1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      hừm, ta muốn băm chém này ra làm trăm mảnh, chả ưa nam chính kiểu này

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69: Thất vọng

      Phần 1: Cố ý hạ nhục Vãn Thanh

      Ngọc Liên là nhất đẳng nha hoàn được phái đến để hầu hạ thế tử phi, đừng nhìn nàng ta chỉ là nha hoàn mà khinh thường lầm to, nàng ta là người rất có dã tâm, là người mưu mẹo, rất thông minh, cho nên mới được phái đến Cổ Uyển này.

      Ngọc Liên chỉ cần mở miệng tiếng mấy tiểu nha hoàn vây quanh nàng ta liền tản ra, làm việc của mình, giống như lời của nàng ta chính là thánh chỉ.

      Sau đêm mưa, bầu trời buổi sớm mai có vẻ phá lệ trong xanh hơn ngày thường, khí trong lành nhiễm hạt bụi. Nơi nơi trong Hán Thành Vương phủ, khí cũng tươi mát trong lành kém với bên ngoài.

      Vãn Thanh cùng nhóm người hành lang dài, thất chuyển bát loan, đường thẳng về phía trước, những hạ nhân làm việc ngoài hành lang thỉnh thoảng lén nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc.

      Vãn Thanh lười để ý tới ánh nhìn của người khác, nàng biết, những người đó suy nghĩ cái gì, mà nàng, thể tự nhiên ngăn cản ý nghĩ của người khác.

      Sau khi qua khúc cua, có vài hạ nhân đứng chờ nàng, bọn họ đều cung kính hành lễ:

      "Gặp qua thế tử phi"

      Vãn Thanh gật đầu, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của những người này cách ràng, còn có chút ý tứ xem kịch vui xen lẫn vào nụ cười khinh khi kia.

      Đúng là hạ nhân tại Hán Thành Vương phủ này quả nhiên so với bọn người ở Thượng Quan phủ tinh ranh hơn nhiều.

      Trong ánh mắt cùng ý cười của bọn họ, ràng là vui sướng khi người gặp họa, cùng gương mặt xem kịch vui, nhưng lại có thể giả vờ tạo ra dáng vẻ cung kính, khiến cho người khác tìm ra chút điểm yếu để trách phạt, đây là điều mà bọn hạ nhân Thượng Quan phủ làm được.

      Ngay cả những hạ nhân nho như bọn họ mà có thể lợi hại đến như vậy các vị chủ tử trong Hán Thành Vương phủ này còn nham hiểm đến cỡ nào.

      Vừa nhìn thấy thái độ của bọn họ, mình lòng rất muốn chăm sóc tận tình những người này, nhưng … nếu tạm thời ở nhờ nơi này … chỉ còn cách sống yên phận cho đến khi mình giải quyết được tên Đàm Đài Văn Hạo chết tiệt kia mình rời khỏi nơi này ngay lập tức.

      Cũng tốt, bọn họ càng đối xử tệ bạc với mình khi rời khỏi đây cũng dứt khoát hơn, đỡ phải mang cảm giác nợ tình cùng lưu luyến.

      Sau khi chừng nửa canh giờ tới chính sảnh Hán Thành Vương phủ, chính là nơi mà ngày hôm qua Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm bái đường.

      Lúc này, ngoài cửa có đến mười mấy mama cùng nha hoàn đứng chờ, khí lặng ngắt như tờ.

      Đợi cho đến đám người Vãn Thanh tới, bọn họ cung kính khẽ cúi người hành lễ:

      "Gặp qua thế tử phi"

      Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

      "Đứng lên "

      nha hoàn nhắn thanh tú từ bên trong ra, khẽ cúi người:

      "Thỉnh thế tử phi chờ chút, để nô tì vào bẩm báo tiếng"

      Vãn Thanh gì, nha hoàn kia liền vào trong bẩm báo.

      Trước cửa, Đồng Đồng nắm chặt tay mẫu thân, muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng, Vãn Thanh cảm giác được ý của bé, nhìn bé cười. Bé là rất thông minh, tuy rằng tuổi còn rất , nhưng trong lòng lại rất quan tâm cùng lo lắng cho nàng.

      Vãn Thanh nhìn bé, cười dịu dàng, cất tiếng :

      "Đồng Đồng, có việc gì đâu con"

      "Dạ"

      Đồng Đồng gật đầu, trong lòng đối với vị phụ thân này càng oán giận, trong lòng thầm nghĩ.

      Sớm biết như vậy, bé để cho mẫu thân gả cho phụ thân làm gì?

      Phụ thân ngay cả võ công cũng có, bé và mẫu thân còn phải luôn luôn bảo vệ cho phụ thân, nhưng bé ngờ, phụ thân thế nhưng lại dám khi dễ mình cùng mẫu thân như vậy, sau này, Đồng Đồng muốn chơi cùng phụ thân nữa.

      Nha hoàn vào bẩm báo kia ra, cung kính mở miệng:

      "Thế tử phi, thỉnh cùng nô tì tiến vào trong"

      "Ừ"

      Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết cùng bé vào, Hỉ nhi cùng Phúc nhi lưu ở ngoài cửa, ngay cả ba vị mama cùng cũng lưu ở ngoài.

      Trong phòng khách, yên tĩnh tiếng động, ngồi vị trí gia chủ chính là Hán Thành Vương, gương mặt của Hán Thành Vương rất dịu dàng, là gương mặt của người lương thiện, cùng Minh Quận Vương Hạ Hầu Mặc Hiên có chút giống nhau.

      Nhưng vì có chiến tranh, lâu chính chiến nơi sa trường nên có hơi mập ra, nhưng cũng ảnh hưởng đến uy nghi của ông, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí thế của người hoàng gia.

      Ngồi bên cạnh Hán Thành Vương chính là Hán Thành Vương phi, gương mặt ràng vô cảm, thần thái lúc có chút đạm mạc, tựa như vị Bồ Tát, ăn khói lửa nhân gian. Trong tay còn vân vê chuỗi Phật châu.

      Dưới dưới, có ba nữ nhân chia đều ngồi hai bên, Vãn Thanh nhận thức được hai trong ba nữ nhân này.

      người là Tống trắc phi, mẫu thân thân sinh của Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân, là Cơ phu nhân, mẫu thân thân sinh của Minh Quận Vương Hạ Hầu Mặc Hiên, còn nữ nhân còn lại, chắc cũng là vị thiếp nào đó của Hán Thành Vương.

      Vãn Thanh hơi bất ngờ, nàng vốn tưởng rằng, chỉ cần hướng Hán Thành Vương cùng Hán Thành Vương phi kính trà mà thôi. nghĩ tới, thậm chí ngay cả thiếp thất cũng đều ngồi chờ ở đây.

      Theo thể chế của Kim Hạ quốc, vương gia có thể cưới thê, hai trắc phi cùng hai phu nhân, như vậy phụ mẫu của những nữ nhân này đều là người cò gia thế hiển hách, cho nên mới ngồi ở chỗ này.

      Vãn Thanh nghĩ, trong lòng liền thanh tỉnh, bình tĩnh dẫn Đồng Đồng thỉnh an trưởng bối trước rồi tính sau.

      Mọi người trong phòng khách ai nấy cũng đều tập trung quan sát thần sắc của Vãn Thanh, chuyện đêm động phòng tối ngày hôm qua bọn họ đều biết.

      Cho nên, giờ phút này, khi nhìn thấy Vãn Thanh điềm tĩnh hành lễ, sắc mặt như thường ngày, đoan trang, dịu dàng, điều này ngoài ý muốn của bọn họ.

      Cái mà bọn họ muốn thấy là khuôn mặt hốc hác, nữ nhân đanh đá, ghen tuông vô cớ, chứ phải là cái mà bọn họ nhìn thấy trước mắt. Thế tử gia làm như vậy mà nàng ta còn có thể bình tĩnh như có chuyện gì.

      Như vậy, muốn dạy dỗ nàng ta … cần phải cẩn thận suy tính mới được.

      Mỗi nữ nhân trong phòng đều suy nghĩ xem phải ra tay phủ đầu, dạy dỗ Vãn Thanh như thế nào để nàng có thể nhất nhất nghe lời bọn họ, chấp nhận làm con rối trong lòng bàn tay của họ.

      Trong lòng Hán Thành Vương khỏi vui mừng, nàng dâu này quả tệ, đáng tiếc, Mặc Viêm lại biết điều, thế nhưng lại làm ra loại tình này.

      Bên trong phòng khách, mama đem nệm êm đặt đất, còn có nha hoàn bưng trà đứng chờ nàng, Vãn Thanh buông tay bé ra, đến trước mặt trưởng bối, quỳ xuống nệm êm được đặt sẵn, bình tĩnh, bưng ly trà đến trước mặt Hán Thành Vương, nhàng :

      "Phụ vương thỉnh dùng trà"

      "Được, tốt"

      Hán Thành Vương làm khó Vãn Thanh, ngược lại, ông còn cho rằng, nàng dâu này của ông là người rất hiểu chuyện, hiểu chuyện chính là thằng nhóc nhà mình.

      Hán Thành Vương uống hớp trà, đem ly trà đặt sang bên, quay sang bên cạnh nhìn Hán Thành Vương phi, Hán Thành Vương phi là người ăn chay niệm Phật, càng làm khó Vãn Thanh.

      Đợi cho đến khi Vãn Thanh dâng trà, bà hiền lành mỉm cười, cất tiếng :

      "Con dâu ngoan, khổ cho con rồi"

      "Dạ, sao"

      Vãn Thanh mỉm cười mở miệng trả lời, Hán Thành Vương phi đáy mắt tràn đầy vui mừng.

      Trong phòng khách, nghi thức kính trà tiếp tục tiến hành, Vãn Thanh đứng dậy, di chuyển sang bên, chuẩn bị hướng Tống trắc phi cùng mấy vị trưởng bối khác kính trà, nàng còn chưa quỳ xuống, liền nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm từ ngoài cửa xông vào.

      Gương mặt cười tủm tỉm, sáng rọi, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống, cười rạng rỡ, nhìn mọi người bên trong phòng khách, mở miệng hỏi:

      "Mọi người chơi trò gì vậy?"

      vừa xuất , sắc mặt Hán Thành Vương chuyển lạnh, thằng nhóc này ràng muốn cưới con người ta, vậy mà tối hôm qua thế nhưng chạy đến Thanh Vu Viện qua đêm. Nếu là người bình thường, ngày hôm qua nháo lên ầm ĩ, chuyện này mà đồn ra ngoài, ông cùng Hán Thành Vương phủ còn mất mặt sao.

      May mắn là nàng dâu này rất hiểu chuyện, bằng … Cho dù gặp ông cùng các trưởng bối, nàng dâu cũng có nửa câu oán hận.

      Nghĩ vậy, Hán Thành Vương nhịn được, lên tiếng trách Hạ Hầu Mặc Viêm:

      "Hạ Hầu Mặc Viêm, tối ngày hôm qua con làm ra chuyện tốt gì hả?"

      Chân mày hẹp dài hếch lên, Hạ Hầu Mặc Viêm gương mặt chân tướng, đôi mắt xinh đẹp đầy nghi vấn, nhìn Hán Thành Vương, trả lời:

      "Phụ vương, con có làm gì sai nha"

      "Hừ"

      Hán Thành Vương hừ lạnh, biết, dù ông có thằng nhóc đó cũng hiểu, trí lực của con vốn tốt, thể giảng đạo lý với con được, có cũng như , nhưng mà, sắc mặt của Hán Thành Vương vẫn rất khó coi.

      Vãn Thanh nhịn được, lên tiếng vì Hạ Hầu Mặc Viêm:

      "Phụ vương, ngài đừng trách thế tử, thế tử cũng phải cố ý"

      Hán Thành Vương nghe Vãn Thanh xong, gật đầu cái, liếc Hạ Hầu Mặc Viêm mắng:

      "Con nhìn xem, nhìn xem, về sau, con dám làm chuyện giống tối hôm qua, xem phụ vương làm cách nào thu thập con, hừ"

      "Phụ vương, người ta rốt cuộc là phạm vào sai lầm gì nha? Người sao con biết mà tránh tái phạm"

      Hạ Hầu Mặc Viêm giọng đầy ủy khuất, môi cong cong như muốn khóc, trông rất thương tâm.

      Tống trắc phi nhìn thấy vậy cười mở miệng khuyên:

      "Vương gia, ngài đừng nóng giận, là Quỳnh Chi biết điều, thần thiếp trở về nhất định dạy dỗ lại nàng ta"

      Tống trắc phi vừa xong, Hán Thành Vương thêm gì nữa, Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Tống trắc phi.

      thực tế, người tiểu thiếp kia là người của bà ta, bà ta ràng là người giật dây phía sau, vậy mà còn giả bộ tức giận, vị Tống trắc phi này quả nhiên là lợi hại.

      Nàng sớm biết, khi bước chân qua cửa Hán Thành Vương phủ những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra, nhưng ngờ lại đến sớm như vậy.

      Hán Thành Vương phi là người ăn chay niệm Phật, phần lớn thời gian đều ở trong Phật đường, mặc kệ mọi chuyện phát sinh trong vương phủ, như vậy, trong vương phủ, quyền quản … chỉ sợ là nằm trong tay vị Tống trắc phi này rồi.

      Xem ra, nàng về sau phải cẩn thận đề phòng bà ta chút.

      Phòng khách liền an tĩnh lại, Vãn Thanh quỳ xuống kính trà Tống trắc phi, mặt Tống trắc phi thoáng lóe lên tia khoái trá, nhận trà, uống ngụm, kéo tay nàng đứng lên, :

      "Thế tử phi ngàn vạn lần đừng giận, Quỳnh Chi là cháu của ta, chuyện tối hôm qua là con bé hiểu chuyện, thế nhưng cả gan dám vào thời điểm đại hôn của tử gia cùng thế tử phi làm ra loại này chuyện, về sau, thế tử phi phải dạy nàng ta biết thế nào là quy củ"

      Trong lòng Vãn Thanh biết , Tống trắc phi tuyệt đối là cố ý.

      Chẳng những là Vãn Thanh, ngay cả Hán Thành Vương cũng biết, cho nên gương mặt trầm xuống lạnh giọng quát:

      "Được rồi, những chuyện nhảm nhí kia làm gì?"

      Tống trắc phi thấy vương gia nổi giận, dám thêm gì, khóe môi nhếch lên ý cười đắc ý, mắt chợt lóe lên sát khí rồi biến mất.

      Vãn Thanh lại dâng trà Cơ phu nhân, Cơ phu nhân vừa nhìn thấy Vãn Thanh, khỏi nhớ lại chuyện lần trước mà tức giận.

      Lần trước, là vì con tiện nhân này mà nàng bị thế tử gia kéo tóc từ lầu xuống dưới đường cái, kết quả, trở thành tró cười cho toàn bộ Sở kinh.

      Lúc trước, nàng lên tiếng khuyên nàng ta gả vào Hán Thành Vương phủ, nàng ta gả. Bây giờ, phải là vẫn vào hay sao?

      Vừa nghĩ như vậy, Cơ phu nhân hận nghiến răng nghiến lợi, ngoài cười nhưng trong cười, tiếp nhận trà trong tay Vãn Thanh, lại vừa vô tình vừa cố ý đổ toàn bộ ly trà nóng lên tay Vãn Thanh.

      Cơ phu nhân lập tức trưng ra gương mặt đầy áy náy:

      "Thế tử phi, trà này rất nóng, nhất thời lỡ tay, ngươi đừng nóng giận nha"

      Vãn Thanh chịu đựng nóng rát tay, cắn răng, trầm giọng mở miệng trả lời:

      " có việc gì, Cơ phu nhân chớ bận lòng"

      Nàng xong, liền bưng thêm ly trà từ nha hoàn bên cạnh, đặt vào trong tay Cơ phu nhân, Cơ phu nhân cười nhàng, vươn tay nhận trà, uống ngụm, trong lòng đầy đắc ý liếc nhìn Vãn Thanh.

      Vãn Thanh kế tiếp lại kính trà cho vị phu nhân cuối cùng, nghi thức kính trà cuối cùng xong.

      Nào ngờ, nàng vừa đứng dậy, Hạ Hầu Mặc Viêm lại kêu lên:

      "Nương tử, còn ta nữa, sao nàng kính trà cho ta"

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Đồng Đồng đau lòng Vãn Thanh

      Hạ Hầu Mặc Viêm từ đầu tới cuối luôn cười nhàng nhìn tất cả mọi người bên trong phòng khách. Giờ phút này, thế nhưng lại lên tiếng, Vãn Thanh cự tuyệt, xoay người, liền tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, nâng lên ly trà, nhàn nhạt :

      "Thế tử gia, mời uống trà"

      xong, nàng liền lui ra phía sau từng bước, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm lần nào, nàng trách Hạ Hầu Mặc Viêm, bởi vì trí lực của tốt, nhưng … có nghĩa là nàng còn có thể đối xử với giống như trước đây.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vươn tay, nâng ly trà, ánh mắt chú ý đến đôi tay sưng đỏ của Vãn Thanh, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, ánh mắt chợt lóe lên tia u.

      Vốn tưởng rằng tối hôm qua hành xử như vậy, nàng đau lòng, nào ngờ, nàng nửa điểm cũng để ý.

      Nghĩ, động tác uống trà liền dừng lại.

      Đồng Đồng thấy mẫu thân bị ức hiếp, liền nhìn mọi người trong phòng, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy cùng những người khác ai đứng ra bảo vệ mẫu thân, bé nhịn được nữa, chạy đến trước mặt Vãn Thanh, kéo tay nàng, giọng nức nở :

      "Mẫu thân, mẹ có đau hay ? Mẫu thân, chúng ta cần ở nơi ma quái này nữa, những người này ác độc, đáng ghét, Đồng Đồng thích lũ ác ma này, chúng ta trở về nhà , cần ở lại chỗ này nữa, được mẫu thân?"

      Đồng Đồng xong liền bật khóc, khóc rất đau lòng. Trước kia, mẫu tử bọn họ sống rất hạnh phúc, nghĩ tới, sau khi mẫu thân gả cho Mặc Viêm lại bị những người này khi dễ, bé nên muốn phụ thân, đều là bé tốt.

      Vãn Thanh ngờ, bé lại khóc thương tâm đến như thế, vội ngồi xuống dỗ bé:

      "Được rồi, Đồng Đồng ngoan, mẫu thân có việc gì, Đồng Đồng đừng đau lòng, được ?"

      Đồng Đồng vừa bật khóc, Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi yên, vội đứng dậy, đến trước mặt Đồng Đồng, vươn tay ra định bế bé:

      "Đồng Đồng, phụ thân dẫn con chơi, được ?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng hỏi, Đồng Đồng liền như chú nhím , xù gai, hét vào mặt Hạ Hầu Mặc Viêm:

      "Ngươi là phụ thân của ai hả?"

      "Từ giờ trở , ta biết ngươi, ngươi phải phụ thân của ta, cũng phải bằng hữu của ta. Ngươi cùng bọn ác ma kia đều giống nhau, đều khi dễ mẫu thân ta, bọn các ngươi là lũ bại hoại, về sau, Đồng Đồng để ý đến ngươi nữa, tránh ra"

      Bé mắng xong, liền dựa vào trong lòng Vãn Thanh khóc rất thương tâm, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời cả người như bị thiên lôi đánh, Vãn Thanh nhàn nhạt :

      "Thỉnh thế tử gia đừng nóng giận, Đồng Đồng chỉ là tiểu hài tử, bé hiểu chuyện, xin thế tử gia đừng trách phạt"

      Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng bốn mắt nhìn nhau, chỉ có tiếng khóc đầy thương tâm của Đồng Đồng vang vọng khắp phòng. Trong đó, còn kèm theo tiếng nức nở:

      "Mẫu thân, chúng ta rời khỏi nơi này , cần ở lại chỗ này, đám trứng thối, lũ ác ma, Đồng Đồng ghét bọn họ"

      Ngay cả Hán Thành Vương cũng bị bé mắng, nhưng mà bọn họ đều là trưởng bối thể so đo cùng tiểu hài tử.

      Vãn Thanh dỗ bé xong, liền đứng lên, nhìn mọi người bên trong phòng khách, cười, mở miệng :

      "Sắc trời còn sớm, Vãn Thanh cũng nên thỉnh an thái nãi nãi"

      Hán Thành Vương nghe vậy, gật đầu, ngẩng đầu liền trừng mắt, liếc Hạ Hầu Mặc Viêm cái, trầm giọng:

      "Còn đứng lên bồi nương tử của ngươi thỉnh an thái nãi nãi"

      "Dạ, phụ vương"

      Hạ Hầu Mặc Viêm hiếm khi an tĩnh lên tiếng trả lời, nhìn thấy Đồng Đồng khóc, còn tận tai nghe Đồng Đồng mắng là bại hoại, trong lòng dễ chịu.

      Nhưng ... rất nhiều việc, cách nào cho Đồng Đồng hiểu được.

      Vãn Thanh lui ra ngoài, ngoài cửa nhóm mama chờ sẵn dẫn bọn họ Tây Sa Viện là nơi của thái phi nương nương.

      Hành lang dài, đoàn người chậm rãi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng vang lên giọng của hai người, lớn .

      Đồng Đồng hết khóc, nhưng mà vẫn rất tức giận, vì vừa khóc xong nên bé dùng giọng mũi mở miệng :

      "Mẫu thân, chúng ta về nhà , người nơi này, Đồng Đồng người đều thích"

      Đồng Đồng chỉ là tiểu hài tử nên biết, gả đều gả , làm thế nào mà có thể ngang nhiên muốn về là về nhà được?

      Nhưng … có trở về Thượng Quan phủ hay , mới là điều nan giải.

      Vãn Thanh chủ yếu là sợ Đàm Đài Văn Hạo mang bé rời khỏi nàng, cho nên nàng thầm nghĩ bảo vệ bé trước. tại, nàng muốn bắt đầu tu luyện huyền lực, nếu tu vi huyền lực của nàng tăng lên, sợ Đàm Đài Văn Hạo tìm mẹ con nàng gây phiền toái.

      Đến lúc đó, đừng Hán Thành Vương phủ, cho dù là hoàng cung, cũng giữ chân nàng được.

      Nghĩ, liền cười mở miệng khuyên bé:

      "Đồng Đồng, nếu mẫu thân gả đến đây, phải ở đây, mẫu thân sao, cũng ai khi dễ mẫu thân hết"

      "Nhưng mà … "

      Ánh mắt Đồng Đồng mắt nhìn chằm chằm đôi tay sưng đỏ của Vãn Thanh, lời này của nàng tương đối có sức thuyết phục, nếu những người đó khi dễ mẫu thân, vậy vết thương tay mẫu thân ở đâu ra.

      Vãn Thanh còn chưa kịp mở miệng trả lời, đám người Hồi Tuyết theo phía sau hốc mắt đều đỏ lên, Hồi Tuyết càng là đau lòng mở miệng trước nàng bước:

      "Tiểu thư, hay là chúng ta trở về bôi thuốc trước , sau đó lại cho thỉnh an thái phi nương nương"

      Đồng Đồng gật đầu, Vãn Thanh lại lắc đầu, trầm giọng:

      " bậy"

      Hôm nay là ngày đầu tiên sau đại hôn, nàng tạm thời kiên nhẫn chút, nhưng mà bắt đầu từ ngày mai, nếu có ai lại dám khi dễ nàng …

      Khóe môi Vãn Thanh lộ ra nụ cười lạnh, nhắc lại nữa, mọi người đường hướng Tây Sa Viện mà .

      Trước cửa Tây Sa Viện, Tô mama dẫn theo mấy bà tử cùng nhau đứng ở trước cửa nghênh đón đám người Vãn Thanh, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh, bọn họ liền lên hành lễ.

      "Gặp qua thế tử gia, thế tử phi"

      "Tô mama xin đứng lên"

      Tô mama cười, đứng dậy, liếc mắt cái liền nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Đồng Đồng, lập tức vươn tay kéo Đồng Đồng qua, kỳ quái truy vấn:

      "Ai dám chọc tiểu công tử nhà ta, cho mama nghe?"

      Đồng Đồng rất có cảm tình đối với Tô mama, bởi vì lúc trước bé tới Tây Sa Viện lần, vị Tô mama này đối xử với bé rất tốt, bé bĩu bĩu môi, giọng nức nở thương tâm trả lời:

      "Bọn họ khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng rất đau lòng"

      Đồng Đồng xong, còn vươn tay nhàng nắm lấy đôi bàn tay bị sưng rát của Vãn Thanh nâng lên, chỉ cho Tô mama xem, Tô mama vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng hỏi:

      "Thế tử phi, đây là có chuyện gì? Ai lớn mật như vậy? Dám cả gan đả thương người"

      Vãn Thanh nghĩ làm lớn chuyện, mỉm cười, mở miệng trả lời:

      " có việc gì, sáng hôm nay, lúc kính trà, Cơ phu nhân trượt tay, cho nên đổ chút trà nóng lên tay mà thôi, mama chớ để ở trong lòng"

      Vãn Thanh vừa xong, Tô mama liền biết chuyện gì xảy ra, khuôn mặt hơi trầm xuống, nhưng đó là chuyện của chủ tử, nô tài như bà có quyền trách mắng, nhanh chóng kéo tay Vãn Thanh vào trong:

      ", vào trong bôi thuốc , kẻo để lại sẹo nguy"

      Đoàn người vào trong viện, tiến thẳng đến Noãn các của lão thái phi.

      Thái phi nương nương vừa thấy Vãn Thanh bị thương, sắc mặt liền khó coi, lệnh cho Tô mama giúp Vãn Thanh bôi thuốc, lấy vải bọc lại vết thương, sau khi thấy xử lý toàn vẹn xong, bà mới an tâm.

      Nhất thời nhớ tới chuyện hôm qua, liền trách mắng Hạ Hầu Mặc Viêm.

      "Mặc Viêm, buổi tối hôm qua ngươi chuyện gì xảy ra? Ngược lại là rất hồ đồ"

      nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngay cả thái phi nương nương cũng biết, Vãn Thanh vốn là sao cả, nhưng nghe đến người người nhắc tới, giờ phút này, ra hết sức được tự nhiên, lời, nàng lặng lẽ cúi đầu.

      Bé thấy vậy liền nắm chặt tay nàng, hai mẹ con ngồi ở bên cạnh thái phi, còn Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi ở bên kia, nghe thái phi nương nương răn dạy.

      Thái phi nương nương sau khi dạy dỗ Hạ Hầu Mặc Viêm vài câu, liền quay sang hỏi Vãn Thanh cùng Đồng Đồng:

      "Vãn Thanh, Đồng Đồng trong bụng chắc còn chưa có ăn điểm tâm ? Tô Ngọc, truyền điểm tâm, chắc các con đói bụng lắm rồi phải ?"

      "Dạ, thái phi nương nương"

      Tô mama trả lời, phân phó xuống, rất nhanh, liền có nha hoàn đem điểm tâm vào.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh tiếng động, bên ngoài nha hoàn cùng bà tử lại càng dám phát ra chút tiếng vang. Trước đó, thái phi nương nương rất giận dữ, bọn họ phải biết, cho nên ai dám cả gan làm ồn?

      Dùng xong điểm tâm, lão thái phi giữ lại Vãn Thanh chuyện, phân phó Tô mama đem Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng ra ngoài chơi trong chốc lát.

      Kỳ thực, Đồng Đồng đồng ý ra ngoài, bé chỉ muốn ở cùng mẫu thân, nhưng mà Vãn Thanh biết thái phi có việc muốn với nàng, liền nhìn bé gật đầu cái, Đồng Đồng còn hiểu mẫu thân đây là ý gì sao?

      Thấy mẫu thân ra dấu hiệu cho mình, bé liền theo Hồi Tuyết ra ngoài.

      Dưới mái đình mát mẻ, Đồng Đồng híp mắt nhìn trời, thèm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, bé tại muốn để ý tới người nào đó.

      Hạ Hầu Mặc Viêm khuôn mặt đầy ý cười, tà mị mềm mại, nhàng kêu tiếng:

      "Đồng Đồng"

      "Hừ"

      Đồng Đồng quay đầu trợn mắt nhìn , sau đó lại nhìn trời, để ý đến .

      Hạ Hầu Mặc Viêm lại gọi thêm tiếng:

      "Đồng Đồng"

      "Con đừng giận phụ thân nữa, được ?"

      hy vọng Đồng Đồng tức giận, hay căm ghét mình, ra, bỏ lỡ biết bao nhiêu việc liên quan đến con trai của . tại, chỉ hy vọng bé có thể vui vẻ chơi đùa cùng để có thể bù đắp thời gian qua.

      Vừa nghĩ đến chuyện mình bỏ lỡ những việc quan trọng trong những năm qua của Đồng Đồng, lửa giận trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm lại dâng trào lên.

      Nhưng mà đối mặt với Đồng Đồng, vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười.

      rất thích Đồng Đồng, tức giận là tức giận nữ nhân ngồi trong phòng kia, chuyện này cùng nàng tính sau, muốn làm cho Đồng Đồng vui.

      Ngoài phòng, lớn , hai người câu được câu trò chuyện qua lại.

      Trong phòng, thái phi nương nương nắm chặt tay Vãn Thanh, ôn nhu lên tiếng:

      "Vãn Thanh, chuyện buổi tối hôm qua, thái nãi nãi nghe rồi"

      "Con đừng tức giận với Mặc Viêm, chỉ là đứa trẻ hiểu chuyện, cũng biết mình làm những chuyện như vậy đối với người khác tạo thành thương tổn, thái nãi nãi thay hướng con tiếng xin lỗi"

      Vãn Thanh nhanh chóng lắc đầu, việc này cùng thái phi nương nương hề có liên quan gì. Hơn nữa, nàng cũng trách Hạ Hầu Mặc Viêm, đầu óc tốt, đương nhiên là biết mình làm chuyện gì?

      "Thái nãi nãi, Vãn Thanh dám"

      Vãn Thanh muốn đứng lên quỳ xuống, thái phi nương nương sớm giữ lại cánh tay của nàng kéo nàng ngồi xuống, :

      "Được rồi, ngồi xuống , bà cháu chúng ta chuyện với nhau, đừng để ý mấy nghi thức rườm rà đó làm gì"

      "Dạ, thái nãi nãi"

      Vãn Thanh cười, trả lời, cùng thái phi ở trong phòng chuyện.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Đồng Đồng phẫn nộ - Mặc Viêm đánh người

      Bất tri bất giác trời sắp trưa, bỗng nhiên, phía bên ngoài phòng truyền đến tiềng ồn ào, trong chốc lát liền lại yên tĩnh trở lại.

      Thái phi nương nương cùng Vãn Thanh kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, liền thấy Tô mama cùng Hồi Tuyết hớt ha hớt hãi chạy vào, sắc mặt hai người xanh mét, thái phi nương nương thấy ổn, nhanh chóng lên tiếng hỏi:

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Bẩm thái phi nương nương, vừa rồi nha hoàn hồi môn của thế tử phi lại đây bẩm báo, , con kim hầu tử của tiểu công tử, bị tiểu công tử Cấn Bảo phái người đoạt rồi, cho nên thế tử gia cùng tiểu công tử đòi lại, nô tì sợ phát sinh chuyện hay?"

      Tô mama tiếng vừa dứt, Vãn Thanh xoạt tiếng đứng lên, sắc mặt xanh mét, Chiêu Chiêu là vật nuôi mà bé quý nhất. Giờ đây, nghe Chiêu Chiêu bị người bắt , bé tìm người đó liều mạng mới là lạ, trong lòng lập tức rối bời.

      Nàng phải lo bé chịu thiệt, nàng là sợ bé trong cơn giận dữ ra sức đánh kia cái kia Cấn Bảo thừa sống thiếu chết.

      Thái phi nghe xong, gương mặt đồng dạng khó xem, phải xanh như mọi người mà là đỏ lên vì tức giận, lập tức nhìn Vãn Thanh, vỗ vỗ tay của nàng, trấn an, :

      "Con đừng nóng vội, ta để cho Tô mama cùng với con đến Quân Phượng Viện nhìn xem"

      "Tạ thái nãi nãi"

      Vãn Thanh khẽ cúi người, liền nóng vội ra ngoài, thái phi vẫy tay lệnh cho Tô mama bồi Vãn Thanh cùng Quân Phượng Viện nhìn xem tình hình ra sao.

      đường, Tô mama đem tình hình trong Quân Phượng Viện cho Vãn Thanh biết.

      Nguyên lai, Quân Phượng Viện là nơi ở của Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cùng thê thiếp, cách vách là Song Khuyết Viện của Tống trắc phi, hai tọa viện được thông nhau qua cái cổng .

      Duẫn Quận Vương có thê hai thiếp, thê là cháu ruột Lã Thừa tướng, danh Lã Phượng Quân, sinh nhi tử Hạ Hầu Cấn Bảo, năm nay vừa mới năm tuổi, cùng tuổi với Đồng Đồng.

      Bởi vì trong phủ còn tiểu hài tử nào khác nên từ Hạ Hầu Cấn Bảo nhận được sủng ái của mọi người, cá tính kiêu ngạo, chỉ cần thích, là phải lấy cho bằng được vào tay.

      Ngày hôm nay, biết từ nơi đâu lấy được tin tức, biết Đồng Đồng có tiểu hầu tử đáng , liền mang theo đám người tiến vào Cổ Uyển đoạt .

      Hạ nhân trong Cổ Uyển đều là người của Hán Thành Vương phủ, trong lòng biết , trong vương phủ, người người đều sủng vị tiểu công tử Cấn Bảo này, nào dám ra tay ngăn cản.

      Cho nên, bà vú Trương thị cùng Tiểu Hoa sao có thể chống lại đám người, lại , Chiêu Chiêu rất sợ người lạ mà còn rất nhiều người đến bắt nó, nó chống cự quyết liệt, làm đau bọn người đó, nên bị bọn người đó đánh ngất rồi bắt .

      Vãn Thanh cùng đám người Tô mama đường hướng Quân Phượng Viện mà , bên trong Quân Phượng Viện sớm rối nùi đống. Bởi vì Chiêu Chiêu thích bị người lạ đụng chạm, cho nên Hạ Hầu Cấn Bảo khẽ đụng đến nó, liền bị nó quào mấy cái, tay còn bị thương, có đến mấy vệt máu.

      Đừng nhìn Hạ Hầu Cấn Bảo còn tuổi mà xem thường, nó cũng là người xảo quyệt tàn nhẫn, Chiêu Chiêu làm nó bị thương, nó liền la lên, lệnh cho hạ nhân trong Quân Phượng viện đem tay chân Chiêu Chiêu buộc lại, treo ngược ở cây đại thụ, dùng roi quật liên tiếp vào người Chiêu Chiêu.

      Mỗi roi rơi xuống thân thể bé của Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu liền kêu lên đau đớn, tiếng kêu này rất thảm thiết.

      Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm vừa vào Quân Phượng viện, liền nghe được tiếng kêu đầy thảm thiết của Chiêu Chiêu, đập vào mắt là thân thể nhắn của Chiêu bị treo ngược cây đại thụ bị người giơ roi da quất từng cái từng cái vào thân.

      Dưới tàng cây là đứa bé được mọi người vây quanh, tiểu hài tử kia tay được băng bó kỹ. Lúc này, hai tay chống nạnh đắc ý, nhìn Chiêu Chiêu bị treo ngược cây, nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó, mặt liền ra nụ cười đắc ý.

      Xa xa, Đồng Đồng cố gắng hết sức chạy tới gần cây cổ thụ, thân thể nhắn tụ huyền lực bao trùm cơ thể, chùm ánh sáng màu vàng bao phủ toàn thân của bé.

      Chỉ thấy, bé nhảy vọt tới giữa trung, giơ tay bé lên, phất tay cái cắt đứt dây thừng, ôm Chiêu Chiêu đáp xuống mặt đất cách cây cổ thụ xa.

      Đột nhiên xuất tình huống bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người đứng dưới tàng cây đều ngây dại, biết xảy ra chuyện gì?

      Đợi cho thấy ràng, chỉ thấy tiểu hài tử đáng phấn trang ngọc triệt, gương mặt đầy thương tâm ôm hầu tử bị thương vào lòng, vừa nhìn thấy hình ảnh này, mọi người liền biết, tiểu hài tử trước mắt này là ai.

      Nó nhất định là thằng con hoang của thế tử phi bên Cổ Uyển, người bị bỏ mặt vào đêm động phòng kia.

      Hạ Hầu Cấn Bảo phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nào chấp nhận có ai khác đoạt đồ của nó, nhìn mấy hạ nhân đứng phía sau nó, la lên:

      "Mau, bắt luôn thằng kia lại, treo ngược cây đánh cho ta"

      Nó vừa vừa dứt, ai trong Quân Phượng Viện dám cử động, trái phải nhìn xung quanh, tiểu hài tử này tuy là con riêng, nhưng mà, danh nghĩa là nhi tử của thế tử gia, nếu đánh nó, trừ phi chán sống.

      Nghĩ như vậy, liền nghe được tiếng gầm hét lên:

      "Ai dám động đến con trai của ta?"

      Thanh này vừa vang, cần quay đầu lại, mọi người ai cũng biết là ai?

      Ngoài thế tử gia ra, còn ai dám kêu nó là ‘con trai của ta’ trong Hán Thành Vương phủ.

      Hạ Hầu Mặc Viêm tới, những hạ nhân kia chân như dính liền với đất, đứng im dám động đậy, nhúc nhích mà đứng ngây ở chỗ cũ.

      Đồng Đồng đau lòng nhìn Chiêu Chiêu, vừa nghe Hạ Hầu Cấn Bảo muốn bắt luôn cả bé treo lên cây đánh liền ngẩng đầu nhìn nó, trong mắt tràn ngập thị huyết, lạnh lùng đứng dậy, xoay người, lời liền đem Chiêu Chiêu đặt vào trong tay bà vú Trương thị.

      Tất cả mọi người đều nhìn bé, biết bé muốn làm gì?

      Chỉ thấy, bóng dáng bé của bé thoáng cái xuất trước mặt Hạ Hầu Cấn Bảo, túm chặt đầu tóc nó, kéo xuống đất, nhìn mông liền đạp mông, nhìn tay liền đạp tay, nhìn chân liền đạp chân, đụng chỗ nào đánh chỗ đó, đạp mệt dùng tay.

      Hạ Hầu Cấn Bảo bị ăn đau lập tức khóc rống lên, hạ nhân trong Quân Phượng Viện bị kinh sợ, liền muốn tiến lên giải cứu tiểu công tử. Nào ngờ, Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng, tức giận trừng mắt nhìn những người đó, u mở miệng:

      "Các ngươi thử tiến lên bước xem? Xem ta có dám phế tay chân của các ngươi ?"

      Mọi người nhất thời sợ hãi, ai cũng dám tiến lên, nhưng mà có người thông minh, lập tức bẩm báo phu nhân, cùng trắc phi nương nương, nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ Cấn Bảo công tử liền mất mạng.

      Đồng Đồng đánh đến hăng say, Vãn Thanh cùng Tô mama chạy tới, nàng nhìn thấy bé động thủ đánh người vội hét to bảo bé dừng lại:

      "Đồng Đồng, dừng tay"

      Đồng Đồng nghe thấy giọng của mẫu thân, bé liền dừng tay, lập tức đứng lên, đến trước mặt mẫu thân, giọng mếu máo, chỉ chỉ Chiêu Chiêu toàn thân bê bết máu nằm bất động trong tay bà vú, :

      "Mẫu thân, nó đánh chết Chiêu Chiêu rồi"

      Vãn Thanh quay đầu nhìn Chiêu Chiêu, chỉ thấy Chiêu Chiêu quả bị đánh .

      Tiểu hầu tử ngày trước còn lanh lợi chọc phá nàng, giờ phút này, toàn thân là máu thảm thương nằm ở trong lòng bà vú, mở to đôi mắt to ngập nước nhìn Vãn Thanh.

      Đừng nhìn nó thường xuyên gây với Vãn Thanh mà nghĩ nàng ghét nó, Vãn Thanh ra cũng rất thích nó. Bởi vì có nó làm bạn, Đồng Đồng mới có thể hoạt bát sáng như ngày hôm nay.

      Cho nên, đối với Chiêu Chiêu, Vãn Thanh là tâm thương nó, hơn nữa, nàng biết, Chiêu Chiêu là hầu tử rất có linh tính, nó cùng con người khác nhau bao nhiêu.

      "Ừ, mẫu thân thấy rồi"

      Vãn Thanh gật đầu, trả lời, hạ nhân trong Quân Phượng Viện vốn tưởng rằng vị thế tử phi này trừng phạt đứa con riêng của mình, nào ngờ, chỉ nghe được nàng câu như thế, nét mặt của nàng cho thấy nàng đau lòng con khỉ kia, mà có vẻ như đem tiểu chủ tử Cấn Bảo của các nàng quên mất.

      Mọi người nghĩ, liền nghe được tiếng bước chân hỗn độn truyền đến.

      Bỗng chốc, cả đám ngày vội chạy tới, hạ nhân Quân Phượng Viện nhanh chóng tản ra xung quanh, trong đám người chạy tới, người cầm đầu chính là trắc phi nương nương, theo sát bên cạnh chính là Quân phu nhân của bọn họ, mẫu thân của Cấn Bảo công tử, theo phía sau là mama cùng nha hoàn thiếp thân của hai người.

      Quân phu nhân vừa xuất , liền hoa dung thất sắc, tựa như phát điên, chạy vội tới bên người Hạ Hầu Cấn Bảo, ôm chầm lấy nó, thấy mặt nó toàn máu là máu, tay đầy vết bầm tím, thỉnh thoảng còn rên rỉ vì đau, Quân phu nhân đau lòng, nước mắt chảy xuống.

      Hạ Hầu Cấn Bảo thấy người đến là Mẫu thân của mình liền lên tiếng kể tội Đồng Đồng:

      "Mẫu thân, con đau quá, nó vì con khỉ thế nhưng lại dám đánh con"

      Lã Phượng Quân ôm lấy con của mình, đứng lên, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Vãn Thanh đứng đối diện, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ta, quan sát cẩn thận lần.

      Vị Lã Phượng Quân này, mang dáng vẻ của người dịu dàng, mi thanh mục tú, sau khi sinh con, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Nhưng mà giờ phút này, bộ dáng hung ác vô cùng, có vẻ như muốn cùng nàng liều mạng.

      Nha hoàn thiếp thân của Lã Phượng Quân tay chống nạnh, tay chỉ vào đám mama cùng nha hoàn của Hậu Hầu Cấn Bảo quát mắng:

      "Lũ các ngươi đều là người chết hả, Cấn Bảo công tử bị người ta đánh thành như vậy cũng biết che chở, hôm nay toàn bộ người ở chỗ này, tất cả đều tự động lĩnh mười gậy cho ta"

      Nha hoàn kia xong liền nhìn Lã Phượng Quân:

      "Phu nhân, tiểu công tử bị thương, cần phải nhanh chóng tìm dược sư trị liệu cho tiểu công tử"

      Lã Phượng Quân nhìn Vãn Thanh, ôm chặt con, lạnh lùng mở miệng:

      "Thế tử phi, việc này ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời thỏa đáng"

      Vãn Thanh thần sắc ung dung, nhàn nhạt mở miệng:

      "Trả lời cái gì? Cái gì mà thỏa đáng?"

      Nàng chuyện, khẩu khí giống như biết con mình gây ra chuyện gì, ngược lại, sắc mặt rất ung dung bình tĩnh.

      tất cả mọi người trong Quân Phượng Viện đều nhìn chằm chằm vào vị thế tử phi này, thầm nghĩ.

      Mắt của thế tử phi tốt sao? Con của nàng ta gây chuyện đánh tiểu chủ tử của bọn họ thừa sống thiếu chết, nàng ta nhìn thấy sao?

      Đánh chính là Cấn Bảo công tử, người được sủng nhất trong vương phủ này, Cấn Bảo công tử cũng thể so với người khác, là huyết mạch chính thống của Hán Thành Vương Phủ, có thể so sánh với đứa con riêng mà nàng ta mang vào phủ sao?

      Vãn Thanh vừa dứt lời nha hoàn thiếp thân của Lã Phượng Quân phản ứng dữ dội, hai bước đến trước mặt Vãn Thanh, mở miệng trách:

      "Thế tử phi, phải nô tì là hạ nhân mà dám , con của ngươi đánh Cấn Bảo công tử nhà chúng ta, ngươi đương nhiên là phải cho Quân phu nhân của chúng ta câu trả lời thỏa đáng"

      Nha hoàn này vừa xong, đứng ở sau lưng nàng ta, Lã Phượng Quân hung hăng mở miệng:

      "Đúng vậy, tuy rằng ngươi gả cho thế tử gia nhà chúng ta, nhưng ngươi đừng quên, con trai của ngươi là thân phận gì, chẳng qua là đứa con riêng mà thôi, thế nhưng dám can đảm ở trong vương phủ vô pháp vô thiên, ra tay đánh chủ tử"

      Lã Phượng Quân vừa xong, đồng tử Vãn Thanh chuyển lạnh, sắc mặt trầm xuống, chuẩn bị ra tay giáo huấn nữ nhân này, nàng ta dám can đảm con của nàng như vậy, nàng liền liều mạng với nàng ta, nàng thà bị hưu đuổi khỏi Hán Thành Vương phủ cũng thể để người khác khi dễ con trai của nàng.

      Nào ngờ, đợi Vãn Thanh động thủ, bên cạnh liền có bóng dáng lao thẳng tới hướng Lã Phượng Quân, bốp, cái tát tát thẳng vào mặt nàng ta, nghe thanh dường như cái tát này phải nhàng gì.

      Lã Phượng Quân ôm Hạ Hầu Cấn Bảo, căn bản đề phòng, có người cả gan tại đây dám ra tay đối với nàng ta, cái tát này khiến nàng ngã bật sang bên cạnh, ngã theo chiều cái tát.

      má trắng nõn mượt mà, giờ đây sưng đỏ lên, còn in năm dấu tay, máu theo khóe môi tràn ra, đợi cho đến khi nàng ta nhìn người nào dám cả gan đánh nàng ngay trong Hán Thành Vương phủ này trực tiếp tức khóc.

      Nàng ta tay ôm mặt tay ôm con, nhìn về phía người đánh nàng, ai khác, chính là thế tử gia Hán Thành Vương phủ Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Giờ đây, gương mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm tràn ngập phẫn nộ, ánh mắt bốc hỏa, cắn răng nghiến lợi mở miệng mắng:

      "Ta từ trước đến nay đánh nữ nhân, nhưng ngày hôm nay ta đánh chết ngươi, dám can đảm ô nhục con trai của ta"

      "Nhớ kỹ, ngày hôm nay ta cho các ngươi biết, con trai của ta mới là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ, các ngươi tính cái thứ gì, dám can đảm vung tay múa chân ở đây, có tin ta giết hết tất cả các ngươi hay "

      Hạ Hầu Mặc Viêm xong, sau đó lệnh cho Tô mama cùng mấy mama theo phía sau, chỉ vào nha hoàn thiếp thân vừa chuyện phải trái với Vãn Thanh kia:

      "Đến, kéo tiện tì này xuống đánh ba mươi gậy, sau đó bán ra khỏi phủ, dám can đảm vung tay múa chân trước mặt chủ tử, ngươi tính cái thứ gì, dám xỏ xiên nương tử cùng nhi tử của ta"

      Nha hoàn kia nghe vậy, sắc mặt đều dọa tái xanh, phịch tiếng quỳ xuống, cầu khẩn chủ tử của mình:

      "Phu nhân cứu, cứu nô tỳ, cứu nô tỳ"

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69: Thất vọng (tt)

      Phần 4: Tiểu thiếp cầu kiến

      Tô mama biết thế tử gia nhà mình khi nổi giận rất ngoan độc, nếu nghe theo, chỉ sợ chuyện càng lúc càng lớn, nghĩ vậy liền vung tay lên, lệnh cho mấy vị mama đứng phía sau:

      " nghe thế tử gia gì sao? Đem nha đầu kia mang xuống dạy dỗ cho ta, chuyện của chủ tử, kẻ tiện tì thế nhưng dám can đảm vung tay múa chân can dự vào, tội đáng chết"

      Mama Tây Sa Viện nghe Tô mama xong, lập tức xông lên, kéo nha hoàn kia ra ngoài, nha hoàn kia thấy Quân phu nhân cứu được ả, liền hướng Tống trắc phi kêu lên, người mà từ đầu tới đuôi chưa hề mở miệng kia:

      "Trắc phi nương nương, nô tì van cầu người, cứu nô tì"

      Đáng tiếc, Tống trắc phi nhìn cũng nhìn ả, giữ vững dáng vẻ chuyện liên quan đến bà ta.

      Vốn, bà muốn Lã Phượng Quân ra tay giáo huấn Thượng Quan Vãn Thanh. Nhưng nào ngờ, lại chọc phải vị thế tử gia này, nếu muốn lấy lòng thằng ngu ở trước mắt này, đó là chuyện có khả năng.

      Nghĩ, Tống trắc phi bước lên mấy bước, nhìn Lã Phượng Quân, ra lệnh:

      "Còn mau tìm dược sư trị thương cho Cấn Bảo. Tiểu hài tử đánh nhau, phận làm trưởng bối như ngươi xen vào làm gì?"

      Lã Phượng Quân bỗng cảm thấy uất ức, cắn răng cái, tay ôm mặt, tay ôm nhi tử, xoay người chạy tìm dược sư.

      Chuyện ngày hôm nay, nàng cam lòng, chẳng những con bị đánh, mà bản thân mình còn bị cái tát giữa chứng kiến của mọi người. Tất cả những điều này, nàng nhất định phải từ người Thượng Quan Vãn Thanh đòi lại cả vốn lẫn lời.

      Lã Phượng Quân vừa , đám mama cùng nha hoàn của theo sát phía sau. Dưới tàn cây liễu, người lập tức giảm bớt dần, Tống trắc phi dẫn người tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, trấn an :

      "Thế tử gia đừng tức giận việc này làm gì mà hại thân, nữ nhân hiểu chuyện, đứa này nếu thế tử phi mang theo vào phủ, đương nhiên là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ"

      "Biết là tốt rồi, từ đây về sau, nếu để cho ta biết trong Hán Thành Vương phủ này, có người nào dám can đảm con trai của ta là hạ nhân, dám khi dễ lời của bé, ta nhất định đánh kẻ đó đến chết sau đó quăng ra bãi tha ma, khiến kẻ đó hối hận sinh ra đời này"

      Hạ Hầu Mặc Viêm ngoan những lời độc địa, cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới con của .

      Lời của vừa ra, tất cả những kẻ hạ nhân kia đều rụt cổ lại, trong lòng run sợ, vị gia này cũng phải là chủ tử dễ chọc vào.

      Sắc mặt Tống trắc phi khẽ biến thành đen, cười mở miệng :

      "Đúng vậy, đúng vậy. Tất cả các ngươi nghe chưa"

      Tuy rằng nàng nắm trong tay quyền quản gia trong Hán Thành Vương, nhưng, cuối cùng cũng chỉ mang thân phận trắc phi, đừng là nàng, dù là vương gia cũng có biện pháp cãi lời vị thế tử gia này.

      Nàng chính là hiểu, vương gia vì sao lại sủng như vậy, luôn luôn nhượng bộ , cho phép bất luận kẻ nào chọc tới .

      Hạ Hầu Mặc Viêm sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn chút, thêm lời nào nữa, Tống trắc phi thở dài nhõm hơi, Tô mama thấy chuyện trước mắt giải quyết xong, liền chuẩn bị rời .

      Trước khi rời , nhàn nhạt nhìn Tống trắc phi cái, nhàng :

      "Trắc phi nương nương, mong người về sau hãy quản giáo Cấn Bảo công tử biết quy cũ chút, đừng biết lớn mà mang họa vào thân"

      "Dạ, mama"

      Tô mama là người của thái phi, Tống trắc phi đương nhiên thể đắc tội , nhưng mà trong lòng lại hận đến rỉ máu.

      Vãn Thanh tới, nâng mắt nhìn Tống trắc phi, đồng tử của nàng thâm thúy u ám, làm cho người ta nhìn ra nàng suy nghĩ gì, chỉ thấy nàng từ từ mở miệng, :

      "Tống trắc phi, Cấn Bảo công tử là cần nên giáo dục lại, tiểu hài tử mới năm tuổi vì sao có thể tàn nhẫn như vậy? Mặc dù chỉ là con tiểu hầu tử cũng là cái mạng, hơn nữa, đoạt đồ của người khác còn ra tay đánh người, , giáo dưỡng có vấn đề"

      Nàng xong, tao nhã xoay người, nắm lấy tay của bé rời khỏi Quân Phượng Viện, đám người Hồi Tuyết cũng theo.

      Đồng Đồng trước khi rời , liền quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, trong ánh mắt có chút ánh sáng lấp lánh, như có gì đó chực trào ra.

      Vốn, bé quyết tâm để ý tới phụ thân, nhưng vừa mới nãy, khi bé nhìn thấy phụ thân che chở cho bé, bé rất cảm động.

      Cho nên, bé quyết định tha thứ cho phụ thân, nhưng mà, nhất định phải cùng phụ thân ràng, về sau, cho phép khi dễ mẫu thân của bé.

      Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn ánh mắt Đồng Đồng, khóe môi tự chủ lộ ra ý cười, đám người Vãn Thanh rời khỏi Quân Phượng Viện, đường hồi Cổ Uyển.

      Dưới tàng cây Quân Phượng Viện, Tống trắc phi tức giận đến dậm chân, cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng tức giận mắng Thượng Quan Vãn Thanh.

      Nữ nhân này lợi hại, sinh ra thằng con hoang cũng lợi hại như vậy, nàng đúng là quá coi thường nàng ta.

      Tô mama trở về Tây Sa Viện, đem chuyện phát sinh ở Quân Phượng Viện bẩm báo cho lão thái phi. Lão thái phi chẳng những trách cứ Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, ngược lại, bà đối với mẹ con các nàng thêm phần tán thưởng.

      Đồng Đồng có tấm lòng rất thiện lương, còn có, Vãn Thanh gặp nguy loạn, quả nhiên xứng đáng là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, lão thái phi tiếc lời khen mẹ con Vãn Thanh hồi, bỗng nhớ tới kiện, lập tức phân phó Tô mama.

      "Đợi Trân nhi trở về, bảo lập tức tới gặp ta, nếu Mặc Viêm thích hài tử kia, vậy hãy chính thức nhận bé làm nhi tử, về sau, bé chính là chủ tử của Hán Thành Vương phủ này, ta muốn sửa họ cho bé, ghi tên vào từ đường hoàng thất"

      "Thái phi nương nương … chỉ sợ vương gia …"

      Ý của Tô mama là sợ vương gia đồng ý, cho nên mới ngập ngừng như thế. Nhưng, bà mới mở miệng, thái phi nương nương liền cản lời bà lại, Thái phi cười mở miệng :

      "Ngươi yên tâm , Trân nhi đồng ý thôi"

      "Dạ, vậy là tốt rồi"

      "Kỳ thực, đứa Đồng Đồng này tầm thường, nương nương người biết đâu, bé khi tức giận rất liều mạng, thái độ hoàn toàn giống ở trước mắt chúng ta đâu, hơn nữa, thân thủ cũng tệ"

      Thái phi nghe vậy, lập tức hứng thú, gặng hỏi thêm Tô mama về tình huống mà bà chứng kiến ở Quân Phượng Viện kỹ thêm lần nữa. Hai người ở trong phòng trò chuyện rất náo nhiệt, sớm đem chuyện Hạ Hầu Cấn Bảo bị đánh quên mất.

      Cổ Uyển.

      Vãn Thanh cùng bé vừa về đến, bé liền nhanh chóng ôm Chiêu Chiêu chạy vội về phòng trị thương cho nó.

      Hạ Hầu Mặc Viêm thấy vậy, cũng nhanh chóng theo sau, Vãn Thanh nhìn bóng dáng cao lớn kia, biết phải diễn tả cảm giác trong lòng nàng bây giờ như thế nào.

      Tuy rằng, thời gian gần đây khiến nàng rất khó chịu, nhưng, lúc ở Quân Phượng Viện, nhìn thấy đứng ra bảo vệ Đồng Đồng, đối với bé quý có thừa.

      Còn những lời với mọi người kia, là khiến nàng rất cảm động.

      Sáu năm, trong sáu năm qua, nàng vẫn luôn muốn tìm người thương Đồng Đồng, chê xuất thân của bé. ngờ, bây giờ người đó lại xuất , người đó chính là Mặc Viêm, hiếm có người dành tình thương như vậy bé.

      Hồi Tuyết bắt gặp tiểu thư nhà mình nhìn chăm chú vào bóng lưng của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền tiến lên bước với nàng:

      "Tiểu thư, thế tử gia là rất thương Đồng Đồng"

      "Ừ"

      Vãn Thanh gật đầu, thêm gì nữa, dựa lưng vào ở giường nhắm mắt nghỉ ngơi chút, vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ.

      Trước mắt, đối với tình hình của Hán Thành Vương phủ, nàng có chút hiểu , khác gì đầm rồng hang hổ. Nếu phải là vì Đàm Đài Văn Hạo, nàng rất muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

      tại, xem ra, nàng phải nhanh chóng tu luyện huyền lực, nếu như huyền lực của nàng đạt tới cấp Lam Huyền, nàng sợ Đàm Đài Văn Hạo, cũng có đủ năng lực bảo vệ Đồng Đồng.

      Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa hỏi Hồi Tuyết:

      "Hồi Tuyết, em thử xem, tại sao tu vi bắt đầu từ cấp Thanh Huyền lại khó thăng cấp như vậy? Có biện pháp nào có thể nhanh chóng đạt tới cấp Lam Huyền hay ?"

      Hồi Tuyết nghĩ chút, đến bên cạnh Vãn Thanh, bình tĩnh mở miệng trả lời:

      "Có"

      "Cách thứ nhất, có được thần đan do Thần Dược Sư tinh luyện ra có thể cấp tốc thăng cấp. Cách thứ hai, chính là Bích Hải Vân Thiên, nghe Bích Hải Vân Thiên vốn là nơi tràn đầy linh khí, chỉ cần ở đó tu luyện, huyền lực tăng lên tương đối nhanh chóng"

      "Cách thứ ba ... nghe đồn Bích Hải Vân Thiên có bốn thanh bảo kiếm, là do bốn Thượng Cổ Thần Thú hóa thành, gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Chỉ cần có trong tay trong bốn thanh bảo kiếm Thượng Cổ Thần Thú Huyền Lực có thể đạt tới giới hạn vô cực"

      Hồi Tuyết xong, Vãn Thanh nhìn chằm chằm nàng, hữu khí vô lực mở miệng.

      "Những điều mà em chỉ sợ là đều do người khác bịa đặt ra, có ai từng đặt chân tới Bích Hải Vân Thiên chưa? Về phần Thần Dược sư, căn bản là với tới"

      "Tại sao Đàm Đài Văn Hạo có thể đạt đến cấp Lam Huyền, chẳng lẽ từng sử dụng qua thần đan? Còn địa phương gọi là Bích Hải Vân Thiên kia nữa, chẳng lẽ thắng từng đặt chân đến sao?"

      "Cho nên, tất nhiên là còn có biện pháp khác có thể tu luyện thăng lên cấp Lam Huyền"

      Vãn Thanh xong, Hồi Tuyết nhắc lại đề tài này nữa, nàng biết, những điều này, đều là chuyện mà lúc nàng hồi còn , phu nhân từng kể cho nàng nàng nghe, lúc ấy là kể cho nàng và tiểu thư nghe, chỉ là tiểu thư hình như có vẻ quên.

      Bên trong gian phòng an tĩnh lại, ngoài cửa, Hỉ nhi vào trong, khẽ cúi người bẩm báo:

      "Tiểu thư, có người đến bẩm báo, , Quỳnh di nương cùng Diễm di nương bên Thanh Vu Viện đến hành lễ ra mắt tiểu thư"

      Hỉ nhi xong, cẩn thận quan sát sắc mặt chủ tử nhà mình, nàng sợ tiểu thư thương tâm khổ sở.

      Nhưng, Vãn Thanh chỉ hơi hơi nhướng mày, liền chẳng còn động tác khác, nhàn nhạt mở miệng, lệnh:

      "Dẫn bọn họ đến phòng khách chờ "

      "Dạ"

      Hỉ nhi thở dài nhõm,lui ra ngoài, nhưng sắc mặt chung quy có chút khó xem, phân phó nha hoàn đến bẩm báo, căn dặn đem hai vị di nương dẫn đến phòng.

      Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, kêu tiếng:

      "Tiểu thư?"

      Vãn Thanh đứng lên:

      " có việc gì, gặp chút "

      Hai người liền rời khỏi phòng, dẫn Hỉ nhi cùng Phúc nhi theo, đường theo hành lang dài hướng mặt trước phòng khách mà .

      Dọc theo đường , hạ nhân qua bên ngoài hành lang, thỉnh thoảng giọng thầm, đợi cho đến khi Vãn Thanh qua, liền nữa, nhanh chóng tách ra làm việc của mình.

      Ngày hôm nay, chuyện xảy ra ở Quân Phượng Viện, tất cả hạ nhân trong phủ ai ai cũng biết trừ bọn hạ nhân trong Cổ Uyển.

      Cho nên, đối với vị thế tử phi này, bọn họ, bây giờ mới có chút sợ hãi, thái độ giống như lúc trước, hoàn toàn cố kỵ gì đến Vãn Thanh mà dám ở trước mặt nàng chỉ chỉ trỏ trỏ xiên xỏ nàng.

      Cổ Uyển .

      Bên ngoài phòng khách, lúc này có đến mấy nha hoàn tụ năm tụ ba, tư thế lười biếng chuyện phiếm, vừa nghe được tiếng bước chân, vội vàng khom người cung kính hành lễ:

      "Gặp qua thế tử phi"

      "Ừ"

      Vãn Thanh gật đầu, đối với những người này nàng căn bản lười để ý, nhưng mà nàng từng nghĩ qua, nếu sau này muốn sống yên ở Cổ Uyển, nàng tuyệt cho phép có người dám cả gan đâm sau lưng nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :