hình tượng của ngươi! Ta đến! Ta chụp! Ta chụp! Ta chụp chết nàng ta!
      Tính danh: Mộc Cận
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Ta muốn thượng chàng. . .
      Thấy Viễn Hàm hành động thứ nhất: Lục túi. . lục túi. . . Tìm kiếm cường lực xuân dược. . .
      Viễn Hàm đáp lại: … Đó là gói thuốc của đại tẩu sao?
      Mỗ Nguyệt: Kính nhờ! Chẳng lẽ lại độc giả bình thường nào sao!
      Tính danh: Bạch Thiên
      Đối Viễn Hàm thổ lộ: Nga ha ha a. . Lão nương nhất định khiến chàng quỳ gối dưới váy ta. . .
      Thấy Viễn Hàm hành động đầu tiên: Ngạch. . . Đây là KING trong truyền thuyết . . .?
      Viễn Hàm đáp lại: Rốt cục có, ta muốn về cổ đại, nhanh lên đưa ta về cổ đại.
      Mỗ Nguyệt: Trước khi trở về, làm cho ta chuyện ?
      Viễn Hàm: Chuyện gì?
      Mỗ Nguyệt lấy ra máy tính, mở WORD ra, bắt đầu gõ: Viễn Hàm tham gia xong buổi gặp mặt độc giả, bỗng nhiên thâm tình thương mỗ Nguyệt, ôm lấy nàng, dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, thâm tình hôn nàng! Từ đó về sau, bọn họ sống cùng nhau thực hạnh phúc!
      —— Gặp mặt kết thúc!

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phiên ngoại 2: Cung Viễn Tu
      Ngày đó Viễn Hàm , chỉ có ta tiễn , nhìn biến mất trong làn mưa, ta nửa buồn nửa vui.
      Ta buồn, vì ta phải đại ca tốt.
      Ta vui, vì rốt cục quyết định buông tay.
      Nhớ trước đây mẫu thân hỏi ta: “Viễn Tu, con là Cung gia trưởng tử, biết trưởng tử là sao ?”
      Lúc đó ta quá , chỉ biết nhìn mẫu thân lắc đầu.
      Mẫu thân cười rất đẹp, chỉ vào Viễn Hàm cùng Viễn Hạ chơi đùa trong viện : “Viễn Tu, trưởng tử là người bảo vệ hạnh phúc cho mọi người trong nhà nga.”
      Bảo vệ hạnh phúc cho mọi người trong nhà, ngay lúc đó ta biết hạnh phúc là gì, nhưng ta biết, muốn bảo vệ, phải rất mạnh, mạnh giống như phụ thân vậy, như vậy, cho dù là cái gì, ta cũng đều bảo vệ được ?
      đến buồn cười, sau khi ta trở nên mạnh mẽ, cư nhiên lại choáng váng, những người ta phải bảo vệ, những trách nhiệm ta phải gánh vác, đều đặt tại Viễn Hàm.
      Ta biết, thích Ưu, là vì, có thói quen bảo vệ, bảo vệ tất cả mọi người trong nhà, tiếp xúc với nàng, theo đuổi cảm tình của chính mình, quên phân giới hạn, bởi vì cảm thấy, hạnh phúc của nàng, nụ cười của nàng, đều là trách nhiệm của .
      Cho nên, sau khi ta thanh tỉnh, bỗng nhiên phát , nguyên lai, bảo hộ Ưu phải là , thói quen bảo hộ bỗng nhiên mất ý nghĩa, mất lý do, biết tình cảm của mình đối với Ưu là thế nào? muốn chạy trốn, những càng trốn tránh càng để ý, càng giãy dụa càng hãm sâu.
      Cuối cùng, chịu nổi gánh nặng đó…
      Ưu, kỳ quái, ràng cũng chỉ là thanh tú mà thôi, tính cách cũng thiện lương lắm, a, lời này thể để nàng nghe thấy, bằng nàng nhất định giận dữ đánh ta.
      Nàng như vậy, lại có thể khiến hai huynh đệ ta đều say mê, đặc biệt là ta, quả thực bị say mê tới mức choáng váng.
      Ta nhớ lúc ta khờ, ta thích nàng ở điểm nào, chỉ nhớ , khi đó ta thực thích ở cùng chỗ với nàng, lúc nào cũng dính lấy, từng phút từng giây.
      Ta vốn tưởng rằng, sau khi ta khôi phục thần trí, loại mê luyến này giảm bớt, nhưng nghĩ tới, chẳng những giảm bớt, ngược lại càng ngày càng hãm sâu.
      Khi ngốc, ta ăn dấm chua, nhưng tại ta có, nhìn nàng vì Ái Đức Ngự Thư mà khóc, ta ghen, nhìn nàng cùng Mạt Nhất cười cười, ta ghen, nhìn nàng cùng Viễn Hàm thân mật tiếp xúc, ta lại ghen!
      Đôi khi, chính ta cũng cảm thấy như vậy giống chính mình, có phải bệnh của ta vẫn chưa khỏi hay ? Ta nhớ trước kia, ta dễ dàng dao động cảm xúc như vậy.
      Hơn nữa, ta thích kề cận nàng thành thói quen, chút cũng thay đổi, mỗi ngày khi làm việc, ta cũng đều tìm cớ để nàng ở cùng ta, nàng ngồi bên cạnh ta, cho dù lời nào, ta cũng cảm thấy thực ấm áp.
      Ta thấy rất nhiều nữ tử xinh đẹp, lại rất ít người có thể vừa mắt.
      Nhưng mà đối với Ưu, ta lại ngắm nhìn chán, nhìn nàng híp mắt, mãn nhãn sương mù, thực xinh đẹp, khi nàng ăn thường liếm khóe môi, rất đáng . Nhìn nàng cởi áo tháo thắt lưng, tuy rằng dáng vẻ thô lỗ, lại có thể chọc đến ta.
      Thời gian Ưu mang thai, tính tình trở nên khá cổ quái, luôn bỗng nhiên tức giận, bỗng nhiên vui vẻ, lại bỗng nhiên khóc, bỗng nhiên cười, mỗi ngày muốn ăn gì đều đòi bằng được, lúc muốn ăn quả vải, lúc lại muốn ăn quả dương mai, lúc nhàm chán muốn dạo phố, lúc lại mệt mỏi buồn ngủ.
      Quả thực là ỷ vào mình mang thai, dùng sức ép buộc ta, ta biết điều này, lại dị thường hưởng thụ ép buộc đó. . .
      Được rồi, ta thừa nhận, ta ma chướng.
      Nhớ ngày buổi tối, nàng bỗng nhiên ôm lấy ta hỏi: “Tương lai sinh hạ cục cưng, chàng thích cục cưng nhiều hơn, hay là thích ta nhiều hơn?”
      Ta hề nghĩ ngợi trả lời, đương nhiên là nàng.
      Nhìn nàng vừa lòng tươi cười, ta nhịn được hôn lên đôi mắt sáng ngời của nàng.
      Kỳ nàng cần hỏi ta hay giả, ta vĩnh viễn cũng dối nàng lời.
      Khi còn , ta hiểu, phụ thân đối với mẫu thân, vì sao có thể ôn nhu cùng sủng ái như vậy, tại, ta hiểu.
      Bởi vì, ta rập khuôn theo con đường của người. . .

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phiên ngoại 3: Vu Thịnh Ưu

      Vu Thịnh Ưu cười tủm tỉm: “Nhóm bảo bối, biết hôm nay là ngày hội gì ?”
      Song bào thai: “Trung thu a!”
      Vu Thịnh Ưu: “Tiểu Học con , tết Trung thu phải làm gì a?”
      Tiểu Học Học (giọng non nớt): “Cho tiền mừng tuổi ~~~~~!”
      Vu Thịnh Ưu (quýnh): “Đó là tân niên! Tiểu Tập con ~!”
      Tiểu Tập Tập (mắt to lòe lòe): “Cho tiền mừng tuổi ~~~~!”
      Vu Thịnh Ưu (vô lực phù ngạch): “ đó là tân niên! Các con nghĩ lại xem phải làm gì?”
      Song bào thai (đồng thanh): “Cho tiền mừng tuổi ~~~~!”
      Vu Thịnh Ưu (lật bàn): “ đó là tân niên, tân niên, tân niên! Các ngươi nghe hiểu a!” Hai đứa này sao lại thế này, trong đầu đều là tiền, tiền, tiền ! Hẳn là học nhị thúc nhà chúng !
      Song bào thai ủy khuất nhìn nhau, hai cặp mắt to ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy ủy khuất, nghẹn miệng, đáng thương hề hề kêu khóc: “555555~~~~~ mẫu thân đáng sợ ~~~!”
      Vu Thịnh Ưu: “Ách ~ ta… Ta sai lầm rồi. “
      Tiểu Học Học khuôn mặt đáng còn mang theo nước mắt, mở mắt to nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Trung thu phải là nên cho tiền mừng tuổi sao?”
      Oa ~! Thực đáng ~! Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu: “Phải, hẳn là phải cho.”
      Tiểu Tập Tập nghiêng đầu, khuôn mặt đáng tương tự, chớp chớp mắt to nhìn nàng: “Mẫu thân cho chúng con tiền mừng tuổi sao?”
      ! Đương nhiên cho!” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu, lấy bạc vụn trong túi đưa cho hai bảo bối của nàng, nhìn bọn họ bộ dáng vui vẻ, là đáng muốn chết! Thực đáng , thực đáng , thực đáng ! Vu Thịnh Ưu rốt cuộc nhịn được! Vươn lên, ôm lấy toàn bộ! Bên trái cắn mấy cái, bên phải cắn mấy cái! Thực đáng , thực đáng ! Nhóm con trai của nàng thực đáng !
      Hai hài tử lắc đầu xua tay giãy dụa, mẫu thân đáng sợ, động chút là lao lên cắn bọn họ!
      “Được rồi, được rồi. Đừng hôn chúng nữa.” Vẫn ngồi ở bên, Cung Viễn Tu ôn nhu cười, lôi hai đứa trong lòng Vu Thịnh Ưu ra, mỗi đứa đặt bên đùi, đưa tay, lấy khăn lau nước miếng mặt chúng, bọn vui vẻ dán tại đầu vai hi hi ha ha cười đùa.
      “Ai bảo bọn chúng đáng như vậy!” Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn hai đứa con bảo bối của mình, thực xinh đẹp, thực đáng , tựa như hai nắm gạo nếp, luôn hấp dẫn nàng nhịn được phải cắn mấy cái!
      Nghĩ nghĩ, nhịn được lại tiến lại, ấn cái hôn vang mặt mỗi đứa , cảm thấy mỹ mãn đứng bên ha ha cười, Cung Viễn Tu cười khẽ ngẩng đầu, nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Của ta đâu?”
      Vu Thịnh Ưu mặt mày vui vẻ, mỉm cười cúi đầu, ở khóe môi dùng sức hôn cái, còn phát ra thanh : “Chụt ~!”.
      Hai người nhìn nhau, lòng tràn đầy vui mừng.
      Hai hài tử dán vai Cung Viễn Tu tỏ vẻ vui: “Phụ thân, hôn .”
      Cung Viễn Tu cúi đầu hôn chút gương mặt chúng, hai hài tử cũng ôm cổ Cung Viễn Tu, mỗi đứa hôn bên, bức tranh 3P hoàn mỹ ~!
      Ai! đúng! Vì sao trong đầu nàng lại ra loại cảnh tượng này! Vì sao trong đầu nàng lại nhảy ra những từ 3P, phụ tử chứ!
      Vì sao, vì sao, vì sao ~~~~!
      “Phát ngốc gì vậy? Tới nhà ăn ăn cơm a.” Cung Viễn Tu mỗi tay ôm đứa , quay lại hỏi Vu Thịnh Ưu ngây người.
      Vu Thịnh Ưu dùng sức lắc đầu, muốn quên những suy nghĩ kì quái kia, nhưng cũng biết vì sao, khi loại tư tưởng kỳ quái này sinh ra, lại giống như Hoàng Hà tràn ra càng thể ngừng lại!
      Màn ảnh A:
      ngày giữa trưa, Vu Thịnh Ưu ở trong sân, bỗng nhiên nghe được trong viện truyền đến tiếng cười đùa thanh thúy, vào, chỉ thấy Cung Viễn Tu dùng miếng vải đen che hai mắt, đứng ở giữa sân, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười.
      Nhóm song bào thai, nghịch ngợm bên cạnh , Tiểu Học chụp lưng chút, Tiểu Tập chụp tay chút, Cung Viễn Tu đều làm bộ như bắt được, khiến bọn ha ha cười to, Tiểu Học cùng Tiểu Tập cùng nhau cười chạy đến phía trước vỗ vỗ chút , lại cuống quít chạy , lúc chạy , Tiểu Học cẩn thận đụng phải Tiểu Tập, mắt thấy hai đứa té ngã, Vu Thịnh Ưu câu ‘cẩn thận’ còn ở trong cổ họng chưa kịp kêu ra, bóng đen vụt qua, Cung Viễn Tu chuẩn xác đỡ được hai đứa nhóc bướng bỉnh kia, bởi vì vóc dáng đứa rất thấp, cơ hồ là nằm mặt đất đỡ được chúng, hai đứa ngã vào trong lòng , ba người ôm thành đoàn, Tiểu Học cười kéo miếng vải đen che mắt Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu khóe môi mang cười, thương đưa tay xoa đầu hai đứa , hai đứa lao lên, ngồi trong lòng phụ thân, chu miệng, mỗi đứa hôn bên mặt , non nớt : “Tiểu Học thích nhất phụ thân~!”
      “Tiểu Tập thích nhất phụ thân~!”
      Vu Thịnh Ưu ngây người, ánh mắt trợn to, nga nga nga ~ vì sao! Vì sao nàng lại nhìn thấy người bọn họ có hoa hồng bay loạn! Vì sao! Vì sao ~ nàng lại nhìn thấy người bọn họ có vạn trượng hào quang! Vì sao! Vì sao nàng nhìn thấy, đỉnh đầu bọn họ có chữ 3P, cấm luyến, phụ tử a!
      Mỗ nữ ôm trái tim lui về phía sau ~ thiên! , , như vậy!
      Màn ảnh B
      ngày buổi tối, Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu ôm hôn, chuẩn bị tiến vào chủ đề, cửa phòng bị hai tiểu quỷ đẩy ra!
      Tiểu Học, Tiểu Tập: “Chúng con ngủ cùng phụ thân nga ~!”
      Cung Viễn Tu bỏ qua sâu Ưu, tươi cười hiền lành, vươn tay hoan nghênh bọn , mỗ sâu từ giường nhìn ra, lộ ra gương mặt mẹ kế quát: “Về phòng của mình ngủ!”
      “Chúng con sợ hãi.” Thanh thực ủy khuất a ~
      “Tìm nhị thúc các ngươi ~!”
      Hai đứa liên tục lắc đầu, bọn họ muốn tìm nhị thúc, nhị thúc tuy rằng cười rộ lên thực ôn nhu, nhưng mà biết vì sao, mỗi lần đụng tới đều có chuyện tốt, giống như lần trước, lần trước nữa, lần trước nữa, vô số lần trước nữa~!
      Vu Thịnh Ưu co lại góc giường, rơi lệ nhìn bức tranh ba cha con ngủ say sưa!
      Gạt người! Ngôn tình tiểu thuyết đều là gạt người a! Trong ngôn tình tiểu thuyết ràng viết là, đứa con luôn thích mẹ hơn, ba ba ghen ném đứa ra ngoài! Vì sao nhà nàng giống vậy! Vì sao con trai của nàng thích ba ba nhiều hơn! chút cũng thích nàng!
      55555555555~ Lão công của nàng bị đoạt mất ~ bị con đoạt ~!
      55555555~ Chờ nàng chết, bọn họ cùng chỗ ~!
      Nàng phủ nguyền rủa bọn họ a!
      3P chết tiệt! Phụ tử chết tiệt ~! Đam mỹ chết tiệt ~!
      5555555~ Người ta muốn làm vật hi sinh nữ xứng a ~~~~~~!
      Ngay tại lúc lòng nàng tràn đầy thê lương, bàn tay ôm ngang nàng, Vu Thịnh Ưu ai oán nhìn chằm chằm qua, người nọ nhàng cười, ánh nến mờ ảo chiếu tuấn nhan của , khiến cho soái đến rối tinh rối mù!
      Vu Thịnh Ưu đỏ mặt quay , người nọ vươn người qua, giọng bên tai nàng, nàng sửng sốt chút, cười lên hắc hắc.
      ôn nhu hôn lên gương mặt nàng, Vu Thịnh Ưu rốt cục cảm thấy mỹ mãn cùng nằm xuống, nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
      Tay hai người, cách hai đứa , gắt gao nắm cùng chỗ.
      A~ hạnh phúc là gì?
      Hạnh phúc chính là Vu Thịnh Ưu!
      Bởi vì nàng gả cho lão công thực tốt, nàng, đau nàng, sủng nàng cả đời ~!
      Còn có gì hơn thế?
      Hâm mộ a ~!
      ~ Toàn văn hoàn ~

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chào bạn,

      Truyện khi đăng lên cần phải được đăng kí tại Nơi đăng kí truyện để Mod còn cập nhật và tạo list
      Bạn hãy nhanh chóng đặng kí nhé, nếu khóa topic và mở lại sau khi bạn đăng kí.

      Thanks bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :