1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69: Thất vọng (tt)

      Phần cuối: Chỉnh đốn


      Cổ Uyển.

      Bên trong phòng khách hoa lệ, lúc này có hai nữ tử xinh đẹp quyến rũ ngồi trò chuyện với nhau.

      Hạ Hầu Mặc Viêm là người có diễm phúc, ràng là người có đầu óc tốt, nhưng lại có thể cưới nhất thê nhị thiếp, có thể hưởng hết tề nhân chi phúc?

      *Tề nhân chi phúc: Chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu.

      Bên trong phòng khách, hai nữ nhân kia vừa nhìn thấy Vãn Thanh, nhanh chóng đứng dậy, cung kính mở miệng thỉnh an:

      "Tụi nô tì tới thỉnh an thế tử phi"

      "Ừ, ngồi xuống "

      Vãn Thanh gật đầu, đến vị trí gia chủ ngồi xuống.

      Chỉ thấy hai nữ nhân kia, người ngồi xuống, người còn lại vẫn đứng, băn khoăn bất an mở miệng:

      "Nô tì đáng chết, buổi tối hôm qua nô tì khiến cho thế tử gia thể động phòng với thế tử phi, tội nô tì đáng chết … nhưng … thế tử gia … ngài ấy … nô tì cần để ý đến, nên … bây giờ nô tì đến thỉnh thế tử phi trách phạt"

      Quỳnh di nương xong, gương mặt tỏ ra sợ hãi, phịch tiếng quỳ xuống, thỉnh cầu Vãn Thanh trách phạt.

      Vãn Thanh nhàn nhạt cười, nội tâm phải thừa nhận, người trong Hán Thành Vương phủ này, người người đều có thể so với hầu tinh còn tinh ranh hơn.

      Người quỳ dưới kia chắc là Tống Quỳnh Chi, diễn như vậy cho ai xem. Nếu nàng trừng phạt nàng ta, chỉ sợ rơi vào trong cái bẫy ‘ghen tị’ của nàng ta.

      người có trí lực của đứa bé tám tuổi như Mặc Viêm mà xảy ra mâu thuẫn … đáng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, lúc đó, thể diện của mình chỉ có nước ném
      .
      "Ngươi đứng lên , hầu hạ thế tử gia là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi có lỗi gì, chỉ cần thế tử gia vui là tốt rồi"

      Vãn Thanh rộng lượng, chấp nhất việc Quỳnh di nương làm, khiến cho Tống Quỳnh Chi quỳ bên dưới vô cùng sửng sốt, Tô Diễm Diễm cũng sửng sốt kém, vị thế tử phi này quan tâm đến việc này sao?

      Tống Quỳnh chi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tô Diễm Diễm, hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, trong lòng ngờ vực. Đối với vị thế tử phi này, các nàng tình hiểu tính tình của nàng ta cho lắm.

      Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua đối với nữ nhân là rất nhục nhã, ràng là đêm động phòng hoa chúc của mình, vậy mà chú rể lại qua đêm cùng nữ nhân khác.

      Nếu là người khác, sớm nháo loạn ầm ĩ lật trời, nhưng mà nàng ta lại dường như để ý, đến tột cùng, nàng ta là người rất cao thâm khó lường, hay là chán ghét tử gia ngu ngốc?

      Vãn Thanh giờ cũng có tâm tình để ý tới này hai nữ nhân này nữa, vươn tay, nâng ly trà lên miệng, vừa uống trà vừa nhàn nhạt mở miệng:

      "Hai vị di nương, mời trở về , về sau, tận tâm hầu hạ thế tử gia là được, cần đến Cổ Uyển thỉnh an, ta thích yên tĩnh"

      "Dạ, thế tử phi"

      Tống Quỳnh Chi cùng Tô Diễm Diễm trả lời xong, đồng loạt đứng dậy. Vốn hai người các nàng muốn làm cho nữ nhân này ghen tuông, trở thành người đàn bà đố phụ, đanh đá, khiến nàng ta xấu mặt với mọi người trong Sở Kinh.

      Đáng tiếc, người ta căn bản tâm vững như núi Thái Sơn, vô cùng bình tĩnh, bảo các nàng phải làm như thế nào tiếp đây? Chỉ đành phải đứng dậy, cáo an lui ra ngoài, dẫn theo nha hoàn của từng người trở lại Thanh Vu Viện.

      Bên trong phòng khách, Vãn Thanh phân phó xuống:

      "Lập tức đem toàn bộ nha hoàn, bà tử, cùng mama trong Cổ Uyển này triệu tập đến bên ngoài cửa cho ta"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết biết, tiểu thư nhẫn nhịn nữa, chỉ cần nàng muốn động thủ, người nào có thể khi dễ được nàng.

      Nghĩ, ra ngoài phân phó nha hoàn ngoài cửa, lệnh cho tất cả hạ nhân trong Cổ Uyển tất cả đều đến tập hợp trước cửa, thế tử phi muốn gặp mọi người.

      Bên trong phòng khách, Vãn Thanh ngồi uống trà, ngoài cửa, bọn hạ nhân lần lượt chạy vội tới, bên ngoài ất ầm ĩ. Thỉnh thoảng những lời khó nghe cùng những lời bàn tán đầy bất an của bọn họ bay thẳng vào trong tai Vãn Thanh.

      Bọn họ biết vị thế tử phi này muốn làm cái gì, có người bất an, có người khinh thường, tóm lại, hỗn loạn.

      Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, Hồi Tuyết vào trong bẩm báo:

      "Tiểu thư, tất cả đều tới"

      "Ừ"

      Vãn Thanh gật đầu, chậm rì rì đứng dậy, mang theo ba người ra ngoài, đứng ở nền đá ở trước cửa phòng khách, nhìn mọi người phía dưới.

      Mọi người thấy bóng dáng của nàng ra, nhất thời hơi có chút thanh nào vang lên ngoại trừ tiếng hít thở.

      Tất cả đều nhìn vào vị thế tử phi này, biết thế tử phi muốn làm cái gì?

      Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

      "Ai là quản của Cổ Uyển?"

      Nàng vừa dứt lời, vị mama hơi lớn tuổi từ trong đám hạ nhân ra, bước lên bước, thái độ đầy kiêu ngạo, khom người hạ gối hành lễ:

      "Bẩm thế tử phi, nô tì là Huệ Nương, là quản của Cổ Uyển này"

      "Uhmm"

      Vãn Thanh gật đầu, chăm chú nhìn Huệ Nương, tuy rằng bà ta có hơi lớn tuổi, nhưng khí thế lại kiêu ngạo sợ ai như thế, giọng điệu tựa như bà ta mới là chủ nhân của Cổ Uyển này chứ phải là nàng, người này, chỉ sợ là có chỗ chống lưng .

      Vãn Thanh cũng có răn dạy bà ta, mà chỉ nhàn nhạt hỏi:

      "Trong Cổ Uyển tổng cộng có bao nhiêu mama nha hoàn cùng bà tử?"

      Huệ Nương vừa nghe thấy Vãn Thanh liền nhìn thẳng vào nàng, quan sát thấy gương mặt nàng ung dung mà đầy lạnh nhạt, ngôn hành cử chỉ thể so với bất kỳ vị chủ tử nào trong vương phủ.

      Vị thế tử phi này tầm thường, khí thế kia so với Vương gia chỉ có hơn chứ kém. ràng vẻ mặt của nàng đầy ý cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng run lên.

      Huệ Nương rùng mình, dám nhìn Vãn Thanh nữa, cúi đầu bẩm báo:

      "Bẩm thế tử phi, mama có tám người, bốn người chưởng quản phòng bếp, bốn người chưởng quản nội thất. Nha hoàn có tám người, bốn người hầu hạ chủ tử, bốn người chạy việc, đầu bếp bốn người, chỉ làm thức ăn cho người của Cổ Uyển bên này. Bà tử tám người, bốn người quét dọn các nơi, bốn người gác đêm, hai người vòng, tính thêm nô tì nữa, Cổ Uyển tổng có có hai mươi chín người"

      Huệ Nương trầm ổn bẩm báo xong, tất cả mọi người đều giương mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng bọn họ bất an, biết vị thế tử phi này muốn làm gì, trong lòng tự suy đoán.

      Vãn Thanh nhìn mọi người bên dưới, nhìn lần lượt từng người, sau đó lên tiếng:

      "Tám vị mama đâu?"

      Tám người phụ nhân ăn mặc đầy hoa lệ ra, xếp thành hàng, cúi đầu, dám có chút lơ là, chờ thế tử phi răng dạy, Vãn Thanh nhìn nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng :

      "Bốn người chưởng quản phòng bếp, bốn người chưởng quản nội thất? Chưởng quản phòng bếp phụ trách thức ăn, nếu có ai xảy ra chuyện … đầu của các ngươi cũng đừng nghĩ còn, chưởng quản nội thất, nếu phát bên trong thiếu món, các ngươi cho dù có bán bản thân cũng phải đền bù thiệt hại"

      câu này vừa xong, tám vị mama sắc mặt tái nhợt, dám câu nào. Trong lòng lập tức run sợ, biết, vị thế tử phi này là người ngoan độc.

      Khó trách, ngay cả Quân phu nhân của Quân Phượng Viện bên kia, cũng phải là đối thủ của vị thế tử phi này, dám có câu phản bác, nhanh chóng lên tiếng trả lời:

      "Nô tì tuân mệnh"

      Tám người này trả lời xong, liền lui xuống, còn có mấy người lúc trước tay chân sạch , giờ đây choáng váng đầu óc, dám có thái độ khinh khi Vãn Thanh nữa.

      "Tám nha hoàn đâu?"

      Tám người nha hoàn ra, xếp thành hàng, đứng đầu chính là nha hoàn lúc trước dẫn theo đám người tại tiến vào tân phòng giáo huấn Hồi Tuyết.

      Tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng mà tư thái vẫn rất cao ngạo, Vãn Thanh nhìn lướt qua, trực tiếp nhìn nàng ta, Ngọc Liên rốt cục chịu nổi ánh mắt lạnh băng của nàng mà cúi đầu.

      Vãn Thanh ngước mắt, quan sát tám nha hoàn, nhàn nhạt lên tiếng:

      "Ngọc Liên từ đâu tới đây, giờ hãy về chỗ đó"

      Lời vừa ra, tám người nha hoàn toàn bộ ngẩng đầu lên, gương mặt hoảng sợ, Ngọc Liên trợn tròn mắt, càng khó có thể tin vào những gì mà mình vừa nghe.

      Thế tử phi thế nhưng muốn đuổi nàng, nàng vốn là nha hoàn bậc nhất bên cạnh vương phi, hơn nữa, nàng tiến vào Cổ Uyển là có tư tâm.

      Tống trắc phi , chỉ cần nàng làm tốt chuyện bà ta giao phó, về sau, để Duẫn Quận Vương thu nàng nàng thiếp. tại, nàng nếu như bị đuổi , như vậy tương lai của nàng còn có cái gì.

      Ngọc Liên vừa nghĩ như vậy, thanh bén nhọn kêu lên:

      "Thế tử phi, người thể làm như vậy, ta là người của vương phi"

      "Người của mẫu phi như thế nào? hợp ta ý, ta có quyền trả trở về, để ngươi hầu hạ chủ tử chân chính của mình, phải là chuyện tốt sao?"

      "Huệ Nương, ngươi nghe chưa?"

      "Dạ, nô tì nghe "

      Huệ Nương nào dám nhiều, thế tử phi ràng là dễ chọc, hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt, nàng cũng muốn chọc chuyện đâu, gây phiền toái đến mình.

      Nha đầu Ngọc Liên kia cũng là đáng đời, ai bảo nàng kiêu ngạo, coi thế tử phi ra gì, nghĩ mình là chủ tử ở đây chắc.

      Vãn Thanh để ý tới sắc mặt khó coi của Ngọc Liên, phân phó bảy người nha hoàn còn lại:

      "Số còn lại, nếu tận tâm hầu hạ chủ tử, làm việc xảy ra sai lầm, đến lúc đó, cùng nhau chịu phạt"

      "Dạ"

      Bảy nha hoàn cẩn thận lên tiếng trả lời, sau đó lui ra ngoài.

      "Bốn người phụ trách nấu ăn trong phòng bếp, nếu thức ăn có vấn đề, tra ra là ai làm, trực tiếp đánh chết"

      Bốn nữ đầu bếp chữ cũng dám , chỉ biết gật đầu.

      Còn lại tám bà tử, đợi Vãn Thanh kêu đến mình, liền tự động ra, xếp thành hàng.

      "Còn tám người các ngươi, người nào phụ trách dọn dẹp, phải đem việc làm tốt, người nào gác đêm, cho phép tùy tiện xông vào phòng ta nếu được phép, cũng cho phép mình gác đêm. Nếu để xảy ra chuyện hay, mọi người cùng nhau chịu phạt"

      "Dạ, tụi nô tỳ biết"

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70: Hiên Viên Dạ Thần

      Phần 1: Tâm tư


      Sau khi tám bà tử lui xuống, lúc này, thái độ của hạ nhân trong Cổ Uyển hoàn toàn giống như trước, khinh thường cùng xem rẻ Vãn Thanh.

      Giờ phút này, đứng thành hàng, cúi đầu im lặng, dám này nọ trước mặt Vãn Thanh, chỉ trừ Ngọc Liên ngẫu nhiên nức nở tiếng.

      "Hồi Tuyết"

      Vãn Thanh kêu tiếng, Hồi Tuyết ra.

      "Về sau, em cùng Huệ Nương cùng nhau quản lý mọi chuyện trong Cổ Uyển, nếu tra ra ai làm tốt bổn phận, hay là làm điều gì sai lầm, trừng phạt cần báo"

      "Dạ, nô tì biết"

      Đám hạ nhân ở Cổ Uyển này, vốn có rất nhiều tư tâm, Huệ Nương lúc trước chỉ nhắm mắt mở mắt với hành động của bọn họ, bọn họ khi đó rất hiếu kính nàng.

      Nào ngờ, thế tử phi lại đem toàn bộ hạ nhân trong Cổ Uyển chấn chỉnh lần.

      Bây giờ, cho dù bọn họ muốn cắt xén cũng đều được.

      Cho tới tận bây giờ, mọi người xem như đối với tính tình của vị thế tử phi này cũng hiểu đôi phần, quả nhiên hổ là tài nữ Sở kinh, tâm tư sâu.

      Huệ Nương nghe Vãn Thanh xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi, trong lòng cam nguyện, lại thể gì.

      Chuyện trong Cổ Uyển, thế tử phi thân là chủ tử, xử lý nội bộ có gì sai, cho nên bọn họ dám phản bác.

      Nếu thế tử gia là người bình thường, bọn họ còn có thể lời ra tiếng vào, nhưng ngặc nỗi, thế tử gia đầu óc tốt, nên trong Cổ Uyển này, thế tử phi là người có uy quyền nhất.

      " làm việc của mình "

      "Dạ"

      Mọi người lần lượt tan ra, làm việc của mình, thoáng chốc, xung quanh lặng ngắt như tờ, chút tiếng vang.

      Ngọc Liên thấy xung quanh im ắng, liền phục hồi tinh thần lại.

      Mình căn bản nên khiêu khích thế tử phi, nàng ấy là chủ tử, còn địa vị của mình cao quý bằng ai, rốt cuộc chỉ là hạ nhân, khế ước bán thân còn nằm trong tay nàng ta, mình làm sao lại hồ đồ mà hành động kiêu ngạo trước mặt chủ tử như vậy.

      Nghĩ, lên tiếng van xin Vãn Thanh:

      "Thế tử phi, nô tì biết sai rồi, người bỏ qua cho nô tì "

      Vãn Thanh để ý tới nàng ta, người như thế, căn bản giữ lại được.

      Vừa nhìn, liền có chút cảm tình nào, là người có mộng trèo cao, bất chấp thủ đoạn, biết người này tính tình tốt, còn giữ làm gì, nhìn Huệ Nương, ra lệnh:

      "Còn dẫn nàng ta ra ngoài, trả nàng ta về bên viện của mẫu phi"

      "Dạ, thế tử phi"

      Huệ Nương dám thêm gì, lập tức vung tay lên, gọi hai bà tử lại, đem Ngọc Liên lôi ra ngoài.

      Ngọc Liên làm sao mà nguyện ý rời được, vừa khóc vừa la, nháo rất lớn.

      Đúng lúc này, cách đó xa, thanh nhàng vang lên:

      "Làm cái gì vậy? Náo nhiệt như thế? Ta đến xem xem"

      Ngọc Liên nghe, liền biết được là ai tới, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

      Thế tử gia tới, thế tử gia đầu óc bình thường, làm việc từ trước tới nay đều dựa vào tâm trạng của bản thân, nếu tâm trạng tốt, tất nhiên có thể giúp mình.

      Nghĩ, liền hướng Hạ Hầu Mặc Viêm kêu lên:

      "Thế tử gia, cứu nô tì, nô tì nên đắc tội thế tử phi, nô tì về sau dám nữa, ngài lưu lại nô tì "

      Ngọc Liên vừa xong, Hạ Hầu Mặc Viêm tới nơi, có bóng dáng nhắn theo phía sau , chính là Đồng Đồng.

      Trong lòng Đồng Đồng còn ôm Chiêu Chiêu được chữa thương, qua vẻ mặt của bé, cho thấy, Đồng Đồng tha thứ cho , nên hai người mới cùng nhau.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Ngọc Liên xong, khóe môi đầy ý cười, vẫy tay, :

      "Lưu lại , lưu lại , khóc cái gì, phiền chết được"

      Lời vừa ra, Ngọc Liên nhanh chóng dập đầu tạ ơn:

      "Tạ thế tử gia, tạ thế tử gia"

      Quản Huệ Nương nghe vậy, liền nhìn Vãn Thanh, nhất thời biết phải làm như thế nào cho phải, Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Huệ Nương, giọng lạnh băng:

      "Còn dẫn nàng ta ra ngoài"

      Ngọc Liên nghe vậy, hướng Hạ Hầu Mặc Viêm rống cổ họng kêu lên:

      "Thế tử gia?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Vãn Thanh, đồng tử nhanh chóng lên chút lệ khí, lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đầy tươi cười, lên tiếng ngăn cản:

      "Nương tử, lưu nàng ta lại "

      " được"

      Vãn Thanh gọn gàng dứt khoát trả lời.

      Nàng là lần đầu tiên giáo huấn người trong Cổ Uyển, làm xong, mọi người còn sợ nàng nữa sao? Sau này, tiếng của nàng trong Cổ Uyển còn dùng được sao?

      Nàng đối phó Ngọc Liên chính là giết gà dọa khỉ, để mọi người biết nàng phải hạng người dễ gạt gẫm, nếu bị Hạ Hầu Mặc Viêm làm hỏng, về sau, bọn họ có việc, liền cầu đến .

      Khi đó, nàng còn có biện pháp chấn chỉnh chỗ này sao?

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh lạnh lùng trả lời như vậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đôi mi hẹp dài mang theo tầng sương tuyết, đôi mắt trợn tròn, chuẩn bị muốn lên cơn điên.

      Ngọc Liên thấy vậy, trong lòng cười đắc ý, nâng mắt, ngồi dưới đất xem kịch vui.

      Đồng Đồng thấy như vậy, kéo kéo ống tay áo của Hạ Hầu Mặc Viêm, khuôn mặt nhắn đáng lên tia mất hứng, :

      "Phụ thân, cha quên những điều mà cha đáp ứng với con rồi sao?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe bé xong, cúi đầu, nhìn Đồng Đồng.

      vất vả mới có thể giảng hòa với Đồng Đồng, muốn bởi vì chuyện này lại bị bé ghét bỏ. Xem ra, ngày hôm nay, trước, buông tha nàng, về sau, nếu muốn làm khó dễ nàng, tất nhiên thể làm trước mặt Đồng Đồng được.

      Nghĩ, liền cười rộ lên, :

      "Những gì mà phụ thân hứa với Đồng Đồng, phụ thân bao giờ quên"

      Hạ Hầu Mặc Viêm xong, hếch mày, trừng Huệ Nương, giọng ra lệnh:

      "Còn kéo nàng ta ra ngoài, chọc nương tử tức giận, chán sống"

      "Dạ"

      Huệ nương nghe Hạ Hầu Mặc Viêm ra lệnh, nhanh chóng vẫy tay để hai bà tử kia dẫn Ngọc Liên ra ngoài.

      Vãn Thanh thấy việc giải quyết xong, xoay người, vung tay cái, vào bên trong phòng khách, cũng thèm nhìn tới Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Đồng Đồng nhớ tới chuyện vừa rồi, cũng có chút tức giận.

      ràng ở trước mặt bé hay lắm, phụ thân hứa với bé là lại khi dễ mẫu thân, vậy mà, quay đầu liền thất hứa, tại phụ thân lại chọc mẫu thân tức giận, hừ.

      Bé ngẩng đầu, liền trừng mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm liếc mắt cái, ôm Chiêu Chiêu vào trong.

      "Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nhìn xem, xem con chữa cho Chiêu Chiêu này"

      Vãn Thanh nhìn thấy bé, tâm tình tốt hơn nhiều, tại, nàng hành động như vậy, cũng bởi là vì bảo vệ bé.

      Vừa nghĩ như thế, liền cảm thấy có cái gì khổ sở.

      Cho dù mất mạng, nàng cũng bảo vệ cho bé tốt.

      Vãn Thanh nhàng vươn tay, ôm Chiêu Chiêu, nhàn nhạt mở miệng:

      "Chiêu Chiêu lần này chịu khổ rồi"

      Chiêu Chiêu nghe được Vãn Thanh với nó, ô ô kêu lên, có vẻ như rất khổ sở, tội nghiệp, nó mở to mắt, nhìn Vãn Thanh chút, liền nhắm lại, vì nó còn sức để mở mắt nữa, bây giờ nó cần dưỡng thương tốt để còn chơi với Đồng Đồng.

      Vãn Thanh quên nhắc nhở bé:

      "Đồng Đồng, con từ nay về sau cần phải cẩn thận chút, về sau, đâu cũng đều phải mang theo Chiêu Chiêu, chỉ sợ Hạ Hầu Cấn Bảo còn chưa từ bỏ ý định"

      Tuy rằng nàng chỉ nhìn sơ qua đứa trẻ kia, nhưng Vãn Thanh nhìn ra, đứa trẻ kia mặc dù còn , nhưng rất kiêu ngạo coi trời bằng vung, tính tình lại rất bạo lực. Chỉ sợ, lần này nó ăn khổ, tâm tư trả thù càng ác độc hơn.

      Đồng Đồng nghe mẫu thân dặn dò xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, lạnh lùng mở miệng:

      "Nó nếu như còn dám đánh chủ ý lên Chiêu Chiêu, con tuyệt đối dễ dàng tha cho nó như lần trước đâu"

      "Ừ, chuyện gì cũng phải cẩn thận, mẫu thân luôn luôn bên con"

      Vãn Thanh nữa, sắc trời còn sớm, phân phó người đem cơm trưa truyền vào.

      Hạ Hầu Mặc Viêm cười tủm tỉm ngồi ngay ngắn bên ở trong phòng, nhưng lại lên tiếng gì, Vãn Thanh cũng để ý đến .

      Mọi người an tĩnh dùng cơm nước xong, Vãn Thanh về phòng nghỉ ngơi.

      Ngày hôm nay, phải thức dậy từ sớm để dâng trà, còn giằng co như vậy hết nửa ngày, có chút hơi mệt.

      Hạ Hầu Mặc Viêm dẫn Đồng Đồng chơi, trong lúc nhất thời, trong Cổ Uyển rộng lớn, gió êm sóng lặng, yên tĩnh ôn nhu, có vẻ như trước đó có chuyện gì xảy ra tại nơi này.

      Bên trong tân phòng, Vãn Thanh mặc y phục ngủ dựa vào ở giường, Hồi Tuyết giúp nàng cởi bỏ giày, trầm giọng mở miệng :

      "Tiểu thư, em có cảm giác, cảm thấy thế tử gia cùng trước kia giống nhau, còn nơi nào giống em biết phải sao. Nếu như trước kia thế tử gia nhất nhất chuyện gì cũng đều dựa theo ý tiểu thư, nhưng … còn bây giờ …"

      Vãn Thanh chuyện, trợn tròn mắt nhìn tấm màn lụa màu đỏ tươi đầu giường, trong lòng có chút buồn bã.

      Mặc Viêm đầu óc tốt, chàng ngốc ấy nào biết cái gì tốt cái gì là đúng, sai. Nhưng mà Hồi Tuyết rất đúng, chàng ngốc ấy quả giống với trước kia.

      Nhưng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng phải là người bình thường, là thế tử Hán Thành Vương phủ, ai dám ngăn cản .

      " đầu óc tốt, chúng ta cần gì so đo, ta mệt rồi, ngủ thôi"

      Vãn Thanh nhắm mắt lại, Hồi Tuyết kéo chăn thay nàng đắp kín, bực bội lên tiếng:

      "Tuy rằng như thế, nhưng nếu giúp tiểu thư, cuộc sống sau này của tiểu thư ở Hán Thành Vương phủ này như thế nào đây?"

      Người vương phủ này, người nào người nấy đều là cáo già, ai trong đó là kẻ dễ bắt nạt.

      Buổi sáng, thời điểm tiểu thư kính trà, Tống trắc phi còn cố ý chuyện buổi tối hôm qua thế tử gia qua đêm cùng Tống Quỳnh Chi tại Thanh Vu Viện, bà ta làm như ai biết chuyện này hay sao mà phải chuyện này trước bao nhiêu người, còn phải là cố ý nhục nhã chủ tử hay sao?

      Còn Cơ phu nhân trực tiếp đem trà nóng đổ xuống tay tiểu thư, những người này, người người đều có hảo tâm.

      Nếu thế tử gia có thể che chở cho tiểu thư dù là chút, những người đó cũng dám cả gan làm như thế.

      Nhưng, nào ngờ, thế tử gia thế nhưng giống như trước kia.

      Trước tiên là về buổi tối đại hôn hôm qua, trở về tân phòng, lại chạy qua bên Thanh Vu Viện, làm chuyện này khiến cho tiểu thư bị người người cười nhạo.

      tại, còn chưa biết bên ngoài tiểu thư nhà mình thành cái gì nữa đâu?

      Còn chuyện vừa xảy ra khi nãy, thế tử gia vậy mà lại đồng ý để cho cái ả Ngọc Liên kia lưu lại, đây ràng là chống đối với tiểu thư mà.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Hồi Tuyết nghĩ ra, nhìn Vãn Thanh nằm nhắm mắt ngủ giường, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, nàng nhìn thấy tiểu thư nhà mình như vậy mà trong lòng nhói đau.

      Tiểu thư là người thích đấu đá với người khác, bây giờ lại gặp phải loại tình huống này, ngày ngày đều phải chuẩn bị tinh thần tiếp chiêu trò của những người đó, tránh bị người đánh lén.

      Tuy rằng tiểu thư , nhưng nàng biết, trong lòng tiểu thư rất chán ghét những việc này, càng chán ghét ở lại nơi này, nhưng vì Đồng Đồng mà tiểu thư đành cam chịu, nàng quá hiểu chủ tử của mình rồi.

      Hồi Tuyết chậm rãi buông màn lụa xuống, biết về sau các nàng nên làm như thế nào để tồn tại trong vũng nước bùn này đây?

      Nghĩ, liền nhớ lại lời mà tiểu thư từng hỏi nàng.

      Nếu, tu vi huyền lực của nàng cùng tiểu thư tăng lên tới cấp Lam Huyền, tiểu thư sợ Đàm Đài Văn Hạo bắt Đồng Đồng. Lúc đó các nàng cùng nhau rời khỏi Hán Thành Vương phủ này.

      Nghĩ như vậy, nhưng nàng cảm thấy, trước mắt, phải làm cách nào để tu vi thăng lên cấp Lam Huyền mới là điều cấp thiết?

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Trợ giúp Hiên Viên Dạ Thần

      Vãn Thanh ngủ giấc thoáng cái qua hết nửa ngày, tới buổi tối tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn thấy bé nằm sấp trước giường nhìn nàng.

      khuôn mặt nhắn đáng lớn bằng bàn tay kia, giờ phút này nét mặt đầy đau lòng nhìn mẫu thân của mình nằm ngủ giường, vừa nhìn thấy Vãn Thanh tỉnh giấc, bé liền vươn ra bàn tay bé mềm mại, nhàng vuốt ve gương mặt của Vãn Thanh.

      "Mẫu thân, mẹ có phải có điều gì vui hay , Đồng Đồng nhìn mẫu thân ngủ mà cả mày cũng nhăn nhúm lại?"

      Đồng Đồng tuy rằng rất thông minh, nhưng đối với chuyện của người lớn có chút mơ hồ, nhưng là bé biết chuyện nha, rằng, mẫu thân ở trong vương phủ này sống được vui vẻ, mà mẫu thân vui bé cũng vui nha.

      "Mẫu thân có việc gì, con nghĩ cái gì thế?"

      Vãn Thanh trừng mắt nhìn bé, nở nụ cười, khẽ vươn tay kéo đôi bàn tay nhắn mềm mại lên miệng, hôn cái, tiếp:

      "Đồng Đồng sao lại nghĩ vậy?"

      "Tiểu hài tử nên đa sầu đa cảm, mẫu thân có việc gì đâu, mẫu thân chỉ mới đến nơi đây chưa được bao lâu, cho nên có chút thích ứng, rất nhanh tốt hơn thôi"

      "Đúng rồi, ngày mai phải con còn phải đến học trường sao?"

      "Dạ, qua ngày ngày mai, chỉ còn có vài ngày là đến cuộc khảo thí của ngũ đại thế gia rồi, Đồng Đồng nhất định khiến cho mẫu thân cùng lão sư nở mày nở mặt"

      "Ngoan, con dùng cơm tối chưa?"

      Vãn Thanh xoay người ngồi xuống, bế Đồng Đồng vào lòng, bé gật đầu, trả lời:

      "Dạ, con dùng rồi, mẫu thân mới thức dậy, có đói bụng ?"

      "Mẫu thân đợi lát nữa ăn sau, Đồng Đồng ngủ trước , con nhất định phải vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần Đồng Đồng vui, mẫu thân cũng vui"

      " sao?"

      Đồng Đồng mở to hai mắt, nhớ tới trước kia bé mở lòng với mọi vật bên ngoài, lúc đó, mẫu thân rất vui vẻ, cho nên, bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, :

      "Mẫu thân, Đồng Đồng tại rất vui vẻ nha, chỉ cần Đồng Đồng cùng mẫu thân ở cùng chỗ là con vui vẻ nhất rồi"

      "Ngoan, mẫu thân cũng thế, ngủ "

      "Dạ"

      Tiểu tử kia ‘chụt chụt’ hôn hai má Vãn Thanh, sau đó vẫy vẫy tay ra ngoài, ngoài cửa, Hoa Nhi nắm tay bé, mang bé về phòng nghỉ ngơi.

      Phòng của Đồng Đồng cách tân phòng xa, chỉ cách mấy gian phòng, vòng qua khúc cua liền đến.

      Trong phòng, Hồi Tuyết hầu hạ nàng vệ sinh cá nhân, Hỉ nhi cùng Phúc nhi phân phó nha hoàn chuẩn bị thức ăn, đều là những món mà Vãn Thanh thích ăn.

      Chờ đến khi thức ăn được dọn lên bàn Vãn Thanh thu thập xong, bụng kỳ thực cũng đói lắm, vì giữa trưa, nàng dùng cơm xong liền ngủ, chưa thể tiêu hóa hết thức ăn trong bao tử.

      Nên nàng chỉ ăn mấy đũa liền buông chén xuống, Hồi Tuyết thấy nàng ăn ít hơn mọi khi, gương mặt khẩn trương, hỏi:

      "Tiểu thư, thức ăn ngon sao?"

      " thấy đói, mấy em ăn trước , đỡ phải lại làm thêm cơm, phiền toái"

      Ba người nghe Vãn Thanh vậy, liền ngồi xuống ở trong phòng dùng cơm, cũng câu nệ gì nhiều, vì quen với tính cách của Vãn Thanh.

      Sau khi ăn xong, Vãn Thanh đứng dậy, ở trong phòng hoạt động gân cốt lần.

      Đêm rất khuya, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng giống như mấy hôm trước chưa từng trở về tân phòng qua đêm, Vãn Thanh cũng lười quản đâu.

      Bây giờ, sau trận dạy dỗ của nàng, hạ nhân trong Cổ Uyển ai ai cũng ngoan ngoãn, giống tối hôm qua, dám tụ tập ở bên ngoài phòng khua môi múa mép, xiên xỏ.

      Sau khi ba người ăn xong, Hỉ nhi cùng Phúc nhi lau dọn bàn sạch , Vãn Thanh liền ở ngoài phòng đơn đọc sách dưới ngọn đèn mờ.

      Hồi Tuyết nhét túi giữ ấm vào trong tay nàng, nên nàng cũng cảm thấy lạnh, bên ngoài, gió lạnh nhàng thổi từng cơn, cái lạnh từ từ lùa qua song cửa sổ, đêm đông lạnh bạc, bên trong tân phòng yên tĩnh và ấm áp.

      Mà Thanh Vu Viện bên kia, cũng giống như mấy đêm trước, bên trong phòng của Quỳnh di nương phát ra thanh kinh thiên động địa.

      Bên trong phòng, Tống Quỳnh Chi tiếp tục hít đất như mấy bữa trước.

      Nàng suy nghĩ nát óc cả ngày, nghĩ cách làm cho thế tử gia đừng vào phòng nàng nữa, cả ngày chỉ hi vọng thế tử gia ngày hôm nay buổi tối đừng tới đây.

      Thấy bên ngoài trời khuya, nàng vui mừng, leo lên giường nằm ngủ, ai ngờ, vừa nhắm mắt lại mò tới, miệng cười tủm tỉm, mở miệng muốn tiếp tục trò chơi tối hôm qua.

      Ngoài cửa, bọn nha hoàn vểnh tai nghe thanh rên rỉ phát ra từ trong phòng, gương mặt ái muội, hâm mộ, ghen tị, dạng gì cũng đều có, chỉ có người trong phòng biết hiểu tình hình.

      Nàng rất tức giận, nếu là làm cái gì, nàng cũng cam nguyện, nhưng cố tình cái gì cũng có làm. Chẳng những có làm, nàng còn phải làm binh lính của , còn làm cái chó má gì gọi là hít đất tay chân bủn rủn, mệt đến chết người.

      Tối nào cũng như vậy, nàng còn phải thẳng cẳng mà chết sao?

      Trong phòng, giọng cầu xin, cùng tiếng rên rỉ của Tống Quỳnh Chi lại vang lên như đêm hôm trước.

      "Gia, nghỉ chút , nô tì chịu nổi, nghỉ chút lại làm tiếp "

      "Hồ đồ, việc này có thể ngừng sao? Tiếp tục, tiếp tục"

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa uống rượu, vừa suy nghĩ về những chuyện phát sinh vào buổi sáng ngày hôm nay.

      Vốn, tưởng rằng Thượng Quan Vãn Thanh phẫn nộ, tức giận, nhưng, kết quả giống như suy nghĩ của .

      Mặc kệ, làm nàng khó nàng như thế nào, cũng thấy nàng trách , cũng có mắng , nhiều nhất chính là để ý .

      Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Hầu Mặc Viêm xếch lên, ra được lý do tại sao trong lòng mình cảm thấy hơi mất mát, còn có .. đáy lòng rất buồn bực. hiểu vì sao mình lại buồn bực, nhưng đêm nay, chính là hài lòng.

      Hơn nữa, nhớ lại buổi Phi yến ngày hôm đó, Thượng Quan Vãn Thanh từng dõng dạc .

      có nữ tử nào có thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình nạp thiếp, trừ phi nàng , hoặc là dám .

      Những lời này, giờ đây cứ vang vọng mãi ở trong đầu của , thể nghĩ tới được.

      Nghĩ, liền nâng ly rượu uống ngụm.

      Tống Quỳnh Chi thấy Hạ Hầu Mặc Viêm để ý tới mình, lại kêu lên:

      "Gia, nô tì được, được, van cầu gia, cho nô tì nghỉ chút "

      " thêm câu nữa, làm đến sáng"

      Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng bỏ xuống câu, Tống Quỳnh Chi dám nhiều thêm, dù chỉ lời, tiếp tục hít đất. Mồ hôi tuôn ra khắp người, người đều ẩm ướt, khó chịu, trong lòng nhịn được, tức giận mắng Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Thế tử gia đúng là trí lực được bình thường mà, nữ nhân như hoa như ngọc nằm ngay trước mắt mà chịu hưởng thụ, cố tình để nàng làm này trò hít đất đáng chết này.

      Trời càng ngày càng khuya, trong Cổ Uyển, Vãn Thanh đọc sách có hơi mệt, đứng dậy, giãn gân cốt, Hồi Tuyết lập tức tới, nhàng :

      "Tiểu thư, trời khuya rồi, người rửa mặt rồi ngủ "

      "Ừ, được"

      Hồi Tuyết ra ngoài phân phó nha hoàn đem chậu nước rửa mặt vào, hầu hạ Vãn Thanh rửa mặt xong, nàng giúp tiểu thư đắp chăn rồi hạ màn lụa xuống, thổi tắt đèn.

      Trong tân phòng, đâu đâu cũng là màu đỏ, lộ ra chút đơn cùng lạnh lẽo.

      Hồi Tuyết quyết định ngủ cùng tiểu thư nhà mình, dù sao đêm nay thế tử gia cũng trở lại, mà trời hôm nay hơi đặc biệt hơi lạnh, nên nàng tự nhiên muốn ngủ cùng tiểu thư, nàng muốn tiểu thư cảm thấy lạnh lẽo trong căn phòng tân phòng này.

      Nửa đêm, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết ngủ ngon, bỗng nhiên bị thanh la hét bên ngoài làm tỉnh giấc, hai người đều xoay người xuống giường.

      Vãn Thanh giọng còn ngái ngủ mở miệng hỏi:

      " xảy ra chuyện gì? "

      "Hình như có tiếng đánh nhau"

      Hồi Tuyết bình tĩnh trả lời, Vãn Thanh gật đầu, mi chau lại, trong đôi mắt, đồng tử u,

      ngờ có người cả gan xông vào Hán Thành Vương phủ, rốt cuộc là ai?

      nghĩ, liền nghe được tiếng mở cửa sổ vang lên, cửa liền bị người bên ngoài mở ra, bóng dáng màu đen xoay mình từ bên ngoài nhảy vào phòng, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại, thân mình mềm yếu ngã ‘bịch’ cái dưới bệ cửa sổ, gương mặt nhăn nhó đầy thống khổ.

      Hồi Tuyết thấy vậy liền động thủ, thân hình nhảy lên phía trước, nhanh chóng ra tay bắt người mặc áo đen xông vào phòng, vừa ra tay, liền dễ dàng chế trụ hắc y nhân, trầm giọng hỏi:

      "Ai?"

      Hắc y nhân đó hình như bị thương khá nặng, có vẻ như lường trước được trong căn nhà này thế nhưng người nào người nấy cũng đều biết võ công, hơn nữa thân thủ còn tệ, nhất thời sơ sẩy bị bắt, biết gì hơn.

      Vãn Thanh thấy Hồi Tuyết xử lý xong, liền bưng đèn qua, rọi ánh đèn lên người hắc y nhân, chỉ thấy, sắc mặt tái nhợt, khóe môi có máu tràn ra, thở dốc đều, bàn tay ấn bắp đùi, tay đều là máu.

      ngờ, người này dĩ nhiên lại là thái tử Hiên Viên quốc, Hiên Viên Dạ Thần, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết thập phần kinh hãi.

      "Hiên Viên thái tử nữa đêm xông vào Hán Thành Vương phủ làm gì?"

      Hắc y nhân nữa đêm xông vào Hán Thành Vương phủ chính là thái tử Hiên Viên Dạ Thần, nhờ vào ánh đèn chiếu sáng, lúc này, ngước lên, thấy có hai bóng người đứng trước mắt mình, liền nhận ra.

      Hai người đó là Thượng Quan Vãn Thanh cùng tỳ nữ của nàng, khỏi nhíu mày, nhàn nhạt cười, mở miệng phân trần:

      "Bản thái tử nhận được tin tức, Phượng Hoàng Lệnh bây giờ ở trong Thiên Cơ Các của Hán Thành Vương phủ, cho nên tối nay, bản thái tử là tới trộm Lệnh bài, nghĩ tới, bên trong Thiên Cơ Các cơ quan trùng trùng, nên bản thái tử mới bị trọng thương"

      Những thủ hạ của ai có khả năng may mắn thoát khỏi, đồng tử trong ánh mắt của Hiên Viên Dạ Thần trong nháy mắt chuyển sang u ám.

      Vãn Thanh chớp chớp mắt, có chút , hỏi tiếp:

      "Ngươi vì sao phải trộm Phượng Hoàng Lệnh? Thứ kia trọng yếu như vậy sao?"

      Hơi thở của Hiên Viên Dạ Thần rất rối loạn, mất rất nhiều máu, nên giờ đây rất suy yếu, mắt từ từ nhắm lại, nghe Vãn Thanh hỏi, lại mở mắt ra, trả lời:

      "Nếu Hạ Hầu Đông Thần có dã tâm, lợi dụng Phượng Hoàng Lệnh triệu tập cao thủ bên trong Phượng Hoàng giáo, ám sát hoàng đế của các quốc gia khác, như vậy, thiên hạ rất nhanh đại loạn"

      Hiên Viên Dạ Thần xong, tựa như còn khí lực, suy yếu, dựa vào vách tường, Vãn Thanh nhìn dáng vẻ của , nếu nàng cứu, chỉ sợ liền mất mạng, nhanh chóng phân phó Hồi Tuyết:

      "Buông ra, lấy đan dược trong ngăn tủ ra, cho uống, mặt khác, đem ít vải vụn lại đây"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết có cự tuyệt, lập tức lấy đồ, cứu mạng người, hơn xây bảy cái chùa, Hiên Viên thái tử chẳng phải người hung ác tàn bạo, nên cứu .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70: Hiên Viên Dạ Thần (tt)

      Phần 3: Hạ Hầu Mặc Viêm nghi ngờ

      Hán Thành Vương phủ.

      Lúc này, đội tuần tra cùng lính gác trong phủ liên tiếp chạy đến Cổ Uyển truy tìm thích khách, mơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân loạn xạ cùng tiếng hô hoán.

      Hồi Tuyết lấy đan dược cùng vải băng vết thương đến trước mặt Vãn Thanh, nghe được thanh la hét ầm ĩ dần dần tiến tới, khỏi lo lắng:

      "Tiểu thư, bọn họ chạy tới đây rồi, kế tiếp phải làm thế nào đây?"

      Vãn Thanh để ý đến lời Hồi Tuyết hỏi, vươn tay tiếp nhận đan dược cùng vải trong tay Hồi Tuyết, bình tĩnh nhét đan dược cầm máu vào miệng Hiên Viên Dạ Thần, sau đó bôi thuốc trị thương vào vết thương rồi băng bó cho .

      Lúc này, ngoài cửa, giọng của bà tử gác đêm truyền vào:

      "Thế tử phi? Thế tử phi?"

      Vãn Thanh vung tay lên, Hồi Tuyết chậm chạp nhìn ra phía ngoài cửa mở miệng trả lời:

      "Chuyện gì? Thế tử phi ngủ rồi"

      "Thủ vệ bà tử báo lại, Hạ thị vệ mang người đến tra xét Cổ Uyển"

      Hồi Tuyết nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm, quay đầu nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh ho tiếng, sau đó tức giận hướng ra phía ngoài la lên:

      "Kêu bọn họ nơi khác mà tra, đừng làm ta hoảng sợ"

      "Dạ"

      Bà tử ác đêm trả lời xong, phân phó người bà tử còn lại ra ngoài truyền lại lời của thái tử phi với Hạ thị vệ.

      Vì tiếng ồn ào nên khắp nơi trong Cổ Uyển thắp đèn sáng trưng, tiếng ầm ỹ la hét ngừng phát ra, các nơi đều bị tra xét, ngay cả tân phòng của Vãn Thanh cũng buông tha, đèn lồng cùng cây đuốc chiếu sáng như ban ngày.

      Sắc mặt của Hồi Tuyết vô cùng khó coi, trong lòng khẩn trương, hỏi Vãn Thanh:

      "Tiểu thư, bây giờ phải làm thế nào đây?"

      Hiên Viên Dạ Thần thanh tỉnh rất nhiều, ăn xong đan dược cũng cầm được máu, máu ngừng chảy, thân thể tốt hơn trước đó, lúc này, trầm ổn mở miệng:

      "Hay là ta leo cửa sổ ra ngoài, ta muốn làm hỏng danh dự của Thượng Quan tiểu thư"

      Vãn Thanh nhàn nhạt cười, người này cũng là chính nhân quân tử, chẳng lẽ biết, nàng, Thượng Quan Vãn Thanh sớm còn hai chữ danh dự sao?

      " cần, Hồi Tuyết, em ra ngoài xem chút, xem xem bọn họ muốn làm gì? Đây là phòng của ta phải ai muốn xét là xét được"

      "Dạ, để em ra xem"

      Loại trường hợp như thế này, nếu là nha hoàn bình thường sớm rối loạn, thể bình tĩnh được, đáng tiếc, Hồi Tuyết phải là nha hoàn bình thường.

      Nàng là học võ, hơn nữa, nàng theo Vãn Thanh nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng tôi luyện gương mặt trấn định, bình tĩnh như có việc gì. Lúc này, nàng dùng gương mặt tức giận ra ngoài, đứng ở ngoài hiên, nhìn đám thị vệ của vương phủ đứng dưới thềm đá, giọng gay gắt hỏi:

      "Các ngươi làm gì? phải lục soát toàn bộ Cổ Uyển rồi sao? Còn lui ra ngoài, thế tử phi rất tức giận"

      Đám thị vệ nghe xong, nội tâm run rẩy, có người tới, cung kính ôm quyền:

      "Kính xin thế tử phi thứ lỗi, thuộc hạ chỉ là sợ thích khách trốn vào trong phòng thế tử phi thương tổn đến thế tử phi, cho nên chỉ để hai nữ thị vệ vào trong nhìn cái"

      Nguyên lai, thị vệ của Hán Thành Vương phủ, lại có nữ thị vệ.

      Sắc mặt Hồi Tuyết trầm xuống, tức giận ra mặt, nào ngờ, nàng còn chưa kịp mở miệng mắng người, giọng tức giận khác bỗng vang lên:

      "Ai? Đêm hôm khuya khoắc để cho người ta ngủ, còn chạy đến phòng nương tử của ta làm gì?"

      Mọi người đồng thời cả kinh, lật đật tránh ra hai bên, có bóng người tới, người vừa mới phát giận lên tiếng quát mắng kia phải Hạ Hầu Mặc Viêm là người nào.

      Đầu tóc rối bù, y phục cẩm bào màu trắng bay bay theo gió, ở dưới ánh đèn, mị hoặc dị thường, kinh diễm động lòng người.

      Lúc này, ngũ quan tuấn tú tăng tầng phẫn nộ, đồng tử bốc lửa, chậm rãi đến trước mặt những thị vệ kia, giương mắt nhìn từng người từng người, nhất thời, ai ai cũng dám lên tiếng chuyện.

      Hạ Hầu Mặc Viêm liếc nhìn mọi người đứng trước cửa tân phòng, ác độc mở miệng:

      "Lập tức cút ra ngoài cho ta"

      rống tiếng, những thị vệ rùng mình, sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau, Hạ thị vệ vung tay lên, dẫn đám thị vệ rút ra khỏi Cổ Uyển, vị thế tử gia này là người rất đạo lý, bọn họ nếu như dám xét tiếp, chỉ sợ tự mình chuốc lấy khổ.

      Trong chớp mắt, nơi nơi trong Cổ Uyển đều an tĩnh trởlại, Hồi Tuyết thở dài nhõm hơi, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm bước vào trong tân phòng, trong lòng khỏi run sợ, vội vàng chạy theo lên tiếng ngăn cản:

      "Thế tử gia, thế tử phi ngủ? Hay là ngài nơi khác nghỉ ngơi "

      Hồi Tuyết thôi, vừa , Hạ Hầu Mặc Viêm chân sắp bước vào phòng ngủ của Vãn Thanh liền quay đầu lại, nhìn nàng, hai mắt nheo nheo lại, sâu thẳm khó dò, trong giây phút này, thần thái đó, khiến cho Hồi Tuyết nghi hoặc.

      Giờ phút này, nhìn thần thái của thế tử gia rất giống người bình thường, đáng tiếc, đợi cho đến khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy ngũ quan tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm mang chút ý cười, cất tiếng :

      "Ta nhìn xem nương tử ngủ có ngon giấc hay thôi?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm xong, xoay người thẳng vào phòng, đáy lòng hơi cáu giận.

      Mình vội vàng đến đây làm cái gì? Để ý đến nữ nhân này làm cái gì?

      ràng trong lòng nghĩ muốn trả thù nàng, nhưng, vừa nghe trong phủ có thích khách, trong lòng liền lo lắng cho nàng, đến nhìn nàng căn bản yên tâm. Nhưng mà, tại, xem ra, có vẻ như có điều gì đó mà biết.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghĩ, liền vén rèm vào trong, chuyển qua bình phong, hướng thẳng giường ngủ của Vãn Thanh mà , Hồi Tuyết theo sát sau phía sau hồi hợp lo sợ.

      Trong phòng, màn lụa bay lên, người nữ tử ngồi ở giường, dụi dụi đôi mắt, vẻ mặt tức giận, trừng mắt nhìn người đứng cách tấm màn lụa, nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Hồi Tuyết chạy vội theo phía sau, bắt đầu tức giận, lên tiếng mắng:

      "Buổi tối khuya còn được yên, chuyện gì mà ngay cả ngủ cũng đều cho người ta ngủ hả?"

      Hồi Tuyết thấy tình hình trong phòng, cuối cùng thở dài nhõm hơi, cúi đầu đáp lời:

      "Tiểu thư, có chuyện gì, người ngủ tiếp "

      Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Vãn Thanh ngồi giường, khuôn mặt đầy ý cười, nhàng :

      " có chuyện gì hết, nương tử, vậy nàng cứ ngủ tiếp "

      xong, liền lui ra ngoài, nhưng, trong lúc đó, bỗng ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập bên trong phòng, điều này cái gì?

      nương tử đại nhân thân của , giúp đỡ kẻ xông vào Hán Thành Vương phủ kia.

      Tên kia là ai?

      tại chắc cũng còn ở trong phòng, nếu , phát ra, chỉ sợ, kẻ đó rời khỏi Hán Thành Vương phủ.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa ra ngoài, vừa nghĩ trong lòng.

      Xem ra, cần phải đặc biệt chú ý đến nương tử đại nhân thân của mình rồi.

      Nàng có vẻ như che giấu ít tình, lần trước, thời điểm bắt Đồng Đồng , nghe Ly Ca lại, có Thanh Huyền cao thủ thầm thân bảo vệ Đồng Đồng, người đó cùng nương tử đại nhân thân rốt cuộc là lại có quan hệ như thế nào?

      Bên trong gian phòng, Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, cả hai người các nàng, mồ hôi lạnh tuôn ra thấm ướt toàn thân.

      "Tiểu thư, Hiên Viên thái tử đâu?"

      Hồi Tuyết xác định Hạ Hầu Mặc Viêm rời khỏi rồi, mới mở miệng hỏi Vãn Thanh.

      "Lúc em và người thị vệ kia chuyện, ta sợ phát sinh vấn đề, nên chỉ cho Hiên Viên Dạ Thần con đường tắt bên Tây Sa Viện rồi trèo tường ra ngoài"

      Tây Sa Viện là nơi phòng thủ yếu nhất trong Hán Thành Vương phủ, mặc dù có thích khách, nhưng đám thị vệ kia có ăn gan trời cũng dám gióng trống khua chiêng kinh động đến lão thái phi.

      Nếu thái phi nương nương có việc gì ngoài ý muốn, vương gia nhất định tha cho đám thị vệ kia, cho nên, Hiên Viên Dạ Thần từ nơi này ra ngoài là an toàn nhất.

      "Nhưng, bị trọng thương, nếu ra ngoài bị người phát sao? là phiền mà, chỉ sợ sáng sớm ngày mai, thị vệ trong Sở kinh gấp đôi số lính canh gác"

      "Ta bảo Lưu Ly Các, Tôn Hàm cùng Lưu Dận giúp , có việc gì"

      Vãn Thanh ngáp cái, lại nằm xuống, giày vò cả ngày rồi, giờ cơ thể mình là mệt mỏi .

      "Vậy, biết tiểu thư là chủ tử Lưu Ly Các chứ?"

      Hồi Tuyết lo lắng mở miệng hỏi, Vãn Thanh cười, trả lời:

      ", biết, ta chỉ bọn họ là bằng hữu của ta"

      "Oh, vậy tiểu thư mau ngủ , em dọn dẹp trong phòng lại chút, dưới bệ cửa sổ chỉ sợ có dính chút máu, nếu ngày mai để cho người ta phát , rất phiền toái"

      "Ừ, em dọn dẹp xong ngủ sớm chút"

      "Dạ, em biết, tiểu thư hãy ngủ trước "

      Hồi Tuyết xong, xắn tay áo lên lau dọn phòng, nàng mở cửa sổ ra cho gió thổi vào lọc sạch mùi máu trong phòng cũng để mùi máu bay ra ngoài, giường, Vãn Thanh an tĩnh nằm ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng dùng xong điểm tâm học, Hoa Nhi cùng bà vú Trương thị mang bé đến học đường, đám người Mã Thành theo sau bảo vệ bé.

      Vãn Thanh thức dậy rất sớm, bởi vì thái phi nương nương phái Tô mama sang Cổ Uyển phân phó, ngày hôm nay, bà muốn dẫn nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm tiến cung tạ ơn hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.

      Trong phòng, Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong, nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, để cho Hỉ nhi chải đầu búi tóc.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa vén rèm liền vào trong, Hồi Tuyết thấy bóng dáng tiến vào, liền vội hạ người hành lễ:

      "Gặp qua thế tử gia"

      "Ừ"

      Hạ Hầu Mặc Viêm gật đầu, mặt là nụ cười nhàng, gương mặt đẹp như tranh, đối với những hành động mà làm mấy ngày nay, tạo thành thương tổn rất lớn trong lòng Vãn Thanh.

      Nhưng giờ phút này, hành động giống như có chuyện xảy ra, lập tức đến bên cạnh Vãn Thanh, ngồi xuống, tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, mắt chăm chăm nhìn vào đôi tay của Hỉ nhi chải đầu cho Vãn Thanh, cất tiếng :

      "Nương tử, buổi tối hôm qua làm nàng kinh ?"

      Vãn Thanh quay đầu nhìn , chỉ thấy đường nét dịu dàng ngũ quan tuấn mỹ của , khóe môi nhếch lên cười rất dịu dàng, lông mi chớp chớp lên xuống giống như cánh bướm nhàng bay bầu trời, mê hoặc lòng người cực kỳ.

      Giờ phút này, cử chỉ của dường như có vẻ hết sức quan tâm đến nàng.

      cũng biết, từ đêm tân hôn, chưa từng đặt chân vào tân phòng, có cũng là bất đắc dĩ, việc này, khiến cho toàn bộ người trong Sở kinh bàn tán về nàng rất bất nhã.

      Mọi người đồn rằng, Thượng Quan Vãn Thanh là người đàn bà dâm đãng, khiến ngay cả người ngu ngốc cũng khinh thường chạm vào, thể , việc này khiến nàng đau lòng.

      Vãn Thanh nghĩ, thu hồi tầm mắt, mục đích trả thù của Đàm Đài Văn Hạo đạt được.

      Nàng nhợt nhạt cười, trong lòng cũng trách Hạ Hầu Mặc Viêm, bởi vì nào biết đâu rằng, tất cả những điều này đối với nàng có tổn hại tinh thần.

      Nghĩ, nhàn nhạt mở miệng :

      " sao"

      "Ừ, vậy là tốt rồi, ta sợ có người xông vào trong phòng nương tử làm nàng kinh sợ thôi"

      Lời của Hạ Hầu Mặc Viêm có vẻ như vô tình ra, nhưng lại khiến cho Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết run lên.

      Nếu phải là người đần độn, các nàng đúng là hoài nghi biết chuyện các nàng giúp Hiên Viên Dạ Thần vào tối hôm qua

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70: Hiên Viên Dạ Thần (tt)

      Phần 4: Ban tên

      Hỉ nhi giúp Vãn Thanh búi tóc rất đẹp, kiểu tóc đoan trang nhưng kém phần kiều diễm, cài trâm ngọc bích, cao quý đến quyến rũ. Y phục màu trắng như mây, đơn giản, quá cầu kỳ, chiếc váy dài chạm đất, mỗi bước khiến làn váy uốn lượn lướt mặt đất, thoạt nhìn kinh diễm động lòng người.

      Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi bên nhìn chớp mắt, ánh mắt trong nháy mắt bỗng sâu thẳm, sau đó thu hồi tầm mắt, cười, ca ngợi:

      "Nương tử, nàng đẹp"

      Đám người Hồi Tuyết nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, trong lòng tự suy đoán.

      Thế tử gia có ý gì?

      Đầu tiên là để ý tới tiểu thư, tại lại nhìn tiểu thư đến mất hồn như vậy, lại đối xử với tiểu thư giống hệt như trước kia là sao? Nhưng, lỡ tạo tổn thương trong lòng của tiểu thư, mà tổn thương đó cũng .

      Nhưng, đám Hồi Tuyết ra, chỉ nhìn Vãn Thanh, mở miệng hỏi:

      "Tiểu thư ăn chút gì , đợi lát nữa thái phi nương nương phái người tới gọi tiểu thư thôi"

      "Được đó, ta cũng chưa dùng điểm tâm sáng, nương tử cùng ta ăn chung "

      Hạ Hầu Mặc Viêm nở nụ cười với Vãn Thanh, Hồi Tuyết nghe vậy, ra ngoài phân phó người truyền điểm tâm sáng vào.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng ngoài phòng yên tĩnh tiếng động, chỉ thấy hàng dài nha hoàn bưng khay điểm tâm vào, thức ăn được nấu rất tinh xảo, nhìn rất ngon mắt, nhất nhất được sắp xếp ở bàn tròn giữa phòng ngoài.

      Sau đó Hồi Tuyết vào phòng trong mời Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh ra phòng ngoài dùng điểm tâm.

      Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chỉ ăn chút, liền cho người đem xuống, lúc này, thái phi nương nương phái người gọi bọn họ cùng nhau tiến cung.

      Hai chiếc xe ngựa xa hoa của Hán Thành Vương phủ, kẻ trước người sau lần lượt tiến cung.

      Người ngồi trong chiếc xe ngựa chạy phía trước là lão thái phi cùng mama thiếp thân của bà là Tô mama, còn người trong chiếc xe ngựa phía sau ai khác ngoài Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh, còn Hồi Tuyết.

      Vốn, Hồi Tuyết nghĩ ngồi chung trong xe với Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng tiểu thư ra lệnh, nàng chỉ phải theo ý của tiểu thư, còn thị vệ đều cưỡi ngựa theo phía sau xe ngựa, nhằm bảo vệ an toàn của bọn họ, cả đám thẳng đường chậm rãi tiến cung.

      Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh câu nào, nghiêng đầu nhìn xuyên qua màn che cửa sổ bên hông xe nhìn ra phía bên ngoài.

      đường cái, người đến người rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe ngựa của Hán Thành Vương phủ, những người kia đương nhiên là nhận thức được ai ngồi bên trong xe ngựa.

      Chắc đại khái là mọi người chuyện của nàng , trải qua kiện của Mộ Dung gia, về sau, bởi vì chàng ngốc ngồi bên cạnh này, mà lại lần nữa nàng bị người khác đem ra bàn tán, làm trọng điểm trong trà lâu tửu quán.

      Lần trước, nàng còn có thể oán hận Mộ Dung Dịch, còn lần này, nàng ngay cả hận cũng tìm ra người để nàng hận.

      Bởi vì, nàng cách nào có thể trách Hạ Hầu Mặc Viêm, tuy đầu óc tốt, nhưng lại là người đầu tiên kể từ khi nàng xuyên qua thời này hết lần này tới lần khác giúp đỡ nàng cùng Đồng Đồng.

      Cho nên, mặc dù hành vi cử chỉ của làm tổn thương lòng nàng, nhưng nàng đều tha thứ cho .

      ngọn gió từ bên ngoài thổi vào khe hở tấm màn cửa sổ , khiến tóc mai của Vãn Thanh bay bay theo chiều gió, từng sợi từng sợi tóc lướt lên gương mặt của nàng như vuốt ve làn da mịn màng của nàng, khuôn cảnh chỉ có từ có thể tả ‘đẹp’, kết hợp với thần sắc lạnh nhạt tựa như thần tiên dính khói lửa nhân gian.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn nàng đến ngẩn người, đồng tử thâm thúy u ám, chợt nhớ lại thời điểm trước kia kêu nàng là tỷ tỷ, nàng luôn làm bộ dáng lấy bất đắc dĩ với , trong lòng lúc đó nên lời là cái gì mùi vị.

      Khi đó, thích cùng nàng, cùng Đồng Đồng ở cùng chỗ, bởi vì hai mẹ con nàng nhìn là thằng ngu, càng tính kế đối với , càng giống với mấy người gọi là người thân trong Hán Thành Vương phủ này.

      Người người ở ngoài mặt tỏ ra sợ , nhưng trong lòng người nào cũng chê cười , còn có kẻ thần bí kia luôn luôn trú trong bóng tối chờ lúc phòng bị bất ngờ hạ độc thủ, lúc nào cũng muốn mạng của .

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghĩ đến nhập thần, Vãn Thanh nhìn chán, quay đầu vào trong tính nhắm mắt dưỡng thần, liền nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của , khỏi kỳ quái mở miệng hỏi:

      "Mặc Viêm, nghĩ gì thế?"

      " có gì"

      Hạ Hầu Mặc Viêm lấy lại tinh thần, sau đó lại trưng lên khuôn mặt tươi cười, nhìn rất gian xảo cực kỳ lưu manh.

      Xe ngựa đường tiến cung, thẳng đến Thụy Long Cung nơi ở của hoàng đế, đứng trước cửa để thái giám vào bẩm báo, rất nhanh, hoàng thượng liền truyền mọi người vào tấn kiến.

      Có thể thấy được, lão thái phi có phân lượng rất lớn trong lòng hoàng thượng, mọi người nối đuôi nhau vào đại điện.

      đại điện, màu vàng rực rỡ chói mắt, trừ bỏ hoàng đế, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng ngồi ngay ngắn ở cạnh hoàng thượng, gương mặt tươi cười, nhìn mọi người vào trong điện.

      Lão thái phi dẫn đầu quỳ xuống, hành lễ:

      "Gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương"

      Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm quỳ theo lão thái phi cùng nhau hành lễ với hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.

      Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần vừa thấy lão thái phi, khuôn mặt đầy ý cười, cùng với thần sắc lạnh lùng hôm phi yến hoàn toàn bất đồng. Lúc này đây, thần sắc của ông dịu dàng rất nhiều, vung tay lên, lệnh cho thái giám đứng bên cạnh:

      "Đỡ thái phi đứng lên, truyền ghế"

      "Dạ, hoàng thượng"

      Hai tiểu thái giám nhanh chóng đứng dậy, giúp lão thái phi đứng lên, rồi đỡ bà sang ghế ngồi xuống, Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cũng theo lão thái phi đứng dậy, chẳng qua, nhất thời cũng dám tùy ý ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh lão thái phi.

      Hôm nay, tâm tình của Hạ Hầu Đông Thần có vẻ như cũng tệ, cũng tùy ý mà quơ quơ tay cho phép hai người bọn họ ngồi xuống.

      "Đều ngồi xuống "

      "Tạ hoàng thượng"

      Vãn Thanh bình tĩnh mở miệng tạ ân, mà Hạ Hầu Mặc Viêm tiếng, đặt mông ngồi xuống, hề khách khí với hoàng đế, nhưng mà hoàng đế cũng bắt bẻ thái độ của , có thể thấy được, hoàng đế quen với thái độ của Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Cung nữ phụng trà lui qua bên, đại điện, Hạ Hầu Đông Thần cười, nhìn thái phi nương nương, :

      "Thái phi, ngài cần gì đích thân tiến cung, chỉ cần để cho bọn họ, hai tiểu hài tử tiến cung là được rồi, người cần gì phải cực khổ chuyến như vậy?"

      Thái phi nương nương uống ngụm trà, buông ly trà trong tay xuống, từ từ mở miệng trả lời:

      "Thứ nhất, là dẫn bọn chúng tiến cung tạ ơn, thứ hai, là có chuyện ta muốn với hoàng thượng, cho nên mới tiến cung"

      Người trong đại điện nghe lão thái phi xong, tất cả đều nhìn bà, ngay cả Vãn Thanh cũng nhịn được mà thầm suy đoán.

      Thái phi muốn chuyện gì mà phải đích thân tiến cung hỏi hoàng thượng? Vốn, nàng chỉ cho là bà cùng bọn họ tiến cung vì nhớ hoàng thượng, nghĩ tới, là có chuyện khác.

      Hoàng Thượng dịu dàng mở miệng :

      "Thái phi, mời "

      Thái phi nghiêng người nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh ngồi bên cạnh bà, sau đó từ từ nhìn Hạ Hầu Đông Thần, :

      "Hoàng thượng ban hôn cho Mặc Viêm, đó là phúc khí của , chỉ là … thế tử phi còn dẫn theo đứa bé cùng gả vào Hán Thành Vương phủ, lão thân muốn nhờ hoàng thượng ban thưởng cái tên cho tiểu hài tử này, để bé trở thành chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ"

      Nếu hoàng thượng đích thân hạ chỉ ban tên cho Thượng Quan Đồng, chính là thừa nhận thân phận của bé là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ, khi đó, ai dám khinh khi bé nữa.

      Trong lúc nhất thời, Vãn Thanh tình là biết cái gì cho phải, chỉ dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn thái phi nương nương.

      Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy thái phi nương nương chính là thân nãi nãi của mình, nàng tình là cần cái loại thân phận này, nhưng bà vì Đồng Đồng mà làm những chuyện như vậy, nàng rất cảm động.

      Bà vì nàng và Đồng Đồng mà suy tính đến cỡ này, điều này là khiến nàng rất ấm áp, rất hạnh phúc.

      Thái phi làm như vậy, thứ nhất, là đau lòng Vãn Thanh, thứ hai, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Vãn Thanh lòng dạ đối đãi với Hạ Hầu Mặc Viêm, như vậy bà mới an tâm nhắm mắt.

      Lão thái phi vừa dứt lời, hoàng thượng còn chưa mở lời , hoàng hậu Mộ Dung Yên lại trực tiếp lên tiếng phản đối:

      "Thái phi nương nương, chuyện hợp quy củ"

      " hợp quy củ? Hoàng hậu nương nương, Vãn Thanh là đường hoàng gả vào hoàng thân quốc thích làm chính thê, ngay cả đứa kia cũng được gả vào phủ, như vậy, nếu là chính thê, tại vì sao lại thể sửa tên đổi họ?"

      Lão thái phi cũng sợ hoàng hậu Mộ Dung Yên, bà chẳng những là mẫu thân thân sinh của Hán Thành Vương, mà còn là dì ruột của hoàng thượng, thế lực phía sau càng thể khinh thường.

      Nhà mẹ đẻ của lão thái phi có hai vị đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, là Diệp Thương cùng Diệp Kiên, cho nên, lúc đó tỷ tỷ của nàng mới có thể tiến cung làm hậu, về sau, tỷ tỷ bệnh nặng, nàng lại bị gia phụ dâng vào trong cung làm phi.

      Thái phi dứt lời, sắc mặt của hoàng hậu thoáng chốc chuyển thành xanh mét, thể phản bác lại, Hạ Hầu Đông Thần trực tiếp lườm bà ta cái, bà ta đành phải im miệng.

      Hạ Hầu Đông Thần nhìn thái phi nương nương, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh, nhất thời lên tiếng.

      Hạ Hậu Mặc Viêm ‘xoạt’ cái liền đứng lên, nhìn hoàng thượng lên tiếng, :

      "Hoàng bá phụ, Đồng Đồng là nhi tử của con, đương nhiên là phải cùng họ với Mặc Viêm, nếu hoàng bá phụ đáp ứng Mặc Viêm, Mặc Viêm từ đây về sau bao giờ để ý tới hoàng bá phụ nữa"

      Hạ Hầu Mặc Viêm biết hoàng thượng là tâm sủng ái , về phần tại sao sủng , ai hiểu được lý do vì sao? Chỉ biết, chỉ cần là lời mà , hoàng đế đều đáp ứng.

      Quả nhiên, Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng , khóe môi Hạ Hầu Đông Thần lộ ra chút ý cười, gật đầu, :

      "Được rồi, được rồi, nếu thái phi cùng Mặc Viêm đều như thế, như vậy trẫm truyền đạo thánh chỉ đến Hán Thành Vương phủ, vậy được chưa?"

      Hoàng đế vừa xong, hoàng hậu Mộ Dung Yên ngồi bên cạnh nóng vội đứng dậy ngăn cản:

      "Hoàng thượng, điều này hợp quy củ, nếu ngày hôm nay có người dám đưa ra cầu như vậy, nay mai nhất định có người làm theo, còn đâu là thể chế của quốc gia"

      Hạ Hầu Đông Thần lạnh lùng nhìn Mộ Dung Yên, dùng giọng lạnh băng mở miệng :

      "Thể chế của tổ tông có ghi chú cho phép người khác đổi họ ? Cho dù có, trẫm thân là vua nước chẳng lẽ thể là người đầu tiên sửa luật sao?"

      Mộ Dung Yên bị hoàng thượng dùng lời sắc bén phản biện, sắc mặt khó coi dị thường.

      Vãn Thanh phát , hoàng thượng chỉ dùng giọng điệu hòa nhã cùng dịu dàng đối thái phi nương nương cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, còn đối với những người khác có nửa điểm nhu hòa, mà còn rất lạnh lẽo trầm.

      Trong đại điện, thái phi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm và Vãn Thanh đứng lên, đến giữa đại điện quỳ xuống tạ ơn:

      "Tạ hoàng thượng ân điển"

      "Tạ hoàng thượng ân điển"

      "Thái phi đứng lên "

      Thái độ của hoàng thượng đối với người dì này quả nhiên tầm thường, hơn nữa, Vãn Thanh còn phát chuyện khác, thái phi nương nương khí thế rất mạnh mẽ, đối mặt với hoàng hậu Mộ Dung Yên chút lùi bước, ngược lại còn đối chọi rất gay gắt.

      Quả nhiên là hậu phi trong cung, khí phách cường thế như vậy, phải ai ai cũng có thể có.

      Trong lòng Vãn Thanh thầm tán thưởng lão thái phi.

      Thái phi thấy mục đích đạt được, liền hoàng thượng cáo lui, chuẩn bị rời hoàng thượng lên tiếng giữ thái phi ở lại trong cung dùng cơm trưa. Đáng tiếc, thái phi vừa nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu, nửa điểm hứng thú cũng đều có, bà khăng khăng mực xuất cung.

      Lúc này đây, đường trở về Hán Thành Vương phủ, lão thái phi cùng Vãn Thanh ngồi chiếc xe ngựa, còn Hạ Hầu Mặc Viêm mình ngồi chiếc còn lại.

      Bên trong xe ngựa, thái phi nương nương nhìn Vãn Thanh, :

      "Hoàng Thượng hạ chỉ là hạ chỉ, luôn luôn là làm, con đừng lo lắng"

      "Cảm ơn ngài, thái nãi nãi"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :