1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không, Điền văn] Tú Sắc Nông Gia - Quả Vô

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      Đọc lèo luôn ಥ_ಥ nàng ed mượt quá mà cho ta góp Ý này nên gọi là nương tử cho hợp với phong cảnh cổ đại chưa nghe vợ vợ nó lạ lạ
      duongbaolien thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 21: Đòi Ăn Cá

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Chờ Bách Thủ chợ. Loan Loan mình ăn nửa miếng bánh, thu dọn phòng xong, lại quét sân, cảm thấy có chút buồn ngủ, đóng kín cửa rồi trở về phòng ngủ tiếp.

      Bách Thủ mang thú săn thẳng đến cửa sau của quán rượu, đợi đến lúc Dư chưởng quỹ rảnh rỗi mới có tiểu nhị gọi vào, chỉ chốc lát sau vui vẻ cầm bạc ra khỏi cửa sau.

      Hôm nay chỉ mang thú săn bán, măng Loan Loan đào được hôm qua quán rượu cũng muốn thu mua, chưởng quỹ còn loại măng dại này rất ít ai bán, nếu làm thành món ăn bán được giá cao.

      Bán thú săn xong, mua chút ít thịt, dạo vòng đường phát được thứ gì cần mua, Bách Thủ ra khỏi chợ, lúc trở về chậm hơn chút, về đến nhà gần buổi trưa.

      Mới vừa đến sườn núi thấy bên ngoài hàng rào nhà mình có người ngồi.

      Bách Thủ thấy kỳ quái, tiếp theo liền thấy Loan Loan từ trong nhà bước ra, người kia thấy Loan Loan lập tức đứng lên, đưa đồ tay tới, lúc này mới thấy tay người nọ cầm theo sợi dây xuyên ba con cá.

      Loan Loan vừa lúc nhìn thấy Bách Thủ sườn núi, ngoắc tay với : “Chàng về rồi?”

      Nghe vậy, Lai Sinh quay đầu lại, thấy Bách Thủ xụ mặt sợ hết hồn, nhanh chóng thối lui cách xa Bách Thủ năm trượng, sau đó dùng ánh mắt sợ hãi cẩn thận ngó chừng .

      Mặt Bách Thủ chút biểu cảm liếc , quay sang thấy vợ mình có gì khác thường cầm thịt vào sân.

      Lai Sinh rướn cổ lên, tận mắt nhìn thấy bóng dáng Bách Thủ biến mất ở ngoài phòng bếp, xác định Bách Thủ trở ra đuổi mình, đầu lập tức rũ xuống, thở phào nhõm.

      Loan Loan cảm thấy ngạc nhiên.

      Ngay cả kẻ ngốc, đầu óc bình thường cũng biết sợ Bách Thủ? Lúc Lai Sinh mang ba con cá đến, nàng nhiều lần, thậm chí còn hung dữ với , vậy mà cứ bám chết chẳng chịu mang về. Sớm biết vậy dùng Bách Thủ dọa rồi.

      ra, hôm qua sau khi rời khỏi bờ sông, Lai Sinh trở về nhà mà lên núi, đúng lúc đó Loan Loan chiên cá, mùi cá thơm ngào ngạt khiến chảy nước miếng ròng ròng, nhưng sợ Bách Thủ nên dám vào.

      Kết quả, sáng sớm nay thấy Bách Thủ chợ, liền cầm xiên vội vàng chạy đến bờ sông xiên cá, vốn có thể xiên được rất nhiều, đều do tên cà lăm của Lý gia kia luôn tìm chuyện, còn đến bờ sông giặt quần áo, khiến tất cả cá của đều bị hù dọa chạy mất. Nếu lúc này được ăn cá thơm ngào ngạt rồi!

      mình Lai Sinh ngồi bên cạnh gốc cây sinh hờn dỗi. Trong lòng thầm ghi nhớ khoản nợ này của tên Lý cà lăm. Chờ đêm đến lúc tên đó ngủ say, trực tiếp lột quần tên đó ra.

      Hừ…

      Trong phòng bếp, Bách Thủ thả thịt vào bếp lò, rồi liếc mắt ra ngoài phòng, hỏi: “ làm gì vậy?”

      Loan Loan bất đắc dĩ cười cười, rồi kể chuyện của Lai Sinh cho nghe.

      Lúc nàng ngủ dậy ra ngoài thấy Lai Sinh ngồi ngoài sân, ngừng với nàng: “Cá, cá, cá, muốn ăn cá…”

      Bách Thủ nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, : “Nàng nấu cho !”

      Loan Loan liếc nhìn Bách Thủ trầm mặc đốn củi trong sân, mà Lai Sinh ngồi xa cảnh giác ngó chừng . Xoay người bắt đầu bận rộn nấu nướng.

      Trước tiên rửa cá sạch , xắt các nguyên liệu phối hợp, theo thường lệ khía nhiều vết mình cá, sau đó xoa đồ gia vị lên, nhóm lửa, chờ nồi nóng, rót dầu vào, rồi bỏ cá vào nồi. Bởi vì hôm nay cho thêm hạt tiêu và hành lá, nên cá còn thơm hơn hôm qua.

      Lai Sinh đứng trong sân ngửi thấy mùi thơm, dùng sức hít hít mũi. Cá này thơm như vậy ư? lát đứng, lát lại ngồi, cổ duỗi dài ra.

      Bách Thủ đứng trong sân liếc mắt nhìn Lai Sinh chốc chốc thò đầu vào ngó, khóe miệng Bách Thủ câu lên. Vợ làm đồ ăn rất ngon, người nào trong thôn vượt qua được. Hôm nay nếu như ở đây, khẳng định tên tiểu tử này xông vào quấn lấy vợ rồi.

      Hừ, may cho tiểu tử nhà ngươi. Sau đó bất mãn hướng ra ngoài trừng mắt cái.

      Lai Sinh rụt cổ lại, rũ đầu xuống thành thành thực thực nhìn chằm chằm mặt đất.

      Chốc lát sau, Loan Loan ra, Lai Sinh lại rướn cổ ra dài.

      Chỉ thấy Loan Loan và Bách Thủ chuyện, mà thấy cá đâu, Lai Sinh đứng ngoài sân hướng đôi mắt trông mong nhìn nàng.

      Chờ Bách Thủ gọt xong cây xiên bằng trúc, Loan Loan cầm xiên vào bếp.

      Lai Sinh tủi thân chu chu miệng, nặng nề ngồi phịch xuống.

      Chỉ chốc lát sau nhìn thấy Loan Loan cầm ba xiên cá tới.

      Ánh mắt Lai Sinh sáng lên, mùi cá thơm ngào ngạt xông vào mũi, chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm như vậy, còn thơm hơn cả món trong quán rượu thị trấn. thân cá lên ánh vàng rực rỡ bóng nhoáng.

      Lai Sinh nhìn chằm chằm vào ba con cá, ra sức nuốt nước miếng ừng ực.

      “Đây, nấu hết cho ngươi rồi. Nếm thử xem vị ra sao?” Loan Loan cười đưa cá cho .

      Lai Sinh liếm liếm môi, tay ngừng chà chà lên quần áo, cầm que xiên cá trong đó, nhàng cắn miếng thân cá, ánh mắt lập tức phồng to như chuông đồng lớn, trong miệng nhai hai cái, vội vàng nuốt xuống, lập tức nhướng mày, duỗi thẳng cổ, nuốt hai cái rồi dùng sức ho khan.

      “Ê, ngươi làm sao vậy?” Loan Loan nhìn thấy có bộ dạng khó chịu nên quan tâm hỏi, hay là bị mắc xương cá rồi?

      Lai Sinh ho khan hai cái lại cảm thấy có chuyện gì nữa, ngây ngô cười ha hả hai tiếng, sau đó tiếp tục cắn miếng lớn lên mình cá vàng ươm thơm ngào ngạt, tiếng nào xoay người nghênh ngang về phía dưới núi. Gấp đến độ Loan Loan vội ở phía sau la to: “Có xương cá đấy, ngươi ăn từ từ, nhớ phải nhổ xương ra…”

      Bách Thủ đứng trong sân rầu rĩ : “Tên đó lớn như vậy rồi tự biết làm như thế nào mà.”

      phải là đầu óc bình thường sao, vạn nhất bị hóc, đầu óc lại phát bệnh, chẳng phải lòng tốt của chúng ta thành hại người sao.” Loan Loan .

      “Chuyện này nàng cũng đừng lo lắng quá, bắt cá trong sông quanh năm đấy.”

      Loan Loan nghĩ đến hôm qua lúc ở bờ sông, Lai Sinh đúng là có kỹ thuật xiên cá. Xoay đầu lại phát tay còn hai con cá chiên rồi: “Cá này làm sao bây giờ?”

      “Để chúng ta ăn.”

      Hai người cơm nước xong, Loan Loan lấy thịt heo Bách Thủ mua về cắt thành miếng bắt đầu rán mỡ heo, muốn ăn bánh rán chắc chắn phải có dầu mỡ.

      Bách Thủ ở ngoài sân sắp xếp trúc. Mỡ heo được thắng xong rồi, sau đó nàng cho vào bình gốm, lần này cho vào thêm ít hạt tiêu.

      có tiêu, tỏi, hành lá, ớt rồi, cơ bản có thể bắt đầu làm bánh, nhưng Loan Loan muốn làm được bánh xốp hơn. Dùng phương pháp của thời đại này được. Bánh này phải được để lên men bột, nhưng thời đại này có con men, cũng có bột men, chỉ có phương pháp là làm bột nở.

      Vậy phải dùng rượu nếp than mà Bách Thủ mua về, múc ra ít bột mì, cho thêm rượu nếp than rồi đổ nước vào nhào bột, xong rồi đựng bột nhào vào trong bát, để qua đêm, bột tự động lên men.

      Bách Thủ ở bên cạnh vừa nhìn vừa liên tiếp khen nàng lợi hại, cuối cùng lại hỏi nàng: “Vợ ơi, nàng học được nhiều thứ như vậy từ đâu thế?”

      “Tình cờ nghe thấy vài người lớn tuổi , có vài thứ là lúc trước lên núi phát ra.” Loan Loan để ý .

      Lời này giải thích tại sao nàng biết tác dụng kì diệu của hạt tiêu và bồ kết. Còn về cách làm bột nở lúc ở đại trước kia từng nghe thấy bà lão trong nhà qua.

      Bách Thủ nghĩ nhiều như vậy, dù sao vợ chắc chắn đúng. Cái nhà này, tất cả đều nghe vợ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

      Hòa bột mì xong, Loan Loan lại lấy ít tro than cho vào chén lớn tràn đầy nước, dùng ngón tay quấy quấy để tro than chìm xuống đáy, sau đó dùng đồ đậy kín để qua đêm. Ngày kế lại dùng nước tro than trong để nhào bột mì, nếu như vẫn còn vụn gỗ ở bên trong dùng vải lọc qua là được. Như vầy tương đương với thêm chất kiềm vào bột mì, có thể trung hoà dịch axit trong bột nở. Đây là loại biện pháp cổ xưa nhưng vẫn luôn rất hiệu quả.









      Chương 22: Ăn Chực

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Hôm sau Loan Loan vừa dậy chạy nhìn bột nở đêm hôm trước.

      Bột nở phồng, nhiều hơn cả đêm qua, có dấu hiệu xốp, xem ra trải qua đêm lên men được rồi.

      Nàng khỏi cười tươi cái. Lại cho thêm bột mì vào, dùng nước tro gạn cặn ra hòa đều với bột nở, mặc dù đạt tới hiệu quả nàng mong muốn, nhưng khi nhào cũng có cảm giác hơi đàn hồi, cho vào bát giữ lại miếng, số bột còn lại nhào nặn thành khối mảnh dài, dùng dao cắt thành từng khối hình vuông, sau đó nổi lửa hấp.

      Chờ khi Bách Thủ trở về, Loan Loan bưng bánh bao ra, nhìn ngạc nhiên dứt: “Vợ nè, sao bánh bao này lại xốp và lớn hơn bình thường vậy?”

      Trong miệng Bách Thủ nhét đầy bánh bao, mặt giấu được nụ cười tươi rói.

      Loan Loan cắn miếng bánh bao, độ chua mặn thích hợp, so với bánh mấy ngày trước nàng ăn mềm hơn, nhưng xa xa còn chưa giống, lần đầu bột nở còn có mùi rượu nhàn nhạt. Để bánh bao xuống, Loan Loan múc ra hai bát măng Bách Thủ đào được, cơm trưa bọn họ ăn măng xào tóp mỡ là được rồi.

      Bách Thủ ăn xong bánh tay, lại cắn thêm miếng nửa cái bánh bao mà Loan Loan vừa ăn dở, ừ, mùi vị giống nhau, ăn rất ngon mà. chất đầy bụng khó hiểu, tại sao vợ vẫn có bộ dáng hài lòng.

      Vẫn thầm chú ý , Loan Loan than thở trong lòng, nếu chàng ăn qua các món mỹ vị tuyệt luân ở đại những thứ này ngon đâu.

      Loan Loan vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Bách Thủ cũng bận rộn làm việc ngoài sân, bện cái giỏ trúc lớn, sau này có thể để bánh vào đấy mang ra chợ bán.

      bận rộn thấy Lai Sinh lại cầm theo ba con cá nghênh ngang lên. Thấy Bách Thủ ngồi ngoài sân, sững sốt giây lát, sau đó cẩn thận từng li từng tí đứng ngoài sân. Từ đầu Bách Thủ nhìn thấy , thấy tay có ba con cá biết tên tiểu tử thúi này lại muốn tới ăn vạ, ặc… Dù tự mang thức ăn tới, nhưng vợ mình cũng phải đầu bếp nữ của quán rượu, ngày ngày phải làm đồ ăn cho người ta a.

      Cho nên Bách Thủ liếc tên đó cái, giận tái mặt rồi để ý đến Lai Sinh nữa.

      Lai Sinh cầm cá đứng bên ngoài lúc lâu cũng thấy Loan Loan ra. dám tiến vào sân, sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, nghĩ đến con cá thơm ngon hôm qua, Lai Sinh nhìn Bách Thủ vẫn bận rộn, cả gan ngó chừng Bách Thủ kêu lớn tiếng, bởi vì biết tên Loan Loan, nên trực tiếp thốt ra: “Vợ kia ơi…”

      Nhất thời ánh mắt sắc như dao bắn tới, Lai Sinh giật nảy mình. Mặt Bách Thủ đen như đít nồi, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm , bộ dáng kia giống như phạm vào lỗi lầm thể tha thứ. Lai Sinh lui về phía sau hai bước.

      Ngươi đầu óc hồ đồ, ngây ngốc, nhưng lại biết tìm đến người nào mới có thể giúp mình. Nhìn thấy nóc phòng bếp có khói bay lên, Lai Sinh cầm cá chạy lèo đến bên kia sân, đến chỗ cách phòng bếp gần hơn, hướng vào trong bếp căng họng kêu: “Cá, cá, cá, cá…”

      Bách Thủ trầm mặt xuống, vứt giỏ trúc lại, quơ lấy cây côn gỗ ở bên cạnh về phía Lai Sinh.

      Dám gọi vợ như vậy, đừng tưởng rằng là người ngu hạ thủ lưu tình, nhìn xem có quất chết tên tiểu tử chết bầm này !

      Lai Sinh thấy Bách Thủ hung thần ác sát tới, gấp đến độ gào khóc gọi hết sức bình sinh: “Cá, cá…”

      Mắt thấy kẻ ngốc này sắp bị đánh chết mà còn nỡ bỏ món cá mỹ vị!

      Lúc này, bên ngoài phòng bếp mới xuất bóng dáng nhắn xinh xắn. Tựa như thấy được đường sống trong chỗ chết, Lai Sinh vừa nhảy nhảy vừa phất tay cho Loan Loan, đồng thời ngừng vung vẫy tay cầm cá, miệng kêu liên tục: “Cá cá cá cá…”

      Môi Loan Loan khẽ mím lại, trong phòng bếp nàng chỉ nghe thấy có người gọi mình, nghe giọng giống Bách Thủ, sau lại lại nghe thấy “cá”, nàng liền đoán được là Lai Sinh. Dám gọi mình như vậy, Bách Thủ tức giận mới là lạ, nhưng nàng nghĩ đến Bách Thủ cầm cây côn, liền khuyên: “Đầu óc tốt, chàng đừng so đo với .”

      Bách Thủ mím môi, vợ là của mình, ai dám đoạt, quất chết người đó.

      Mắt nhìn Lai Sinh trắng nõn, ngây ngốc đứng đối diện, Bách Thủ liền thở dài.

      Mùa thu hoạch năm ngoái, Lai Sinh chạy đến thôn bên cạnh, lão ông làm việc trong ruộng, về sau cảm thấy hơi mệt mỏi nên bảo nhi tử làm tiếp, bản thân lão lên bờ ruộng ngồi nghỉ ngơi. Được lát, lão cảm thấy khát liền sai nhi tử mang nước tới, ừng ực uống cạn sạch, lo lát nữa làm việc khát, lão gia tử nhàn nhã ngồi đó phân phó nhi tử: “Con trai, con về lấy chút nước đến đây , thuận tiện lấy thêm chút thuốc lá rời cho ta luôn.”

      Con trai lão là người hiếu thuận, lập tức vâng lời .

      Lai Sinh ở bên cạnh nhìn thấy thú vị, đặt mông ngồi cạnh lão gia tử, học theo bộ dáng vừa rồi của lão, thảnh thơi : “Con trai, mang chút thức ăn ngon trong nhà đến đây.”

      Hai cha con lão gia tử mặt đen tại chỗ.

      Đối với người điên như vậy, ngươi có thể so đo với sao?

      Bách Thủ phun ra ngụm hờn dỗi, ném cây gậy xuống, đợi Bách Thủ trở về sân, phía sau truyền đến thanh oa oa khóc lớn.

      mặt Bách Thủ cứng đờ.

      Quay đầu lại, Lai Sinh ngồi mặt đất lau nước mắt như vợ bị oan ức, nước mắt rào rào chảy xuống, dẩu môi ủy khuất nhìn Loan Loan, vẻ nũng nịu khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của nam nhân làm sao cũng thấy hợp.

      Loan Loan nhịn được đầu đầy hắc tuyến.

      nam nhân có bộ dạng tuấn tú như thế lại làm hành động giống như đứa nhóc ba tuổi, vốn động tác này làm người ta rất phản cảm nhưng lại làm người ta ghét bỏ chút nào. Loan Loan thầm than tiếc , nam nhân xinh đẹp thế kia cứ như vậy bị lãng phí rồi.

      Bách Thủ im lặng, tức giận nhìn chằm chằm Lai Sinh mặt đất.

      Kẻ ngốc cũng có lúc ngốc, biết mình bị đánh, lập tức ra vẻ oan ức, tranh thủ đồng tình của người khác.

      Người lớn ngần ấy, thể cứ để khóc hoài như vậy, Loan Loan chỉ chỉ cá hấp hối bị Lai Sinh tùy ý ném mặt đất, : “Ngươi để vậy hoài bọn nó chết, chiên lên ngon nữa đâu.”

      Vừa nghe đến ăn cá, tinh thần Lai Sinh lập tức tỉnh táo, trong nháy mắt đứng dậy khỏi mặt đất, đưa cá cho Loan Loan, mi mắt còn vương nước mắt: “Cá, cá, cá…” Bộ dáng rất đáng thương.

      Khóe miệng Loan Loan co giật ngừng, cảm thán tiếng chẳng ai hoàn mỹ. Lấy chậu nước sạch, thả cá vào, giống như người được cung cấp khí, cá lập tức sống lại.

      “Trưa nay chúng ta ăn măng, cá để lại đến tối, được ?”

      Sau đó Loan Loan bưng măng xào với thịt băm ra đặt lên bàn ở trong viện. Trong nhà quá tối, bên ngoài khí thoáng đãng, cho nên nàng bảo Bách Thủ mang chiếc bàn ra sân để.

      Ánh mắt Lai Sinh lập tức sáng ngời, mùi măng thơm ngát còn xen lẫn chút hương vị dầu mỡ.

      Trước kia chưa từng được nếm qua món này. Nhất thời miệng đầy nước miếng, thiếu chút nữa giọt mặt đất, bị Bách Thủ ở bên cạnh trừng mắt, lập tức nhảy ra xa. Ánh mắt lại rời chiếc bàn, nhưng dám tiến thêm bước nào nữa.

      Loan Loan xới bát cơm đưa cho , lắc đầu, vừa đưa mắt nhìn bàn, vừa hướng mắt nhìn Bách Thủ.

      Chờ đến khi Bách Thủ bện xong giỏ trúc đem cất kỹ rồi, câu: “Muốn ăn cơm tự mình mang bát đến.”

      đợi Loan Loan hiểu ra, trong viện còn bóng dáng của Lai Sinh.

      Loan Loan đưa mắt nhìn Bách Thủ, Bách Thủ : “Để tên tiểu tử đó về nhà thông báo tiếng.”

      Loan Loan chợt hiểu ra, tuy Lai Sinh có chút ngốc, nhưng tình cảnh nhà mình vẫn biết , bảo về nhà mang bát đến cũng là vì muốn báo cho ông ngoại tiếng. Rất nhiều người trong thôn, đến chuyện tới nhà Bách Thủ ăn cơm, cho dù ai đụng phải hai người cũng xa.

      Hai người chuyện, cha Nguyên Bảo từ núi xuống, với phương châm duy trì tốt quan hệ hàng xóm, Loan Loan nhiệt tình chào hỏi cha Nguyên Bảo: “Dương đại ca xuống núi sao?”

      “Ừ.” Cha Nguyên Bảo ngẩn người, ánh mắt nhìn bàn cơm trong viện.

      Thơm quá , biết là món gì?

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 23: Ăn chực (hai)

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Chân mày Loan Loan khẽ cong, bưng bát thức ăn ở bàn lên với cha Nguyên Bảo: “Dương đại ca, đây là măng chúng ta nấu hôm nay, có muốn nếm thử ? Ta luộc qua nước, còn đắng lắm đâu, mùi vị rất tệ.”

      Cha Nguyên Bảo liền ngẩn ra.

      Măng này nấu ra có thể thơm như vậy sao? Nhưng ngoài miệng : “ cần, người trong nhà quen ăn đắng…” Dừng chút lại : “Cám ơn.”

      Bất kể bị cự tuyệt vì nguyên nhân gì, mình bày tỏ ý tốt, Loan Loan cười thả bát lại bàn. Cha Nguyên Bảo đứng phía ngoài chuyện với Bách Thủ, Loan Loan tới, lại : “Xế chiều chúng ta muốn lên núi đào măng, biết Dương đại ca và Dương đại tẩu có muốn hay , măng này có thể bán được giá cao.”

      “Đúng, hôm qua ta bán rồi.” Bách Thủ lập tức ở bên cạnh đế thêm.

      mặt cha Nguyên Bảo ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường, suy nghĩ chút : “Cám ơn nhiều, các ngươi , xế chiều trong nhà còn chút chuyện phải làm.”

      Măng ở đó đào về liền thành bạc trắng, nhưng Loan Loan nghĩ đồ hoang dã ở đây sớm muộn gì cũng có người biết, chẳng bằng tự mình ra trước, có lẽ còn có thể giành được chút ấn tượng tốt từ người khác. Mặc dù cha Nguyên Bảo cự tuyệt, nhưng ít nhất đứng bên ngoài viện chuyện với hai người được lúc lâu rồi, phải sao?

      Loan Loan trở lại phòng bếp. Chờ cha Nguyên Bảo , Bách Thủ đem đồ cất kỹ. Loan Loan lấy nước rửa tay sạch .

      Đối với lời Loan Loan , cha Nguyên Bảo vẫn hơi do dự. Ai muốn kiếm bạc chứ, chỉ là biết măng này có phải bán được giá cao ? Thêm nữa, gia cảnh nhà Bách Thủ mình cũng hiểu. Sâu trong nội tâm, như những người khác trong thôn, cảm thấy Bách Thủ là người tài giỏi. Mà tiếp xúc với Loan Loan mấy lần cũng phá vỡ ấn tượng lúc đầu. tìm được phương pháp kiếm bạc còn chủ động cho nhà biết. Tổng kết lại mà , hai người này tệ lắm, nhưng lời đồn hai chục năm trong thôn… mang theo tâm tình phức tạp, cha Nguyên Bảo xuống núi.

      vừa mới tới chân núi gặp Lai Sinh hấp tấp chạy lên. Hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, cha Nguyên Bảo đưa tay bắt lại, giáo huấn: “Lai Sinh, đường phải nhìn chứ…” Nhìn thấy tay có bát đũa, nghi ngờ : “Ngươi làm gì vậy?”

      “Ăn cơm.” Lai Sinh tránh thoát khỏi tay .

      Sao những người này phiền quá vậy, lúc có đồ ăn ngon, cả đám đều đến tìm phá rối là sao?! thèm quan tâm đến cha Nguyên Bảo ở phía sau ồn ào hỏi han, Lai Sinh chạy hai ba bước còn bóng dáng.

      Cha Nguyên Bảo ngờ ngợ nhìn chỗ Lai Sinh biến mất, lắc đầu. Lai Sinh này suốt ngày điên điên khùng khùng. Sau đó cha Nguyên Bảo ngớ ra, tên tiểu tử này cầm bát ăn cơm, phía kia ngoại trừ nhà Bách Thủ còn nhà nào khác, lập tức cha Nguyên Bảo cảm thấy thể tưởng tượng nổi, trợn tròn đôi mắt.

      Loan Loan dọn thức ăn xong, bảo Lai Sinh đến bên cạnh bàn ngồi, chịu. Sau, nàng thể làm gì khác hơn, cầm bát xới cơm vào cho , lại lấy bát gắp thức ăn, đặt ở tảng đá ngoài sân. Lúc này nàng mới trở lại ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm.

      Vốn Bách Thủ rất vui vẻ, nhưng có người luôn quấn vợ , tâm tình rầu rĩ vui. Lát sau Loan Loan ngừng gắp thức ăn cho , tâm tình Bách Thủ mới dần bay bổng lên.

      Lai Sinh bưng bát ngồi chồm hổm tảng đá ăn cơm, mặt mày tươi rói. Cho tới bây giờ, chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cả tóp mỡ này nữa, sao ngươi có thể thơm như vậy a? Ăn liền hai bát cơm, đồng dạng, món ăn cũng gấp đôi. Mặt Bách Thủ xám như tro, mắt thấy chỉ còn nửa bát thức ăn, giờ lại phải chia nửa cho Lai Sinh, chỉ có thể hung hăng trừng Lai Sinh cái.

      Vợ ta làm đồ ăn, ta còn chưa được ăn hai phần đây này!

      Lai Sinh cười hì hì nhận lấy bát ăn, gió cuốn mây tan phen còn chút dư thừa nào, hài lòng vuốt vuốt cái bụng tròn vo, sau đó cầm bát nghênh ngang xuống núi.

      Loan Loan ở phía sau nhìn, cảm thấy tiểu tử này đáng .

      Xế chiều, hai người đeo gùi lên núi, Loan Loan đào măng, Bách Thủ săn thú, đào xong măng, lại hái được chút quả ớt. Về đến nhà, Loan Loan mang ớt ra phơi. Hai người bận bịu lúc, Lai Sinh lại tới nữa.

      Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ đến giờ ăn cơm. Nhìn lại thấy Lai Sinh cầm bát đũa, tên này quả như đồng hồ báo thức sống, đúng lúc đúng giờ mà!

      Nhưng việc tay còn chưa làm xong, cho nên liền để Lai Sinh chơi lát, đợi xong việc rồi chiên cá. Lai Sinh cũng , tò mò ngồi chồm hổm bên ngoài vườn rau nhìn hai người bận rộn, còn cầm quả ớt lên ngừng soi qua soi lại.

      Chờ vườn rau được dọn dẹp sạch , Loan Loan trở lại phòng bếp rửa tay, lấy chậu múc nước sạch vào, lúc này mới bắt đầu rửa cá, xoay người lại phát Lai Sinh theo mình vào phòng bếp.

      đứng ở phía sau tò mò nhìn Loan Loan giết cá.

      Loan Loan bỏ nội tạng cá ra ngoài, lại cạo sạch vảy, sau đó rửa qua với nước, chỉ vào chậu nước với Lai Sinh đứng ở sau: “Mang nước này đổ.” Sợ hiểu, lại lần nữa cường điệu: “Đổ ra ngoài, hiểu ?”

      Lai Sinh ngớ người, lập tức gật đầu, thuần thục bưng chậu ra khỏi phòng bếp, quá hai giây, Loan Loan nghe tiếng Bách Thủ quát to ngoài sân: “A, ngươi làm gì vậy hả?”

      Vừa ra khỏi phòng bếp nhìn, khóe miệng Loan Loan khỏi giật giật.

      Lai Sinh bưng chậu đứng bên cạnh vườn rau của nàng nơm nớp lo sợ nhìn mặt Bách Thủ đen thui.

      May Bách Thủ ở ngoài sân, nếu những cây non của nàng bị chậu nước giội cho chết rồi! Nhưng người ta là nhân sĩ đặc thù, cho nên thể trách toàn bộ. Loan Loan chỉ có thể trách mình ràng.

      “Những cây này mới trồng, ngươi giội chậu lớn như vậy chúng chết, ừm, sang bên kia kìa.” Loan Loan chỉ vào hàng rào nơi có loạt hoa cỏ dại sinh trưởng cực kì tươi tốt .

      Lai Sinh ngó Bách Thủ, cẩn thận đổ nước vào chỗ hàng rào, sau đó lui về phía sau Loan Loan, cảnh giác nhìn nhìn Bách Thủ.

      Loan Loan hết nổi.

      Trở lại phòng bếp bắt đầu chiên cá.

      Nàng nghĩ tới Lai Sinh cũng biết nội trợ, nhóm lửa lưu loát. Lai Sinh ngồi chồm hổm nhóm lửa bên bếp lò, bảo thêm củi thêm củi, bảo chỉnh lửa , chỉnh lửa , khống chế độ lửa rất chính xác.

      “Ở nhà ngươi thường làm việc sao?” Loan Loan cười hỏi.

      Lai Sinh liếc nàng, sau đó rất chân thành gật đầu, cầm nhánh cây ném vào bếp, thân trường sam xám trắng quét tới quét lui mặt đất, người có vài vết bẩn, màu sắc sậm hơn khi ở bờ sông, chẳng lẽ ngày đó ở bờ sông làm ướt quần áo cũng thay?

      Liền hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều mặc bộ quần áo này?”

      Lai Sinh gật đầu.

      “Đồ bẩn rồi, tại sao thay ?”

      “Ta là người trí thức.” Lai Sinh mô phỏng bộ dáng đáp: “Ngươi thấy người trong thành đều mặc trường bào sao?”

      “Mặc trường bào là người trí thức?” Loan Loan .

      “Đúng vậy. Ta còn biết ngâm thơ đấy!” Lai Sinh rất đắc ý .

      Khóe miệng Loan Loan mở to, trong đầu nhớ tới giọng đọc: nghĩ về nàng, nhớ đến nàng!

      Chiên cá xong rồi, Loan Loan đưa toàn bộ cá cho Lai Sinh, nhưng lấy, chỉ cầm con, để hai con còn lại vào trong bát, sau đó nghênh ngang xuống núi.

      Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, mặt Bách Thủ lại đen như than, tiểu tử thúi này lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi vợ tựa như bóng ma, vô luận đuổi thế nào cũng .

      Loan Loan liền : “Lai Sinh đáng thương. phải chàng cũng chỉ có mình ông ngoại sao? lão nhân gia vừa phải chăm lo chuyện gia đình, vừa phải làm ruộng kiếm sống, còn chăm sóc Lai Sinh. Chúng ta có ăn chia cho chút cũng sao cả. Nhìn điên điên thế kia, nhưng rất dễ sai bảo. Bất kể những người khác nghĩ thế nào, ít nhất ta cảm thấy bản tính xấu, chúng ta thể học theo những người đó…”

      Bách Thủ nghe vậy tràn đầy cảm xúc, cũng là người được người khác tiếp nhận. Sắc mặt từ từ hòa hoãn xuống. Hồi lâu, mới lớn tiếng : “Tên đó tới nhà chúng ta ăn cơm có thể, nhưng cho theo vợ ta.”

      Loan Loan ngơ ngẩn hồi lâu, nhìn Lai Sinh phồng má tức giận, phì cười!



      Chương 24: Mẹ ruột

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Cuộc sống tại của Loan Loan gồm có hai chuyện cơ bản: ăn cơm, kiếm bạc.

      Sớm tinh mơ hôm sau, Loan Loan theo Bách Thủ ra chợ. Lúc qua cửa thôn gặp được cha mẹ Nguyên Bảo cầm nông cụ mới từ trong nhà ra.

      Loan Loan vẫn tươi cười chào hỏi: “Dương đại ca, Dương đại tẩu muốn ra ngoài làm việc à?”

      Hai người sững sờ, so với kinh ngạc khi lúc đầu gặp Loan Loan vẻ mặt tại coi như bình tĩnh rồi, mặc dù trong lòng nhận biết Loan Loan, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khỏi suy nghĩ.

      Mẹ Nguyên Bảo hơi mất tự nhiên cười cười: “Đúng vậy!”

      Ánh mắt quét qua bên cạnh, thấy Bách Thủ đeo gùi, phía ngoài dùng vải che, biết bên trong là thứ gì.

      Loan Loan ung dung thản nhiên cười, lại : “Chúng ta muốn ra chợ bán măng, trì hoãn hai người làm việc nữa.” xong, liền cùng Bách Thủ ra khỏi thôn.

      Mẹ Nguyên Bảo đứng tại chỗ khó hiểu giây lát, xoay người lại thấy cha Nguyên Bảo vào trong ruộng, vội vàng theo sau, khẽ : “Chàng xem, bọn họ lên núi đào măng mang bán sao?” Nếu quả bạc để chỗ ấy, nào có đạo lý chiếm chứ.

      Cha Nguyên Bảo ngưng mày, đáp lời.

      Sau khi Loan Loan và Bách Thủ đến chợ, dến quán rượu trước, kể từ khi có ước định với chưởng quỹ của quán rượu, mỗi lần bán thú săn đều dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi đưa thú săn cho tửu lâu, chưởng quỹ do dự chút rồi cũng nhận măng, cuối cùng còn với Bách Thủ: “Mấy ngày trước măng rất được người thích, nhưng mấy ngày nay người ăn dần ít hơn, ăn thêm mấy lần có chút ngán, mỗi ngày dư lại ít, cho nên sau này cần nhiều măng như vậy nữa, nếu cần, ta báo cho ngươi biết.”

      Bách Thủ khẽ cau mày, măng này vốn do Loan Loan phát , sau mới mang bán kiếm thêm chút tiền, nếu như đột nhiên bán được, rất đáng tiếc.

      Loan Loan đứng ở bên mở miệng: “Chưởng quỹ, ra ăn măng có rất nhiều phương pháp, ví dụ như xào, kho, có thể làm súp thịt măng. Măng nấu súp vô cùng ngon, ăn có thể thanh nhiệt cơ thể.”

      Mắt chưởng quỹ khỏi sáng ngời, lập tức khiêm tốn cầu Loan Loan chỉ giáo: “ biết súp này làm thế nào?”

      “Bản thân măng có vị đắng, súp tất nhiên cũng có vị đắng, nhưng đắng lắm…” Cho nên, Loan Loan thuật lại với chưởng quỹ vài phương pháp chế biến măng ở đại, cuối cùng lại cho biết: “ ra ngài có thể chế biến măng tươi thành măng khô, muốn ăn lúc nào ngâm vào nước lúc đó, rất thuận tiện, thời gian lưu trữ lâu hơn.”

      Chưởng quỹ ngạc nhiên nhìn Loan Loan, rồi đưa mắt nhìn Bách Thủ, ngờ phụ nhân lại hiểu biết nhiều như vậy. Thương nhân đều lấy kiếm tiền làm gốc, giống người quyền quý cảm thấy hổ thẹn khi thỉnh giáo phụ nhân, khẽ chắp tay với Loan Loan, thành ý : “ nương, mong nương chỉ điểm cách làm măng khô này.”

      “Rất đơn giản, lột bỏ xác bên ngoài, cắt , luộc trong nước sôi đến tám phần, dùng sợi chỉ xuyên qua, phơi khô dưới mặt trời, phải đảm bảo trong trong ngoài ngoài đều khô…” Loan Loan chi tiết phương pháp chế biến măng khô cho chưởng quỹ.

      Dù măng khô rất quý hiếm, nhưng nếu phương pháp chế luyện chính xác măng khô dễ dàng bị hỏng, còn phải tìm người mua, nàng dứt khoát bán măng tươi, thuận tiện giảm ít chuyện.

      Chưởng quỹ yên lặng nhẩm tính trong lòng. Nếu như chuyện này có thể thành công tốt quá. Đồ khô có thể vận chuyển đến chi nhánh khác, những nơi dễ dàng mua được măng, giá đồ ăn bán ra cao hơn, như vậy được chủ nhân coi trọng. Cho nên, chưởng quỹ rất thoải mái với Bách Thủ, sau này có bao nhiêu măng cứ đưa hết tới đây.

      Loan Loan sớm đoán được chỉ cần phương pháp kia ra, sau này quán rượu thu mua toàn bộ măng. Quán rượu lớn như vậy, ông chủ chắc chắn đều là người có tiền có thế, có ít chi nhánh ở địa phương khác. Nơi này chỉ có quán, nếu mang đến phương Bắc rộng lớn như vậy, măng lại sinh trưởng theo mùa, măng tươi đâu dễ dàng mua được.

      Hai người tâm tình phơi phới rời khỏi tửu lâu. Trước tiên mua bột mì, sau đó mua mấy nhu yếu phẩm thường dùng, như dụng cụ giặt quần áo, xà phòng tắm rửa. Thời đại này mặc dù giống đại có đủ loại xà phòng tắm, nhưng vẫn có xà phòng chuyên dụng để tắm rửa. Có thứ này, Loan Loan cần phải dùng lá cây hoặc phải nhặt bồ kết rồi. có chút tiền, dĩ nhiên muốn cuộc sống được tốt hơn trước.

      Sau đó, Loan Loan lại thấy chỗ bán heo con, ít người ở nông thôn mua heo về nuôi, đến cuối năm có thể bán, kiếm được khoản tiền lớn. Loan Loan khỏi nghĩ ngợi xem nhà bọn họ có nên mua heo con về nuôi hay ?

      đường vừa vừa nhìn, nàng tò mò như lần đầu tiên, chạy thẳng tới chỗ mua đồ. Lôi kéo Bách Thủ vào tiệm vải.

      Vốn Bách Thủ tưởng rằng Loan Loan muốn mua cho nàng, nghĩ tới sau khi vào cửa hàng nàng lại bảo tiểu nhị đo người . Bách Thủ liên tiếp khoát tay cần, có quần áo để mặc rồi.

      Hai bộ quần áo kia quả quá cũ, bộ còn có vài chỗ vá. Loan Loan cương quyết cầu, Bách Thủ phản kháng nữa. Chọn vải vóc bình thường, cộng thêm tiền công, tiêu hết trăm văn.

      Bách Thủ đau lòng muốn chết!

      phải Loan Loan muốn làm, mà tay nghề may vá của nàng thực dám khen!

      Ra khỏi tiệm vải, Loan Loan an ủi : “Chàng cũng biết lâu rồi ta đụng đến kim chỉ, cứng tay rồi, ở đây người ta may khéo lắm. Chờ sau này chúng ta có tiền mua cho chàng quần áo tốt hơn.”

      Bách Thủ cảm động vô cùng, vợ đối với tốt, nhất định cho vợ cuộc sống sung túc, chỉ là được mặc quần áo do chính tay vợ may có chút tiếc nuối thôi.

      Hai người , đột nhiên Loan Loan cảm giác phía sau có người kéo quần áo mình, quay đầu nhìn lại, tiểu nương mặc quần áo vải thô màu vàng đất, khoảng mười ba mười bốn tuổi kéo góc áo nàng. Con bé có khuôn mặt nhắn gầy gò, đầu tóc đơn giản buộc thành hai bím, trái phải, lộ ra vẻ xinh xắn, đôi mắt mở to.

      Ở bên cạnh có người phụ nữ trung niên mặc quần áo vải thô đứng, người phụ nữ trung niên này khoảng hơn ba mươi tuổi. Hai người biểu lộ vẻ mặt khó tin, kinh ngạc nhìn nàng.

      Loan Loan khó hiểu. Hai người này là ai?

      Nàng nhìn sang Bách Thủ, mặt Bách Thủ còn nụ cười lúc nãy, có bất kỳ biểu cảm nào, mím môi, hồi lâu phun ra câu: “Vợ, nàng trò chuyện với mẹ , ta mua vài món.”

      Loan Loan ngây ngốc, mẹ? Mẫu thân của Bách Thủ mất từ khi còn bé, vậy người mẹ này của ai? Lập tức mở to mắt, mẹ ruột của thân thể này!!

      “Mẹ!” Loan Loan suy nghĩ trăm mối, xoay chuyển hết lượt này đến lượt khác, sau cứng ngắc kêu tiếng.

      Tiểu nương buông tay kéo áo Loan Loan ra, hai tay phủi phủi, mắt nhìn bộ dáng ngây ngốc của Loan Loan, bĩu môi : “Nhị tỷ, có phải tỷ ngốc rồi ?”

      “Tiểu Thảo, chuyện với nhị tỷ vậy hả?” Mẹ Loan Loan trừng mắt với Tiểu Thảo, mặc dù đứa con thứ hai này ngây ngốc có ngây ngốc chút chút, nhưng dù sao cũng đường cái, người quen nhiều, vạn nhất bị người nào nhìn thấy, chẳng phải để người ta nắm thóp. Kể từ khi gả Loan Loan xong, bà chưa hề thăm Loan Loan lần nào, nhiều người trong thôn ở sau lưng bà bán con .

      Tuy là vậy, nhưng nghe vào tai vẫn thấy thoải mái.

      Nhưng bây giờ nó phải vấn đề chính, mới vừa rồi đúng lúc bán gà xong chuẩn bị về nghe thấy Tiểu Thảo cả kinh kêu to: “Nhị tỷ…” Sau đó liền thấy Loan Loan và Bách Thủ từ tiệm vải ra.

      nghĩ tới ban đầu cưới gả, tất cả bạc tích lũy được Bách Thủ đều giao hết cho bà, lúc này mới nửa năm tích lũy được ít, hai đứa này có tiền mua quần áo rồi! Bà, người mẹ già còn gồng gánh gia đình làm việc cực nhọc muốn chết, con lại chẳng hề quan tâm là thế nào?

      Trong lòng mẹ Loan Loan thoải mái!

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 25: Cả nhà đều nhớ con

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      “Nửa năm gặp, khuê nữ ta lớn thêm ít nha.” Mẹ Loan Loan đánh giá Loan Loan từ đầu đến chân, ha ha cười .

      Khóe miệng Loan Loan kéo kéo, nàng muốn biểu nụ cười chân thành hơn chút, nhưng sao nhìn lão nương mình lại thấy chút cảm giác thân thiết nào vậy?

      “Cả nhà có khỏe ạ?” Nghĩ nửa ngày, nàng thốt ra câu như lời kịch.

      “Khỏe, khỏe, khỏe lắm. Chỉ là suốt ngày ở nhà làm việc, mệt mỏi đến mức thắt lưng già này của ta đều đau a, đau quá!” Vừa mẹ Loan Loan vừa vịn tay vào eo mình.

      “Vậy buổi tối bảo Tiểu Thảo đấm bóp cho mẹ nhiều chút, mẹ biết tình cảnh Bách Thủ rồi đó, con tiện về nhà thăm…” Loan Loan cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ nàng, thận trọng . Từ lúc nàng thành thân, ngay cả cửa cũng trở lại.

      nghĩ tới mẹ Loan Loan tuyệt trách nàng, rất cảm thông : “Chuyện này mẹ biết. Cho nên mẹ cũng tiện tới thăm con.”

      Đầu Loan Loan đầy hắc tuyến.

      Người ta cái gì cũng có qua có lại, quả nhiên!

      Loan Loan và mẹ nàng hai câu, Tiểu Thảo đứng bên rất nhàm chán, nhịn được hét lên: “Nhị tỷ, muội muốn ăn mứt quả, mua cho muội xâu mứt quả.”

      Mắt Loan Loan nhìn lão nương nhà mình, mặc dù đáp lời, nhưng nhìn ánh mắt và biểu cảm cười mỉm mặt bà lộ ra hàm ý sâu xa khác, lập tức thoải mái đáp ứng, mua xâu mứt quả cho Tiểu Thảo. Lúc nàng định lấy bạc trả, mẹ Loan Loan mới tiếp câu: “Kể từ khi con xuất giá, người trong nhà đều rất nhớ con, nhất là đệ đệ con, suốt ngày la hét muốn đến thăm con.”

      Loan Loan lập tức sáng tỏ, với người bán mứt quả: “Lấy thêm xâu nữa.” Rồi với Tiểu Thảo: “Xâu này Nhị tỷ mua cho tiểu đệ, phiền Tam muội cầm về hộ Nhị tỷ, được ?”

      “Được.” Tiểu Thảo rất dứt khoát nhận lấy mứt quả.

      Thấy Loan Loan tiêu tiền lưu loát như vậy, trong lòng mẹ Loan Loan có chút suy tính, nghĩ nghĩ lại : “Ngày đó cha con còn càm ràm con gả nửa năm rồi mà về nhà lần, ngay cả thư từ cũng có, vẫn luôn trách ta.” Rồi cuối cùng hỏi nàng: “Con có lời gì muốn với cha con ?”

      Loan Loan ngây ngốc, ta có gì để nha.

      Sau đó dưới ánh mắt ân cần của lão nương nàng, lúc sau, nàng lấy hai mươi văn tiền từ trong ngực ra kín đáo đưa cho bà: “Mẹ, hôm nay Bách Thủ vừa lúc đổi được ít bạc, mới rồi mua mấy bộ quần áo, chỗ này còn hai mươi văn, mẹ mang về nhà cho cha uống rượu , coi như là mảnh hiếu tâm của chúng con”

      Chỉ có hai mươi văn? Ít như vậy! Nhưng so với có chút nào vẫn tốt hơn!

      Mẹ Loan Loan mặt mày tươi rói cất bạc vào người, nhìn nàng tràn đầy cảm khái : “Mẹ biết con là đứa hiếu thảo…” Khen nàng mấy câu, lại liếc nhìn chung quanh, Bách Thủ ngồi ở chiếc cầu cách đó xa, sau đó kéo Loan Loan qua bên giọng hỏi nàng: “Lần trước mẹ sai người chuyện với con, con có làm ?”

      Loan Loan nhìn mẹ nàng cái, thần thần bí bí, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”

      “Con đứa này, ta ngu đến nỗi mặc người ta trèo lên đầu đâu?” Mẹ Loan Loan trừng mắt, hạ giọng : “ phải bảo con với chuyện hòa ly sao? như thế nào?”

      Loan Loan trợn tròn mắt, thà đạp đổ mười ngôi miếu chứ hủy mối lương duyên, vậy mà mẹ ruột lại dẫn người tới hủy hôn nhân của chính con mình!

      “Trước kia mẹ , sao con cứ mãi hiểu vậy chứ? Chỉ cần con hòa ly với , mẹ mới có thể nhờ người tìm cho con mối hôn tốt, ban đầu mẹ gả con cũng là bất đắc dĩ, có cơ hội, sao mẹ có thể bỏ mặc nữ nhi của mình đây? Nghe mẹ, con tìm cơ hội ràng với …”

      Mẹ Loan Loan lải nhải, tận tình khuyên bảo hồi, cuối cùng còn nhắn nhủ câu: “Mẹ ở nhà chờ tin tốt của con, tình hoàn thành tự mang quần áo về nhà, trong nhà vẫn còn giữ lại giường của con đấy!”

      Loan Loan nhịn được đầu đầy hắc tuyến. Nữ nhân cổ đại hòa ly đâu như vợ chồng ly hôn ở đại, sao từ miệng mẹ nàng lại giống như chợ mua đồ vậy?

      Sao bà biết nàng muốn hòa ly với Bách Thủ? Sao nàng phải hòa ly nha!

      Chờ hai người đó rời , Loan Loan bước tới bên cạnh cầu tìm được Bách Thủ, rồi cho biết, nàng đưa mẹ hai mươi văn tiền mua rượu cho cha. Bách Thủ gì, gật đầu.

      Sau đó hai người về nhà, đường im lặng.

      Mới vừa lên sườn núi trông thấy bên cạnh chuồng gà có người ngồi. Lai Sinh cầm cọng cỏ non cho gà ăn, học theo bộ dáng Loan Loan hay gọi gà thường khi: “Cục cục cục.ccc .. .” ngừng. cho ăn, bằng trêu chọc con gà, cầm cọng cỏ non ngừng ve vẩy lúc lúc trước mặt con gà. Mà gà rừng ngẩng đầu lên, lông toàn thân đều dựng đứng, hoàn toàn trong trạng thái cảnh giác.

      Nhìn mặt ghế đá trong viện có cái bát và đôi đũa.

      Ăn chực cũng sớm a!

      Lai Sinh nhìn thấy Loan Loan trở lại, lập tức vứt bỏ cỏ non, vừa hai bước nhận được ánh mắt cảnh cáo của Bách Thủ, thể làm gì khác hơn đành đứng xa, hướng đôi mắt trông mong nhìn nàng.

      Mặt Bách Thủ vặn vẹo, tại sao vừa nhìn thấy tên tiểu tử thúi này, cả người đều được thoải mái!

      Bách Thủ càng trừng , càng sợ. Càng sợ, lại càng nhìn chằm chằm Loan Loan. càng nhìn chằm chằm Loan Loan, Bách Thủ lại càng hung dữ…

      Thấy Lai Sinh bày ra bộ dáng đáng thương cầu cứu nhìn nàng, Loan Loan khẽ cười cười, đánh vỡ khí cứng nhắc, : “Hôm nay còn chưa nấu cơm, muốn ăn cơm phải đợi lúc nữa!”

      Xoay người vào trong nhà cầm gùi ra cho Lai Sinh: “Ngươi cũng theo cắt cỏ.” Muốn ăn phải làm việc, đúng ?

      Bách Thủ để đồ xuống, đeo gùi lên lưng, nhìn cũng nhìn Lai Sinh, ra khỏi viện. Lai Sinh do dự nhận lấy gùi, Loan Loan chỉ chỉ Bách Thủ, tiếp: “Nghe lời, cắt cỏ xong trở lại được ăn.”

      Lai Sinh hai ba bước quay đầu lại, tình nguyện đeo gùi ra khỏi viện, chậm rì rì theo sau Bách Thủ.

      Đợi hai người đều ra ngoài, lúc này Loan Loan mới lấy bột nở hôm qua ủ, bột phồng lớn lên nhiều. Nàng rắc bột lên rồi nhào đều, theo thường lệ được nắm bột nở, lại cho thêm các loại gia vị. Bởi vì lần này bỏ thêm hành lá, bánh làm ra vừa xốp vừa thơm, cũng còn hương vị rượu nữa.

      Đợi hai người mang hai gùi đầy cỏ trở lại, Loan Loan làm xong bánh, còn xào thêm đĩa rau.

      Lai Sinh vừa về thả gùi xuống trong sân, gấp gáp chạy vèo vào phòng bếp, vừa tiến đến ngửi được mùi thơm của bánh, thấy bánh vừa to vừa mềm vừa thơm, ánh mắt mở to nhìn rời. Từ đến lớn ăn ít bánh, cho tới bây giờ chưa từng thấy bánh nhà ai thơm như vậy? Liếm liếm miệng, nước miếng chảy ròng ròng!

      Loan Loan bưng bánh và thức ăn lên bàn, rồi múc nước để Lai Sinh rửa tay, chờ rửa xong, đổ nước đó , sau đó lại múc thau nước khác, đưa khăn cho Bách Thủ, chờ Bách Thủ rửa xong, lúc này hai người mới ra khỏi phòng bếp.

      Làm cho nàng ngoài ý muốn là Lai Sinh nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt sững sờ, ngẩn người ngây ngốc ngó chằm chằm vào cái bánh trong bát, bộ dáng vô cùng thèm ăn, nhưng ăn trước. Chờ Loan Loan và Bách Thủ ngồi xong, mặt Bách Thủ đổi sắc quét cái, câu: “Ăn cơm !”

      Tiếng vừa dứt, Lai Sinh lập tức nắm lấy cái bánh nhét vào trong miệng, bộ dáng lang thôn hổ yết làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. chỉ Bách Thủ, ngay cả Loan Loan cũng cảm thấy mùi vị bánh hôm nay tệ.

      Kết quả là, bữa cơm ăn rất vui vẻ!

      Sau khi ăn xong, trước khi Lai Sinh còn hỏi xin Loan Loan thêm cái bánh.

      Về sau Loan Loan nghĩ, dù đôi khi đầu óc Lai Sinh bình thường, điên điên khùng khùng, nhưng kỳ trong lòng biết người nào đối xử tốt với mình. Mỗi lần xiên cá đều có ba con, chiên xong, chỉ ăn con, để lại hai con cho hai người Loan Loan. Ăn bánh, dù rất thèm, vẫn đợi hai người đến để ăn cùng nhau. Ăn xong còn nghĩ tới phải mang cái về nhà cho lão gia tử nếm thử, điều này từ được giáo dục rất tốt. Nếu đầu óc Lai Sinh bình thường, chỉ bằng vào bộ dạng tuấn tú của , hẳn nam nhân tệ, trong thôn ít nương thích.

      Tiếc thay!

      Bởi vậy có thể thấy được, ông ngoại Lai Sinh muốn dạy dỗ đứa ngốc được thành như thế, phải tốn ít tâm tư!

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 26: Mắng nhau đồng ruộng

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Thu dọn xong xuôi, Bách Thủ dùng đòn gánh khiêng hai gùi cỏ lên vai, hai người xuống núi ra đến bờ sông.

      Cỏ này có tác dụng rất lớn với Loan Loan. Bọn họ có bếp lò, trước tiên phải làm bánh xong rồi mang ra chợ bán, vì vậy phải giữ bánh này còn nóng cho đến khi ra được phiên chợ, như vậy người mua mới có thể ngửi thấy được mùi thơm. có biện pháp tốt, có danh tiếng, chỉ có thể dùng mùi thơm đặc biệt tới hấp dẫn người qua đường. Mà sau khi cỏ được rửa sạch, phơi khô, Loan Loan định dùng bộ quần áo cũ nát của Bách Thủ bao cỏ khô lại, lót trong giỏ trúc, rồi mới để bánh vào bên trong, như vậy mới giữ được độ ấm lâu.

      Lúc hai người vác gùi đến bờ sông, trong ruộng có ít người làm việc kinh ngạc hiếu kì nhìn hai người. Thôn , nhà ai có việc mà mọi người biết? Mấy ngày nay Loan Loan và Bách Thủ xuất trong thôn tần số tăng cao, lực chú ý của mọi người đối với hai người cũng ngày càng tăng!

      Chuyện Loan Loan tặng đồ cho nhà Nguyên Bảo mọi người đều biết, tiếp theo lại truyền tới ít chuyện về Loan Loan và Bách Thủ, tất cả mọi người tò mò hai người ở cách xa ngoài thôn này làm chuyện gì?

      Trong ruộng, tiếng líu ríu thầm thảo luận vang lên.

      Mẹ Kim Đản tới bên cạnh mẹ Lan Hoa, bát quái: “Tẩu đoán coi bọn họ làm gì?”

      Mẹ Lan Hoa cẩn thận ghé mắt nhìn nam nhân nhà mình làm việc bên trong ruộng, giọng : “ biết.” Rồi lại nháy mắt với mẹ Kim Đản, để nàng đừng bát quái với mình những chuyện này, tránh cho về nhà nam nhân lại giáo huấn nàng.

      Lúc này chợt nghe thấy mẹ Trường Thọ ở ruộng bên cạnh : “Ơ, mặt trời mọc hướng tây rồi sao?”

      Mẹ Kim Đản lập tức hăng hái bừng bừng tụ tập qua: “Thẩm, thẩm xem, vác hai gùi cỏ lớn lưng làm gì vậy? Chẳng lẽ định nuôi heo?”

      “Nhà các ngươi chăn heo còn thích rửa sạch cỏ rồi mới cho ăn hả?” Mẹ Trường Thọ bĩu môi nghiêng mắt nhìn nàng cái.

      Mẹ Kim Đản ha hả lúng túng cười cười: “Thẩm biết bọn họ nhất định rửa cỏ? Thế bọn họ định làm gì đây?”

      “Ai biết!” Mẹ Trường Thọ . Chỉ cần ảnh hưởng bà, làm chuyện gì cũng được!

      “Nghe giờ hai người thường xuyên cùng nhau ra chợ, hình như vị kia săn thú rất tốt, đổi được ít bạc đâu.” Mẹ Kim Đản .

      “Sao ngươi biết người ta đổi được ít bạc?” Mẹ Trường Thọ liếc nhìn nàng cái, rồi bĩu môi: “Bạc nhiều hơn nữa thế nào? Nếu mất mạng cũng thành công toi.”

      Lúc này, “bịch!” tiếng, mẹ Bảo Sơn ở ruộng bên cạnh ném cái cuốc mình cầm tay, lớn tiếng quát nhi tử nhà mình: “Bảo Sơn, con đến làm bên này, tai ta bị huyên náo đến đau rồi! Có con muỗi rảnh rỗi thấy sợ.” xong, tới bờ ruộng đối diện ngồi xuống.

      Mẹ Trường Thọ giận trừng mắt, hừ lạnh tiếng.

      lát sau, Loan Loan và Bách Thủ vác gùi cỏ lướt qua đồng ruộng. Sau khi cỏ ướt thể tích cũng giảm bớt, Loan Loan gộp hai gùi cỏ vào gùi lớn, Bách Thủ vác gùi ở sau lưng, Loan Loan sau đỡ phụ, như vậy sức nặng của cỏ ướt gần như rơi vào người Bách Thủ.

      Mọi người thấy gùi tí tách nước thành lằn đường trợn mắt há hốc mồm!

      Hai người này rửa cỏ!

      lúc sau, mẹ Kim Đản ha hả cười lên, hai kẻ ngốc này! Những người khác cũng có chút buồn cười.

      Loan Loan nghe thấy tiếng cười phía sau bĩu môi, cười , các người cứ nhiệt tình cười , chờ ta kiếm được bạc xem lúc đó các người còn cười được nữa ?

      Vương Bảo Sơn nhìn bóng dáng Bách Thủ dần dần biến mất lắc đầu, đáng tiếc.

      Mà mẹ Bảo Sơn giống như mấy người mẹ Kim Đản chê cười hai người Loan Loan. Bà nhìn thấy mấy người bên cạnh cười ngừng cực kỳ vừa mắt, khỏi chế giễu: “Người đầu óc đần đáng sợ, đáng sợ là người có tâm tư ác độc.”

      Tiếng cười bên cạnh đột nhiên ngừng bặt.

      Mẹ Kim Đản e ngại mẹ Bảo Sơn là trưởng bối nên tiện đáp trả. Mẹ Lan Hoa vì nam nhân nhà mình nên cũng dám mở miệng. Nhưng khác với hai người, mẹ Trường Thọ có bối phận lớn hơn lại thuận theo: “Hừ, nhân sinh vốn phân chia người tốt, người xấu. Người ác cũng phải xem là đối với người nào. Nhưng nếu có người quá vô sỉ, ngay cả quỷ thần thấy cũng muốn đường vòng.”

      “Mụ già chết bầm, mụ ai đó?” Mẹ Bảo Sơn thoáng cái trèo lên bờ ruộng đứng, trợn mắt .

      “Ha, ha, ta chỉ đích danh, ai là người vô sỉ tự đứng ra hà.” Mẹ Trường Thọ gào to với hai bên trái phải, đồng thời ngừng quét mắt xung quanh.

      Mấy người mẹ Kim Đản đều yên lặng cúi đầu làm việc, người nào tiếp.

      “Ai vô sỉ? Ta vô sỉ? Lão bà tử ta còn chưa vô sỉ như ngươi đâu! Suốt ngày có chuyện gì căng cái lưỡi này nọ, trong thôn này có ai dài lưỡi hơn ngươi, ta thấy ngươi chỉ vô sỉ, mà còn nhiều chuyện, bó tuổi to rồi còn phải gánh cái danh này, ngươi biết xấu hổ sao….” Mẹ Bảo Sơn liếc xéo mẹ Trường Thọ, khinh bỉ .

      Vừa nghe lời này, mẹ Trường Thọ lập tức giơ chân: “Ngươi lão thái bà chết bầm kia, ngươi mắng ai, ngươi đừng suốt ngày giả bộ đứng đắn, giả bộ làm người tốt, ta xem ngươi chừng nào lộ cái đuôi hồ ly ra…”

      “Ngươi là lão bà nhiều chuyện…”

      “Ngươi lão hồ ly…”

      Hai lão thái bà hơn năm mươi tuổi chống thắt lưng đứng trong ruộng mắng nhau…

      Về đến nhà, Loan Loan tìm cái sàng trải cỏ ra phơi, hạt tiêu khô hoàn toàn, dùng túi đựng vào, quả ớt treo dưới mái hiên cũng phơi khô đến tám phần. Bách Thủ mang hạt cải mua ra vườn rau vun trồng.

      Hai ngày này mỗi ngày Bách Thủ vẫn lên núi săn thú. Sau khi Lai Sinh ăn xong hai lần, liền thăm dò được thời gian nấu ăn mỗi ngày của Loan Loan, mỗi lần đều tới đúng lúc. Có đôi khi xuống sông xiên cá, sau đó cầm lấy cá thơm ngào ngạt lòng vòng trong thôn ưỡn ngực khoe khoang. Ngửi thấy được mùi cá thơm bốn phía, người trong thôn ngạc nhiên dứt.

      Phơi qua hai nắng, cỏ tươi thành cỏ khô, Loan Loan tìm bộ quần áo rách rưới nhiều mụn vá của Bách Thủ ra cắt, sau đó cho cỏ khô sạch vào trong, dùng kim chỉ khâu hai bên lại, lại qua loa may thêm mấy châm vào giữa miếng vải, mảnh vải lớn tràn đầy cỏ khô được chia thành từng vùng do đường chỉ bên . Đầu tiên trải tầng vải bố dưới đáy giỏ trúc, trải cỏ khô lên, sau đó trải thêm cái đệm cỏ khô vừa may, tiếp đó phủ thêm tầng vải. Sau này, để bánh vào giỏ trúc khe hở cũng có, có thể giữ ấm cả buổi sáng.

      Tất cả dụng cụ đều chuẩn bị xong, sáng hôm sau gà còn chưa gáy, Loan Loan rời giường. Nàng lấy bột nở ra, rắc thêm bột mì, rồi cho nước tro vào, nhào nặn bột, theo thường lệ cất bớt chút vào trong chén. Sau đó thêm các gia vị vào, rồi lại nhào tiếp.

      Nhào bột thành hình dáng sợi mảnh dài, chia ra thành từng khúc từng khúc, đặt lên ván gỗ, dùng chày cán bột thành từng miếng bánh tròn tròn. Bách Thủ nhóm lửa, lần đầu tiên làm tốn nhiều thời gian lắm, tổng cộng làm ra ba mươi cái bánh.

      Loan Loan bỏ toàn bộ bánh vào trong giỏ trúc, dùng vải che kỹ. Hai người nhanh chóng ăn xong điểm tâm, sau đó chợ.

      Đến chợ, vẫn giống như trước, hai người tìm chỗ, Loan Loan bày giỏ trúc ra, lấy ra hai cái bánh để phía . Bách Thủ đổi thú săn.

      Đến giờ Tỵ (9 giờ sáng), chợ nhiều người, bề ngoài bánh vàng rực rỡ tệ, hấp dẫn ít người dừng chân nhìn tới, nhưng người nào tiến lên hỏi mua.

      Loan Loan đứng tại chỗ nhìn người qua lại, thầm nghĩ có nên sử dụng chút kỹ xảo bán hàng thời đại hay . Lúc này phụ nhân nắm tay hài tử qua, bánh vàng xốp giòn lập tức hấp dẫn hài tử, hài tử thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bánh, kéo kéo chéo áo của phụ nhân: “Mẹ, con muốn ăn cái đó!”

      Phụ nhân và hài tử là người mặc quần áo vải thô bình thường, hẳn cũng là người làm ruộng.

      Loan Loan mỉm cười với phụ nhân, : “Đại tỷ, bánh vừa xốp vừa thơm, lại nếm thử .”

      “Bánh này của ngươi là bánh gì vậy?” Phụ nhân nhìn vào giỏ trúc, rất thơm a!

      “Đây là bánh hương hành lá.” Loan Loan mỉm cười , sau đó cầm bánh, bẻ miếng đưa cho phụ nhân: “Tỷ nếm thử , ăn ngon cần mua đâu.”

      Phụ nhân ngẩn người, mua đồ được nếm thử trước đây là lần đầu tiên, cầm bánh do dự rồi cũng cắn miếng.









      Chương 27: Bán bánh

      Edit: Leticia

      Beta: Nora

      Diện mạo Loan Loan mi thanh mục tú (chân mày đen, đôi mắt đẹp), nhìn người bằng ánh mắt chân thành, mỉm cười cũng rất chân thành, giọng trong trẻo nhanh chậm, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết dễ gần, người như vậy rất đáng tin.

      Bánh vừa vào miệng, ánh mắt phụ nhân nhìn về phía Loan Loan trở nên kích động thôi, lập tức ăn nốt non nửa miếng bánh còn lại. Hài tử ở bên cạnh thấy vậy liền nuốt nước miếng.

      “Bánh này ngon !” Phụ nhân thành tâm khen.

      Nghe vậy, mày Loan Loan khẽ cong, đề cao giọng hơn chút, cười : “Đại tỷ, ta sai chứ, hương bánh này của ta là nhất trong trấn này đấy, người địa phương khác ăn được bánh có mùi vị thế này đâu.”

      “Bánh này bán thế nào, ta muốn mua hai cái!” Phụ nhân sảng khoái .

      “Được, hương bánh hai văn tiền cái, tỷ mua hai cái đúng , gói ngay cho tỷ đây!” Tay chân Loan Loan lanh lẹ lấy hai cái bánh nóng hổi gói kỹ cho phụ nhân: “Đại tỷ, bánh của tỷ đây.” Cuối cùng còn thêm vào câu: “Từ hôm nay trở , mỗi ngày ta đều bán ở chỗ này, nếu người trong nhà thích, hoan nghênh tỷ ngày mai lại đến! Chúc đại tỷ và người nhà bình an khỏe mạnh!”

      chợ này người thét to ít, nhưng có người bán hàng rong nào miệng ngọt như vậy, phụ nhân cầm bánh vui vẻ ra mặt quay .

      Bên này chuyện hơi lớn tiếng, khiến ít người đường dừng chân, tiếp theo lại có người vây quanh tới đây.

      “Đại ca mua bánh sao? hương bánh mới ra lò ăn rất ngon… đến, nếm thử , thơm lấy tiền… Vị đại thẩm này, mua hai cái bánh về nhà cho đại thúc nhắm rượu …”

      Chợ náo nhiệt, tiếng bàn tán và hiếu kì át mất tiếng rao hàng trong trẻo…

      Bách Thủ vừa phụ gói bánh, vừa thầm ca ngợi vợ.

      là nam nhân xấu hổ khi phải thét to, ủy khuất vợ rồi, vợ lợi hại a… Nhưng vợ cái gì mà mua bánh nhắm rượu, làm hơi đỏ mặt…

      Chỉ cần có người mua, phía sau có thêm người thứ hai, người thứ ba… Đến buổi trưa, ba mươi cái bánh bán hết sạch. Còn vài người nghe tiếng đến hỏi, bởi vì chậm bước nên nếm được hương bánh, đành than thở tiếc nuối.

      cái bánh hai văn, ba mươi cái, tổng cộng sáu mươi văn tiền. Hai người vui vẻ trở về nhà.

      Về đến nhà ăn bữa trưa, Bách Thủ lên núi, Loan Loan dọn dẹp bát đũa sạch rồi cho gà và thỏ ăn, biết chuyện gì xảy ra, thỏ rừng co ro nằm góc, nhìn như tinh thần được phấn chấn.

      Thỏ là động vật khó nuôi. Loan Loan quét dọn ổ cho thỏ và chuồng gà, rồi đổi thức ăn. Bình thườg chẳng bao giờ thức dậy sớm như thế, khỏi có chút buồn ngủ. Nghĩ đến dù sao cũng còn chuyện gì, nên trở về phòng ngủ.

      Lúc nàng dậy gần chạng vạng tối, nàng giặt sạch vải bọc bánh, sau đó phơi sợi dây ở ngoài sân.

      Làm xong những chuyện này lại lên vườn rau núi hái chút ít rau xanh và ớt. Rau xanh để tối nay nấu cháo, ớt để làm bánh. Nhóm lửa nấu cháo, món cháo chỉ dùng chút rau xanh, phần thừa lại còn rất nhiều, nàng dùng nó làm món xào.

      Lúc Lai Sinh đến Loan Loan nhào bột.

      Loan Loan hiểu, tại sao vô luận lúc nào nàng nấu cơm, cũng có thể kịp thời chạy tới.

      Phần lớn thời gian giống như đứa bé chỉ biết chơi đùa. Trẻ con nha, khi chuyện ngươi phải dụ dỗ , làm việc phải chiếu cố . Nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt, lập tức lại bình thường. Lúc này ngươi thể lung tung, đặc biệt thể đụng chạm tới ngốc nghếch của , nếu lập tức trở mặt.

      Thỉnh thoảng bình thường, thỉnh thoảng điên. Lúc mới đầu Loan Loan rất buồn bực, bởi vì mỗi lần đều phải nhắm trúng trạng huống của mới có thể mở miệng.

      Về sau, nàng đúc kết được kinh nghiệm, mặc bình thường hay bình thường, lúc chuyện dụ dỗ , đùa với , bảo đảm ngươi cũng tức giận.

      Lai Sinh quen tay chuyển ghế đẩu đến ngồi xuống bên cạnh bếp lò, cũng tìm Loan Loan chuyện, cầm nhánh cây chống cằm nhìn chằm chằm bếp lò. Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của lên màu đỏ hồng. Híp mắt lại, mặt mày vui vẻ, trong miệng i i a a biết hát gì…

      Loan Loan khỏi hâm mộ. ra làm người như Lai Sinh rất tốt, có phiền não, vì mưu sinh, vì bạc mà rầu rĩ, muốn làm gì làm, trong lòng vĩnh viễn có phiền não !

      Loan Loan tò mò, hỏi : “Lai Sinh, ngươi hát gì đấy?”

      Lai Sinh mở mắt ra, nghiêng mắt nhìn nàng cái, chuyện, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngâm nga. Vẻ mặt vô cùng thích ý, tựa như con mèo lười nằm phơi nắng ngày xuân.

      Loan Loan nhìn ha hả cười. Mắt quét tới quét lui chéo áo , hình như chưa từng thấy Lai Sinh mặc bộ quần áo khác.

      “Lai Sinh, sao ngày nào ngươi cũng mặc bộ quần áo này vậy?”

      “Tự ta nghĩ ra biện pháp đó, chỉ có thể tiết kiệm thời gian còn có thể tiết kiệm ít bạc.” Lai Sinh vẫn nhắm mắt, lại thêm chút đắc ý .

      Loan Loan hiếu kì: “Phương pháp gì có thể tiết kiệm thời gian còn có thể tiết kiệm bạc?”

      bộ quần áo ta mặc mấy ngày rồi phơi nắng, sau đó mặc bộ khác, mấy ngày nữa ta có thể mặc lại bộ quần áo kia, mặc hết bộ này sang bộ kia. Như vậy ít nhất ta có thể phải giặt quần áo hai lần, chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều thời gian chơi sao? Còn có thể bắt thêm hai con cá!” Mặt mày Lai Sinh hớn hở .

      Khóe miệng Loan Loan có chút co rút, : “Ngươi giặt qua sao có thể mặc tiếp được?” Lúc trời nóng chẳng phải thối chết sao?

      phải ta phơi qua rồi sao!” Lai Sinh dùng ngôn từ chính nghĩa uốn nắn.

      Loan Loan bậm môi, chỉ vào trường sam lau nhà : “Ngươi nên giặt bộ quần áo này.”

      Mắt Lai Sinh nhìn quần áo của mình chạm vào nơi vô cùng bẩn, để ý chút nào.

      lát sau tới bên cạnh Loan Loan, chỉ vào cục bột lớn đặt thớt, nhíu nhíu mày, đồng ý nghiêm túc : “Nhiều bánh như vậy phải ăn trong bao lâu a, ăn hỏng mất, tiếc lắm.”

      Loan Loan kinh ngạc, tiểu tử này còn biết tiết kiệm?

      Vì vậy liền cho biết, bột này làm bánh mang lên chợ bán. Lai Sinh vừa nghe nhất thời vỗ tay bảo tốt quá. Loan Loan cho rằng vui vẻ vì mình có thể kiếm bạc, sau mới biết được người ta cao hứng vì sau này ngày ngày có cái ăn đấy!

      Cơm tối, Loan Loan vẫn chiên mấy cái bánh, món cháo cho thêm chút muối, ninh cháo đặc sệt. Bách Thủ và Lai Sinh ăn ngon lành. Ngày thứ nhất bán được tất cả bánh, chứng minh làm như vậy người thời đại này vẫn có thể tiếp thu. Trong lòng nàng thầm quyết định nếu như có thể, chờ có bạc, có cơ hội, nàng mở rộng quầy bánh, đến lúc đó chỉ hương bánh, mà còn có các loại nhân bánh, loại nào cũng có, độc nhất vô nhị cả nước! Bách Thủ cần phải lên núi săn thú nữa.

      Đêm nay, Loan Loan vừa vui vẻ vừa hưng phấn, lại còn ước mơ về tương lai.

      Hôm sau, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng, Loan Loan và Bách Thủ rời giường. Hôm nay cố ý làm nhiều thêm mười cái bánh. nghĩ tới, Lai Sinh lại tới rất sớm. Vừa vào nhà ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào nồi hương bánh. Nước miếng chảy dài, vừa thấy bộ dáng kia, Bách Thủ liền bực mình, xiên cái bánh đưa cho , đẩy ra khỏi phòng bếp. Lai Sinh ăn liền ba cái, sờ sờ cái bụng phình tròn vo, lúc này mới đàng hoàng ngồi ghế đẩu bắt đầu nhóm lửa.

      Đợi làm xong bốn mươi cái bánh, sắc trời sáng dần. Hai người ăn qua loa chút gì đó, sau đó gánh đồ xuống núi.

      Lúc ngang qua thôn gặp bà mối Vương ra ruộng.

      Bà mối Vương cầm nông cụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giỏ trúc của Bách Thủ rồi đảo lên đảo xuống.

      Loan Loan cao 1m6, thời đại này coi là tương đối cao, nhưng đứng cạnh Bách Thủ cao 1m78 rất nhắn, huống chi Bách Thủ có tay chân dài ngoằng, bước rộng, hơn nữa chỉ cần qua thôn bước với tốc độ vô cùng nhanh. Có lẽ trong lòng , thà tình nguyện ở ngoài thôn với Loan Loan cũng muốn ở trong thôn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ quấy rầy.

      Cho nên lúc này Loan Loan bị rơi ở phía sau Bách Thủ, lúc nàng muốn nhấc chân chạy đuổi theo, liền thấy bà mối Vương từ đối diện vòng qua nhiệt tình chào hỏi nàng: “Úi, Nhị muội tử đâu sớm vậy a!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :