1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 45: Buổi đấu giá phong vân (tt)

      Phần cuối: Bắt đầu tra xét


      Xe ngựa Thượng Quan phủ còn chưa hết đoạn đường. Mộ Dung Dịch đứng trước cửa Lưu Ly Các nhìn theo bóng xe ngựa, sắc mặt khó coi, môi bặm chặt vào nhau.

      Thượng Quan Vãn Thanh là có ý gì?

      Chẳng lẽ ả phải vì muốn hấp dẫn chú ý của mình sao?

      Bằng vì sao lại xuất tại nơi này?

      Kết quả cái gì cũng đều mua, hơn nữa Thượng Quan gia của bọn họ cũng mua nổi những vật như vậy.

      Đoan Mộc Hương đứng ở bên cạnh Mộ Dung Dịch hình như còn muốn điều gì, Đoan Mộc Lỗi lôi kéo muội muội lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ.

      Vị muội muội háo sắc này, ngày hôm nay làm cho mất hết cả mặt mũi. Về sau thể cho phép nàng ta xuất phủ. Cho dù thích Mộ Dung Dịch, cũng thể trắng trợn diễn tiết mục háo sắc như vậy.

      Nghĩ đến muội muội, lại nghĩ đến Thượng Quan Vãn Thanh.

      Đoan Mộc Lỗi chợt phát , người con kia, giống với những nữ nhân bình thường.

      Nếu cưới nàng ấy?

      Cũng có gì là thể, ... chính là?

      Đoan Mộc Lỗi trong lòng dâng lên nỗi tiếc nuối. Nàng ấy có con, chỉ sợ trưởng bối trong gia tộc chấp nhận việc nàng ấy bước chân vào cửa Trấn Quốc Công phủ.

      Nghĩ vậy, trong lòng có chút buồn, nhưng rất nhanh liền buông xuống.

      Đám người Mộ Dung Dịch cũng rời .

      Đợi cho đến khi tất cả mọi người hết, Thượng Quan Tử Ngọc mới từ trong bóng tối bước ra, bên cạnh là nha hoàn Vân Tụ. Chủ tớ hai người đứng trước cửa Lưu Ly Các, trống rỗng bóng người.

      Thượng Quan Tử Ngọc khỏi lo lắng, chẳng lẽ muốn mình bộ trở về phủ?

      Nghĩ, hay là nhờ người Lưu Ly Các phái chiếc xe ngựa đưa hai người bọn họ trở về phủ?

      Đáng tiếc, ả vừa nghĩ xong, cửa Lưu Ly Các vang lên ầm tiếng, bị người bên trong đóng lại, còn khóa chặt.

      "Tiểu thư, bây giờ tính sao đây?"

      Vân Tụ buồn bã mở miệng, nhịn được bắt đầu oán trách Vãn Thanh.

      "Đại tiểu thư cũng biết điều mà, ràng là cùng , vì sao chờ chúng ta chút, cứ vậy mà thẳng về"

      "Được rồi, ngươi bực tức cái gì, nhanh mướn chiếc xe ngựa lại đây, ta phải trở về phủ ngay"

      "Dạ, tiểu thư."

      Vân Tụ dám nữa, nhanh chóng chạy mướn xe ngựa, còn Thượng Quan Tử Ngọc đứng chờ ở trước cửa Lưu Ly Các.

      đường phố ồn ào náo nhiệt, xe ngựa Thượng Quan phủ quan tâm, đường chạy thẳng. Bên trong xe ngựa, Hồi Tuyết tức đến phát giận.

      "Tiểu thư"

      "Mộ Dung Dịch là nam nhân rất biết xấu hổ"

      "Vừa rồi em muốn cùng liều mạng"

      "Chưa từng biết đến đời này lại có người nam nhân biết xấu hổ đến như vậy?"

      "Coi mình như trung tâm, tiếng lại tiếng tiểu thư muốn hấp dẫn chú ý của "

      " tưởng mình đẹp lắm sao? Hễ là nữ nhân thích được à?"

      Vãn Thanh nghe Hồi Tuyết trút bầu tâm xong, khỏi nở nụ cười.

      Hồi Tuyết nhịn được thở dài.

      "Tiểu thư xinh đẹp của em ơi! Người làm thế nào mà lại tức giận, em đều tức đến chết rồi, người vẫn còn cười được.”

      "Cùng loại người đó tức làm cái gì cho mệt, đáng."

      Vãn Thanh lắc đầu, nàng phải tức giận, mà cho rằng cần thiết.

      Kiếp trước, nàng là Đọc Mệnh Thiên Nữ.

      Đọc được mệnh cách của rất nhiều người, luôn cam chịu với cuộc sống khốn khổ của mình, rất nhiều thống khổ. Nàng hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống tại.

      hạnh phúc và vui vẻ của con người cùng tồn tại trong ngày, thống khổ cùng thương tâm cũng trải qua trong ngày.

      Mỗi người đều có mệnh cách và vận số khác nhau, mặc kệ chuyện gì xảy ra. Chẳng phải đều rất nhanh liền trôi qua sao? Cần gì phải tức giận?

      "Được rồi, em cũng đừng tức giận làm gì, vừa rồi em có chuyện quan trọng cần với ta, là chuyện gì?"

      Vãn Thanh nhớ tới lúc trước Hồi Tuyết có chuyện muốn , biết là chuyện gì, nhìn Hồi Tuyết.

      Hồi Tuyết tức giận, khuôn mặt lập tức chuyển sang sắc bén lạnh lùng, trầm giọng mở miệng:

      "Còn phải là vì vị nhị tiểu thư biết xấu hổ kia nữa sao"

      "Vừa rồi tiểu thư chỉ quan tâm đến buổi đấu giá, em có việc gì để làm, nên rãnh rỗi mà chú ý tới động tĩnh của nhị tiểu thư"

      "Nguyên lai, nhị tiểu thư sở dĩ muốn tới Lưu Ly Các, là vì Mộ Dung Dịch, cái tên nam nhân đáng ghét kia."

      "Mộ Dung Dịch?"

      Vãn Thanh có chút mờ mịt, nhìn chằm chằm Hồi Tuyết, chừng nén nhang trôi qua, mới mở miệng hỏi:

      "Em lúc trước Thượng Quan Tử Ngọc tức giận đến như vậy, là vì Mộ Dung Dịch"

      Nàng nhớ được trong buổi đấu giá, thời điểm Mộ Dung Dịch ra giá mua Tình Nhân Trụy, Đoan Mộc Hương ngồi dựa sát vào người Mộ Dung Dịch.

      Cho nên Thượng Quan Tử Ngọc phát điên lên là bởi vì chuyện này?.

      "Đúng vậy, tiểu thư, em thấy rất ràng, mắt nhị tiểu thư như muốn phun ra lửa, hận thể đem cánh tay Đoan Mộc tiểu thư bầm nát cho hả giận"

      "Ha ha, nghĩ tới nàng ta thế nhưng lại có quan hệ mờ ám với Mộ Dung Dịch. Việc này là thú vị nha"

      Vãn Thanh cười khẽ hai tiếng, trong mắt nổi lên tầng lạnh như băng. Nếu người trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc là Mộ Dung Dịch, vậy chuyện này xảy ra khi nào?

      Hay là rằng, ... Vãn Thanh kia xảy ra chuyện như vậy, thể thiếu phần của Thượng Quan Tử Ngọc.

      tại Lưu Ly phẩm bán đấu giá xong, cũng xử lý xong chuyện trong phủ. Kế tiếp, cần phải bắt tay điều tra chuyện xảy ra vào năm đó.

      Là ai ra tay hãm hại nàng?

      "Tiểu thư, người xem chuyện này nên, … ?"

      Hồi Tuyết xin chỉ thị của Vãn Thanh, đôi mắt Vãn Thanh long lanh sóng nước, :

      "Việc này vội, chậm rãi tra "

      "Nếu cùng Thượng Quan Tử Ngọc có quan hệ, ta bỏ qua cho nàng ta"

      "Dạ " Hồi Tuyết gật đầu.

      Tiểu thư như thế, tất nhiên ra tay trừng phạt Thượng Quan Tử Ngọc. Người đàn bà biết xấu hổ này, vì hoa tâm nam nhân, ngay cả tỷ tỷ của mình đều hãm hại.

      Xe ngựa chạy đường thẳng, nhanh chóng trở về Thượng Quan phủ. Vãn Thanh nhắm mắt lại, nhanh chậm mở miệng:

      "Hồi Tuyết, em trở về tìm thử"

      "Xem xem, trong hành lý lúc trước ta mang về, có món Lưu Ly phẩm nào ?"

      "Nếu thấy đem qua Thạch viện tặng cho phụ thân "

      ", vì ta giúp đỡ người của Lưu Ly Các, nên bọn họ tặng lễ vật cho ta."

      "Dạ, tiểu thư, em làm."

      Hồi Tuyết gật đầu, lên tiếng nữa, xe ngựa đường tiến thẳng vào bên trong Thượng Quan phủ.

      Thượng Quan Vãn Thanh trở về phủ lâu, Thượng Quan Tử Ngọc cũng trở lại.

      Vừa vào Lan viện, nha hoàn Vân Tụ liền bắt đầu bực tức kể lể:

      "Di nương"

      "Người biết đại tiểu thư có bao nhiêu đáng giận đâu"

      " ràng là cùng nhau , nàng cũng thèm chờ chúng ta, tự động về trước bỏ lại chúng ta. Còn làm hại chúng ta chạy ngược chạy xuôi mướn xe ngựa, nên tới lúc này mới trở về."

      Nhị di nương nghe Vân Tụ xong, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, đối với chuyện bọn họ trở về như thế nào, có hứng thú. tại chỉ muốn biết tin tức của Mộ Dung Dịch, nên phất phất tay:

      "Các ngươi ra , nơi này cần người phục vụ, mẹ con chúng ta có chuyện cần "

      "Dạ." Vân Tụ dù bực tức cũng dám phát tác, cùng Hồng Vân dẫn tiểu nha hoàn lui ra ngoài.

      Trong phòng khách, Nhị di nương nóng lòng hỏi hơi:

      "Ngọc nhi, con gặp được Mộ Dung Dịch chưa? sao? Khi nào đến phủ cầu hôn?"

      Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt u.

      Trong đầu lên hình ảnh Mộ Dung Dịch cùng Đoan Mộc Hương ở cùng chỗ, khỏi ghen tị lại phẫn nộ. Đối với lòng tin vững chắc lúc trước, rằng Mộ Dung Dịch lấy nàng, nghi ngờ.

      Cái nam nhân kia chỉ sợ nghĩ cưới nàng.

      Nhưng mà tại nàng thể nào lùi bước, nhiều năm chờ đợi như vậy.

      Chẳng lẽ kết quả là công dã tràng sao?.

      Thời điểm buối đấu giá kết thúc, nàng vất vả mới chặn đường của , hỏi mấy câu.

      Tại vì sao muốn gặp nàng?

      Chừng nào đến phủ cầu hôn?

      Nam nhân kia tránh né, cũng có tức giận, chỉ bận số việc trong cửa hàng. Mà tại trong Sở kinh, người người đều biết vừa từ hôn Thượng Quan Vãn Thanh.

      Nếu như tại cưới nàng, khẳng định ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai.

      gần xa, diện tất cả lý do, là vì nghĩ cho nàng, cũng làm cho nàng phản bác xong. Bởi vì lời đều có sai.

      Nhưng mà còn , chuyện cầu hôn cần vội, đầu tiên hãy hỏi Thượng Quan Vãn Thanh về chuyện này trước, nếu có động tĩnh gì tính sau.

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa nghĩ liền đau đầu.

      Muốn nàng hỏi Thượng Quan Vãn Thanh, cũng chính là cho nó biết, Mộ Dung Dịch với nàng có quan hệ mờ ám sao? Nên mới muốn cưới nàng?.

      Nếu Thượng Quan Vãn Thanh biết, có phải liên tưởng đến điều gì đó hay ?

      Nó cũng phải là con khờ như lúc trước, bây giờ rất khôn khéo thông minh.

      Nếu suy nghĩ cẩn thận, rồi liên kết tất cả các việc trước kia lại, biết nó làm gì nữa?

      Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ, sắc mặt thay đổi vài lần, Nhị di nương nhìn nữ nhi, khỏi nóng nảy mà phẫn nộ hét lên:

      "Có phải Mộ Dung Dịch đồng ý cưới con hay ?"

      "Chê địa vị chúng ta thấp hèn có phải hay ?"

      "Mẫu thân sớm với con rồi, đừng chờ, đừng đợi nữa"

      "Mẫu thân cầu thừa tướng phu nhân, nhất định cho con hôn tốt, vậy mà con, cố tình nghe khuyên bảo, tâm cao khí ngạo, mực phải gả vào Mộ Dung phủ"

      "Thế này tốt rồi"

      "Công , lãng phí thời gian."
      tú cầuthuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 46: Đạp tan lời đồn

      Phần 1: Mẹ con vui đùa


      Nhị di nương ở trong phòng khách tới lui, vừa vừa giày xéo khăn tay, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân mắng xong, sắc mặt trắng xanh tái nhợt, buồn bực mở miệng:

      "Mẫu thân, mẹ suy nghĩ cái gì đó? cưới con."

      Lời vừa ra, Nhị di nương lập tức dừng lại, quay đầu nhìn sang, mắt nháy mấy cái, tình huống trước mắt. Nếu mà nam nhân kia nguyện ý cưới con , sắc mặt của con làm thế nào mà khó coi như vậy.

      "Vậy tại sao sắc mặt của con lại khó coi đến như vậy, hả?"

      "Rốt cuộc là có ý gì?"

      " trước mắt nếu đến phủ cầu hôn làm bẩn thanh danh của con"

      "Như vậy tốt cho cả hai"

      "Hôm trước vừa mới từ hôn Thượng Quan Vãn Thanh, hôm nay lại đến cửa cầu hôn với con. Người khác về con như thế nào?"

      " muốn con hỏi Thượng Quan Vãn Thanh trước, xem nó có phản đối hay ?"

      Nhị di nương nghe xong, con ngươi chuyển động mấy vòng.

      Theo lý.

      Mộ Dung Dịch sai, đúng là vì con mà suy nghĩ. Nhưng trong lời có mấy phần từ chối.

      Có phải là muốn cưới Ngọc nhi nên mới kéo dài hay đây?

      "Ngọc nhi, con xác định muốn cưới con sao?"

      "Bằng , mẫu thân tìm thừa tướng phu nhân"

      "Hai người chúng ta nhanh chóng tìm gia đình danh giá gả con ."

      "Con thấy sao?"

      Con năm nay mười chín tuổi, rất nhiều người bằng tuổi con đều là mẹ của đứa . Mà con , ... nếu trở thành lỡ , ...

      Nếu gả bây giờ, chỉ sợ gả ra ngoài được.

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân , sắc mặt thay đổi, nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt.

      Ả luôn luôn là người tâm cao khí ngạo, hơn nữa lòng muốn gả vào Mộ Dung phủ.

      Những năm gần đây, đối với những người đến cửa cầu hôn, hay các quan văn công tử, ả căn bản xem thèm để vào mắt.

      Mẫu thân sai, đơn giản nhất, ... như gia đình làm nghề buôn bán.

      Nếu đó là gia đình có danh tiếng trong Sở kinh, nàng gả vào đó địa vị cùng lắm chỉ là di nương, cũng giống như mẫu thân.

      Phi, Nàng thèm gả vào làm thiếp, như vậy chẳng phải nàng cả đời đều bị chính thất ức hiếp sao.

      "Mẫu thân"

      "Mặc kệ Mộ Dung Dịch có muốn cưới con hay , con chắc chắn khiến cưới con cho được"

      "Bằng , con nhất định bỏ qua cho , để sống yên ổn."

      Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Thượng Quan Tử Ngọc lên vẻ dữ tợn, trong ánh mắt là tia sáng hiểm độc ác.

      Ngày hôm nay mình ràng tỉ mỉ trang điểm, tự nhận diện mạo có thể so với thần tiên trời.

      Nhưng ở trong phòng đấu giá, thế nhưng người nam nhân nào chú ý tới mình.

      Ngược lại, con Thượng Quan Vãn Thanh kia lại làm nhiều trò khiêu khích khiến cho rất nhiều người chú ý mà nhìn nó chăm chú.

      Dù chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng nàng để ý thấy, rất nhiều người đều nhìn nó đến muốn rớt con mắt.

      Nàng tình nghĩ ra.

      Con kia mà đẹp cái gì?

      Toàn thân cao thấp quê mùa mộc mạc, đến món trang sức cũng đều có. Tuy rằng nhìn trong sáng chút, nhưng có đẹp đến như thế sao?

      Thượng Quan Tử Ngọc tức giận đến phát điên, hung hăng nghĩ.

      Nhị di nương nhìn bộ dáng của con , trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, dám thêm điều gì nữa.

      nghĩ tới, con mà mình luôn luôn dạy dỗ như tiểu thư khuê các, nhưng khuôn mặt lại ra vẻ độc ác như vậy.

      Nhìn vẻ mặt của con giờ phút này.

      Chỉ sợ là đạt được mục đích bỏ qua, bà rất sợ con gây ra chuyện gì đó thể cứu vãn?

      "Vậy bây giờ phải làm như thế nào đây?"

      "Con hỏi Thượng Quan Vãn Thanh, xem thử coi nó có ý kiến gì ?"

      "Nếu nó phản đối, tất nhiên là con muốn Mộ Dung Dịch đến phủ cầu hôn rồi"

      Thượng Quan Tử Ngọc trầm giọng mở miệng, Nhị di nương gật đầu nữa, phòng khách an tĩnh lại.

      Ngọc Trà Hiên,

      Vãn Thanh uống trà, vừa uống vừa xem sổ sách. Hồi Tuyết từ bên ngoài vào, trong tay cầm cái hộp gấm rất đẹp mắt.

      Vừa vào, liền vẫy tay cho tiểu nha hoàn trong phòng lui xuống, đợi đến khi trong phòng còn người ngoài. Nàng mới mở miệng chuyện.

      "Tiểu thư, người xem món này như thế nào?"

      "Được ?"

      "Là vật mà hồi năm ngoái người làm ra"

      "Còn rằng vật đó hoàn mỹ nên người hài lòng lắm"

      "Nhưng em nhìn lâu cũng nhìn ra nó có chỗ nào hoàn mỹ"

      "Hay là đem cái này tặng cho lão gia người thấy như thế nào?"

      "Chẳng còn vật nào nữa đâu"

      Vãn Thanh buông ly trà trong tay xuống, vươn tay cầm lấy hộp gấm trong tay Hồi Tuyết.

      Mở hộp ra, lấy Lưu Ly phẩm bên trong ra, đó là ống đựng bút.

      Lúc trước, sau khi nàng chế tạo nó xong có chút hài lòng. Cảm thấy đường vòng cong của miệng ống, được đẹp mắt, cho nên liền giữ lại.

      nghĩ tới lúc này, thế nhưng lại lấy ra tặng cho phụ thân.

      Vãn Thanh có chút vừa ý.

      Nhưng mà trước mắt, trong tay nàng còn đồ tốt. Nếu mà phụ thân thích Lưu Ly phẩm.

      Trước tiên, cứ đưa cái này qua, tặng cho ông chơi đỡ.

      Năm nay nàng nhất định phải thiết kế món Lưu Ly phẩm độc nhất vô nhị tặng riêng cho ông.

      Nghĩ như vậy liền mở miệng.

      "Ừ, em hãy tự mình giao tận tay cho phụ thân "

      "Ta hơi mệt"

      " nghỉ ngơi chút"

      Vãn Thanh xong, cầm hộp gấm trong tay đưa cho Hồi Tuyết. Đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp cái.

      Gần đây, vì chỉnh đốn chuyện tình bên trong phủ, hơn nữa còn chuyện của Lưu Ly Các, nàng quả có chút mệt mỏi.

      tại mọi việc đều giải quyết xong, trước nghỉ ngơi chút .

      Hồi Tuyết lập tức hướng ra phía ngoài gọi người:

      "Yên Nhiên, Thanh Lăng, tiểu thư mệt mỏi, đỡ tiểu thư về phòng để nghỉ ngơi”

      "Dạ."

      Hai người nha hoàn từ bên ngoài vào, người bên giúp đỡ Vãn Thanh về phòng.

      Hồi Tuyết cầm hộp gấm, ra ngoài kêu thêm hai người nha hoàn cùng hướng về phía Thạch viện mà .

      Ngày hôm nay, lão gia vừa đúng lúc ở trong phủ, Hồi Tuyết giao hộp gấm đến trong tay Thượng Quan Hạo, gương mặt ông đầy vẻ ngạc nhiên.

      "Hồi Tuyết, ở đâu ra thứ này?"

      Hồi Tuyết cung kính mở miệng:

      "Bẩm lão gia, ngày hôm nay ở Lưu Ly Các xảy ra việc lớn"

      "Có người trộm món Lưu Ly phẩm, là tiểu thư giúp người ta giải quyết chuyện này"

      "Cho nên chủ nhân Lưu Ly Các tặng vật này cho tiểu thư, tiểu thư liền phái nô tì đem đến tặng lão gia."

      Thượng Quan Hạo nghe xong, ánh mắt sáng lên.

      Thứ nhất là Thanh nha đầu có hiếu tâm, chuyện gì cũng đều nhớ đến ông.

      Thứ hai là Lưu Ly phẩm, ông ở bên nhà chính từng thấy qua lần. Trong lòng vẫn luôn muốn sở hữu vật giống như vậy.

      Ông nằm mơ cũng dám nghĩ có ngày đó.

      ngờ tới.

      Bây giờ, cái nằm trong tay ông, khỏi cẩn thận cầm trong tay, ngắm nghía, vuốt ve, âu yếm, đến nỗi muốn buông.

      Hồi Tuyết thấy dáng vẻ lão gia thích muốn buông tay, muốn quấy rầy ông nữa, cung kính mở miệng:

      "Lão gia chậm rãi thưởng thức, nô tì về trước, hầu hạ tiểu thư"

      "Ừ, ngươi ."

      Hồi Tuyết lui ra ngoài mang người trở về Ngọc Trà Hiên.

      Vãn Thanh nghỉ ngơi, Hồi Tuyết ở trước cửa trông chừng, để bất cứ ai dám đến quấy rầy tiểu thư nhà mình.

      Vãn Thanh ngủ giấc, thế nhưng lại ngủ thẳng tới trời sắp tối mới tỉnh.

      Xem ra nàng rất mệt mỏi.

      Mở to mắt, thấy Đồng Đồng đứng trước giường nhìn nàng, khóe môi nàng liền ra nụ cười ngọt ngào.

      Bé vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền cúi người hôn cái ở gương mặt nàng, giọng ngọt ngào mềm mại vang lên.

      "Mẫu thân"

      "Mẹ xinh đẹp nha"

      "Dáng ngủ đẹp quá chừng à"

      "Làm Đồng Đồng nhìn cũng dám hôn, sợ làm mẫu thân tỉnh giấc."

      Vãn Thanh nghe xong lời của bé, khỏi cười rộ lên. Trực tiếp vươn tay ôm cơ thể nhắn của bé vào trong ngực, vươn tay chỉ chỉ cái miệng của bé:

      "Sao nào?"

      "Để cho mẫu thân nhìn xem xem"

      "Con trai của mẹ có phải ăn đường ngọt hay , mà tại sao chuyện có thể ngọt như vậy?"

      "Hay là giả vờ nịnh nọt để làm mẫu thân vui hả?"

      Hồi Tuyết cùng bà vú nghe bên trong có tiếng đùa, liền vén rèm từ bên ngoài vào.

      Vừa vào liền nhìn thấy cảnh hai mẹ con cười đùa vui vẻ giường, khỏi nở nụ cười.

      Hai người mỗi người câu:

      "Đúng vậy, đúng vậy"

      "Đồng Đồng nhất định là ăn kẹo ngọt rồi, cho nên mới biết cách dỗ người khác vui vẻ như vậy"

      "Đúng vậy, đúng vậy"

      "Do Trương bà bà ngày hôm nay cho Đồng Đồng ăn kẹo, cho nên chuyện mới có thể ngọt như vậy, đúng ?"

      Đồng Đồng nghe xong ba người lớn trong phòng hùa nhau trêu đùa bé, khuôn mặt nhắn đáng khỏi ửng đỏ, liền bĩu môi, đôi tay bé bưng kín khuôn mặt nhắn đáng , tỏ vẻ xấu hổ, miệng lẩm bẩm.

      "Là do hai người vừa rồi thấy được dáng vẻ mẫu thân lúc ngủ, là rất đẹp nha"

      "Đồng Đồng là lòng nha”

      "Đồng Đồng biết dối nha"

      Đồng Đồng tuy rằng con , nhưng đối với việc người lớn giễu cợt bé, bé tỏ thái độ kiên quyết cho thấy lập trường của mình.

      nhưng là đó nha.

      Vãn Thanh nghe xong lời của bé, khóe môi ý cười càng sâu hơn, vươn tay kéo ra hai tay che mặt của con trai, trái phải nhìn bé, cất tiếng :

      "Con trai của mẹ cũng đặc biệt đáng nha"

      "Tại sao vậy ta?"

      "A"

      "Bởi vì do mẫu thân sinh ra"

      "Cho nên con trai của mẹ mới đáng hơn những đứa trẻ bình thường khác"

      "Phải ta?"

      Thượng Quan Đồng nghe Vãn Thanh xong, rất vui vẻ, nhàng nháy nháy đôi mắt to tròn long lanh, liên tục gật đầu:

      "Đúng vậy, đúng vậy"

      "Vì mẫu thân xinh đẹp, nên Đồng Đồng mới có thể đáng ."

      Bé vừa xong khiến mọi người trong phòng nở nụ cười, ngay cả Chiêu Chiêu đứng dưới chân Đồng Đồng cũng tham gia, hoa chân múa tay vui sướng, có vẻ rất vui vẻ.

      Hồi Tuyết cùng bà vú nhìn nhau, sau đó nhìn mẹ con hai người.

      Khỏi phải , đôi mắt của Đồng Đồng cùng tiểu thư giống nhau như đúc.

      Đôi mắt đen mà trong sáng, ngập nước giống như được vây quanh bởi những hạt Trân Châu, sáng đến chói mắt.
      tú cầuthuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 46: Đạp tan lời đồn (tt)

      Phần 2: Bích Thủy Vân Thiên


      Vãn Thanh vui đùa với bé trong chốc lát, hỏi bé tình hình ở trong học đường, Đồng Đồng vừa trả lời, vừa muốn điều gì đó.

      Bỗng nhiên, bé lấy cái hộp từ trong tay áo ra, đặt vào trong tay của Vãn Thanh.

      "Mẫu thân"

      "Đây là vật mà lão sư muốn con giao cho mẹ, thầy đây là quà đáp lễ"

      "Gọi là Đại Hoàn Đan, có thể cường thân ích thể, dành cho những người tu luyện Huyền công, còn có thể gia tăng Huyền lực"

      "Đại Hoàn Đan?"

      Vãn Thanh lập lại lần.

      Mở hộp ra quan sát, mùi hương nhàng truyền tới.

      Đại Hoàn Đan này có thể gia tăng tu vi Huyền lực sao?

      Chỉ có Linh Dược Sư mới có thể luyện ra vật này. Hết sức quý báu, phải vật ai muốn liền lấy được.

      Muốn luyện loại đan dược có thể gia tăng tu vi Huyền lực, phải cực kỳ hao phí sức lực.

      Nàng nghĩ tới, Tào trưởng lão thế nhưng lại luyện ra viên.

      Còn đem tặng cho mẹ con bọn họ làm lễ vật, xem ra Đồng Đồng bái ông ta làm thầy là đúng. Vị Tào trưởng lão này, thuật luyện đan tương đối cao minh.

      Quả nhiên cấp bậc Linh Dược Sư có khác.

      Bé theo ông ấy nhất định tiến bộ thần tốc, Vãn Thanh khỏi nở nụ cười, cầm viên đan dược trong tay đưa tới tay của bé:

      "Nếu là lão sư tặng, vậy Đồng Đồng hãy ăn "

      "Như vậy nội lực của con tăng lên”

      Thượng Quan Đồng nghe Vãn Thanh xong, nhanh tay che miệng lại, liên tục lắc đầu:

      "Mẫu thân, con ăn"

      "Thuốc này là tặng riêng cho mẫu thân ăn"

      "Sau này Đồng Đồng có thể luyện ra viên đan dược giống như vậy, muốn ăn lúc nào mà được"

      " tại mẫu thân ăn xong, như vậy đủ năng lực để bảo vệ Đồng Đồng”

      "Đến lúc đó Đồng Đồng sợ bị ăn hiếp nữa nha"

      Đồng Đồng xong, Hồi Tuyết lập tức gật đầu đồng ý.

      "Tiểu thư, người ăn "

      "Đồng Đồng còn , sau này còn nhiều cơ hội"

      "Nếu bé theo Tào trưởng lão, rất nhanh thăng cấp"

      "Đợi cho đến khi bé trở thành Linh Dược Sư, khả năng luyện đan tăng lên"

      "Muốn luyện Đại Hoàn Đan là chuyện dễ dàng."

      Bà vú Trương thị đối với đan dược gì gì đó, cái gì mà Huyền lực tu vi, cũng quá quan tâm đến.

      Nhưng mà khi bà biết tiểu thư ăn vào mới rất có lợi, cũng gật đầu đồng ý.

      "Tiểu thư"

      "Nếu tiểu công tử hiếu thuận, vậy người liền ăn "

      "Tiểu công tử thể thiếu bảo vệ của tiểu thư "

      Vãn Thanh quét mắt cái, mấy người trước mắt này đều là chân tâm ý quan tâm nàng, liền gật đầu, cầm lấy viên đan dược:

      "Ừ, vậy ta ăn."

      Nàng xong nhìn bé.

      nghĩ tới bé tuổi tuy còn , nhưng lại hiếu thuận như thế.

      Giống như trước đây, bé cũng thường xuyên la hét muốn luyện ra đan dược cao cấp để cho nàng ăn. Nhìn bé thương nàng như vậy.

      Lòng nàng quặn đau, vươn tay ôm bé:

      "Cảm ơn Đồng Đồng nhà của chúng ta, mẫu thân rất vui"

      "Chỉ cần mẫu thân vui, Đồng Đồng liền vui"

      Thằng nhóc đáng nào đó hạnh phúc gật đầu.

      Chiêu Chiêu cũng ở bên chi chi ngô ngô, nhìn Đồng Đồng vui, nó cũng vui, khỏi xoay vểnh lên mông khỉ, trái xoay xoay, phải xoay xoay, xoay xoay, dưới xoay xoay.

      Trong phòng tràn ngập khí vui vẻ, Hồi Tuyết cười mở miệng nhắc nhở.

      "Tiểu thư, sắc trời còn sớm, nên dùng bữa tối rồi"

      "Ngủ giấc qua buổi trưa, chắc là người đói bụng rồi"

      Hồi Tuyết vừa , Vãn Thanh đúng là cảm giác được bụng hơi đói, chơi với bé cũng nữa ngày chắc bé cũng đói rồi.

      Nghĩ, liền buông Đồng Đồng ra, nhìn bà vú:

      "Bà vú, mang Đồng Đồng xuống rửa mặt súc miệng. Đợi lát nữa đến phòng khách dùng bữa tối”

      "Dạ, tiểu thư."

      Bà vú tới nắm lấy tay Đồng Đồng, ôn hòa mở miệng:

      "Đồng Đồng, chúng ta rửa mặt , sau đó trở lại cùng tiểu thư cùng nhau dùng bữa."

      "Dạ được, Trương bà bà."

      Đồng Đồng đáp ứng, giơ tay lên hướng Vãn Thanh hành lễ:

      "Mẫu thân lát nữa gặp lại."

      xong liền bế Chiêu Chiêu theo Trương thị ra ngoài.


      Trong phòng, Vãn Thanh nhìn bóng lưng của bé, xung quanh đều là ánh sáng long lanh, thẳng đến khi bé ra ngoài, mới phục hồi tinh thần.

      "Giúp ta đứng lên ."

      Hồi Tuyết qua giúp nàng đứng lên, mắt liếc cái hộp kia cái, nhắc nhở Vãn Thanh:

      "Tiểu thư lát nữa đừng quên ăn viên đan dược này đó."

      "Ta biết, vội."

      Vãn Thanh gật đầu, rửa mặt súc miệng xong, đến bàn trang điểm chỉnh sửa lại tóc tai, vừa chải đầu, vừa cùng Hồi Tuyết thảo luận.

      "Em thử xem"

      "Những người có tu vi đạt tới cấp (xanh lá)Thanh huyền liệu có người nào từng đột phá thăng lên cấp bậc (xanh da trời)Lam Huyền"

      "Rồi thăng thành cấp cao nhất, ... "

      "(Màu tím)Tử Huyền ?"

      Hồi Tuyết nghĩ chút lắc đầu:

      "Em chưa từng gặp qua cao thủ như thế"

      "Người có thể tu luyện đến Lam Huyền tam phẩm, là tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Vũ đại lục"

      "Dù là trưởng lão của ngũ đại thế gia, cũng chỉ đến cấp bậc Lam Huyền nhất phẩm"

      "Nghe , Mộ Dung gia có vị trưởng lão đạt tới Lam Huyền nhị phẩm."

      "Nếu mà có cấp bậc Tử Huyền tồn tại"

      "Vì sao để cấp bậc Lam Huyền đứng đầu, mà lại là cấp bậc Tử Huyền?"

      Vãn Thanh lo nghĩ mà búi tóc thành sừng trâu.

      Nếu mà có chuyện như vậy, vì sao lại đặt ra cấp bậc như thế?

      Đây phải là phô trương thanh thế sao?

      Hoàn toàn có thể để cấp bậc Lam Huyền ở vị trí cao nhất mà.

      Hồi Tuyết nghe xong lời của nàng rồi nhìn tóc của nàng liền cười rộ lên. Vươn tay, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng, giúp nàng sửa sang lại tóc, quên trả lời.

      "Kỳ thực em cũng từng nghĩ giống như tiểu thư"

      "Nhưng khi phu nhân vẫn còn sống, từng qua với em lần"

      " đời này có tồn tại cái cấp bậc gọi là Tử Huyền"

      "Nhưng mà ở tại Huyền Vũ đại lục của chúng ta"

      "Nghe , có nơi thế ngoại tiên cảnh"

      "Gọi là Bích Thủy Vân Thiên"

      "Vương của bọn họ có cấp bậc Tử Huyền"

      "Và phần lớn là cao thủ Lam Huyền, chỉ bất quá đám người đó suốt đời được rời khỏi Bích Thủy Vân Thiên"

      "Cho nên người ngoài được tận mắt nhìn thấy"

      Hồi Tuyết xong, Vãn Thanh thán phục thôi, kỳ quái nhíu mày:

      " nghĩ tới lại có chỗ như thế, vị phu nhân kia sao … ?"

      Vãn Thanh lỡ miệng, vội dừng lại, sửa lại miệng:

      "Mẫu thân ta làm sao lại biết."

      "Phu nhân cũng là nghe người ta , cũng chưa có tới nơi đó."

      "Chắc là bịa đặt rồi, người Bích Thủy Vân Thiên dựa vào năng lực gì có thể tu luyện đến cấp Tử Huyền?

      "Đều là người giống nhau"

      "Vì sao bọn họ có thể làm được?"

      "Chúng ta lại làm được?"

      "Nghe hoàn cảnh nơi đó cùng chúng ta hoàn toàn giống nhau"

      "Có tất cả bốn thanh bảo kiếm trấn thủ Bích Thủy Vân Thiên"

      "Nghe linh hồn bị yểm trong bốn thanh bảo kiếm kia chính là thượng cổ thần thú"

      "Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ"

      "Linh khí mười phần"

      "Trong khí cũng chứa đầy linh lực, chỉ người bình thường nơi đó thôi, tu vi so với mấy đại cao thủ bên chúng ta cao hơn nhiều"

      "Nếu muốn đạt đến tuyệt đỉnh cấp Tử Huyền"

      "Nhất định phải sở hữu linh lực thần thú"

      "Như vậy đạt tới cấp bậc cao nhất"

      " biết là hay giả đây?"

      Vãn Thanh nhịn được lắc đầu, ngạc nhiên thú vị qua , tiếp chuyện này.

      Hồi Tuyết cười mở miệng:

      "Được rồi, tiểu thư đừng rầu rĩ nữa"

      "Chúng ta dùng bữa tối "

      "Có thể đạt tới cấp Tử Huyền hay quan trọng, dù sao nơi này ai đạt tới cấp bậc đó, nên cần gì phải so đo"

      "Vẫn là Hồi Tuyết đúng."

      Vãn Thanh cười đứng dậy, hai người kẻ trước người sau bước ra khỏi phòng, theo hành lang dài đến phòng khách.

      Sắc trời tối, xung quanh viện bắt đầu treo đèn lồng lên.

      Trong bóng đêm, gió nhàng lay động. đỉnh đầu, là ánh trăng dập dờn như nước, rọi xuống phía dưới như nước chảy ngập tràn cả khu vườn, càng thần bí.

      Ngọc Trà Hiên.

      Mấy người nha hoàn theo phía sau Vãn Thanh, đường hướng phòng khách mà . Mọi người chỉ nghe thấy tiếng bước chân, hề có tiếng động nào khác.

      Trong phòng khách, chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng hai người dẫn nha hoàn ra đón, khom người khụy gối:

      "Đại tiểu thư, bữa tối chuẩn bị xong."

      "Tốt"

      Vãn Thanh nâng váy, mang Hồi Tuyết vào, mấy người còn lại đứng ở trước cửa, có mệnh lệnh của Vãn Thanh, ai cũng dám tùy tiện xông vào.

      Vãn Thanh vừa ngồi xuống, liền nghe được giọng của Đồng Đồng vang lên:

      "Mẫu thân, mẫu thân, con đói rồi nha."

      Đợi bé từ ngoài vào.

      sớm thay đổi quần áo người, lúc này bé mặc quần áo màu xanh ngọc được làm từ vải gấm thượng hạng, xinh đẹp đáng , mặt lên ý cười sâu sắc.

      đường vào, liền ngồi bên cạnh Vãn Thanh, tắm rửa chải chuốt qua, nhàng khoan khoái sạch , còn lộ ra mùi sữa thơm ràng.

      "Ừ, con đến đây "

      "Ngồi xuống, ăn chút gì đó, đói bụng rồi, đúng ?"

      Vãn Thanh kéo bé ngồi xuống, gắp món mà bé thích ăn trước, sau đó mới đến bản thân mình.

      Mẹ con hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Đồng Đồng kể chuyện trong trường học cho Vãn Thanh nghe.

      đến chỗ hứng thú liền ha ha cười rộ lên.

      Vãn Thanh nghe rất say sưa, Hồi Tuyết lâu lâu lại chen vô câu, sau đó lại tiếp tục chia thức ăn.

      Ba người đến náo nhiệt, liền nghe bên ngoài cửa truyền đến giọng .

      "Đại tỷ dùng bữa sao?"
      thuyt thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 46: Đạp tan lời đồn (tt)

      Phần 3: Trơ trẽn


      Nghe thanh này, bọn Vãn Thanh ngồi bên trong phòng khách đều biết là ai đến đây.

      Hồi Tuyết sắc mặt sớm khó coi, khuôn mặt nhắn của Đồng Đồng cũng có chút khó xem, nhưng mà bé ăn no, cúi đầu lấy thuốc cho Chiêu Chiêu ăn.

      viên lại viên, quăng vào miệng Chiêu Chiêu. Nó tuyệt đối có thể vô cùng chuẩn xác mà tiếp được.

      người khỉ, vui vẻ chơi đến quên cả đất trời.

      Hồi Tuyết tức giận mở miệng:

      "Người đàn bà biết xấu hổ này còn có mặt mũi đến đây?"

      Vãn Thanh nhìn lướt qua bé.

      Nàng muốn cho bé biết chuyện này quá sớm.

      Hơn nữa còn biết đến cùng có đúng là Thượng Quan Tử Ngọc có chân trong việc hãm hại nàng hay ?

      Tuy rằng cũng chắc đến 50%, nhưng tốt xấu gì cũng phải chờ xác nhận lại rồi tính, nghĩ liền hướng ra phía ngoài mở miệng.

      "Yên Nhiên, mời nhị tiểu thư vào ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Yên Nhiên giọng báo cáo với Thượng Quan Tử Ngọc, nghe được lời của đại tiểu thư, sớm tươi cười, lại dặn dò Thượng Quan Tử Ngọc câu:

      "Tâm trạng ngày hôm nay của đại tiểu thư rất tốt."

      "Vậy là tốt rồi."

      Thượng Quan Tử Ngọc thở phào nhõm.

      Nàng vốn dự định ngày mai mới tới.

      Nhưng mà ngày rầu rĩ yên, đêm về lo lắng suy nghĩ đến ngủ được. Còn bằng thẳng thắn chuyện này ra, xem thử xem nó tỏ thái độ gì?

      Sau đó nàng còn biết đường mà tính tiếp.

      Mới vừa rồi nghe Yên Nhiên , trong lòng mới buông lỏng ít, dẫn nha hoàn Vân Tụ vào.

      Chỉ thấy trong phòng khách, Đồng Đồng chơi đùa cùng con khỉ màu vàng, Vãn Thanh ngồi ở bên uống trà, còn Hồi Tuyết ngồi ăn cơm tối.

      Ai ai cũng đều có việc để làm, cũng có nâng mắt nhìn chủ tớ hai người.

      Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng buồn bực, cũng dám biểu ra ngoài, khom người hành lễ.

      "Muội muội gặp qua đại tỷ."

      "Ừ, nhị muội tại sao lại đến đây?"

      "Haizzz"

      "Ngày hôm nay ở trong phòng đấu giá là kinh tâm động phách, làm tỷ tỷ rất mệt"

      "Nên vừa về là ngủ hết nửa ngày"

      Vãn Thanh vừa vừa giơ tay ý bảo Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống, kêu tiếng Yên Nhiên từ ngoài cửa vào, phục vụ rót trà cho Thượng Quan Tử Ngọc.

      Yên Nhiên thấy Hồi Tuyết nghênh ngang ngồi ăn cùng chủ tử, đến mắt cũng nhìn nhị tiểu thư liếc mắt cái, đừng là mình, trong lòng cực kỳ buồn bực.

      Hồi Tuyết chỉ là đại nha hoàn, thân phận cùng mình và Thanh Lăng giống nhau.

      Mà ả ta lại được phép ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử, còn bọn họ lại sa cơ thất thế đến độ phải bưng trà rót nước.

      Giống như những tiểu nha hoàn bậc thấp, như vậy là sao chứ?

      Trong lòng càng kiên định, nhất định phải theo Nhị di nương. Chờ cho đến lúc, bà ta lần nữa nắm lại quyền chưởng gia, bọn họ còn có thể có chút địa vị trong phủ.

      Nếu như luôn luôn ở trong Ngọc Trà Hiên, lòng dạ hầu hạ đại tiểu thư, chỉ sợ chết già cũng bị chèn ép ở nơi này.

      Trong phòng khách, Vãn Thanh gọi năm lần bảy lượt Yên Nhiên cũng chịu lui ra ngoài, nhất quyết ở lại trong phòng, đành để ả lại.

      Nàng nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, cười, cất tiếng :

      "Sắc mặt nhị muội tốt, mặt mày hồng hào giống như có việc gì đó rất hạnh phúc phải?"

      Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt tối sầm lại, cẩn thận quan sát Thượng Quan Vãn Thanh.

      biết nó lời đó là có ý gì?

      Bất quá gương mặt Vãn Thanh luôn luôn đầy ý cười dịu dàng, mềm mại giống như dòng nước, căn bản làm cho người ta đoán ra nàng suy nghĩ gì?

      Thượng Quan Tử Ngọc thử hỏi:

      "Đại tỷ"

      "Muội muội ngày hôm nay là gặp chuyện vui gì mà chính bản thân muội cũng biết vậy?"

      Con này muốn nàng cái gì đây?

      Chẳng lẽ chuyện của nàng cùng Mộ Dung Dịch hả?

      Mộ Dung Dịch hôm nay vừa nhìn thấy nàng nhất kiến chung tình sao?

      Điều này đúng là buồn cười mà? như vậy liệu có ai tin?

      Vãn Thanh bình tĩnh nhìn ả:

      "Nhị muội gặp được việc vui gì, cũng nên ra cho tỷ tỷ chia sẻ cùng muội chứ."

      Mọi người bên trong phòng khách đều nhìn ả.

      Hồi Tuyết dừng động tác ăn, Đồng Đồng dừng lại việc trêu đùa Chiêu Chiêu, bé ôm nó đến ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Vãn Thanh ngước mắt nhìn ả.

      Yên Nhiên cùng Vân Tụ cũng nhìn chằm chằm nhị tiểu thư, chìm trong suy đoán nhị tiểu thư là gặp việc vui gì nhỉ? Mà lại khiến ấy hạnh phúc đến như thế?

      Trong này, chỉ có Vân Tụ là biết nguyên nhân tại sao.

      Khóe môi ngầm nở nụ cười đắc ý, nhìn Thượng Quan Vãn Thanh.

      Trong lòng suy tính.

      Nhị tiểu thư rất nhanh trở thành Mộ Dung phu nhân. con nhà đầu nho như Thượng Quan Vãn Thanh thế nào?

      Cho dù ả, là người nắm quyền chưởng gia Thượng Quan phủ như thế nào? Rốt cuộc chẳng phải.

      Phải cúi đầu quỳ gối trước mặt chủ tử nhà mình hay sao?

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh như thế, cũng khách sáo.

      Dù sao việc này sớm cũng phải , chậm cũng phải , dù sao cũng phải ra thôi.

      Hơn nữa, mình đến đây là vì thử quan sát thái độ của Thượng Quan Vãn Thanh, nếu nó ngăn cản, Mộ Dung Dịch cũng có lý do gì mà cự tuyệt mình.

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa nghĩ như thế, lập tức hề sợ hãi, cười mở miệng:

      "Ngày hôm nay tỷ tỷ phải muội trang điểm rất xinh đẹp sao?"

      "Thời điểm muội cùng tỷ đến Lưu Ly Các"

      "Mộ Dung công tử vừa nhìn thấy muội, nhất kiến chung tình"

      "Chàng rất thích muội"

      "Muốn muội gả vào Mộ Dung phủ"

      "Nhưng sợ đại tỷ … chịu nổi"

      "Mất mặt, ... "

      "Xấu hổ, ... "

      "Nên bây giờ muội muốn, … hỏi, … ?"

      Thượng Quan Tử Ngọc tới đây dừng lại, nhìn Vãn Thanh.

      Vãn Thanh mặt ý cười giảm, ánh mắt trong veo như nước hồ mùa thu, nhàn nhạt cất tiếng :

      "Nguyên lai Nhị muội được Mộ Dung công tử nhìn trúng à"

      "Ồ! ngờ Mộ Dung công tử đúng là thần nha"

      "Trong loại trường hợp đó, chẳng những vội vàng tự nhận bản thân mình là thanh cao hơn người"

      "Lại vội vàng tức giận chửi mắng người khác"

      "Còn vội vàng chuẩn bị đánh người"

      "Hơn nữa càng vội vàng đấu giá Lưu Ly phẩm"

      "Vậy mà vẫn còn có thời gian đánh giá mỹ nhân trong phòng nữa chứ"

      "Tỷ tỷ bái phục Mộ Dung công tử nha"

      " đúng phải là người mà"

      "Chặc chặc."

      Vãn Thanh vừa xong, Thượng Quan Tử Ngọc khóe môi hung hăng nhếch lên nhìn rất kỳ quái.

      Con chết tiệt này thực độc miệng.

      ràng có hoài nghi.

      Nhưng mà, … vậy thế nào?

      Mình lại có nhược điểm nào bị nó nắm lấy?

      Hừ?

      biết cái gì kia chứ?

      Thượng Quan Tử Ngọc mày sợ cái gì, nó chỉ ghen tỵ với mày thôi.

      Ả nghĩ mà cười tươi như hoa trong lòng.

      "Em cũng có biết chuyện gì xảy ra nữa, tự nhiên lại, … "

      "Tóm lại Mộ Dung công tử như thế"

      "Em cũng thấy Mộ Dung công tử có lý"

      "Chỉ là sợ ảnh hưởng tới mặt mũi của đại tỷ"

      "Cho nên em mới dám cả gan đến đây để hỏi đại tỷ suy nghĩ sao về chuyện này"

      "Em chỉ là sợ chị, … "

      ", … ?"

      Vãn Thanh gật đầu:

      "Ừ, vậy người làm chị như ta đây nên khấn lạy trời đất chúc nhị muội cùng Mộ Dung công tử sớm ngày có đôi có cặp"

      "Ta"

      "Thượng Quan Vãn Thanh, làm người ngay thẳng"

      "Người phạm ta, ta phạm người"

      "Chị lại thân thiết với Nhị muội như thế, đương nhiên là tán thành rồi"

      "Mộ Dung công tử tuy rằng từ hôn chị, nhưng vốn thích chị. Đó cũng phải là lỗi của "

      "Cũng tạo ra sai lầm lớn"

      "Mà hai người các ngươi vừa có làm chuyện gì có lỗi với ta"

      "Cho nên ta nhất định chúc phúc của cho hai người các ngươi"

      "Kỳ thực"

      "Đừng nhìn người đại tỷ này của muội làm người ác độc, nhưng đây chẳng qua là chỉ dùng để đối xử với những kẻ hay tính kế hãm hại chị thôi"

      "Chị tuyệt đối ác độc với những người bình thường khác"

      "Cho nên"

      "Nhị muội hãy yên tâm "

      Lời nửa nửa giả của Vãn Thanh, khiến Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong mà trong lòng run sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      Con Thượng Quan Vãn Thanh này bộ biết chút gì rồi sao?

      Ả ta nghiêm túc nhìn nàng, cũng có phát điều gì.

      Nàng vẫn cười rất dịu dàng như trước. khuôn mặt xinh đẹp nhiễm chút bụi trần ấy, khi cười, hai má nổi lên màu đỏ đỏ hồng hồng như những đám mây lúc hoàng hôn, trong sáng xinh đẹp động lòng người.

      Thượng Quan Tử Ngọc nhịn được thầm trách mắng bản thân mình nghĩ nhiều.

      Nếu nó biết điều gì đó, còn có thể bình tĩnh mà ngồi ở chỗ này sao?

      Chỉ sợ nó từ sớm tính toán sổ sách cùng nàng xong xuôi hết rồi.

      Nghĩ xong lại thở dài nhõm hơi, lại tiếp:

      "Cảm ơn đại tỷ rất nhiều nha"

      "Em đây ngày mai phái người báo cho Mộ Dung công tử biết"

      "Em sớm đại tỷ trách mà"

      "Rất nhanh, đến phủ chuyện với phụ thân"

      "Em biết chị rất thương em mà”

      Thượng Quan Tử Ngọc vừa dứt lời, Vãn Thanh còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được thanh như tiếng sấm vang lên.

      "Trơ trẽn, mày vừa cái gì hả?"
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 46: Đạp tan lời đồn (tt)

      Phần 4: Chiều theo ý của ngươi


      Từ ngoài cửa có bóng người cao lớn uy nghiêm, bình tĩnh thong thả bước nhanh vào phòng, lập tức đến trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, chỉ vào mũi Thượng Quan Tử Ngọc răn dạy.

      "Thượng Quan Tử Ngọc"

      "Ngươi mà xứng làm người của Thượng Quan gia sao?"

      "Mộ Dung Dịch từ hôn đại tỷ của ngươi, ngươi tại sao có thể gả cho hả?"

      "Chẳng lẽ con Thượng Quan gia gả cho người của Mộ Dung gia được à?"

      "Từ nay về sau đừng nhắc lại việc gả vào Mộ Dung gia, bằng ta cho người chặt hai chân của ngươi."

      Người chuyện dĩ nhiên là Thượng Quan Hạo, giờ phút này khuôn mặt phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Ngọc.

      Trong phòng khách, mọi người choáng váng, nghĩ tới lão gia thế nhưng lại nổi giận.

      Phải biết rằng, tính tình của ông luôn luôn ôn hòa, rất ít khi tức giận đối với người khác, nên mới bị mấy vị di nương cùng tiểu thiếp trong phủ trèo lên đầu.

      nghĩ tới, lúc này thế nhưng lại giận dữ, có thể thấy được ông cực kì tức giận.

      Đồng Đồng vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo, sớm vui vẻ đứng lên, lao thẳng tới bên người Thượng Quan Hạo, lấy lòng mở miệng:

      "Ông ngoại"

      "Ông đừng nóng giận nha"

      "Ông đừng nóng giận nha, tức giận đối thân thể tốt đâu nha"

      "Ông đừng để lại ngã bệnh nữa nha"

      "Đồng Đồng đau lòng lắm đó"

      Bé ngọt ngào ngây thơ xong, tận sâu trong lòng Thượng Quan Hạo sớm mềm nhũn, khẽ cong thắt lưng bế Đồng Đồng lên, liền tới bàn, ngồi xuống bên cạnh Vãn Thanh.

      Lúc này Thượng Quan Tử Ngọc mới từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới người ôn hòa như phụ thân thế nhưng giận dữ đến như vậy.

      Điều này cái gì?

      phụ thân mười phần coi trọng Thượng Quan Vãn Thanh, cho nên mới giận dữ mắng chửi nàng.

      vì sao vì nàng mà suy nghĩ chút.

      Nàng chỉ là thứ nữ, có thể gả vào Mộ Dung phủ là cỡ nào dễ dàng.

      Vì sao người ta từ hôn Thượng Quan Vãn Thanh nàng liền thể gả cho người đó?

      Nghĩ tới vấn đề này, Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng bắt đầu oán hận.

      Nhìn phụ thân và Thượng Quan Vãn Thanh, còn có Thượng Quan Đồng ngồi trong lòng phụ thân.

      Ba người tuy rằng chuyện, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, thân thân thiết thiết bày ra trước mặt mọi người.

      Thượng Quan Tử Ngọc càng nghĩ càng hận, xoạt tiếng đứng lên:

      "Phụ thân, vì sao người ta từ hôn đại tỷ, ta lại thể gả vào đó?"

      Thượng Quan Hạo sắc mặt trầm xuống, chuẩn bị phát tác cơn giận.

      Thượng Quan Đồng chớp chớp mắt, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, miệng nhanh chóng chu lên, tương đối mất hứng.

      vài lần nghe đến cái từ này, là do mấy người kêu là di nương .

      Có người từ hôn mẫu thân.

      Người nọ rất đáng ghét, vậy mà lại thích mẫu thân của Đồng Đồng.

      Mẫu thân lại rất xinh đẹp, võ công lại rất cao, tâm địa lại rất tốt, lại biết thiết kế ra những vật xinh đẹp tinh xảo.

      Người đó thế nhưng thích mẫu thân.

      đáng ghét.

      Bé quyết định, nhất định phải trả thù cái con người đáng ghét kia.

      Đồng Đồng trong lòng tính toán, nhưng mà lại cho bất luận kẻ nào biết, chỉ ủy khuất nhìn Thượng Quan Hạo.

      "Ông ngoại, mẫu thân trong lòng nhất định rất khổ sở"

      "Mấy vị di nương luôn luôn ,… luôn luôn , … "

      Nghe bé ra câu, Thượng Quan hạo càng tức giận. Ngay cả đứa bé cũng biết là Thanh nha đầu trong lòng rất khổ sở.

      Làm sao mà Thượng Quan Tử Ngọc lại biết? Mà còn hành xử như thế.

      Nàng ràng là cố ý, sắc mặt Thượng Quan Hạo như bão táp mưa sa hét lên:

      "Thượng Quan Tử Ngọc"

      "Ngươi nghe kỹ cho ta"

      "Từ giờ trở "

      "Bất cứ người nào của Thượng Quan phủ bên này"

      "Ta"

      " cho phép gả vào Mộ Dung gia, dù là mã phu cũng thể"

      "Ngươi cút về Lan viện cho ta"

      "Đóng cửa suy nghĩ cẩn thận những gì mà ngươi làm ngày hôm nay "

      " được cho phép của ta, được bước ra"

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe vậy, sắc mặt đổi thành màu trắng.

      nghĩ tới phụ thân thế nhưng lại thiên vị lần nữa.

      Cái thằng con hoang Thượng Quan Đồng này ràng chỉ có năm tuổi, lại biết lúc nào cần thổi gió châm lửa, tiểu tinh.

      Nhưng mà nàng chắc chắn nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, nàng nhất định phải gả vào Mộ Dung gia, cho dù có chết cũng phải gả.

      Vãn Thanh nhìn bé liếc mắt cái, vừa bực mình vừa buồn cười. Thằng nhóc này đúng là càng ngày càng khoe mã mà.

      Biết ông tức giận, nhưng lại như thế, phải là càng tức giận hơn sao. Nhìn bé xong, lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thấy ả còn muốn lên tiếng, khỏi mở miệng.

      "Phụ thân đừng nóng giận"

      "Nhị muội nếu cùng Mộ Dung công tử nhau, nào có cản trở người khác nhân duyên"

      "Huống chi, Mộ Dung công tử cũng có làm sai"

      " chỉ là thích con"

      " có lỗi gì đâu"

      "Nhị muội muốn gả"

      "Vậy chiều theo ý nàng "

      Tiếng vừa dứt tất cả mọi người đều nhìn Vãn Thanh.

      Thượng Quan Tử Ngọc càng là há hốc miệng, hơn nửa ngày phản ứng kịp, ánh mắt lấp lánh nhấp nháy, chữ cũng nên lời.

      Trong lòng thế nhưng trong nháy mắt lên tia xấu hổ.

      Nàng có phải hay thiếu Thượng Quan Vãn Thanh ân tình lần này.

      Nhưng mà rất nhanh liền biến mất tâm hơi. Hừ, tự nhiên nó lại ngăn cản, nhất định là có mưu gì đó.

      Mình nhất định phải mau chóng khiến cho Mộ Dung Dịch đến phủ cầu hôn mới được.

      Thượng Quan Hạo nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm Vãn Thanh, muốn xem xem nàng có phải hay tức giận đến hồ đồ:

      "Thanh nhi?"

      "Phụ thân, con biết cha đau lòng con"

      "Sợ con nhìn thấy Mộ Dung công tử khó chịu"

      "Kỳ thực, con tức giận. Nếu bọn họ nhau, có điều gì tốt đâu"

      "Bọn họ lại chưa từng tổn thương con, chỉ là nhau có lỗi gì chứ"

      "Thôi, đừng ngăn cản Nhị muội nữa"

      Hồi Tuyết cùng Đồng Đồng nhìn Vãn Thanh, biết nàng mưu tính cái gì, Hồi Tuyết nhịn được mở miệng:

      "Tiểu thư, người, … ?"

      Đồng Đồng lại thèm nhắc lại, chính là cắn chặt môi dưới, vì mẫu thân của mình mà đau lòng.

      Mẫu thân thiện lương, vẫn là cái nhóm di nương thối tha này gây ra.

      Thượng Quan Hạo để ý đến người khác, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, muốn xem xem nàng có phải hay che giấu tâm tư của bản thân.

      Nhưng mà lại thấy được, trong lòng ông tự tưởng tượng ra phần thương tâm kia, nhưng ông vẫn thể yên lòng về nàng:

      "Thanh nhi, phụ thân để cho con chịu bất kỳ ủy khuất nào."

      Thượng Quan Tử Ngọc nghe Thượng Quan Hạo xong.

      Cắn răng.

      Dựa vào cái gì, giống nhau, đều là con .

      Phụ thân cho Thượng Quan Vãn Thanh chịu ủy khuất, lại khiến cho bản thân mình chịu ủy khuất, nhịn được lại la lên:

      "Phụ thân, điều này công bằng?”

      "Ngươi còn có mặt mũi ?"

      Thượng Quan Hạo vừa quay đầu lại, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, sắc mặt liền rất khó coi.

      Thái độ đối xử với Thượng Quan Vãn Thanh đó là trời vực, Thượng Quan Tử Ngọc cắn môi, thèm nhắc lại.

      Vãn Thanh lại mở miệng: "Phụ thân, đừng nóng giận, thân thể của cha vừa khỏi bệnh, đừng tức giận thêm nữa."

      Mắt thấy Thượng Quan Hạo sắc mặt tốt hơn nhiều, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc lên tiếng hỏi:

      "Nhị muội, em cùng Mộ Dung công tử lòng nhau sao?"

      " tâm thương em sao?"

      Thượng Quan Tử Ngọc ngẩn ra.

      Kỳ thực ả căn bản có nắm chắc, nhưng mà liếc mắt về phía bên trong phòng khách có bao nhiêu ánh mắt chờ câu trả lời của ả, cắn răng cái, ngạo mạn mở miệng:

      "Đúng vậy, chúng ta là lòng nhau, muốn cưới ta vào cửa."

      "Ừ, vậy là tốt rồi."

      Chậm rãi quay đầu, nhìn Yên Nhiên: " mời Trương quản gia lại đây."

      "Dạ, đại tiểu thư."

      Yên Nhiên lui ra ngoài, trong phòng khách, Thượng Quan Tử Ngọc cùng Hồi Tuyết và mọi người biết Vãn Thanh có ý gì, lại có ai dám mở miệng chuyện, chỉ có Thượng Quan Hạo mở miệng hỏi:

      "Thanh nhi, con cho gọi Trương quản gia tới đây làm gì?"

      "Phụ thân đừng quan tâm, chỉ lát nữa liền biết thôi ".

      Vãn Thanh cũng ràng, lại phân phó Hồi Tuyết:

      ", pha cho phụ thân cốc trà."

      Hồi Tuyết ngâm nước trà, Vãn Thanh lại nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc:

      "Nhị muội cũng ngồi xuống ."

      Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc có chút bất an, nhưng mà lại dám gì, lặng yên ngồi xuống.

      Nha hoàn thiếp thân Vân Tụ nhìn chủ tử nhà mình, cảm giác, cảm thấy chuyện này hình như diễn biến rất thuận lợi.

      Thượng Quan Vãn Thanh làm sao lại tốt đến như thế, chẳng những đồng ý, còn thuyết phục lão gia, việc này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị?

      Bất quá chuyện phải do bọn họ quyết định, Hồi Tuyết ngâm nước trà xong liền mang qua.

      Thượng Quan Hạo vừa uống hai hớp trà, Trương quản gia liền dẫn theo mấy người hạ nhân tới, cung kính vào, hành lễ với Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh.

      Từ khi đại tiểu thư trở về, Trương quản gia biết điều hơn nhiều. Cũng ỷ vào thân phận là người bên lão thái thái mà khinh khi người khác.

      Bởi vì bây giờ nhận thức ràng rằng, cho dù là lão thái thái cũng chưa chắc bảo vệ tốt bản thân mình?

      Ngược lại bằng bản thân mình thông minh chút, như vậy mới có thể yên ổn mà sống qua ngày.

      "Gặp qua lão gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư."

      "Đứng lên "

      Vãn Thanh mở miệng, những người khác đều nhìn nàng.

      Bây giờ Vãn Thanh là đương gia, bất cứ chuyện gì xảy ra trong phủ tất nhiên đều phải do nàng xử lý.

      Vãn Thanh nhìn Trương quản gia, từ từ phân phó:

      "Trương quản gia"

      "Nhị tiểu thư cùng ta thương lượng xong"

      "Nàng cùng công tử Mộ Dung gia"

      "Mộ Dung Dịch lòng nhau"

      "Mộ Dung công tử lâu đến phủ cầu hôn"

      "Ngươi bây giờ, phái thêm vài nha hoàn qua bên Lan viện cẩn thận hầu hạ nhị tiểu thư, về sau nàng chính là phu nhân Mộ Dung phủ"

      " thể chậm trễ."

      Vãn Thanh vẻ mặt đầy dịu dàng xong, nhìn qua là tâm mến Thượng Quan Tử Ngọc, nhưng mà lời của nàng, lại làm Thượng Quan Tử Ngọc đứng ngồi yên.

      Xoay mình đứng dậy, sắc mặt liền có chút khó coi.

      Nàng lại đây chẳng qua là muốn thử xem Thượng Quan Vãn Thanh có động tĩnh gì ?

      Xem nó có phản đối hay ?

      Lúc đó để lộ tin tức này cho Mộ Dung Dịch biết, nhưng mà giờ phút này nó lại làm ra hành động lớn như vậy.

      Như vậy chẳng phải toàn bộ Thượng Quan phủ phải ai ai cũng biết nàng phải gả vào Mộ Dung gia .

      Việc này còn chưa biết kết quả ra sao nữa đâu?

      Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng còn muốn làm người nữa hay đây?

      Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ, mặt từ từ trắng xanh. Mở miệng muốn ngăn cản, tuy nhiên lại ra lời.

      tại, nàng cho dù có miệng cũng khó cãi, Thượng Quan Vãn Thanh là đứng trước mặt phụ thân hỏi nàng.

      Có hay cùng Mộ Dung Dịch lòng nhau? Mộ Dung Dịch có hay lòng dạ muốn cưới nàng?

      Nàng đều nhận hết.

      Lúc này nếu phải, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?

      chiêu này của Thượng Quan Vãn Thanh là rất lợi hại. ràng là giết người thấy máu.

      Đem tất cả đường lui của nàng đều cản trở hết, còn làm hại nàng lúc trước đối với ả mang lòng xấu hổ.

      Hừ, ta phi.

      Xem ra mẫu thân sai, nàng muốn cùng Thượng Quan Vãn Thanh đấu, là quá non tay.

      tại phải làm thế nào đây?

      Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này như ngồi đống lửa, lúc nóng lúc lạnh, vô cùng dày vò.

      Vân Tụ vươn tay nắm chặt lấy tay chủ tử mình, cảm thấy trong lòng bàn tay chủ tử tất cả đều là mồ hôi lạnh.

      Muốn , lại dám. Nơi này cũng có phần cho nàng lên tiếng, nàng mở miệng chỉ có tự mình chuốc lấy cực khổ.

      Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thong thả mở miệng:

      "Nhị muội sao vậy?"

      "Rất hạnh phúc đúng ?"

      "Mặt đỏ rần lên rồi kia"

      "Tốt lắm, Trương quản gia"

      "Việc này cứ quyết định như vậy, phái thêm vài người Lan viện phục vụ nhị tiểu thư"

      "Đừng chậm trễ, cẩn thận chút"

      " tại nàng đơn giản chỉ là nhị tiểu thư, nàng là phu nhân tương lai của Mộ Dung gia."

      Trương quản gia nghe lệnh lên tiếng trả lời.

      Lui về sau, trong lòng lại thầm.

      Nhị tiểu thư thân phận là thứ nữ, có thể gả vào Mộ Dung gia làm phu nhân, đây chính là tin tức nóng hổi trong Sở kinh sắp tới.

      Mộ Dung Dịch nhìn qua có ngốc như vậy?

      Nhưng mà nào dám điều gì, vội vội vàng vàng chạy vội tới phía trước sai mấy tiểu nha hoàn, nhanh chóng phái ba người nha hoàn thông minh qua Lan viện, phục vụ nhị tiểu thư.

      Trương quản gia còn phân phó riêng.

      Đây chính là đại tiểu thư phân phó, nhị tiểu thư phải gả vào trong Mộ Dung phủ, ngàn lần được chậm trễ. Nếu để cho đại tiểu thư biết, … , bọn nha hoàn liên tục lên tiếng trả lời.

      Chuyện Thượng Quan Tử Ngọc chuẩn bị gả vào Mộ Dung phủ truyền khắp Thượng Quan phủ bên này.

      Tin rằng buổi sáng ngày mai, ngay cả lão thái thái bên kia đều biết.

      Có lẽ rất nhanh, toàn bộ Sở kinh cũng có động tĩnh lớn.
      1900, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :