1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Thượng Quan Tử Ngọc bị cường bạo lần nữa

      Mộ Dung Dịch nở nụ cười, khóe môi là tàn nhẫn huyết tinh, ngoan trừng mắt Thượng Quan Tử Ngọc, khẽ vươn tay giật tóc của ả, ác độc mở miệng:

      "Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó Thượng Quan Vãn Thanh?"

      "Nữ nhân kia mà đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc sao?"

      "Ngươi nghĩ lừa ai hả? Ngươi nghĩ rằng ta dễ lừa như vậy sao? Hết tới hai, hết hai tới ba lừa gạt ta, tự tìm đường chết"

      Mộ Dung Dịch xong, lui ra phía sau từng bước, vung tay lên, bình tĩnh đối với thủ hạ :

      "Nữ nhân đáng chết này rất cam đảm, thà chết khai"

      " vậy ... cần ả khai tiếp, thưởng cho các ngươi. Ả thiếu nam nhân quá mức, cả ngày quấn quít lấy bản công tử, rất đáng chết"

      xong liền lui ra ngoài, bên trong gian phòng, thanh Thượng Quan Tử Ngọc kêu la ngừng vang lên:

      "Mộ Dung Dịch, ngươi chết được tử tế, ta bỏ qua cho ngươi. Ta thành quỷ cũng bỏ qua ngươi, ngươi chờ đó"

      "Là Thượng Quan Vãn Thanh đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, tại sao ngươi tin ta, ta ..."

      Rất nhanh, liền nghe bất kỳ thanh nào của Thượng Quan Tử Ngọc phát ra nữa, mà chỉ nghe được thanh y phục bị xé nát, tiếng cười dâm đãng, tiếng gào thét, đồng loạt liên tiếp truyền tới.

      Mộ Dung Dịch ngẩng đầu nhìn trời đêm, nghĩ đến điều mà Thượng Quan Tử Ngọc , cuối cùng tự giễu lắc đầu.

      Thượng Quan Vãn Thanh làm sao có thể đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, năng lực của ả, phải biết.

      Chẳng lẽ chỉ trong vài năm ngắn ngũi, nàng ta tu luyện được Huyền Lực?

      Tuy rằng người nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc kia, Huyền Lực cao. Nhưng biết, nữ tử đó cất dấu thực lực của mình.

      Mộ Dung Dịch chìm trong nghĩ, bỗng có người nam nhân từ trong phòng chạy ra, người đó còn chưa kịp mặc quần áo, giọng đáng tiếc mở miệng:

      "Gia, căn bản còn trinh nguyên. Hừ, là dâm phụ còn giả dạng ngây thơ, may mắn công tử chạm vào ả"

      "Cái gì?"

      Mộ Dung Dịch nhíu mày, ánh mắt độc.

      Giờ phút này, trong lòng chỉ có phẫn nộ, chút áy náy đều có.

      Con tiện nhân này, dám can đảm lừa , nữ nhân còn trinh tiết vọng tưởng gả vào Mộ Dung phủ, đáng chết.

      Mộ Dung Dịch nghĩ, phía sau, có thêm mấy nam nhân nữa từ trong phòng liên tiếp ra, mà bên trong gian phòng, trừ bỏ tiếng nức nở còn thanh khác.

      "Thôi, vừa nhìn đến ả thấy dơ bẩn, làm ô uế mắt ta, đưa ả trở về , nhớ kỹ, đừng kinh động đến người trong phủ"

      "Dạ, công tử"

      Mấy tên thủ hạ kia lĩnh mệnh, lập tức xoay người vào phòng, lôi Thượng Quan Tử Ngọc ra khỏi phòng. Bên ngoài, bóng dáng của Mộ Dung Dịch thấy đâu nữa.

      Còn Thượng Quan Tử Ngọc quần áo rách rưới, hai tay ôm chặt bộ ngực, ánh mắt si ngốc, chữ cũng nên lời.

      Mấy người thủ hạ kia lười để ý tới trạng thái của ả, liền vác cơ thể của ả lên hướng Thượng Quan phủ mà bay .

      Ả từ đâu đến trả về chỗ đó.

      Trời tờ mờ sáng, bên trong Lan viện vang lên tiếng kêu thét thất thanh, khiến tất cả mọi người đều kinh động.

      Thượng Quan Vãn Thanh còn chưa tĩnh ngủ bà tử trong Ngọc Trà Hiên tiến vào bẩm báo:

      "Bẫm đại tiểu thư, Nhị tiểu thư bên Lan viện bị điên rồi, đuổi đánh người ở khắp nơi"

      Vãn Thanh nghiêng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn bên ngoài, nhất thời biết gì.

      Thượng Quan Tử Ngọc lại làm cái trò gì nữa? Mới sáng sớm làm ầm ĩ như vậy.

      Hồi Tuyết vào hầu hạ nàng đứng lên, hai người liền vội vàng ra khỏi phòng.

      Chỉ thấy dọc hành lang, đứng đầy thị vệ bà tử cùng mấy nha hoàn bên Lan viện, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, tiểu nha hoàn bên Lan viện kia liền cuống quít bẩm báo:

      "Đại tiểu thư, xong rồi, nhị tiểu thư dường như nổi điên, ở Lan viện bắt được người nào là đánh người đó"

      "Ai cũng ngăn được nhị tiểu thư, nhị tiểu thư hình như người cũng nhận ra. Ngay cả Nhị di nương cũng trị được nhị tiểu thư, di nương vốn sinh bệnh, cũng bị nhị tiểu thư đánh cho trận"

      " tại, bò dậy cũng nổi"

      "Cái gì?"

      Vãn Thanh trước, Hồi Tuyết theo sau, vung tay lên, mấy nha hoàn của Ngọc Trà Hiên liền theo phía sau các nàng, hướng thẳng Lan viện mà .

      Lúc này, trời còn chưa sáng, xung quanh màu đen tuyền. Vì là đầu tháng mười, trời lạnh thấu xương, Vãn Thanh run người cái, khép chặt vạt áo, bước nhanh.

      Bởi vì trời chưa sáng, nên rất nhiều nơi trong phủ còn đốt đèn lồng, sương mù trong sương mù, ngọn đèn di động theo làn gió, có chút sởn tóc gáy.

      Từ bên trong Lan viện, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào thét, Vãn Thanh sao cả, nhưng mấy nha hoàn ở sau lưng nàng trong lòng lại run sợ.

      Lan viện.

      nữ tử tóc tai bù xù, quần áo chỉnh tề, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn bốn phía.

      Mấy nha hoàn bà tử sợ đến mức vừa khóc vừa quỳ lạy, có người còn nổi lê lết ra ngoài, bỗng có tiếng rống giận vang lên:

      "Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết chết tất cả các ngươi"

      Dáng vẻ dữ tợn tựa như ác ma.

      Tất cả nha hoàn bà tử trong Lan viện đều bị dọa đến xanh mặt, chạy trốn tứ phía, dám tới gần nhị tiểu thư.

      Nhìn dưới thềm đá, lúc này, có nữ nhân nằm hôn mê bất tỉnh. Người nữ nhân đó chính là Nhị di nương, người bị Thượng Quan Tử Ngọc đánh đến bất tỉnh.

      Vãn Thanh dẫn cả đám người tới, nha hoàn bà tử trong Lan viện lập tức từ bốn phía chạy tới đến trước mặt Vãn Thanh, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin:

      "Đại tiểu thư, cứu mạng bọn nô tỳ. Nhị tiểu thư điên rồi, nơi nơi đánh người, bắt được người nào là cắn người đó, ngay cả Nhị di nương cũng buông tha, di nương bị nàng đánh đến bất tỉnh rồi"

      Vãn Thanh nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, đồng tử sâu như đầm.

      Vốn mình còn tưởng rằng Thượng Quan Tử Ngọc giả vờ làm trò, lật lọng với mình. Bây giờ, xem ra phát điên rồi.

      Nếu ả phát điên, làm sao có thể ngay cả Nhị di nương đều đánh đến bất tỉnh? Nhưng mà ... tối hôm qua còn rất tốt, làm sao mà chỉ trong đêm liền điên rồi.

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy tất cả mọi người đều xúm lại xung quanh Vãn Thanh, ngay lập tức chạy thẳng đến, chuẩn bị công kích.

      Vãn Thanh thấy vậy, liền lên phía trước hai bước, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng la lên:

      "Thượng Quan Tử Ngọc, ngươi qua đây thử xem, xem ta như thế nào thu thập ngươi"

      tia nắng sớm chiếu thẳng vào mặt Vãn Thanh, ánh sáng đó khiến Vãn Thnah giống như vị thần tiên thể xâm phạm, phong thái mang đầy chính khí, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

      Thượng Quan Tử Ngọc bị dọa, ngu ngơ trong chốc lát, quay đầu bỏ chạy. Ả trốn vào sau lưng thân cây cách đó xa, bỗng khóc lên:

      "Bỏ qua cho ta , ta dám, ta dám nữa, bỏ qua cho ta "

      Trước cửa Lan viện, Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo cấp tốc chạy tới, Trương quản gia hành lễ chào, Vãn Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Hạo.

      "Phụ thân, tại sao người cũng tới đây?"

      Thượng Quan Hạo thở dài hơi, lắc đầu, vô lực mở miệng:

      "Động tĩnh lớn như vậy, có thể tới được sao?”

      Mấy hôm nay, phải người trong Lan viện rất yên tĩnh sao?

      Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với Ngọc nhi? Ông nghe được hạ nhân bẩm báo, Ngọc nhi điên rồi, phải là chứ?

      "Muội muội con điên rồi sao?"

      Thượng Quan Hạo trầm giọng hỏi, Vãn Thanh nghĩ tới biểu vừa rồi của Thượng Quan Tử Ngọc, dường như là phát điên, liền gật đầu.

      "Phụ thân, chỉ sợ là điên rồi"

      Vãn Thanh xong, nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo khó coi chừng nào, liền phân phó Trương Trung:

      "Ngươi, lập tức tìm đại phu, giúp nhị tiểu thư khám bệnh, xem nàng có thể cứu chữa được nữa hay ?"

      "Dạ, nô tài ngay"

      Trương Trung nhanh chóng lui ra ngoài, Vãn Thanh chỉ thị người đem Nhị di nương nâng vào phòng, lại phân phó người đem Thượng Quan Tử Ngọc lôi ra.

      Vốn những người đó rất sợ hãi, dè dặt cẩn trọng, dám đến gần ả. Nhưng mà Thượng Quan Tử Ngọc dần dịu xuống, gặm gặm tóc của mình, nên mọi người cũng can đảm đôi chút.

      Ả được hai bà tử nâng vào trong phòng.

      Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo cùng nhau vào phòng, còn Nhị di nương được nâng tới giường, trong gian trong của căn phòng.

      Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở giường ở gian ngoài.

      Lúc này, ả rất ngoan ngoãn, ngồi chỗ tự chơi với tóc của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, trông rất tội, miệng cứ lảm nhảm:

      "Đừng đụng ta, đừng đụng vào ta mà, ta van xin các ngươi"

      Vãn Thanh híp mắt, trong lòng cẩn thận xem xét.

      Thượng Quan Tử Ngọc tuyệt đối có khả năng chỉ trong ngày liền biến thành bộ dạng này.

      Vậy … chuyện chắc chỉ vừa xảy ra trong đêm này thôi, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chuyện gì mà có thể khiến ả phát điên?

      Nàng cẩn thận quan sát dáng vẻ tại của Thượng Quan Tử Ngọc.

      Chỉ thấy ả tóc tai tán loạn rối bù, y phục chỉnh tề. Nhìn kỹ y phục lót bên trong hình như bị xé nát, ràng là vết tích từng bị người cường bạo.

      Nghĩ vậy, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ …

      Nàng nhanh chóng vạch y phục của Thượng Quan Tử Ngọc ra, liền lộ ra những dấu vết xanh xanh tím tím đỏ đỏ hằn sâu từng dấu da thịt của Thượng Quan Tử Ngọc.

      Quả nhiên, nàng đoán đúng, những vết tích loang lổ kia … Haizz, xem ra, Thượng Quan Tử Ngọc lại bị cường bạo nữa rồi.

      Nhưng … là ai kia chứ?

      Ả vốn chỉ là tiểu thư khuê các, có thể trêu chọc đến người nào?

      Trừ mình ra … chỉ còn Mộ Dung Dịch.

      Vừa nghĩ đến Mộ Dung Dịch, ánh mắt của Vãn Thanh trong nháy mắt bắn ra muôn ngàn tia sáng lạnh. Trong lòng lập tức ràng triệt để.

      Nàng biết, vì sao mà Thượng Quan Tử Ngọc lại phát điên rồi.

      Là do Mộ Dung Dịch giở trò.

      Còn về phần là do cường bạo, hay sai khiến người khác làm, nàng cũng .

      Nhưng mà, Mộ Dung Dịch cho tới nay cũng chưa từng ra tay nặng với Thượng Quan Tử Ngọc, lại ở trong thời gian này, dùng thủ đoạn ác độc như vậy xuống tay đối với Thượng Quan Tử Ngọc …

      Có lẽ nào phát ra Thượng Quan Tử Ngọc căn bản phải là nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc. Cho nên, trong nhất thời, vì tức giận Thượng Quan Tử Ngọc lừa gạt , nên mới xuống tay với ả.

      Như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc khai ra mình hay chưa?

      Vãn Thanh nheo mắt, trong lòng thầm tính toán.

      Xem ra, trong thời gian này, mình phải cẩn thận. Mộ Dung Dịch chẳng phải như vẻ bề ngoài của . Cho tới nay, nàng luôn coi thường .

      Hôm nay, Thượng Quan Tử Ngọc gặp phải chuyện này, nàng phải tính kỹ bước kế tiếp mới được.

      Cứ nghĩ rằng có đầu óc, chỉ là hoa hoa công tử tối ngày chỉ biết ăn chơi đàn điếm. Cho nên mới cùng Thượng Quan Tử Ngọc lập mưu bẫy .

      Chỉ là nghĩ tới …

      ngờ, lại tâm ngoan thủ lạt như thế, hoàn toàn để ý đến tình cảm khi xưa với Thượng Quan Tử Ngọc. Người này … vẫn là nên đề phòng.

      Vãn Thanh nghĩ.

      Ngoài cửa, Trương quản gia mời vị đại phu đến, người nọ tiến vào, trước tiên kiến lễ, có nha hoàn mang đến khám cho Nhị di nương trước, sau đó mới tới Thượng Quan Tử Ngọc.

      Sau khi khám xong, tới trước mặt Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo bẫm báo:

      "Bẫm tiểu thư, di nương cơ thể vốn rất yếu, nay lại bị người đánh, cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Mặc dù nguy đến tính mạng, nhưng chỉ sợ rất khó khỏi hẳn, về phần vị tiểu thư này ..."

      Đại phu đến tình hình của Thượng Quan Tử Ngọc, có vẻ như đành lòng tiếp, nhưng thấy trước mắt, Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo chờ bẫm báo, đành tiếp.

      "Nàng … hình như là bị người … làm nhục, cho nên chịu nổi kích, nên … điên rồi"

      Đại phu vừa dứt lời, cơ thể Thượng Quan Hạo chấn động ngay lập tức, liền tới trước mặt lão đại phu nắm hai vai ông lắc qua lắc lại:

      "Ngươi cái gì? lại cho ta nghe xem"

      Vãn Thanh nhanh chóng tới, kéo tay Thượng Quan Hạo, trấn an ông:

      "Phụ thân, người bình tĩnh chút "

      Thượng Quan Hạo liền buông vị đại phu kia ra, Vãn Thanh nghiêm túc hỏi ông:

      "Có biện pháp nào chữa trị cho nàng ?"

      Đại phu nghĩ chút:

      "Ta viết tên loại đan dược, các ngươi mua thử xem. Còn về phần hữu dụng hay , ta dám bảo đảm"

      "Được, làm phiền đại phu"

      Vãn Thanh gật đầu, sau đó phân phó Vân Tụ:

      "Ngươi mang tờ giấy mà đại phu viết, lập tức ra tiệm thuốc mua về viên đan dược đó rồi cho nhị tiểu thư ăn vào thử xem"

      "Dạ, tiểu thư"

      Vân Tụ lãnh mệnh, lui ra ngoài.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Thượng Quan Hạo nghi ngờ Vãn Thanh

      Trong phòng, chốc chốc Thượng Quan Tử Ngọc lại nhìn Vãn Thanh, rồi tự sợ hãi nhìn sang nơi khác.

      Thượng Quan Hạo nhìn thấy như vậy, tâm bỗng nhiên trầm xuống, trong đầu liền nhớ tới những lời mà Nhị di nương từng với .

      Vãn Thanh hại Ngọc nhi, chẳng lẽ chuyện này là sao?

      Nghĩ vậy, Thượng Quan Hạo hai tay nắm chặt, sắc mặt trầm, vẫy tay cho hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.

      Đợi cho đến khi còn ai, ông trầm trọng trách vấn Vãn Thanh.

      "Thanh nhi, việc này là con làm sao?"

      Vãn Thanh giật mình, ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ông, trong ánh mắt của ông chứa đầy nghi ngờ, có chút đau lòng cùng nghi kỵ.

      Hừ, xem ra ông là hoài nghi nàng làm ra chuyện lần này.

      Vãn Thanh nhất thời biết phải mở miệng như thế nào? Chuyện này, đúng là trước đó nàng từng làm qua, nhưng lần này phải là nàng làm.

      Chẳng qua lúc này đây, nếu nàng lên tiếng , nàng chưa từng làm qua những chuyện này, chuyện phải nàng làm. Điều này khiến nàng nên lời, tâm, bỗng nhiên có chút khó chịu, nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Hạo.

      "Bất kể là con làm hay phải con làm, phụ thân cũng nên trực tiếp mà chất vấn con bằng những lời như vậy"

      "Phụ thân lúc trước ... làm thế nào lại hỏi xem người nữ nhi ngoan của cha làm những gì đối với con? Vậy mà bây giờ đây cha lại …"

      Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Hạo, thẳng ra ngoài, bóng dáng kiên đĩnh ngạo nghễ, dung nhập vào trong làn sương mù sáng sớm.

      Thượng Quan Hạo tâm trầm lại trầm. Cuối cùng thống khổ đến cực điểm, trong mắt có lệ rơi xuống.

      Gây nghiệt, gây nghiệt mà, sao lại xảy ra loại tình này, còn phát sinh khi vẫn còn sống sờ sờ ra đó, gây nghiệt mà.

      nữ nhi chưa cưới sinh con, nữ nhi phát điên, rốt cuộc là làm sai điều gì?

      Thượng Quan Hạo nhìn giữa trung, nhớ lại người nữ tử xinh đẹp kiều diễm nằm sâu trong trí nhớ kia.

      Khi đó, ông nghĩ đến việc nạp thiếp, chỉ vì tri khó cầu, nhưng nàng lại tự mình chọn Nhị di nương cùng Tam di nương hai người thiếp thất cho ông.

      Bởi vì hai nữ nhân này là do nàng an bài, cho nên ông luôn luôn dễ dàng tha thứ những việc mà bọn họ làm. Nhưng nào ngờ, cuối cùng lại xảy ra những chuyện như vậy.

      Đầu tiên là Ngọc nhi hại Thanh nhi, tiếp đến là Thanh nhi hại Ngọc nhi, khiến hai người nữ nhi như hoa như ngọc của ông người chưa cưới sinh con, còn người phát điên.

      Vân Thư, tất cả những điều này, có phải là do nàng làm sai rồi hay ?

      Thượng Quan phủ, Thượng Quan Tử Ngọc điên điên khùng khùng còn Nhị di nương bệnh nặng nằm liệt giường. Trong lúc nhất thời, cả tòa phủ đệ bao phủ tầng sương sầu thảm.

      Bọn hạ nhân đường, chuyện đều dè dặt cẩn trọng, ai cũng dám chuyện lớn tiếng, lại dám gây chuyện.

      Vãn Thanh bởi vì những lời nghi kỵ của Thượng Quan Hạo, nên cả ngày ở trong Ngọc Trà Hiên đặt chân ra khỏi phòng. Ai cũng gặp, ngay cả Long Diệu tới bái phỏng nàng, cũng bị nàng cự tuyệt.

      Hồi Tuyết biết tiểu thư xảy ra chuyện gì? Tóm lại, thấy nàng chuyện, nụ cười mặt cũng ít , chỉ biết là có chuyện, khỏi quan tâm hỏi:

      "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt người là khó xem"

      Nàng theo Vãn Thanh nhiều năm qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này cùng vẻ mặt này của tiểu thư. Cho dù lúc trước, tiểu thư biết mình hoài thai, nàng còn tươi cười hớn hở, vui vẻ hơn bây giờ nhiều.

      Thế nhưng bây giờ tiểu thư tắt hẳn nụ cười, ai cũng để ý tới. Có thể thấy được, xảy ra chuyện lớn, nhưng mà nàng biết xảy ra chuyện gì?

      Vãn Thanh hữu khí vô lực ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết, kỳ thực nàng chỉ là tâm tình có chút buồn, cảm giác … cảm thấy phụ thân nên hoài nghi nàng.

      Tuy rằng chuyện đó nàng từng làm qua … Nhưng, nếu Thượng Quan Tử Ngọc lúc trước hại nàng, nàng sao có thể ra tay với tỷ muội ruột của mình kia chứ.

      "Hồi Tuyết, chúng ta chuyển ra ngoài ở được ?"

      Vãn Thanh mới mở miệng hỏi, Hồi Tuyết lập tức há hốc miệng. Nhìn Vãn Thanh, trong lòng liền biết là ai chọc tiểu thư, người đó nhất định là lão gia. Bằng , tiểu thư tại sao lại muốn chuyển ra ngoài ở.

      Nghĩ như vậy, Hồi Tuyết lập tức nghĩ đến những lời mà phu nhân trước khi chết từng với mình, phịch tiếng quỳ xuống.

      "Tiểu thư, có phải là lão gia vô tình chọc tức người hay ?"

      "Nếu như vậy em van xin người hãy tha thứ cho lão gia "

      "Phu nhân trước khi chết từng căn dặn em, mặc kệ tương lai lão gia đối tiểu thư làm ra chuyện gì nữa, thỉnh tiểu thư nhất định phải tha thứ lão gia. được tức giận với lão gia cũng được làm lão gia buồn lòng"

      "Phu nhân còn , lão gia là người phụ thân tốt nhất trong thiên hạ"

      Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, , trong lòng nghĩ đến người nữ tử qua đời kia, vì sao trước khi chết lại như thế?

      Chẳng lẽ trong chuyện này còn cất dấu điều gì sao?

      Vãn Thanh suy đoán.

      Cho dù Thượng Quan Hạo làm ra chuyện gì tốt đối với nàng, nàng đều phải tha thứ cho ư. Điều này , trong đó nhất định tàng điều gì đó mà nàng biết? Nhưng là chuyện gì … ?

      "Hồi Tuyết, thời điểm mẫu thân qua đời, ngươi bao lớn?"

      "Tiểu thư quên rồi sao? Em lúc ấy mới bảy tuổi, tiểu thư sáu tuổi, chính phu nhân thu dưỡng em từ , người cũng dạy võ công cho em, để sau này có thể bảo vệ tốt tiểu thư"

      Hồi Tuyết trả lời có nề nếp, nàng cũng truy đến cùng.

      Tiểu thư vì sao quên chuyện năm đó, trong sáu năm này, nàng quen. Tiểu thư thường thường quên vài tình.

      "Ồ, ừ, em đứng lên . Nếu mà mẫu thân căn dặn như thế, ta nhớ kỹ"

      Nàng nhàn nhạt mở miệng, nếu người nữ tử qua đời năm đó trước lúc chết dặn dò như thế, chắc chắn là có nguyên nhân. Nàng tin tưởng, có số việc sớm muộn gì cũng lộ ra chân tướng.

      Nếu người nữ tử đó như thế, nàng liền tha thứ cho Thượng Quan Hạo vậy.

      Huống chi, cũng làm gì sai. Chẳng qua chỉ hỏi nàng câu, đáng để nàng phải mất mát khổ sở trong lòng như thế.

      Chắc có lẽ là nàng xem như cha ruột của mình, nên bỗng nhiên bị chất vấn, trong lòng liền hết sức khổ sở.

      Kỳ thực, Vãn Thanh biết. Thượng Quan Hạo cũng tự trách bản thân mình, ông rất hối hận vì bản thân mình làm tổn thương đến Vãn Thanh.

      Đối với cá tính của Vãn Thanh, ông hiểu rất . Con là người có ân tất báo, đồng dạng, có oán cũng tất báo. Những chuyện đó bản thân ông đều là do Ngọc nhi sai trước, ông nên chất vấn Thanh nhi.

      Nhưng mà, nhất thời ông biết làm như thế nào cùng Vãn Thanh cho . Cho nên liền tránh gặp mặt nàng.

      Bởi vì Hồi Tuyết tận tình khuyên giải, Vãn Thanh biết Thượng Quan Hạo cùng người nữ tử kia, bên trong có vẻ như cất dấu chuyện gì đó rất quan trọng.

      Nếu mà người mẫu thân qua đời kia từng như thế, tất nhiên là có đạo lý của nàng. Cho nên trong lòng Vãn Thanh cũng buông ra chuyện này, chấp nhất với Thượng Quan Hạo nữa.
      1900 thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 4: Long Diệu lợi dụng Đồng Đồng khiến Vãn Thanh tức giận

      Tới buổi tối Đồng Đồng trở về, Vãn Thanh tươi cười nhàng với bé, nhìn ra có chuyện gì phiền não.

      Đồng Đồng bồi Vãn Thanh ăn cơm, vừa ăn vừa cẩn thận đánh giá mẫu thân.

      Vãn Thanh sớm chú ý tới động tác của bé, buồn cười mở miệng hỏi:

      "Sao vậy con?"

      Đồng Đồng ngừng ăn, bỏ chén xuống bàn, đáp lời:

      "Mẫu thân, mẹ có thích Diệu thúc thúc ? Nếu Đồng Đồng để cho Diệu thúc thúc làm phụ thân của Đồng Đồng, mẫu thân có đồng ý ?"

      Vãn Thanh nghe xong, ngây ngẩn cả người. Nàng nghĩ tới bé đến chuyện này, trong lòng khỏi cảm thấy kỳ quái.

      phải là muốn tìm thân sinh phụ thân sao? Thế nào lúc này lại muốn Long Diệu làm phụ thân của mình.

      "Con, con phải muốn tìm phụ thân ruột của mình sao? Tại sao bây giờ lại muốn Diệu thúc thúc làm phụ thân của con vậy?"

      "Diệu thúc thúc , thúc ấy rất thích con, nếu con nguyện ý, thúc ấy có thể cưới mẫu thân, bảo vệ chúng ta"

      Vãn Thanh nghe xong, nụ cười mặt thay đổi, nhưng mà sâu trong ánh mắt lãnh ý sâu sắc lan tràn.

      Long Diệu đúng là chuyện gì cũng làm ra được, lại dám ra những lời này với bé.

      Nghĩ vậy, ngoài cười nhưng trong cười, nhìn bé:

      "Đồng Đồng, con Diệu thúc thúc bảo vệ được chúng ta sao? Con quên, chuyện lần trước ở giáo phường hoàng gia bị người ta đánh đến vô cùng thê thảm hay sao?"

      Đồng Đồng nghe Vãn Thanh xong, lập tức nhìn xuống đất, suy nghĩ.

      Trước đó, bé lòng muốn Diệu thúc thúc cưới mẫu thân, bởi vì Diệu thúc thúc , thúc ấy đoạt mẫu thân với Đồng Đồng, mẫu thân vẫn là của mình bé.

      Cho nên bé mới muốn mẫu thân gả cho thúc ấy.

      Nhưng mà mẫu thân rất có lý, Diệu thúc thúc võ công giỏi, đánh lại người ta. Vậy làm như thế nào thúc ấy có thể bảo vệ bé và mẫu thân.

      Vấn đề này đúng là đau đầu?

      Đồng Đồng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh:

      "Mẫu thân, con quyết định tìm phụ thân chân chính của mình"

      "Giỏi"

      Vãn Thanh thở dài nhõm hơi, nàng tin, bé từ trong biển người mênh mông tìm được phụ thân ruột của mình.

      Sáu năm trước, nàng chỉ thuận tay mò ra người để giải mị độc, ngay cả gương mặt thế nào nàng cũng biết, sao mà Đồng Đồng tìm ra được.

      Hai mẹ con mỗi người đều có tâm tư, bắt đầu dùng cơm chiều tiếp, nhất thời có động tĩnh gì khác.

      Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, người còn chưa bước vào, tiếng cười hưng phấn khoái hoạt liền truyền vào trước.

      Vãn Thanh cần nhìn, cũng biết người tới là ai?

      Người có thể tùy ý ra vào Ngọc Trà Hiên trừ bỏ Hạ Hầu Mặc Viêm, chẳng còn người thứ hai.

      cố kỵ gì quen, mặc kệ người nào cản trở, cũng dừng bước. ỷ vào bản thân mình có sức khỏe hơn người, liền đem người ta nhắc tới quăng sang bên. Như thường, nghênh ngang tiến vào.

      Hai lần trước đó, Vãn Thanh còn dạy dỗ , kết quả, căn bản vô dụng, sau này nhìn riết rồi quen, cũng lười với .

      Hạ Hầu Mặc Viêm ý cười đầy mặt vào, nhìn thấy Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn , lập tức nghiêm túc, chào hỏi:

      "Tỷ tỷ"

      "Ừ, ngươi ăn chưa? Chưa ăn đến ăn chút "

      "Được"

      Hạ Hầu Mặc Viêm gật đầu, cũng rất thích cùng Vãn Thanh còn có Đồng Đồng cùng nhau ngồi ăn cơm tối, rất ấm áp, giống như người nhà vậy.

      Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi vào bàn ăn, Hồi Tuyết lấy chén đũa cho , vừa ăn vừa .

      "Tỷ tỷ, vừa rồi ta xem bà điên kia, ả còn dám đánh ta, đuổi theo ta chạy nửa ngày, giờ đói quá"

      Nguyên lai, nghe nha hoàn trong phủ Thượng Quan Tử Ngọc điên rồi, nên mới lập tức chạy đến Lan viện trêu chọc Thượng Quan Tử Ngọc.

      Kết quả, khiến Thượng Quan Tử Ngọc nổi cơn điên, đuổi theo ở trong sân chạy nửa ngày. vất vả mới quăng Thượng Quan Tử Ngọc qua bên, thong thả đến Ngọc Trà Hiên ăn cơm.

      "Bà điên, ai vậy?"

      Đồng Đồng lập tức cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình.

      Bởi vì chuyện phát sinh khi trời còn chưa sáng, cho nên Đồng Đồng biết.

      Lúc này, nghe xong lời mà Mặc Viêm mới biết được. Lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nhìn lướt qua Mặc Viêm, rồi lại nhìn bé:

      "Là Ngọc di bên Lan viện"

      Vãn Thanh vừa dứt lời, Đồng Đồng mở to hai mắt, khuôn mặt hưng phấn, ở trong phòng khách nhảy dựng lên:

      "Xứng đáng, xứng đáng, bị điên là do báo ứng, ông trời quả có mắt mà"

      Mặc Viêm cũng liền gật đầu đồng ý:

      "Đúng vậy, ông trời có mắt"

      "Nhưng Đồng Đồng nè, ngươi cách xa bà điên đó chút nha, bà điên đó là dọa người nha, đuổi theo đánh người đó, ả còn muốn cắn ta nữa nha, ngươi coi chừng chút"

      Đồng Đồng vung lên nắm tay bé, có khí thế mở miệng:

      "Ta sợ ả, ả đảm dám cắn ta, ta dùng độc dược, độc rụng hết răng của ả, xem ả dùng cái gì cắn người, hahahhaha"

      Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn hai người lớn đùa đến quên trời đất, thúc giục bọn họ:

      "Được rồi, nhanh ăn cơm , nguội hết bây giờ"

      Hai người lại ngồi xuống ăn cơm, sau đó rửa mặt súc miệng. Cuối cùng, Mặc Viêm bế bé vào lòng, ôm ra ngoài.

      Vãn Thanh phân phó người dọn dẹp bàn ăn sạch , sau đó đứng lên, nhìn Hồi Tuyết, sắc mặt trầm mở miệng:

      ", ta muốn tìm Long Diệu, phải cùng ràng, ngàn vạn lần đừng có mà chỉ dẫn sai đường cho con ta"

      "Dạ"

      Hồi Tuyết lên tiếng trả lời.

      Nếu tiểu thư đối với Long Diệu vô tình, loại tình này cưỡng cầu cũng tốt, phải là hai người tâm nhau, Long Diệu tự mình đa tình là vô dụng.

      Nhưng … Hồi Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng đối với Long Diệu cũng mất hảo cảm.

      nếu thích tiểu thư, thời điểm còn ở núi, sao thấy đối với tiểu thư có nửa phần quan tâm. Bây giờ lại đối với tiểu thư có tình ý …

      Hừ, còn phải bởi vì thấy tiểu thư lợi hại, cho nên mới có ý muốn lợi dụng hay sao?

      Hai người đứng dậy, rời khỏi phòng khách. Hỉ nhi cùng Phúc nhi mang theo mấy nha hoàn đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy tiểu thư ra, vội vàng thấp đèn lồng xin chỉ thị tiểu thư chỗ nào.

      "Minh Nguyệt Hiên"

      "Dạ"

      Hai người nha hoàn ở phía trước cầm đèn, hai người nha hoàn ở phía sau cũng cầm đèn, đường hướng Minh Nguyệt Hiên mà .

      Minh Nguyệt Hiên, dọc theo hành lang dài, bóng dáng cao lớn dựa vào lan can nhìn ánh trăng treo giữa trung kia.

      khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, chụp tầng ánh sáng màu xanh phát ra từ mặt trăng xinh đẹp kia, mờ ảo động lòng người.

      Long Diệu tuy rằng đứng ở dưới mái hiên ngắm trăng, nhưng tâm tư cũng nằm ở ánh trăng kia, tâm sớm chạy đến Ngọc Trà Hiên.

      Buổi sáng, Đồng Đồng trước khi đến trường có đến thăm , có nhắc tới chuyện nguyện ý làm phụ thân của Đồng Đồng, nguyện ý cưới Vãn Thanh làm vợ.

      biết chuyện này ... Vãn Thanh phản ứng ra sao? Nàng có đồng ý theo rời khỏi Kim Hạ quốc đến Long Phiên với hay ?

      Long Diệu nghĩ đến nhập thần, tâm tình buồn bực, bỗng nhiên có thủ hạ tới, cung kính mở miệng:

      "Gia, Thượng Quan tiểu thư tới"

      "Vãn Thanh, nàng tới?"

      Sắc mặt của Long Diệu trong nháy mắt vui sướng, nhưng cũng có chút bất an.

      Nàng lúc này lại đây, chắc chắn là Đồng Đồng chuyện đó với nàng. Nàng trả lời như thế nào đây?

      Nàng tiếp nhận , hay là từ chối đây?

      Dựa theo đạo lí, nữ nhân nào từ chối .

      đường đường là tam hoàng tử Long Phiên quốc, nếu dẫn theo nàng hồi Long Phiên, tất nhiên đối với bên ngoài tuyên bố, nàng là hoàng tử phi của , Đồng Đồng là con thân sinh của .

      Hơn nữa, lòng thích Đồng Đồng.

      Như vậy ... phải là đại hoan hỉ sao? Cùng trưởng thành của Đồng Đồng về sau cũng là có chỗ tốt.

      Long Diệu suy nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, vẫy tay cho hạ nhân mời Vãn Thanh tiến vào. Bản thân xoay người dọc theo hành lang dài, đường hồi phòng.

      Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết vào phòng, chỉ thấy Long Diệu chờ nàng, ngay cả trà đều được chuẩn bị rất tốt, thấy nàng tới, khuôn mặt nhu hòa.

      Dưới ánh đèn, gương mặt rất ấm áp, ôn nhuận như xuân, cười nhàng nhìn nàng.

      "Nàng tới rồi"

      rất tự nhiên lại cực kỳ săn sóc, giọng điệu đó khiến Vãn Thanh sửng sốt, ngước mắt nhìn .

      Trong đôi mắt nhu hòa của Long Diệu, nàng ràng nhìn thấy hai ngọn lửa cháy hừng hực, còn phát ra tia sáng rất nồng cháy.

      bình tĩnh nhìn nàng, giống như là nhìn nữ nhân mà thầm nhớ nhung, thương tận trong lòng.

      Vãn Thanh nhếch môi, đáng tiếc, nàng phải, bây giờ phải, tương lai càng phải.

      Nếu như ... Long Diệu vào thời điểm ban đầu lúc bọn họ mới gặp nhau. cũng đối đãi với nàng giống như giờ phút này, tại thời gian kham khổ kia, nàng có lẽ nảy sinh cảm giác với .

      Nhưng nàng giờ đây, tâm như sắt, dễ dàng mở ra. Cho nên, những hành vi, những biểu , cùng những việc làm của , chỉ là uổng công.

      "Ừ, ta tới thăm ngươi chút, nhìn thương thế của ngươi hình như tốt nhiều rồi, nên hồi quốc "

      Vãn Thanh mới mở miệng, tâm Long Diệu chìm xuống đáy cốc.

      Nàng lời này ý là … nàng cự tuyệt sao?

      Thương thế của gần như khỏi hẳn.

      Cho nên, buổi sáng mới gấp gáp, thể chờ thêm được nữa, mới mở lời đề nghị cùng Đồng Đồng.

      Chính là muốn mang mẹ con các nàng cùng hồi Long Phiên, chỉ là ngờ, nàng thế nhưng trực tiếp cự tuyệt .

      Long Diệu nhất thời biết gì, ly trà trong tay liền dừng ở giữa trung.
      1900 thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần cuối: Thượng Quan Tử Ngọc mất tích, Mộ Dung Dịch trà trộn vào Ngọc Trà Hiên

      Trong phòng có luồng gió rét lạnh thổi qua, Hồi Tuyết qua nhận lấy ly trà trong tay Long Diệu, nhàn nhạt mở miệng:

      "Tam hoàng tử, trước ngồi xuống "

      "Ừ"

      Long Diệu ngồi xuống, Hồi Tuyết đưa ly trà cho Vãn Thanh, sau đó đứng ở phía sau Vãn Thanh.

      Trong phòng, yên tĩnh tiếng động, Long Diệu tâm lành lạnh, nhất thời ra lời, tưởng rằng Vãn Thanh cao hứng, chạy ngay vào lòng .

      đường đường là tam hoàng tử Long Phiên quốc, cưới nàng, cũng có thua thiệt nàng điều gì. Ngược lại, lại cho nàng phần vinh quang. Còn có thân phận Đồng Đồng cũng rất tôn quý.

      lại biết, suy nghĩ của cùng nàng hoàn toàn giống nhau.

      Long Diệu trước đó vẩn còn rất ảo não, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, còn muốn làm tiếp tục nỗ lực, ánh mắt đắm đuối dịu dàng nhìn Vãn Thanh, trầm giọng mở miệng:

      "Vãn Thanh, ta ..."

      vừa mở miệng, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, ngắt lời Long Diệu chuẩn bị .

      buồn bực, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy từ ngoài cửa, người vội vàng tới trừ bỏ thủ hạ của , còn có hai ba bà tử, gương mặt thất kinh, vừa vào liền quỳ xuống.

      "Đại tiểu thư, xong, nhị tiểu thư thấy đâu nữa"

      " thấy nữa?"

      Vãn Thanh nhíu mày, cầm chặt ly trà trong tay, đồng tử lăng hàn:

      " yên lành làm thế nào mà thấy nữa"

      "Lúc xế chiều, nhị tiểu thư ở trong phủ đuổi theo thế tử gia cả nửa ngày. Đợi đến lúc tối, tụi nô tỳ tìm khắp phủ đệ, cũng phát nhị tiểu thư đâu, nàng mất tích rồi"

      Thượng Quan Tử Ngọc thế nhưng vào loại thời điểm này mất tích?

      người điên, êm đẹp làm thế nào thấy tăm hơi đâu nữa chứ?

      ... Có lẽ nào có người dẫn nàng rồi?

      Vãn Thanh đứng dậy cáo từ cùng Long Diệu, mang người ra ngoài, đường rời khỏi Minh Nguyệt Hiên.

      Ở trước cửa, đụng phải Trương quản gia, Vãn Thanh ra mệnh cho :

      "Lập tức phái người ở trong phủ cẩn thận tìm cho ta, nàng ta chạy xa đâu"

      "Dạ, đại tiểu thư"

      Trương quản gia lĩnh mệnh, liền dẫn người tìm nhị tiểu thư.

      Vãn Thanh lại phân phó bà tử bên Lan viện:

      "Các ngươi hồi Lan viện , nhớ kỹ, thể để cho Nhị di nương biết chuyện này. Nếu để cho nàng ta biết chuyện này, các ngươi chịu nổi hình phạt đâu"

      "Dạ, tụi nô tỳ biết"

      Mấy bà tử Lan viện chạy ra ngoài, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hồi Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh sắc mặt trầm đến khó coi, đầu tiên là chuyện xảy ra vào đêm qua, bây giờ Thượng Quan Tử Ngọc lại mất tích. Những việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra, chỉ sợ đều có liên quan đến tên Mộ Dung Dịch kia.

      làm như vậy là muốn tra ra thân phận của người nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc sao?

      Nếu quả như vậy, chỉ sợ trong vài ngày tới tới Ngọc Trà Hiên thôi. Như vậy, mình nên đối phó với như thế nào đây?

      Vãn Thanh suy tư, bỗng chốc trở lại Ngọc Trà Hiên, Đồng Đồng đứng ở dưới mái hiên nhìn xung quanh, nhìn thấy bóng dáng Vãn Thanh trở về, tươi cười, nghênh đón nàng:

      "Mẫu thân, ngủ thôi"

      "Được, thôi "

      Vãn Thanh gật đầu, ở mặt của bé hôn hai cái, Chiêu Chiêu nhìn thấy vậy ngẩng đầu cười, còn vươn ra cái móng vuốt xấu hổ che mặt lại. Sau đó nắm lấy tay Đồng Đồng, người hầu thẳng về phòng ngủ.

      Vãn Thanh nhìn bé, khỏi lo lắng, lập tức vẫy tay. Ý bảo Hồi Tuyết qua, giọng thầm vài câu.

      Nàng phân phó Hồi Tuyết an bài Lưu Dận vào phủ. Từ giờ trở , để Lưu Dận thầm bảo vệ bé, cho phép bất luận kẻ nào chạm vào bé.

      Hồi Tuyết nhận lệnh, lập tức ra ngoài, phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi hầu hạ tiểu thư.

      Trong phòng, Vãn Thanh dựa vào ở giường, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng thầm tính toán, phải làm như thế nào đối phó với tên Mộ Dung Dịch kia.

      Nàng vốn tính để Thượng Quan Tử Ngọc gả cho Mộ Dung Dịch, vừa vặn mượn cơ hội đó mà nhục nhã Mộ Dung Dịch phen.

      ngờ ... Mộ Dung Dịch cũng là con cáo già, biết Thượng Quan Tử Ngọc dối, còn hại Thượng Quan Tử Ngọc thành ra như vậy.

      Giờ đây, đối với người nam nhân này, nàng vẫn nên cẩn thận ứng phó. trong Ngũ Công Tử, điều này tuyệt đối phải hư danh.

      Lúc trước, hành xử hồ đồ với nàng như vậy, chẳng qua là nhất thời tức giận, giận quá mất khôn mà thôi, đó cũng có nghĩa là ngốc.

      Bây giờ nhìn cách đối xử với Thượng Quan Tử Ngọc, , người này chẳng những khôn khéo, còn tâm ngoan thủ lạt.

      Theo tình hình trước mắt, liền tính Thượng Quan Tử Ngọc khai ra mình, Mộ Dung Dịch chưa chắc tin.

      Như vậy … rất có khả năng hạ thủ với mình, xem xem mình có có Huyền Lực hay ? Năng lực tu vi như thế nào?

      Nếu như mình động thủ, lộ ra sơ hở, biết … Khi đó, biết nam nhân kia đối phó với mình như thế nào?

      Vãn Thanh nghĩ đến nhập thần, Hỉ nhi vén rèm tiến vào.

      "Tiểu thư, Trương quản gia tới"

      "Ừ, cho vào"

      Vãn Thanh vẫy tay, bước xuống giường, ra bàn ngồi xuống.

      Hỉ nhi đem Trương quản gia tiến vào. Sắc mặc Trương quản gia nhìn tốt, hiển nhiên là tìm được Thượng Quan Tử Ngọc.

      Vãn Thanh chưa mở miệng, cũng cung kính bẩm báo:

      "Tiểu thư, tìm được nhị tiểu thư, thấy nàng đâu nữa"

      người sống sờ sờ lại bị mang ai hay biết … là Mộ Dung Dịch, hay là người khác?

      "Được rồi, ngươi lui xuống "

      "Lập tức phái toàn bộ hộ vệ bên trong phủ canh gác cẩn thận khắp nơi, nghiêm mật tuần tra. Chuyện xảy ra với nhị tiểu thư ta muốn phát sinh thêm lần nữa"

      "Dạ, nô tài lập tức làm ngay"

      Trương Trung lau mồ hôi mặt, chuyện xảy ra với nhị tiểu thư rất kì quái.

      êm đẹp tự nhiên lại phát điên, êm đẹp tự nhiên lại mất tích. Đến tột cùng là ai có gan mà làm ra loại tình này.

      tại Nhị di nương bệnh đến nằm liệt giường, nếu để cho bà ta biết chuyện này, chỉ sợ là muốn mạng của bà ta.

      Trương quản gia nghĩ, liền lui ra ngoài.

      Trong phòng, Vãn Thanh lại nhắm mắt lại, tiếng kẹttttt dài vang lên, cửa sổ liền mở bung ra, cho thấy có người tiến vào.

      Vãn Thanh mở mắt, là Hồi Tuyết và Lưu Dận, hai người bọn họ thân là Thanh Huyền cao thủ, nên việc lại hết sức nhanh chóng.

      Lưu Dận vừa nhìn thấy Vãn Thanh, liền vọt tới, lo lắng hỏi nàng:

      "Lão đại, xảy ra chuyện gì?"

      Vãn Thanh lắc đầu:

      "Ngươi đừng vội, trong phủ gần đây có xảy ra chút việc lạ. Ta sợ có người động thủ với Đồng Đồng, cho nên để Hồi Tuyết gọi ngươi qua đây"

      "Từ giờ trở , ngươi hãy thân theo sát bảo vệ Đồng Đồng dùm ta, được để cho người khác có cơ hội làm thương tổn nó"

      "Được, ta nhất định bảo vệ tốt cho Đồng Đồng"

      Lưu Dận lên tiếng trả lời, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết:

      "Dẫn đến phòng của Đồng Đồng "

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, liền giống như lúc vào phòng, kéo Lưu Dận trèo cửa sổ ra ngoài, đường đưa đến phòng của Đồng Đồng.

      Đồng Đồng còn chưa có ngủ, bé vừa nằm xuống, vừa nhìn thấy Lưu Dận, bé rất cao hứng, bật dậy, chạy tới ôm la hét cười ầm lên. Thiếu chút nữa kinh động tới bà vú cùng nha hoàn đứng gác ngoài cửa.

      Hồi Tuyết lập tức khuyên hai người bọn họ nghỉ ngơi sớm chút, thể kinh động tới người khác.

      Sau đó, nàng lại từ cửa sổ mà nhảy ra ngoài, trở về phòng của Vãn Thanh, Hồi Tuyết lo lắng hỏi Vãn Thanh:

      "Tiểu thư, người nào ra tay với nhị tiểu thư?"

      "Ta nghi là do Mộ Dung Dịch làm"

      "Ta để Thượng Quan Tử Ngọc giả mạo thành Linh Nhất, nhầm lừa Mộ Dung Dịch cưới Thượng Quan Tử Ngọc, đáng tiếc thất bại"

      "Tên Mộ Dung Dịch kia đáng chết. Chẳng lẽ … là làm bẩn nhị tiểu thư? Ép nàng ta đến phát điên, sau đó lại mang nàng ta sao?"

      "Chuyện tối hôm qua, chỉ sợ là do Mộ Dung Dịch làm ra. Bằng , tiểu thư khuê các như Thượng Quan Tử Ngọc, có thù oán sâu đậm với ai ngoài ta"

      "Thêm điều nữa, chúng ta chỉ vừa mới định ra kế hoạch này, nàng ta lập tức điên liền điên. Về chuyện Thượng Quan Tử Ngọc mất tích, biết có phải là làm hay ?"

      Vãn Thanh nghĩ mãi ra chuyện Thượng Quan Tử Ngọc hà cớ gì lại mất tích vào thời điểm này. Nàng ta phát điên rồi, Mộ Dung Dịch có lý do gì mà tiếp tục ra tay hành hạ nàng ta.

      Đối với người điên mà , chẳng có cái gì để lợi dụng cả? Huống chi, Mộ Dung Dịch còn luôn luôn khinh thường Thượng Quan Tử Ngọc.

      Nhưng … Thượng Quan Tử Ngọc rốt cuộc là bị ai mang ?

      Vãn Thanh biết, trước mắt phải là thời điểm nghĩ đến những chuyện này, ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết:

      "Nếu ta đoán sai, tối nay, Mộ Dung Dịch chắc chắn trà trộn vào Ngọc Trà Hiên dò xét ta, xem ta có Huyền Lực hay ?"

      "Đợi cho đến lúc đến, em đừng lao ra đánh với làm chi, hãy để ta đối phó với . Em cứ núp trong bóng tối , nếu thấy kích động, em hãy sử dụng phi tiêu đối phó với , nhất định phải phi trúng"

      "Tiểu thư, tại sao Mộ Dung Dịch lại ra vào phủ của chúng ta tự nhiên như phủ có gia chủ vậy?"

      Hồi Tuyết lo lắng cho Vãn Thanh, bởi vì nàng là cao thủ Thanh Huyền nhị phẩm.

      Người bình thường muốn đối phó nàng, căn bản phải chuyện dễ. Hơn nữa, nàng cực kì thông minh, chỉ có nàng mưu tính người khác, có chuyện người khác mưu tính nàng.

      Nhưng mà Hồi Tuyết thấy chuyện này rất kỳ quái, Mộ Dung Dịch sao lại đối tình huống xảy ra trong phủ lại có thể quen thuộc đến như thế.

      "Em ngốc"

      " chỉ cần có tiền, đứa nha hoàn hạ nhân đều có thể thu mua. Bọn chúng chỉ đường nước bước cho , nơi nào trong phủ mà đến được"

      "Em đừng quên, phủ của chúng ta thể so với phủ đệ ở bên phủ chính, địa hình phức tạp. Nơi này rất đơn giản, chỉ cần miêu tả lần, lấy năng lực của Mộ Dung Dịch, chỉ sợ nhắm mắt cũng biết đường đến phòng của ta"

      "Đáng giận, mấy tên bại hoại này, nuôi ong tay áo mà, nhất định phải diệt bọn chúng"

      "Việc này, sau này xử lý sau"

      "Chuyện trước mắt quan trọng hơn, còn về phần dọn dẹp mấy kẻ hạ nhân bên trong phủ, căn bản phải trọng điểm, chẳng qua là ham món lợi "

      "Dạ, em biết"

      Hồi Tuyết miễn cưỡng trả lời, hầu hạ Vãn Thanh thay y phục rửa mặt súc miệng, chuẩn bị ngủ.

      Ban đêm, tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, nhưng Vãn Thanh lại ngủ được. Bởi vì nàng biết, Mộ Dung Dịch nhất định đến tra xét năng lực của nàng.

      Nam nhân này, trước đó nàng rất coi thường , nhưng mà tật xấu của , nàng hề nhìn lầm.

      Tự cao tự đại, tự cho là đúng, tự cho mình siêu phàm, điều quan trọng nhất là ... bệnh đa nghi rất nặng.

      Nếu Thượng Quan Tử Ngọc khai nàng ra, mặc kệ tin hay , nhất định đến tra xét. Như vậy ... hãy để nàng đến chiếu cố phen.

      Trong đêm tối, trong phòng tối đen mảnh, Vãn Thanh trợn tròn mắt nhìn màn lụa đỉnh đầu giường, khóe môi đầy ý cười ma mảnh.

      Mấy cành liễu bay bay trong gió đêm lạnh buốt, có mấy bóng dáng màu đen di chuyển rất nhanh trong màn đêm.

      Chúng di chuyển rất nhanh dọc theo mái ngói, hình thành từng tia sáng màu đen bạc. Mấy bóng dáng đó tựa như ma quỷ, lúc lúc , vắng lặng tiếng động.

      Trong nháy mắt,chúng trượt xuống hành lang dưới mái hiên, biến mất thấy tăm tích.

      Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh nằm ở giường, xung quanh bốn phía vẫn rất yên bình. Bỗng chốc cỗ hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào.

      Nàng lập tức cảm nhận được, trước tiên nhắm hai mắt lại, nhúc nhích nằm ở giường, chờ đợi hơi thở kia dần dần tới gần nàng.

      Cửa sổ bị người đẩy ra, có đám người xông vào, tổng cộng có năm người. Người dẫn đầu có tu vi cao nhất, vài người phía sau hơi yếu chút.

      Nằm giường, Vãn Thanh trong lòng tính toán từng bước .

      Mắt thấy người kia bước tới đứng ở bên giường nàng, nàng liền lật người, dùng trạng thái mơ mơ màng màng như vừa tỉnh ngũ, quát to tiếng, lật người ngồi dậy.

      Người bước tới kia ngờ tới Vãn Thanh kêu la, hoàn toàn bị nàng làm hoảng sợ, lui hai bước về sau rồi dừng lại.

      Vãn Thanh hoa dung thất sắc, lôi kéo chăn mỏng ngồi ở giường run rẩy, giọng điệu đầy sợ hãi mở miệng:

      "Các ngươi là ai? Dám nữa đêm xông vào Thượng Quan phủ? Muốn làm gì?"

      Năm người này đều mặc dạ phục, mặt che khăn đen, thấy mặt, chỉ thấy được ánh mắt bao trùm độc, nhìn chằm chằm vào nàng, người cầm đầu quát.

      "Im miệng, lại kêu ta giết ngươi"

      Giọng này đúng là rất quen thuộc, Vãn Thanh cùng Mộ Dung Dịch đối đầu vài lần, tự nhiên là nghe ra được giọng của .

      Còn bị nàng làm giật mình, có vẻ như quên che dấu giọng của mình. Cho nên liền lộ ra sơ hở, Vãn Thanh nội tâm hừ lạnh, nhưng mặt lại tràn đầy sợ hãi, miệng cũng dừng lại, tiếp tục :

      "Ngươi là ai? Giọng hình như rất quen"

      Nàng xong, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, người vừa phát ra thanh lập tức ngẩn ra, theo bản năng hạ giọng:

      "Ngươi bậy bạ gì đó, còn nữa tin hay gia hãm trước giết sau"

      "Cường ta?"

      "Vì sao … đại ca … ta van xin ngài mà … ngàn vạn lần xin đừng giết ta … "

      "Đến tột cùng là ai đắc tội với ngài đây. Ngài có vẻ như cùng ta có mười tám đời thù hận, chẳng lẽ ta từng làm chuyện có lỗi với ngài sao?"

      "Ta giết cả nhà ngài sao? Hay là cường tỷ muội của ngài? Làm hại ngài đêm hôm khuya khoắt tới giết ta, huhuhuhuuh"

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 60: Cố hết sức đập Mộ Dung Dịch

      Phần 1: Mộ Dung Dịch bị đập thương tiếc


      Trong phòng, Thượng Quan Vãn Thanh vui sướng mắng miệng, khiến Mộ Dung Dịch thiếu chút nữa bị tức chết. Mấy tên thủ hạ đứng phía sau nghe Vãn Thanh mắng xong, thiếu chút nữa nhịn được mà cười ra tiếng.

      Nữ nhân này mắng chửi người quá độc, công tử sao mà chịu được.

      Quả nhiên, Mộ Dung Dịch liền kích động, phóng tới bên giường nàng, muốn ra tay với Vãn Thanh.

      Đáng tiếc, Thượng Quan Vãn Thanh sớm đề phòng giở trò. Cho nên vừa động, nàng liền giả vờ té xuống giường, chạy vòng vòng xung quanh phòng, cố tạo ra tiếng động lớn, còn quên la to:

      "Giết người, giết người. Cứu mạng, cứu mạng"

      Đúng lúc này, tia sáng màu bạc từ giữa trung bay tới, đâm thẳng vào người Mộ Dung Dịch.

      Đợi Mộ Dung Dịch phát giác ra, kịp toàn thân mà lui, chỉ cố tránh tia sáng bạc ấy, để nó đánh trúng được bộ vị trọng yếu của .

      Lo trước lo sau, nhưng tránh khỏi đao đâm trúng cánh tay , cánh tay tê rần, còn nhấc lên được nữa.

      Hồi Tuyết nhảy ra, trầm giọng mở miệng:

      "Lớn mật, đám tặc tử nào dám cả gan nửa đêm xông vào Thượng Quan phủ?"

      "Muốn chết?"

      xong liền xông lên, Hồi Tuyết là Thanh Huyền cao thủ, nên cũng sợ những người đó. Mộ Dung Dịch bị thương, thể ra tay tiếp, còn mấy tên thủ hạ cùng Hồi Tuyết giao đấu kịch liệt.

      Mộ Dung Dịch mãi lo nhìn thủ hạ của mình giao đấu với Hồi Tuyết mà quên Vãn Thanh, nàng nhân dịp này mà lớn tiếng kêu la:

      "Có ai , có ai , bắt thích khách, mau bắt thích khách"

      Nàng vừa kêu la vừa hướng ra phía ngoài cửa chạy ra, cánh tay Mộ Dung Dịch bị thương khá nặng nên thể ngăn được nàng.

      Giờ phút này là phẫn nộ tới cực điểm, trong lòng chỉ muốn giết nàng, cho nên đuổi sát theo nàng.

      Vãn Thanh vừa chạy, vừa đẩy đổ đồ vật trong phòng, vừa hướng Mộ Dung Dịch mà ném. Tuy rằng Mộ Dung Dịch cực lực né tránh, nhưng mỗi lần đều trúng chiêu.

      Trong lúc nhất thời, mặt, đầu, tất cả đều là màu trắng bột phấn pha lẫn với màu máu. Trông như thằng hề, chật vật chịu nổi đến cực điểm.

      Lúc này, hộ vệ bên ngoài bị kinh động, lập tức vọt vào, cùng những người đó đánh nhau.

      Mộ Dung Dịch thấy cục diện trước mắt xong.

      Đêm nay, thể nào giáo huấn nữ nhân này.

      Hơn nữa mình lại bị thương, cánh tay máu chảy ngừng. Nếu tiếp tục giao đấu, chỉ sợ mất máu quá nhiều mà nguy, ngược lại có lợi cho mình.

      Nghĩ vậy, vung tay, trầm ổn ra lệnh:

      ""

      vừa xong liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, mấy tên thủ hạ nghe lệnh, liều mạng theo sát chủ tử nhảy ra ngoài.

      Trong phòng liền yên tĩnh trở lại, Vãn Thanh hướng đám hộ vệ mở miệng:

      "Tốt lắm, lui xuống "

      "Dạ, đại tiểu thư"

      Mấy gã hộ vệ lui ra ngoài, mấy nha hoàn bà tử bên trong viện đều bị kinh động.

      Ngay cả Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo bên Thạch viện cũng bị kinh động . Liền mang theo rất nhiều người đến Ngọc Trà Hiên, người người đứng ngập trong viện.

      Bên trong gian phòng, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết thấp đèn, chỉ thấy trong phòng rất bừa bãi, Vãn Thanh xuyên quần áo, ra gian ngoài, phân phó người sửa sang lại sạch .

      Thượng Quan Hạo mang theo Trương quản gia đến, nhìn cục diện trước mắt, khỏi áy náy trong lòng.

      Nguyên lai Ngọc nhi phải do Thanh nhi làm hại, đều là ông chuyện dùng đến não, lập tức nóng lòng mở miệng:

      "Thanh nhi, con sao chứ?"

      "Phụ thân, ta có việc gì"

      Vãn Thanh để ý thấy gương mặt Thượng Quan Hạo tràn đầy lo lắng, vẻ mặt này tuyệt đối phải giả.

      Hơn nữa bản thân mình xuyên qua được sáu năm, Thượng Quan Hạo vẫn đối với nàng mến có thừa, cho nên nàng tha thứ cho ông lần này.

      "Ừ, vậy là tốt rồi"

      "Nhưng rốt cuộc là ai dám cả gan nửa đêm xông vào Thượng Quan phủ. Đầu tiên là hại Ngọc nhi, lúc này lại muốn hại Thanh nhi ... vừa rồi Thanh nhi có nhìn thấy mặt của ?"

      Thượng Quan Hạo hỏi Vãn Thanh, ánh mắt Vãn Thanh trong nháy mắt tối sầm lại. Nàng chậm rãi lắc đầu, nàng muốn để cho Thượng Quan Hạo lo lắng thêm.

      Hơn nữa, liền tính nàng cho Thượng Quan Hạo, rằng tất cả mọi việc đều do Mộ Dung Dịch làm, chỉ sợ Thượng Quan Hạo cũng có biện pháp đối phó với nam nhân kia.

      Cho nên cần gì ra để tăng thêm phiền não.

      " biết, bọn họ tổng cộng có năm người, tất cả đều che mặt, may mắn có Hồi Tuyết bảo vệ cho ta"

      Vãn Thanh xong, sắc mặt Thượng Quan Hạo bắt đầu trầm khó coi.

      Nghĩ đến chuyện Ngọc nhi mất tích thấy đâu nữa, còn Thanh nhi lại thiếu chút nữa là bị người ta … Nếu phải bên cạnh nữ nhi có Hồi Tuyết e rằng tối nay …

      Thượng Quan Hạo dám nghĩ nhiều, nhịn được khẽ run. Cả người lập tức như già thêm vài tuổi, suy yếu dựa vào bàn.

      Vãn Thanh nhìn vẻ mặt Thượng Quan Hạo, liền biết ông liên tưởng đến chuyện của Thượng Quan Tử Ngọc cùng mình.

      Chuyện này đối với Thượng Quan Hạo quả là đả kích rất lớn, nàng vội nhìn Trương Trung, ra lệnh cho :

      "Trương quản gia, giúp phụ thân trở về Thạch viện nghỉ ngơi , chuyện kế tiếp ta xử lý"

      "Dạ, tiểu thư"

      Trương quản gia trả lời, vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Hạo ra ngoài, Thượng Quan Hạo được hai bước, liền quay trở lại nhìn Vãn Thanh, lên tiếng:

      "Thanh nhi, con nhất định phải cẩn thận chút, phụ thân muốn con lại xảy ra việc gì"

      "Ừ, ta biết"

      Vãn Thanh đưa mắt nhìn bóng dáng ông rời , phát bóng lưng của ông lại còng hơn lúc trước. Trong lòng lí do hơi buồn.

      Trong phòng, tiểu nha hoàn dọn dẹp sạch , Hồi Tuyết phân phó toàn bộ người lui xuống hết.

      "Tiểu thư, người hãy chợp mắt chút . Đêm khuya rồi, đừng suy nghĩ nữa"

      "Ừ, được. Ngủ thôi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Cái tên Mộ Dung Dịch đáng chết kia, phải nên xuống địa ngục mới đúng"

      Vãn Thanh cắn răng, vào phòng trong nghỉ ngơi.

      Lại tới Mộ Dung Dịch.

      bị thương cũng rất nặng, mang theo đám thủ hạ chạy ra khỏi Thượng Quan phủ.

      Trong lòng vừa mắng, vừa tính toán lần sau tha cho Vãn Thanh.

      Con tiện nhân đó dám làm hại mình bị thương. Nếu phải là mình khinh địch, con tiện tì kia làm sao có thể đắc thủ. Mấy người bọn họ yên lặng dọc theo con đường mòn , đường hồi Mộ Dung phủ mà .

      Ai ngờ, qua góc phố, ở trong góc tường u có gốc cây liễu rất cao lớn. Lúc này, cây liễu thưa thớt nhánh, ánh trăng chiếu sáng cả gốc cây, có người ngồi dựa ở tàng cây.

      Vừa nhìn thấy bọn họ xuất , liền duỗi tay hái xuống năm phiến liễu, thẳng tắp hướng năm người phóng tới.

      May mắn cả năm người thân thủ cũng tệ nên kịp thời tránh được, bọn họ liền ngẩng đầu nhìn sang.

      Chỉ thấy cây có người thân mặc bạch y, lúc lúc như tiên.

      Tao nhã ngồi ở tàng cây, chân gấp xếp lên, tóc đen nhàng bay theo làn gió như nhảy múa, bắt mắt bức người, càng quỷ mị giống như tiên trời.

      Chẳng qua mặt người này được che phủ nữa mặt bởi cái khăn trắng, cho nên nhìn khuôn mặt .

      Mặc dù che mặt, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhìn xơ liền biết, người này nhất định là vị mỹ nam tử.

      "Ngươi là ai?"

      Mộ Dung Dịch đối với những ai so với tuấn tú hơn ba phần liền ghen tị.

      Hơn nữa .. lại còn bị người này dùng phiến liễu bắn lần. Tuy rằng né tránh kịp thời, nhưng trong lòng lại tương đối thoải mái.

      Mộ Dung Dịch vừa xong, người nam tử ngồi tàng cây kia khinh thường tiếp lời:

      "Ngươi quản ta là ai làm gì?"

      "Đêm hôm khuya khoắt lén la lén lút, phải gian trá tức trộm cắp, gia chán ghét nhất chính là loại người như thế. Cho nên tính giáo huấn các ngươi chút"

      "Cái gì, giáo huấn bọn ta?"

      Mộ Dung Dịch nghe xong, thiếu chút nữa tức đến ngất . Xem ra hôm nay là ngày xui xẻo của , là đen đủi mà.

      Tại sao trước đó xuất hành xem hoàng lịch kia chứ? Mọi việc đều thuận lợi.

      Trước đó, giáo huấn được con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh kia, tại giữa đường còn toát ra tên giống như nghiệt muốn đến giáo huấn .

      Ngươi tự mình muốn chết, cũng đừng trách ta.

      Cánh tay Mộ Dung Dịch bị thương khá nặng, chảy ít máu, nên có chút suy yếu, đương nhiên là thể nào xuất thủ, vung tay lên, ra lệnh cho thủ hạ:

      "Giáo huấn tốt cho ta, để cho biết cái gì gọi là giáo huấn"

      vừa dứt lời, vài tên thủ hạ lên tiếng trả lời, liền dũng mãnh lao tới.

      cây, người nam nhân kia cũng tránh né, bật nhảy xuống, động tác tao nhã đến cực điểm.

      Chân còn chưa chạm đất, liền tung chưởng hướng mấy tên thủ hạ kia đánh tới, chưởng tung ra, huyền khí tràn ngập khắp nơi, tựa như tầng sương mù dày đặc.

      Trong tầng sương mù dày đặc đó, thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng vang, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết.

      Mộ Dung Dịch hoàn toàn ngây người, này Huyền Khí lại là sắc thái màu xanh đậm cực đậm, ùn ùn kéo đến bao phủ khắp nơi, làm cho người ta trốn thoát khỏi sức mạnh của nó.

      Người này vậy mà lại là Lam Huyền tam phẩm cao thủ.

      Trong thiên hạ, có rất ít cao thủ như , trẻ tuổi như vậy mà lại là Lam Huyền tam phẩm cao thủ.

      Nghe , lâu chủ Thiên Ưng Lâu Đàm Đài Văn Hạo cũng là Lam Huyền cấp, còn việc là mấy phẩm, có ai biết. Nhưng mà người trước mắt quả chính là Lam Huyền tam phẩm.

      Huyền Vũ đại lục, Lam Huyền tam phẩm có thể tính là cấp bậc cao nhất, người này đến tột cùng là ai?

      Mộ Dung Dịch lui vài bước, đứng nghiêm trang, trầm giọng mở miệng:

      "Các hạ rốt cuộc là ai?"

      mở miệng hỏi, người nọ vừa thu lại bàn tay, thu hồi Lam Huyền khí. Trong chớp mắt thiên địa mảnh tối đen, trở về màn đêm quen thuộc.

      Mà mấy tên thủ hạ của , phải gãy tay chân cũng bị chặt đứt.

      Lúc này xếp thành hàng tựa như mấy bức tượng La Hán trong chùa, tất cả đều được sắp xếp ở chỗ, giãy giụa, hướng chủ tử của mình kêu to:

      "Công tử, cứu chúng ta, công tử, cứu chúng ta"

      Mộ Dung Dịch tuy rằng trong nội tâm run sợ, nhưng mà sắc mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn bạch y nhân kia phiêu dật cao nhã, đối lập trong đêm tối, tựa như trích tiên.

      Người xuất sắc như thế, võ công lại rất cao cường.

      Vì sao lại có ai biết đến?

      Chẳng lẽ … là …

      "Ngươi là lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo?"

      "Chẳng lẽ trong thiên hạ này chỉ có Đàm Đài Văn Hạo hay sao?"

      Người nọ xong, thân hình chợt lóe, liền xuất trước mặt Mộ Dung Dịch.

      Quả nhiên là nhanh như tia chớp, trong nháy mắt liền tới. Mà Mộ Dung Dịch phản ứng kịp, lui về phía sau, lại bị lực đạo giữ chặt, căn bản thể động đậy.

      Thân là Thanh Huyền cao thủ, trong lòng biết , càng lên cao việc tu luyện Huyền Lực càng khó, huống chi là kém vài cấp.

      Nội lực thâm hậu kia là cảnh giới trời vực với , đêm nay đừng nghĩ toàn thân mà lui.

      Trong lòng vừa nghĩ, lại cảm thấy thân thể bỗng nhàng, tức khắc liền bị ném ra xa, nặng nề ngã mặt đất.

      Người nam tử kia liền đạp thẳng vào cánh tay của Mộ Dung Dịch, chỉ nghe Grắc... Grắc... tiếng xương cốt bị gãy từng mảnh vang lên ràng.

      Mộ Dung Dịch rốt cuộc thể khống chế nổi rống lên tiếng:

      "Ah……ahahahahahhhhh"

      Trong đêm tối, tiếng thét này rất kích thích thính giác, ngay cả kia mấy thủ hạ bị đánh gãy tay gãy chân kia, cũng nhịn được mà run rẩy ngừng. Ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

      "Công tử ….."

      Đáng tiếc, bạch y nhân kia cũng có buông tha cho Mộ Dung Dịch.

      Ngược lại, động tác còn nhanh hơn, từng quyền từng quyền đánh thẳng vào mặt Mộ Dung Dịch.

      Chỉ sau vài quyền, Mộ Dung Dịch tự nhận tuấn mỹ vô trù, giờ phút này gương mặt sưng lên giống như cái đầu heo, thống khổ rên rỉ ngừng.

      Bạch y nhân kia cuối cùng cũng dừng tay, tao nhã vỗ hai tay, lạnh lùng mở miệng:

      "Được rồi, hôm nay gia đại lượng bỏ qua cho các ngươi, nêu như lại có lần tiếp theo, xem ta như thế nào phế ngươi"

      xong, phẩy phẩy cẩm bào màu trắng, tao nhã rời , bạch y phấp phới, cao ngạo như tiên.

      Mộ Dung Dịch hiểu mình tại sao lại bị đánh, nhịn đau, khốn khổ mở miệng:

      "Ta cùng với các hạ rốt cuộc có oán thù gì? Sao các hạ lại ra tay độc ác như vậy?"

      "Đêm nay ngươi từ nơi nào đến, ta liền đánh thay nơi đó"

      Cười lạnh tiếng, bỏ xuống câu, giọng điệu rất quỷ mị, bóng trắng trong nháy mắt liền biến mất.

      đường, bóng người cũng có.

      Mộ Dung Dịch giãy giụa đứng lên, ngửa mặt lên trời thống khổ kêu to:

      "Tại sao lại là Thượng Quan Vãn Thanh?"

      bây giờ là tay đau, miệng đau, mặt đau, toàn thân đều đau.

      Tất cả những điều này đều là do Thượng Quan Vãn Thanh ban tặng, nữ nhân này rốt cuộc có cái gì tốt, vì sao sau lưng ả lại có người lợi hại như vậy chống lưng.

      Xem ra sau này phải cẩn thận hơn khi tính kế với ả.

      Mấy người bọn họ vừa lôi, vừa kéo, vừa dìu nhau hồi Mộ Dung phủ dưỡng thương.

      Giằng co với thích khách đến nửa đêm, Vãn Thanh rất mệt mỏi, nên Ngọc Trà Hiên sáng sớm liền có nửa điểm tiếng vang. Mọi người đường làm việc đều bước hết sức nhàng.

      Chỉ trừ Trương Trung,vị khách mời mà đến.

      Vì tình huống bất đắc dĩ, nên Trương quản gia thể mang theo người đến bẩm báo:

      "Hồi Tuyết nương, tiểu thư còn chưa có thức dậy sao?"

      Trương quản gia biết chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua khiến tiểu thư rất mệt mỏi, chắc chắn là muốn nghỉ ngơi tốt.

      muốn tới đây quấy rầy tiểu thư … nhưng mà có người đứng trước cửa phủ ... muốn xông vào đòi gặp tiểu thư cho bằng được.

      làm chủ được, chỉ đành phải đến đây xin chỉ thị của tiểu thư.

      Làm như thế nào là ý của chủ tử, phải hạ nhân như có quyền quyết định.

      "Đúng vậy"

      "Sao vậy? Là ai muốn gặp tiểu thư sao?"

      " vị tiểu thư có dáng dấp xinh đẹp vô cùng"

      Trương quản gia miệng bẩm báo, trong lòng còn thêm câu.

      nữ nhân quá cuồng ngạo, quá chanh chua, mặc váy dài, màu sắc rực rỡ cùng hoa văn nhìn nhức mắt, bao phủ toàn thân, giống như con chim khổng tước đầy kiêu ngạo.

      Lúc mới nhìn ông còn nghĩ là ở đâu ra con chim to dữ.

      Bất quá những thứ này đều là suy nghĩ trong lòng của ông, ông biết con chim khổng tước đó là ai? Vì sao tìm đại tiểu thư nhà mình với thái độ hung hăng như vậy?

      Cho nên ông dám quyết định, có cho nàng ta vào phủ hay còn tùy vào chỉ thị của đại tiểu thư.

      "Ờ, ông hãy hỏi danh tính của nàng ta là gì sau đó lại đến báo"

      "Nếu tiểu thư biết, đuổi nàng ta . Tiểu thư hôm qua quá mệt mỏi, nếu như chuyện quan trọng cần đến bẩm báo"

      "Dạ, Hồi Tuyết nương"

      Trương quản gia lau mồ hôi mặt, gấp gáp lui ra ngoài.

      Làm hạ nhân, muốn có chén cơm để ăn thực dễ.

      Bây giờ ông phải chạy ra trước cửa hỏi danh tính của con chim khổng tước kia nữa, là cực cho thân già này quá mà.

      Chừng nửa nén hương, Trương quản gia lại đến nữa, giọng gấp gáp :

      "Hồi Tuyết nương, mời bẩm báo tiểu thư giúp nô tài"

      "Nàng ta gọi là Tô Mỹ Nhã"

      "Vừa rồi lão nô đến hỏi danh tính của nàng ta, còn bị nàng ta mắng chửi phen, nước bọt của nàng ta còn phun đầy đầu lão nô đây này"

      "Cái gì?"

      "Ả nghĩ ả là ai kia chứ? Tiểu thư biết loại người như thế"

      "Trương quản gia, lập tức ra lệnh cho hộ vệ đem người nọ ném ra ngoài"

      "Hồi Tuyết nương, nếu tiểu thư biết nàng ta tính sao đây?"

      "Ta đứng ra chịu trách nhiệm"

      ", về sau, phàm loại tình này tốt nhất nên hỏi ràng. Nếu quả có loại tiện nhân này tới cửa, chỉ cần đuổi cổ ném ra ngoài, tiểu thư nhất quyết bao giờ giao du với loại đứng đắn này làm bằng hữu đâu"

      "Đúng, đúng, lão nô làm ngay"

      Trương quản gia được Hồi Tuyết chỉ cách giải quyết, lập tức báo cho hộ vệ, ném người ra ngoài.

      Ai ngờ, con chim khổng tước Tô Mỹ Nhã kia biết võ công, liền xông vào, cùng hộ vệ đánh nhau trận. Mãi cho đến khi Long Diệu xuất quát lạnh tiếng, ngăn cản hai bên giao đấu.

      Khi đó, Trương quản gia mới biết được, nguyên lai con chim khổng tước Tô Mỹ Nhã này lại là biểu muội của tam hoàng tử.

      Nếu là biểu muội của tam hoàng tử ... tại sao tìm tam hoàng tử, tìm tiểu thư của bọn họ làm gì?

      Trương quản gia nghĩ mãi ra.

      Nếu là biểu muội của tam hoàng tử ... đương nhiên thể đánh.

      Liền phân phó hạ nhân cùng hộ vệ rút lui, ai làm việc nấy.

      Tô Mỹ Nhã mang theo mấy người thủ hạ cùng hai nha hoàn, theo Long Diệu hồi Minh Nguyệt Hiên.

      Long Diệu sắc mặt khó coi đến cực điểm, tức giận trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, trầm giọng lên tiếng:

      "Ngươi tới làm gì?"

      Tô Mỹ Nhã vừa thấy Long Diệu tức giận, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nhu nhu nhược nhược mở miệng:

      "Biểu ca, ca vì sao trở về Long Phiên vậy"

      "Ca biết ? Người ta vừa nghe tin ca bị thương, lập tức cưỡi ngựa ngừng để chạy vội tới, ai ngờ … ca thế nhưng lại ở trong nhà nữ nhân"

      "Người ta chỉ là muốn nhìn chút xem ả ta là cái dạng nữ nhân gì mà cũng dám cả gan mê hoặc biểu ca"

      "Câm miệng"

      Long Diệu hét lớn, trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, lên tiếng:

      "Ngươi lập tức hồi Long Phiên cho ta"

      "Vậy … còn biểu ca sao?"

      Tô Mỹ nhã chu miệng lên, nàng vất vả mới đến xem biểu ca, biểu ca thế nhưng lại đối xử với nàng như vậy.

      Trước kia đối với nàng rất dịu dàng. Hừ, xem ra nam nhân khi bị nữ nhân khác mê hoặc, quả nhiên đối xử vô tình vô nghĩa với người tình cũ.

      được, nàng nhất định phải kéo tâm của biểu ca trở lại.

      Long Diệu nghe Tô Mỹ Nhã xong, nhất thời gì, bước mấy bước rồi mới chậm rãi mở miệng:

      "Thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn"

      Kỳ thực, vết thương của còn gì đáng lo ngại. Chỉ là nếu tại rời , cảm giác, cảm thấy cam lòng.

      Cho nên muốn dạm hỏi Vãn Thanh thêm lần nữa, thử xem mẹ con các nàng hai người cùng hồi Long Phiên sao?

      "Nếu mà thương thế của biểu ca còn chưa khỏi hẳn, vậy ta lưu lại bồi biểu ca"

      Tô Mỹ Nhã cười nịnh nọt, ngẩng đầu thấy sắc mặt Long Diệu có chút mềm hoá, lập tức khẽ vươn tay kéo cánh tay lắc lư qua lại, làm nũng:

      "Biểu ca, ca hãy để cho người ta lưu lại bồi ca nha, nha, nha, nha"

      "Biểu caaaaaaaa……"

      "Muốn lưu lại, có thể"

      "Nhưng mà ngươi nhớ kỹ cho ta, cho phép chuyện nên , làm những chuyện nên làm"

      "Dạ, Nhã nhi biết rồi, biểu ca yên tâm "

      Tô Mỹ Nhã giở chiêu trò nũng nịu của nữ nhân Long Diệu liền mềm lòng.

      Nếu mình đuổi sát buông, ép hồi quốc, chừng ném nàng ra khỏi đây. phải là tiện cho con tiện nhân kia sao?

      Nghĩ, khuôn mặt đầy ý cười, chẳng còn nhận ra con chim khổng tước chanh chua kiêu ngạo trước đó còn lớn lối la hét trước cửa phủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :