1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 28: làm phụ thân được vậy làm em

      Hán Thành vương, là người hoàng thất, là em trai của hoàng đế Kim Hạ quốc, là người nắm giữ binh quyền trong tay, là người chịu trách nhiệm bảo vệ trị an tại Sở kinh cùng với an nguy của Hoàng Cung, rất được hoàng thượng tín nhiệm, là vị quyền cao chức trọng, và là người nắm giữ quyền lực rất lớn chỉ sau hoàng đế.

      Hạ Hầu Mặc Viêm là trưởng tử của Hán Thành vương, là con trai duy nhất của Hán Thành vương phi, người này cùng người cha thông minh khôn khéo của ta sao có thể phát triển trái ngược như vậy?.

      Tại sao ta lại là người ngu ngốc cơ chứ? Toàn bộ Sở kinh đều chê cười ta, người con trai hơn hai mươi tuổi đầu, mà tâm trí vẫn như đứa trẻ, ngây thơ như vậy, trong sáng như vậy.

      đáng tiếc.

      Trong phòng khách, Hồi Tuyết tiếng vừa dứt, Vãn Thanh tỉnh táo lại ngay lập tức.

      Lúc vừa nãy, trong nháy mắt, nàng thậm chí có loại ảo giác, dường như nhớ về buổi tối sáu năm về trước, về cái chuyện kia, nhưng sau khi nghe Hồi Tuyết xong, nàng khỏi tự cười chính mình.

      Nhìn Hạ Hầu Mặc viêm, người con trai này vào thời điểm im lặng đứng yên chỗ, hoàn toàn làm cho người ta nhìn ra ta là người ngốc nghếch, ngược lại có loại ảo giác, ta giống như vị thần tiên trời, nhiễm chút bụi trần nào, có loại cảm giác thân thiện lại dịu dàng, như nắng ban mai, tựa như… viên ngọc ấm áp.

      Bất quá Vãn Thanh nghiêm túc đánh giá ta, người này cùng người trong trí nhớ của nàng hề giống nhau, xem ra là nàng quá đa nghi rồi, nghĩ thầm, trong lòng thở dài nhõm hơi, muốn cất tiếng , chỉ nghe thanh tức giận vang lên:

      "Ngươi cái gì? Ngươi cái gì hả, ngươi thế nhưng ta là kẻ ngốc?"

      Khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm càng đẹp hơn khi giận dữ, màu đỏ hồng bao phủ khắp gương mặt của , tức giận chỉ vào Hồi Tuyết mà mắng.

      Dưới ánh đèn lung linh, mặc bộ quần áo màu khói với áo choàng dài quá gối, giơ tay nhấc chân lộ ra cổ mê hoặc lòng người.

      Đôi mắt long lanh bốc lửa hừng hực vì tức giận, hai tay chống nạnh, người con trai to xác, làm ra động tác như thế. Thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra phản cảm, ngược lại rất là nghiệt, tựa như thần tiên lại tựa như ma.

      Hồi Tuyết giật mình, nghĩ đến, Hạ Hầu Mặc Viêm bất ngờ mắng ngược lại người khác, khi ai đó là thằng ngốc, nhất thời biết phải phản ứng làm sao.

      Đồng Đồng chạy vội tới bên người Hạ Hầu Mặc Viêm, dỗ dành ta, ôn nhu mở miệng:

      "Mặc Viêm, Mặc Viêm, ngươi đừng nóng giận, ngươi đừng nóng giận, Hồi Tuyết phải cố ý, ngươi có ngốc, ta biết ngươi rất thông minh."

      Đồng Đồng ra khuôn mặt tươi cười, cố làm dịu cơn giận của ta, Hạ Hầu Mặc Viêm híp mắt, ngậm chặt môi, liếc xéo Đồng Đồng, nhân tiện nhìn Vãn Thanh cái, cuối cùng nới lỏng môi, trừng mắt nhìn Hồi Tuyết, liếc mắt cái, hừ lạnh. (Cute)

      "Hôm nay, nể mặt Đồng Đồng, bản thế tử ta, tha cho các ngươi, bằng ta kêu phụ vương chém đầu các ngươi, chém cả nhà ngươi, dám ta là kẻ ngốc sao, hừ."

      Giọng của ta giống như đứa trẻ làm nũng vì giận hờn, nhưng sau khi xong, lập tức giống như sau cơn mưa trời lại sáng, nhìn Thượng Quan Đồng:

      "Đồng Đồng, ngươi phải để cho ta làm cha của ngươi sao?"

      Tiếng của Hạ Hầu Mặc Viêm vừa dứt, bên trong phòng khách, sắc mặt của Thượng Quan Vãn Thanh lập tức chìm xuống, lạnh lùng trừng con trai của mình:

      "Đồng Đồng. Đây là chuyện gì hả?"

      Thượng Quan Đồng thấy mẫu thân bắt đầu tức giận, liền biết xong, lập tức buông tay Hạ Hầu Mặc Viêm ra, chạy về phía Thượng Quan Vãn Thanh, ôm lấy cánh tay của nàng làm nũng:

      "Mẫu thân, mẫu thân, mẹ đừng nóng giận mà, người ta ai ai cũng đều có phụ thân, chỉ có mình Đồng Đồng là có thôi. Cho nên Đồng Đồng mới tìm người phụ thân, Mặc Viêm vốn có ngốc đâu. Mẹ thử nhìn xem, bộ dạng rất tuấn tú lại rất thông minh, lại đối xử rất tốt với Đồng Đồng nha, nên Đồng Đồng muốn cho làm phụ thân của mình, mẹ thấy có được ?"

      Thượng Quan Đồng liên thanh, Vãn Thanh nghẹn họng trân trối nhìn bé, hơn nửa ngày nên lời.

      Nhìn người con trai đứng ở giữa phòng khách kia, giờ phút này khóe môi lại ra ý cười, khuôn mặt rất sinh động giống như ánh sáng chói chang giữa trưa hè.

      , làm cho người ta nhìn ra ta là người ngốc nghếch mà, chuyện thế tử Hán Thành Vương là người ngốc nghếch, cả Sở kinh đều biết, nghĩ tới bé thế nhưng lại kéo ta về đây làm cha của mình, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn bé, nghiêm túc mở miệng.

      "Đồng Đồng, con quá mức rồi, tại sao con có thể tùy tiện nhận thức phụ thân được? Phải biết rằng phụ thân cũng phải là tùy tiện nhận thức, nhất định phải cực kỳ cẩn thận."

      "Con biết, Con biết, nhưng con rất thích Mặc Viêm, rất tốt, chẳng những bộ dạng rất tốt, lại rất thích hợp để vui chơi, và con cùng nhau chơi đùa "

      Đồng Đồng gấp gáp , sau đó nâng lên khuôn mặt non nớt nhắn đáng , nghiêm túc mở miệng:

      "Mẫu thân, Mặc Viêm phải là tên ngốc đâu, tin mẹ hỏi hỏi thử xem."

      xong buông Thượng Quan Vãn Thanh ra, đến trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, đứng đắn lại nghiêm túc mở miệng hỏi.

      "Mặc Viêm, ngươi tên là gì?"

      "Hạ Hầu Mặc Viêm."

      Hạ Hầu Mặc Viêm tương đối phối hợp với hành động của Đồng Đồng, thành trả lời, khóe môi lộ ra ý cười, khiến cho cả khuôn mặt dưới ánh đèn mờ nhạt càng trở nên tuyệt đẹp.

      "Ta tên gọi là gì?"

      Đồng Đồng chỉ vào cái mũi của mình, Hạ Hầu Mặc Viêm chu miệng, bất mãn trả lời:

      "Đồng Đồng."

      "Đúng rồi, đây là mấy ngón?"

      Thượng Quan Đồng giơ lên bàn tay phải của mình, dựng thẳng lên năm ngón tay bắt đầu hỏi Hạ Hầu Mặc Viêm, Hạ Hầu Mặc Viêm có chút mất hứng, giận đến tái mặt:

      "năm ngón”

      "Vậy bây giờ là mấy ngón nào?"

      Đồng Đồng đem hai bàn tay của mình đều dựng thẳng lên giơ tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm mà hỏi, Hạ Hầu Mặc Viêm hừ lạnh, mắt bắt đầu phun lửa:

      "Mười ngón."

      xong lại kéo tay Thượng Quan Đồng :

      "Đồng Đồng, ngươi khi dễ ta, ngươi cũng như những người khác khi dễ ta, ta cùng ngươi chơi đùa nữa đâu".

      Thượng Quan Đồng vừa thấy Hạ Hầu Mặc Viêm giận dỗi, nhanh chóng dỗ dành ta:

      "Mặc Viêm, ngươi đừng nóng giận mà, ta chỉ muốn chứng minh với mẫu thân rằng ngươi có ngốc nha, như vậy ngươi có thể làm cha của ta nha, sau này chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa nha ".

      "Là như vậy sao?".

      Hạ Hầu Mặc Viêm hoang mang hỏi, sau đó nghĩ chút, có vẻ như đồng ý với quan điểm của Đồng Đồng, lại nở nụ cười, buông Đồng Đồng ra:

      "Ừ, ta đây có ngốc nha."

      "Ngươi ngốc, ngốc."

      lớn hai người giống như chơi trò chơi, Thượng Quan Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lúc này Đồng Đồng dỗ Hạ Hầu Mặc Viêm tốt lắm, xoay người chạy tới trước mặt Vãn Thanh, nghiêm túc hỏi :

      "Mẫu thân, Mặc Viêm có ngốc nha, mẹ xem bộ dạng rất tốt, lại có ngốc, còn đối xử với con rất tốt nữa, con cho làm phụ thân của con, có được hay ?."

      Vãn Thanh sắc mặt bỗng chốc chuyển sang lạnh lùng, đè nén xúc động muốn mắng bé, nhìn bé, nghiêm túc :

      " được, cho dù ta có ngốc, cũng thể để ta làm phụ thân của con được."

      Cái người Hạ Hầu Mặc Viêm này ràng là người ngốc nghếch, nhưng để đề phòng ta làm loạn ở Ngọc Trà Hiên, cho nên Vãn Thanh mới thể ta là đồ ngốc, còn việc để ta làm cha của Đồng Đồng?

      thể được.

      Tuy rằng ta là kẻ ngốc, nhưng thân phận lại rất tôn quý, là thế tử Hán Thành vương, là hoàng thân quốc thích, phải là người có thể để bé tùy tiện nhận làm cha, việc này nếu như truyền , chỉ sợ Đồng Đồng có phiền toái lớn.

      Thượng Quan Đồng nghe mẫu thân xong, lại nhìn sắc mặt của mẹ mình, liền biết ngay chuyện này thể thương lượng được nữa, khỏi thất vọng, nhưng mà lại dám cưỡng cầu mẹ của mình, quay trở lại trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, gương mặt đầy đáng tiếc mở miệng:

      "Mặc Viêm, xem ra ngươi có duyên làm cha của ta rồi, mẫu thân ta đồng ý."

      "A, vì sao thể?"

      Hạ Hậu Mặc viêm gương mặt hiểu chuyện gì, sau đó mất hứng bĩu môi, giờ phút này vẻ mặt ta giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mà mình thích mà làm nũng.

      Đồng Đồng vừa thấy Hạ Hầu Mặc Viêm vui, lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười, đáng mở miệng:

      "Mặc Viêm, làm phụ thân được vậy chúng ta làm bạn bè , về sau chúng ta cùng nhau chơi đùa ha."

      "Được, được đó."

      Hạ Hầu Mặc Viêm vỗ tay, lập tức vui vẻ trở lại, gương mặt tràn đầy ý cười, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

      Vãn Thanh nhìn lớn , hai người này là ... , nên lời, biết phải làm sao, nhìn lướt qua Hồi Tuyết, nhàn nhạt ra lệnh:

      "Hồi Tuyết, đưa thế tử trở về Hán Thành vương phủ ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Hồi Tuyết nhận lệnh đến trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, mặt chút thay đổi mở miệng:

      "Thế tử, nô tì đưa ngài trở về phủ, bên ngoài trời tối lắm rồi."

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Hồi Tuyết, có vẻ như nhớ lại nàng từng mắng ta là tên ngốc, sắc mặt liền khó coi, trừng mắt nhìn nàng, Đồng Đồng kéo quần áo của ta, giọng :

      "Mặc Viêm, ngươi về trước , ngày mai ta tìm ngươi chơi tiếp."

      "Được, vậy ngày mai ngươi nhớ đến tìm ta chơi tiếp nha."

      Hạ Hầu Mặc Viêm ràng rất thích Đồng Đồng, chỉ cần Đồng Đồng mở miệng chuyện, ta liền chuyện rất nhàng, lần lượt dặn dò Đồng Đồng, sau đó xoay người ra ngoài, Vãn Thanh ở phòng lay tỉnh Hồi Tuyết.

      "Dẫn ta ra từ cửa sau "

      Bé lúc trước dẫn từ cửa sau mà vào nha, cho nên mới làm kinh động đám người bà vú đứng giữ cửa phía trước.

      "Dạ, tiểu thư "

      Hồi Tuyết nhận lệnh, mang Hạ Hầu Mặc Viêm ra ngoài, trong phòng khách, Vãn Thanh sắc mặt khó dò, khóe môi mấp máy, được lời nhìn con của mình, con tim bé của Thượng Quan Đồng run rẩy, nhanh chóng cúi đầu bước tới trước mặt mẫu thân, bước , lại thêm bước ...
      bornthisway011091thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 29: Cha con là ai?

      Trong phòng khách Ngọc Trà Hiên, Vãn Thanh nghiêm túc nhìn bé, trầm giọng mở miệng:

      "Thượng Quan Đồng, con to gan, dám mình rời khỏi học đường, con có biết rằng sau khi con mất tích, có bao nhiêu người lo lắng cho con hay ? Ngay bây giờ mẫu thân rất tức giận."

      Thượng Quan Đồng nghe Vãn Thanh , ngẩng đầu nhìn cái, thấy mẫu thân rất tức giận.

      Mẫu thân luôn luôn là người dễ dàng tức giận, xem ra bản thân mình làm điều sai trái rồi, ngoan ngoãn nhận sai:

      "Mẫu thân, mẹ đừng tức giận mà, là lỗi của Đồng Đồng, về sau Đồng Đồng dám tái phạm nữa."

      Vãn Thanh chuyện, có chút đau lòng.

      Kỳ thực, bé chỉ muốn giống như những đứa trẻ bình thường, có người cha mà thôi, bé có lỗi gì đâu?

      Bé luôn luôn bị người khác kêu con hoang - con hoang, trong lòng bé nhất định rất khổ sở, mà nàng có lý do gì trừng phạt bé, nên trừng phạt cũng là trừng phạt bản thân nàng.

      Nghĩ liền chữ cũng nên lời, mà Đồng Đồng nghe thấy mẫu thân lên tiếng, tưởng rằng mẫu thân giận , càng chân thành nhận lỗi.

      "Mẫu thân, Đồng Đồng lần sau bao giờ dám nhận thức phụ thân bừa bãi nữa, mẹ đừng tức giận nha."

      Vãn Thanh vươn tay ôm bé, gắt gao ôm bé vào trong lòng, lâu lời nào, đợi cho đến khi bản thân bình tĩnh lại, mới nhàn nhạt mở miệng:

      "Đồng Đồng, phải mẫu thân cho con nhận thức phụ thân, mà tại vì Hạ Hầu Mặc Viêm là người ngốc nghếch."

      Đồng Đồng nghe giọng mẫu thân , hình như tức giận lắm, lá gan lại lớn thêm, tiếp lời:

      "Vậy Đồng Đồng có thể nhận thức người ngốc nghếch làm phụ thân sao?"

      Vãn Thanh nghe xong mắt trợn trắng, muốn tìm lý do cự tuyệt bé, ngoài cửa vang lên thanh kích động:

      "Đồng Đồng, Đồng Đồng, Đồng Đồng con ở đâu?"

      Thượng Quan Hạo từ ngoài cửa vội vàng xông vào, Vãn Thanh buông bé ra, Đồng Đồng nhìn Thượng Quan Hạo, cười tủm tỉm mở miệng:

      "Ông ngoại, con ở đây nè."

      Thượng Quan Hạo nhìn thấy Đồng Đồng toàn thân hoàn hảo vô khuyết, cuối cùng thở dài nhõm hơi, hai bước thành bước đến trước mặt Đồng Đồng, ôm chầm lấy bé quay mấy vòng.

      "Con, thằng nhóc quỷ này, con đâu vậy, đâu vậy hả, con có biết tất cả mọi người lo lắng muốn chết hay , nếu con trở lại, ông ngoại lật toàn bộ kinh thành này lên".

      Đồng Đồng ôm cổ Thượng Quan Hạo, nghe ông vậy, trong lòng bé rất ấm áp, cười khanh khách :

      "Ông ngoại, Đồng Đồng biết sai rồi, Đồng Đồng lần sau vụng trộm chạy ra ngoài nữa đâu."

      "Ừ, đây mới là bé ngoan của ông."

      Bên trong Ngọc Trà Hiên tràn đầy tiếng cười, Thượng Quan Hạo chơi đùa cùng Đồng Đồng, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết cho người chuẩn bị bữa tối, lại phái người báo cho đám người Mã Thành trở về phủ, trong lúc nhất thời, mây tan sương tàn, bình an vô .

      Lan viện.

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc vừa nghe được tin Thượng Quan Đồng trở về, mẹ con hai người hận đến dậm chân đấm đá, lại mắng chửi.

      "Cái thằng con hoang kia mạng lớn , sao lại sống dai thế, tại sao nó lại hoàn hảo vô khuyết mà quay trở lại kia chứ."

      Nhị di nương cắn răng nghiến lợi, còn Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt u, với mẫu thân của mình:

      "Cho dù lần này thằng con hoang kia có tránh khỏi, có nghĩa lần sau còn có thể trốn thoát được."

      Nhị di nương nghe con mình xong, gật đầu đồng ý, nhưng mà quên dặn dò Thượng Quan Tử Ngọc:

      "Bất quá, trước hết chúng ta đừng có hành động gì, tại chúng ta trong giai đoạn khảo sát, nếu mẹ trở thành bình thê, thân phận của con trở nên cao quý, đến lúc đó con có thể xứng đôi với người của Mộ Dung gia ."

      Thượng Quan Tử Ngọc chợt ngẩn ra, ngẫm lại mẫu thân cũng là để ý chuyện kia.

      Mộ Dung Dịch luôn luôn cự tuyệt muốn gặp mình, phải là cố ý né tránh chứ.

      Hoặc là cũng ngại thân phận của mình thấp hèn, cho nên mới muốn gặp nàng. Nếu nàng trở thành tiểu thư dòng chính thất của Thượng Quan phủ, liền đủ tư cách vào Mộ Dung gia, đến lúc đó nàng cùng Mộ Dung Dịch mới là trai tài sắc?

      "Mẫu thân, nhưng con Thượng Quan Vãn Thanh đồng ý để cho mẹ làm bình thê sao?"

      tại tính tình của nó giống như lúc trước, làm sao có thể dễ dàng để cho mẫu thân làm bình thê, Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ.

      Nhị di nương cười, mở miệng :

      "Cho nên chúng ta mới phải tính kế hai mẹ con bọn chúng. Từ giờ trở , bất kể là mẹ hay là con, nhất định phải lấy lòng Thượng Quan Vãn Thanh cùng cái thằng con hoang kêu là Đồng Đồng kia."

      "Chỉ có lấy lòng mẹ con bọn chúng, mẹ mới có thể trở thành bình thê được, nếu chúng ta làm như thế, để cho con hồ ly tinh kia đoạt trước, đến lúc đó hai mẹ con ta chỉ có nước khóc mà sống qua ngày thôi, cái con hồ ly tinh kia mà lên làm bình thê, người thứ nhất ả ta khi dễ chèn ép chính là mẹ con chúng ta."

      Thượng Quan Tử Ngọc khó có được lúc nghe lời, liền gật đầu, trước mắt chỉ có thể làm như vậy, bước nào tính bước đó, vốn muốn trông cậy vào Mộ Dung Dịch tới cửa cầu hôn, nhưng bây giờ ngay cả bóng của , nàng cũng nhìn thấy được.

      Bất quá nàng dễ dàng quên , nàng chờ đợi Mộ Dung Dịch mấy năm, đợi cho đến khi đến cưới nàng.

      tại, thế nhưng muốn gặp nàng, nàng cam lòng. Lúc trước, vào thời điểm và con Thượng Quan Vãn Thanh kia còn hôn ước, từng rất thích nàng, muốn cưới nàng làm vợ, bây giờ lại cự tuyệt gặp nàng.

      Hai ngày nay nàng phái người nhìn chằm chằm Mộ Dung phủ xem có động tĩnh gì . Nếu nhìn thấy người con trai kia xuất , liền có người tới bẩm báo cho nàng, nhưng mà người này giống như biến mất vậy, chút tin tức cũng đều có.

      "Mẫu thân, mẹ yên tâm , con biết phải làm sao mà ".

      Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, lại nhớ đến chuyện khác:

      "Đúng rồi, nghe hôm nay chưởng quầy của mười tám cửa hàng đều tập trung đến đây, con Thượng Quan Vãn Thanh muốn bán tám cửa hàng, chỉ để lại mười cửa hàng kinh doanh tốt, mẹ nó có phải phát ra chuyện gì rồi hay ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng nhìn mẫu thân, tại thể để nó phát ra chuyện gì, điều này trực tiếp ảnh hưởng đến cơ hội mẫu thân trở thành bình thê.

      "Có thể có chuyện gì? Mấy vị chưởng quầy nhất định dám giao cho nó bất cứ cái gì, bọn họ đều có phần trong đó. Nếu việc bại lộ, bọn họ có chỗ gì tốt, con cứ yên tâm , về phần nó muốn bán tám cửa hàng kia, bán liền bán . Dù sao cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi, tại mấy cái cửa hàng kia của mẹ mới là là nguồn cung cấp doanh thu, là nơi kiếm tiền , con cần phải lo lắng."

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân xong, cuối cùng yên lòng:

      "Dạ, vậy là tốt rồi."

      Kế tiếp mẹ con hai người ai cũng gì, phòng khách lập tức an tĩnh ...

      Ngọc Trà Hiên, hai mẹ con Vãn Thanh và Thượng Quan Hạo cùng nhau dùng xong bữa tối, sau bữa tối Thượng Quan Hạo cùng Đồng Đồng chơi đùa chút liền trở về bên Thạch viện nghỉ ngơi.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh cùng con ngồi bên cạnh bàn uống trà chuyện phiếm, những người khác đều lui xuống, Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị đứng canh ở trước cửa, cho phép người khác tùy tiện vào.

      "Mẫu thân, cho con chút chuyện về cha ?"

      Đồng Đồng mở to đôi mắt đen nhánh của mình, hứng thú dào dạt mở miệng, ràng bé muốn biết những việc có liên quan đến cha của bé.

      Vãn Thanh ngạc nhiên, ra, ngay cả nàng cũng biết cha của bé là ai.

      Lúc ấy là bị người hạ mị độc, sau đó nàng tìm người giải độc, ai biết chỉ có đêm, thế nhưng nàng lại mang thai, sinh ra đứa bé đáng như Đồng Đồng. Nàng hối hận vì sinh bé, bé thông minh như vậy lại đáng như thế, có bé, cuộc đời của nàng mới trở nên toàn vẹn, mặc dù có nam nhân, nàng cũng thấy đủ.

      Nhưng bây giờ nàng nên trả lời bé như thế nào đây?

      Vãn Thanh vừa suy nghĩ, vừa uống trà vừa nhìn bé, vẻ mặt của bé như chờ đợi nàng mở miệng kia, là …

      Vãn Thanh ở trong lòng soạn ra bản nháp.

      Bản nháp đầu tiên, cha con chết rồi.

      Bản nháp thứ hai, vào đêm gió mát trăng thanh, mẫu thân mình xuất môn, cẩn thận bị người làm cái kia kia …?

      Bản nháp thứ ba, phụ thân cùng mẫu thân nhau, tình chàng ý thiếp, sinh ra con, nhưng mà cha của con thay lòng đổi dạ, cho nên mẫu thân dẫn con theo bỏ .

      Tuy rằng soạn sẵn bản nháp, nhưng có cảm giác, cảm thấy cái bản nháp nào có sức thuyết phục. Cuối cùng Vãn Thanh cắn răng cái, quyết định hết toàn bộ cho bé.

      "Đồng Đồng, kỳ thực chuyện này mẫu thân vốn muốn đợi cho con lớn hơn chút rồi cho con biết, nhưng con tại hỏi, như vậy mẫu thân liền cho con biết."

      "Dạ được."

      Đồng Đồng nghe Vãn Thanh , sớm vui mừng mà gật đầu liên tục.

      Vãn Thanh hít sâu hơi, sau đó từ từ mở miệng:

      "Chuyện này muốn kể tới là phải , ... Bắt đầu từ lúc kê đơn, mẫu thân trong lúc mơ hồ bị người ta kê đơn hãm hại. Lúc đó mẹ cần tìm gấp người nam nhân để giải độc, cho nên mẫu thân liền gặp được người nam nhân, và xảy ra cái kia … Sau đó liền có con, chính là ngay cả mẫu thân cũng biết nam nhân kia là ai, nên ... , mọi việc chính là như vậy, bây giờ con hiểu chưa?"

      Vãn Thanh xong liền chăm chú nhìn bé, khuôn mặt Thượng Quan Đồng mờ mịt, dùng sức lắc đầu, rất nghiêm túc :

      "Mẫu thân, con hiểu lắm, cái kia là cái gì? Tại sao sau đó liền có con."

      Đồng Đồng mới mở miệng, mặt Vãn Thanh đỏ rần, thằng nhóc con thối tha này. Tại sao lại chú ý đến từ khác, mà lại chú ý tới cái từ này, bảo nàng làm sao mà cho bé biết đây, suy nghĩ chậm rãi mở miệng:

      "Con, cái kia … quan trọng, quan trọng là mẫu thân bị người ta kê đơn, cho nên biết cha con là ai?"

      "Ồ. Nguyên lai mẫu thân biết cha con là ai a? Bất quá là ai kê đơn hãm hại mẫu thân?"

      Lực chú ý của Đồng Đồng cuối cùng cũng tập trung đến vấn đề này, cơ thể bé bỗng nhiên cứng ngắc, khuôn mặt nhắn tràn đầy tức giận, giương lên nắm đấm :

      "Nếu tra ra được ai dám kê đơn hãm hại mẫu thân, con nhất định tha cho ."
      bornthisway011091thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 30: giữ lời hứa chính là con chó nha

      Phòng khách Ngọc Trà Hiên.

      Thượng Quan Vãn Thanh cuối cùng cũng thở dài nhõm hơi, dời lực chú ý của bé là tốt rồi, đừng có mà lại hỏi nàng về cái kia … , nhớ tới lúc trước cái kia chuyện tình, mặt nàng liền đỏ đến cổ.

      Có ai ngờ tới, nàng Thượng Quan Vãn Thanh, lúc trước thế nhưng lại cưỡng bức người con trai, còn làm cho bản thân mình mang thai rồi sinh con.

      Nếu người con trai kia mà xuất , chỉ sợ đem nàng bầm thây vạn đoạn, cho nên chuyện này đương nhiên là thể để cho bé biết.

      Bất quá nhìn thấy bé giương lên nắm đấm nho , dáng vẻ tức giận muốn bảo vệ nàng của bé, khiến trong lòng nàng ấm áp.

      "Ừ, chuyện này mẫu thân tra ra. Nếu tra ra được, mẫu thân cũng bỏ qua cho những người đó".

      "Đúng vậy, tuyệt đối thể buông tha cho bọn họ".

      Thượng Quan đồng gật đầu, còn muốn thêm điều gì, bà vú Trương thị từ ngoài cửa vào, cung kính mở miệng:

      "Tiểu thư, canh giờ còn sớm, Đồng Đồng nên nghỉ ngơi, buổi sáng còn phải đến trường nữa?".

      Vãn Thanh nghe bà vú xong, lập tức gật đầu, nàng đúng là rất sợ cùng con thảo luận về vấn đề này.

      "Ừ, Đồng Đồng cũng nên sớm ngủ , mẫu thân mệt mỏi rồi".

      "Dạ ".

      Thượng Quan Đồng ngoan ngoãn gật đầu, cùng Vãn Thanh lời chúc ngủ ngon, xoay người về phòng, thời điểm đến trước cửa, chợt nhớ tới điều gì đó, dừng lại bước chân, lại chạy đến trước mặt Vãn Thanh, nghiêm túc hỏi nàng:

      "Mẫu thân, mẹ biết cha là ai? Vậy nếu như Đồng Đồng tìm người cha, có thể chứ?"

      Điều này làm Vãn Thanh muốn trực tiếp ngất xỉu.

      Tại sao tính tình của thằng nhóc này lại dai như đĩa, cứ bám riết tha vậy hả? Tại sao trong lòng bé luôn luôn kiên trì cái chuyện này vậy hả? Cuối cùng nàng đành phải buông tay đầu hàng, nghiến răng trả lời bé:

      "Được. Nhưng mà, trước tiên con phải đáp ứng điều kiện của mẫu thân mới được."

      "Dạ được, mẫu thân. Mẹ cứ ."

      Đồng Đồng thấy mẫu thân đáp ứng mình, rất hưng phấn, chớp đôi mắt to nhìn mẫu thân.

      ra, Vãn Thanh chẳng qua chỉ vì muốn ngăn cản kế hoạch tìm cha của bé, nên cố ý đưa ra mấy điều kiện, tin rằng ai có thể đạt được.

      "Điều thứ nhất, dáng vẻ phải cực kỳ xuất sắc, hơn nữa thể là kẻ ngốc."

      "Được, con tìm Mặc Viêm, tại ta là bạn chơi của con."

      Đồng Đồng tưởng rằng mẫu thân tới Hạ Hầu Mặc Viêm, nên trực tiếp đánh rớt ta. tại Mặc Viêm là bạn của bé nha, phải là cha.

      "Điều thứ hai, gia thế phải tốt, võ công phải tốt hơn”.

      “Điều thứ ba, người đó phải cam tâm tình nguyện đồng ý làm cha của con, thể bắt buộc người ta."

      "Còn nữa gì ? Còn nữa gì ?".

      Đồng Đồng hưng phấn hỏi, dường như những vấn đề mà Vãn Thanh nêu ra rất tầm thường. Điều này làm cho Vãn Thanh hết chỗ bé rồi.

      Phải biết rằng, nàng nêu ra mấy điều kiện này, người có thể đạt được toàn bộ tiêu chuẩn giống như ba điều kiện , quả thực là hiếm thấy đời. Mà những người đạt tới những điều kiện này, làm sao lại có thể đồng ý làm phụ thân của Đồng Đồng chứ?

      Cứ như vậy, bé chẳng phải làm phiền đến nàng nữa hay sao? Nghĩ đến đây, Vãn Thanh nở nụ cười.

      "Liền ba điều kiện đó ."

      "Dạ được, mẫu thân, mẹ mau đến đây, chúng ta cùng nghéo tay nào, nếu đổi ý là con chó nha."

      Đồng Đồng cùng Vãn Thanh nghéo tay với nhau, còn xoay ngón cái ấn vào nhau để làm chứng lời hứa, giống như sợ mẫu thân mình đổi ý vậy. Vãn Thanh mỉm cười nhìn bé, tâm trạng khá hơn:

      "Đồng Đồng, con nên ngủ rồi."

      "Dạ, mẫu thân ngủ ngon ".

      Đồng Đồng chúc Vãn Thanh ngủ ngon xong, liền ôm lấy Chiêu Chiêu, trong lòng hạnh phúc mở miệng :

      "Chiêu Chiêu, chúng ta ngủ thôi, rất nhanh ta có phụ thân đó."

      đường theo bà vú Trương thị rời khỏi phòng khách, đến phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

      Ngoài cửa, Hồi Tuyết vào, nhìn chủ tử rơi vào trầm tư, biết nàng suy nghĩ điều gì, bước nhàng qua. Đợi lúc lâu thấy Vãn Thanh nhúc nhích, nhịn được mở miệng khuyên:

      "Tiểu thư, đêm rất khuya rồi, nên nghỉ ngơi sớm chút ."

      Vãn Thanh phục hồi tinh thần lại, đứng dậy trả lời: "Ừ, phải ngủ thôi, trời còn sớm, buổi sáng còn có chuyện cần phải làm nữa?"

      Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến nàng căng thẳng lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hãy sau, chủ tớ hai người vào trong phòng nghỉ ngơi.

      Sáng hôm sau, lúc Vãn Thanh thức dậy, sắc trời còn sớm, Đồng Đồng đến học đường.

      Hồi Tuyết hầu hạ nàng vệ sinh cá nhân xong.

      Trương quản gia phái người đem bản tóm tắt lý lịch cá nhân của mười tám vị chưởng quầy cùng các tài liệu liên quan đến, chỉ chờ đưa cho nàng kiểm duyệt.

      Vãn Thanh vừa ăn cơm vừa xem xét, trang lại trang, rất nhanh tìm ra vấn đề tại sao mấy cửa hàng kia lại làm ăn lỗ vốn, có doanh thu.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuyện, mềm mại đáng lại đa tình, nghe rất êm tai.

      "Đại tỷ có ở đây ? Muội muội lại đây thỉnh an tỷ tỷ đây."

      Thanh này nghe ngọt ngấy nổi cả da gà, là giả dối mà, Vãn Thanh khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, Thượng Quan Tử Ngọc này lại mưu tính cái gì nữa đây. Lại đây là muốn tìm hiểu tin tức gì, hay là đến nịnh bợ nàng.

      Chắc là vì lý do sau, vì Nhị di nương muốn làm bình thê đến phát điên rồi, nên mới sai con của mình đến chỗ nàng muốn nịnh bợ vuốt móng ngựa đây mà, chỉ sợ chỉ có Nhị di nương, mấy vị di nương khác cũng có hành động này .

      Vãn Thanh ngẩng đầu lên, ý bảo Hồi Tuyết ra xem, Hồi Tuyết ra ngoài, thanh nhàng vang lên:

      "Đại tiểu thư dùng điểm tâm sáng, nhị tiểu thư có chuyện gì ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa nhìn thấy Hồi Tuyết, liền nhớ đến lúc nàng ấy đến Lan viện khiêng đồ cưới của ả, khỏi vừa hận vừa giận, cắn răng liếc nàng ấy cái, nhưng mà rất nhanh liền hạ giọng mở miệng:

      "Hồi Tuyết, ta là tới để vấn an đại tỷ của ta ."

      "Ồ " Hồi Tuyết kéo dài điệu, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

      Ả ta giận sôi gan, tức giận, lại muốn phát tác cơn điên của mình, nhưng mà trong lòng ả ta biết ở trước mặt Hồi Tuyết, ả ta làm được gì nàng ấy. Huống chi, ả ta nhớ lại những điều mà mẹ ả ta .

      Nếu muốn lấy lòng hai mẹ con Thượng Quan Vãn Thanh, ngay cả những người bên cạnh của nó cũng phải lấy lòng, dù là con chó cũng phải cố gắng mà lấy lòng nó.

      Chỉ có như vậy mới có cơ hội trở thành bình thê, đợi cho đến khi trở thành bình thê, đến lúc đó có thể báo thù.

      Bên này chuyện, cách đó xa lại vang lên tiếng bước chân, Hồi Tuyết cùng Thượng Quan Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn qua.

      Chỉ thấy theo hành lang gấp khúc kia, người vừa vào là tam tiểu thư Thượng Quan Lãnh Tâm cùng tứ tiểu thư Thượng Quan Liên Tinh, cùng nhau dẫn theo nha hoàn bà tử của mình, cả đám người giống như ngọn núi tới,

      đứng ở trước cửa phòng thềm đá, Thượng Quan Liên Tinh vừa nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc, liền nghĩ tới người mẹ tiện nhân cao quý của ả ta luôn chèn ép mẹ con các nàng, lập tức phát hỏa, cười lạnh tiếng, giọng châm chọc vang lên.

      "Nhị tỷ phải luôn luôn chán ghét đại tỷ sao? Lúc này lại tới làm cái gì? Lại còn đến sớm như vậy? Hừ”

      Thượng Quan Tử Ngọc vốn nhẫn nhịn ở trước mặt Hồi Tuyết. Giờ phút này trong lòng bốc hỏa hừng hực, nghĩ tới con Thượng Quan Liên Tinh lại dám châm chọc nàng, còn cái gì mà nàng đây vốn chán ghét Thượng Quan Vãn Thanh, nó như vậy ràng là cố ý mà.

      Muốn để cho tình cảm giữa nàng cùng Thượng Quan Vãn Thanh rạn nứt đây mà, nó muốn làm cho mẫu thân của nàng thua cuộc sao.

      Nghĩ như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh.

      "Thượng Quan Liên Tinh, mày có ý gì hả? lời nào chết à, tao khi nào chán ghét đại tỷ hả? Nàng là chị em ruột của tao trong Thượng Quan phủ này, tao làm sao mà có thể chán ghét nàng được hả."

      Thượng Quan Tử Ngọc mà mặt đỏ tim đập mạnh, làm Hồi Tuyết đứng ở thềm đá, nổi hết da gà, Vãn Thanh vốn ngồi ăn sáng trong phòng khách, trực tiếp đẩy bát đũa ra muốn ăn tiếp, vì sợ ăn xong lại phải ói ra.

      "Trời trời, cái người này da mặt sao mà dày quá vậy ta, so tường thành còn dày hơn. là có thể so với tường đồng vách sắt nha, Tam tỷ, tỷ nghe chưa? Có phải rất buồn cười hay ?".

      Thượng Quan Liên Tinh trực tiếp châm chọc, còn cố ý hỏi Thượng Quan Lãnh Tâm đứng bên kia.

      Thượng Quan Lãnh Tâm vốn định thèm đếm xỉa đến.

      Ai mà biết con Thượng Quan Liên Tinh hỏi nàng kia chứ? Nhất thời biết trả lời như thế nào?

      Khuôn mặt Thượng Quan Tử Ngọc sớm vặn vẹo khó coi, đồng tử trong đôi mắt lên ánh sáng lạnh, giận run người trừng mắt nhìn Thượng Quan Liên Tinh:

      "Thượng Quan Liên Tinh, mày cái gì?"

      Ánh mắt vừa chạm vào nhau, chiến tranh bắt đầu muốn xảy ra , bỗng nhiên, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng giận mà uy vang lên:

      "Các ngươi làm cái gì?"
      bornthisway011091thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 31: Tỷ muội đánh nhau

      Ngọc Trà Hiên.

      Trước cửa phòng, thềm đá, Thượng Quan Vãn Thanh dáng vẻ thanh tao, tóc đen như mực, làn da trắng hồng, mày đen tựa như trong tranh vẽ, mi dài cong vút, đôi mắt long lanh trong sáng, răng trắng tinh, môi đỏ hồng rất quyến rũ, khóe môi còn lộ ra ý cười, giống như thần tiên trời, trong sáng, thanh cao lại quyến rũ.

      Dưới bậc thềm, mọi người vốn tranh cãi ầm ĩ, cùng nhau ngẩng đầu nhìn nàng. Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn nàng ngây ngốc đến ngẩn cả người, biết phải phản ứng như thế nào.

      Con này khi nào xinh đẹp đến như vậy?

      Mặc kệ ở bất kỳ nơi nào, nó đều mặc trang phục rất bình thường, bộ quần áo màu trắng, cổ tay áo còn vén lên kìa, đầu chỉ cắm hai cây trâm hoa làm bằng ngọc trai, còn trang sức nào khác.

      Toàn thân cao thấp hề có món đồ nào gọi là xa xỉ, hoàn toàn sạch lại triệt để trong sáng, như luồng gió tươi mát, làm người ta thể dời tầm mắt. Dường như, so với những đóa hoa nở trong tự nhiên còn muốn tươi mát hơn, thơm tho hơn, sạch hơn.

      Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Liên Tinh, hai người luôn tự cho rằng bản thân mình là xinh đẹp như tiên trời ai sánh được vẻ đẹp này của hai ả. Nay nhìn thấy dung mạo của Thượng Quan Vãn Thanh, khỏi sinh lòng ghen tị. (hai bà này mắc bệnh tự kỷ thời kỳ cuối rồi)

      Bọn họ tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng là dựa vào đủ loại mỹ phẩm cùng trang sức, và giả vờ thanh cao mới xinh đẹp tuyệt trần tựa như tiên trời vậy. Nhưng mà con đáng chết kia.

      Tại sao nó lại có vẻ đẹp trong sáng, sạch như thế? Hơn nữa còn là nét đẹp tự nhiên.

      Tại sao?

      Tại sao? … ( chút huyết thống nào, đương nhiên là giống nhau rồi, hỏi bằng thừa)

      Trong lúc nhất thời, mọi người mỗi suy nghĩ khác nhau, chút thanh nào vang lên.

      Vãn Thanh cũng biết, bản thân mình khi xuất tạo nên con quỷ ganh tị cùng ghen ghét trong lòng ba người em trước mắt mình đây, hề cảm giác chút gì mà giống như như trước đây, rất tùy tiện mở miệng hỏi.

      "Các ngươi tới đây làm gì ?"

      Giọng nhàng dễ nghe vang lên, đám người Thượng Quan Tử Ngọc phục hồi lại tinh thần, lập tức thu lại sắc mặt đầy ghen tị mới hình thành trong lòng.

      Liền thay đổi thành khuôn mặt tươi cười ngay lập tức, ba người cười giống như đóa hoa đào mới nở, Thượng Quan Tử Ngọc giành trước bước mở miệng trả lời.

      "Tụi em là tới hỏi thăm sức khỏe của đại tỷ mà thôi."

      Vãn Thanh liếc mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc cái, bình tĩnh gật đầu, xoay người vào trong phòng, nhàn nhạt mở miệng:

      "Vậy vào , đừng đứng ở bên ngoài ầm ĩ dứt ."

      Thượng Quan Tử Ngọc mắt thấy Vãn Thanh vào. Nghĩ, lại tức giận muốn giết người, trừng mắt liếc Thượng Quan Liên Tinh cái, trong lòng hừ lạnh.

      Thượng Quan Liên Tinh mày chờ đó cho tao, sớm muộn gì cũng có ngày tao cho mày nếm mùi đau khổ, trước mắt nên đối phó với con Thượng Quan Vãn Thanh là điều mà mình cần làm bây giờ.

      Vừa nghĩ vừa theo Vãn Thanh vào trong phòng, Thượng Quan Liên Tinh cũng theo vào.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh ngồi ở ghế chủ nhà, nhìn ba đứa em trong đầu chứa đầy mưu mô quỷ quyệt ngồi xuống trước mắt kia.

      Yên Nhiên cùng Thanh Lăng và dâng trà, sau đó liền lui xuống. Hồi Tuyết đứng ở phía sau Vãn Thanh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mấy người ngồi kia.

      Thượng Quan Tử Ngọc mở miệng đầu tiên: "Đại tỷ, chị trở về đây ở có quen chưa vậy?"

      Vãn Thanh uống trà, thiếu chút nữa mắc nghẹn, nàng là bị lời của Thượng Quan Tử Ngọc này làm cho phát hoảng. Nàng với nàng ta có từng thân thiết như vậy sao, nên thiếu chút nữa bị trà làm sặc.

      Nàng còn nhớ , lúc nàng trở về, cái bản mặt của bọn họ cũng chưa lộ ra dù là cọng tóc. Lúc này ngờ tới lại quan tâm đến nàng như vậy, nhìn là biết bọn họ muốn làm gì, như ban ngày mà.

      Bất quá nàng muốn vạch mặt bọn họ, nếu mấy người em này mắc bệnh thiểu năng quá nặng, nàng cần gì phải quan tâm bọn chúng muốn làm gì, gật đầu trả lời.

      "Ừ, Nhị muội có lòng quan tâm, ta sao."

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy khuôn mặt đầy ý cười của Vãn Thanh, có chút nào giống như ghét bỏ ả, khỏi vui vẻ trong lòng, híp mắt liếc Thượng Quan Liên Tinh cái, lấy ánh mắt thị uy, Thượng Quan Liên Tinh căn bản để ý tới ánh mắt của ả, cam lòng lạc lại phía sau nhìn Vãn Thanh lên tiếng :

      "Đại tỷ, chị vừa trở về đây thôi, đối với Sở kinh có điều gì còn chưa quen thuộc hay có nơi nào chưa biết , có thể hỏi em nha, em nhất định cho đại tỷ biết hết ."

      "Tứ muội có lòng ."

      Vãn Thanh buồn cười, mấy người này hình như quên mất bọn họ từng khi dễ coi thường nàng như thế nào rồi, còn có những chuyện trước kia của Vãn Thanh nữa.

      Chẳng lẽ bọn họ tưởng rằng, giờ phút này những lời quan tâm dối trá, làm ra vẻ ta đây, nàng liền có thể xóa sạch những việc làm xấu xa lúc trước của bọn họ hay sao.

      Con ngươi trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, cũng có biểu ra ngoài, nàng thích ở trước mặt người khác lộ ra bản tính của mình.

      "Đại tỷ, nhiều năm gặp nhau rồi, chị đúng là càng ngày càng xinh đẹp động lòng người mà."

      "Đúng vậy nha, còn có Đồng Đồng nữa, bé là rất đáng nha."

      "Nghe nhận Tào trưởng lão làm thầy rồi phải, tương lai sau này nhất định hơn người nha."

      "Đúng vậy, đúng vậy. Đồng Đồng sau này nhất định trở thành người có võ công cao nhất từ trước đến nay nha”.

      Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Liên Tinh hai người tranh nhau nịnh nọt, thổi phồng Vãn Thanh cùng Đồng Đồng.

      người câu, làm Thượng Quan Lãnh Tâm ngồi ở bên xấu hổ muốn chui xuống đất, căn bản là nàng ta dám miệng lời nịnh nọt.

      Vì nàng ta dám tranh cùng Thượng Quan Tử Ngọc, cũng dám đấu với Thượng Quan Liên Tinh. Cho nên chỉ có thể ra vẻ tội nghiệp mà ngồi yên chỗ, còn Vãn Thanh lại thờ ơ lạnh nhạt, vừa uống trà vừa nhìn hai kẻ kia biểu diễn trò mèo, coi như là được xem vở hài kịch trong lúc buồn chán .

      Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Liên Tinh cũng có cảm giác được điều đó, càng càng hăng.

      "Đại tỷ về sau có điều gì cần biết hay có nơi nào cần chỉ cần với em tiếng, em đây nhất định làm hết sức mình."

      "Đúng vậy nha, đại tỷ. Chị có nơi nào muốn , chỉ cần phái người đến Trúc viện kêu em tiếng là được rồi nha."

      Thượng Quan Liên Tinh lập lại lần lời của Thượng Quan Tử Ngọc. Lúc này Thượng Quan Tử Ngọc nghe được lời của ả ta, liền lập tức đứng lên, giận dữ chỉ thẳng vào mặt Thượng Quan Liên Tinh mà mắng:

      "Mày, cái đồ biết xấu hổ, dám bắt chước lời của tao hả?"

      "Thượng Quan Tử Ngọc, mày vậy mà dám mắng tao, mày mới là đứa biết xấu hổ. Người nào biết xấu hổ còn chưa biết đâu? Ngày hôm nay tao coi như nể mặt đại tỷ chấp nhất với mày, để rồi xem sau này ai mới là người biết xấu hổ ? Hừ ".

      Thượng Quan Liên Tinh nghe được những lời mà Thượng Quan Tử Ngọc trách móc ả. Liền lập tức đứng lên hướng tới Thượng Quan Tử Ngọc tức giận rống to, cũng tuyên bố muốn đem những việc mà Thượng Quan Tử Ngọc từng làm tiết lộ ra ngoài.

      Việc này làm Thượng Quan Tử Ngọc nóng giận, trực tiếp nhào tới muốn đánh vào miệng của Thượng Quan Liên Tinh. Thượng Quan Liên Tinh thấy Thượng Quan Tử Ngọc muốn đánh mình, liền thét lên vươn tay ra hướng tới mặt của Thượng Quan Tử Ngọc mà tát.

      bên vừa né đòn bên vừa kêu la:

      "Mày lại dám đánh tao hả con tiện nhân kia, mày tưởng tao sợ mày phải , mày muốn chết tao cho mày toại nguyện."

      Trong lúc nhất thời tỷ muội hai người nhào vào nhau cuộn thành đống.

      Chân vừa đá vừa đạp, tay vừa tát vừa đấm vừa nắm đầu bức tóc đối phương, miệng vừa la hét chửi rủa vừa than đau, lại còn cắn hết chỗ này đến chỗ khác.

      Người ngồi chung với bọn họ Thượng Quan Lãnh Tâm, liền qua khuyên can, kéo người này lôi người kia, chính bản thân mình cũng bị dính vài đòn.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh bình tĩnh ngồi uống trà cùng Hồi Tuyết xem kịch vui, hai người chút ý nghĩ muốn khuyên can.

      Trong phòng tiếng thét chói tai cùng tiếng đánh nhau vang lên, thanh truyền ra bên ngoài, mấy hạ nhân đứng chờ ngoài cửa nghe được thanh ồn ào, liền lén thò đầu vào nhìn xung quanh.

      Nha hoàn Vân Tụ của Thượng Quan Tử Ngọc, cùng nha hoàn Lục Phong của Thượng Quan Liên Tinh, vừa thấy chủ tử của mình bị đánh, chạy vội vào hỗ trợ, chỉ có ít người còn chưa kịp vào, hai người nha hoàn cũng nhào vào tham gia vào trận đánh.

      Trong lúc nhất thời phòng khách càng rối loạn, Vãn Thanh nhìn thấy tình hình diễn trở thành như vậy, rất vui, nhiều người đánh nhau như vậy, phải là đem toàn bộ đồ của nàng đập hỏng hết hay sao, liền chầm chậm đứng lên, lạnh lùng la lên tiếng.

      "Dừng tay."

      Mặc dù là thanh êm ái, tuy nhiên từng từ của nàng đan vào nhau xông thẳng vào trong đầu bọn họ, nên làm cả đám hăng máu gà đánh nhau bên dưới bỗng chốc đứng yên động đậy.

      Thượng Quan Tử Ngọc còn đè người Thượng Quan Liên Tinh.

      Lúc này cuối cùng cũng có phản ứng, buông Thượng Quan Liên Tinh ra, nhanh chóng tránh sang bên.

      Hai nha hoàn ôm nhau mà đánh kia, thấy chủ tử của mình dừng tay cũng buông nhau ra đến bên cạnh chủ tử của mình, kiểm tra thương thế của họ.

      Nhìn những người này, nơi nào còn có vẻ rực rỡ cao sang lúc trước.

      Còn đâu vẻ mặt xinh đẹp kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt kia, ai cũng chật vật chịu nổi. Tóc tai bù xù, quần áo cái còn cái mất, người nơi nào cũng bẩn thỉu, đầy rẫy vết thương.

      Thượng Quan Tử Ngọc như ăn mày quần áo rách tả tơi.

      Thượng Quan Liên Tinh như bà điên, tóc tai bù xù. Kể cả Thượng Quan Lãnh Tâm, người đứng ra ngăn cản cũng chật vật kém.

      Vãn Thanh liếc mắt cái nhìn mọi người trong phòng, coi như thấy gì, đây đều là bọn họ tự chuốc lấy, nhàn nhạt mở miệng:

      "Các muội muội làm cái gì vậy hả, phải tới thăm tỷ tỷ sao? Lúc này lại ở trong phòng tỷ tỷ đánh nhau, là có ý gì hả?"

      Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Liên Tinh trong lòng ý nghĩ giết người đều có, con này là rất con mẹ nó hiểm mà. Trước đó nó chỉ lo uống trà, hề ngăn cản bọn họ, bây giờ nó còn mở miệng những lời này.

      Nhưng mà chủ nhân nơi này mở miệng, bọn họ phải nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng mới được, Thượng Quan Tử Ngọc vừa cử động miệng liền đụng tới vết thương mặt, đau đến nhăn lại mày, mềm yếu mở miệng :

      "Đại tỷ, xin chị đừng nóng giận mà, là em quá nóng nảy. Xin tỷ tỷ tha lỗi."

      "Đúng vậy ạ. Đại tỷ, xin chị đừng nóng giận, chúng em trở về tự phạt bản thân mình được ?. Nên xin tỷ tỷ bớt giận nha? ”.

      thể ở lại nơi này được nữa rồi, tới lần là bị thương lần mà.

      Hai người đồng thời nghĩ, cuối cùng hướng Vãn Thanh chào từ biệt lui ra ngoài.

      Bên trong phòng khách, Vãn Thanh khuôn mặt đầy ý cười, đồng tử sáng rực nhìn rất trong sáng, Hồi Tuyết nhịn được cười rộ lên:

      "Mấy cái kẻ này là dở hơi, có thể làm đào hát được nha."

      Vãn Thanh đồng ý gật đầu, lúc này bên ngoài sân lại vang lên tiếng chửi bậy:

      "Thượng Quan Liên Tinh, mày, cái con tiện nhân khốn nạn kia, mày chờ rồi xem, tao bỏ qua cho mày đâu."

      "Tao sợ mày chắc."

      Thượng Quan Liên Tinh trả lời ả ta, kêu gào lên. Trong phòng, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhìn nhau, cười đau cả bụng...
      thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 32: Đánh nhau thành lại bị trừng phạt

      Chuyện hai người Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Liên Tinh đánh nhau, rất nhanh được truyền khắp Thượng Quan phủ.

      Nhị di nương cùng Tứ di nương cũng đều biết tin, nhìn thương tích của con mình, hai ả đều đau lòng vạn phần, nhất là Tứ di nương, bình thường ả đem con của mình nâng niu trong lòng bàn tay chiều chuộng, nuông chiều.

      Lúc này thế nhưng lại bị người khác đánh ra nông nổi này, sao lại tức giận kia chứ. Ngay lập tức dẫn theo cả đám nha hoàn bà tử trong Trúc viện, thẳng đến Lan viện tìm Nhị di nương tính toán sổ sách.

      Bây giờ Nhị di nương thể so với trước đây, có lẽ lúc trước mình dè dặt ả ta chút, nhưng tại địa vị của ả ta cũng giống như mình, chỉ là di nương tiểu thiếp bình thường, cho nên mình cần thiết phải sợ ả sao?

      Nhị di nương làm người kiêu ngạo quen, nghĩ tới, vào lúc này Tứ di nương lại to gan lớn mật dám đem theo người tới cửa tìm mình hỏi tội.

      Gương mặt xinh đẹp của Ngọc nhi đều bị hủy trong tay của con ả ta. Nàng còn chưa có tìm ả ta tính sổ mà bây giờ ả ta vác xác tới.

      Tốt lắm.

      Ra lệnh tiếng, triệu tập đám nha hoàn bà tử trong Lan viện, đồng loạt ra cửa, cùng nhau ra ngoài tiếp đón.

      Hai phe tụ tập ở trước cửa Lan viện, ngoài cửa cả đám cùng nhau đấu võ miệng, thấy thể được nữa liền muốn sử dụng tay chân.

      Trương quản gia sợ xảy ra chuyện lớn, lập tức cho người đến Ngọc Trà Hiên bẩm báo chuyện này, Vãn Thanh nghe xong vốn định bỏ mặc, nhưng ngẫm lại liền cảm thấy ổn.

      Lúc trước, Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Liên Tinh đánh nhau, đó là chuyện giữa chị em , lúc này là hai phe đánh nhau, phải là làm cho người trong phủ cười chê sao.

      Thêm chuyện nữa, nếu gây động tĩnh quá lớn, tất nhiên truyền ra ngoài, lúc đó cũng truyền đến tai bà già bên kia .

      Đến lúc đó, bà già kia lấy cớ mà làm chuyện riêng, thế nào cũng lấy lại quyền chưởng gia của mình giao vào tay Tứ di nương, khi đó tình hình của mình phải còn tệ hơn lúc trước nữa sao.

      Vãn Thanh trước nghĩ sau nghĩ, liền đứng lên phân phó Hồi Tuyết:

      "Triệu tập thêm vài người cùng Lan viện nhìn xem."

      "Dạ, tiểu thư."

      Hồi Tuyết nhận lệnh, ra ngoài, rất nhanh phân phó Triệu bà tử cùng mấy người trong Ngọc Trà Hiên cùng nhau đến Lan viện.

      Đoàn người theo hành lang dài thẳng đến Lan viện, Trương quản gia theo bên cạnh Vãn Thanh, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở:

      "Tiểu thư, tuyệt đối được để cho bọn họ đánh nhau, nếu là làm ai đó bị thương, phiền toái lớn. Lúc đó nhất định phải chi tiền thỉnh dược sư xem bệnh, lại có thêm vài tin tức được truyền , khi đó chỉ có nước làm trò cười cho toàn bộ người trong Sở kinh mà thôi."

      Vãn Thanh chăm chú nhìn Trương Trung. tại Trương Trung rất thẳng thắng, thành khẩn, trung thành hơn nhiều, còn biết vì Thượng Quan phủ mà suy nghĩ, cũng phải có lý.

      "Ừ, Trương quản gia đúng."

      Vãn Thanh gật đầu, đoàn người còn chưa đến Lan viện, liền nghe được xa xa truyền tới tiếng chửi bậy.

      Nhị di nương vốn là người đàn bà chanh chua lại còn mắng chửi người thương tiếc, Tứ di nương bén nhọn trả đũa, có qua có lại.

      "Mày, cái con hồ ly tinh lẳng lơ, cả ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông, mày là cái thá gì kia chứ, tưởng tao sợ mày sao?"

      "Tao mà là hồ ly tinh sao? Mày biết tự nhìn vào gương , mày bây giờ chỉ là tàn hoa bại liễu, còn dám lớn lối ở nơi này la làng sao. Mày nếu có bản lĩnh thử làm cho lão gia vào phòng của mày xem, buổi tối hôm qua lão gia nhưng là qua đêm ở trong phòng của tao nha."

      Tứ di nương xát muối lên vết thương thầm kín của Nhị di nương, làm ả ta hét ầm lên, liền hướng Tứ di nương đánh tới, trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai liên tục phát ra, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.

      Vãn Thanh đến vừa kịp lúc, trầm giọng mở miệng:

      "Dừng tay."

      Lan viện.

      Trước cửa.

      Tất cả mọi người dừng tay, nhìn sang, người tới lại là đại tiểu thư Thượng Quan Vãn Thanh. Trong lúc nhất thời, mọi người lui ra phía sau từng bước, dám có thêm động tác nào nữa.

      Nhị di nương cùng Tứ di nương lúc này bình tĩnh trở lại, khỏi ảo não, cúi đầu nhìn mặt đất, dám lên tiếng.

      Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết cùng với các bà tử phía sau thong thả bước qua, đứng ở trước cửa Lan viện, nhìn Nhị di nương, lại nhìn Tứ di nương, tức giận mở miệng mắng.

      "Các ngươi làm cái gì?"

      "Đánh nhau?"

      "Có phải rất rảnh rỗi hay ? Cho nên có việc gì lại kiếm chuyện đánh nhau cho vui?"

      "Hả?"

      "Nếu quả mọi người thích đánh nhau như vậy, có thể ra bên ngoài phủ mà đánh nhau giữa đường, có ai khuyên can, khi đó cứ đánh cho tay phải tốt hơn sao?"

      "Sao làm như vậy? Mà lúc này ở trong phủ gây chuyện ầm ĩ cái gì, hả?"

      Thanh bén nhọn lạnh lùng vang lên, bốn phía yên tĩnh hẳn, cũng ai dám tức giận mà lên tiếng trả lời lại.

      Ý của đại tiểu thư rất đơn giản, muốn đánh nhau cút ra ngoài đường mà đánh, đừng gây chuyện ồn ào bên trong phủ.

      Bất quá nếu ra ngoài đường đánh, chỉ sợ là quan phủ can thiệp vào, phải chưa làm được việc gì tốt liền trực tiếp đuổi bị tống ra khỏi phủ rồi, Nhị di nương cùng Tứ di nương còn biết những điều này sao.

      Nhị di nương giọng la lên:

      "Nô tì biết sai lầm rồi."

      Tứ di nương cũng nhanh mở miệng lên tiếng:

      "Nô tì tội đáng chết."

      Vãn Thanh nhìn hai người, cũng có nửa điểm thương hại cùng đồng tình, ngược lại sắc mặt u lạnh lùng, nhàn nhạt ra lệnh.

      "Từ hôm nay trở về sau, Nhị di nương cùng Tứ di nương bị cấm túc ở trong viện của mỗi người, trong vòng tháng cho phép bước ra khỏi cửa, mặt khác phạt ba tháng tiền tiêu vặt."

      Cái này mới kêu là trộm gà được còn mất nắm gạo, Nhị di nương cùng Tứ di nương sắc mặt u đến khó coi, cũng dám thêm điều gì, chỉ phải cắn răng nhận hình phạt:

      "Dạ, nô tì biết."

      Vãn Thanh lại nhìn mấy nha hoàn bà tử của hai bên, lạnh lùng lên tiếng:

      "Những ai tham dự đánh nhau hôm nay, phạt tháng tiền tiêu vặt. Nếu có lần tiếp theo, nữ bán vào kỹ viện, nam đánh đến chết vứt ra bãi tha ma."

      Mọi người lạnh run cái, sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, chữ cũng dám lên tiếng.

      Đại tiểu thư là đáng sợ, thủ đoạn, về sau bọn họ vẫn là nên kiềm chế chút. Nếu kết cục rơi vào kỹ viện, hoặc là bị đánh đến chết, có đường sống.

      "Tốt lắm, trở về ."

      "Dạ "

      Tứ di nương dẫn theo đám người giống như chó rơi xuống nước cả người có hơi sức lê lết thân thể về Trúc viện.

      Nhị di nương dẫn người lui trở vào, trước cửa Lan viện lập tức an tĩnh lại.

      Trương quản gia nhìn Vãn Thanh.

      Trong mắt khỏi lên kính nể đại tiểu thư, thầm giơ ngón cái khen nàng, thủ đoạn này là cao minh. Cho dù là lão thái thái lúc tuổi còn trẻ, cũng có lợi hại như nàng, xem ra nơi này cuối cùng cũng an bình trở lại rồi.

      Vãn Thanh cũng thèm nhìn Trương quản gia, xoay người liền trở về, vừa vừa phân phó Trương quản gia.

      "Vừa rồi, lời của ta, ngươi cũng nghe được phải ?."

      "Dạ, lão nô nghe , đại tiểu thư hãy cứ yên tâm ."

      "Ừ, còn có vấn đề cửa hàng bên kia, đợi lát nữa ta chép phần gửi lại cho ngươi, ngươi làm cho tốt chút. Mặt khác, trong đó có tám cửa hàng đóng cửa, ngươi tìm người bán hết "

      "Dạ, lão nô tuân lệnh."

      " xuống "

      Vãn Thanh phất tay, dẫn Hồi Tuyết cùng vài bà tử trở về Ngọc Trà Hiên...

      Lan viện.

      Thượng Quan Tử Ngọc ngồi trong phòng, Nhị di nương sắc mặt khó coi cực kỳ, nhìn mặt con đầy vết cào, vừa mời dược sư xem qua, may mắn bị thương sâu, bị hủy dung.

      may mắn, bằng nàng nhất định cùng con hồ ly tinh kia liều mạng.

      Bây giờ nó lại dám trực tiếp tới cửa khi dễ mình, nếu quyền chưởng gia còn nằm trong tay mình, nó dám gây chuyện với mẹ con mình sao?

      Nghĩ như vậy, khỏi hận Thượng Quan Vãn Thanh, cái con tiện nhân kia.Lúc trước tại sao bị cưỡng bức đến chết .

      Người bình thường gặp phải loại tình này sớm còn mặt mũi nhìn người khác, nó tự sát mới là lạ ấy chứ. Vậy mà nó vẫn bình yên sống cho tới bây giờ, còn đem theo thằng con hoang kia nghênh ngang trở về nữa chứ.

      Ngồi giường, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy mẫu thân sắc mặt khó coi, biết mẹ mình khó chịu, muốn hỏi tới việc đó, nên hỏi chuyện để dời chú ý.

      "Mẫu thân, mặt của con lưu lại sẹo ?"

      Nhị di nương nghe xong nhanh chóng lắc đầu:

      " , đâu, mẹ mua thuốc xóa sẹo rất tốt cho con rồi, có việc gì đâu, Ngọc nhi, con đừng lo lắng."

      "Dạ, vậy là tốt rồi."

      Thượng Quan Tử Ngọc cũng lo lắng thương tổn mặt, nếu lưu lại vết sẹo, chỉ sợ mẫu thân so với nàng còn nóng vội hơn. Lúc này thấy mẫu thân có phản ứng, lên có điều gì đáng ngại.

      Trong phòng, hai mẹ con hai người chuyện, thiếp thân nha hoàn Vân Tụ của Thượng Quan Tử Ngọc bước chân nhàng từ bên ngoài vào, khom người khụy gối, mềm mại mở miệng:

      "Tiểu thư, Tiểu Tranh trở lại."

      Tiểu Tranh là nha hoàn bậc hai trong Lan viện, làm người rất thông minh, nên Thượng Quan Tử Ngọc phái ả ta làm việc quan trọng.

      Việc của ả ta làm là chỉ cần vào Mộ Dung phủ tìm hiểu tin tức về Mộ Dung Dịch. Mà lúc này trở về, có tin tức.

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong đồng thời kêu lên:

      "Mau, lập tức để cho nàng vào."

      Vân Tụ lui ra ngoài, rất nhanh đem theo nha hoàn thanh tú vào, Nhị di nương vẫy tay cho Hồng Vân cùng Vân Tụ lui ra ngoài, chỉ để lại mình Tiểu Tranh.

      "Tình hình như thế nào? Có tin tức về Mộ Dung Dịch chưa?"
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :