1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tử Nguyệt (71c+3PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      56.Nhận thấy
      Ban đêm, Vu Thịnh Ưu chạy nhanh ra khỏi hội đèn lồng, trong tay nàng gắt gao nắm cái mặt nạ, tóc dài bay trong đêm, nàng chạy vội, bỗng nhiên, nàng lảo đảo cái, thẳng tắp ngã về phía trước, phía sau, bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng lại.
      “Ngươi chạy cái gì?” Cung Viễn Hàm nhíu mày hỏi.
      “Ách…” Vu Thịnh Ưu thở phì phò, đúng vậy, nàng chạy cái gì? Chỉ là trong nháy mắt vừa rồi, nàng dường như sợ hãi điều gì, đột nhiên muốn tránh khỏi , nhưng tại ngẫm lại, chính mình cũng biết mình vừa sợ hãi cái gì.
      Quay đầu, vô tội nhìn ngây ngô cười:“Ha ha, ta cũng biết ta chạy cái gì. Ha ha ha ha.”
      Cung Viễn Hàm nhìn nàng ngây ngô cười, cười nhạo:“Cả ngày ngây ngốc .”
      “Ai, ngươi cười .” Vu Thịnh Ưu có chút kinh hỉ nhìn cười.
      Cung Viễn Hàm chọn mi :“Ta cười phải thực bình thường sao?”
      “Ta là lâu rồi ngươi cười với ta như vậy, ngươi mỗi lần đều là ngoài cười nhưng trong cười . Giống như này!” Vu Thịnh Ưu học bộ dáng Cung Viễn Hàm bình thường tươi cười nhìn nàng tao nhã có lễ, lại có chút xa cách.
      Cung Viễn Hàm khinh thường liếc mắt nhìn nàng cái:“Ta cười rộ lên xấu như vậy sao?”
      “So với ta cũng tốt hơn.” Vu Thịnh Ưu có chút hưng phấn, lâu chưa từng chuyện thoải mái tự nhiên như vậy cùng , có lẽ là ánh trăng đẹp, có lẽ là ao sen bên ngoài phố đèn lồng cảnh sắc đẹp, tối nay, ngay cả Cung Viễn Hàm cũng trở nên tốt đẹp như trước đây .
      “Cái kia… ngươi chuyện với ta, có phải tức là, chúng ta hòa hảo rồi?” Vu Thịnh Ưu cẩn thận nhìn Cung Viễn Hàm, ánh mắt chờ đợi, giọng hỏi.
      Cung Viễn Hàm vừa nghe lời này, nụ cười mặt bỗng nhiên cương chút, Vu Thịnh Ưu khẩn trương nhìn .
      Chỉ thấy lui lại ba bước, ôn cười :“Đại tẩu, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta cũng cãi nhau với ngươi a.”
      Vu Thịnh Ưu nắm chặt mặt nạ tay, nghiêm mặt hỏi:“Vậy ngươi vì sao lại để ý tới ta?”
      Cung Viễn Hàm xoay người nhìn hoa sen trước mắt, giọng :“Ta cũng phải để ý tới ngươi.”
      “Gạt người! Ngươi xem ngươi lại bắt đầu để ý tới ta .” Vu Thịnh Ưu có chút tức giận tiến lên hai bước.
      “Như vậy giải thích cùng ngươi .” Cung Viễn Hàm nhìn ao sen trước mặt thản nhiên :“Lúc đại ca bệnh, mọi chuyện lớn trong Cung gia đều giao cho ta xử lý, già trẻ trong Cung gia đều giao cho ta bảo hộ, ngươi là người Cung gia, ta đương nhiên cố gắng chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi. Mà tại đại ca hết bệnh rồi, những chuyện phiền lòng, những người phiền lòng, những gánh nặng, những gì trói buộc cũng biến mất. Chẳng quan tâm, thân thoải mái, sống giống như trước kia, tiêu diêu tự tại.”
      Vu Thịnh Ưu gắt gao nhìn theo bóng dáng , hai tay gắt gao nắm chặt, trầm giọng hỏi:“Ta đây tính là cái gì? Chuyện phiền lòng? Người phiền lòng? Hay là gánh nặng?”
      Trong gió đêm,mái tóc dài của Cung Viễn Hàm bị thổi phiêu tán, chậm rãi quay đầu, nhìn nàng hỏi:“Đại tẩu cảm thấy sao?”
      đáp hỏi lại:“Chính ngươi cảm thấy, tồn tại của ngươi ở trong lòng ta là như thế nào?”
      Vu Thịnh Ưu hạ mắt, thầm suy nghĩ, tồn tại của nàng trong lòng là như thế nào? Nàng nghĩ rằng, ít nhất cũng giống nàng, xem nàng là thân nhân, bằng hữu… là người rất quan trọng, nếu tồn tại của nàng đối với là dạng nào?
      “Ta cảm thấy, ít nhất ta cũng là thân nhân của ngươi ?” Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu, giọng .
      “Thân nhân?”
      “Chẳng lẽ tính sao?”
      Cung Viễn Hàm trầm mặc , Vu Thịnh Ưu có chút sốt ruột tiến lên hỏi:“ tính sao? Nếu vậy là bằng hữu ?”
      Cung Viễn Hàm bỗng nhiên cười khẽ chút:“Muốn biết?”
      “Phải.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, đương nhiên muốn biết rồi.
      “Lại đây.” Cung Viễn Hàm vẫy tay, Vu Thịnh Ưu đến gần , Cung Viễn Hàm xoay người, cúi đầu xuống, dùng trán của mình chạm khẽ vào trán nàng, ngừng thở, nhàng nhắm mắt lại, giọng gọi:“Vu Thịnh Ưu.”
      Đây là lần đầu tiên gọi tên của nàng, luôn gọi nàng là đại tẩu, đại tẩu.
      “Hả?” Nàng có chút khẩn trương hiểu , lẳng lặng chờ chuyện, nhưng lại gì nữa.
      Bọn họ cách rất gần, nàng bỗng nhiên ngửi được hương vị người , thản nhiên, giống như mùi trà, mà xa xưa……
      lát sau, nhàng mở to mắt, đứng thẳng lên, giọng :“Được rồi, ta cho ngươi rồi .”
      “Ách? Nhưng ta nghe thấy gì đâu!” Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt , buồn bực! lại đùa giỡn nàng sao!
      Cung Viễn Hàm hạ mắt, cười khẽ, nhàng mà thâm trầm: “Ngốc nghếch.”
      nghe được là vì tâm ý của ngươi và ta giống nhau a
      “Đáng giận, ngươi ra, ta làm sao mà nghe được, ta cũng phải giun đũa trong bụng ngươi a.” Vu Thịnh Ưu tức giận nhìn .
      Cung Viễn Hàm cười:“Ngươi nghe được?”
      nghe được! nghe được!”
      “Đại ca lại nghe được, ngươi có thể hỏi huynh ấy nha.” Cung Viễn Hàm đưa tay chỉ về phía.
      Vu Thịnh Ưu nhìn lại phía chỉ, chỉ thấy cách đó vài bước, Cung Viễn Tu đứng, nhìn nàng sâu, thần sắc có chút bối rối, hô hấp dồn dập, trán còn có vài giọt mồ hôi, tựa như vừa rồi chạy gấp vậy.
      Vu Thịnh Ưu chọn mi, chạy nhanh tới:“Viễn Tu, sao ngươi lại cũng đến đây?”
      Cung Viễn Tu trầm mặc , chăm chú nhìn nàng, sau đó bỗng nhiên ôm lấy nàng, dùng sức ôm chặt lấy.
      Vu Thịnh Ưu nhíu mày, có chút kỳ quái, lại có chút ngọt ngào, sao tự nhiên lại ôm nàng chặt như vậy a? Giống như sợ hãi nàng chạy mất vậy?
      Vu Thịnh Ưu tựa đầu chôn ở ngực , cẩn thận nghe, trái tim đập mau a, thanh cũng rất lớn, vòng tay ôm nàng thậm chí có chút hơi hơi phát run.
      Nàng ngẩng đầu, lo lắng hỏi:“Làm sao vậy?”
      có việc gì.” Cung Viễn Tu lại dùng sức ôm nàng chút, mới buông nàng ra, nhìn về phía nam tử áo trắng vẫn nhìn cười yếu ớt, :“Nhị đệ…”
      Cung Viễn Hàm rũ rũ ống tay áo, tươi cười ôn nhã:“Đại ca cần nhiều lời. Ngày tốt cảnh đẹp như thế đừng lãng phí mới được, tiểu đệ cáo từ trước.”
      xong hơi cúi đầu, xoay người bước , dáng người tiêu sái tao nhã, có chút nào ướt át bẩn thỉu.
      Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, nhìn sang Cung Viễn Tu lại nhìn bóng dáng Cung Viễn Hàm, sau đó vẫn là nhịn được tò mò hỏi:“Ngươi có nghe được ban nãy gì với ta ?”
      Cung Viễn Tu nhìn nàng,
      Nàng cũng nhìn Cung Viễn Tu.
      Vẻ mặt làm cho nàng có tia mê hoặc, vấn đề này rất khó trả lời sao?
      “Ta nàng.” Cung Viễn Tu bỗng nhiên cúi đầu , thanh trầm trầm vô cùng dễ nghe.
      Vu Thịnh Ưu mở to mắt, sửng sốt chút, đỏ bừng mặt, gắt giọng:“Ngươi.. Ngươi sao bỗng nhiên lại những lời này với ta?” là, nàng hỏi là vừa rồi Viễn Hàm gì cơ mà! bỗng nhiên như vậy… Đáng ghét ~
      thích nghe sao?” Trong mắt còn mang theo tia khẩn trương, vẻ mặt bỗng nhiên đánh động lòng nàng.
      Nàng có loại cảm giác tim đập gia tốc, toàn thân nóng lên, trong lòng tràn đầy mật ý.
      Vu Thịnh Ưu nhếch miệng, đỏ mặt cười:“Cũng phải thích, ha ha.”
      Gió đêm thổi loạn mái tóc của nàng, dính vào miệng nàng; vì nàng vuốt sợi tóc, đầu ngón tay hơi hơi chạm vào môi nàng, sau đó thực tự nhiên, cúi thấp đầu xuống, nhàng hôn lên môi thơm của nàng.
      Sắc mặt nàng lại càng đỏ thêm chút.
      Khóe môi cũng nhàng mang cười, gắt gao ôm lấy nàng, giọng :“Nương tử, chúng ta hạnh phúc.”
      Vu Thịnh Ưu cười tràn đầy ngọt ngào, nàng thực dùng sức gật gật đầu :“Ừm.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      57.Vu lão cha đến đây [ thượng ]
      Buổi sớm, ngoài cửa sổ bầu trời còn chưa sáng hẳn, chung quanh mảnh yên tĩnh, tiếng chim chóc kêu có vẻ đặc biệt thanh thúy.
      Vu Thịnh Ưu quen với việc tỉnh lại trong vòng tay ôm ấp thoải mái của Cung Viễn Tu, chậm rãi mở to mắt, trước mắt là là gương mặt tuấn tú nhìn nàng khẽ cười, cặp mắt trong suốt trong sáng, thấm lòng người, tóc dài đen như mực xõa gối đầu, dày mê người.
      Vẻ đẹp như vậy, cho dù là nhìn bao nhiêu lần, Vu Thịnh Ưu đều giống như vừa thấy mà sợ hãi than, tướng công nhà nàng là rất tuấn tú !
      Sắc tâm lại nổi lên, nhịn được ôm lấy cọ cọ, ân, người còn có loại hương vị dễ ngửi, hơn nữa mùa hè ôm tuyệt cảm thấy nóng, ngược lại, lại lạnh lạnh , lại an toàn thoải mái, Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại, hưởng thụ, cọ cọ trong lòng , hì hì, nhớ trước kia Viễn Tu cũng thích cọ nàng như vậy, khi đó nhất định cũng là vì thích nàng, mới cọ như vậy .
      Cọ, cọ, cọ! Cảm giác hạnh phúc!
      “Buổi sáng tốt lành, nương tử.” Cung Viễn Tu cười vươn tay, nhu nhu tóc của nàng, ôn hòa .
      “Ừm. Sớm an.” Vu Thịnh Ưu ngửa đầu nhìn , cười đáng .
      Cung Viễn Tu cúi đầu, thương nhàng hôn chút lên trán nàng:“Đứng lên .”
      “Ừm.” Vu Thịnh Ưu ôm gật đầu, lại nhúc nhích người, nàng tựa đầu cọ cọ trong ngực , ôn nhu hỏi:“Hôm nay ngươi muốn làm gì?”
      “Hôm nay?” Cung Viễn Tu nghĩ nghĩ :“Hôm nay à, trước tiên dạy cho nàng bộ quyền pháp, sau đó cùng phụ thân bái phỏng Hàn Thừa tướng, buổi chiều xử lý vài chuyện trong nhà.”
      “Chẳng cùng ta!” Vu Thịnh Ưu làm nũng cọ .
      Cung Viễn Tu bỗng nhiên cười ái muội:“Buổi tối ta ở cùng nàng a.”
      “Khụ khụ…… Rời giường, rời giường .” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, khụ hai cái, buông ra, xoay người xuống giường. Buổi tối ở cùng nàng? Vẫn là thôi , nàng bây giờ vẫn còn bóng ma a, chỉ cần làm vài động tác hơi thân mật với nàng, nàng liền cảm thấy có rất nhiều người ở những chỗ khác nhau tiến vào, sau đó nhìn thấy tất cả trò hề của nàng.
      lần là trùng hợp,
      Hai lần là vận khí tốt,
      Ba lượt là xui tận mạng,
      Nếu bốn lượt, chính là có người ác ý muốn chỉnh ngươi!
      A! chừng, mụ tác giả kia có lẽ thấy mình ngày thường vui vẻ quá, cho nên trong lòng bất bình, mỗi lần mình muốn xxoo, mụ ta đều cố ý phá hư chút!
      Ách… Nghĩ như vậy dường như cũng có vẻ đúng a!
      thể nào? Toát mồ hôi hột… Hẳn là … Ha ha a.
      Vu Thịnh Ưu vừa miên man suy nghĩ, vừa rửa mặt, ngồi trước gương trang điểm chải đầu Nắng sớm chiếu vào trước bàn trang điểm, bỗng nhiên đạo ánh sáng chợt lóe, hấp dẫn tầm mắt của nàng qua đó, Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn, chỉ thấy trong hộp trang sức có cây trâm bạch ngọc, thân trâm thon dài, bạch ngọc, hình dạng đơn giản lại mất vẻ tú lệ, nắng sớm chiếu vào xinh đẹp vô cùng.
      Vu Thịnh Ưu kinh hỉ cầm cây trâm lên, đặt ở tay thích buông.
      “Thích ?” Cung Viễn Tu ở phía sau nàng giọng hỏi.
      Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Ngươi ở đâu mua ? đẹp.”
      Cung Viễn Tu cầm lấy lược bàn trang điểm, rũ rũ mái tóc dài của nàng, vừa tinh tế chải tóc cho nàng vừa đáp:“Tối hôm qua mua ở hội đèn lồng.”
      “Chậc chậc, xinh đẹp, sao ta lại mua được thứ đẹp thế này nhỉ.”
      “Ta mua được phải cũng giống nhau sao.” Cung Viễn Tu cười khẽ buông lược, đưa tay cầm lấy cây trâm trong tay nàng, khi nàng còn chưa lấy lại được tinh thần, cuốn xong tóc cho nàng, cài ngọc trâm vào, nhìn giai nhân thanh tú trong gương, cười khẽ khen:“Quả nhiên thích hợp.”
      “Nha! Ngươi giúp ta làm tóc rồi?” Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ lát, mở to hai mắt nhìn Cung Viễn Tu trong gương :“ nên, nên, ta chưa cảm giác được, ngươi làm lại cho ta .”
      “Đừng nháo, thời gian còn sớm .”
      “Làm lại lần !”
      là…”
      “Hắc hắc.”
      cười yếu ớt lắc đầu, cầm lấy lược gỗ lim bàn, nâng tay, nhàng rút ngọc trâm ra, tóc dài của nàng như thác nước trút xuống, nàng mở to hai mắt, gắt gao theo dõi từng động tác của trong gương, khóe môi nhàng giơ lên, ánh mắt mang theo tình cảm ôn nhu, cặp mắt sáng ngời như có quang hoa, ngón tay thon dài của xuyên qua mái tóc nàng, nắng sớm chiếu người , phát ra tầng ánh sáng màu vàng hoa lệ.
      Nàng hơi hơi híp mắt, ôn cười nhìn , nữ nhân, quả nhiên là cần người sủng ái che chở , cảm giác được người ta bao bọc trong tay, ấm áp khiến ngay cả lòng của nàng cũng như nhũn ra .
      giương mắt, gặp ánh mắt của nàng trong gương, hai người lẳng lặng chăm chú nhìn, nhợt nhạt mỉm cười.
      loại hoa tên hạnh phúc, sáng lạn nở rộ trong trái tim bọn họ .
      Đúng lúc này,
      Ngoài cửa lớn Cung Gia Bảo, ba con tuấn mã ngừng lại, nam tử đầu phi thân xuống ngựa, tiến lên gõ cửa.
      Gã sai vặt trong Bảo mở cửa ra nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ mở lớn cửa nghênh đón:“Tam thiếu gia trở lại.”
      Cung Viễn Hạ vẻ mặt ý cười, xem ra tâm tình tốt lắm, đưa hành trang tay cho gã sai vặt :“Phải, nhanh bẩm báo phụ thân mẫu thân, Vu thần y cùng nhị đệ tử Vu Thịnh Bạch đến bái phỏng.”
      “Vâng, tam thiếu gia.”
      “Hai vị, mời.” Cung Viễn Hạ nâng tay, làm động tác mời.
      Hai người phía sau , lộ ra gương mặt, đúng là phụ thân Vu Thịnh Ưu- Vu Hào Cường cùng nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch, hai người đồng thời chắp tay cám ơn.
      Cung Viễn Hạ dẫn bọn họ đến đại sảnh, mời khách nhập tòa, nhóm tỳ nữ dâng lên trà quý nhất.
      Ba người ngồi chưa đến khắc, thân ảnh chạy vội vào, bổ nhào vào trước mặt Vu Hào Cường vui vẻ kêu:“Cha! Nhị sư huynh, sao hai người lại tới đây?”
      “Ha ha ha, chúng ta tất nhiên là đến xem con thế nào.” Vu Hào Cường nhìn nữ nhi trước mắt, ừm, mập sắp thành bàn tử , thần sắc cũng rất là khoái trá, xem ra nàng ở Cung gia, cuộc sống tồi.
      “Con đương nhiên là rất tốt.” Vu Thịnh Ưu vui rạo rực nhìn ông cười:“Đúng rồi, Thánh Y phái chúng ta trùng kiến thế nào ?”
      Vu Hào Cường sờ sờ râu :“ xây dựng lại tốt lắm. So với trước kia còn khí phái hơn, ha ha, lần này chính là đến lời cảm tạ .”
      “Vu thần y khách khí, việc này cần cảm ơn.” đạo thanh mạnh mẽ truyền vào đại sảnh, chỉ thấy Cung lão gia, Cung phu nhân ra, phía sau còn có hai huynh đệ Cung Viễn Tu, Cung Viễn Hàm theo.
      “Cung bảo chủ, Tương Vân công chúa. Lão phu có lễ, cảm tạ đương nhiên là cần thiết, nếu lần này có Cung gia cứu giúp, Thánh Y phái chúng ta bị hủy trong tay người khác.”
      “Vu thần y khách khí làm gì, mệnh của thê tử ta cùng ba đứa con đều là ngài cứu , có nhân sao có quả, Cung gia cũng thể kể công.”
      , Cung bảo chủ ngài hãy nghe ta , lần này muốn cám ơn các người…”
      Cung bảo chủ khoát tay :“Vu thần y, Ưu Nhi là con dâu Cung gia chúng ta, hai nhà chúng ta là thân gia, thân nhân sao lại phải lời cảm tạ như vậy. Còn cứ cảm ơn mãi thành khách sáo xa lạ.”
      Vu Thịnh Ưu ở bên phụ họa :“Cha, công công rất đúng, chúng ta là thân nhân mà, hỗ trợ cho nhau là đương nhiên a, lần sau Cung gia có chuyện hay ho, người sai các sư huynh tới đây hỗ trợ là được.”
      “Nha đầu kia, bậy bạ gì đó?” Vu Hào Cường nâng tay gõ xuống, nha đầu kia, sao lập gia đình vẫn thấy tiến bộ, chuyện vẫn dùng tới đầu óc. Chưa thấy nha đầu nào ngốc như vậy!
      Vu Thịnh Ưu xoa xoa chỗ bị ông gõ, buồn bực nghĩ, lão cha thấy nàng liền đánh thành thói quen, khi nào mới sửa được a? Chưa thấy người cha nào thích đánh người như vậy!
      Hai người liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên Vu lão cha ánh mắt càng thêm hung ác chút, Vu Thịnh Ưu ủy khuất trừng mắt nhìn chút thu hồi ánh mắt, ra vẻ con sai lầm rồi.
      Cung gia nhân nhìn hai cha con nhịn được nở nụ cười, Cung Viễn Tu tiến lên :“Phụ thân đường vất vả, Viễn Tu sai người chuẩn bị tốt sương phòng ở nam uyển để người nghỉ ngơi.”
      “Được! Được!” Vu Hào Cường nhìn con rể của mình nhịn được gật đầu, ai, con rể này chọn sai, lúc trước khi cứu , vẫn là đứa tám tuổi. đứa tám tuổi, lại có thể cầm bảo kiếm che trước mặt mẫu thân cùng hai đệ đệ, hoảng hốt bấn loạn, sợ lùi, ánh mắt lợi hại nhìn mấy chục hắc y sát thủ trước mắt, định dùng đôi bàn tay bé của để bảo vệ thân nhân. Lúc ấy lão thích đứa này, muốn thu làm đệ tử, đáng tiếc lại là trưởng tử Cung tộc, thể làm môn hạ người khác.
      Nhưng mà cũng may mắn, nếu làm đệ tử của mình, thấy bản tính của Ưu Nhi, chắc chắn chịu làm con rể mình.
      Duyên phận! Duyên phận!
      trận hàn huyên qua , Cung phu nhân tự mình đưa Vu Hào Cường tới nam uyển nghỉ ngơi, vào bên trong, mấy người lại đàm tiếu hồi, Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên cảm thấy trận buồn nôn, muốn nôn ra, nhịn vài lần được, đành phải che miệng chạy ra ngoài, phun ra.
      Cung Viễn Tu đứng dậy, bước ra ngoài.
      Ngoài cửa truyền đến tiếng Vu Thịnh Ưu nôn mửa, cùng thanh Cung Viễn Tu thân thiết ân cần hỏi han.
      Vu Hào Cường ánh mắt sáng ngời nhìn ngoài cửa, chẳng lẽ — nữ nhi có thai!
      Vu Thịnh Bạch sờ sờ cằm nhìn ngoài cửa, chẳng lẽ — tiểu sư muội có thai?
      Cung phu nhân liếc mắt nhìn về ngoài cửa cái, thầm nghĩ, nhất định là đêm qua chợ đêm ăn linh tinh nên đau bụng, quay đầu nhìn hai người Vu gia vẻ mặt chờ đợi, bỗng nhiên nhãn châu chuyển động, khẽ cười :“Thân gia đa tâm, Ưu Nhi chỉ là ăn linh tinh nên đau bụng thôi.”
      “Công chúa sao lại khẳng định như vậy?” Vu Hào Cường kỳ quái hỏi.
      “Ai!” Cung phu nhân thất vọng lắc đầu:“Ta sao lại kì vọng chứ, có điều, hai đứa nó đến nay còn chưa viên phòng, làm sao có thai được.”
      “Cái gì!” Vu Hào Cường cùng Vu Thịnh Bạch đều giật mình trừng lớn mắt! viên phòng? Vu Thịnh Ưu lập gia đình hơn năm, vẫn là nương?
      Vu Hào Cường cẩn thận hỏi “Này… Đây là vì sao?”
      Chẳng lẽ Cung Viễn Tu kia có bệnh tiện ra?
      Cung phu nhân khoát tay :“ đúng, đúng, hai đứa nó thẹn thùng.”
      “Thẹn thùng?” Vu Thịnh Bạch khóe miệng run rẩy chút, vị công chúa này chắc chắn là bà ta về sư muội nhà đấy chứ?
      Hai thầy trò liếc mắt nhìn nhau cái, nhất định là vị công tử Cung gia kia quá mức thẹn thùng, Vu Thịnh Ưu nhiều lần xx chưa toại, cuối cùng mất hứng thú. Nhất định là như vậy.
      ra là thế.” Vu Hào Cường gật gật đầu, thẹn thùng thôi! phải là thẹn thùng thôi sao! Cho viên xuân dược cường hiệu Bừa Bãi Phiên Giang Đảo Hải! Ha ha, cho dù ngươi là thánh nhân cũng biến ngươi thành tay ăn chơi!
      ra là thế.” Vu Thịnh Bạch chọn mi cười, thẹn thùng thôi! phải là thẹn thùng thôi sao! Cho viên xuân dược đốt người siêu cấp cường hiệu Đêm Bảy Lần! Ha ha, xem ngươi còn thẹn thùng thế nào!
      Cung phu nhân kỳ quái nhìn bọn họ, vì sao người Vu gia lại có phản ứng gì? Chẳng lẽ bản cung phải tự mình xuống tay? Quên ! Tuyết Liên xuân tửu trân quý ba mươi năm của bản cung, vì tôn tử của ta! Liền cống hiến !
      Lúc Cung Viễn Tu dìu Vu Thịnh Ưu vào phòng, ngẩng đầu nhìn mọi người, bỗng nhiên cảm thấy khó coi? Kỳ quái, vì sao ánh mắt mọi người nhìn lại… lại…
      Dâm đãng như thế đúng !
      Đúng!
      Nga ha ha a ~!

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      58.Vu lão cha đến đây [ trung ]
      Sau giờ ngọ, Cung gia nam uyển.
      Vu lão cha canh ở cửa sổ, thấy Cung Viễn Tu mới từ thư phòng trở về, lập tức ý cười đầy mặt ngoắc “Con rể a, đến, bồi lão phu bàn cờ vây.”
      Cung Viễn Tu giương mắt nhìn lại, nhợt nhạt mỉm cười, có lễ gật đầu đáp ứng:“Vâng, nhạc phụ đại nhân.”.
      Hai người ngồi đối diện, ở giữa là bàn cờ, cửa sổ đặt lư hương tinh xảo, trong bếp lò mùi hoa phiêu tán ra, đạm mà xa xưa, Cung Viễn Tu tĩnh tâm ngửi, tổng cảm thấy mùi này rất quen, lại nhất thời nhớ nổi ngửi thấy ở đâu.
      Đoán quân cờ xong, Vu lão cha cầm quân đen trước, Cung Viễn Tu cầm quân trắng, hai người ngươi tới ta đối chiến .
      Nửa ngày qua , hai người kì lực chẳng phân biệt được cao thấp, đấu khó phân thắng bại, Vu lão cha vẻ mặt tươi cười, gương mặt hơi tái, Cung Viễn Tu trấn định tự nhiên, ánh mắt thâm sâu.
      Trận cờ kết thúc, Cung Viễn Tu kém hai mục rưỡi, bại dưới tay Vu lão cha.
      Vu lão cha vuốt râu cười ha ha:“Con rể kì nghệ tồi a, giống Ưu Nhi nhà ta, cho dù ta dạy thế nào cũng biết chơi cờ vây, còn tự mình dùng cờ vây phát minh ra trò chơi tên là cái gì ‘ngũ tử liên kì’.” (chính là cờ caro a)
      Cung Viễn Tu chọn mi hỏi:“Ngũ tử liên kì?”
      “Đúng vậy, ngươi biết?”
      “Con chưa từng nghe nàng nhắc tới.”
      “Nga, vậy ngươi mau về phòng hỏi nó, trò ‘ngũ tử liên kì’ kia cũng rất thú vị a.” Vu lão cha cười giảo hoạt, phất ống tay áo đuổi ra khỏi cửa. Vu Hào Cường, người giang hồ xưng Vu thần y, ngoại trừ việc có thể trị bách bệnh, công phu hạ dược cũng hàm hồ chút nào!
      “Vâng.” Cung Viễn Tu đứng dậy, mặc dù có chút khó hiểu vì sao nhạc phụ bỗng nhiên đuổi , nhưng cũng thể hỏi. Chỉ cung kính hành lễ, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.
      Ngoài phòng, ánh mặt trời chói mắt, chiếu lên người hơi hơi có chút nóng lên, Cung Viễn Tu nhàng nâng tay, lau mồ hôi thái dương, chậm rãi về phía trước, mới bao lâu, lại gặp nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch hành lang dài, Vu Thịnh Bạch tao nhã cười yếu ớt:“Muội phu tốt lành.”
      “Nhị cữu cữu tốt lành.” Cung Viễn Tu cười chào hỏi.
      “Ủa?” Vu Thịnh Bạch bỗng nhiên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía sau .
      Cung Viễn Tu giương mắt, bị vẻ mặt của hấp dẫn chú ý, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau, hoa viên mảnh yên tĩnh, chẳng có gì khác, khó hiểu quay đầu hỏi:“Làm sao vậy?”
      “Ha ha, có việc gì, ta nhìn nhầm rồi.” Vu Thịnh Bạch lắc lắc ống tay áo, dấu thứ cầm trong tay, mỉm cười gật đầu bước .
      Vu Thịnh Bạch, người giang hồ xưng Thiên Thiên Bạch, ngoại trừ công phu gạt người rất cao, thủ pháp hạ dược lại nhanh tới mức khiến người ta thể phát !
      Cung Viễn Tu có chút kỳ quái nhìn thoáng qua bóng dáng , hơi nghiêng đầu chút, lại nghĩ nhiều.
      Chỉ là… Hôm nay thời tiết sao lại nóng vậy ?
      Cung Viễn Tu trở lại phòng, trong phòng cư nhiên trống , hẳn là Vu Thịnh Ưu lại chạy ra ngoài chơi .
      Mới vừa ngồi trong phòng lúc, Cung Viễn Tu cảm thấy chỉ toàn thân nóng lên, miệng khô lưỡi khô, nâng tay lau mồ hôi trán, hơi vạch áo thoáng ra chút, lại lấy cái khăn lạnh lau mặt.
      Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ , Cung Viễn Tu mở cửa, chỉ thấy Lạc Nhạn mềm mại đứng ở ngoài phòng, trong tay bưng khay, phía để bầu rượu tinh xảo.
      “Đại thiếu gia, phu nhân sai nô tì đưa đến cho người ít rượu tuyết liên.”
      “Để bàn .”
      “Dạ.” Lạc Nhạn chân thành đem bầu rượu khay đặt bàn, ôn nhu :“Rượu này vừa lấy từ hầm băng ra, bên trong còn có chút vụn băng, thiếu gia uống ngay lúc lạnh mới tốt.”
      Cung Viễn Tu gật đầu, nhìn bầu rượu, có hơi khát.
      Lạc Nhạn bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, xoay người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
      Cung Viễn Tu sắc mặt bắt đầu đỏ ửng, trán thỉnh thoáng toát ra mồ hôi tinh mịn, toàn thân hơi hơi nóng lên, mắt nhìn bầu rượu bàn, miệng cảm thấy khát khó nhịn, cầm lấy chén rượu, đổ đầy ly, nuốt vào miệng, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt theo yết hầu trôi xuống tận đáy lòng, lại vẫn thể dập được lửa nóng trong lòng.
      lại rót ly, uống xong, trong rượu có mùi tuyết liên thản nhiên, hương rất thuần, lại biết vì sao càng uống càng cảm thấy nóng, giống như phải uống rượu băng mà là rượu hâm nóng!
      Thời điểm thân thể bị thiêu đốt biến thành ngốc tử, cũng cảm thấy nóng như thế này!
      Khi Lạc Nhạn tới hoa viên, liền đụng phải Cung phu nhân lo lắng chờ đợi, Cung phu nhân thấp giọng hỏi:“Đưa tới chưa?”
      “Dạ rồi.”
      “Uống chưa?”
      “Nô tỳ ở ngoài cửa vụng trộm nhìn vào, thấy đại thiếu gia uống.”
      tốt quá!” Cung phu nhân phi thường kích động truyền lệnh “Người tới! Vây chặt nam uyển lại! được cho bất cứ người nào vào.”
      Tương Vân công chúa: Người giang hồ xưng Cung phu nhân, vì ôm tôn tử từ thủ đoạn! Đương nhiên công phu hạ dược cũng phải !
      “Vâng!” Trình quản gia bên cạnh tuân lệnh mà .
      “Nhưng mà… Phu nhân.”
      “Sao?”
      Lạc Nhạn vụng trộm liếc nhìn bà, thấy Cung phu nhân bộ dáng kích động, đoán chừng kia chắc chắn phải rượu bình thường, chừng là… Ngẫm lại chuyện này, mặt của nàng hơi hơi đỏ bừng, giọng :“Đại thiếu nãi nãi ở trong phòng a.”
      “Cái gì!” thân thể tao nhã của Cung phu nhân thiếu chút nữa thể đứng vững:“Nó… Nó… Nó đâu ?”
      “Nô tỳ biết.”
      “Người tới! Nhanh tìm đại thiếu nãi nãi về, đại thiếu gia bị bệnh! Bảo nàng nhanh về phòng!”
      “Vâng! Phu nhân.” Thủ hạ nô bộc vội vàng tuân lệnh chạy .
      Như vậy, trong lúc Cũng Viễn Tu bị tam đại xuân dược vây công, dục hỏa đốt người, Vu Thịnh Ưu lại ở đâu?
      Đầu đường náo nhiệt, Vu Thịnh Ưu đứng ở cửa tiệm bánh nướng Kim Hoa chờ lô bánh tiếp theo ra lò, bánh nướng nhà này là món ăn vặt đặc sắc nhất trong thành, vô cùng nổi danh, ngay cả Vu lão cha mười mấy năm trước từng nếm, còn nhớ mãi quên, đôi khi còn nhắc tới tiệm bánh nướng nhà này với đám tiểu bối.
      Nhớ nhị sư huynh công phu vỗ mông ngựa rất cao, có lần ngang qua nơi này liền mua bao bánh mang về Thánh Y sơn, tuy rằng khi về tới núi còn ăn ngon như bánh mới ra lò, nhưng vẫn khiến Vu lão cha cảm động muốn chết, là mình chỉ tùy tiện nhắc tới, lại nhớ mua mang về, khen ngợi nhị sư huynh hiếu thuận, lại đem nàng so sánh với nhị sư huynh, sau đó lắc đầu thở dài!
      Nghĩ đến chuyện này, Vu Thịnh Ưu vẫn còn buồn bực, lần này phụ thân đến đây, nàng nhất định phải thừa dịp nhị sư huynh chưa tới mua, mua mang về trước! Ha ha a, cũng phải để lão cha hưởng thụ hiếu tâm của mình chút.
      lúc sau, bánh nướng ra lò .
      Vu Thịnh Ưu trả tiền, mua hết cả mẻ bánh nướng này, bánh nướng Kim Hoa này như bàn tay, nhân rau khô cùng thịt ba chỉ, quay qua bếp lò, ăn rất thơm ngon.
      Lô bánh nướng này, nàng phải đợi mất canh giờ a, Vu Thịnh Ưu híp mắt cười, lấy cái bánh nướng đưa lên miệng, hạnh phúc ăn, sau đó đem túi bánh lớn còn lại gắt gao ôm vào trong ngực, bước nhanh về Cung gia bảo.
      Về nhà hiếu thuận lão cha ! Sau khi lão cha ăn túi bánh to này, về sau hẳn bớt đánh nàng vài cái, cho dù có đánh cũng đánh tay .
      Hắc hắc, híp mắt, đường chạy chậm, khi qua tửu lâu, bỗng nhiên từ lầu, chiếc chén bạc tinh mỹ rơi xuống nện đầu nàng, Vu Thịnh Ưu ôm đầu khẽ kêu tiếng:“Ái!”
      Tức giận ngẩng đầu nhìn lầu:“Ai a? Ai ném ta?”
      “Ha ha.” tiếng cười khẽ từ cửa sổ tửu lâu truyền xuống, nam tử mặc hoa phục màu đỏ từ nhìn xuống, gió thổi bay mái tóc đen dài của , ánh mặt trời chiếu người chói mắt, sáng lạn.
      Vu Thịnh Ưu hơi hơi nheo mắt mới nhìn khuôn mặt , tuấn tú diễm, mỹ mạo phi phàm.
      “Là ngươi.” Vu Thịnh Ưu thốt lên.
      Người này đúng là nam tử mỹ mạo đêm đó cứu Vu Thịnh Ưu.
      Nam tử nhếch miệng cười, nhàng ngoắc nàng, bảo nàng lên.
      Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, nhặt chiếc chén bạc lên, do dự tiêu sái lên, nàng cảm thấy nam tử này có cảm giác quen thuộc.
      Lên tầng hai, lầu cư nhiên có người nào khác, chỉ có mình ngồi dựa ở cửa sổ, nhìn về phía nàng cười nhợt nhạt, gương mặt trắng nõn, nốt ruồi lệ kia lại lộ ra vẻ tà mỹ.
      Vu Thịnh Ưu qua, đặt chén rượu trước mặt :“Này, cho ngươi cái chén.”
      Nam tử cười, cầm lấy chén rượu, chén rượu màu bạc lòe lòe tỏa sáng ngón tay trắng nõn của , dị thường xinh đẹp.
      Vu Thịnh Ưu ngơ ngác nhìn chén rượu trong tay , sao vừa rồi mình cầm thấy đẹp a, tại sao vừa vào trong tay lại lập tức đẹp lên ba phần vậy chứ!
      đưa tay làm động tác mời, :“Ngồi a.”
      “À.” Vu Thịnh Ưu hoàn hồn, ngồi ở vị trí đối diện , bàn chỉ có bầu rượu cùng mấy món điểm tâm tinh xảo, nàng ngẩng đầu hỏi:“Ngươi còn chưa cho ta biết tên của ngươi?”
      Nam tử cười, nhìn cái túi lớn trong lòng Vu Thịnh Ưu hỏi:“ Bánh nướng Kim Hoa. Đông phố. Đúng ?”
      “A! Sao ngươi biết?” Nàng còn chưa mở bao ra mà.
      “Ta vừa ngửi mùi này là biết.”
      “Ngươi cũng thích ăn cái này sao?”
      “Phải! Đặc biệt thích.” Nam tử gật đầu cười.
      “Kia… Vậy ta mời ngươi ăn.” Vu Thịnh Ưu hào phóng đưa bao bánh ra, đặt lên bàn, dù sao nàng cũng mua nhiều, mua mẻ, khoảng hai mươi chiếc, mời ăn chút cũng sao, lại, nhìn gầy như vậy cũng ăn hết mấy cái.
      mời ta ăn?” Nam tử nhãn tình sáng lên, rất là vui vẻ.
      .” Vu Thịnh Ưu cười gật đầu.
      Nam tử cười khẽ, cầm chiếc bánh nướng lên ăn, động tác rất là tao nhã, ăn cũng rất chậm, chậm rãi chậm nuốt .
      A, thân là mĩ nam, ngay cả ăn cũng đều cảnh đẹp ý vui như vậy, tốt a. Vu Thịnh Ưu cười nhìn .
      Nhưng mà… Nhưng mà…
      khắc sau, Vu Thịnh Ưu bắt đầu cười nổi, người này ăn hết phần bánh nướng nàng tính cả cho người hầu.
      Lại qua khắc, xong rồi… Phần cho Viễn Hạ cũng bị ăn rồi.
      A a a! Phần của bà bà cũng bị ăn….
      Đừng! Đừng ăn nữa! Đó là phần của Viễn Hàm!
      Vu Thịnh Ưu hai tay nắm chặt, hai mắt trừng lớn – đừng a! Nhìn cái bánh nướng cuối cùng rơi vào miệng , Vu Thịnh Ưu hoàn toàn hóa đá.
      mình
      Cư nhiên ăn hết số bánh nướng nàng xếp hàng cả trưa mới mua được!
      mình đến nửa canh giờ có thể ăn hết hai mươi phần bánh nướng! Nhưng động tác lại nhã nhặn, tướng ăn cực kỳ đẹp mắt !
      ăn cũng quá tốt !
      “A! có lỗi, lần nào ta ăn bánh nướng Kim Hoa cũng ngừng được. Ha ha a, ăn ngon .” Nam tử cười vẻ mặt thỏa mãn.
      Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy nhìn :“Ngươi thích ăn là tốt rồi. Ha ha, thích ăn là tốt rồi.”
      Người có thể ăn nhiều như vậy, nàng mới chỉ gặp có
      , có khả năng, người kia cho dù có chui ra từ bụng mẹ lần nữa cũng thể trở thành như này được.
      Người kia, cho dù có cắt hết toàn bộ thịt người, chỉ tính khung xương cũng phải to gấp ba lần !
      Người kia mặt cũng có nốt ruồi, nhưng nốt ruồi kia còn có sợi lông đen khiến người ta nhìn thấy ghê tởm!
      Ha ha! Nhưng mà…
      “Bàn Tử!” Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên kêu lên như vậy!
      Nam tử sửng sốt, giương mắt nhìn nàng, có chút kinh ngạc.
      Vu Thịnh Ưu cũng nhìn lại , ánh mắt tìm kiếm.
      sao?
      Nam tử cúi đầu cười khẽ, vừa muốn chuyện.
      “Đại thiếu nãi nãi!” thanh từ dưới lầu truyền đến.
      Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lại.
      Chỉ thấy gã sai vặt Cung gia ở dưới lầu kêu to:“Đại thiếu gia bệnh nặng, phu nhân gọi người lập tức về Bảo!”
      “Cái gì!” Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ đứng lên:“Viễn Tu bị bệnh?”
      “Đúng vậy! Đại thiếu nãi nãi, người mau trở về thôi.”
      Vu Thịnh Ưu bước bước lên băng ghế, xoay người cái liền bay xuống khỏi lầu hai, thi triển khinh công chạy vội về hướng Cung gia.
      tửu lâu, nam tử chậm rãi hạ mắt, gắt gao cầm chén rượu trong tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ ném cái bàn , nổi giận gầm lên tiếng:“Đáng giận!”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 59. Vu lão cha đến đây [hạ]
      Lúc Vu Thịnh Ưu thở hổn hển chạy về Cung gia, mở cửa phòng ra, trong phòng cư nhiên loạn thành đoàn.
      “Viễn Tu?” Vu Thịnh Ưu thẳng vào buồng trong, chỉ thấy Cung Viễn Tu nằm ở giường, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
      “Viễn Tu!” Vu Thịnh Ưu bước nhanh đến gần , đứng ở bên giường, chỉ thấy nam tử giường vẻ mặt đỏ bừng, áo bị kéo ra lộ ngực, trước ngực da thịt màu hồng sắc sáng bóng, trán đầy mồ hôi, quả thực khiêu gợi muốn chết!
      Như vậy! Quả thực giống như mời người ta nhanh ăn ! Ăn !
      Thiên! Đây mà là sinh bệnh gì! Đây ràng là trúng xuân dược!
      Ngửi mùi hương này, còn chỉ trúng loại! Ừm, có Bừa Bãi Phiên Giang Đảo Hải cường lực xuân dược, cái này chắc chắn là lão cha hạ, còn có loại vô sắc vô vị Đêm Bảy Lần dục hỏa đốt thân siêu cấp cường hiệu xuân dược! Xuống tay ngoan độc như vậy, nhất định là nhị sư huynh! Còn có mùi rượu này, hương vị này ít nhất cũng phải là xuân rượu hai mươi năm ! Nàng biết là ai đưa tới .
      Làm cái gì a! Những người này, cũng sợ hạ nhiều xuân dược như vậy khiến ăn vào choáng váng a!
      Vu Thịnh Ưu xoay người muốn lấy hòm thuốc, giải dược giúp , nhưng vừa mới bước, tay bị nắm chặt , tay nóng đến dọa người, Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn , ánh mắt đỏ bừng, nhìn thẳng vào mắt nàng, xoáy vào lòng nàng, làm cho nàng run nhè .
      “Nương tử……” Tiếng khàn khàn, ánh mắt mê say, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, thiên! Vu Thịnh Ưu đầu óc nháy mắt ngừng hoạt động!
      Cung Viễn Tu như vậy, có độ phóng điện với nữ nhân cao tới 100%!
      Tới khi đầu óc Vu Thịnh Ưu hoạt động trở lại, nàng bị đặt dưới thân, Vu Thịnh Ưu liếm liếm khóe miệng, khẩn trương :“Viễn Tu, bình tĩnh! Ta lấy giải dược cho ngươi!”
      “Giải dược?”
      Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, nhìn gật đầu.
      Cung Viễn Tu cười tiếng, đặc biệt sáng lạn, trong nháy mắt kia Vu Thịnh Ưu tựa hồ thấy Cung Viễn Tu trước đây, ánh mắt sáng ngời trong suốt, miệng cười sáng lạn như ánh mặt trời. Vu Thịnh Ưu lăng lăng nhìn , ôm lấy nàng, cọ cổ của nàng, giống như trước đây cọ khiến nàng toàn thân nóng như lửa.
      “Nương tử, nàng thay đổi.”
      “Ách… A? Ta thay đổi?” Vu Thịnh Ưu chỉ vào chính mình hỏi.
      Cung Viễn Tu gật gật đầu.
      “Thay đổi như thế nào?” Vu Thịnh Ưu nhíu mày hỏi.
      Cung Viễn Tu buồn cười nhìn nàng :“Nếu là trước kia, ta như vậy nằm giường, nàng nhất định lao lên ôm.”
      Vu Thịnh Ưu lập tức đỏ mặt giống như núi lửa phun trào, nhớ lại những lần trước kia mình nổi thú tính, a a a a! Thực dọa người!
      “Trước kia, trước kia… Trước kia ngươi thực… mê người…” Vu Thịnh Ưu kéo chăn lên, che hai má đỏ bừng, giọng giải thích. Đúng! phải lỗi của nàng, kẻ nào nhìn thấy tiểu bạch thỏ Cung Viễn Tu như vậy cũng đều lao lên mà thôi !
      “Vậy… Ta tại mê người sao?” Cung Viễn Tu đưa trán chạm khẽ vào trán nàng, trong thanh tia buồn rầu.
      Vu Thịnh Ưu ngay cả vành tai cũng đều đỏ lên, nàng khẩn trương túm chặt chăn, liếc nhìn :“Đương nhiên cũng mê người.” Hơn nữa là cực kì mê người!
      “Vậy sao nàng lao tới? Nàng thương ta sao? Nương tử?” Trán đụng trán nàng, mặt cách nàng chỉ chút, khi chuyện, hơi thở ôn ôn phả vào mặt nàng, ngữ điệu kia, cực kì mê người.
      Vu Thịnh Ưu khẩn trương nhấp miệng, đôi môi kiều nộn, ánh mắt Cung Viễn Tu căng thẳng, lại tới gần nàng nửa phần, nhàng vươn đầu lưỡi chạm khẽ lên môi nàng, trong mắt mang theo tình dục say lòng người, rốt cục nhẫn nại được, đem đầu lưỡi tham tiến trong miệng nàng, tìm kiếm của nàng, dây dưa cuốn lên, Vu Thịnh Ưu trợn to mắt, lăng lăng mặc hôn, bàn tay nóng như lửa ôm chặt lấy nàng, làm cho bọn họ gắt gao hợp cùng chỗ, bàn tay vòng qua sau lưng nàng, gắt gao đè lại đầu của nàng, cho nàng có cơ hội chạy trốn, cái hôn sâu giống như lửa, khác xa so với cái hôn khẽ của đứa khi trước, đây là linh hồn cùng linh hồn dây dưa, va chạm, ánh mắt Vu Thịnh Ưu càng ngày càng mông lung, cũng chậm rãi nhắm lại. như là hôn đủ, lần lại lần, nhiệt liệt hôn nàng.
      Qua hồi lâu, mới buông nàng ra, nhưng bờ môi của vẫn muốn rời nàng, nhàng tựa vào môi nàng.
      Vu Thịnh Ưu thở hổn hển híp mắt nhìn , bị hôn muốn thần hồn điên đảo .
      “Môi nương tử ngọt.” Cung Viễn Tu giọng .
      “A?”
      “Ngọt khiến ta luôn muốn hôn nàng, khi ta khờ muốn hôn nàng như vậy, muốn bảo bọc nàng, sủng ái nàng.” vừa , hai tay nóng như lửa cũng nhàn rỗi, quần áo Vu Thịnh Ưu biết từ khi nào bị cởi sạch , hai tay của mềm phủ vuốt người nàng, bờ môi của , hôn từng chút, từng chút da thịt của nàng, từ xuống dưới, khi vào ngực, cắn nụ hoa hồng nhạt của nàng, dùng đầu lưỡi liếm, nàng rốt cuộc nhịn được kêu ra tiếng.
      Cung Viễn Tu cười khẽ, càng thêm ra sức khiêu khích nàng, Vu Thịnh Ưu hai tay nắm chặt bờ vai của , run rẩy cử động thân mình, bàn tay chậm rãi xuống phía dưới, đụng đến đùi bóng loáng của nàng, vuốt ve qua lại, liền vào, tách hai chân của nàng ra, ngón tay khẽ động tại nơi mật huyệt sớm ướt át của nàng.
      “A… Đừng…” Vu Thịnh Ưu thở dốc bắt lấy tay .
      “Sao? Nàng muốn?” Cung Viễn Tu ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú có vẻ tức giận , trong mắt có dục hỏa khó át.
      Vu Thịnh Ưu đỏ mặt, thở gấp :“ phải, ta sợ..”
      “Sợ cái gì?”
      “Ta…” Vu Thịnh Ưu bất an liếc mắt nhìn cửa chính, lại liếc mắt nhìn cửa sổ cái, tiếp tục :“Ta sợ có người tiến vào.”
      Cung Viễn Tu nâng thân lên, tiến đến bên tai nàng nhàng cắn vành tai của nàng :“Lần này ai dám tiến vào, ta giết cả nhà .”
      xong, hề dừng lại, cúi người đem dục vọng nóng như lửa của mình vùi sâu vào động huyệt lửa nóng của nàng.
      “Khoan khoan! Để cho ta lấy — a a!” Tốt xấu gì cũng để nàng lấy xuân dược tự chế ‘ đau’ của nàng a!
      Đáng giận! Chuẩn bị mười mấy năm, cuối cùng vẫn sử dụng được!
      Chẳng lẽ đây là ‘người tính bằng trời tính’ trong truyền thuyết sao?
      Ưm… Đau quá a!
      “A… Đau… Viễn Tu, đau quá.” Vu Thịnh Ưu gắt gao túm chặt bờ vai , móng tay cắm vào da thịt , thấp giọng kêu khóc.
      Cung Viễn Tu thống khổ gầm tiếng, ngừng lại cử động điên cuồng của , thở hổn hển, cúi đầu hôn nàng, đầu lưỡi ngừng dây dưa, nàng bị hôn thần hồn điên đảo, nhàng, thong thả dùng dục vọng thô to của , nhàng ma sát tiểu huyệt của nàng, bàn tay ngừng vuốt ve ngực của nàng, ngón tay nhàng niết xoa nụ hoa của nàng, âu yếm như vậy làm cho tiểu huyệt của nàng nhịn được co rút nhanh, ngón chân của nàng cũng vì dục vọng cong lên, tiếng rên rỉ của bọn họ ngừng truyền ra, mồ hôi từ người rơi xuống, dừng thân thể mềm mại của nàng, quyện lẫn vào nhau.
      rốt cuộc nhịn được, nâng hai chân thon dài của nàng lên đặt cổ, đỡ lấy vòng eo của nàng điên cuồng luật động lên.
      “A… A..”
      “A… Viễn Tu, thôi… Ân a… Đau..”
      “Ừm… Như vậy sao?” Cung Viễn Tu đỡ nàng lật lại, đưa lưng về phía , vào sâu từ phía sau nàng.
      “A a a…” Vu Thịnh Ưu nắm chặt thành giường, ngửa đầu toàn thân run run thừa nhận va chạm của :“A… A…” Tiếng rên rỉ vụn ngừng truyền ra từ miệng nàng.
      Phù dung nội trướng, hai người thở dốc nóng rực, thân thể giao triền, luật động dã tính mà phóng đãng, da thịt nóng bỏng âu yếm, đêm hôm đó, bọn họ rốt cục kết hợp; vẫn dây dưa nàng đến hừng đông; mãnh liệt lần lại lần thâm nhập sâu trong cơ thể của nàng, bắn ra mầm móng cực nóng; Nàng rốt cục trở thành nữ nhân chân chính, thành thê tử chân chính của .
      Khi Vu Thịnh Ưu tỉnh lại, là buổi chiều ngày hôm sau, nàng giật giật thân thể, toàn thân đau đớn rã rời, khiến nàng lập tức nhíu mày.
      “Ui… Đau.” Nàng nhịn được rên khẽ tiếng.
      “Nương tử, nàng tỉnh?” thanh vui vẻ vang lên bên tai, Vu Thịnh Ưu cau mày nhìn lại, đáng ghét, thấy nàng đau toàn thân sao, còn vui vẻ như vậy làm cái gì?
      “Ta…” câu còn chưa xong, nàng liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người…
      Nam nhân nằm trước mặt, hé ra khuôn mặt tươi cười thực sáng lạn, đôi mắt trong suốt như nước suối…
      Nữ nhân! Quả là mâu thuẫn!
      “Nương tử! Hì hì!” khuôn mặt Cung Viễn Tu tươi cười hồn nhiên giống như ánh sáng mặt trời, vươn hai tay, gắt gao ôm Vu Thịnh Ưu vào trong ngực, vui vẻ dùng sức cọ :“Nương tử ôm cái!”
      Vu Thịnh Ưu toàn thân cứng ngắc, đầy mặt si ngốc, hóa đá…hóa đá…hóa đá ing……
      “Nương tử, nương tử! Nương tử?” Cung Viễn Tu buông Vu Thịnh Ưu hóa đá ra, mở to mắt, ủy khuất nhìn nàng, nước mắt trong hốc mắt lưu chuyển, nhàng nghiêng đầu, hấp hấp cái mũi, mím miệng, dùng thanh mềm đặc ủy khuất hỏi:“Nương tử… Sao nàng để ý tới ta?”
      Vu Thịnh Ưu con mắt cứng ngắc chuyển động chút, lăng lăng nhìn phía Cung Viễn Tu, sau đó dùng sức lắc đầu, kêu to:“A — a a a!!”
      Tiếng thét chói tai đáng sợ như thế truyền vang toàn bộ Cung gia bảo, bên ngoài nam uyển mọi người đều kỳ quái nhìn nhau, là ai a? Kêu khủng bố như vậy?
      Cung gia nam uyển:
      Thầy trò Vu gia nhìn nhau.
      Vu Thịnh Bạch nhìn phía ngoài cửa sổ:“Sư phụ, đây là thanh tiểu sư muội. Có phải phát sinh chuyện gì hay ?”
      Vu lão cha vuốt râu, nhíu mày :“ biết nó lại làm cái quái gì nữa.”
      “Có cần qua xem hay ạ?”
      “Hai vợ chồng nó trong khuê phòng, hai đại nam nhân như ta với ngươi sao có thể vào?”
      “Cũng phải.” Vu Thịnh Bạch gật đầu, vậy mặc kệ nàng , dù sao sư muội cũng luôn kinh hoàng bất chợt như vậy, có lẽ cũng chả phải chuyện gì lớn.
      Cung gia bắc uyển:
      “Nhị ca, huynh có nghe thấy tiếng gì ? Giống như đại tẩu kêu?” Cung Viễn Hạ dựng thẳng lỗ tai ngưng thần nghe:“Có phải phát sinh chuyện gì hay ?”
      Cung Viễn Hàm nhìn bàn cờ trước mắt, hạ xuống quân cờ trắng, khiến quân trắng bao vây toàn bộ đám quân đen lại, lạnh nhạt :“Tam đệ, đệ lại thua rồi.”
      “A! Nhị ca! Huynh vừa bước nào?” Cung Viễn Hạ nhìn bàn cờ kêu:“Ta phát ! Huynh chơi xấu đấy chứ ? lại, lại!”
      Cung Viễn Hàm ôn cười nhìn :“Có lại trăm lần, kết quả cũng như vậy.”
      “Đáng giận! Hôm nay ta nhất định phải thắng huynh ván!” Cung Viễn Hạ nhanh nhẹn thu lại bàn cờ, quyết tâm đánh lại.
      Cung Viễn Hàm nâng tay, cầm lấy chén trà, nhàng nhấp ngụm hương trà, nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu kín thầm, nhìn ràng.
      Bên này trong sương phòng, Cung Viễn Tu chân tay luống cuống nhìn Vu Thịnh Ưu lâm vào điên cuồng, nhìn nhìn, như là hiểu được lí do vì sao, trong mắt nước mắt ‘tách tách’ lập tức liền rớt xuống:“Nương tử… Nàng làm sao vậy? Nàng cần Viễn Tu sao?”
      Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn , ánh mắt quen thuộc kia, vẻ mặt lo lắng, thanh kia khiến nàng thể cự tuyệt, a a a a a! Hỗn loạn! đáng a! Viễn Tu thực đáng !
      Viễn Tu này phải là Viễn Tu mình luôn tâm tâm niệm niệm sao? Viễn Tu này phải là nam tử mình luôn nhất sao?
      cần ? Sao có thể cần chứ? Nhưng mà… Nhưng mà vì sao? Vì sao lại có cảm giác kì quái như vậy?
      A a a a! Mình nữ nhân mâu thuẫn a! Lúc ngốc muốn tốt! Lúc tốt lại muốn ngốc! Giờ choáng váng lại muốn tốt lại! A a a! Nàng là biến thái sao! Nàng có bệnh sao! Nàng nữ nhân mâu thuẫn biết thỏa mãn!!
      phải, ta tuyệt đối phải là cần ngươi, ta là nhất thời thích ứng.” Vu Thịnh Ưu lau mồ hôi trán, bắt buộc bản thân mình tỉnh táo lại:“Đúng! Ta còn chưa thích ứng!”
      “Thích ứng cái gì?” Cung Viễn Tu chớp mắt nhìn nàng.
      Vu Thịnh Ưu cười khổ :“Đương nhiên là thích ứng biến hóa của ngươi!”
      Cung Viễn Tu chọn chọn mi, nghe có chút hiểu nương tử cái gì, nhưng mà:“Nương tử! Viễn Tu rất nhớ nàng nga!”
      Cung Viễn Tu lao lên, ôm lấy nàng dùng sức cọ cọ, nương tử thơm quá, nương tử mềm! Cọ cọ cọ!
      Vu Thịnh Ưu cứng ngắc nằm ở giường, bị ôm, bị cọ!
      Lúc cơm chiều,
      Trong nhà ăn, ngồi ở vị trí chủ thượng là Cung lão gia gương mặt lạnh lùng như trước, chỉ là trong mắt có vẻ ôn nhu, ánh mắt ông nhìn về phía Cung phu nhân, chỉ thấy bà tươi cười đầy mặt nâng chén kính Vu lão cha ly, Vu lão cha vuốt râu vui tươi hớn hở nâng chén uống xong, nhìn về phía Cung Viễn Hàm cười yếu ớt trò chuyện gì đó với Vu Thịnh Bạch, Cung Viễn Hạ thỉnh thoáng vào vài ba câu, ba người trò chuyện với nhau vui, nâng chén uống rượu, khí thực hoà thuận vui vẻ.
      Đúng lúc này, bên ngoài cửa nhà ăn, hai thân ảnh chậm rãi tới, nhìn theo bóng dáng biết là Cung Viễn Tu cùng Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Bạch buông chén rượu, trêu đùa :“Rốt cục ra a.”
      Cung Viễn Hàm cúi đầu cười khẽ, rất là ôn nhu.
      Cung Viễn Hạ buông nhanh bát, đứng dậy ngoắc Cung Viễn Tu:“Đại ca, ngồi chỗ này.”
      Từ lần trước từ biệt ở Thánh Y phái, lâu gặp đại ca , đại ca bình thường a, còn chưa kịp cùng đại ca chuyện thoải mái, uống rượu lần, lãnh giáo võ công lần đâu! Ha ha a, đại ca a, đại ca sùng bái nhất.
      “Tốt! Tam đệ.” Cung Viễn Tu cũng vẫy vẫy tay, vui tươi hớn hở đáp ứng, kéo Vu Thịnh Ưu chạy về phía .
      A! Đại ca tại thực vui vẻ! Cung Viễn Hạ nghĩ như thế. Nhưng mà… Vì sao? Vì sao khuôn mặt tươi cười của y sáng lạn như vậy? Sáng lạn làm cho có loại dự cảm tốt!
      Cung Viễn Hàm nhàng nhíu mày, nhìn phía Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu cũng nhìn về phía , ánh mắt hai người gặp nhau, chỉ liếc mắt cái, Cung Viễn Hàm liền đọc được đáp án trong mắt nàng, hạ mắt, lông mi dài che ánh mắt phức tạp của , trong ống tay áo rộng thùng thình, hai tay nhàng nắm chặt lại.
      Cung Viễn Tu kéo Vu Thịnh Ưu ngồi ở giữa Cung Viễn Hạ cùng Cung Viễn Hàm, vui tươi hớn hở cầm lấy đũa gắp đồ ăn:“Ha ha, Viễn Tu thực đói. Muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều.”
      bàn cơm , mọi người trầm mặc, trận hít thở thông, vẻ tươi cười mặt Cung phu nhân chậm rãi rút , bà quay đầu nhìn Vu Thịnh Ưu, dùng thanh run run hỏi:“Nó… Nó…”
      Vu Thịnh Ưu thong dong cầm lấy đũa, gắp cho Cung Viễn Tu miếng đùi gà thích nhất, ngẩng đầu nhìn phía Cung phu nhân bình tĩnh :“Mẫu thân, lại choáng váng.”
      “Ách……” Cung phu nhân hoảng hốt, chén rượu trong tay “Ba” tiếng rơi mặt đất, Cung lão gia bình thường lạnh lùng như băng lúc này cũng hơi giật mình.
      Cung Viễn Hạ “A” tiếng, đứng lên! Đại ca a! Đại ca tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm thiên hạ đệ nhất của a! còn chưa kịp câu với y, y lại choáng váng!
      “Vu… Vu thần y, mau, mau nhìn xem con ta, vì sao…vì sao lại choáng váng?” Cung phu nhân run run chỉ vào Cung Viễn Tu .
      cần nhìn.” Vu Thịnh Ưu xua tay, nhìn chằm chằm Vu lão cha, nhị sư huynh cùng Cung phu nhân :“Con nghĩ, hẳn là bởi vì hôm trước trúng phải ba loại xuân dược nên mới biến thành si ngốc .”
      “Ba loại?” Ba người đồng thời lên tiếng.
      Sau đó đều liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi: Chẳng lẽ ngươi cũng hạ?
      Lại dùng ánh mắt trả lời: Đúng vậy…
      Vu lão cha đầu tiên bỏ qua những ánh mắt :“Vẫn là để lão phu nhìn bệnh trước hơn.”
      “Đúng vậy đúng vậy, Vu thần y, mau nhìn cho Tu Nhi xem.” Cung phu nhân vừa vội lại áy náy, ánh mắt đều bắt đầu đỏ lên.
      Cung lão gia an ủi vỗ vỗ tay bà, đôi mắt bà ngập nước, ‘tách tách’ rơi xuống, bộ dáng điềm đạm đáng , cho dù là ai cũng nhẫn tâm trách cứ bà.
      “Công chúa đừng vội. Đợi lão phu nhìn xem.” Vu lão cha đến bên cạnh Cung Viễn Tu, kéo tay , bắt mạch chẩn đoán.
      Trong nhà ăn mọi người im lặng cùng đợi.
      lát sau, Vu lão cha nghiêng nghiêng đầu :“Kỳ quái.”
      “Vu thần y?” Cung phu nhân khẩn trương hỏi:“Như thế nào?”
      “Cung thiếu gia thân thể cũng đáng ngại a.”
      “Vậy vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?”
      Vu lão cha vuốt râu :“Này… Có lẽ là… mẫn cảm với xuân dược, ăn lần liền biến thành như vậy.”
      “Có thể có khả năng khôi phục ?”
      “Chuyện này còn phải quan sát thời gian, mới có thể được.”
      Quan sát thời gian a? Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn Cung Viễn Tu vui vẻ ăn, Cung Viễn Tu ăn, thấy mọi người đều nhìn ngẩn người, vì thế buông đũa trong tay, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười:“Mọi người ăn sao? Vậy Viễn Tu cũng ăn. Hắc hắc.”
      Mọi người đều quay đầu, cầm lấy đũa cúi đầu ăn cơm, thiên, nam nhân sao có thể trong đêm biến thành đáng như vậy chứ?
      Vu Thịnh Ưu cúi đầu thở dài! Ai! Đòi mạng a.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 60.
      Màn đêm buông xuống, trong phòng nghỉ của người hầu Cung gia, mấy gã sai vặt cùng vây quanh ngồi bàn tán về những chuyện mới xảy ra trong Cung gia.
      “Ai, biết ? Đại thiếu gia lại choáng váng.” Gã sai vặt Giáp vẻ mặt bát quái .
      Mọi người đều gật đầu:“Biết, Cung gia từ xuống dưới ai chẳng biết a.”
      biết đại thiếu gia lần này ngốc bao lâu.”
      “Ai có thể chắc được chứ, ngay cả Vu thần y cũng chưa có biện pháp gì.”
      “Ai, các ngươi , đại thiếu gia ngốc tốt? Hay là thông minh tốt?”
      biết ai hỏi câu như vậy, tất cả mọi người trầm mặc hồi, sau đó có người ngốc tốt, lúc ngốc rất đáng a, có thể cười với , cho đồ ăn. Có người thông minh tốt, lúc thông minh cực giỏi, là nam nhân tuyệt vời nhất, làm cho mọi người sùng bái!
      Mấy người bàn tán vui vẻ.
      “Khụ khụ.” Tiếng ho khan rất làm cho mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình quản gia gương mặt nghiêm khắc nhìn bọn họ, đám sai vặt đều im miệng, có hơi sợ nhìn .
      “Chuyện của chủ tử, có thể để cho hạ nhân các ngươi huyên thuyên sao?” Trình quản gia nghiêm mặt giáo huấn:“Cho dù đại thiếu gia biến thành thế nào, cũng là chủ tử của các ngươi!”
      Chúng sai vặt cúi đầu, thở cũng dám thở mạnh.
      “Nếu để cho chủ tử nghe được những lời bất kính này của các ngươi, chắc chắn các ngươi đẹp mặt !” Trình quản gia hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ giáo huấn.
      “Chúng tiểu nhân dám nữa.” Chúng sai vặt bị dọa quỳ xuống cầu xin tha thứ.
      “Mỗi người phạt tháng bổng lộc! Lại còn có lần sau, trực tiếp trục xuất Bảo.” Trình quản gia bỏ lại câu, phất ống tay áo rời .
      Trình quản gia cau mày ra khỏi phòng hạ nhân, trong lòng thầm nghĩ, nô bộc ở Cung gia cái gì cũng tốt, tay chân chịu khó, trung thành với chủ nhân, chỉ là có chút tốt, lắm mồm! Chỉ việc , chưa tới khắc, toàn bộ Cung gia bảo từ xuống dưới ai biết !
      thân là quản gia, nhất định phải giữ vẻ nghiêm khắc!
      Chỉ là, đại thiếu gia rốt cuộc là ngốc tốt, hay thông minh tốt đây, này này……
      Này đúng là vấn đề khó.
      Cách đó xa, hai người đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi ngồi bên hồ nước hóng mát, gió đêm nhàng thổi bay mái tóc bọn họ, đại thiếu nãi nãi cau mày dùng ngón trỏ gõ đầu đại thiếu gia, đại thiếu gia ôm đầu vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, cặp mắt ướt sũng, vẻ mặt lo sợ kia, là khiến người ta đau lòng, quả nhiên, đại thiếu nãi nãi hung dữ hồi liền mềm lòng. Đại thiếu gia vừa thấy đại thiếu nãi nãi tức giận, lập tức thay ngay vẻ tươi cười đáng , lao lên ôm lấy nàng, đại thiếu nãi nãi đỡ được , bị ngã mặt đất, hai người lăn thành đoàn cỏ, từ rất xa có thể nghe được tiếng cười đùa của bọn họ.
      Trình quản gia nhìn hai người lăn lộn mặt đất, cười híp mắt, xoay người, vừa vừa nghĩ: Ai, thiếu gia ngốc hay ngốc có sao đâu, vui vẻ mà sống phải cũng tốt lắm sao.
      vừa mới được hai bước, gã sai vặt chạy tới bẩm báo.
      “Trình quản gia, Quỷ Vực môn Mạt Nhất cầu kiến tìm đại thiếu nãi nãi.”
      “Mạt Nhất?” Trình quản gia nhíu mày, Quỷ Vực môn Mạt Nhất là trong thập đại cao thủ giang hồ, thường ngày xuất quỷ nhập thần, muốn gặp khó như lên trời, hôm nay cư nhiên chủ động tới cửa bái phỏng, chắc chắn là có đại gì, nhưng nam nhân, tìm các vị thiếu gia Cung gia lại tìm đại thiếu nãi nãi, chuyện này là sao?
      tới làm gì ?”
      .” Gã sai vặt lắc đầu.
      Trình quản gia nghĩ nghĩ :“Sắc trời muộn, đại thiếu nãi nãi tiện gặp khách, ngươi bảo ngày mai lại đến.”
      “Nhưng mà Mạt Nhất …” Gã sai vặt vừa định chuyện, bị Cung Viễn Hạ ngang qua ngắt lời.
      “Mạt Nhất? Ngươi Mạt Nhất hả ?” Cung Viễn Hạ có chút kích động.
      “Đúng vậy, tam thiếu gia.”
      “Còn mau mời vào.”
      “Ách… Vâng, thiếu gia.” Gã sai vặt tuân lệnh, nhanh chóng chạy .
      Trình quản gia nhìn thoáng qua Cung Viễn Hạ, chỉ thấy rất là cao hứng, lẩm bẩm:“ phải đến sao, ha ha.”
      “Chậc chậc.” Vu Thịnh Ưu nắm tay Cung Viễn Tu tới, nhìn Cung Viễn Hạ đùa:“Nhìn ngươi vui vẻ , tiểu tình nhân tới gặp ngươi ?”
      “Ngươi…nữ nhân này! Tại sao vẫn hề thay đổi, suốt ngày hưu vượn!” Cung Viễn Hạ nghiêm mặt, trừng mắt nhìn nàng :“Thân là nương tử người ta, trượng phu còn chưa mở miệng, ngươi sao có thể chuyện.”
      “A a.” Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn cái:“Ngươi quản ta, ngươi thân là tiểu bối, cư nhiên giáo huấn tẩu tử như vậy! Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu tẩu tử như mẹ sao!”
      “Ngươi xứng làm tẩu tử của ta a!” tiến lên bước hung hăng trừng nàng.
      xứng cũng làm, ngươi phải tôn kính ta!” Nàng cũng tiến lên bước, trừng lại!
      “Nương tử, Tam đệ, đừng cãi nhau, ha ha.” Cung Viễn Tu đứng giữa bọn họ, cười gượng xua tay, vì sao hai người này vừa thấy mặt là cãi nhau vậy? Hòa thuận ở chung rất khó sao?
      Đáng tiếc hai người ai cũng cho mặt mũi, tiếp tục cãi nhau long trời lỡ đất, thở hồng hộc, Cung Viễn Tu ôm mặt, ngây ngô cười đứng ở bên xem bọn họ cãi nhau, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho Vu Thịnh Ưu, phất tay quạt quạt. Khiến Cung Viễn Hạ tức giận, sắc mặt lại đen thêm vài phần.
      “Tam thiếu gia, Mạt Nhất đến.” Gã sai vặt dẫn nam tử xoải bước tới, hai người ngừng cãi vã, đều xoay người nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia trường bào màu đen, đai lưng màu lam, toàn thân từ xuống dưới còn thứ gì khác, chỉ có bảo kiếm cầm tay. khuôn mặt lạnh lùng, lãng mục phong mi, đôi mắt lạnh như băng giống như đầm nước phẳng lặng chút gợn sóng.
      Vu Thịnh Ưu chọn mi thầm tán thưởng, Mạt Nhất a, là lãnh khốc trước sau như a! biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Mạt Nhất, nàng đều có loại xúc động lang huyết sôi trào hiểu !
      “Mạt Nhất huynh, lâu thấy.” Cung Viễn Hạ mặt vốn đen thui, bỗng nhiên trở nên vui vẻ cong mày, ngay cả giọng cũng ôn nhu hơn vài phần.
      Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Hạ như vậy, trong lòng cười điên cuồng! A fu fu fu fu fu ~~~! Vì sao nàng kích động như vậy? Vì sao?
      Mạt Nhất lạnh lùng liếc nhìn cái, thản nhiên gật đầu, đạm mạc :“Ta phải tới tìm ngươi .”
      Vẻ tươi cười mặt Cung Viễn Hạ cứng lại, có chút khó chịu hỏi:“Vậy ngươi đến để làm chi?”
      Tầm mắt Mạt Nhất lạnh như băng dừng người Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu chỉ chỉ vào mũi mình, ngây ngốc hỏi:“Tìm ta?”
      Mạt Nhất gật đầu cái.
      Vu Thịnh Ưu chọn mi:“Tìm ta để làm chi?”
      Mạt Nhất hỏi:“ Môn chủ chúng ta gần đây có tới tìm ngươi?”
      “Ngươi Bàn Tử?” Vu Thịnh Ưu nghĩ nghĩ :“Chưa thấy qua.”
      có?” Mạt Nhất lạnh lùng nhìn nàng:“Cẩn thận ngẫm lại.”
      “Ừm…” Vu Thịnh Ưu hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại dùng sức nghĩ:“Nếu ngươi là Bàn Tử trước đây, ta thực thấy, nhưng nếu ngươi tới người có cảm giác giống Bàn Tử… ra có !”
      trông thế nào ?” Mạt Nhất hơi căng thẳng, trầm giọng hỏi.
      “Ừm, thực gầy, rất được, nơi này có nốt ruồi.” Vu Thịnh Ưu chỉ vào bên khóe mắt đáp.
      “Quả nhiên… Đáng chết! quả nhiên làm!” Mạt Nhất sắc mặt vốn lãnh khốc lại thêm vẻ lo lắng, nhìn về phía Vu Thịnh Ưu ánh mắt trở nên phức tạp cực độ!
      “Làm sao vậy?” Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu, kỳ quái hỏi.
      Mạt Nhất chuyện, hạ mắt, toàn thân cứng lại , bỗng nhiên ngẩng đầu, vung bảo kiếm, thẳng tắp hướng Vu Thịnh Ưu đâm tới!
      Hai người vốn chỉ cách nhau năm bước chân, Mạt Nhất lại là cao thủ sử kiếm, kiếm này chỉ Cung Viễn Hạ kịp phản ứng, ngay cả Cung Viễn Tu cũng kịp!
      Vu Thịnh Ưu lại chút phản ứng cũng có, chỉ cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, chỗ ngực đột nhiên chợt lạnh, trận đau nhức, hô hấp nhất thời khó khăn, ho khan hai tiếng, máu tươi từ miệng vết thương cuồn cuộn chảy ra ngừng.
      Nàng thể tin được cúi đầu, lăng lăng nhìn bảo kiếm đâm xuyên ngực, ngây ngốc ngước mắt lên, chỉ thấy cặp mắt lạnh như băng mà tràn ngập sát khí của Mạt Nhất.
      Cung Viễn Tu nổi giận vung tay, hét lớn tiếng, toàn lực đánh ra chưởng, đánh bay Mạt Nhất , Vu Thịnh Ưu mất chỗ chống đỡ, thẳng tắp đổ về phía sau…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :