1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 43: Vãn Thanh gây nên tin đồn

      Vãn Thanh sửa soạn ngay ngắn, mang Hồi Tuyết ra, đứng dưới mái hiên là Thượng Quan Tử Ngọc cùng nha đầu Vân Tụ của ả ta.

      Vãn Thanh chỉ cảm thấy sáng chói mắt.

      Hôm nay, Thượng Quan Tử Ngọc đúng là giống như thường ngày.

      Quần áo màu sắc sáng chói rực rỡ, có thể so với người tu hành chánh quả hay phi tử trong cung cũng kém bao nhiêu, đông ra đông, tây ra tây, bắt chước giống ai.

      Mặt toàn phấn là phấn, dày lớp lớp, nhìn cứ như kỹ nữ.

      đôi mắt long lanh xao động như mong chờ tình lang, môi đỏ mọng căng mọng ướt át, cực kỳ mê người. Có thể dễ dàng nhìn ra là nàng ta tỉ mỉ sửa soạn, đúng là mỹ nhân mà.

      Hừ.

      Chẳng qua hôm nay là buổi đấu giá, là bán đấu giá lưu ly phẩm.

      Nàng ta trang điểm xinh đẹp lung linh như mình là tâm điểm vậy, đúng là dễ dàng để cho người ta suy nghĩ nhiều.

      Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, lại cúi đầu nhìn trang phục người mình.

      Chỉ là quần áo màu xanh đơn giản, từ đầu đến chân có đeo nhiều trang sức. Mà hoa văn áo chỉ là hoa văn giống như sóng biển, lộ ra cỗ thanh lịch tao nhã, cả người sạch , trong sáng lại đơn thuần.

      Mà đây đúng là phong cách mà nàng thích.

      "Nhị muội hôm nay xinh đẹp, đúng là mỹ nhân trời sinh, ta thấy muốn thương."

      Vãn Thanh khen Thượng Quan Tử Ngọc câu, liền mang Hồi Tuyết cùng mấy người nha hoàn ngoài cửa đến phòng khách dùng điểm tâm sáng.

      Thượng Quan Tử Ngọc thấy Vãn Thanh mặc quần áo đơn giản. Tuy rằng sạch tươi mát, nhưng mà đem so sánh với mình, đúng là kém xa, khỏi hài lòng nở nụ cười.

      Tự nhận là hôm nay mình đứng thứ nhất, cười xán lạn như gió xuân.Thượng Quan Tử Ngọc bước chân nhàng đuổi kịp Vãn Thanh, vẫn còn quên thổi phồng Vãn Thanh câu.

      "Đại tỷ mới là mỹ nhân trời sinh, muội muội so ra còn kém, chỉ có thể dùng chút kỹ xảo mà thôi ."

      Vãn Thanh hơi hất mày, để ý, lập tức mang người vào phòng khách dùng bữa, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi dùng trà, chờ Thượng Quan Vãn Thanh.

      người lòng nóng như lửa đốt, người bình tĩnh như mây, thản nhiên dùng bữa, hình thành tương phản ràng.

      Bất quá nhìn động tác ăn của Vãn Thanh nhanh chậm. Trong lòng khỏi sốt ruột, ả ước gì lập tức nhìn thấy Mộ Dung Dịch.

      Muốn biết nam nhân kia đến tột cùng là muốn làm gì?

      tốt xấu gì cũng phải cho mình câu trả lời hợp lý.

      Trước đó Thượng Quan Tử Ngọc còn có thể an tĩnh uống trà, nhưng trong lòng chỉ sợ đến trễ. Lúc đó nếu thấy Mộ Dung Dịch phải làm thế nào đây?

      Càng nghĩ càng nôn nóng, trong lòng càng loạn, lại nhìn Vãn Thanh bình tĩnh an nhàn, cử chỉ nhàng, vội vàng dùng bữa, ăn đến có thể là nhai kĩ nuốt chậm, mỗi lần đều như trải qua thời gian dài.

      Thượng Quan Tử Ngọc mặt tự chủ toát ra mồ hôi, chịu được lấy khăn trong tay áo ra lau mồ hôi, Vãn Thanh nhịn được, khó hiểu hỏi:

      "Nhị muội sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Bộ nóng lắm sao? Có lẽ nào là do trà rất nóng sao?."

      Thượng Quan Tử Ngọc rất buồn bực, trong lòng tức giận, trực giác của ả cho ả biết rằng.

      Con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh này là cố ý, nó là cố ý chỉnh mình mà.

      nhưng lại dám mắng nàng, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh trả lời:

      "Muội chỉ là nóng lòng sốt ruột chuyện buổi đấu giá, sợ buổi đấu giá kết thúc. Nếu như vậy có lỗi với phụ thân, chính là có biện pháp khiến cho phụ thân vui vẻ rồi?"

      Thượng Quan Vãn Thanh ăn dừng lại, mắt nhìn chằm chằm ả, ánh mắt có chút ý thích thú, khóe môi tươi cười, nha tiếng dài. Sau đó lại nhanh chậm cúi đầu dùng bữa.

      Vừa ăn vừa : "Nhị muội có lòng, còn lo sợ làm phụ thân buồn, hơn nữa nếu vật phẩm đấu giá kia giá rất cao, chúng ta chưa chắc mua nổi."

      Vãn Thanh trong lòng buồn cười.

      Nàng chỉ là muốn nhìn xem tình hình thực tế của buổi đấu giá, nếu phải là như thế, mới cần phải để ý tới nàng Thượng Quan Tử Ngọc này.

      Phụ thân thích, nàng tự nhiên tìm Lưu Ly phẩm cho ông ấy chơi, nhưng muốn cho Thượng Quan Tử Ngọc biết.

      "Đúng, đúng, đại tỷ đúng lắm, chẳng qua nếu nó có giá thấp sao? Chúng ta có thể đấu giá mua món càng tốt."

      Giá thấp?

      Có khả năng đó sao?

      Vãn Thanh khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc. Thượng Quan Tử Ngọc này có can đảm , chỉ sợ trong lòng nàng ta biết .

      Giá mỗi Lưu Ly phẩm mười ngàn lượng bạc là giá thấp nhất.

      Thêm điều nữa là, năm nay có rất nhiều người tham gia. Chỉ sợ là hai mươi ngàn cũng chưa chắc mua được, đến lúc đó buổi đấu giá càng kịch liệt hơn.

      " Ý muội muốn là."

      Vãn Thanh phản bác, cũng đồng ý, trải qua đoạn thời gian, nàng cuối cùng cũng dùng xong bữa sáng. Thượng Quan Tử Ngọc thở dài nhõm hơi, cái kiểu dày vò này rốt cục cũng kết thúc.

      Vãn Thanh nhìn sắc trời bên ngoài, sai biệt lắm, thời gian cũng gần đến rồi, nên lên đường, rửa mặt súc miệng qua, đứng thẳng người, :

      "Chúng ta ."

      Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng đứng lên:

      "Đúng, đúng, đại tỷ, chúng ta mau , ngàn lần đừng đến trễ."

      " trễ được " Vãn Thanh khinh thường , mang Hồi Tuyết ra ngoài, dặn dò bà tử Ngọc Trà Hiên trước báo cho Trương quản gia chuẩn bị xe ngựa.

      Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư phải ra khỏi phủ chuyến.

      Trước cửa Thượng Quan phủ, Thượng Quan Vãn Thanh mang Hồi Tuyết cùng Thượng Quan Tử Ngọc Lưu Ly Các, chủ tớ hai người cùng ngồi chiếc xe ngựa.

      Đợi cho đến khi các nàng vừa , liền có tiểu nha hoàn vội vàng chạy thẳng vào Trúc viện bẩm báo Tứ di nương cùng tứ tiểu thư.

      Trúc viện.

      Sắc mặt hai mẹ con Tứ di nương tối tăm, khó có thể tin vào tai mình, Thượng Quan Liên Tinh nhịn được tức giận mắng.

      "Đại tỷ đứa đầu gỗ, thế nhưng lại mang theo cái con tiện nhân khốn khiếp Thượng Quan Tử Ngọc kia cùng, nó có lẽ lại xem hai mẹ con bọn họ trở thành người tốt rồi."

      " Thượng Quan Vãn Thanh thoạt nhìn cực kì khôn khéo mà, sao lại …?"

      Tứ di nương nghĩ ra có sai sót nơi nào, trong phòng khách tới lui.

      Tiểu nha hoàn bẩm báo hai ngày này Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Vãn Thanh rất thân thiết, hôm nay lại còn cùng nhau ra phủ.

      Thượng Quan Liên Tinh nghe mẫu thân xong, nhịn được mở miệng hỏi:

      "Mẫu thân, có muốn con đem chuyện xấu hổ của con tiện nhân Thượng Quan Tử Ngọc kia từng làm bẩm báo cho đại tỷ hay ? Bọn họ chắc là biết chúng ta biết đâu?"

      Vào sáu năm trước, con tiện nhân Thượng Quan Tử Ngọc kia có gian tình với Mộ Dung Dịch, nên Mộ Dung Dịch mới luôn luôn muốn từ hôn với đại tỷ.

      Sau này đại tỷ liền xảy ra chuyện hay?

      Trong này biết cùng con tiện nhân Thượng Quan Tử Ngọc kia có bao nhiêu quan hệ?.

      Nếu đại tỷ biết được, mẹ con Nhị di nương đừng nghĩ có ngày yên thân, Thượng Quan Liên Tinh sắc mặt tối tăm nghĩ thầm trong lòng.

      Tứ di nương nghĩ chút, lắc đầu:

      "Nếu tình cảm hai người bọn họ tiến triển rất tốt, con ra chỉ sợ nó tin"

      "Đến lúc đó, trái lại người bị nghi ngờ là chúng ta"

      "Vẫn nên nhắc nhở bình thường chút, làm cho Thượng Quan Vãn Thanh phải tra xét từ từ"

      "Mẹ nghĩ dựa vào cái đầu thông minh của nó chắc hẳn là tra ra tất cả mọi việc, chỉ cần làm cho nó nghi ngờ thôi."

      "Dạ, cứ vậy , nhưng mà bọn họ rốt cuộc là muốn đâu?"

      Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh nhìn tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn này vốn là nha hoàn làm việc nặng bên Ngọc Trà Hiên, bị Tứ di nương dùng chút bạc vụn thu mua.

      Giờ phút này nghe được câu hỏi của Tứ di nương, vội vàng lắc đầu, nàng có biết hai vị tiểu thư đâu đâu, chỉ biết là các nàng cùng nhau ra ngoài thôi.

      "Tốt lắm, về trước , chớ chọc đến những phiền toái cần thiết."

      Tứ di nương thấy còn gì có thể hỏi thêm nữa, vẫy tay cho tiểu nha hoàn xuống, bản thân càng lo nghĩ lại càng buồn rầu.

      ......

      Hôm nay là ngày Lưu Ly Các bán đấu giá lưu Ly phẩm, cho nên Lưu Ly Các mở cửa từ sáng sớm, làm xong khâu chuẩn bị đón khách.

      Hai bên hông đặt đầy những lẵng hoa, lụa đỏ trải dài nền đất.

      Trước cửa, Tôn Hàm dẫn theo thủ hạ tự mình nghênh đón, mặt đầy tươi cười, nhàng và lịch .

      Khách lần lượt đến, hương xa bảo mã như nước chảy.

      Ngày hôm nay đến phòng đấu giá đều là vương tôn quý tộc, thể đắc tội được. Tôn Hàm vẻ mặt tươi cười, nghênh đón khách vào bên trong phòng đấu giá, phân phó người dâng trà phục vụ.

      Tự mình lại ra tiếp đón người khác, rất là bận rộn.

      Lưu Dận ở trước cửa quản lý danh sách khách, mắt thấy người tới đông đủ, mà lão đại còn chưa xuất . Tôn Hàm cùng Lưu Dận khỏi nhìn nhau.

      Chẳng lẽ lão đại có việc nên tới dự được?

      nghĩ, liền nghe đến trước cửa có tiếng vó ngựa vang lên, từ xe ngựa có người bước xuống, phải là lão đại nhà bọn họ, là người nào?

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vừa xuống xe, liền làm cho rất nhiều người đứng trước cửa Lưu Ly Các nhìn chăm chú, thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn tán.

      "Đây phải là Thượng Quan Vãn Thanh sao?"

      "Đúng vậy, nghe nàng lúc trước thất thân, còn sinh ra đứa bé, nữ nhân này biết xấu hổ, cũng dám xuất tại nơi này."

      Tiếng bàn tán truyền vào trong tai Tôn Hàm cùng Lưu Dận.

      Lưu Dận tính tình nóng nảy, nhảy dựng lên, trừng hướng mấy nữ nhân bàn chuyện, gương mặt tức giận.

      Tôn Hàm là người vốn rất bình tĩnh, ngày hôm nay xuất tại nơi này có rất nhiều người là người trong xã hội thượng lưu, ngũ đại thế gia đều có người đến dự, có công tử còn có tiểu thư.

      Mặt khác, Long Phiên cùng Hiên Viên cũng có người đến, nếu gây ra chuyện làm ảnh hưởng đến Lưu Ly Các, chỉ sợ lão đại tức giận.

      Vãn Thanh cũng nhìn thấy bộ dạng của Lưu Dận, sợ tức giận ảnh hưởng đến buổi bán đấu giá.

      Cần gì để ý tới miệng lưỡi người đời, nghĩ, mình thong thả đến trước mặt Tôn Hàm. Thời điểm ngang qua mấy nữ nhân kia, mượn cơ hội đạp cước vào cái người chuyện kia, sau đó mặt chút thay đổi vào trong.

      cước này cũng , đau đến nàng kia nhăn mặt nhăn mày, tự chủ được hừ lạnh, cơn giận liền bộc phát.

      Đợi cho đến khi nhìn thấy người phía sau Thượng Quan Vãn Thanh, cuối cùng nhịn được.

      "Đây phải là Tử Ngọc tỷ tỷ sao? Làm thế nào mà cũng tới Lưu Ly Các vậy?."

      Nguyên lai người bị đạp là người của gia tộc đứng thứ tư trong ngũ đại gia tộc.

      Tiểu thư Lã Phượng Kiều của phủ Thừa Tướng.

      Tổ mẫu của Lã Phượng Kiều, lão phu nhân của phủ Thừa Tướng nhận mẫu thân của Thượng Quan Tử Ngọc làm nghĩa nữ.

      Cho nên Lã Phượng Kiều mới gọi Thượng Quan Tử Ngọc là tỷ tỷ.

      Hơn nữa xưa nay Thượng Quan Tử Ngọc làm người cực thủ đoạn, đút lót những người xung quanh làm họ tốt về ả. Cho nên Lã Phượng Kiều cũng chê thân phận ả thấp hèn.

      Lúc này thấy Thượng Quan Tử Ngọc liền quên chuyện Vãn Thanh đá nàng ta cước, chỉ để ý cùng Thượng Quan Tử Ngọc chuyện phiếm.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 44: Bản thế tử đánh chết ngươi

      Vãn Thanh để ý tới mấy kẻ tiểu nhân phía sau kia, đưa mắt nhàng chăm chú nhìn Lưu Dận, Lưu Dận lập tức cẩn thận ngồi xuống, trong lòng biết cái nhìn này của lão đại là có ý gì?

      Ngồi ngay ngắn cũng dám lên cơn nóng giận nữa, Hồi Tuyết cầm thẻ số ba mươi sáu đưa tới.

      "Đây là thẻ số của chúng ta, ghi vào sổ ."

      Lưu Dận ngoan ngoãn tiếp nhận thẻ số ghi vào sổ đăng ký.

      Tôn Hàm sớm nghênh đón, cung kính mang đám người Vãn Thanh hướng bên trong vào.

      Phía sau, Thượng Quan Tử Ngọc cùng đám người Lã Phượng Kiều cũng theo sau các nàng cùng nhau vào trong.

      Vãn Thanh cùng Tôn Hàm, hai người giọng chuyện, Hồi Tuyết lên tiếng hỏi, ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

      "Như thế nào? Người đến đông đủ hết rồi sao?."

      "Ừ, đều đến đông đủ, còn thiếu vài số nữa thôi."

      Vãn Thanh nghe xong gật đầu, vào, liền có người đến đợi lệnh, Tôn Hàm dặn dò những người đó chuẩn bị trà nước cho Vãn Thanh, rồi dẫn nàng vào trong.

      Phòng đấu giá vốn trống trải. Nhưng vào lúc này trong phòng khách mọi người tụm ba tụm năm, đều tụ tập cùng chỗ, bàn luận về vật phẩm đấu giá lần này, là vật gì, đến hứng thú dạt dào, say sưa ngon lành.

      Vãn Thanh vào, cũng làm cho người khác chú ý, biết là ai lên tiếng trước.

      "Mộ Dung công tử, đó phải là vị hôn thê của ngươi, Thượng Quan Vãn Thanh sao? Nàng sao mà cũng tới?"

      Lời vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, Vãn Thanh nhất thời trở thành mục tiêu dưới cái nhìn chăm chú của công chúng. Mọi người giống như bị đóng đinh tại chỗ, biết đây là tình huống gì?

      Gương mặt Vãn Thanh bình tĩnh, thần sắc nhàn nhạt, cử chỉ thanh tao lịch vô cùng, giống như hề biết có điều gì ổn xảy ra ở đây.

      Chẳng lẽ sau này hễ chỗ nào có Mộ Dung Dịch, lại thể có nàng Thượng Quan Vãn Thanh sao.

      tại, nàng cùng nam nhân này nửa điểm quan hệ cũng có, cho nên đối với chuyện người khác bàn tán mắt điếc tai ngơ, ngang qua Mộ Dung Dịch, dường như thấy được nam nhân này, coi thường tới cực điểm.

      Mộ Dung Dịch hơi nhíu mi, có tia buồn chán dễ nhận ra ở đáy mắt. gương mặt tuấn mỹ, sắc mặt chưa từng thay đổi, chẳng qua khóe môi lộ ra ít châm chọc.

      còn tưởng rằng Thượng Quan Vãn Thanh có gì đặc biệt hơn người, nghĩ tới nàng ta cùng những nữ nhân khác giống nhau, lạt mềm buộc chặt, ngu đến nỗi bị lừa như vậy.

      lúc trước Thượng Quan phủ từ hôn sao mà quá dễ dàng.

      Nữ nhân này chẳng lẽ muốn gả cho sao?

      Còn có chút hơi giận, nghĩ tới nữ nhân này rốt cục kiềm chế được, biết ở đây, liền mượn cơ hội tới nơi này để làm chú ý.

      Bất quá chiêu này của nàng đối với là vô dụng, quả quyết có khả năng hỏi cưới nàng ta thêm lần nữa, nàng ta chỉ là cái thứ tàn hoa bại liễu mà thôi.

      Mộ Dung Dịch nghĩ, ngẩng đầu nhìn phía người chuyện kia, hừ lạnh tiếng.

      " bậy cái gì đó? "

      "Nữ nhân này cùng ta có nửa điểm quan hệ, đừng có vu khống, duyên cớ, làm nhục thanh danh của bản công tử."

      Vãn Thanh nghe xong, dừng bước nhìn sang, chỉ thấy Mộ Dung Dịch cùng mấy người công tử Sở kinh ngồi cùng chỗ chuyện.

      Trong đám này thế nhưng cũng có thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, Đoan Mộc Lỗi. Đoan Mộc Lỗi luôn luôn bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi như cười lại như cười, đôi mắt tối tăm sâu thẳm, u ám đến lường được.

      Vãn Thanh quan sát mấy người ngồi xem kịch vui, nhàn nhạt gật đầu đồng ý lời của Mộ Dung Dịch.

      "Mộ Dung công tử sai, ta cùng với vốn có nửa điểm quan hệ, xin đừng bôi nhọ danh dự của ta."

      Giọng của Vãn Thanh trong veo lại dịu dàng, mang theo hương thơm mát mẻ, khiến người khác tự chủ được bị hấp dẫn.

      Mấy người ngồi xem kịch vui đều nhìn nàng, lại nhìn Mộ Dung Dịch, đối với cục diện trước mắt càng hứng thú quan tâm, xem Mộ Dung công tử đối mặt cùng với Thượng Quan tiểu thư ra sao?.

      Ai cũng chuyện, trong phòng đấu giá lập tức yên tĩnh dần.

      Mộ Dung Dịch sắc mặt u, thay đổi mấy lần, từ từ ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, hơi híp mắt lại, tia sáng lạnh như băng, lạnh khiếp người, liền bắn về phía Vãn Thanh.

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi muốn hấp dẫn chú ý của ta phải ?"

      "Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày"

      "Ta mắc mưu của ngươi"

      "Cái trò lạt mềm buộc chặt kia của ngươi, ta sớm nhìn thấu."

      Mộ Dung Dịch vừa xong, những người bên trong phòng bán đấu giá như bừng tỉnh hiểu ra.

      Nguyên lai là như vậy.

      Thượng Quan Vãn Thanh đúng là biết liêm sỉ, ràng Mộ Dung công tử từ hôn, bây giờ lại còn muốn hấp dẫn chú ý của , muốn phải cưới nàng.

      Điều này làm sao có thể?

      Nàng chỉ là người con tàn hoa bại liễu, dựa vào cái gì để gả vào Mộ Dung gia.

      Dòng chính nữ, phủ Thừa Tướng Lã Phượng Kiều phản ứng trước hết, khách khí tức giận mắng.

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi rất biết xấu hổ, ngươi còn biết liêm sỉ hay ?"

      Lã Phượng Kiều vừa dứt lời, liền có bộ dạng long lanh mềm mại phụ họa:

      "Đúng vậy nha, ngươi đúng là rất biết xấu hổ mà, Mộ Dung ca ca chắc chắn là cưới ngươi đâu, ngươi đừng có mà nằm mộng."

      này chuyện cách tức giận, đồng thời lại có vẻ đối với Mộ Dung Dịch rất thân thiết, nũng nịu nhìn Mộ Dung Dịch.

      Vãn Thanh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn những người này, giống như vừa xem vở kịch hài hước.

      Nàng chú ý tới khuôn mặt cương nghị tuấn dật của Đoan Mộc Lỗi bắt đầu buồn bực, trừng mắt nhìn có bộ dạng mềm mại kia liếc mắt cái.

      Trong lòng chợt bừng tỉnh, hình như này là người của Quốc Công phủ, chắc cũng là trong những người ái mộ Mộ Dung Dịch .

      Mộ Dung Dịch thấy mọi người đều đứng ở bên mình, làm khó dễ Thượng Quan Vãn Thanh, trong lòng có chút cao hứng, mặt lên ý cười ngạo mạn, lạnh lùng liếc Vãn Thanh.

      Vãn Thanh bình tĩnh nhìn , nhanh chậm. Cũng có khóc rống vì có người nào vì mình mà trách mắng những nữ nhân kia, mà cảm thấy trong lòng bực bội, hoặc là tức giận.

      Ngược lại nàng cười nhàng, giống đóa hoa tinh khiết mới nở ở giữa rừng phong lan mọc sâu trong u cốc, phóng thích ra mùi hương thanh lịch lại tao nhã.

      Quay người trở lại, thong thả đến trước mặt Mộ Dung Dịch, nhìn thẳng vào mắt lên tiếng chất vấn.

      "Mộ Dung Dịch"

      "Có phải ngươi muốn tất cả mọi người nhất định phải quỳ gối ở dưới chân của ngươi, ngươi mới bằng lòng có phải hay ? "

      "Tất cả mọi người nhất định phải ngẩng đầu ngước nhìn ngươi, ngươi mới vui trong lòng có phải hay ? "

      "Như vậy trong lòng của ngươi mới có thể thỏa mãn có phải hay ? "

      "Như vậy lòng hư vinh của ngươi mới có thể phát huy tới cực điểm có phải hay ? "

      "Ngươi là đáng thương"

      "Có phải hay , nếu có người thực những điều ngươi chấp nhận được, hả? "

      "Dù là chút, cũng thể hoàn toàn làm thỏa mãn cái lòng hư vinh vứt đó của ngươi phải ? "

      "Ngươi cho rằng toàn bộ nữ nhân khắp thiên hạ này đều quỵ lụy dưới chân của ngươi có phải hay ? "

      "Ngươi cho rằng bọn họ nếu có ngươi sống được sao? "

      "Ta, Thượng Quan Vãn Thanh, xuất ở trước mặt của ngươi là vì muốn hấp dẫn chú ý của ngươi ?"

      "Là vì muốn gả vào Mộ Dung gia sao?"

      "Ngươi quá xem trọng bản thân ngươi, cũng quá xem trọng Mộ Dung phủ của các ngươi"

      "Ở trong mắt ta, Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi, Mộ Dung Dịch, chỉ là người xa lạ"

      " kẻ tự mình đa tình"

      "Tự cho là đúng"

      "Là nam nhân đáng ghét."

      Vãn Thanh bắn liên thanh, nhưng lại tao nhã đến cực điểm. rất ràng từng chữ , như thanh của ngọc châu rơi khay cẩm thạch, thanh trong trẻo.

      thẳng tới mức khiến sắc mặt của Mộ Dung Dịch tái nhợt, thay đổi mấy lần, tức giận há hốc miệng, nhất thời ra tiếng.

      Trong phòng đấu giá rộng rãi, yên tĩnh tiếng động, kể cả cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy.

      Mọi người cùng nhau nhìn Mộ Dung Dịch, lại nhìn về phía Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ có ý nghĩ duy nhất trong đầu.

      nàng này là lợi hại.

      Thế nhưng có thể giữ vững sắc mặt bình tĩnh như thế, mà đem Mộ Dung Dịch mắng cho tơi bời hoa lá.

      đến giọt nước cũng rỉ.

      Vị công tử Mộ Dung gia này. Khi nào chịu qua cái loại cảm giác thua thiệt này. Luôn luôn tự xem mình là con trời, bây giờ còn bị người bỡn cợt đáng giá đồng xu.

      Mà người bỡn cợt ai khác, chính là nàng bị từ hôn, Thượng Quan Vãn Thanh.

      Vãn Thanh mắng Mộ Dung Dịch xong, cũng thèm nhìn tới những kẻ ngồi im xem kịch phía sau kia. Xoay người dẫn Hồi Tuyết vào chỗ ngồi.

      Phía sau, Mộ Dung Dịch cuối cùng cũng có phản ứng, xoay mình đứng lên, hướng Thượng Quan Vãn Thanh kêu lên.

      "Đứng lại."

      Vãn Thanh dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch, sắc mặt được tốt mở miệng:

      "Mộ Dung công tử có chuyện gì chỉ giáo?"

      Mộ Dung Dịch bộ ngực lên xuống phập phồng, hiển nhiên tức giận .

      gương mặt tuấn mỹ bao trùm lạnh lẽo, môi nhếch lên, liều mạng đè nén tức giận vào tận đáy lòng.

      đánh nữ nhân, bằng muốn đánh cho nữ nhân này kêu cha gọi mẹ.

      Ả mà cũng dám năng như thế đối với ?

      cũng tin, ả phải là vì muốn hấp dẫn chú ý của sao?

      phải là vì muốn gả cho sao?

      ả tới nơi này làm cái gì?

      Loại chuyện này ả trước kia từng làm qua, chẳng lẽ cho là mắc mưu nữa sao?

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi ngược lại khéo như rót mật. Ngươi cho là như ngươi vậy có thể làm cho ta để ý đến ngươi sao."

      Mộ Dung Dịch cho rằng Thượng Quan Vãn Thanh dùng kế lừa gạt, mục đích là khiến nhớ kỹ nàng.

      Vãn Thanh trực tiếp hết chỗ rồi.

      Mắt trợn trắng muốn đánh người, nàng tự nhận luôn luôn là người bình tĩnh.

      Nhưng mà ta là có bản lĩnh bức người khác phát điên.

      Cái đầu đó làm sao lại giống với người bình thường?

      theo phương diện nào mà nhìn thấu, nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, muốn hấp dẫn chú ý của ?

      Chẳng lẽ về sau, hễ nơi nào có mặt của nàng thể xuất ở nơi đó hay sao?

      Cứ hễ xuất , là nhất định phải hấp dẫn chú ý của hả?

      Tên này bệnh nặng lắm rồi.

      Tại sao ở đây có bệnh viện tâm thần?.

      "Mộ Dung công tử"

      "Xem ra suy nghĩ của ngươi cùng người thường giống nhau."

      "Ta cho rằng, ngươi phải khẩn cấp mời ngay mấy vị Dược Sư kiểm tra tốt chút , xác định ngươi có hay bị mắc chứng mơ mộng hão huyền."

      Vãn Thanh dứt lời, có ý định lại để ý đến tên tâm thần này, xoay người chuẩn bị rời .

      Mộ Dung Dịch khi nào bị người chế giễu như thế, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.

      chẳng những là cháu đích tôn của Hộ Quốc Hầu phủ, còn có khả năng là người duy nhất kế thừa, lại là trong Ngũ Đại Công Tử, đương triều hoàng hậu là ruột của .

      nghĩ tới ngày hôm nay, lại bị ả đàn bà như vậy chế giễu, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng khó coi dị thường.

      Cũng nhịn được nữa, giận dữ chỉ vào Thượng Quan Vãn Thanh.

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi vậy mà dám mắng ta?"

      Vãn Thanh căn bản tính để ý đến , chỉ cho là nghe thấy, dẫn Hồi Tuyết thẳng vào bên trong, các nàng là số ba mươi sáu, nên dựa theo quy tắc phải ngồi xa chút.

      Ai biết được nàng mới vài bước, liền nghe đến phía sau vang lên tiếng bốp khá là giòn tan, sau đó còn nghe được có người bất mãn rên la.

      "Mẹ kiếp, ngươi muốn làm gì hả?"

      "Bản thế tử còn muốn đánh ngươi nữa, đánh chết ngươi luôn, ngươi chết chắc rồi?"

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45: Buổi đấu giá phong vân

      Phần 1: Cảm động

      Trong phòng đấu giá vang lên thanh mềm mại thanh thuần, còn kèm theo vài tiếng thét chói tai.

      Vãn Thanh quay đầu, liền nhìn thấy người hai tay ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Dịch lên khó có thể tin.

      Bên cạnh là Lã Phượng Kiều cùng mềm mại long lanh kia tất cả đều tức giận chỉ vào người kia la lên.

      "Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi sao có thể tùy tiện đánh người?"

      nghĩ tới người ra tay giúp nàng lại là ngốc thế tử Hán Thành Vương phủ Hạ Hầu Mặc Viêm, chàng ngốc này quan hệ với Đồng Đồng rất tốt, còn kêu nàng là tỷ tỷ.

      Lúc này thấy nàng bị người khi dễ sỉ nhục, vậy mà lại giúp nàng.

      Vãn Thanh trong lòng hơi cảm động, nhìn xung quanh vòng, chỉ thấy trong phòng đấu giá to lớn, những người đều tự cho mình là danh môn quý tộc, thân phận hiển hách, nhưng bọn họ trừ bỏ ngồi xem kịch vui, xem náo nhiệt, có người nào muốn đến giúp nàng nữa chứ.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe thấy Lã Phượng Kiều chất vấn , mắt trợn lên, khinh thường mở miệng.

      " dám khi dễ tỷ tỷ, ta đánh đánh ai?."

      "Tỷ tỷ?"

      Lã Phượng Kiều cùng Đoan Mộc Hương ngây ngẩn cả người.

      Những người khác cũng ngây ngẩn cả người.

      Ngốc thế tử gia của Hán Thành Vương phủ, ai mà biết. khi nào mọc ra thêm người tỷ tỷ, hơn nữa người mà giúp, chính là Thượng Quan Vãn Thanh.

      Chẳng lẽ Thượng Quan Vãn Thanh trở thành tỷ tỷ của ?

      Trong lúc nhất thời mọi người đều chìm trong suy đoán, bên nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, bên nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, đoán bọn họ rốt cuộc có biết nhau hay ?

      Mà Mộ Dung Dịch phục hồi lại tinh thần, hai tròng mắt lạnh giá trừng Hạ Hầu Mặc Viêm, liền hướng Hạ Hầu Mặc Viêm đánh tới.

      "Hạ Hầu Mặc Viêm, đừng tưởng rằng ngươi ngốc, là có thể đánh người."

      Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là thế tử gia Hán Thành Vương phủ.

      Nhưng, , Mộ Dung Dịch, thân phận cũng tôn quý, làm sao có thể bị thằng ngu đánh.

      Mộ Dung Dịch vận công, liền có tia sáng màu xanh lá cây ra xung quanh , giáng xuống thẳng vào mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm, xuống tay vừa ác độc lại vừa thâm hiểm.

      Vãn Thanh nhịn được phát ra tiếng thở nặng nề.

      Mộ Dung Dịch dĩ nhiên là (màu xanh lá cây)Thanh Huyền tam phẩm, tu vi cực cao, Hạ Hầu Mặc Viêm sao có thể là đối thủ của . Chỉ sợ bị đánh trọng thương.

      Vãn Thanh quýnh lên, muốn ra tay còn kịp, nỡ nhìn, quay đầu nhìn sang hướng khác.

      Bỗng thanh vang lên, nhưng lại nghe được giọng cung kính.

      "Gặp qua Duẫn Quận Vương."

      thanh từ tính dễ nghe vang lên:

      "Ừ, đứng lên ."

      Vãn Thanh ngẩng đầu lên nhìn.

      Chỉ thấy bên cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm có vị công tử phong độ đứng che chở, quần áo màu đen, dáng người cứng cáp, khuôn mặt có thần, phong thái ung dung cao quý, mặt mày tuấn tú, cùng Hạ Hầu Mặc Viêm có vài phần tương tự.

      Vừa nhìn biết, người này tất nhiên là Duẫn Quận Vương của Hán Thành Vương phủ, em trai Hạ Hầu Mặc Viêm, Hạ Hầu Mặc Quân, còn có Minh Quận Vương Hạ Hầu Mặc Hiên.

      Nghe Hán Thành Vương phủ Duẫn Quận Vương cùng Hạ Hầu Mặc Viêm lớn lên tuấn mỹ, Minh Quận Vương có hơi mập, Vãn Thanh đối người trước mắt hiểu , trong lòng thở dài nhõm hơi.

      Nếu Duẫn Quận Vương xuất , tuyệt đối có khả năng để cho Mộ Dung Dịch đánh Hạ Hầu Mặc Viêm. Hơn nữa Mộ Dung Dịch là (màu xanh lá cây)Thanh Huyền cấp, Duẫn Quận Vương có thể dễ dàng hóa giải, tu vi của cũng rất cao.

      Vãn Thanh lặng lẽ ngồi vào vị trí của mình, Duẫn Quận Vương cùng Hạ Hầu Mặc Hiên nhìn Mộ Dung Dịch, sắc mặt lạnh lùng.

      "Mộ Dung Dịch, ngươi dám ra tay đánh thế tử gia?"

      Mộ Dung Dịch tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng đem Mộ Dung gia so với Hán Thành Vương phủ, tất nhiên kém bậc.

      Lúc trước bị đánh nên mới giận dữ đánh trả, tất cả bởi vì thế tử Hán Thành Vương là người ngu ngốc.

      Bây giờ là Duẫn Quận Vương, thấy Hạ Hầu Mặc Quân tức giận, cố gắng kiềm nén tức giận, trầm giọng mở miệng.

      "Duẫn Quận Vương thứ lỗi, phải ta muốn đánh thế tử gia, mà là thế tử gia động thủ đánh ta trước, nơi này có rất nhiều nhân chứng."

      Mộ Dung Dịch dứt lời, Hạ Hầu Mặc Viêm tuy rằng ngốc, nhưng hề chối bỏ, quang minh lỗi lạc vỗ lồng ngực của mình, thẳng thắng vô tư mở miệng:

      "Là bản thế tử đánh ngươi, thế nào? Còn muốn đánh?"

      xong lại giơ tay lên, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân vừa thấy động tác của , nhanh kéo tay xuống, giọng thầm hai câu.

      "Ca ca, chú ý chút, ngươi nếu như cứ thế này, lần sau ta mang theo ngươi ra ngoài chơi ."

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Duẫn Quận Vương mang theo ra ngoài chơi, lập tức ngoan ngoãn, thả tay xuống trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch liếc mắt cái.

      Khí thế mười phần kiêu ngạo, lướt qua Mộ Dung Dịch, thẳng đến trước mặt Vãn Thanh, cười tủm tỉm mở miệng:

      "Tỷ tỷ, ngươi sao chứ, lần sau lại khi dễ ngươi, ta nhất định giúp ngươi đánh chết ."

      được làm được, Mộ Dung Dịch vốn rất tức giận, nay sắc mặt lại tím ngắc. Vì còn e ngại Duẫn Quận Vương ở đây, nên dám tự tiện phát tác, chỉ có thể thầm tức giận ở trong lòng.

      Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân kinh ngạc nhíu mày, chăm chú nhìn Vãn Thanh, quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch:

      "Tốt lắm, ngươi cũng phải biết thế tử gia đầu óc vốn được tốt lắm. Vậy mà còn cùng so đo."

      "Dạ "

      Mộ Dung Dịch ngày hôm nay thể làm gì hơn, trong lòng biết . Duẫn Quận Vương lên tiếng, nếu như còn dây dưa, chỉ làm bản thân mình càng xấu hổ.

      Nghĩ vậy, liền nâng mắt nhìn Thượng Quan Vãn Thanh.

      Con đàn bà này thế nhưng dám khiến chịu nhục nhã lớn như vậy, ả cứ chờ xem, nhất định trả cả vốn lẫn lời, Mộ Dung Dịch nghĩ xong, giơ tay mời Duẫn Quận Vương ngồi xuống.

      "Duẫn Quận Vương, mời ngồi."

      Hạ Hầu Mặc Quân ngồi xuống.

      Sau đó ngước mắt làm như vô tình nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, thầm đoán.

      Ca ca khi nào biết người con như vậy, đúng là biết.

      Phòng đấu giá yên tĩnh trở lại, lại tiếp tục tụ ba tụ năm thành nhóm cùng nhau nghị luận ầm ĩ.

      Lã Phượng Kiều cùng Đoan Mộc Hương chờ các khác đến ngồi vào cùng nhau, vừa vừa nhìn phía Thượng Quan Vãn Thanh, sau đó hung hăng trừng mắt.

      Thượng Quan Vãn Thanh lười để ý tới những nữ nhân này, cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chuyện phiếm.

      Thời gian bán đấu giá đến, Tôn Hàm cùng Lưu Dận sao còn chưa có vào?

      Chẳng lẽ còn có đại nhân vật nào chưa đến nữa sao?

      Vãn Thanh suy đoán, bên tai vang lên tiếng hưng phấn của Mặc Viêm.

      "Tỷ tỷ, mấy món đồ xinh đẹp đó ở đâu rồi? Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?"

      có vẻ như rất nóng lòng, Vãn Thanh cười trấn an : "Ngươi đừng vội, lập tức liền có người đem ra."

      Hai người chuyện, liền nghe đến trước cửa truyền đến tiếng bước chân, chân có lực, hiển nhiên là có ít người tới.

      Mọi người hướng trước cửa nhìn, chỉ thấy từ ngoài cửa vào hơn mười hắc y nhân, động tác nhanh chóng vào, chiếm lĩnh bốn phương tám hướng trong phòng đấu giá.

      Trong lúc nhất thời, mọi người biết xảy ra chuyện gì?

      Có người kêu lên.

      "Mấy người đó là người nào? “

      “Làm gì vậy?"

      Các khách nữ luống cuống, tất cả đều đứng lên, theo sau Lã Phượng Kiều cùng Đoan Mộc Hương sợ hãi trốn phía sau lưng mấy người nam tử.

      Vãn Thanh ngồi im nhúc nhích, Hạ Hầu Mặc Viêm thế nhưng lại biết an ủi nàng.

      "Tỷ tỷ, ngươi đừng sợ, ta để cho người khác khi dễ ngươi, ta bảo vệ ngươi."

      Thanh mặc dù lớn, nhưng xung quanh vẫn có mấy người nghe được.

      Những người đó nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm liếc mắt cái, khỏi trong lòng thầm khen.

      Thằng ngốc này có phong độ của người nam nhân.

      Vào loại thời điểm này lại còn biết che chở nữ nhân.

      Vãn Thanh cười yếu ớt gật đầu.

      Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm chưa hẳn che chở nàng được chu toàn, nhưng chút tâm ý này của lại làm người khác cảm động.

      Nàng cùng có thể là người xa lạ. Chẳng qua bởi vì bé cùng đánh bậy đánh bạ trở thành bạn tốt, người này rất có nghĩa khí liền che chở bảo vệ mình.

      Có thể thấy được, chàng ngốc cũng có cái tốt của chàng ngốc, so với mấy kẻ kia đáng hơn nhiều.

      Nghĩ vậy, Vãn Thanh nhìn Đoan Mộc Lỗi ngồi cách đó xa, chỉ thấy nam nhân này rất bình tĩnh, có kích động. Lúc nàng nhìn qua, vừa vặn nhìn sang, khóe môi là nụ cười yếu ớt.

      Sau đó quay đầu, sợ hãi lười biếng mở miệng.

      "Mọi người đừng hoảng hốt, đây là người của Thiên Ưng Lâu."

      Chương 45: Buổi đấu giá phong vân

      Phần 2: Đàm Đài Văn Hạo

      nghĩ tới người của Thiên Ưng Lâu lại xuất tại nơi này.

      Nhiều ám vệ như vậy, chẳng lẽ Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo xuất sao?

      Mọi người nghĩ, chỉ thấy đám người mặc đồ màu đen từ cửa vào. Dẫn đầu là người cũng mặc quần áo màu đen nhưng, trước ngực lại thêu con chim ưng vươn cánh, ưng trảo bén nhọn như sắt, làm người ta thấy mà sợ.

      Người cùng chuyện đúng là Tôn Hàm, đường đem những người này nghênh đón vào, an trí ở phía tây gần với khán đài.

      Người mang mặt nạ chim ưng, phải Đàm Đài Văn Hạo là người nào?

      Còn có ai dám phô trương thân thế như thế mà xuất tại đây.

      Trong lúc nhất thời liền có thanh nho bàn luận.

      "Người này ngông cuồng."

      "Người ta có tiền, ngông cuồng là chuyện đương nhiên."

      thanh bàn tán đa phần là của nam tử, trong đó còn có tia hâm mộ. Đàm Đài Văn Hạo cũng giống như các công tử thế gia, dựa vào tổ tông che chở.

      hoàn toàn lên bằng hai bàn tay trắng, thành lập ra Thiên Ưng Lâu vang danh khắp thiên hạ, tiền tài nhiều đến đếm xuể, làm việc dựa theo tâm tình.

      diện của giống như là tấm gương cho nam tử noi theo, rất nhiều người tuy rằng ghen tị, nhưng lại thể thừa nhận, nam nhân này quả có tư cách cuồng ngạo.

      Đừng bọn họ, những tên nhị thế tổ. Cho dù là người trong hoàng thất, cũng phải cố kị ba phần, đây mới là cảnh giới cao siêu.

      Bên này nữ tử lại càng bàn luận sôi nổi.

      "Nghe Đàm Đài Văn Hạo bộ dạng tuấn mỹ, là trong những nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử, biết đến tột cùng là tuấn mỹ đến thế nào?."

      " cũng thích nữ nhân."

      Nhất thời có thanh .

      Vãn Thanh nhìn qua, lặng yên đánh giá vị lâu chủ Đàm Đài này. Nhìn ra tâm tình của .

      Nhưng dù chỉ là nhìn nửa khuôn mặt cùng cái cằm trơn bóng duyên dáng kia, liền biết người này quả cực xuất sắc giống người thường.

      Hơn nữa lại cực kỳ ngông cuồng như vua của cõi, giống như chúa tể trong thiên hạ này, càng làm nàng hiếu kỳ về thân phận của .

      Trong phòng đấu giá, Mộ Dung Dịch cùng Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân đứng dậy, lập tức qua chào hỏi.

      "Nguyên lai là lâu chủ Đàm Đài giá lâm, thất kính thất kính."

      Đàm Đài Văn Hạo ngẩng đầu, đồng tử lạnh băng bắn về phía Mộ Dung Dịch cùng Hạ Hầu Mặc Quân, hơi gật đầu cái, khóe môi gợi lên.

      "Mộ Dung Dịch, vang danh khắp thiên hạ Tích Hoa công tử"

      "Về phần vị này? Hán Thành vương phủ Duẫn Quận Vương."

      Rốt cuộc hổ là lâu chủ Thiên Ưng Lâu, tình báo là bậc nhất. Mọi người liền biết được vị này lâu chủ này rất lợi hại, vừa thấy mặt liền có thể đoán ra thân phận của hai người.

      Mộ Dung Dịch cùng Hạ Hầu Mặc Quân gật đầu:

      "Lâu chủ trí nhớ tốt."

      Đàm Đài Văn Hạo xong câu , có vẻ như muốn thêm nữa, Mộ Dung Dịch cùng Hạ Hậu Mặc Quân có chút xấu hổ, chào hỏi xong quay trở về vị trí của mình.

      Vãn Thanh nhìn thấy Mộ Dung Dịch thấp cổ bé họng, tâm tình lí do vui sướng.

      Tên tâm thần chết tiệt kia, xứng đáng, đúng là tự mình đa tình, chắc là xấu hổ trong lòng đây. Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng điệu tức giận của Hạ Hầu Mặc Viêm:

      "Tỷ tỷ, người kia là ai? đáng ghét."

      Vãn Thanh sửng sốt, theo bản năng vươn tay bưng kín miệng của Hạ Hầu Mặc Viêm, để đề phòng bị Đàm Đài Văn Hạo nghe được, gặp phải chuyện hay.

      Đúng lúc này, khán đài vang lên tiếng của Tôn Hàm.

      "Hoan nghênh các vị đến Lưu Ly Các tham gia buổi bán đấu giá ngày hôm nay."

      Lời này rất tốt, che đậy được câu kia của Hạ Hầu Mặc Viêm. Cho nên gây ra phiền toái gì, Vãn Thanh thở dài nhõm hơi, buông Hạ Hầu Mặc Viêm ra, Hạ Hầu Mặc Viêm chỉ ngây ngốc ngồi nhìn Vãn Thanh:

      "Tỷ tỷ, vì sao che miệng ta nha?"

      "Mặc Viêm, mau nhìn khán đài, rất nhanh có những đồ vật xinh đẹp được mang ra."

      Vãn Thanh dời lực chú ý của Hạ Hầu Mặc Viêm, tên kia quả nhiên để ý đến việc Vãn Thanh che miệng của , vui vẻ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, vừa nhìn vừa vui vẻ :

      "Tỷ tỷ, ngươi lát nữa muốn cái gì, ta mua cho ngươi."

      Vãn Thanh hết chỗ rồi, nghiêng đầu nhìn . Cái chàng ngốc này, sao lại đối với nàng tốt như vậy? Đến tột cùng là tại sao vậy chứ.

      Đánh giá Hạ Hầu Mặc Viêm trong khoảng cách gần này, Vãn Thanh phát chàng ngốc này có bộ dạng rất đẹp.

      Mi hẹp dài như ngọn núi, mắt phượng long lanh xinh đẹp, lông mi cong còn rất dài, nhàng chớp chớp, cực kỳ mê người.

      Ánh mắt là trong sáng rực rỡ, làm cho người khác thể ghét được, ngược lại có loại thương tiếc.

      Da thịt trắng mịn, môi đỏ tươi mà gợi cảm, lúc này lộ ra độ cong duyên dáng, ý cười nhuộm đầy cả khuôn mặt, lộng lẫy loá mắt.

      Lúc chuyện giống như làm nũng, nhưng lại rất đáng .

      Chàng ngốc này sao lại bị bệnh kia chứ, nếu hoàn hảo, cũng là người phong lưu, thân phận tôn quý, lại có tướng mạo tốt như vậy, phải là người mà mọi người đều ngưỡng mộ. Ai ngờ lại là chàng ngốc kia chứ.

      Vãn Thanh suy nghĩ đến mê mẩn, Hạ Hầu Mặc Viêm quay đầu liền nhìn thấy Vãn Thanh nhìn , khỏi giọng hỏi:

      "Tỷ tỷ, sao vậy?"

      Vãn Thanh phục hồi tinh thần, lắc đầu, nhìn lên khán đài.

      Tôn Hàm về quy tắc đấu giá Lưu Ly phẩm lần này:

      "Về quy tắc bán đấu giá Lưu Ly phẩm, ta nghĩ mọi người nơi này chắc đều biết đến"

      "Nhưng ta còn muốn thêm lần nữa"

      "Đợi lát nữa Lưu Ly phẩm xuất giá quy định"

      "Mọi người có thể đấu giá"

      "Mỗi lần giơ thẻ số, tăng giá ngàn lượng"

      "Cho đến khi còn ai ra giá, sau ba lần gõ búa, Lưu Ly phẩm thuộc về người đó."

      Tôn Hàm xong, phía dưới liền có người kêu lên:

      " biết, biết, mau đem ra xem năm nay rốt cuộc có đồ vật gì?"

      "Tốt, lần này vật phẩm đấu giá có sáu món đồ"

      " tại, bắt đầu đấu giá."

      Tôn Hàm gật đầu, vung tay lên, Lưu Dận dẫn người, đem phòng đấu giá bốn phía biến thành màu đen, từ từ kéo rèm che lên. Sau đó có người mở lên mấy ngọn đèn đỉnh đầu, chiếu thẳng vào khán đài.

      Chỉ thấy khán đài tràn ngập ánh đèn huỳnh quang, ánh sáng màu xanh lộng lẫy, sắc sảo, chói mắt người xem, dưới ánh đèn mờ ảo, càng xinh đẹp.

      Món Lưu Ly phẩm đầu tiên đó là Thủy Từ.

      Toàn thân bình hoa trơn bóng tỳ vết, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống, giống như sóng nước bềnh bồng rất rực rỡ.

      Chỉ nghe phía dưới có người trầm trồ khen ngợi, có người hút khí, còn có người giọng thầm.

      "Trời ạ, đẹp, đây là bình hoa sao? Cho tới bây giờ ta còn chưa từng nhìn thấy bình hoa đẹp giống như vậy đâu?"

      Giọng Tôn Hàm vang lên khắp phòng:

      "Tốt lắm, tại bắt đầu đấu giá, bình hoa này gọi là Thủy Từ, giá khởi điểm là mười ngàn lượng."

      Tôn Hàm vừa xong, rất nhanh liền có người giơ thẻ số:

      "Mười hai ngàn lượng."

      "Mười ba ngàn hai trăm lượng."

      Lần này thanh kia vừa vang lên, tình hình có vẻ trở nên kịch liệt.

      Vãn Thanh đối với buổi đấu giá này có hứng thú, ngước mắt đánh giá mấy người ngồi ở phía trước.

      Người của ngũ đại thế gia tất cả đều xuất , Hán Thành vương phủ cũng có người tới, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tại Sở kinh.

      Mặt khác Long Phiên cùng Hiên Viên và các nước khác cũng có ít nhân vật nổi tiếng đến đây, xem ra buổi đấu giá lần này rất kịch liệt.

      Vãn Thanh trong lòng nghĩ, chợt bên tai vang lên giọng của Hạ Hầu Mặc Viêm:

      "Tỷ tỷ, ngươi thích ?"

      Mềm yếu hòa hợp, mang theo nỗi mong chờ, tựa hồ chỉ cần Vãn Thanh muốn, liền lập tức mua cho Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nghiêng đầu nhìn , chỉ thấy vẻ mặt của mờ mịt tràn đầy ý cười, ở dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, có vẻ càng mê người.

      Nháy nháy đôi mắt to chờ câu trả lời của nàng, động tác này của cùng Đồng Đồng rất giống nhau, Vãn Thanh khỏi cười rộ lên, lắc đầu.

      "Mặc Viêm, ta thích bình hoa."

      "Ồ, vậy đợi lát nữa ngươi thích vật gì cho ta biết nha."

      Hạ Hầu Mặc Viêm rất nghiêm túc dặn dò Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nâng tay chống cằm gật đầu cho qua chuyện. Nếu nàng đáp ứng, chỉ sợ chàng ngốc này lại dứt.

      tại trong buổi đấu giá nha.

      Phần 3: Đào bẫy Mộ Dung Dịch

      Lúc này bốn phía yên tĩnh trở lại, đài cao truyền đến tiếng búa gõ ba lần:

      "Tốt, hai mươi mốt ngàn hai trăm lượng, thành giao."

      Nguyên lai Thủy Từ đấu giá xong, bị người quý tộc Long Phiên quốc mua , có rất nhiều người tiếc hận, đồ tốt như vậy, lại bị người của Long Phiên quốc mua mất.

      Nhưng muốn bọn họ bỏ ra hai mươi mốt ngàn hai trăm lượng bạc mua cái bình hoa sao? Rất nhiều người lại luyến tiếc, nhưng vẫn còn có năm món Lưu Ly phẩm nữa.

      Tôn Hàm phân phó Lưu Dận, đem Thủy Từ gói cẩn thận, giao đến trong tay người mua kia, cũng thu hồi ngân phiếu.

      Kế tiếp món Lưu Ly phẩm thứ hai gọi là Tình Nhân Trụy.

      Tôn Hàm vừa đem vật phẩm ra, lập tức khiến cho mấy danh gia vọng tộc trong Sở kinh chú ý, thỉnh thoảng vang lên tiếng chuyện:

      "Ta nghĩ muốn mua món này."

      "Ta cũng muốn."

      "Tình Nhân Trụy, ý muốn nhau đời kiếp, vĩnh viễn thay lòng, giá khởi điểm là sáu ngàn lượng."

      Tôn Hàm vừa dứt lời, Lã Phượng Kiều liền giơ thẻ bài giành trước, kêu lên: "Ta ra bảy ngàn lượng.”

      Đoan Mộc Hương cam lòng, nhìn Lã Phượng Kiều, hất mặt chảnh chọe ra giá: "Ta ra tám ngàn lượng."

      Lã Phượng Kiều nghe Đoan Mộc Hương trả giá cao hơn ả, bất mãn la hét: "Ngươi muốn cùng ta tranh đoạt sao?."

      "Ta cũng thích."

      Đoan Mộc Hương xong, mắt nhìn Mộ Dung Dịch, nàng muốn cùng Mộ Dung ca ca mỗi người cái, nghĩ vậy, nhìn Mộ Dung Dịch làm nũng:

      "Mộ Dung ca ca, huynh mua mặt dây chuyền này , chúng ta người cái."

      Tuy rằng nàng cần chút tiền lẻ ấy, chỉ dựa vào nàng, Đoan Mộc Hương, tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ. Mua món đồ giá mười ngàn lượng cũng thành vấn đề.

      Nhưng nàng muốn Mộ Dung ca ca mua cho, tặng nó cho nàng mới có ý nghĩa.

      Đáng tiếc Mộ Dung Dịch đối với lời của ả có phản ứng gì, mặt chút thay đổi nhìn lên khán đài, căn bản để ý tới Đoan Mộc Hương. Nhưng ra người ngồi ở bên người Đoan Mộc Lỗi, lấy mắt trừng muội muội của mình.

      "Đoan Mộc Hương, ngươi biết điều an phận chút ."

      "Ta thích, ta muốn Mộ Dung ca ca mua tặng cho ta cái."

      Căn bệnh đại tiểu thư của Đoan Mộc Hương phát tác, giẫy giụa kêu la, mặc kệ đây là trong phòng đấu giá, cũng để ý tới người bên cạnh mình.

      Lúc này bỗng nhiên có giọng vang lên: "Chín ngàn lượng."

      Toàn trường ồ lên, đồng loạt nhìn sang, cuối cùng phát người khởi giá dĩ nhiên là Thượng Quan Vãn Thanh.

      Mọi người khỏi líu lưỡi, tình hình tài chính của Thượng Quan phủ ra sao bọn họ đều biết. Thượng Quan Vãn Thanh dựa vào cái gì mà đòi mua Lưu Ly phẩm, còn hơi ra giá chín ngàn lượng, này phải là điên rồi sao?

      Thượng Quan Vãn Thanh biết những người đó suy nghĩ gì. Kỳ thực nàng làm như vậy là vì muốn đào bẫy Mộ Dung Dịch, nếu như nàng đoán sai, Mộ Dung Dịch thấy nàng đấu giá mua vật gì, nhất định đấu giá gấp đôi để lấy cho bằng được.

      Như vậy chẳng phải người được lợi là nàng sao.

      Bất quá Hạ Hầu Mặc Viêm biết trong lòng nàng suy nghĩ điều đó, nhìn Vãn Thanh giơ thẻ bài ra giá, rất vui vẻ, hưng phấn kêu lên:

      "Tỷ tỷ, ngươi thích vật này hả, ta mua tặng cho ngươi nha."

      Mấy người còn hoài nghi, khỏi bừng tỉnh hiểu ra.

      Khó trách Thượng Quan Vãn Thanh biết sợ, nguyên lai là thế tử Hán Thành Vương đấu giá mua tặng cho nàng. Nữ nhân này đúng là xảo quyệt, còn lợi dụng người ngu ngốc, kẻ tham mộ hư vinh.

      Ngồi cách đó xa Duẫn Quận Vương nghe được lời ca ca , trong ánh mắt chợt lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng liếc, sau đó liền thu lại ánh mắt, cũng dám lên tiếng.

      Thân phận của chỉ là con vợ kế trong Hán Thành vương phủ, căn bản có quyền quản thằng trai ngu đần này.

      Đừng nhìn nó ngốc mà lầm, có đôi khi nó nổi chứng bướng bỉnh, chín trâu mười bò cũng kéo được, thằng đần đó cứ tùy tiện lên cơn điên như vậy, cũng tin phụ vương vĩnh viễn nó.

      Vãn Thanh vừa ra giá, quả nhiên Mộ Dung Dịch phản ứng ngay lập tức, nhìn nàng cái, sau đó giơ thẻ bài: "Mười ngàn lượng."

      Vãn Thanh trong lòng vui sướng thôi, Mộ Dung Dịch ơi Mộ Dung Dịch, quả nhiên mắc câu, nàng giữ bình tĩnh, giả bộ buồn bực, trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch liếc mắt cái.

      Mộ Dung Dịch nhìn thấy động tác của Vãn Thanh, khỏi cao hứng, tâm tình so với lúc trước vui sướng hơn rất nhiều, nhìn Đoan Mộc Hương: "Hương nhi, đợi lát nữa Mộ Dung ca ca mua tặng cho muội."

      "Tốt, tốt, Mộ Dung ca ca huynh tốt."

      Đoan Mộc Hương hưng phấn vỗ tay, chen qua, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Dịch, cười nhìn , ánh mắt say đắm.

      Vãn Thanh buồn cười nhìn đôi hèn mọn cách đó xa kia, tiếp tục bắt đầu trò chơi của nàng: "Mười ngàn lượng”.

      Mộ Dung Dịch cam lòng, lập tức ra giá tiếp: "Mười hai ngàn lượng."

      Hành động của ràng là chống đối Thượng Quan Vãn Thanh. Lúc này tất cả mọi người nhìn bọn họ, giương mắt xem kịch vui, nếu mà Mộ Dung công tử muốn đùa, bọn họ đùa cùng .

      Hơn nữa những người này tin Tình Nhân Trụy có thể trị giá hơn mười hai ngàn lượng bạc.

      Cái gì mà vĩnh viễn, có người nam nhân nào nguyện ý cùng nữ nhân làm cái chuyện tầm xàm gì mà đời kiếp. Nữ nhân chỉ như hoa trong chậu mà thôi, sớm nở sớm tàn, lúc đó chỉ có nước là rau dại, có tiền còn tìm được mỹ nhân như hoa như ngọc chơi đùa sao, nên cũng muốn bỏ bạc ra mua.

      Vãn Thanh tiếp tục ra giá: "Mười ba ngàn."

      Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi ở bên người nàng, cười vui vẻ, đắc ý liếc xéo Mộ Dung Dịch: "Ta liều mạng với ngươi ."

      Lần này Mộ Dung Dịch giận quá , trực tiếp ra giá: "Mười sáu ngàn lượng."

      Xôn xao tiếng, toàn trường ồ lên.

      nghĩ tới, chỉ là mặt dây chuyền nho dùng để tặng tình nhân, thế nhưng lại đấu giá được mười sáu ngàn lượng bạc.

      Mộ Dung Dịch điên rồi.

      Cho dù muốn chống đối với Thượng Quan Vãn Thanh, cũng cần phải quăng tiền ra cửa sổ như vậy. Lúc này Mộ Dung Dịch bình tĩnh lại, có chút ảo não, nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, chờ nàng lại ra giá tiếp, chuẩn bị đem Lưu Ly Tình Nhân Trụy tặng cho nàng.

      Bên trong phòng đấu giá, tất cả mọi người nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, thấy nàng khóe môi ý cười thanh nhã xinh đẹp, từ đầu đến cuối đều là tao nhã, chịu ảnh hưởng bất luận là chuyện gì.

      Người trong phòng đấu giá khỏi thở dài, này đúng là giống với những nữ tử bình thường mà?

      Thượng Quan Vãn Thanh lại bất động, nghĩ tới cặp mặt dây chuyền Lưu Ly thế nhưng lại có giá tới mười sáu ngàn lượng. Nàng nếu như ra giá tiếp, Mộ Dung Dịch chỉ sợ là bỏ luôn, thanh nhàn nhạt :

      "Mộ Dung công tử tiền nhiều như nước, tiểu nữ tử tự nhận so ra kém cỏi. Đành tặng cho Mộ Dung công tử vậy, mong Mộ Dung công tử cùng tình nhân của mình có thể vĩnh kết đồng tâm."

      Vãn Thanh dùng tay ra dấu mời, nhất thời toàn bộ tầm mắt nhìn về phía Mộ Dung Dịch.

      Chỉ thấy sắc mặt của khó coi cực kỳ, người hơi chút thông minh cũng biết, Thượng Quan Vãn Thanh chỉ sợ từ đầu tới đuôi liền nghĩ tới muốn mua vật đó.

      Chẳng qua là vì muốn chơi khăm Mộ Dung Dịch, cố tình Mộ Dung Dịch còn bị lừa, mười sáu ngàn lượng mua cặp dây chuyền Tình Nhân Trụy.

      Ở trước mặt mọi người muốn đổi ý đều có biện pháp.

      khán đài thanh Tôn Hàm vang lên:

      "Tốt, mười sáu ngàn lượng lần, mười sáu ngàn lượng hai lần, mười sáu ngàn lượng ba lần, tốt lắm, cặp Tình Nhân Trụy thuộc về Mộ Dung công tử."

      Tôn Hàm vừa xong, Đoan Mộc Hương hưng phấn la lên, thanh đều biến chất :

      "Mộ Dung ca ca, tốt quá, chúng ta mỗi người cái."

      Đoan Mộc Hương vui vẻ giống như chim . Trong lòng mọi người chỉ có ý niệm, nữ nhân này chính là cái háo sắc, chẳng lẽ thấy được Mộ Dung công tử tức đến đỏ mắt sao?

      ràng là bị người thiết kế hãm hại, mà nữ nhân ngu ngốc này còn vui vẻ thành như vậy, khó trách Mộ Dung công tử thích nàng ta.

      Đoan Mộc Hương ca ca, Đoan Mộc Lỗi đều chịu nổi muội muội ngu ngốc này của mình nữa, nhịn được lên tiếng: "Hương nhi, ngươi có thể yên tĩnh chút được ? Đây là trong phòng đấu giá đó."

      "Ca ca, người ta là vui mừng mà thôi."

      Đoan Mộc Hương còn đối với Đoan Mộc Lỗi làm nũng, hoàn toàn biết tình trạng căng thẳng trong giờ phút này.

      Bên kia náo nhiệt, bên này, Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh đem Tình Nhân Trụy tặng cho Mộ Dung Dịch, có chút mất hứng:

      "Tỷ tỷ, ngươi tại sao phải nhường cho , ta mua tặng cho ngươi mà "

      Vãn Thanh nghe vậy, quên mất tính tình của chàng ngốc này, nhanh chóng trấn an :

      "Mặc Viêm, ta trước đó có thích mấy cái kia, nhưng tại lại thích, nên chúng ta cần mua."

      "Ồ, thích nữa sao?."

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh thích, kinh ngạc há to mồm, nhìn nàng. Lúc này bên trong phòng đấu giá, Tôn Hàm đem Tình Nhân Trụy giao cho Mộ Dung Dịch, tay cầm ngân phiếu.

      Bắt đầu bán đấu giá vật phẩm thứ ba.

      Phần 4: Liên Sinh Oản bị trộm

      Mộ Dung dịch nhìn hộp gấm trong tay, trực tiếp nhét vào trong tay Đoan Mộc Hương, sau đó ngước mắt trừng về phía Thượng Quan Vãn Thanh, hung hăng thề.

      Thượng Quan Vãn Thanh, thù này kết lớn, ngươi chờ đó cho bản công tử.

      Vãn Thanh lại để ý đến nữa, đối với tên tâm thần này, nàng có nửa điểm hảo cảm.

      Ngẩng đầu nhìn phía trước, chợt nghe phía sau truyền đến thanh nghiến răng cùng hô hấp dồn dập, khỏi ngạc nhiên.

      Nhìn qua, chỉ thấy muội muội của mình Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này sắc mặt khó coi, phát ra từng cơn gió lạnh, trong chốc lát chà xát khăn tay, trong chốc lát cắn môi dưới, có vẻ như tức giận đến cực điểm, khỏi kỳ quái nhíu mày.

      Ai trêu chọc nàng ta?

      Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này trong mắt, trong lòng đều là hình ảnh Mộ Dung Dịch cùng Đoan Mộc Hương.

      nghĩ tới nam nhân này từ đầu tới đuôi xem nàng như người trong suốt, căn bản để ý tới. Lúc này thế nhưng cùng nữ nhân khác thân mật thắm thiết, còn mua mặt dây chuyền tình nhân đưa cho nữ nhân kia.

      Như vậy bản thân mình tính là cái gì?

      Thượng Quan Tử Ngọc bỗng nhiên hiểu việc.

      Mộ Dung Dịch từ đầu tới đuôi chỉ sợ đều là lợi dụng nàng. muốn cưới Thượng Quan Vãn Thanh làm vợ, nên giả tình giả ý đối với nàng, cố ý lúc gần lúc xa, lại lỡ cùng tỷ tỷ nàng có hôn ước, có biện pháp cưới nàng.

      Mượn tay nàng đến trừ bỏ Thượng Quan Vãn Thanh, đạt thành ý nguyện lui mối hôn này, mà nàng chẳng qua là quân cờ bị lợi dụng.

      Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ vậy, mắt đỏ ao, chẳng lẽ nàng cũng chỉ có thể bị người lợi dụng , sau đó bị vứt bỏ .

      được.

      Nàng tuyệt đối cho phép loại việc này xảy ra với mình, Thượng Quan Tử Ngọc ở trong lòng ngoan cố.

      Mộ Dung Dịch, ta nhất định phải bắt ngươi cưới ta.

      Vãn Thanh thấy mình nhìn Thượng Quan Tử Ngọc hồi lâu, cũng thấy nàng ta có chút phản ứng gì, khỏi vươn tay quơ quơ, hỏi:

      "Nhị muội, ngươi sao chứ?."

      Thượng Quan Tử Ngọc giật mình, phục hồi tinh thần, lắc đầu.

      " có việc gì, có việc gì."

      Nếu như chuyện này truyền vào trong tai Thượng Quan Vãn Thanh. Chỉ sợ nàng ta diệt trừ mẹ con bọn họ. Cho nên ngàn lần vạn lần thể để cho nàng ta biết chuyện năm đó nàng ta trúng mị độc là do mẹ con bọn họ ra tay.

      Vì khiến nàng ta thân bại danh liệt, Mộ Dung Dịch như ý nguyện từ hôn, nàng mới có thể gả vào Mộ Dung gia.

      "Ừ, vậy tốt rồi."

      Vãn Thanh muốn quan tâm nữa, lại chăm chú động tĩnh của buổi đấu giá.

      Giờ phút này đồ vật đấu giá tiếp theo chính là cặp Liên Sinh Oản.

      Hai cái bát giống nhau như đúc, giống như trẻ song sinh. Mặc kệ xem từ góc độ nào, đều nhìn ra điểm khác biệt.

      bắt đầu đấu giá, kêu giá đến mười ba ngàn hai trăm lượng .

      Chén này ra rất thích hợp với ý thích của những người bình thường.

      Nếu trong nhà có trưởng bối, mua về làm quà, có thể biểu lòng hiếu thảo của họ. Vãn Thanh nghĩ, bỗng nhiên bốn phía bao trùm màu đen tối tăm, đèn trong phòng toàn bộ đều tắt hết, có người kinh hoảng kêu lên:

      "Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"

      Bất quá, Lưu Dận lập tức kéo bình phong, ánh mặt trời chiếu rọi vào, lại sáng trở lại. chỉ là biết vì sao mấy cái đèn lồng đỉnh đầu bỗng nhiên tắt hết toàn bộ.

      Đây chính là vì buổi đấu giá này mà được đặc chế ra, có thể đem chùm tia sáng cường độ gia tăng, tập trung ở điểm, và dễ dàng tắt, nghĩ tới thế nhưng lại tắt.

      Bất quá bọn còn dự trù thêm mấy cái đèn, Tôn Hàm bình tĩnh : "Các vị nên hoảng sợ, yên lặng chút, xong ngay đây."

      xong lập tức phân phó Lưu Dận mở ra bộ đèn thứ hai, phòng đấu giá lại sáng lên, Lưu Dận kéo lên bình phong, mọi người khôi phục yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng thét chói tai vang lên.

      "Chén ngọc Lưu Ly đâu?"

      Tất cả mọi người nhìn về phía khán đài, chỉ thấy cặp chén Liên Sinh Oản, lúc này chỉ còn lại có cái chén.

      Nhất thời, la hét ầm ĩ lên, Tôn Hàm cùng Lưu Dận hai người cũng ngây dại, nghĩ tới đây là liên hoàn kế, đầu tiên là tắt đèn, sau đó là trộm bát.

      Chuyện này xử lý tốt, có phiền toái lớn, Tôn Hàm cùng Lưu Dận cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua tình trạng giống như vậy, nhất thời tìm ra biện pháp xử lý, Lưu Dận có mấy lần liếc trộm Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt liền có chút khó coi, có thể ở phòng đấu giá này thần biết quỷ hay tắt đèn, đánh cắp chén Ngọc Lưu Ly, tu vi của người này xuất thần nhập hóa.

      Nhìn khắp phòng đấu giá, có thể làm được loại này chỉ sợ chỉ có mấy người, hơn nữa nàng biết tên trộm bát này có ý muốn trộm đồ, mà muốn kiểm tra năng lực phản ứng của bọn họ.

      Nếu xử lý tốt, chẳng những đắc tội mấy danh môn quý tộc ở tại Sở kinh, về sau khó có thể sống yên ổn tại Sở kinh này.

      Trong phòng đấu giá nhất thời náo loạn, có người vô lại, liền cãi nhau ầm ĩ.

      "Đây là buổi đấu giá, đáng lẽ thể để người ngoài trà trộn vào bên trong, vậy mà bị trộm thế nhưng lại biết.”

      "Đúng vậy, đúng vậy, bằng đập nơi này ."

      Tôn Hàm bình tĩnh, nhíu mày nghĩ biện pháp, mà đứng ở bên cạnh Lưu Dận tính tình vốn nóng nảy, nghe xong những lời mà mấy vị công tử kia , tức giận đùng đùng, trừng mắt, bị Tôn Hàm đè lại.

      Vãn Thanh nghĩ biện pháp như thế nào hóa giải chuyện này, Hạ Hầu Mặc Viêm chầm chậm lên tiếng, vẻ mặt vui vẻ mở miệng.

      "Có người trộm đồ à, lục soát , nhanh tìm thử xem, xem ai là người trộm đồ."

      Soát người có thể xem là loại biện pháp, nhưng mà trong phòng đấu giá này, trừ bỏ người của ngũ đại thế gia, còn có người của Hán Thành vương phủ, lại có người của Long Phiên cùng Hiên Viên.

      Những người này đều là danh môn quý tộc, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện soát người.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa lên tiếng, liền khiến cho nhiều người kích động kêu lên.

      thanh kêu la phần lớn là nữ tử.

      Tiểu thư khuê các, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện soát người, nên vừa nghe được lời đề nghị của Hạ Hầu Mặc Viêm, tất cả đều trợn mắt, trừng mắt nhìn la lên.

      "Ai dám lục soát chúng ta, muốn chết."

      "Đúng vậy, chúng ta san bằng Lưu Ly Các."

      Vãn Thanh mắt thấy tình thế càng ngày càng loạn, chậm rãi đứng lên, thong thả đến khán đài.

      Trong lúc nhất thời mọi người thấy nàng nhàn nhã bước nhàng, nhanh chậm thong thả bước lên khán đài. Tất cả mọi người nhìn nàng, nghĩ trong lòng nữ nhân này muốn làm cái gì?

      Có người tụ cùng chỗ giọng nghị luận.

      Đoan Mộc Lỗi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đều tò mò nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, mà Mộ Dung Dịch cũng là gương mặt tức giận, cũng nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, biết nữ nhân này muốn làm gì?

      Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Vãn Thanh vẫn bước thong thả hướng khán đài mà .

      Khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của nàng luôn luôn ra ý cười, tóc đen như mực, đôi mắt lộ ra thần bí, bí hiểm, dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống, long lanh rực rỡ, kiêu ngạo nịnh nọt, nhanh vội, lại thấy hoảng sợ, cũng có lo lắng, thẳng đến trước mặt Tôn Hàm cùng Lưu Dận, ba người cùng nhau thầm vài câu.

      Thượng Quan Vãn Thanh trở lại đứng ở khán đài, thanh vui mừng như chim hoàng oanh vang lên.

      "Các vị, vừa rồi ta hỏi hai vị công tử này, được biết loại Lưu Ly phẩm này có tính chất đặc biệt. Cho nên tại xin mọi người nghe ta chút, tin tưởng chén Ngọc Lưu Ly, rất nhanh trở lại."

      Giọng của Vãn Thanh luôn luôn trong trẻo lại nhàng, êm tai dễ nghe, tất cả mọi người đều nhìn nàng, chẳng những nam nhân, mà nữ tử đều chìm trong hấp dẫn của nàng.

      Đáy lòng dâng lên nghi hoặc, này làm sao lại đẹp đến như vậy?

      chút phấn son, lại thanh nhã hơn người, quần áo gọn gàng lịch , lại lộ ra loại cảm giác bềnh bồng mà xuất trần. Nhìn nàng giơ tay nhấc chân, khí thế hơn người, làm cho người ta tự chủ được mà bị hấp dẫn, đây là vẻ đẹp tự nhiên, mà phải trang điểm.
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45: Buổi đấu giá phong vân (tt)

      Phần 5: Giải quyết êm đẹp


      Trong phòng đấu giá yên tĩnh tiếng động.

      Tôn Hàm cùng Lưu Dận thở dài nhõm hơi, thoáng buông xuống cục đá trong lòng. Lão đại ra tay, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết, xem ra bọn họ nếu cùng nàng so sánh vẫn còn thua rất xa.

      "Chén Ngọc Lưu Ly biến mất . Kỳ thực phải bởi vì bị trộm"

      "Mà là bởi vì có người muốn đùa vui với mọi người"

      "Vừa rồi ta hỏi vị công tử này"

      "Chén có tính chất đặc biệt gì ?"

      "Được biết việc"

      "Mọi người biết vì sao kêu Liên Sinh Oản ?"

      Vãn Thanh đến đây dừng lại, đôi mắt u ám sâu sắc nhìn mọi người trong phòng lần.

      Thấy mặt rất nhiều còn có tia mờ mịt, còn có nhóm người là khó hiểu.

      Tầm mắt của nàng cuối cùng dừng lại ở người lâu chủ Thiên Ưng Lâu Đàm Đài Văn Hạo, khóe môi lộ ra ý cười, sau đó thu hồi tầm mắt.

      "Chén này tên gọi là Liên Sinh Oản"

      "Ý nghĩa là sinh mệnh gắn liền cùng chỗ"

      " tại có biện pháp, vừa dùng biện pháp soát người, cũng cần tốn tiền bạc là có thể tìm được cái chén ở đâu?"

      "Chỉ cần làm bể cái chén còn lại khán đài này, cái chén kia cũng bể theo"

      "Như vậy phát ra tiếng vang"

      "Như thế dễ dàng biết được chén tay của người nào"

      "Nhưng mà làm bể cặp Liên Sinh Oản này, làm sao bán đấu giá tiếp đây?"

      "Cho nên cái người đùa vui kia phải phụ trách bồi thường, mọi người cho là nên khiến bồi thường bao nhiêu bạc đây?"

      Vãn Thanh dứt lời, phía dưới thanh to ồn ào hẵng lên, châu đầu ghé tai, rất nhiều người có khuôn mặt ngạc nhiên, nghĩ tới Liên Sinh Oản còn có công năng này.

      tại ý nghĩ trong đầu của mọi người đều chú ý, cặp chén đó rốt cuộc có công năng thần kỳ như vậy sao?

      hoàn toàn để ý đến việc phải đập nát cái chén.

      Mặc dù đập cái chén làm cho người ta đáng tiếc. Chẳng qua vẫn là rất muốn biết, có phải hay khi làm bể cái chén kia, cái chén còn lại phát ra tiếng vang?

      Nếu quả như thế, đó mới là điều vô cùng kỳ diệu.

      Trong lúc nhất thời liền có người lên tiếng:

      "Khiến bồi thường hai mươi hai ngàn lượng."

      "Đúng, đúng, khiến bồi thường hai mươi hai ngàn lượng."

      Tiếng quát tháo tràn ngập trong khán phòng.

      Tất cả đều lên tiếng muốn tên trộm chén kia bồi thường hai mươi hai ngàn lượng, trong phòng đấu giá náo nhiệt hẳn lên, tinh thần quần chúng của mọi người tăng vọt.

      Tất cả đều nhìn Thượng Quan Vãn Thanh.

      Vãn Thanh thấy mọi người đạt thành ý kiến duy nhất, liền gật đầu đồng ý :

      "Được, nếu tra ra là người nào trộm cái chén kia, như vậy khiến cho bồi thường hai mươi hai ngàn lượng."

      Nàng xong cầm lấy cái chén Ngọc Lưu Ly còn sót lại khán đài, nhàng suy nghĩ, mặt là tia nỡ, dè dặt cẩn trọng vuốt ve, có vẻ như tương đối đau lòng cái chén này sắp nát bét.

      Bên dưới sớm nhịn được kêu lên:

      " Đập , đập , đập ."

      Bọn họ liền muốn nhìn xem có hay kỳ diệu đến như thế, hai cái chén giống nhau như đúc, vậy mà cái này rớt bể, cái kia phát ra tiếng vang, chẳng lẽ có sinh mạng?

      Vãn Thanh sờ trong chốc lát, giương tay lên. Bên dưới lập tức yên tĩnh lại, ai cũng chuyện chỉ chăm chú nhìn tay nàng.

      Ai ngờ nàng giơ lên cũng có giơ xuống.

      Lại nhàng bỏ trở vào khay khán đài, điều này làm mọi người thất vọng, khỏi nghi ngờ.

      Nữ nhân này muốn làm gì?

      Vãn Thanh cười, nhìn mọi người bên dưới, cuối cùng ánh mắt giống như vô tình đảo qua Đàm Đài Văn Hạo, thu hồi tầm mắt, lên tiếng .

      "Ta nghĩ nên cho tên trộm thêm cơ hội nữa, lát nữa chúng ta tắt hết đèn, đợi cho đèn sáng, cái chén nhất định quay trở lại."

      Nàng xong đợi người bên dưới mở miệng, liền xoay người lên tiếng ra lệnh cho Lưu Dận:

      "Tắt đèn."

      Lưu Dận lập tức phối hợp với lời của nàng, tắt toàn bộ đèn, phòng đấu giá lập tức tối đen, tiếng thét chói tai vang lên.

      "Làm gì, làm gì mà tắt đèn?"

      "Các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"

      Vãn Thanh để ý đến những người đó, bàn tay cầm chặt cái chén Ngọc Lưu Ly còn lại, sợ lại bị người thừa cơ trộm mất.

      Mà trong đám người phía dưới, rất nhiều người có tu vi cực cao, nghe tên trộm kia trả lại chén Ngọc, nhất thời hứng thú, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm khán đài, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai trộm.

      Vãn Thanh chăm chú quan sát động tĩnh bốn phía.

      Bỗng nhiên cơn gió nổi lên như lông ngỗng, quần áo nhàng phớt qua mặt nàng, đợi cho nàng cảm ứng được, lại còn chút động tĩnh nào.

      Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, Vãn Thanh ý thức được, người này tu vi quả rất cao, chỉ sợ là cả (màu xanh lá cây)Thanh Huyền tam phẩm cao thủ, nên mới có thể dễ dàng tắt đèn trộm chén.

      "Bật đèn."

      Chén nếu trở lại, đương nhiên cần phải tắt đèn, Vãn Thanh ra lệnh tiếng, Lưu Dận lập tức đem cơ quan mở ra.

      Trong phòng đấu giá tràn ngập mảnh ánh sáng, biết là ai la lên.

      "Chén quả nhiên trở lại."

      Đúng vậy.

      Liên Sinh Oản trở lại.

      Hai cái chén giống nhau như đúc được trưng bày ở khay, khóe môi Vãn Thanh lộ ra ý cười, nhìn Lưu Dận cùng Tôn Hàm:

      "Hai vị công tử"

      "Chén trở lại"

      "Tiếp tục đấu giá ."

      "Cảm ơn vị tiểu thư này."

      Tôn Hàm khách khí luôn miệng cảm ơn, Vãn Thanh lắc đầu hề để ý tới bọn họ, thong thả xuống.

      Trong lúc nhất thời rất nhiều người nhìn nàng, cho đến khi nàng ngồi vào chỗ mới thu hồi tầm mắt.

      Trong mấy người này người nào thông minh, liền suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra?

      Nguyên lai Thượng Quan Vãn Thanh căn bản có ý định đập chén. Nàng chẳng qua là dùng chiến thuật tâm lý, khiến người ta tò mò.

      Nếu cái chén Ngọc Lưu Ly kia mà bị đập bể, vậy cái chén còn lại có phải hay cũng bể theo?

      Tên trộm chén cũng dám khẳng định.

      Nếu là bể?

      Bồi thường tiền là chuyện , mất mặt lại là chuyện rất lớn.

      Người có mặt ở trong này, tất cả đều là người có danh vọng. Nếu gây ra việc này, thanh danh thối nát, khiến thiên hạ cười chê.

      Buổi đấu giá lại tiếp tục, Vãn Thanh trở về chỗ ngồi, Hạ Hầu Mặc Viêm giọng hỏi:

      "Tỷ tỷ, đập bể cái chén kia, cái còn lại bể luôn sao?"

      " bằng ta mua nó, sau đó đập bể cái"

      "Xem thử cái còn lại có bể hay ?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa dứt lời, người bên cạnh nghe được chuyện, tất cả đều nhíu mày ở trong lòng mắng .

      đứa con phá của.

      Mà Thượng Quan Tử Ngọc cũng tiến đến bên người Vãn Thanh, giọng mở miệng:

      "Đại tỷ, vừa rồi tỷ giúp bọn họ, nên đòi bọn họ tặng cho mình món Lưu Ly phẩm"

      "Như vậy phụ thân phải liền đạt thành tâm nguyện sao?"

      Thượng Quan Tử Ngọc xong. Bởi vì quá mức tiếp cận Vãn Thanh, cho nên liền đến gần Hạ Hầu Mặc Viêm chút.

      Hạ Hầu Mặc Viêm sắc mặt trầm xuống, vui trừng mắt liếc ả ta.

      "Ngươi cách ta xa chút, ta căm ghét nữ nhân."

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe vậy, khóe mắt giật vài cái, tức giận chỉ vào , lại chỉ vào Vãn Thanh:

      "Chẳng lẽ nàng phải nữ nhân?"

      "Ngươi giống nàng sao? Nàng là chị của ta, ngươi là cái thứ gì?"

      (Chắc tính : " Nàng là mẹ của con ta ")

      gương mặt tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm lên tia mất hứng, trừng mắt tức giận, Vãn Thanh vừa thấy, nhanh chóng ngăn cản :

      "Mặc Viêm, được rồi, đừng tức giận, ảnh hưởng đến người khác."

      vất vả buổi đấu giá mới trở lại yên bình, nàng muốn lại để cho người ta làm rối loạn thêm nữa, cho nên mới ngăn cản Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh dỗ mình xong, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

      Tâm cam tình nguyện mở miệng:

      "Hừ"

      "Lần này ta nể mặt tỷ tỷ"

      "Bằng , ta nhất định bán ngươi vào kỹ viện."

      vừa dứt lời, mặt Thượng Quan Tử Ngọc đều đen, tức giận đến mức nghĩ thầm trong lòng.

      Muốn chỉ vào cái bản mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm mà mắng to.

      Ngươi, cái thằng ngu đần này. Dám đem ta bán vào kỹ viện, ngươi biết kỹ viện là nơi nào sao?

      Bất quá lời mắng người này, nàng chỉ dám ở trong lòng trách móc. Bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm ngay cả Mộ Dung Dịch cũng dám đánh, huống chi là nàng.

      chỉ là thằng ngu, chọc điên lên, chỉ sợ bán nàng vào kỹ viện.

      Thượng Quan Tử Ngọc cắn răng nhẫn nhịn xuống, Hạ Hầu Mặc Viêm thấy nàng , mới buông tha nàng, lại nhìn chăm chú vào khán đài.
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45: Buổi đấu giá phong vân (tt)

      Phần 6: Kết thúc buổi đấu giá


      Liên Sinh Oản được bán với mức giá là mười bảy ngàn hai trăm lượng.

      Vật phẩm xuất kế tiếp là Dược Chẩm. Dược Chẩm vừa xuất , liền dẫn tới rất nhiều chú ý.

      Ngũ đại thế gia trong đó có Đoan Mộc Lỗi cùng Mộ Dung Dịch, còn có mấy danh gia vọng tộc tại Sở kinh, đều tham dự đấu giá từ vật phẩm thứ tư, giá càng lên càng cao.

      Từ giá khởi điểm mười hai ngàn hai trăm lượng.

      Lên đến ba mươi lăm ngàn hai trăm lượng.

      Có thể thấy được mọi người điên cuồng đến trình độ nào.

      Vãn Thanh đối với cái này chút đấu giá có gì hứng thú, nàng cảm thấy hứng thú chính là tên trộm vừa rồi đến tột cùng là ai, có phải giống như nàng đoán?

      Nếu như vậy, vừa rồi quần áo người đó chạm vào nàng, cũng có giống như trong tin đồn, có nữ tử nào có thể tới gần trong vòng ba mét?

      Đây rốt cuộc là chuyện gì?

      Nghe đồn Đàm Đài Văn Hạo căm ghét nữ tử nhất, cho nên mới được gọi là Yêm Hoa công tử. Nhưng vừa rồi nàng có thể cảm nhận được, áo của chạm đến mu bàn tay nàng, hơn nữa hình như là cố ý.

      Cuối cùng là xảy ra chuyện gì ?

      Lại nhìn ngồi im nhúc nhích từ đầu tới đuôi, thần thần bí bí nhìn chăm chú khán đài, căn bản tham dự đấu giá, giống như là chỉ đến xem náo nhiệt, phải đến để đấu giá.

      Đàm Đài Văn Hạo xuất tại nơi này, đúng là thần bí, làm cho người ta nghĩ ra.

      Vãn Thanh nghĩ đến ngẩn người, chợt nghe phía phát ra ba tiếng búa, thanh Tôn Hàm vang lên.

      "Thành giá"

      "Ba mươi chín ngàn hai trăm lượng"

      "Dược Chẩm thuộc về Mộ Dung công tử."

      nghĩ tới Dược Chẩm lại thuộc về Mộ Dung Dịch, Vãn Thanh nhìn qua, đúng lúc tầm mắt của quay lại.Mặt đầy vẻ kiêu ngạo, giống như vừa hoàn thành xong vụ mua bán lớn bằng.

      Mộ Dung Dịch, thân là con trưởng dòng chính nhánh thứ hai của Mộ Dung thế gia, có khả năng trở thành thế tử kế thừa Hầu phủ nhất. Nghe tại lão Hầu gia rất coi trọng , đối với nhánh của con trai trưởng rất hài lòng.

      Mộ Dung Dịch chẳng những tuấn, hơn nữa rất có tài buôn bán, đem toàn bộ các cửa hàng dưới danh nghĩa của Hầu phủ đều kinh doanh rất tốt, tài nguyên cuồn cuộn mà vào.

      Đừng trong vòng ngày kiếm hơn năm mươi ngàn lượng bạc, mà kể cả tám trăm hai mươi ngàn lượng bạc, cũng chỉ là chuyện , nên mới kiêu ngạo như thế.

      So với nhiều nhị thế tổ trong Sở kinh, xem như là tự thân vận động gây dựng nghiệp của mình, cho nên mới xem tiền như rác.

      Vãn Thanh nghĩ xong, thu hồi tầm mắt.

      Tôn Hàm cùng Lưu Dận giao vật phẩm đến trong tay Mộ Dung Dịch, cũng thu ngân phiếu.

      Ngay sau đó là hai vật phẩm cuối cùng. là Lung Linh Bội, là Ly Châu, hai vật phẩm này đấu giá vô cùng thuận lợi, có lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Lung Linh Bội thuộc về vị quý tộc Hiên Viên, còn Ly Châu bị Duẫn Quận Vương lấy bảy ngàn lượng mua .

      Ly Châu giá khởi điểm là sáu ngàn lượng. Duẫn Quận Vương vừa ra giá, đừng người trong Sở kinh, cho dù là người Long Phiên cùng Hiên Viên, cũng dám ra giá.

      Cho nên Ly Châu bán được với giá tiền thấp nhất, Vãn Thanh có chút vừa ý. Nhưng mà cũng may những vật khác bán được với giá tiền cao hơn dự kiến của nàng.

      Cuối cùng buổi đấu giá cũng hoàn thành êm đẹp.

      Tôn Hàm cùng Lưu Dận trừ phục vụ nước trà, còn phân phó hạ nhân mang các loại hoa quả tốt nhất ra phục vụ mỗi người. Mọi người vừa ăn vừa tụ ba tụ năm chia phe ngồi chuyện phiếm.

      Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi bên cạnh Vãn Thanh, trái phải nhìn xung quanh, khuôn mặt vui, Vãn Thanh vẻ mặt khó hiểu. Hỏi:

      "Làm sao vậy?"

      "Tỷ tỷ"

      "Ngươi có vật gì hết sao?"

      "Ngươi thích Ly Châu kia hả?"

      "Bằng ta bắt đệ đệ tặng cho ngươi nha."

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa lời này ra, mặt nhiều người ngồi xung quanh lên vui sướng khi người gặp họa, cười đểu, vừa ăn hoa quả, vừa xem kịch vui.

      Vãn Thanh nâng mắt nhìn Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân ngồi cách đó xa.

      Phát gương mặt tuấn tú của nam nhân này có chút ảo não, lại dám lên tiếng cãi lại, khỏi buồn cười, quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.

      "Ta thích mấy thứ kia, ngươi xem thân ta có đồ gì giống với mấy thứ kia sao?"

      Vãn Thanh nhàng , Hạ Hầu Mặc Viêm mở to hai mắt quan sát nàng, sau đó lắc đầu, thêm điều gì.

      Nhưng mà luôn luôn chu miệng lên, tương đương mất hứng.

      Vãn Thanh dám lại chọc người này thêm nữa. Nếu chạm phải dây thần kinh nào đó của , bắt Duẫn Quận Vương đưa Ly Châu cho nàng, chỉ sợ nàng trở thành kẻ thù của Duẫn Quận Vương.

      Cho nên đừng để ý đến là mọi việc đều êm xuôi.

      Bán đấu giá cũng bán xong, cũng ăn no bụng rồi. Tôn Hàm đứng ở đài cao cười nhìn mọi người, cao giọng mở miệng.

      "Cảm tạ các vị tham gia buổi đấu giá năm nay"

      "Hẹn gặp lại các vị vào buổi đấu giá năm sau."

      xong liền cung kính khom người cảm tạ mọi người.

      Lúc này người của Thiên Ưng Lâu có hành động, mấy hắc y nhân đứng bảo vệ bốn góc phòng, nhanh chóng đứng thẳng hàng vọt tới phía trước Đàm Đài Văn Hạo.

      Vì chủ tử nhà mình mà mở đường, mười mấy người phía trước, mười mấy người phía sau, đồng loạt rời khỏi phòng đấu giá.

      Vãn Thanh nhìn mấy người kia ra, cho đến khi thấy bóng dáng, lại ở trước cửa dừng lại.

      Đàm Đài Văn Hạo quay đầu nhìn sang, khóe môi dễ nhận thấy lộ ra độ cong tuyệt đẹp, giơ lên bàn tay hướng về phía Vãn Thanh làm tư thế.

      Vãn Thanh biết điều đó là có ý gì? Nghĩ nửa ngày cũng hiểu được.

      Phía sau, thanh Hồi Tuyết vang lên

      "Tiểu thư, người ta đều rồi, chúng ta cũng thôi."

      "Được."

      Nàng phục hồi tinh thần lại, phát mấy người xung quanh hơn phân nửa, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng biết lúc nào rồi, người còn lại nhiều lắm, ra ngoài.

      Vãn Thanh đứng dậy, dẫn Hồi Tuyết ra ngoài, vài bước kỳ quái mở miệng:

      "Nhị muội đâu? Sao thấy nữa?"

      Hồi Tuyết nghe vậy, quay đầu nhìn xung quanh mấy vòng, cũng thấy Thượng Quan Tử Ngọc, biến đâu mất tiêu, khỏi tức giận:

      "Tiểu thư, người cứ mặc kệ ả ta "

      "Kỳ thực nô tì phát chuyện quan trọng."

      "Chuyện gì?"

      Vãn Thanh thấy Hồi Tuyết nổi giận, việc này nhất định phải là chuyện gì tốt, cho nên giọng hỏi.

      Ai ngờ Hồi Tuyết chăm chú nhìn trong trong ngoài ngoài, lắc đầu: "Trở về rồi hãy ."

      Hai người ra ngoài, xe ngựa đậu trước cửa Lưu Ly Các vơi rất nhiều, rất nhiều người đều rồi, chỉ còn có mấy chiếc xe ngựa đậu.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, hai người dọc theo đường cũng nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc cùng nha hoàn Vân Tụ, hai người này giống như mất tích vậy.

      "Tiểu thư, bọn họ rốt cuộc là nơi nào? Chúng ta tiếp tục đợi bọn họ sao?"

      Thời điểm rời khỏi phủ mọi người cùng , lúc muốn trở về lại thấy bóng dáng đâu, chỉ sợ bọn họ trở về trước rồi.

      Bất quá đó cũng là chuyện của bọn họ, sắc mặt Hồi Tuyết khó coi, vươn tay muốn đỡ Vãn Thanh lên xe ngựa.

      Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, khiến hai chủ tớ quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy có mấy người bước thong thả dưới ánh trăng, đầu là Mộ Dung Dịch, bên cạnh là mấy vị công tử có tiếng trong Sở kinh. Ngay cả Đoan Mộc Lỗi cũng ở trong đó.

      Trừ bỏ mấy danh gia công tử, còn có ít nữ tử.

      Đoan Mộc Hương theo sát phía sau , bước cũng nhường, gương mặt hạnh phúc. Trong tay nắm chặt cái hộp gấm kia.

      Trong hộp là Tình Nhân Trụy, là vật mà Vãn Thanh gài bẫy làm cho Mộ Dung Dịch ra giá trời để mua.

      Lúc này lũ người tới phía trước cửa, lập tức nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đứng ở ngoài xe ngựa, khỏi kinh ngạc.

      Đoan Mộc Hương đứng dựa sát vào Mộ Dung Dịch vừa thấy bóng dáng của Vãn Thanh, khỏi tức giận, hướng về phía nàng phát điên mà la mắng.

      "Thượng Quan Vãn Thanh"

      "Mày phải mày với Mộ Dung ca ca là người xa lạ sao?"

      "Tại sao bây giờ còn chưa ?"

      " ràng là cố ý ở chỗ này chờ Mộ Dung ca ca"

      "Mày đừng có nằm mộng, Mộ Dung ca ca chắc chắn mắc mưu của mày đâu”.

      Vãn Thanh hết chỗ rồi.

      Đoan Mộc Hương có thể bớt háo sắc chút ?

      nàng, chỉ bản thân nàng ta. Mộ Dung Dịch là lòng thích nàng ta sao?

      Người có mắt đều nhìn ra, căn bản khinh thường nàng ta. Tình Nhân Trụy, cũng là bất đắc dĩ mới mua về.

      Bất quá Vãn Thanh điều gì cũng muốn , quay đầu nhìn Hồi Tuyết.

      "Chúng ta thôi."

      "Dạ, tiểu thư."

      Hồi Tuyết tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Đoan Mộc Hương, liếc mắt cái, sau đó vươn tay ra đỡ Vãn Thanh, chuẩn bị trở về phủ.

      Nào ngờ Vãn Thanh còn chưa có lên xe ngựa, Mộ Dung Dịch thế nhưng lại mở miệng chuyện, giọng điệu hơi mờ ám vang lên.

      "Thượng Quan Vãn Thanh"

      "Trong phòng đấu giá ngày hôm nay, ngươi cái gì cũng đều mua"

      "Có phải có tiền hay ?"

      "Nếu ngươi mở miệng cầu xin ta tiếng, ta lập tức đem Tình Nhân Trụy, tặng cho người cái."

      Mộ Dung Dịch vừa xong, Đoan Mộc Hương liền nổi điên, thừa nhận, hung hăng :

      "Mộ Dung ca ca"

      "Dựa vào cái gì mà đem Tình Nhân Trụy cho con đó"

      "Nó là người đàn bà biết xấu hổ"

      "Cặp mặt dây chuyền này là của ta cùng với ngươi"

      "Mỗi người cái"

      "Vì sao lại cho nó"

      "Ta cần cùng nó đeo đồ giống nhau."

      Vãn Thanh nghe Đoan Mộc Hương xong, mặt lên nụ cười khinh thường, giọng trêu tức mở miệng .

      "Đúng vậy nha, Mộ Dung công tử"

      "Tình Nhân Trụy, là vật định tình dành riêng cho những cặp tình nhân nhau say đắm"

      "Ngươi nên cùng Đoan Mộc tiểu thư mỗi người đeo cái"

      "Vãn Thanh ở tại đây chúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm, đời kiếp chia lìa."

      Vãn Thanh xong, xoay mình lên xe ngựa, Hồi Tuyết theo sát phía sau, cũng lên xe ngựa, phân phó mã phu thẳng về phủ.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :