1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không, Điền văn] Viễn cổ hành - Thi Lạc (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 101: Khởi đầu mới

      Edit: Gà

      Sau hai mươi ngày kể từ khi Mộc Sa chạy trốn, bộ lạc Mông Tạp lại có gần 400 người tới. Tuy nhiên, lần này người tuần tra chạy về báo cáo, mà trực tiếp đón người vào bộ lạc, bởi vì người tới là người nằm vùng của trí giả. Sau khi giành chiến thắng trong cuộc chiến với Mộc Sa, những người tuần tra đều biết người đàn ông kia là do trí giả bố trí nằm vùng, hơn nữa, những người mà mang đến chủ yếu là phụ nữ và trẻ .

      “Trí giả, tôi hoàn thành nhiệm vụ.” Người kia cúi đầu khom lưng với Lam Nguyệt.

      “Được rồi, nhưng sao cậu lại mang người đến?” Lam Nguyệt day day trán, phần lương thực cho 400 trăm người đến này làm tiêu tan hết tài sản của bọn .

      “Trí giả, bọn họ có số là có người nhà, số có người thân ở bộ lạc Mông Tạp, còn số là do tôi gấp gáp trở về nên chưa kịp đưa bọn họ về nơi cư trú của bọn họ.” Người đàn ông giải thích.

      “À … Vậy, có gặp Mộc Sa ?” Lam Nguyệt phất tay gọi người báo cho người trong bộ lạc đến nhận người thân, rồi hỏi thăm.

      “Có, bị tôi chém đao, giết mấy người chạy mất.” Người kia , Lam Nguyệt kinh ngạc: Tên nhóc này tệ, có thể chém Mộc Sa đao, chỉ tiếc là để người chạy thoát rồi.

      “Sau này cậu có tính toán gì ?” Lam Nguyệt hỏi , : “Lúc tôi tấn công vào bộ lạc Mộc, Lợi Á được dẫn chạy , tôi cho người phá huỷ bộ lạc Mộc, mang theo lương thực và bọn họ tới bộ lạc Mông Tạp. Mộc Sa bị tôi chém đao, có thầy thuốc chắc chắn chết, như vậy coi như tôi báo được thù rồi. Người phụ nữ của tôi cũng được an toàn, sau này cần phải trốn tránh nữa. Tôi định trở về tìm những người của nơi cư trú cũ, thành lập bộ lạc để an ổn cuộc sống.” xong, quay ra ngoài vẫy người tới.

      “Chào trí giả!” rụt rè tới, xong lập tức trốn vào sau lưng người đàn ông. Lam Nguyệt đen mặt, lần đầu tiên có cảm giác bản thân kinh khủng đến mức người khác vừa nhìn thầy trốn. Người đàn ông nhìn ra vẻ mặt của Lam Nguyệt, giải thích: “ ấy chưa từng nhìn thấy người do thiên thần phái tới, sợ chọc giận thiên thần.” Lam Nguyệt còn gì để . “Đúng rồi, cậu định khi nào ? Mà tôi còn chưa biết tên của cậu đấy” .

      Người đàn ông : “Người đưa tới cũng định rời , sắp đến mùa lá rồi, tôi muốn sớm môt chút để chuẩn bị. Người phụ nữ của tôi tôi để lại bộ lạc Mông Tạp để học chút đồ, đợi tôi thu xếp bên kia xong tới đón ấy, phải làm phiền trí giả rồi. Còn tên trước kia tôi muốn bỏ , xin trí giả cho ban tên cho.” Lam Nguyệt im lặng lát rồi : “Tân , biểu thị khởi đầu mới.” Người đàn ông cảm kích cúi đầu tạ ơn thiên thần ban phúc, sau đó dẫn người cầm theo lương khô rời .

      Người bộ lạc đến nhận người thân của mình về, bất ngờ nhất chính là mẹ Cách Mạn vẫn còn sống, Cách Mạn bật khóc, khiến Tiểu Thạch phải xoay vòng vòng dỗ dành. Mẹ Cách Mạn nghe chồng của con là thầy thuốc, chỉ mấy câu khách sáo, dám lớn tiếng.

      Lam Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ xoay vòng vòng của Tiểu Thạch giễu cợt trận. Tân dẫn theo những người phụ nữ và trẻ muốn trở về nơi cư trú, còn có số là người thân của 50 người đàn ông kia cũng dẫn theo, số còn lại có người thân ở bộ lạc Mông Tạp nên ở lại là hơn 200 người, trong đó phụ nữ là 200 người, trẻ 3 người, người già chỉ có duy nhất mẹ Cách Mạn, nghe là do kết vòng hoa khéo nên được Lợi Á giữ lại, nếu cũng bị giết. Xem ra bộ lạc Mộc cướp được ít phụ nữ.

      Lam Nguyệt hỏi hơn 100 người phụ nữ có người thân kia, nếu bọn họ muốn ở lại bộ lạc Mông Tạp đến mùa lá phái người đưa bọn họ đến bộ lạc khác. ra đây chỉ là câu hỏi dư thừa, bởi tất cả đều bằng lòng ở lại bộ lạc Mông Tạp giàu có. Hơn nữa, khi Lam Nguyệt vừa hỏi xong, người trong bộ lạc có hành động, đám đàn ông độc thân trong bộ lạc vội chạy đến tặng lông vũ, chẳng mấy chốc thu xếp xong toàn bộ những người phụ nữ kia. Chỉ khổ cho Hoắc Lí, lại phải xây phòng đắp ốc. Trát Nhĩ sai người phá băng đánh cá, từ giờ đến mùa lá còn khoảng thời gian rất dài, phải giải quyết vấn đề lương thực cho những người mới tới.

      Nhưng lúc này tâm trí Lam Nguyệt lại bay về nơi khác, cứ có cảm giác Mộc Sa còn chưa chết. Lợi Á mặc dù chạy thoát nhưng chắc chắn chẳng thể gây ra nổi sóng gió gì nữa, hơn nữa, với Lợi Á lại thâm thù đại hận gì, sau này có thể quăng ả ra sau đầu rồi. Mộc Sa lại khác, chết đơn giản như vậy, mặc dù có thầy thuốc như Tiểu Thạch, nhưng Lam Nguyệt nhớ là trước đây toàn bộ số cây thuốc cầm máu của Thanh Mộc và Mục đều bị Lợi Á lừa hết. Thế nên luôn có cảm giác Mộc Sa còn chưa chết, điều này khiến đứng ngồi yên, đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng.

      “Tu tu!” Trong lúc Lam Nguyệt mải suy nghĩ, Tiểu Mãnh trở lại. Lam Nguyệt cười cười nhìn Tiểu Mãnh xông lại, nghĩ nữa, Mộc Sa thích làm sao làm, tốt nhất đừng đến gây phiền phức cho , nếu

      “Tiểu Mãnh, lạnh như vậy sao còn chạy tới?” Lam Nguyệt xoa xoa cái vòi của Tiểu Mãnh, những lời mà nó nghe hiểu được. Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn điểm đen khổng lồ ở phía xa, biết voi ma mút lớn có bị lạnh đến đông cứng .

      “Sư phụ, nghĩ gì thế?” Tiểu Thạch vừa xem vết thương cho người bị trọng thương về, nhìn thấy Tiểu Mãnh, bèn tới hỏi.

      nghĩ biết cha của Tiểu Mãnh có bị lạnh ?” Lam Nguyệt chưa chú ý đến Thạch, vô thức trả lời.

      “Ầy, sư phụ, cha Tiểu Mãnh bị lạnh làm sao được, bọn chúng trời sinh sống ở nơi lạnh lẽo, nên mùa tuyết chúng sống rất thoải mái.” Tiểu Thạch giải thích

      “Ồ, thế à, tôi quên mất voi ma mút là loài động vật chịu lạnh tốt.” Lam Nguyệt kịp phản ứng lại, túm nắm cỏ tươi mọc trong đất cho Tiểu Mãnh ăn, Tiểu Mãnh vui mừng lăn lộn bên cạnh .

      “Sư phụ, sau chị cho Tiểu Mãnh với cha nó đến Hắc Sơn, đảm bảo cả bộ lạc Mộc còn ai sống sót.” Tiểu Thạch thắc mắc.

      “Tiểu Mãnh , voi ma mút lớn nhất định theo, cả bầy voi ma mút cũng bị gọi tới. Cậu nghĩ xem, khi bầy voi nổi điên lên hậu quả như thế nào? Đồ ngốc!” Lam Nguyệt khách khí gõ lên đầu tên đồ đệ ngốc, Tiểu Thạch ôm đầu ngẩn ra: “Á … May quá … May mà gọi Tiểu Mãnh đến, nếu bầy voi ma mút nổi điên lên ngay cả bộ lạc của chúng ta cũng bị san bằng.”

      Lam Nguyệt gật đầu, ra mấy ngày trước khi cuộc chiến diễn ra, sai người cầm quần áo của mình đến rừng rậm Lạc Vụ, đứng đợi con đường voi ma mút dẫn Tiểu Mãnh đến, nếu phát Tiểu Mãnh trở lại cầm quần áo của dẫn . gánh vác nổi hậu quả của việc bầy voi ma mút nổi điên, chiến tranh của loài người cứ để loài người tự giải quyết cho thoả đáng. Nhưng cũng may là Tiểu Mãnh trở lại trong mấy ngày đó.

      “Sư phụ, Tiểu Mãnh về rồi ạ?” Cách Mạn tới, dám bước tới gần Tiểu Mãnh, đứng ở bên cạnh Lam Nguyệt . Lam Nguyệt gật đầu, hỏi: “ thu xếp xong cho mẹ em chưa?”. Cách Mạn : “Rồi ạ, tạm thời lấy phòng thuốc của Thạch để đựng đồ, chờ Hoắc Lí giúp dựng thêm gian ở bên cạnh chuyển sang. Sư phụ, cảm ơn chị tìm mẹ giúp em.” Lam Nguyệt xua tay, là người là do Tân mang về.

      Cách Mạn cũng biết Tân là người của Lam Nguyệt, gì nữa. Lam Nguyệt đột nhiên nghĩ đến, già Lưu độc thân, cha Cách Mạn mất, mẹ ấy giờ cũng độc thân rồi, hà hà, có JQ đây … Cách Mạn nhìn nụ cười nham nhở của Lam Nguyệt, biết sư phụ lại định bày trò gì đây, hơn phân nửa là tật xấu của phụ nữ có thai sắp phát tác, nên vội kéo Thạch về nhà.

      “Ấy … Cách Mạn … Tôi chơi với Tiểu Mãnh mà … Sao phải về nhà gấp thế? là … Còn chưa đến mà.” Bạn trẻ Tiểu Thạch đương nhiên hiểu lầm.

      “Cái đồ miệng rộng này … ” Cách Mạn tức giận kéo Thạch xa. Lam Nguyệt ngây ra hiểu sao bọn họ phải gấp như vậy, nhưng nghe cách chuyện giữa hai người họ: Tiểu Thạch vẫn bị đè? Chà, Cách Mạn đúng là thần tượng của các chị em phụ nữ, trực tiếp đào tạo ra tiểu thụ của thời nguyên thuỷ.









      Chương 102: có cơ hội thứ hai

      Đông xuân tới, bụng Lam Nguyệt được hơn 8 tháng rồi. Trong bộ lạc, những phụ nữ mang thai trước đó lục tục sinh, khiến Ny bận đến chân đặt xuống đất được, Lam Nguyệt bèn tìm thêm cho ấy hai người phụ tá. Ny muốn dạy cho người ở những bộ lạc nữa, Lam Nguyệt gật đầu đồng ý. Bộ lạc Mông Tạp bây giờ bộ lạc lớn, nhân khẩu có đến gần ngàn người. Thân thể Lam Nguyệt trở nên ngày càng nặng nề, có rất nhiều chuyện người trong bộ lạc phải đến hỏi ý kiến , nhưng cách nào quản hết được, cũng may là có Ô Lệ giúp đỡ ít.

      Sau khi trồng trọt vụ xuân xong, bộ lạc Mông Tạp lại bắt tay vào di chuyển khu chăn nuôi, trước tiên là chuyển khu vực xung quanh chuồng nuôi lên phía nữa. Gần đây, ngày nào Hoắc Lí cũng chạy qua nhà Lam Nguyệt, còn dẫn theo người của hai bộ lạc khác đến học việc. Khu chăn nuôi được chuyển sang bên kia sông bên phải núi đá, ở nơi đó cũng có cánh đồng cỏ rộng, Lam Nguyệt quyết định chuyển đến nơi đó từ năm ngoái. Đồng cỏ phía trước bộ lạc định dùng để chăn nuôi nữa. Chuồng lợn dựng ở bờ sông, như vậy thuận tiện cho việc dọn dẹp, còn các vật nuôi khác dùng cây trúc để rào xung quanh, dựng chuồng. Lam Nguyệt bố trí xong cho Hoắc Lí tiến hành.

      Còn Mục xuân vừa sang lại tiếp tục ra ngoài tiếp. Lam Nguyệt ngờ rằng tên nhóc này muốn làm thi nhân ngao du thiên hạ, vừa đến mùa xuân chạy rồi, còn đến mùa tuyết nhất định về, ý là muốn ra ngoài hơn nửa năm. Lam Nguyệt cũng mặc kệ , chỉ cảnh cáo là được dẫn theo tín đồ về, Mục gật đầu cam đoan. Bạn trẻ Tiểu Thạch vẫn tiếp tục miệt mài đào thuốc xem bệnh, giờ ra dáng thầy thuốc rồi. Cách Mạn thường xuyên Thạch có dáng dấp người đàn ông rồi, trừ những lúc ở trước mặt Lam Nguyệt vẫn “hai” như vậy.

      Khiến Lam Nguyệt lo lắng nhất chính là Tiểu Mãnh, biết là đến khoảng mùa xuân Tiểu Mãnh di cư nơi khác, nhưng chưa biết là ngày nào. còn đòi Trát Nhĩ dẫn đến nơi ở của voi ma mút. Tiểu Mãnh mang đến đó, ở bên kia cả đêm mới trở về. Nhưng vào được nơi ở của bầy voi ma mút, vẫn như cũ, Tiểu Mãnh bên cạnh , voi ma mút lớn chỉ liếc nhìn cái, sau đó mặc kệ. Bầy voi ma mút chỉ cần đến gần phạm vi của chúng, chúng quan tâm, tới gần chút là bắt đầu căng thẳng. Lam Nguyệt dám thử, cẩn thận là mất mạng như chơi. Bởi vì quan sát được xem bầy voi ma mút có dấu hiệu chuẩn bị di chuyển chưa, ngày hôm sau Lam Nguyệt đành phải quay về.

      Ao nước trong bộ lạc dự định được dời đến khu trồng trọt, nên đến mùa xuân còn nước để tưới nữa. Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ làm vại đá lớn ở phía sau phòng bếp nhà bọn họ, dùng cây trúc ghép lại thành ống nước để dẫn nước. Những nhà khác trong bộ lạc chỉ làm vại nước, dùng ống trúc dẫn nước mà vẫn dùng ống trúc to múc nước rồi đổ vào vại. Lam Nguyệt gì, giờ mệt đến còn sức để quản, hơn nữa biết đào giếng nước, với Hoắc Lí, tự lo liệu, Lam Nguyệt liền quản nữa.

      Lam Nguyệt có cảm giác, dường như quên mất chuyện gì đó. Sáng hôm nay, tính ra ngoài chút, xem tình hình khu chăn nuôi bên kia thế nào, khi đến bờ sông bảo Cách Mạn quay về cầm theo chút đồ ăn, định ăn cơm trưa ở bên khu chăn nuôi luôn. Cách Mạn gật đầu quay về, Lam Nguyệt chậm rãi dọc theo bờ sông, cảm nhận hương vị của mùa xuân.

      “Lam, tôi trở lại!” Mộc Sa cười hiểm đứng chặn đường của Lam Nguyệt, có vẻ như là muốn xông lên cướp người.

      “Mộc Sa, cậu tốt nhất là nên cử động.” Lam Nguyệt chỉ ra phía sau , Cách Mạn cầm nỏ chĩa về phía đầu . Vẻ mặt Mộc Sa u ám nhìn Cách Mạn, biết nữ thợ săn này, rất lợi hại.

      “Ha ha, ngờ có đề phòng. Hôm nay thấy ra ngoài, tôi cứ nghĩ là mình cơ cơ hội cơ chứ.” Mộc Sa quan tâm, ngồi xuống bãi cỏ, cười .

      “Mộc Sa, từ ngày hôm qua Lam Lam cảm giác có người nhìn mình. Đến sáng nay Đạt phát ra , nhưng vẫn náu, nên Lam Lam mới nghĩ cách dụ ra.” Trát Nhĩ tới, ôm Lam Nguyệt rồi giải thích. Lam Nguyệt cười, sao có thể để Mộc Sa bắt mình lần nữa, lần trước là do có đề phòng. sát thủ, cảm giác với nguy hiểm cực tốt, hơn nữa sớm có đề phòng.

      “Ha ha, cậu định giết tôi sao?” Mộc Sa nhìn Trát Nhĩ, .

      phải bị chém đao sao, sao vẫn còn sống được?” Trát Nhĩ cũng ngồi xuống, hỏi Mộc Sa.

      “Có thảo dược. Ha ha, Lam này, ác liệt đấy, phái người náu bên cạnh tôi mà tôi vẫn hay biết, lại còn phá huỷ cả bộ lạc Mộc. Tôi dẫn theo mấy người chạy khắp nơi, ai nhìn thấy bọn tôi là giết, chỉ còn lại mình tôi. Tôi phải trốn vào trong rừng rậm, từ từ quay lại, căn bản dám đến gần nơi cư trú cùng những bộ lạc mới thành lập kia. phá huỷ giấc mộng bộ lạc của tôi rồi.” Mộc Sa nhìn Lam Nguyệt

      “Là cậu tự tay phá huỷ giấc mộng của mình, cậu thích hợp làm thủ lĩnh bằng Trát Nhĩ.” Lam Nguyệt thẳng thừng.

      bậy, nếu , Trát Nhĩ sao thắng được tôi?” Mộc Sa cười khinh thường.

      “Lúc chiến đấu cậu còn hơn 500 người, lúc ấy Trát Nhĩ dẫn theo 500 người, quân số hai bên bằng nhau, cậu nghĩ , cậu thắng được Trát Nhĩ sao?” Lam Nguyệt .

      “Ha ha, tôi có thể lãnh đạo được nhiều người hơn, Trát Nhĩ đến giờ mới được ngàn người, kém xa người của tôi. Lam, tôi , tôi có thể cho em địa vị cao hơn rất nhiều.” Mộc Sa nhìn Lam Nguyệt.

      “Mộc Sa, tôi muốn làm trí giả, cực chẳng mới phải làm, tôi làm như vậy là vì các cậu, đương nhiên cũng là vì Trát Nhĩ. Nếu , cậu thấy có nơi cư trú nào là tôi đánh được ?” Lam Nguyệt cười lạnh. Mộc Sa lặng im, biết Lam Nguyệt là làm được.

      “Mộc Sa, tất cả mọi chuyện đều là tôi và muốn có được Lam Lam mà ra, buông tay . bây giờ bị người khắp nơi đuổi giết, còn muốn thế nào nữa?” Trát Nhĩ gào lên.

      “Trát Nhĩ, vì cậu hơn tôi, từ tôi vẫn luôn nhường cậu, đối với việc tôi với cậu cùng thích người phụ nữ, nhường thế nào đây? Tôi từng nghĩ chúng ta cùng nhau chăm sóc ấy, nhưng ấy đồng ý, tất cả đều phải là vì cậu sao?” Mộc Sa cười ha ha ra những suy nghĩ trong lòng, Trát Nhĩ lặng người.

      “Mộc Sa, có còn nhận hai lão già này nữa ?” Già Sơn với già Lưu chạy đến, già Sơn hỏi Mộc Sa, sắc mặt Mộc Sa thay đổi, cúi đầu xuống.

      “Chỉ sợ quên mất cha mẹ của mình rồi, Mộc Sa à?” Già Lưu thở dài .

      “Sao có thể quên được, mẹ cháu là do bị cha Trát Nhĩ cưỡng ép, cháu chính là trai của Trát Nhĩ.” Mộc Sa điên cuồng hét lên, toàn bộ mọi người ngây dại, bao gồm cả Lam Nguyệt và Trát Nhĩ.

      “Đừng nhắc tới cha mẹ cháu, nếu cháu muốn giết Trát Nhĩ, lúc trước cháu vẫn nhớ làm em trai mình, chưa từng ra tay với , ngay cả khi đến đánh bộ lạc Mông Tạp, cháu cũng chỉ muốn mang Lam , chưa từng nghĩ đến giết .” Mộc Sa hung hăng nhìn già Lưu.

      Chương 103: Chân tướng ngờ

      Edit: Gà

      “Quả nhiên là cháu biết, hài, chuyện do những người già chúng ta gây ra lại khiến bọn trẻ mấy đứa phải chịu khổ rồi!”

      Già Lưu ngậm ngùi , già Sơn cũng thở dài. Lam Nguyệt phiền muộn nhìn Trát Nhĩ đứng đờ người, đau lòng phải chấp nhận người trai như vậy.

      “Ha, khi còn bé cháu nghe người già trong nơi cư trú kể, cháu vẫn luôn biết, cháu vốn có ý định vì chuyện này mà gây tổn thương cho Trát Nhĩ. Già cũng biết từ cháu rất thương đứa em trai này.” Mộc Sa đau đớn .

      “Con trai, con hiểu nhầm chân tướng năm đó rồi. Cái này trách con được, những người biết thực hư câu chuyện nhiều lắm, cha Trát Nhĩ bảo phải giấu kín chuyện này.” Già Sơn .

      “Hừ, người cưỡng bức mẹ con, đương nhiên là hi vọng bị người khác biết.” Mộc Sa cười mỉa, lạnh lùng .

      “Chuyện năm đó ra giống với những gì con nghe được đâu, cha con là người của nơi cư trú khác. Khi đó nơi cư trú của chúng ta mới hợp thành từ những nơi cư trú . Lúc ấy mẹ con có thích người, đó chính là cha Trát Nhĩ ba, nhưng cha Trát Nhĩ có mẹ Trát Nhĩ với Tô rồi, nên mẹ con mới ra. Già Lưu biết chuyện mẹ con thích cha Trát Nhĩ là vì mẹ con với mẹ Thạch rất thân thiết. Cha con thích mẹ con, từng tỏ tình nhiều lần, nhưng đều bị mẹ con từ chối.

      Cha con là người rất cố chấp, nhân lúc mẹ con ra ngoài nơi cư trú cưỡng bức mẹ con, bị ta với cha Trát Nhĩ săn thú trở về phát , lúc ấy muốn giết cha con, mẹ con khóc thôi bỏ . Mẹ Thạch ra mẹ con định chấp nhận cha con, ai biết quá nôn nóng, làm tổn thương mẹ con. Sau đó cha Trát Nhĩ đúng lúc nơi cư trú bị cướp, cha con vì bảo vệ mẹ con mất mạng. Bọn ta đều cho rằng chuyện này cứ vậy mà qua , ngờ đâu mẹ con lại có con.” Già Sơn kể lại tình hình thực lúc đó, lại nhìn sang già Lưu, già Lưu tiếp lời.

      “Tất cả mọi người đều biết đứa bé trong bụng mẹ cháu là ai, ta bảo mẹ Thạch hỏi mới biết được. Lúc ấy cha Trát Nhĩ vì cháu nên với mấy người già là ông ấy tưởng mẹ con là mẹ Trát Nhĩ mà cưỡng bức, làm như vậy đều là vì bảo vệ danh dự của cha và mẹ con. Nghe mẹ con khóc lóc cầu xin, mọi người mới đồng ý truy cứu chưa Trát Nhĩ nữa, đồng thời giữ bí mật chuyện này.

      Cho nên bọn họ đều nghĩ cháu là trai Trát Nhĩ, mẹ con vẫn rầu rĩ vui, sau khi sinh cháu ra bị mất máu mà mất. Sau đó, khi di chuyển đến núi đá mấy ông lão đều qua đời hết, chuyện này từ đó thành bí mật. ra cháu phải là trai Trát Nhĩ. Chỉ là mẹ Trát Nhĩ tính nhận con làm con trai, ai dè bà ấy lại mất sớm. Về phần cha Trát Nhĩ, có lẽ là vì quá đau lòng, khi nơi cư trú chuyển đến núi đá cũng mất.”

      thể nào. . . thể nào. . .” Mộc Sa điên cuồng lắc đầu.

      “Cháu nghĩ xem tại sao mẹ Trát Nhĩ lại đối với cháu tốt như vậy? Nếu như cha Trát Nhĩ cưỡng bức mẹ cháu?” Già Lưu tiếp.

      “Tô, đưa cho nó , năm đó chuyện xảy ra con cũng lớn rồi. Đồ mà mẹ con để lại cho con ấy, đưa cho Mộc Sa , haizz!” Già Sơn với Tô đứng phía sau. Tô lấy túi da thú từ trong ngực ra đưa cho Mộc Sa. Mộc Sa mở túi da thú ra, bên trong là mảnh xương, phía có khắc chữ tượng hình: cái cây với con sông, bên cạnh mảnh xương là búi tóc được quấn bằng vỏ cây.

      “Cha cậu tên là Thủy, Mộc là cậu, búi tóc kia là của cha cậu trước khi chết bị mẹ cậu trong lúc luống cuống lấy xuống. Trước lúc mất mẹ cậu với mẹ chị là sau này cho cậu biết cha mình là ai, bảo cậu đừng hận cha cậu, bà ấy cũng hận ông ấy, còn bảo cậu phải tôn trọng cha chị. Khi ấy chị vẫn theo mẹ ở bên cạnh mẹ cậu. Sau khi mẹ chị sinh Trát Nhĩ xong qua đời, chị đồng ý với mẹ, sau này coi cậu như em trai.” Tô rưng rưng với Mộc Sa, Khôn ở bên cạnh vỗ về.

      Mộc Sa lúc cầm mảnh xương với búi tóc lên hiểu, đau khổ gào khóc, nghe những lời của Tô, càng hối hận vì hận cha Trát Nhĩ, cũng khiến cho tính cách bản thân trở nên vặn vẹo như bây giờ.

      “Mộc Sa, từ tôi vẫn coi như trai, tôi biết có chuyện như vậy. Mẹ chúng ta đều hi vọng chúng ta có thể đối xử với như em” Trát Nhĩ nghe chân tướng xong cũng thở dài.

      “Ha ha, đúng vậy, là em đến người trong lòng cũng là cùng người.” Mộc Sa chế giễu.

      “Mộc Sa, chức thủ lĩnh và tôi, cậu chọn ai? Chỉ có thể chọn !” Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ của khỏi tức giận, hỏi thẳng. Mộc Sa ngơ ngác, có ý gì?

      “Trát Nhĩ, em muốn rời khỏi bộ lạc Mông Tạp.” Lam Nguyệt cố ý với Trát Nhĩ với giọng điệu buồn bã, Trát Nhĩ lập tức : “Lam Lam, tôi thu dọn đồ đạc, bây giờ luôn à? Sau này có thời gian tôi có thể trở về thăm mọi người chút được ?” Lam Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Mộc Sa.

      “Ha ha, tôi hiểu rồi, Lam, Trát Nhĩ đúng là thích em nhiều hơn tôi, tình cảm đối với em cũng là lòng.” Mộc Sa hiểu tại sao Lam Nguyệt lại chỉ cần mỗi Trát Nhĩ rồi, tình của Trát Nhĩ mới là điều Lam Nguyệt muốn.

      “Ngừng, cậu thích tôi tôi phải thích lại cậu à? Sao tôi phải chịu trách nhiệm với tình cảm của cậu chứ?” Lam Nguyệt hừ lạnh tiếng, xoay người bỏ , Trát Nhĩ vừa theo vừa : “Lam Lam, mang theo cả đồ của con nhé, hay để sinh xong mới ? Lam Lam, em bỏ rơi tôi nữa chứ?” Thanh của hai người càng lúc càng , loáng thoáng còn nghe thấy Lam Nguyệt đồ ngốc.

      Cuối cùng Mộc Sa vẫn rời , trước khi với mấy người già Sơn là làm loạn nữa, phải làm số chuyện, sau này chắc có quay lại bộ lạc , bởi vì làm thương tổn rất nhiều người. Già Sơn và già Lưu cũng giữ lại, hai người đều hiểu tình cảnh của , chỉ dặn đừng để đến khi hai lão khuất núi mà vẫn nhìn thấy mặt .

      Khi trở lại nhà Lam Nguyệt, Tô và Khôn đều cảm khái, Tô biết vậy sớm những lời này cho Mộc Sa. Lam Nguyệt gì. Dù Tô có cho sớm cũng chẳng ích gì, mấy người già đều chết hết rồi, Mộc Sa là vì sinh hận, điểm này rất giống cha , may thay giờ hiểu ra rồi.

      Cách Mạn bị câu chuyện hận tình thù của mấy người già ngửi ra mùi bát quái, ngớt than thở những người già ngày đó thích người chân biết bao. Lam Nguyệt cười hỏi hận Mộc Sa sao? Cách Mạn sao, nhà phải là do Mộc Sa cướp, mà là người của Mộc Sa cướp, bản thân bộ lạc Mộc thích cướp đoạt của người khác, là nhìn người mà báo thù. Lam Nguyệt nghĩ Mộc Sa đúng là vận cứt chó, nếu gặp phải Tân được may mắn như thế đâu.

      Trát Nhĩ là vui nhất, chuyện Mộc Sa được giải quyết xong xuôi, có thể thở phào nhõm được rồi, giờ chỉ cần chờ Lam Lam sinh con nữa thôi, tốt! Ai biết còn chưa vui mừng được lâu, Lam Nguyệt nắm tay : “Trát Nhĩ, đau quá, chắc em sắp sinh rồi.”

      Chương 104: Cục cưng muốn chui ra sớm

      “Trát Nhĩ, đau quá, chắc em sắp sinh rồi.” Lam Nguyệt nhìn vũng nước phía dưới, .

      “Ôi … Làm sao bây giờ …”

      Trát Nhĩ luống cuống bế Lam Nguyệt chạy vòng vòng trong phòng khách, Lam Nguyệt đau đến ra hơi, sắc mặt cũng trắng bệch, ngờ đứa bé này mới được chín tháng đòi ra, phỏng chừng là do tâm trạng hôm nay quá kích động gây động thai, nên em bé mới chui ra sớm.

      “Trát Nhĩ, mau thả Lam xuống”

      Tô hoảng hốt nhìn em trai bế Lam Nguyệt, Trát Nhĩ có lẽ là nghe được, cuống quít ôm Lam Nguyệt vào phòng ngủ, đặt ở giường, nắm tay Lam Nguyệt rời, khoé môi cũng run rẩy. Lam Nguyệt đau đến mồ hôi nhễ nhại, đếm xỉa đến , cắn răng chịu đựng, biết thể sinh xong trong chốc lát được.

      “Trát Nhĩ, gọi Ny, Cách Mạn gọi Thạch tới, để tôi vào trong cho. Khôn, ra bảo bọn họ nấu nước, nhân tiện xem bọn cha với già Lưu về chưa, bảo với bọn họ là Lam sắp sinh rồi”

      lấy lại bình tĩnh, lần lượt phân công nhiệm vụ cho mấy người. Trát Nhĩ phi như bay ra ngoài, Cách Mạn cũng chạy gọi Thạch, Khôn bảo mấy người đàn ông khác của Tô nấu nước, còn chạy tìm mấy già. Lam Nguyệt chỉ có mình Trát Nhĩ, đành phải nhờ đến bọn họ giúp đỡ.

      “Thủ lĩnh, cậu mau thả người phụ nữ của tôi xuống, xảy ra chuyện gì thế?” Đạt theo phía sau Trát Nhĩ vừa đuổi kịp tới, Trát Nhĩ chạy tới khiêng Ny rồi bỏ chạy, khiến chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

      “Ny … Lam Lam … sắp … ” Trát Nhĩ rối rít đến ra hơi, sau khi đặt Ny xuống lại bắt đầu vòng vòng.

      “Lam sắp sinh chứ sao, làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi, đừng nóng, giờ vẫn còn sớm.” Ny thong thả tới, bắt đầu sắp xếp, giờ tích luỹ được kha khá kinh nghiệm, lại từng sinh con, chắc chắn là biết nhiều hơn Lam Nguyệt.

      “Lam nha đầu sinh chưa? Sinh chưa?” Mấy già cũng quay lại, Tô còn sớm, hai già chỉ có thể ngồi xuống đợi.

      “Ny, nhân sâm với cỏ cầm máu đây, sư phụ của em thế nào rồi?” Bạn trẻ Tiểu Thạch nghe Cách Mạn xong lập tức lấy thuốc chạy tới, Ny vẫn còn sớm, đành cầm túi châm chờ ở bên ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì vào châm cứu.

      “Trí giả sinh chưa?” Già Phong với mấy người khác hay tin bèn chạy tới. Già Lưu lắc đầu, già Phong cũng ngồi xuống chờ, già Sơn căng thẳng cầm chiếc chiếc chuông làm bằng xương mới làm xong cho cháu trai, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ.

      “Tô chuẩn bị chút đồ ăn , thủ lĩnh lấy ít nước nóng vào lau người cho Lam.” Ny kiểm tra xong với bọn họ, ở bên cạnh chuẩn bị những thứ khác.

      Trát Nhĩ nhanh chóng bê nước ấm vào, cẩn thận lau toàn thân cho Lam Nguyệt, nhìn sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Lam Lam, ăn chút gì nhé, Ny bảo phải ăn chút gì mới được.” Lam Nguyệt gật đầu, cơn đau trước qua, giờ thấy đỡ hơn chút rồi. Trát Nhĩ vội vàng nâng dậy, nhận canh thịt từ tay Tô, từ từ đút, chờ Lam Nguyệt chậm rãi nuốt vào.

      “A …” Lại bắt đầu đau bụng rồi, Lam Nguyệt cắn răng chịu đựng. Trát Nhĩ hốt hoảng đặt bát xuống, sau khi đặt Lam Nguyệt xuống nắm lấy bả vai Ny, ngừng lắc lắc: “Sao lại đau nữa rồi, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Ny bị lay đến choáng váng.

      “Trát Nhĩ …” Lam Nguyệt gọi , Trát Nhĩ vội vàng chạy tới, vành mắt đỏ, : “Lam Lam … sinh nữa … sinh nữa …” Lam Nguyệt nhịn đau với : “Trát Nhĩ, ra ngoài , ở đây chỉ làm cản trở em với Ny thôi, ra ngoài , ngoan.”

      tới lôi Trát Nhĩ ra ngoài, thằng em trai ngốc này sao có thế ra những lời như sinh nữa chứ, có thể sinh sao, tốt nhất là đừng ở đây làm vướng chân mọi người.

      Sau khi Trát Nhĩ bị lôi ra ngoài, mấy người phụ nữ giúp đỡ đẻ tới, cửa phòng ngủ đóng lại. Trát Nhĩ định xông vào, lại dám, chỉ có thể lo lắng lại lại. Già Lưu thấy vậy bèn : “Trát Nhĩ, đừng nóng vội, vẫn còn sớm mẹ. Lúc mẹ Thạch sinh nó cũng phải đợi lúc lâu”, già Phong gật đầu đúng vậy, lúc sinh Võ cũng vậy. Già Sơn với Trát Nhĩ đồng thời mở miệng hỏi: “Có ?”. Già Lưu đỡ trán, lão quên mất già Sơn vì mẹ Trát Nhĩ nên có con.

      “A … ” Tiếng thét chói tai của Lam Nguyệt vang lên, mặc dù cố kiềm chế, nhưng vẫn rất ràng. Trát Nhĩ lại hoảng lên, người trong phòng lại thấy vòng vòng trong phòng.

      “Lam, hít vào, thở ra, đừng thở bằng miệng, dùng sức” Ny bắt đầu ấn vào hai bên bụng hỗ trợ, hai người phụ nữ khác giúp lau máu, thay nước mới, Tô giúp đưa nước cho hai người, vừa ra bước ra ngoài, Khôn và mấy người đàn ông khác của vội vàng đun nước bưng tới.

      “A … Đau quá …” Lam Nguyệt nghe biết phải làm sao, bản thân cũng biết điều này, nhưng vì đau quá, theo kịp tiết tấu.

      Đến khi Lam Nguyệt đau đến thở nổi, Tô bảo người lấy miếng sâm đặt vào miệng , Ny : “Lam, nhanh, đầu sắp ra rồi, cố gắng lên” , “A … Đau …” Lam Nguyệt hét lên, sản đạo bị căng lên khiến đau đến mức hét ầm lên.

      “Lam Lam … Lam Lam …” Trát Nhĩ nghe thấy tiếng thét của nhịn được nữa, vọt vào trong, nắm tay Lam Nguyệt ngừng gọi tên .

      “Sắp ra rồi … Lam, hít vào, dùng sức” Ny còn sức mà quản Trát Nhĩ nữa, đón được đầu đứa bé, ngừng giục Lam Nguyệt dùng sức.

      “Trát Nhĩ … A …” Lam Nguyệt rít lên lại dùng sức, bắt được tay Trát Nhĩ hằn lại đó năm đường màu đỏ, người giống như vừa rơi ra cái gì, cả người bẫng, tiếp theo đó là “Oe … Oe …”, em bé chui ra, tiếp đó là “Bịch” tiếng, khi đứa bé vừa cất tiếng khóc Trát Nhĩ ngã xuống.

      Lam Nguyệt thả lỏng người, ánh mắt mơ hồ nhìn Tô lau rửa cho đứa bé, lấy quần áo cũ của Lam Nguyệt để làm tã lót, Lam Nguyệt : “Ôm đến cho tôi xem chút”. Tô cẩn thận đặt đứa bé bên cạnh Lam Nguyệt, vạch áo Lam Nguyệt ra, xoay người đứa bé sang vị trí thích hợp, giống như tìm được nguồn thức ăn, đứa bé lập tức ngậm vào mút.

      “Trai hay ?” Lam Nguyệt cả người còn chút sức lực, còn sức để xem. “Là bé trai” Tô . Lam Nguyệt nghe xong liền ngất , ngực đứa bé vẫn mút “Chụt, chụt”. Sau khi đứa bé ăn no, Tô bế lên vỗ vỗ vào lưng nó để ợ hơi, rồi bế ra khỏi phòng ngủ. Phía ngoài, ông nội bé đợi lâu, cẩn thận đón lấy đứa bé non mềm được bọc kỹ trong tấm da thỏ, nhàng vỗ. Tất cả mọi người xúm lại nhìn, Tiểu Thạch vào kiểm tra Lam Nguyệt, hoàn toàn quên mất Trát Nhĩ nằm bất tỉnh nhân mặt đất.

      Chương 105: Lam Tinh

      Edit: Gà

      Lam Nguyệt được Tiểu Thạch ấn ngực lát tỉnh, lúc này trời xế chiều. Trát Nhĩ cũng tỉnh lại, nắm tay Lam Nguyệt, nhìn Lam Nguyệt tỉnh cười ngốc ngếch. Lam Nguyệt im lặng nhìn , tên ngốc này còn biết đường mà xem con.

      “Tỉnh rồi à, đứa bé này cần ngửi mùi, dù sao cũng chỉ có người đàn ông là Trát Nhĩ, ha ha”, Tiểu Thạch thấy sư phụ tỉnh ra ngoài báo cho mọi người, tất cả vào xem Lam Nguyệt như thế nào rồi, Ny còn trêu cần phải ngửi mùi phân biệt.

      “Ừ, làm phiền mọi người rồi!” Lam Nguyệt cám ơn, mọi người xua xua tay được đỡ đẻ cho trí giả phúc thiên thần ban cho, thể nhận lời cảm ơn. Lam Nguyệt im lặng nhìn Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, ôm con ”.

      Trát Nhĩ nhận lấy đứa bé từ tay già Sơn, cả người cứng đờ nơm nớp lo sợ, cầu cứu nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt buồn cười nhìn của , đưa tay, Trát Nhĩ vội vàng đưa cho Lam Nguyệt, nâng chiếc gối bằng da thú lên, bao lấy Lam Nguyệt và con, hạnh phúc cười ngốc nghếch.

      “Thằng nhóc này cứ đứng ngây ra đó làm gì, mau mang canh vào cho Lam nha đầu uống, Tô vừa mới hầm xong đấy.” Già Sơn bưng tô canh gà hầm nhân sâm to đưa cho Trát Nhĩ. Nhân sâm này mới được đào lên, vì mới sinh con xong nên Lam Nguyệt cũng tiếc gì, giờ cần bồi bổ cơ thể, bèn đưa con cho già Sơn. Trát Nhĩ thổi cháo gà đút cho Lam Nguyệt, cẩn thận đút từng chút , già Sơn lão cẩn thận ôm lấy đứa bé ngủ ngon lành. Nhìn già Sơn ôm cháu trai cẩn thận như vậy, Lam Nguyệt yên tâm húp canh.

      “Thằng bé này mặt mũi giống hệt Trát Nhĩ lúc còn này, quả giống như đúc, cha, cha nhìn xem.” Tô xong nhiệm vụ, rốt cuộc cũng có thời gian nhìn kỹ đứa bé.

      “Ừ, đúng là giống y tiểu tử thối này, lúc mới sinh cũng là do ta ẵm, cân nặng cũng giống nhau nữa. Sao chẳng giống Lam nha đầu chút nào vậy, giống Lam nha đầu có phải xinh đẹp .” Khuôn mặt già Sơn vẫn tươi như hoa.

      “Bắp chân còn rất chắc nịch này, giống hệt thằng nhóc Trát Nhĩ khi còn bé, đánh người chắc đau lắm đây” Khôn cũng chen vào câu, khiến tất cả đều phá lên cười. Trát Nhĩ vẫn chăm chú làm đại của : đút cho Lam Lam.

      “Cậu ấy à, đứa bé vừa chào đời lăn đùng ra, thiếu chút nữa là mọc cục u to đầu.” Ny kể lại chuyện vừa xảy ra ở phòng sinh, mọi người lại được dịp cười vỡ bụng. Trát Nhĩ vẫn coi những người xung quanh như khí.

      “Em bé rất khoẻ mạnh, tuy sinh sớm chút, nhưng được trí giả nuôi dưỡng nhất định lớn nhanh như thổi” Già Phong thêm vào, những người khác gật đầu phụ hoạ, đều khen đứa bé bụ bẫm.

      “Chờ sau này Cách Mạn nhà ta cũng sinh đứa bé khoẻ mạnh” Già Lưu hâm mộ , mặt Cách Mạn vụt cái đỏ lên: “Cha, cha linh tinh gì vậy?” Mẹ Cách Mạn lại : “Cha con đúng đấy, con cũng phải sinh đứa bé khoẻ mạnh”. “Mẹ này …” Cách Mạn dậm chân.

      Thạch chẳng mấy khi được nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng như vậy của Cách Mạn, kích động há mồm : “Cách Mạn, bây giờ chúng ta sinh luôn .” Lần đầu tiên trong đời Cách Mạn mặt đỏ như gấc chín, bụm mặt chạy , Tiểu Thạch vội đuổi theo. Mọi người đều cười đến thở được. Lam Nguyệt cũng sặc, lại dám cười to, tên đồ đệ này của lại bị hai rồi. Trát Nhĩ vội vàng cầm tấm da thú sạch để lau, vỗ lưng, liếc nhìn già Lưu cái.

      “Trí giả, đặt tên cho đứa bé là gì đây?” Hoắc Lí hỏi, Nhã đôi mắt mong chờ nhìn Lam Nguyệt, bọn Thanh Mộc cũng hỏi trí giả đặt tên là gì, sau này gọi cho tiện.

      “Trát Nhĩ đặt ” Lam Nguyệt ăn canh xong, nhìn Trát Nhĩ . Trát Nhĩ gãi gãi đầu, buồn bực : “Lam Lam … Em đặt , trong đầu tôi giờ chỉ có chuyện sinh con thôi.” Mọi người im lặng nhìn Trát Nhĩ, già Sơn càng được thể Trát Nhĩ từ sau khi có con trí thông minh lại giảm xuống bậc.

      đặt , cha đặt tên cho con mới tốt.” Lam Nguyệt bảo thử nghĩ xem, ôm đầu bắt đầu nghĩ, mọi người vẻ mặt chờ mong nhìn . lúc lâu sau Trát Nhĩ mới ngẩng đầu : “Lam Tinh”. Lam Nguyệt ngây ngời, nghi hoặc nhìn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ bởi vì tên Lam Nguyệt có nghĩa là trăng sáng, bên cạnh trăng sáng chính là sao, hi vọng Lam Tinh có thể lưu lại trăng sáng ở bên cạnh nó. Lam Nguyệt cảm động, người đàn ông này cái gì cũng nghĩ đến trước tiên, chưa từng nghĩ cho mình bao giờ.

      “Ừ, tên hay đấy, thằng nhắc này cuối cùng thông minh hơn chút rồi đấy.” Già Sơn chẳng mấy khi khích lệ Trát Nhĩ, mọi người cùng tới trêu đùa đứa bé, gọi tên Lam Tinh.

      Trong phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, đón chào sinh mệnh mới tới. Ngoài cửa sổ, bóng đen lên, Lam Nguyệt liếc mắt, gì, tiếp tục nghe mọi người cười cười .

      “Tiểu Mãnh, đừng tới đây” Lam Nguyệt mơ màng mở mắt, nhìn thấy Trát Nhĩ mở cửa sổ ra hét lớn với Tiểu Mãnh. Ôi, trưa rồi. Lam Nguyệt chống tay ngồi dậy.

      “Tiểu Mãnh, mày làm vỡ sân thượng rồi đấy!” Trát Nhĩ gầm lên. “Oe oe …” Thằng bé bị doạ tỉnh, Lam Nguyệt vội vàng bế bé lên dỗ dành.

      “Đừng làm ồn, Tiểu Mãnh có lẽ là ngửi thấy mùi máu của em nên mới gấp gáp như thế.” Lam Nguyệt vừa dỗ con vừa , “Tiểu Mãnh trở về khi nào thế?” Trát Nhĩ : “Vừa mới, nó phá hỏng luôn sân thượng rồi, nếu phải tôi nghe thấy tiếng tu tu của nó, chắc nó xông vào phá hỏng phòng ốc rồi.”

      Lam Nguyệt bật cười, ra ngoài. Trát Nhĩ vội vàng lấy da thú choàng lên người cho , Ny thể gặp gió. Lam Nguyệt tới sân thượng, vỗ lên cái vòi của Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh dùng vòi cuốn lấy Lam Nguyệt ngửi ngửi lượt, có vẻ như yên tâm, bắt đầu nhảy nhót vui mừng. Lam Nguyệt hé miếng da thú bọc đứa bé ra, Tiểu Mãnh cảm giác được, đưa lỗ mũi ngửi ngửi mùi đứa bé, lúc lâu sau lấy vòi nhàng cuốn lấy Lam Tinh, nâng lên phía trước. Trát Nhĩ khẩn trương muốn bế về, Lam Nguyệt kéo lại. Lam Tinh giống như nhận biết được Tiểu Mãnh, ngừng khóc, phun bọt sữa với Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh trả Lam Tinh lại cho Lam Nguyệt, nằm mặt đất bất động, giống như sợ làm ầm ĩ Lam Tinh.

      “Đừng lo, Tiểu Mãnh coi Lam Tinh như em trai.” Lam Nguyệt , Tiểu Mãnh nhận mùi của , người Lam Tinh có mùi của , Tiểu Mãnh ghi nhớ mùi của Lam Tinh. Trát Nhĩ cũng bớt khẩn trương, vội vàng bế Lam Nguyệt về.

      “Trát Nhĩ, em muốn đặt nhũ danh Lam Tinh.” Lam Nguyệt cho con bú xong, nhìn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ được, rồi đón lấy Lam Tinh bú no vỗ , sau đó bế ra ngoài. Già Sơn đón lấy đứa bé, thay tã rồi đặt vào trong nôi, chơi đùa với bé, tay còn cầm chiếc chuông bằng xương.

      Vào tháng hai, Lam Nguyệt còn chưa đầy tháng, ôm Lam Tinh tiễn Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh sắp phải di chuyển rồi. Vào ngày Tiểu Mãnh trở lại Lam Nguyệt đoán được điều này. Trát Nhĩ voi ma mút lớn tới, lúc đầu Lam Nguyệt còn lấy làm lạ, đến tận khi sau Tiểu Mãnh ở lại hai ngày hai đêm Lam Nguyệt mới hiểu ra. Buổi sáng thứ ba sau khi Tiểu Mãnh trở lại, bên ngoài bộ lạc vang lên tiếng rống của voi ma mút lớn, bên cạnh voi ma mút lớn còn có con voi ma mút. Tiểu Mãnh cuộn lấy Lam Nguyệt và Lam Tinh chạy mạch đến bờ sông, Trát Nhĩ chỉ có thể cầm da thú đuổi theo để bao lấy.

      Tiểu Mãnh cuốn Lam Tinh lên, áp vào mặt mình, Lam Tinh cũng đưa bàn tay bé xíu bám vào mặt Tiểu Mãnh phun bọt sữa. Tiểu Mãnh thả Lam Tinh lại trong lòng Lam Nguyệt, vươn cái vòi cọ cọ lên mặt Lam Nguyệt, dưới thúc giục của voi ma mút lớn vừa vừa ngoái đầu lại. Lam Nguyệt chỉ hai mắt đỏ hoe, biết là đến mùa quả là có thể gặp lại Tiểu Mãnh.

      Lam Nguyệt ôm con tựa vào trong ngực Trát Nhĩ, nhìn Tiểu Mãnh xa dần, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông của mình, rồi ôm con chặt, từ từ về phía bộ lạc. Đó là nhà của bọn họ, là nơi và Trát Nhĩ nắm tay nhau đến hết cuộc đời.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 106: (Lời cuối sách) Đại kết cục

      “Giáo sư, nhìn thấy rồi, lập tức đào lên!”

      Phía dưới núi tuyết, nhóm nhân viên khảo cổ khẩn trương khai quật, vị giáo sư già cẩn thận đừng làm hỏng. Trong hang lộ ra cái hòm đá hoá thạch rất lớn. Vị giáo sư già chỉ huy mọi người khiêng chiếc hòm đá giống như cái quan tài này vào trong lều của đội khảo cổ, dẫn theo học trò của mình đứng bên cạnh nhàng gõ lên chiếc hòm. Ông gật đầu, bên trong rỗng, bảo người học trò lấy dụng cụ, còn mình tìm dọc theo khuôn của chiếc hòm, sau khi tìm được kẽ hở rất dùng cụ để cạy nắp chiếc hòm ra..

      “Két” tiếng, nửa bộ phận của chiếc hòm đá hoàn toàn vỡ vụn, vị giáo sư già được học trò kéo lui về phía sau vài bước. Nhân viên nghiệp vụ vào, vị giáo sư phất tay bảo bọn họ ra, rồi đến gần chiếc hòm. Trong nửa đoạn trọn vẹn của chiếc hòm lộ ra khối lớn giống như hổ phách.

      Vị giáo sư già cầm khối giống như hổ phách kia lên, đứng ở ngoài cửa lều hướng về phía ánh mặt trời để nhìn, sau đó khiếp sợ bảo họ trò lấy dụng cụ cắt. Nhân viên nghiệp vụ đặt những khối cắt gọn gàng lên bàn vị giáo sư, ông cầm tờ da thú cắt ra lên, cẩn thận đọc:

      Xin chào!

      Tôi tên là Lam Nguyệt, sinh năm xxxx. Tôi đến từ vùng xxxxx, thành phố xx, tỉnh xx, xuyên đến thời viễn cổ vào năm xxxx. Tôi biết phương tiện xuyên qua là gì, cũng tìm được phương tiện trở về, nên bắt đầu cuộc sống tại thời đại này.

      Đó là thời kỳ loài người mới xuất , cụ thể là thời kỳ nào phải nhờ các vị tính toán. Nơi này có hổ răng kiếm và voi ma mút, còn có các loài chim thuỷ tổ bị tuyệt chủng. Hơn nữa, nơi tôi sống chắc hẳn là trong đất liền, bởi vì vẫn phát có biển.

      Thời kỳ này các đặc điểm của loài người tiến hoá tương đối đầy đủ, trừ lông người, những bộ phận khác đều tiến hoá giống con người ở đại. Tuy nhiên, thân hình của họ rất cao lớn, hơn nữa có sức mạnh rất lớn, còn có hệ thống khứu giác mà tôi , có thể nhận biết được đời sau.

      Loài người ở thời đại này lúc mới đầu là ăn đồ sống, sau đó biết dùng lửa, còn tìm được muối ăn. Tuổi thọ của họ dài, rơi vào khoảng năm mươi, tuổi thọ cao nhất là hơn sáu mươi tuổi, nam nhiều hơn nữ, tỷ lệ ước khoảng 10:3.

      Ở thời kỳ này, lúc mới đầu loài người tập hợp lại thành quần cư, sau phát triển lên hình thức bộ lạc, phải là bộ lạc mẫu hệ hay phụ hệ. Bộ lạc lấy săn thú làm hoạt động chủ yếu, tiếp đến là trồng kê, sau đó phát triển lên thành nuôi dưỡng động vật, trở thành phương thức sinh sống cơ bản nhất của bộ lạc nguyên thuỷ.

      Trong bộ lạc có từng xảy ra chiến tranh, vũ khí phát triển đến cung tên, nguyên nhân chiến tranh là vì lương thực và phụ nữ. Tín ngưỡng của bộ lạc là thiên thần.

      Tôi lưu giữ rất nhiều tài liệu nghiên cứu ở bên trong, các vị cứ từ từ nghiên cứu. Trong đó có chiếc hòm xin nhờ các vị gửi cho người nhà của tôi, ấy tên là Tử Nhuỵ, sống ở địa chỉ mà tôi . Nếu như thời điểm khai quật rơi vào niên đại mà tôi , mong các vị có thể giúp đưa cho con cháu của ấy, hoặc là lưu giữ đến niên đại mà ấy xuất giao cho ấy. Bên trong là số đồ dùng ở đại và thư tôi viết cho ấy, có giá trị nghiên cứu, mong các vị có thể giao nguyên vẹn cho ấy, cám ơn nhiều.

      Sau khi đọc xong lá thư này, xin hãy huỷ nó . Tôi ở viễn cổ vì lo lắng hiệu ứng hồ điệp nên dám dùng đồ đại để thay đổi. Cho nên, xin hãy huỷ thư của tôi , nên làm ảnh hưởng đến lịch sử phát triển của loài người, hậu quả thế nào tôi nghĩ chắc các vị đều hiểu.

      Lam Nguyệt từ thời viễn cổ kính bút!

      Vị giáo sư già đọc xong mấy tờ da thú khỏi chấn động, cuối đầu im lặng ngẫm nghĩ lúc lâu, rồi quyết định đốt hết đám da thú . Học trò ông ở bên cạnh cũng đọc xong thư của Lam Nguyệt, lặng lẽ giúp thu dọn dấu vết. Vị giáo sư tới lấy khối hổ phách hình vuông được niêm phong cẩn thận, xoay về phía ánh sáng để nhìn, sau khi xác nhận xong đưa cho học trò, hỏi nhớ kỹ chưa? Người học trò gật đầu chuyển thứ này đến nơi.

      Vị giáo sư già quay lại bảo người mang đám hổ phách cắt, dặn họ cẩn thận đừng làm hỏng tài liệu nghiên cứu, sau lại lấy mấy đồ đá đào được bên cạnh chiếc hòm đá ra nghiên cứu. Người học trò đặt chiếc hòm gỗ bằng hổ phách vào trong ba lô, rồi giúp vị giáo sư già sắp xếp lại tài liệu nghiên cứu.

      tháng sau, trước cửa toà nhà ở nông thôn vang lên tiếng gõ cửa. Tử Nhuỵ từ cửa sổ lầu hai kín đáo nhìn xuống, sau khi xác nhận đóng notebook, xuống lầu mở cửa.

      “Xin chào, xin hỏi có phải là tiểu thư Tử Nhuỵ ạ?” Người đàn ông hỏi, thấy bé trước mặt gật đầu, bèn tiếp: “Tôi là thành viên của đội khảo cổ quốc gia xxx. Tôi đến đưa đồ mà tiểu thư Lam Nguyệt để lại cho .”

      “Mời vào.” Tử Nhụy mời người đàn ông vào trong. Người đàn ông lên phòng khách lầu hai, đặt cái túi xuống rồi : “ chuyển nhà ư? Hại tôi phải đến cục cảnh sát địa phương mới tìm được quê cũ của nhà hàng xóm của ở nơi này.” Tử Nhuỵ pha trà cho , gật đầu cái.

      “Đây là đồ tiểu thư Lam Nguyệt để lại cho , ấy dặn thầy tôi được mở ra, tôi mang nó nguyên vẹn đến cho .” Người đàn ông lấy khối hổ phách tô đưa cho Tử Nhuỵ, lại thêm: “Trong thư tiểu thư Lam Nguyệt có qua, bên trong là rương gỗ.” Tử Nhuỵ gật đầu, tìm dụng cụ cắt.

      Người đàn thoáng sửng sốt rồi lại bình tĩnh uống trà, quan sát đồ đạc trong phòng, sau đó đến bên cạnh giá sách, hỏi Tử Nhuỵ có thể đọc , nhận được đồng ý của lật cuốn sách ra nhìn. Tử Nhuỵ cạy hòm gỗ ra, phát bên trong có điện thoại và thư, còn có mấy món đồ được bọc bằng da thú, da thú có viết chữ ám hiệu “Giấu” mà chỉ các mới hiểu được. Tử Nhuỵ nhân lúc người đàn ông kia chú ý bèn giấu mấy món đồ kia , sau đó lấy thư ra đọc:

      Tử, mình xuyên qua rồi, vì lo cậu tìm mình nên mới nghĩ cách để lại tin tức cho cậu. Xuyên đến đâu mình biết, chỉ biết chắc đây là thời viễn cổ Trái Đất. Mình kết hôn rồi. Lúc trước cậu cứ lo mình đến già cũng ai thèm lấy, giờ phải lo lắng nữa nhé, hì hì. Thẻ ngân hàng của mình cậu cầm mà rút tiền, nhà cửa cũng bán , cậu hiểu ý mình chứ? Cuối cùng, để lưu lại thư mình dùng phương pháp bảo quản bằng hổ phách, nên mình giữ lại cả di động nữa, bên trong có ảnh, cậu tìm cách mở ra nhé.

      Tử, nhớ tự chăm sóc mình, đồ mình để lại cứ lấy mà dùng, đừng tiết kiệm làm gì, mình dùng đến nữa đâu. Sau này chỉ còn mình cậu thôi, nhớ phải hạnh phúc đấy, mình cũng như vậy. cậu, Lam.

      Tử Nhuỵ đặt lá thư xuống, kết nối máy tính, tìm dụng cụ bắt đầu tháo điện thoại, hí hoáy sửa chữa. Người đàn ông nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi bảo Tử Nhuỵ bật TV. Tử Nhuỵ ngẩng đầu bật TV.

      “Xin kính chào quý vị và các bạn! Tôi là người phát ngôn của đội khảo cổ quốc gia, cảm ơn quý vị tới tham dự buổi hội thảo khảo cổ học ngày hôm nay.

      Như quý vị có thể thấy, màn hình là di vật khảo cổ mà đội khảo cổ mới khai quật được. Qua nghiên cứu chứng minh, niên đại của di vật này rất xa xưa, đến mức thể ước tính được, hơn nữa còn là vào thời kỳ các lục địa Trái Đất còn chưa bị tách ra. Nghiên cứu cũng chứng mình, thời kỳ này có con người tiến hoá hoàn toàn, biết dùng đồ đá. Căn cứ vào đồ đá và những di vật khai quật được khác, sau khi nghiên cứu thấy rằng, thời kỳ này biến mất trước khi Đại lục bị trôi dạt , là thời kỳ còn chưa xác định được, rơi vào khoảng giữa thời kỳ khủng long và thời kỳ băng hà, loài người bắt đầu có dấu vết của văn minh bộ lạc …”

      Tử Nhuỵ xem được nửa hiểu, xem nữa, tiếp tục sửa điện thoại. Cuối cùng cũng sửa xong, có thể kết nối với máy tính để lấy dữ liệu ở bên trong. Tử Nhuỵ vui mừng gõ bàn phím lách tách, sau đó kết nối với máy in. Máy in kêu lên ba tiếng, sau đó từ máy in chạy ra ba tờ giấy.

      Người đàn ông xem TV quay sang hỏi có thể xem được ? Tử Nhụy gật đầu, mỗi người mở tờ ra. Trong hình là người phụ nữ bế đứa bé, đứng phía trước người phụ nữ là cậu bé, phía sau người phụ nữ là người đàn ông cao lớn, dịu dàng nhìn người phụ nữ. Bên cạnh là con voi ma mút nằm úp sấp mặt đất, phía sau là ngôi nhà giống như làm từ gỗ và rơm rạ. khuôn mặt người phụ nữ ánh lên vẻ hạnh phúc.









      Ngoại truyện 1: Lam Tinh

      Edit: Gà

      Cháu tên là Lam Tinh, năm nay được sáu mùa tuyết rồi, mẹ cháu là cháu sáu tuổi rồi. Cháu sống ở bộ lạc Mông Tạp. Trong nhà cháu có ông nội, bố mẹ với em vừa mới sinh được mấy tháng, còn có cả Tiểu Mãnh nữa.

      Cháu thích nhất là mẹ. Mẹ rất thông minh, là đại trí giả, cháu hiểu đại trí giả là cái gì, chỉ thường xuyên nghe mọi người trong bộ lạc gọi mẹ như vậy.

      Cháu thích cha, vì cha thường tranh giành mẹ với cháu. Nhưng nể mặt cha rất cố gắng dạy cháu làm sao để trở thành thợ săn tài giỏi, cháu mới miễn cưỡng thích cha chút.

      Mẹ sinh em . Cháu rất thích da của em , trắng trắng mềm mềm, còn mang theo mùi của mẹ nữa. Cháu hỏi mẹ sao cháu chẳng trắng trẻo được như em ấy, mẹ chỉ nhìn cha, sau đó thở dài thườn thượt. Còn cha vẫn vui vẻ ôm em , còn cười là ngốc nghếch nữa.

      Sau khi có em , địa vị của cháu lập tức tụt dốc phanh, ngay cả Tiểu Mãnh cũng thích em hơn, còn mang em đến chỗ bầy voi ma mút chơi, chỉ là sau đó bị cha quát mắng cho trận. Cháu thấy đáng đời Tiểu Mãnh, ai bảo mang theo cháu chơi. Mẹ biết chuyện này, tức giận tét vào mông cháu, cháu làm phải ra dáng chứ. Nhìn em nằm trong lòng ông nội, cháu quyết tâm phải trở thành người trai tốt, nếu cái mông của cháu bị đánh nở hoa mất.

      Cháu còn có nhũ danh, là do mẹ đặt, gọi là Mộc Đàn (trứng gỗ). Cháu cực kỳ thích cái tên này, hỏi mẹ sao lại đặt tên cho cháu như vậy, mẹ nhìn cha là trứng đầu gỗ, cha lại an ủi Mộc Đản dễ nghe. Cháu nghĩ chắc chắn là lúc đặt nhũ danh cho cháu cha chọc giận mẹ. Sau đó ông nội với cháu là khi đó mẹ giận cha vì cha làm mẹ có em . Lúc đó cháu mới biết ra nhũ danh của mình là do em mang tới.

      Cháu hỏi thầy thuốc là Tiểu Mãnh cũng là do cha mẹ cháu sinh ra sao? Tại sao Tiểu Mãnh lại trông giống mọi người? Thầy thuốc Tiểu Mãnh là từ trứng do mẹ sinh ra. Cháu biết rồi, cháu và Tiểu Mãnh đều nở ra từ trứng, quả trứng của Tiểu Mãnh chắc chắn lớn hơn của cháu rất nhiều. Chuyện này đến tai mẹ, thầy thuốc bị phạt đứng suốt ngày. Cháu ôm vòi Tiểu Mãnh đứng ở bên cạnh nhìn, hỏi trứng của thầy thuốc to như thế nào. Mặt chú ấy lập tức đen như đáy nồi.

      Sau khi chị Ô Lệ làm trí giả, rất nhiều người đàn ông tặng hoa và dây chuyền bằng xương cho chị ấy. Cháu hỏi chị Ô Lệ là có phải làm trí giả có hoa và dây chuyền đẹp ? Chị Ô Lệ đó là tặng cho người trong lòng, còn nếu sau này cháu có người trong lòng cũng phải tặng hoa và dây chuyền cho người ấy. Cháu chạy về với mẹ là cháu cũng muốn tặng hoa và dây chuyền. Mẹ thở dài hi vọng khi cháu trưởng thành có thể gặp được người con tốt, chứ đừng có chung người phụ nữ với đám người. Cháu hiểu, cha xoa đầu bảo đợi cháu lớn hơn nữa biết. Được rồi, cháu muốn lớn nhanh lên chút, còn tặng hoa và dây chuyền cho chị mà Mục dẫn về để học làm trí giả.

      Mới được vài ngày, chị kia chơi trò ở chung chỗ với người đàn ông. Chị ấy cho cháu chơi cùng, cháu vẫn còn , sau này gặp được những xinh đẹp hơn nhiều. Cháu rất đau lòng, với già Lưu là hai ông cháu cùng cảnh ngộ, đều có phụ nữ. Già Lưu nhảy dựng lên, ông ấy cũng có người phụ nữ của mình rồi, có chỗ nào giống tên nhóc con bị người ta từ chối như mi chứ. Cách Mạn bế con trai của thầy thuốc tới, mẹ ấy còn chưa nhận lời ông ấy đâu nhé. Già Lưu cũng đau lòng giống cháu rồi. Mẹ cháu bị thất tình, nên làm cho cháu mấy món ăn ngon. Cháu cẩm lấy lạp xưởng thơm phưng phức, quăng luôn chuyện chị kia ra sau đầu.

      Hoắc Lí lại tới nhà cháu nữa rồi, cháu trốn chú ấy. Lần trước chú ấy thấy cháu tháo xe kéo bằng gỗ mà mẹ làm cho em ra rồi lại lắp vào, thế là từ đấy cứ bám lấy cháu, muốn cháu trở thành nhân tài kỹ thuật gì gì đó. có đâu, cháu chỉ là buồn chán nghịch tí thôi. Cháu phải trốn đến nhà Tô. Khôn hỏi cháu lớn lên muốn làm cái gì. Cháu cháu muốn trở thành người đàn ông mạnh mẽ giống như cha cháu, có thể bảo vệ mẹ cháu, được rồi, thêm cả em cháu nữa. Bác ấy xoa đầu cháu bảo cháu hãy cố lên, Tô cũng ưỡn cái bụng to khích lệ cháu.

      Chị Ô Lệ có em trai, chị ấy còn muốn có thêm em nữa. Cháu chỉ có mỗi em , vì thế rất hâm mộ chị Ô Lệ. Về nhà, cháu ầm ĩ đòi em trai với mẹ, mẹ em trai của chị Ô Lệ cũng là em trai của cháu. Cháu nghe, cháu muốn có em trai của riêng mình cơ. Mẹ bèn mặc kệ cháu, còn cha vui mừng khen cháu là con trai ngon, cha cố gắng để cháu có em trai. Cháu rất hài lòng, háo hức chờ em trai, nhưng chờ mãi chờ mãi, em trai vẫn chẳng thấy đâu.

      Tân rất hay ghé qua bộ lạc cháu, mang cho cháu rất nhiều đồ ăn, trong đó cháu đặc biệt thích ăn loại quả do bộ lạc chú ấy phát ra, mẹ loại quả này gọi là quả cây leo, còn loại quả này có hàm lượng vitamin cao. Cháu hiểu, nhưng rất thích ăn, vị nó ngọt ngọt, cháu đút cho em ăn thử, em cũng rất thích, miệng ê a đòi ăn tiếp. Mẹ bảo phơi thành quả khô để đến mùa tuyết cho cháu ăn, thế là đến mùa tuyết cháu lại có thêm món ăn vặt nữa rồi. Cháu vui vẻ đưa món đồ chơi mới của mình cho con trai chú ấy chơi. Lúc Tân , mẹ còn tặng vài món đồ chơi cho chú ấy.

      Mục hàng năm đến mùa tuyết mới quay trở lại bộ lạc. Mỗi lần trở lại đều kể những chuyện thú vị ở những bộ lạc khác. Mục mẹ bây giờ là đại trí giả được tất cả các bộ lạc tôn kính, mọi người đều muốn đến bộ lạc chúng ta để làm lễ với mẹ. Mẹ đen mặt, cha kéo Mục ra ngoài muốn tỷ thí. Cháu len lén xem, thấy Mục bị cha chỉnh cho thê thảm. Cháu hỏi cha sao phải tỷ thí với Mục, cha Mục dạy người khác đến cướp mẹ. Thế là, buổi tối, cháu lén bỏ thuốc tả từ chỗ thầy thuốc vào trong bát cơm của Mục.

      Mục dẫn về với ba người đàn ông của ấy, đó là người phụ nữ của chú ấy, còn nghỉ ngơi mấy năm rồi . Mẹ chú ấy thích làm người ngao du thiên hạ. Cháu hiểu, nhưng biết là người phụ nữ của Mục có thai, thể theo chú ấy chạy khắp nơi được, nên bọn họ mới trở về để sinh con, chỉ là biết đứa bé là con của ai.

      hôm, cháu với mẹ cùng những người khác trong bộ lạc đầu trần thu gom muối ở sườn núi. Mẹ đào được trong đất vài viên đá sáng lấp lánh, mẹ ôm viên đá cười vui vẻ lâu, sau lại rầu rĩ kim cương đấy, nhưng chẳng có chỗ để dùng. Cháu hiểu cái viên đá trong suốt này có cái gì hay, cháu cắn thử, ăn được, bèn ghét bỏ ném lại cho mẹ, mẹ chê cháu là biết nhìn hàng.

      Sau khi có em , mẹ rất hay tìm các hang động để chôn đồ, sau mẹ lại những thứ này nhất định biến thành hoá thạch, thể bảo tồn được, vì thế cứ rầu rĩ vui. Cháu biết hoá thạch là cái gì, an ủi mẹ bảo chúng ta lại tìm hang động để chôn đồ . Mẹ ôm lấy cháu vui vẻ cười.

      Sau đó, có ngày cha mang về nước mắt của cây (là nhựa cây hoá thạch, hay còn gọi là hổ phách), mẹ vui mừng ôm lấy cha hôn cái mạnh, rồi chạy vào trong nhà lấy cái hộp đen ra. Mẹ tay bế em , gọi Tiểu Mãnh, cả nhà cháu đứng ở trước cửa, nhờ ông nội bấm vào chiếc hộp đen. Chiếc hộp đen loé sáng cái, sau đó mẹ cầm lấy xem, chiếc hộp đen còn sáng nữa, mẹ cái này hết pin rồi. Mọi người đều hiểu mẹ gì, nhưng cũng quen với việc mẹ thỉnh thoảng lại thốt lên những lời mà chẳng ai hiểu. Ông nội bảo đó là ngôn ngữ của thiên thần.

      Mẹ gom rất nhiều nước mắt của cây, đốt cho mềm ra rồi phủ lên những món đồ mà trước kia mẹ mang theo cháu chôn, lại lấy chiếc hộp gỗ mà Hoắc Lí mới làm, đặt chiếc hộp đen với mấy viên đá lấp lánh tìm được lúc trước vào, sau đó cũng dùng nước mắt của cây phủ lên. Cha giúp mẹ khiêng chiếc hòm đá, dẫn theo cháu và em chôn chiếc hòm đá ở chân nuối đá. Mẹ nước mắt của cây kia là hổ phách gì gì đó, đồ ở bên trong là đổ mẹ để lại cho dì Tử. Cháu biết mẹ lại nhớ dì Tử rồi, cha bảo dì Tử là người nhà của mẹ.

      Còn có người đàn ông ở trong bộ lạc của cháu, nhưng ông nội lại chú ấy là người của bộ lạc, bởi vì làm chuyện sai nên vẫn phải ở bên ngoài. lần cháu với các bạn lén chạy rừng rậm Lạc Vụ ở đối diện để chơi, lúc leo cây cẩn thận bị ngã xuống, chú ấy đỡ được cháu. Cháu biết chú ấy, chú ấy chú ấy tên là Mộc Sa, lại vừa nhìn cháu biết là con trai của Trát Nhĩ rồi, cháu biết cháu rất giống cha, ai cũng như vậy.

      Cháu hỏi Mộc Sa tại sao trở về bộ lạc, mình ở Hắc Sơn chán chết. Mộc Sa chú ấy phải bù đắp cho những sai lầm của mình, hơn nữa còn phải chăm sóc cho người phụ nữ nữa. Mộc Sa còn muốn dạy cho cháu giống như từng dạy cha cháu lúc còn bé. Khi mẹ tới tìm cháu nhìn thấy chú ấy, dáng vẻ của chú ấy có vẻ rất kích động, cánh tay ôm cháu run lên. Mẹ hỏi chú ấy Lợi Á có khoẻ , chú ấy gật đầu, khi nghe là chú ấy muốn dạy cho cháu chỉ là đừng dạy cho cháu những thứ tốt. Mộc Sa cười có vẻ rất vui.

      Ngoại truyện 2: Mộc Sa

      Lúc vào rừng rậm Mông Tạp để giết hổ răng kiếm, tôi phải gặp ma chướng của cả cuộc đời mình. Đó là kỳ lạ, hoàn toàn khác với những người phụ nữ ở chỗ chúng tôi. Còn nhớ lúc mới gặp ấy ở ven rừng Mông Tạp, rất lạnh lùng, lời, sau đó mới biết được biết ngôn ngữ của chúng tôi.

      Mới đầu, tôi cũng như những người đàn ông khác, đều thích khuôn mặt xinh đẹp, làn da mềm mại của . đặc biệt như vậy, chắc hẳn người đàn ông nào cũng đều muốn tỏ tình.

      Tôi lặng lẽ quan sát từng hành động cử chỉ của ấy, xấu hổ, trầm mặc, lạnh lùng hay cơ trí. Dáng vẻ ấy cứ quấn quít trong lòng, xua được, trong mơ cũng là nụ cười rực rỡ của ấy. Tôi biết, nụ cười kia dành cho tôi, mà là em trai Trát Nhĩ của tôi. Tôi muốn ngày nào đó vẻ động lòng người kia thuộc về tôi.

      cự tuyệt của ấy càng khiến tôi lún sâu hơn. Tôi nghĩ chỉ cần tôi có được ấy, có thể giống như Trát Nhĩ, có thể có được cả trái tim ấy. Tôi bị ý nghĩ này hành hạ đến mỗi đêm trằn trọc, thường xuyên đứng ở bên ngoài hang động của ấy, nghe lén giọng mềm mại của .

      Từ sau khi Trát Nhĩ làm thủ lĩnh, tôi phát mình càng có chút cơ hội nào, tôi càng muốn nhìn thấy ấy, sợ tôi khống chế được làm ấy tổn thương. Lúc tôi chuyện với Lợi Á, ấy ở bên kia có nghe được, tôi cho là ít nhất cũng giữ tôi lại, nhưng chỉ lẳng lặng dẫn theo Tiểu Mãnh rời . ra, tôi có chút cơ hội nào. Cho nên, tôi quyết định phải tự tạo cơ hội cho mình, và tôi thất bại, còn làm ấy bị thương. Tôi dám nhìn ấy, sợ nhìn thấy nỗi oán hận khuôn mặt ấy.

      Lời đề nghị rời khỏi bộ lạc của Lợi Á làm tôi dao động, chờ đến khi tôi đứng ở vị trí cao nhất, ấy là của tôi, chỉ của mình tôi thôi, mà Trát Nhĩ cũng phải trả giá cho những gì cha cậu ta làm. Tôi chỉ muốn ấy, vì mục tiêu này, tôi lạnh lùng bằng mọi giá phải hoàn thành, cuộc sống nay đánh chỗ này mai cướp chỗ kia khiến tôi ngày càng mệt mỏi. Tôi phái người thăm dò ấy, chờ tôi trở về.

      Thua trận, lại biết được chân tướng từ chỗ già Lưu và già Sơn. ra tôi quan tâm, đối với Trát Nhĩ, đứa bé vẫn quấn lấy tôi từ lúc còn kia, tôi hề hận cậu ta. Tôi chỉ chịu được chuyện tôi làm nhiều việc như vậy, ấy vẫn để ý đến tôi.

      Tôi khác với Trát Nhĩ, tình cảm đối với ấy cũng giống, cho dù ấy chỉ cần tình của Trát Nhĩ, tôi vẫn cứ thích ấy. Chỉ là ấy cần tình cảm ấy của tôi, ấy thích ấy là chuyện của tôi, ấy sao phải chịu trách nhiệm đối với tình cảm ấy của tôi. Tôi hiểu, từ trước đến giờ vẫn là tôi áp đặt tình của mình lên người ấy.

      Tôi lại rời bộ lạc Mông Tạp, trước khi lên đường có đến thăm . sinh bé trai, nhìn rất giống Trát Nhĩ.

      Hai năm qua tôi lang thang khắp nơi để tìm Lợi Á, người phụ nữ này cũng giống như tôi, phải trả giá rất nhiều vì tôi. Tôi quyết định phải tìm bằng được ấy, cho dù tôi thể cho ấy tình , ít nhất cũng có thể làm cho ấy vui vẻ chút.

      Thời điểm tìm được Lợi Á là ba năm sau, tôi dẫn theo Lợi Á cùng người đàn ông của ấy đến Hắc Sơn. Lợi Á hỏi tôi vẫn muốn làm thủ lĩnh sao, tôi lắc đầu, như bây giờ là tốt rồi. Lợi Á gì nữa, ba người chúng tôi trải qua cuộc sống lặng lẽ tại Hắc Sơn.

      Tôi muốn gặp ấy, ba năm gặp, biết giờ ấy thế nào, liệu có lấy thêm người đàn ông nào khác . Tôi nghĩ bản thân mình vẫn còn ôm hi vọng .

      Nửa đường cứu được con trai của Trát Nhĩ, đứa bé bên cạnh gọi nó là Lam Tinh. Thằng bé được ấy dạy dỗ rất tốt, người thằng bé có mùi của , ôm thằng bé cảm giác giống như được ôm vào lòng, tôi nỡ để xuống.

      ấy tới, vẫn vẻ mặt đấy, vẫn giọng ấy, lần nữa xuất trước mặt tôi. Tôi rất muốn hỏi ấy có từng nhớ đến tôi , ra tôi biết đáp án rồi, vẫn hỏi hơn. ấy hỏi tôi Lợi Á thế nào, ra ấy vẫn biết tôi ở gần đấy, trong lòng tôi rất vui.

      Hai năm sau này vẫn về giữa Hắc Sơn và lối vào bộ lạc Mông Tạp, mỗi ngày dạy cho Lam Tinh, cuộc sống trôi qua rất thong dong, tôi cũng dần bình tâm lại. Trát Nhĩ thỉnh thoảng mang ít đồ ăn đến hàn huyên với tôi lâu.

      ấy lại có thai, đặt nhũ danh cho Lam Tinh là Mộc Đản, trong lòng tôi mừng rỡ như điên. Lúc ấy tới đón con lạnh lùng , nghĩ nhiều rồi, ý của nhũ danh là Trát Nhĩ là đầu gỗ. Tôi vẫn rất vui vẻ, đối xử với Lam Tinh giống như con trai của mình.

      hôm Trát Nhĩ với tôi, nếu tôi có con cho Mộc Đản làm con trai tôi, ý ấy là cho tôi làm cha nuôi thằng bé, tôi đương nhiên đồng ý. Tôi nghĩ sau này chỉ có đứa con trai này thôi, phải dạy thằng bé tốt, thể để thằng bé sau này giống tôi.

      Mục đến thăm Lợi Á, hỏi Lợi Á buông xuống được chưa. Lợi Á chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi, có trở thành người phụ nữ của tôi hay quan trọng. Lợi Á rất giống tôi, tôi bắt đầu coi ấy như người thân, ít nhất có thể cho ấy phần tình cảm.

      Lợi Á sinh bé trai, hỏi tôi có muốn có con ? Tôi tôi có con trai rồi, Lợi Á cười cười, vẫn chẳng thay đổi gì cả.

      ấy vừa sinh con , con rất giống ấy, làn da và khuôn mặt đều giống. Trát Nhĩ ôm con bảo bối đến cho tôi xem, tôi cũng rất thích. Trát Nhĩ muốn cho con nhận tôi làm cha nuôi, nhưng tôi đồng ý, tôi nghĩ ấy cũng đồng ý, cho Lam Tinh làm con nuôi e là cực hạn của ấy rồi.

      Hai người bọn họ sống rất hạnh phúc. Tôi cũng buông xuống rất nhiều chuyện trong quá khứ, duy có tình cảm đối với ấy là vẫn nguyên vẹn, chỉ là tôi chôn nó sâu dưới đáy lòng, để lộ ra trước mặt bọn họ.

      Con của ấy đến tuổi mới đặt tên. Lúc mới sinh tôi hỏi Trát Nhĩ, Trát Nhĩ vẫn chưa nghĩ ra tên, ấy nghĩ Trát gì Trát gì mà vẫn chưa nghĩ ra, đến khi bé con tuổi mới đặt xong tên: Lam Thiên.

      ấy ôm Lam Thiên kiểm tra bài của học sinh mới Tiểu Trư. Tôi dẫn Lam Tinh ra ngoài rèn luyện, nhìn thấy ấy, tôi hỏi, nếu lúc trước người đầu tiên ấy nhìn thấy là tôi mà phải Trát Nhĩ thế nào? ấy , đời này có nếu như. Ha ha, ấy đúng là đặc biệt mà.

      Tôi thường ngồi ở Hắc Sơn ngắm bầu trời đêm, hi vọng thiên thần có thể chú ý đến tôi, tôi muốn với thiên thần rằng: Lần sau, tôi hi vọng mình có thể gặp được ấy trước, người con thông minh, trắng trẻo, xinh đẹp kia, Lam Nguyệt.

      -Toàn văn hoàn-

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :