1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 38: Lại nhận thêm người làm cha

      Phòng đấu giá.

      Giờ phút này trống trải mà yên tĩnh.

      Đài cao có hình chữ nhật được đặt ở chỗ cao nhất kia, là nơi Tôn Hàm dùng để bán đấu giá Lưu Ly phẩm, phía dưới được bố trí rất nhiều bàn ghế, dùng để chiêu đãi khách.

      trần nhà còn có các ngọn đèn tự chế bóng loáng, thời điểm bán đấu giá Lưu Ly phẩm, chiếu vào Lưu Ly phẩm có giá trị cao nhất, cho nên mới bố trí bốn phía đều có bình phong.

      Vì để phù hợp với việc trưng bày các vật phẩm, mới mở rộng ra thêm, gia tăng thêm ánh đèn lóa mắt màu xanh da trời rực rỡ, như thế hiệu quả cao hơn.

      Vãn Thanh vòng xung quanh, kiểm tra lần, thẳng đến khi xác định mọi chuyện đều ổn thỏa, hài lòng gật đầu.

      Tôn Hàm quả nhiên làm nàng thất vọng, làm việc rất thỏa đáng, giọt nước cũng rỉ, nâng mắt nhìn Tôn Hàm, cười mở miệng:

      "Ừ, tiểu Hàm Hàm làm việc vĩnh viễn làm cho người khác yên tâm."

      Lưu Dận nghe lời này của nàng, rất vui, thanh nhảo nhẹt với Vãn Thanh:

      "Lão đại, đây phải là công lao của mình , còn có ta nữa nha?"

      Bộ dáng tranh thủ tình cảm của giống như đứa trẻ được ăn kẹo, còn bĩu môi, ràng là bộ dạng bất mãn, nếp nhăn giữa lông mày mặt của Vãn Thanh càng giãn ra khi cười:

      "Ừ, đều là công lao của hai người các ngươi, thiếu người cũng được."

      "Đúng, đúng, chính là vậy."

      Lưu Dận nở nụ cười vui vẻ, giống như đứa trẻ được ăn kẹo ngọt, gật đầu, gương mặt tuấn lãng càng phát ra ánh sáng ấm áp.

      Hồi Tuyết ngó cái.

      Lúc này đây khó có dịp có cười nhạo . Ngược lại hơi cười cười, quay đầu nhắc nhở Vãn Thanh.

      "Tiểu thư, chúng ta cần phải trở về, trời còn sớm rồi."


      "Ừ, nên trở về " Vãn Thanh gật đầu.

      Tôn Hàm từ trong tay áo lấy ra tấm bảng đưa tới trong tay Vãn Thanh, là số ba mươi sáu.

      "Năm nay, có rất nhiều người tham gia buổi đấu giá?" Vãn Thanh nhận lấy, chăm chú nhìn, mở miệng hỏi.

      Số ba mươi sáu, phía trước có ba mươi lăm khách hàng muốn đấu giá mua Lưu Ly phẩm.

      Lưu ly Các có các thẻ bài được chế tạo đặc biệt, nên muốn lấy số hiệu phải chi trăm lượng bạc, tiền trao cháo múc, giao trăm lượng trước sau đó mới lấy số sau.

      Tôn Hàm theo các nàng hướng sân sau mà , vừa bên vừa báo cáo tình hình:

      "Năm nay, xác định có rất nhiều người tham gia, còn có hai ngày mới đến ngày khai màn. Ta nghĩ còn có thêm nhiều người muốn tham gia, chỉ sợ thời điểm đấu giá rất kịch liệt. Mặt khác, trừ bỏ vương công quý tộc của Kim Hạ quốc, năm nay Long Phiên cùng Hiên Viên cũng tới."

      "Ừ, vậy các ngươi càng phải cẩn thận."

      Vãn Thanh lại nhắc nhở lần, cùng Hồi Tuyết hai người như cũ theo cửa Tây Bắc ra.

      Tôn Hàm cùng Lưu Dận luôn luôn tiễn các nàng ra cửa, cho đến các nàng rời , mới đóng cửa Lưu Ly Các.

      Tuy rằng sắc trời còn sớm, nhưng Vãn Thanh vì để cho người khác nghi ngờ, nên lại cùng Hồi Tuyết đường dạo vòng, mua vài thứ, sau đó mới hướng tới chỗ xe ngựa dừng lúc trước mà .

      Mã phu lo lắng nhìn xung quanh, còn tưởng rằng đại tiểu thư cùng hồi Tuyết nương về trước. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng hai người mới yên lòng, tới giúp Hồi Tuyết xách đồ vật, thu thập xong hết thảy, lên xe ngựa trở về phủ.

      Ánh nắng ấm áp lúc chiều tà chiếu thẳng vào trước cửa Thượng Quan phủ, đường phố yên tĩnh, bóng người cũng có. Chỗ ở của các nàng, chẳng phải là khu giàu có và đông đúc, nên bình thường có bất kì bóng dáng khả nghi nào.

      Lúc này ở trước cửa phủ, có mấy người ở kiễng chân trông ngóng, người đứng đầu chính là bà vú Trương thị.

      Giờ phút này mặt rất lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy chiếc xe ngựa cách đó xa chạy tới, mới thở dài nhõm hơi.

      Đợi cho đến khi xe ngựa dừng lại, liền dẫn mấy nha hoàn bà tử ra nghênh đón, cung kính khom người ở bên dưới xe ngựa.

      Hồi Tuyết dẫn đầu xuống xe ngựa, nhìn mấy người khom người ở bên ngoài xe ngựa, đúng là bà vú Trương thị cùng mấy người nha hoàn cùng bà tử trong Ngọc Trà Hiên.

      Lúc này, gương mặt của những người này đều nôn nóng vội vàng, Hồi Tuyết khỏi nhíu mày.

      "Trương ma ma đây là thế nào? xảy ra chuyện gì?"

      Hồi Tuyết vừa , vừa nhấc màn xe giúp đỡ Vãn Thanh xuống, sau đó gọi hai người nha hoàn lấy đồ trong xe ngựa xuống, đưa đến Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh nhìn bà vú Trương thị, nhìn thấy Trương thị há miệng mấy lần, muốn lại thôi, nhìn liền biết, sắc mặt kia ràng là chỉ có chuyện của bé mà thôi, là ngại có nhiều người bên cạnh mình sao, hay là có lời khó , Vãn Thanh nghĩ, nhấc chân vào trong, hỏi.

      "Bà vú, xảy ra chuyện gì?"

      "Hay là Đồng Đồng ở học đường gây ra chuyện gì rồi?"

      Vãn Thanh vào, phía sau chút thanh đều có, bà vú cũng có trả lời, cả đám vào bên trong. Trương quản gia đem người ra cung kính nghênh đón, nhưng sắc mặt cùng bà vú giống nhau như đúc như băn khoăn lại bất an, xem ra là có chuyện xảy ra.

      Vãn Thanh dừng bước, nhìn bà vú Trương thị:

      " , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Nàng cười tủm tỉm, như ánh sáng chiều tà đắm chìm trong sáng chói của chính mình, như đóa hoa dại thơm ngọt ngào, vừa lộng lẫy lại chói mắt, làm người ta nhìn đến thở nổi.

      Những nha hoàn bà tử kia nhanh chóng cúi đầu, thầm la lớn trong lòng.

      Đại tiểu thư, làm sao lại đẹp đến như vậy? Sao lại giống thần tiên trời đến như vậy? ăn nhân gian khói lửa mà, đừng nam nhân, chính là các nàng, chỉ nhìn cái cũng muốn thở nổi rồi.

      Bà vú Trương thị thấy Vãn Thanh chờ câu trả lời của bà, hơn nữa việc này ràng phải nhanh chóng ra, nếu chờ đại tiểu thư bước vào Ngọc Trà Hiên, phiền toái lớn rồi. Nghĩ vậy, nhanh chóng giọng mở miệng.

      "Tiểu thư, ngày hôm nay chúng nô tỳ, đón tiểu công tử trở về phủ, ở đường đụng phải xe ngựa của người khác chút."

      Bà vú tiếng vừa dứt, Vãn Thanh biến sắc, vẫn giữ nguyên nụ cười khóe môi, nhưng đồng tử ràng chìm dần xuống, thanh lạnh thêm vài phần.

      "Đồng Đồng xảy ra chuyện?"

      Vừa dứt lời, mạch vào Ngọc Trà Hiên, bà vú đuổi theo, vừa vừa .

      "Tiểu thư, đừng vội, tiểu công tử có việc gì, bé chút việc cũng đều có, tất cả mọi người đều có việc gì, chính là đụng cái, mã phu kịp thời dừng xe ngựa, nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

      Bà vú dứt lời, Vãn Thanh thả chậm bước chân, thở dài nhõm hơi, bé có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà nếu bé có việc gì, bà vú vì sao có vẻ mặt như thế, ràng là có chuyện gì đó.

      Hồi Tuyết thấy bà vú câu cũng ra hồn, khỏi nóng lòng, hướng bà vú mở miệng:

      "Trương ma ma, bà luôn là người thẳng thắng. Khi nào học được cách chuyện ngập ngừng như vậy, cứ ú ú ớ ớ, phải làm cho tiểu thư lo lắng thêm sao?"

      Bà vú nghe xong, nào dám cãi lại, dám trì hoãn nữa, nhanh mở miệng :

      "Thưa tiểu thư, tiểu công tử lại muốn nhận thức người mà xe ngựa chúng ta đụng phải làm phụ thân, người đó bây giờ ở bên trong Ngọc Trà Hiên."

      "Cái gì?"

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đồng thời kêu tiếng, dưới chân dừng lại chút. Sau đó nhanh chóng hướng Ngọc Trà Hiên mà , Vãn Thanh sắc mặt khó coi, con ngươi lóe lên tia sáng .

      nghĩ tới thằng nhóc này nhanh chân nhanh tay, so với ai khác đều nhanh hơn. Thấy bé yên tĩnh đòi hỏi nữa, nàng vốn cho là bé bỏ qua vụ đó, nghĩ tới chỉ yên tĩnh có ngày.

      Lúc này lại tặng cho nàng bất ngờ, lại dám nhận bừa người cha, còn dám đem trở về.

      Nàng nhớ là định ra ba điều kiện, chẳng lẽ người đó đạt được cả ba điều kiện kia sao, điều này làm sao có thể? Vãn Thanh nghi hoặc nghĩ, khỏi hỏi Trương thị.

      "Bà vú, người đó là ai, các ngươi biết ?"

      Bà vú Trương thị cười khổ, nàng tất nhiên là biết chứ, cuối cùng điều này mới là điểm mấu chốt, thành đáp lời:

      "Tiểu thư, nô tì biết, người đó có lai lịch , gia tộc đứng hàng thứ hai trong ngũ đại thế gia, là thế tử gia của Trấn Quốc công phủ."

      "Đoan Mộc Lỗi?"

      Vãn Thanh thanh có chút cao, Hồi Tuyết cũng thay đổi sắc mặt.

      Tiểu công tử đúng là rất lợi hại, lần đầu tiên liền đem thế tử Hán Thành Vương trở về. Lần này lại đem trở về thế tử gia của Trấn Quốc công phủ, biết lần tới đem thêm ai trở về đây?

      Đoàn người đến ngoài cửa Ngọc Trà Hiên, thủ vệ cùng bà tử nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Vãn Thanh trở về, lập tức cung kính chào hỏi.

      "Đại tiểu thư."
      thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 39: giữ lời biến thành con chó

      Bên trong phòng khách Ngọc Trà Hiên,

      Lúc này truyền đến tiếng cười vui vẻ của Đồng Đồng, thanh vui vẻ này phát ra từ nội tâm vui mừng, Vãn Thanh khỏi ngẩn người.

      Từ khi trở lại Sở kinh, con chưa từng cười vui vẻ đến như thế. Tuy rằng bé , nhưng nàng biết, khi thấy ánh mắt khác thường của người khác nhìn bé, bé đương nhiên vẫn còn có chút để ý.

      Ngoài cửa, tiểu nha hoàn vội vàng chào hỏi:

      "Đại tiểu thư."

      "Ừ " Vãn Thanh gật đầu, dẫn Hồi Tuyết bước chân lên thềm đá.

      Bên trong tiếng chuyện vui vẻ bỗng im bặt, bóng dáng nho của Đồng Đồng nhanh chóng chạy vội ra, phen lôi kéo Thượng Quan Vãn Thanh, đáng cười tủm tỉm chớp mắt to:

      "Mẫu thân, mẹ trở về, con có phụ thân rồi, con có phụ thân rồi nha."

      Vãn Thanh gì, chỉ cảm thấy đầu có đám quạ bay. Nhưng mà ở trước mặt con trai, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hơn nữa nàng đáp ứng bé.

      Nếu có người phù hợp ba điều kiện kia, đồng ý nhận làm phụ thân của bé, nàng chiều theo ý bé.

      Nếu người ở trong phòng là Đoan Mộc Lỗi, thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, như vậy rất phù hợp với cả ba điều kiện mà nàng đưa ra, tại chỉ còn lại có hy vọng cuối cùng.

      "Đồng Đồng, con thể bắt buộc người khác trở thành phụ thân của con."

      Nàng nhìn bé, chỉ thấy trong mắt bé tràn ngập ánh sáng ban mai, cực kỳ lộng lẫy lại cực kỳ lóa mắt, vui vẻ gật đầu:

      "Dạ. Mẫu thân, người ta có bắt buộc nha, con vừa , liền đồng ý ngay nha."

      Đứng trước cửa phòng, mấy nha hoàn bà tử đều thay đổi sắc mặt, cúi đầu, dám nhìn đại tiểu thư, sợ đại tiểu thư tức giận.

      Vãn Thanh sắc mặt xanh mét, muốn trực tiếp ngất , con vẫn cố chấp, trực tiếp gọi người đó là phụ thân, cái tên Đoan Mộc Lỗi này phải nhàm chán có việc gì làm , nghĩ liền mở miệng:

      "Con à? Chúng ta dù sao vẫn phải cho người ta cơ hội để suy nghĩ lại nha, nếu người ta hối hận làm thế nào đây?"

      Nàng vừa dứt lời, từ nơi xa truyền đến thanh trầm thấp từ tính:

      "Ai ta hối hận?"

      Hai mẹ con hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cạnh cửa màu đỏ được điêu khắc tuyệt đẹp có người dựa người vào.

      Dáng người cao lớn rắn rỏi, gương mặt tuấn mỹ cương nghị, mày kiếm chau lại, đôi mắt như vực sâu, khóe môi hơi nhếch lên, thong thả tùy ý nhìn hai mẹ con Vãn Thanh hai người tranh cãi ngoài cửa.

      Người con trai này phải Đoan Mộc Lỗi là người nào?

      Giờ phút này gương mặt tuấn tú lại nghiêm túc của có nửa phần vui đùa, làm cho người ta nhìn ra suy tính cái gì.

      tia sáng chiều cuối cùng cũng dần lui xuống phía chân trời, tia ánh sáng chiều chiếu vào toàn thân cao thấp của , lộ ra cỗ bí hiểm.

      Vãn Thanh trợn to mắt, có ý gì?

      Đoan Mộc Lỗi,

      trong Ngũ Đại Công Tử,

      Cháu đích tôn Trấn Quốc Công, biệt danh Liên Hoa công tử. Rất xem thường nữ nhân.

      Giờ phút này, thế nhưng lại tự nguyện làm cha của Đồng Đồng, điều này làm Vãn thanh nghi ngờ, nàng cũng tự mình đa tình.

      Cho rằng, người con trai này nhìn trúng nàng, hoặc là thương bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, thân ở trong trạch viện của nhà giàu sang phú quý, tin tưởng tên Đoan Mộc Lỗi này phải là loại người chuyên thương hại người khác.

      Như vậy, giờ phút này hành động của là có ý gì?

      "Ra là Đoan Mộc thế tử."

      Vãn Thanh nở nụ cười, ý cười cũng đạt đến đuôi mắt, đứng thẳng lên dẫn bé cùng Hồi Tuyết vào.

      Trong phòng khách có tiểu nha hoàn thấp đèn lên, ngọn đèn nhu hòa, chiếu khắp phòng, Vãn Thanh đến chỗ ngồi, ý bảo Đoan Mộc Lỗi ngồi xuống.

      "Con ta khiến cho thế tử gia thêm phiền toái rồi, thỉnh thế tử gia thứ lỗi."

      Vãn Thanh thanh lộ ra khách khí, ai chủ ai khách phân ra ràng.

      Đoan Mộc Lỗi lơ đễnh, mày kiếm nhếch cao, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm cất dấu tìm tòi nghiên cứu. Kỳ thực cũng phải lòng muốn làm phụ thân của Đồng Đồng.

      Chẳng qua lúc đưa bé trở về phủ, biết bé là con của Thượng Quan Vãn Thanh, mới nhất thời nảy ra ý nghĩ như thế. muốn nhìn Thượng Quan Vãn Thanh phản ứng ra sao.

      Người con này giống như mang cái khăn che mặt, làm loại ý nghĩ muốn lột bỏ cái khăn che mặt đó ra, muốn nhìn xem bản chất chân chính của nàng.

      " , ta đồng ý làm phụ thân của bé."

      Đoan Mộc Lỗi hơi thở gấp tim đập mạnh. Rất bình tĩnh .

      Con ngươi đen nhánh luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này lại lên ít dịu dàng, Đồng Đồng là đứa đáng , quả làm người khác khỏi thương bé.

      Lại nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, mặt nàng tràn đầy ý cười, nhưng thần sắc lại lạnh lùng, làm cho người ta biết trong lòng nàng suy nghĩ gì.

      Người con này đơn giản, Đoan Mộc Lỗi khỏi càng ngày càng hiếu kỳ.

      Nàng rốt cuộc là loại người gì?

      Quyến rũ lại xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ giơ tay nhấc chân thanh lịch bức người. Những kẻ thô chi tục phấn căn bản sánh bằng nàng.

      gương mặt nàng, vĩnh viễn lộ vẻ trong sáng tràn đầy ý cười, làm cho người ta khó lòng phòng bị, lại chạm tới đáy lòng nàng, người con mê người như vậy mà Mộ Dung Dịch lại bỏ lỡ, biết … trong tương lai … hối hận .

      Đoan Mộc Lỗi tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, trong ánh mắt ý cười càng sâu.

      Vãn Thanh luôn luôn chú ý đến động tác của , thấy tâm tình của có vẻ như càng ngày càng tốt, hơn nữa khí lạnh lùng quanh thân rút ít.

      biết nghĩ tới điều gì mà vui vẻ như vậy?

      tính toán nên mở miệng như thế nào để cự tuyệt nam nhân này, nàng mặc kệ mưu gì, nàng biết nam nhân này phải lòng muốn làm cha của Đồng Đồng, mà nàng cho phép bất luận kẻ nào tổn thương tới con trai của nàng.

      Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, giọng vui mừng của Đồng Đồng lại vang lên.

      "Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nghe chưa? Phụ thân đồng ý, đồng ý, phải Đồng Đồng bắt buộc nha."

      Đồng Đồng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Vãn Thanh, khiến cho nàng muốn lời cự tuyệt lại nuốt trở vào, nhìn bé, nhất thời biết phải mở lời như thế nào, Đồng Đồng còn vui mừng tự tin .

      "Mẫu thân, phụ thân phải rất tuấn tú sao?"

      Vãn Thanh chăm chú nhìn Đoan Mộc Lỗi, thể phủ nhận, nam tử này quả đủ tuấn tú, gương mặt của thuộc loại cương nghị rất có cá tính, giữa lông mày mang theo khí khái hùng bức người, giơ tay nhấc chân lại thêm mười phần quý khí.

      *Quý khí: khí thế của người có địa vị cao quý.

      "Con hỏi qua phụ thân, gia thế của vô cùng tốt nha, tại lại tự nguyện làm phụ thân của con nha."

      Đồng Đồng càng càng hưng phấn, bé hoàn thành được những điều kiện mà mẫu thân đưa ra, điều nào cũng đều làm được, mẫu thân cũng nên thực lời hứa của mẹ .

      Lời của con khiến cho Vãn Thanh đổ đầu mồ hôi lạnh, sớm biết như vậy nên thêm nhiều điều kiện hơn.

      lẽ bây giờ nàng đành cắn răng cam chịu sao?

      Cục diện trước mắt làm thế nào giải quyết đây?

      Nàng cùng con luôn là làm, chẳng lẽ muốn lật lọng, được. Ngước mắt nhìn về phía Hồi Tuyết, Hồi Tuyết cũng nhìn nàng, hai người nhất thời biết làm sao.

      Đoan Mộc Lỗi nhìn Vãn Thanh hơi hơi biến sắc, khỏi nhất thời hứng thú, khóe môi hơi lộ ra ý cười, hướng Đồng Đồng bên cạnh Vãn Thanh mở miệng.

      "Đồng Đồng, lại đây với phụ thân nào, mẫu thân con nếu đáp ứng con, tất nhiên được làm được."

      Trong phòng khách, Thượng Quan đồng hoan hô tiếng, bay thẳng vào trong lòng Đoan Mộc Lỗi, ôm lấy cánh tay , giống như chú cún con gật đầu:

      "Dạ. Đúng vậy đó nha, mẫu thân luôn luôn lời giữ lời. Chúng ta còn kéo ngón cái tuyên thề nữa nha, giữ lời biến thành con chó ."

      Đoan Mộc Lỗi nghe xong, nha tiếng dài, nâng đôi mắt thắm thiết cố tình nghiêng mắt nhìn Vãn Thanh.

      Trong lúc đó liền chính diện nhìn thấy ánh mắt Vãn Thanh hung hăng ai oán liếc cái, có chút thở gấp, càng nhiều hơn chính là biết phải làm thế nào.

      Đoan Mộc Lỗi bỗng nhiên phát việc vô cùng quan trọng. Làm người, ai cũng đều có điểm yếu, nguyên lai điểm yếu của Thượng Quan Vãn Thanh chính là con trai của nàng, khỏi vì bản thân mình phát ra điều này mà vui vẻ thôi.

      Vãn Thanh cố gắng bình tĩnh mà cười, trong mắt là cáu giận, trừng mắt liếc Đoan Mộc Lỗi. Nghe hình như có nhiều điều quả rất là khả nghi, may mắn trong phòng khách chỉ có ba người bọn họ.

      Nếu để cho hạ nhân nghe được, biết xảy ra chuyện gì, nhướng mày liền có chủ ý, khẽ vươn tay đè xuống ngực của mình, Hồi Tuyết vốn là người cực kì thông minh, lập tức khẩn trương cúi người kêu lên.

      "Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy? làm sao vậy nè?"

      Hồi Tuyết kêu lên, khiến Đoan Mộc Lỗi cùng Đồng Đồng nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh đèn, vẻ mặt Vãn Thanh trắng bệch, thở phì phò có vẻ như ngã bệnh.

      Mẫu thân ngã bệnh, Đồng Đồng ý nghĩ vừa thoáng qua, nơi nào còn để ý đến Đoan Mộc Lỗi, chạy vội qua, ôm cổ Vãn Thanh, khẩn trương khủng hoảng kêu lên.

      "Mẫu thân, mẫu thân, mẹ làm sao vậy?"
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 40: Chọn Mặc Viêm

      Trong phòng khách, Đồng Đồng gương mặt lo lắng, bởi vì hoảng sợ, lại quên mất chuyện mình là dược sư, chỉ lo lắng khẩn trương nhìn Vãn Thanh, Hồi Tuyết mở miệng:

      "Tiểu công tử, ngày hôm nay ta cùng với tiểu thư ra ngoài phố dạo vòng, tiểu thư đầu có chút đau, có thể là bị trúng gió rồi, nghỉ ngơi chút có chuyện gì đâu."

      "Có phải ?"

      Đồng Đồng lo lắng mở to mắt, tuy rằng bé bình thường rất thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa người bé nhất là Vãn Thanh, chỉ cần việc liên quan tới Vãn Thanh, rối loạn ngay.

      Lúc này bé quên chuyện muốn nhận thức phụ thân, Vãn Thanh nhìn lực chú ý của bé bị dời , trong lòng cuối cùng thở dài nhõm hơi.

      Muốn mở miệng kêu Hồi Tuyết đỡ mình vào, đáng tiếc nàng còn chưa kịp mở miệng, cái tên nhiều chuyện Đoan Mộc Lỗi tới, chân thành mở miệng.

      "Thượng Quan tiểu thư bị bệnh sao, như vậy có thể để tại hạ xem bệnh cho Thượng Quan tiểu thư được ?"

      Vãn Thanh ngước mắt, ràng nhìn thấy tia bỡn cợt trong đôi mắt gian xảo của , trong lòng biết biết nàng giả bộ, khỏi ngước lên trợn mắt nhìn , quay mặt muốn cự tuyệt, ai ngờ Đồng Đồng mở miệng hỏi:

      "Phụ thân, cha cũng biết y thuật sao?"

      "Ừ, có chút, nhưng cũng đủ để chữa trị cho mẫu thân của con thôi."

      Đoan Mộc Lỗi khóe môi lộ ra ý cười, kỳ thực có biết y thuật đâu, chẳng qua nhìn thấy Vãn Thanh giả dạng như vậy. Bỗng nhiên nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng mà thôi, tin tưởng nàng này để cho bắt mạch.

      Quả nhiên, Đoan Mộc Lỗi tiếng vừa dứt, Vãn Thanh liền đỡ lấy đầu, kinh hoảng chút, nhàn nhạt mở miệng:

      "Làm phiền Đoan Mộc công tử, người tới là khách, làm sao có thể làm phiền được, lúc này ta đỡ hơn nhiều rồi. Đợi lát nữa chỉ cần nghỉ ngơi chút, chắc là có chuyện gì nữa đâu."

      Vãn Thanh vừa dứt lời, Đồng Đồng lập tức kháng nghị:

      "Mẫu thân, mẹ là đau đầu đó, hãy để cho phụ thân xem bệnh , để phụ thân xem nha, con năng nỉ đó."

      Đoan Mộc Lỗi.

      Người có biệt danh Liên Hoa công tử, luôn luôn xem thường nhất đó chính là nữ tử, lãnh tâm lãnh tình.

      Nhưng khi gặp được hai mẹ con Vãn Thanh, liền tăng tò mò cùng hứng thú của đối với hai người, giờ phút này theo bản năng phối hợp với Đồng Đồng, xoay người nhìn Vãn Thanh, nhịn xuống ý cười, bình tĩnh thản nhiên mở miệng.

      "Ừ, nếu mà Đồng Đồng như vậy, liền để cho ta tới xem bệnh cho ngươi thử xem."

      Vãn Thanh sao lại biết tên nam nhân đáng ghét này là cố ý kia chứ, con ngươi sâu như đầm nước kia ràng là lóe lên tia xảo quyệt, khóe môi nhàng mấp máy ý bảo, xem ngươi làm sao mà giả dạng tiếp?

      Trong lòng Vãn Thanh cáu giận thôi, lấy mắt trừng Đoan Mộc Lỗi. muốn cho cái con người này cái tát tai, nhưng mà sử dụng bạo lực ở trước mặt con trai tốt, cho nên chỉ đành phải tưởng tượng ra vậy, vẻ mặt tươi cười .

      "Đồng Đồng, mẫu thân sao."

      Hồi Tuyết vừa nhìn là biết, tiểu thư muốn để cho Đoan Mộc thế tử vạch trần, nên mở miệng :

      "Nếu tiểu thư sao, cũng thể làm Đoan Mộc thế tử phải phí tâm."

      "Mẫu thân?"

      Đồng Đồng lại lo lắng cho bệnh tình của Vãn Thanh, nháy mắt, nước mắt tràn ra tới bờ mi, gần như muốn khóc, Vãn Thanh khỏi mềm lòng, vươn tay kéo bé ôm vào lòng:

      "Đồng Đồng, mẫu thân có việc gì mà."

      Vãn Thanh xong, Đồng Đồng vẫn thương tâm như cũ:

      "Mẫu thân, mẹ để cho phụ thân khám thử xem, nếu có việc gì, Đồng Đồng mới yên tâm nha."

      Vãn Thanh có loại cảm giác tự khiêng đá đập chân mình. tại bé cứ nhất định là nàng bị bệnh, còn muốn để cho Đoan Mộc Lỗi khám bệnh mới yên tâm nữa chứ.

      Cái này phải gọi là gì đây vậy hả?

      Đứng kế bên, gương mặt Đoan Mộc Lỗi rất bình thản, tựa như việc này hoàn toàn cùng có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là khí mà thôi, chỉ cần đứng đó xem náo nhiệt là đủ.

      Vãn Thanh muốn cào nát cái bản mặt kia, trong phòng khách, nhất thời yên tĩnh tiếng động.

      Bỗng nhiên thanh mềm mại đột ngột vang lên:

      "Hì hì hì, các ngươi chơi trò gì ở trong này vậy?"

      người từ ngoài cửa nhanh chóng vọt vào bên trong, đứng dưới ánh đèn lấp lánh, dáng người cao lớn tao nhã như trúc, mái tóc đen như bầu trời bên ngoài kia, đôi mắt phượng cười hì hì hẹp dài mê người, mi cong nhàng phe phẩy.

      Nhưng mà gương mặt kia lại có vài phần tương tự với Đồng Đồng, phía sau còn có mấy nha hoàn theo sau vào, gương mặt bất an mở miệng.

      "Tiểu thư. Thế tử cứ như vậy mà xông vào, tụi nô tỳ ngăn được."

      Người tới dĩ nhiên là ngốc thế tử Hán Thành Vương Hạ Hầu Mặc viêm, Vãn Thanh chưa bao giờ nhìn thấy mà vui mừng đến như vậy, bình tĩnh vẫy tay lên tiếng:

      " xuống ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Trước cửa, mấy nha hoàn thở dài nhõm hơi lui ra ngoài.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn mọi người bên trong phòng khách đứng chung chỗ, lại truy hỏi:

      "Đồng Đồng, các ngươi làm gì vậy nha?"

      Đồng Đồng vừa nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm, liền vui vẻ ngay lập tức, vội vã muốn cùng chia sẻ niềm vui có cha.

      Rốt cục quên mất bệnh tình của mẫu thân, thẳng hướng đến trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, phen lôi kéo tay , giống như chú chim non líu ríu ngừng.

      "Mặc Viêm, ta có phụ thân rồi, ta có phụ thân rồi đó nha."

      vui vẻ của Đồng Đồng chút ảnh hưởng đến Hạ Hầu Mặc Viêm, khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, dường như có chút mờ mịt gương mặt tuấn mỹ, môi hơi cong lên, đỏ đỏ hồng hồng lộ ra dụ hoặc, vui nhìn Đồng Đồng.

      "Đồng Đồng, ngươi phải nhận thêm phụ thân sao? Vì sao nhận thức tiếp thu ta?"

      dứt lời, Đoan Mộc Lỗi nhịn được nhíu mày, hừ lạnh tiếng, tương đương khinh thường.

      Cái thằng ngu này vậy mà cũng dám cùng so sánh sao, có ai nguyện ý nhận thức thằng ngu làm phụ thân.

      Bất quá chỉ khẽ hừ cái, Hạ Hầu Mặc Viêm liền vui, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào , mắng:

      "Ngươi hừ cái gì mà hừ, ta còn chưa có cho phép Đồng Đồng nhận ngươi làm phụ thân đâu, ngươi mà cũng dám làm phụ thân của Đồng Đồng sao, tin hay ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."

      Hán Thành vương phủ ngốc thế tử,

      Đoan Mộc Lỗi tất nhiên là biết .

      Tuy rằng khinh thường , nhưng cũng muốn trêu chọc . Tốt xấu gì thân phận của vẫn rất tôn quý, hơn nữa toàn bộ người trong Sở kinh cũng biết.

      Đừng nhìn tên thế tử ngốc này mà khinh thường , Hán Thành Vương là cực sủng .

      Nếu mình cùng đánh nhau, phải tự tìm phiền toái sao?

      Cho nên Đoan Mộc Lỗi cũng lời nào, chỉ rảnh rang nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, giống như chế giễu .

      Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận la lên, quay đầu liền nhìn Đồng Đồng, bất mãn kêu lên.

      "Đồng Đồng, ngươi phải chúng ta là bạn tốt sao? Ta chán ghét cái tên này, nếu ngươi muốn nhận thức làm phụ thân, chúng ta liền tuyệt giao."

      Hạ Hầu Mặc Viêm xong, ngang ngược, kiêu ngạo ngửa đầu nhìn giữa trung, cái cằm duyên dáng hết lên 45o hết sức có cá tính. Mắt sáng trong như ngôi sao bầu trời đêm, hai tay ôm ngực, mang theo cỗ cuồng ngạo, còn nhân tiện thị uy liếc Đoan Mộc Lỗi cái.

      Ngồi giữa phòng khách, Vãn Thanh thở dài nhõm hơi, đối với Hạ Hầu Mặc Viêm cũng có ba phần hảo cảm.

      Mặc dù là người ngốc nghếch, nhưng việc ngốc nghếch đó rốt cuộc ở thời điểm mấu chốt cũng giúp nàng phen.

      quấn quít lấy nàng, Vãn Thanh chú ý đến động tĩnh trong phòng.

      Đoan Mộc Lỗi chăm chú nhìn Vãn Thanh, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nghĩ tới Đồng Đồng thế nhưng lại biết Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Lúc trước còn muốn nhận Hạ Hầu Mặc Viêm làm phụ thân, chắc là do Thượng Quan Vãn Thanh cản ngăn, lúc này lại tìm đến đầu mình. Trong lòng bỗng nhiên có chút chờ mong, Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm tuyệt giao hay còn muốn nhận thức làm phụ thân.

      Trong phòng khách, tầm mắt của mọi người đều rơi vào người Đồng Đồng, Đồng Đồng nghĩ tới xuất loại tình huống này, nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, cắn môi khuôn mặt khó xử.

      là rất thích Mặc Viêm nha, muốn cùng tuyệt giao đâu, Mặc Viêm đối với bé tốt lắm nha.

      Nhưng mà bé vất vả mới kiếm được người cha, bé muốn có phụ thân nha, vậy phải làm sao bây giờ? Đồng Đồng nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, cuối cùng nhìn Thượng Quan Vãn Thanh:

      "Mẫu thân?"

      Vãn Thanh nhàn nhạt cười, nhìn con:

      "Đồng Đồng, con cần phải biết. Con muốn cùng Mặc Viêm tuyệt giao sao?"

      Đồng Đồng lắc đầu, bé muốn cùng Mặc Viêm tuyệt giao nha, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.

      "Mặc Viêm, chúng ta tuyệt giao được , về sau ngươi cùng phụ thân của ta giống nhau đều quan trọng với ta hết, được ?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Đồng Đồng mềm yếu xong, cúi đầu ngó bé cái, có vẻ như có chút động tâm, nhưng vừa nhấc mắt nhìn đến Đoan Mộc Lỗi kia liền thấy bộ dáng đáng ghét của , cao cao tại thượng, khỏi lại tức giận, kiên quyết lắc đầu:

      "Đồng Đồng, ngươi cần ta, … người bạn này, … ngươi cũng như những người khác, … khi dễ ta."

      Hạ Hầu Mặc Viêm thanh mang theo cỗ mềm mại, còn có chút giọng mũi, tương đối ủy khuất. Cách chuyện đáng thương, hai mắt chớp chớp, trong mắt mờ mịt mảnh, Đồng Đồng vừa thấy sớm mềm lòng, vội mở miệng:

      "Mặc Viêm, ngươi đừng khổ sở, ngươi đừng khổ sở nha, ta phải nha, ngươi là bạn thân ta nha, bạn thân tốt nhất nha."

      Vãn Thanh nhìn hình ảnh trước mắt, nhịn được có tia thoải mái.

      Là người đều có thiên tính, luôn đồng tình với kẻ yếu và những vật đáng . Hạ Hầu Mặc Viêm là người ngốc nghếch, lại là chàng ngốc đáng đến như thế.

      Mà bé trời sinh tính tình thiện lương, làm sao có thể khi dễ đâu. Cho nên , kết quả lần này, Đoan Mộc Lỗi bị đánh bại bởi chàng ngốc đáng , nhìn thế nào cũng phải là cái loại người cần đồng tình thương hại của người khác.

      Đồng Đồng an ủi Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy thương tâm nữa, mới nhìn Đoan Mộc Lỗi, hơi có chút khổ sở mở miệng.

      "Phụ thân, thực xin lỗi, con thể nhận thức cha làm phụ thân, Đồng Đồng đáng thương nha, Mặc Viêm cũng đáng thương nha, là bạn tốt của con, cho nên tụi con thể nào tuyệt giao."
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 41: Đồng Đồng nhất, nhất chính là mẫu thân nha

      Trong phòng khách, gương mặt Đoan Mộc Lỗi có chút u, trong lòng chợt có cảm giác thất bại.

      Thân là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, từ đến lớn đều được người người ngưỡng mộ, nghĩ tới bây giờ lại bằng thằng ngu.

      Càng nghĩ càng sầu não, thậm chí còn cam lòng. Tuy rằng, lúc trước cũng có tính làm phụ thân của Đồng Đồng, nhưng cảm giác bị cự tuyệt này, mùi vị dễ chịu gì.

      Đoan Mộc Lỗi ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vãn Thanh.

      Chỉ thấy nữ nhân này lại khôi phục gương mặt quen thuộc, tao nhã lại lạnh lùng, mặt bao phủ tầng ánh sáng nhạt, khóe môi ra ý cười. Nhìn thấy Đoan Mộc Lỗi qua, liền nhàng đứng dậy, vẻ mặt hối tiếc mở miệng.

      "Đoan Mộc thế tử, ta xin lỗi. Đồng Đồng mang đến cho ngươi phiền toái lớn như vậy, thỉnh thứ lỗi, ta thay mặt bé xin lỗi ngươi."

      Thái độ của Vãn Thanh thành khẩn, dường như vì đem đến cho Đoan Mộc Lỗi phiền toái mà rất áy náy.

      Kỳ thực Đoan Mộc Lỗi trong lòng biết rất . Nữ nhân này, trong giờ phút này chắc hạnh phúc lắm, nàng rất hy vọng Đồng Đồng nhận thức làm cha phải.

      Điều này càng làm chút cảm giác cam lòng, chẳng lẽ , thân là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, nhận Đồng Đồng làm con, điều này thua thiệt lắm rồi.

      Vậy mà nữ nhân này lại muốn, nhưng cục diện trước mắt, phải muốn là được. Chỉ có thể thu lại đủ loại cảm xúc dâng trào lên trong lòng, trầm ổn mở miệng.

      " có chuyện gì đâu, ta vốn rất thích Đồng Đồng, khi như vậy, tại hạ đành cáo từ."

      "Ừ, làm phiền rồi "

      Vãn Thanh hành lễ cúi chào, nhìn Hồi Tuyết:

      "Hồi Tuyết, tiễn Đoan Mộc thế tử gia rời phủ."

      "Dạ, tiểu thư. Nô tì tuân lệnh."

      Hồi Tuyết đến trước mặt Đoan Mộc Lỗi, cung kính mời Đoan Mộc thế tử, Đoan Mộc Lỗi ôm quyền chào từ biệt ra ngoài. Lúc qua Đồng Đồng, ngồi xổm người xuống nhìn bé, nhàng mở miệng:

      "Đồng Đồng, ta rất thích con. Nếu nhớ ta, Trấn Quốc Công phủ tìm ta."

      "Được "

      Đồng Đồng gật đầu, trong lòng rất khó chịu, đưa mắt nhìn Đoan Mộc Lỗi ra ngoài.

      Đợi cho đến rồi, trong lòng bé cực kỳ đau lòng, thẳng đến bên người Vãn Thanh, đem đầu dựa sát vào trong lòng Vãn Thanh, nghẹn ngào mở miệng:

      "Mẫu thân, Đồng Đồng lại có phụ thân nữa rồi."

      Vãn Thanh vỗ của lưng của bé, trong lòng đau ê ẩm mở miệng dỗ bé:

      "Đồng Đồng có phụ thân, phải còn có mẫu thân sao? Còn có ông ngoại nè. tại lại có thêm Mặc Viêm nữa, Mặc Viêm phải cũng rất con sao?"

      Hồi Tuyết từ ngoài cửa vào, tiếp lời Vãn Thanh:

      "Còn có Trương bà bà, còn có ta nữa nha, mọi người chúng ta đều rất Đồng Đồng"

      Hạ Hầu Mặc Viêm đứng ở phòng khách, cũng theo:

      "Đúng, đúng, Đồng Đồng, còn có ta nha, còn có ta nữa nha? Ta rất là ngươi nha."

      Lúc này chú khỉ vàng Chiêu Chiêu cũng xông ra, liên tục chỉ chỉ vào mặt mình, đúng vậy nha, Đồng Đồng, còn có ta nữa nè, quên ta rồi sao?

      Đồng Đồng hít mũi cái, từ trong lòng Vãn Thanh ngẩng đầu lên. Nhìn mọi người, thấy mọi người đều nhìn bé. Tất cả mọi người đều bé hết nha, bỗng nhiên còn có cảm giác khổ sở nữa, dùng sức gật đầu:

      "Dạ, con còn có mẫu thân, còn có Chiêu Chiêu, còn có ông ngoại, còn có Mặc Viêm, Trương bà bà cùng Hồi Tuyết."

      Bé giơ từng ngón từng ngón tay ra đếm, Vãn Thanh mặt giãn ra, cười khẽ, kéo tay bé để xuống.

      "Được rồi, còn có rất nhiều người thích con nữa đó? Cho nên tại con có phải nên tiếp đón người bạn tốt nhất của con hay ?."

      Đồng Đồng nghe xong, liền nhớ tới Hạ Hầu Mặc Viêm ở đây, bay nhanh qua, kéo Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi xuống, cười tủm tỉm mở miệng:

      "Mặc Viêm, ngươi mau ngồi xuống, ngươi nhớ ta mới đến thăm ta phải ?"

      lớn hai người ngồi ở bên, giọng chuyện trò.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau liếc mắt cái, hoàn toàn thở dài nhõm hơi. Ngày hôm nay may mắn, Hạ Hầu Mặc Viêm đột nhiên xuất tại đây.

      Bằng , biết nên đối mặt với Đoan Mộc Lỗi như thế nào?

      Nam nhân kia đúng là đồ động kinh mà, cùng Liên Hoa công tử trong truyền thuyết đúng là giống nhau, biết muốn làm cái trò gì?

      Vãn Thanh nghĩ, ọt ọt bụng bỗng nhiên kêu lên, giằng co buổi tối, bụng đói, lập tức hướng ra phía ngoài phân phó.

      "Yên Nhiên, Thanh Lăng, đem bữa tối mang lên."

      "Dạ, tiểu thư"

      Hai người nha hoàn ở bên ngoài đáp lời, rất nhanh có mấy tiểu nha hoàn mỗi người bưng đĩa thức ăn vào, sắp xếp các món ăn chỉnh tề bàn tròn lớn giữa phòng, rồi lui ra ngoài.

      Vãn Thanh nhìn con cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, lên tiếng.

      "Đồng Đồng, Mặc Viêm, hai người các ngươi lại đây dùng bữa ."

      "Dạ, mẫu thân."

      "Dạ, tỷ tỷ."

      Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng, Vãn Thanh kinh ngạc. Hạ Hầu Mặc Viêm thế nhưng gọi nàng là tỷ tỷ, biết nên khóc hay nên cười, so tuổi tác lớn hơn nàng, nếu là tâm trí quả hơn nàng nhiều lắm.

      Nhưng mà Vãn Thanh kinh ngạc phải là cách xưng hô, mà là rất thân thiết, gương mặt là lẽ đương nhiên, xong còn hướng về phía nàng mỉm cười ngọt ngào.

      Hạ Hầu Mặc Viêm so với người bình thường rất ngây thơ. Hôm nay, lại ngoan vô cùng.

      Dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp rực rỡ như trời lúc chạng vạng, bất luận xem ở góc độ nào cũng đẹp tuyệt vời.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng bóng mịn màng búng ra nước, mi dài cong vút chớp chớp, mắt phượng hẹp dài. Trong mắt là ánh sáng rực rỡ trong sáng lại hồn nhiên, khóe môi lúc này đây hơi cong lên. Càng ra mấy phần mê người, lại càng quyến rũ.

      Vãn Thanh thở dài, cái tên Hạ Hầu Mặc Viêm này nếu phải bị ngốc nghếch, chắc chắn đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử được thiên hạ khen ngớt kia.

      dù là tướng mạo hay thân thế đều rất tốt. Điều duy nhất có, chính là đầu óc tốt mà thôi, nhưng mà so sánh với mấy kẻ có tâm cơ thâm trầm ở ngoài kia, Vãn Thanh lại cảm thấy rất sạch , đơn thuần.

      Nghĩ liền cười, gọi lớn hai người ngồi xuống dùng bữa, đối diện với bọn họ, nàng cần phải thận trọng đề phòng, hoàn toàn buông lỏng, gỡ xuống phòng bị.

      bàn ăn, Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng, hai người vừa ăn cơm vừa chuyện.

      "Đồng Đồng, ngươi rất có tình em, tìm ta làm phụ thân. Lại tìm người khác làm phụ thân. Hừ"

      Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận, quở trách Đồng Đồng.

      ngồi ăn, Vãn Thanh vừa ăn miếng, thiếu chút nữa chết nghẹn, ho khan vài tiếng. Cái tên Hạ Hầu Mặc Viêm này, chuyện qua sao bây giờ lại nhắc lại vậy, vừa dỗ bé xong. Nếu bé lại lên cơn bướng bỉnh phải làm sao đây?.

      Hơn nữa tưởng rằng làm cha là chuyện dễ dàng như vậy sao?

      Chuyện này liên quan đến danh tiết của nàng, phải lấy nàng mới có thể làm cha của Đồng Đồng, điều đó có biết ?

      Vãn Thanh thầm oán trong lòng, Hồi Tuyết nhanh rót chén nước đưa tới trong tay nàng. Vãn Thanh uống xong, nhìn bé. Thấy bé cười tủm tỉm cũng có để ở trong lòng, cuối cùng an tâm, tiếp tục ăn cơm.

      Đồng Đồng nghe Hạ Hầu Mặc Viêm chất vấn xong, cười giải thích:

      "Ây da, Mặc Viêm. Ngươi đừng nóng giận mà, giữa người huynh đệ là ngươi, và người phụ thân kia. phải ta chọn ngươi sao. Vì ngươi, ta đều cần phụ thân nha, cho nên lẽ ngươi đồng ý cùng ta làm huynh đệ tốt nữa sao?"

      Vãn Thanh nghe xong lời của con, vừa bực mình vừa buồn cười, bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Người này nghiêm túc nghĩ lát, có vẻ như thấy Đồng Đồng có lí, gật đầu:

      "Ừ, Đồng Đồng rất đúng, vậy sau này ta cần làm cha của ngươi, chúng ta làm huynh đệ tốt."

      "Tốt, Mặc Viêm thông minh."

      Đồng Đồng vuốt mông ngựa, đem Hạ Hầu Mặc Viêm quay vòng vòng, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm mặt mày hớn hở, tâm trạng Đồng Đồng cũng vui theo, chậm chạp mở miệng:

      "Mặc Viêm, lần sau nếu như ta lại tìm được người phụ thân khác nhất định trước cho ngươi biết ."

      "Ừ, được Nếu ta được, ngươi mới có thể nhận nha."

      Hạ Hầu Mặc Viêm đồng ý với quan điểm của Đồng Đồng, dùng sức gật đầu. lớn hai người xem như đạt thành hiệp nghị.

      Vãn Thanh hết chỗ rồi, giải thích nửa ngày, con còn muốn tìm phụ thân. Haiz, là chán nản quá , cũng muốn thêm điều gì.

      Ba người rất nhanh dùng xong bữa, sắc trời còn sớm, ngày mai bé còn phải đến trường nữa, Vãn Thanh nghĩ, liền nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng con.

      "Đồng Đồng, buổi sáng con còn phải đến trường, nên mẫu thân cho người đưa Mặc Viêm trở về phủ được ? Sau đó con hãy ngủ ngoan, nha?"

      "Dạ."

      Đồng Đồng gật đầu, đứng lên, rửa mặt súc miệng, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:

      "Mặc Viêm, ngươi mau trở về , ngày mai ta đến tìm ngươi chơi."

      "Được, ngươi phải nhớ nha "

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa vừa ra ngoài, Hồi Tuyết nhanh chóng kêu người đưa thế tử Hán Thành Vương theo cửa sau ra ngoài.

      Trong phòng khách, cuối cùng cũng an tĩnh lại, nha hoàn vào lau dọn bàn sạch , Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết:

      "Ngươi xuống ăn chút gì , ta cùng Đồng Đồng trò chuyện chút."

      "Dạ."

      Hồi Tuyết lui xuống, Đồng Đồng ngồi đùi Vãn Thanh, Chiêu Chiêu nhu thuận làm tổ ở ghế dựa bên cạnh.

      "Mẫu thân, mẹ có phải hay , muốn để cho con tìm người cha?"

      Đồng Đồng đột nhiên hỏi, Vãn Thanh sửng sốt, nghĩ tới lại bị con đoán ra.

      Nhìn thấy trong mắt bé có tia thất vọng cùng mơ hồ, khỏi đau lòng, vốn lời vừa tới miệng liền nuốt trở vào, ôm con lắc đầu, thủ thỉ thù mở miệng:

      " phải mẫu thân đồng ý, mà Đoan Mộc Lỗi phải là người mà con, có thể tùy tiện nhận làm cha. "

      " là thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, thân phận tôn quý, hơn nữa nghe đồn có con. Con hãy nghĩ thử xem, nếu như con nhận , như vậy phải là con đoạt cha của người khác sao?."

      Vãn Thanh cười tủm tỉm cùng con chuyện, trong lòng hừ lạnh.

      Đoan Mộc Lỗi, ai bảo ngươi trêu chọc con ta, tại ta liền muốn làm thấp giá trị của ngươi trong lòng bé, để xem sau này Đồng Đồng còn tìm ngươi nữa ? Hừ.

      Vãn Thanh xong, sắc mặt Đồng Đồng tối sầm lại, đôi mắt lên tia hiểu , nha, tiếng, sau đó gảy gảy đầu mình, :

      "Nguyên lai là như vậy, khó trách mẫu thân vui."

      "Đồng Đồng nghĩ muốn đoạt cha của người ta nha. "

      "Lần sau nhất định hỏi ràng trước, sau đó mới nhận thức phụ thân."

      "Mẫu thân, mẹ thấy có được ?"

      Vãn Thanh muốn được, nhưng mà con dùng ánh mắt cún con tội nghiệp nhìn nàng. Chỉ đành phải cắn răng gật đầu.

      Hơn nữa nàng tin, chẳng lẽ còn có người quái thai thứ hai giống Đoan Mộc Lỗi hay sao?

      "Ừ, được chứ, chỉ cần Đồng Đồng vui vẻ mẫu thân cũng vui."

      Câu này ra là phát ra từ nội tâm, chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ là được rồi, nàng chính là thể nào nhìn được thấy con đau lòng.

      Vãn Thanh dứt lời, Đồng Đồng vô cùng vui vẻ, cười tủm tỉm lại gần Vãn Thanh, chụt chụt liền hôn lên hai má nàng, hoan hô tiếng.

      "Mẫu thân, mẹ tốt, Đồng Đồng mẹ nhất nha, Đồng Đồng nhất, nhất chính là mẫu thân nha."

      Vãn Thanh nhìn bé hạnh phúc như thế, trong lòng cũng thả lỏng bớt, ấm áp nhìn gương mặt như tranh vẽ của bé. Bây giờ ra cỗ khí phách hiên ngang.

      Khi bé trưởng thành tuyệt đối là mỹ nam tử quyến rũ chết người.

      Nhìn bộ dạng này của bé, Vãn Thanh tự chủ được nghĩ tới Hạ Hầu Mặc Viêm, cái tên thế tử ngốc nghếch này lúc chuyện giống con nít, đúng là có chút hơi hơi giống với Đồng Đồng mà, nghĩ tới khỏi bật cười.

      Ngoài cửa, bà vú đến: "Tiểu thư, sắc trời còn sớm, Đồng Đồng nên nghỉ ngơi, bằng buổi sáng ngày mai sợ dậy nổi."

      "Ừ, dẫn bé ngủ ."

      Vãn Thanh gật đầu, buông bé ra: "Đồng Đồng, nên ngủ rồi, ngoan ngoãn ngủ nha."

      "Mẫu thân, ngủ ngon "

      Đồng Đồng lại hôn Vãn Thanh, mới cảm thấy mỹ mãn ôm Chiêu Chiêu ra ngoài, vừa vừa hạnh phúc : "Chiêu Chiêu, chúng ta ngủ thôi."

      Ngọn đèn mờ nhạt, Vãn Thanh nhìn bóng dáng bé kia ra ngoài.Trong lòng đầy cảm động, bởi vì có tiểu bảo bối này, cuộc đời này của nàng mới viên mãn, nàng còn đơn nữa ...
      1900, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 42: Lưu Ly Các - Ngày bán đấu giá

      Trời càng tối, ánh trăng mọc đầu ngọn cây.

      Toàn bộ Thượng Quan phủ yên tĩnh tiếng động, tất cả mọi người chìm vào trong giấc ngủ. Chỉ trừ bỏ mấy bà tử gác đêm, thỉnh thoảng ngáp tới ngáp lui, tuần tra vòng vòng quanh viện của chủ nhân mình.

      Lan viện, lúc này nhưng lại truyền đến tiếng .

      Trong phòng, người ngồi người đứng.

      Nhị di nương uể oải dựa vào giường, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở bên cạnh bà ta, phía dưới là hai ba người nha hoàn cung kính đứng chờ phục vụ.

      Đứng giữa phòng chính là hai nha hoàn nhị đẳng bên Ngọc Trà Hiên, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, canh lúc đêm khuya yên tĩnh, mới dám lại đây báo cáo tình hình cho Nhị di nương.

      Bọn họ vốn nghĩ rằng.

      Nếu bọn họ được đại tiểu thư tín nhiệm thêm lần nữa, thèm làm người chạy tin của Nhị di nương.

      Nhưng mà, cho dù bọn họ có cố gắng đến như thế nào đại tiểu thư cũng tín nhiệm lại bọn họ, đừng đến trọng dụng bọn họ.

      Cho nên bọn họ lại quay đầu trở về lấy lòng Nhị di nương, nếu trợ giúp cho Nhị di nương lần nữa nắm lại quyền chưởng gia, hai người bọn họ trở thành đại công thần rồi.

      Đến lúc đó trong Thượng Quan phủ này, hai người bọn họ có thể diễu võ dương oai. như tại, cả ngày phải lo lắng đề phòng.

      "Bẩm di nương"

      "Ngày hôm nay, Đoan Mộc thế tử của Trấn Quốc công phủ tới Ngọc Trà Hiên"

      "Sau đó là thế tử của Hán Thành Vương phủ"

      "Hai người đó dường như có quen biết với đại tiểu thư, vị tiểu công tử kia còn muốn nhận thức Đoan Mộc thế tử làm phụ thân. "

      "Tụi nô tỳ tuy rằng luôn đứng chờ ở bên ngoài, tuy nhiên lại nghe được rất ràng, Đoan Mộc thế tử giống như muốn thừa nhận, chỉ là sau đó lại bị ngốc thế tử của Hán Thành vương phủ quấy rối, nên thành."

      Yên Nhiên xong, Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt trầm khó coi, quay đầu nhìn chằm chằm Nhị di nương.

      "Mẫu thân, mẹ nhìn xem cái con khốn kiếp kia, Làm sao nó lại quen biết với Đoan Mộc thế tử? "

      Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng ghen tị thôi, sắc mặt Nhị di nương cũng hơn gì.

      con tiện nhân tàn hoa bại liễu như nó, vậy mà lại được Đoan Mộc thế tử để mắt tới.

      Nam nhân này chẳng lẽ có mắt tròng sao?

      Còn có thằng ngu Hán Thành Vương phủ kia nữa.

      Dù thế nào cũng là người quyền cao chức trọng, làm sao lại cùng con đáng chết Thượng Quan Vãn Thanh kia ở chung chỗ kia chứ?

      Sắc mặt của hai ả lúc sáng lúc tối, nhất thời có thanh , Yên Nhiên cùng Thanh Lăng cả hai thấy chủ tử lời nào, cũng dám lên tiếng.

      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, lâu mới nghe được giọng Thượng Quan Tử Ngọc tức giận hung hăng hét lên:

      "Mẫu thân, mẹ con chết tiệt kia so với con ai đẹp hơn? Nó có xinh đẹp hơn so với con hay ? Mẹ trả lời thành cho con , Mẫu thân?"

      Nhị di nương nghe Thượng Quan Tử Ngọc hỏi, ngẩng đầu nhìn con cưng của mình, càng nhìn càng vừa lòng.

      "Con chết tiệt kia làm sao có thể xinh đẹp như con của mẹ được"

      "Ngọc nhi của mẹ tương lai là kim tôn là ngọc quý xa hoa, còn con Thượng Quan Vãn Thanh chỉ là người đàn bà dâm đãng, ai bị điên mới cưới con đó."

      "Đoan Mộc thế tử chỉ sợ là buồn chán quá nên mới đem hai mẹ con tụi nó làm thú vui nhất thời thôi. "

      " danh gia vọng tộc như vậy, con nghĩ thử xem, họ có thể thừa nhận con đàn bà dâm đãng như con Thượng Quan Vãn Thanh kia cùng cái thằng con hoang kêu là Đồng Đồng kia sao?"

      Nhị di nương xong, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng lập tức vuốt mông ngựa:

      "Nhị tiểu thư vốn là quốc sắc thiên hương"

      "Người bình thường sao có thể so được"

      "Đại tiểu thư tất nhiên là càng thể so bì được"

      "Huống chi ả ta còn có đứa con hoang."

      "Phi, chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi, muốn gả vào danh gia vọng tộc, ả ta nằm mơ giữa ban ngày."

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe những người này mỗi người câu xong. Trong lòng mới vui lên chút, mặt nổi lên ý cười, nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng liếc mắt cái :

      "Hai người các ngươi chỉ có cái đúng."

      Nhị di nương nhớ tới chuyện khác, lên tiếng :

      " nhiều ngày trôi qua, hai người các ngươi hãy chú ý Thượng Quan Vãn Thanh có động tĩnh gì hay ?"

      "Nếu có, dù chỉ là chút tình huống liền lại đây bẩm báo cho chúng ta ngay. Biết ?"

      "Nếu ta xoay mình được, ngày sau thể thiếu công lao của các ngươi."

      "Cảm ơn di nương, Cảm ơn di nương."

      Hai tiểu nha đầu dập đầu lời cảm ơn, Nhị di nương xong chuyện, cho bọn họ lui xuống, cẩn thận dặn dò:

      "Cẩn thận chút, đừng làm cho người khác phát ."

      "Dạ, tụi nô tỳ biết."

      Hai nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, còn có nha hoàn Hồng Vân.

      Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ.

      trong ngũ đại công tử của Sở kinh, Đoan Mộc Lỗi, vậy mà lại nguyện ý làm phụ thân của thằng con hoang kia.

      Trong lòng khỏi thầm đoán.

      Đoan Mộc Lỗi phải là người mà con kia muốn quyến rũ , càng nghĩ càng nổi trận lôi đình.

      Con chết tiệt kia nó làm sao lại có số mệnh tốt như vậy chứ. Đầu tiên là cùng Mộ Dung Dịch có hôn ước, vừa giải trừ xong. Bây giờ lại có quan hệ mờ ám với Đoan Mộc thế tử.

      "Mẫu thân, mẹ Đoan Mộc Lỗi thực nhìn trúng Thượng Quan Vãn Thanh ?"

      "Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ"

      "Sau lưng Đoan Mộc thế tử là cả đại gia tộc, đừng ưng ý con đó"

      "Cái hạng người có hành vi đồi phong bại tục như Thượng Quan Vãn Thanh, chính là chúng ta, Thượng Quan phủ đều chứa được nó, huống chi là Trấn Quốc Công phủ"

      "Mẹ , Đoan Mộc Lỗi chỉ là chơi đùa hai mẹ con của nó thôi."

      Trong phòng, Hồng Vân phối hợp với chủ tử của mình gật đầu phụ họa.

      "Đúng vậy, nô tì đồng ý với di nương"

      "Đoan Mộc thế tử là nhân trung long phượng, muốn kết hôn cũng phải là quý tộc hay hoàng tộc, làm sao có thể cưới đại tiểu thư"

      "Cho dù đại tiểu thư vẫn còn trong trắng, chỉ sợ muốn gả vào Trấn Quốc Công phủ cũng đều được, huống chi là tại."

      Nhị di nương nghe Hồng Vân xong, gật đầu đồng ý:

      "Tốt lắm, con nghỉ ngơi , mẫu thân phải trở về nghỉ ngơi."

      xong dẫn nha hoàn ra ngoài, Thượng Quan Tử Ngọc nằm ở giường cũng có lạc quan như mẫu thân của mình, có cảm giác, chuyện đơn giản như vậy.

      Nhưng mà tại muốn điều gì vẫn còn rất sớm, nằm im suy nghĩ suốt đêm.

      Mấy ngày sau, Vãn Thanh hề có động tĩnh gì, luôn ở trong Ngọc Trà Hiên, Thượng Quan Đồng vẫn đến trường học đều đều, dù động tĩnh cũng có.

      Vốn Vãn Thanh muốn xem Yên Nhiên cùng Thanh Lăng muốn làm cái gì. Nhưng hai ngày sau là ngày đấu giá, mọi việc phải chờ đến khi buổi đấu giá chấm dứt mới tính toán sổ sách với bọn họ được.

      Thượng Quan phủ bên này, trải qua mấy lần bị nàng liên tiếp chỉnh đốn. Bây giờ, từ mấy vị di nương, cho tới nô tài hạ nhân bên trong phủ, tất cả đều an phận tuân thủ nội quy, dám làm ra điều gì khác thường.

      Những kẻ hay lén lút uống rượu hay mấy bà tử thường xuyên tụ tập đánh bài cũng dám tái phạm. Toàn tâm toàn ý làm tròn công việc của từng người, để tránh lọt vào tai của đại tiểu thư.

      So với bên Ngọc Trà Hiên khá an ổn, Lan viện lại .

      Thỉnh thoảng có tin tức bẩm báo vào, khiến cho Nhị di nương kinh hãi run sợ.

      Nguyên lai là tám chưởng quầy bị sa thải muốn thầm gặp Nhị di nương, muốn ả cho bọn họ câu trả lời hợp lý.

      Nếu Nhị di nương gặp bọn họ, bọn họ gặp đại tiểu thư, đem mọi chuyện lúc trước Nhị di nương làm tiết lộ ra ngoài.

      Nhị di nương nghe vậy, vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ.

      Nếu truyền đến tai Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ sợ mấy cửa hàng trong tay bà cũng đừng mong muốn tồn tại tiếp.

      Cho nên liền nhanh chóng đáp ứng cầu của mấy người kia, chấp nhận thầm gặp tám người kia.

      Kết quả bị tám người đó làm đến đau đầu, kết quả ngậm đắng nuốt cay, chịu nổi đau cắt ruột cắt gan mà bồi thường cho mỗi người bọn họ trăm lượng bạc.

      Cuối cùng tự nhận là thần biết, quỷ hay đem tình ép xuống. Rốt cuộc cũng dàn xếp ổn thỏa.

      Sau khi trở lại Lan viện, vừa nghĩ đến việc vô duyên vô cớ mất trắng tám trăm lượng bạc, Nhị di nương sắc mặt trắng bệch, giống như ai lấy dao cắt từng lát thịt trong lòng bà từng miếng từng miếng .

      So với Nhị di nương thống khổ, Thượng Quan Tử Ngọc lại vui sướng thôi.

      Ả ta chỉ nghĩ đến ngày đấu giá gặp được Mộ Dung Dịch.

      Hai ngày này ả ta chỉ nghĩ đến việc làm kiểu tóc nào? Mặc quần áo gì? Phải mang trang sức gì để phù hợp?

      Nghĩ vòng vo, liền hi vọng nhanh chóng đến ngày đấu giá cho Mộ Dung Dịch kinh hỉ, khiến đáp ứng đến Thượng Quan phủ cầu hôn ả ta.

      Ngày bán đấu giá tại Lưu Ly Các cuối cùng tới.

      ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, sớm tinh mơ, Đồng Đồng học, Vãn Thanh vẫn như thường ngày chậm chạp rời giường, chuẩn bị rửa mặt súc miệng.

      Ngoài cửa, Thượng Quan Tử Ngọc tới, thanh giòn giã vang lên.

      "Yên Nhiên, đại tỷ còn chưa dậy sao?"

      Yên Nhiên cung kính bẩm báo:

      "Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư vừa thức dậy, còn chưa dùng điểm tâm sáng?"

      Trong phòng.

      Vãn Thanh nhanh chậm đánh giá người trong gương. Da trắng nõn nà, mi mỏng cong như lá liễu. Con ngươi sáng lấp lánh giống như ánh sao, ngủ đêm no giấc, đôi mắt mọng nước rực rỡ, sáng chói mắt giống như Trân Châu, mặt son phấn, hai má lại nổi lên màu hồng nhạt, điềm đạm, xinh đẹp.

      Hồi Tuyết chải tóc nàng theo kiểu Lưu Vân vừa giản dị lại quyến rũ, cài thêm cây trâm ngọc Lưu Tô, hai mắt chú ý quan sát, nhịn được tán thưởng.

      "Đại tiểu thư là xinh đẹp, so với mấy người thô chi tục phấn kia đẹp hơn biết bao nhiêu lần."

      thanh câu sau hơi cao, vì cho người bên ngoài nghe...
      1900thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :