1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 33: Nghi ngờ - Hoài nghi

      Trong phòng, Tiểu Tranh thanh giảm thấp xuống, giọng bẩm báo tình hình:

      "Nhị tiểu thư, nô tì tìm hiểu ràng, Mộ Dung công tử từ khi từ hôn về sau liền có xuất qua, nghe luôn luôn bận rộn công việc làm ăn của Mộ Dung gia. Nhưng mà theo tin tức mà nô tỳ tìm hiểu được, nghe ba ngày sau Lưu Ly Các bán đấu giá Lưu Ly phẩm, xuất ."

      "Lưu Ly Các?"

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc ngây ngẩn cả người, Lưu Ly Các là chỗ nào bọn họ hiểu rất .

      Chỉ mới xuất gần hai ba năm, chuyên bán đấu giá Lưu Ly phẩm, là những vật mà từ trước đến nay chưa từng thấy thấy qua.

      Vừa xuất là được toàn bộ những người có địa vị xã hội cùng những gia đình thượng lưu trong Sở kinh lấy đó làm dấu hiệu tượng trưng cho giàu có của họ, mỗi vật đều giá trị vạn lượng bạc.

      Người giống như bọn họ căn bản mua nổi, nhưng mà với thân phận địa vị của Mộ Dung gia, đừng là Lưu Ly Phẩm, mà muốn mua cả Lưu Ly Các cũng thành vấn đề .

      "Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc tội nghiệp nhìn Nhị di nương, nếu biết Mộ Dung Dịch xuất ở Lưu Ly Các, nàng tất nhiên là muốn Lưu Ly Các gặp Mộ Dung Dịch lần.

      Chỉ muốn gặp được .

      Nàng bất luận như thế nào cũng muốn phải cho nàng câu trả lời hợp lý, nhiều năm mến mộ chờ đợi như vậy, tại vất vả mới từ hôn được, nàng thể để cho chờ đợi của mình uổng công như vậy.

      Mộ Dung Dịch, nếu chịu cưới nàng, nàng tuyệt đối bỏ qua dễ dàng chuyện này đâu.

      Đôi mắt Thượng Quan Tử Ngọc chợt lóe lên lệ khí, bất luận như thế nào nàng đều phải gả vào Mộ Dung gia. Bằng , phải bị Thượng Quan Vãn Thanh chèn ép đến chết sao.

      Nhị di nương thấy ánh mắt của con lên vẻ đau thương, biết nàng muốn làm cái gì, vươn tay nắm tay Thượng Quan Tử Ngọc, thở dài tiếng.

      "Ngọc nhi, mẫu thân biết con muốn Lưu Ly Các, muốn vào cửa Lưu Ly Các phải tốn trăm lượng bạc, chuyện ấy mẫu thân vẫn lo được. Nhưng con chỉ là thứ nữ với thân phận đó con còn muốn nơi nào, chỉ gặp phải người khác cười nhạo mà thôi, Mộ Dung Dịch chắc chắn coi thường con".

      Thượng Quan Tử Ngọc chợt ngẩn ra, nhất thời phản ứng, nàng biết mẫu thân rất đúng.

      Tuy rằng Kim Hạ quốc rất thoáng, các kiện được tổ chức nơi công cộng, cũng có hạn chế nam nữ đồng thời xuất .

      Nhưng những người đến Lưu Ly Các toàn là các vương công quý tộc, mà thân phận nàng chỉ là thứ nữ.

      đến những nơi như vậy, dễ nghe chút là muốn quyến rũ những thiếu gia có tiền, khó nghe chút nàng là người biết hổ thẹn, biết xấu hổ.

      kiện kia mặc dù cũng có nữ tử tham gia, nhưng đều là con vợ cả chính thất , thân phận cao quý thua nam tử, tự nhiên là có gì đáng ngại.

      Trong phòng an tĩnh lại, nhất thời có thanh , Thượng Quan Tử Ngọc mặt tràn đầy thất vọng, trong ánh mắt là lo âu cùng đau lòng. Đây chính cơ hội tốt.

      Nếu gặp được Mộ Dung Dịch, nàng phải làm thế nào đây? Với thân phận tại của nàng, căn bản thể gặp được người kia.

      Lúc này Tiểu Tranh, thấy xong liền muốn hiến kế.

      "Di nương, nô tì có chủ ý biết là có thể làm được hay ?".

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc thất vọng, trong mắt liền ra ít ánh sáng, nâng đầu ý bảo nàng mở miệng.

      Tiểu Tranh mở miệng :

      "Di nương quên lão gia từng qua, rất thích Lưu Ly phẩm sao?"

      "Ừ, lão gia quả rất thích, chỉ là với điều kiện nhà chúng ta thể mua những vật cao sang như vậy."

      Nhị di nương gật đầu, biết Tiểu Tranh ra chuyện này làm gì. Cho dù là lão thái thái bên kia cũng dễ dàng bỏ tiền túi, mua Lưu Ly phẩm có giá trị vạn lượng, huống chi là lão gia bên này. Tuy rằng muốn, nhưng cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi.

      Tiểu Tranh thấy Nhị di nương hiểu được ý của nàng, cười nhắc nhở:

      "Chẳng cần phải muốn mua cái vật đó, nhị tiểu thư có thể ở trước mặt đại tiểu thư nhắc tới chuyện này. "

      "Đại tiểu thư cùng lão gia cảm tình vô cùng tốt, chừng đến Lưu Ly Các, đến lúc đó nhị tiểu thư thừa cơ đưa ra lý lẽ muốn cùng đại tiểu thư cùng ."

      "Phải biết rằng, thân phận của đại tiểu thư là con vợ cả Thượng Quan phủ, nàng nếu tự nhiên là vấn đề gì , hơn nữa người ta muốn cũng đại tiểu thư, cùng nhị tiểu thư tự nhiên có quan hệ gì."

      Tiếng Tiểu Tranh vừa dứt, Thượng Quan Tử Ngọc lập tức gật đầu, lôi kéo tay Nhị di nương.

      "Mẫu thân, việc này có thể làm được nha, con tìm đại tỷ ngay bây giờ."

      Nàng ước gì lập tức nhìn thấy được Mộ Dung Dịch, muốn phải giải thích ngay lập tức, khi nào đến Thượng Quan phủ cầu hôn nàng.

      Bất quá Thượng Quan Tử Ngọc tiếng vừa dứt, Nhị di nương liền mở miệng ngăn cản:

      "Con đừng có bất ngờ mà qua đó, nó nghi ngờ, để ý đến con, nó bây giờ là người thông minh gian xảo, chúng ta phải cẩn thận chút."

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc từ giường nhảy dựng lên, nóng vội nhìn mẫu thân.
      Nhị di nương vươn tay vỗ vỗ vai nàng trấn an:

      "Con bình tĩnh chút , ngày mai buổi sáng qua Ngọc Trà Hiên chào hỏi chút, làm bộ lơ đãng ra chuyện này, xem nó có phản ứng gì, sau đó tính tiếp."

      Thượng Quan Tử Ngọc cắn môi, nghĩ nghĩ, tâm cam tình nguyện gật đầu đồng ý, lại nằm dài giường, trong lòng rốt cuộc cũng thể bình tĩnh.

      Chuyện này cứ quyết định như vậy, bên trong gian phòng an tĩnh lại, Tiểu Tranh nhớ tới chuyện khác đến, nhanh chóng bẩm báo.

      "Nhị di nương, lúc nô tỳ ở trong Mộ Dung phủ, còn nghe được chuyện khác, biết có nên hay ?"

      "Ngươi "

      Nhị di nương bởi vì Tiểu Tranh vừa mới hiến kế hay, tâm trạng vô cùng tốt, liền nhìn nha hoàn này thuận mắt nhiều lắm, giơ tay kêu nàng tiếp.

      Tiểu Tranh cẩn thận mở miệng bẩm báo:

      "Nô tì nghe đường cái có rất nhiều người bàn tán chuyện của đại tiểu thư."

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc nghe Tiểu Tranh xong, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, đắc ý mười phần:

      "Có phải về chuyện con chết tiệt đó biết xấu hổ, chưa cưới sinh con, còn có mặt mũi mà trở lại kinh hay ?."

      Tiểu Tranh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc có chút hồ đồ, liền thúc giục nàng nhanh chút, rốt cuộc là chuyện gì.

      "Tuy rằng rất nhiều người bàn tán chuyện đại tiểu thư chưa cưới sinh con".

      "Nhưng càng có nhiều người là đại tiểu thư sở dĩ chưa cưới sinh con, là vì trong phủ có di nương muốn hãm hại tiểu thư còn mẹ, muốn đoạt vị trí của nàng."

      "Cho nên đối với đại tiểu thư hạ độc thủ, khiến đại tiểu thư xảy ra chuyện còn trong sạch, phải sinh đứa bé. tại, ngay cả chuyện hôn bị Mộ Dung gia từ hôn, cũng bị bới móc này nọ, đa phần những người này đều đồng tình, thương xót đại tiểu thư ."

      "Cái gì?"

      Nhị di nương khó có thể tin thầm, sau đó kinh hãi đứng lên, ở trong bước qua lại:

      "Tại sao lại như vậy chứ? Những người đó vì sao như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà mình biết?"

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy dáng vẻ của mẫu thân, sợ bà tiết lộ chuyện nên , phất tay cho Tiểu Tranh lui ra ngoài.

      Đợi cho đến khi bên trong phòng còn ai, Thượng Quan Tử Ngọc mới mở miệng khuyên:

      "Mẫu thân, mẹ khẩn trương cái gì? Lại ai biết chuyện đó, trong phủ này di nương phải chỉ có mình mẹ, mẹ sợ cái gì, đừng tự hù dọa bản thân."

      "Đến tột cùng là người nào phát tán tin đồn như vậy? phải là có ai đó biết chuyện gì ?”.

      Nhị di nương tức giận hung hăng dậm chân, sau đó hoài nghi mở miệng:

      " phải là do con Thượng Quan Vãn Thanh kia làm ra ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu, đồng ý lời của mẫu thân:

      "Nếu như nó biết, mẹ con mình còn sống yên thân trong phủ sao? Cho nên mẹ đừng tự hù dọa mình. Còn những lời đồn đãi ngoài đường, có lẽ là chỉ là vài kẻ vô công rỗi nghề có việc gì làm tung ra mà thôi”.

      "Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng. Buổi sáng con qua bên đó vấn an chú ý động tĩnh của nó, nếu nó có động tĩnh gì, chuyện này phải do nó làm ra."

      "Nó có thể làm cho con nhìn ra sao?"

      Con chết tiệt kia rất cao thâm khó lường. Lúc nào cũng đều bày ra gương mặt dịu dàng mềm mại, luôn luôn mỉm cười tủm tỉm làm cho người ta nhìn ra nó suy nghĩ cái gì.

      Dựa vào tu vi của con nàng chỉ sợ là nhìn ra, nhưng mà trước mắt chỉ có thể bình tĩnh mà cùng nhau giải quyết vấn đề này.

      "Mẹ kêu Yên Nhiên cùng Thanh Lăng chú ý xem, con Thượng Quan Vãn Thanh kia có động tĩnh gì ?."
      thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 34: Thúc tu

      Lan viện.

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc bàn bạc xong tình, liền bình tĩnh lại, dám lại tùy tiện có thêm động tĩnh gì.

      Nhị di nương bị hạ lệnh cấm túc, trong khoảng thời gian ngắn bà dám ra khỏi cửa, tại bị móc ba tháng tiền tiêu vặt, nếu như lại xảy ra chuyện gì, biết bị trừ bao nhiêu tiền nữa đâu?

      Tuy rằng bà thiếu chút tiền tiêu vặt kia, nhưng thử hỏi ai mà xót.

      Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh dùng thời gian nửa ngày, chỉnh sửa lại nhân của mười cửa hàng còn lại kia sao cho hợp lý, còn tra ra được có mấy cửa hàng khả nghi.

      Tới lúc trời chạng vạng tối mới chỉnh sửa hoàn tất mọi việc, mười cửa hàng này vẫn giữ nguyên người quản lý.

      Chẳng qua căn cứ sở trường của từng người, trải qua suy nghĩ đắn đo rồi mới điều chỉnh.

      Về phần tám người quản lý của tám cửa hàng bị đóng cửa kia, nàng tra xét rất kỹ, nàng làm sao lại để cho loại người lòng tham đáy này có cơ hội ngoi lên, lúc trước kêu bọn họ làm bản tóm tắt lý lịch cùng bản báo cáo là có nguyên nhân.

      Thứ nhất, vừa để cho bọn họ viết ra những người thường lui tới làm ăn với cửa hàng, vừa hay để cho nàng tra ra người khả nghi.

      Thứ hai, tám người chưởng quầy kia, làm sao cùng người đứng phía sau màn náo loạn. Lúc trước bọn họ đoạt được món lợi , lấy điều kiện năm được hai năm tiền công của nàng đem ra so sánh, chỉ sợ ít hơn nhiều, bọ họ chắc chắn để cho người đứng phía sau an ổn.

      Vãn Thanh khóe môi lộ ra ý cười, hài lòng buông bản báo cáo ra, Hồi Tuyết dâng trà đưa tới trong tay nàng, nhìn nàng cười vui vẻ, biết chuyện chuyển biến tốt.

      "Tiểu thư, mọi việc hoàn thành?"

      "Ừ, sai biệt lắm."

      Vãn Thanh gật đầu, nhấp vài ngụm trà, liền buông ly trà xuống, sửa sang lại chút tư liệu, đưa cho Hồi Tuyết dặn dò:

      "Đưa cho Trương quản gia, dựa theo y như trong này tiến hành điều chỉnh."

      "Dạ, nô tì làm ngay "

      Hồi Tuyết cung kính gật đầu, tiếp nhận tài liệu trong tay Vãn Thanh, xoay người ra ngoài, tự mình đưa cho Trương quản gia.

      Nàng hy vọng việc này xảy ra vấn đề gì, những việc quan trọng này phải đích thân nàng làm mới yên tâm, nhất định phải trọn vẹn, phải làm tốt.

      Trong phòng, Vãn Thanh đứng dậy hoạt động gân cốt, ngồi hơn nửa ngày, xương cốt cũng có chút cứng ngắc, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng từ bên ngoài vào, cười tủm tỉm xin chỉ thị:

      "Tiểu thư, trời còn sớm, muốn gọi người đem bữa tối lên ?"

      Vãn Thanh ngẩng đầu theo song cửa sổ nhìn ra ngoài, trời quả nhiên tối. nghĩ tới cả ngày bất tri bất giác liền trôi qua, mà nàng bởi vì có việc, ngược lại cũng có quan tâm đến chuyện của bé, thời gian này bé chắc trở về rồi.

      Nàng vừa suy nghĩ xong, liền nghe được ngoài cửa phòng vang lên thanh giống như tiếng hót của chim sơn ca.

      "Mẫu thân, mẫu thân, con trở về, con trở về rồi nè."

      người khỉ liền từ bên ngoài chạy nhanh vào, lao thẳng vào trong lòng Vãn Thanh, đối với nàng vừa làm nũng lại vừa hôn hôn hai má của nàng. Trong ngày gặp nàng, Đồng Đồng có vẻ như rất nhớ nàng, nên vừa về đến nhà mới thân thiết giống như vậy.

      Vãn Thanh bế bé quay vòng, lại ôm Chiêu Chiêu quay vòng, bằng con khỉ này chịu thua, nhất định giận dỗi.

      Trong phòng tràn đầy tiếng cười của con nít cùng thanh của con khỉ, khí vui vẻ tràn ngập bốn phía, ba người vui đùa trong chốc lát mới an tĩnh lại, mặt Đồng Đồng toàn là mồ hôi, Vãn Thanh ngồi xổm người xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi mặt cho bé, bên ôn nhu hỏi chuyện ở trong học đường.

      "Đồng Đồng, hôm nay ở trong học đường học được cái gì? Có gặp được sư phụ ?"

      Đồng Đồng dùng sức gật đầu:

      "Mẫu thân, con gặp được sư phụ nha, hôm nay là đích thân sư phụ dạy con đó, ông về sau mỗi ngày bớt chút thời gian ra dạy riêng cho con, trừ luyện võ, phần lớn thời gian là học luyện đan?"

      Vãn Thanh nghe bé , hài lòng gật đầu, ngẩng đầu nhìn bà vú Trương thị từ phía ngoài cửa vào:

      "Cực cho vú rồi, vú hãy xuống dùng cơm trước, đợi lát nữa rồi tới chăm sóc bé."

      "Dạ, nô tì lui xuống trước."

      Bà vú gật đầu lui ra ngoài, Vãn Thanh nắm tay của con trai đứng thẳng lên, nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng:

      "Bữa tối dọn xong rồi?."

      "Dạ "

      Hai người lui ra ngoài chuẩn bị bữa tối, Vãn Thanh tay bế bé, tay kia bế Chiêu Chiêu, cùng nhau ra ngoài.

      Hồi Tuyết vào, nhìn đến tổ hợp quái lạ kia, lại nhìn điệu bộ bám dính người của bé, nhịn được cười ra tiếng.

      "Tiểu công tử, thế nào mà mới ngày gặp tiểu thư, liền thành như vậy rồi."

      "Dạ, con chẳng những nhớ mẫu thân, còn nhớ Hồi Tuyết nữa."

      Hồi Tuyết mặt lập tức cười tươi hơn hoa, tiểu tử này đối với người bé thương miệng ngọt xớt, làm sao lại có ai thích bé cơ chứ:

      "Dì cũng nhớ Đồng Đồng ."

      Hồi Tuyết xong, con khỉ kia liền nhảy lên, giơ hai tay lên, muốn còn có nó nữa nha, khiến mấy người trong phòng đồng thời nở nụ cười, Hồi Tuyết khẽ vươn tay bế Chiêu Chiêu ra ngoài:

      "Ừ, còn có ngươi, nhớ ra người rồi, hầu tinh."

      Ngoài cửa hai nha hoàn Hỉ nhi cùng Phúc nhi chờ, gặp các chủ tử ra, cùng nhau theo phía sau hướng phòng khách mà .

      Đợi cho các nàng vào, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng sai người đem bữa tối dọn lên thỏa đáng, vừa nhìn thấy tiểu thư cùng tiểu chủ tử xuất , mấy người nha hoàn cúi người khụy gối hành lễ:

      "Đại tiểu thư."

      "Ừ, đều xuống ."

      Vãn Thanh vẫy tay cho người hầu lui xuống hết, thời điểm dùng bữa, nàng cần người phục vụ, có Hồi Tuyết ở bên cạnh chia thức ăn là được, đám người Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đồng loạt lui ra ngoài.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh cùng con ngồi xuống dùng bữa, Hồi Tuyết ở bên phục vụ cho mẹ con hai người, bởi vì biết sở thích ăn uống của hai người, nên rất dễ phân chia đồ ăn.

      Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa ăn vừa chuyện phiếm.

      "Mẫu thân, mẹ biết đâu, sư phụ rất tốt nha"

      " ?"

      Nghe được con như thế, Vãn Thanh trong lòng vui mừng, xem ra Tào trưởng lão cũng là người có nghĩa khí, là lòng muốn dạy bé, Vãn Thanh quên nhắc nhở bé:

      "Đồng Đồng, Tào trưởng lão nhưng là trưởng bối là người đức cao vọng trọng trong Thượng Quan phủ, nên con nhất định phải nghiêm túc học tập những điều mà sư phụ dạy con. Mặt khác, nhất định phải tôn trọng sư phụ, nghe lời của sư phụ, ngàn vạn lần thể chọc sư phụ tức giận, biết ?"

      Đồng Đồng gật đầu:

      "Mẫu thân, con biết, con nghe lời của sư phụ, cũng nghiêm túc học tập"

      "Được rồi, vậy mẹ cũng an tâm."

      Vãn Thanh là yên tâm, nàng vốn lo lắng Tào trưởng lão để người khác dạy bé, mà bé là người dễ dàng tiếp xúc.

      Nếu bé có cảm tình với người dạy bé, bé căn bản là học vào. Bây giờ nghe là đích thân Tào trưởng lão dạy bé, nàng cũng yên tâm phần nào, nghĩ vậy trong lòng Vãn Thanh liền có tính toán, nhìn Hồi Tuyết.

      "Hồi Tuyết, mấy rương đồ cưới mà em mang về có vật gì đáng giá ?"

      Nàng vừa mở miệng, Hồi Tuyết liền biết nàng là muốn tặng đồ cho Tào trưởng lão.

      Vốn bái sư hẳn là phải có lễ vật, mà Tào trưởng lão cũng có để ý mấy chi tiết đó, tiểu thư cũng muốn đưa, lúc này nghe Đồng Đồng xong, nhất định là muốn đưa chút lễ vật để biểu đạt tâm ý.

      Nghĩ vậy, Hồi Tuyết đề nghị.

      "Tiểu thư, nếu là tặng đồ, chỉ sợ Tào trưởng lão hiếm lạ mấy vật tầm thường này, hay là tặng Lưu Ly phẩm , vật này tại chẳng những quý hiếm ở Sở kinh, mà ở Long Phiên, hay Hiên Viên cùng mấy nước khác cũng đều là vật trân quý, chúng ta đưa qua, Tào trưởng lão nhất định thích."

      Vãn Thanh nghe xong gật đầu, nàng ra quên việc này, Lưu Ly phẩm là nàng tự mình chế tạo ra, cho nên thường quên mất, cho nó trở thành vật tầm thường, những đồ vật quên này là vật mà các nhân vật có tiếng trong Sở kinh thích nhất.

      "Được, ta nhớ được dưới đáy hòm có cái chén Lưu Ly, em hãy gói kỹ rồi giao cho Đồng Đồng."

      "Dạ, tiểu thư "

      Hồi Tuyết gật đầu, Vãn Thanh nhìn bé:

      "Đồng Đồng, bởi vì Tào trưởng lão tận tâm tận lực mà dạy con, lại thương con, nên mẹ muốn tặng cho Tào trưởng lão món lễ vật, ngày mai con tự mình giao cho Tào trưởng lão, với ông ta, đây là thúc tu."

      Đồng Đồng tò mò chớp chớp mắt to, nghĩa từ đó là gì, xinh đẹp cực kỳ, thanh ngọt ngào vang lên.

      "Mẫu thân, cái gì gọi là thúc tu?"

      "Chính là lễ vật kính sư, là lễ vật thể cự tuyệt, chỉ cần thành ý, đây là quy củ bái sư, lúc trước mẫu thân quên đưa qua, nên ngày mai con đem đến cho Tào trưởng lão nha"

      "Dạ được "

      Đồng Đồng nghe , lập tức gật đầu, bé thích sư phụ nha, cho nên bé nguyện ý tặng quà cho sư phụ."

      Trong phòng khách, mẹ con hai người chuyện vui vẻ, rất nhanh dùng xong bữa, bà vú Trương thị vào, Vãn Thanh phân phó bà mang bé xuống rửa mặt súc miệng.

      Sau đó nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải đến trường, Đồng Đồng cùng Vãn Thanh lời chúc ngủ ngon xong liền lui xuống...
      thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 35: Sáu món Lưu Ly phẩm

      Sáng sớm ngày thứ hai, Vãn Thanh vẫn chưa rời giường, bé nhàng bước vào phòng nàng, vụng trộm hôn lên trán nàng cái.

      Sau đó chạy ra ngoài dùng bữa sáng.

      Hồi Tuyết đem món đồ dưới đáy hòm muốn móc meo chén Lưu Ly lấy ra, dùng hộp gấm đựng, giao cho Đồng Đồng mang đến học đường.

      giường, Vãn Thanh nhắm mắt khóe môi lộ ra nụ cười, trong lòng giống ánh mặt trời tỏa sáng, có bé, nàng mới có cảm giác được sống.

      Mặc dù có phu quân, nhưng cùng bé sống tiếp những ngày sau này là điều mà nàng ao ước từ kiếp trước, gia đình của riêng mình.

      Hồi Tuyết từ bên ngoài vào, thấy tiểu thư chớp chớp mí mắt, liền biết nàng tỉnh, ôn nhu mở miệng:

      "Tiểu thư, Đồng Đồng đến trường rồi."

      "Ừ, ta biết."

      Vãn Thanh mở to mắt, ngủ cả đêm đôi mắt vốn thâm u, nay lại trơn bóng, ánh mắt sáng long lanh, so với ngôi sao ban đêm còn muốn chói mắt hơn.

      Hồi Tuyết thở dài, chủ tử chính là viên dạ minh châu, cái tên Mộ Dung Dịch kia đúng là có phúc mà biết hưởng, biết trong tương lai nếu biết tất cả những điều này hối hận đến chết , vừa nghĩ vừa đến bên giường Vãn Thanh.

      "Tiểu thư, dậy thôi."

      "Ừ " Vãn Thanh gọn gàng rời giường, mặc quần áo xong, rửa mặt súc miệng, ra khỏi phòng.

      Hôm nay khí bên ngoài rất tốt, mây trôi bềnh bồng gió thổi hiu hiu, là ngày đẹp trời, Vãn Thanh híp lại mắt, hướng phòng khách đến, trong lòng tính toán có cần phải Lưu Ly Các chuyến ?

      Lại chỉ còn có hai ngày nữa đến ngày bán đấu giá Lưu Ly phẩm, lúc này cũng chỉ có sáu món Lưu Ly thành phẩm để đem ra bán đấu giá.

      Vật đầu tiên là bộ sáu ly trà , trong suốt tinh khiết, thân chén được khắc đóa hoa mẫu đơn nhìn xinh đẹp lả lướt, gọi là Linh Lung Bội.

      Vật thứ hai là cái bình hoa, toàn thân tì vết, cũng có bất kì vật trang trí nào bình, làm bình hoa hoàn toàn phản ứng với ánh sáng phát ra tia sáng mênh mang đồng nhất.

      Nếu có tia khúc xạ, mới phát điều chân chính kỳ diệu của nó, ánh sáng luôn luôn giao động xung quanh nó, gọi Thủy Từ.

      Vật thứ ba, là cặp mặt dây chuyền, hình trái tim, ở giữa khắc chữ, , có thể tách ra làm hai nửa, và có thể hợp lại thành , là vật dành cho các cặp tình nhân.

      Những vật trang sức dành cho các cặp tình nhân hoàn toàn chưa xuất ở thời đại này, nên Sở kinh căn bản có, đừng xem thường nó nho , chắc chắn khiến cho toàn quốc rung động vì nó, gọi Tình Nhân Trụy.

      Vật thứ tư, là cái gối Lưu Ly.

      Cái gối Lưu Ly này dựa theo từ cái ót cùng độ cong cột sống của cơ thể mà chế tạo nên, chính giữa còn có trộn lẫn băng Tuyết Liên, hòa tan cùng với dược liệu khác, giúp ngủ sâu giấc mộng mị, nâng cao tinh thần, cường thân ích thể, là trong sáu món Lưu Ly phẩm mà Vãn Thanh đắc ý nhất, gọi Dược Chẩm.

      Vật thứ năm.

      vòng tay Lưu Ly, đây là trang sức dành cho các , so với Trân Châu Phỉ Thúy còn quý hiếm hơn.

      Vòng tay này đeo tay tuyệt đẹp, nếu như phái nữ của các gia đình danh gia vọng tộc trong toàn Sở kinh này biết, chỉ sợ các nàng đều vứt Trân Châu Phỉ Thúy mà bất chấp tất cả để sở hữu vòng tay Lưu Ly này.

      Vật hiếm mới quý, vật này chẳng những giá trị liên thành còn sang trọng quý phái, hơn nữa còn tượng trưng cho thân phận địa vị. Trước mắt trong Sở kinh, dù là các phi tần trong cung, cũng ai có vật này, đây là món mắc nhất, gọi Ly Châu.

      Vật thứ sáu,

      cặp chén Lưu Ly, lớn giống nhau, chút khác nhau, hình dáng bên ngoài đều khắc hình hoa mai, kể cả số lượng cánh hoa cũng giống nhau, lộ ra hơi thở mát lạnh.

      Đến mùa hạ lấy chén này ra đựng nước ép hoa quả, hiệu quả rất tốt, nhưng mà chỉ sợ người mua về biết cách dùng, có ai dùng cái chén trị giá vạn lượng bạc đựng thức ăn, cặp chén này gọi là Liên Sinh Oản.

      Sáu món đồ Lưu Ly phẩm này là tâm huyết của Vãn Thanh.

      Từ khâu thiết kế, đến quá trình sản xuất, còn có điêu khắc, hao phí ít tinh thần và thể lực, mới hình thành sáu vật phẩm thượng đẳng này. Cho nên, lần này Vãn Thanh hi vọng buổi bán đấu giá có thể thành công.

      Lần bán đấu giá này, nàng biết được tin, trừ bỏ các nhân vật nổi tiếng của Kim Hạ quốc, nghe cả Long Phiên, Hiên Viên cùng các nước khác cũng đến, muốn đấu giá mua mấy món hàng lần này.

      Lúc này đây sàn đấu giá so với trước kia càng thêm kịch liệt, nên phải làm công tác chuẩn bị tốt.

      "Hồi Tuyết, tình hình bên kia đều tốt chứ?."

      Vãn Thanh hỏi Hồi Tuyết, nhìn mấy nha hoàn bà tử thành hàng đứng trước cửa phòng.

      Hồi Tuyết cung kính mở miệng: "Tiểu thư xin hãy yên tâm, có việc gì hết."

      Hai người chuyện, hiểu được ý của nhau, cũng nhắc tới chuyện của Lưu Ly Các, nên những người khác hiểu hai người chuyện gì.

      Hồi Tuyết xong cùng Vãn Thanh vào, bàn bày xong thức ăn sáng, Vãn Thanh tùy ý ăn chút, liền kêu Hồi Tuyết cũng cùng nhau ăn.

      Ngoài cửa, vang lên tiếng chuyện.

      "Đại tỷ dậy rồi sao?"

      Người tới chính là Thượng Quan Tử Ngọc, Vãn Thanh nhíu mày, khóe môi lộ ra ý cười.

      Thượng Quan Tử Ngọc này rất có tính nhẫn nại nha, mặt hôm qua bị đánh đến sưng phù, ràng là hận nàng. Nhưng lúc này lại tới nữa, xem ra nàng này thể coi thường.

      Quả vô lại, biết xấu hổ, mặt dày vô đối phải người bình thường có thể sánh bằng.

      thanh của Yên Nhiên vang lên:

      "Nhị tiểu thư, tiểu thư dùng bữa, để nô tì vào bẩm báo tiếng."

      Vãn Thanh nghe tiếng chuyện ngoài cửa, cũng cần Yên Nhiên tiến vào, trực tiếp trả lời: "Để nhị muội vào ."

      "Dạ " Yên Nhiên ở bên ngoài trả lời, mang Thượng Quan Tử Ngọc vào lại lui ra ngoài.

      Thượng Quan Tử Ngọc kính cẩn khom người hành lễ, mềm mại đáng mở miệng:

      "Gặp qua đại tỷ."

      "Ừ, đứng lên, ngồi xuống "

      Vãn Thanh gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, chỉ thấy vết cào mặt ả mờ dần ít, xem ra lưu lại vết sẹo, bằng nàng này chắc bình tĩnh như vậy.

      biết nàng ta lại tới đây làm gì?

      Ngày hôm qua lúc rời , nhìn thấy nàng ta tàn tạ như thế, nàng còn tưởng rằng nàng ta cả đời cũng dám vào Ngọc Trà Hiên, nghĩ tới cách đêm liền tới, nàng tin tưởng nàng ta tới đây chỉ để hỏi thăm nàng.

      "Vết thương mặt của Nhị muội có sao chứ."

      "Cảm ơn đại tỷ quan tâm, có chuyện gì, xức thuốc."

      Thượng Quan Tử Ngọc cười mở miệng , Vãn Thanh gật đầu có vẻ như yên tâm, hai người giờ phút này trông như đôi tỷ muội hạnh phúc.

      Người biết chuyện còn tưởng là chị em ruột thịt thương nhau đâu, Vãn Thanh diễn như vậy, là muốn nhìn chút xem Thượng Quan Tử Ngọc tới đây làm gì ?

      "Nhị muội mặt có thương tổn, về nghỉ ngơi trước , dưỡng thân thể cho tốt, lần sau rồi tới ngồi cũng sao."

      Vãn Thanh mới mở miệng, con mắt của Thượng Quan Tử Ngọc tối sầm lại, có chút tức giận, vội vàng mở miệng:

      "Muội muội có chuyện gì, cùng tỷ tỷ ngồi lát cũng là chuyện nên làm."

      Vãn Thanh vừa nhìn hiểu, Thượng Quan Tử Ngọc quả nhiên có việc, lên tiếng nữa, an tĩnh ngồi nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

      Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy ánh mắt của Vãn Thanh, có chút được tự nhiên, có vẻ giống như có điều gì có thể gạt được nàng, vươn tay vuốt tóc, giọng cố gắng tỏ ra bình thản.

      "Đại tỷ luôn luôn ở trong phủ có phải rất buồn chán hay ?"

      Vãn Thanh dựa theo lời của nàng mà trả lời:

      "Ừ, quả buồn chán, nghĩ tới có cần phải ra khỏi phủ dạo chút hay ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh , trong lòng mừng thầm:

      "Muội muội chính là có chuyện thú vị muốn cùng đại tỷ, đại tỷ có biết Sở kinh mới mở nơi gọi là Lưu Ly Các ?"

      Vãn Thanh gật đầu, đáy lòng nghi hoặc, Thượng Quan Tử Ngọc nhắc tới Lưu Ly Các làm cái gì?

      Nàng ta tính làm gì, nàng im lặng, lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Thượng Quan Tử Ngọc tiếp.

      "Hai ngày sau, là thời điểm Lưu Ly Các bán đấu giá các vật phẩm, muội muội nghe phòng đấu giá cực kỳ thú vị, đại tỷ sao chuyến xem sao, bảo đảm mở rộng tầm mắt, hơn nữa muội muội nghe phòng đấu giá có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, có các quý công tử công tôn quý tộc xuất ?"

      Vãn Thanh hơi nhắm mắt, lời, trong lòng ràng, nguyên lai Thượng Quan Tử Ngọc tính Lưu Ly Các tham gia hội đấu giá, nhưng mà nàng ta chỗ đó làm gì? Muốn câu con rể rùa vàng sao?

      Chỉ sợ là như vậy , nàng chính là muốn nhìn xem chút tình hình của lần đấu giá này, khổ nổi có lý do gì để , nghĩ tới Thượng Quan Tử Ngọc liền có đề nghị như vậy.

      Mình sao lại chiều theo đề nghị của nàng ta kia chứ.

      Lấy thân phận người mua đến phòng đấu giá, vừa vặn chú ý chút tình hình bán đấu giá năm nay. Trước kia có biện pháp, bởi vì nàng ở xa ngàn dặm, nhưng năm nay nàng ở ngay tại Sở kinh, có lý nào .

      Vốn nàng còn suy nghĩ phải dùng thân phận nào đến phòng đấu giá. Nếu bị người khác phát , đương nhiên có cách đối phó, nàng bây giờ còn chưa muốn khiến cho bất luận kẻ nào biết Lưu Ly Các là sản nghiệp của nàng...
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 36: Nhân vật nổi tiếng - Ngũ Đại Công Tử

      Thượng Quan Tử Ngọc thấy Vãn Thanh có động tĩnh gì, tưởng rằng Vãn Thanh động lòng, càng thêm hưng phấn lại tiếp.

      "Còn có việc đại tỷ chỉ sợ biết, kỳ thực phụ thân rất thích Lưu Ly phẩm. Tuy rằng người như chúng ta vốn mua nổi, nhưng mà nếu có thể vậy liền mua , đại tỷ sao mua món cho phụ thân, để phụ thân vui vẻ chút."

      Vãn Thanh nghe Thượng Quan Tử Ngọc xong, nhíu mày mở miệng:

      "Phụ thân thích Lưu Ly phẩm?"

      Thượng Quan Tử Ngọc dùng sức gật đầu, chuyện này nàng dối, phụ thân quả thích Lưu Ly phẩm, chỉ nhắc tới lần.

      Còn , đây chính là tinh phẩm, biết người nào có năng lực như thế, thế nhưng có thể làm ra loại vật phẩm tinh xảo công phu gì đó đó, ...

      "Đúng, phụ thân thường xuyên khen ngợi Lưu Ly phẩm, chỉ là chúng ta có năng lực làm tròn đạo hiếu. Lần này lại sắp đến ngày bán đấu giá, em chỉ muốn cho chị tiếng."

      "Chúng ta nên cùng nhau đến đó, nếu có thể mua được vật, dù là cũng được, chỉ cần có thể làm phụ thân vui em có thể bất chấp tất cả."

      Nụ cười khuôn mặt xinh đẹp của Vãn Thanh càng sâu, nhưng có lên tiếng.

      Thượng Quan Tử Ngọc như mình rất có hiếu vậy, nàng ta hình như quên.

      Lúc trước nàng ta từng làm phụ thân tức giận đến bệnh nằm liệt giường.

      Vãn Thanh nghĩ chậm rì rì mở miệng.

      "Nhị muội là người con có hiếu, phụ thân là có con tốt."

      Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt, được tự nhiên, Vãn Thanh cười lạnh trong lòng.

      Nàng ghê tởm nàng ta, là ghê tởm chết nàng mà. Nàng ta rốt cuộc có biết chữ nhục viết như thế nào ? Nhưng mà đối với chuyện đến Lưu Ly Các, nàng rất đồng ý.

      "Nếu Nhị muội có hiếu tâm như vậy, thân làm tỷ tỷ sao có thể chiều theo phụ thân được kia chứ, được rồi, hai ngày sau khởi hành Lưu Ly Các. Nếu như có vật gì tốt, tỷ tỷ tất nhiên mua món làm quà tặng cho phụ thân, để người vui vẻ chút."

      "Được, đến lúc đó muội muội và tỷ tỷ cùng nhau ."

      Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng mở miệng, đáy lòng thở dài nhõm hơi.

      Vốn còn lo lắng chuyện này biết có làm được hay , nàng chắc có cơ hội gặp được Mộ Dung Dịch. nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.

      Nghĩ đến rất nhanh liền có thể nhìn thấy Mộ Dung Dịch, trong lòng của ả vô cùng hồi hộp, tự chủ được tưởng tượng.

      Nghĩ đến.

      Nên như thế nào thúc giục đến phủ cầu hôn nàng? Khi nào mới để cho nàng gả vào Mộ Dung gia?

      Như vậy thân phận của nàng tôn quý hơn so với con thượng quan Vãn Thanh chết tiệt kia, về sau liền đến phiên nàng khi dễ nó.

      Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt lúc sáng lúc tối, lòe lòe nhấp nháy, Vãn Thanh quan sát đôi mắt của nàng ta, lười để ý tới nàng ta nghĩ cái gì, nhàn nhạt mở miệng:

      "Tốt."

      Nàng chính là muốn nhìn chút rốt cuộc Thượng Quan Tử Ngọc tính toán điều gì, nàng ta muốn quyến rũ là cái dạng người gì.

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh đáp ứng nàng ta, gương mặt cười tươi hơn hoa, đứng lên lời chào từ biệt:

      "Vậy hai ngày sau Ngọc nhi cùng đại tỷ cùng nhau tới Lưu Ly Các, đại tỷ cứ nghỉ ngơi trước, muội muội trở về Lan viện đây."

      "Ừ, trở về , dưỡng thương cho tốt."

      Vãn Thanh phất tay, Thượng Quan Tử Ngọc lui ra ngoài, vừa ra, liền nghe được tiếng Hồi Tuyết bên trong vang ra:

      "Tiểu thư, người nghĩ sao mà cho nàng ta theo?"

      "Nếu Nhị muội có tấm lòng hiếu thảo, vậy cứ để nàng ta làm tròn đạo hiếu ."

      Vãn Thanh trong lời tia dụ hoặc, nàng tin tưởng ngoài cửa, Thượng Quan Tử Ngọc nhất định nghe được, lời này chính là cho nàng ta nghe.

      Ngoài cửa phòng khách.

      Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt u, cắn răng nghiến lợi ở trong lòng tức giận mắng.

      Con Hồi Tuyết chết tiệt kia, tốt nhất đừng ở trong tay nàng. Bằng sớm muộn gì cũng có ngày ..., nàng muốn dạy dỗ con đó tốt.

      Nó chính là người đáng chết nhất, hai chủ tớ nhà này đều đáng chết, nghĩ vẫn vơ xong, lại đem nha hoàn cùng hai bà tử trong Lan viện rời khỏi Ngọc Trà Hiên.

      Trong phòng khách, Hồi Tuyết hạ thấp lượng, giọng mở miệng:

      "Tiểu thư, người tại sao lại có thể mang ả ta theo? Ả ta làm cái trò gì hạ cấp ."

      Vãn Thanh khuôn mặt sâu thẳm như hồ nước, thản nhiên thở hơi, lắc đầu, sau đó đứng dậy thèm để ý :

      "Em đừng lo lắng, ta chỉ muốn khiến cho nàng ta có hành động gì đó, dễ dàng lộ ra sơ hở hơn."

      "Bằng , bọn họ luôn luôn núp bên trong Lan viện mà có bất cứ hành động nào, làm chúng ta muốn tra cũng tra được. Mấy ngày nay, ta vẫn bận rộn việc bên trong phủ, chờ việc này chấm dứt, ta nhanh chóng tra ra là ai vào năm đó hãm hại ta."

      "Dạ, nô tì biết."

      Hồi Tuyết nghe tiểu thư như thế, cuối cùng cũng yên lòng, rất nhiều việc tiểu thư đều như lòng bàn tay.

      "Chúng ta ra ngoài lát , cả ngày đều ở trong phủ muốn phát bệnh rồi. Vừa vặn Lưu Ly Các chuyến, nhìn xem còn thiếu cái gì hay , cần phải chuẩn bị thêm cái gì."

      "Dạ, Vậy nô tì cho người chuẩn bị ngựa xe."

      "Ừ"

      Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết ra ngoài, phân phó bà tử ngoài cửa, sai người báo cho Trương quản gia chuẩn bị chiếc xe ngựa, tiểu thư phải ra khỏi phủ chuyến.

      Sở kinh

      đường cái, phi thường náo nhiệt, tràn ngập những thanh ồn ào ầm ĩ, tiếng trả giá, tiếng cãi vã, tiếng chào hàng, tiếng xe ngựa chạy … , các cửa hàng người đến người , quan to hiển quý nhiều đếm xuể.

      Kim Hạ quốc vốn là quốc gia giàu có và đông đúc, huống chi là Sở kinh, kẻ có tiền nhiều như nước, ngược lại người có tiền rất ít.

      Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhắm mắt dưỡng thần, Hồi Tuyết vén rèm nhìn xung quanh chút, giọng mở miệng:

      "Tiểu thư, có người theo dõi chúng ta."

      "Hử?"

      Vãn Thanh xoay mình mở to mắt, nàng chỉ vừa rời phủ liền có người theo dõi, cần hỏi cũng biết là ai, trừ bỏ nàng Thượng Quan Tử Ngọc kia còn có ai, nàng ta đại khái là muốn biết nàng xuất phủ làm cái gì , khóe môi lộ ra nụ cười lạnh:

      " cần để ý tới, đợi lát nữa tìm ngã tư rồi xuống xe, cho mã phu đứng đó chờ, chúng ta bộ, chẳng lẽ còn bỏ rơi được cái người theo dõi kia."

      "Tiểu thư rất đúng."

      Chủ tớ hai người vừa xong. Liền nghe được thanh đường bỗng chốc náo loạn cả lên, tiếng kêu thất kinh truyền đến, xe ngựa lập tức dạt qua hai bên đường né tránh.

      Dù là xe ngựa của bọn họ cũng trực tiếp nép qua bên, Hồi Tuyết vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đường cái lúc trước còn náo nhiệt, giờ phút này tiếng động.

      Cửa hàng buôn bán hàng hóa, các tiểu thương cùng khách nhân, đều im lặng tránh lui qua bên.

      đường cái, mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, vang lên bên tai còn thanh thầm.

      "Thiên Ưng Lâu xuất , chúng ta ngàn vạn lần đừng nên trêu chọc bọn ."

      "Bọn người kia vừa chính vừa tà, nghe ai đắc tội với bọn họ tuyệt đối có kết quả tốt."

      Hồi Tuyết buông màn xe, nhìn Vãn Thanh, nhíu mày, trầm giọng mở miệng:

      "Tiểu thư, là Thiên Ưng Lâu."

      Thiên Ưng Lâu, thuộc về bất kỳ quốc gia nào, tồn tại ở bên trong tứ quốc, là tổ chức tình báo.

      Trong tay bọn họ có hơn mấy chục ngàn giáo đồ, chia đều mỗi nước, mặc kệ là tin tình báo của nước nào, cũng có thể mua được từ trong tay bọn họ.

      Gia chủ Đàm Đài Văn Hạo, là vị thần bí khó lường, luôn đeo mặt nạ mặt, khiến người ta nhìn dung mạo của .

      Nghe đồn người này tính cách quái dị, làm việc dựa theo quy tắc, toàn bộ dựa vào tâm tình mà quyết định.

      Mặc dù có bao nhiêu người từng gặp Đàm Đài Văn Hạo, nhưng số rất ít những người từng gặp , đều gọi là mỹ nam.

      Chẳng những văn tài vũ lược, liền ngay cả tướng mạo cũng là ưu tú nhất, càng thêm tiền tài vô số.

      Cho nên Đàm Đài Văn Hạo là nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử gọi là Yêm Hoa công tử.

      Yêm, nghĩa là chán ghét.

      Nghe Đàm Đài Văn Hạo cả đời chán ghét nhất là nữ tử. Bên cạnh toàn bộ đều là nam tử.

      tha cho bất kỳ nữ tử nào dám cả gan đến gần trong vòng ba mét. Cho dù là mẫu thân cũng đều được phép.

      Điều cổ quái này khiến cho rất nhiều người ngầm nghị luận, vị gia chủ Đàm Đài này, chỉ sợ khuynh hướng tình dục có vấn đề.

      Nhân vật nổi tiếng - Ngũ Đại Công Tử,

      Đứng đầu, là Thiên Ưng lâu Đàm Đài Văn Hạo, giang hồ đặc biệt danh - Yêm Hoa công tử.

      Đứng thứ hai, là hoàng tử Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao, biệt danh Thôi Hoa công tử.

      Nghe đồn, vị Mộc hoàng tử này chẳng những dáng người tuấn tú đa tình, còn rất mạnh tay ngắt hoa bẻ cành. Đặc biệt chỉ ra tay với những còn trong trắng.

      Vậy mà những nữ tử đó lại giống như những con thiêu thân, cam nguyện chết cũng muốn trở thành người của . Chỉ cầu mong cùng đêm xuân.

      Vị Mộc vương tử này làm nữ tử vừa vừa hận.

      Đứng thứ ba, là cháu đích tôn của Hộ Quốc Hầu Kim Hạ quốc Mộ Dung Dịch, biệt danh Tích Hoa công tử.

      Mộ Dung Dịch cũng là người lưu luyến trong bụi hoa. Chỉ bất quá, so với Mộc vương tử, lịch hơn nhiều.

      Đứng thứ tư, là cháu đích tôn của Trấn Quốc công, Đoan Mộc Lỗi, biệt danh Liên Hoa công tử.

      Đoan Mộc Lỗi tuy rằng chán ghét con giống Đàm Đài Văn Hạo. Nhưng cũng là người xem thường nữ tử, xưa nay bên người có rất ít nữ tử.

      Người đứng cuối trong Ngũ Đại Công Tử, chính là thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Dạ Thần.

      Hiên Viên Dạ Thần tuy là đứng cuối cùng, nhưng cũng là người làm nữ tử động tâm nhất, biệt danh Hộ Hoa công tử.

      Bởi vì thích nhìn nữ tử rơi lệ, nữ nhi đều làm ra từ nước, có thể làm người khác sống sót trong sa mạc, nên phải bảo vệ tốt.

      Nhân vật nổi tiếng- ngũ đại công tử này, bất luận tướng mạo hay gia thế, võ công, đều đứng nhất, là phu quân mà tất cả những nữ tử trong toàn bộ đại lục muốn gả nhất.

      Đối với mấy tin nhảm nhí này, Vãn Thanh sớm biết.

      Nhưng mà tồn tại của những người này có quan hệ gì tới nàng đâu, trong lòng nghĩ, bỗng nhiên tiếng vó ngựa từ xa kia từ từ đến gần xẹt qua bên tai...
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 37: Chơi đùa náo nhiệt

      Gió nổi lên, vô tình nhấc lên góc của màn xe.

      Vãn Thanh nhìn qua, chỉ thấy đường cái, vang lên tiếng vó ngựa. Trước tiên là chiếc xe ngựa xa hoa lọt vào trong tầm mắt, cửa xe ngựa khép chặt, nhìn thấy người bên trong.

      Nhưng vừa đúng lúc này, bỗng xuất bàn tay trắng tinh hoàn mỹ, vén lên màn xe, thẳng tắp tiến vào trong tầm mắt của Vãn Thanh.

      Hé ra cái mặt nạ tinh xảo hình đầu chim ưng, che nửa khuôn mặt phía của người nọ. Chỉ thấy được đôi mắt sâu đáy, giống như đầm lầy ngàn năm u ám lạnh lẽo, nhếch đôi môi mỏng lên. Tùy ý nhìn ra bên ngoài liếc mắt cái, lại nhàng buông xuống màn xe.

      Lúc này Vãn Thanh cũng thu hồi tầm mắt, tiếng vó ngựa nhịp nhàng bên ngoài nhanh chóng xa, bốn phía lại náo nhiệt trở lại, tiếng chuyện bắt đầu vang lên, đồng loạt truyền vào tai Vãn Thanh bên trong xe ngựa.

      "Trời ạ, người ngồi trong xe ngựa phải là Đàm Đài Văn Hạo chứ, thế nhưng lại xuất ? Tại sao lại xuất trong thành, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"

      thanh phỏng đoán vang lên, lại có thanh khác phụ họa:

      "Gia chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo cũng phải là người dễ dàng xuất , chẳng lẽ Kim Hạ quốc sắp tới phát sinh chuyện gì sao?"

      đường cái, khôi phục lại dòng người, xe ngựa vẫn cứ chạy, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, nhàng nhíu mày:

      "Hôm nay, người của Thiên Ưng Lâu thế nhưng lại xuất ở đây. chẳng lẽ giống như lời người khác , sắp có chuyện phát sinh ở Kim Hạ quốc này sao? Nghe vị gia chủ Đàm Đài này, tin tức biết được so với người bình thường nhanh gấp mấy lần."

      "Chỉ sợ, là muốn phát sinh chuyện gì đó rồi."

      Hồi Tuyết đồng ý gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, bên trong xe ngựa nhất thời có tiếng vang, thời gian phút trôi qua, Vãn Thanh nhếch môi mà cười.

      "Bỏ , chuyện của những đại nhân vật kia cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, đến ngã tư phía trước cho mã phu dừng xe lại, chúng ta dạo phố."

      "Dạ, tiểu thư."

      Hai người suy nghĩ mục đích của người Thiên Ưng Lâu xuất ở kinh thành thêm nữa. Trước mắt, nên Lưu Ly Các mới là điều cần thiết, phía sau còn có người theo các nàng nữa.

      Hồi Tuyết hướng mã phu ngoài xe phân phó:

      "Đến ngã tư phía trước dừng xe, tiểu thư muốn dạo phố."

      "Dạ " Mã phu trả lời, giơ lên roi ngựa, thẳng đến ngã tư, rất nhanh ngừng lại, chờ đợi tiểu thư xuống xe.

      Hồi Tuyết cho mã phu chờ ở ven đường, các nàng dạo vòng trở lại, phân phó xong hai người hòa vào trong đám đông.

      Phía sau cách đó xa, quả nhiên là có tiểu nha hoàn theo các nàng, đần độn, bản thân sớm lộ ra sơ hở, cũng tự biết.

      "Tiểu thư, quả nhiên có người theo chúng ta, là tiểu nha hoàn, hẳn là người của nhị tiểu thư bên Lan viện."

      "Ừ, bỏ rơi nàng ta, chúng ta Lưu Ly Các."

      "Dạ "

      Hồi Tuyết trả lời tiếng, vận công, bước chân liền mau lẹ, linh động mười phần, Vãn Thanh cam lòng lạc về phía sau, theo sát phía sau nàng ấy, hai người tựa như tên rời cung, biến mất trong nháy mắt.

      Tiểu nha hoàn theo phía sau chậm chân, đuổi theo đoạn đường dài. Cuối cùng thở gấp thở gấp đứng ở giữa đường, nâng ánh mắt nhìn xung quanh, hoài nghi mắt của mình xảy ra vấn đề.

      Vừa rồi ràng theo đại tiểu thư cùng nha đầu Hồi Tuyết kia, làm thế nào mà trong nháy mắt liền thấy nữa. Cái này trở về phải bị nhị tiểu thư trách móc sao, tiểu nha hoàn vẻ mặt cam lòng xoay người trở về bẩm báo.

      Lưu ly Các, đám người Tôn Hàm cùng Lưu Dận vừa nhìn thấy chủ tử xuất , sớm hưng phấn vây quanh ở bên người nàng.

      "Lão đại, ngươi tại sao cũng tới đây nữa?"

      Vãn Thanh khoanh tay nhìn , bọn họ là bạn của nàng, là gia đình của nàng, so với mấy người tự xưng là tỷ tỷ muội muội kia, nàng tin tưởng bọn họ vĩnh viễn bao giờ phản bội nàng.

      "Còn lại hai ngày nữa là đến ngày bán đấu giá Lưu Ly phẩm, trong hai ngày này các ngươi nên cẩn thận chút, có vài thứ cần phải bảo vệ tốt."

      Lưu Ly phẩm bây giờ ở trong Lưu Ly Các. Nếu có người muốn lấy cắp chúng, vậy buổi đấu giá xem như xong. Đến lúc đó Lưu Ly Các của nàng nhất định bị người đời cười chê.

      "Biết rồi, lão đại yên tâm , chúng ta sớm đem đồ giấu ở trong mật thất, hai ngày sau mới lấy ra."

      Lưu Dận cười hì hì mở miệng, nhìn chằm chằm Vãn Thanh:

      "Lần này lão đại đến chứ?"

      Vãn Thanh gật đầu:

      "Ừ, ta lấy thân phận người mua mà đến, đợi lát nữa các ngươi thêm tên ta vào danh sách là được."

      "Hai ngày sau ta tự nhiên xuất . Các ngươi hãy cẩn thận, lần đấu giá năm nay dường như có ít quỷ dị."

      "Ngày hôm nay ở đường, ta cùng Hồi Tuyết nhìn thấy người của Thiên Ưng Lâu. Ngay cả Đàm Đài Văn Hạo cũng xuất , chỉ sợ Kim Hạ sắp xảy ra chuyện rồi. Buổi đấu giá diễn ra vào hai ngày sau, chúng ta nhất định phải cực kỳ thận trọng."

      Tôn Hàm sơ ý lơ là giống Lưu Dận, nghe Vãn Thanh xong, sắc mặt khẽ biến, trầm ổn khoanh tay.

      "Ừ, lão đại yên tâm , chúng ta bố trí tỉ mỉ, để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

      Trong tay bọn họ có nhóm người toàn là cao thủ, trừ phi là cao thủ tuyệt thế, bằng người bình thường muốn động vào Lưu Ly Các là thể nào, mà này mấy người cao thủ tuyệt thế kia cùng Lưu Ly Các thù hận, tội gì làm khó bọn họ, nên chắc xảy ra chuyện gì.

      Nhưng mà, ‘tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền', lão đại lo lắng là đúng.

      *Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: sử dụng thuyền cẩn thận có thể xài được vạn năm

      Tôn Hàm xong, Lưu Dận đứng bên kia lại quan tâm tới chuyện khác.

      "Đàm Đài Văn Hạo"

      "Là cái người trong vòng năm năm đem Thiên Ưng Lâu trở thành thiên hạ đệ nhất tình báo Đàm Đài Văn Hạo sao? Nghe người này chẳng những rất tuấn tú, tu vi cũng rất cao. Tuổi còn trẻ đạt tới (màu xanh da trời)Lam Huyền cấp, là cao thủ rất có tiếng nha, có rãnh muốn đánh trận với ."

      Lưu Dận mới mở miệng, Hồi Tuyết liền phun nước bọt:

      "Lưu Dận, ngươi lại động kinh phải ?"

      "Đồ miệng quạ đen, nếu Đàm Đài Văn Hạo đánh nhau với ngươi, ngươi cho là ngươi có kết cục tốt sao. Hơn nữa Lưu Ly Các chỉ sợ có phiền phức lớn, kể cả người của hoàng thất đều phải kỵ Thiên Ưng Lâu ba phần, huống chi là chúng ta. Ngươi có chuyện gì làm tự tìm chết mà."

      Trong phòng khách, tất cả mọi người căm tức nhìn Lưu Dận. Lưu Dận vừa thấy biết mình lỡ miệng khiến nhiều người tức giận, lập tức cười nheo mặt, khẽ vươn tay lôi Vãn Thanh hướng phía trước mà .

      "Lão đại, , , chúng ta xem xem khán đài , ngươi xem thử xem còn có cái gì cần cải thiện ?"

      Vãn Thanh chuyện, mặc cho Lưu Dận kéo . Lưu Dận là người quen vui đùa ầm ĩ, thích trói buộc theo quy tắc. làm việc vốn có tâm cơ, đối xử với nàng cùng Đồng Đồng cũng là tâm thực lòng. Có nhiều khi, Vãn Thanh xem giống như em trai của mình.

      Bất quá Hồi Tuyết nhìn rất bất mãn, đuổi theo sau kêu lên:

      "Lưu Dận, ngươi vô lại, làm cái gì vậy hả? Còn mau buông tiểu thư ra, nam nữ khác biệt đó có biết , ngươi buông tay tiểu thư ra mau."

      Lưu Dận căn bản để ý tới Hồi Tuyết, bên kéo tay Vãn Thanh, bên giơ tay đối với Hồi Tuyết le lưỡi, làm mặt ngoáo ộp, làm Hồi Tuyết tức giận đến dậm chân, tức giận mắng.

      "Ngươi đồ Lưu Dận chết bằm, ta đánh chết ngươi."

      "Đến, đến, ta sợ ngươi."

      Miệng Lưu Dận cho tới bây giờ bao giờ chịu thua người khác, nên tất nhiên là thiệt thòi.

      Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, hai tên này đúng là oan gia. Mỗi lần vừa nhìn thấy mặt nhau mắng chửi đủ điều, vừa thấy mặt đấu đá.

      Hồi Tuyết luôn luôn là người bình tĩnh, lại cố tình gặp phải Lưu Dận mất bình tĩnh, thiên hạ này xem ra vật khắc vật, nghĩ, nhìn Lưu Dận.

      "Ngươi lại chọc nàng, muốn nàng đánh nhau với ngươi sao."

      Vãn Thanh vừa xong, liền nhìn thấy khóe môi Lưu Dận giật giật. Kỳ thực hai người bọn họ vẫn thường xuyên so chiêu.

      Thời điểm lúc còn ở núi, có lần đánh ba ngày ba đêm. Cuối cùng vẫn là Lưu Dận cầu xin Hồi Tuyết tha thứ nàng ấy mới buông tha .

      Chẳng phải võ công của Hồi Tuyết tu vi so với Lưu Dận cao hơn, mà là vì Hồi Tuyết là nữ, Lưu Dận cũng có đem hết toàn lực mà đánh. Nên Hồi Tuyết cứ như vậy mà là tới.

      Kết quả hai người cứ đánh nhau nửa vời như vậy, đánh ba ngày ba đêm phân ra thắng bại. Cuối cùng Lưu Dận cúi đầu cầu xin tha thứ mới chấm dứt.

      Do đó, người này vừa nghĩ đến chuyện lúc trước lại cảm thấy nhức đầu, cứ lảm nhảm lại .

      Phía sau, Tôn Hàm lập tức ha ha nở nụ cười, Vãn Thanh cũng khỏi cười rộ lên, tâm trạng rất sảng khoái, cùng bọn họ ở cùng chỗ, có lúc nào vui vẻ.

      Lưu Dận sang chuyện khác, thèm quan tâm đến Hồi Tuyết nữa, hỏi:

      "Lão đại, Đồng Đồng đâu? Sao lại đây? Ta nhớ nó muốn chết, hai ngày này nếu phải bận lo chuyện của Lưu Ly Các, ta qua phủ tìm nó chơi rồi."

      "Bé đến trường học rồi."

      "Hả? " Lưu Dận ngạc nhiên la lớn, nhìn Vãn Thanh, có chút khó có thể tin.

      Ngay lúc đó Hồi Tuyết vượt qua bọn họ, bốp tiếng đẩy Lưu Dận ra, kéo tay Vãn Thanh lại, tự mình dắt lấy tay tiểu thư về phía trước. Lưu Dận ở phía sau tức run người.

      "Hồi Tuyết, ngươi có phải là ghen hay . Nếu đúng như vậy, ngươi chỉ cần ra thôi, đừng phát điên rồi thương tổn đến thân mình nha."

      Lần này Hồi Tuyết xù lông, toàn thân cứng ngắc, đứng thẳng người dùng ánh mắt ác độc trừng mắt nhìn Lưu Dận. Dùng tư thế như thể rất muốn cùng đại chiến ba trăm hiệp, Lưu Dận vừa thấy được vội rụt đầu xuống, hướng Vãn Thanh kêu lên:

      "Lão đại, mẫu dạ xoa muốn lên cơn rồi, ta sợ."

      "Xứng đáng."

      Tôn Hàm trực tiếp mắng tiếng, sau đó nhìn Hồi Tuyết, chậm rãi mở miệng:

      "Được rồi, hai người các ngươi đừng làm rộn chuyện lên nữa, còn có chính phải bàn nữa?"

      Vãn Thanh giơ hai tay đồng ý, nhàn nhạt mở miệng:

      "Ừ, đừng làm rộn, nhìn trước khán đài chút."

      Mấy người thành hàng về phía trước. đường, ngẫu nhiên có mấy kẻ nô tì hạ nhân nhìn đến, cũng biết thân phận của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, chỉ cho là khách hàng. Hai mắt mở to tò mò quan sát liền xoay người làm việc.

      Người làm việc trong Lưu Ly Các, trừ bỏ Tôn Hàm và Lưu Dận cùng vài người thủ hạ thân cận mới biết, Vãn Thanh mới là chủ tử. Những người khác chỉ cho là Lưu Dận cùng Tôn Hàm mới là chủ tử của Lưu Ly Các...
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :