1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không, Điền văn] Tú Sắc Nông Gia - Quả Vô

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 28: Kẻ ngốc bán bánh

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Giọng bà mối Vương bởi vì cố ý đề cao nên có chút chói tai. Thấy bà ta nhiệt tình khác hẳn ngày thường, Loan Loan nghĩ đến tình cảnh mấy ngày trước bà mối Vương và mẹ Lan Hoa gặp mình bên cạnh ruộng tránh như ôn thần, bên người khỏi có trận gió lạnh đảo qua.

      “Nhị muội tử chợ sao?” bà mối Vương tới bên cạnh Loan Loan cười hỏi.

      Mắt Loan Loan nhìn nếp nhăn mặt bà ta, khóe miệng kéo kéo : “Đúng vậy!”

      bán gì vậy? Hình như rất nặng phải?” bà mối Vương làm như hàn huyên tâm với chị em, cười hỏi, ánh mắt láo liên như trộm nhìn vào giỏ trúc lưng Bách Thủ. Đáng tiếc Bách Thủ quá nhanh, giỏ lại che vải nên thấy được gì.

      Đôi mắt Loan Loan cong lên, đúng : “Bán bánh.” Hóa ra là chuyện bát quái!

      Nghe Loan Loan trả lời, bà mối Vương như có điều suy nghĩ, mãi cho đến hai người ra khỏi thôn bà ta mới về hướng ruộng nhà mình.

      đường chợ hai người gặp được Lai Sinh ngồi ven đường chờ.

      Loan Loan hiếu kỳ, ràng ba người cùng nhau xuống núi, sao Lai Sinh lại trước bọn họ được? Nhưng nhìn Bách Thủ kinh ngạc chút nào, đoán chừng Lai Sinh rẽ vào đường .

      Đợi đến chợ, Bách Thủ theo thường lệ quán rượu trước. Loan Loan mở sạp bán bánh, vẫn lấy ra hai cái bánh để phía , nhưng hấp dẫn được người đường. Lai Sinh nhìn chằm chằm vào bánh mặt giỏ rồi liếm liếm miệng, sau đó dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Loan Loan.

      Loan Loan quay mặt , giả bộ nhìn thấy. Nàng chưa bán được đồng nào, tên này ăn hết ba cái, tại lại muốn ăn sao? Trừ tiền vốn bột mì, tiền mỡ, ớt cần tiền, nhưng cũng cần tính phí người làm chứ, đúng ? Mỗi ngày dậy sớm phải có phí vất vả nữa chứ? Nếu mỗi ngày đều cho tên này ăn như vậy, nàng còn kiếm tiền cái rắm.

      Thấy Loan Loan để ý tới , Lai Sinh tiếp tục dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào hương bánh, làm như chọn trúng vợ bằng.

      tới lúc, Bách Thủ từ quán rượu trở lại, bánh ai mua, tất cả mọi người đều đứng đây cũng tốt. Loan Loan bảo Bách Thủ mua chút đồ dùng trong nhà, lại mua thêm chút bột mì. Mà Lai sinh biết từ lúc nào thấy bóng dáng.

      Mặt trời lên cao, trong chợ từ từ cũng nhiều người hơn, đường người đến người , hai bên đường phố bày đầy các sạp hàng.

      Lai Sinh đầu đầy mồ hôi chạy về, thấy bánh vàng rộm, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Loan Loan.

      Loan Loan liếc cái, tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp, hay là thử xem?

      Nàng liền với Lai Sinh: “Phải bán bánh xong chúng ta mới có thể về nhà. Ngươi tới hét, đợi lát nữa bán được, ta mua mấy xâu mứt quả cho ngươi ăn.”

      Nghe vậy, ánh mắt Lai Sinh lập tức sáng ngời, khỏi liếm liếm môi, nghĩ đến mùi vị chua chua ngọt ngọt kia, mắt lộ ra thần sắc kỳ vọng. Dừng chút, gãi gãi đầu, : “Nhưng, ta biết hét.”

      Loan Loan liếc nhìn : “Bán bánh ngươi cũng biết?”

      Vô luận người thời đại nào, hét to là thủ đoạn bán hàng thông thường, nhưng đứng đường cái hét, nàng vẫn hơi xấu hổ, kẻ ngốc có lẽ biết ngượng đâu ha?

      Quả nhiên bị Loan Loan khích, nghĩ đến vị chua ngọt của xâu mứt quả, Lai Sinh chống hai tay xuống, giương cằm lên, hướng ra ngoài đường cái, rướn cổ cứng ngắc rống to câu: “BÁN BÁNH…”

      thanh đột ngột bộc phát khiến tim mọi người nhảy dựng. Tay Loan Loan đặt gùi mém chút nữa trượt xuống. quan tâm ánh mắt bất mãn của mọi người, Lai Sinh lại cao giọng hét: “BÁN BÁNH, BÁN BÁNH…!” Xong, quay đầu lại vươn tay với nàng, : “Ta hét rồi, ta muốn ăn bánh!”

      Khóe miệng Loan Loan co rút. Bặm miệng, quét mắt nhìn mọi người bốn phía ngây người.

      Kẻ ngốc quả nhiên đáng tin cậy!

      Lai Sinh sống ở đây hơn hai mươi năm nên có ít người biết , nhất thời mọi người đều “hứ” tiếng, có người thầm : “Kẻ ngốc cũng biết bán bánh rồi sao?”

      Cũng có người giễu cợt : “Lai Sinh, Lai Sinh, trời sắp rét lạnh, cá trong sông sắp ngủ đông rồi, ngươi bắt cá mà chạy tới đây bán bánh làm gì?”

      “Cá mới thèm ngủ đông. Hừ, muốn hù ta à!” Lai Sinh quệt miệng thầm câu.

      Thấy lời nào, mọi người ha hả cười rộ lên, người nọ lại : “Lai Sinh, hôm nay lại phạm lỗi gì rồi? Bị ông ngoại ngươi phạt đứng chợ sao?”

      Lai Sinh trừng mắt, mặt trắng nõn nghẹn đỏ lên, cổ cứng ngắc gào to: “Ta mới phạm lỗi! Ta bán bánh…” Vừa vừa cầm cái bánh trong giỏ giơ lên, đưa hai tay bẻ bánh, làn hương bánh thơm toả ra bốn phía lẫn với mùi thơm của hành lá, làm cho người người ngửi thấy lập tức có cảm giác muốn nếm thử ngay.

      Thấy mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, Lai Sinh giương cằm đắc chí híp mắt há hốc mồm nhìn lăm lăm về phía tay phải, cầm nửa cái bánh cắn ngụm, sau đó ăn say sưa!

      Loan Loan xoa trán, được rồi, là nàng làm bậy. Nàng thừa nhận mình giả trang làm ác bá được, bảo phun bánh trong miệng ra là chuyện thể nào. Nhưng mà chuyện làm cũng có chút hữu dụng. Bởi vì mọi người ngửi được mùi bánh thơm và thấy hành động của Lai Sinh nên sớm vây quanh tới đây.

      Thả lỏng ý nghĩ đen tối trong lòng, Loan Loan mỉm cười bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bánh nhà mình.

      “… Hương bánh hai văn tiền cái, vừa thơm vừa xốp, độc nhất vô nhị, chỗ khác mua được đây…”

      Khi Bách Thủ mua được đồ về thấy trước mặt giỏ trúc vây quanh khá nhiều người, Loan Loan bận rộn gói bánh, Lai Sinh cầm bánh đứng bên cạnh ăn đến mặt mày rạng rỡ.

      Chờ bán xong bánh là buổi trưa, lại thấy bóng dáng Lai Sinh đâu. Nhìn bốn phía cũng thấy người.

      Bách Thủ liền : “Chúng ta về trước , tự biết về nhà.”

      Thử nghĩ cũng đúng, Lai Sinh quen thuộc chỗ này hơn nàng nhiều. Hai người thu dọn đồ đạc ra khỏi chợ. Cộng thêm bạc đổi thú săn, hôm nay lại thu được mấy trăm văn.

      Về đến nhà, Loan Loan lại mang vải ủ bánh ra ngoài giặt sạch. Bách Thủ nấu cơm. Ăn xong bữa trưa, hai người lên núi. Hôm nay Bách Thủ săn thú, bởi vì trong núi có nhiều măng lớn rồi. Có Bách Thủ hỗ trợ, nhanh chóng đào được đầy gùi. đường về nhà bắt được con gà rừng sống, ném gà rừng vào chuồng gà liền thấy thỏ rừng nằm trong ổ nhúc nhích.

      Nàng có kinh nghiệm chăn nuôi gì, liền hỏi Bách Thủ: “Chàng xem, có phải nó bị bệnh hay ?” Thời này có bác sỹ thú y sao?

      Bách Thủ liếc nhìn thỏ rừng trong ổ, : “ khỏe, hôm nào ta đem bán vậy!”

      Loan Loan thầm nghĩ đáng tiếc, thời thỏ này nhiều như gà, nếu như nàng có thể tự mình nuôi ổ thỏ rồi mang bán, chắc chắn bán được giá cao hơn gà. Nhưng quả thỏ dễ nuôi. ràng là động vật hoang dã, sao vào tay nàng sống nổi chứ?

      Đến chạng vạng tối, quả nhiên Lai Sinh lại tới nữa. Đầu tiên chạy vào nhà chính, sau đó lại chạy đến phòng bếp, thấy có đồ ăn, lúc này mới ra sân.

      Loan Loan kỳ quái, nàng vào nhà chính, ngoài ý muốn thấy hai quả trứng gà bàn, thử nghĩ từ lúc đến nơi này ngay cả thịt nàng cũng được ăn qua bữa ngon, chứ đừng đến trứng gà, nhất thời miệng có chút thèm. biết trứng gà này ở đâu ra.

      Loan Loan ra sân, hỏi Lai Sinh: “Trứng gà này ngươi lấy ở đâu vậy?”

      Mắt Lai Sinh nhìn trứng gà tay Loan Loan, nhếch miệng cười tiếng: “Hì hì, nhặt được ở bờ sông đó!”

      Loan Loan nghi ngờ: “Ở bờ sông có thể nhặt được trứng gà sao?” Kể cả gà rừng cũng ra bờ sông, trừ phi nó muốn bị ướt sũng!

      “À, phải bờ sông, là trong ổ gà đó.” Lai Sinh vội vàng biện bạch .

      Đầu Loan Loan đầy hắc tuyến: “Đương nhiên trứng gà phải ở trong ổ gà, ta hỏi ngươi nhặt ở ổ gà chỗ nào?”

      “Nhặt ở ổ gà ven đường…” Ánh mắt Lai Sinh nhìn bốn phía, nắm đầu mình suy nghĩ hồi lâu nghẹn ra câu như vậy.

      Loan Loan liếc xéo , coi nàng là người ngu à?

      Lai Sinh bị nàng nhìn chằm chằm buồn bực thả tay đầu xuống, cầm nhánh cây ngồi chồm hổm mặt đất vẽ vòng tròn lung tung, vẻ mặt đau khổ chề môi, vừa giống như bị ủy khuất lại vừa như cố gắng kiếm cớ thích hợp.

      Đúng lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng bước chân dồn dập, từ sườn núi có người chạy tới, ba bước làm thành hai bước vội vàng chạy tới bên ngoài viện, thở hồng hộc nhìn chằm chằm Lai Sinh ngồi trong sân.

      Lai Sinh vừa nhìn thấy lập tức đứng lên, trước tiên đoạt lấy trứng gà trong tay Loan Loan, che vào ngực.


      ..................................................
      Chương 29: Trứng gà

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Loan Loan nghi hoặc nhìn hai người.

      Lý Đại Thạch thở hổn hển hai cái, lúc này mới dùng tay áo lau lau mồ hôi trán. Thấy nữ tử da trắng nõn, mặt mày thanh tú trong sân nhìn chằm chằm , thầm nghĩ đây chắc là vợ Bách Thủ, khỏi có chút lúng túng. Mới vừa rồi vội vàng đuổi theo, giày cũng chưa kịp đổi lại, dính đầy bùn đất, ống quần cũng bẩn kém. Làm ruộng từ trưa đến giờ, người còn nồng nặc mùi mồ hôi.

      nhìn Loan Loan lúng túng cười cười, sau đó hướng về phía Lai Sinh vẫn luôn cảnh giác nhìn nãy giờ : “La… Lai Sinh, đưa trứng gà…à cho ta!”

      Lai Sinh giấu tay ra sau lưng, : “Cái gì của ngươi, đây là ta nhặt được, là của ta!”

      “Lai Sinh ngươi, đây là…à gà mẹ nhà ta mới đẻ… đẻ trứng, lúc nào… lúc…úc nào thành của ngươi hả?” Lý Đại Thạch nhìn chằm chằm Lai Sinh lớn tiếng .

      “Dựa vào cái gì mà gà mái nhà ngươi đẻ, mà phải gà nhà ta đẻ?”

      “Ta thấy ngươi cầm trứng gà từ nhà… nhà…à ta ra.”

      Loan Loan đứng trong sân nhìn hai người ngươi câu ta câu, nàng liền biết trứng gà này nhất định của nhà người ta, còn là người cà lăm. Vốn muốn tiến lên trước khuyên hai câu, nhưng kẻ ngốc và tên cà lăm ồn ào khí thế ngất trời, chẳng có chút khe hở nào cho nàng chen lọt, rồi lại , ở trong thôn, nhà các nàng vốn được chào đón.

      “… Nếu ngươi đưa…ưa trứng gà cho ta, có tin ta…ta…a quất ngươi ?” lâu như vậy mà hiệu quả, Lý Đại Thạch phát hỏa.

      “Ngươi, cái tên cà lăm kia, ngươi dám đánh ta, ngươi đánh thắng được ta sao? Có tin ban đêm ta đổ phân ở cửa nhà ngươi …?” Lai Sinh vừa rống to vừa múa may, lộn tới lộn lui trong sân ầm ĩ với Lý Đại Thạch: “Ngươi tới , ngươi tới đánh ta …”

      Lý Đại Thạch giận đến đỏ mặt, nhặt tảng đá lên nhưng ngại Loan Loan ngồi trong sân mà dám ném, tức đến độ đứng ngoài hàng rào dậm chân.

      “Con ơi, Đại Thạch ơi…” Lúc này, bên cạnh sườn núi truyền đến tiếng gọi.

      Loan Loan nhìn lại, phụ nhân hơn 40 tuổi mặc quần áo vải thô vội vã tới, trước kiểm tra từ đầu đến chân Lý Đại Thạch phen, thấy sao, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, lúc này mới thở phào nhõm. đường từ ruộng về nhà bà nhìn thấy nhi tử chạy lên núi, còn mắng Lai Sinh. Đứa này sao lại thích phân cao thấp với kẻ ngốc chứ?! Con trai mình là người trung thực, chỉ hơi cà lăm, chuyện thuận tiện. Lai Sinh suốt ngày điên điên khùng khùng, nếu khiến con trai nhà bà bị thương thiệt thòi rồi, may là có chuyện gì.

      Mẹ Đại Thạch vỗ vỗ bụi đất người Lý Đại Thạch, nghiêng mắt nhìn Lai Sinh trong sân : “Con à, con so đo với kẻ ngốc làm gì, là kẻ ngốc, con đâu có ngốc!”

      xong, bà khẽ ngạc nhiên, thể tưởng tượng nổi nhìn Lai Sinh đứng trong sân.

      Sao tên ngốc này lại chạy vào đây? Trời ạ, xui, kẻ ngốc mất mạng cũng đáng.

      Vội vàng lôi kéo con trai xuống sườn núi, giọng : “Con à, về nhà với mẹ, chớ đứng đây!”

      Lý Đại Thạch rút tay về, hung hăng trợn mắt nhìn Lai Sinh trong sân, với mẹ : “Mẹ về trước , Lai Sinh lấy… lấy..y trứng gà của chúng ta, co…con muốn lấy lại!”

      Mẹ Đại Thạch vốn sợ con trai dính xui, muốn nhanh chóng xuống núi, vừa nghe thấy trứng gà nhà mình bị lấy mất, lập tức quay trở lại, chỉ vào Lai Sinh trong sân : “Lai Sinh, có phải ngươi lấy trứng gà của chúng ta , mau trả lại.”

      Lai Sinh co rụt tay lại: “Ta lấy.”

      “Giỏi cho Lai Sinh ngươi, ngươi vừa…vừa mới thừa nhận lấy…lấy..y rồi, giờ lại dám thừa… thừa nhận.” Lý Đại Thạch trừng mắt. Hai quả trứng này cầm ra chợ có thể đổi được bạc, nhìn Loan Loan vẫn ngồi trong sân lên tiếng, : “Chuyện này, vợ Bách Thủ cũng nghe thấy kìa.”

      xong, mẹ Đại Thạch nhìn về phía Loan Loan. Lai Sinh bĩu môi cúi thấp đầu.

      Loan Loan để tấm vải thô mới vá được nửa tay xuống, áp dụng nguyên tắc hòa khí sinh tài, mỉm cười với hai người ở ngoài viện: “Hai vị có muốn vào nhà ngồi lát , có việc từ từ thương lượng, mọi người đều ở cùng thôn cả.”

      Có câu : đưa tay đánh mặt người tươi cười, còn là nương nữa! Lý Đại Thạch vốn là người thành , thấy Loan Loan chuyện dễ nghe như vậy, mà mình đứng ở ngoài nhà người ta ồn ào trận lớn, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cười hì hì : “Tất cả mọi người đều ở cùng thôn, chỉ là chút… chuyện , chỉ cần trả ta trứng… gà là… được rồi.” Vừa vừa muốn nhấc chân vào sân bị mẹ đưa tay kéo trở lại.

      Mẹ Đại Thạch bất chấp đứng bên ngoài, đập lên đầu Đại Thạch, giọng : “ cho vào, con quên những gì mẹ rồi sao?”

      Lý Đại Thạch nhất thời sửng sốt, đỏ mặt ngượng chín người.

      Loan Loan thầm than tiếng, phải mệnh Bách Thủ chỉ hơi cứng rắn chút thôi sao? Có cần thiết phải như vậy ? nhận ý tốt thôi vậy, xoay người ngồi xuống tiếp tục vá bao bố.

      Lý Đại Thạch gãi gãi đầu, lúng túng nhìn Loan Loan, nhưng thể làm trái ý mẹ được.

      Mẹ Đại Thạch cảm thấy nên ở chỗ này lâu, bà coi như vùi nửa người trong đất rồi, nhưng con bà còn rất trẻ, cho nên hắng giọng với Lai Sinh: “Lai Sinh, trả trứng gà nhà ta lại đây.”

      Lai Sinh cúi đầu nhìn Loan Loan vá bao bố, ngồi ụ đá nghịch hai quả trứng, buồn bực : “Trứng này phải bà đẻ, sao phải trả cho bà?”

      Mẹ Đại Thạch trừng mắt, hai tay chống eo, chỉ vào Lai Sinh lớn tiếng : “Tiểu tử thúi, ngươi có trả hay ? Lão nương phải gà, trứng này đương nhiên phải ta đẻ! Nếu ngươi trả ta mách cho ông ngoại ngươi đấy.”

      Vừa nghe đến ông ngoại, Lai Sinh tức giận bừa, hồi lâu rống lên câu: “Ai đẻ bảo người đó đến lấy!”

      Rốt cuộc Loan Loan xì tiếng bật cười, nhưng ngại hai người mặt đen như gan heo ngoài sân, nàng nén trở về. Khụ tiếng, với Lai Sinh: “Lai Sinh, trả trứng gà lại cho Đại Thạch . Chuồng nhà ta có nuôi gà, chờ bữa nào có trứng cho ngươi ăn.”

      xong, nàng lại vào phòng bếp mang mấy cái bánh sáng nay cố ý cất lại, tới hàng rào với hai mẹ con Đại Thạch: “Bánh này sáng nay ta mới làm, nếu ngại, đại thẩm nếm thử chút ?” Mắt Loan Loan lấp lánh sáng ngời, rất đẹp mắt, mặt mũi trắng nõn thanh tú khiến người ta vừa nhìn sinh hảo cảm.

      Mẹ Đại Thạch ngẩn ra. Bộ dạng vợ Bách Thủ đẹp nha!

      Nghiêng mắt nhìn bánh vàng rộm trong chén, vừa to vừa xốp, thoạt nhìn rất ngon, còn có mùi hành lá thơm phức. Bà dãn cơ mặt.

      Đối mặt với ý tốt của Loan Loan, Lý Đại Thạch ngay lập tức cảm động rồi lại thấy xấu hổ, thà cười cười với nàng, : “ cần đâu, cám ơn.” Vợ Bách Thủ tốt thiệt, hơn nữa tướng mạo còn đẹp hơn các nương trong thôn, người trong thôn đều đồn đãi như vậy!

      Loan Loan cũng bất ngờ, bưng chén trở vào sân, đặt bát trước mặt Lai Sinh.

      Mắt lập tức sáng ngời.

      Mắt nhìn Loan Loan, nuốt nuốt nước miếng, lại cúi đầu nhìn trứng gà tay, tình nguyện tới hàng rào trả lại cho Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch lập tức thở phào nhõm, thời đại này trứng gà cũng là đồ khó có được đấy! Rồi cảm tạ Loan Loan.

      Loan Loan khoát khoát tay, : “ có gì, chúng ta đều là hàng xóm, trợ giúp lẫn nhau mới đúng.”

      “Đúng, đúng.” Lý Đại Thạch lập tức gật đầu tán đồng, mọi người cùng thôn có chuyện gì nên hỗ trợ lẫn nhau.

      Mẹ Đại Thạch thể nhìn con trai cứ chuyện liên miên với Loan Loan, lấy hết khí lực bình sinh lôi kéo xuống sườn núi.

      Loan Loan thầm bĩu môi, đứng trong sân mỉm cười với hai người về phía sườn núi: “ ngại quá, mới vừa rồi Lai Sinh cầm vào ta cũng biết là thứ gì, nên cầm ra ngoài nhìn chút…”

      đến đây nàng dừng chút, thấy ràng thân thể mẹ Đại Thạch cứng đờ, trong lòng cười thầm tiếng, mặt tỏ ý biết lỗi cười cười với Lý Đại Thạch, tiếp tục : “Chỉ sợ Lai Sinh cũng rất ít ăn thứ ngon này, từ tay ta đoạt biết có làm dập trứng ở đâu nữa?”

      Lý Đại Thạch cúi đầu nhìn trứng gà trong tay, bị mẹ hung hăng kéo , dưới chân lảo đảo suýt ngã sấp xuống, vừa về phía sườn núi vừa quay đầu lại cười với Loan Loan: “ có, có, ta xem… rồi, trứng vẫn y nguyên..uyên, rất tốt!”

      Chờ hai người xuống sườn núi, còn bóng dáng nữa, lúc này Loan Loan mới cười lạnh tiếng. Những người này càng như vậy, nàng lại càng muốn dọa. Cầm lấy tấm vài bố khó chịu phẩy phẩy, chính xác là rất buồn bực!

      Quay đầu lại liền đau đầu nhìn Lai Sinh ngồi bẹp phiến đá, cầm cái bánh lạnh ngắt, ăn vô cùng ngon lành.

      Nàng cầm vải bố đánh vào đầu Lai Sinh, cả giận : “Bánh này vừa lạnh vừa cứng, ngươi cũng biết hâm nóng lên ăn nữa à?”

      Trong miệng Lai Sinh chất đầy bánh, quệt mồm, còn vương lại vụn bánh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Loan Loan, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất.

      Thở dài, cầm kim chỉ, bực mình vào nhà.

      Thấy ai quản mình nữa, Lai Sinh nhét bánh vào miệng nuốt xuống, tay chà chà lên quần áo, cầm chiếc bánh thứ hai vui vẻ tiếp tục ăn!

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 30: Gặp nhau trong chợ

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Tối đến, Loan Loan kể lại chuyện xế chiều cho Bách Thủ nghe, cuối cùng lại hỏi : “Tại sao Đại Thạch lại bị cà lăm?”

      biết, ta nghe từ như vậy.” Bách Thủ nằm nghiêng giường nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn của Loan Loan, đôi mắt chớp chớp giống như quạt hương bồ. phát ban đêm nhìn mắt vợ rất đẹp: “Đại Thạch chỉ hơi cà lăm, nhưng làm việc giỏi giang như đệ đệ , đáng tiếc biết chữ.”

      còn có đệ đệ? Vậy đệ đệ cũng cà lăm sao?” Loan Loan .

      Bách Thủ cổ quái nhìn nàng vài lần, rồi : “Đệ đệ tên Lý Đại Trí, bị cà lăm, nghe hình như từng thi đậu tú tài, viết chữ rất đẹp, nhưng tư thục, cuộc sống trong nhà khó khăn lắm, ở nhà giúp đỡ làm việc.”

      Loan Loan hiểu , đậu tú tài, nhưng có nhiều bạc để tiếp tục đọc sách thi, riêng gì đại nhét bao lì xì khi thi, cổ đại cũng cần bạc khắp nơi quan hệ.

      ra có lẽ Lý Đại Thạch làm người tệ. Nhưng hành động của mẹ khiến người ta thích. Loan Loan vốn muốn hỏi Bách Thủ thêm chút nữa, nhưng vừa nghĩ cần gì làm Bách Thủ khó chịu, thôi nữa.

      Hai người thêm vài câu rồi Bách Thủ thổi tắt đèn.

      Khí trời chuyển lạnh, chăn này vừa cũ vừa mỏng, giữa hai người cách khoảng trống. Loan Loan cảm thấy gió lạnh lùa vào lờn vờn trong chăn, chân cũng lạnh như băng. Ở kiếp trước thể chất nàng mang tính hàn, ở kiếp này vẫn sợ lạnh.

      Loan Loan khẽ cuộn người, xê dịch qua kề sát Bách Thủ, lập tức cảm thấy ấm áp hơn chút, chân lại dịch sang, đột nhiên đụng phải thứ gì nóng hổi, nàng đưa chân tới cạ cạ, hóa ra là cái chân to.

      “Bách Thủ, chúng ta mua cái chăn được ?” Loan Loan dựa vào Bách Thủ, nhiệt độ cơ thể nam nhân vốn cao hơn rất nhiều, nàng lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng.

      Toàn thân Bách Thủ cứng ngắc, đôi chân ngừng cọ cọ chân , muốn hút toàn bộ ấm áp , có thể cảm giác được rệt làn da trơn bóng, nghĩ đến thân thể nhắn xinh xắn của Loan Loan, tâm Bách Thủ trở nên dao động xao xuyến.

      Vợ gầy yếu như vậy, nên mua chăn dày rồi!

      Giọng trầm thấp ứng lời, đưa tay kéo chăn về phía Loan Loan, bao kín quanh thân nàng, chân to bọc đôi chân vào trong. Toàn thân ấm áp dễ chịu, Loan Loan thoải mái dán vào người bên cạnh, dần dần buông tiếng ngáy.

      Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Bách Thủ ôm lấy Loan Loan qua lớp chăn, khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa thương .

      Vợ buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi!

      Hôm sau làm xong bánh, Loan Loan và Bách Thủ liền chợ. Sáng nay Lai Sinh tới. Bởi vì hai ngày đầu ít người mua bánh, tất cả mọi người cảm thấy mùi vị ngon vô cùng, cần Loan Loan hét có người tiến đến hỏi mua.

      Mặt mày Loan Loan rạng rỡ, tiếp đãi mỗi người tiến đến hỏi thăm, bất kể mua hay mua, nàng đều phục vụ nhiệt tình, nụ cười thân thiện, dành được ít hảo cảm của mọi người. Có vài người có thể muốn mua nhưng thấy nàng có thái độ tốt, cũng mua hai cái về. Sau đó người chợ tới càng lúc càng nhiều, người mua bánh cũng càng ngày càng nhiều.

      Vừa vặn mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản trong thôn ngang qua thấy Loan Loan bán bánh, hai người rất ngạc nhiên.

      “Ta nghe mỗi ngày nàng đều ra chợ, hóa ra là bán bánh?” Mẹ Lan Hoa kinh ngạc rồi bừng tỉnh đại ngộ .

      Hai người đứng bên nhìn hồi lâu, thấy ngừng có người tiến tới mua bánh, mẹ Kim Đản ngạc nhiên : “Bánh này ngon vậy sao? Sao nhiều người mua như vậy?”

      “Tẩu thứ kia có thể ăn sao?” Mẹ Lan Hoa hỏi.

      Mẹ Kim Đản chần chờ, : “Hôm kia phải cha mẹ Nguyên Bảo ăn thịt thú nhà họ đưa sang sao? Tẩu nhìn , phải rất nhiều người mua sao?.”

      “Tẩu chúng ta có nên mua cái về nếm thử ?” Mẹ Lan Hoa thấy vậy nội tâm ngứa ngáy.

      Mẹ Kim Đản liếc nàng cái: “Đừng tẩu lú lẫn rồi nha, trong thôn tránh còn kịp, đến chợ còn mua bánh của nàng ăn?”

      Mẹ Lan Hoa chần chờ gật đầu, hình như có lý. Nhưng phải có nhiều người như vậy ăn mà chẳng bị gì sao! Hai người mâu thuẫn tò mò xoắn xuýt vô cùng!

      Hai người vẫn đứng ở bên ngoài đám người, mấy chục cái bánh bán được hơn phân nửa. Thừa dịp ai đến mua bánh, Loan Loan ngồi lên tảng đá nghỉ chân, vừa hay nhìn thấy mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản đứng cách đó xa.

      Hai người tới, mẹ Lan Hoa nhìn vào giỏ trúc, bánh vàng rộm vừa xốp vừa thơm, vừa mềm vừa to, nhìn bề ngoài rất ngon, cười khan : “Muội tử bán bánh à? Buôn bán được ?”

      “Coi như cũng được.” Loan Loan nhìn hai người, cười cười. Lại thấy hai người nhìn chằm chằm vào giỏ trúc lời nào, nhưng tiến tới, liền : “Nếu nếm thử ?”

      “À… à, được rồi, được rồi, cám ơn nhiều, chúng ta còn có việc phải trước.” xong cả hai xoay người vội vã rời .

      Loan Loan lạ gì, quay đầu nhìn Bách Thủ đứng phía sau cách đó xa giả làm cọc gỗ, thầm thở dài, tiếp tục chờ đợi.

      Còn chưa tới buổi trưa, năm mươi cái bánh bán hết sạch, hai người thu dọn đồ đạc, sau đó rời khỏi chợ.

      Đợi hai người chưa tới lát, phụ nhân ba mươi bốn mươi tuổi bưng chậu gỗ chạy tới, vòng qua vòng lại chỗ Loan Loan mới vừa bán bánh, trong miệng thầm: “Ầy, kỳ vậy, ràng là chỗ này mà, sao vừa đảo mắt thấy người rồi?”

      Rồi lôi kéo chủ sạp hàng bên cạnh hỏi: “Mới vừa rồi ở đây phải có nương bán bánh à?”

      Hôm nay ông chủ quầy hàng này cũng mua hương bánh, cảm thấy mùi vị rất ngon, liền : “Đúng vậy a, nương kia bán bánh ngon lắm, ta ở thị trấn còn chưa được ăn loại bánh nào như vậy…” Cuối cùng có hảo tâm cho bà biết: “… Nhưng hôm nay bán hết, nếu bà muốn mua sợ phải ngày mai mới có.”

      Mẹ Loan Loan ảo não hồi lâu.

      Lúc ấy bà mua muôi gỗ trong chợ, sau đó người cùng thôn cho bà biết Loan Loan bán bánh ở đường này. Bà tin, khuê nữ nhà mình mình biết . Nhưng đối phương cứ mực khẳng định là Loan Loan.

      Trái lo phải nghĩ hồi, đợi tới khi bà chạy đến còn bóng người nữa!

      Ăn xong bữa trưa, Loan Loan và Bách Thủ đeo gùi lên núi, đào măng xong về đến nhà trời sẫm tối. Thấy tảng đá dưới mái hiên được mang đến giữa sân, những vật khác trong nhà đều còn nguyên, cả ngày hôm nay thấy bóng dáng Lai Sinh, chắc hẳn là rồi.

      Mấy ngày nay mỗi ngày gà chưa gáy phải dậy, người rất mệt mỏi, sau bữa cơm chiều liền nhào bột cho xong.

      Bây giờ đầu đêm nàng nhào bột, sáng sớm hôm sau lại rắc bột thêm nhào tiếp là được, tiết kiệm thời gian hơn nhiều khi buổi sáng mới nhào. Làm những thứ này xong, Loan Loan liên tiếp ngáp mấy cái, rửa mặt rồi trực tiếp trèo lên giường. Chờ lúc Bách Thủ trở lại phòng Loan Loan sớm ngủ thiếp .

      nhìn gương mặt đỏ bừng của Loan Loan, ôn nhu cười cười, tinh tế kiểm tra lần sót chỗ, sau đó bọc kín Loan Loan như kén, ôm vào trong ngực.

      Sáng sớm hôm sau Lai Sinh vẫn tới, bọc bánh xong xuôi, hai người chợ. Bán hai ngày, trong chợ có khá nhiều người biết bên này có quán bánh mùi vị tệ. Có tiểu thương xung quanh mở quầy hàng cũng tới mua bánh, mỗi ngày làm năm sáu chục cái bánh toàn bộ đều có thể bán sạch.

      Hôm nay làm tám mươi cái bánh, gần tới trưa còn thừa lại mấy cái, chợ người cũng dần dần tản , Loan Loan thu dọn quầy hàng cùng Bách Thủ rời khỏi chợ.

      Trở về vừa vào thôn thấy ven đường vây quanh nhóm lớn người, Lai Sinh đứng trong đám người, đối diện đám con nít sáu tuổi dẩu môi, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm , đồng thời nước mắt tí tách rơi, bên cạnh có phụ nhân với khuôn mặt có vẻ giận dữ. Chính là mẹ Kim Đản.

      Người chung quanh cười ha hả nhìn hai phe!

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 31: Khoe khoang

      Edit: Nhạn Linh

      Beta: Nora

      Kim Đản vô tình phát tổ chim gốc cây trúc già, nhưng bởi vì còn nên với tới. Trùng hợp Lai Sinh ngang qua, trèo lên bò xuống hai ba lần thế nhưng phát trong ổ có hai quả trứng chim. Kim Đản đồng ý, đường vừa khóc vừa nháo đuổi theo Lai Sinh đến trong thôn.

      Bình thường trứng gà trong nhà đều để dành đến phiên chợ mang bán, hai quả trứng chim này lại có thể ăn, huống chi con cái đòi, cho nên mẹ Kim Đản kéo theo con đến ầm ĩ với Lai Sinh.

      Khoảng thời gian này, mọi người đều ở nhà ăn trưa, đầy lát thu hút đầy người túm tụm đến.

      “Lai Sinh, ngươi lớn như vậy còn giật đồ của trẻ con, ngươi biết xấu hổ sao?” Mẹ Kim Đản chống nạnh thở phì phò trừng Lai Sinh. Kẻ đần này là dầu muối ăn, bao nhiêu lời dễ nghe vẫn chịu trả lại trứng.

      Lai Sinh nhìn vào mắt nàng, lắc lắc đầu, chậm rãi : “ biết xấu hổ!”

      Mẹ Kim Đản lập tức nghẹn họng.

      Tất cả mọi người đều cười vang!

      Mẹ Kim Đản trừng đến nỗi hai con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

      Mắt thấy song phương ồn ào hồi, ai cũng có ý nhượng bộ, Lý Đại Thạch ở bên liền khuyên nhủ: “Lai Sinh, ngươi tranh…tranh.. với trẻ… trẻ..ẻ con cái gì? phải chỉ là cái trứng chim thôi sao?”

      Lai Sinh liếc cái, gì.

      “Trứng chim này ràng do Kim Đản nhà ta phát trước?” Mẹ Kim Đản liếc nhìn Lai Sinh, hướng về phía mọi người lớn tiếng . Ý muốn mọi người tới hỗ trợ bình luận phân xử!

      “Nó phát tổ chim, còn ta mới phát được trứng.” Lai Sinh nhanh chậm , lúc này giống như hề đần độn chút nào.

      “Nếu nhờ Kim Đản nhà ta, ngươi biết có tổ chim sao?”

      “Tổ chim này nằm ngay chạc cây, người nào biết chứ.”

      “Ngươi biết? Sao mấy ngày trước thấy ngươi nhặt?”

      “Ta chờ nó đẻ trứng rồi nhặt cả ổ luôn được hả…”

      Mẹ Kim Đản tức đến phồng mang trợn má, nếu nàng là đàn ông, tại tới đánh vào cái miệng rộng của rồi, phân phải trái với kẻ ngốc tức muốn chết mà.

      Mọi người vây xem thấy vậy cười ha hả ngừng.

      Lai Sinh lắc lư hai quả trứng trong tay, đắc ý đạp cước lên tảng đá, chéo áo trường sam quét qua quét lại mặt đất, cái đầu cứ lắc a lắc a, trường sam người bẩn đến nỗi nhìn ra màu sắc, hình tượng cả người lộn xộn tuyệt đối hòa hợp với gương mặt trắng nõn kia, nhìn bộ dáng vô cùng đắc ý.

      Kim Đản thấy đòi lại được trứng chim, lại bắt đầu oa oa khóc lớn lên. Mẹ Kim Đản đau lòng dỗ dành con trai, nhìn về phía Lai Sinh lại biến thành bộ dáng hung dữ: “Lai Sinh, mau trả trứng chim lại cho con trai ta.”

      Lai Sinh chẳng thèm nhìn nàng, với Kim Đản: “Tự ngươi xem, trứng chim này có phải do ta nhặt ?”

      “…Nhưng là, là ta phát .” Kim Đản suy nghĩ chút rồi thút tha thút thít .

      “Ai ngươi phát được trứng chim, ngươi phát là tổ chim, ai thấy mặc ai, ngươi thấy là tổ chim, ừm, tổ chim còn mắc cây, tự mình tới lấy xuống .”

      Mọi người lại cười to trận.

      Hình như Kim Đản hiểu hiểu chút nhưng lại chẳng hiểu gì cả, dù vậy, nó biết nó muốn đoạt lại trứng chim, hướng về phía Lai Sinh hét lên: “Trả trứng chim cho ta, trả trứng chim cho ta…”

      “Ngươi tới giành , ngươi tới giành nè.” Lai Sinh cười toe toét miệng rồi cũng hét lại với nó, còn cố ý cầm trứng giơ cao lên trêu chọc nó.

      Mẹ Kim Đản thấy khuôn mặt nhắn của con trai khóc đến đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm bù lu bù loa, đau lòng, tức giận tranh cãi với Lai Sinh, miệng ngừng mắng to, giọng bén nhọn chói tai có thể đâm rách màng nhĩ. Sau đó Lai Sinh nhịn được : “Nam nhân chúng ta chuyện, đám đàn bà con các ngươi xen vào làm gì!”

      Chung quanh lập tức vang lên trận cười ha hả nữa.

      Khóe miệng Loan Loan co rút ngừng.

      Mặt mẹ Kim Đản hết xanh rồi lại trắng.

      Lúc này có người bắt đầu lên khuyên bảo. Lý Đại Thạch nhìn được Lai Sinh như vậy, lần trước lấy trứng gà nhà , hôm nay lại đoạt trứng chim với đứa trẻ. Liền nghiêm mặt với Lai Sinh: “Lai Sinh, ngươi lớn như vậy còn tranh với đứa con nít, ngươi biết xấu…xấu..u hổ hả?”

      Lai Sinh liếc nhìn cái, nhe răng nhếch miệng : “Ngươi có tin lần sau ta hầm cách thủy luôn con gà mái nhà ngươi ?”

      Lý Đại Thạch lập tức á khẩu.

      Thấy náo nhiệt đủ, có người khuyên nhủ: “Lai Sinh à, ngươi chia cho nó quả !”

      chia.” Lai Sinh vẫn ương ngạnh.

      Người chuyện lắc đầu, lên tiếng nữa.

      Mẹ Lan Hoa có quan hệ tốt với mẹ Kim Đản, với Lai Sinh: “Lai Sinh ơi, phải ông ngoại dạy ngươi rất nhiều lần rồi sao, đừng hở ra là lấy đồ của người khác.”

      Nhắc tới chuyện này càng làm Lai Sinh thêm tức giận bùng nổ, nhìn chằm chằm mẹ Lan Hoa : “Có tin ta nhổ toàn bộ mầm rau cải trong vườn nhà ngươi luôn ?”

      Mẹ Lan Hoa trừng mắt, há hốc mồm, cuối cùng gì nữa, nàng thể mỗi ngày đều canh giữ trong vườn, có thể nửa đêm kẻ ngốc này ngủ được, lỡ như nổi điên nhổ hết mầm rau cải nhà nàng, chẳng phải nàng lỗ to rồi sao!

      Loan Loan nghĩ tới Lai Sinh khi nổi giận lên liền chẳng nghe khuyên bảo như vậy, người nào khuyên , liền mắng người đó, phải muốn nhổ mầm cải chính là muốn trộm gà nhà người ta, bằng uy hiếp đái trước cổng nhà người ta.

      Nàng khỏi thầm cảm khái, ra bình thường coi như ngoan ngoãn nghe lời nhà nàng. biết tiểu tử này ngày nào đó nổi giận có nhổ hết vườn cải nhà mình đây?

      Lai Sinh đứng trong đám người mắng đến vui vẻ, ngước mắt lên liền nhìn thấy Loan Loan và Bách Thủ.

      đẩy đám người ra rồi đuổi tới chỗ hai người. Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Loan Loan dừng lại, Lai Sinh cười hì hì với nàng, hai hàng răng trắng trẻo ngay ngắn xinh đẹp, mặt là nụ cười thành nịnh nọt, nào còn bộ dáng mới khóc lóc om sòm vừa rồi.

      Thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào giỏ trúc của Bách Thủ, Loan Loan rướn cổ lên, hướng bên này nhìn qua mọi người, rồi giở miếng vải che giỏ trúc, lấy ra cái bánh nóng hổi đưa cho .

      Lai Sinh lập tức mặt mày hớn hở. Sau đó cầm miếng bánh nghênh ngang tới trước mặt mọi người, bẻ miếng bánh thành hai nửa, thoáng cái lướt qua trước mặt mọi người, mùi bánh thơm bay tới.

      Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng ngời, mặt còn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

      Chỉ thấy lấy nửa miếng bánh quơ quơ trước mặt Kim Đản : “Bánh thơm như vậy chưa từng ăn qua sao? Có muốn ăn ?”

      Kim Đản liên tiếp gật đầu. Đứa trẻ vừa thấy có ăn ngon, lập tức ném chuyện trứng chim ra sau ót, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào miếng bánh thơm ngào ngạt, đẩy cũng .

      Lai Sinh cười há há, đắc ý thu hồi bánh lại, kín đáo đưa trứng chim cho nó, cắn ngụm lớn hương bánh, chẳng màng Kim Đản ở phía sau vừa kêu gào vừa khóc, dương dương đắc ý nghênh ngang .

      Mẹ Kim Đản vừa dỗ dành con trai vừa ở phía sau mắng Lai Sinh có lương tâm.

      Hai người về đến nhà, ăn cơm trưa xong, Bách Thủ chân chạm đất lại lên núi. Loan Loan thu dọn xong, lấy hết quần áo bẩn, bưng chậu tới bờ sông dưới núi. Trời giá rét rồi, tay chạm vào nước sông lạnh như băng liền thấy rét thấu xương, giặt quần áo được nửa, thấy Lai Sinh ủ rũ tới. Sau đó tiếng nào liền ngồi bệt xuống tảng đá bên bờ sông, nhặt nhánh cây rơi mặt đất vẽ lung tung, nhìn lại quần áo , cả người vô cùng bẩn, trường sam màu sáng biến thành màu xám đen, đặc biệt ở chéo áo còn vệt nước đen xì. Đầu tóc cũng rối tung, giống như vừa mới đánh nhau trận với ai, cả người còn bẩn hơn cả lúc trưa.

      Loan Loan kinh ngạc, lại nghĩ đến sao hai ngày nay thấy tới, liền : “Lai Sinh, sao người ngươi bẩn như vậy?”

      Nghe vậy, Lai Sinh tức giận ném nhánh cây , lắc lắc đầu mặt ỉu xìu cúi xuống, miệng vểnh vểnh lên, giống như bị ủy khuất rất nhiều.

      “Ơ, Sao vậy Lai Sinh? Ai khi dễ ngươi? Ngươi nhìn xem, quần áo ngươi sao lại bẩn như vậy? Cũng thèm thay nữa”

      Vừa nghe có người quan tâm mình, trong lòng Lai Sinh dễ chịu, đồng thời lại cảm thấy ủy khuất, miệng lại càng vểnh lên cao, thò tay dùng lực vỗ lên quần áo hai cái, kéo ống tay áo lên liền lộ ra vết roi dài.

      Loan Loan khẽ giật mình, vội vã kéo ống tay áo của ra, còn in ràng vết roi mây, chỉ vết, cánh tay kia cũng có.









      Chương 32: Vị khách đầu tiên tới nhà

      Edit: Nhạn Linh

      Beta: Nora

      “Này, ai đánh ngươi?”

      Từ trưa đến giờ chưa được bao lâu, người này sao lại thành ra như vậy?

      Lai Sinh cúi đầu lên tiếng, hồi lâu sau mới đưa tay áo lên lau mặt, dùng sức hít hít mũi.

      Loan Loan cúi đầu cẩn thận liếc cái, ái chà, khóc đến con mắt hồng hồng, nước mắt chực chờ rơi xuống, bộ dáng ủy khuất thực khiến người thương, lập tức an ủi : “Ông ngoại đánh ngươi nữa sao? Có phải ngươi cẩn thận lại phạm lỗi gì nữa hay ? Chắc chắn ông ngoại cũng vì muốn tốt cho ngươi… Ôi, làm sao còn khóc nữa? Nghe lời, buổi tối ta làm thức ăn ngon cho ngươi, khóc ha… ngươi xem ngươi muốn ăn gì nào?”

      Giống như dỗ dành con nít vậy, biết đứa này có phải bình thường được ai thương hay , nàng càng dỗ dành, càng khóc lớn hơn, hết lời hứa hẹn các loại thức ăn ngon, Lai Sinh rốt cục ngừng khóc. Kéo áo bẩn chà lên mặt mình hồi, lúc trước mặt đầy bụi đất, tại lau giống mèo hoa.

      Nàng tìm khắp chung quanh cũng tìm được thứ gì có thể dùng, đành lấy chiếc khăn trắng tinh tươm vừa mới tự may từ vải thô xong cho . Lai Sinh nhận lấy khăn lau mặt, chiếc khăn trắng tinh lập tức xuất từng vệt vết bẩn.

      Khóe miệng Loan Loan co rút lại.

      Lai Sinh nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Loan Loan, miệng lập tức méo xẹo.

      Nàng cố nén ý muốn đá xuống sông phát, chỉ vào nước sông : “Tự mình rửa .”

      Lai Sinh lần nữa lại dẩu dẩu cái miệng, thấy Loan Loan thèm để ý liền ngồi xổm bên bờ sông tự rửa mặt.

      Giặt xong quần áo, Loan Loan bưng chậu về đến nhà. Lai Sinh ủ rũ theo sau, trong tay vẫn cầm nhánh cây khua khua chỗ này, chọc chọc chỗ kia.

      Lấy móc phơi quần áo đặc biệt bằng trúc ra, phơi nắng từng cái quần áo trong sân.

      Lần trước Loan Loan cố ý bảo Bách Thủ làm móc phơi bằng trúc này. Gọt trúc thành miếng vừa phải, lại sấy nó lửa, sau đó uốn thành hình móc phơi quần áo, quấn đầu trúc lại chung chỗ ở giữa, liền biến thành móc treo đồ, mặc dù còn chênh lệch với móc treo quần áo ở đại, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với phơi nắng bằng cành cây, như vậy lúc lấy quần áo trong nhà ra mặc cũng có nhiều nếp nhăn.

      Lúc ấy Bách Thủ nhìn móc phơi quần áo cứ khen liên tiếp ngừng!

      Phơi xong quần áo, cảm giác cả người mệt mỏi lại buồn ngủ, Loan Loan liền đóng cửa rồi ngủ.

      Khi tỉnh dậy sắc trời tối, cả người tinh thần sảng khoái lên rất nhiều. Bách Thủ cũng trở về, giết thỏ ngoài nhà chính, ngoài ý muốn là Lai Sinh còn chưa , ngồi ngoài sân học bộ dáng Bách Thủ đan rổ.

      Trong chuồng lại có thêm con gà. Thỏ rừng hai ngày này muốn ăn gì, sợ bị bệnh, thừa dịp bây giờ giết sớm còn có thể ăn, nếu bị bệnh chết thể tùy tiện ăn.

      Loan Loan nhìn con thỏ mập mạp trong tay Bách Thủ thở dài: “Đáng tiếc!”

      “Sau này chúng ta nên nuôi thứ dễ nuôi hơn a, thứ này quả dễ nuôi.” Bách Thủ .

      Loan Loan gật đầu, thỏ quả khó nuôi hơn gà nhiều, quét mắt nhìn Lai Sinh ngoài sân, lại hỏi : “Chàng trở về lúc nào thế? Hình như Lai Sinh bị ông ngoại đánh?”

      “Ta mới về lát à, thấy nàng ngủ ngon nên gọi.” Bách Thủ cười cười với Loan Loan, mắt nhìn Lai Sinh hăng say đan rổ, lại : “Suốt ngày đào bới lộn xộn lên lại bị ông ngoại đánh rồi…”

      ra sau giờ ngọ, Lai Sinh chạy đến vườn rau của nhà Lan Hoa, nhổ hết mầm rau cải mẹ Lan Hoa trồng. Trong cơn tức giận, mẹ Lan Hoa tìm được ông ngoại Lai Sinh, cộng thêm mẹ Đại Trí lúc trước còn Lai Sinh trộm trứng gà nhà bà, sáng hôm qua mình ở nhà, lấy bột trong nhà mang ra ngoài, vốn định học Loan Loan làm bánh rán, kết quả khiến mọi thứ bị lãng phí hết cả , còn làm cho cả nhà loạn thất bát tao. Sau khi ông ngoại Lai Sinh về nhà giận đến dựng râu trợn mắt.

      Lại thêm hôm nay mẹ Lan Hoa mắng vốn, ông ngoại Lai Sinh hai lời liền rút roi quất lên người Lai Sinh.

      Loan Loan nghĩ tới lúc chiều nàng hỏi gì Lai Sinh cũng , thế nhưng lại kể với Bách Thủ.

      Lai Sinh nghịch ngợm, thích đào loạn trong thôn, thường xuyên bị ông ngoại Lai Sinh đánh chửi, cho nên mỗi lần chỉ cần bị đánh, liền tự hờn dỗi, chuyện với ông ngoại, buổi tối cũng lên giường ngủ, trực tiếp ngủ ở phòng chứa củi bày tỏ thái độ bất mãn lên án.

      Nhưng quen thuộc với Loan Loan và Bách Thủ liền trực tiếp chạy đến nhà Loan Loan, ăn xong cơm tối cũng có ý muốn về nhà, chơi lát liền bay thẳng lên đống củi nằm, ý muốn đối đầu với ông ngoại Lai Sinh.

      Hai người thu dọn xong, chuẩn bị lên giường ngủ ông ngoại Lai Sinh đến.

      Bách Thủ khách khí mời ông ngoại Lai Sinh vào nhà. Ông ngoại Lai Sinh hoàn toàn giống với những người khác trong thôn thấy hai người như tránh rắn rết. Bách Thủ mời vào, ông cũng hào phóng vào phòng.

      Loan Loan lấy ấm rót nước lạnh vào cái chén để bàn, sau đó đánh giá vị lão gia tử đầu tiên, ngoại trừ Lai Sinh, vào nhà bọn họ này.

      Ông ngoại Lai Sinh hơn năm mươi tuổi, toàn thân mặc quần áo bằng vải thô sạch chỉnh tề, trong tay cầm tẩu thuốc lá rời, da ngăm đen, mặt có những nếp nhăn sâu, tóc hai bên thái dương bạc trắng, hiển nhiên bình thường lao tâm khổ trí ít, người sáu mươi tuổi bước vững vàng, lưng eo thẳng tắp, người già nhưng thân thể rất khỏe, đôi mắt nhìn người nhìn vật trấn tĩnh dị thường.

      Vừa nhìn biết tướng mạo Lai Sinh giống ông ngoại !

      Bách Thủ ở phòng chính tiếp đón ông ngoại Lai Sinh. Loan Loan tới phòng bếp kêu Lai Sinh lên.

      Lai Sinh vừa thấy ông ngoại , người lập tức thấp nửa, rụt cổ lại trốn phía sau Bách Thủ, mặt là vẻ sợ sệt, còn có chút ngang bướng phục.

      Ông ngoại Lai Sinh nhìn Bách Thủ, lại nhìn cháu trai trốn phía sau, có chút ngoài ý muốn.

      Lập tức, ông bưng chén nước lạnh bàn uống ực cái cạn sạch, sau đó đứng lên nghiêm mặt hướng về phía Lai Sinh : “ trễ thế này, cháu còn chịu về nhà, cháu muốn thế nào đây?”

      Lai Sinh ủy khuất vểnh vểnh miệng lên, lại chịu ra. Vì vậy ông ngoại Lai Sinh lấy vật từ sau lưng ra, lúc này Loan Loan mới thấy tay lão gia tử còn cầm cây roi. Quả nhiên mặt Lai Sinh biến sắc, bộ dáng đau khổ muốn khóc, nhưng bất kể như thế vẫn trốn phía sau Bách Thủ, ánh mắt chờ mong ngừng nhìn về phía Loan Loan.

      Ông ngoại Lai Sinh thầm kinh ngạc, nhìn Loan Loan vẫn lẳng lặng đứng bên nãy giờ, sau đó giơ giơ cây roi lên, trợn mắt với Lai Sinh: “Cháu suốt ngày gây tai họa cho ta, muốn ăn đòn phải ? Sau khi trở về thành thực đợi ở nhà cho ta.”

      Loan Loan liếc mắt về phía Lai Sinh, thấy bĩu bĩu môi trả lời, vẫn đáng thương nhìn nàng, vành mắt hồng hồng, dường như giây sau nước mắt rơi xuống.

      Nàng hơi ngẩn ra, tiểu tử thúi này nhìn nàng làm gì chứ!

      Sau đó trong mắt ông ngoại Lai Sinh lên tia kỳ quái. Loan Loan rất buồn bực mở miệng, ánh mắt tiểu tử thúi này làm cho nàng khó hiểu thôi, nàng đành hỏi ông ngoại Lai Sinh có muốn uống nước nữa , đợi ông trả lời mà cầm luôn cái chén xuống phòng bếp.

      Trái lại lúc này hết nước, nàng mới : “Ông ngoại Lai Sinh đừng tức giận, cháu thấy Lai Sinh chỉ ham chơi chút thôi, bản tính xấu…. mẹ Lan Hoa chuyện bé xé ra to rồi. Lai Sinh vô duyên vô cớ nhổ mầm rau nhà người ta đâu ạ.” Sau đó chỉ vào vườn rau xanh bên ngoài nhà mình: “Đây là vườn rau mấy ngày trước chúng cháu mới trồng. Lúc ấy Lai Sinh còn giúp cháu trồng nữa đấy ạ, có thể làm được, xế chiều còn giúp Bách Thủ đan rổ nữa…”

      Vì chứng nhận lời Loan Loan , Bách Thủ cũng gật đầu.

      Ông ngoại Lai Sinh vốn hơi kinh ngạc, sau đó ngưng mày rơi vào trầm tư.

      “… khi dễ con nít, vốn chỉ trêu chọc trẻ con mà thôi… lãng phí bột mì đoán chừng là muốn tự mình làm đồ ăn ngon cho ông, hiếu tâm nhiều như vậy, chẳng qua may làm hỏng hết đồ. Mỗi ngày chúng cháu đều làm bánh rán, rất vui vẻ nghe cháu dạy….”

      đến đây đột nhiên hai mắt Loan Loan tỏa sáng. Kể từ khi mang bánh rán ra đường bán, nàng và Bách Thủ đều mệt mỏi hơn trước kia. Nếu như có thể mời người hỗ trợ, ví như lên núi có thể giúp Bách Thủ bê vác đồ đạc, chợ có thể giúp nàng khuân đồ, tựa hồ tệ lắm. Hơn nữa nhà Lai Sinh cũng quen làm việc, mặc dù đầu óc có chút vấn đề, nhưng đối với người nguyện tin tưởng từ đáy lòng gì vẫn nghe nấy.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 33: Lợn rừng

      Edit: Nhạn Linh

      Beta: Nora

      Nghĩ tới đây, Loan Loan lập tức : “…Bây giờ, mỗi ngày cháu và Bách Thủ đều phải ra phố bán bánh, được mười mấy văn tiền. Có đôi khi Bách Thủ còn phải lên núi săn thú, cuộc sống trong nhà cũng thiếu thốn. Sáng thức dậy rất sớm, nếu ông để ý, cháu muốn mời Lai Sinh về giúp đỡ cho nhà cháu. cứ ăn ở nhà chúng cháu, nếu như ông có việc, hoặc trong nhà cần, có thể trở về ngay cũng được ạ, dù sao chúng ta ở cùng thôn mà.”

      Ông ngoại Lai Sinh đưa thuốc lá rời lên miệng rít hơi, làn khói mỏng chậm rãi phiêu tán trong phòng, dưới ngọn đèn mờ mờ lộ ra vẻ mông lung, lão ngẩng đầu nhìn Loan Loan cái: “Tới giúp đỡ?”

      Loan Loan gật đầu: “Dạ phải, cháu đưa tiền công, bạc..” Lập tức lại có chút ngại ngùng: “Bởi vì nay chúng cháu kiếm được nhiều bạc lắm, mỗi ngày đồng tiền, ông xem như thế nào?” Suy nghĩ chút, nàng lại thêm: “Nếu như muốn ăn cơm ở nhà chúng cháu, mỗi ngày thêm đồng tiền. Chờ sau này làm ăn tốt hơn tăng tiền công cho Lai Sinh. Lại , như vậy phần lớn thời gian đều ở cùng chúng cháu, còn nhiều thời gian chơi trong thôn nữa.”

      Ý tứ Loan Loan rất ràng, muốn Lai Sinh giúp đỡ, như vậy thể đào loạn trong thôn được nữa.

      Điểm này ông ngoại Lai Sinh rất ràng, có thể chủ ý này của Loan Loan coi như rất hợp ý ông ngoại Lai Sinh. Bao nhiêu tiền công là chuyện thứ yếu, chỉ cần Lai Sinh chơi loạn làm lão thêm phiền là được rồi.

      Đồng thời, ông ngoại Lai Sinh rất ngạc nhiên về những lời Loan Loan . Từ lúc vào nhà Bách Thủ chỉ qua câu, lão biết Bách Thủ là người thích chuyện. Nhưng chuyện Loan Loan đến Dương gia thôn hơn nửa năm ông ít nhiều cũng nghe thấy, đường gặp qua lần, tính tình chất phác, thích chuyện, cả người nhìn qua vô tinh đả thải*, hề có sức sống.

      *vô tinh đả thải: hình dung vui, chẳng có tí tinh thần. Tham khảo:http://www.baike.com/wiki/无精打彩

      Nhưng Loan Loan hôm nay hoàn toàn như hai người, chuyện đâu vào đấy, tâm tư thông thấu, có thể nhìn ra tính tình nàng rất hiền hoà. Ông vẫn biết thằng cháu trai này của mình mấy ngày này đều thích tới đây. Người trong thôn từng khuyên ông, nhưng ông chỉ hơi lo lắng về những lời đồn đại này. Thằng cháu mình vốn ngây dại, còn chuyện gì hỏng bét hơn sao?

      Nếu thực như thế, ông hi vọng Lai Sinh bị xui xẻo, lấy độc trị độc, lỡ như đột nhiên ngày nào đó đầu óc thông suốt sao?

      xem ra, Lai Sinh lui tới chỗ này phải có nguyên do.

      “Có bạc hay đều là chuyện , tất cả đều là người thôn. Ông chỉ sợ Lai Sinh gây phiền nhiễu các cháu.” Cân nhắc nửa khắc, ông ngoại Lai Sinh .

      “Tiền công vẫn phải trả chứ ạ, đây là chúng cháu muốn mời Lai Sinh tới hỗ trợ mà. Cháu thấy Lai Sinh rất biết nghe lời.” Loan Loan , vừa vừa nhìn về phía Bách Thủ.

      Nhận được ánh mắt của vợ, Bách Thủ lập tức bắt theo câu: “Nếu nghe lời, cháu liền quất .”

      Loan Loan và ông ngoại Lai Sinh đồng thời ngẩn ra, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm trang kia, khóe miệng Loan Loan hơi mím lại, ông ngoại Lai Sinh vậy mà cười ha hả.

      Trong ý thức của Bách Thủ, ngoại trừ vợ và con phải thương , loại giống như Lai Sinh này da dày thịt béo, trăm luyện thay đổi phải hung hăng đánh.

      Như trong dự liệu, ông ngoại Lai Sinh đồng ý. Bởi vì tiền lao động ít, thời đại này giống đại có nhiều thứ chiêu đãi khách, lại điều kiện trong nhà có hạn, Loan Loan nhiệt tình mời ông ngoại Lai Sinh ăn bánh. Ông ngoại Lai Sinh cũng từ chối. Vì vậy, Loan Loan bảo Lai Sinh nhóm lửa. Lai Sinh thấy ông ngoại cất roi mây, biết tối nay bị đánh, lập tức hấp tấp chạy vào phòng bếp.

      Mặc dù đầu óc Lai Sinh có chút dùng được, nhưng vẫn có khí lực. Cho dù mướn , mỗi ngày vẫn tới ăn chực, ít nhất như vậy còn có thể chiếm được chút hảo cảm của ông ngoại Lai Sinh. Chỉ cần có nhà đầu tiên tiếp nhận bọn họ, như vậy có nhà thứ hai, nhà thứ ba…

      Hôm sau Lai Sinh tới từ sớm, tối hôm qua cùng ông ngoại Lai Sinh về, chỉ bị đánh, ông ngoại Lai Sinh còn dặn dò phải làm tốt việc người ta giao cho. Trước kia Lai Sinh tới nhà ai, ông ngoại chỉ sợ gây họa, bây giờ bộ dạng còn như khích lệ sớm qua. Mấy ngày trước chỉ dám lén lén lút lút đến nhà Loan Loan, rốt cục có thể cần lén lút, trong lòng đương nhiên vô cùng vui thích.

      Có Lai Sinh giúp đỡ, Bách Thủ được thoải mái rất nhiều. Xế chiều Loan Loan nghỉ ngơi, Lai Sinh theo Bách Thủ lên núi. quá hai ngày, người trong thôn đều biết Lai Sinh sáng sớm ngày ngày đều chạy tới nhà Loan Loan, còn giúp làm việc, có đôi khi tối mịt mới về nhà.

      Cho nên liền có người với ông ngoại Lai Sinh: “Lai Sinh ngày ngày chạy lên núi, ông lo lắng sao?”

      Ông ngoại Lai Sinh rít hơi thuốc lá rời, : “Si nhi si dưỡng (*), số trời định, người xưa phải có câu rất hay sao, đại nạn chết, tất có hậu phúc.”

      (*): Từ khi sinh ra đến khi nuối nấng lên đều bị si ngốc.

      Mọi người liền nhắc đến chuyện lần trước hai người bị ngã xuống sông, cuộc sống hai vợ chồng tựa hồ trôi qua càng ngày càng tốt. Lai Sinh ngày ngày chạy lên núi cũng có chuyện gì, hơn nữa mỗi ngày chỉ kiếm được bạc, còn có thể ăn ngon.

      Như thế qua mấy ngày.

      Hôm nay bán xong bánh về đến nhà, ăn xong bữa trưa, hai người cùng nhau lên núi. Mãi cho đến khi sắc trời sẫm tối cũng thấy Bách Thủ và Lai Sinh trở về, Loan Loan đứng ngoài sân đợi đến khi trời hoàn toàn thành đêm đen cũng thấy bóng dáng họ đâu.

      Nàng lo lắng chờ, cho đến khi trời tối lúc lâu mới nhìn thấy lờ mờ mấy người từ núi xuống.

      Trừ Bách Thủ, Lai Sinh, còn có cha Nguyên Bảo, và cả nam tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, họ Dương, gọi là Dương Khai Thạch, con thứ hai của thôn trưởng. Bốn người hợp lực khiêng quái vật khổng lồ, đến gần, Loan Loan mới nhìn con lợn rừng to béo.

      Mấy người thả lợn rừng xuống mảnh đất trống bên ngoài nhà.

      “Phải giết heo , để ta về nhà lấy mấy con dao bén bén chút.” Cha Nguyên Bảo xong liền xuống núi.

      Sau đó Bách Thủ và Dương Khai Thạch thương lượng xem để heo chỗ nào, quay đầu lại liền thấy Loan Loan và Lai Sinh mỗi người xách băng ghế dài ra.

      “Trong phòng có miếng ván gỗ dày, đặt ghế là có thể dùng.” Loan Loan đặt cái ghế lên bãi đất trống bên ngoài nhà .

      Ánh mắt Bách Thủ sáng lên, lập tức vào nhà chính vác tấm ván gỗ ra, để xuống mặt hai băng ghế dài, vừa vặn thành cái thớt. Loan Loan liền lấy vải bố lau khô sạch phía . Dương Khai Thạch đứng bên cạnh con lợn rừng, hai mắt kinh ngạc nhìn Loan Loan bận rộn.

      Chỉ chốc lát sau, cha Nguyên Bảo mang dụng cụ tới. Mấy người đặt lợn rừng lên thớt. Loan Loan sớm phân phó Lai Sinh nhóm lửa đun nồi nước nóng lớn, dùng bồn lớn chứa đầy nước nóng để cạo lông heo, sau đó mới bắt đầu giết heo.

      Loan Loan nghĩ tới cha Nguyên Bảo chỉ săn thú, tay nghề giết heo cũng rất thành thạo, chỉ thấy cầm dao cắt vào cổ con heo cái, nó hấp hối gào thét tiếng cuối, bốn chân giãy dụa rồi bất động, máu cổ chảy ào ào ra ngoài. Loan Loan ở bên cạnh nhanh chóng đặt chậu xuống dưới đất, chỉ chốc lát sau chảy được hơn phân nửa chậu máu heo.

      Đối với thái độ sững sờ của mọi người, nàng cười khan : “Thứ này có thể ăn.”

      Bách Thủ trăm phần trăm tin tưởng vợ. Nhưng người khác cách nào hiểu được, nhưng mà, đây phải là chuyện nhà bọn họ, khó mà .

      Chờ máu heo chảy xong, bắt đầu cạo lông heo. Loan Loan vẫn đứng bên cạnh nhìn, còn muốn móc gan heo ra, rồi cả ruột heo. Những món này mấy chỗ bán thịt heo thỉnh thoảng có bán, nhưng chủ yếu do rửa sạch , làm xong thể ăn được, cho nên rất ít người biết dùng mà mua.

      phải thứ hiếm có gì, Loan Loan món gì, cha Nguyên Bảo đều giữ lại cho nàng, thứ cần khác đều ném hết. Trong lúc đó, Loan Loan lại làm bánh cho mấy người lấp đầy bao tử trước, cái bánh xuống bụng, miệng đầy mùi hành tây thơm lừng, dư vị lưu lại, là ăn ngon chưa .

      Cha Nguyên Bảo và Dương Khai Thạch thầm kinh ngạc, đồng thời lại có chút ít bội phục, sao nhà mình làm bánh lại có mùi thơm chứ?

      Sau khi chia heo làm bốn phần, bởi vì heo này dùng bẫy rập săn được, mấy ngày trước đây Bách Thủ và cha Nguyên Bảo lên núi cùng nhau đào bẫy rập trong núi sâu, bây giờ mới bắt được con heo rừng này, đúng lúc ấy gặp phải Dương Khai Thạch săn thú, cho nên mấy người hợp lực nhấc heo lên.

      Dương Khai Thạch cảm thấy mình chỉ giúp chút, được chia nhiều như vậy tốt, liền chỉ cần phân nửa thôi. Sau chia ra phần tư cho Lai Sinh đem về nhà cho ông ngoại Lai Sinh. cha Nguyên Bảo cảm thấy bẫy rập là do Bách Thủ nghĩ, nhà mình cùng nhà Bách Thủ mỗi người phần tư nửa còn lại, liền làm chủ để nửa khác của Dương Khai Thạch cho nhà Bách Thủ.

      Từ chuyện này liền có thể nhìn ra, cha Nguyên Bảo và Dương Khai Thạch đều là người có thể kết giao.

      Loan Loan bảo Bách Thủ cắt thịt lợn rừng thành từng miếng từng miếng trước để bàn. Thịt heo rừng nhiều nạc hơn heo nhà, nướng lên ngon. Bận rộn làm xong những thứ này đến đêm khuya.

      Cơm nước xong, đun nước nóng, nghĩ Bách Thủ hôm nay mệt mỏi, Loan Loan liền để cho Bách Thủ tắm rửa trước, nhưng thấy cổ tay có vệt máu ứ đọng, vừa hỏi mới biết do lúc chiều vác heo rừng cẩn thận bị thương. Loan Loan lập tức lấy khăn ngâm nước nóng chườm cho , lại xoa xoa , để nhanh chóng làm tan máu bầm.

      Bách Thủ vốn đau, thấy vợ cẩn thận như thế, trong lòng tựa như được lau mật.

      Chương 34: Thịt muối

      Edit: Nhạn Linh

      Beta: Nora

      Hôm sau, Loan Loan bán bánh, nàng trước xử lý xong hết thịt heo . Thả thịt heo rừng vào chậu, lấy muối sát đều các miếng thịt, sau đó chọc những lỗ miếng thịt, dùng que trúc xâu lại. Đầu tiên là phải phơi nắng bên ngoài cả buổi, sau đó bảo Bách Thủ dựng cái giá đỡ ở chỗ ngày hôm qua giết heo, đặt từng miếng thịt lên, nhặt chút cành cây để châm lửa, lập tức khói cuồn cuộn dầy đặc bốc lên, hun như vậy thời gian ngắn, mỗi lần nửa canh giờ, hun thịt khô liền để ra.

      Loan Loan lại rửa sạch gan heo, giống như trước sát muối trực tiếp, rồi lựa nơi đầu gió trong sân phơi nắng. Rửa ruột heo cũng có rất nhiều cách làm.

      Rửa ruột heo tương đối phiền toái, phải tăng thêm muối và dấm, còn rửa lại vô số lần mới sạch. Mặc dù trời giá rét rồi, nhưng thịt heo cứ để quá lâu như vậy rất dễ hư. Về sau Loan Loan lại sai Lai Sinh về với ông ngoại Lai Sinh ướp muối, mỗi ngày phơi thịt ngoài gió, thịt mới có thể để lâu. biết hai nhà khác xử lý thế nào đây nữa.

      Sau buổi trưa, nàng bưng quần áo bẩn của Bách Thủ ra bờ sông giặt, trùng hợp gặp được mẹ Nguyên Bảo.

      Suy nghĩ chút, Loan Loan chủ động chào hỏi mẹ Nguyên Bảo, sau đó vừa cười vừa : “Hôm nay Bách Thủ dựng cái giá trong sân, chúng ta vẫn bận đến mãi buổi trưa mới ướp xong gia vị, rồi hun lên….” Lại hỏi mẹ Nguyên Bảo: “Dương tẩu tử, các người có hun cái đó ?”

      Mẹ Nguyên Bảo ngẩn người, biết Loan Loan hun là có ý gì.

      Loan Loan liền giải thích cặn kẽ cho nàng: “Có thể trực tiếp hun, cũng có thể sát muối sau đó phơi trong sân. Sau khi phơi khô, để đó đến mùa sau ăn cũng có vấn đề gì, hơn nữa mùi vị lại đặc biệt có hương vị khác.”

      Mẹ Nguyên Bảo nghe xong ngạc nhiên.

      Ngoài miệng mặc dù ứng lời, nhưng từ thần sắc do dự mặt, Loan Loan nhìn ra trong lòng nàng chỉ sợ cũng muốn thử lần. Hi vọng nàng dùng phương thức lấy lòng uyển chuyển như vậy có thể làm cho đối phương từ từ tiếp nhận cả nhà mình.

      Loan Loan giặt xong quần áo về đến nhà bao lâu, Bách Thủ cũng trở về, mua muối và các loại đồ thường dùng, còn mua khoai tây. Loan Loan chuẩn bị buổi tối làm khoai tây nấu với ruột già, vốn muốn làm ruột già nướng nhưng gia vị có hạn.

      Nấu xong khoai tây với ruột già, Loan Loan múc ra chén cho Lai Sinh để mang về cho ông ngoại. đầy lát Lai Sinh cầm chén trở lại. Nàng liền múc chén bảo Lai Sinh bưng đến nhà Nguyên Bảo.

      Loan Loan tự mình đến nhà Dương Khai Thạch, Lai Sinh dẫn đường, vợ của Dương Khai Thạch là nương trẻ khoảng hai mươi tuổi, đưa đến đại hẳn còn là sinh viên đại học, ở thời đại này nàng làm mẹ của hai đứa trẻ.

      Linh Tử thấy Loan Loan rất bất ngờ, nhưng phản ứng giống như đám người mẹ Lan Hoa. Dương Khai Thạch bảo nàng lấy chén khoai tây nấu ruột già mà Loan Loan mang tới, sau đó còn hỏi Loan Loan có muốn vào nhà ngồi chút .

      Dù hỏi có chút miễn cưỡng, nhưng khá hơn mấy nhà kia, gặp nàng lập tức giơ chân chỉ hận thể cách xa ba thước mới tốt!

      Loan Loan cười trong nhà vẫn chờ ăn cơm, mang theo Lai Sinh rời .

      Vốn người mấy nhà chỉ miễn cưỡng nhận lấy ngoài mặt, nhưng nếm cái lại phát món khoai tây nấu ruột già này quả thực rất tuyệt vời! Mùi tanh bị loại trừ, hơn nữa bên trong tăng thêm chút gia vị thường gặp, mùi vị ngon vô cùng.

      Mẹ Nguyên Bảo và nhà Dương Khai Thạch đều tò mò Loan Loan làm như thế nào?! nữ nhân nào muốn đồ ăn mình làm có thể được nam nhân khen ngợi, nhưng lại tiện hỏi.

      Cho tới bây giờ Bách Thủ còn chưa được ăn bữa nào ngon như vậy! đột nhiên phát mình kiếm được bảo vật, chỉ cần là đồ có thể ăn, vừa đến tay Loan Loan liền biến thành món ngon mỹ vị. Sau khi ăn xong Lai Sinh la hét còn muốn nữa, Loan Loan có, cũng chịu, Bách Thủ trực tiếp nhấc lên quăng ra ngoài sân .

      Lai Sinh đứng ở ngoài sân gào khóc kêu to mấy tiếng. Cố chịu đựng vì phải là đối thủ của Bách Thủ, sờ sờ bụng, may mà ăn no. Lập tức liền hối hận, sớm biết vậy len lén ăn hết mấy cái chén đưa ra ngoài rồi.

      Hôm sau chợ bán bánh, mấy khách hàng thường mua còn hỏi nàng sao hai ngày trước thấy bày quầy. Loan Loan liền cười : “Hai ngày trước trong nhà có chuyện.”

      Buổi trưa về đến nhà, Bách Thủ hun được thịt rồi. liền muốn xem còn lợn rừng hay , nếu cứ như vậy, lễ mừng năm mới cần lo nữa, có lẽ nàng còn có thể mang chút về nhà mẹ đẻ.

      Loan Loan biết lòng nghĩ tới mình, trong lòng cảm động.

      Mà hôm trước săn được con lợn rừng, có vài người trong thôn cũng động tâm. Sau lại tìm được cha Nguyên Bảo, thời cổ mọi người chất phác, có thứ tốt ngần ngại chia sẻ với người khác. Cha Nguyên Bảo liền cho mọi người biết bẫy rập này do Bách Thủ nghĩ ra, cần được Bách Thủ đồng ý.

      Cho nên sau đó cha Nguyên Bảo lại tìm Bách Thủ. Đương nhiên Bách Thủ đáp ứng. Dù bình thường Bách Thủ quen làm mặt lạnh với mọi người, Loan Loan biết ra từ đáy lòng rất khát vọng được hoà mình cùng người trong thôn.

      Ăn xong bữa trưa, nàng liền đến phòng bếp rán bánh gói kỹ lại để cho mang theo, đường đói bụng có thể lấy ra cùng mọi người chia nhau ăn, như vậy cũng có thể thân cận hơn với người trong thôn.

      Xế chiều, Loan Loan ở nhà mình. Lai Sinh theo Bách Thủ lên núi.

      Từ lần trước Lai Sinh nhận được lời của ông ngoại, sáng sớm mỗi ngày đều tới đây trình diện. Hơn nữa từ lần trước Loan Loan làm khoai tây nấu ruột già, ngày ngày đều ở đây, còn đào loạn trong thôn nữa, điều này làm cho ông ngoại Lai Sinh rốc cục hơi an tâm chút về quyết định của mình.

      Mặc kệ Lai Sinh vì sao được người trong thôn chào đón, biết thế nào lại rất nghe lời nhà nàng, đây cũng là trong những nguyên nhân Loan Loan mướn .

      Ờ nhà mình nàng lại treo thịt muối cành cây bách, dọn dẹp cỏ dại trong vườn rau. Đến lúc sắc trời dần tối mới bắt đầu nấu cơm, hôm nay nàng muốn nấu canh tiết cay*. Hái được chút ít rau xanh trong vườn, trước xào xong để vào trong chén, chuẩn bị ớt, hạt tiêu xong, liền nấu huyết, sau đó đổ vào cái bồn lớn. Chậu đồng này là do lần trước Loan Loan chợ cố ý mua, nhưng lại tốn thêm ít bạc của nàng đấy! Cho chút mỡ vào trong nồi, cho những nguyên liệu chuẩn bị trước vào, sau đó lại đổ mỡ lên.

      *Canh tiết cay: tham khảo

      http://www.xinshipu.com/%E6%B0%B4%E7%85 ... -83534.htm

      có dầu cải, biết dùng mỡ heo tạo ra mùi vị như thế nào!

      Chờ làm xong thức ăn, Bách Thủ và Lai Sinh cũng về đến. Theo thường lệ, Loan Loan dùng chén múc bưng cho ông ngoại Lai Sinh, và cả hai nhà kia.

      Cũng may, dù thời đại này có đầy đủ gia vị, dùng mỡ heo làm ra mặc dù mùi vị có chút giống, nhưng vẫn ăn rất ngon, đủ vị cay!

      Mẹ Nguyên Bảo ăn xong ngừng khen: “Ta sao có thể nấu món này ngon được như vậy đây?”

      Bà nội Nguyên Bảo liền cười ha hả gì. Nguyên Bảo vừa la cay, vừa ngừng ăn.

      Mà lần trước nhà Dương Khai Thạch ăn xong món khoai tây nấu ruột già Loan Loan làm, lần này liền kêu cha mẹ mình cùng nhau tới đây, ăn xong chén tất cả mọi người đều cảm thấy vẫn còn dư vị!

      Ban ngày nhà Loan Loan treo thịt muối ở sân, chợ bán bánh về treo thịt ở phòng bếp. có thể làm thịt hun khói, nàng thương lượng cùng Bách Thủ xem có thể bắt nhiều thú về , nếu như có thể được, săn được lợn rừng càng tốt, được như vậy, năm nay liền có thể ăn năm mới phong phú. Nghĩ tới đây, Bách Thủ cả người tràn đầy nhiệt huyết.

      cuộc sống tốt hơn trước kia nhiều lắm. Vợ chỉ chuyện với , đối với cũng hết sức quan tâm săn sóc. nhất định phải làm cho vợ có cuộc sống tốt.

      Hai người bán bánh ở chợ xong, vội vã về nhà liền, mà vòng chợ, thấy phát có bán thịt muối, trong lòng Loan Loan nhất thời vững tin thêm rất nhiều. Gần về tới nhà lại gặp mẹ Loan Loan.

      Mẹ Loan Loan vừa thấy Bách Thủ vác gùi, còn có cả kẻ ngu đần điên điên khùng khùng đứng bên cạnh, trong lòng bà chợt thấy an lòng.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 35: Mẹ muốn giúp đỡ

      Edit: Nora

      Hôm đó ở chợ nghe được người cùng thôn Loan Loan bán bánh, lúc ấy mẹ Loan Loan do dự hồi lâu, lát sau vội vàng chạy tới thấy bóng dáng Loan Loan. Hai ngày sau vì trong nhà có chuyện, bà đến phiên chợ nữa. Đợi đến lúc bà có thời gian, lại nhằm phải hai ngày này Loan Loan ra đường bán. Hôm nay rốt cục thấy khuê nữ, mẹ Loan Loan lập tức lôi kéo nàng qua bên, tận tình chuyện.

      “Nhị muội này, lần trước mẹ nghe người trong thôn , con bán bánh đường hả?” Mẹ Loan Loan thử dò xét.

      Loan Loan cười cười, lấy hai cái bánh còn dư lại trong giỏ ra gói kỹ cho mẹ nàng: “Con ngẫm nghĩ thấy ở nhà cũng làm gì, nên làm chút bánh mang ra chợ bán, như vậy cuộc sống trong nhà có thể khấm khá được chút chút.”

      Mẹ Loan Loan nhận lấy hai cái bánh, đưa lên mũi ngửi ngửi, úi chà, thơm quá ! Hơn nữa nhìn còn vừa xốp vừa lớn, cần nếm cũng biết nhất định rất ngon. Khó trách trong thôn lại có nhiều người đến mua như vậy.

      Bà tỏ vẻ ngạc nhiên, quét mắt Bách Thủ ở đằng sau, nhìn về phía Loan Loan, : “Bánh này ai làm vậy?”

      “Con ạ” Loan Loan .

      Mẹ Loan Loan biểu lộ vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, phục hồi tinh thần lại, bỏ bánh được gói kỹ vào giỏ mình, nhìn lướt qua nàng, bỉu môi : “Con đừng dọa ta, ở nhà con nấu cơm ít, mấy món con làm ra có mùi vị thế nào ta còn biết sao?”

      Sax. . .”Là con với Bách Thủ cùng nhau làm ạ.”

      Mẹ Loan Loan kinh ngạc kém: “Cái gì, có thể làm đồ ăn ngon như vậy?”

      “Đương nhiên bánh do chúng con làm rồi, mẹ đừng bận tâm chuyện này. . .” Mấy món nàng làm ra ở nhà, đương nhiên mẹ nàng biết, nhưng bây giờ giải thích chuyện này có lẽ được ràng lắm, Loan Loan dứt khoát bày ra bộ dáng muốn , hỏi đến vị muội muội lần trước gặp: “Sao Tiểu Thảo hôm nay với mẹ, đệ đệ con đâu rồi ạ?”

      “Trước có mua mấy con heo về, Tiểu Thảo ở nhà cắt cỏ cho heo! Đệ đệ con ở nhà đó.”

      Cổ đại trọng nam khinh nữ, cuộc sống của bé trai dễ chịu rất nhiều, có thể đến tư thục đọc sách. Nữ tử chỉ thể học tập, mà mỗi ngày còn phải ở nhà giúp đỡ rất nhiều việc. vậy trước kia chắc chủ cơ thể này ở nhà cũng làm ít việc.

      “Còn cha đâu ạ?”

      “Cha con ở nhà đan sọt, con biết cha con làm được việc nặng rồi đó, trong nhà lại chẳng có nguồn thu nhập nào khác, nghĩ chút biện pháp kiếm ít bạc, đệ đệ và muội muội con sớm chết đói rồi.” Mẹ Loan Loan phàn nàn.

      Kể từ khi cha Loan Loan ngã gãy chân, sau đó còn làm được việc nặng gì nữa, rất nhiều việc trong nhà đều rơi vào người mẹ nàng, có phàn nàn oán trách thế này cũng là bình thường. Da mẹ nàng ngày càng nám đen, nếp nhăn ở khóe mắt cũng sâu, người chưa đến bốn mươi vừa nhìn thấy như hơn bốn mươi rồi.

      Bản thân người mà nàng gọi là mẹ cũng dễ dàng a!

      Nghĩ tới đây, Loan Loan cảm thấy chờ đến khi mình kiếm được tiền cũng nên hiếu kính họ chút, dù sao bây giờ nàng chiếm thân thể của người ta, nên làm chút chuyện cho nàng ta mới phải!

      nghĩ như vậy, Loan Loan thấy mẹ nàng nhìn Lai Sinh ở phía sau, bà khom người hỏi nàng: “Kẻ ngốc kia sao lại chung với con?”

      Kết quả, Lai Sinh ở phía sau thính tai nghe được mẹ Loan Loan mình, lập tức mở to mắt trừng mẹ Loan Loan. giống như ra- đa, chỉ cần nghe được người khác mình là kẻ ngốc liền lên đạn.

      Sau đó Loan Loan kéo mẹ nàng đến bên, giọng : “Lai Sinh ngốc.”

      Mẹ nàng bĩu môi, liếc nhìn nàng cái: “ ngốc? Mấy thôn lân cận gần Dương gia thôn ai mà biết , con nghĩ hù được mẹ sao?”

      phải, Lai Sinh thích người khác ngốc.” Loan Loan giải thích.

      “Còn phải người ngốc, người say chưa bao giờ tự nhận mình say, phải kẻ ngốc là gì! Con gả qua đó là chuyện bất đắc dĩ, chuyện này mẹ , nhưng sao suốt ngày con chỉ tiếp xúc với mấy người này chứ!” phải bị người xa lánh, là ngốc hết chỗ .

      Lúc này mẹ Loan Loan sớm quên vì sao Loan Loan phải gả cho Bách Thủ.

      Nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lai Sinh, Loan Loan vô tình là người ngốc, lúc ấy Lai Sinh đen mặt, khí thế lúc đó rất dọa người. Nàng biết lúc nào mới bình thường, người có đầu óc bình thường hay làm những chuyện ngoài tầm dự đoán của mọi người.

      Loan Loan sợ Lai Sinh lại nghe thấy gì, hạ giọng với mẹ nàng: “Bây giờ con mướn Lai Sinh, tới đây giúp đỡ.”

      Mẹ Loan Loan vừa nghe xong đồng ý, giọng điệu thoáng phát đề cao rất nhiều: “Cái gì? Giúp đỡ?” Sau đó bô bô hỏi sao có thể mướn kẻ ngốc này đây. . .

      chỉ Bách Thủ và Lai Sinh nhìn tới đây, người qua đường cũng rối rít nhìn về phía các nàng.

      Loan Loan hết nổi, muốn phân phải trái với lão nương nàng là chuyện thể nào. Nghĩ lại, mình mặc dù giờ là con bà, nhưng gả cho người rồi, nhìn tình cảnh sau khi chủ thể gả cho Bách Thủ liền biết người nàng gọi là mẹ đối xử với chủ thể cũng được tốt lắm, như vậy, nàng cần gì phải lằng nhằng dây dưa, dù vậy nàng vẫn nghĩ đến cảm nhận của Bách Thủ và Lai Sinh mà biện giải.

      “. . . Bánh này có thể bán được bao nhiêu tiền, con khỏi thuê người , thuê ngay kẻ ngốc, con xem, có thể giúp con làm gì. . .” Mẹ Loan Loan dông dài tràng, sau đó : “Như vầy , con đừng thuê kẻ ngốc kia nữa, con muốn thuê người, mẹ tới giúp con, bảo đảm con làm ăn thuận lợi.”

      Loan Loan mỉm cười, hàng mi chớp chớp, lão nương nàng như vậy rồi, nếu tới làm nhưng trả tiền là chuyện thể, nhưng nếu quá nhiều, nàng cũng chi nổi, cho ít chắc chắn lão nương nàng vui, làm sai chuyện nàng cũng dám . Bách Thủ càng thể bới móc sửa sang, kết quả trái lại nàng nhất định còn phải qua chiếu cố mẹ nàng.

      Vẻ mặt Loan Loan mừng rỡ nhìn mẹ nàng, : “Ai nha mẹ à, nếu mẹ có thể tới giúp con tốt rồi! Mẹ biết đâu, con mẹ mỗi khi trời vừa hừng đông phải thức dậy làm bánh. Lai Sinh lại chẳng biết gì, chỉ có thể giúp nhóm lửa, lấy giúp đồ đạc. Bách Thủ lại phải lên núi săn thú. Với cả, Lai Sinh còn hay nghịch ngợm, có lúc đến nửa đường lại biến mất thấy tăm hơi, mỗi lần về nhà người con như nhũn ra. Sau này mẹ cứ yên tâm ăn ở nhà chúng con. Tối đến con bảo Bách Thủ ra nhà chính nằm, mẹ ngủ chung với con…”

      Mẹ Loan Loan nghe thấy còn phải đến nhà ở, cả ăn ở cũng ngay tại nhà Loan Loan, trong lòng lập tức sợ hãi. Bà sắp bốn mươi rồi, nhưng nghĩ muốn sống thêm mấy năm, con trai ngay cả lấy vợ cũng chưa, bà còn chưa được ôm cháu trai mà!

      Thấy Loan Loan vẫn còn hưng phấn , mẹ Loan Loan gượng cười đánh gãy lời nàng: “Ấy ấy, con à, đột nhiên mẹ nhớ tới việc trong nhà mấy ngày nay vẫn còn nhiều, à đúng rồi, phải mẹ mới cho con biết trong nhà vừa mua mấy con heo ư, mẹ phải về, bằng việc trong nhà chẳng ai làm cả. Mẹ thấy kẻ ngốc kia tuy đầu óc mất minh mẫn, nhưng sức lực chắc cũng có. Ừ, chuyện này, trong nhà còn có việc, mẹ về trước nhaaa…!”

      Nhìn mẹ Loan Loan gấp gáp tất tưởi chạy , khóe miệng Loan Loan lộ ra nụ cười , phải nàng hiếu thuận, thực cách nào hiếu thuận nha!

      Sau đó kêu Bách Thủ và Lai Sinh đến, ba người trở về nhà.

      đường về nhà đương nhiên Loan Loan kể lại chuyện mẹ nàng muốn tới đây giúp đỡ với Bách Thủ. Bách Thủ gật đầu, chưa đồng ý, cũng phản đối. Loan Loan nghĩ, tuy Bách Thủ tỏ thái độ, nhưng từ thần sắc lúc này, vẫn có thể nhìn ra quá tán đồng để mẹ nàng đến. Nếu như nàng đáp ứng, tin tưởng cũng phản đối!

      Dù trong lòng nam nhân này có 100 lần muốn, chỉ cần nàng mở miệng, nếu có thể làm được đều làm tất cả. ra Bách Thủ rất tệ. Với cả, dù Loan Loan kể lại, cũng ép hỏi Loan Loan.

      người, phàm làm bất cứ chuyện gì cũng vì nàng! Chỉ cần nàng vui vẻ là được. Đây là bao dung, săn sóc, quan tâm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :