1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần cuối: Mặc Viêm chạy đến Thượng Quan phủ

      Bỗng nhiên, rèm cửa bị nhấc lên, có hai nha hoàn chạy vội vào, thở hổn hển khẩn trương mở miệng:

      "Thế tử phi, xong, xảy ra chuyện? Thế tử gia nhảy vào trong ao sen chịu lên, Hầu gia rất sợ hãi, tất cả mọi người ở bên hồ sen khuyên giải thế tử gia, nay trời lập đông, thời tiết bên ngoài rất lạnh, Hầu gia sợ thế tử gia gặp chuyện may"

      Nha hoàn vừa xong, sắc mặt của mọi người trong phòng cũng thay đổi, lão thái thái gì, xông ra ngoài đầu tiên, mọi người trong phòng cũng theo gót xông ra ngoài, đám người nhanh chóng hướng hồ sen mà chạy.

      Vãn Thanh theo phía sau lão thái thái, mặt tuy bình tĩnh nhưng nhìn chút lo lắng xen chút khó chịu.

      biết chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm này lại xướng ra tuồng gì?

      Người này từ khi thành thân về sau, liền thiếu chiêu trò khiến nàng khó chịu. Lúc này, còn chạy đến Thượng Quan phủ để làm phiền nàng, nàng rất bội phục .

      Nếu phải chàng ngốc, nàng quả thực hoài nghi là cố ý chỉnh nàng, đáng tiếc, quả là đầu óc tốt, cơn sốt lúc tám tuổi phá hỏng đầu óc của .

      Đoàn người nhanh chóng vượt qua hành lang đến gần hồ sen, tình huống ở đó nhao nhao ầm ĩ, mọi người liền nhanh chân hướng hồ sen mà chạy, người còn chưa tới, rất xa liền nghe được hai giọng truyền tới:

      "Đồng Đồng, con tin phụ thân , phụ thân tuyệt đối lừa con"

      "Vậy phụ thân cứ ở trong hồ canh giờ , khi đó con tin"

      Giọng non nớt của Đồng Đồng vang lên, thanh này phải là cực lạnh.

      Vãn Thanh nghe xong, nhìn Hồi Tuyết, hai người lập tức liền biết … chuyện gì xảy ra.

      Tất nhiên là chuyện này chỉ có bé mới dám làm.

      Hạ Hầu Mặc Viêm tuy tính tình tốt, thường xuyên gây ra nhiều chuyện rắc rối, nhưng chàng ngốc này rất thương bé, chỉ cần bé mở miệng, chuyện gì cũng có thể làm cho bé.

      Hoặc là ai khi dễ bé, tuyệt đối là người thứ nhất đứng ra bênh vực, cho nên , vô tình hay cố ý làm nàng tổn thương, nàng cũng giận chút nào.

      Vãn Thanh trong lòng nghĩ, đoàn người đến bên hồ sen.

      Hồ sen nằm ngay ranh giới ngăn cách giữa Tử Du Viện với những viện còn lại của Thượng Quan phủ, như tên gọi, hồ sen, phía dưới hồ trồng toàn là hoa sen.

      Lúc này, trời bắt đầu lập đông, hoa sen tàn úa, héo khô, nước trong hồ giờ đây chỉ còn lại cành khô, bùn nhão, cùng chút ít nước đục ngầu cao tới đầu gối.

      Hạ Hầu Mặc Viêm khí thế ngạo nghễ đứng ở giữa hồ, cả người lầy lội bùn dơ bám đầy vào thân cũng thèm quan tâm.

      gương mặt tuấn mỹ xuất trần kia, giờ đây chút nhăn nhó vì mùi bùn hôi tanh mà mang đầy ý cười, bọn hạ nhân cùng mấy vị tiểu thư trong phủ nhìn đến ngây người.

      Đứng bờ, đối diện với ánh mắt của Hạ Hầu Mặc Viêm là tiểu hài tử phấn nộn đáng , thân cẩm bào, làm nổi bật lên thân thể nho , toát ra chút hương vị mê người tao nhã, lúc này trong lòng còn ôm Chiêu Chiêu, gương mặt tức giận nhìn người đứng ở giữa hồ.

      Bên cạnh bé đứng ít người, miệng luôn mở lời khuyên bé:

      "Đồng Đồng, mau kêu thế tử gia lên đây , lời ngài ấy tuyệt đối là "

      "Đúng vậy, đúng vậy, thế tử gia chắc là gạt con đâu"

      Mỗi người câu khuyên giải Đồng Đồng, nhưng mà bé nửa điểm phản ứng cũng đều có, đừng nhìn bé còn mà xem thường, cá tính của bé rất cố chấp cùng kiêu ngạo, điểm này, Thượng Quan Hạo biết rất .

      Cho nên, người khác khuyên bé như thế nào mặc người, ông khuyên, ông ngẩng đầu nhìn xa xa, thằng nhóc cứng đầu này chỉ có Thanh nhi mới trấn được. Những người khác căn bản mà , chính là có cửa.

      Nghĩ, liền quay đầu nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy xa xa thềm đá đường mòn, có đoàn người chạy tới.

      Người dẫn đầu là lão thái thái cùng Vãn Thanh, cả đám trong nháy mắt liền tới nơi.

      Thượng Quan Vãn Thanh vừa xuất , tất cả mọi người đều nhìn nàng, Hầu gia càng là hữu lễ mở miệng:

      "Thế tử phi, người hãy khuyên nhủ tiểu công tử , tiểu công tử cùng thế tử gia đấu với nhau từ nãy tới giờ, thế tử gia vì chứng minh mình phải là cố ý bồi mẹ con thế tử phi lại mặt, nên nhảy vào trong ao sen chứng minh trong sạch của mình"

      Vãn Thanh nhìn bé, trong mắt lên chút lạnh, khóe môi nhếch, nàng lời nào, Đồng Đồng liền biết mẫu thân tức giận, vội nâng lên khuôn mặt tươi cười, :

      "Mẫu thân, phụ thân đến liền đến , lúc này lại mò đến, còn phải cố ý, cho nên Đồng Đồng rất tức giận phụ thân, thể tha thứ được nha"

      "Vậy phụ thân phải chứng minh bản thân mình trong sạch sao? Hôm nay trời rất lạnh, phụ thân nhảy vào trong hồ sen, nếu là có chuyện gì xảy ra như thế nào hả? Con có từng nghĩ đến chuyện này chưa?"

      Vãn Thanh hỏi con, dù cho cố ý hay Hạ Hầu Mặc Viêm bây giờ chính là phụ thân của Đồng Đồng. Hơn nữa, những việc mà làm vì Đồng Đồng, khiến cho nàng cảm động.

      Tuy rằng thường xuyên khiến nàng khó chịu, nàng cũng trách . lại phải cố ý, những lời đồn đãi này rất nhanh liền qua nên nàng mới để ý.

      Đồng Đồng nghe mẫu thân hỏi tràng như vậy, cuối cùng cũng bớt giận đôi phần, hơn nữa, phụ thân quả nhảy vào trong hồ sen chứng minh bản thân mình trong sạch.

      "Thôi được rồi, phụ thân lên đây , mẫu thân cho phép phụ thân lên kìa"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Đồng Đồng xong, động cũng động, cố chấp đứng ở nơi đó, di chuyển, dùng giọng nài nỉ hỏi Đồng Đồng:

      "Vậy còn con sao? Con còn giận phụ thân nữa, đúng ?"

      "Hừ"

      Đồng Đồng hừ lạnh, chuyện này bé cùng với phụ thân còn chưa tính xong đâu. Chẳng lẽ, chỉ nhảy vào hồ sen liền đem tất cả việc mà phụ thân khi dễ mẫu thân xóa sạch hết hay sao?

      Đâu có dễ như vậy.

      Nghĩ, gương mặt càng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Vãn Thanh nhìn người nam nhân cố chấp lại cao ngạo đứng giữa hồ sen trong cái lạnh mùa đông kia, lại nhìn sang gương mặt lạnh lùng của thằng nhóc đứng bên cạnh mình, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng mở miệng:

      "Hạ Hầu Mặc Viêm, lập tức lên cho ta, có tin ta xuống nhấn đầu ngươi vào trong ao hay ? phải muốn náo sao? Hôm nay, ta cho ngươi náo đủ"

      Nghe Vãn Thanh xong, gương mặt Hạ Hầu Mặc Viêm tối sầm xuống, con ngươi nhanh chóng lên chút lạnh lẽo.

      Nữ nhân này nếu xuống hồ rất phiền toái, tuy rằng khi dễ nàng, tính kế nàng, tuy nhiên trong lòng lại nhẫn tâm đối phó nàng, chẳng qua chỉ là khiến nàng ăn khổ chút mà thôi.

      Mấy ngày qua, nàng luôn luôn để ý tới việc làm khó dễ nàng. Lúc này lại phát tác, mà còn để ý đến lời của nàng, khẳng định nàng xuống hồ nhấn đầu , đến lúc đó còn mặt mũi gì đâu.

      Nàng là người là làm.

      Nghĩ vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm chu miệng lên, ủy khuất mở miệng:

      "Nương tử, nàng là ác quá"

      xong, cuối cùng cũng từ từ bò lên, trong lúc nhất thời, người người thở dài nhõm, mà Vãn Thanh thấy Hạ Hầu Mặc Viêm từ từ bò lên đây, lại quay đầu nhìn bé, lên tiếng mắng:

      "Hạ Hầu Cấn Đồng, nếu con lại khi dễ phụ thân của con lần nữa, xem mẫu thân như thế nào giáo huấn con"

      "Dạ, con biết rồi, mẫu thân"

      Thằng nhóc này thấy Vãn Thanh tức giận nên nhất thời dám gì, Hạ Hầu Mặc Viêm được thị vệ của Hán Thành Vương phủ kéo lên, những cơn gió mùa đông thổi ào ào qua, khiến nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

      Người này thế nhưng lại dám ở trước mặt mọi người mà kêu lên:

      "Nương tử, ta lạnh"

      "Xứng đáng"

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 72: Bắt đầu rung động

      Phần 1: Vãn Thanh xấu hổ đỏ cả mặt


      Bên hồ sen, Vãn Thanh hừ lạnh tiếng, dẫn bé qua, vươn tay đỡ Hạ Hầu Mặc Viêm, đối với người bên cạnh :

      "Đại bá phụ, có chuyện gì hết, mọi người ai làm việc nấy , ta mang về Tử Du Viện tắm rửa, thu thập chút"

      "Đúng, đúng, thế tử phi, thỉnh"

      Vãn Thanh gật đầu, đỡ Hạ Hầu Mặc Viêm hướng Tử Du Viện mà , Thượng Quan Hạo theo sát phía sau, bà tử cùng nha hoàn của Tử Du Viện cũng lật đật nối đuôi đuổi theo bóng dáng chủ tử nhà mình.

      Sau khi người Tử Du Viện rời , gia chủ Thượng Quan phủ ra lệnh cho mọi người ai được phép tiến vào Tử Du Viện quấy rầy thế tử gia cùng thế tử phi.

      Trước đó, mọi người còn xúm lại chỗ bàn tán náo nhiệt, rất nhanh liền biến mất tăm, bên hồ sen bóng người đều có.

      Tử Du Viện.

      Vãn Thanh phân phó người chuẩn bị nước để Hạ Hầu Mặc Viêm tắm rửa. Sau đó gọi hai nha hoàn hầu hạ Hạ Hầu Mặc Viêm tắm, còn bản thân ở lại trong phòng khách của Tử Du Viện, chuyện cùng Thượng Quan Hạo.

      Vẻ mặt Thượng Quan Hạo lo lắng nhìn Vãn Thanh, chuyện thế tử gia chưa từng đặt chân vào tân phòng lan tràn khắp hang cùng ngõ hẻm tại Sở kinh, trở thành câu chuyện cười trong tửu lâu.

      Lời đồn đãi lần này so với lời đồn lúc Vãn Thanh chưa cưới sinh con còn muốn lớn hơn.

      Bởi vì rất nhiều người đều nữ nhi là đệ nhất tài nữ Sở kinh, mặc dù gả vào Hán Thành Vương phủ, cũng đến nỗi ai muốn, vậy mà lại cố tình gả cho người đần độn, căn bản chính là hạng người tham mộ hư vinh.

      "Thanh nhi, con sao chứ, trong lòng thoải mái cứ với phụ thân, tuy rằng phụ thân thể giúp con, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng dễ chịu đôi chút"

      Thượng Quan Hạo vừa xong, Vãn Thanh liền biết trong lòng phụ thân lo lắng cho nàng.

      ra, nàng sao, biết là bên ngoài nhất định những lời khó nghe, nhưng nàng nhiều nhất chỉ là phẫn nộ chút, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

      Nghĩ, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hạo.

      "Phụ thân, người suy nghĩ nhiều rồi, kỳ thực, thế tử gia sao có thể hiểu được những chuyện này, cũng phải là cố ý gây ra, chuyện đạo lý với , cũng hiểu, chẳng lẽ lại so đo với sao? Như vậy chẳng phải là cũng ngốc giống như sao?"

      "Thanh nhi"

      "Ta tốt lắm, phụ thân, về sau đừng lo lắng cho ta nữa, sắc mặt của người hình như được tốt cho lắm?"

      Vãn Thanh thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo tốt lắm, lo lắng, mở miệng hỏi.

      Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Hạo, nghe mẫu thân hỏi xong, nhanh chóng mở miệng hỏi Thượng Quan Hạo:

      "Hạo gia gia, gia gia lại ngã bệnh?"

      Thượng Quan Hạo nhìn lớn , hai người là tâm quan tâm ông, cười, lắc đầu, trả lời:

      " sao, chỉ là có chút bận tâm đến các ngươi, cho nên ngủ ngon, sắc mặt có chút khó xem"

      "Phụ thân, về sau đừng lo lắng chuyện của ta, người nghĩ , ai có thể dám khi dễ ta"

      Vãn Thanh dùng giọng ngạo nghễ đầy rét lạnh , Thượng Quan Hạo khóe môi mỉm cười, nha đầu cũng sai, nàng nếu bị chọc tức, chỉ sợ ai thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

      Trong phòng khách, khí bao phủ tầng lo lắng.

      Đúng lúc này, Hồi Tuyết từ bên ngoài vội vàng vào trong phòng, khẽ cúi người, bẩm báo:

      "Tiểu thư, thế tử gia lại náo loạn lên, đem hai nha hoàn kia đạp ra ngoài, còn luôn miệng la, kêu tiểu thư qua đó"

      "Ta?"

      Vãn Thanh nâng mi, cơ thể bất động, suy nghĩ.

      Gọi nàng làm cái gì? Vốn muốn , nhưng lại sợ náo loạn lên, mệt mình phải dọn dẹp tàn cuộc do gây ra.

      Thượng Quan Hạo nhanh chóng mở miệng :

      "Con , xem thế tử gia chút , vừa rồi trong hồ sen kia chắc rất lạnh, con chăm sóc thế tử gia , bằng ngã bệnh bây giờ"

      "Dạ, được rồi"

      Vãn Thanh bất đắc dĩ, đứng lên ra ngoài.

      Thượng Quan Hạo vươn tay bế Đồng Đồng vào lòng, hỏi:

      "Đồng Đồng, chỉ còn có mấy ngày nữa là đến ngày khảo thí của ngũ đại thế gia, con học tốt ?"

      "Hạo gia gia, gia gia yên tâm , con khiến cho Hạo gia gia tự hào"

      Đồng Đồng kiêu ngạo mở miệng trả lời.

      Bé chẳng những có thể khiến cho Hạo gia gia tự hào, cũng muốn cho mẫu thân tự hào, cho lão sư tự hào.

      Nghĩ như vậy, đáy mắt bé đầy ý cười, trong đáy mắt là tự tin cùng ý chí quyết thắng.

      Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đường thẳng đến phòng tắm rửa.

      Ngoài cửa, có hai nha hoàn khóc lóc thảm thương, còn có tiếng kêu gào từ trong phòng truyền ra ngoài:

      "Biến, biến cho ta, gia thích đồ ngốc hầu hạ"

      Sắc mặt của Vãn Thanh chuyển đen, khóe miệng nhịn được hung hăng co quắp chút, ở trong lòng mắng thầm.

      Bản thân mình chính là đồ ngốc lại còn mắng người ta ngốc, ngược lại là làm cho người ta được lời nào.

      Nàng bước qua, tiểu nha hoàn liền ngừng khóc, bẩm báo:

      "Thế tử phi, thế tử gia …?"

      "Được rồi, các ngươi lui xuống "

      Tiểu nha hoàn lui xuống, Vãn Thanh nhấc chân liền vào, người ở bên trong tựa hồ nghe được giọng bên ngoài, liền yên tĩnh trở lại.

      Dục phòng (bathroom).

      Vừa mở cửa ra liền thấy tấm bình phong được vẻ cảnh phong thủy, sâu vào bên trong chút là tầng rèm châu, sau rèm châu là sương mù mờ ảo. Vì là nước nóng, cho nên căn phòng toàn là hơi nước, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường.

      Chỉ thấy cái thùng tắm lớn được đặt ở chính giữa phòng, người nam nhân xõa tóc khẽ tựa vào cạnh thùng tắm, cánh tay thon dài hoàn mỹ nhàng khoát lên thành thùng tắm, phong tình vạn chủng.

      Ngũ quan vốn vô cùng tuấn mỹ, nay chìm trong hơi nước mờ ảo càng dụ hoặc mê người, đôi mi hẹp dài khép lại, khiến đôi mắt mờ mịt tối tăm, lông mi nhàng chớp chớp, tựa như cây quạt di chuyển qua lại.

      Dưới chiếc mũi cao thon gọn là môi đỏ tươi mọng nước, giờ phút này, hình ảnh này, hoàn toàn là hoạt sắc sinh hương mỹ nam dục đồ.

      *Mỹ nam dục đồ: bức tranh mỹ nam tắm rửa (vì dịch ra thấy hay, cho nên mình cứ để nguyên vậy đọc cho nó vần)

      Vãn Thanh nhìn xem mà hai bên gò má như bị phỏng, tuy rằng nàng từng đè Đàm Đài Văn Hạo ra mà làm chuyện đó, nhưng mà … nàng còn chưa từng trực tiếp ngắm nhìn thân thể nude của nam nhân nha … dù nàng trải qua cả hai kiếp.

      Nghĩ, nhịn được muốn xoay người lại, chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng nàng chưa kịp xoay người ... cố tình, Hạ Hầu Mặc Viêm lại kịp thời xoay người, đổi tư thế, thẳng tắp nhìn trực diện, mặt đối mặt với nàng, kêu lên:

      "Nương tử?"

      Nghe xong, chân nàng muốn mềm nhũn, thân thể hơi run run.

      Mình sao, có việc gì, chỉ cần nghĩ là tiểu thụ trời sinh muốn thương là được, tiểu thụ, tiểu thụ, phải nam nhân, là tiểu thụ.

      Vãn Thanh vừa trấn định tâm thần, lấy hết can đảm mở mắt ra nhìn, lại run lên cái, lập tức nhắm mắt lại.

      Người này nếu phải người ngu, nàng cũng hoài nghi tuyệt đối là cố ý.

      Nghĩ, dùng tông giọng hơi cao, quát:

      "Làm gì? Ngươi tắm rửa kêu ta làm cái gì?"

      "Nương tử, những người đó quá ngu ngốc, nàng tới hầu hạ ta "

      "Cái gì?"

      Vãn Thanh kêu to, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn , lần này nàng liền nhìn khung cảnh trước mắt, vì nhiệt độ trong phòng có hơi hạ xuống, hơi nước cũng tan dần.

      Nàng nhìn thấy khoang ngực rộng, làn da trắng như tuyết tì vết, bờ vai hoàn mỹ, gợi cảm, bọt nước theo làn da mịn màng nhàng trượt xuống, tóc đen, mượt tựa như tơ lụa dính liền ở vai, càng tăng thêm vẻ mị hoặc, cực kỳ kiều diễm.

      Cố tình thằng nhãi này còn vô tội chớp chớp hai mắt, cong lên môi đỏ mọng, có vẻ như hết sức ủy khuất, lại biết giờ phút này, bộ dáng của rất mê người, phải là buộc người phạm tội.

      Hai gò má Vãn Thanh nóng lên, vì xấu hổ, nên nàng hừ lạnh tiếng, nhịn được, liền xông ra ngoài.

      "Ta muốn đem đầu của ngươi nhấn vào trong thùng, đuối chết ngươi , tắm nhanh rồi ra ngoài cho ta"

      Ngoài cửa, thanh sợ hãi của Hồi Tuyết vang lên:

      "Tiểu thư? xảy ra chuyện gì? Mặt của người tại sao lại đỏ như thế?"

      " có việc gì, có việc gì, bên trong quá nóng"

      Gương mặt Vãn Thanh đỏ ửng giống như hoa đào, ngước đầu nhìn trời, phút mặc niệm.

      Người khác cho là nàng có con, nên cái gì đều biết, có ai biết rằng, nàng, kỳ thực còn chưa có chân chính nhìn qua cơ thể khỏa thân của người nam nhân, cho nên, nàng có thói quen nhìn chằm chằm vào … cái đó …

      Vãn Thanh nghĩ, tiêu sái bước cũng quay đầu nhìn lại, mặc kệ Hạ Hầu Mặc Viêm tắm trong phòng, thèm để ý.

      Bên trong dục phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng nhịn được mà bật cười, lúc này nụ cười mềm mại kiều, ngũ quan phóng đãng, kiều mỵ, giơ tay nhấc chân, tao nhã cao quý, nhún người cái liền nhảy ra khỏi bồn tắm, thản nhiên mặc y phục chỉnh tề.

      Việc này luôn luôn tự mình làm, chẳng qua là muốn khi dễ Vãn Thanh chút mà thôi, ai ngờ … ngờ … trêu nàng rất thú vị,.

      phát , mình có vẻ như có chút lưu luyến, chuyện này đến cùng có đúng là chuyện tốt hay đây?

      Bỗng chốc, Hạ Hầu Mặc Viêm dừng lại động tác mặt y phục lại, nhưng mà rất nhanh liền lại bắt đầu thắt đai lưng. Tóm lại, quyết định, từ giờ trở , người khác được phép khi dễ nàng ngoại trừ .

      tại thể nào dễ dàng tha thứ người khác khi dễ nàng, nàng nếu là nương tử của , cũng chỉ có mới có thể khi dễ nàng.

      Ai bảo nàng lúc trước khi dễ làm chi.

      Vừa vừa vui vẻ mặc y phục chỉnh tề, dùng huyền lực sấy khô đầu tóc ẩm ướt xong liền cất bước ra ngoài.

      Ngoài cửa, có hai nha hoàn đứng chờ hầu hạ, vừa nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm ra, gương mặt tuấn mỹ khiến bọn họ thấy kinh diễm thôi.

      Tuy rằng, thế tử gia mặc y phục của lão gia, nhưng khí chất lại tao nhã đầy cao quý, phiêu dật xuất trần, giống như thần tiên cao.

      Tử Du Viện.

      Xa xa truyền đến giọng chuyện bé xé to của Đồng Đồng:

      "Mẫu thân, mặt của mẹ sao lại đỏ như thế? Vì sao lại đỏ như vậy chứ?"

      Vãn Thanh nghe bé hỏi xong, hận tìm được cái lỗ để chui xuống.

      Nàng sao có thể với bé là vì mình nhìn thấy thân thể nude của Hạ Hầu Mặc Viêm cho nên mới đỏ mặt kia chứ?

      Trong lòng suy nghĩ, lập tức kiếm cớ, nhưng miệng lại cứ lấp ba lấp bấp

      "Mẫu thân … mẫu thân … mẫu thân …"

      Chỉ là lời của nàng còn chưa ra, từ bên ngoài truyền vào giọng đầy quyến rũ:

      "Nương tử, có phải là do nước trong phòng tắm quá nóng khiến da mặt nàng đỏ lên phải ?"

      Người chuyện chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, gương mặt tràn ngập tươi cười từ bên ngoài vào trong phòng, thần thái mị hoặc mê người đó, lập tức chiếu sáng toàn phòng khách.

      Đồng Đồng nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm, vẫn im lặng, gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của mẫu thân mình, hỏi lại lần nữa:

      "Mẫu thân, mẹ là bị nước trong phòng tắm làm đỏ mặt?"

      Vãn Thanh chỉ đành phải gật đầu đồng ý:

      "Ừ, là do nước quá nóng, nước trong phòng quá nóng … cho nên … mẫu … đỏ"

      Nàng xong câu, quá xấu hổ nên đành cười khẽ hai tiếng cho qua chuyện, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Nhìn cái mặt nghiệt đó nàng muốn cho ăn cái tát vào mặt mà.

      Vãn Thanh xấu hổ đến tức giận, liền đứng lên, dẫn Hồi Tuyết ra ngoài, còn quên dặn dò Thượng Quan Hạo cùng Đồng Đồng:

      "Phụ thân, người cùng thế tử gia chuyện , con cùng Hồi Tuyết dạo vòng cho bớt nóng rồi trở về, đúng lúc vừa vặn dùng cơm trưa luôn thể"

      "Ừ, được rồi, con cứ "

      Thượng Quan Hạo phản đối, gật gật đầu, Vãn Thanh dẫn theo đám người Hồi Tuyết ra ngoài dạo.
      caoduong thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Hán Thành Vương phủ mở yến hội

      Thượng Quan phủ.

      Trong phòng khách chỉ còn lại Thượng Quan Hạo cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có Đồng Đồng.

      Đồng Đồng chờ tới khi Vãn Thanh rời khỏi hẳn phòng khách, mặt liền xụ xuống, cũng thèm nhìn tới Hạ Hầu Mặc Viêm, cúi đầu chơi với Chiêu Chiêu nằm trong lòng mình.

      Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Đồng Đồng quan tâm đến mình liền biết bé giận mình, gương mặt liền đầy ý cười lấy lòng, bước đến bên cạnh Đồng Đồng, ngồi xuống, giọng vô cùng hỏi bé:

      "Đồng Đồng? Con phải giận phụ thân nữa sao?"

      "Hừ! Trừ phi phụ thân đáp ứng với con là về sau khi dễ mẫu thân nữa, bằng , con để ý đến phụ thân nữa"

      "Phụ thân có khi dễ nương tử nha"

      Hạ Hầu Mặc Viêm dùng vẻ mặt đầy chính trực mà trả lời bé, cho bé thấy lập trường của chính mình.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn khuôn mặt nhắn phấn trang ngọc triệt của Đồng Đồng, trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn bồi thường tình phụ tử cho bé trong những năm vắng bóng từ lúc bé sinh ra cho tới giờ thôi.

      "Phụ thân khiến mẫu thân xấu mặt với mọi người nha, như vậy mà khi dễ sao? Hừ! Con tin"

      Đồng Đồng luôn miệng chỉ trích Hạ Hầu Mặc Viêm, Thượng Quan Hạo nhìn phụ tử hai người giương cung bạt kiếm, trong lòng run sợ có chuyện xảy ra nữa. Nếu thế tử gia lại nhảy vào hồ sen hay làm cái gì đó Thượng Quan phủ phiền toái lớn.

      Nghĩ vậy, ông nhanh chóng lôi kéo tay bé của Đồng Đồng khuyên bé:

      "Đồng Đồng, thế tử gia có khi dễ mẫu thân của con nha, con phải tin tưởng phụ thân của con"

      "Đúng vậy, phụ thân có khi dễ nàng nha"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghiêm túc mở miệng , trong lòng lại thêm câu.

      Là nàng khi dễ ta có được hay ?

      Chuyện này tạm gác qua bên, nhắc lại chỉ làm thêm tức giận, lại thêm, nàng còn khiến quan hệ giữa và bé tại thành như vậy, chẳng lẽ đúng là nàng khi dễ sao?

      Đồng Đồng cuối cùng thêm gì nữa, bên trong phòng khách chỉ vang lên hai giọng nhàng khuyên nhủ.

      Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi dạo Tử Du Viện vòng, từng cơn gió mùa đông nhàng thổi qua khiến sắc mặt của nàng cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường, tâm tình cũng bình tĩnh lại đôi phần.

      Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, nàng liền quay trở lại phòng khách của Tử Du Viện, vừa vặn cơm trưa được dọn lên, mọi người ngồi vây quanh bàn tròn cùng nhau ăn cơm.

      Vừa ăn được nửa, liền có nha hoàn bên Đông phủ đến bẩm báo, :

      "Hầu phu nhân chuẩn bị bữa trưa, thỉnh thế tử gia cùng thế tử phi cùng nhau đến chính sảnh Thượng Quan phủ dùng cơm"

      Vãn Thanh nghe nha hoàn bẩm báo xong liền cảm thấy phiền phức.

      Nhất định đống lớn ngồi chật cứng trong chính sảnh, nhiều người như vậy ngồi cùng chỗ, đều đống lời nịnh nọt vô nghĩa, cơm … còn ăn vô sao?

      Nghĩ, liền trực tiếp cự tuyệt.

      Sau khi ăn xong, ba người vội rời khỏi phòng mà ngồi lại uống chút trà. Vãn Thanh liền đem lễ vật lại mặt giao cho Dung phu nhân xử lý, nàng dặn dò Thượng Quan Hạo vài câu.

      Nếu có chuyện gì, cứ Hán Thành Vương phủ tìm nàng, còn nhấn mạnh thêm điều, nàng, ở Hán Thành Vương phủ có cái gì phiền não, sống rất vui vẻ.

      Sau khi nghe nàng khẳng định lại với mình, Thượng Quan Hạo mới buông lòng dễ chịu chút.

      Sắc trời cũng còn sớm, đến lúc hồi Hán Thành Vương phủ, Thượng Quan Hạo đích thân tiễn Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm còn có Đồng Đồng ra tới cổng lớn Thượng Quan phủ.

      Lúc này, có hai chiếc xe ngựa xa hoa đứng chờ trước cửa phủ.

      Bọn hạ nhân thấy thế tử gia cùng thế tử phi sắp rời khỏi Thượng Quan phủ liền nhanh chân chạy đến sảnh chính báo tin cho mọi người trong Thượng Quan gia.

      Hầu gia, Thượng Quan Chử dẫn theo gia quyến chạy nhanh ra cửa phủ, nhưng bọn họ chỉ thấy được bóng dáng Hạ Hầu Mặc Viêm lên xe ngựa, sau đó xe ngựa liền rời khỏi Thượng Quan phủ, đường hồi Hán Thành Vương phủ.

      Lần lại mặt này, lão thái thái là hoàn toàn bị thái độ của Vãn Thanh chọc tức, tâm trạng bực tức đến mức khó thở, đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh rời khỏi phủ, lập tức phân phó nha hoàn gọi Thượng Quan Hạo đến,bắt ông quỳ trước mặt bà ta để bà ta mắng chửi hồi.

      Mắng cho đến khi thấy trong lòng dễ chịu mới dừng.

      Hạ Hầu Mặc Viêm, Vãn Thanh cùng Đồng Đồng ba người hồi phủ cùng ngồi chung chiếc xe ngựa, số còn lại, đều ngồi chiếc xe ngựa phía sau, còn thị vệ cưỡi ngựa như lúc đầu, đoàn người chậm rãi hồi Hán Thành Vương phủ.

      Trở lại Hán Thành Vương phủ, sắc trời còn sớm, Vãn Thanh dẫn Đồng Đồng cùng đám người Hồi Tuyết vào Cổ Uyển, còn Hạ Hầu Mặc Viêm lại biết chạy đến đâu chơi.

      Vãn Thanh cũng lười để ý tới , bước vào tân phòng nằm nghỉ ngơi chút.

      Tới buổi tối, liền có mấy vị mama đến Cổ Uyển thỉnh Vãn Thanh cùng Đồng Đồng dự yến:

      "Thế tử phi, tối nay là yến tiệc riêng, chỉ dành cho người nhà Hán Thành Vương phủ, thỉnh thế tử phi cùng công tử theo tụi nô tỳ cùng nhau chính sảnh dùng tiệc"

      Hán Thành Vương phủ có quy định bất thành văn, cách mấy ngày tổ chức yến tiệc lần, để mọi người gặp mặt, tụ tập cùng chỗ cùng nhau dùng bữa tối, đây là quy định do Hán Thành Vương định xuống.

      Ông muốn mọi người trong gia đình tôn trọng lẫn nhau, cũng nhằm thúc đẩy tình cảm thân quyến.

      Nhưng … đây chỉ là suy nghĩ của ông, vì, sau ngày diễn ra yến hội, mạnh ai nấy sống, ăn, ở, chi tiêu, đều phụ thuộc vào chính năng lực bản thân mình, mọi người thầm hãm hại lẫn nhau, ngươi sống ta chết, trạch đấu dứt.

      Chỉ là, tất cả mưu đều thầm làm, để cho Hán Thành Vương phát ra thôi.

      Vãn Thanh gật đầu, phân phó Hồi Tuyết cho nha hoàn gọi Đồng Đồng, bản thân mình ngồi ngay ngắn ở giường đánh giá bốn vị mama cung kính đứng ở trong phòng.

      Bốn người này là bốn vị mama đưa sính lễ, người đứng đầu là Lâu mama, Lâu mama là mama hầu hạ Tống trắc phi từ , theo Tống trắc phi vào Hán Thành Vương phủ, rất được Tống trắc phi trọng dụng.

      Bà ta là quản gia trong viện Tống trắc phi, người trong Hán Thành Vương phủ ai ai cũng sợ bà ta, bà ta chẳng những làm việc giỏi giang, làm việc cẩn trọng, hơn nữa còn thông minh, rất được Tống trắc phi tin cậy.

      Vãn Thanh nhìn chằm chằm Lâu mama, nhìn đến da đầu bà ta run lên.

      Lâu mama hiểu tại sao trong lòng lại ngập tràn lo lắng cùng run sợ. Tuy rằng bà xưa nay chưa từng sợ ai ngoại trừ Hán Thành Vương cùng Tống trắc phi, nhưng … khi đối mặt với vị thế tử phi này, trong lòng ngừng run rẫy, rất khủng hoảng.

      Ánh mắt của thế tử phi nhìn bà, tựa như cây đao từ từ xuyên qua cơ thể bà.

      "Thế tử phi?"

      Lâu mama nhịn được, kêu tiếng, Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt mở miệng:

      "Nghe Lâu mama làm việc cẩn trọng lại khéo léo, biết là hay giả?"

      Nàng xong, liền tiếp nữa, nhưng … sau khi nàng xong câu kia, bốn vị mama đứng trong phòng, người người bất an, Lâu ma ma càng bất an hơn ai khác, đầu ướt đẫm mồ hôi.

      Tuy rằng thế tử phi vào phủ mới hai ba ngày, nhưng đối với những chuyện mà Tống trắc phi cùng bà làm ra, nhầm hủy thanh danh cùng nhục nhã nàng ta, nàng ta đều hóa giải được hết.

      Trong lòng bà thừa biết, người nữ nhân trước mắt này phải là người bình thường, ngay cả Tống trắc phi, cũng làm gì được nàng.

      Bên trong gian phòng yên tĩnh tiếng động, Vãn Thanh uống trà, lại hề để ý tới diện của bốn vị mama kia, thẳng đến ngoài cửa có giọng vui vẻ vang lên:

      "Mẫu thân, mẫu thân, Đồng Đồng đến rồi nè"

      Thân thể nhắn đáng của Đồng Đồng tiến vào, lao thẳng vào lòng Vãn Thanh, ôm chầm lấy nàng, Vãn Thanh buông ly trà xuống, khẽ vươn tay ôm bé vào lòng, bế bé đứng lên, nhàn nhạt mở miệng:

      " thôi, đừng làm cho mọi người sốt ruột chờ, như vậy tốt"

      Đám người Lâu mama cuối cùng thở dài nhõm hơi, vừa rồi, khí làm cho người ta thở nổi. Xem ra, sau này bọn họ làm chuyện gì cũng nên cẩn thận chút, đừng vì chút lợi mà chọc đến vị chủ tử này.

      Nghe , nàng rất được lão thái phi thích, hơn nữa, vương gia cũng rất tán thưởng khí phách của nàng. Hai vị chủ tử đứng đầu Hán Thành Vương phủ đều quý, đều đứng ở bên nàng ta, cho nên, bọn họ nên kiềm chế tính cách cùng cách làm việc của mình lại.

      Mọi người cùng nhau rời khỏi Cổ Uyển, đường hướng chính sảnh mà .

      Dọc hành lang rộng lớn, đèn lồng được treo khắp nơi, sáng như ban ngày, hạ nhân bận rộn bày biện thức ăn cùng thức uống, sắp xếp chỗ ngồi theo cấp bậc của từng người.

      Vừa thấy bóng dáng của Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, đại tổng quản An Thành cùng đám người hạ nhân đứng chờ nàng liền cung kính khom người hành lễ:

      "Gặp qua thế tử phi, tiểu công tử"

      "Ừ, An tổng quản đứng lên "

      Giọng của Vãn Thanh cực lạnh nhạt, kiêu ngạo siểm nịnh.

      Đại tổng quản An Thành sống trong Hán Thành Vương phủ hơn nửa đời người, gặp qua ít người, ông rất kính trọng thế tử phi nhà mình, nên cũng dám coi thường, vội đứng thẳng người làm động tác thỉnh:

      "Mọi người chờ thế tử phi cùng tiểu công tử"

      Vãn Thanh gật đầu, nắm tay Đồng Đồng vào trong chính sảnh.

      Bên trong phòng khách rất rộng rãi, đèn lồng treo cao được giăng khắp phòng, bóng người theo ánh sáng của đèn lồng mà chuyển động qua lại, có hai bàn yến hội bắt đầu động đũa.

      Lúc này, tất cả mọi người ngồi chuyện phiếm,Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa vào, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng.

      Mọi người đồng loạt nhìn mẹ con hai người, người mở miệng trước chính là Tống trắc phi, chỉ thấy bà ta cười nhàng, đứng dậy, tiếp đón Vãn Thanh.

      "Thế tử phi, mau, mau tới đây ngồi với ta, tất cả mọi người chờ hai người các ngươi nha"

      Tống trắc phi vừa vừa đến cạnh Đồng Đồng, muốn vươn tay nắm lấy tay Đồng Đồng, nào ngờ, Đồng Đồng liền tránh qua bên, nhất thời, sắc mặt của bà ta có chút u ám, nhưng, rất nhanh liền che dấu , cười tủm tỉm, :

      "Cấn Đồng, đến, con ngồi ở chỗ này "

      Vãn Thanh liếc qua, nguyên lai là bàn tiệc dành riêng cho tiểu hài tử, Vãn Thanh liền nắm tay bé, dẫn bé đến chỗ còn trống ngồi xuống, dặn dò bé ngoan ngoãn dùng cơm, Đồng Đồng gật đầu thêm gì nữa.

      Tống trắc phi lại kêu Vãn Thanh đến ngồi vào bàn có chỗ trống, thấy bên cạnh lão thái phi còn dư vị trí, Vãn Thanh nhìn nhìn, nghĩ ngồi, nàng chưa kịp phản ứng thái phi cũng vươn tay kéo nàng ngồi xuống, :

      "Thanh nhi, con ngồi xuống cạnh ta, đây là gia yến đầu tiên kể từ khi con gả vào Hán Thành Vương phủ, vị trí này chính là chỗ ngồi của con, con hãy ngồi xuống "

      "Tạ nãi nãi"

      Vãn Thanh hơi khụy gối tạ ơn, nhưng cũng có ngồi xuống ngay, mà cung kính hành lễ Hán Thành Vương cùng Hán Thành Vương phi:

      "Gặp qua phụ vương, mẫu phi"

      "Ừ, ngồi xuống dùng cơm "

      Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân cùng Hán Thành Vương phi là lòng thích đối với Vãn Thanh.

      Con trai của mình gây ra chuyện như vậy, nếu là người bình thường, sớm huyên náo gà bay chó sủa. Nhưng, người con dâu này lại làm khó làm dễ, để Hán Thành Vương phủ mất mặt, đứa hiểu chuyện.

      Cho nên, Hán Thành Vương cùng Hán Thành Vương phi càng thương tiếc Vãn Thanh, liền để nàng ngồi xuống, cần hành lễ.

      Vãn Thanh tạ ơn xong liền ngồi xuống, liếc mắt quan sát xung quanh yến tiệc.

      bàn yến tiệc này, trừ bỏ phu thê Hán Thành Vương, còn có Tống trắc phi, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân, vợ chồng Hạ Hầu Mặc Quân, Đoan Mộc Lỗi cùng Di Nhiên quận chúa.

      Nàng nghĩ tới, gia yến tối hôm nay, vậy mà lại có mặt Đoan Mộc Lỗi, Vãn Thanh nhìn , trầm ổn gật đầu, trong ánh mắt có chút quan tâm, Vãn Thanh gì, thu hồi tầm mắt nhìn lướt qua bên cạnh.

      Người ngồi bên cạnh Đoan Mộc Lỗi chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, ra đến từ sớm.

      Yến hội bắt đầu.

      Bọn hạ nhân bận rộn lu bù, nào là mang thức ăn lên, nào là rót rượu, tiếng chuyện vang lên khắp phòng, khí rất náo nhiệt, nam tử phần lớn là bồi Đoan Mộc Lỗi uống rượu, hôm nay là khách.

      Người bàn ai ai cũng vui vẻ, chỉ có Hạ Hầu Mặc Viêm là sắc mặt vô cùng thối.

      là nhớ tới trước đó lâu, chuyện Đồng Đồng muốn nhận Đoan Mộc Lỗi làm phụ thân, vốn cũng để ý lắm, nhưng … chỉ cần nghĩ đến con trai của mình từng muốn nhận người khác làm phụ thân, trong lồng ngực của tựa như có tảng đá đè ép.

      Bực tức vô cớ, liền ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh vừa đúng lúc nhìn sáng, nàng vẻ mặt khó hiểu, cũng để ý tới .

      phát điên kệ , nàng chỉ cần lo cho cái bao tử của mình là được, an tĩnh ngồi nghe người khác chuyện là tốt rồi, cần để ý chi cho thêm việc.

      Lão thái phi cực kì quan tâm nàng, để ý tới người khác, bà gắp thức ăn cho Vãn Thanh ngơi tay:

      "Thanh nhi, đến, nếm thử món này, rất ngon"

      "Tạ nãi nãi"

      Vãn Thanh cười mở miệng, có lễ phép mà thân thiết, lão thái phi cùng phu phụ Hán Thành Vương càng nhìn nàng dâu này càng vừa lòng.

      đứa tốt như vậy lại gả cho Mặc Viêm, đó cũng là phúc khí của Hán Thành Vương phủ.

      Tuy rằng có đứa con trai, nhưng đó cũng là chuyện có cách nào thay đổi. Nếu phải là có đứa bé, người ta chưa hẳn nguyện ý gả cho Mặc Viêm.

      Mọi người nghĩ như thế, liền càng thích Vãn Thanh hơn.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Tiếp tục gây với Đồng Đồng, đuổi ra khỏi phủ

      Chính sảnh Hán Thành Vương phủ.

      bàn tiệc, có nhiều người thầm trừng mắt quan sát Vãn Thanh, Tống trắc phi cùng vợ chồng Duẫn Quận Vương nhìn thấy thái phi nương nương vô cùng thích Vãn Thanh trong lòng càng ganh tỵ, càng tức giận.

      Ai nghĩ tới, ả tiện nhân dâm đãng chưa chồng mà có con như ả vậy mà lại chiếm được tình cảm của thái phi cùng Hán Thành Vương.

      Tống trắc phi nhìn mà ứa gan.

      Mình vào cửa lâu như vậy mà thái phi cũng chưa từng nhìn mình lần, tuy rằng vương gia đem mọi chuyện trong vương phủ giao cho mình xử lý, nhưng cũng bởi vì vương phi cả ngày chỉ tụng Kinh niệm Phật, để ý tới chuyện khác.

      Nhưng, nếu Hán Thành vương phủ có chủ tử chân chính, chỉ sợ, ngay cả tư cách chưởng gia này cũng mất.

      Nghĩ như thế, Tống trắc phi khỏi kinh hãi.

      Phần quyền lợi này của mình bị Thượng Quan Vãn Thanh đoạt mất sao? Càng suy nghĩ, trong lòng càng lo lắng, nhưng thể thể ra mặt được. Bằng , vương gia nhất định tha cho mẹ con mình.

      Hán Thành Vương cùng Duẫn Quận Vương bồi Đoan Mộc Lỗi uống rượu, thỉnh thoảng bàn ít chuyện triều đình.

      Còn Di Nhiên quận chúa bày ra vẻ mặt thẹn thùng, e lệ nhìn phu quân tương lai của mình., nhưng Đoan Mộc Lỗi hề chú ý tới nàng ta, điều này khiến trong lòng nàng ta rất khó chịu.

      Trong buổi Phi yến vừa qua, hoàng thượng liền dựa theo độ tuổi của mỗi người mà sắp xếp ban hôn.

      Đầu tiên là thế tử Hán Thành Vương Hạ Hầu Mặc Viêm, tiếp theo là thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, Cẩn Vương điện hạ, sau là Thanh Nghi công chúa cùng Lam Nghi công chúa, cuối cùng là Di Nhiên quận chúa.

      Cho nên, ngày thành thân cũng xếp theo thứ tự ban hôn, đại hôn của nàng ta cùng Đoan Mộc Lỗi phải đợi hơn năm sáu tháng nữa mới có thể hạ sính, chuyện này khiến cho Di Nhiên quận chúa rất vui, nàng ta sợ có biến cố gì xảy ra bất ngờ đại hôn bị hủy.

      Vả lại, Đoan Mộc Lỗi hề có hứng thú với nàng ta, ngay cả gặp mặt Đoan Mộc Lỗi cũng muốn gặp nàng ta, luôn luôn tím cớ trốn tránh.

      bàn, mỗi người mỗi tâm tư, có tiếng chuyện, có tiếng chén đũa va chạm, có người yên tĩnh ăn cơm, có người sinh khí mặt lạnh, hình thái đồng nhất.

      Chuyển hướng sang bàn tiệc của những người chưa trưởng thành (dưới 16 tuổi), có Minh Quận Vương Hạ Hầu Mặc Hiên, U Nhiên quận chúa, Hạ Hầu Cấn Bảo cùng Đồng Đồng là tiểu hài tử nhất trong Hán Thành Vương phủ, còn U Nhiên quận chúa là thứ nữ tuổi nhất của Hán Thành Vương.

      Ngồi bên cạnh Đồng Đồng là U Nhiên quận chúa, U Nhiên quận chúa mới chỉ tròn chín tuổi, hoạt bát đáng , vừa nhìn thấy Đồng Đồng, liền rất thích bé, nhìn thấy bé miệng liền cười tủm tỉm, giọng thân thiết hỏi:

      "Con là Hạ Hầu Cấn Đồng?"

      Đồng Đồng rầu rĩ gật đầu, đối với những người này bé cũng có cảm tình gì, tuy rằng người ngồi bên cạnh bé thoạt nhìn rất có thiện cảm, nhưng khi bé vừa nhìn thấy cái mặt đáng ghét của Hạ Hầu Cấn Bảo liền hết muốn ăn.

      U Nhiên tiểu quận chúa thấy Đồng Đồng chuyện, nghĩ rằng bé đói nên ra hơi, nhanh chóng gắp ít thức ăn bỏ vào chén của bé, ngọt ngào mở miệng:

      "Đồng Đồng, ăn món này , món này ăn rất ngon nha"

      Đồng Đồng thấy U Nhiên là lòng quan tâm bé, liền gật đầu, vùi đầu ăn, thèm nhìn Hạ Hầu Cấn Bảo.

      Hạ Hầu Cấn Bảo ngồi đối diện với bé, nên toàn bộ nét mặt của nó đều đập thẳng vào mắt của bé.

      trừng bé như muốn nhai sống bé nha.

      Hừ, nếu phải sợ mẫu thân mất thể diện, nó đừng nghĩ bé tha cho nó.

      Hạ Hầu Cấn Bảo vừa nhìn thấy Đồng Đồng, liền nghĩ đến đến chuyện bản thân mình bị nó đánh thừa sống thiếu chết, người bây giờ vẫn còn đau lắm, vết thương còn chưa lành hẳn.

      Còn nữa, nhớ lại lúc nó ôm tiểu hầu tử kia đối với mình nhếch miệng cười sỉ nhục, nhớ thôi, giờ nhớ lại mình chỉ muốn giết nó. Hừ, ngày thường tiểu rất thích mình, nhưng bây giờ lại thích chiều chuộng cái thằng con hoang đó, tức chết mà.

      Hạ Hầu Cấn Bảo vừa nghĩ như thế, liền chịu đựng nổi nữa, giọng đầy ganh tỵ mắng Đồng Đồng:

      "Thứ con hoang có giáo dưỡng"

      Đồng Đồng nghe nó mắng mình xong, ngẩng đầu trợn mắt nhìn nó, sau đó quay đầu nhìn Hạ Hầu U Nhiên:

      "Ngươi là ai a? "

      "Ta là tiểu của con, Hạ Hầu U Nhiên"

      U Nhiên quận chúa nhìn thấy Đồng Đồng để ý tới nàng, sớm cao hứng mở miệng đáp lời.

      Đồng Đồng nghe xong, liền nhếch miệng hào phóng tặng cho U Nhiên quận chúa nụ cười ngọt chết người, :

      "Cảm ơn tiểu "

      "Thực ngoan"

      U Nhiên tiểu quận chúa mắt sáng rực lên, thấy Đồng Đồng là đáng , bộ dạng lại vô cùng xinh đẹp khả ái, so với Cấn Bảo đẹp hơn nhiều, hơn nữa lại rất lễ phép, rất ngoan.

      Càng nghĩ càng vui vẻ ra mặt, ngọt ngào với Đồng Đồng:

      "Đồng Đồng, về sau có chuyện gì có thể tìm , dẫn con chơi"

      " Dạ, con biết rồi"

      Đồng Đồng thấy sắc mặt của Hạ Hầu Cấn Bảo càng ngày càng xanh mét, tâm tình càng vui, bé vốn muốn để ý tới nó, nhưng nó lại chán sống mà trêu chọc bé nha, còn dám bé là con hoang có giáo dưỡng.

      Hừ, bé là muốn nhìn xem xem nó có bao nhiêu giáo dưỡng nha.

      Nghĩ, Đồng Đồng gấp chút thức ăn bỏ vào trong chén của U Nhiên tiểu quận chúa, giọng ngọt ngào :

      "Tiểu , ăn món này nha, ăn rất ngon đó"

      "Cảm ơn Đồng Đồng"

      Oahhhh! Đồng Đồng quan tâm tới nàng nha.

      Trong lòng, U Nhiên tiểu quận chúa càng thích Đồng Đồng hơn, Hạ Hầu Cấn Bảo tức đến nổ đom đóm mắt, tựa như động kinh, cầm lấy đôi đũa liền ném thẳng vào mặt Đồng Đồng.

      Đồng Đồng thấy đôi đũa bay thẳng tới mặt mình liền nhàng nghiêng đầu chút, mặc dù trúng chính diện mặt của bé, nhưng lại quét ngang qua lỗ tai của bé, tuy bé có cảm giác đau lắm nhưng cũng hơi ê ê.

      Bé lập tức mượn cơ hội này trả thù, phun tiếng khóc lớn lên, trong chính sảnh rộng lớn, thanh khóc rống của bé khiến mọi người bị kinh sợ, nhanh chóng nhìn sang.

      U Nhiên tiểu quận chúa thấy bé khóc thương tâm mà lòng đau dứt, dỗ Đồng Đồng:

      "Đồng Đồng, đừng khóc, đừng khóc, ngoan, tiểu giúp con dạy dỗ Cấn Bảo"

      xong, nàng liền đứng bật lên, nhìn Hạ Hầu Cấn Bảo ngồi phía đối diện, la lên:

      "Hạ Hầu Cấn Bảo, ngươi quá mức, yên lành vì cớ gì lại ném đũa vào người Đồng Đồng làm gì?"

      Đồng Đồng nghe xong, càng khóc đến thương tâm.

      Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng qua, mọi người trong chính sảnh đều nhìn sang, cố tình lúc này, Hạ Hầu Cấn Bảo thấy U Nhiên tiểu quận chúa bênh vực Đồng Đồng mà mắng nó nên nó càng tức điên hơn.

      Hạ Hầu Cấn Bảo tức giận chỉ thẳng vào mặt của Đồng Đồng la lớn lên:

      "Ngươi lại còn bênh vực nó? Nó tính là cái thá gì? Chẳng qua là thằng con hoang"

      câu vừa phát ra, cả chính sảnh liền tiếng động, yên lặng đến đáng sợ.

      Người phản ứng trước chính là Đồng Đồng, khuôn mặt đáng nhắn lên tầng sương mù lạnh lẽo, xoay mình, đứng dậy, leo lên bàn tiệc, chỉ thẳng vào mặt Hạ Hầu Cấn Bảo mắng ngược lại:

      "Ngươi mắng ta là con hoang? Con hoang mẹ ngươi, thứ biết xấu hổ, có nuôi có dưỡng có mẹ dạy. Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi? Ngươi còn dám mắng ta câu, ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất"

      Đồng Đồng miệng vừa mắng, tay vừa đập thẳng vào mặt Hạ Hầu Cấn Bảo, thanh 'chát chát, bốp bốp' xen lẫn tiếng mắng chửi vang khắp phòng.

      Mọi người trong Hán Thành Vương phủ nghe được những lời mà Đồng Đồng mắng Hạ Hầu Cấn Bảo, tất cả liền mở to mắt, miệng cứng lưỡi đơ, ra lời.

      Trong Hán Thành Vương phủ, khi nào nghe được những lời mắng chửi thô tục như thế, mặc dù cũng từng mắng qua, nhưng là thầm mắng trong lòng, ai dám cả gan hồ ngôn loạn ngữ như vậy.

      Mà Đồng Đồng từ khi học, thường xuyên nghe được mấy tiểu hài tử trong học đường thường mắng chửi nhau như vậy, gần mực đen, nghe hoài cũng thấm, mở miệng mắng người cũng rất thuận miệng.

      Lúc này, Hạ Hầu Cấn Bảo bị bé đánh đau, trực tiếp khóc, ngừng nức nở.

      Tống trắc phi sắc mặt vô cùng khó coi, Hạ Hầu Mặc Quân cùng Lã Phượng Quân đau lòng chạy tới bên cạnh con trai mình, ôm chầm lấy nó, căm tức nhìn Đồng Đồng.

      Hạ Hầu Mặc Viêm đứng phía sau Đồng Đồng cũng căm tức nhìn bọn họ.

      Bọn họ nếu dám đụng tới bé, liền nghiền xương bọn họ thành tro, ăn gan trời, dám mắng chửi con của . tại, đến phiên con của mắng lại, xứng đáng.

      Lúc này, Vãn Thanh phục hồi tinh thần lại, bế bé xuống bàn, khuôn mặt nhàn nhạt mở miệng mắng :

      "Đồng Đồng, thể có lễ phép như vậy"

      Đồng Đồng mở to đôi mắt, nháy nháy mấy cái nước mắt liền tuôn trào, thương tâm rơi lệ, :

      "Mẫu thân, nó ném đũa vào mặt con, còn mắng con là con hoang, con tức giận cho nên mới đánh trả lại nha, mẫu thân bảo con phải ngồi im chịu đựng bị người khi dễ sao ?"

      Đồng Đồng vừa khóc vừa biện minh, U Nhiên quận chúa thấy bé khóc mà đau lòng, nhìn Vãn Thanh, giúp Đồng Đồng:

      "Đại tẩu, tẩu đừng mắng Đồng Đồng mà, là tại Hạ Hầu Cấn Bảo đánh Đồng Đồng trước lại còn mắng rất khó nghe nha, Đồng Đồng làm vậy rất đúng"

      U Nhiên tiểu quận chúa vừa dứt lời, Hạ Hầu Mặc Viêm hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn vợ chồng Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân.

      "Các ngươi dạy con tốt? ngờ, nó dám cả gan mắng con ta, trong Hán Thành Vương phủ này, con ta mới là chủ tử. tại, hẳn là ta nên lập tức đem cả nhà các ngươi đuổi khỏi Hán Thành Vương phủ cho đỡ chướng mắt"

      Tiếng vừa dứt, Vãn Thanh thập phần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nhất thời phát ra tiếng.

      Hạ Hầu Mặc Viêm đối với Đồng Đồng là cực kỳ tốt.

      Cho dù là thân sinh phụ thân sợ cũng làm được như , là sủng ái Đồng Đồng vô điều kiện. Chỉ cần Đồng Đồng chịu ủy khuất, dù là chút, cũng nhất định nổi điên, phát cuồng mà trừng phạt kẻ gây ra chuyện.

      Hạ Hầu Mặc Viêm xong, Tống trắc phi sắc mặt càng khó xem, nhìn Hán Thành Vương, ủy khuất kêu tiếng:

      "Vương gia, người nghe thế tử gia đó?"

      Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều nhìn Hán Thành Vương, chỉ thấy Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân sắc mặt vô cùng khó coi, quét mắt nhìn mọi người liếc cái, tâm tình cực kỳ xấu.

      buổi gia yến êm đềm lại bị tiểu hài tử náo loạn, làm hỏng tâm trạng, hơn nữa, Hạ Hầu Cấn Bảo quả rất quá mức, có việc gì chạy tìm phiền toái làm gì?

      Nghĩ, liền giận tái mặt, nghiêm mặt :

      "Viêm Nhi sai, Đồng Đồng là con của , chính là chủ tử tại Hán Thành Vương phủ này, sau này nếu lại gây tiếp, trực tiếp đuổi ra khỏi vương phủ"

      Điều này chẳng những khiến Tống trắc phi giật mình, mà ngay cả Hạ Hầu Mặc Quân, cùng Lã Phượng Quân cũng há to mồm ra lời.

      Vương gia sai, nếu như Hạ Hầu Cấn Đồng mang họ Hạ Hầu chính là con của Hạ Hầu Mặc Viêm, như vậy, nó chính là chủ tử của Hán Thành Vương phủ.

      Nhưng … Mặc Quân phải, chỉ là thứ tử, vương gia như vậy, phải là để ý đến cả nhà của nàng sao?

      Sau khi Hán Thành Vương xong, ai dám lên tiếng, Tống trắc phi vô vọng mà nhìn con trai của mình, Hạ Hầu Mặc Quân rốt cục thể nhịn được nữa, dẫn thê tử ôm Hạ Hầu Cấn Bảo trong lòng đến trước mặt Hán Thành Vương cùng lão thái phi:

      "Nãi nãi, phụ vương, chúng con lui xuống trước"

      xong cũng chờ lão thái phi cùng Hán Thành Vương lên tiếng liền dẫn thê tử cùng nhi tử rời khỏi chính sảnh.

      Bên trong chính sảnh, Vãn Thanh ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay Đồng Đồng, nhàng khuyên bé:

      "Đồng Đồng đừng tức giận, chúng ta ăn cơm trước nha, chắc con còn chưa ăn no"

      "Cảm ơn phụ thân"

      Đồng Đồng khó có được lúc mở miệng gọi tiếng phụ thân thân thiết như thế, khóe môi Hạ Hầu Mặc Viêm cười như muốn tét ra, Đồng Đồng tiếng này tựa như dòng nước nóng sưởi ấm đáy lòng lạnh lẽo của , điều này khiến mừng như điên.

      khỏi nhớ tới bản thân mình lúc còn , cảm nhận được tình thương của phụ mẫu. Khi đó, liền quyết định, tương lai, nếu có con, nhất định phải toàn tâm toàn ý mà con.

      Tuy rằng phụ vương rất sủng , nhưng vì vướng bận chuyện triều chính nên ông căn bản rảnh quan tâm đến , mà mẫu phi … người vốn màng thế , quanh năm suốt tháng chỉ lòng hướng Phật.

      Từ khi có trí nhớ tới nay, hề cảm thấy tình thương của mẫu phi dành cho , chỉ sợ bà dành hết tâm trí cho Phật rồi, thời gian đâu mà nghĩ đến .

      Thời điểm bị người khi dễ, đều tìm góc tối nào đó chui vào khóc hồi, sau đó tự chữa thương cho bản thân, cho đến khi biết có người trăm phương ngàn kế muốn giết , còn cách nào khác liền giả ngu để sống sót.

      Những vết thương lòng của nhiều kể hết, cho dù kể ba ngày ba đêm cũng kể hết, hết thảy tất cả mọi việc, đều chỉ có tự mình biết.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 4: Chạm mặt Đoan Mộc Lỗi

      Bên trong phòng khách, Hạ Hầu Mặc Viêm nắm tay Đồng Đồng dẫn bé đến bàn của mình, ôm bé vào lòng, để bé ngồi đùi mình, Vãn Thanh theo phía sau, ngồi xuống chỗ cũ, yến hội lại bắt đầu.

      Chẳng qua, lúc này khí lại bao phủ chút đè nén, Hán Thành Vương hướng Đoan Mộc Lỗi cười cười, có chút xấu hổ.

      Đoan Mộc Lỗi để ý lắm đến chuyện vừa xảy ra, tiểu hài tử cãi nhau, căn bản phải chuyện gì lớn lao.

      Hơn nữa, sớm biết tính cách của Đồng Đồng, thằng nhóc tinh quái này khi bị khi dễ, nhất định khi dễ lại gấp ngàn lần.

      Ngay cả Mộ Dung Dịch còn ăn qua thua thiệt, huống chi là đứa chỉ mới năm tuổi như Hạ Hầu Cấn Bảo, nó tốt nhất nên ngoan ngoãn lại chút, may ra còn có thể ít ăn khổ sở, nếu … chặc chặc, con làm, cha mẹ chịu trận.

      Mọi người lại bắt đầu dùng tiệc, lão thái phi nhìn Đồng Đồng, gấp đũa thức ăn đặt vào chén cho bé, cũng có trách bé, nhưng bà cũng quên nhắc nhở bé.

      "Đồng Đồng, thái nãi nãi muốn câu với con, chúng ta thuộc gia tộc Hạ Hầu, là người hoàng thất danh giá, cho nên Đồng Đồng thể tùy tiện mắng chửi người khác như vậy. Rất dễ dàng xảy ra lời đồn đãi nha, bị người chê cười"

      Đồng Đồng vốn rất thích lão thái phi, bé nghe xong lời, liền gật đầu, gương mặt xin lỗi, chà chà phía sau đầu, giọng hối lỗi :

      "Thái nãi nãi, Đồng Đồng mới vừa rồi vì rất tức giận cho nên quên mất thân phận của mình, thái nãi nãi yên tâm, về sau, Đồng Đồng tùy tiện mắng người"

      "Ừ, bé ngoan, đến, ăn món này con, chắc con đói rồi"

      Lão thái phi thấy bé ngoan ngoãn nghe lời, liền nở nụ cười sủng nịch, bàn, người khác nghe bé vậy cũng nở nụ cười.

      Hán Thành Vương nhìn Đồng Đồng, phát thằng nhóc này là người bao giờ chịu thiệt thòi, chẳng những bộ dạng xuất sắc, hơn nữa còn rất thông minh.

      Ông nghe , bé tuy tuổi còn , thế nhưng là trung cấp Dược Sư, đây chính là nhân tài rất có thiên phú mới đạt được trình độ như vậy trong khi còn chưa thành nhân.

      *Thành nhân: người trưởng thành (16 tuổi)

      Nghĩ, trong lòng khỏi cao hứng trở lại.

      Trước mắt, đời sau của Hán Thành Vương phủ còn chưa xuất nhân tài xuất sắc nào.

      Viêm nhi đầu óc quá linh hoạt, mà Mặc Quân lòng dạ quá ích kỷ, quyết đoán, khí chất chính nhân quân tử, hành động lại được lòng người, tài nghệ lại bằng ai.

      Về phần Mặc Hiên … cũng chỉ là người ôn hòa, nhìn ra có thiên phú đặc biệt gì, dưới nhìn lần, là người chỉ biết sống nhàn tản có năng lực, lại ham chơi.

      Còn thằng nhóc này, đụng tới nó liều mạng trả thù, là người bao giờ chịu thiệt thòi, thiên phú hơn người, đa mưu túc trí.

      Nghĩ như thế, Hán Thành Vương hớn hở cười, nhìn Đồng Đồng, :

      "Đồng Đồng, đến, đến bên cạnh gia gia ngồi"

      Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, bé còn chưa có tình cảm thân thiết gì đối với Hán Thành Vương, cho nên muốn tùy ý qua, bé muốn hỏi mẫu thân chút.

      Vãn Thanh vội giật giật ống tay áo của bé, ý bảo bé qua, :

      "Con qua bên gia gia "

      "Dạ"

      Vãn Thanh mới mở miệng đáp ứng, bé liền thỏa hiệp, gật đầu, leo xuống đùi Hạ Hầu Mặc Viêm đến trước mặt Hán Thành Vương, ngọt ngào kêu tiếng:

      "Gia gia"

      "Hahahah, ngoan, đến, ngồi cạnh gia gia bên này"

      Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân hài lòng mở miệng , Hán Thành vương phi liền đứng dậy nhường vị trí của mình cho Đồng Đồng ngồi xuống.

      Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tiệc lại bắt đầu động đũa, chuyện vừa rồi, có vẻ như chỉ là chút nhạc đệm nho , tất cả mọi người để ở trong lòng, chỉ có tâm trạng của Tống trắc phi là khác với mọi người trong phòng này.

      Tống trắc phi mặt tuy tươi cười, nhưng trong lòng lại hận đến rỉ máu.

      Vương gia làm cái gì vậy? Vì sao lại xem trọng thằng con hoang mà xem trọng cháu ruột của mình.

      Cơ phu nhân ngồi bên cạnh Tống trắc phi cười như cười nhìn nàng ta, ánh mắt kia ràng là trần trụi chế giễu, Tống trắc phi cơn tức càng lớn, bữa cơm gian nan mà nuốt xuống, miễn cưỡng duy trì đến phút cuối cùng.

      Sau khi ăn xong, lão thái phi nắm tay Vãn Thanh tâm , đám người vương gia dời nơi khác, dẫn Đoan Mộc Lỗi tới thư phòng chuyện, ngay cả Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng cũng bị lôi theo.

      Trong lúc nhất thời, chính sảnh rộng lớn an tĩnh hẳn, vương phi thỉnh an lão thái phi xong lui ra ngoài trở về viện của mình tiếp tục niệm Kinh, Tống trắc phi cùng Cơ phu nhân cũng dẫn theo nha hoàn cùng mama của bản thân trở về viện của mình.

      Chính sảnh, Vãn Thanh quan sát thấy thái phi có chút mệt mỏi, quan tâm lên tiếng hỏi:

      "Nãi nãi? Nãi nãi chắc là thấm mệt rồi, con gọi người đỡ nãi nãi về nghỉ ngơi nha?"

      " có việc gì, ta nghĩ muốn tâm với con chút"

      Lão thái phi mở miệng từ chối, có nha hoàn vào dâng trà, lão thái phi nhìn mọi người trong phòng, ý bảo nhân tất cả lui ra ngoài đợi lệnh, còn người ngoài dễ chuyện hơn.

      "Nãi nãi, nãi nãi muốn chuyện gì với con sao?"

      Vãn Thanh cười hỏi lão thái phi, bà vươn tay nắm lấy tay Vãn Thanh, nếp nhăn giữa lông mày mặt lão thái phi khi cười còn sâu hơn, giọng vô cùng thương mở miệng :

      "Thanh nhi, Đồng Đồng là tiểu hài tử rất thông minh, con cần phải nghiêm túc dạy dỗ bé thành tài, bé là đứa rất thông minh, ngàn vạn lần đừng để bé học được những lời vô bổ kia, rất tốt, làm hỏng phẩm chất cùng khí chất của bé"

      Vãn Thanh gật đầu, bé là bị chọc tức, cho nên mới phát ra những lời này, nhưng … những lời này quả có chút thô tiện chút, nàng định trở về cho bé hiểu, nghĩ tới, nãi nãi thế nhưng lại trước.

      "Dạ, nãi nãi yên tâm , con dạy dỗ bé tốt"

      "Vậy là tốt rồi, còn có chuyện nữa, con cần phải hiểu , Đồng Đồng là mang họ Hạ Hầu, Đồng Đồng chính là chân chính chủ tử của Hán Thành Vương phủ này, sau này ai gì Đồng Đồng con đừng sợ đắc tội người đó mà ngậm đắng chịu người khi dễ"

      "Họ, là do hoàng thượng ban cho, ngay cả hoàng thượng còn thừa nhận chuyện này, người ngoài ai dám cả gan ý kiến này nọ"

      "Còn nữa, nếu Đồng Đồng có thiên phú, có năng lực, tương lai chừng trở thành người nối nghiệp của Trân nhi, là chủ tử của Hán Thành Vương phủ này. Khi đó, con còn phải ngồi yên hưởng phúc sao?"

      Lão thái phi trút bầu tâm xong, làm cho Vãn Thanh hết sức cảm động. Tuy rằng nàng tham cái danh Hán Thành Vương … nhưng, lão thái phi coi trọng mẫu tử bọn họ như vậy, là làm nàng rất cảm động, rất ấm lòng.

      "Tạ ơn nãi nãi, Vãn Thanh hiểu , con cố gắng giáo dục Đồng Đồng tốt, phụ lòng nãi nãi"

      "Ừ, vậy là tốt rồi, nãi nãi an tâm, con nếu có việc gì cứ Tây Sa Viện tìm nãi nãi, nãi nãi nhất định thay con ra mặt"

      "Dạ, nãi nãi cứ yên tâm"

      Vãn Thanh cười mở miệng trả lời, vươn tay đỡ lão thái phi đứng dậy, nàng nhìn thấy thái phi rất mệt mỏi, tinh thần cực mệt mỏi, liền hướng ra phía ngoài kêu tiếng:

      "Tô mama, người có thể vào"

      Tô mama cùng mấy mama của Tây Sa Viện vào, vừa nhìn thấy thế tử phi giúp lão thái phi đứng lên, liền vội vàng lên phía trước giúp lão thái phi đứng vững, đỡ bà ra ngoài, trở về Tây Sa Viện nghỉ ngơi.

      Vãn Thanh đưa mắt nhìn lão thái phi rời , theo bóng dáng của mọi người rời khỏi chính sảnh.

      Ngoài cửa, đám người Hồi Tuyết đứng chờ ở trước cửa, trong tay Hồi Tuyết còn cầm chiếc áo choàng, vừa nhìn thấy Vãn Thanh ra, liền phẩy phẩy áo choàng, sau đó choàng lên người Vãn Thanh, cung kính lên tiếng nhắc nhở:

      "Tiểu thư, gió đêm rất lớn, cẩn thận bị cảm lạnh"

      "Đồng Đồng đâu?"

      Vãn Thanh hỏi, Hồi Tuyết vội đáp lời:

      "Tiểu công tử cùng thế tử gia cùng nhau đến thư phòng của vương gia, tiểu thư là trở về, hay là đợi Hỉ nhi gọi tiểu công tử rồi cùng nhau trở về Cổ Uyển"

      " cần, hồi Cổ Uyển "

      Nam nhân ở thư phòng chuyện, nàng qua làm gì?

      Hán Thành Vương mang bé vào thư phòng, chắn là muốn khảo nghiệm năng lực của bé, để bé rèn luyện chút cũng tốt.

      "Dạ"

      Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, vẫy tay cái, ý bảo hai nha hoàn cầm đèn lồng tỳ nữ lại, sau đó để hai nha hoàn đó cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường về Cổ Uyển.

      Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết hồi Cổ Uyển.

      Ban đêm, nơi nơi trong Hán Thành Vương phủ đều thắp đèn lồng, mảnh sương mù, đèn đuốc rực rỡ, đặc biệt mỹ lệ, sóng gợn lăn tăn mặt nước, lụa mỏng bay bay phấp phới trong đình - đài - lầu - các, sương đêm làm ướt đẫm phiến lá cùng cánh hoa, man mát tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

      Tuy là vào đông, nhưng khiến người khác có cảm giác rét lạnh, làn gió kia thổi vào mặt tuy rằng mang theo chút rét lạnh, lại làm tinh thần rất sảng khoái.

      Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân vang lên hành lang.

      Rất xa, liền có thể nhìn thấy cửa lớn Cổ Uyển, băng qua mái đình đột nhiên từ trong bóng tối có người chầm chậm tới, vừa vặn ngăn cản bước chân của mọi người.

      Vãn Thanh đầu tiên là quan tâm, đợi cho đến khi nhìn thấy mặt người đến hơi ngạc nhiên, vì người đó lại chính là Đoan Mộc thế tử.

      Đoan Mộc Lỗi vừa nhìn thấy Vãn Thanh, ánh mắt băng lãnh nhanh chóng lên quan tâm, nhưng cũng có biểu ra ngoài, nhàn nhạt mở miệng, :

      " là trùng hợp, ở trong này vậy mà lại có thể chạm mặt thế tử phi"

      "Ừ, là trùng hợp"

      Vãn Thanh ngẩng đầu, quan sát xung quanh vòng.

      Nơi này cách Cổ Uyển rất gần, nhưng lại cách thư phòng rất xa, Đoan Mộc Lỗi đến nơi này làm gì?

      Nghĩ, liền mở miệng chào hỏi tiếng, liền chuẩn bị rời .

      Ai ngờ, Đoan Mộc Lỗi vừa nhìn thấy động tác của Vãn Thanh, liền vội mở miệng ngăn cản nàng, là cố tình đến đây đợi nàng, sao có thể để nàng dễ dàng như vậy được:

      "Ta có thể cùng thế tử phi hai câu hay ?"

      Đêm hôm khuya khoắc, chặn đường của nàng muốn cái gì?

      Nàng cũng muốn biết Đoan Mộc Lỗi muốn cái gì với nàng.

      Vãn Thanh vốn muốn mở miệng cự tuyệt ... nhưng lại nhớ đến ngày Đồng Đồng bị Đàm Đài Văn Hạo mang , Hồi Tuyết tìm Đoan Mộc Lỗi trợ giúp, hai lời liền mang theo người cùng Hồi Tuyết tìm Đồng Đồng, cũng coi như là cứu nàng lần, phần nhân tình này, nàng còn nợ .

      Nghĩ vậy, gật đầu hỏi:

      " biết Đoan Mộc thế tử có lời gì muốn với bản thế tử phi?"

      Đoan Mộc Lỗi cùng Vãn Thanh bước ra xa vài bước, người khác đứng tại chỗ đợi.

      Đoan Mộc Lỗi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, tinh tú lắp đầy bầu trời, trong lòng chợt buồn bã.

      Trong lòng nghĩ đến lời đồn đãi trong Sở kinh hai ba ngày nay khỏi có chút khó chịu, còn có chút cam lòng.

      Nếu như phải hoàng thượng đem Vãn Thanh chỉ hôn cho Hạ Hầu Mặc Viêm, quỳ xuống cầu xin hoàng thượng ban hôn, cưới nàng làm chính thê.

      Tuy rằng, việc này rất có khả năng, thậm chí vị trí thế tử Trấn Quốc Công phủ của có thể bị lung lay, nhưng, có khắc hạ quyết tâm muốn kết thành phu thê với nữ tử diễm lệ này.

      từ rất ít khi xem trọng nữ nhân, vất vả mới xuất người, lại bị chỉ hôn cho người khác, điều này khiến đau lòng dứt.

      "Ngươi có khỏe ?"

      Vãn Thanh sửng sốt, nghĩ tới Đoan Mộc Lỗi vậy mà lại hỏi nàng như vậy, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng cười mở miệng trả lời:

      "Nhọc lòng thế tử gia lo lắng, Vãn Thanh vẫn tốt lắm, có gì là tốt"

      "Vậy là tốt rồi, về sau, nếu như nàng có chuyện gì oan khuất, liền phái người Trấn Quốc Công phủ tìm ta, ta nhất định hết mình giúp đỡ nàng cùng Đồng Đồng. Ta lòng rất thích Đồng Đồng, muốn bé chịu bất kỳ ủy khuất nào"

      Trong lòng kỳ thực còn có câu, chẳng qua là ra, vĩnh viễn cũng thể , sau này chỉ xem nàng như người bằng hữu.

      "Cảm ơn ngươi"

      Vãn Thanh gật đầu, lời cảm ơn với Đoan Mộc Lỗi.

      Tuy rằng hai người cũng quen biết nhiều, mà cũng chưa từng có ý xấu đối với mẹ con nàng.

      Ngược lại, lúc trước, khi Đồng Đồng muốn nhận làm phụ thân, cũng là lòng muốn chấp nhận làm phụ thân của bé, lòng thương bé.

      Sau này lại tâm trợ giúp nàng, tại lại những lời này, đại khái, nàng có thể xem như là bằng hữu của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :