1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Chó cắn chó vở kịch là hay - Cẩu giảo cẩu đích hảo hí

      Trong phòng, mọi người sau khi chào hỏi xong ngồi xuống, lão thái thái liếc nhìn những nha hoàn bà tử trong phòng, trong mắt càng phát ra tia hiền hậu, càng nhã nhặn, mở miệng .

      "Các ngươi, tất cả lui ra ngoài, để cho hai bà cháu chúng ta tâm chút."

      Ra lệnh tiếng, chỉ thấy thiếp thân nha hoàn Thị Cẩm bên cạnh lão thái thái vung tay lên, cho lui những nha hoàn bà tử trong phòng ra ngoài.

      "Thị Cẩm, phân phó hai bà tử trong viện, mang Đồng Đồng dạo trong phủ, để cho biết thêm về nguồn cội của mình."

      Lão thái thái lại mở miệng, buông ra cơ thể bé của Đồng Đồng, lôi kéo tay mập mạp của bé, chú ý mà phân phó Thị Cẩm.

      Vãn Thanh chú ý đến vẻ mặt của lão thái thái, đừng nhìn bà ta từ đầu tới đuôi mặt mũi hiền lành, mặt luôn mỉm cười hiền hòa, nhưng trong giọng lại mang theo tia tha, cho phép kháng cự, đầy uy nghi.

      Hành động này của bà ta, đại khái là muốn cùng nàng đến chuyện của Tứ di nương đây, Vãn Thanh bất động thanh sắc, đúng lúc bé ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt xin chỉ thị của nàng rằng bé có được phép dạo chơi xung quanh hay .

      Vãn Thanh gật đầu, có số việc, nàng muốn cho con biết, bé chỉ mới có năm tuổi thôi, cho dù bé rất thông minh, nhưng cũng thể hiểu trắng đen trong thế giới của người lớn đầy tâm kế bẩn thỉu xấu xa này.

      Đồng Đồng vừa được mẫu thân cho phép, lập tức gật đầu, hạnh phúc mở miệng:

      "Dạ, lão tổ tông."

      Thị Cẩm tới, cầm tay Đồng Đồng dẫn bé ra ngoài, Vãn Thanh nâng mắt nhìn Hồi Tuyết, trao ánh mắt cho nàng, Hồi Tuyết trong lòng biết , lặng yên lui ra ngoài bảo vệ Đồng Đồng.

      Bên trong gian phòng, Vãn Thanh cùng ba vị nương ngồi phía dưới, Tứ di nương đứng bên, mọi người ai cũng gì, đều nhìn lão thái thái.

      Lão thái thái ho khan tiếng, ánh mắt thương nhìn Vãn Thanh ngồi trước mắt: "Thanh nha đầu, sáu năm này ở bên ngoài mọi việc có tốt ?"

      Vãn Thanh nụ cười mặt dào dạt mở ra, giống như ánh bình minh lộng lẫy tuyệt đẹp, cũng có nửa điểm hèn mọn cùng nịnh nọt, gật đầu đáp lời:

      "Vãn Thanh ngu ngốc làm lão tổ tông lo lắng, mọi việc đều tốt, cũng có điều gì ổn?"

      Bên trong gian phòng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, dù là lão thái thái người từng trải qua sóng to gió lớn, cũng tránh được mà thầm sửng sốt, nha đầu kia đúng là giống như trước kia.

      Nếu như nàng thương tâm, dường như thể nào tin nổi, nhưng nếu là nàng thương tâm, sao lại có thể bình tĩnh như thế, tính cách điềm đạm như vậy phải bình thường có thể làm được, nha đầu kia cùng lúc trước đúng là giống nhau.

      Mỗi người trong phòng đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng lão thái thái đáp ứng Tứ di nương muốn nâng ả ta lên làm bình thê, cho nên lúc này đề cập tới đợi cho đến khi nào, vừa nghĩ như vậy, khuôn mặt ý cười sâu hơn.

      "Thanh nha đầu, ngươi ở nơi này sáu năm, việc chăm sóc phụ thân ngươi ít nhiều gì cũng đều do Tứ di nương mỗi đêm mỗi ngày lo lắng, nàng lại sinh cho phụ thân người người con trai, đây chính là đệ đệ ruột thịt của ngươi, sở dĩ ngày hôm nay ta kêu ngươi đến đây, là có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng"

      Vãn Thanh cúi đầu, nhếch khóe môi cười lạnh, lại giả vờ cái gì cũng biết.

      "Lão tổ tông có chuyện gì phân phó cháu là được, cần gì phải đến từ thương lượng, phải người muốn cháu xấu hổ đến chết sao?"

      Vãn Thanh tiếng vừa dứt, lão thái thái trong lòng thoải mái thở dài cái, chân tay đều buông lỏng, liên tục gật đầu.

      Trong phòng, trừ bỏ lão thái thái, cao hứng nhất chính là Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh, hai mẹ con này vừa nghe xong lời Vãn Thanh , giống như thấy được tương lai huy hoàng của bọn họ, Tứ di nương trở thành bình thê, như vậy Thượng Quan Liên Tinh cũng trở thành con cháu thuộc dòng chính Thượng Quan phủ, vừa nghĩ như vậy, hai người đều cười khép miệng.

      Nguyệt Phượng cùng Loan Thư hai người mặc dù biết lão thái thái muốn làm gì, đáng tiếc các nàng đối với mấy chuyện này có hứng thú, các nàng quan tâm là tương lai của các nàng.

      "Tốt, tốt, Thanh nha đầu quả nhiên là đứa hiểu chuyện, vậy ngày hôm nay ta liền làm chủ, đem Tứ di nương của ngươi nâng lên làm bình thê , cùng ngươi cùng nhau chăm sóc Lão Tứ, ngươi thấy thế nào?"

      Lão thái thái tiếng vừa dứt, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh chưa gì kích động chạy ra, quỳ ở mặt đất chính giữa phòng, đối diện lão thái thái dập đầu tạ ơn.

      "Cảm ơn lão tổ tông ưu ái."

      Nhìn hai mẹ con dập đầu, mà Vãn Thanh lại nhanh chậm mở miệng:

      "Chờ chút."

      thanh nhàn nhạt vang lên, hai mẹ con Tứ di nương dập đầu hăng say bỗng chốc hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, lão thái thái cũng nhìn Vãn Thanh, biết Vãn Thanh có ý gì, trong nháy mắt, ánh mắt của lão thái thái lên tia sắc bén, u.

      "Thanh nha đầu như thế nào?"

      Lão thái thái mở miệng hỏi, giọng có chút ảo não, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, Vãn Thanh lơ đễnh nhíu mày, ôn nhu mở miệng: "Lão tổ tông muốn là nâng Tứ di nương lên làm bình thê sao?"

      Mọi người trong phòng biết Vãn Thanh có ý gì, lão thái thái cũng đoán được ý tứ của nàng. Nhìn khuôn mặt đầy ý cười của nàng, cũng có giận dỗi, nhưng nếu là nàng đồng ý, sao lại lên tiếng ngăn trở, nàng kết cục là có ý gì?

      Kỳ thực Vãn Thanh chính là muốn kéo dài thời gian thêm, nàng biết chắc chắn có người tới, đến lúc đó cần nàng phải mở miệng, vở kịch này tự nhiên là có người đến diễn mà nàng chỉ cần làm khán giả xem kịch hay thôi, còn có thể nhờ tay lão thái thái lấy lại quyền quản lý, còn có, hừ, chính là đem đồ cưới của mẫu thân nàng trong tay của Nhị di nương cầm về.

      Lúc này sắc mặt của lão thái thái có chút khó coi, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, trầm giọng mở miệng: "Thanh nha đầu là đồng ý sao?"

      Vãn Thanh lắc đầu, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay của mình, lại thấy giống như sợ hãi chút nào, cũng có nửa điểm chột dạ, hoặc là bất an, nhàn nhạt mở miệng:

      "Vãn Thanh dám có ý kiến, nhưng là nếu như nâng Tứ di nương lên làm bình thê, vậy còn Nhị di nương cùng Tam di nương đâu, các nàng có ý kiến gì sao?"

      "Bọn họ dám?"

      Tứ di nương nghe Vãn Thanh , đầu tiên tưởng rằng nó đồng ý, lúc này nghe xong nó là lo lắng Nhị di nương cùng Tam di nương phản đối, giận dữ la lên.

      Lão thái thái trừng mắt lạnh lùng liếc nhìn, Tứ di nương lập tức ngoan ngoãn quỳ bất động, cúi đầu nhìn mặt đất.

      "Chuyện này cần Thanh nha đầu lo lắng, xong chuyện ta phái người báo cho hai nữ nhân kia biết ."

      Lão thái thái ra lệnh quen, há mồm liền ra lệnh, Vãn Thanh muốn mở miệng cái gì đó, chợt nghe ngoài cửa có tiếng khóc lóc ầm ĩ, mơ hồ truyền vào, khóe môi đột nhiên lộ ra ý cười, thèm nhắc lại, người nên tới tới, còn cần tới nàng mở miệng làm gì?

      Bây giờ nàng chỉ cần xem chó cắn chó vở kịch là hay này thôi .

      Thị Cẩm từ ngoài cửa vào, cung kính thi lễ mở miệng: "Thưa lão tổ tông, là Nhị di nương cùng Tam di nương bên nhà kia, hai người đều lại đây, lúc này ở bên ngoài khóc lóc?"

      Lão thái thái tim đập mạnh, sắc mặt xanh lét mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi:

      "Khóc cái gì? Thành cái thể thống gì rồi"

      "Nô tì biết, hai người các nàng chính là ở bên ngoài khóc muốn gặp lão tổ tông?"

      Thị Cẩm bình tĩnh mở miệng, lão thái thái nhớ tới điều mà Vãn Thanh mới vừa rồi còn lo lắng, nếu mà hai người kia đến đây, vừa vặn cùng nhau giải quyết dứt khoát, vẫy tay phân phó xuống:

      "Cho các nàng vào ."


      Chương 17: Mưu tính thành công - Tâm kế chung thành

      Nhị di nương cùng Tam di nương dẫn theo con của mình vào quỳ xuống dập đầu bộp bộp, sau đó trong phòng vang lên tiếng khóc inh ỏi, còn kèm theo thanh khiếu nại.

      "Lão tổ tông, ngài thể bất công, ngài nâng Tứ di nương lên làm bình thê, chúng con phải làm như thế nào bây giờ?" Đây là Nhị di nương , còn Tam di nương chỉ là làm nền mà thôi, nào dám thêm điều gì.

      Ngồi ở giữa phòng vị trí của chủ nhà, lão thái thái sắc mặt trầm lạnh lẽo, ánh mắt trợn to giận dữ nổi trận lôi đình, khóe môi rung rung, từ từ ngẩng đầu quét mắt nhìn Vãn Thanh cái, ánh mắt kia là mang theo ý vị thâm sâu.

      Sau đó quay đầu nhìn Nhị di nương cùng Tam di nương quỳ phía dưới, giận dữ mắng lớn:

      "Gào khóc cái gì hả? Thành cái thể thống gì hả?."

      Lão thái thái nổi giận, Nhị di nương cùng Tam di nương lập tức ngậm miệng lại, nào có giọt nước mắt nào ở mặt đâu?

      Nhưng cũng dám lên tiếng, tuy rất sợ lão thái thái, nhưng Nhị di nương lại quyết tâm, ngày hôm nay bất luận như thế nào, tuyệt đối thể để cho con hồ ly tinh kia trở thành bình thê, nếu như bên kia chỉ có mình Thượng Quan Vãn Thanh, nàng còn được làm chủ.

      Nếu là con hồ ly tinh đó trở thành bình thê, vị trí của nàng ở nơi nào đây? Con hồ ly này nguyên lai sớm có mưu tính này, hiểm, Nhị di nương hừ lạnh, ngày hôm nay nàng cũng tin, bọn họ quậy lớn như vậy, xem thử coi chuyện mà con hồ ly tinh này mưu tính có thành hay ? Hừ.

      Trong phòng an tĩnh lại, lão thái thái căn bản để ý tới đám người Nhị di nương cùng Tam di nương quỳ bên dưới, chỉ là hai người đàn bà ti tiện, cũng đáng giá để bà hao tâm tốn sức sao, khóe môi lộ ra tia khinh thường, lạnh lùng mở miệng.

      "Các ngươi biết, cũng đỡ phiền ta lại phải phái người truyền lần, ngày hôm nay là chủ ý của ta, muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê, Thanh nha đầu cũng đồng ý rồi, hai người các ngươi liền an phận chút ."

      Tiếng lão thái thái vừa dứt, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh lập tức hân hoan dập đầu:

      "Cảm ơn lão tổ tông."

      Nhị di nương cùng Tam di nương sắc mặt tái nhợt, Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Lãnh Tâm sắc mặt đều khó coi, tất cả đều hung hăng trừng mắt nhìn Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh, hận thể nhào lên cắn hai mẹ con kia, Nhị di nương là người đàn bà chanh chua liền hắng giọng kêu lên, té đất liên tục khóc thét.

      "Lão thái thái, người thể bất công như vậy. Vì sao nâng Tứ di nương lên làm bình thê, trải qua nhiều năm như vậy, nàng làm điều gì vì Thượng Quan phủ chưa, đều là nô tì tay chân chuẩn bị, nào là hầu hạ lão gia, rồi chiếu cố nhà lớn trong phủ, ăn cái gì, dùng cái gì, mọi việc đều là nô tì làm, Tứ di nương trừ bỏ dạo chơi cùng trang điểm, cả ngày như con bướm thảnh thơi bay lượn, nàng làm được cái gì kia chứ, vậy mà lúc này thế nhưng lại trở thành bình thê, nô tì phục."

      Tứ di nương nghe Nhị di nương sỉ nhục mình trước mặt bao nhiêu người khác, sớm nổi giận, hướng về phía Nhị di nương la lên.

      "Con tiện nhân kia, cũng tại mày ngày thường để ai nhúng tay vào việc quản lý trong nhà, lại càng cho phép bất cứ ai dính dáng đến tiền bạc trong nhà, bây giờ còn làm bộ lên mặt trách móc ta."

      Hai người đàn bà cùng gây gổ, cùng vạch áo cho người xem lưng, lại chanh chua, ăn thô tục, con của hai người cũng giúp mẹ mình tay.

      Trong chốc lát, trong phòng, cãi nhau ầm ĩ, đánh đấm lung tung, lộn nhào thành đống, khóe môi Vãn Thanh dễ nhận ra ra ý cười rực rỡ, nhìn lão thái thái ngồi phía bên cạnh, chỉ thấy bộ ngực của lão thái thái lên xuống phập phồng thở dồn dập, sắc mặt đen dần, trong mắt nổi lửa giận, hiển nhiên là tức giận , Thị Cẩm lập tức qua, vuốt ngực của bà để giúp bà ta bình tĩnh lại.

      Vãn Thanh hài lòng cười, trong lòng hừ lạnh, xứng đáng, cho ngươi thể này, hừ, tuổi đều bó, có phúc biết hưởng, muốn tự tìm phiền phức, nhưng mà tại là lúc nàng cần phải lên tiếng, nghĩ xong, nhàn nhạt lên tiếng:

      "Dừng tay, ầm ĩ cái gì?"

      Tiếng vừa dứt, người đánh nhau bên trong gian phòng đồng thời dừng tay, nhất thời biết phản ứng làm sao, ngẩn người nhìn Vãn Thanh, biết nàng muốn làm gì.

      Vãn Thanh hét lên tiếng làm đám người kia dừng lại hết, nghiêng đầu nhìn lão thái thái, nhanh chậm mở miệng.

      "Lão tổ tông, bà xem Tứ di nương còn làm bình thê được hay sao? Thượng Quan phủ trải qua trăm năm lịch sử, chủ tử nên có phong thái mà chủ tử nên có, cũng thể cả ngày giống như người đàn bà chanh chua đanh đá, bà xem nếu nâng nàng lên làm bình thê, nếu có việc giống như vậy xảy ra, thể diện của Thượng Quan phủ để vào đâu?"

      Vãn Thanh dứt lời, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh kinh hãi, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, vội nhìn lão thái thái.

      "Nô tì đáng chết, là nô tì sai lầm rồi, thỉnh lão tổ tông trách phạt."

      nghĩ tới nàng chỉ nhất thời giận dữ thế nhưng lại làm cho người ta để ý, ngày hôm nay việc này nếu thất bại, về sau chỉ sợ khó có thể thành công, mồ hôi lạnh mặt Tứ di nương tràn ra.

      Lão thái thái cũng để ý đến Tứ di nương, nhìn Vãn Thanh, con mắt híp lại, cho đến lúc này bà xem như nhìn ý định của Vãn Thanh, nha đầu kia căn bản đồng ý lập Tứ di nương làm bình thê, cho nên mới xảy ra tình huống giống như vừa rồi, cái loại tính toán mưu mô này, thua lúc bà còn trẻ, rốt cục nó muốn làm cái gì đây?

      Lão thái thái suy đoán, nhìn Tứ di nương, con đàn bà này này quả làm nên chuyện lớn gì được, vào thời điểm quyết định như thế này vậy mà lại làm ra loại sai lầm đáng mắc phải, đúng là người có số hưởng phúc, lúc này lão thái thái quan tâm nhất chính là Vãn Thanh muốn làm cái gì.

      "Thanh nha đầu, con cho rằng chuyện này nên xử lý như thế nào?"

      mở miệng muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê, chẳng lẽ nó tính trực tiếp bôi nhọ thể diện của ta hay sao, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra với bà, trong mắt lão thái thái toát ra tia lạnh lùng.

      Vãn Thanh thanh tao lịch cười, vừa kiêu ngạo vừa rực rỡ, tất cả mọi người đều nhìn nàng, tự chủ được liền bị nàng hấp dẫn.

      quyến rũ của nàng, khí chất cao quý của nàng, tầm thường, tuy rằng phải rất xinh đẹp, cũng là có nét đẹp riêng biệt, hơn nữa càng xem càng có loại cảm giác rung động lòng người, là lóa mắt người xem.

      Trong lúc nhất thời, ai cũng chuyện, thẳng đến khi thanh dễ nghe của nàng vang lên.

      "Nếu lão tổ tông muốn lập Tứ di nương lên làm bình thê, cháu có thể đáp ứng lão tổ tông, nhưng mà tại Tứ di nương hành quá giới hạn, cho nên ý của Vãn Thanh là, hãy cho các nàng mỗi người cơ hội, cạnh tranh công bằng, nếu trong các nàng ai có nhiều phẩm hạnh nhất, đương nhiên là phải có phong phạm của đương gia chủ mẫu, liền thăng lên làm bình thê, lão tổ tông xem có thể làm như vậy hay ?"

      Vãn Thanh dứt lời, Nhị di nương cùng Tam di nương giành trước liền dập đầu:

      "Nô tì tạ ơn đại tiểu thư, đề nghị của đại tiểu thư, tụi nô tỳ cam tâm tình nguyện tán thành."

      Bọn họ vốn có cơ hội, tại có cơ hội như vậy, tuy rằng biết có thành công hay , nhưng tốt xấu gì cũng có thể kéo con hồ ly tinh kia xuống, khiến ả ta đảm đương nổi chức trách của vị trí bình thê, đây mới là mục đích trước mắt.

      Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh sắc mặt trắng bệch, cùng nhau làm ra vẻ tội nghiệp nhìn lão thái thái.

      "Lão tổ tông."

      Lão thái thái nhìn Vãn Thanh, trong mắt lóe ra tia sắc bén, nha đầu kia đơn giản, là người khó đối phó, vân đạm phong khinh liền giải quyết xong tình, nhưng mà bà ta nghĩ đến việc nàng mượn tay mình, trong lòng liền vui.

      Nhưng trước mắt nàng còn biết tiến biết lùi, bằng làm ầm ĩ lớn việc lên, phải cái mặt già này của bà liền xong rồi sao, lão thái thái nghĩ, liền quay đầu trừng Tứ di nương.

      "Tốt lắm, dựa theo lời của tiểu thư các ngươi mà làm theo , ngươi là còn phải học tập nhiều hơn nữa, ráng chờ thêm chút , nếu Thanh nha đầu cho các ngươi cơ hội, các ngươi hãy cố gắng làm tốt, chắc chắn được cân nhắc lên làm chủ mẫu”

      Nghe lão thái thái như thế, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh thân mình mềm nhũn, buông mình nằm đất.

      Bỗng chốc từ đám mây cao rơi xuống cảm giác là rất đau khổ, tại Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh nghĩ cùng Nhị di nương, Tam di nương liều mạng, người ngụm cắn nát cổ bọn họ mới giải hận, vốn dĩ trong lòng các nàng cứ nghĩ là việc thành công, cứ như vậy mà bị bọn họ ầm ĩ náo loạn, làm hại mẹ con bọn họ đến bây giờ cái gì cũng có.

      Vốn chuyện tình tốt đẹp lại trở thành như vậy, khí trong phòng tràn đầy đè nén, lão thái thái ho khan hai tiếng, nhìn Vãn Thanh.

      "Thanh nha đầu, nếu muốn khảo sát các nàng, chẳng phải nên có kỳ hạn sao."

      Vãn Thanh gật đầu: " Kỳ hạn ba tháng. Thưa lão tổ tông, sau ba tháng, người nào biểu tốt nhất, trở thành bình thê."

      "Tốt "

      Lão thái thái gật đầu, việc này mà lập lại lần nữa, bà cũng còn đủ sức để mà giúp, nhìn mấy nữ nhân quỳ phía dưới, vừa bực vừa hận mở miệng:

      "Các ngươi hãy phát huy tốt , đến lúc đó người nào biểu tốt nhất trở thành bình thê của phủ bên đó."

      "Cảm ơn. Lão tổ tông." Mấy nữ nhân kia ngoan ngoãn trả lời.

      Tứ di nương tuy rằng tức giận phẫn nộ, cũng dám làm phát điên lần nữa, vốn còn muốn đến chuyện của Trúc nhi, nhưng nhìn sắc mặt của lão thái thái, đúng là rất giận. tại nếu ra nàng có trái ngọt để ăn, chỉ có thể đem lời phẫn nộ dìm dưới đáy lòng .

      Mắt thấy tình kia được giải quyết thỏa đáng, Tứ di nương đột nhiên nhìn lão thái thái cùng Vãn Thanh.

      "Nô tì còn có việc muốn ?"
      bornthisway011091, Thanh Hằngthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Con nít đánh nhau - tiểu hài tử đả giá

      Trong phòng, lão thái thái có chút mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt lại, dựa vào giường nệm nghỉ ngơi, chuyện gì cũng đều mặc kệ, giao cho Vãn Thanh xử lý, bà chỉ dùng lỗ tai nghe là xong.

      Vãn Thanh gật đầu, ý bảo Tứ di nương mở miệng, kỳ thực trong lòng nàng biết Tứ di nương cái gì. Nếu mà Nhị di nương đâm ả đao, ả trả lại cho Nhị di nương kiếm, mà nàng chính là người được lợi.

      Tứ di nương sắc bén mở miệng: "Đại tiểu thư, thỉnh thu hồi quyền chưởng quản của Nhị di nương."

      Nhị di nương nghe Tứ di nương , mắt trợn lên, căm tức nhìn Tứ di nương, nhưng mà nàng nhớ kỹ khóc lóc om sòm, thể làm gì hơn, chỉ lấy mắt trừng Tứ di nương, sau đó nhìn Vãn Thanh, lên tiếng .

      "Xin đại tiểu thư hiểu , nô tì là cho tiểu thư cùng chia sẻ vụ."

      Vãn Thanh chuyện, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước xanh biếc phát ra tia sáng nhìn chằm chằm vào ả, khiến cho tim Nhị di nương run lên, có cảm giác như mưu mô của nàng bị vạch trần cách nào che giấu được, đầu lưỡi như bị buộc lại, lúc này Vãn Thanh cười, cất tiếng :

      "Về chuyện này, Tứ di nương là có chút đạo lý, vậy kể từ hôm nay, Nhị di nương cùng Tam di nương và Tứ di nương được đối xử giống nhau, cùng nhau ở trong phủ nhận khảo sát, chuyện ở trong phủ bên kia, cần nhúng tay vào, bằng người khác tâm phục"

      "Đại tiểu thư minh giám."

      Tứ di nương thở hơi dài, cuối cùng thoải mái chút, ả đàn bà này đâm nàng nhát, nàng trả ả đao.

      Nhị di nương sắc mặt tối dần, đứng ở bên, Thượng Quan Tử Ngọc nắm chặt tay, nhìn mẫu thân của mình, nhưng mà Nhị di nương sắc mặt rất nhanh liền trở lại bình thường, trầm giọng nhận lệnh: "Nô tì biết."

      Trong phòng, lão thái thái nhắm mắt dưỡng thần, xoay mình mở to mắt, sắc bén lạnh lùng mang ý, quét mắt cái, nhìn Vãn Thanh.

      Nguyên lai nha đầu kia từ đầu có tính toán như vậy, ung dung thản nhiên mà nắm lại quyền chưởng quản, còn mượn tay của bà, khiến cho bọn Nhị di nương muốn kháng nghị tiếng cũng dám.

      Nếu như nó ép buộc lấy lại quyền, nhất định gây ra chuyện lớn, tất nhiên bản thân của nó cũng dính ít chuyện vẻ vang gì. Giống như bây giờ là tốt nhất, những nữ nhân này ai dám lộn xộn, đúng là mưu kế tuyệt hảo.

      Trong sáu năm này rốt cục xảy ra chuyện gì, khiến cho nha đầu kia trở nên như thế, giống như trước kia chút nào.

      Lão thái thái chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đáy lòng rất là buồn bực, nghĩ tới người như bà thế nhưng lại thua tay con nhóc, còn là thần biết quỷ hay, chỉ sợ mọi người trong này, cũng có ai biết được việc này, lão thái thái mặt lạnh lùng vẫy tay:

      "Các ngươi đều xuống , an phận trở về bên kia sống qua ngày ."

      "Vâng ạ."

      Nhị di nương cùng Tam di nương và Tứ di nương đều đứng lên, dẫn con lui ra ngoài, Vãn Thanh cũng đứng lên chuẩn bị rời , lão thái thái lại kéo tay nàng ý bảo nàng ngồi xuống.

      "Thanh nha đầu ở lại chuyện với ta chút ."

      "Vâng, lão tổ tông."

      Vãn Thanh lên tiếng trả lời, ngồi xuống, nàng biết bà già này phải là người tùy tiện hồ đồ, chỉ sợ bà ta biết tình, cho nên nàng chỉ có thể im lặng mà ngồi xuống.

      Người bên trong gian phòng đều lui ra ngoài, kể cả Nguyệt Phượng cùng Loan Thư cũng hành lễ ra ngoài, trong phòng yên tĩnh tiếng động, Vãn Thanh biết lão thái thái lưu nàng lại là có ý đồ gì, bình tĩnh chờ bà ta lên tiếng...

      Trong sân đình Tây phủ, hoa mộc sum suê, cành lá tươi tốt, hai người bà tử mang theo Đồng Đồng vừa vặn dạo đến nơi đây, đối diện khúc cua hành lang, có mấy đứa bé trai tới, cầm đầu chính là Thượng Quan Trúc, mặc bộ quần áo gấm màu xanh nhạt, thân thể nho thẳng tắp, gương mặt thanh tú kia, lúc này có vài phần đắc ý, dẫn vài người ngăn trở Thượng Quan Đồng.

      "Thượng Quan Đồng, cái đồ con hoang, cuối cùng cũng để cho tao gặp được mày, ngày hôm nay mày nhất định phải chết, xem chúng tao làm thế nào mà dạy dỗ mày."

      Thượng Quan Trúc dẫn đầu chửi mắng la lên, phía sau có thêm bốn đứa nhóc, lớn cũng bằng hơn, đứa nhất cũng lớn hơn chút so với Đồng Đồng.

      Trong đó có đứa mặc áo quần lộng lẫy, bộ dạng mập mạp là cháu trai của đông phủ là trưởng tôn của Hầu gia, ba đứa còn lại, đứa là đông phủ thứ tôn, hai đứa là bên tây phủ thứ tôn, bọn chúng đều tuổi hơn so với Thượng Quan Trúc, cho nên Thượng Quan Trúc mặc dù phải là chủ tử, nhưng bọn người kia vẫn rất nghe lời của .

      "Ngươi cũng dám khi dễ thúc thúc của chúng ta, muốn chết."

      Thượng Quan Dục cháu ruột Hầu gia bên đông phủ la lên, người còn lại phụ họa gật đầu, người câu: "Đánh , bộ dạng so với nữ nhân xinh đẹp hơn, ngứa mắt."

      "Đúng vậy, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, liền làm cho người ta muốn nôn”

      Tuy rằng đều là trẻ con, nhưng thân ở trong trong trạch viện nhà giàu có, cách chuyện, so với người thường rất độc miệng.

      Khuôn mặt đáng nhắn của Thượng Quan Đồng bao phủ tức giận, đôi mắt màu đen trừng vào mấy người đối diện, trong lòng ôm Chiêu Chiêu theo bản năng nắm chặt, Chiêu Chiêu lập tức cảnh giác toàn thân, Đồng Đồng tức giận, Đồng Đồng nổi giận, những người này chết chắc rồi.

      Hai người bà tử bên cạnh Thượng Quan Đồng chạy nhanh ngăn cản mấy đứa đánh nhau.

      "Các tiểu công tử, xin đừng gây chuyện, đây chính là khách của lão thái thái, là lão thái thái phân phó, muốn tụi nô tỳ dẫn dạo xung quanh."

      Nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ khả chịu nổi, hai người bà tử che chở cho Thượng Quan Đồng, ra, đứa bé này bộ dạng đáng , bọn họ cũng nỡ khiến bé bị khi dễ sỉ nhục.

      Bất quá Thượng Quan Dục, ỷ vào thân phận tôn quý, cháu ruột Hầu gia đông phủ, ngày thường diễu võ dương oai quen, lúc này vừa thấy bà tử bảo vệ bé, sớm ra lệnh cho mấy người bà tử theo phía sau :

      "Nhanh đem hai cái bà già kia kéo xuống vả miệng cho ta, cho bọn chúng biết, nơi đây là ở đâu?"

      "Vâng " bà tử tuân lệnh, như sói như hổ bổ nhào qua, chuẩn bị kéo hai bà tử che chở Đồng Đồng xuống giáo huấn, thân thể bé của Thượng Quan Đồng hướng mặt trước lùi bước, giận trừng mắt Thượng Quan Trúc.

      "Các ngươi còn là nam nhân sao? Bắt mấy bà tử ra đánh đập, có bản lĩnh nhằm về ta này."

      Thanh non nớt của bé mang theo chút khiêu khích, Thượng Quan Trúc lập tức vung tay lên, mấy bà tử xông tới liền dừng lại, nhìn chủ tử của mình, Thượng Quan Dục gật đầu, mấy người này lui xuống, Thượng Quan Đồng nhìn Thượng Quan Trúc.

      " , các ngươi muốn đánh nhau phải ?"

      "Đánh nhau?"

      Thượng Quan Trúc nở nụ cười, mấy người phía sau cũng nở nụ cười, trước nhìn xuống sau đó lại ngưỡng đầu lên, Thượng Quan Dục chỉ vào Thượng Quan Đồng, cuồng vọng mở miệng:

      "Chúng tao chỉ muốn giáo huấn mày, thằng con hoang kia, đợi lát nữa tất nhiên làm cho mày kêu cha gọi mẹ, về sau còn dám khi dễ tiểu thúc thúc của chúng tao nữa ?"

      Thượng Quan Đồng gật đầu xem như biết, mắt to chớp chớp, càng đáng , mấy đứa con nít đối diện nhìn xem sửng sốt hồi, cuối cùng đồng thời hừ lạnh, nghiệt.

      Mấy người xoay người liền về phía sau, Thượng Quan Trúc ném câu: "Có gan lại đây, cần làm rùa đen rút đầu."

      "Ta sợ ngươi?."

      Đừng nhìn Đồng Đồng tuổi còn , cũng là đứa trẻ sợ chết ngang ngược ngạo mạn, hơn nữa bé tin mấy người trước mắt này có thể làm gì được bé, Thượng Quan Trúc bất quá chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi, còn muốn làm hùng, ngày hôm nay đến tột cùng là ai khóc cha gọi mẹ cũng biết.

      Đoàn người về phía sau, hai bà tử kia phát hoảng, xoay người liền chạy , nhanh chóng bẩm báo lão thái thái.

      Mà Hồi Tuyết luôn luôn thân núp trong bóng tối, cũng có xuất quấy nhiễu đến việc của mấy đứa con nít, nàng muốn nhìn Đồng Đồng xử lý chuyện này như thế nào, trừ phi bé gặp nguy hiểm, bằng , nàng ra tay giúp bé...



      Chương 19: Sau này ta chính là lão đại của các ngươi - Dĩ hậu tiểu gia tựu thị nhĩ môn lão đại

      Sân sau Tây phủ, có chỗ trống trải bình thường dùng để luyện công, bốn phía có hoa mai, giữa trung còn treo bao cát, các dụng cụ dùng để tập võ, lúc này bóng người cũng có.

      Mấy đứa trẻ chia ra làm hai phe đứng hai bên, bên là năm đứa trẻ to con, hung hăng, như hổ như sói, còn bên chỉ là đứa bé năm tuổi xinh đẹp, ôm con khỉ màu vàng nho , nhìn ra sao cũng thấy yếu thế hơn bên kia.

      Nhưng cậu bé năm tuổi kia, toàn thân phát ra khí phách kiêu ngạo, thân thể tuy bé lại giống như chứa luồng năng lượng khổng lồ, lạnh lùng nhìn mấy đứa trẻ to lớn phía đối diện kia, kiêu ngạo mở miệng.

      "Các ngươi là từng người đến, hay là cùng nhau tiến lên, ta xem vẫn là cùng nhau lên ."

      Lời vừa được ra làm người ta muốn hộc máu, mấy đứa đối diện quả nhiên bị chọc tức nóng nổ đom đóm mắt, nhịn tức đến mức mặt đỏ như Quan Công.

      "Thằng con hoang này là tức chết người mà, quá ngạo mạn rồi, ngày hôm nay nhất định phải dạy dỗ nó tốt mới được”

      "Đúng vậy, nhất định phải đánh cho nó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ."

      "Về sau thấy nó lần là đánh lần”

      Mỗi người câu, ào ào hướng bên này lấn tới, muốn đồng loạt xông lên, Thượng Quan Trúc lớn nhất đám, còn có chút lý trí, khẽ vươn tay ngăn cản mấy đứa phía sau lại:

      "Đợi , chúng ta nhiều người thế này, cho dù đánh thắng cũng vẻ vang gì, ta xem vẫn là từng người lên ."

      Thượng Quan Trúc đối với chuyện lần trước bị đánh, hoàn toàn quy kết cho lúc ấy khinh địch, lúc này đây cũng tin mình đánh lại nó, thằng con hoang này mới có năm tuổi, nhưng mười tuổi rồi, làm sao có thể đánh lại nó? Nghĩ vậy ý chí chiến đấu ngùn ngụt mở miệng: "Để ta đánh trước cho."

      xong liền ra, mấy người phía sau gật đầu đồng ý.

      Đồng Đồng buông Chiêu Chiêu trong lòng ra, bước về phía trước, hai người tới gần, từ từ bày ra tư thế, tất cả những người khác chia ra đứng vòng quanh bọn họ.

      biết là ai kêu lên trước: "Tiểu thúc thúc cố lên, tiểu thúc thúc cố lên."

      thanh cổ vũ vang lên, Chiêu Chiêu cũng chịu thua mà nhảy lên, vẫy tay muốn cổ vũ Đồng Đồng cố lên , nhưng mà bởi vì được, cho nên khí thế hơi kém chút, tức giận đến nổ đom đóm mắt .

      Mà chính giữa sân, Đồng Đồng cùng Thượng Quan Trúc bắt đầu trận đấu, lúc này Thượng Quan Trúc có chuẩn bị đề phòng, ra tay hiểm ác, đánh thẳng vào ngực của Đồng Đồng, Đồng Đồng liền cúi người xuống, sau đó bé duỗi chân ngắn ra, đá vào chân Thượng Quan Trúc, nắm đấm cũng nhanh chóng vô cùng chính xác mà đánh vào ngực trái Thượng Quan Trúc.

      Đừng nhìn bé tuổi còn , huyền khí đạt (màu cam)Chanh Huyền nhất phẩm, điều này đối với đứa bé là thiên phú cực cao.

      Hơn nữa Thượng Quan Vãn Thanh xưa nay thích dạy bé làm như thế nào tấn công vào nhược điểm của người khác, như bây giờ Thượng Quan Đồng chỉ cần dùng mấy chiêu, liền đánh bại Thượng Quan Trúc, cước đá ngả lăn Thượng Quan Trúc, thân thể nho nhảy lên người Thượng Quan Trúc, tóm lấy tay , lạnh lùng trừng .

      "Ngươi còn có lời gì để , lần, hai lần, ba lần mỗi lần gặp ta ngươi đều mắng ta hết, muốn chết."

      Đồng Đồng xong, đảo tay cái lấy viên thuốc ra, ném vào miệng Thượng Quan Trúc, sau đó đứng lên nhìn mấy đứa trẻ phía đối diện:

      "Các ngươi làm ơn nhanh lên chút, làm gì mà giống lũ chuột nhắt cuộn lại đống vậy?"

      Thượng Quan Trúc biết Thượng Quan Đồng cho cái gì vào miệng mình, chỉ nghĩ có thể là độc dược, khỏi sợ hãi khóc ầm lên, hướng về phía Thượng Quan Đồng la to:

      "Mày vậy mà lại dám hạ độc tao, mày quá độc ác, thế nhưng muốn độc chết tao, tao muốn cho lão tổ tông biết."

      Lúc này mấy đứa đối diện kia nhìn thấy Thượng Quan Trúc khóc lóc, lập tức la lên:

      "Nhanh lên, nó muốn hại chết tiểu thúc thúc."

      Trong lúc nhất thời, bốn đứa con nít liền xông tới, hùng hổ bao vây Thượng Quan Đồng, ba chân bốn cẳng đấm đá lung tung, cơ thể Đồng Đồng vốn bé, trong lúc đó bé nhanh nhẹn, ra tay đánh ra cách lưu tình, chỉ nghe bốp bốp chát chát, rất nhanh những người kia đều bị đánh nằm dài đất, rên hừ hừ, gương mặt méo mó vì đau mà đứng dậy nổi.

      Thượng Quan Đồng lười để ý tới bọn họ, lại duỗi tay ra lấy thêm mấy viên đan dược quăng thẳng và miệng của bốn thằng nhóc kia.

      Lần này, trong sân sau tiếng khóc ầm ĩ kinh người, tất cả đều hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đồng, giống như nhìn thấy ác quỷ.

      Đứa trẻ béo mập kia là đông phủ trưởng tôn, xưa nay diễu võ dương oai, lúc này đâu còn cái vẻ kiêu ngạo, tội nghiệp kêu lên:

      "Mày mau đưa cho chúng tao giải dược, chúng tao về sau nhất định nghe lời mày, tuyệt đối trách móc, khi dễ mày, mày đừng hại chết chúng tao mà.”

      Thượng Quan Đồng nghe xong lời của , hai con ngươi đen nhánh giống như hai hột nhãn xinh đẹp chuyển động quay tròn. ra tia sáng xảo quyệt, khóe môi lộ ra nụ cười hài lòng, khiến khuôn mặt xinh của bé càng thêm đáng tựa như bông hoa mới nở rộ, từ từ nâng tay chống cầm :

      " Như vậy , mỗi người các ngươi dập đầu ba cái với ta, về sau ta chính là lão đại của các ngươi, dập đầu ra mắt lão đại liền cần chết, bằng chờ chết ."

      Bé ôm Chiêu Chiêu nhìn mấy đứa trẻ kia, thằng bé mập Thượng Quan Dục chỉ chần chờ chút, liền bò nhanh lại mà dập đầu, ba đứa bé phía sau cũng dập đầu:

      "Lão đại, tha cho chúng ta , lão đại tha cho chúng ta mà."

      Thượng Quan Trúc chỉ ngây ngốc nhìn hết thảy mọi việc diễn ra trước mắt, vốn muốn tìm người giúp cho báo thù. Lúc này, thế nhưng lạy thằng con hoang này làm lão đại, chuyện này rốt cục là sao đây, khuôn mặt thoáng chần chừ, muốn lạy thằng nhóc này làm lão đại, là tiểu thúc thúc của bọn chúng.

      Bất quá Thượng Quan Đồng thèm để ý tới nghĩ gì, mắt trợn lên trừng Thượng Quan Trúc:

      "Ngươi là chọn chết sao?"

      Thượng Quan Trúc bối rối, bất chấp tất cả, chạy nhanh dập đầu: "Lão đại, tha cho chúng ta , tha cho chúng ta , về sau ta cũng dám nữa, dám khi dễ ngươi, dám trách móc ngươi."

      "Ừ, nghe được đó"

      Thượng Quan Đồng hài lòng gật đầu, ôm Chiêu Chiêu xoay người rời , mấy tên dập đầu vừa thấy lão đại , giải dược của bọn họ đâu? trợn tròn mắt, Thượng Quan Trúc phản ứng đầu tiên liền kêu lên:

      "Lão đại, ngươi còn chưa đưa giải dược cho chúng ta đâu?"

      Thượng Quan Đồng quay lại, ngoài cười nhưng trong cười mở miệng: "Đó phải là độc dược, là thuốc ngứa."

      Tiếng của bé vừa dứt, mấy tên nhóc phía sau bùm bùm nằm dài đất, hoàn toàn bị tức giận mà bị thương, nguyên lai căn bản phải độc dược, chính là thuốc ngứa, làm hại bọn họ dập đầu cầu xin tha thứ, người này quá hiểm phúc hắc.

      Mấy đứa trẻ trách móc trong lòng, nhưng dám biểu ra ngoài, lúc này thuốc ngứa người phát tác, nhịn được bắt đầu cực kỳ khó chịu.
      Nhìn Thượng Quan Đồng để ý tới bọn họ, xoay người chuẩn bị rời , đám người Thượng Quan Trúc ngứa chịu được kêu to:

      "Lão đại, cho chúng ta giải dược ."

      "Cho chúng ta giải dược ."

      Phía sau, tiếng kêu đầy thê lương, Thượng Quan Đồng dừng bước, nghiêm túc nghĩ, có cần cho bọn chúng thuốc giải hay ? Tất nhiên bé là lão đại của bọn chúng rồi, phải có tình đồng bọn phải sao?

      Nhìn mẫu thân làm lão đại, đem cấp dưới dạy dỗ tốt lắm, bé có phải hay nên học chút, suy tư, bỗng nhiên tiếng đầy uy lực, dồn khí đan điền vang lên.

      "Các ngươi làm gì ở đây?"

      Thượng Quan Đồng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía sau gốc cây cao lớn xung quanh là cây cối rậm rạp có vài người đến.

      đầu là ông lão khoảng gần sáu mươi tuổi hoặc hơn, mặc áo choàng màu xanh đen, quanh thân lộ ra thâm trầm cơ trí, tóc cùng chòm râu có chút bạc trắng, đôi mắt đen như mực, sâu đáy, cẩn thận bị hấp thụ vào, làm cho người ta dám nhìn thẳng vào cũng dám khinh thường.

      Đoàn người kia rất nhanh tới, nhìn chính giữa sân có mấy đứa , có người liền phát trong mấy đứa đó có đứa là đông phủ Hầu gia tôn tử, nhanh chóng phân phó người giúp đỡ lại đây, ôn hòa hỏi chuyện gì xảy ra.

      "Mấy người các ngươi ở trong này làm gì?"

      khuôn mặt mập mạp của Thượng Quan Dục ứa ra mồ hôi lạnh, bàn tay dùng sức gảy, nghe được người kia hỏi , khỏi khóc lên:

      "Là nó đánh chúng ta, nó hạ độc ngứa chúng ta, Tào trưởng lão mau cứu chúng ta, cứu, cứu chúng ta."
      bornthisway011091, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 20: ai nỡ ra tay đánh khuôn mặt luôn tươi cười

      Cách đó xa mấy đứa trẻ chật vật chạy tới, bên gãy ngứa bên cầu xin: "Tào trưởng lão cứu chúng ta, cứu, cứu chúng ta, là khó chịu, khó chịu muốn chết."

      Tiếng kêu cứu vừa dứt, mấy người kia cùng nhau nhìn Thượng Quan Đồng, trong ánh mắt lên kinh ngạc cùng khó có thể tin, con mắt của ông lão đứng đầu trong đoàn người kia tỏa sáng như thấy báu vật, sau đó đem mấy viên đan dược đưa mấy đứa :

      "Mau ăn vào , có việc gì nữa đâu."

      "Cảm ơn Tào trưởng lão, cảm ơn Triệu trưởng lão."

      Bọn người Thượng Quan Dục cùng Thượng Quan Trúc thở dài nhõm hơi, mấy đứa nhóc nhanh chóng đoạt lấy thuốc kia ăn vào.

      Người được Thượng Quan Dục cùng Thượng Quan Trúc cảm ơn được gọi là Tào trưởng lão, là Thượng Quan phủ chấp trưởng lão, Tào trưởng lão chuyên quản chuyện dạy học trong Thượng Quan phủ, ông là người cơ trí thâm trầm, hơn nữa võ công cực cao, là người duy nhất trong Thượng Quan phủ đạt tới (màu xanh da trời)Lam Huyền nhất phẩm cao thủ.

      Vị Tào trưởng lão này chẳng những võ công cực cao, còn là Linh Dược Sư, cho nên vừa rồi mới chỉ chăm chú nhìn bé, liền biết mấy đứa trẻ này chẳng những bị đánh, còn bị hạ dược, thuốc ngứa này ít nhất phải là trung cấp Dược Sư mới có thể luyện ra, nên ông rất ngạc nhiên, thằng bé còn như vậy? Thuốc từ đâu mà có? Chẳng lẽ?

      Phía sau Tào trưởng lão có ông lão khác, mày hếch lên, cả người phát ra hàn băng bắn về phía Thượng Quan Đồng, đứa này là ai? Từ nơi đâu xuất , rất xinh đẹp, mắt to sáng so với ngôi sao ban đêm còn muốn sáng hơn, nhưng mà lại lộ ra khí thế hơn người.

      "Thằng nhóc quê mùa này từ đâu chui ra?"

      Triệu trưởng lão mới mở miệng, thanh bén nhọn, gương mặt đáng phấn nộn của Thượng Quan Đồng trầm xuống, ngay lập tức liền chán ghét lão già này, ôm chặt Chiêu Chiêu trong lòng, nhìn Triệu trưởng lão thân mình gầy gò như cây trúc kia:

      "Ngươi mới là ông già quê mùa? Ta có tên, gọi là Thượng Quan Đồng."

      Thượng Quan Đồng tiếng vừa dứt, bọn Thượng Quan Trúc bên này giải hết độc ngứa, tất cả đều vây quanh Triệu trưởng lão, chỉ vào Thượng Quan Đồng la lên.

      "Triệu trưởng lão, nó chính là thằng con hoang mà Đại tỷ nhà bên kia sinh ra, nó vậy mà dám đánh chúng ta, Triệu trưởng lão ngươi phải giúp chúng ta báo thù, nhất định phải dạy dỗ nó tốt."

      Triệu trưởng lão sắc mặt lạnh lùng u, đáy mắt lên khinh thường hèn mọn, nguyên lai là cái đồ con hoang, nhưng tại sao lại xuất sắc như thế, còn thông minh tuyệt đỉnh, là đáng tiếc bộ dáng dễ nhìn mà, nếu nó là con cháu ruột thịt của Thượng Quan phủ là tốt nhất rồi.

      Thằng nhóc này tuyệt đối là nhân tài, Triệu trưởng lão tuy rằng thích Thượng Quan Đồng, lại thể thừa nhận thằng nhóc này tuyệt đối phải là người bình thường, là thiên tài hiếm thấy.

      đứa trẻ năm tuổi thế nhưng có thể đem cả năm đứa nhóc mười tuổi đánh cho tan tác tả tơi, đây cũng phải là chuyện người bình thường làm được, hơn nữa còn có thuốc ngứa, biết là từ đâu mà có?

      "Người tới "

      Triệu trưởng lão nghe xong những lời xúi giục của Thượng Quan Trúc, trầm giọng hướng về phía sau ra lệnh, lập tức có thủ hạ chạy vội tới, cung kính cúi đầu đứng chờ lệnh.

      Bên trong Thượng Quan phủ này, hai người Tào trưởng lão cùng Triệu trưởng lão, là nguyên lão cấp cao, trừ bỏ Hầu gia cùng lão thái thái, những người khác ai dám đắc tội hai người bọn họ.

      Bây giờ Thượng Quan phủ thể so với lúc trước , chỉ có duy nhất hai trưởng lão lo việc trong phủ, người hiệp trợ Hầu gia xử lý chuyện tình bên trong phủ, người trông coi việc học vấn trong phủ, hi vọng Thượng Quan phủ có thể có đột phá.

      Nhưng mà những năm gần đây cũng có nhân tài xuất sắc nào, thế hệ trước bằng thế hệ sau, nhìn đám hỗn tạp kia. Sau đó, Tào trưởng lão đưa mắt nhìn phía đông phủ Hầu gia ruột thịt tôn tử, não bé thân thể mập mạp, chỉ có chiều ngang là phát triển, nhìn ra có cái tư chất gì gọi là thiên phú, Tào trưởng lão thở dài hơi, lại nhìn Thượng Quan Đồng, mắt liền sáng lên, khẽ vươn tay ngăn cản Triệu trưởng lão, vài bước thong thả đến trước mặt Đồng Đồng.

      "Con gọi là Thượng Quan Đồng sao?."

      Đồng Đồng nheo lại mắt to, quan sát chút ông lão trước mắt, mặt mũi hiền lành, nhìn mình cười đáng , dễ chuyện, cùng lão già lúc trước kia hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt trắng noãn nhắn liền chuyển tốt chút, gật đầu lễ phép mở miệng.

      "Dạ đúng, lão gia gia, con gọi là Thượng Quan Đồng."

      Mẫu thân , ai nỡ ra tay đánh khuôn mặt luôn tươi cười, phải làm đứa trẻ có lễ phép, bé luôn nhớ kỹ nha.

      Tào trưởng lão vuốt chòm râu gật đầu, khóe môi lộ ra ý cười, chỉ mấy câu đơn giản, ông dễ dàng nhìn ra cậu bé này rất có giáo dưỡng, so với con cháu trong Thượng Quan phủ này có giáo dưỡng hơn nhiều.

      Ngày hôm nay bọn người kia bị đánh, nhất định là trêu chọc cậu bé này, bằng giống như là người chuyên gây chuyện, Tào trưởng lão cảm thấy hiểu tình huống, vươn tay nắm lấy tay Thượng Quan Đồng, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng bé, mở miệng lên tiếng.

      "Gia gia có việc muốn hỏi con, con có thể thành trả lời cho gia gia biết được ?"

      "Dạ được."

      Đồng Đồng nâng lên khuôn mặt tươi cười, lão gia gia này đúng là người tốt, hơn nữa bé có thể cảm nhận được ông thích bé nha, chỉ cần là người thích mình, bé cũng thích lại bọn họ.

      "Con năm nay mấy tuổi rồi?."

      "Dạ, con năm nay năm tuổi."

      "Vậy còn thuốc ngứa của con là từ đâu mà có?"

      Tào trưởng lão mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Thượng Quan Đồng, trong lòng bàn tay thậm chí có mồ hôi thấm xuất ra, ông là quá khẩn trương.

      Mặc dù biết bản thân mình nghĩ có chút suy nghĩ mông lung, nhưng trực giác của ông với ông rằng cậu bé này là thiên tài hiếm gặp, đối với người luôn muốn dạy dỗ ra đồ đệ thiên tài mà . Ngay bây giờ, cơ hội này chỉ có thể gặp mà thể cầu.

      Thượng Quan Đồng Tào trưởng lão hỏi lời này là có ý tứ gì, chớp mắt to nhìn Tào trưởng lão.

      Mà đám người phía sau vây quanh Tào trưởng lão, trợn mắt nhìn nhau, biết Tào trưởng lão muốn làm cái trò gì, nhưng mà ai cũng dám quấy rầy ông, phải biết rằng Tào trưởng lão ở Thượng Quan phủ là người cực kỳ có danh vọng, (màu xanh da trời)lam huyền nhất phẩm, phải người bình thường có thể tu luyện đến, đến Hầu gia cũng kính ông ba phần, cho nên ai dám mở miệng, vào thời điểm này mọi người chỉ nhìn bọn họ.

      Thượng Quan Đồng nghĩ nghĩ, lão gia gia này nhìn qua là lòng thích mình , cho nên mình nên lừa gạt ông, cuối cùng khiêm tốn :

      "Dạ thưa ông, thuốc là con tự mình luyện, mẫu thân còn con luyện được tốt lắm, cho nên ông cũng đừng chê cười Đồng Đồng nha."

      Tiếng Thượng Quan Đồng vừa dứt, phía sau truyền tới tiếng hút khí, chẳng những là những thằng bé kia, mà kể cả Triệu trưởng lão cùng những hộ vệ kia cũng kinh ngạc, phải biết rằng đứa này mới có năm tuổi, mà trở thành trung cấp Dược Sư sao? Quả nhiên là thiên tài, thiên tài.

      Chẳng lẽ trời ban kỳ tài cho Thượng Quan phủ, mọi người đồng thời lóe qua ý này, mà người luôn luôn chán ghét Đồng Đồng, Triệu trưởng lão tin, lắc đầu phản bác.

      "Thượng Quan Đồng, ngươi tuổi còn liền biết dối gạt người, lớn lên còn gì mà dám nữa."

      Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn Triệu trưởng lão, mặt lập tức lên vẻ mặt chán ghét, lão già này thích bé, bé cũng thích , cho nên khuôn mặt nhắn xinh xắn phấn nộn nhăn thành đống cất tiếng :

      "Ngươi lão cái lão già này là kỳ quái, ta khi nào dối gạt người ? Là lão gia gia này hỏi ta, nên ta mới , nếu là ngươi hỏi, ngươi nghĩ rằng ta cho ngươi biết?"

      Sau khi cái miệng nhắn của Thượng Quan Đồng chém đinh chặt sắt nã pháo ầm ầm xong, liền ôm Chiêu Chiêu chuẩn bị rời , bé thèm để ý tới những người này đâu, trừ bỏ lão gia gia này có vẻ đáng chút, những người khác đều rất đáng ghét, Đồng Đồng nghĩ, nhìn Tào trưởng lão:

      "Ông ơi, con phải rồi, tuy rằng ông tương đối đáng , nhưng mà vừa nhìn thấy lão già ăn mày kia, tâm tình của con liền tốt."

      Vừa nghe xong, gương mặt già nua của Triệu trưởng lão sớm trắng rồi chuyển sang đỏ, trong Thượng Quan phủ này, khi nào bị người khác tôn trọng giống như vậy, trái tiếng lão già, phải tiếng lão già ăn mày, là tức chết mà, ngực phập phồng lên xuống, hơn nửa ngày ra lời.

      Bất quá so sánh với phẫn nộ của Triệu trưởng lão, Tào trưởng lão lại mang đôi mắt tỏa sáng, giống như nhìn thấy bảo bối trong lòng chờ đợi lâu nay xuất , vội vàng lôi kéo tay Đồng Đồng, cho bé rời , cười tủm tỉm mở miệng:

      "Đồng Đồng, ông có thể gọi con là Đồng Đồng ? Ngồi lại đây cùng lão gia gia chuyện lát ."

      Tào trưởng lão vừa dứt lời, Triệu trưởng lão thiếu chút nữa chổng đầu xuống đất, nhịn được la lên:

      "Tào trưởng lão?"

      "Được rồi."

      Tào trưởng lão ngẩng đầu nhìn Triệu trưởng lão, trong ánh mắt chợt lóe lên sắc bén, nhàn nhạt mở miệng:

      "Đồng Đồng là đứa bé ngoan, Triệu trưởng lão cần gì phải tranh chấp cùng đứa bé?"

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 21: Bái sư

      Tây phủ sân sau, vườn hoa mai, có mấy cục gạch được đặt loạn xạ cùng chỗ, mà lúc này có hai người già trẻ ngồi đống lộn xộn ấy, chuyện say sưa ngon lành, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa.

      Cách đó xa có mấy người đứng nhìn hai người kia, bốn mắt nhìn nhau, như bị thiên lôi đánh phải, ai cũng biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều kinh hãi nhìn hai người kia, giống như nhìn thấy ma quỷ. Mấy đứa trẻ giọng chuyện.

      " nghĩ tới Tào trưởng lão lại thích thằng con hoang kia". Thượng Quan Trúc cam lòng mở miệng.

      Tào trưởng lão cũng phải là người dễ giải, xưa nay đều đối xử nghiêm khắc với bọn họ. Nhưng giờ phút này, khuôn mặt kia tràn ngập vui vẻ, như giấu tia thích thú lại nịnh nọt, thỉnh thoảng đùa vui với Thượng Quan Đồng, còn chuyện to với nhau.

      Thượng Quan Trúc xong, Thượng Quan Dục liền mở miệng: "Thằng nhóc này bình thường, về sau chúng ta đừng nên tìm nó gây nữa, vẫn là cho nó làm lão đại ."

      "Đúng, đúng, cả Tào trưởng lão cũng bị nó thu phục, tụi bây thử xem, chúng ta còn dám làm loạn sao?"

      Lời của mấy đứa trẻ từ cũng truyền xót vào trong lỗ tai của Triệu trưởng lão, khiến cho khuôn mặt biến thành màu xanh đen, càng khó coi, u nhìn hai người cách đó xa, trong lòng hờn dỗi.

      Cái lão già họ Tào kia cũng là, cho dù thằng nhóc đó có chút năng lực, nhưng thằng nhóc đó đáng giá để ông ta khom lưng khụy gối chuyện đàng hoàng như thế, thân thiết như thế sao? Chỉ cần ông ta tiếng, chỉ sợ cái vị tiểu thư bên kia, ngay lập tức đem đứa này đưa đến học đường , làm gì phải tự hạ thấp bản thân như thế.

      Triệu trưởng lão buồn bực, chỉ biết câm nín nhìn trời, bốn phía yên tĩnh tiếng động, ngẫu nhiên vang lên tiếng đùa vui vẻ làm người khác cũng muốn cười theo.

      Bỗng nhiên, có thanh ầm ĩ vang lên, phá vỡ gian yên tĩnh, tiếng bước chân loạn xạ đồng nhất, hiển nhiên có ít người đến đây, đợi cho mọi người phản ứng kịp, chỉ thấy từ đằng xa có đống người tới, đầu là Thượng Quan Vãn Thanh, bên cạnh nàng là nha hoàn Thị Cẩm, còn có vài bà tử cùng mấy nha hoàn, cùng nhau chạy vội tới, đứng chật kín trong hậu viện.

      Thượng Quan Đồng vừa nhìn thấy mẫu thân xuất , đứng lên bổ nhào qua:

      "Mẫu thân."

      Vãn Thanh liếc mắt nhìn con cái, rồi nhìn Hồi Tuyết lặng yên xuất phía sau, thấy Hồi Tuyết lắc đầu, cả trái tim liền thả lỏng, con xảy ra chuyện gì là tốt rồi, ngồi xổm người xuống lấy ra khăn tay lau mồ hôi mặt cho bé:

      " xảy ra chuyện gì vậy? Mẫu thân nghe người ta bẩm báo, con cùng người khác đánh nhau."

      "Đánh nhau?"

      Đồng Đồng hì hì cười rộ lên, ánh mắt bắn thẳng về phía Thượng Quan Trúc đứng cách đó xa, Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục vừa thấy ánh mắt gian ác kia của Đồng Đồng, sợ hãi, rất nhanh mở miệng:

      " có đánh nhau, chúng ta chơi trốn tìm, chơi trò bịt mắt bắt dê."

      "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau chơi đùa, có đánh nhau."

      Thượng Quan Đồng nghe những đứa trẻ kia xong, hài lòng tươi cười, nhìn Vãn Thanh: "Mẫu thân, chúng con có đánh nhau, chỉ chơi trốn tìm thôi."

      "Ừ, có việc gì là tốt rồi."

      Vãn Thanh cũng lo lắng cho bé, người bình thường muốn chiếm tiện nghi từ con của nàng, chính là tự tìm khổ, nàng nâng cánh tay của bé giúp bé đứng thẳng người lên, liền nhìn đến Tào trưởng lão đứng cách đó xa.

      ông lão cơ trí thâm trầm lộ ra điều gì đó thần bí trong mắt, vuốt chòm râu bạc trắng của mình nhìn mẹ con các nàng, khỏi khẽ vuốt cầm mỉm cười.

      Thị Cẩm cùng đám người hạ nhân đến trước mặt Tào trưởng lão và Triệu trưởng lão chào hỏi:

      "Thị Cẩm gặp qua Tào trưởng lão cùng Triệu trưởng lão."

      Nguyên lai hai người kia là trưởng lão phụ trách mọi việc trong Thượng Quan phủ, nghe người trợ giúp Hầu gia quản lý việc trong phủ thưởng phạt phân minh, người quản lý việc học vấn, hai người này Vãn Thanh từng nghe qua, nhưng mà chưa thấy qua, giờ đây nhìn thấy Thị Cẩm hành lễ, nàng cũng cần phải chào hỏi khách khí chút.

      "Nguyên lai là Tào trưởng lão cùng Triệu trưởng lão."

      Vãn Thanh gương mặt bình tĩnh, kiêu ngạo nịnh nọt, cử chỉ thanh nhã hành lễ, chuyện vân đạm phong khinh, khiến cho người ta tự chủ được mà bị hấp dẫn, cũng nhìn thấy được xinh đẹp quyến rũ của nàng.

      Tào trưởng lão lập tức nhận ra, khó trách Đồng Đồng lại có giáo dưỡng như vậy, nguyên lai là từ mẹ của bé, như vậy dạy dỗ đứa bé giống như vậy là điều đương nhiên. Nha đầu kia trước đây ông cũng từng gặp qua, chỉ là bình thường, vì sao hôm nay lại trở thành người có khí chất khác xa lúc trước, Tào trưởng lão nghĩ mãi ra, cũng muốn nghĩ nhiều, điều ông quan tâm là chuyện khác.

      "Vãn Thanh tiểu thư khách khí, xin hỏi tiểu thư, có muốn cho Đồng Đồng đến trường học hay ?".

      "Hả " Vãn Thanh nhất thời phản ứng kịp, Tào trưởng lão thế nhưng muốn cho bé học, đúng là ngoài ý muốn của nàng, trong lòng hạnh phúc, bé đúng là đủ tuổi học, vốn nên cùng những đứa cùng tuổi cùng nhau học, lúc trước nàng có ý định này, nhưng mà rầm cái bỗng ra trước mắt nàng, đúng là khiến nàng nhất thời trở tay kịp.

      Tào trưởng lão lại sợ Vãn Thanh đồng ý, nhìn sắc mặt của nàng ổn lắm, nhanh chóng lên tiếng:

      "Xin Vãn Thanh tiểu thư hãy yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm tận lực dạy dỗ bé."

      Vãn Thanh động lòng, nàng hiểu năng lực của Tào trưởng lão, (màu xanh da trời)Lam Huyền nhất phẩm, lại là Linh Dược Sư, là kỳ tài, nếu như bé được ông ta dạy dỗ, sức mạnh của bé nhất định đột phá.

      Trong lòng sớm giơ hai tay hai chân đồng ý, nhưng mà thân phận của bé có chút khó , nghĩ nghĩ đầu lông mày nhíu lại, liền nảy ra chủ ý, nhìn Tào trưởng lão.

      "Đồng Đồng, con mau dập đầu bái Tào trưởng lão , về sau ông ấy chính là lão sư của con."

      Tào trưởng lão tuy rằng chỉ phụ trách mảng học vấn, nhưng bình thường cũng giảng dạy, việc này có các lão sư khác làm, chiêu này của Vãn Thanh, xem như làm cho Đồng Đồng trực tiếp bái Tào trưởng lão làm lão sư. Như vậy về sau ở Thượng Quan phủ ai dám sỉ nhục thân phận của Đồng Đồng, bé là đệ tử đầu tiên mà Tào trưởng lão nhận nha, cho dù là Hầu gia cũng phải nể mặt chút.

      Vãn Thanh vừa xong, mọi người đều ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn Tào trưởng lão giờ phút này hòa ái dễ gần, nhưng ngày thường lại rất nghiêm khắc, hơn nữa chưa bao giờ thu nhận đồ đệ. Lúc này Vãn Thanh cho con bái ông làm thầy, phải ép Tào trưởng lão thu nhận Đồng Đồng làm đồ đệ sao.

      Tất cả mọi người đều nhìn Tào trưởng lão, vốn tưởng rằng thấy Tào trưởng lão phát giận, ai ngờ rằng chỉ thấy khuôn mặt ông đầy ý cười, vuốt chòm râu, rất là hài lòng mở miệng.

      " nghĩ tới, ta lớn tuổi rồi mà còn thu nhận đồ nhi tuổi đến như vậy, cũng xem như là điều tốt , được rồi, Đồng Đồng con hãy bái ."

      Đồng Đồng đầu tiên là nghe mẫu thân , lúc này lại nghe Tào trưởng lão , sớm cười tủm tỉm chạy vội tới trước mặt Tào trưởng lão, phịch tiếng, quỳ xuống đất, đoan đoan chính chính dập đầu:

      "Đồng Đồng ra mắt lão sư."

      "Tốt, tốt, con hãy đứng lên ."

      Tào trưởng lão hài lòng nâng Thượng Quan Đồng dậy, càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng vui vẻ, bao nhiêu năm ông có vui mừng giống như ngày hôm nay, vuốt đầu Đồng Đồng:

      "Ngày mai con bắt đầu học nha."

      "Dạ vâng, lão sư”

      Đồng Đồng cười gật đầu, Tào trưởng lão nhìn mấy người trong sân, sảng khoái mở miệng :

      "Ngày hôm nay lão phu cuối cùng cũng phá lệ thu nhận đồ đệ, rất vui, nên tìm Hầu gia uống mấy chén, thuận tiện tới chút về chuyện này."

      Sau khi ông xong liền chào từ biệt cùng Vãn Thanh, dẫn đám người Triệu trưởng lão , sân sau bỗng chốc trống trải.

      Thượng Quan Trúc cùng Thượng Quan Dục chờ mong được xem màn kịch hay, nhưng bây giờ, bọn họ là hoàn toàn tâm phục khẩu phục, dám lại giở trò gì.

      tại, Thượng Quan Đồng cũng phải là người bình thường, nó là đệ tử đầu tiên của Tào trưởng lão, nhìn Tào trưởng lão thích nó như vậy, nếu bọn họ chọc tới nó, còn muốn yên ổn sống qua ngày sao? Huống chi nó còn kỳ lạ như vậy, nghĩ xong, Thượng Quan Dục chờ mấy đứa trẻ khác lại, lễ phép hướng về phía Thượng Quan Đồng chào từ biệt.

      "Lão đại, chúng ta ."

      "Chúng ta ."

      Cuối cùng chỉ còn lại đám người Vãn Thanh, Vãn Thanh nắm tay con trai, cùng Thị Cẩm lời từ biệt:

      "Thị Cẩm, với lão tổ tông, chúng ta trở về phủ, nếu có chuyện gì, chỉ cần phái người bên kia phân phó tiếng là được."

      Thị Cẩm dẫn bà tử cùng nha hoàn, tiễn mẹ con nàng đến phía trước cửa Thuỳ Hoa, cho đến khi mẹ con nàng ngồi lên kiệu, mới đem người trở vào.

      Ngày hôm nay có nhiều chuyện, trước sau đều xảy ra trong ngày, Thị Cẩm cũng hiểu vài việc, Thượng Quan Vãn Thanh tuyệt đối phải kẻ đầu đường xó chợ, cho nên lão thái thái về sau vẫn nên bớt để ý chuyện bên kia mới là tốt nhất, Thị Cẩm vừa vừa nghĩ, đường vào trong.

      thanh náo nhiệt dọc hai bên đường cái, xe ngựa Thượng Quan phủ chút để ý vẫn bình thản chạy đường, bên trong xe ngựa, Vãn Thanh ôm bé, tươi cười mở miệng:

      " , vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
      bornthisway011091, Thanh Hằngthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 22: Chưởng gia

      Bên trong xe ngựa, hai mẹ con chuyện rôm rả, Đồng Đồng đem chuyện tình lèo từ đầu đến đuôi, đến chỗ kịch tính rất vui vẻ, mặt mày cười nhăn thành đóa hoa , Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ tới mấy đứa nhóc to con kia tất cả đều bị bé chỉnh thành như vậy, thằng nhóc con này còn trong họa được phúc bái Tào trưởng lão làm lão sư, Vãn Thanh nghĩ.

      "Con đó nha, ngày mai phải đến học đường, hãy ngoan ngoãn nghe lời chút, đừng gây chuyện, biết chưa?"

      Vãn Thanh dặn dò bé, Thượng Quan Đồng tự giác gật đầu, ở trước mặt Vãn Thanh, bé vĩnh viễn là đứa bé ngoan lại nghe lời.

      Ngoài xe ngựa, thanh náo nhiệt lần nữa truyền vào bên trong xe, Vãn Thanh mơ hồ nghe được đôi lời Thượng Quan phủ cái gì…, khỏi tò mò, nhìn Hồi Tuyết:

      "Ngươi xuống hỏi thăm chút, Thượng Quan phủ xảy ra chuyện gì chứ?"

      "Dạ, nô tì biết."

      Hồi Tuyết đợi xe ngựa chạy đến nơi có nhiều người tụ tập, yên lặng nhảy xuống xe, thần biết quỷ hay hòa vào trong đám người tìm hiểu tin tức, còn hai mẹ con Vãn Thanh cùng bà vú trở về phủ.

      Bên trong Ngọc Trà Hiên, Vãn Thanh phân phó bà vú mang bé xuống rửa mặt, nghỉ ngơi chút, tự mình pha trà ngồi ngẫm lại những việc xảy ra trong ngày hôm nay, đem việc phát sinh ngày hôm nay xử lý thỏa đáng. Ngoài cửa là Hồi Tuyết trở về, sắc mặt rất khó nhìn.

      Vãn Thanh nhanh chậm uống hớp trà, cũng vội vã hỏi Hồi Tuyết chuyện gì xảy ra.

      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, đợi cho đến khi nàng uống xong ly trà, mới từ từ mở miệng:

      "Những người kia có phải là bàn tán về chuyện của ta?"

      Hồi Tuyết ngẩn ra, ngờ tiểu thư thế nhưng lại đoán ra được, vội vàng cung kính đáp lời:

      "Dạ đúng, tiểu thư, ngoài phố người người đều bàn tán chuyện của tiểu thư, cái gì mà tiểu thư biết liêm sỉ, chưa cưới sinh con, còn có cái gì mà Mộ Dung gia từ hôn."

      xong lời cuối cùng, sắc mặt Hồi Tuyết chuyển sang u, tức giận nắm chặt tay nhìn Vãn Thanh:

      "Tiểu thư, nhất định là đám người của Nhị di nương phái người phát tán tin tức, bằng vì sao truyền nhanh như thế, tiểu thư vừa mới trở về vào hôm qua, hôm nay liền bị từ hôn, tại lại truyền những tin đồn như thế, nếu phải có người biết chuyện tung tin, có ai rãnh rỗi để ý loại tình này."

      Vãn Thanh biết Hồi Tuyết phân tích rất chính xác, đúng vậy, khi nàng trở về liền biết thể ngăn cản miệng đời, nơi này là cổ đại, phải đại.

      Chưa cưới sinh con vốn là điều bị người đời cười chê, nàng giận, nhưng mà nàng nhất định phải tra ra. Năm đó, ai hãm hại Thượng Quan Vãn Thanh, làm hại nàng ấy hương tiêu ngọc vẫn, nếu mà nàng chiếm dụng thân thể của nàng ấy, tất nhiên muốn thay nàng ấy làm chút việc gì? Khóe môi Vãn Thanh lộ ra nụ cười lạnh.

      "Ngươi cũng đừng giận làm gì, vì những người đó tức giận đáng, đem giấy bút đến, ta muốn dùng."

      Vãn Thanh nhàn nhạt phân phó, Hồi Tuyết lĩnh mệnh đem giấy bút đến, tất cả chuẩn bị xong, mời Vãn Thanh qua, biết tiểu thư muốn làm cái gì? Lẳng lặng chờ.

      Vãn Thanh ngồi vào trước bàn, cầm bút tập trung suy nghĩ lát, hạ bút bắt đầu viết chữ, hành văn liền mạch lưu loát, viết hơn phân nửa trang giấy, sau đó dừng lại, cầm lên thổi thổi, đưa cho Hồi Tuyết căn dặn:

      "Đưa thư này đến Lưu Ly Các phải đưa tận tay Tôn Hàm, lệnh cho ta phái người ra ngoài tra cho ta, ta cũng tin người đứng phía sau kia còn có thể im lặng mà ngồi."

      Hồi Tuyết nhìn thoáng qua nội dung trang giấy, nguyên lai tiểu thư muốn vui đùa với mấy người kia.

      Đại khái ý là, Tứ di nương muốn đoạt lấy vị trí chính thất mà sử dụng kế hãm hại con dòng chính thất, khiến cho nàng mang thai phải sinh con còn bị người đời chế nhạo châm chọc phỉ báng ..(vân vân...),

      Điều này mà phát ra ngoài, tiểu thư nhất định trở thành người bị hại. Trong mắt người khác là người đáng thương, chẳng những là bị mấy di nương bên trong phủ hại, bị người khác phỉ nhổ.

      Chỉ sợ là cả Mộ Dung phủ cũng bị liên lụy, chiêu này rất hiểm mà, Hồi Tuyết lập tức cầm tờ giấy ra ngoài...

      Lan viện, chỗ ở của Nhị di nương, lúc này trong phòng chút thanh đều có, khí rất nặng nề, nha hoàn bà tử đều lui xuống.

      Trong phòng khách, Nhị di nương cùng con Thượng Quan Tử Ngọc hai người ngồi giữa phòng, sắc mặt đều khó coi, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe ánh lửa.

      "Chúng ta cùng con hồ ly tinh kia tranh giành, nhưng ra người chiếm tiện nghi lại là con Thượng Quan Vãn Thanh chết tiệt kia."

      "Đúng vậy, tại kể cả quyền chưởng gia cũng đều còn, mẫu thân chúng ta phải gì tiếp theo đây? Chẳng lẽ về sau chúng ta phải nghe theo lời của con kia sao?"

      Thượng Quan Tử Ngọc cam lòng mở miệng, nhìn Nhị di nương.

      Nhị di nương mắt lóe ra tia lửa, cắn răng nghiến lợi mở miệng:

      "Còn có thể làm gì được nữa? Ở trước mặt lão thái thái trả lại cho nó, lúc này muốn thay đổi là thể nào. Hơn nữa, con cho rằng bây giờ nó vẫn còn là con nhóc sáu năm về trước sao?"

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe Nhị di nương xong, tức giận đến cắn nát môi, hừ lạnh:

      "Đồ quỷ sứ đáng ghét, lúc trước tại sao chết ?"

      Ác độc nguyền rủa, gương mặt vì tức giận mà méo mó dữ tợn, trong mắt dâng lên lệ khí.

      Nhị di nương nghe nữ nhi , thở dài: "Ngọc nhi, con cũng đừng lo lắng, chỉ cần con ngoan ngoãn, mẫu thân liền an tâm, nhiều năm chưởng gia như vậy, mẫu thân cũng chuẩn bị cho con phần đồ cưới tốt, nếu con có gả vào Mộ Dung gia, cũng để cho con mất mặt"

      "Mẫu thân?"

      Thượng Quan Tử Ngọc có chút mơ hồ nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân vì sao như thế, kinh ngạc mở miệng được.

      Trong mắt Nhị di nương lên ánh sáng gian xảo, khóe môi lộ ra cười đắc ý:

      "Ta giúp Thượng Quan Vãn Thanh quản lý cửa hàng hồi môn của nương nó nhiều năm qua, con có biết ? Ta vét sạch cửa hàng đó, bây giờ ta tự mình mở mấy cái cửa hàng, tại kinh doanh tốt lắm? Cho nên con cần lo lắng về vấn đề đồ cưới."

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân của mình xong, cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp giống như đóa hoa mẫu đơn mới nở, gò má đỏ hồng, hài lòng gật đầu:

      "Vẫn là mẫu thân thông minh."

      Nhị di nương nở nụ cười, nhưng chỉ cười trong chốc lát, nhớ tới việc.

      "Con phải hẹn gặp Mộ Dung Dịch sao? với con cái gì? Khi nào đến phủ cầu hôn."

      Tiếng của Nhị di nương vừa dứt, Thượng Quan Tử Ngọc vốn cười đến vui vẻ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi trầm xuống, rầu rĩ mở miệng:

      "Con tìm , đáng tiếc người Mộ Dung phủ có trong phủ, nhắn tin những hai lần cũng thấy trả lời."

      "Ai, Ngọc nhi ơi?"

      Nhị di nương nghe Thượng Quan Tử Ngọc , hết hồn, bật dậy, nhìn chằm chằm nữ nhi: "Đây là rốt cục là có chuyện gì? trở quẻ , ai biết chuyện này hết, vậy phải làm sao bây giờ a?"

      "Mẫu thân, mẹ gấp cái gì, thay lòng đâu, mẹ đừng hù dọa con."

      Thượng Quan Tử Ngọc tức giận mở miệng, nhưng từ đáy lòng có chút xác định, vì sao Mộ Dung Dịch muốn gặp nàng? Chẳng lẽ ở trong Mộ Dung phủ sao?

      Nàng nên hoài nghi , nhất định là có việc nên có ở trong Mộ Dung phủ, phải biết rằng là thiên tài buôn bán, tất cả cửa hàng của Mộ Dung phủ đều thuộc quyền quản lý của , đương nhiên so với người thường bận hơn chút, Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái, nhưng mà nhất định phải nhanh chóng gặp mới được.

      "Ngọc nhi?"

      Nhị di nương còn muốn điều gì, Thượng Quan Tử Ngọc vươn tay ngăn cản bà ta mở miệng: "Mẫu thân, mẹ yên tâm , nếu con gặp được , nhất định khiến nhanh chóng tìm tới cửa cầu hôn."

      "Vậy là tốt rồi."

      Nhị di nương chỉ có thể như thế, trong phòng khách an tĩnh lại, chút thanh đều có, hai người nghĩ đến chuyện của hai ngày nay, khỏi lâm vào sầu lo...

      Bên trong Ngọc Trà Hiên, lúc này đứng vài người, người là quản gia Trương Trung, người là Mã Thành, còn có mấy quản bà tử, đồng loạt đứng ở phòng khách, cúi đầu nghe lệnh.

      Hồi Tuyết đứng ở phía sau Vãn Thanh, nhìn tất cả mọi người đứng trước mắt.

      Vãn Thanh nhìn lướt qua mấy người kia, nhàn nhạt mở miệng:

      "Trương quản gia, bắt đầu kể từ ngày hôm nay, tất cả những việc liên quan đến Thượng Quan phủ đều báo cáo tại Ngọc Trà Hiên. Chi phí, tiền bạc, kiểm tra sổ sách, còn có các công việc lớn khác, ngươi nếu còn biết làm sao, có thể trở về nhà dưỡng lão."
      bornthisway011091, 1900, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :