1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 66: Tới thăm Hán Thành Vương phủ

      Phần 1: Cuộc hẹn ở Bảo Đỉnh Lâu


      Trong gian phòng trang nhã, Vãn Thanh vừa nghĩ đến những chuyện mà Đàm Đài Văn Hạo làm với nàng, liền đau đầu, nhưng mà .. thể trách được.

      Đó là do mình trước đó làm ra chuyện thực xin lỗi , hơn nữa … việc này … nàng có biện pháp cho người khác biết, hiazzzzz …

      Vãn Thanh sắc mặt lúc sáng lúc tối, khiến Lưu Dận cùng Tôn Hàm lại bối rối, càng truy hỏi nàng:

      "Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      "Kỳ thực, phụ thân thân sinh của Đồng Đồng chính là Đàm Đài Văn Hạo"

      Vãn Thanh chưa mở miệng , Hồi Tuyết thay nàng mở miệng trước.

      "Cái gì?"

      Lưu Dận cùng Tôn Hàm đồng thời kinh hãi, đứng lên, bị hù đến ngã ra sau vài bước, nhất thời phản ứng kịp, sững sờ nhìn Vãn Thanh.

      nghĩ tới, phụ thân thân sinh của Đồng Đồng lại là Đàm Đài Văn Hạo, Lâu chủ Thiên Ưng Lâu nổi danh khắp thiên hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?

      Đàm Đài Văn Hạo có lẽ nào lại là tiểu nhân, là người năm đó đối với chủ tử làm ra loại chuyện này,là kẻ ti bỉ, hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ kia sao?

      Lưu Dận cùng Tôn Hàm đồng thời nghĩ, nhưng lại biết câu chuyện hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của bọn họ.

      "Lão đại, nếu là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, vì sao người lại phải gả cho tên ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm kia, phải gả cũng nên gả cho Đàm Đài Văn Hạo chứ?"

      Nếu chủ tử gả cho Đàm Đài Văn Hạo, bọn họ tán thành hai tay, người xuất chúng như vậy mới xứng với chủ tử nhà mình, nhưng ngàn lần vạn lần lại là thằng đần kia hưởng hết, thế là thế nào?

      Vãn Thanh nghe Lưu Dận hỏi xong, tức giận hét lên:

      "Ai ta muốn gả cho hả?"

      " vốn vô cùng tức giận đối với chuyện ta sinh Đồng Đồng ra, cho nên mới tính kế ta, muốn ta gả cho chàng ngốc Sở kinh Hạ Hầu Mặc Viêm kia. Nếu như ta gả, mang Đồng Đồng ngay lập tức. Các ngươi , ta có thể để mặc mang Đồng Đồng sao?"

      Vừa nghĩ đến việc bé có thể bị tước đoạt khỏi nàng bất cứ lúc nào tâm tình của Vãn Thanh buồn bực, nàng tình nguyện gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, cũng muốn mất bé.

      "Cái gì, nam nhân này biết xấu hổ mà, chúng ta còn giúp tạo ra Lưu Ly Lệnh nữa, sớm biết như vậy, lúc trước tình nguyện quyên sinh Lưu Ly Các, cũng giúp tạo ra Lưu Ly Lệnh làm gì"

      Tôn Hàm mở miệng mắng, ở trong lòng bọn , Đàm Đài Văn Hạo trong phúc chốc trở thành tiểu nhân nham hiểm đáng chết.

      Đầu tiên là làm nhục chủ tử nhà bọn họ, bây giờ lại còn bài mưu hãm hại chủ tử của bọn , hai người vô cùng phẫn nộ.

      Tôn Hàm vừa dứt lời, Vãn Thanh nhớ lại mười ngàn lượng bạc kia liền lên tiếng hỏi:

      "Mười ngàn lượng bạc cầm về chưa?"

      "Cầm về rồi, tất cả đều làm xong"

      " trực tiếp cùng giao nhận hàng, Đàm Đài Văn Hạo rất hài lòng, trực tiếp giao mươi ngàn lượng ngân phiếu cho ta"

      "Vốn ta còn khen 'nam nhân này hổ là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, làm việc dứt khoát giữ đúng chữ tín'. Hừ, nào ngờ lại là loại tiểu nhân đáng chết"

      Tôn Hàm buồn bực xong, sắc mặt Vãn Thanh khẽ biến thành đỏ rực, nghe thấy mọi người vì mình mà bất bình, đúng là có chút bất an.

      ra, nàng cùng Đàm Đài Văn Hạo trong lúc đó … là nàng đuối lý, bản thân mình đè người ta mà … còn hại người ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, chuyện như vậy mặc kệ phát sinh với ai, chỉ sợ bọn họ đều phẫn nộ.

      là xem mặt mũi của bé nên động thủ với mình, chỉ là nhục nhã nàng phen cho bỏ tức.

      Tuy rằng Vãn Thanh đối với việc để mình gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm rất tức giận, nhưng mà bình tĩnh xem xét, nàng là bên phe đuối lý.

      "Được rồi"

      "Tóm lại ta bây giờ còn biện pháp nào để trở mình hết rồi, chỉ đành mặc theo số phận, đợi gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm thôi"

      "Bây giờ, mọi việc phải nghe theo lời của , bằng mang Đồng Đồng . Các ngươi , ta có thể để mặc đem Đồng Đồng mang sao?"

      Vãn Thanh nhìn bọn Hồi Tuyết, nhất thời trong phòng im thin thít, nhưng mà vừa nghĩ đến việc chủ tử sắp phải gả cho thằng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm cả bọn điên máu.

      Chỉ trong ngày, trong Sở kinh lời đồn đãi khó nghe nào cũng có, trong đó, câu được nhắc đến nhiều nhất chính là mắng chủ tử là người tham mộ hư vinh.

      ràng là đệ nhất tài nữ Sở kinh, lại đồng ý gả cho thằng đần, đây phải là tham mộ hư vinh là cái gì?

      Chuyện chỉ có trong lòng bọn họ biết, chủ tử của mình là hạng người gì, bạc vàng chồng chất, ăn mấy đời còn hết, nàng cần gì mà tham mộ chút bạc lẻ của Hán Thành Vương phủ kia chứ.

      "Lão đại, bằng chúng ta dẹp Lưu Ly Các, rời khỏi Sở kinh, người thấy chủ ý này có được ?"

      Thiên hạ rộng lớn nơi nào thể dung thân, Tôn Hàm lên tiếng đề nghị với nàng.

      Cái chủ ý này Vãn Thanh thể động tới được, lần trước, Hồi Tuyết chỉ vừa mới ra, bị tên chết bằm Đàm Đài Văn Hạo nghe được, kết quả là phái người giám sát nàng.

      "Thiên Ưng Lâu là mạng lưới tình báo lớn nhất thiên hạ này, nếu chúng ta rời sau đó bị tìm được, đến lúc đó trực tiếp mang Đồng Đồng , chúng ta căn bản có năng lực đối kháng với "

      "Nếu có thể trực tiếp đối kháng với , cũng chỉ là trong mộng mà thôi"

      Nghe đồn Đàm Đài Văn Hạo nội lực rất thâm hậu, vì đạt đến cảnh giới Lam Huyền, đến tột cùng là Lam Huyền mấy phẩm ai biết.

      Cho là Lam Huyền tam phẩm, liệu có mấy người là đối thủ của ? Các nàng lần này, phải tự tìm đường chết sao?

      Cho nên, trước mắt chỉ có thể làm theo lời như , gả vào Hán Thành Vương phủ, đợi cho đến lúc đó lại nghĩ kế tiếp, giờ chỉ còn có biện pháp này thôi.

      "Bằng ta tìm tên đần Hạ Hầu Mặc Viêm kia, uy hiếp tên đần đó, khiến chủ động từ hôn"

      "Nghe , ở Hán Thành Vương phủ, lời của tên đần đó chính là thánh chỉ. Nếu đồng ý cưới, cho dù có thánh chỉ sao, chỉ sợ Hán Thành Vương cũng nghĩ biện pháp từ hôn thôi"

      "Thánh chỉ hạ, miệng vàng lời ngọc, làm thế nào mà thu hồi?"

      "Hơn nữa, đừng khinh Hạ Hầu Mặc Viêm ngốc, tính tình của rất ngang ngược, nếu cưới ta, dù ngươi có kề đao vào cổ uy hiếp căn bản cũng vô dụng"

      Điểm này Vãn Thanh có thể khẳng định.

      Đừng nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm ngốc mà xem thường , thực ra tính tình lại cực kì ngang ngược, hơn nữa phải ngốc, chỉ là suy nghĩ của có chút ngây thơ, giống như tiểu hài tử thôi, chứ suy nghĩ chững chạc như người trưởng thành.

      ngốc cũng hoàn toàn ngốc đến như vậy.

      Đối với điều này, Hồi Tuyết tán đồng hai tay:

      "Đúng vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm tính tình rất ngang ngược ngạo mạn, chớ nhìn đầu óc bình thường mà khi dễ, việc gì mà quyết định kiên trì đến cùng, dễ thay đổi quyết định của đâu. Ai chứ ta biết rất "

      Nàng từng ăn khổ mấy lần với rồi, nhờ Đồng Đồng nàng tiêu với rồi còn đâu.

      Lưu Dận buồn bực lên tiếng:

      "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lão đại muốn gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm sao?"

      Như vậy được, như thế cũng được, chẳng lẽ trơ mắt nhìn lão đại nữ tử như hoa như ngọc gả cho tên đần độn hay sao? muốn phát điên mà.

      "Ừ, gả gả thôi, ta như vậy mà có thể gả vào Hán Thành Vương phủ cũng đâu có gì nhục nhã, mà còn dính chút hào quang nữa là đằng khác"

      Vãn Thanh gật đầu, nàng bây giờ rất bình tĩnh, bỏ ra thời gian cả đêm để suy nghĩ về chuyện này rồi.

      Tính làm sao đây cũng là con đường sống, trước gả cho qua chuyện, sau đó lại tính bước tiếp theo.

      Chờ cho bớt giận nàng chút nàng dẫn con rời khỏi Kim Hạ ngay lập tức, nhưng tại, ngàn lần thể liều lĩnh. Nếu khiến Đàm Đài Văn Hạo giận dữ, mang Đồng Đồng của nàng mất.

      Lúc đó ... nàng biết đâu tìm con, hối hận muộn.

      Vì con, muốn nàng làm bất cứ chuyện gì nàng cũng đều có thể làm, hơn nữa Mặc Viêm cũng có gì tốt.

      "Lão đại?"

      Lưu Dận cùng Tôn Hàm kêu lên, khuôn mặt ngao rét lạnh, chỉ biết tức giận nhưng lại thể làm gì.

      Vãn Thanh nhìn hai người bọn họ, cẩn thận dặn dò:

      "Từ giờ trở , các ngươi đừng mạo muội Thượng Quan phủ tìm ta, Đàm Đài Văn Hạo sợ ta gả, phái ít người giám sát ta"

      Lưu Dận bắt đầu nghiến răng, hận thù :

      "Nam nhân này quá đáng, ta muốn đánh cho trận tan tác"

      "Ngươi đừng gây chuyện, vết thương còn chưa khỏi hẳn, lo mà tĩnh dưỡng tốt . Các ngươi là hậu thuẫn duy nhất của ta, nếu ta nghĩ ra biện pháp gì, đến lúc đó nhất định báo cho các ngươi biết"

      Vãn Thanh như thế, thứ nhất là trấn an bọn họ, thứ hai là nếu có chuyện gì, bọn họ chính là cánh tay của nàng.

      "Được"

      Lưu Dận cùng Tôn Hàm trầm giọng gật đầu, chấp nhận lời của nàng.

      Trước mắt, chỉ có thể làm như thế, chỉ cầu lão đại mau chóng nghĩ ra biện pháp, cần phải gả vào Hán Thành Vương phủ. Bọn họ tình nguyện dẹp Lưu Ly Các, cùng nàng rời khỏi Sở kinh, bất kỳ địa phương nào cũng đều được.

      "Ừ, sắc trời còn sớm, hai người các ngươi về trước , đợi lát nữa chúng ta sau, đừng làm cho người khác nghi ngờ"

      "Dạ, lão đại"

      "Người phải bảo trọng"

      Tôn Hàm đứng dậy trầm giọng dặn dò lần, mới cùng Lưu Dận kéo cửa ra ngoài, thời điểm trước khi rời khỏi phòng, Lưu Dận với Hồi Tuyết:

      "Nếu có chuyện gì, đến Lưu Ly Các tìm chúng ta"

      " biết"

      Hồi Tuyết gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời , liền đóng lại cửa, ngồi đối diện với Vãn Thanh, rót trà cho nàng:

      "Tiểu thư, uống trà"

      Vãn Thanh gật đầu, trong gian phòng trang nhã còn tiếng vang.

      Dưới lầu.

      Trong đại sảnh, giọng hát trầm truyền lên, mang theo cỗ uyển chuyển thê lương, mưa gió phiêu linh vô lực, làm người ta tự chủ được thương tiếc, đồng thời lộ ra tâm trạng buồn bã.

      Vãn Thanh im lặng lắng nghe xướng ca, sau khi uống xong ly trà nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời cũng chập tối, nàng cũng nên trở về phủ.

      " thôi"

      Hồi Tuyết mở cửa phòng, hai người kẻ trước người sau ra ngoài.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Chạm mặt

      Cùng lúc đó, cửa căn phòng kế bên cũng mở ra, từ trong ra khoảng năm sáu vị công tử cẩm y ngọc thụ, tiếng cười lanh lảnh, vừa ra chạm mặt các nàng.

      Vãn Thanh nâng mi nhìn lên thấy bóng dáng kẻ thủ mất còn của nàng, Mộ Dung Dịch.

      Nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, phải Mộ Dung Dịch ngã bệnh nằm liệt giường ở trong phủ dưỡng thương sao? Tại sao lại lành lặn xuất tại nơi này, xem ra là có người nằm lỳ chỗ buồn chán nên mới ra ngoài tiêu khiển đây mà.

      Lúc Vãn Thanh ngẩng đầu, mấy vị công tử khác để ý, nhưng Mộ Dung Dịch chỉ liếc mắt cái liền nhận ra Vãn Thanh, liền cùng mấy vị công tử kia chào từ biệt tiếng.

      Những người đó thấy vậy cũng rời trước, trong đó, có người còn quên quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh liền xuống lầu, rời khỏi Bảo Đỉnh Lâu.

      Đồng tử của Vãn Thanh lóe ra tia lạnh, cùng Hồi Tuyết ra ngoài, nhưng Mộ Dung Dịch lại cố tình sát bên cạnh nàng, vừa vừa dùng giọng ngọt ngào hỏi nàng:

      "Vãn Thanh, trễ thế này rồi sao nàng còn tới nơi phức tạp này làm gì?"

      tiếng thăm hỏi dịu dàng, vạn phần ân cần, khiến Vãn Thanh như bị sét đánh trong khét ngoài sống, cộng thêm gió táp mưa sa, quay người lại, nhìn thẳng vào Mộ Dung Dịch, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, khách khí mở miệng mắng:

      "Đầu ngươi bị chạm vào đâu chứ?"

      Nam nhân này luôn luôn cùng nàng bất hòa, nàng hiểu, chuyện gì xảy ra với , mà giờ đây, lại dùng giọng nhàng uyển chuyển chuyện với nàng?

      là hạng người gì, nàng còn biết sao?

      có thể đối với nữ nhân theo mình sáu năm như Thượng Quan Tử Ngọc, vẫn có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy, huống chi là mình, theo như là loại nữ nhân sạch .

      Cho nên, nàng có thể khẳng định, trong lòng nhất định là có mưu tính gì đó với nàng, về phần mưu tính gì … phải chờ lộ mặt thôi.

      Hồi Tuyết là nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Dịch, để đề phòng giở trò tiểu nhân.

      Ai ngờ Mộ Dung Dịch nghe Vãn Thanh mắng xong hề tức giận, mà dùng ánh mắt thắm thiết nhìn nàng, mặt nở nụ cười nhàng, nhàn nhạt mở miệng:

      "Nghe , nàng cũng đến tham gia phi yến, tài hoa bức người, có thể so bằng Tử Sơn – Kiều Nhạc, còn được mọi người ca ngợi là đệ nhất tài nữ Kim Hạ, trước kia là Mộ Dung đắc tội, mong nàng thứ lỗi"

      Vãn Thanh lạnh lùng nhìn .

      Quả nhiên nên xem nam nhân này, còn mở miệng ra được những lời như vậy, là da mặt so tường thành còn dày hơn.

      khi chọc tới , hoàn toàn để ý đến tình cảm mà ra tay tâm ngoan thủ lạt. Nhưng, việc gì có lợi cho bản thân, lại trưng ra gương mặt tươi cười ngọt ngào, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

      Bất quá, nàng chỗ nào là có lợi cho ? Lại khiến dùng giọng ngọt ngào đó đem nàng so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc. Hai người này vốn là học sĩ nổi tiếng nhất tại thời này, là nhân vật đại biểu cho văn nhân học sĩ khắp thiên hạ.

      Nghĩ, Vãn Thanh lạnh lùng lên tiếng:

      "Vãn Thanh dám so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc, Mộ Dung công tử là muốn hại Vãn Thanh bị văn nhân học sĩ xỉ vả sao?"

      Nàng vừa vừa bước , cùng Hồi Tuyết đường thẳng ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi Bảo Đỉnh Lâu.

      Mộ Dung Dịch cùng trước kia bất đồng, nghe nàng như vậy mà hề tức giận, ngũ quan tuấn mỹ càng lên vẻ dịu dàng cùng nụ cười ngọt ngào, mở miệng :

      "Nàng quá khách khí với ta rồi, đây cũng phải là ta , mà là do rất nhiều người trong Sở kinh "

      Thoáng chốc tới lầu thang của lầu hai, chuẩn bị bước xuống, căn phòng đối diện với thềm lầu thang nhất thời mở ra, từ bên trong có vài người ra, những người này đồng dạng tôn quý bất phàm, trang phục rực rỡ, áo mũ chỉnh tề.

      Rất nhanh liền tới cầu thang, dừng ngay trước mặt Vãn Thanh, bốn mắt nhìn nhau, liền đồng thời sững sờ.

      Nguyên lai, mấy người đó người của là Hán Thành Vương phủ, đứng chính giữa là Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân, người đứng kế bên so với cao nửa cái đầu chính là Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy Vãn Thanh, trước, sững sờ giây, lập sau đó, vào lúc người khác kịp phản ứng, chạy vội tới ngăn cách Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch.

      gương mặt đẹp như bảo ngọc, nhất thời ra tức giận, trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, nóng giận chỉ vào mặt , lên tiếng:

      "Ngươi, cách nương tử của ta xa chút"

      Hạ Hầu Mặc Viêm bên che chở Vãn Thanh, bên động thủ cuộn lên ống tay áo, tư thế như muốn đánh nhau, Mộ Dung Dịch vừa nhìn thấy động tác của Hạ Hầu Mặc Viêm, sắc mặt liền đen lại, trầm xuống, đau đầu hiểu.

      cùng với tên đần này, biết kiếp trước có thù oán gì, mà lúc nào cũng chạm trán với , nếu phải thân phận của tôn quý, đụng vào mang phiền toái lớn, mình dạy bài học rồi.

      Huống chi, người của Hán Thành Vương phủ còn đứng ngay trước mắt mình.

      Nghĩ vậy, chỉ phải lấy lui làm tiến, ôm quyền, nhìn Hạ Hậu Mặc Quân hành lễ.

      "Gặp qua Duẫn Quận Vương"

      "Ừ, Mộ Dung công tử tại sao lại ở chỗ này?"

      Hạ Hầu Mặc Quân nheo nheo ánh mắt, lạnh lùng quan sát Mộ Dung Dịch cùng Vãn Thanh, trong lòng nghi ngờ. Mộ Dung Dịch thấy vậy, hếch mày, liền cúi đầu xuống, cười yếu ớt, lên tiếng.

      Dùng đôi mắt đa tình nhìn Vãn Thanh, ánh nhìn ái muội đầy tình ý ở trước mắt người khác chẳng khác gì đôi uyên ương chìm trong biển tình.

      Hạ Hầu Mặc Quân thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, khó coi đến cực điểm, hừ lạnh tiếng, những người khác đoán già đoán non, người dùng ánh mắt ái muội nhìn Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch, người dùng ánh mắt khinh miệt nhìn.

      Lúc này, Mộ Dung Dịch ôm quyền mở miệng:

      "Duẫn Quận Vương, Mộ Dung xin được cáo lui trước"

      xong, liền nhìn chăm chú vào Vãn Thanh, dịu dàng ngọt ngào mở miệng:

      "Vãn Thanh, đành hẹn thời gian khác gặp lại nàng vậy, ta trước, nàng nhớ bảo trọng"

      xong câu này liền hướng dưới lầu mà , là sợ Hạ Hầu Mặc Viêm tìm gây chuyện phiền toái, cho nên mới nhanh chân chuồn .

      Đợi cho đến khi bóng dáng Mộ Dung dịch rời khỏi tầm mắt, Hạ Hầu Mặc Quân mới đến trước mặt Vãn Thanh, lạnh giọng chất vấn:

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi có còn chút tri giác nào ?"

      " nữ tử mang hôn ước trong người như ngươi, đêm hôm khuya khoắc, ăn diện xuất ở trong tửu lâu như thế này, nếu truyền sao? Ngươi liệu có gánh nổi hậu quả này ?"

      " tại, người ngươi gánh cũng phải là thanh danh của Thượng Quan phủ, mà còn có thanh danh của Hán Thành Vương phủ ta"

      Hạ Hầu Mặc Quân vừa xong, phía sau,có mấy người khóe môi liền lộ ra châm biếm, nhìn Vãn Thanh, Hạ Hầu Mặc Viêm đứng che ở trước mặt Vãn Thanh vừa nghe xong những lời mà Hạ Hầu Mặc Quân chất vấn nàng, sắc mặt liền khó xem, trực tiếp la lên:

      "Ngươi cái gì đó? Nàng là nương tử của ta, ngươi muốn gì tìm nương tử của ngươi mà mắng, ngươi nương tử nhà ta làm gì?"

      Nhất thời, bốn phía yên tĩnh tiếng động, người người đều nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Quân.

      Hạ Hầu Mặc Quân hít sâu, cố gắng điều chỉnh tức giận trong lòng, nhìn huynh trưởng của mình lên tiếng:

      "Ca ca, nữ nhân này nên quản giáo thích đáng, nàng ta tại phải gánh chịu trách nhiệm thanh danh của cả Hán Thành Vương phủ ta đó?"

      "Cái gì mà thanh danh, danh thanh, về sau, ngươi, ít chạm mặt nương tử nhà ta . Nhớ cho những lời mà ta ngày hôm nay, chỉ có ta mới có quyền giáo huấn nàng, biết chưa?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm xong, xoay người, vươn tay kéo tay Vãn Thanh, hướng dưới lầu mà , trong lòng Vãn Thanh nóng hừng hực.

      Nàng rất là cảm động.

      Bản thân mình, mỗi lần xảy ra chuyện đều cùng Hạ Hầu Mặc Viêm thoát khỏi liên quan, cho tới nay đều che chở cho nàng.

      Ba người rất nhanh liền rời khỏi tửu lâu, ban đêm gió lạnh tựa hàn băng, nhưng Vãn Thanh lại thấy lạnh.

      Bàn tay to của Hạ Hầu Mặc Viêm bao bọc lấy bàn tay của Vãn Thanh, có vẻ như là bàn tay của nàng sinh ra để cho nắm, hai bàn tay như là sinh ra dành cho nhau, rất phù hợp.

      Ba người đến bên đường, mã phu đứng ở trước cửa Bảo Đỉnh Lâu lẳng lặng chờ.

      Hạ Hầu Mặc Viêm đầu quay lại, nhìn Vãn Thanh, thấy Vãn Thanh trầm mặc , mặt có vẻ như có chút thương tâm, lật đật mở miệng hỏi:

      "Nương tử, nàng sao lại thương tâm? Có phải là bọn chọc nàng hay ? Nàng yên tâm , ta giúp nàng giáo huấn bọn họ"

      vừa xong, Vãn Thanh cuối cùng cũng chú ý tới lời của , chàng ngốc này tự nhiên gọi nàng là nương tử. Bây giờ, cử chỉ còn vô cùng thân thiết với nàng.

      Nghĩ, liền vung tay hừ lạnh, thẹn thùng lớn tiếng la lên:

      "Ai là nương tử của ngươi?"

      xong liền leo lên xe ngựa ngay lập tức, Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng, phân phó mã phu lái xe rời .

      Phía sau, Hạ Hầu Mặc Viêm thu lại vẻ mềm mại trong sáng, cùng nụ cười ngây thơ, đồng tử chớp mắt cái, đổi thành ánh nhìn lạnh lẽo thị huyết, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa rời kia, hừ lạnh.

      Mấy tên ăn hại kia đáng chết, ngay cả nữ nhân cũng giám sát xong.

      nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng vang lên:

      "Ca ca, chúng ta cần phải trở về phủ ngay"

      Hạ Hầu Mặc Viêm xoay người, nhìn Hạ Hầu Mặc Quân, gương mặt đầy nụ cười ngây ngô cùng giọng mềm mại như trước:

      "Ừ, trở về thôi, trở về thôi, nhưng mà, lần sau cho phép ngươi nương tử của ta như vậy nữa"

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa dứt câu, Hạ Hầu Mặc Quân liền thay đổi sắc mặt, muốn tranh luận phen, chẳng qua biết phải cái gì, tức giận, mạch ra xe ngựa, cùng mấy vị công tử kia chào hỏi tiếng, liền hồi Hán Thành Vương phủ.

      Phía sau, mấy vị công tử tuấn mỹ, nhịn được líu lo to .

      Có ngươi , Vãn Thanh có phải là nữ tử chịu được nỗi đơn mới đến những nơi như vậy? Còn có người , có thể thương xót nàng mà cho nàng đêm dục tiên dục tử, đám công tử đó cùng nhau nở nụ cười ám muội.

      Bên trong xe ngựa Thượng Quan phủ, khuôn mặt Vãn Thanh tràn ngập sắc lạnh, trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ tới hành động của tên khốn Mộ Dung Dịch chết tiệt kia.

      thế nhưng dám can đảm gây phiền toái cho nàng.

      Tốt lắm, nam nhân này lần trước bị giáo huấn hình như là quá ít, những rắc rối mà lần này gây ra … nàng đem toàn bộ tính ở đầu của .

      Hồi Tuyết sắc mặt cũng rất khó coi, nàng nhìn Vãn Thanh, tức giận mở miệng:

      "Tiểu thư, cái tên Mộ Dung Dịch kia biết xấu hổ là gì mà, vậy mà dám mở miệng những lời ám muội như vậy, làm hại tiểu thư bị Duẫn Quận Vương giáo huấn"

      Vãn Thanh gì, đối với Hạ Hầu Mặc Quân nàng cũng có bao nhiêu hảo cảm với .

      Tuy rằng cũng rất tuấn mỹ, nhưng lại mang theo chút trầm hiểm độc, hoàn toàn giống Hạ Hầu Mặc Viêm. Mặc dù ngốc, nhưng rất ngây thơ trong sáng, làm việc quang minh lỗi lạc.

      "Thôi, tới bọn họ nữa, ai biết lại đen đủi như vậy, đến tửu lâu cũng gặp phải bọn họ"

      Xem ra, nếu có chuyện gì tốt nhất nên tránh xa Bảo Đỉnh Lâu. Trong lâu, người đến người , hơn phân nữa đều xuất thân vương tôn quý tộc, vô ý gặp phải người quen, rước lấy phiền toái cần thiết.

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, nhắc lại chuyện nữa, xe ngựa đường hồi Thượng Quan phủ.

      Ngọc Trà Hiên.

      Ngoại trừ mấy bà tử canh gác xung quanh, người khác đều an giấc, riêng chỉ có Hỉ nhi cùng Phúc nhi là biết tiểu thư ra ngoài. Hai người bọn họ luôn luôn đứng canh gác ở ngoài phòng đơn.

      Khi nhìn thấy bóng dáng tiểu thư hoàn hảo vô khuyết trở về, cuối cùng thở dài nhõm hơi, phục vụ tiểu thư vệ sinh cá nhân xong rồi hai người trở về vị trí của mình.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Thái phi nương nương cho mời hai mẹ con

      Hôm sau, là ngày hai mươi bốn tháng mười, ngày trước ngày Thượng Quan Lãnh Tâm xuất giá. Tuy rằng người nàng gả chì là thổ tài chủ ở nông thôn, nhưng mà cũng nên làm bữa tiệc, chẳng qua đơn giản chỉ có mấy bàn.

      Thượng Quan phủ bên này, vốn rất đơn bạc, hơn nữa Tam di nương vốn là nha hoàn gia cảnh cũng khá giả, nên thân thích nhiều lắm, về phần phía phủ chính bên kia nửa điểm động tĩnh cũng đều có, bọn họ từ đầu vốn để ý tới việc này.

      Sớm tinh mơ, liền có người bên nhà mẹ đẻ Tam di nương đến, Vãn Thanh chỉ lộ mặt chút, liền để cho Tam di nương chào hỏi. tại, nàng là phu nhân, có số việc phải học cách tự tiếp đón khách.

      Vãn Thanh luôn ở trong Ngọc Trà Hiên an tĩnh đọc sách, đối với náo nhiệt trong phủ, nửa điểm cũng có hứng thú.

      Hồi Tuyết vào phòng dâng trà xong liền lui ra ngoài, canh gác ở ngoài cửa, cho người đến quấy rầy nàng. Hôm nay, toàn bộ hạ nhân của Ngọc Trà Hiên đều bị điều động đến phòng bếp để hỗ trợ, cho nên bọn họ càng phải đề phòng chút.

      Trời sắp giữa trưa, bỗng nhiên, có đám người đến quấy rầy yên tĩnh của Ngọc Trà Hiên, trong đám người đó, có bóng dáng của Tam di nương, theo phía sau là cả đám phụ nhân, trong đó có những người phải người của Thượng Quan phủ.

      Đám phụ nhân này có khí thế bất phàm, y phục là tơ lụa Lăng La thượng đẳng, búi tóc cài trâm ngọc làm bằng trân châu đỏ quý hiếm, là so với di nương, tiểu thư trong phủ còn cao sang tôn quý hơn.

      Tam di nương trước dẫn đường kiêu ngạo siểm nịnh, giơ tay nhấc chân hào phóng hữu lễ, vừa thấy, liền biết đám phụ nhân đó nhất định là có lai lịch lớn.

      Hồi Tuyết thấy bà liền kêu tiếng:

      "Phu nhân"

      Tam di nương tươi cười ôn hòa gật đầu, né người qua bên nhường lối cho đám phủ nhân phía sau, liền lộ ra bốn phụ nhân khí thế bất phàm, nhu hòa lên tiếng:

      "Mấy vị đây là mama quản gia của Hán Thành Vương phủ, muốn gặp đại tiểu thư nhà chúng ta, ngươi còn mau bẩm báo tiểu thư"

      "Dạ"

      Hồi Tuyết nhất thời sửng sốt, trực tiếp chạy vào, Vãn Thanh thoáng nghe động tĩnh bên ngoài, nhíu mày nhìn Hồi Tuyết, mở miệng :

      "Cho các nàng vào "

      biết Hán Thành Vương phủ lại phái người tới đây làm gì?

      Vãn Thanh vừa nghĩ vừa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Hồi Tuyết theo phía sau Tam di nương, còn có bốn phụ nhân ăn diện lộng lẫy.

      Bốn người này đầu người đều là châu sai cùng tơ lụa thượng đẳng, so với các vị phu nhân tiểu thư của Thượng Quan phủ còn muốn xa xỉ hơn bội phần.

      Tam di nương vào, cùng Vãn Thanh chào hỏi tiếng, sau đó lui ra ngoài, quay trở lại phòng khách chào hỏi khách khứa.

      Trong phòng, bốn người phụ nhân bắt đầu quan sát đánh giá Vãn Thanh. Nghe , vị Thượng Quan tiểu thư trước mắt này, là nữ nhân chưa cưới sinh con, đồi phong bại tục, từng bị Mộ Dung phủ lui vệc hôn.

      Lão thái phi vốn đồng ý cửa hôn này.

      Tuy thế tử gia là người đần độn, nhưng lão thái phi cùng vương gia và hoàng thượng là cực kỳ thương , lấy năng lực cùng địa vị của Hán Thành Vương phủ bọn họ, đừng là Thượng Quan Vãn Thanh, mà cho dù cưới danh môn khuê tú, cũng dư sức.

      Nhưng đành chịu, ai bảo thế tử gia chưa bao giờ thân cận với bất kỳ nữ tử nào, ngay cả hai người thiếp thất bên trong phủ, cũng chạm được vào .

      nghĩ tới, lần này, thế nhưng lại muốn có nương tử, lão thái phi cùng vương gia và hoàng thượng có biện pháp nào mới đáp ứng .

      Ngày hôm nay, lão thái phi phái các nàng đến đây, chủ yếu là cho mời Thượng Quan Vãn Thanh quá phủ chuyến, muốn hảo hảo nhìn nha đầu kia có bản lãnh gì, lại có thể khiến cho thế tử gia động lòng.

      Bốn người trước đó trong lòng có chút coi thường cùng khinh rẻ, nhưng sau khi gặp mặt cùng quan sát, cảm thấy ngạc nhiên.

      Vị Thượng Quan Vãn Thanh này toàn thân tràn ngập phong thái bất phàm, khí thế băng hàn lạnh thấu xương. Đối mặt với đánh giá của các nàng bằng thái độ kiêu ngạo siểm nịnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Đôi mắt hàn quang bắn ra tứ phía, khiến cho các nàng cảm thấy áp lực vạn phần, đây là chuyện mà trước nay chưa từng có.

      Bốn người mama này theo thái phi nương nương từ khi bà còn là phi tử trong cung, trước đó là cung nữ trong cung, dạng trường hợp nào mà chưa từng chứng kiến qua.

      Bọn họ vừa thấy khí thế của nàng, liền biết nữ tử trước mắt tuyệt phải người thường, hơn nữa, cũng như đồn như nghe qua, là loại nữ tử yếu ớt chịu nổi sương gió.

      Thậm chí còn có lời đồn, tại phi yến, nàng đứng đầu cả ba vòng khảo thí, là đệ nhất tài nữ Sở kinh, còn được ví với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc.

      Nghĩ xong, bốn người lập tức dùng thái độ ôn hòa, khẽ cúi người, hữu lễ mở miệng:

      "Gặp qua Thượng Quan tiểu thư"

      "Ừ, ngồi xuống "

      Vãn Thanh gật đầu, thu hồi băng hàn người, hòa hoãn hai phần, nhàn nhạt mở miệng, sau đó lệnh cho Hồi Tuyết:

      ", đem trà ngon thượng hạng cùng điểm tâm lên mời các vị mama đây thưởng thức"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết lĩnh mệnh, tay chân gọn gàng rót trà, sau đó cung kính đứng ở phía sau, trong lòng thầm tự suy đoán, người Hán Thành Vương phủ tới tìm tiểu thư nhà mình làm cái gì?

      Trong phòng, nhất thời an tĩnh lại, bốn người kia thận trọng dùng trà, sau đó buông ly trà xuống, người trong đó cười tủm tỉm mở miệng:

      "Chúng ta là mama do thái phi nương nương phái tới, thái phi nương nương muốn gặp Thượng Quan tiểu thư cùng tiểu công tử"

      "Hả?"

      Vãn Thanh kinh ngạc nhíu mày, nếu lão thái phi muốn gặp nàng, cũng là lẽ đương nhiên, tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là kẻ ngốc, nhưng Hán Thành Vương phủ là gia tộc trong hoàng thất, vị lão thái phi này càng tôn quý vô cùng.

      Bà nguyên là tiên hoàng hậu phi, thân mẫu của Hán Thành Vương Hạ Hậu Đạt Trân, về sau, tiên hoàng qua đời, bà liền theo con ở tại Hán Thành Vương phủ.

      Ngoại trừ chuyện này, bà còn có thân phận khác, bà còn là dì ruột của hoàng thượng Kim Hạ quốc Hạ Hậu Đông Thần, sau khi mẫu thân của Hạ Hậu Đông Thần qua đời, vị lão thái phi này luôn luôn chiếu cố cho ông.

      Cho nên , thái phi nương nương tuy rằng phải hoàng thái hậu, nhưng địa vị so với thái hậu kém bao nhiêu.

      Nhưng mà, lão thái phi vì sao muốn gặp con của mình?

      Vãn Thanh nghĩ, tay gõ bên cạnh án kỷ, xinh đẹp nhã nhặn, từ từ gật đầu, lên tiếng:

      "Được, nếu thái phi nương nương phái các mama quản gia tới, Vãn Thanh đành tuân theo ý người vậy"

      Nàng dù sao cũng phải gả vào Hán Thành Vương phủ, nếu lão thái phi muốn gặp, dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng muốn xông vào thử lần.

      Bốn người kia nghe Vãn Thanh vậy, hài lòng gật đầu, đứng lên, mở miệng:

      "Trà cũng dùng rồi, Thượng Quan tiểu thư, mời thôi"

      Vãn Thanh gật đầu đứng lên, nhìn bốn người kia, lên tiếng:

      "Xin cho Vãn Thanh chút thời gian trang điểm lại, như vậy gặp thái phi rất thất lễ"

      Nàng ở nhà đều rất tùy tiện, y phục chủ yếu là thoải mái, nhưng gặp thái phi nương nương sao tùy tiện được, như vậy rất lễ phép.

      Bốn người kia nghe xong, hài lòng gật đầu :

      "Được, chúng ta ở ngoài cửa chờ"

      , liền ra ngoài, bên trong gian phòng, Hồi Tuyết nhanh vài bước đến ngoài cửa, quan sát thấy ai nghe lén, chạy nhanh tới cạnh nàng, khẩn trương mở miệng hỏi:

      "Tiểu thư, lão thái phi vì sao lại muốn gặp người cùng Đồng Đồng vậy? Nguòi , bà ấy có phải cố ý phá hôn này hay ?"

      Vãn Thanh chuyện, dù nàng thông minh, cũng đoán ra vị lão thái phi kia rốt cuộc là có ý gì? ràng là chỉ còn đoạn thời gian nữa là đến thành thân, vì sao tại muốn gặp nàng?

      Nhưng, nếu , chẳng phải biết sao?

      "Ngươi kêu Hỉ nhi cùng Phúc nhi vào giúp ta thu thập chút, đừng làm cho người ta đợi lâu"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết thấy tiểu thư rất bình tĩnh, cũng yên tâm phần nào, nàng là quá khẩn trương, biết tính tình của vị lão thái phi kia như thế nào? Chắc cũng phải là dạng ăn thịt người đâu?

      Nghĩ, liền tới trước cửa hướng ra ngoài cửa kêu tiếng:

      "Hỉ nhi, Phúc nhi vào chút"

      Hai nha hoàn lên tiếng trả lời, vào, ba người cùng nhau giúp Vãn Thanh thu thập, đổi y phục mặc ở nhà, thay bằng y phục thanh nhã đơn giản. Chẳng qua, chỉ là thêm chút thiêu thùa y phục cùng vào món trang sức.

      Làm cho Vãn Thanh tăng thêm ít nữ tính, mềm mại thanh thoát nhu mì quyến rũ, cùng thanh nhã lúc trước rất bất đồng. Tóc cũng được búi thành kiểu Vân Phương, cài cây trâm Ngọc Phượng Hoàng.

      Đây là vật thuộc của hồi môn của mẫu thân Vãn Thanh thu từ tay mẹ con Nhị di nương về, hoàn toàn là vật đáng giá, bình thường, nàng thích cài, nhưng nếu đến Hán Thành Vương phủ khác.

      Dù sao vẫn cần phải mang hai vật trang sức nổi bật thân, bằng , bị người khác coi thường, sau khi thu thập xong.

      nữ tử thanh nhã thoát tục, quyến rũ động lòng người liền xuất , tất cả cùng nhau ra ngoài.

      Ngoài cửa, bốn vị mama mắt nhìn thẳng tắp, trong lòng thầm nghĩ.

      Thượng Quan gia tiểu thư tuy rằng chưa cưới sinh con, nhưng cũng đến nổi bôi nhọ thế tử gia của bọn họ, hai người này nếu đứng chung với nhau, đúng là đôi trời đất tạo nên, điều duy nhất được hoàn mỹ, đó là thế tử gia là người đần độn.

      Bốn người nhìn Vãn Thanh, khẽ cúi người, mở miệng:

      "Thượng Quan tiểu thư, xin mời, nếu còn chưa , sợ thái phi nương nương nhất định sốt ruột rồi"

      "Ừ, thôi, nhưng mà, nhi tử của ta bây giờ còn học trong học đường, có thể đến học đường đón bé được ?"

      "Được, thành vấn đề"

      Bốn người trăm miệng lời mở miệng ra, theo phía sau Vãn Thanh, đường rời khỏi Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh dẫn theo Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi, cùng bốn vị mama, cả đám chậm rãi ra cổng lớn Thượng Quan phủ. đường có gặp mấy người, bọn họ đều dùng khuôn mặt đầy ý cười, liên tiếp hướng Vãn Thanh chào.

      Ai biết, Thượng Quan Vãn Thanh về sau là thế tử phi Hán Thành Vương phủ, thân phận tôn quý vô cùng.

      Trước cửa phủ, Vãn Thanh phân phó Trương quản gia chuẩn bị chiếc xe ngựa, dẫn Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi lên xe ngựa.

      Bốn vị mama của Hán Thành Vương phủ đương nhiên là lên xe ngựa nhà mình, hai chiếc xe ngựa kẻ trước người sau lần lượt rời khỏi Thượng quan phủ.

      Vãn Thanh phân phó mã phu chạy nhanh đến học đường của Đồng Đồng, cũng để ý tới phía sau, liệu xe ngựa của Hán Thành Vương phủ có theo kịp hay .

      Nhưng bọn họ vẫn theo kịp, sau khi đón Đồng Đồng mới hướng Hán Thành Vương phủ mà .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 4: Bước vào cửa Hán Thành Vương phủ

      Đồng Đồng ngồi ở trong lòng Vãn Thanh, tò mò, chớp chớp đôi mắt to, mềm mại mở miệng hỏi:

      "Mẫu thân, chúng ta chỗ nào vậy?"

      " đến nhà Mặc Viêm"

      "Ồ"

      Đồng Đồng trước gật đầu cái, sau đó nhớ tới cái gì, nhìn mẫu thân, bậm bậm môi, hỏi tiếp:

      "Mẫu thân, mẹ có phải muốn gả cho Mặc Viêm hay ?"

      Nghe xong câu hỏi của bé, Vãn Thanh nhíu mày hỏi lại bé:

      " xảy ra chuyện gì sao?"

      "Trong học đường, có người chê cười con, , về sau, có người đần độn làm phụ thân, mẫu thân, nếu Mặc Viêm làm phụ thân của con, con bị người khác chê cười sao?"

      Bé nhớ lại chuyện trong học đường, những người đó luôn luôn lén lén lút lút chê cười bé, đợi cho đến khi bé vừa xuất , bọn họ chữ cũng , là làm cho bé buồn bực vô cùng mà.

      Vãn Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người, thánh chỉ hạ, làm sao mà gả cho được.

      Nàng chính là nhất thời quên mất chuyện này, Đồng Đồng sai, về sau, nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, trở thành phụ thân của Đồng Đồng, Đồng Đồng bị người đời chê cười.

      Nhưng ... việc này còn biện pháp sửa đổi, chỉ có thể khơi thông cho Đồng Đồng hiểu thôi.

      Nghĩ xong, Vãn Thanh nhìn bé, cất tiếng :

      "Đồng Đồng, xưa nay con chê mẹ xấu, chó chê nhà nghèo. Chúng ta thể bởi vì phụ mẫu tốt, liền ghét có phải hay ?"

      "Con hãy nghĩ lại, Mặc Viêm đối xử rất tốt với con nha, con thể bởi vì ngốc, mà cảm thấy tốt, phải hay ? Mặc kệ ngốc hay ngốc, về sau, chính là thân nhân của chúng ta"

      Đồng Đồng nháy nháy mắt, chuyện, nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng, xảy ra mấy chục cuộc giao chiến tinh thần, cuối cùng, cảm thấy mẫu thân sai.

      Mặc Viêm đối với bé rất tốt nha, luôn luôn che chở cho bé nha, cho nên bé thể vì ngốc mà ghét nha.

      Đúng rồi, về sau, sau khi bé trưởng thành, còn phải che chở cho nữa nha.

      Haizzzz, bé bận rộn quá mà, có nhiều người cần bé bảo bệ quá.

      "Dạ, mẫu thân, con biết, về sau, dù người khác có gì, con cũng để ý tới"

      "Ngoan, mẫu thân biết ngay con ta là đứa trẻ ngoan nhất"

      Vãn Thanh gật đầu, trong lòng khỏi ê ẩm, khi nghĩ tới phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, Đàm Đài Văn Hạo.

      ra, rất tốt về mọi mặt, danh tiếng vang khắp thiên hạ đối thủ, nhưng … từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhắc tới chuyện nhận thức Đồng Đồng.

      Nhưng mở miệng ra là muốn cướp bé khỏi tay nàng, làm cho mẹ con các nàng, hai người thể gặp mặt. Vừa nghĩ như vậy, Vãn Thanh lại cảm thấy Mặc Viêm đáng hơn nhiều.

      Bên trong xe ngựa, có tiếng chuyện, hai chiếc xe ngựa, kẻ trước người sau hướng khu vực phồn hoa nhất Sở kinh mà chạy.

      Hán Thành Vương phủ cách hoàng cung xa, diện tích phủ chiếm trọn con đường, hơn phân nửa con đường đều là phòng ốc, còn lại là các đình, đài, lầu, hoa viên rực rỡ màu sắc, cùng mấy chiếc cầu , khắp phủ tràn ngập vẻ hoa lệ.

      Xe ngựa tới góc cửa tây bắc liền dừng lại, bốn vị mama xuống trước, đứng ở trước cửa chờ, đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh xuống xe, liền đoan trang mở miệng:

      "Thượng Quan tiểu thư, mời vào"

      Vãn Thanh gật đầu, nắm tay bé, mang theo bọn Hồi Tuyết theo phía sau bốn người kia vào.

      Ngoài cửa, thị vệ gác cổng cùng nhau quan sát đánh giá các nàng, đợi cho đến khi các nàng vừa mới bước chân vào phủ, liền chụm đầu lại, cùng nhau thầm to .

      Người tới chính là thế tử phi tương lai, trước đó, còn tưởng rằng là hồ ly tinh, tại xem ra, đúng là nữ tử đứng đắn xuất chúng, xứng đôi với thế tử gia nhà bọn họ.

      Ngược lại, là đáng tiếc ...

      Còn tiểu hài tử trong tay nàng kia, dáng dấp tựa như tiên đồng, đáng .

      ngờ, diện tích của Hán Thành Vương phủ lớn. Đám người Vãn Thanh vào, có kiệu chờ sẵn.

      Tuy chỉ là chiếc nhuyễn kiệu, nhưng đỉnh đầu nạm gấm vóc hoa lệ, cạnh bốn góc kiệu có bốn nam tử mi thanh mục tú cúi đầu đứng chờ, đứng ở phía trước là bốn vị mama, người tiến lên nhấc lên màn kiệu, trầm ổn mở miệng:

      "Thượng Quan tiểu thư, mời lên kiệu"

      Vãn Thanh cũng ngại ngùng, nàng liền bế bé ngồi vào kiệu, bốn người nam tử kia nâng lên nhuyễn kiệu bước như bay, vững vàng, có nửa điểm xóc nảy.

      Hồi Tuyết cùng bọn Hỉ nhi theo kiệu, cùng bốn vị mama vào trong phủ.

      được đoạn đường dài, nhuyễn kiệu ngừng lại, Hồi Tuyết xốc mành kiệu, vươn tay đỡ Vãn Thanh ra, lên tiếng:

      "Tiểu thư, đến"

      "Ừ"

      Vãn Thanh cùng Đồng Đồng lên tiếng trả lời, hai người cùng xuống kiệu, chỉ thấy bốn phía rực rỡ hoa lệ, hoa cỏ đủ màu, đều là những loài tuyệt đẹp quý hiếm, núi giả trùng trùng, nơi tao nhã cao quý, cùng Thượng Quan phủ căn bản cách nào so sánh được.

      như bầu trời cao, như mặt đất nức nẻ.

      Đám người Vãn Thanh đánh giá xung quanh, bốn vị mama vẫy tay gọi nhuyễn kiệu khác, lần này phải là bốn nam tử nâng kiệu, mà là bốn nữ tử có thân thể cường tráng, trầm ổn đoan trang.

      Đợi hai mẹ con Vãn Thanh ngồi yên ổn kiệu, tốn chút sức lực liền nâng kiệu chạy như bay, có thể thấy được là nâng quen kiệu.

      Lão thái phi ở tại góc tây bắc tọa tại Tây Sa Viện, trong Tây Sa Viện trồng rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, lại cách xa phủ chính, là nơi thích hợp tĩnh dưỡng.

      Bên trong có đến mấy chục căn phòng được chạm trổ hoa mỹ, phong cảnh tuyệt đẹp, yên tĩnh lại an toàn.

      Ngày thường, được cho phép của lão thái phi, bất kỳ người nào cũng thể đến Tây Sa Viện, tránh quấy rầy an tĩnh của lão thái phi.

      Vãn Thanh ôm bé, vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài, nơi nơi phong cảnh đều giống với Thượng Quan phủ, sân vườn được thiết kế rất ngay ngắn tỉ mỉ, có thể nhìn xuyên qua sân nhìn thấy được đình, đài, lâu, hiên.

      Tựa như mái hiên kia, được lợp theo kiểu Như Vân, giữa ánh nắng chói chang, khiến nó giống như đám mây dần rơi xuống, trông rất tráng lệ.

      Vãn Thanh nhịn được thở dài tiếng, quả nhiên, hổ danh là gia tộc hoàng thất, quả nhiên, đại xa xỉ, khắp nơi điều diện tôn quý bất phàm.

      Nhuyễn kiệu đường xuyên cây cầu , rồi qua mái đình được thiết kế rất tinh xảo, sau đó kiệu được nâng thẳng đường rất dài, sau khi được nén hương, kiệu đến trước cổng Tây Sa Viện.

      Trước cửa viện có bồn hoa nho , bồn hoa toàn màu xanh nhìn rất mộc mạc, màu sắc rực rỡ tranh đua khoe sắc, nàng tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm, dụi mắt nhìn thêm lần nữa.

      Trước mắt là thảm thực vật xanh biếc, thời tiết gần sang đầu tháng mười , nhưng thực vật trong bồn hoa lại trổ xanh biếc tực như sang xuân, mùi thơm thảo mộc lan tỏa từng đợt từng đợt trong trung.

      Lúc này, có đống người đứng chờ trức cửa viện, vừa nhìn thấy nhuyễn kiệu, liền có tiếng chuyện vang lên:

      "Đến rồi, đến rồi, người tới, nhanh bẩm báo thái phi nương nương"

      xong, liền có người chạy thông báo, những người còn lại đều đứng nghiêm, chuẩn bị nghênh đón nhuyễn kiệu dần đến gần.

      Mọi người an tĩnh đứng chờ, đồng tử mở to, chờ xem diện mạo của người sắp trở thành thế tử phi xinh đẹp đến dường nào?

      Nghe , nàng chưa cưới sinh con, là nữ tử biết liêm sĩ, lão thái phi cũng thích thú gì với những người như vậy. Nếu phải thế tử gia là người đần độn, làm sao có thể đến phiên người như thế gả vào Hán Thành Vương phủ kia chứ?

      đám lộ ra ánh mắt khinh thường, nhìn chằm chằm vào mành lụa của nhuyễn kiệu.

      Hồi Tuyết lên phía trước, vén rèm xe lên, giọng lên tiếng:

      "Tiểu thư, đến"

      "Ừ"

      Vãn Thanh trả lời, bế bé xuống kiệu, ngẩng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìn đống người đứng phía trước.

      Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nàng biết, những người này, cả đám đều phải là loại người lương thiện gì.

      Dù gì cũng là người bên cạnh lão thái phi, tự nhiên là mắt cao hơn đầu, nhưng mà nàng cũng chút nào sợ hãi hay hoảng hốt.

      Nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, bọn họ cũng mất mát cái gì.

      Nếu phải do Đàm Đài Văn Hạo uy hiếp, nàng bao giờ đồng ý. Cho dù là hoàng thượng có đích thân hạ chỉ, nàng cũng mặc kệ.

      Vãn Thanh nghĩ đến nhập thần, bốn vị mama lúc trước cùng nàng tới bước lại gần nàng, người đứng đầu gằng giọng lên tiếng:

      "Đây là Thượng Quan tiểu thư, mấy người đứng đó nhìn cái gì? Còn mau mau chào"

      Vị mama này phải là người thân cận bên cạnh lão thái phi, cho nên bà vừa mới mở miệng, đống người đứng nhìn Vãn Thanh bằng đôi mắt đầy khinh bỉ kia, tuy cam lòng, nhưng vì sợ vị mama nổi giận nên vội cúi đầu hành lễ:

      "Gặp qua Thượng Quan tiểu thư"


      "Khách khí"

      Vãn Thanh bình tĩnh nhàn nhạt trả lời, khóe môi lộ ra nụ cười nhàng, cử chỉ thanh tao lịch hữu lễ, quả nhiên là kiêu ngạo siểm nịnh, có phong thái của tiểu thư khuê các.

      Những người đó khỏi giật mình, trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ.

      Vị Thượng Quan tiểu thư này bộ dạng thực xuất sắc, hơn nữa nhìn kỹ giống loại nữ nhân biết liêm sỉ.

      Chẳng lẽ ... lời đồn đãi là bị di nương bên trong phủ lan truyền ra ngoài nhằm hãm hại nàng sao?

      Trong lúc nhất thời, mọi người suy nghĩ đủ kiểu, vị mama nhìn Vãn Thanh lên tiếng:

      "Thượng Quan tiểu thư, xin mời, thái phi nương nương nhất định sốt ruột vì chờ rồi"

      "Ừ, thôi"

      Vãn Thanh nắm lấy tay bé, theo phía sau bốn vị mama vào trong, đám người kia phản ứng kịp liền đuổi theo sau đó, cả đám người chậm rãi vào trong Tây Sa Viện.

      Bên trong viện, chiếc cầu bên dưới có dòng nước trong vắt chảy qua, giả sơn được làm từ toái thạch, tựa như mô hình Yên Vũ Giang Nam được thu .

      Đoàn người xuyên qua cầu , rất xa liền nhìn thấy loạt phòng ốc được thiết kế đẹp lộng lẫy, sang trọng tựa như tranh vẽ, bậc thềm ngọc được lớp tầng tầng, hành lang dài u nhã tĩnh mịch, dọc bên hành lang treo rất nhiều lồng chim, nào là hoạ mi, vẹt, loài nào cũng đều có.

      thềm đá, những tiểu nha hoàn mi thanh mục tú đứng sát vào nhau, hoặc ngồi hoặc đứng, ở bên ngoài giọng chuyện phiếm, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh lại, chạy nhanh đứng ngay ngắn, liền có hai nha hoàn đứng ra tiếp đón, ăn mặc diễm lệ, mở miệng:

      "Tô mama, thái phi nương nương chờ Thượng Quan tiểu thư đến sốt ruột rồi"

      "Ừ, biết"

      Tô mama chính là trong bốn vị mama chung với Vãn Thanh, bà là người có cấp bậc cao nhất trong tất cả các mama tại Hán Thành Vương phủ.

      Bà trước kia vốn là thiếp thân nha hoàn hồi môn của lão thái phi, theo lão thái phi rất rất nhiều năm, là người rất quan trọng tại Tây Sa Viện này, là người có tiếng có trọng lượng nhất trước mặt thái phi.

      Tô mam quay đầu nhìn Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, cười, lên tiếng:

      "Thượng Quan tiểu thư, mời vào trong"

      Vãn Thanh gật đầu, cũng lời nào, xem điệu bộ của lão thái phi này, có chút ý tứ lai giả bất thiện.

      *Lai giả bất thiện: Người đến có ý tốt.

      Nghĩ lại, cũng đúng, mình, nữ tử như vậy, được gả vào Hán Thành Vương phủ, lão thái phi đương nhiên là có chút hài lòng.

      Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là chàng ngốc, nhưng nếu muốn, việc cưới danh môn khuê tú đều thành vấn đề.

      Tô mama xong, trước cửa, sớm có tiểu nha hoàn xốc mành, mời Tô mama cùng đám người Vãn Thanh vào.

      Trong phòng, nghênh diện là cái màn che lớn, điêu khắc hình hoa, chim, côn trùng và cá. Vòng qua màn che, là hàng dài đồ trang trí, tận cùng bên trong là cái đại kháng, cạnh đó còn để đôi đũa để xốc than.

      Đập vào mắt là tấm đệm thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm rất lớn, lúc này, lão thái thái gương mặt đầy ý cười dựa lưng ở giường, cùng người bên cạnh chuyện phiếm.

      Đám người Vãn Thanh tiến vào hồi lâu, có vẻ như, ai chú ý tới các nàng.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần cuối: Trò chuyện cùng Vãn Thanh

      Vãn Thanh bất động thanh sắc đánh giá, người bên cạnh chuyện với lão thái phi, chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, ngũ quan tuấn mỹ, nụ cười thanh thuần mềm mại giống như đứa trẻ , đối với lão thái phi làm nũng.

      Vừa quay đầu liền nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, liền vẫy tay muốn Đồng Đồng qua, lên tiếng:

      "Đồng Đồng đến đây, mau tới đây, mau tới đây, thái nãi nãi, bà xem, đây là bằng hữu tốt nhất của con, Đồng Đồng, là người con thích nhất đời này đó"

      Lão thái phi lơ đễnh nhìn sang, ánh mắt lập tức liền bị hấp dẫn, nhịn được nheo nheo hai mắt bắt đầu đánh giá Đồng Đồng, giọng liền có chút cao hứng, hướng Tô mama mở miệng, :

      "Tô Ngọc, mau, mau giúp đứa này đến để ta nhìn xem xem"

      "Dạ, thái phi nương nương"

      Tô mama cười, đến bên người Đồng Đồng, giúp bé nhanh đến trước mặt lão thái phi, lão thái phi vươn tay kéo Đồng Đồng lại gần mình, bà vừa ngắm vừa nựng bé, miệng cười đến khép lại được, hưng phấn mở miệng :

      "Tiểu tử này dáng vẻ là đáng ,, Tô Ngọc, ngươi có đúng hay , sao mà ta thấy tiểu tử này có chút giống Mặc Viêm hồi còn "

      Tô Ngọc đến gần phía trước, bắt đầu đánh giá Đồng Đồng, đúng là có rất giống, tươi cười, mở miệng :

      "Dạ, đúng là có điểm rất giống, bộ dạng đáng , lại xinh đẹp, vừa nhìn qua liền nghĩ tiểu tử này chính là tôn tử ruột thịt của thái phi nương nương"

      Tô Ngọc vừa , thái phi càng cao hứng, ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, có vẻ như cho đến tận lúc này bà mới chú ý tới Vãn Thanh. Nhưng mà bà vừa ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, liền ngẩn ra, tự chủ được nheo nheo hai mắt, nghiêm túc quan sát đánh giá nàng.

      Lão thái phi là người từng trãi qua bao nhiêu sinh tử ở trong cung, nhìn người rất chuẩn, nha đầu trước mắt này chẳng phải là loại hồ ly tinh biết liêm sĩ, ràng là nha đầu đoan trang hiền thục, hơn nữa còn là nha đầu thông minh.

      Dáng vẻ càng cần tới, nàng là người có dáng vẻ kiều diễm nhất mà bà từng gặp qua, giơ tay nhấc chân rất có khí thế của tiêu thư danh giá, giống mấy vị tiểu thư bà thường gặp,bọn họ thể nào so sánh được với nha đầu này.

      Chẳng lẽ … nha đầu này như tin đồn kia sao? Là do bị người hãm hại?

      Nghĩ như thế, thái phi có chút đau lòng, vẫy vẫy tay muốn Vãn Thanh qua, lên tiếng :

      "Đến, đến đây , ngồi bên cạnh ta, đến, để cho ta hảo hảo nhìn con"

      "Vãn Thanh gặp qua thái phi nương nương"

      Vãn Thanh cúi người hành lễ với lão thái phi, trước đó, nàng vội vàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chào tiếng, lúc này thấy lão thái phi chú ý đến mình nên hành lễ với bà.

      Thái phi nhìn thấy nàng cử chỉ khéo, kiêu ngạo siểm nịnh, càng thích nàng hơn, vẫy tay, lên tiếng:

      "Được rồi, đừng bận tâm mấy cáo nghi thức đó nữa, đến, nhanh, đến đây, để cho ta hảo hảo nhìn con"

      Tô mama nhìn thấy thái phi rất thích vị Thượng Quan tiểu thư này, nên sớm vẫy tay, để Vãn Thanh tới gần bà.

      "Thượng Quan tiểu thư lại đây , thái phi nương nương phải là người khó gần đâu, về sau người biết"

      Mặc dù chỉ là vừa nhìn thấy mặt bà ấy, nhưng Vãn Thanh biết, vị thái phi nương nương này, phải là người hiểu tình lý, ngược lại, vị thái phi nương nương này lại đem đến cho nàng cảm giác ấm áp.

      Bởi vì thấy ấm áp cho nên nàng mới bắt đầu tỏ ra lo lắng.

      Nàng đến bên cạnh lão thái phi, lão thái phi liền kéo nàng ngồi xuống, buông tay Đồng Đồng ra, đổi thành nắm tay Vãn Thanh, sau đó cẩn thận quan sát nàng, mặt mày hớn hở, hướng Tô mama đứng phía sau mở miệng :

      "Tô Ngọc, ngươi xem, nha đầu này bộ dạng xinh đẹp, đứng chung với Mặc Viêm của chúng ta có phải là đôi trời định hay "

      "Đúng vậy, thái phi nương nương, nô tì thấy hai người bọn họ xứng đôi, đúng là đôi trời đất tạo nên"

      Tô mama theo thái phi bao nhiêu năm, đối thái phi là tận tâm tận lực, giờ phút này, nhìn thất thái phi nương nương cao hứng, miệng liên tiếp tán đồng ý của bà.

      Nhưng mà vị Thượng Quan tiểu thư này bộ dạng quả rất xinh, cùng thế tử gia nhà các nàng chân chính rất xứng, chỉ tiếc, thế tử gia đầu óc tốt, vô cùng trớ trêu.

      Ngồi bên, Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong những lời lão thái phi cùng Tô mama , liền bế Đồng Đồng ngồi ở chân mình, cười nham nhở, còn vươn tay che miệng mình lại, dáng điệu thơ ngây mười phần.

      Đồng Đồng thấy Hạ Hầu Mặc Viêm cười, nhịn được, cũng cười rộ lên.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn đầy khí vui vẻ, hơn nữa, bên trong còn rất ấm áp, Vãn Thanh lập tức cảm thấy khuôn mặt mình dần khô nóng, hơi có chút bực bội, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi đối diện mình, liếc mắt cái.

      Cái người này, cười đến mị hoặc mười phần, ràng là người đần độn, lại mang theo chút phong thái mê hoặc người.

      Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh trừng mình, càng cười đến vui vẻ.

      "Nương tử, về sau chúng ta cùng nhau chơi đùa, mọi người đều ở chung chỗ"

      chuyện với giọng điệu tràn ngập hạnh phúc, lão thái phi nhìn Mặc Viêm cao hứng, khung cảnh này bao lâu rồi bà chưa từng nhìn thấy, bà nhớ nỗi.

      Thấy Mặc Viêm hạnh phúc như vậy, trong lòng bà lại cảm thấy có chút an ủi, nắm chặt Vãn Thanh tay buông, quay đầu, phân phó Hạ Hầu Mặc Viêm.

      "Mặc Viêm, con dẫn Đồng Đồng chơi , để cho thái nãi nãi trò chuyện cùng Thượng Quan tiểu thư chút"

      "Dạ, thái nãi nãi, con mang Đồng Đồng ra ngoài chơi"

      Hạ Hầu Mặc Viêm thuận theo ý bà mở miệng đáp ứng, khẽ vươn tay, kéo tay bé của Đồng Đồng ra ngoài, rất nhanh, liền nghe được giọng hưng phấn của lớn hai người bọn họ:

      "Mặc Viêm, nhà của ngươi lớn nha"

      " đơn thuần là nhà của ta, về sau cũng là nhà của ngươi, biết sao ? Vì về sau, ta là phụ thân của ngươi nha, mẫu thân ngươi là nương tử của ta, biết ?"

      "Ồ, hiểu rồi nha, đây cũng là nhà của ta luôn phải ?"

      "Đúng, là nhà của ngươi, , phụ thân dẫn con chơi"

      Hạ Hầu Mặc Viêm giọng đầy vẻ tự hào cùng hạnh phúc truyền vào trong phòng, lôi kéo tay bé của Đồng Đồng chơi.

      Bên trong phòng, lão thái phi nhìn lướt qua Tô mama đứng phía sau, lệnh cho nha hoàn bà tử:

      "Tất cả đều ra ngoài, để chút gian cho hai chúng ta trò chuyện"

      "Dạ, thái phi nương nương"

      Tô mama vung tay lên, dẫn người lui xuống, ngay cả đám Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi cũng đều lui xuống, trong phòng, chỉ còn Vãn Thanh cùng lão thái phi.Vãn Thanh chuyện, nhìn thái phi nương nương.

      Vốn, nàng tưởng rằng vị thái phi này người dễ chung đụng, làm hậu phi trong thâm cung, người nào tâm ngoan thủ lạt. Hơn nữa, còn là người đứng đầu Hán Thành Vương phủ, như thế nào, cũng đều phải cao cao tại thượng.

      Nhưng chỉ cần nhìn lão thái phi cùng lão thái thái Thượng Quan phủ, liền biết, ai thiện ai ác.

      Có lẽ, thái phi nương nương là ai cả đường , bởi vì mến Mặc Viêm, cho nên liền thích mẹ con các nàng.

      Vãn Thanh nghĩ đến nhập thần, thái phi kịp quan sát nàng trong chốc lát, bà nắm chặt tay nàng, thở dài hơi, mở miệng :

      "Hài tử đáng thương, con sống được cho đến giờ, có phải rất cực khổ hay ?"

      Vãn Thanh nghe xong, như dòng nước ấm chảy vào người nàng vậy, mũi bỗng thấy đau xót, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống.

      sáu năm, sáu năm kể từ khi nàng xuyên đến gian này, đây là lần duy nhất nàng nghe được người khác nàng cực khổ rồi, ngay cả người làm phụ thân của nàng, Thượng Quan Hạo cũng chưa từng ra lời như vậy với nàng.

      Có lẽ ông là nam tử, nên có phần tâm tư này. Giờ đây, nàng vậy mà lại từ miệng của thái phi nương nương nghe được câu này.

      Nghĩ, Vãn Thanh ngẩng đầu trả lời:

      " khổ"

      "Hảo hài tử "

      Thái phi nương nương vỗ vỗ tay Vãn Thanh, chợt nhớ tới khuôn mặt nhắn phấn nộn đáng của Đồng Đồng, vừa cười vừa mở miệng:

      "Bất quá, tiểu tử kia đặc biệt rất đáng , gương mặt thông minh, trưởng thành là người có phúc khí"

      "Tạ thái phi nương nương khen"

      Vãn Thanh gật đầu, thu liễm tâm tình của bản thân, lòng buông lỏng chút.

      Thái phi gật đầu, lại tiếp:

      "Con gọi là Vãn Thanh đúng ?"

      "Dạ"

      "Lúc trước, ta biết con, chỉ là nghe , trong lòng còn muốn con bước chân vào cửa lớn Hán Thành Vương phủ"

      "Bây giờ, thấy cũng thấy cũng hiểu số chuyện, ta thấy con cùng Mặc Viêm nhà ta chính là đôi trời định. Mệnh của con cùng Mặc Viêm của chúng ta giống nhau, đều là mệnh khổ"

      Lão thái phi xong, tâm tình có vẻ như trầm trọng, khuôn mặt ưu sầu.

      Vãn Thanh nhịn được ngạc nhiên, Hạ Hầu Mặc Viêm có thái phi nương nương cùng vương gia sủng ái, tại sao lại là mệnh khổ?

      Nghĩ liền nhìn thái phi nương nương, thái phi nương nương rơi vào trầm tư, có vẻ như suy nghĩ về quá khư đau lòng:

      "Mặc Viêm từ khi sinh ra ... liền bệnh liên miên, ba ngày bệnh , năm ngày bệnh nặng, có nhiều lần thiếu chút nữa qua khỏi"

      "Chúng ta luôn lo lắng sợ hãi, sợ có ngày … có điều hay xảy ra"

      "Con biết đâu, nó hồi còn , bộ dạng cực kỳ đáng , giống như Đồng Đồng vậy. Những người từng gặp qua nó, ai thích, ai . ràng nhìn qua, là đứa có phúc, cố tình lại luôn luôn sinh bệnh"

      "Khi nó tám tuổi, đột nhiên sốt cao, nóng đến mức khiến nó thần trí mê mang, ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách, mắt thấy khó qua khỏi, trong nhà thậm chí còn làm xong áo liệm cho nó, chỉ còn chờ … liền tiễn bước nó "

      "Ai ngờ, sang ngày thứ hai, nhiệt độ lui rất nhanh, sau đó, nó liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng … bắt đầu từ lúc đó, đầu óc của nó liền …"

      "Trí lực của nó luôn luôn vẫn ở mãi cái năm tám tuổi đó, vĩnh viễn giống như tiểu hài tử"

      Lão thái phi xong, nước mắt chảy dài xuống, Vãn Thanh đồng dạng chua xót trong lòng, trong mắt có chút ẩm ướt.

      Nàng ngờ, tôn quý như Hạ Hầu Mặc Viêm, nguyên lai cũng có chuyện muốn người biết, nếu phải trận bệnh nặng kia, chỉ sợ người phong lưu lỗi lạc, nơi nào còn có chỗ cho Thượng Quan Vãn Thanh nàng.

      Vãn Thanh cầm khăn lau nước mắt cho lão thái phi, mở miệng khuyên:

      "Thái phi nương nương đừng thương tâm, có ngài thương như vậy, ngược lại, người có phúc khí chính là "

      Thái phi tiếp nhận khăn trong tay Vãn Thanh, xoa xoa nước mắt, gật đầu:

      "Ta những lời này với con, là hi vọng con hãy đối xử với nó tốt, tuy rằng trí lực của nó chỉ có tám tuổi, nhưng lại là đứa thiện lương, về sau, chớ làm tổn thương nó được ?"

      Lão thái phi xong, nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh vỗ vỗ tay bà tỏ vẻ đồng ý.

      Kỳ thực, nàng cho tới bây giờ hề nghĩ tới thương tổn Hạ Hầu Mặc Viêm, chỉ là … lần này, gả cho , nàng cũng áy náy vạn lần, vì có mục đích nên mới gả cho .

      Từ đây về sau, chỉ cần nàng ở Hán Thành Vương phủ ngày, nàng cho phép bất kỳ ai khi dễ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :