1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Điền văn] Hoa đầu xuân ấm - Nhàn Thính Lạc Hòa

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Đám nha hoàn

      Lý Tiểu Noãn thoải mái thở dài duỗi thân mình. Đông Mạt nghe được động tĩnh đến trước giường nhấc màn lên, Lý Tiểu Noãn hướng nàng cười rạng rỡ, Đông Mạt bị nụ cười của nàng cuốn hút, tâm tình cũng trở nên tươi sáng theo cười :

      "Có vẻ như nương nghỉ ngơi !"

      Lý Tiểu Noãn gật đầu xoay người ngồi dậy, Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn mặc quần áo, rửa mặt chải vuốt chỉnh tề xong Lý Tiểu Noãn ở trong phòng vòng nhìn kỹ mọi nơi rồi ngồi xuống chiếc giường được đặt dưới cửa sổ hướng nam ở gian ngoài phòng, Đông Mạt pha trà bưng lại đây, cười :

      "Đây là trà Bích Loa Xuân do lão tổ tông sai người đem đến, còn có phu nhân tặng nửa cân trà búp Minh Tiền, là để nương thưởng thức trước, thiếu gia cũng phái người đưa nửa cân hoa nhài dùng để ướp trà vào mùa xuân đặc biệt tặng nương nhâm nhi, tôi đều tiếp nhận."

      Lý Tiểu Noãn tiếp nhận ly trà chậm rãi uống ngụm, cười :

      "Hơi nhạt."

      Đông Mạt mỉm cười:

      "Tôi cố ý cho ít lá trà, nương còn , pha loãng uống là được rồi, quá nồng có hại cho thân thể."

      Lý Tiểu Noãn gật đầu, cười trong trẻo tựa vào đệm giường, khoan thai phẩm trà.

      Đông Mạt xoay người từ giá đồ đựng đủ loại đồ quí giá lấy xuống cái tráp mở ra đưa tới Lý Tiểu Noãn mặt mày hớn hở :

      "Vào lúc nương ngủ, bà tử của Trừng Tâm viện đưa bạc tiêu hàng tháng sang đây cho nương, tổng cộng có bốn lượng tôi đặt vào đây ."

      Lý Tiểu Noãn buông ly trà nhìn trong tráp, nàng còn chưa thấy qua bạc có bộ dáng gì.

      Bên trong tráp là hai dãy bạc trắng sáng đặt san sát nhau, Lý Tiểu Noãn cầm lên khối kĩ lưỡng đánh giá rồi cẩn thận thả trở về, thỏa mãn thở dài ngẩng đầu nhìn Đông Mạt hỏi:

      "Trừng Tâm viện là nơi ở của phu nhân ? Bạc này sao lại nhiều như vậy?"

      "Dạ, phu nhân ở Trừng Tâm viện, thiếu gia ở Ngô Đồng viện, đại tiểu thư là Sắc Vi viện và nhị tiểu thư là Hàm Đan viện. Bạc hằng tháng của nương và thiếu gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều giống nhau, tháng hai lượng, bà tử còn đây là bạc tiêu của hai tháng, tháng tám và tháng chín của nương."

      Lý Tiểu Noãn cúi đầu nhìn bạc bên trong tráp, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Chu phu nhân lo lắng cho nàng vì vậy mới lần cho nàng hai tháng bạc tiêu.

      "Aizz, nếu hàng tháng đều có bốn lượng bạc tốt hơn nhiều."

      Đông Mạt cảm thán, Lý Tiểu Noãn giật mình khó hiểu nhìn nàng, Đông Mạt đóng tráp lại nhìn Lý Tiểu Noãn thấp giọng giải thích:

      "Nha hoàn, bà tử trong phủ lúc nào cũng chờ cơ hội để hạ thấp nương, thân phận của nương thế kia tuy có lão tổ tông cùng phu nhân thương nhưng bọn hạ nhân cũng thể nào đưa chút bạc đút lót, thường ngày mới có thể trôi qua dễ chịu chút, tháng hai lượng bạc làm sao mà đủ dùng ? !"

      Lý Tiểu Noãn giật mình, sắc mặt hơi hơi tối cụp mắt cân nhắc mãi mới quay đầu cười nhìn Đông Mạt hỏi:

      "Ta đem số bạc này đều dút lót ra ngoài, mấy người đó có thể đối với ta giống như đối với Vân San và Vân Hoan ?"

      Đông Mạt cười rộ lên có chút dở khóc dở cười nhìn Lý Tiểu Noãn :

      "Làm sao có thể? ! Dù cho nương có gấp mười lần số bạc này cũng thể nào!"

      " là vậy, cho dù chúng ta có đút lót tất cả bạc ra ngoài cũng vô dụng phải ! Nếu như vậy, còn lãng phí bạc để làm gì? ! Ngươi nhớ kỹ, sau này cứ tuân theo quy củ trong phủ, khi nào nên thưởng liền thưởng, nên thưởng bao nhiêu liền thưởng bấy nhiêu, nhều hơn phần càng ! thưởng, phần cũng có!"

      Đông Mạt ngẩn người nhìn Lý Tiểu Noãn, sau lúc mới trở lại bình thường:

      " nương là..."

      Đông Mạt nhất thời biết nên thế nào là tốt, lát sau mới thốt lên:

      "Vẫn là nương thông minh, sáng suốt!"

      Lý Tiểu Noãn cười tủm tỉm nhìn nàng, nâng ly trà từ tốn thưởng thức.

      Đông Mạt thu xếp lại tráp, xoay người thấy Lý Tiểu Noãn ung dung thoải mái uống trà, bất đắc dĩ thở dài:

      " nương ràng là... Aizz!"

      Đông Mạt vừa nặng nề thở dài vừa tiếp:

      "Năm nha hoàn tam đẳng kia bây giờ nương có muốn gặp chút ? nương xem qua xong, tôi nhanh chóng phân công sắp xếp việc làm cho các nàng, chỉnh đốn quy củ trong viện.

      Lý Tiểu Noãn liền gật đầu đáp ứng, Đông Mạt ra ngoài phòng dẫn theo năm nha hoàn tiến vào, cung kính đứng trước giường, Lý Tiểu Noãn đoan chính ngồi mỉm cười cẩn thận đánh giá năm nha hoàn, trầm ổn hỏi:

      "Các ngươi tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi? Nguyên là ở chỗ nào hầu hạ?"

      Nha hoàn đứng đầu bên trái có phần sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đông Mạt, Đông Mạt hướng nàng ra hiệu, nha hoàn kia liền tiến lên nửa bước, vén vạt áo khụy gối trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ gọi là tiểu Ngọc, năm nay mười ba tuổi, nguyên là ở Ngô Đồng viện đương sai."

      xong ngẩng đầu e dè nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn cẩn thận đánh giá nàng, mặt mày dài , làn da hơi ngăm đen, môi dày, có vẻ là người vô cùng thành thực. Lý Tiểu Noãn hướng nàng ôn hòa cười, tiểu Ngọc thở phào nhõm lui trở về, tiếp đến nha hoàn bên cạnh tiến lên nửa bước, thanh thanh thúy trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ gọi là Thu Diệp, năm nay mười hai tuổi, vốn là ở Ngô Đồng viện đương sai."

      Thu Diệp mày thẳng, mắt hạnh, làn da trắng nõn, cái mũi có hơi tẹt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Noãn lộ ra vài phần ngơ ngác cùng bướng bỉnh, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười giơ tay ý bảo nàng lui trở về. Ở chính giữa, nha hoàn ổn trọng tiến lên nửa bước, khụy gối trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ kêu Lan Sơ, năm nay mười tuổi, nguyên ở Sắc Vi viện đương sai."

      Lý Tiểu Noãn cẩn thận đánh giá Lan Sơ. Làn da màu lúa mạch, mày mắt , đầu mũi tròn tròn trông rất khả ái, miệng vểnh cười, có vẻ đôn hậu chân chất, lúc cười lộ ra hai cái răng mang theo vài phần hoạt bát. lúc cẩn thận đánh giá, Lý Tiểu Noãn bắt gặp ánh mắt trong trẻo của nàng liền cong mắt cười, viên ngọc đẹp thế mà lại bị bỏ sót.

      Lan Sơ lui trở về, phía sau cái nha hoàn tiến lên khụy gối trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ gọi là tiểu Tú, năm nay mười ba tuổi, nguyên ở Hàm Đan viện đương sai."

      Lý Tiểu Noãn cẩn thận nhìn tiểu Tú, thân thể tráng kiện, mày rậm mắt to, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Noãn, ràng so với trí não tứ chi có vẻ vượt trội hơn, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười, ôn hòa :

      "Tiểu tú hơi khó đọc, về sau gọi là Tú Văn ."

      Tú Văn dập đầu cảm tạ Lý Tiểu Noãn, lui trở về, đầu bên phải cái nha hoàn tiến lên nửa bước :

      "Thưa nương, nô tỳ kêu là Nghênh Xuân, năm nay mười bốn tuổi, nguyên ở Trừng Tâm viện đương sai."

      Nghe được cái tên Nghênh Xuân này, Lý Tiểu Noãn híp híp mắt, ý cười lên mặt cẩn thận đánh giá Nghênh Xuân trước mắt này, eo vai nhắn, khuôn mặt dài trẻ con, mày liễu mắt phượng, làn da trắng bạch, so với Đông Mạt còn xuất sắc hơn, Lý Tiểu Noãn mỉm cười :

      "Nghênh Xuân... bằng Xuân Tiếu dễ nghe, gọi là Xuân Tiếu ."

      Xuân Tiếu cúi mặt dập đầu cảm tạ, lui trở về.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Chỉnh đốn


      Lý Tiểu Noãn quay đầu nhìn Đông Mạt, cười phân phó:

      "Sắp xếp ca làm, ca trực thế nào ngươi cứ tuân theo quy củ trong phủ bố trí là được."

      Đông Mạt nhướng lông mày, vội vã cười khụy gối đáp ứng rồi xoay người nhìn năm nha hoàn, lưu loát phân công :

      "Tiểu Ngọc và Tú Văn nhóm, Thu Diệp và Xuân Tiếu nhóm, ban ngày luân phiên đến phòng này sai sử, Lan Sơ theo ta. Ban đêm, ta ở bên trong Noãn các ngay tại cửa ngăn phía ngoài hầu hạ, gian ngoài, năm người các ngươi thay phiên nhau trực."

      Đông Mạt bố trí ổn thỏa xong quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, khụy gối cười hỏi:

      " nương xem như vậy ổn chưa?"

      Lý Tiểu Noãn mỉm cười gật đầu, Đông Mạt rộ ra vẻ mặt tươi cười xoay người, trầm giọng phân phó :

      " Buổi chiều hôm nay Tiểu Ngọc cùng với Tú Văn trực trước, tối nay tiếp đến là Thu Diệp bắt đầu thay phiên trực đêm."

      Mấy nha hoàn đáp lại, Tiểu Ngọc và Tú Văn lui về tại cửa Đông sương phòng, nghiêm túc đứng chờ đợi sai sử, đám người Thu Diệp lui xuống.

      Lý Tiểu Noãn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ quan sát đám người Thu Diệp tiến vào phía Đông sương phòng. Đông Mạt lấy ra cái chén cẩn thận giao cho Lan Sơ chỉ thị nàng bưng ra ngoài.

      Lan Sơ dùng khay nâng ly trà ra, Đông Mạt theo tầm mắt Lý Tiểu Noãn nhìn về phía đông sương phòng, cười bẩm báo :

      "Lúc nương ngủ, tôi và Ngụy ma ma thương lượng đem bốn tiểu nha hoàn dàn xếp ở Tây sương phòng, gian phía Bắc ở đó là lớn nhất. Năm người Xuân Tiếu các nàng dàn xếp ở Đông sương phòng, gian lớn phía Bắc để cho ba người Lan Sơ, Tiểu Ngọc cùng với Thu Diệp ở. Gian bé phía Nam là để cho Tú Văn và Xuân Tiếu ở, gian phía Nam của Tây sương phòng còn trống dùng làm khố phòng. Hai phòng Đông sương phòng của chúng ta quá rồi, quả thực chẳng thu lấy được đồ gì."

      Lý Tiểu Noãn mỉm cười:

      "Về sau chúng ta còn có thể có thu được cái gì? Hai phòng chính này đều là trống rỗng, chẳng thà..."

      Lý Tiểu Noãn dừng lại nuốt câu kế tiếp xuống. đường , nàng nhìn ra được nội bộ hạ nhân Cổ gia, chi phí, ăn mặc của mỗi cấp bậc khác biệt hoàn toàn, nàng mới đến đây vẫn nên cứ chiếu theo quy củ trong phủ là được.

      " nương có phải hay cảm thấy chỗ nào ổn?"

      Đông Mạt cẩn thận nhìn Lý Tiểu Noãn hỏi, Lý Tiểu Noãn cười nhìn nàng lắc đầu, thấp giọng :

      "Quy củ trong phủ tỷ tỷ hiểu nhất, chẳng qua về sau mọi việc trong viện còn phải nhờ tỷ tỷ lo lắng rồi, nếu Tiểu Noãn có chỗ nào phải, tỷ tỷ còn phải nhắc nhở Tiểu Noãn mới được."

      Đông Mạt ánh mắt rạng rỡ nhìn Lý Tiểu Noãn, khụy gối trịnh trọng :

      " nương yên tâm, Đông Mạt nhất định tận tâm hết sức hầu hạ nương, nương bình an Đông Mạt mới có thể sống tốt được chứ!"

      lâu sau, Ngụy ma ma tiến vào cùng Đông Mạt chỉ huy tiểu nha hoàn lau chùi, trang trí các nơi. Lý Tiểu Noãn ngồi vào bàn học phía trước cửa sổ ở Tây sương phòng im lặng nhất bút nhất họa phỏng theo bảng chữ mẫu của phu tử.

      Vào giờ Thân, Lý Tiểu Noãn đứng ở trước gương đồng, cẩn thận để ý quần áo búi tóc xong xuôi rồi mang theo Đông Mạt cùng Tiểu Ngọc đến Thụy Huyên đường.

      Ăn xong cơm chiều, Lý Tiểu Noãn cùng Cổ Tiêu, Cổ Vân San tỷ muội chuyện hồi lâu với Lý lão phu nhân, mắt thấy sắc trời chạng vạng mới cáo từ ra.

      Ra khỏi viện, Cổ Vân San dừng chân lại, vẻ mặt tươi cười nắm tay Lý Tiểu Noãn thấp giọng :

      "Đáng lẽ buổi chiều hôm nay muốn qua thăm muội, lo lắng muội mấy ngày nay đường mệt nhọc, đành phải để muội nghỉ trưa tốt, ta cùng Vân Hoan mới nhẫn nại dám qua làm phiền muội."

      Lý Tiểu Noãn cười muốn chuyện, Cổ Vân Hoan kéo tay kia của nàng :

      " đường tới ta và tỷ tỷ thương lượng, sáng mai muội cùng với Cổ Tiêu học nên thể tới, vậy buổi chiều , ta và tỷ tỷ cùng qua Tùng Phong viện thăm muội!"

      Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, Cổ Tiêu vội vàng chen tới :

      "Còn có ta, ta cũng ."

      " phải chiều hôm nay đệ qua rồi sao?"

      Cổ Vân San vỗ vỗ bả vai Cổ Tiêu .

      "Cái kia tính! Đó là giúp muội muội xem phòng ở, thể tính là thăm muội muội !"

      Cổ Tiêu ngẩng đầu tranh cãi cùng Cổ Vân San, Cổ Vân Hoan phụ họa giúp Cổ Tiêu:

      "Được rồi đệ muốn , cũng phải cho đệ !"

      Bốn người cười xuyên phía sau hoa viên, chào tạm biệt xong mỗi người đều tự trở về viện của mình .

      Đông Mạt và Tiểu Ngọc theo Lý Tiểu Noãn qua ngọn núi giả, giữa lúc trời xẩm tối, bên kia tường của Tùng Phong viện chợt ra bóng người vút qua lắc mình vào trong cửa Tùng Phong viện.

      Lông mày Đông Mạt lập tức dựng thẳng lên quay sang nhìn Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn nhìn chằm chằm cửa viện, sắc mặt trầm xuống quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nhìn cửa viện vẻ mặt khủng hoảng nhìn Lý Tiểu Noãn run run :

      "Nô... Nô tỳ, dường như thấy có bóng dáng người... vào."

      Lý Tiểu Noãn cười rộ lên, giọng điệu thoải mái tùy tiện :

      "Có lẽ là nha đầu nào đó được sai lĩnh đồ, muộn rồi, mau trở về thôi."

      Vẻ mặt của Tiểu Ngọc trầm tĩnh lại, vội vàng cười gật đầu :

      " nương phải, cũng biết là người nào, ngược lại khiến tôi giật cả mình."

      Lý Tiểu Noãn cười khanh khách quay qua nhìn Đông Mạt lông mày dựng thẳng, nhàng yên ổn lôi kéo nàng vào sân.

      Ngụy ma ma ra đón, Lý Tiểu Noãn cười cho bà trở về nghỉ tạm .

      Đông Mạt theo Lý Tiểu Noãn vào Đông sương phòng, Lý Tiểu Noãn ngồi giường nhìn Đông Mạt hỏi:

      "Là Xuân Tiếu?"

      "Dạ, tôi cũng thấy giống nha hoàn kia!"

      Đông Mạt nhướng lông mày vẻ mặt tức giận xoay người muốn ra ngoài.

      "Tôi tra hỏi nàng!"

      "Quay lại!"

      Lý Tiểu Noãn gọi nàng lại, ra hiệu bảo nàng ngồi vào bên giường, thấp giọng :

      "Nếu lúc này ngươi hỏi nàng chẵng những nàng ta chịu màcòn chịu thừa nhận. Trời tối gọi nàng đến chẳng phải làm nháo lên? Toàn bộ nha hoàn trong viện này, tính tình bản tính, quan hệ phía sau ra sao, chúng ta hoàn toàn biết gì cả, coi như có gì xảy ra. Phải bảo đảm ngày mai ai được phép đem chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta vừa mới chuyển đến nơi này bất quá chỉ mới ngày liền gây ra chuyện, ngươi nghĩ đẹp mặt lắm sao?"

      "Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ như vậy quên ? Vạn nhất sau này có chuyện gì xảy ra..."

      Đông Mạt trở nên nôn nóng, Lý Tiểu Noãn giơ tay bảo nàng dừng lại, nhíu mày cân nhắc lát, ngẩng đầu nhìn Đông Mạt phân phó :

      "Ngươi gọi tất cả các nha hoàn trong viện lại đây, ta cảnh cáo trước lần, về sau nếu lại làm trái với quy củ, cũng thể coi là chưa giáo huấn mà mà trừng phạt ."

      Đông Mạt gật đầu, bao lâu sau, kêu chúng nha hoàn tiến vào, quy quy củ củ đứng thành hàng, cung kính đứng hầu. Lý Tiểu Noãn ngồi ngay ngắn ở giường, bình tĩnh lần lượt đánh giá vài nha hoàn, thanh nhàng :

      "Chỗ này của ta quy củ nghiêm chỉnh, nếu là nơi vẻ vang danh giá nửa phần cũng có! Trong số các ngươi nếu có ai khó xử cũng đừng gượng ép cứ ra, ngày mai ta trả các ngươi cho phu nhân và lão tổ tông lui về chỗ cũ đương sai là được."

      Vài cái nha hoàn lưỡng lự ngừng nhìn xung quanh, vội vàng lại cúi đầu, Đông Mạt quan sát mọi người :

      "Lời nương đều nghe được? Nếu có chút khó xử, đừng để ý cứ ra."
      Phương Lăng thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: học buổi sớm

      Nghỉ lát, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười tiếp:

      "Nếu đều là cam tâm tình nguyện ở lại chỗ của ta hầu hạ, đây chính là duyên phận của chủ tớ chúng ta, trong viện ..."

      Lý Tiểu Noãn ngừng chút, viện này có thể xem là nơi kém nhất của Cổ gia, nàng có gì để hứa hẹn cả, chỉ có thể tặng chút đồ gì đó thôi. Lòng Lý Tiểu Noãn đột nhiên dâng lên nồng đậm thê lương, rũ tầm mắt trầm mặc trong chốc lát mới nhìn mọi người, chậm rãi tiếp:

      "Ở nơi này hầu hạ, khắp nơi đều phải cẩn thận, cần cùng người khác tranh cường đấu thắng, quy củ trong phủ bước cũng thể sai lầm, nếu... Kết oán, phạm sai lầm, ai có thể thay các ngươi đỡ đến nửa phần."

      Giọng của Lý Tiểu Noãn hạ thấp đến mức thể nghe thấy, ánh mắt từ từ đảo qua mọi người rồi dừng lại người Xuân Tiếu cúi thấp đầu, chúng nha hoàn đồng loạt quỳ xuống, cao thấp đồng đều dập đầu đáp ứng :

      "Vâng!"

      Lý Tiểu Noãn phất tay cho đám nha hoàn lui xuống. Lan Sơ vào phòng sửa soạn giường chiếu, Tiểu Ngọc và Tú Văn lui về phía sau tịnh phòng chuẩn bị nước ấm và khăn bông các loại dùng để tắm rửa. Lý Tiểu Noãn rũ mắt cân nhắc lát gọi Đông Mạt đến, thấp giọng phân phó:

      "Từ hôm nay trở , trong viện này, ngươi và Ngụy ma ma thể cùng ra ngoài, cần phải lưu người trông coi. Mấy nha hoàn kia, ngươi phải lưu tâm nhiều hơn chút, tính cách thế nào phải sớm nắm mới tốt, còn có.. "

      Lý Tiểu Noãn dừng chút, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đông Mạt :

      "Gia đình ngươi là người ở tại nhà cũ này, trước hết để họ nghĩ biện pháp thăm dò chi tiết ràng mấy nha hoàn trong viện chúng ta, gia đình như thế nào, ai đối với ai tốt, ai cùng ai từng có xích mích, ừm..."

      Con mắt Lý Tiểu Noãn hơi đổi, tiếp tục phân phó:

      " chỉ riêng người trong phủ chúng ta, mấy câu chuyện nhàn thoại, truyền thuyết trong phủ đều phải nghe chút, cẩn thận thăm dò và trăm ngàn lần đừng lộ ra bộ dạng như con khỉ nóng nảy sốt ruột khiến cho người ta cảm giác như ngươi hỏi thăm tình, vậy cũng tốt."

      Đông Mạt đáp lại kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Noãn ngồi giường, thân thể còn yếu ớt được bao bọc bởi bộ tang phục bằng vải bố. Chẳng qua chỉ mới là đứa bé sáu tuổi mà có thể ra những lời như vậy, phảng phất tựa như lão nhân sáu mươi tuổi, khuôn mặt non nớt, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm trong suốt. Đông Mạt đột nhiên cảm thấy Lý Tiểu Noãn trước mặt kì lạ dị thường, nhịn được nhàng rùng mình cái, thấp giọng :

      " nương ở bên ngoài tuyệt đối đừng lộ ra dáng vẻ như vậy chuyện..."

      Lý Tiểu Noãn bừng tỉnh, ngẩng đầu chút suy nghĩ nhìn Đông Mạt, gật đầu :

      "Ừm, cám ơn ngươi."

      Đông Mạt mang theo Tiểu Ngọc và Tú Văn hầu hạ Lý Tiểu Noãn tắm rửa rửa mặt sạch , thay bộ áo quần đuôi ngắn xong Lý Tiểu Noãn ách xì 1 cái nằm vào trong ổ chăn, Đông Mạt cười :

      " nương cứ yên tâm ngủ, cuối giờ Dần ngày mai tôi đến đây gọi nương rời giường."

      Lý Tiểu Noãn ngáp dài gật đầu, lui vào trong chăn.

      Ngày hôm sau, giờ dần chính khắc vừa qua khỏi, Ngụy ma ma cho mở cửa viện. Tiếp theo đó thắp đèn ở đông sương phòng. Thu Diệp và Xuân Tiếu rón rén thức dậy, thu thập chính mình xong liền ra cửa, bắt đầu ngồi xuống đun nước, vừa đánh thức nhóm tiểu nha hoàn, bên trong viện trở nên bận rộn hẳn lên.

      Qua giờ Dần, Đông Mạt dẫn theo Lan Sơ thắp sáng đèn ở chính phòng. Ngụy ma ma từ trong chăn kéo Lý Tiểu Noãn chịu dậy ra, động tác nhanh nhẹn hầu hạ nàng mặc quần áo.

      " nương! Thiếu gia đến đây!"

      Giọng Thu Diệp ở cửa vang dội bẩm báo. Lý Tiểu Noãn lập tức giật mình tỉnh lại, gấp gáp vội vàng xoay người trong kinh ngạc mang theo vài tia bất mãn nhìn Cổ Tiêu mặc bộ y phục màu chàm, tinh thần sảng khoái vào phía trong đông sương phòng.

      Đông Mạt vội vàng khụy gối, cười :

      " nương vẫn còn chưa rửa mặt ạ, thiếu gia trước tiên ở gian ngoài ngồi để tiểu nha hoàn pha ly trà cho người uống, nương chúng tôi xong ngay!"

      " cần uống trà, ta ở chỗ này chờ Tiểu Noãn muội muội."

      Cổ Tiêu đem cặp vải thả xuống bàn, xoay người ngồi xuống bên cạnh ghế tay vịn. Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn , mỉm cười giọng :

      "Cổ Tiêu, huynh vẫn là đến bên ngoài chờ muội , muội còn chưa mặc quần áo đâu!"

      Cổ Tiêu giật mình, nhìn Lý Tiểu Noãn từ xuống dưới, chỉ vào Lý Tiểu Noãn nở nụ cười :

      "Tiểu Noãn muội muội, y phục của muội mặc xong! Muội xem xem!"

      Lý Tiểu Noãn cau mày, mặt tràn đầy khổ não nhìn Cổ Tiêu, Đông Mạt che miệng "Ha ha" cười, nương so với thiếu gia còn có chút ngốc nghếch.

      Ngụy ma ma, Đông Mạt nhanh chóng hầu hạ Lý Tiểu Noãn rửa mặt sạch , thắt hai búi xong. Ngụy ma ma đặt quyển tam tự kinh và bản chữ vào cặp vải màu chàm đưa cho Lý Tiểu Noãn, Cổ Tiêu chỉ vào Lan Sơ phân phó:

      "Ngươi xem cháo tổ yến của Tiểu Noãn muội muội xong chưa nhanh bưng lên."

      Lan Sơ vội vàng nhìn Đông Mạt, Đông Mạt giật mình, Lý Tiểu Noãn xách cặp của chính mình rồi đẩy cặp của Cổ Tiêu cái :

      "Muội bao giờ ăn món kia, chúng ta nhanh thôi nếu đến trễ phu tử nổi giận ."

      xong, Lý Tiểu Noãn cước bộ gấp rút ra ngoài cửa, Cổ Tiêu giật mình, mặc kệ chuyện kia liền vội vàng xách cặp của mình liếc nhìn đồng hồ cát ở góc phòng rồi theo Lý Tiểu Noãn ra khỏi cửa.

      Bên ngoài trời bắt đầu sáng, sương sớm ban mai mang theo cảm giác mát mẻ cùng hương vị ngọt của hoa quế. Lý Tiểu Noãn nhắm mắt hít hơi sâu, Cổ Tiêu bước nhanh đuổi theo Lý Tiểu Noãn, tay xách cặp, tay nắm lấy Lý Tiểu Noãn:

      "Tiểu Noãn muội muội, ta nắm tay muội , trời còn chưa sáng đâu."

      Lý Tiểu Noãn tiếng nào bỏ qua Cổ Tiêu, khoanh tay bước nhanh dọc theo hành lang, hướng ngoài viện chạy , Cổ Tiêu mang theo cặp đuổi theo:

      "Tiểu Noãn muội muội, Tiểu Noãn muội muội..."

      Ngụy ma ma chạy theo ở phía sau, lo lắng kêu:

      " nương, thiếu gia, chậm chút! Chậm chút!"

      Lý Tiểu Noãn vọt tới cửa viện, chờ Ngô ma ma và hai gã sai vặt Sơn Thủy, Yên Vân ở cửa. Hai gã sai vặt hoảng sợ, Lý Tiểu Noãn vẻ mặt tươi cười vẫy vẫy tay Ngô ma ma :

      "Nhanh nào nhanh nào, chậm trễ phu tử nổi giận !"

      Ngô ma ma nở nụ cười, ngồi xổm xuống ôm lấy Lý Tiểu Noãn, cười :

      "Biểu tiểu thư cần vội vã như vậy, chúng ta từ cửa hông vườn phía sau qua chỉ tốn khắc là tới nơi trễ thế nào được? !"

      Cổ Tiêu gấp gáp đuổi kịp, phen giữ chặt tay Lý Tiểu Noãn thở hổn hển:

      "Tiểu Noãn muội muội, Tiểu Noãn muội muội, muội chạy nhanh quá ."

      Ngụy ma ma cũng đuổi tới, cười :

      " nương cũng thể chạy nhanh như vậy, lỡ vấp té làm sao? !"

      Lý Tiểu Noãn cười tươi tắn gật đầu, len lén bỏ tay của Cổ Tiêu ra, Cổ Tiêu chặt chẽ cầm tay Lý Tiểu Noãn vững vàng đến vườn phía sau.

      Lý Tiểu Noãn xoay người nhìn Cổ Tiêu, thấp giọng :

      "Huynh buông muội ra, cặp xách nặng, ta muốn đổi tay."

      Cổ Tiêu chần chờ buông Lý Tiểu Noãn ra, nhìn cặp xách trong tay nàng, bắt chước Lý Tiểu Noãn thấp giọng :

      "Quy củ trong phủ chúng ta, cặp đựng sách này chỉ có thể chính mình mang, nếu ta giúp muội mang rồi ."
      Phương Lăng thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 18: đối xử bình đẳng


      Lý Tiểu Noãn nhìn Cổ Tiêu cười rạng rỡ:

      "Ta muốn tự mình đeo cặp !"

      Cổ Tiêu bắt chước cười tít cả mắt, đem cặp đổi sang tay kia rồi nắm lấy tay còn lại của Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn thò tay giữ ống tay áo của cười nhàng thấp giọng :

      "Cổ Tiêu, về sau khi có người bên cạnh, ngươi cần gọi ta là Tiểu Noãn muội muội có được ?"

      Cổ Tiêu giật mình :

      "Vậy huynh gọi muội là gì? Vì sao cho huynh gọi muội là Tiểu Noãn muội muội?"

      Lý Tiểu Noãn khẽ ho tiếng, vẻ mặt tươi cười thấp giọng :

      "Ngươi giọng chút! Cổ Tiêu, ngươi nghĩ thử , tiểu, Noãn, muội, muội, gọi đến tận bốn chữ đấy là phiền toái! Ngươi gọi ta là Tiểu Noãn là được rồi!"

      Cổ Tiêu nghiêm túc suy nghĩ hồi, gật gật đầu, quay sang nhìn Lý Tiểu Noãn thấp giọng :

      "Tiểu Noãn... Vậy ta gọi muội muội là được, dù sao ta chỉ có mình muội là muội muội!"

      Lý Tiểu Noãn nhất thời nghẹn họng nhìn Cổ Tiêu, Cổ Tiêu cong mắt cười khúc khích nhìn nàng, Lý Tiểu Noãn cắn cắn môi, nén giọng :

      " được gọi ta là muội muội! Gọi Tiểu Noãn!"

      Cổ Tiêu giật mình, vội hướng kề bên Lý Tiểu Noãn dỗ nàng :

      "Tiểu Noãn, muội đừng nóng giận, Tiểu Noãn Tiểu Noãn. Vậy huynh gọi muội là Noãn Noãn nhé, Noãn Noãn so với Tiểu Noãn dễ nghe hơn."

      Lý Tiểu Noãn bất đắc dĩ đáp ứng bước chân càng nhanh :

      "Chúng ta vẫn nên nhanh chút, đừng để phu tử sốt ruột chờ ."

      "Ừ!"

      Cổ Tiêu đáp ứng dõng dạc, đeo cặp đuổi theo Lý Tiểu Noãn đến cửa hông vườn phía sau.

      Ngoại viện thư phòng, Vương phu tử thẳng người ngồi ghế chờ. Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn cung kính thỉnh an, nộp vở ghi cho phu tử. Vẫn như mọi khi, Vương phu tử mấy câu liền thèm để ý đến Lý Tiểu Noãn, bắt đầu nhìn chăm chú Cổ Tiêu đọc bài, giảng bài cho .

      Học đến giờ thìn hai khắc, Vương phu tử thu vở ghi chép xong Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn thi lễ cáo lui, theo đám người Ngô ma ma băng qua vườn, lập tức hướng đến Thụy Huyên đường.

      Bên trong Thụy Huyên đường, Chu phu nhân, Cổ Vân San tỷ muội đến đây từ sớm, thấy hai người tiến vào, Lý lão phu nhân liên tục cất tiếng phân phó :

      "Bích Liên đâu, nhanh gọi người bưng điểm tâm vào đây. Sáng sớm học chắc hai đứa đói bụng lắm!"

      Cổ Tiêu cúi lạy thỉnh an xong liền bị Lý lão phu nhân kéo qua ôm vào trong ngực, vuốt ve mặt, đầu và cổ , Cổ Tiêu ngẩng đầu, cười :

      "Cháu đói bụng, buổi sáng Cúc Ảnh tỷ tỷ cho cháu ăn qua cháo tổ yến và điểm tâm rồi."

      Cổ Tiêu phảng phất nhớ ra điều gì, quay sang nhìn Lý Tiểu Noãn :

      "Noãn Noãn buổi sáng ăn gì, chắc chắn đói bụng lắm!"

      Lý Tiểu Noãn ngồi ghế trường kỷ, cười khanh khách nhìn Lý lão phu nhân :

      "Tại do cháu chịu dậy sớm, vả lại cũng cảm thấy đói."

      Lý lão phu nhân nở nụ cười nhìn Chu phu nhân cảm khái:

      "Khi còn bé, ta cũng cực kì ghét dậy sớm học. Vừa sáng sớm mùa đông phải nhanh chóng học rồi, bên ngoài giá lạnh, trong chăn lại ấm áp như vậy, quả muốn rời giường!"

      Chu phu nhân dịu dàng cười theo, muốn , Cổ Tiêu cướp lời:

      "Lão tổ tông, cháu có thể dậy nổi! Vào mùa đông cũng vậy!"

      Lý lão phu nhân và Chu phu nhân cùng phì cười lên, Lý lão phu nhân vỗ về Cổ Tiêu, sủng nịch khích lệ :

      " Tiêu nhi của chúng ta là chăm chỉ nhất, sau này khẳng định đọc sách rất giỏi!"

      Bích Liên chỉ huy nha hoàn bà tử tiến vào nhanh chóng bày điểm tâm. Mọi người ngồi vào, Chu phu nhân gắp thức ăn. Lý Tiểu Noãn chịu đựng cơn đói, từ tốn ăn chén cháo , rồi ăn ba cái bánh bao có nhân, sau đó là dĩa bánh điểm tâm xốp giòn mới cảm thấy no.

      Lý lão phu nhân có chút đăm chiêu nhìn Lý Tiểu Noãn.

      Ăn cơm xong, Cổ Tiêu nắm tay Lý Tiểu Noãn vội vàng cáo lui, giờ Tỵ khắc còn phải học.

      Tỷ muội Cổ Vân San, Cổ Vân Hoan cùng Lý lão phu nhân chuyện trong chốc lát cũng cáo lui về .

      Nhìn hai tỷ muội rời khỏi viện xong, Lý lão phu nhân ra hiệu cho Chu phu nhân ngồi vào ghế trường kỷ, ôn hòa :

      "Bắt đầu từ ngày mai, Tùng Phong Viện cũng chiếu theo qui củ của tỷ đệ bọn nó, mỗi ngày cho người đưa , hai chén tổ yến, năm miếng đường phèn qua để Đông Mạt rang cho Tiểu Noãn ăn."

      Chu phu nhân giật mình, hơi chần chờ nhìn Lý lão phu nhân, thấp giọng :

      "Tiểu Noãn là đứa trẻ hiểu chuyện, đáng , mẫu thân thương con bé con cũng thương nó. Tổ yến trong nhà chúng ta tuy đáng giá gì, nhưng ở bên ngoài dù sao cũng được coi là đồ quý hiếm. Nếu ăn quen, tương lai con bé rời chẳng phải là làm khổ nàng ?"

      Lý lão phu nhân ý cười đầy mặt nhìn Chu phu nhân, vỗ vỗ tay nàng, khe khẽ thở dài :

      "Khuê nữ tuy thể dựa vào việc đọc sách thi khoa cử, làm quan làm tể nhưng tương lai được gả đến nhà nào, có thể hỗ trợ trượng phu làm được chuyện gì, tương lai dưỡng dục đứa ra sao ai có thể trước được gì? ! Đứa Tiểu Noãn kia, nếu chúng ta lưu nó lại được ủy khuất con bé, hơn nữa, nhà chúng ta cũng phải là thiếu tiền bạc."

      Chu phu nhân cười dịu dàng, gật đầu :

      "Mẫu thân phải cực kỳ, con cho người đưa đồ qua."

      Lý Tiểu Noãn và Cổ Tiêu đến giữa trưa mới học xong, đến Thụy Huyên đường ăn cơm trưa, uống ly trà, bồi Lý lão phu nhân mấy câu xong Cổ Vân San liền dẫn ba người cáo lui, ra khỏi Thụy Huyên đường thẳng đến Tùng Phong viện.

      Cổ Vân San cùng Cổ Vân Hoan ở trong sân ngắm nhìn cây kim quế hồi, mỗi người đều tự phân phó nha hoàn thu nửa bao hoa quế để trở về làm túi hương. Thu hoa quế xong lại ngắm hoa cỏ lát, hai người mới vào nhà chính, ở bên trong đông sương phòng và tây sương phòng quan sát, Cổ Vân San lấy tay sờ màn che, nhíu mày :

      "Màn che này cũng biết là bao lâu rồi , phòng châm tuyến có làm lại sao?"

      " cho người làm, ngay cả chăn, đệm ngồi, vân vân ở trong phòng, mẫu thân đều cho người làm!"

      Cổ Tiêu ở phía sau giải thích, Cổ Vân Hoan mỉm cười nhàng đẩy Lý Tiểu Noãn :

      "Tiểu Noãn muội muội, muội nên mau mau xin đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ chỉ cần mở miệng câu, màn che này chừng ngày mai làm xong rồi!"

      Lý Tiểu Noãn khó hiểu nhìn Cổ Vân Hoan, Cổ Vân San nở nụ cười buông màn che ra, vô thức dùng khăn lau tay xong nhìn Lý Tiểu Noãn cười :

      "Mẫu thân muốn tỷ học sắp xếp việc nhà, đầu tiên đem phòng châm tuyến giao cho tỷ quản, việc này Tiểu Noãn muội muội phải cầu xin, đợi lát nữa tỷ thúc giục làm màn che cho Tiểu Noãn muội muội. Bây giờ chúng ta còn chịu tang, phòng châm tuyến cũng có việc gì để làm, theo lý, hôm nay nên đưa ít qua rồi! Viện này thế nhưng ra tốt vô cùng chỉ cần trang trí màn che xong là được!"

      Lý Tiểu Noãn vẻ mặt khâm phục nhìn Cổ Vân San, khụy gối đáp lễ khanh khách :

      "Tiểu Noãn trước cảm ơn đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ là lợi hại, có thể quản được cả nhóm ma ma, Tiểu Noãn nghĩ mà sợ!"

      Cổ Vân San nhéo nhéo hai gò má Lý Tiểu Noãn, cười giòn dã :

      "Muội còn đương nhiên là cảm thấy sợ, chờ muội lớn lên giống tỷ khi học quản còn sợ nữa ."

      Lý Tiểu Noãn cười gật đầu.
      Tuyết LiênPhương Lăng thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 19: phải biết chừng mực

      Ba tỷ đệ ngồi uống ly trà trò chuyện hồi, ở lại lâu liền từ biệt quay trở về.

      Lý Tiểu Noãn tiễn ba người ra đến cửa viện, nhìn họ khuất mới chậm chạp quay vào nhà chính, lười biếng ngả người ghế trường kỷ ở đông sương phòng suy nghĩ boăn khoăn.

      Đông Mạt mỉm cười rót trà bưng vào, tâm tình vui sướng nhìn Lý Tiểu Noãn bẩm báo:

      " nương, lúc sáng phu nhân phái người tặng bao tổ yến và bao đường phèn qua đây, dặn là mỗi buổi sáng cho nương ăn sáng học!"

      Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên, khẽ nhíu mày hỏi:

      " Trong phủ ngoại trừ lão tổ tông, phu nhân và thiếu gia dùng tổ yến ra còn hai vị tiểu thư sao?"

      "Có, hai vị tiểu thư và thiếu gia như nhau, đều là mỗi ngày dùng tổ yến, năm phần đường phèn, tại nương cũng có phần theo qui định."

      Đông Mạt cười trả lời, Lý Tiểu Noãn thả lỏng người cười mỉm nhìn Đông Mạt, thấp giọng dặn dò:

      "Ngươi đem đồ lại đây ta xem chút."

      Đông Mạt khẽ rũ mi cười khụy gối đáp ứng, xoay người ra ngoài. Chỉ lát sau, dùng khăn cầm tổ yến và mấy khối đường phèn đến, Lý Tiểu Noãn tiến tới nhìn kỹ rồi cầm tổ yến hướng đến chỗ sáng tỉ mỉ quan sát hồi mới trả lại cho Đông Mạt, cười lắc đầu:

      "Lần đầu ta thấy thấy vật này, hình thù là kỳ quái."

      Đông Mạt dường như thở phào nhõm, cầm tổ yến lật qua lật lại xem xét rồi tươi cười bẩm báo:

      "Tôi đem tổ yến ngâm rồi lát nữa để tiểu Ngọc cẩn thận làm sạch , sáng mai hầm. Ngày mai nương cần phải dậy sớm khắc ăn cháo tổ yến rồi học."

      Lý Tiểu Noãn gật đầu, Đông Mạt cười tủm tỉm cầm tổ yến cùng đường phèn xuống.

      Lý Tiểu Noãn nâng ly trà thong thả uống nhìn bóng dáng của Đông Mạt, trong lòng khẽ ấm áp. ra Đông Mạt đối với nàng rất tốt, tổ yến được đưa đến đây so với nơi khác kém hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt của Đông Mạt muốn cho nàng biết việc này, chuyện vậy, dù có biết cũng chỉ tăng thêm phiền não, cũng chẳng có ích gì!

      Ở đời lòng người khó đoán, chẳng phải ám chỉ điều này hay sao ? Lý Tiểu Noãn nhắm mắt cảm khái, ví như nàng, lúc nương tựa ở chùa giáo lý Phúc cơm đều ăn đủ no, Cổ gia cùng nàng, chẳng qua chỉ là chút dây mơ rễ má nhưng họ lại hết lòng chiếu cố đưa nàng và quan tài cha mẹ của nàng trở về quê hương, giúp nàng an táng cha mẹ, đối đãi với nàng cùng với con cháu trong nhà khác là bao rồi cho phép nàng được học. Bố trí viện, nha đầu, bà tử giống như các viện khác trong phủ, và bây giờ mỗi ngày đưa thêm tổ yến.

      Nếu như nàng còn than phiền hạ nhân nịnh bợ, ghét bỏ tổ yến đủ ngon, đường phèn đủ ngọt, há lại thành trò cười!

      Có hạ nhân nào mà biết nịnh bợ? Chẳng qua là ít hay nhiều thôi. Hoàn cảnh tại của nàng dựa cái gì phải cầu bọn họ được phép nịnh bợ đây ? !

      Đông Mạt trước giờ luôn hầu hạ bên người lão tổ tông, tính tình lại cố chấp, sau này phải tìm cơ hội giảng dạy nàng mới được.

      Lý Tiểu Noãn tựa vào ghế, uống xong rồi cái ly trà liền ngủ trưa .

      Ngủ hơn nửa canh giờ, Lý Tiểu Noãn ngồi dậy rửa mặt chải đầu sạch , ngồi vào trước bàn học ở Tây sương, đem giấy Tuyên Thành cực mỏng đè lên bảng chữ mẫu bình tĩnh tập trung bắt đầu phỏng theo.

      Buổi sáng và buổi chiều học tam tự kinh, còn có sách của Cổ Tiêu cho nàng mượn sớm đọc xong rồi. Lúc phu tử dạy cho Cổ Tiêu, nàng chậm chạp viết xong hai trang chữ , lúc này là buổi trưa, cũng là giờ thìn.

      Lý Tiểu Noãn viết gần nửa canh giờ đứng lên đến sân viện bước loanh quanh trong chốc lát, gọi hai cái tiểu nha hoàn lại, chỉ huy các nàng lần nữa mang hoa cúc bày ra trong sân, đứng ở dưới hành lang thích ý thưởng thức hồi mới vào nhà tiếp tục luyện viết.

      Người của phòng châm tuyến đưa mấy tấm rèm lại đây, Đông Mạt nhận lấy cùng tiểu nha hoàn thay rèm cũ xuống. Lý Tiểu Noãn bước thoáng qua mỉm cười vuốt rèm che bằng vải bông tinh tế màu xám tro nhạt vừa treo lên, Đông Mạt cười giải thích:

      " nương mặc đồ tang đành phải phối hợp với rèm này ."

      Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Đông Mạt, nghiêm túc :

      "Ta thích loại vải bông tinh mịn thế này, vừa mềm lại vừa dày sờ lên quả rất ấm."

      Đông Mạt nở nụ cười, Lý Tiểu Noãn buông rèm cười trong suốt trở lại tây sương tiếp tục luyện chữ.

      Đông Mạt dường như nhớ ra gì đó liền theo Lý Tiểu Noãn vào tây sương, thấp giọng :

      " nương, sinh nhật của thiếu gia chính là vào ngày sáu đầu tháng sau, cũng còn vài ngày, chúng ta nên sớm cân nhắc kĩ càng đưa lễ vật gì tốt mới được, đừng để sau này quên mất lại khiến cho người ta chê cười."

      Lý Tiểu Noãn cầm bút trong tay ngừng giữa chừng cúi mi mắt nghĩ ngợi rồi nhìn sang Đông Mạt, cười :

      "Cũng có gì để nghĩ, Ngụy ma ma châm tuyến tuyệt hảo, chút nữa để bà dụng tâm làm vài cái hà bao, túi bọc quạt gì đó đến lúc đó tặng có lòng là được rồi."

      Đông Mạt nhếch lông mày nhìn Lý Tiểu Noãn chuyện, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng :

      "Đông Mạt tỷ tỷ, chúng ta ai có bạc, ta lại còn , mặc kệ đưa cái gì chỉ cần là tâm ý lão tổ tông, phu nhân cùng Cổ Tiêu cũng soi mói ."

      Đông Mạt giật mình, Lý Tiểu Noãn ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng, tiếp:

      "Đông Mạt tỷ tỷ, ta biết tâm ý của tỷ, tỷ hãy nghĩ , trong phủ này ta cao hơn ai chứ? Vạn chi bằng bước lùi, dẫu cho ta là con ruột của phu nhân, luận tuổi tác cũng là nhất, bất kể việc gì đều bị bỏ quên ở sau cùng cũng là lẽ đương nhiên phải sao?"

      Đông Mạt há miệng kinh ngạc, Lý Tiểu Noãn khe khẽ thở dài :

      "Tỷ tỷ đều là vì ta mà tính toán, nhưng hãy thử hình dung lúc trước kia khi ta và Ngụy ma ma sống nhờ ở chùa giáo lý Phúc , ngay cả cơm đều ăn đủ no, lão tổ tông và phu nhân thương ta khổ cực, giúp ta an táng cha mẹ, thân phận bọn họ kim tôn ngọc quý thế kia lại thu nhận ta, dù cho Cổ gia có phân biệt đối xử, ta chỉ cần mình ăn mặc ấm no là vô cùng cảm kích rồi, càng có gì phải soi mói oán giận ."

      Đông Mạt khẽ xúc động, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, nắm tay nàng tiếp:

      "Mấy ngày nay, tâm ý của tỷ đối với ta, Tiểu Noãn đều hiểu, đó chính là phúc khí của Tiểu Noãn. Cổ gia từ xuống dưới đối đãi với ta như vậy, ta có nằm mơ cũng nghĩ đến mình may mắn thế kia. Đông Mạt tỷ tỷ, đừng là như bây giờ, cho dù là kém hơn thế này gấp mười lần, ta thỏa mãn nửa phần bắt bẻ!"

      Đông Mạt rơm rớm nước mắt ôm lấy Lý Tiểu Noãn, thanh có chút khàn khàn :

      "Đông Mạt hiểu ý của nương, hai ngày này, là Đông Mạt cứ cố chấp ương bướng hơn thua, nương đúng, nương yên tâm, sau này Đông Mạt cùng nương yên yên lặng lặng sống qua ngày."

      Hai mắt Lý Tiểu Noãn tỏa sáng nở nụ cười, vòng tay ôm lấy Đông Mạt nhanh như chớp hôn lên mặt nàng, quả nhiên là Đông Mạt cái là hiểu !

      Đông Mạt bị Lý Tiểu Noãn hôn làm giật mình, lát sau mới phản ứng lại ôm lấy Lý Tiểu Noãn cười "khúc khích".
      Ba tỷ đệ ngồi uống ly trà trò chuyện hồi, ở lại lâu liền từ biệt quay trở về.

      Lý Tiểu Noãn tiễn ba người ra đến cửa viện, nhìn họ khuất mới chậm chạp quay vào nhà chính, lười biếng ngả người ghế trường kỷ ở đông sương phòng suy nghĩ boăn khoăn.

      Đông Mạt mỉm cười rót trà bưng vào, tâm tình vui sướng nhìn Lý Tiểu Noãn bẩm báo:

      " nương, lúc sáng phu nhân phái người tặng bao tổ yến và bao đường phèn qua đây, dặn là mỗi buổi sáng cho nương ăn sáng học!"

      Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên, khẽ nhíu mày hỏi:

      " Trong phủ ngoại trừ lão tổ tông, phu nhân và thiếu gia dùng tổ yến ra còn hai vị tiểu thư sao?"

      "Có, hai vị tiểu thư và thiếu gia như nhau, đều là mỗi ngày dùng tổ yến, năm phần đường phèn, tại nương cũng có phần theo qui định."

      Đông Mạt cười trả lời, Lý Tiểu Noãn thả lỏng người cười mỉm nhìn Đông Mạt, thấp giọng dặn dò:

      "Ngươi đem đồ lại đây ta xem chút."

      Đông Mạt khẽ rũ mi cười khụy gối đáp ứng, xoay người ra ngoài. Chỉ lát sau, dùng khăn cầm tổ yến và mấy khối đường phèn đến, Lý Tiểu Noãn tiến tới nhìn kỹ rồi cầm tổ yến hướng đến chỗ sáng tỉ mỉ quan sát hồi mới trả lại cho Đông Mạt, cười lắc đầu:

      "Lần đầu ta thấy thấy vật này, hình thù là kỳ quái."

      Đông Mạt dường như thở phào nhõm, cầm tổ yến lật qua lật lại xem xét rồi tươi cười bẩm báo:

      "Tôi đem tổ yến ngâm rồi lát nữa để tiểu Ngọc cẩn thận làm sạch , sáng mai hầm. Ngày mai nương cần phải dậy sớm khắc ăn cháo tổ yến rồi học."

      Lý Tiểu Noãn gật đầu, Đông Mạt cười tủm tỉm cầm tổ yến cùng đường phèn xuống.

      Lý Tiểu Noãn nâng ly trà thong thả uống nhìn bóng dáng của Đông Mạt, trong lòng khẽ ấm áp. ra Đông Mạt đối với nàng rất tốt, tổ yến được đưa đến đây so với nơi khác kém hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt của Đông Mạt muốn cho nàng biết việc này, chuyện vậy, dù có biết cũng chỉ tăng thêm phiền não, cũng chẳng có ích gì!

      Ở đời lòng người khó đoán, chẳng phải ám chỉ điều này hay sao ? Lý Tiểu Noãn nhắm mắt cảm khái, ví như nàng, lúc nương tựa ở chùa giáo lý Phúc cơm đều ăn đủ no, Cổ gia cùng nàng, chẳng qua chỉ là chút dây mơ rễ má nhưng họ lại hết lòng chiếu cố đưa nàng và quan tài cha mẹ của nàng trở về quê hương, giúp nàng an táng cha mẹ, đối đãi với nàng cùng với con cháu trong nhà khác là bao rồi cho phép nàng được học. Bố trí viện, nha đầu, bà tử giống như các viện khác trong phủ, và bây giờ mỗi ngày đưa thêm tổ yến.

      Nếu như nàng còn than phiền hạ nhân nịnh bợ, ghét bỏ tổ yến đủ ngon, đường phèn đủ ngọt, há lại thành trò cười!

      Có hạ nhân nào mà biết nịnh bợ? Chẳng qua là ít hay nhiều thôi. Hoàn cảnh tại của nàng dựa cái gì phải cầu bọn họ được phép nịnh bợ đây ? !

      Đông Mạt trước giờ luôn hầu hạ bên người lão tổ tông, tính tình lại cố chấp, sau này phải tìm cơ hội giảng dạy nàng mới được.

      Lý Tiểu Noãn tựa vào ghế, uống xong rồi cái ly trà liền ngủ trưa .

      Ngủ hơn nửa canh giờ, Lý Tiểu Noãn ngồi dậy rửa mặt chải đầu sạch , ngồi vào trước bàn học ở Tây sương, đem giấy Tuyên Thành cực mỏng đè lên bảng chữ mẫu bình tĩnh tập trung bắt đầu phỏng theo.

      Buổi sáng và buổi chiều học tam tự kinh, còn có sách của Cổ Tiêu cho nàng mượn sớm đọc xong rồi. Lúc phu tử dạy cho Cổ Tiêu, nàng chậm chạp viết xong hai trang chữ , lúc này là buổi trưa, cũng là giờ thìn.

      Lý Tiểu Noãn viết gần nửa canh giờ đứng lên đến sân viện bước loanh quanh trong chốc lát, gọi hai cái tiểu nha hoàn lại, chỉ huy các nàng lần nữa mang hoa cúc bày ra trong sân, đứng ở dưới hành lang thích ý thưởng thức hồi mới vào nhà tiếp tục luyện viết.

      Người của phòng châm tuyến đưa mấy tấm rèm lại đây, Đông Mạt nhận lấy cùng tiểu nha hoàn thay rèm cũ xuống. Lý Tiểu Noãn bước thoáng qua mỉm cười vuốt rèm che bằng vải bông tinh tế màu xám tro nhạt vừa treo lên, Đông Mạt cười giải thích:

      " nương mặc đồ tang đành phải phối hợp với rèm này ."

      Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Đông Mạt, nghiêm túc :

      "Ta thích loại vải bông tinh mịn thế này, vừa mềm lại vừa dày sờ lên quả rất ấm."

      Đông Mạt nở nụ cười, Lý Tiểu Noãn buông rèm cười trong suốt trở lại tây sương tiếp tục luyện chữ.

      Đông Mạt dường như nhớ ra gì đó liền theo Lý Tiểu Noãn vào tây sương, thấp giọng :

      " nương, sinh nhật của thiếu gia chính là vào ngày sáu đầu tháng sau, cũng còn vài ngày, chúng ta nên sớm cân nhắc kĩ càng đưa lễ vật gì tốt mới được, đừng để sau này quên mất lại khiến cho người ta chê cười."

      Lý Tiểu Noãn cầm bút trong tay ngừng giữa chừng cúi mi mắt nghĩ ngợi rồi nhìn sang Đông Mạt, cười :

      "Cũng có gì để nghĩ, Ngụy ma ma châm tuyến tuyệt hảo, chút nữa để bà dụng tâm làm vài cái hà bao, túi bọc quạt gì đó đến lúc đó tặng có lòng là được rồi."

      Đông Mạt nhếch lông mày nhìn Lý Tiểu Noãn chuyện, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng :

      "Đông Mạt tỷ tỷ, chúng ta ai có bạc, ta lại còn , mặc kệ đưa cái gì chỉ cần là tâm ý lão tổ tông, phu nhân cùng Cổ Tiêu cũng soi mói ."

      Đông Mạt giật mình, Lý Tiểu Noãn ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng, tiếp:

      "Đông Mạt tỷ tỷ, ta biết tâm ý của tỷ, tỷ hãy nghĩ , trong phủ này ta cao hơn ai chứ? Vạn chi bằng bước lùi, dẫu cho ta là con ruột của phu nhân, luận tuổi tác cũng là nhất, bất kể việc gì đều bị bỏ quên ở sau cùng cũng là lẽ đương nhiên phải sao?"

      Đông Mạt há miệng kinh ngạc, Lý Tiểu Noãn khe khẽ thở dài :

      "Tỷ tỷ đều là vì ta mà tính toán, nhưng hãy thử hình dung lúc trước kia khi ta và Ngụy ma ma sống nhờ ở chùa giáo lý Phúc , ngay cả cơm đều ăn đủ no, lão tổ tông và phu nhân thương ta khổ cực, giúp ta an táng cha mẹ, thân phận bọn họ kim tôn ngọc quý thế kia lại thu nhận ta, dù cho Cổ gia có phân biệt đối xử, ta chỉ cần mình ăn mặc ấm no là vô cùng cảm kích rồi, càng có gì phải soi mói oán giận ."

      Đông Mạt khẽ xúc động, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, nắm tay nàng tiếp:

      "Mấy ngày nay, tâm ý của tỷ đối với ta, Tiểu Noãn đều hiểu, đó chính là phúc khí của Tiểu Noãn. Cổ gia từ xuống dưới đối đãi với ta như vậy, ta có nằm mơ cũng nghĩ đến mình may mắn thế kia. Đông Mạt tỷ tỷ, đừng là như bây giờ, cho dù là kém hơn thế này gấp mười lần, ta thỏa mãn nửa phần bắt bẻ!"

      Đông Mạt rơm rớm nước mắt ôm lấy Lý Tiểu Noãn, thanh có chút khàn khàn :

      "Đông Mạt hiểu ý của nương, hai ngày này, là Đông Mạt cứ cố chấp ương bướng hơn thua, nương đúng, nương yên tâm, sau này Đông Mạt cùng nương yên yên lặng lặng sống qua ngày."

      Hai mắt Lý Tiểu Noãn tỏa sáng nở nụ cười, vòng tay ôm lấy Đông Mạt nhanh như chớp hôn lên mặt nàng, quả nhiên là Đông Mạt cái là hiểu !

      Đông Mạt bị Lý Tiểu Noãn hôn làm giật mình, lát sau mới phản ứng lại ôm lấy Lý Tiểu Noãn cười "khúc khích".
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :