1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Hôn của Thượng Quan Lãnh Tâm

      Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, hai mẹ con rất nhanh liền dùng xong cơm chiều.

      Bà vú Trương thị bế Chiêu Chiêu tới, miệng lải nhải :

      "Mọi người xem này, tiểu tổ tông này liếc mắt nhìn thấy Đồng Đồng đâu, liền chi chi ngô ngô náo loạn ngừng, tức chết người được mà, so với nam nhân còn khó hầu hạ hơn"

      Nguyên lai trước đó Chiêu Chiêu ngủ quên ở xe ngựa, Đồng Đồng liền để cho bà vú bế nó trở về phòng ngủ.

      Ai ngờ nó vừa tỉnh ngủ, thấy bóng dáng Đồng Đồng đâu, hơn nữa còn bị Trương thị nhốt ở trong phòng, liền nổi giận. Ở trong phòng nhảy lung tung làm nháo loạn cả căn phòng.

      Bà vú Trương thị tức giận nhưng thể làm gì nó, còn cách nào khác, đành phải đưa tới đây.

      Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy Đồng Đồng, vội nhảy đến đùi Đồng Đồng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Đồng Đồng. Trong ánh mắt còn tràn ngập nước mắt, nhìn rất tội, có vẻ như có ai đó ức hiếp nó bằng.

      ràng là nó lên án bà vú, Vãn Thanh nhìn thấy nó biểu như vậy trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, vươn ra chiếc đũa, gõ gõ đầu của nó cái, mở miệng trêu ghẹo nó:

      "Ngươi trưng ra khuôn mặt tội nghiệp đó làm gì, hả? Ở đây nào có ai dám đắc tội với ngươi, chỉ có ngươi quậy phá người khác thôi"

      Chiêu Chiêu lập tức rụt đầu vào sâu trong lòng Đồng Đồng, Đồng Đồng lấy ra viên đan dược đút cho nó ăn,mở miệng dỗ nó:

      "Được rồi, được rồi. Chiêu Chiêu đừng thương tâm, đến, ăn , chắc ngươi đói rồi phải ?"

      Khỉ con lập tức cao hứng, nhưng vẫn chưa quên nhô đầu ra nhìn Vãn Thanh liếc mắt cái, trong mắt ràng có chút đắc ý.

      Vãn Thanh dở khóc dở cười trừng nó, chợt nhớ tới chuyện Tôn Hàm muốn tới gặp mình, liền phân phó bà vú mang Đồng Đồng xuống.

      "Bà vú, mang Đồng Đồng xuống rửa mặt nghỉ ngơi "

      "Dạ, tiểu thư"

      Bà vú mỉm cười, lên tiếng trả lời.

      Trong phòng khách, Hồi Tuyết thấy Vãn Thanh dùng bữa xong, liền phân phó tiểu nha hoàn lui xuống, sau đó nhanh chóng phi thân ra cửa sau hậu viện chờ người.

      lâu sau quả nhiên Tôn Hàm đến, liền dẫn theo cửa sổ phi vào trong.

      "Lão đại, Lưu Ly Lệnh được chế tác hoàn thành rất tốt, mời người xem qua"

      Tôn hàm vừa nhìn thấy Vãn Thanh kích động mở miệng lột hơi, từ trong lòng ngực lấy ra hộp bạch ngọc, đưa tới trước mặt Vãn Thanh.

      Hộp ngọc được làm từ đá quý thượng đẳng, hoa văn được điêu khắc tinh xảo, vừa mở ra liền có tia sáng rực rỡ chói mắt bắn ra xung quanh.

      Vật trong hộp chính là lệnh bài được làm bằng ngọc Lưu Ly, lệnh bài mang hình dáng đầu ưng thân rắn. Lưu Ly Lệnh được chế tạo rất khéo, rất xinh đẹp.

      Vãn Thanh lấy ra, vuốt ve, cảm giác vô cùng tốt, tiếp tục quan sát thấy đường nét bằng phẳng, hoa văn ràng.

      Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Lưu Ly Lênh chút tỳ vết, Vãn Thanh quan sát thêm mấy lần, hài lòng nở nụ cười.

      Tuy rằng nàng cùng Đàm Đài Văn Hạo bất hòa, nhưng mà làm ăn là làm ăn, công ra công.

      Đối với những sản phẩm tự nàng chế tác, nàng vốn có cầu rất cao, rất nghiêm khắc. Mỗi kiện thành phẩm đều phải hoàn mĩ xuất sắc , thể có bất luận chút tỳ vết.

      Đây cũng là lý do vì sao Lưu Ly Phẩm lại đắt tiền đến như thế.

      Những món Lưu Ly Phẩm này phải dùng đá Lưu Ly tinh chất, phải đập vỡ khối ngọc lượng vừa đúng phần cần chế tác rồi mài cách tinh vi, làm sao cho khi thành phẩm sản phẩm chút tỳ vết nào.

      Nếu sai phạm, bắt buộc phải bỏ phần Ngọc Lưu Ly đó mà làm lại từ đầu, tốn rất nhiều công sức.

      "Ừ, tệ, khiến ngươi hao tâm tổn trí rồi. Giờ hãy giao cái này đến tận tay Đàm Đài Văn Hạo "

      "Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay"

      Tôn Hàm gật đầu, đem Lưu Ly Lệnh bỏ vào trong hộp bạch ngọc, cất trở vào trong lòng ngực, định rời , nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hình như chịu đựng điều gì đó, liền quan tâm hỏi:

      " xảy ra chuyện gì rồi sao?"

      rời kinh gần hai tháng, nên vốn biết có những chuyện gì xảy ra trong kinh, nhìn sắc mặt của lão đại cùng Hồi Tuyết tựa hồ rất khó chịu.

      Kỳ thực Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, vì nhìn thấy Lưu Ly Lệnh liền nghĩ tới Đàm Đài Văn Hạo, cho nên sắc mặt mới khó coi đến như vậy.

      Vãn Thanh nghe Tôn Hàm hỏi xong, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh liền cười lắc đầu:

      " có việc gì, ngươi , mau chóng đem thứ này giao đến tận tay , đừng quên đóng ngân phiếu trăm ngàn lượng"

      "Dạ, "

      Tôn Hàm gật đầu, Hồi Tuyết bổng nhớ tới chuyện khác:

      "Sau khi trở về, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho Lưu Dận, bị thương rất nặng"

      "Gì? làm thế nào mà bị thương?"

      Tôn Hàm nghe Hồi Tuyết xong liền truy vấn.

      Hồi Tuyết nhất thời biết phải bắt đầu từ đâu, tiểu thư ngoại trừ chuyện này cùng nàng ra, vốn muốn để cho người khác biết chuyện Đàm Đài Văn Hạo chính là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng.

      Cho nên nàng tự tiện ra chuyện này.

      Nếu sau này, tiểu thư phải gả vào Hán Thành Vương phủ, vậy chuyện này càng thể ra, càng ít người biết càng tốt.

      Hồi Tuyết lời nào, Vãn Thanh mở miệng trước:

      "Hai ngày trước Đồng Đồng bị người ta bắt , Lưu Dận vì bảo vệ bé nên mới bị thương, tại mọi việc đều giải quyết tốt, giờ ngươi trở về hãy cố chăm sóc tốt "

      "Dạ"

      Tôn Hàm quan sát thần sắc của chủ tử, liền biết chắc chắn là có tình khác, nhưng lão đại muốn , cũng tiện hỏi, đành quay đầu theo lối cửa sổ lúc trước ra ngoài.

      Đợi cho đến khi trong phòng khách còn ai khác, Hồi Tuyết nhịn được mở miệng hỏi nàng:

      "Tiểu thư, người tính gả vào Hán Thành Vương phủ sao?"

      Vãn Thanh nhắm mắt nghĩ kỹ về vấn đế này.

      ra, nàng cũng muốn gả, nhưng … nàng có cảm giác, cảm thấy phi yến lần này hình như có chút kỳ quái.

      Phi yến lần này là để cho các hoàng tử cùng vương gia thế tử chọn phi, làm sao lại có tên của Thượng Quan Liên Tinh trong danh sách này kia chứ.

      Những tiểu thư quyền quý trong Sở kinh này nhiều như sao trời, làm sao có thể đến phiên thứ nữ có thân phận thấp hèn như Thượng Quan Liên Tinh đến tiệc tuyển chọn phi này?

      Diện mạo của nàng ta chỉ được coi như thanh tú còn chưa tới mức diễm lệ đến khuynh quốc khuynh thành. Thử hỏi có vương tôn công tử quý tộc nào lại lấy người có nhan sắc lẫn địa vị như nàng ta làm chính thê?

      Huống chi, còn chỉ tên muốn nàng bồi nàng ta cùng tham gia phi yến … đây chính là việc ký quái nhất.

      Cho nên, nàng quyết định liều phen, về phần có thành hay chuyện khác.

      Nếu quả như ông trời muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, nàng cũng đành nhận mệnh, còn nếu như được, nàng cũng an tâm phần nào.

      phải nàng đồng ý gả, mà là người trong Hán Thành Vương phủ chấp nhận. Đến lúc đó ... Đàm Đài Văn Hạo chắc đem chuyện này mà tính ở đầu nàng chứ?

      Vãn Thanh vừa nghĩ liền đứng lên:

      "Thôi, đừng suy nghĩ chuyện này nữa, chỉ còn có mấy ngày nữa là đến phi yến, đến lúc đó rồi sau"

      " tại vẫn là nên quan tâm chuyện bên Mai viện kia hơn, Thượng Quan Lãnh Tâm nếu được nhìn trúng phải gả ngay, thân làm tỷ tỷ, tốt xấu gì cũng phải quan tâm chút"

      "Em có việc gì làm qua bên đó nhìn xem mẹ con bọn họ cần gì thêm, thiếu bảo Trương quản gia, để lo liệu"

      "Dạ"

      Hồi Tuyết trả lời, nhìn thấy tiểu thư nhà mình phiền lòng, liền nhắc lại chuyện này thêm nữa.

      Mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan phủ rất bận rộn, nơi nơi đều tràn ngập vui sướng, Tam tiểu thư Thượng Quan Lãnh Tâm việc hôn nhân được định rồi.

      Thẩm gia vừa nghe Thượng Quan gia nguyện ý gả, phi thường cao hứng trao đổi bát tự xem ngày lành.

      Bát tự của hai người đúng đúng là rất hợp, việc này càng khiến bọn họ thêm cao hứng, tuyển ngày hoàng đạo trao lễ đính hôn, cùng với văn thư, các loại thủ tục khác.

      Trong lúc nhất thời, trong sân Mai viện hòm rương chất đóng, vì Thẩm gia vốn là hộ gia đình ở nông thôn, nên danh mục hôn lễ có ít thổ sản vùng núi.

      Tam di nương bởi vì trong lòng cao hứng, cò thêm cảm động và ghi tạc trong lòng ân huệ của Vãn Thanh đối với mẹ con của bà. Tam di nương liền lấy vài món đồ trong rương lễ vật đem qua tặng cho Vãn Thanh.

      Vãn Thanh muốn nhận nhưng vì Tam di nương cứ mực bắt nàng phải nhận, nàng đành phái Trương quản gia thêm vào phần đồ cưới cho Thượng Quan Liên Tinh, đây là tâm ý của nàng.

      Nàng muốn nợ nhân tình của người khác, nàng chỉ làm vì bổn phận, vì cuộc sống sau này của Thượng Quan Hạo khi nàng ở đây, nên mới đối tốt với mẹ con bà ta chút.

      ... phần cũng là vì bọn họ chưa từng tính kế qua nàng.

      Cả tòa phủ đệ người người vui vẻ hạnh phúc, chẳng những Tam tiểu thư có được hôn tốt, mà chỉ còn có hai ba ngày nữa tứ tiểu thư tham gia phi yến.

      Xem ra Thượng Quan phủ bên này chuyện tốt liên tục tới cửa, cho nên trong phủ ai ai cũng vui vẻ.

      Vãn Thanh cùng con ăn cơm tối xong, Đồng Đồng liền trở về phòng để nghỉ ngơi, sau khi bé vừa rời khỏi phòng, nàng liền phân phó hai tiểu nha hoàn qua Thạch viện mời Thượng Quan Hạo qua.

      Trong mấy ngày vừa qua Thượng Quan Hạo cũng rất cao hứng.

      Sau chuyện Thượng Quan Tử Ngọc mất tích rồi đến cái chết của Nhị di nương khiến cho ông phải sống trong khổ sở thời gian.

      Nhưng vì hôn của Thượng Quan Lãnh Tâm, cùng chuyện Thượng Quan Liên Tinh sắp tham gia phi yến, khiến ông vui vẻ trở lại, cho nên vừa nghe Vãn Thanh muốn gặp mình, ông liền lập tức tới Ngọc Trà Hiên.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh mời Thượng Quan Hạo ngồi xuống, còn mình ngồi ở bên cạnh ông. Hồi Tuyết châm trà xong, liền lui ra ngoài, chừa gian cho nàng cùng Thượng Quan Hạo.

      Tiểu thư nhất định là có chuyện muốn cùng lão gia, mới sai người mời lão gia đến.

      "Thanh nhi, con có chuyện gì cứ "

      Vãn Thanh mỉm cười, gương mặt mềm mại nhu mì, tựa như gốc bạch ngọc lan trong sơn cốc, hương ngọc lan tỏa ra mùi thơm dịu ngọt, mát liệm tận đáy lòng.

      Thượng Quan hạo sửng sốt chút, theo bản năng mở miệng:

      "Con rất giống mẫu thân của con"

      "Giống sao?"

      Vãn Thanh theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, biết người sinh ra thân thể này là người như thế nào mà có thể khiến cho Thượng Quan Hạo tôn trọng đến như thế?

      qua đời biết bao nhiêu năm, nhưng trong phủ này còn chưa có nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ông.

      Thượng Quan Hạo xong câu đó, liền nhớ tới việc Vãn Thanh có chuyện muốn gì muốn với ông, liền mở miệng hỏi:

      "Con phải là có chuyện muốn cùng phụ thân sao?"

      Vãn Thanh gật đầu, nâng mắt nhìn Thượng Quan hạo:

      "Phụ thân, có việc con muốn thương lượng cùng cha chút"

      "Thời điểm con vừa trở về, chỉ cách mấy ngày sau, lão thái thái liền gọi con qua bên phủ chính, muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê. Con đáp ứng"

      "Chỉ lấy ba tháng làm kỳ hạn sát hạch tư cách của các nàng"

      "Trước mắt ba tháng kỳ hạn đến, con nghiêm túc quan sát, thấy Tam di nương tuy rằng phải người xuất sắc gì, nhưng làm người rất thành . Con có ý muốn nâng nàng ta lên làm bình thê, biết ý của phụ thân ra sao?"

      Vãn Thanh xong, Thượng Quan Hạo liền ngẩn người. Ông nghĩ tới, Vãn Thanh thế nhưng lại bàn chuyện này với ông, trưng gương mặt ngơ ngẩng nhìn nàng.

      Trong đầu chợt ùa về hình ảnh người nữ tử diễm lệ tuyệt trần của hai mươi mốt năm về trước …
      tú cầu thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Thân phận bình thê

      Hai mươi mốt năm về trước, mẫu thân của Vãn Thanh cũng ngồi ở trước mặt của ông như thế này, ôn nhu nhàng dâng cho ông hai nữ nhân ấm giường.

      Khi đó, trong lòng ông có mùi vị gì, tức giận, phất tay áo rời , nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

      nghĩ tới, hai mươi mốt năm sau, nữ nhi của nàng thế nhưng lại lập lại việc này, hai mẹ con cùng chung hành động việc, nhưng Thượng Quan Hạo biết, các nàng đều là tâm vì mà suy nghĩ.

      Nghĩ vậy, trong lòng ấm áp, gật đầu:

      "Thanh nhi, con xem được cứ làm , chỉ là lão thái thái bên kia … sợ dễ thuyết phục được đâu"

      Thượng Quan Hạo biết mẫu thân của mình rất thích Tứ di nương, trong lòng luôn muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê. Giờ đây muốn thuyết phục bà ấy … việc này nhất định dễ làm.

      Vãn Thanh nghe xong, gật đầu cái, trả lời:

      "Con biết, việc này phụ thân cứ để con giải quyết, con chỉ là thích tính thành của Tam di nương, bên cạnh phụ thân cần người như nàng ta quan tâm chăm sóc"

      "Còn Tứ di nương kia cả ngày chỉ biết trang điểm cùng dạo phố mua sắm, nàng ta luôn khiến phụ thân tức giận, tính cách chanh chua như thế bảo sao có thể thăng lên làm bình thê cho được"

      "Nếu nàng ta mà lên làm chủ tử đến lúc đó, biết cái phủ này loạn thành bộ dáng gì nữa"

      Vãn Thanh xong, Thượng Quan Hạo im lặng suy nghĩ.

      Ông biết chuyện mà Vãn Thanh quyết định, chỉ sợ mẫu thân thể can thiệp vào.

      Thời gian trước, chuyện Vãn Thanh chống lại ý của mẫu thân gả vào Hán Thành Vương phủ, mà bà tìm khiển trách thời gian. Việc thăng Tam di nương thành bình thê, chỉ sợ rước phiền phức đến cho ông.

      Nghĩ trong lòng, nhưng ra.

      Phụ thân và nữ nhi hai người chuẩn bị , ngoài cửa bổng nhiên vang lên tiếng chuyện.

      "Hồi Tuyết nương, đại tiểu thư có ở trong ? Nô tì muốn gặp nàng chút"

      "Tam di nương chờ chút, nô tì vào báo tiếng"

      Hồi Tuyết trả lời, chuẩn bị vào. Bên trong, Vãn Thanh nhận ra giọng của Tam di nương. Nàng vốn muốn gọi nàng ta tới, ngờ nàng ta tới, liền hướng ra phía ngoài phân phó:

      "Hồi Tuyết, cho di nương tiến vào "

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết liền mở cửa cho Tam di nương tiến vào, phía sau còn có Thượng Quan Lãnh Tâm, gương mặt thẹn thùng, nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm.

      Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm vừa vào, liền nhìn thấy lão gia cũng ở nơi này, vội quỳ xuống hành lễ với Thượng Quan Hạo.

      "Nô tì gặp qua lão gia"

      "Tâm nhi gặp qua phụ thân"

      "Ừ, đứng lên "

      Thượng Quan Hạo cười mở miệng, nhìn Thượng Quan Lãnh Tâm, nghĩ đến chuyện nữ nhi của mình sắp phải gả đến Thẩm gia. Mặc dù phải gia tộc tôn quý, nhưng cũng là phú quý, sau này có thể hưởng phúc được rồi.

      Ông nhìn Thượng Quan Lãnh Tâm lại nhớ đến Thượng Quan Tử Ngọc.

      Nếu như nha đầu kia lòng dạ ít tham lam chút, chỉ sợ giờ này cũng thành gia cũng hạnh phúc như Tâm nhi. Haizz, nhưng nó lại tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, số mệnh tựa như sợi chỉ bạc, tại, sống hay chết còn .

      Thượng Quan Hạo trong lòng nhất thời thoải mái, khuôn mặt rầu rĩ.

      Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng để ý, hướng về phía Vãn Thanh hành lễ.

      Vãn Thanh quan sát hai mẹ con, vẫy vẫy tay, ý muốn hai người đứng dậy:

      "Các ngươi đều ngồi , người trong nhà, cần khách sáo"

      Tam di nương kiên trì mực muốn hành lễ với nàng cho bằng được:

      ", cái dập đầu này là mẹ con nô tỳ nên làm, đại tiểu thư chu cấp đồ cưới cho Lãnh Tâm vô cùng tỉ mỉ, khiến cho nô tì cảm động vô cùng, đại ân đại đức của đại tiểu thư mẹ con nô tỳ nguyện suốt đời quên"

      Ban đầu, bà vốn rất lo lắng đến chuyện của hồi môn của nữ nhi, bà có của cải trân quý gì có thể để lại cho nữ nhi. Bà ngờ đại tiểu thư thế nhưng chuẩn bị phần đồ cưới cho nữ nhi của mình.

      Khi biết được tin đó bà rất vui, vì nữ nhi rốt cuộc cũng có của hồi môn, bà cũng có thể diện với bên thông gia, mà nữ nhi qua bên đó có của hồi môn trong tay cũng đỡ phải vất vả phần nào.

      Bởi vậy, Tam di nương là tâm cảm tạ ơn đức này của nàng, cho nên mới đến Ngọc Trà Hiên vào lúc đêm hôm khuya khoắc để dập đầu tạ ơn Vãn Thanh.

      xong, mẹ con hai người liền đoan đoan chính chính dập đầu với Vãn Thanh.

      Vãn Thanh vốn thích việc người khác dập đầu trước mặt nàng, nhưng lại sợ các nàng bất an trong lòng. Cho nên mặc các nàng muốn làm gì làm, nàng phải loại người lương thiện gì, nàng chỉ làm theo bổn phận mà thôi.

      Với lại mẹ con bọn họ vốn hề tính kế với nàng cho nên nàng mới đối xử bình thường với bọn họ, nếu là người động tay động chân với nàng cần thiết phải làm việc đó, vừa nghĩ vừa phân phó Hồi Tuyết:

      "Đỡ Tam di nương cùng Tam tiểu thư đứng lên "

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết trả lời, cùng Hỉ nhi đỡ hai người quỳ đứng lên, rồi đỡ qua bên ngồi xuống.

      Vãn Thanh nhìn Tam di nương cùng Thượng Quan Lãnh Tâm, sau đó nhàn nhạt mở miệng:

      "Ta có chuyện muốn cùng di nương đây thương lượng chút"

      "Đại tiểu thư mời ?"

      Vãn Thanh thấy Tam di nương từ sau khi được mình dạy dỗ, luôn luôn biết thân biết phận, còn hùa theo Tứ di nương nữa, liền gật đầu cười mở miệng:

      "Ta vừa mới cùng phụ thân thương lượng, dự định thưa chuyện với lão thái thái, về việc nâng thân phận di nương của ngươi lên thành bình thê, biết di nương có nguyện ý hay ?"

      Tam di nương nhất thời biết phải phản ứng ra sao?

      Nếu nàng chưa từng nghĩ đến thân phận bình thê ... là giả. Nhưng giờ phut này, tận tai nghe vẫn thể tin được.

      Hơn nữa Tứ di nương đối với vị trí bình thê rất chấp nhất, đại tiểu thư làm như thế … mình chắc chắn đắc tội với Tứ di nương. Đến lúc đó còn phải rước họa vào thân hay sao?

      Nghĩ như vậy liền hoảng sợ, đứng bật dậy, mở miệng cầu xin:

      "Đại tiểu thư, nô tì trăm triệu dám nhận, đại tiểu thư vẫn là nên thu trở về quyết định này "

      Thượng Quan Lãnh Tâm nghe mẫu thân từ chối, muốn ngăn cản bà, nhưng lại nghĩ.

      Nếu mẫu thân thành bình thê, Tứ di nương nhất định đối phó với mẫu thân, mẫu thân thân mình ở trong Thượng Quan phủ này phải là bị ức hiếp đến chết sao?

      Mình rất nhanh phải gả vào Thẩm gia, mặc dù là con di nương, cũng làm nhục nhã nhà bọn họ, cho nên mẫu thân có làm bình thê hay cũng sao.

      Nghĩ, liền cùng Tam di nương đứng lên.

      Vãn Thanh nhìn mẹ con hai người, liền biết điều mà trong lòng các nàng lo lắng chính là mẹ con Tứ di nương, phất phất tay, cho các nàng ngồi xuống.

      "Tam di nương, nâng ngươi lên bình thê, là để cho ngươi tận tâm tận lực hầu hạ phụ thân, phụ thân tuổi cao, bên cạnh cần người đáng tin cậy để chăm sóc"

      "Tứ di nương tuy xinh đẹp, nhưng ngoài trang điểm cùng mua sắm ra biết làm gì, cái phủ này mà giao cho nàng ta biết thành cái gì nữa?"

      Vãn Thanh xong, Tam di nương im lặng thêm gì, còn Thượng Quan Hạo sắc mặt đỏ bừng.

      Thanh nhi khắp nơi vì ông mà lo lắng, còn ông lại bị nữ nhân kia quyến rũ mà luôn qua đêm bên Trúc viện. Hôm nay, nghe những lời mà Thanh nhi vừa , sau này ông quan tâm hơn tới Tam di nương.

      Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh xong, nhìn thấy Tam di nương mở miệng muốn , liền mở miệng trước:

      "Nếu Thanh nhi có tâm, ngươi tạm thời để ở trong lòng , việc này còn phải bẩm báo với lão thái thái nữa"

      Bởi vì chuyện thăng di nương lên thành bình thê còn phải bẩm báo cho trưởng lão trong tộc, còn phải đến miếu và từ đường bẩm với tổ tiên, mới có thể để di nương thăng lên thân phận bình thê.

      Nên, lão thái thái nếu đồng ý Triệu trưởng lão, người chuyên quản gia tộc vụ quả quyết có khả năng vì Tam di nương mà chống lại ý của lão thái thái.

      Càng cho phép nàng ta bước chân vào từ đường chứ đừng gì đến thân phận bình thê kia.

      "Dạ, lão gia"

      Tam di nương thấy Thượng Quan Hạo như thế, chỉ đành phải đáp ứng, cùng Thượng Quan Lãnh Tâm quỳ xuống tạ ơn Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh. Mẹ con hai người cáo an lui ra ngoài.

      Mắt thấy đêm khuya, Thượng Quan Hạo đứng dậy:

      "Thanh nhi con hãy nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ nhiều mà mệt nhọc"

      "Dạ, phụ thân cũng nghỉ ngơi sớm"

      Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết giúp Thượng Quan Hạo ra ngoài, bản thân mình đứng dậy hoạt động gân cốt, cùng Hỉ nhi và Phúc nhi rời khỏi phòng khách về phòng ngủ của mình vệ sinh cá nhân chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Lúc đầu, Vãn Thanh tính ngày hôm sau qua bên phủ chính gặp lão thái thái, đem việc nâng Tam di nương thành bình thê thưa chuyện cùng lão thái thái.

      Ai ngờ, nàng còn chưa kịp qua, lão thái thái thế nhưng phái xe ngựa tới đón nàng cùng Tứ muội muội qua phủ chính bên kia. Trong lòng Vãn Thanh hiểu, tại vì sao bà già đó lại truyền nàng qua.

      Bà già đó là vì chuyện Thượng Quan Liên Tinh tham gia phi yến, chắc chắn lại nổi lên tâm tư.

      Tưởng rằng Thượng Quan Liên Tinh có tên trong danh sách tham dự phi yến chắc là có người nào đó trong hoàng thất ngầm chọn trúng nàng ta, cho nên mới động tay chân vào bản danh sách của Lễ Bộ.

      Trước cửa phủ, Thượng Quan Liên Tinh khuôn mặt đầy ý cười, chói sáng bốn phương, tựa như ánh bình minh.

      Hôm nay, nàng ta mặc y phục màu vàng kim, làn váy chập chờn lay động theo làn gió, từ xa nhìn qua tựa như tiên nữ.

      Làn váy đính đầy ngọc trai được nhuộm nhiều màu sắc khác nhau, ánh sáng phản chiếu dưới ánh nắng sớm khiến người khác chói mắt.

      xiêm y thiêu con phượng huy hoàng rực rỡ, khuôn mặt cười tươi hơn hoa kia được trang điểm tinh xảo, tú sắc khả xan, kiều diễm động lòng người.

      *Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm.

      Vãn Thanh vẫn y phục màu xanh nhạt, áo lụa màu trắng, toàn thân cao thấp món trang sức, eo là cái đai lưng hình con bướm, theo bước chân của nàng mà phiêu dật ôn nhu.

      đầu, tóc được bới rất đơn giản, chỉ dùng hai cây trâm bạc cố định tóc, làm nổi bật gương mặt thanh thuần của nàng, mộc mạc đẹp tựa như lan.

      Hai nữ tử đứng trước cửa phủ, tựa như hai đóa kiều hoa nhưng bất đồng bản chất, kiều diễm tựa như Mẫu Đơn, lại giống như U Lan mọc giữa sơn cốc, khiến các nha hoàn bà tử nhìn ngây người.

      Nhưng, so với Tứ tiểu thư kiều diễm động lòng người, đại tiểu thư càng tao nhã càng cao quý, càng nhìn càng khiến người ta vui vẻ thoải mái.

      Tuy Tứ tiểu thư kiều diễm là vậy, nhìn là muốn thương, nhưng khí chất lại giống như tiểu thư khuê các, mà giống như loại nữ nhân lã lơi ong bướm, chuyên quyến rũ nam nhân.

      Vừa nhìn khiến người khác thấy ngứa mắt, mà nàng ta nghĩ mình là thế tử phi hay sao mà dám mặc y phục màu vàng kim đính ngọc trai, còn dám thiêu con chim phượng nữa, đây là tội lớn, nàng ta biết sao?

      Bọn nha hoàn bà tử chỉ dám trong lòng dám biểu lộ ra ngoài.

      Vãn Thanh cùng Thượng Quan Liên Tinh lên xe ngựa mà lão thái thái phái tới, mấy nha hoàn bà tử ngồi chiếc xe ngựa phía sau. Hai chiếc xe ngựa cùng nhau hướng phủ chính bên kia mà .

      Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh cười, nhìn Thượng Quan Liên Tinh, mở miệng :

      "Tứ muội là càng ngày càng đẹp lên, đúng là người có việc vui nhan sắc cũng tươi theo"

      "Khiến đại tỷ tỷ khen ngợi rồi"

      Thượng Quan Liên Tinh ngọt ngào mở miệng, trong mắt có chút ngạo khí.

      Vãn Thanh thèm để ý tới nàng ta, nàng cùng Thượng Quan Liên Tinh cũng có gì để , nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Thượng Quan Liên Tinh mặt đầy vẻ tâm cao khí ngạo, bất quá, ngồi hồi thấy Vãn Thanh để ý đến nàng ta, liền được tự nhiên, mở miệng :

      "Đại tỷ, ngươi thử xem, lão thái thái cho truyền chúng ta qua làm gì?"

      Trong lòng nàng ta biết lão thái thái truyền nàng qua là vì chuyện gì, nhưng vì muốn chọc tức vãn thanh nên nàng ta mới hỏi như vậy. Nhưng chuyện lại theo ý nguyện của nàng ta.

      Vãn Thanh vẫn nhắm mắt, nhàn nhạt mở miệng:

      "Đại khái chắc là vì chuyện Tứ muội đây được tham gia phi yến, lão thái thái chắc rất cao hứng, nên mới phái người qua truyền"

      Thượng Quan Liên Tinh nghe xong, cả khuôn mặt càng phát sáng càng kiêu ngạo, tựa hồ như mình rất nhanh liền có thể thành phượng hoàng đậu cành cao, đứng ở phía mà nhìn xuống đám dân đen, trông cực kỳ kiêu ngạo.

      "Đại tỷ, ngươi có cho rằng muội muội đây được chọn trúng ?"

      Trong nội tâm Vãn Thanh hừ lạnh tiếng.

      Nữ nhân này da mặt là dày, nàng ta nghĩ có thể được hoàng tử chọn trúng hay sao?

      Hừ, người trong hoàng thất hay là bọn người ngũ đại thế gia cùng mấy trọng thần trong triều có điên mới có thể thú nàng ta.

      Những người đó đều thành tinh cả lũ, muốn bàn hôn với gia tộc nào bọn họ đều tính hết, xem thế lực của nhà đó có giúp ích gì cho gia tộc của mình hay .

      Thử hỏi, ai lấy thứ nữ vô tích , suốt ngày chỉ biết trang điểm cùng mua sắm tựa như bình hoa như nàng ta vào cửa phủ kia chứ. Điểm này, nàng cho lắm, cũng có thể, nhưng cái giá mà nàng ta phải trả phải .

      Nàng ta mà gả vào những phủ đệ như vậy cùng lắm chỉ làm di nương mà thôi, chẳng qua chỉ là bị người ta lợi dụng, sau khi lợi dụng xong nàng ta chỉ còn con đường chết, hiazzz.

      Con đường tử nguyệt ở trước mắt mà nàng ta còn tươi cười mà bước chân vào.

      Nhưng Vãn Thanh muốn những lời này ra với nàng ta, vì con đường này là do nàng ta tự chon, cho dù nàng nàng ta cũng nghe, chừng còn cùng người khác tính kế hãm hại nàng cũng chừng.

      Nghĩ xong, mở miệng :

      "Tứ muội vốn quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, sao mà lại có ai chọn trúng được kia chứ, muội muội chớ lo lắng làm gì"

      "Ừ, muội muội cũng nghĩ như vậy"

      Thượng Quan Liên Tinh giọng ngọt ngào, đắc ý trả lời, vẻ mặt mơ mộng, tràn đầy ý cười kiêu ngạo.

      Vãn Thanh gì thêm, nàng rảnh mà để ý tới thứ nữ nhân ngu ngốc đầy tham lam này.

      Bên trong xe ngựa, lại vắng lặng tiếng động, mà lần này Thượng Quan Liên Tinh bởi vì rơi vào tưởng tượng trong mộng cảnh của riêng mình mà ngồi cười như con điên.

      Vãn Thanh thấy vậy trong lòng hừ lạnh đầy khinh khi.

      Mã phu điều khiển ngựa chạy đến trước cửa tây bắc của Thượng Quan phủ liền ngừng lại.

      có bốn bà tử đứng đợi ở trước cửa, thấy Thượng Quan Liên Tinh xuống xe ngựa, trong mắt kinh diễm vô cùng, cả đám cùng nhau buông lời nịnh nọt nàng ta.

      Sau đó mang các nàng vào trong.

      Hôm nay, trước cửa phòng của lão thái thái rất an tĩnh, ngoại trừ lão thái thái, Thượng Quan Nguyệt Phượng và Thượng Quan Loan Thư và nha hoàn thiếp thân Thị Cẩm ra còn ai khác.

      Còn đám người Đông phủ đại phu nhân, Tây phủ Nhị phu nhân cũng đều đến, ngay cả nha hoàn cũng ở bên ngoài cửa canh gác đợi lệnh.

      Bên trong gian phòng, lão thái thái tùy ý dựa vào giường , thiếp thân nha hoàn Thị Cẩm bóp chân cho bà ta, Thượng Quan Nguyệt Phượng và Thượng Quan Loan Thư chuyện phiếm.

      Gương mặt của Thượng Quan Nguyệt Phượng có chút đơn, trông hề có tinh thần.

      Trong lúc nhất thời, bên ngoài có nha hoàn tiến vào bẩm báo:

      "Bẩm lão thái thái, Đại tiểu thư, tứ tiểu thư tới rồi"

      Lão thái thái vừa nghe Thượng Quan Liên Tinh tới, lập tức phất tay, khuôn mặt đầy ý cười, :

      "Tốt lắm, cho các nàng vào "
      tú cầu thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 4: Vãn Thanh đối đầu Lão thái thái

      Vãn Thanh và Thượng Quan Liên Tinh kẻ trước người sau vào, hành lễ với bà ta. Bà ta trông rất cao hứng, nên quên mất chuyện vãn thanh lần trước nhục nhã bà ta, khiến bà ta tức giận đến nằm liệt giường mấy hôm.

      Từ đầu tới đuôi, bà ta mực chăm chú quan sát Thượng Quan Liên Tinh, hơi đâu chú ý đến Vãn Thanh mà nhớ đến chuyện kia.

      "Tứ nhi, con hãy mau mau tới đây, ngồi xuống bên cạnh lão tổ tông này"

      "Dạ, lão tổ tông"

      Thượng Quan Liên Tinh cười duyên tới, ngồi xuống bên cạnh bà ta, Vãn Thanh thấy bà ta gì đến mình liền ngồi ở bên cạnh Nguyệt Phượng và Loan Thư.

      Bên trong phòng, mấy người cùng nhau nhìn Thượng Quan Liên Tinh trò chuyện cùng lão thái thái, Vãn Thanh và Nguyệt Phượng nghĩ gì nhiều.

      Chỉ có Thượng Quan Loan Thư dùng ánh mắt uất hận trừng Thượng Quan Liên Tinh, trong lòng hừ lạnh.

      Cái thứ nữ nhân có thân phận đê tiện như nó dựa vào cái gì mà có thể cùng mình tham gia phi yến.

      Tuy rằng trong lòng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng lại dám gì.

      Chỉ thấy lão thái thái ôm Thượng Quan Liên Tinh vào lòng, cười híp mắt, giọng :

      "Tinh nhi lớn lên rất xinh, lão tổ tông sớm biết ngươi nhất định nương có tiền đồ, giờ đây còn được tham gia phi yến, khi đến đó được làm lão tổ mất mặt, biết chưa?"

      "Dạ, lão tổ tông"

      Thượng Quan Liên Tinh dựa vào trong lòng bả ta, vẻ mặt cười đắc ý, cố tình liếc xéo Vãn Thanh, Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Nguyệt Phượng.

      Vãn Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt Phượng hai người lơ đểnh để ý đến hành động kiêu ngạo của nàng ta, nhưng Thượng Quan Loan Thư tức giận đùng đùng, thầm oán trong lòng.

      Phi yến lần này, ai nỗ lực thành công, tất cả đều phải có trợ giúp từ bên trong, cái thứ ti tiện như nó ai mà trợ giúp, hừ.

      "Ngoan"

      Lão thái thái vui vẻ khen nàng ta, nhìn thị cẩm:

      "Thị Cẩm, năm ngoái có người tặng cho ta cây trâm làm bằng lông chim khổng tước, lấy nó ra tặng cho Tứ nhi , đợi đến ngày đó rồi hãy cài"

      "Dạ!"

      Thị Cẩm cười, lên tiếng trả lời, vào phòng trong tìm cây trâm.

      Cây trâm chỉ được thợ làm khéo léo tinh tế, hơn nữa còn được làm bằng lông chim khổng tước thượng đẳng, cài đầu càng tăng thêm vẻ cao quý sang trọng.

      Trâm này, là do năm ngoái Hầu gia sai người đến Hiên Viên mua về để tặng vào ngày mừng thọ của lão thái thái. Khi đó, Thượng Quan Loan Thư cứ kè kè theo bà ta xin vài lần, nhưng lão thái thái cũng chưa cho.

      ngờ, ngày hôm nay trong lúc vui vẻ bà ta liền tặng cho Thượng Quan Liên Tinh.

      Ngồi phía dưới, Thượng Quan Loan Thư nghe xong sắc mặt tái xanh, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, vì móng tay hơi dài, nên khi bấu vào lòng bàn tay khiến lòng bàn tay xây xác, máu lập tức trào ra từng giọt.

      Nàng ta tức giận đến ngực hạ phập phồng lên xuống, mặt tối đen, nhịn được đứng lên, hét thẳng vào mặt lão thái thái:

      "Lão tổ tông, người thiên vị"

      Ý của nàng ta là dựa vào cái gì mà lại tặng cây trâm quý giá đó cho Thượng Quan Liên Tinh, trong khi đó, nàng ta và Thượng Quan Nguyệt Phượng cũng đều tham gia phi yến, vì sao chỉ có con tiện nhân này có, còn các nàng lại .

      ra chuyện này trong lòng bà ta hiểu nhất, vì Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư, hai người cháu trân quý này có tên trong danh sách phi yến là do bà ta động tay chân vào mà có.

      Còn Thượng Quan Liên Tinh ngược lại, nàng ta là do Lễ Bộ đích thân tuyển chọn.

      Cho nên , Thượng Quan Liên Tinh so với hai người các nàng có phần thắng lớn hơn, nên lão thái thái tự nhiên cưng chìu nàng ta.

      Thượng Quan Loan Thư xong, Thượng Quan Nguyệt Phượng liền kéo nàng ta ngồi xuống, nhưng Thượng Quan Loan Thư thiên chịu, cố chấp cao ngạo mà đứng trước mặt lão thái thái chất vấn bà ta.

      Lúc này, nha hoàn Thị Cẩm đem cây trâm khổng tước ra, đúng là xinh đẹp rực rỡ rất lộng lẫy, Thượng Quan Liên Tinh liền tiếp nhận ngay tức khắc, vẻ mặt vui mừng, hướng lão thái thái làm nũng.

      "Cảm tạ lão tổ tông, cảm tạ lão tổ tông"

      Lão thái thái cười sờ đầu nàng ta, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Loan Thư, mở miệng khuyên:

      "Ngươi cũng đừng làm ồn nữa, lão tổ tông thiên vị bất cứ ai. Nếu đợt phi yến lần này, các ngươi được chọn trúng, lão tổ tông còn thứ tốt hơn dành tặng cho các ngươi"

      "Đến lúc đó, các ngươi muốn cái gì mà có"

      Bà ta vừa thốt ra lời này xong, Thượng Quan Loan Thư phản đối, giận dỗi ngồi xuống, Vãn Thanh chặc lưỡi buồn cười.

      Ý của bà ta là Thượng Quan Liên Tinh nhất định được chọn sao?

      là buồn cười mà, chẳng qua là nàng muốn ra mà thôi. Ngày hôm nay, nàng qua đây là vì chuyện khác, bằng cũng muốn đến.

      Nghĩ, liền đứng dậy nhìn lão thái thái, mở miệng :

      "Lão tổ tông, ngày hôm nay cháu qua đây là có việc muốn bẩm báo với lão tổ tông"

      Lão thái thái nghe xong, ngẩng đầu nhìn nàng, có vẻ như cho đến tận lúc này bà ta mới phát ra diện của nàng, liền gật đầu, lên tiếng:

      "Ta cũng có việc muốn tìm ngươi, ba tháng khảo sát như thế nào rồi? Thời gian cũng đến, ngươi có câu trả lời thỏa đáng cho ta chưa? Hử"

      Vãn Thanh gật đầu, cười mở miệng:

      "Dạ, cháu cũng là vì việc này nên mới qua đây, cháu nghĩ, trong ba tháng này, người xuất sắc nhất chính là Tam di nương, nên quyết định lập Tam di nương làm bình thê"

      Lời này vừa ra, bên trong gian phòng yên tĩnh tiếng động, sau đó Thượng Quan Liên Tinh dẫn đầu hét lên:

      "Lão tổ tông, ngươi cần phải vì mẫu thân làm chủ?"

      Lão thái thái vỗ vỗ sau lưng Thượng Quan Liên Tinh, trấn an nàng ta:

      "Tinh nhi cần lo lắng, có lão tổ tông đây, ai dám làm càng?"

      Bà ta xong liền ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, trong ánh mắt là sắc bén, rặng từng chữ, mở miệng :

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi có phải muốn chọc ta tức chết hay ?"

      "Lần trước ta chết nên ngươi cam lòng có phải hay ? Ngươi vẫn còn là tôn nữ của ta sao?"

      "Tại sao ngươi lại muốn lập Tam di nương lên làm bình thê, sao lập Tứ di nương. Ngươi đừng quên, nàng ta sinh đứa con trai cho phụ thân của ngươi"

      Lão thái thái lấy việc này ra mà bắt bẻ nàng, Vãn Thanh sắc mặt nhàn nhạt, nhìn chằm chằm lão thái thái, nhàn nhạt mở miệng:

      "Cháu chỉ muốn , Tứ di nương đủ tư cách để làm bình thê"

      "Nàng ta cả ngày chỉ biết trang điểm cùng trang điểm, nàng ta dành tất cả thời gian trong ngày chỉ để làm đẹp, chẳng lẽ đây là phong thái mà chủ mẫu nên có hay sao?"

      " thể bởi vì nàng ta sinh đứa con trai mà được thăng thành bình thê, còn phải xem nàng ta có hay có đoan trang nữa kìa?"

      Nàng là ăn ngay , kỳ thực, nàng đối với Thượng Quan Trúc còn có chút hảo cảm, nhưng … Tứ di nương nếu như làm bình thê, phụ thân và mấy vị di nương chỉ sợ được sống yên ổn.

      Khi đó, trong phủ phải suốt ngày gà bay chó sủa, làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

      Cho nên, Vãn Thanh mới đồng ý Tứ di nương làm bình thê, phải chỉ vì thương hại thân phận làm con di nương của Thượng Quan Trúc mà chiều theo ý của bà già đó được.

      Nàng chỉ nghĩ, cần phải tìm người thành , biết cách chăm sóc sức khỏe của Thượng Quan Hạo khi nàng còn ở trong phủ nữa, chứ phải loại người chỉ biết phục vụ giường như Tứ di nương.

      Lão thái thái sắc mặt đen kịt, ngực lên xuống phập phồng.

      Bà mỗi lần bàn chuyện cùng nó, đều bị nó làm tức giận gần chết.

      Thượng Quan Liên Tinh vội ngồi dậy, cùng Thị Cẩm trái phải giúp lão thái thái thuận hơi:

      "Lão tổ tông, người đừng tức giận mà, đừng tức giận"

      Thượng Quan Nguyệt Phượng ngồi bên cạnh Vãn Thanh thấy vậy liền vội kéo tay nàng:

      "Đại tỷ, tỷ đừng nữa"

      Vãn Thanh để ý tới nàng ấy, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão thái thái, tiếp:

      "Lão tổ tông, người chứ? Sao người , cháu nghe nguyện rửa tai nghe dạy bảo"

      Nàng nghĩ bà già đó yếu ớt như vậy. Nếu yếu ớt như vậy, sống lâu trong trạch viện đầy mưu mô toan tính đến như vậy.

      Trong Thượng Quan phủ này có biết bao nhiêu việc vặt, cũng đều do tay bà ta quán xuyến, mà đến khi mình chuyện với bà ta, bà ta liền tức thành như vậy.

      Hừ, đơn giản là bà già đó giả trang để người ngoài nhìn, đây đại khái là phương pháp mà bà ta dùng để đối phó người khác, nếu như chuyện diễn ra theo ý nguyện của bà ta.

      Lão thái thái thấy Vãn Thanh căn bản để ý tới chết sống của mình, liền tức đến sắc mặt càng xnah đen, nhưng lại có ngất , mà là trầm giọng :

      "Ta đồng ý, muốn lập lập Tứ di nương, Tứ muội ngươi mà gả vào hoàng thất, nếu thân phận quá thấp hèn thể bước qua cửa chính được, cho nên ý niệm đó của ngươi tốt nhất là nên bỏ "

      Vãn Thanh tức giận, khóe môi lộ ra ý cười.

      Nàng chẳng những muốn lập Tam di nương, nàng còn muốn đem toàn bộ người bên đó quay trở lại bên này. Từ đây về sau, tất cả chi tiêu nên đó, toàn bộ đều tính ở đầu chủ nhân bên phủ chính này.

      Vấn đề này, nàng lúc trước từng tính qua.

      Trước khi Thượng Quan Tử Ngọc còn chưa điên, nàng từng nghĩ cách để nàng ta gả vào Mộ Dung phủ. Nếu Thượng Quan Tử Ngọc gả vào Mộ Dung phủ, Nhị di nương tất nhiên trở thành bình thê.

      Nhưng mà sau khi Nhị di nương trở thành bình thê, nàng lợi dụng hôn của Thượng Quan Tử Ngọc mà áp chế bà già này, khiến cho bà ta phải chấp nhận, thu nhận lại toàn bộ người trong phủ đệ.

      Mà nàng, cùng bé chuyển ra ở riêng, nàng thích chung đụng cùng bọn người luôn tính kế đầu mình.

      Ai ngờ, sau đó Thượng Quan Tử Ngọc xảy ra chuyện, Nhị di nương chết, việc này liền trì hoãn cho tới bây giờ, nhưng mà việc này sớm muộn gì cũng phải làm.

      Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa mở miệng :

      "Nếu mà lão thái thái như thế, như vậy cháu đề nghị, lão thái thái nghe chút xem có được ?"

      Lão thái thái nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng trả lời:

      " "

      "Nếu Tứ muội được vị hoàng tử nào đó hay là vương công đại thần công tử chọn trúng, như vậy cháu để cho Tứ di nương làm bình thê"

      "Còn nếu như Tứ muội được chọn ... lão tổ tông liền làm theo ý cháu đây là phải lập Tam di nương làm bình thê. Lão tổ tông thấy sao?"

      Vãn Thanh vừa xong, lão thái thái liền đồng ý.

      cần biết kết quả ra sao, bởi vì bà rất có lòng tin đối với Thượng Quan Liên Tinh, bà khẳng định là nàng ta được chọn. Còn nếu như nàng ta được chọn, bà cũng lười quản sống chết của hai mẹ con nàng ta.

      "Được"

      Lão thái thái tiếng đáp ứng với Vãn Thanh, Thượng Quan Liên Tinh sắc mặt liền tối sầm, cắn môi, gương mặt ủy khuất nhìn lão thái thái, lão thái thái vỗ tay an ủi nàng ta:

      "Tinh nhi của chúng ta xinh đẹp đến như vậy, người nào nhìn mà , yên tâm , lão tổ tông tin tưởng vào năng lực của con"

      Vừa nghe xong lời mà Lão thái thái Thượng Quan Liên Tinh cao hứng trở lại, dùng sức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ.

      Nếu có người động tay chân vào danh sách của Lễ Bộ, nhất định là có ai đó trong hoàng thất nhìn trúng mình, cho nên mình có cái gì cần phải lo lắng kia chứ.

      Hừ, đợi đến lúc đó mình dạy dỗ con tiện nhân Vãn Thanh đó trận, phải tống cổ hai mẹ con nó ra khỏi Thượng Quan phủ rồi cho đám ăn mày lần lượt cường nó, sau đó tung tin cho toàn bộ người trong Sở kinh biết.

      Con tiện nhân kia, mày rồi cũng ngày như vậy, hahahahha.

      Trong phòng, già trẻ hai người cùng chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình, sau đó hăng hái cùng nhau tán gẫu.

      Vãn Thanh thấy chuyện được giải quyết, hơn nữa trong lòng bà già kia cũng còn oán hận nàng, nàng cũng lười ngồi đợi ở đây mà nghe bọn họ kẻ tung người hứng.

      Hừ, giả tạo, nàng chịu nổi nữa, liền cáo an chuẩn bị rời .

      "Lão tổ tông, Vãn Thanh trở về phủ trước, để Tứ muội lưu lại bồi bồi lão tổ tông "

      "Cũng được, vậy đại tỷ cứ trở về trước , ta ở lại bồi lão tổ tông trò chuyện"

      "Nội tôn ngoan"

      Lão thái thái vỗ vỗ tay Thượng Quan Liên Tinh, bộ dáng bà cháu của hai người rất thắm thiết, khiến người khác nhìn vào rất ngứa mắt.

      Chẳng những Vãn Thanh lui ra ngoài mà ngay cả Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư đều cáo an lui ra ngoài.

      Vãn Thanh dẫn theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi Phúc nhi cùng nhau rời , vừa xa, liền nghe phía sau có tiếng kêu:

      "Đại tỷ, chờ chút"

      Vãn Thanh dừng lại, liền thấy người đuổi theo phía sau, chính là Thượng Quan Nguyệt Phượng, mở miệng hỏi:

      "Muội muội có việc?"

      Thượng Quan Nguyệt Phượng nhìn xung quanh, nhàn nhạt mở miệng:

      "Đại tỷ, chúng ta cùng nhau hoa viên dạo vòng "

      Vãn Thanh nghe xong, liền biết Thượng Quan Nguyệt Phượng có chuyện muốn cùng nàng , liền gật đầu đồng ý. Đoàn người chuyển hướng đến hoa viên phía sau Tây phủ.
      tú cầu thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần cuối: Mộ Dung Dịch muốn trả thù

      Bọn Hồi Tuyết cùng mấy nha hoàn của có Thượng Quan Nguyệt Phượng canh giữ ở trước cửa hoa viên, chỉ có Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Vãn Thanh dạo ở bên trong vườn, hai người vừa ngắm hoa, vừa vừa chuyện.

      "Đại tỷ, nghe hôm diễn ra phi yến tỷ cũng ?"

      Vãn Thanh gật đầu, trả lời:

      "Đúng vậy, chỉ là bồi Tứ muội thôi, Nguyệt Phượng muội muội cũng có tên trong danh sách sao?"

      "Dạ"

      Thượng Quan Nguyệt Phượng gật đầu, bỗng nhiên tâm tình bắt đầu xuống dốc, vươn tay giữ chặt gốc cây hoa bên cạnh, vò qua vò lại, phiền não mở miệng:

      "Lão tổ tông phái người đem chân dung của muội đưa vào Lễ bộ, kỳ thực đại tỷ chắc là biết, muội muốn tham gia phi yến lần này"

      "Nguyệt Phượng muội muội cần gì phải phiền não lo lắng như vậy"

      "Kỳ thực, phi yến chỉ là dạng hôn nhầm tăng quyền lực của các gia tộc, là yến hội trá hình mà thôi"

      "Xem tình huống trước mắt Thượng Quan phủ, chỉ sợ gia tộc nào nguyện ý cùng chúng ta kết thân, cho nên Nguyệt Phượng muội muội cân gì phải lo lắng"

      Vãn Thanh cố khuyên giải Thượng Quan Nguyệt Phượng, Thượng Quan Nguyệt Phượng biết Vãn Thanh rất có đạo lý, nhưng mà tâm lý vẫn rất lo lắng, nếu trời xui đất khiến việc xảy ra ngoài ý muốn nàng phải làm thế nào đây?

      "Nhưng muội vẫn rất lo"

      "Người muội thích chính là Mộ Dung Hách Khang của Mộ Dung gia phải ?"

      Vãn Thanh giọng hỏi, kỳ thực Mộ Dung Hách Khang tuy rằng nhân phẩm tệ, nhưng vì tuổi còn quá , đạo lí đối nhân xử thế chưa hẳn biết, lại còn là con cháu thế gia, càng chịu nhiều áp lực từ gia tộc.

      Chuyện hôn chưa hẳn có thể dựa theo tâm nguyện của bản thân, cho nên nhất định trở thành tướng công của Nguyệt Phượng.

      Thượng Quan Nguyệt Phượng nghĩ Vãn Thanh gọn gàng dứt khoát hỏi nàng như thế, lập tức đỏ mặt, giọng :

      "Để tỷ tỷ chê cười rồi"

      Vãn Thanh lắc đầu, muốn thêm điều gì, nhưng nàng , chỉ nhàn nhạt :

      "Muội muội vẫn là nên đừng suy nghĩ nhiều, chỉ tổ hại thân"

      "Dạ, muội nghe lời đại tỷ"

      Thượng Quan Nguyệt Phượng gật đầu, sắc mặt tốt hơn so với trước đó nhiều, cùng Vãn Thanh ở hậu hoa viên dạo vòng.

      Vì tộc trưởng có chuyện muốn với Thượng Quan Nguyệt Phượng, nên hai người lời cáo từ, mang theo người của mình hai hướng khác nhau. Vãn Thanh rời khỏi phủ chính còn Thượng Quan Nguyệt Phượng gặp tộc trưởng.

      Mộ Dung phủ.

      Mộ Dung Dịch từ sau khi bị người nam nhân đeo mặt nạ đó tẩn cho trận, liền liên tục dưỡng thương trong phủ, thương tổn vừa mới khỏi được phần, nhưng còn chưa lành hẳn.

      Trong đầu luôn nghĩ đến chuyện đêm hôm đó liền chỉ muốn giết người.

      Giờ đây, chỉ là vừa nghe đến cái tên Thượng Quan Vãn Thanh cả người liền bốc hỏa, chỉ muốn chặt nữ nhân kia ra từng khúc. Nếu như phải là vì ả ta, mình bị nam nhân kia đánh thành như vậy sao?

      Nhưng mà người nam nhân đó có quan hệ như thế nào với Thượng Quan Vãn Thanh?

      Còn trẻ tuổi như vậy mà sở hữu huyền lực cường đại đến như thế?

      Đêm hôm đó, đúng là thấy những điều chưa hề thấy, nghe những lời mà trước nay chưa từng nghe.

      Cho dù Mộ Dung Dịch có đem chuyện này cho người khác biết cũng thể, bởi vì sợ người ta tin, còn có khả năng chửi khùng.

      Nếu phải tận mắt nhìn thấy, cũng tin, còn trẻ tuổi như thế, huyền lực tu vi lại … biết tu luyện như thế nào?

      Trong phòng, Mộ Dung Dịch nằm ở giường, nhìn lên đầu giường, suy nghĩ về chuyện đêm hôm đó. Đây hình như là thói quen của kể từ khi …

      Ngoài cửa có tỳ nữ gõ cửa, cung kính mở miệng:

      "Công tử, có khách nhân đến bái phỏng"

      "Ai?"

      Mộ Dung Dịch tức giận mở miệng, sắc mặt ngao, nha hoàn kia nuốt nước miếng, bẩm báo:

      "Bẫm, họ là bằng hữu của công tử, là đám người Liễu công tử cùng Lữ công tử"

      Mấy người này đều là con cháu của mấy trọng thần trụ cột của Kim Hạ, cùng Mộ Dung Dịch kết giao rất sâu, chính là cẩu chỉ chơi với cẩu, lần này ước hẹn cùng nhau thăm .

      *(Thấy sỉ nhục loài chó quá).

      Mộ Dung Dịch nghe xong, giọng ra lệnh rất cọc cằn:

      "Cho bọn họ vào"

      "Dạ"

      Tiểu nha hoàn thở dài nhõm hơi, lui xuống. Trước kia, công tử rất tao nhã ôn nhu, từ sau khi bị thương, tính tình thay đổi hoàn toàn, khiến cho người ta sợ hãi.

      Tiểu nha hoàn lui ra ngoài lâu, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tiếng chuyện vừa vang lên, liền có năm sáu công tử văn nhã vào.

      Nhất thời, trong phòng ngập bóng người, tất cả đều mang khuôn mặt tươi cười, hướng Mộ Dung Dịch nằm giường chào hỏi:

      "Mộ Dung huynh rốt cuộc xãy ra chuyện gì?"

      "Đúng vậy, chúng ta nghe liền hoảng sợ, trong Sở kinh này ai có gan dám động thủ đánh ngươi"

      "Đây phải là muốn chết sao? Thế nhưng dám can đảm đối với Mộ Dung huynh của chúng ta động thủ, rốt cuộc là ai có năng lực cường đại như vậy?"

      Trong lúc nhất thời, lời cứ tiếp lời, khiến Mộ Dung Dịch cảm thấy giống như làm trò cười cho bọn họ, sắc mặt trầm, vung tay lên, mở miệng:

      "Tất cả mọi người ngồi xuống , đừng những lời này, mất hứng"

      vừa dứt lời, lập tức liền có tiểu nha hoàn đến, hầu hạ mấy vị công tử ngồi xuống, sau đó châm trà, liền lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Dịch cùng mấy người bằng hữu của .

      " tới chuyện này nữa, các ngươi gần đây như thế nào? Kinh thành có chuyện gì vui ?"

      Mộ Dung Dịch nhìn chăm chăm mấy vị bằng hữu của , những người này bình thường đều cùng vui chơi giải trí, tìm thú vui.

      Lúc này, vừa nghe Mộ Dung Dịch hỏi, lập tức cao hứng mà kể, từ chuyện thanh lâu nào có hoa khôi mới đến cho đến chuyện phi yến sắp diễn ra kia, ngay cả chuyện nhà ai nuôi thú cưng mới bọn họ cũng đều kể.

      Mộ Dung Dịch càng nghe càng buồn bực, thể đến thanh lâu để mở đêm đầu của hoa khôi, cũng có biện pháp tham gia phi yến lần này.

      Vừa nghĩ như thế, trong lòng liền hận Thượng Quan Vãn Thanh, bản thân mình bị như vậy đều là do con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh ban cho.

      nghĩ, liền nghe được giọng ai đó câu:

      "Mộ Dung huynh, ngươi có nghe tin gì về Thượng Quan phủ chưa? Nữ nhân gọi là Thượng Quan Tử Ngọc, người mà trước kia quấn quít lấy ngươi ấy, những phát điên mà còn mất tích nữa"

      Người này vừa xong, người bên cạnh liền cười khinh khi, :

      "Biến mất càng tốt, đỡ phần phiền toái cho Mộ Dung huynh"

      "Vậy cũng được sao? Mấy huynh ác độc quá , hahahaha"

      Mấy người đó cùng nhau phá lên cười, Mộ Dung Dịch nghe xong cũng thấy ngạc nhiên, nghĩ nghĩ cũng thấy có gì hứng thú.

      Nữ nhân kia chết hay sống cùng có quan hệ gì đâu? con heo ngu ngốc thế nhưng lòng muốn gả vào Mộ Dung phủ, ràng còn tấm thân xử nữ, vậy mà vẫn còn muốn gả cho .

      Còn dám cả gan lớn lối chạy tới lừa , ả chính là người đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc.

      Hừ, nếu như ả có bản lãnh như vậy, cũng bị thủ hạ của làm nhục.

      Nữ nhân này chỉ có chữ tiện để về ả.

      Nhưng khi nghĩ đến lời vào đêm hôm đó của ả … ả , người đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc chính là Thượng Quan Vãn Thanh, điều này có thể sao?

      Đêm hôm đó thử Thượng Quan Vãn Thanh, nàng ta đúng là có võ công, nhưng nha hoàn thiếp thân của nàng ta thân thủ tệ, có thể đả thương được .

      Mộ Dung Dịch lặp lại suy nghĩ đó, bỗng nhiên hỏi câu:

      "Các ngươi , nếu ta chán ghét nữ nhân, nhưng lại thể động tay chân với nàng ta, vậy ta nên làm sao mới có thể trả thù nàng ta?"

      Lời này của vừa vang lên, mấy người kia bốn mắt nhìn nhau, trong mắt liền lên tia xảo quyệt, hắc hắc cười rộ lên.

      "Mộ Dung công tử nhà chúng ta phong lưu đời giờ đây rơi vào bể tình rồi sao?"

      "Thành khai báo, chúng ta muốn xem xem là nương nhà ai, mà có thể khiến cho Mộ Dung công tử của chúng ta động lòng xuân đây"

      "Các ngươi cái gì đó? là nữ nhân mà ta chán ghét mà, nhanh lên, có biện pháp nào ?"

      Mộ Dung Dịch nghe mọi người trêu mình xong, sắc mặt liền thay đổi, tức giận hung hăng mở miệng, căn phòng lập tức an tĩnh hẵn, ai dám thêm điều gì nữa, mấy người đó liền giúp nghĩ kế.

      "Kỳ thực dễ lắm, chỉ cần Mộ Dung công tử đây khiến nàng ta ngươi cách sâu đậm, có ngươi thể sống nổi. Sau đó, ngươi nhân cơ hội đó mà nhục nhã nàng ta, phải là trả thù nàng ta rồi sao?"

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 64: Chỉ hôn

      Phần 1: Tiến cung


      Trong phòng, người ra chủ ý, những người khác gật đầu tán đồng, bắt đầu phát biểu quan điểm.

      "Nữ nhân khi nam nhân, liền có lập trường, muốn nàng ta chết nàng ta chết, còn muốn nàng ta sống nàng ta sống"

      "Đúng vậy, nếu đến lúc đó, Mộ Dung công tử cần nàng ta, nàng ta nhất định sống bằng chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt"

      Bảy miệng tám lời, khiến cho thần sắc của Mộ Dung Dịch sáng hẳn lên, tự chủ được mà động tâm.

      Nghĩ đến, nếu khiến Thượng Quan Vãn Thanh , sau đó nhục nhã nàng ta, khiến nữ nhân kia muốn chết được muốn sống cũng xong.

      Giờ đây chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy giải hận phần nào.

      Như vậy … cho dù đối với nàng ta động thủ, ai dám ngăn cản, nam nhân đeo mặt nạ kia còn có cớ gì mà động thủ với .

      "Ừ, chủ ý này tồi"

      Mộ Dung Dịch gật đầu, gương mặt lập tức có tinh thần, tâm tư lập tức buông lỏng, cùng mấy người bằng hữu cười đùa chuyện phiếm, náo loạn nửa ngày.

      Thượng Quan phủ.

      Ngày thành thân của Thượng Quan Lãnh Tâm định xong, nông lịch hai mươi lăm tháng mười, chỉ còn có tám ngày nữa là gả .

      Lão thái thái đối với hôn của cháu này rất thờ ơ, giống như biết, từ đầu tới đuôi có tỏ vẻ gì. Nhưng lại đối với Thượng Quan Liên Tinh là thương tiếc có thừa, tựa như đau xót khi nhìn nàng ta lấy chồng xa, đưa tới lễ vật.

      Trong lúc nhất thời, cả tòa phủ đệ nghị luận ầm ĩ, chuyện này tự nhiên cũng truyền vào trong lỗ tai mẹ con Tam di nương ở Mai viện, Thượng Quan Lãnh Tâm nhịn được, tức giận, ngậm ngùi khóc.

      Tam di nương thấy nữ nhi của mình sầu khổ, liền khuyên:

      "Lão thái thái luôn luôn như thế, con cần gì phải buồn lòng"

      "Từ trước đến giờ, bà ta có bao giờ ngó ngàng tới mẹ con chúng ta đâu. May mắn là chúng ta còn có đại tiểu thư, nàng ấy thương tiếc người làm muội tử như con nên mới dám đứng lên chống lại lão thái thái"

      "Cũng nhờ nàng ấy mà con mới có của hồi môn đầy đủ như thiên kim tiểu thư con nhà danh giá. Con hãy an tâm mà xuất giá , đồ cưới nhiều thế này, đem qua bên đó cũng có ai dám lên tiếng nhục nhã con"

      "Nếu con có tâm, chỉ cần thỉnh thoảng về thăm mẫu thân cùng đại tỷ của con là được ... còn ... nếu có phần tâm tư kia, vậy cần quay trở lại đây làm gì"

      "Bây giờ con xuất giá, sau này rồi trở thành mẫu thân, con hãy sống mà hưởng phúc, cần gì tức vì chuyện đâu"

      Tam di nương hết lời khuyên giải an ủi nữ nhi của mình, Thượng Quan Lãnh Tâm liền bình tĩnh lại, từ dạo đó liền ở trong Mai viện an tâm chờ gả.

      Ngày hai mươi hai tháng mười, là ngày Hoàng Thượng vì nhị vị hoàng tử mà tuyển chọn phi, trước đêm hôm đó, lão thái thái truyền Thượng Quan Liên Tinh qua, cẩn thận chỉ dạy.

      Lão thái thái đối với Thượng Quan Liên Tinh là ký thác kỳ vọng cực cao, thậm chí vượt xa mong đợi của bà ta đối với Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư.

      ra, Thượng Quan gia có ba nữ hài tử chưa gả chuẩn bị tham gia phi yến là rất vinh hạnh rồi.

      Thượng Quan Liên Tinh trừ bỏ thân phận thấp kém ra, những cái khác cũng thua gì so với Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư.

      Ngược lại, tài cầm, kỳ, thi, họa của Thượng Quan Liên Tinh hơn hẳn hai người kia bậc, đây cũng chính là nguyên nhân mà lão thái thái đặt tất cả kỳ vọng vào nàng ta.

      Ngọc Trà Hiên.

      Trời gần khuya, Vãn Thanh chơi đùa cùng bé trong chốc lát, liền kêu bé về phòng nghỉ ngơi.

      Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi sốt ruột bàn luận trong khi đứng chờ Vãn Thanh chơi với bé cho đến khi hai mẹ con về phòng ngủ bọn họ vẫn còn bàn luận hăng say.

      Bọn họ bàn luận cả buổi, về việc tiểu thư nên mặc y phục gì? Phải chải kiểu tóc gì? Phải dùng trang sức nào mới tôn hết lên vẻ đẹp của nàng.

      Bọn họ muốn tiểu thư của mình thua kém bất cứ ai tham gia phi yến lần này, đặc biệt là vị Tứ tiểu thư kia.

      Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong, nửa nằm nửa ngồi dựa ở giường đọc sách, nhưng nàng thể chú tâm đọc sách được, vì tai luôn nghe được tiếng nghị luận sôi nổi râm ran bên ngoài.

      Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn được mở miệng hỏi:

      "Mấy em làm gì đó?"

      Ba người nghe tiếng của nàng, liền chạy vội vào, Hồi Tuyết cười tươi, mở miệng trả lời:

      "Tiểu thư, chúng em bàn về y phục mà ngày mai người phải mặc để tham gia phi yến"

      "Ngày mai?"

      "Tiến cung sao?"

      "Haizz, ta chỉ là theo bồi Thượng Quan Liên Tinh thôi. Nhớ, y phục phải hợp với người đến tham dự, thể để khách lấn át chủ được"

      "Mấy em cần chăm chút cầu kỳ làm gì, chỉ cần đơn giản thanh lịch là được, cần lao tâm khổ tứ vì chuyện đâu này. Mấy em mà để ta mặc cái loại y phục như con chim khổng tước, màu sắc sặc sỡ, tiểu thư của các em mặc vào cũng thoải mái"

      Vãn Thanh cười phân phó, nàng tình chịu nỗi những bộ y phục rực rỡ cầu kỳ, lại càng thích đeo mấy loại trang sức xa hoa xinh đẹp, tất cả cứ đơn giản thoải mái là được.

      Hồi Tuyết đương nhiên biết tính cách của chủ tử nhà mình, cung kính gật đầu:

      "Tiểu thư yên tâm , em biết mà"

      "Tiểu thư đừng lo lắng, tụi em nhất định khiến tiểu thư hài lòng"

      Hỉ nhi cười hì hì mở miệng, từ khi phục vụ cho Vãn Thanh, nàng cùng Phúc nhi gan lớn hơn nhiều, biết, chỉ cần bản tính mưu mô xảo quyệt, tiểu thư rất dịu dàng.

      Vãn Thanh cười nhìn các nàng, vẫy tay, :

      "Được rồi, mấy em muốn làm gì làm, ta ngủ đây"

      "Dạ"

      Vãn Thanh nằm xuống nghỉ ngơi, ba người liền ra bên ngoài thương lượng tiếp, chẳng qua lúc này dùng thanh hơn để .

      Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, bên trong Trúc viện phát ra tiếng động ầm ỹ vang khắp phủ đệ.

      Tứ di nương mang theo rất nhiều nha hoàn bà tử đến phòng Thượng Quan Liên Tinh lôi nàng ta dậy, bắt đầu trang điểm.

      Thượng Quan Liên Tinh bởi vì đêm qua rất hưng phấn, ngủ được, thổn thức mãi cho đến khi trời sắp sáng mới ngủ.

      Lúc này, nàng ta chìm vào giấc ngủ sâu cố tình lại bị mẫu thân giằng co ngồi dậy, mắt nhắm nghiền mở lên nổi, mở miệng cầu xin:

      "Mẫu thân, buồn ngủ quá à, mẹ hãy để con ngủ tiếp lát nữa "

      "Tinh nhi, nữ nhi ngoan, đừng ngủ nữa"

      "Ngày hôm nay con hãy cố gắng chịu khổ ngày , bắt đầu từ ngày mai con bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng rồi, mẫu thân cũng dính thơm lây"

      "Nếu con được thái tử hay nhị hoàng tử nhìn trúng, mẫu thân có thể thăng thành bình thê đó"

      Tứ di nương vừa nghĩ, trong lòng liền cao hứng. Hơn nữa, càng nhìn nữ nhi của mình càng thuận mắt, toàn bộ tâm tư đều cho rằng, nữ nhi của mình nhất định được chọn, bà ta cũng được hưởng phúc lây.

      Lời này vừa ra, Thượng Quan Liên Tinh cò kè mặc cả nữa, mặc cho mẫu thân mình muốn làm gì làm, giờ này bên trong Trúc viện ai ai cũng bận rộn.

      Nhưng Ngọc Trà Hiên lại tương phản với bên Trúc viện, Vãn Thanh ngủ thẳng cho đến khi trời sáng mới tỉnh.

      Nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, ngồi dậy, thần sắc rất có tinh thần, chuẩn bị gọi người vào Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi vọt nhanh vào, nóng lòng mở miệng:

      "Tiểu thư, người nhanh lên chút, người trong cung phái xe ngựa tới đón người cùng Tứ tiểu thư tiến cung rồi kìa"

      "Sớm như vậy sao?"

      Vãn Thanh kinh ngạc nhíu mày, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi nhanh chóng tới, kéo nàng đứng lên, nhanh tay mặc y phục chuẩn bị từ tối hôm qua cho nàng, sau đó vệ sinh cá nhân cho nàng.

      Trong phòng bận tối mắt tối mũi, bên ngoài còn thêm tiểu nha hoàn thúc giục liên hồi:

      "Tiểu thư, Tứ tiểu thư ngồi chờ ở xe ngựa, chủ tử mong tiểu thư nhanh chút ra ngoài "

      Hồi Tuyết lôi kéo Vãn Thanh ngồi trước gương trang điểm, đáp lời:

      "Biết rồi, trở về với tứ tiểu thư tiếng, chủ tử của chúng ta lập tức tới ngay"

      Vãn Thanh buồn cười nhìn mấy nha đầu bận bịu bên cạnh mình, lên tiếng :

      "Gấp cái gì, nàng ta muốn chờ cứ mình trước , ta đỡ phải nhìn gương mặt phát ói đó"

      Kỳ thực nàng căn bản chẳng muốn , trong lòng có chút bất an, nàng sợ suy đoán của mình thành thực.

      Phi yến lần này, hoàng thượng nhất định hạ chỉ ép nàng gả cho thế tử Hán Thành Vương Phủ Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Vãn Thanh xong, Hồi Tuyết liền hét lên:

      "Tiểu thư, người nghĩ gì thế? Coi như là tiến cung xem náo nhiệt , em cũng muốn tiến cung nhìn xem cho biết. Ngày hôm nay nhất định rất náo nhiệt nha, em đây lớn từng này, mà còn chưa từng xem qua hoàng cung đâu?"

      "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư hãy Hồi Tuyết tỷ tỷ theo , để tỷ ấy trở về còn kể cho tụi em nghe nữa"

      Hỉ nhi vừa vừa chải đầu cho Vãn Thanh, rất nhanh, liền hoàn thành búi tóc phượng hoàng, đêm qua cả ba người trải qua thương nghị lấy trâm cài tóc màu bạc được khảm Trân Châu, lung lay sinh động, vô hạn phong tình.

      Y phục là chiếc váy dài màu trắng, chiếc váy dài này từ eo xuống, còn tăng thêm tầng lụa mỏng màu tím, tuy rằng đơn giản, nhưng lại đặc biệt nhìn rất mộng ảo.

      Hơn nữa, còn thêm chiếc áo khoác ngoài màu xanh da trời, quả nhiên là thanh nhã bức người, uyển chuyển hàm xúc tựa như tiên nữ giáng trần, mỗi bước là mỗi bước động lòng người.

      Vãn Thanh vừa mặc xong y phục, ba người kìm lòng đặng mà than tiếng:

      "Tiểu thư xinh đẹp quá"

      "Được rồi, ta đói bụng, ăn chút gì "

      Vãn Thanh mở miệng đề nghị, nàng đối với y phục cùng trang sức quá coi trọng, dù sao mặc thoải mái là được, ngủ cả đêm bụng đói rã ra rồi, hơi đâu mà lo đẹp hay đẹp.

      Giờ đây, cái bụng là hết.

      Hồi Tuyết nghe xong lời nàng , mặc biến sắc, mở miệng :

      "Tiểu thư, thời gian còn kịp nữa rồi, còn ăn cái gì nữa, thôi"

      xong, liền kéo Vãn Thanh , Hỉ nhi cũng hùa theo cùng kéo nàng ra ngoài, trái phải cùng nhau lôi kéo nàng hướng ngoài cửa Ngọc Trà Hiên mà .

      Vãn Thanh vừa vừa :

      "Hai người các ngươi làm gì vậy?"

      "Tiểu thư, vào trong cung rồi hãy ăn , tuy rằng chỉ là phi yến, nhưng nhất định là có chút điểm tâm mà, nên tiểu thư bị đói đâu. tại trước nhịn chút , thời gian còn kịp nữa rồi"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :