1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54: Dạm hỏi Vãn Thanh làm thiếp (tt)

      Phần 2: Hai mẹ con Nhị di nương diễn trò, lại bày mưu tiếp

      đường cái, người đến người rất náo nhiệt. Xe ngựa được đoạn, Vãn Thanh liền phân phó mã phu ngừng bên đường, mọi người cùng xuống xe ngựa dạo phố.

      Dọc hai bên đường phố, cái gì cũng có. Bán đủ loại mặt hàng, còn có bói toán, đoán số mệnh, kể chuyện ... còn có họa sư treo tranh bán. Đồng Đồng đối với mấy cái khác đều có hứng thú.

      đường thẳng đến phía trước sạp vẽ tranh, đứng đối diện trước mặt họa sư, vừa đứng vừa cười tủm tỉm mở miệng:

      "Gia gia, họa bức chân dung cho con , phải giống, giống con đó nha"

      Người họa sư là vị lão tiên sinh, để hàm râu cá trê, híp mắt quan sát Đồng Đồng vài lần, ông tâm rất thích tiểu hài tử này, cười tủm tỉm mở miệng:

      "Nơi nào đến đây vị tiểu đồng tử, bộ dạng đáng . Được, lão hủ họa cho con bức"

      Lão tiên sinh vừa xong, liền đứng dậy kéo Đồng Đồng ngồi vào giữa cái băng ghế, hết sức chăm chú vẽ chân dung cho bé.

      Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết đứng ở trước giá vẽ quan sát. Phát lão tiên sinh này họa rất đẹp còn họa đến nhập thần. Ngay cả nét mặt đều vẽ đến sắc sảo, sống động như .

      lâu sau, họa sư họa xong bức chân dung giống Đồng Đồng như đúc. Quả rất giống, ngay cả thần sắc đáng linh động của Đồng Đồng đều vẽ giống đến chín phần.

      Vãn Thanh vừa thưởng thức vừa gật gật đầu, đám người Hồi Tuyết liên tục lấy làm kỳ lạ. Lão tiên sinh này kỹ năng họa quả phi phàm, vì sao lại muốn ở đầu đường bày quầy làm họa sư bán tranh vẽ?

      Trong lòng cảm thất kỳ quái nên bắt đầu quan sát đánh giá lão tiên sinh. Ông có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chỉ là quần áo mặc người hơi có vẻ nghèo túng, làm người khác nhìn vào mà đau lòng.

      *Tiên phong đạo cốt: Thần tiên, người tu đạo

      Đồng Đồng bên hỏi:

      "Gia gia, hết bao nhiêu tiền vậy ạ?"

      Lão tiên sinh kia nghe xong Đồng Đồng đáng hỏi giá tiền, lắc đầu, tươi cười mở miệng:

      " lấy tiền, tiểu công tử rất đáng , lão hủ rất thích con, nên ta lấy tiền. Xem như là quà tặng lần đầu gặp mặt cho tiểu công tử vậy"

      Đồng Đồng nghe vậy đồng ý, lắc đầu liên tục:

      "Gia gia, điều này thể được nha"

      "Ông còn phải ăn cơm nữa đó, có bạc làm thế nào mà ăn cơm được nha. Đồng Đồng lấy của gia gia đâu, Đồng Đồng phải trả tiền để gia gia có tiền mà ăn cơm nữa"

      Lão tiên sinh kia vuốt râu nở nụ cười, đứa này đáng , bị ô nhiễm, khỏi nhìn nhiều chút.

      Vãn Thanh hí mắt đánh giá lão tiên sinh, là người sống nội tâm, trầm ổn, giống người bình thường, chỉ sợ là người có xuất thân tầm thường.

      Những người này, phần lớn là cự tuyệt tiểu tiết, nhưng mà dựa theo những lời mà bé . Ông ấy còn phải ăn cơm, nên nàng quay đầu ra phía sau phân phó Hồi Tuyết:

      "Lấy chút bạc cho vị tiên sinh này"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết lên tiếng trả lời. Nếu mà tiểu thư phân phó, đương nhiên là nên làm theo. Động tác gọn gàng, lấy ra mươi lượng bạc để ở giá vẽ.

      Lão giả kia vừa thấy, vội từ chối:

      "Vô công bất thụ lộc, chỉ là bức họa nho , chỉ đáng mấy văn tiền, lão hủ thể thu nhận"

      *Vô công bất thụ lộc: có công lao nên muốn được thưởng.

      Vãn Thanh nở nụ cười, nhìn ông nhàn nhạt mở miệng:

      "Tương phùng chính là có duyên, tiên sinh nên cự tuyệt cẩn thận dè dặt với người ngoài"

      lời xong liền xoay người rời , Hồi Tuyết cùng đám người bà vú đuổi kịp, Đồng Đồng vẫn còn quên vẫy tay cùng lão tiên sinh lời từ biệt:

      "Gia gia, cám ơn ông nhiều nha, con rất cám ơn ông"

      Lão giả kia ánh mắt thâm thúy, lâu lâu cũng nên lời. Trong lòng, thế nhưng lại dâng lên chút cảm xúac, bao lâu rồi, lòng ông cảm động như vậy. Nhưng bây giờ, vì sao có cảm giác muốn khóc.

      đường cái, Đồng Đồng cầm bức họa của chính bản thân mình, nhìn nhìn lại nhiều lần, miệng mở rất to, vừa vừa trầm trồ khen ngợi vừa hỏi Vãn Thanh.

      "Mẫu thân, con có phải rất đáng hay ?"

      "Đúng vậy"

      "Có phải là rất xinh đẹp hay "

      "Đúng vậy"

      Vãn Thanh có biện pháp đối với thằng nhóc này, gật đầu đáp lời.

      Đồng Đồng hỏi xong, còn thêm câu:

      "Đó là bởi vì con là do mẫu thân sinh ra đó"

      Bé nắm lấy tay Vãn Thanh tự hào, cũng vì thiếu tồn tại của phụ thân mà cùng Vãn Thanh có ngăn cách. Ngược lại, so với nhà người ta càng thân thiết hơn.

      Đồng Đồng xong còn cẩn thận thu hồi bức họa, cuối cùng bé cũng nổi lên hứng thú đối với những vật khác đường cái.

      Cao hứng chạy hết bên này nhìn, rồi đến bên kia xem, giống như chú chim tước mới được thả ra khỏi chiếc lồng vẫn giam giữ mình bấy lâu.

      Vãn Thanh cũng tùy bé, lâu lâu mới rãnh rỗi mà được lần, cứ mặc bé tận hứng vui đùa. Ngày mai lại tiếp tục đến học đường rồi.

      Liên tục dạo hai con đường, Đồng Đồng mua rất nhiều đồ. Phía sau, Hỉ nhi cùng Phúc nhi, còn có đám người Hồi Tuyết, trong tay toàn bộ đều là đồ mà bé mua.

      Trời gần đến buổi trưa, Vãn Thanh cùng Đồng Đồng cũng mệt mỏi, đoàn người mới hồi phủ.

      Xe ngựa ở trước cửa phủ dừng lại, bên trong liền lao tới vài người, người dẫn đầu chính là quản gia Trương Trung.

      Ông vừa nhìn thấy Vãn Thanh trở về, liền thở dài nhõm hơi, nhanh chóng bẩm báo:

      "Tiểu thư, nhị tiểu thư tỉnh, ở trong Lan viện tìm chết tìm sống. , mặt mũi gặp người, muốn chết để thoát khỏi nhục nhã này?"

      Vãn Thanh nửa ngày, vốn rất mệt mỏi, hơn nữa đối với Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng vẫn còn rất căm thù. Căn bản cũng muốn quan tâm nàng ta, hơn nữa nàng tin Thượng Quan Tử Ngọc tìm cái chết.

      Dù sao cũng là làm dáng cho người nhìn mà thôi, nàng ta tại xảy ra chuyện mất thanh danh như vậy. Nếu làm như vậy, còn có mặt mũi gặp người sao?

      "Để nàng ta náo cho , ngươi Lan viện với bọn họ. , ta nàng ta muốn chết chết, ai cũng đừng cản, nàng ta muốn làm cho ai xem hả?"

      Vãn Thanh xong, Hồi Tuyết còn bỏ thêm câu:

      "Trương quản gia, ông cũng là lú lẫn mà, ông sống hơn nửa đời người. Bây giờ còn sợ cái gì, nhị tiểu thư tìm đến cái chết sao?"

      Trương quản gia nháy cái mắt, được hồi Tuyết nương nhắc nhở, ông đúng là hiểu mọi việc.

      Nhị tiểu thư tìm chết sao? Hừ, chẳng qua là làm dáng chút mà thôi, vậy mà trước đó còn tin sái cổ. Nghĩ vậy, Trương quản gia mang theo gương mặt nặng nề, mang hai người thẳng đến Lan viện.

      Lan viện

      Thượng Quan Tử Ngọc sớm tỉnh lại, ở bên trong đập phá đồ, tóc tai bù xù, luôn miệng muốn tìm cái chết, muốn sống mà chịu nhục nhà như vậy.

      Nhị di nương sợ tới mức cứng lưỡi biết gì, chỉ biết khuyên ả ta vài câu cách máy móc.

      Trước đó, bà ta phái tiểu nha hoàn báo cho Trương quản gia biết, hi vọng Thượng Quan Vãn Thanh có thể đến đây khuyên nhủ ả. Tại sao đến lúc này cũng thấy động tĩnh gì.

      Nhị di nương lôi kéo Thượng Quan Tử Ngọc, bỗng có tiểu nha hoàn từ bên ngoài tiến vào bẩm báo:

      "Di nương, Trương quản gia tới"

      " tới làm cái gì?"

      Nhị di nương nhíu mày, Thượng Quan Tử Ngọc vừa nghe được Trương quản gia tới, càng la to hơn cố đập đồ nhiều hơn, hướng vào Nhị di nương mà kêu la:

      "Mẫu thân, con bất quá, có cách nào khác, nữ nhi thể phụng dưỡng mẹ đến cùng, thực xin lỗi mẹ. Mẫu thân, mẹ hãy để cho con chết . Chứ như tại, nữ nhi còn mặt mũi mà nhìn thế gian nữa"

      Nhị di nương nghe vậy, sắc mặt đều biến trắng, nước mắt bà ta rơi xuống như thác đổ, thương tâm khóc rống lên, mẹ con hai người khóc thành đoàn.

      "Ngọc nhi, con chết rồi, mẫu thân phải sống làm sao đây. Con đừng ném mẫu thân mà mặc kệ. Nếu phải phải chết, vậy hãy để mẩu thân cùng con cùng nhau chết "

      Mẹ con hai người cùng nhau náo loạn, Trương quản gia ở bên ngoài nghe được, sắc mặt u vào, mở miệng khuyên:

      "Nhị di nương, nhị tiểu thư xin hai đừng gây chuyện thêm nữa"

      "Có muốn chuyện này truyền khắp Sở kinh hay ? Có muốn để cho người khác nghe được xong rồi chê cười nhị tiểu thư hay ?"

      Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong. Cả hai đều ngừng tiếng khóc mà tức giận trừng mắt đối với Trương quản gia.

      thấy hai mẹ con bọn họ thương tâm muốn chết hay sao? Vậy mà cái lão nô tài này vẫn còn lo sợ đến việc bị người chế giễu.

      Nhất là Thượng Quan Tử Ngọc.

      Lúc này, sợ là toàn bộ người trong Sở kinh đều chờ chê cười nàng. Nàng còn sợ thế nhân chế giễu sao? Nghĩ vậy lại rắng gằng cổ họng khóc rống lên:

      "Mẫu thân, nữ nhi muốn sống nữa, mặt mũi gặp người mà"

      Ả vừa lên tiếng, Trương quản gia liền vào:

      "Nô tài mới vừa bẩm báo cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư , nhị tiểu thư muốn chết, ai cũng được phép ngăn cản"

      xong vung tay lên mang người ra ngoài. Trong phòng, tiếng khóc im bặt, nhị di nương há miệng, hơn nửa ngày mới phản ứng được, hướng ra phía ngoài kêu lên:

      "Thượng Quan Vãn Thanh, con tiện nhân kia. Nó vậy mà muốn để cho Ngọc nhi của ta tìm chết, Ngọc nhi của ta chết rồi, nó có phải hay rất đắc ý? Nó có phải hay rất vui vẻ?"

      “Mày, con tiện nhân kia, mày nữ nhân ác độc, lòng muốn để cho Ngọc nhi của ta chết mà. Đồ ác phụ"

      Thượng Quan Tử Ngọc lại giống như Nhị di nương.

      Sau khi ả nghe xong lời Trương quản gia , liền nín khóc ngay lập tức. Dùng khăn xoa xoa nước mắt, kỳ thực ả căn bản muốn tìm chết, chẳng qua làm dáng chút cho người ngoài nhìn mà thôi.

      Ngày hôm nay, Mộ Dung gia mang đến cho nàng sỉ nhục lớn như vậy. Nàng chắc chắn chịu để yên.

      Mộ Dung Dịch, ngờ đối đãi với nàng tệ bạc như vậy.

      Ánh mắt Thượng Quan Tử Ngọc độc, cắn răng, vẫy tay làm cho toàn bộ nha hoàn trong phòng lui xuống. Sau khi mọi người lui xuống hết, Nhị di nương cũng nín khóc, nhìn nữ nhi của mình.

      "Ngọc nhi, con … ?"

      Thẳng cho đến tận lúc này bà ta mới hiểu ra, nguyên lai Ngọc nhi muốn chết, cũng chỉ là làm dáng chút cho người khác nhìn. Bằng , gương mặt này sao lại bình tĩnh đến như vậy.

      Bất quá vừa nghĩ đến Mộ Dung gia làm ra những chuyện hại thanh danh của nữ nhi thối đến còn gì, sắc mặc nhị di nương nhìn tốt rồi.

      Trước mắt, vẫn là mau chóng gả con ra ngoài mới là điều cấp bách cần làm.

      "Ngọc nhi, buổi chiều nay, mẫu thân phải qua phủ Thừa Tướng bái phỏng lão phu nhân chuyến"

      "Phải làm cho bà ta làm mai gấp mối hôn cho con. Bằng ,nếu chuyện này được phát tán rộng rãi, chỉ sợ càng khó có thể thu thập"

      "Mẫu thân, chẳng lẽ tại Lữ lão phu nhân vẫn còn có tâm tình mà làm mai cho con sao?"

      Thượng Quan Tử Ngọc hỏi lại mẫu thân mình, chuyện của nàng cùng Mộ Dung Dịch là chuyện mà toàn bộ người trong Sở kinh đều biết .

      Lữ lão phu nhân lại phải là người ngu, chẳng lẽ còn làm mai cho nàng sao? Lúc này phải là tự tìm phiền phức sao?

      Nhị di nương gì hết, trong lúc nhất thời, Lan viện trở về an tĩnh vốn có.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54: Dạm hỏi Vãn Thanh làm thiếp (tt)

      Phần 3: Vãn Thanh nổi giận, Mặc Viêm phát điên, Cơ phu nhân bị nhục nhã.

      Ngọc Trà Hiên

      Vãn Thanh dùng xong bữa trưa, liền trở về phòng của mình, nghỉ trưa trong chốc lát.

      Vãn Thanh còn chưa dậy, Trương quản gia qua bẩm báo, có người gửi thiệp muốn gặp đại tiểu thư, hẹn gặp ở trà lâu có tiếng nhất tại Sở kinh.

      Hồi Tuyết mang thiệp đưa vào, tiểu thư còn chưa có tỉnh, nhưng sợ để lỡ chánh , cho nên đành lay tỉnh Vãn Thanh.

      "Tiểu thư, có người gửi thiệp lại đây, biết là người nào, muốn gặp mặt tiểu thư?"

      Vãn Thanh ngáp cái, mơ mơ màng màng cầm thiệp, nằm ở giường mở ra xem, chỉ thấy nét chữ xinh đẹp đoan đoan chính chính, nàng thấy cuối thiệp có chữ ký, Cơ Ngọc.

      Cơ Ngọc là người nào?

      đúng là nghĩ ra, nhưng mà tấm thiệp này nhìn rất quý giá, thiệp vàng in hoa văn, hẳn là thuộc về người danh gia vọng tộc. Vãn Thanh nghĩ trong lòng.

      tốt, nên tránh gặp mặt. Nếu … có chính muốn gặp nàng. Tuy rằng vừa ý, nhưng cũng phải thức dậy, sửa sang lại chút, thu thập thỏa đáng, liền phân phó Hồi Tuyết.

      "Cho quản gia chuẩn bị xe ngựa, xem thử người tên Cơ Ngọc này là người nào?"

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết trả lời xong liền ra ngoài, phân phó Hỉ nhi làm việc trước, sau đó cùng Vãn Thanh ra khỏi phủ.

      Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh cầm tấm thiệp lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, cũng nhìn ra điều gì, càng biết là ai gửi.

      Nhưng nhìn tấm thiệp này rất sang trọng, cũng là đại diện cho thân phận người viết. vậy, người muốn gặp nàng, thân phận hẳn là rất cao sang.

      "Tiểu thư, người thử xem, rốt cuộc là ai muốn gặp người? Sao lại thần bí như thế?"

      Hồi Tuyết tò mò mở miệng hỏi, Vãn Thanh lên tiếng, xe ngựa lâm vào yên tĩnh, hướng trà lâu mà chạy.

      Bảo Đỉnh Lâu, trà lâu có tiếng nhất Sở kinh, theo dọc bên trong, trà lâu được trang trí rất sang trọng, rất cầu kỳ, tỉ mỉ. Nên trà lâu này là nơi mà rất nhiều thương nhân chọn làm nơi đàm phán làm ăn.

      Trước cửa, xe ngựa đậu kín dọc hai bên đường, người đến người như nước. Tuy rằng nhiều người, nhưng cũng ồn ào, vào vào đều rất yên tĩnh.

      Mặc dù chuyện, nhưng người ngồi bàn kế bên cũng nghe thấy thanh phát ra. mặt đều tràn ngập ý cười, rất tao nhã, hề mang đến quấy nhiễu cho người khác.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vào, lập tức liền có tiểu nhị đến tiếp đón.

      thân áo xanh đậm, đầu đội nón được làm riêng cho trà lâu, mũ có thêu ba chữ Bảo Đỉnh Lâu, tiểu nhị đều là mi thanh mục tú, khuôn mặt đầy ý cười, cung kính mở miệng hỏi:

      "Xin hỏi, khách nhân là đến thưởng thức trà, hay là có hẹn"

      Vãn Thanh cũng biết người hẹn mình là ai, chỉ giơ giơ lên tấm thiệp trong tay, nhìn xung quanh chút mở miệng:

      "Là có người hẹn ta tới đây, chỉ biết người đó đến chưa?"

      Tiểu nhị nhìn thấy tấm thiệp, lại nhìn xung quanh chút, lập tức hớn hở cười, mở miệng trả lời:

      "Tiểu thư, xin mời theo tại hạ. Khách nhân ở nhã gian chờ tiểu thư rất lâu"

      Vãn Thanh gật đầu, nếu mà người nọ tới, nàng muốn gặp người tên Cơ Ngọc này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại thần bí đến thế?

      Chủ tớ hai người theo phía sau tiểu nhị lên lầu hai, rất nhanh liền đứng ở trước cửa gian phòng trong rất trang nhã. Tiểu nhị gõ cửa, cung kính mở miệng:

      "Khách nhân, người mà ngài hẹn tới"

      tiếng kẹt … cửa được mở ra, có người từ bên trong ra. Vãn Thanh chăm chú nhìn, lập tức liền nhận ra, là người Hán Thành Vương phủ.

      Là người lần trước theo Tống trắc phi đến Thượng Quan phủ. Là trong bốn bà tử kia, mà người bà tử đó có vẻ như cũng biết Vãn Thanh, nhận ra nàng đến, liền cười tủm tỉm khom người khụy gối hành lễ:

      "Thượng Quan tiểu thư, người đến, Cơ phu nhân còn chờ ngươi bên trong"

      Vãn Thanh mi nhíu lại, khóe môi liền dần dần nở nụ cười đầy băng hàn.

      Vốn ngày hôm nay, nàng thấy phiền, trong lòng rất bực bội. Thấy chuyện gửi thiệp gặp mặt này cũng có chút tò mò, nên cũng quên phần việc hồi sáng.

      nghĩ tới, người của Hán Thành Vương phủ lại đến tìm nàng. Lần trước là Tống trắc phi, lần này đổi thành Cơ phu nhân, đại khái chắc cũng là tiểu thiếp của Hán Thành Vương gia.

      Bọn họ hết người, lại tới hai người, lần lượt đến tìm gặp mình làm cái gì?

      Vãn Thanh sắc mặt u, theo phía sau bà tử kia vào.

      Trong gian phòng trang nhã, người nữ tử dựa vào cửa sổ mà ngồi, mắt hướng ra phía bên ngoài cửa sổ quan sát dưới lầu.

      Trong gian phòng trang nhã, chút tiếng vang đều có, trừ bỏ tiếng bước chân của Vãn Thanh cùng bà tử.

      Mặt khác, còn có hai bà tử cùng hai người nha hoàn, bọn họ vừa thấy Vãn Thanh vào, liền nhắc nhở người nữ tử dựa vào khung cửa sổ.

      "Phu nhân, Thượng Quan tiểu thư đến"

      "Ừ"

      tiếng trả lời, người nọ liền quay đầu nhìn sang. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ôn nhu đáng , cười nhàng nhìn Vãn Thanh, gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống:

      " đến rồi sao, ngồi xuống "

      Nữ nhân này tuổi cũng lớn, bộ dạng hết sức xinh đẹp, gương rất ôn nhu, vừa nhìn liền có cảm giác người này thuộc dạng người có tâm cơ.

      Nhưng, nữ nhân có thể tồn tại trong Hán Thành Vương phủ, phải là điều mà nữ nhân bình thường có thể làm được, sao có thể phải người có tâm cơ đây. Chỉ sợ là người hiểm, giả dối nhất thôi.

      Vãn Thanh dựa theo gương mặt của nàng ta mơ hồ nhớ tới người mà lần trước gặp qua, Minh Quận Vương. Người này, chỉ sợ là mẫu thân của Minh Quận Vương, Cơ phu nhân.

      Nghe , Hán Thành Vương gia là cực sủng nàng ta, khó trách gương mặt lại mềm mại, đáng , kiều, có loại bức bách sầu khổ vì thất sủng.

      Vãn Thanh cũng vội ngồi xuống, khom người chút:

      "Gặp qua Cơ phu nhân"

      Cơ Ngọc gật đầu, đôi mắt sáng rỡ đánh giá Vãn Thanh, khóe môi vẫn luôn treo ý cười:

      "Thượng Quan tiểu thư là rất xuất chúng giống người thường. Lần trước, ta nghe Hiên nhi xong, ta còn chưa tin đâu, lần này diện kiến, thể tin"

      Cơ Ngọc cười , nhìn về phía nha hoàn trầm ổn đoan trang đứng bên kia, nha hoàn kia lập tức tới rót trà cho Vãn Thanh, cung kính mở miệng.

      "Thượng Quan tiểu thư mời dùng trà"

      xong liền lui ra phía sau mà đứng, Vãn Thanh vươn tay nhận lấy, bất động thanh sắc uống trà, nhàn nhạt mở miệng:

      "Quả nhiên là trà ngon, chỉ là biết Cơ phu nhân muốn gặp ta vì chuyện gì? Ta nhớ lần trước, Tống trắc phi đến tìm ta lần. Nên, ta nghĩ ta quan điểm của mình"

      Vãn Thanh thừa biết ý đồ mà Cơ Ngọc hẹn gặp nàng hôm nay cùng vị Tống Mẫn kia giống nhau. Chắc, đại khái là muốn mẹ con nàng quấn quít lấy chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Lần trước, nàng rất ràng. Mẹ con nàng, hề quấn quít lấy Hạ Hầu Mặc Viêm.

      Nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù danh tiếng được vẻ vang gì, nhiều nhất lấy chồng là được. Nhưng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn lợi dụng người ngốc nghếch, thậm chí còn gả cho người đó.

      Đối với Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng tình biết, có vị trí như thế nào trong lòng nàng. từng cứu nàng vài lần, đối xử với Đồng Đồng cực tốt.

      Cho nên, Vãn Thanh cho phép bất kỳ ai xúc phạm tới Hạ Hầu Mặc Viêm. Thậm chí, nàng còn nguyện ý xem là đệ đệ mà tận tình chiếu cố.

      Có đôi khi, nàng thậm chí còn hi vọng phải người ngốc nghếch, như vậy ai dám khi dễ .

      Nhưng mà nàng, cho tới bây giờ, nàng chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng , thậm chí còn lừa gạt , đạt tới mục đích nào đó.

      Như vậy, đối với Hạ Hậu Mặc Viêm là công bằng. Mặc dù là kẻ ngốc, nhưng cũng nên đối xử công bằng với .

      Ngược lại, mấy người cơ thiếp của cha , lần lượt xem như thằng đần, tự nhận là chính bản thân mình có quyền lợi lo liệu chuyện hôn cho , hoàn toàn quên hỏi thử xem Mặc Viêm cần gì? Thích gì?

      Mà buồn cười là, còn hỏi người thất thân có con riêng cho .

      Bọn họ nghĩ bọn họ là ai mà có cái quyền đó, hừ. Dù sao cũng chỉ là cơ thiếp trong phủ mà dám thay mặt quyết định hôn của thế tử gia sao?

      Vãn Thanh dứt lời, vị Cơ phu nhân kia lập tức buông ly trà trong tay xuống, nở nụ cười, cũng vươn tay kéo tay Vãn Thanh qua, có vẻ như rất thân thiết.

      "Ngươi gọi là Vãn Thanh đúng . Kỳ thực ngươi hiểu lầm rồi. Ngày hôm nay ta đến, là muốn cùng ngươi thương lượng chuyện khác"

      Vãn Thanh kinh ngạc, trong hồ lô của vị Cơ phu nhân này bán thuốc gì? Muốn làm gì? Nên tùy ý nàng ta nắm tay của mình, lẳng lặng nhìn, chờ đợi nàng ta tiếp.

      Quả nhiên, Cơ phu nhân thấy Vãn Thanh chuyện, lại tiếp:

      "Nghe , thế tử gia nhà chúng ta lòng rất thích Vãn Thanh, cũng rất thích hài tử kia. bằng … Vãn Thanh mang theo đứa kia gả vào Hán Thành Vương phủ , như vậy phải là đại hỉ sao?"

      "Tuy rằng, thể cho ngươi vị trí của thế tử phi. Nhưng mà nữ nhân chúng ta vì đứa , cái gì cũng có thể hy sinh, phải sao?"

      Cơ phu nhân dứt lời, Vãn Thanh sắc mặt trầm xuống, liền rút tay bị Cơ phu nhân nắm lấy ra, gương mặt kiều diễm tại như băng sương tuyết hàn, kiêu ngạo nịnh nọt mở miệng:

      "Cơ phu nhân, ta rồi, muốn cùng Hán Thành Vương phủ có bất kỳ quan hệ nào. Mời ngươi về sau đừng nhắc lại chuyện buồn cười này với ta"

      "Ta lập lại thêm lần nữa. Ta, Thượng Quan Vãn Thanh, cho tới bây giờ, chưa từng muốn gả vào Hán Thành Vương phủ của các ngươi"

      Mặc kệ vị Cơ phu nhân này là giả tình giả ý, hay là tâm muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, Vãn Thanh đối với cái chuyện này đều quan tâm.


      Còn rằng, nàng phải nghĩ cho con trai của nàng mà phải gả vào Hán Thành Vương phủ nữa sao? Hừ, buồn cười. Nghĩ nàng ngu lắm sao?

      Nàng nghĩ là mang bé gả vào Hán Thành Vương phủ, nơi đầy rẫy nguy hiểm, đầm rồng hang hổ, đối với trưởng thành của bé có lợi ích gì?

      Ngược lại, nàng hi vọng bé trưởng thành trong thế giới trong sáng, tính toán, nguy hiểm.

      Buồn cười chính là những người phụ nữ của Hán Thành Vương phủ này, lại dám nghĩ, chỉ cần lấy cái vị trí tiểu thiếp ra tặng cho nàng, khiến nàng mừng rỡ như điên, thể chờ đợi được mà gả ngay lập tức sao?

      Buồn cười đến cực điểm.

      Trong gian phòng trang nhã, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, còn mấy người bà tử cùng bọn nha hoàn vốn tưởng rằng. Thượng Quan Vãn Thanh nếu là người hiểu chuyện, phải hạnh phúc đến phát cuồng sao?

      Ai biết, người ta căn bản khinh thường.

      Hồi Tuyết nghe xong, sắc mặt thay đổi, trực tiếp làm khó dễ, lạnh lùng nhìn Cơ phu nhân.

      "Đừng chỉ là vị trí tiểu thiếp thấp hèn của Hán Thành Vương phủ các người. Cho dù là vị trí thế tử phi, tiểu thư của chúng ta cũng thèm"

      Nàng xong, quay đầu nhìn Vãn Thanh:

      "Tiểu thư, chúng ta . Sau này cần để ý tới người của Hán Thành Vương phủ nữa, những người này đúng là khinh người quá đáng mà"

      Vãn Thanh gật đầu, chủ tớ hai người chuẩn bị rời . Bỗng nhiên, rầm tiếng, cửa phòng bị người bên ngoài trực tiếp đánh nát. Phát ra tiếng vang rất lớn, khiến mọi người kinh ngạc.

      Chỉ thấy, người đứng trước cửa, lại là Hạ Hầu Mặc Viêm, người đánh nát cửa cũng là , thế tử Hán Thành Vương.

      tại, gương mặt tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm hoàn toàn mất hết vẻ ngọt ngào cùng ý cười nhàng như lúc trước.

      Lúc này, mi dựng đứng như ngọn núi, nổi giận đùng đùng. Hai tay chống nạnh đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn chằm chằm Cơ phu nhân cùng đám hạ nhân.

      Cơ phu nhân cùng mấy bà tử, nha hoàn tất cả đều cúi thấp đầu xuống dám nhìn thẳng . Co ro sợ hãi, hiểu vì sao lại xuất ở đây.

      Đối với ngốc thế tử, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, đừng có nhìn ngày thường ngây ngây dại dại, nhưng vương gia rất sủng ái . Chọc phải , kết quả thảm càng thảm hơn.

      Cơ phu nhân cười mở miệng:

      "Thế tử gia"

      Hạ Hầu Mặc Viêm mở to mắt lườm ả cái. Sau đó dùng ánh mắt cún con nhìn Vãn Thanh, lập tức giống như chú chó lấy lòng chủ, giọng nũng nịu cười tươi roi rói:

      "Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận nha"

      Vãn Thanh liếc cái, nhàn nhạt mở miệng:

      "Mặc Viêm ngươi đến, cũng tốt. Ta cũng muốn tiếng với ngươi"

      "Về sau, xin mời thế tử gia ngươi cách mẹ con chúng ta xa xa chút. cần vô duyên vô cớ lại có người này người kia của Hán Thành Vương phủ các ngươi đến này kia với ta"

      Nàng xong thèm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cái, lập tức ngang qua , cùng Hồi Tuyết ra ngoài, Hồi Tuyết vì quá tức giận nên quay đầu bổ sung câu:

      "Hạ Hầu Mặc Viêm, sau này ngươi đừng bao giờ bước chân vào Ngọc Trà Hiên của chúng ta dù là nữa bước. Bằng , ta để yên cho ngươi đâu, nhất định đánh ngươi bò lăn ra ngoài"

      Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Hồi Tuyết cảnh cáo xong, tức giận đến trừng mắt, hắng giọng kêu lên:

      "Ngươi dám, tưởng ta sợ ngươi chắc"

      Bất quá, Hồi Tuyết cùng Vãn Thanh ra ngoài, chuyện lần này làm Hạ Hầu Mặc Viêm rất tức giận, ngực lên xuống phập phồng.

      Trước đó, ở bên đường nhìn thấy Vãn Thanh, vì muốn làm nàng bất ngờ nên luôn luôn theo nàng. nghĩ tới, lại gặp phải chuyện này. Ngước mắt, nhìn thẳng về phía Cơ phu nhân, từng bước qua.

      Cơ phu nhân sợ hãi lui về sau, mấy bà tử cùng nha hoàn nhanh chóng mở miệng cầu xin:

      "Thế tử gia, xin người đừng trách phu nhân, phu nhân là có ý tốt, người đừng đánh nàng, cầu xin người. Thế tử gia?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm để ý tới mấy bà tử này, tay run run chỉ thẳng vào mặt Cơ phu nhân, cơn giận bắt đầu phát tác.

      "Tỷ tỷ tức giận, Đồng Đồng cũng tức giận. Đồng Đồng mà tức giận, về sau chơi với ta nữa"

      Sau khi xong, liền bưng lên bình trà nóng bàn, trực tiếp đổ thẳng lên đầu Cơ phu nhân, nước trà nóng chảy từ đầu bà ta xuống làm ướt toàn thân, lụa mỏng bám sát vào cơ thể, làm lộ ra cơ thể đẩy đà.

      Nhất thời, trong gian phòng trang nhã, tiếng thét chói tai vang lên, mấy nha hoàn cùng bà tử xông đến, muốn ngăn cản thế tử gia.

      Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm mặc dù ngốc, nhưng cũng là nam tử, khí lực rất lớn. sớm vươn tay nắm tóc Cơ phu nhân kéo ra phía ngoài, vừa túm kéo vừa tức giận mắng:

      "Ngươi dám gây phiền toái cho ta, ngày hôm nay ta muốn tìm phụ vương, muốn để phụ vương đánh chết ngươi"

      Cơ phu nhân mặc dù là tiểu thiếp, nhưng mà rất được lòng Hán Thành Vương, luôn luôn rất được sủng ái. Khi nào chịu qua loại nhục nhã này, bị thằng ngu túm đầu kéo lê lết mặt đất mà ra ngoài.

      Trong tâm trí nhất thời tiếp nhận được nhục nhã này, trực tiếp ngất . Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng để ý đến ả, vẫn túm kéo ả, hướng phía dưới trà lâu mà xuống.

      Mấy nha hoàn cùng bà tử, tất cả đều bối rối, hoảng sợ. Chỉ dám theo sát phía sau thế tử gia thẳng xuống lầu dưới, dám hó hé lên tiếng cầu xin.
      1900 thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54: Dạm hỏi Vãn Thanh làm thiếp (tt)

      Phần cuối: Vãn Thanh hết giận, Lão thái thái mất mặt

      Bảo Đỉnh Lâu là trà lâu nổi tiếng nhất Sở kinh, chuyện xảy ra ở nơi này, tự nhiên rất nhanh truyền khắp các nơi.

      Việc Hán Thành Vương gia ngốc thế tử giận dữ lôi Cơ phu nhân hồi phủ, rất nhanh truyền khắp Sở kinh cùng thành ngoại, trở thành đề tài bàn tán hấp dẫn khắp phố lớn ngõ .

      Trong này, liên lụy tới Thượng Quan Vãn Thanh. Nàng lại trở thành đối tượng bàn tán của mọi người tiếp. Mà mọi người đối với Vãn Thanh, đại đa số là đồng tình, là thương tiếc.

      Thượng Quan phủ, Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh đối với chuyện xảy ra về sau cũng để ý tới, nhưng mà đối với mục đích mà Cơ phu nhân tìm mình, vẫn vô cùng tức giận. Cho nên cả buổi trưa cũng bước chân ra khỏi Ngọc Trà Hiên nữa bước.

      Bất quá chuyện khác làm nàng bớt buồn bực.

      "Tiểu thư, chưởng quầy cửa hàng tơ lụa cùng chưởng quầy tiệm dược phái người đến báo, nhóm hàng tơ lụa cùng thuốc giả bán cho nhị di nương"

      Vãn Thanh nghe được tin tức này, tâm tình khôi phục ít, gật đầu:

      "Ừ, cứ để cho hai cửa hàng đó tiếp tục đóng cửa, năm ngày sau tân khai trương"

      "Đến lúc đó ... tất nhiên có người tìm Nhị di nương tính sổ, bà ta cần số bạc lớn để bồi thường. Lúc đó, chúng ta dùng giá thấp để thu mua cửa hàng của bà ta"

      Vãn Thanh nở nụ cười, Hồi Tuyết gật đầu:

      "Dạ, em hiểu , tiểu thư an tâm . Để em báo cho bọn họ biết"

      "Tốt"

      Vãn Thanh gật đầu, dựa vào ở giường tính toán. Bán đám hàng giả, còn dùng giá thấp thu mua cửa hàng. Kết quả là lời được bao nhiêu tiền đây?

      Nụ cười mặt khỏi càng sâu. Trước đó, mẹ con nhị di nương tính kế nàng, bây giờ bị nàng tính kế trở lại. sai biệt lắm, đúng là, ăn miếng trả miếng, cười người hôm trước, hôm sau người cười.

      Buổi tối, Đồng Đồng học về, Vãn Thanh tâm tình tốt hơn nhiều, nên Đồng Đồng cũng có phát ra có điều gì ổn. Miệng cứ mãi líu ríu lải nhải với Vãn Thanh về chuyện trong học đường.

      Dùng xong bữa tối, Đồng Đồng quấn quít lấy Vãn Thanh đòi nàng kể chuyện cổ tích cho bé.

      Hai mẹ con ngồi ở dưới đèn, say sưa ngon lành kể chuyện xưa tích cũ, chẳng qua vừa mở miệng kể, liền nghe thấy giọng mềm mại, lấy lòng lại e dè vang lên từ phía bên ngoài.

      "Đồng Đồng, ta tới tìm ngươi"

      Đó chính là giọng của Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng mà dám vào trong, chỉ có gương mặt tuấn mỹ thập thò lấp ló ở ngoài cửa.

      Chớp chớp đôi mắt phượng trông rất đáng thương, lại chớp chớp mắt nhìn Vãn Thanh, biểu cảm lấy lòng, gương mặt tươi cười nịnh nọt. Để xác định xem, Vãn Thanh có đem đuổi ra ngoài hay ?

      Vãn Thanh nhìn thấy biểu cảm của giống như chú chó con, dùng ánh mắt đáng thương lấy lòng, miệng muốn phát ra câu cút với , cuối cùng cũng nuốt xuống. Nàng đành lòng khiến buồn.

      Nhưng Hồi Tuyết khác, nàng tới trước cửa, tức giận mở miệng đuổi .

      "Hạ Hầu Mặc Viêm, phải cảnh cáo ngươi về sau được đặt chân đến Ngọc Trà Hiên rồi hay sao? Tại sao bây giờ còn mò đến hả?"

      Bất quá Hồi Tuyết vừa hét mắng, Đồng Đồng ngồi ở đùi Vãn Thanh mất hứng, tức giận từ đùi Vãn Thanh nhảy xuống, chạy tới kéo Hồi Tuyết.

      "Tuyết di, dì đừng hung dữ với Mặc Viêm mà, là bạn tốt của con, dì thể khi dễ nha"

      Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Đồng Đồng bênh vực , nên nhân cơ hôi từ ngoài cửa phóng cái vèo vào, dùng sức gật gật đầu, lộ ra chút ý cười, lôi kéo tay Đồng Đồng làm nũng.

      "Đúng vậy đó, Đồng Đồng, nàng khi dễ ta, ta đáng thương lắm đó"

      Hạ Hầu Mặc Viêm ỷ có Đồng Đồng che chở, đắc ý mím môi cười, biểu tình tựa như mèo ăn trộm cá. Vãn Thanh nhìn thấy hết thảy mọi việc diễn ra trước mắt, tình vừa bực mình vừa buồn cười mà.

      Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy sắc mặt nàng bắt đầu tươi tỉnh. mặt còn lãnh ý, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vãn Thanh, làm nũng lôi kéo cánh tay của nàng, dùng giọng nhõng nhẽo mà :

      "Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận nha, đừng nóng giận mà, được tỷ tỷ? Ta giáo huấn tên đần kia rồi. Về sau, ả dám đến làm phiền tỷ tỷ cùng Đồng Đồng nữa đâu"

      Vãn Thanh cũng nhịn được nữa phì tiếng nở nụ cười, cái chàng ngốc Mặc Viêm này, sao mà đáng đến thế? Bản thân mình là tên đần, còn người khác là kẻ ngốc.

      Nhưng mà nhìn bộ dáng nũng nịu đáng này của , nàng còn nghĩ là bản thân mình có thêm đứa con trai, hơn nữa còn là đứa con rất rất đáng .

      Bất quá Mặc Viêm rốt cuộc vẫn là đại nam nhân, Vãn Thanh rút tay về, cười nhìn :

      "Được rồi, ta tức giận nữa, ngươi đừng lúc lúc , khiến đầu ta choáng váng"

      Bên kia Đồng Đồng tới, nháy mắt to nhìn Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, có chút bọn họ đến chuyện gì? Tò mò hỏi:

      "Mẫu thân, hai người đến chuyện gì vậy?"

      Hạ Hầu Mặc Viêm há miệng liền muốn cho Đồng Đồng:

      "Là chuyện … "

      Bất quá vừa bắt đầu , Vãn Thanh liền ngăn cản, bởi vì nàng muốn cho bé biết những chuyện kia.

      " có việc gì, chỉ là mấy câu chuyện vui, Mặc Viêm muốn làm mẫu thân vui thôi, con bồi dạo lát "

      "Dạ, mẫu thân"

      Đồng Đồng cao hứng đáp ứng, bé muốn tìm Mặc Viêm chuyện phiếm chơi đây, nghĩ tới lại tới đây. Bé nghĩ vậy, vươn tay kéo Mặc Viêm ra ngoài:

      "Mặc Viêm, , ta cho ngươi xem vật rất hay nha. Đó chính là bức tranh chân dung của ta đó nha, đợi lát nữa lấy bức chân dung của ta cùng ngươi so so nhìn xem, có giống nhau hay ?"

      Đồng Đồng khẩn thiết mở miệng, Vãn Thanh nhìn theo bóng dáng lớn của hai người ra ngoài cho tới khi khuất bóng.

      Suốt cả buổi trưa tức giận đến như thế, vậy mà bây giờ còn tức giận nữa. Nàng chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ, cần gì phải để ý tới mấy việc vớ vẩn kia.

      Hồi Tuyết tới cạnh nàng, bất mãn chu miệng:

      "Tiểu thư, người xem, tên đần đó lại tới nữa"

      "Thôi, thuận theo . Kỳ thực, lòng thương Đồng Đồng. Ta hi vọng Đồng Đồng vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ, bé còn như vậy, luôn cần người quan tâm, chăm sóc giống như Mặc Viêm"

      Vãn Thanh như thế, Hồi Tuyết cũng thêm gì nữa. Ngẫm lại lời của tiểu thư cũng có sai.

      Đồng Đồng quả rất cần người như vậy. Hạ Hầu Mặc Viêm tuy rằng ngốc, nhưng so với người khác, đối xử với Đồng Đồng rất tốt, cũng rất lòng.

      Cho nên, Đồng Đồng mới thích đến như vậy.

      "Tiểu thư, em hiểu rồi"

      Ngày hôm sau, gần trưa, lão thái thái bỗng nhiên đến đây. Đây là lần đầu tiên từ khi Vãn Thanh trở về, cũng là lần đầu tiên mà bà già đó đặt chân đến cửa Thượng Quan phủ bên này.

      Thời điểm Trương quản gia bẩm báo, Vãn Thanh còn tưởng rằng mình nghe lầm, xác nhận thêm lần nữa, được Trương quản gia khẳng định là lão thái thái qua bên này.

      Trong lòng duy nghĩ thôi, biết bà ta tới làm cái gì.Mỗi lần bà ta xuất , đều có việc gì tốt.

      Vãn Thanh nghĩ, liền mang theo mấy nha hoàn, bà tử trong Ngọc Trà Hiên cùng nhau tiếp đón lão thái thái.

      Phòng khách chính trong phủ, Trương Trung cùng lão thái thái chuyện.

      "Trương Trung, tất cả mọi việc bên này đều hoàn hảo hết sao?"

      Lão thái thái rất có uy thế mở miệng hỏi, Trương Trung gật đầu, nào dám can đảm tốt, còn tốt hơn nhiều so với lúc trước ấy chứ.

      "Nhờ phúc của lão thái thái, tất cả đều tốt"

      "Ừ, vậy là tốt rồi"

      Lão thái thái hài lòng gật đầu, nhìn xung quanh đánh giá bài trí trong phòng khách chính.

      Tuy rằng, sang trọng như bên phủ chính. Nhưng mà nơi chỉ có mấy người ở, có khách đến thăm cần gì phải trang trí phòng khách sang trọng làm gì.

      nghĩ, liền nghe bên ngoài cửa có thanh vang vọng vào:

      "Đại tiểu thư"

      "Ừ, lão tổ tông tới, còn phái người báo cho mấy vị di nương lại đây thỉnh an với lão tổ tông"

      Vãn Thanh hung hăng răn dạy. Bên ngoài, hạ nhân hoảng sợ lên tiếng trả lời:

      "Dạ, tiểu thư"

      Bất quá, ngồi trong phòng, lão thái thái kêu lên:

      "Thanh nha đầu, mau vào , là ta muốn báo cho người khác biết"

      Vãn Thanh nghe xong, dẫn đám người vào trong, khom người thỉnh an với bà ta.

      Lão thái thái hài lòng, vẫy vẫy tay muốn nàng qua, đợi cho đến khi nàng vừa lại gần, bà ta liền lôi kéo tay nàng, khuôn mặt ý cười, từ thiện mở miệng:

      "Thanh nha đầu, con là người có phúc khí"

      Vãn Thanh nhíu mày, nhất thời hiểu bà ta có ý gì?

      Lão thái thái lại phất phất tay, cho toàn bộ nha hoàn bên trong phòng khách lui ra ngoài hết. Hồi Tuyết cũng lui xuống, phòng khách còn bóng người.

      Lão thái thái lôi kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên cạnh bà, ý cười đầy mặt mở miệng.

      "Ta nghe Hán Thành Vương phủ cố ý dạm hỏi ngươi về làm thiếp cho thế tử gia, còn cho phép ngươi mang theo Đồng Đồng gả vào Hán Thành Vương phủ, có phải có chuyện này hay ?"

      Vãn Thanh nghe xong, sắc mặt liền lạnh hẳn, bình tĩnh nhìn lão thái thái.

      Nàng bỗng nhiên chán ghét bà già này.

      Trước kia, chỉ cảm thấy bà ta có chút ham tài hám của. Nhưng bây giờ, nàng phát , lão thái thái này vì muốn địa vị của Thượng Quan phủ thăng lên chút, liền giở mọi mánh khóe, tâm cơ hiểm ác.

      Bà ta vì Thượng Quan phủ hay là vì chính mình? Chỉ sợ vì quyền lực cùng tiền tài, bà ta muốn đến phát điên rồi, nên muốn bà ta bán con bán cháu bà ta cũng đều nguyện ý.

      Huống chi là mình, đứa cháu hề được thích, còn mang theo con riêng. Nhưng mà nàng, cũng phải là Thượng Quan Vãn Thanh nhu nhược, yếu đuối như trước kia.

      Lão thái thái thấy ánh mắt Vãn Thanh sắc bén lạnh lùng. Nhìn thấy Vãn Thanh có biểu cảm như vậy, khiến trong lòng bà ta tràn đầy hoảng loạn.

      Nhưng mà bà ta trãi qua chuyện này biết bao nhiêu lần, sống từng này tuổi rồi trường hợp nào mà chưa từng thấy qua. Chỉ là hoảng loạn trong chốc lát liền trôi qua, gương mặt lại tươi cười như trước.

      "Như thế nào? đường truyền ầm ĩ như vậy, ta cũng là nghe người ta mới biết được việc này. Có lẽ ngươi nghĩ ta xu lợi, nhưng mà ta là vì tốt cho ngươi"

      "Ngươi nghĩ, ngươi đứa , nhà ai còn nguyện ý cưới ngươi vào cửa nữa. tại, người Hán Thành Vương phủ mở miệng hỏi, còn phải là chuyện tốt sao?"

      "Đồng Đồng phải về sau cũng có thân phận tôn quý sao? Thân phận đó phải người bình thường có thể sánh bằng"

      "Tuy rằng phải vị trí thế tử phi, nhưng ngươi có đứa , cho dù ngươi có đứa , nếu muốn gả vào Hán Thành Vương phủ làm đương kim thế tử phi, cũng đến lượt ngươi"

      Lão thái thái xong, Vãn Thanh rút tay về, chơi đùa chút với mái tóc của mình, nhàn nhạt mở miệng:

      "Vãn Thanh biết lão tổ tông có lòng, nhưng mà Vãn Thanh có chủ ý của Vãn Thanh"

      "Ta muốn làm thiếp cho người khác, cho dù là gả, cũng bao giờ làm thiếp. Cho dù là làm thiếp cho thế tử Hán Thành Vương chăng nữa"

      "Thêm điều, Hạ Hầu Mặc Viêm là hạng người gì? Lão tổ tông, biết người có từng nghe qua chưa?"

      "Ngươi , ta có thể gả cho người như vậy sao? bảo vệ được ta, lại chăm sóc Đồng Đồng xong. Ngươi , ta vì sao phải gả cho ?"

      Vãn Thanh xong, lão thái thái ánh mắt chìm xuống, khóe miệng liền bậm cái, trong lòng rất bất mãn. Nhưng mà vì thuyết phục Vãn Thanh, lại chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục cố gắng thuyết phục nàng.

      " là kẻ ngốc, nhưng mà cũng ai dám khi dễ . Hán Thành Vương là cực sủng , ngươi cứ gả cho . Xem ai dám khi dễ ngươi, ai dám khi dễ Đồng Đồng"

      Vãn Thanh nâng mắt nhìn lão thái thái, khóe môi lên nụ cười thản nhiên, bổng mở miệng:

      "Ta cũng biết lão thái thái quan tâm đến ta như vậy nha? Tại sao trước kia ta phát ra nhỉ?"

      Lão thái thái trong lòng hoảng hốt, giả dối tươi cười:

      "Ngươi tuy rằng phải do ta chăm sóc, nhưng trong lòng ta ngươi cùng Nguyệt Phượng và Loan Thư là giống nhau, làm sao lại quan tâm kia chứ"

      Vãn Thanh nghe xong, dùng giọng khinh khi ngạo mạn mở miệng:

      "Vậy, ngược lại, bằng cho Nguyệt Phượng cùng Loan Thư gả , ta nghĩ ít nhất có thể ngồi được vị trí của đương kim thế tử phi nha"

      "Như vậy Thượng Quan gia của chúng ta phải càng có thể diện hơn hay sao? Lão thái thái? Hừ."

      Lão thái thái giọng thầm .

      Nếu người ta chọn trúng Nguyệt Phượng cùng Loan Thư, ta chỉ cần câu, gả từ lâu, đâu đến mức quỵ lụy khó khăn như vậy. nhiều lời đến như thế, còn được câu cám ơn.

      Nó cũng nghĩ lại, dẫn theo đứa có thể gả cho loại gia đình gì kia chứ?

      Gả vào Hán Thành Vương phủ chẳng những có thể giúp đỡ Thượng Quan phủ, lấy lại vinh quang cùng danh tiếng mất, còn có thể khiến mình có tiếng chút, có cái gì tốt kia chứ.

      Vãn Thanh trong lòng lại càng lạnh hơn.

      Nguyên tưởng rằng, lão thái thái đau lòng Nguyệt Phượng cùng Loan Thư nhiều chút, dù sao cũng là cháu mà bà ta chăm sóc từ . nghĩ tới, bà ta thế nhưng lại ra những lời như vậy.

      Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng bà ta căn bản cũng có cái gì gọi là tình cảm gia đình.

      Nguyệt Phượng cùng Loan Thư chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của bà ta mà thôi, tộc nào có người đứng đầu như bà ta đúng là bi đát, giống như Thượng Quan Gia.

      Bất quá, nàng cũng phải là quân cờ chịu khống chế của bà ta. Nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, vận mệnh cả đời là nằm ở trong tay nàng.

      Nghĩ vậy, nụ cười mặt Vãn Thanh tắt hẳn, kiêu ngạo siểm nịnh nhìn lão thái thái.

      "Ta gả vào Hán Thành Vương phủ làm thiếp, lão tổ tông vẫn là thu lại tâm tư này "

      Lão thái thái nghĩ tới Vãn Thanh trực tiếp ở trước mặt bà ta lời cự tuyệt. Cho tới bây giờ, ai nể mặt bà ta, mà nha đầu này hết tới hai, hết hai tới ba làm mất thể diện của bà.

      Nghĩ vậy, sắc mặt khỏi khó coi, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, giọng lãnh chút tình cảm mở miệng:

      "Ngươi như vậy, còn muốn gả đến loại gia đình gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở ăn bám Thượng Quan phủ sao? Dùng đồ của Thượng Quan phủ, mặc của Thượng Quan phủ sao"

      Lão thái thái dứt lời, Vãn Thanh giống như nghe truyện thần thoại, buồn cười, cũng buồn bực, nhìn lão thái thái, chậm chập mở miệng.

      "Ta ăn của Thượng Quan phủ sao? Dùng đồ chính là đồ của Thượng Quan phủ sao?"

      "Xin hỏi lão tổ tông, lúc nào người phái người cho đồng bạc nào qua đây vậy? Sao ta nghe ? Toàn bộ chi phí dùng ăn ở mặc bên này, đều là tiền của hồi môn do mẫu thân ta để lại"

      "Nếu như chi phí nơi này là do bên phủ chính bên kia cung cấp … Nếu mang tiếng ăn dùng của Thượng Quan phủ các ngươi, như vậy lão thái thái hãy đem con cháu thiếp thất gì đó tất cả hãy đem về bên kia mà nuôi hết "

      "Ở đây là phủ của ta, phải của Thượng Quan gia các ngươi, tiễn"

      "Ngươi..."

      Lão thái thái tức giận đến xanh mặt, tay run run chỉ vào Thượng Quan Vãn Thanh, chữ cũng nên lời, trực tiếp hướng ra phía ngoài gọi người:

      "Thị Cẩm, Thị Cẩm"
      1900 thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 55: Thượng Quan Tử Ngọc bị trừng trị

      Phần 1: Lấy đạo của người, trả lại cho người

      Ngoài cửa Thị Cẩm nghe được giọng của lão thái thái, lập tức mang theo mấy nha hoàn vào.

      Vừa vào liền thấy lão thái thái mặt đen mắt trắng dã, có vẻ như được, sợ tới mức chạy nhanh đến đỡ lấy lão thái thái, khẩn trương vuốt ngực của bà ta:

      "Lão thái thái, xảy ra chuyện gì, đừng dọa tụi nô tỳ"

      "Lão thái thái"

      Mấy tiểu nha hoàn sợ quá khóc lên, tiếng lại tiếng kêu, Vãn Thanh cũng đứng dậy qua, quan tâm hỏi:

      "Lão tổ tông, ngươi sao chứ?"

      Nàng mới mở miệng, lão thái thái lập tức buồn bực mắng:

      "Ta còn chưa có chết đâu, Thượng Quan Vãn Thanh ngươi rất lợi hại, ngươi rất lợi hại"

      Thị Cẩm nhìn Vãn Thanh:

      "Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"

      Vãn Thanh lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng:

      "Cũng có chuyện gì. Chỉ là có mấy câu, lão tổ tông liền tức giận thành như vậy"

      Nàng vân đạm phong khinh, ràng là ám chỉ lão thái thái cố tình gây . Lão thái thái vừa tốt được chút, nghe nàng xong, mắt lại trợn trắng tiếp, Thị Cẩm sợ tới mức cầu xin:

      "Đại tiểu thư, xin người đừng nữa, lão thái thái nếu là có chuyện gì hay xảy ra, thanh danh của đại tiểu thư cũng được tốt"

      *Vân đạm phong kinh: mây thưa gió , mây gió điềm nhiên. chung là chỉ những người bình tĩnh.

      Điểm này Vãn Thanh ra rất tán thành, nếu người còn sống sờ sờ vào phủ, mà chết ngắt phải khiêng ra ngoài, danh tiếng của mình khẳng định tốt, cho nên nàng thèm nhắc lại.

      Thị Cẩm ôm lão thái thái, cố gắng hết sức làm dịu, an ủi bà ta:

      "Lão thái thái, đừng tức giận, đừng tức giận, chúng ta trở về "

      Lão thái thái lên tiếng, xem như đáp ứng. Thị Cẩm chỉ huy hai người nha hoàn, cùng nàng cùng nhau giúp đỡ lão thái thái ra ngoài.

      Thời điểm bà già đó tới cửa, lại ném câu:

      "Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi tốt nhất suy nghĩ càng cho ta. Đây chính là con đường tốt nhất dành cho ngươi. Nếu … sau này có hậu quả gì tự ngươi gánh lấy"

      Xem ra bà ta còn chưa từ bỏ ý định, vẫn nuôi hy vọng gả Vãn Thanh vào Hán Thành Vương phủ.

      Vãn Thanh xoay người, trừng mắt vào bóng dáng của bà ta. Nếu phải nàng cố chịu đựng, nàng muốn trực tiếp đá cho bà già này bay ra ngoài.

      Ngoài cửa, vang lên tiếng ầm ỹ, rất nhanh liền còn động tĩnh. Hồi Tuyết vào, nhìn thấy sắc mặt của Vãn Thanh cực kỳ khó coi, nàng lo lắng hỏi:

      "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"

      Vãn Thanh bình tĩnh thuận hơi thở chút, xoay người đến chỗ ngồi giữa phòng ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng:

      "Em có biết bà ta tìm ta vì chuyện gì ?"

      Hồi Tuyết lời nào, nhìn nàng. Biết, chuyện có thể khiến tiểu thư tức giận thành như vậy, chắc chắn là bà già đó gì đó tốt.

      Vãn Thanh lại tiếp:

      "Bà ta đến, chủ yếu là nghe được tin đồn đãi, Hán Thành Vương phủ Cơ phu nhân muốn ta gả vào Hán Thành Vương phủ làm thiếp. Bà ta tự xem đó là cơ hội hiếm có, cho nên mới khuyên ta gả vào Hán Thành Vương phủ"

      "Cái gì? Bà già chết tiệt đó là quá đáng mà"

      "Đó là chuyện riêng của tiểu thư, bà ta lo cái gì. nhiều năm như vậy, bà ta vốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tiểu thư. Sao bỗng nhiên hôm nay liền đến chuyện này"

      "Hừ, còn muốn tiểu thư gả cho người đần độn làm thiếp. là … làm sao mà bà ta nghĩ ra được điều này kia chứ? Tiểu thư là cháu ruột thịt của bà ta nha"

      "Em đừng tới chuyện này, nghĩ lại mà phát bực, ruột thịt hay ruột thịt kia chứ… hừ"

      "Ta nguyên tưởng rằng, bà ta chỉ là thương ta, cho nên mới có thể nhẫn tâm lợi dụng ta. Ai ngờ, nguyên lai bà ta là cái đồ vô tâm, Nguyệt Phượng cùng Loan Thư chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay bà ta mà thôi"

      "Hai người bọn họ là món quà của Thượng Quan phủ dùng để mượn sức gia tộc khác nhầm lấy lại danh tiếng củng danh vọng mất"

      "Em thử xem, con trai của mình vô tích , làm ra trò trống, dù là bất cứ việc gì. thể đem Thượng Quan phủ phát dương quang đại"

      "Cho nên bây giờ chỉ còn nước dựa vào những nữ nhi tay trói gà chặt, đến củng cố Thượng Quan phủ. Em , gia tộc có lối suy nghĩ như vậy có thể lụn bại sao?"

      Vãn Thanh phát hết ra bực tức trong lòng, tâm tình thoải mái hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn, Hồi Tuyết nhàng mở miệng:

      "Tiểu thư vẫn nên đừng tức giận hơn, vì loại người này mà bực tức trong lòng, đáng"

      "Ừ, em đúng, chúng ta trở về Ngọc Trà Hiên "

      Vãn Thanh gật đầu đồng ý, chủ tớ hai người ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương quản gia đứng ở trước cửa. Há miệng như muốn , nhưng mà cuối cùng gì.

      Vãn Thanh lười để ý tới , , nàng cũng biết muốn cái gì. Thân là người của bà già kia, Trương quản gia đương nhiên là quan tâm đến an nguy của bà ta.

      Thấy sắc mặt bà già đó xanh đen, nhất định rất lo lắng, như vậy thế nào?

      Hừ, phải là nàng trêu chọc bà già đó, mà là bà già đó đến trêu chọc nàng. yên lành, là tại bà già đó tham quyền cố vị cho nên mới như vậy. Có trách trách bà ta, nàng quan tâm đến nữa.

      Chủ tớ hai người trở về Ngọc Trà Hiên, cho tới trưa đều ra ngoài.

      Trời sắp tới buổi trưa, Thượng Quan Tử Ngọc lại xuất tại Ngọc Trà Hiên, gương mặt cười nhàng, có vẻ như gặp được chuyện gì đó rất vui, mang theo Vân Tụ cùng nha hoàn.

      Trong phòng, Vãn Thanh tùy ý dựa vào giường, gió theo cửa sổ mà lùa vào, khiến tóc của nàng bay bay theo làn gió nhè , trêu khẽ qua khuôn mặt trắng nõn tì vết của nàng, trong veo nhàn hạ như nước.

      Tư thế tao nhã, hoàn mĩ động lòng người, quần áo váy dài đơn giản, lại phác họa ra dáng người nàng đẹp đến nao lòng, nữ nhân này luôn khiến cho người ta nhìn cái liền ghen tị.

      sung sướng vui vẻ trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc lui ít, nhưng mà lại biểu ra ngoài, chậm rãi thi lễ:

      "Muội muội gặp qua đại tỷ"

      Vãn Thanh nâng mi nhìn ả ta. Buổi tối ngày hôm qua còn la làng la xóm muốn chết muốn sống, ngày hôm nay tinh thần liền sảng khoái đến như vậy.

      Còn dùng cái ý cười đầy mặt kia tới nơi này làm gì? Nhàn nhạt xua xua tay:

      "Nhị muội ngồi xuống , đêm qua xảy ra chuyện gì chứ"

      Vãn Thanh thấy ấm nước nào sôi nhấc ấm đó, Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt tối sầm lại, thầm cắn răng nghiến lợi, mặt thần dung lạnh nhạt.

      Mình nhất định phải bình tĩnh, thể vì mấy lời của con chết tiệt này mà rối loạn, từ sau khi nó hồi kinh, mình và mẫu thân có ngày nào sống tốt.

      Cho nên, lúc này đây, mình nhất định phải cười vào mặt nó như vậy mới hòa nhau ván.

      Nghĩ đến, vừa nãy nghe được tin tức đó, ả liền vui vẻ cười đến khép miệng được.

      nghĩ tới, lão thái thái vậy mà lại muốn nó gả vào Hán Thành Vương phủ làm tiểu thiếp, còn là gả cho người đần độn làm tiểu thiếp, tâm tình của ả bỗng dưng thấy tốt đẹp hẳn.

      Thượng Quan Vãn Thanh ơi Thượng Quan Vãn Thanh, mày cũng có ngày này. Nghĩ vậy, Thượng Quan Tử Ngọc vừa cười vừa :

      "Đại tỷ, muội muội chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ đại hỉ, đại hỉ"

      Thượng Quan Tử Ngọc mới mở miệng chúc xong. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều biết ả đại hỉ là việc gì. Vãn Thanh sắc mặt thay đổi, nhưng Hồi Tuyết khác, sắc mặt trầm xuống, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc:

      "Nhị tiểu thư cái gì đó?"

      Thượng Quan Tử Ngọc để ý tới Hồi Tuyết, càng cười đến vui vẻ:

      "Chẳng phải tỷ tỷ sắp phải gả vào Hán Thành Vương phủ làm người phú quý rồi hay sao? Muội cũng là tâm chúc phúc tỷ, Hồi Tuyết nương tức cái gì kia chứ"

      "Ngươi?"

      Hồi Tuyết tức giận trừng mắt Thượng Quan Tử Ngọc. Vãn Thanh lại phất phất tay, ý bảo Hồi Tuyết lui qua bên, bản thân mình ngước mặt lên, nở nụ cười nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

      "Muội muội có tâm, tỷ tỷ lấy hay lấy chồng đó chỉ là chuyện "

      "Nhưng mà còn có chút nợ nần cần thanh toán trước. Tỷ tỷ muốn trước khi lấy chồng phải đòi lại hết số nợ đó, thanh toán ràng sòng phẳng, mới có thể an tâm lập gia đình, muội muội có đúng hay ?"

      Sâu trong ánh mắt Vãn Thanh là băng hàn, ánh sáng lạnh trong suốt bắn về phía Thượng Quan Tử Ngọc, khiến Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy da đầu có chút run lên.

      Thượng Quan Vãn Thanh những lời này là có ý gì?

      Chẳng lẽ nó biết Mộ Dung Dịch cùng mẹ con mình bày mưu tính kế nó, hay là nó biết về chuyện tình sáu năm về trước.

      Trong lúc nhất thời ả dường như lạc vào trong suy nghĩ của mình, khi bừng tỉnh lại thể câu, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Vãn Thanh như muốn nhìn xuyên nàng.

      Muốn nhìn thử xem, nàng có đúng là biết chuyện mà ả từng làm hay ?

      Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

      "Muội muội, sắc mặt của muội là khó coi nha, muội làm sao vậy?"

      Thượng Quan Tử Ngọc cầm khăn xoa xoa mồ hôi mặt. Trước đó, ả nghe được tin tức liên quan đến Vãn Thanh, nên rất vui mừng mà đến xem náo nhiệt.

      Bởi vì, bản thân ả bị Mộ Dung phu nhân làm mất hết thể diện, nên trong thâm tâm rất muốn sỉ vả Vãn Thanh lần.

      tại, Vãn Thanh xảy ra chuyện như vậy, nên ả nhất thời cao hứng, liền lập tức qua Ngọc Trà Hiên muốn xát muối vào vết thương. Ai ngờ, ả lại quên chuyện khác.

      Lúc này, khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, bắt đầu đứng yên.

      "Buổi tối hôm qua, muội bị trúng gió độc, chẳng may bị cảm sốt, thân thể còn chưa khỏe hẳn"

      "Nhưng bởi vì nghe tỷ tỷ có chuyện mừng, nhất cao hứng nên tới, nhất thời quên thân thể mình khỏe, muội muội xin phép về trước"

      Vãn Thanh gật đầu, gì, nhưng lại nhìn thiếp thân nha hoàn Vân Tụ của Thượng Quan Tử Ngọc:

      "Vân Tụ, hầu hạ tốt chủ tử của ngươi, đến giúp nàng , đừng để nàng ra gió"

      "Dạ, đại tiểu thư"

      Vân Tụ tuy rằng giữa đại tiểu thư và nhị tiểu thư có bí mật gì, nhưng mà lại biết, hai người này đều phải là người mà nàng có thể đắc tội được, cẩn thận tươi cười, vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Tử Ngọc lui ra ngoài.

      Thượng Quan Tử Ngọc rời khỏi Ngọc Trà Hiên, bị dọa đến toàn thân toàn mồ hôi lạnh, nhanh chóng trở về Lan viện, ngoan ngoãn ngồi trong phòng.

      Nhưng mà ả lại biết, có vài người có thể đắc tội, có vài người thể đắc tội. Huống chi người nọ cùng mình còn có thù oán.

      Ngọc Trà Hiên.

      Thượng Quan Vãn Thanh chậm rãi để quyển sách tay xuống, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, trong mắt lên ánh sáng lạnh, từ từ ngồi xuống nhìn Hồi Tuyết, lên tiếng:

      "Hồi Tuyết, xem ra có số nợ nên thanh toán cho sòng phẳng tốt. Bằng , những người đó cứ nghĩ cách này cách kia chế nhạo ta, ngươi ta nên làm như thế nào đây?"

      Hồi Tuyết nghe tiểu thư xong, lập tức nở nụ cười, trầm giọng đề nghị:

      "Tiểu thư, bằng chặt đứt tay chân của ả ta, hạ độc câm ả, khiến ả về sau còn cái gan tính toán mưu với tiểu thư nữa"

      Vãn Thanh lại lắc lắc đầu, mở miệng:

      "Như vậy quá độc ác. Huống chi, người ta cũng làm ta gãy tay chân, cũng hạ độc làm câm"

      "Ta là người từ trước tới nay nhất báo trả nhất báo, người ta đối với ta tệ bạc, ta nỡ tệ bạc đối với người ta"

      "Vậy ý của tiểu thư là …?"

      Hồi Tuyết xin chỉ thị, mắt lóe lên, chẳng lẽ tiểu thư cũng muốn cho Thượng Quan Tử Ngọc, con tiện nhân kia hưởng thụ mùi vị mị độc sao? Sau đó cho ả cùng người khác … làm chuyện tốt.

      Thượng Quan Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt mở miệng:

      "Lấy đạo của người, trả lại cho người. Chỉ là biết, nàng ta có thể giống như ta, sinh ra đứa đáng đến như thế hay ?"

      Vãn Thanh xong liền ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết:

      ", tìm mấy tên ăn mày lang thang đường trước, để buổi tối chờ dùng. Ngày hôm nay, chúng ta cho nếm thử da mịn, mùi vị thịt non mềm của nhị tiểu thư nhà chúng ta"

      Hồi Tuyết nhịn được ớn lạnh cái, gật đầu, tiểu thư nếu bắt đầu độc ác, chỉ sợ người nào chọc tới nàng đúng sống bằng chết. Thượng Quan Tử Ngọc là tự chuốc lấy phiền, Hồi Tuyết lãnh mệnh lui ra ngoài.

      Trong phòng, Vãn Thanh tiếp tục xem thư, đối với chuyện vừa rồi hoàn toàn để ở trong lòng.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 55: Thượng Quan Tử Ngọc bị trừng trị (tt)

      Phần 2: Trinh tiết của Thượng Quan Tử Ngọc xong

      Đêm vào khuya, ngôi sao mọc dầy đặc bầu trời cao, giống như đá quý được khảm tơ lụa mềm mại.

      Thượng Quan phủ, nơi nơi được thấp đèn lồng sáng trưng. Bỗng nhiên, mảnh sương mù tràn ngập khắp phủ. Trong sân, hoa cỏ mờ mờ mịt mịt, nơi nơi yên tĩnh, chút tiếng vang.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết tránh được ánh mắt người khác, lén rời khỏi Ngọc Trà Hiên, vào màn đêm yên lặng u ám, hướng thẳng tới Lan viện mà .

      Hai người được vài bước, liền cảm nhận được phía sau có người theo các nàng. Bất ngờ xoay người, bóng dáng bé tránh né kịp, liền xuất dưới ánh mắt của hai người.

      ai xa lạ, chính là nhóc con Thượng Quan Đồng.

      Vẻ mặt Vãn Thanh tối sầm lại, thằng nhóc chết bằm này nửa đêm ngủ theo các nàng làm gì?

      Nàng cất bước nhàng đến trước mặt bé, ngồi xuống đối diện với gương mặt mũm mĩm đáng của bé, cất tiếng :

      "Đồng Đồng, sao con còn chưa ngủ?"

      "Mẫu thân, mẹ đâu vậy? Đồng Đồng lo lắng, muốn theo bảo vệ mẫu thân"

      Đồng Đồng bĩu môi.

      Lúc đến phòng mẫu thân, bé để ý thấy mẫu thân cùng Hồi Tuyết mắt mày lại, liền mơ hồ đoán ra hai người có việc dấu bé. Nên bé mới giả bộ ngủ, giấu diếm bà vú trốn ở bên ngoài phòng của mẫu thân.

      Quả nhiên, thấy bóng dáng hai người lén la lén lút lẻn ra khỏi Ngọc Trà Hiên.

      " được, Hồi Tuyết, em đưa bé trở về phòng nghỉ ngơi "

      Nàng muốn để cho bé nhìn thấy mấy chuyện bẩn thỉu đó, cũng muốn để bé biết những chuyện mà mình làm.

      Nhưng mà Đồng Đồng lại quá cố chấp. Vì lần trước, mẫu thân xảy ra chuyện, bé rất sợ hãi. Nên lúc này đây, bất luận như thế nào, bé cũng muốn theo.

      Cho nên nhìn thẳng vào mắt Vãn Thanh, giọng chắc như đinh đóng cột vang lên:

      "Mẫu thân, mẹ cho con theo, ngày mai con học đâu"

      Nhóc con này lấy việc học ra uy hiếp mẫu thân mình, gương mặt còn cho đó là chuyện đương nhiên.

      Hồi Tuyết nhìn sắc trời, nếu cứ dây dưa suốt như vậy, chỉ sợ kinh động đến người khác, chuyện gì cũng làm được. Cẩn thận mở miệng:

      "Tiểu thư, cứ để cho bé theo "

      Vãn Thanh cũng biết, nếu cứ tiếp tục tranh luận, chuyện gì cũng đều làm được. Cái tên khất cái kia còn giấu ở bên trong Lan viện. Nếu lúc này ra tay, chỉ sợ tiếp theo rất phiền toái.

      Nếu mà bé kiên quyết muốn theo. Vậy nàng chỉ đành phải cho bé biết bản thân mình tại sao phải làm như vậy. Để cho bé biết mà lấy đó làm bài học kinh nghiệm.

      Đối với những người tính kế hãm hại mình, chắc chắc phải trả thù, còn tuyệt đối thể nhân từ nương tay. Nghĩ vậy, Vãn Thanh gật đầu, vươn tay bế bé hướng vào trong bóng tối:

      ", nhưng mà đợi lát nữa, con được hỏi lung tung"

      "Dạ, mẫu thân. Nhưng mà chúng ta nơi nào vậy?"

      "Lan viện, lần trước mẫu thân phải với con rồi sao? Rằng, có người mưu mô tính toán hãm hại mẫu thân sao? Người đó chính là Ngọc di"

      "Cho nên, mẫu thân muốn lấy đạo của người, trả lại cho người. Để nàng ta biết, phải là người nào cũng có thể chọc vào mà vẫn bình an sống qua ngày"

      "Huhmm"

      Đồng Đồng nghe Vãn Thanh xong, gương mặt nhắn rất tức giận, dùng sức gật đầu, yên lặng theo phía sau mẫu thân. hàng ba người, lặng yên tiếng động tiến thẳng đến Lan viện.

      Lan viện

      Yên tĩnh tiếng động, trừ bỏ phía trước viện có vài hộ vệ cùng hai bà tử, còn người nào khác.

      Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết có tu vi cực cao, cho nên có thể tránh né cửa chính, leo tường vào, tiến thẳng đến bên ngoài phòng Thượng Quan Tử Ngọc.

      Đẩy cửa sổ ra, nhìn vào bên trong phòng, chỉ thấy Thượng Quan Tử Ngọc ngủ say. Còn có tiểu nha hoàn tay cầm quạt dựa vào cạnh giường ngủ say

      Hai người quan sát xung quanh phòng, thấy còn bóng người nào khác nữa.Vãn Thanh khóe môi hơi mỉm cười, trầm giọng phân phó Hồi Tuyết:

      "Đem nha hoàn kia điểm huyệt ngủ, ném ra ngoài cửa "

      "Dạ, tiểu thư"

      Hồi Tuyết mở cửa sổ ra, nhàng nhảy vào, vươn tay điểm huyệt ngủ của nha hoàn kia. Sau đó đem nha hoàn đó nhàng nhấc lên đem ra ngoài, bao lâu lại mang theo người nam nhân vào.

      Rất nhanh, hoàn thành xong tất cả kế hoạch, lại từ cửa sổ nhảy ra.

      "Tiểu thư, hoàn thành xong"

      Vãn Thanh nghe xong, lập tức lấy ra cái hộp gấm , bên trong chứa đầy đan dược. Có lần, đường kiểm tra cửa hàng dược, thấy loại thuốc kích thích tình dục nên nàng thuận tay lấy luôn cả hộp.

      Mở hộp gấm ra lấy mấy viên trực tiếp ném vào.

      Bên ngoài cửa sổ, bầu trời, trăng trong như nước, dưới mặt đất, ba người ý cười đầy mặt, lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh hữu tình ban đêm.

      bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở dốc đầy ái muội, khiến cho người ta mặt đỏ, tim đập nhanh, thanh ngâm nga rên rỉ, còn mơ hồ kèm theo thanh đau đớn, cùng nhau hòa thành giai điệu mà truyền ra ngoài.

      Ngoài cửa sổ, nữ tử đơn thuần xinh đẹp đến nao lòng, vẻ mặt đầy thương tiếc lắc đầu, thầm, tự :

      "Haizzz. Rốt cuộc là tên ăn xin đó bao nhiêu ngày gặp đồ mặn rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là tiểu thư đài các, ngươi thương hương tiếc ngọc chút "

      thanh nớt mềm mại vang lên nối tiếp lời:

      "Xứng đáng, ai bảo ả ta lúc trước tính kế hãm hại mẫu thân làm chi. Nhưng mà … cái gì gọi là gặp đồ mặn? Còn cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc vậy? Mẫu thân?"

      Cậu nhóc ngại học hỏi điều mới, làm người mẫu thân như nàng nghe xong lời con trai của mình hỏi, gương mặt lập tức đen xì nhìn bé. trả lời, vươn tay kéo con trai bảo bối mạch.

      là … trẻ nên xem, trẻ nên xem.

      hàng ba người trong nháy mắt từ Lan viện nhảy tường ra ngoài, đường trở về Ngọc Trà Hiên.

      Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết đưa bé trở về phòng ngủ:

      "Con trai à, tại thù cũng báo, con cũng nên ngủ rồi, mẫu thân cũng mệt mỏi"

      xong, nàng còn quên ngáp cái, tỏ vẻ bản thân mình rất mệt mỏi.

      Thượng Quan Đồng gật gật đầu, cũng ngáp cái dài, lên tiếng:

      "Dạ, mẫu thân ngủ ngon. Đồng Đồng ngủ đây, ngày mai còn phải đến trường nữa"

      "Đồng Đồng đứa bé ngoan"

      Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết liền mang Đồng Đồng trở về phòng ngủ. Sau đó lại trở lại, cười tủm tỉm xin chỉ thị.

      "Tiểu thư, kế tiếp còn muốn làm cái gì tiếp theo đây?"

      Vãn Thanh ngáp cái, nhìn nha đầu xấu xa vui sướng khi người gặp họa kia:

      "Còn làm cái gì nữa? Ngủ, ngày mai thức dậy xem kịch vui"

      Trời còn chưa sáng hẳn, liền có thanh ầm ĩ vang lên khắp phủ. Tiếng thét chói tai vang lên làm kinh động rất nhiều người, Vãn Thanh nhất thời bị tiếng thét chói tai đó làm hoảng sợ.

      Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn tối, còn chưa sáng đâu, vậy mà cũng bị người phát ra sao, hừ. Nàng ngủ ngon giấc lại bị quấy rối, tâm tình hơi bực chút.

      Rất nhanh, Hồi Tuyết từ bên ngoài tiến vào, cũng quản Vãn Thanh có nguyện ý hay , chủ động giúp nàng đứng dậy, gương mặt đầy ý cười trông rất vui vẻ hạnh phúc.

      Vãn Thanh hết chỗ rồi, mặc kệ Hồi Tuyết muốn làm gì làm, đợi cho Hồi Tuyết phục vụ nàng sửa soạn xong hết. Nàng quên lên tiếng nhắc nhở nha đầu xấu xa này.

      "Đem miệng của em ngậm chặt chút. Em đó, khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa toàn bộ đều biểu mặt"

      Tuy rằng nàng cũng vui sướng khi người gặp họa, nàng cũng rất cao hứng, nhưng tốt xấu gì cũng thể để cho người khác nhìn ra.

      "Dạ, tiểu thư, em biết rồi. mau, nhanh , em muốn xem náo nhiệt đó"

      Người luôn luôn trầm ổn, bình tĩnh như Hồi Tuyết, cũng có lúc nóng vội như vậy là hiếm thấy.

      Mình chỉ muốn nhìn tình huống giờ phút này của Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, hai mẹ con kia có sắc mặt như thế nào?

      Muốn nhìn xem, chuyện lúc trước phát sinh ở người tiểu thư nay lại phát sinh ở thân thể của ả ta. Hai mẹ con bọn họ như thế nào? Có thể giận điên lên hay ? Hay là trực tiếp tìm cái chết đây?

      Nếu như vậy may mắn, bớt việc cho tiểu thư với mình.

      Hồi Tuyết giúp Vãn Thanh ra ngoài. Trước cửa phòng của nàng, có rất nhiều nha hoàn vây quanh, người người đều nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy tiểu thư ra, vội cung kính bẩm báo:

      "Tiểu thư, bên Lan viện hình như xảy ra chuyện?"

      "Có thể xảy ra chuyện gì, đều trở về "

      Trong lòng Vãn Thanh biết chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh mà ra mệnh lệnh, chỉ mang theo mấy nha hoàn bà tử qua.

      hàng mấy người vây quanh Vãn Thanh cùng nhau rời khỏi Ngọc Trà Hiên, liền chạm mặt Trương quản gia. Sắc mặt khó coi cực kỳ, mang theo mấy người hộ vệ tới, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, hoảng sợ mở miệng bẩm báo:

      "Tiểu thư, bên Lan viện xảy ra chuyện"

      "Ừ, ta nghe , nên qua xem"

      Vãn Thanh nâng bước, mang theo nhiều người chậm rãi thẳng đến Lan viện. Rất xa, liền nhìn thấy rất nhiều bóng dáng trông rất ẻo lả vào cửa Lan viện.

      Chẳng những là bọn họ, mà ngay cả Mai viện cùng Trúc viện, tất cả mọi người đều bị kinh động. Tam di nương cùng Tứ di nương mỗi người mang theo rất nhiều người trong viện của mình qua đây tìm hiểu tin tức.

      Cho nên, trước cửa Lan viện nhất thời bị vây đến chật kín, Trương quản gia thét lên tiếng:

      "Đại tiểu thư tới"

      Mọi người liền tự giác tách ra hai bên, Tam di nương cùng Tứ di nương hai người mặt tràn đầy nét bi thương giả tạo, tới hành lễ với Vãn Thanh, còn quên tỏ vẻ khổ sở.

      "Nghe Lan viện xảy ra chuyện, biết là chuyện gì?"

      Tứ di nương giả mù sa mưa dùng khăn lau nước mắt. Đứng bên, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng cúi đầu, người người biểu rất đau lòng, giống như mẹ con nhị di nương qua đời.

      Vãn Thanh liếc qua, bọn người kia có thể làm diễn viên quần chúng nha. Giờ phút này, trong lòng biết chừng cao hứng đến nhường nào đâu, lại còn diễn đến nhập tâm như thế.

      Nhưng mà lúc này nàng rảnh cùng bọn họ chơi trò dối trá, trầm giọng mở miệng:

      "Có thể xảy ra chuyện gì kia chứ"

      "Tất cả đều trở về , đừng có đứng đây mà đoán già đoán non. Nếu ta nghe được có tin gì bậy bạ tốt truyền ra, xem ta như thế nào trừng phạt các ngươi"

      "Tất cả đánh chết, quăng giếng"

      Giọng lạnh lẽo vang lên, khiến mọi người cảm thấy da đầu tê rần, thở cũng dám thở mạnh. Đám người kia nào còn dám cái gì thêm, cúi đầu nhìn chân dám lên tiếng hó hé.

      Vãn Thanh nhìn Trương quản gia đứng phía sau, mở miệng ra lệnh:

      "Phái hộ vệ trong phủ, tuần tra xung quanh, cẩn thận tra xét xem bên trong phủ có hay có người xa lạ tiến vào. cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện xuất nhập"

      "Nếu nghe được ai lung tung ... Chuẩn bị đám chiếu cho ta, đánh chết, sau đó cuốn, quăng ra bãi tha ma cho ta. Còn ai dám lên tiếng hỏi hang, vả vào miệng, bán ra khỏi phủ"

      "Dạ, đại tiểu thư"

      Trương quản gia gật đầu, sau đó nhìn cả đám nữ nhân đứng phía sau, trầm giọng ra lệnh:

      "Còn trở về viện, còn những người nào có việc cứ làm như bình thường"

      Những người trong Mai viện cùng Trúc viện rất nhanh liền lui xuống, ai cũng dám lên tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :