1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Điền văn] Hoa đầu xuân ấm - Nhàn Thính Lạc Hòa

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 9: Tế đêm

      Ngày hôm sau, xe ngựa nhanh chậm tiến về phía trước. xe, Lý Tiểu Noãn tựa vào đệm chuyên chú lật sách trong tay. Đông Mạt có chút câu nệ nửa ngồi dựa vào trong xe, có bộ dáng như hai ngày trước, làm càn nằm chiếm hơn phân nửa toa xe nữa. khoảng bảy tám ngày, tiến vào khu vực huyện Quảng Đức.

      Đông Mạt khá hưng phấn miêu tả huyện Quảng Đức náo nhiệt phồn hoa, thế nhưng đoàn người có dừng lại huyện Quảng Đức mà lập tức xuyên qua huyện Quảng Đức phồn hoa vào đúng giờ dậu ở lại trấn Thái Bình cách huyện Quảng Đức mười dặm đường.

      Thời điểm tiến vào khách sạn so với bình thường trễ hơn chút, Lý lão phu nhân liền cho người truyền đạt việc học của Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn nghỉ ngày. Chuẩn bị cơm, Chu phu nhân mang theo nha hoàn bà tử ở trong sân xem xét đủ thứ nguyên liệu do Chu quản mua về ở huyện Quảng Đức.

      Cổ Tiêu, Lý Tiểu Noãn, Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan vây quanh Lý lão phu nhân kể chuyện cười đùa . Ngoài cửa sổ, màn đêm hoàn toàn bao phủ khắp nơi. Tôn ma ma cước bộ vội vàng tiến vào, cười khụy gối hành lễ xong, tiến lại gần bên tai Lý lão phu nhân cúi đầu vài câu. Lý lão phu nhân dần dần tắt nụ cười, sắc mặt trở nên ngưng trọng quay đầu, ánh mắt ôn hòa lướt qua mọi người, thanh nhàng phân phó: "Cũng muộn rồi, ngày mai còn phải lên đường, mọi người đều trở về nghỉ ngơi ." Lý Tiểu Noãn ánh mắt nhìn theo Cổ Vân San cùng đứng lên, khụy gối cáo lui.

      "Tiêu nhi khoan ." Lý lão phu nhân gọi Cổ Tiêu lại, Lý Tiểu Noãn cúi tầm mắt theo tỷ muội Cổ gia yên lặng nhàng rời khỏi theo Đông Mạt trở về phòng . Lý lão phu nhân nhìn đám người Lý Tiểu Noãn ra khỏi phòng, vịn vào Bích Liên đứng dậy nắm lấy tay Cổ Tiêu quay sang nhìn Tôn ma ma phân phó : "Bà và Bích Liên hầu hạ là đủ rồi." Tôn ma ma khụy gối đáp ứng liền tới cửa lấy ra đèn lồng ở phía trước dẫn đường.

      Bích Liên nhàng nâng đỡ Lý lão phu nhân, hàng bốn người bước nhanh đến phía trước viện. Đằng trước cửa viện, Chu quản cầm chiếc đèn lồng , vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh bên trong, gặp Lý lão phu nhân nắm Cổ Tiêu ra, bước lên phía trước cúi thắt lưng hành lễ, bên bước nhanh ở phía trước dẫn đường, bên thấp giọng bẩm báo : " khắc trước đến, tổng cộng có hai người đều che mặt, chỉ muốn bái tế lão gia, câu cũng chịu , tiểu nhân cũng dám hỏi nhiều, ở bên trong ."

      Lý lão phu nhân vẻ mặt ngưng trọng "Ừm" tiếng, đoàn người rất nhanh tiến đến vào phòng xe ngựa ở hướng đông. Xe ngựa phòng tối phía đông, đằng trước là quan tài của Cổ Chí Hằng Cổ đại nhân. Ba đốm sáng hồng loe lóe thoang thoảng mùi đàn hương, tên hắc y nhân lặng lẽ đứng bất động trang nghiêm nhìn hắc y nhân khác nửa quỳ ở phía trước quan tài trầm mặc đốt văn tế. Ánh lửa yếu ớt chiếu lên bộ quần áo đen tuyền cùng ngón tay thon dài chậm rãi ăn khớp chuyển động, từ trong bóng đêm truyền đến từng luồng ấm áp nhuộm màu buồn bã thê lương. Cổ Tiêu chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, giọt nước mắt tuôn rơi .

      Lý lão phu nhân nắm tay Cổ Tiêu dừng bước chân, nhàng phất tay cho đám người Chu quản lui xuống, vừa cảnh giác mà vừa thương cảm nhìn hai người. Hai người nghe thấy động tĩnh, hắc y nhân đứng liền ngẩng đầu nhìn thấy Lý lão phu nhân cùng Cổ Tiêu tới. Gã hắc y nhân nửa quỳ trước quan tài bận rộn cầm văn tế chuẩn bị đốt run rẩy ném xuống đất, chậm rãi đứng dậy, sau đó chần chờ đến trước mặt Lý lão phu nhân và Cổ Tiêu, cuối cùng cúi mình làm lễ.

      Lý lão phu nhân nhàng ra hiệu cho Cổ Tiêu, Cổ Tiêu liền quỳ mặt đất lạy hai cái. Hắc y nhân bước lên phía trước vài bước, kéo Cổ Tiêu ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy thương tiếc cẩn thận nhìn Cổ Tiêu, đưa tay vỗ về lên tóc mai của , trầm trọng thở dài rồi dắt về bên người Lý lão phu nhân, chắp tay, thanh trầm thấp : "Lão phu nhân hậu sinh khả úy, mong lão phu nhân hãy nén bi thương, Cổ huynh..."

      Hắc y nhân bỗng nhiên nghẹn ngào, dừng chút thở dài lâu mới thấp giọng : "Thanh giả tự thanh, công lý chính là nằm ở lòng người! Mong lão phu nhân nén bi thương!" Lý lão phu nhân nắm chặt tay Cổ Tiêu, cả người khẽ run rấy, trong mắt tràn ngập nước mắt, ánh mắt thế nhưng bất chợt lóe lên, gật gật đầu mạnh, "Tốt, tốt! Công lý nằm ở lòng người! Vị đại nhân này, bà già đây xin đa tạ !"

      Tay Cổ Tiêu hiên tại bị Lý lão phu nhân siết chặt đau chịu được, ngửa đầu toát ra run rẩy nhìn tổ mẫu há miệng thở dốc, nhưng dám ra, đành phải cắn răng cố nén . Gã hắc y nhân kính trọng nhìn Lý lão phu nhân, cung kính cúi chào, lui ra phía sau hai bước, kéo mũ trùm đầu cùng tên hắc y nhân phía sau xoay người rời . Lý lão phu nhân đứng thẳng thắt lưng nhìn hai người lẫn vào bóng đêm trong lúc lâu rồi dẫn Cổ Tiêu từ từ đến phía trước quan tài đen như mực, tay nhàng vuốt ve quan tài Cổ Chí Hằng, cúi đầu vừa khóc vừa cười : "Hằng nhi, con có nghe thấy ? Công lý nằm ở lòng người, công lý..."

      Lý lão phu nhân tuôn trào lệ nghẹn ngào : " Nằm ở lòng người!" Cổ Tiêu khiếp đảm nhìn quan tài đen như mực, lại ngẩng đầu nhìn Lý lão phu nhân, gắt gao cắn môi, dám lời nào. Lý lão phu nhân rút ra khăn tay khẽ lau nước mắt, dẫn Cổ Tiêu xoay người rời khỏi phòng xe ngựa. Tôn ma ma cùng Bích Liên vội vàng nghênh đón, Lý lão phu nhân dừng chân, thanh bình thản phân phó Chu quản : "Vất vả cho ngươi, ban đêm canh chừng cẩn thận, phái người theo dõi kĩ lưỡng mọi nơi." Chu quản vội vàng khom người đáp ứng xong, Lý lão phu nhân nắm tay Cổ Tiêu bước vững vàng trở về nội viện.

      Hành trình tiếp theo so với lần trước nhanh hơn rất nhiều. Mỗi buổi sáng, đoàn người khởi hành trước nửa canh giờ, đến khi trời đen kịt mới dừng chân nghỉ lại khách sạn. Bởi vì đường vội vã nên việc học của Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn trước hết dừng lại. Mỗi ngày, thời gian mọi người lắc lư trong xe thậm chí còn dài hơn thời gian nghỉ ngơi. Càng ngày càng gần đến Việt Châu, Lý Tiểu Noãn thong thả đọc xong mấy quyển sách Cổ Tiêu đưa tới .

      Ngày hôm sau vào địa phận Việt Châu, buổi tối ở khách sạn nghỉ ngơi dùng cơm xong, Lý lão phu nhân liền cho mấy đứa Cổ Tiêu nghỉ, chỉ để lại Chu phu nhân bàn bạc chuyện: "Ngày mai là đến Việt Châu, nhưng mà quan tài cha mẹ của Tiểu Noãn vẫn theo chúng ta tiến vào Việt Châu thích hợp, ta nghĩ ngày mai dứt khoát cho người dẫn nàng cùng quan tài trực tiếp trở về Tú Châu an táng, con thấy thế nào?"

      "Con đều nghe mẫu thân an bài." Chu phu nhân mỉm cười dịu dàng , Lý lão phu nhân gật gật đầu, khe khẽ thở dài, thấp giọng : "Dọc đường này, ta nhận thấy đứa này ngược lại là đứa cực kì thông minh, suy nghĩ cẩn trọng, lời cử chỉ ngay thẳng, quả thực giống với đứa trẻ sáu tuổi." Chu phu nhân mỉm cười đáp: "Mẫu thân cực kỳ phải, con cũng để ý dõi theo con bé, chỉ mất công sức trong vài ngày lễ nghi điệu bộ của con bé liền khác biệt so với ban đầu, thực là vô cùng dụng tâm."

      Lý lão phu nhân cười gật đầu, "Con cũng thấy điều này sao, ta nghĩ tốt nhất hay là ngày mai để cho Tôn ma ma chuyến đưa con bé trở về an táng cha mẹ. Con tiếp chọn quản ổn trọng theo, nếu thúc bá thân thích là người tốt chắc chắn thu nhận con bé ngay thôi, còn nếu tốt, bằng chúng ta thu nhận nuôi dưỡng, tương lai chẳng qua cũng bỏ ra chút đồ cưới mà thôi." Chu phu nhân gật đầu đáp ứng , "Mẫu thân đúng nhất, đứa kia, tuy yết ớt mỏng manh, nhưng ra là người có phúc khí ." Chu phu nhân giọng nở nụ cười, tiếp: "Đứa kia có thể được mẫu thân thương như vậy, cũng được xem là có phúc khí ? !"
      Phương Lăng thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Hồi hương

      Lý lão phu nhân mỉm cười :

      "Nếu điều này là vận may đó là phúc phận của con bé, con cũng trở về nghỉ ngơi , ngày mốt là tới nơi rồi, con còn phải sửa soạn sắp xếp, an táng và rất nhiều việc nữa. Con phải biết chăm sóc cho bản thân mình, tranh thủ được lúc nào hay lúc ấy, mau trở về nghỉ sớm chút."

      Chu phu nhân dịu dàng cười đứng dậy cáo lui, sau đó quay về phòng nghỉ .

      Lý lão phu nhân ngả mình lên giường, nhắm mắt lại cân nhắc hồi lâu rồi gọi Tôn ma ma vào, cho mọi người lui ra ngoài, ra hiệu bảo Tôn ma ma ngồi vào mép giường, thấp giọng giao phó:

      "Ngày mai bà đưa nha đầu kia quay về thị trấn, gọi Đông Mạt theo cùng. Tiếp đến, ta phái quản ổn trọng biết lễ nghĩa cùng với hai cái gã sai vặt qua, bà cẩn thận chút, chú ý xem cách họ hàng của con bé ăn hành xử, bên ngoài cho quản và hai gã sai vặt lặng lẽ hỏi thăm. Nếu họ hàng tâm đối xử tốt với Tiểu Noãn, liền giao nó cho Lý gia nuôi dưỡng, cũng đành vậy, còn nếu có phần thích hợp bà lập tức đưa con bé quay trở về."

      Lý lão phu nhân dừng chút, cân nhắc lát, sau đó phân phó:

      "Nếu tất cả đều ổn thỏa tốt, trái lại nếu có chút ổn, cần gạt Tiểu Noãn, bà cứ cho nó nghe, nghe theo ý của nó. Nếu con bé kiên trì ở lại Lý gia mặc kệ có bao nhiêu thích hợp, bà cũng đừng quản cứ trở về, còn nếu nó có thể hiểu được phần tâm ý này của chúng ta, bà liền mang con bé quay về, sau này để con bé lớn lên bên cạnh ta."

      Tôn ma ma giật mình, cười :

      "Lão tổ tông, biểu tiểu thư còn như thế, chẳng qua chỉ mới là đứa bé sáu tuổi, hơn nữa lại chưa trải qua chuyện đời, việc này nàng làm sao có thể hiểu được?"

      Lý lão phu nhân khe khẽ thở dài, nhìn Tôn ma ma cảm khái:

      "Bà có còn nhớ hay Cần ca nhi chi Phong Canh?"

      "Sao lại nhớ chứ? ! Đứa kia gặp qua nó lần, thế nào lại quên được? ! Cái tướng mạo đó, trí tuệ đó! Tôi theo lão tổ tông gặp qua nhiều đứa trẻ như vậy, thậm chí bằng nửa của đều có! Nếu thẳng ra ngay cả lão gia Trạng Nguyên xuất chúng, lúc còn phần thông minh kia cũng thể bằng Cần nhi nửa !"

      Tôn ma ma nhíu chân mày xúc động :

      "Đáng tiếc, tám tuổi đầu bị thương, aizz!"

      "Đúng vậy, tuệ cực tất thương..."

      Lý lão phu nhân thương cảm thở dài, Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đau xót của Lý lão phu nhân liền vội chuyển đề tài:

      "Lão tổ tông như thế nào lại bất chợt nhớ đến Cần ca nhi? Đều là chuyện của vài thập niên trước."

      "Liên Ngọc à, trí tuệ của Tiểu Noãn nha đầu kia e rằng so với Cần nhi hề kém!"

      Tôn ma ma giật mình,

      "Lão tổ tông..."

      Lý lão phu nhân giơ tay ngăn Tôn ma ma lại, tiếp:

      "Dọc đường Đông Mạt đối với con bé thế nhưng càng ngày càng cung kính, bà thấy nàng (Đông Mạt) có gây lỗi nào ? Nha hoàn Đông Mạt này là người tâm khí cao ngạo đồng thời tính tình lại quật cường."

      Tôn ma ma cẩn thận nhớ lại gật gật đầu :

      "Lão tổ tông vừa xong tôi nhớ ra rồi. Mấy ngày qua rời kinh thành, Đông Mạt vui thích nhéo má của biểu tiểu thư, vì điều này, tôi còn qua với nàng, mấy ngày nay, nàng theo biểu tiểu thư ra ra vào vào, là thấy nàng lại tiếp tục nhéo mặt biểu tiểu thư là bất cung bất kính!"

      "Ừm, con bé quấn quít lấy Tiêu nhi mượn vài quyển sách đọc, ta hỏi qua Đông Mạt, mấy ngày nay ở xe đều đem sách đọc hết lượt, aizz..."

      Lý lão phu nhân giương mắt nhìn ánh nến lay lắt nơi góc phòng, chầm chậm :

      "Đáng tiếc là nương gia lại cha mẹ..."

      Tôn ma ma cau mày, cân nhắc lát, xê dịch đến bên người Lý lão phu nhân, thấp giọng :

      "Lão tổ tông cũng , nếu biểu tiểu thư là thông minh như vậy, kia..."

      " còn cách nào, Tiểu Noãn có cha mẹ, mệnh đủ khổ, sau."

      Lý lão phu nhân nở nụ cười mặt,

      "Ngươi đừng quên, Duy Tâm đại sư từng ở bên cạnh đứa này niệm kinh ngày! Nha đầu kia là người thủ ngu giấu, ngày sau tất có đại phúc phận."

      Tôn ma ma mặt giãn ra, cười :

      "Tôi biết, lão tổ tông yên tâm."

      Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Tiểu Noãn từ biệt Lý lão phu nhân rồi đổi sang thuyền ô bồng tiến vào thành Tú Châu.

      Lưu quản mang theo hai gã sai vặt ngồi phía đầu thuyền, ở giữa thuyền là đặt quan tài. Tôn ma ma, Ngụy ma ma và Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn ngồi ở khoang thuyền lớn nhất ở phía cuối.

      Lý Tiểu Noãn vén rèm nhìn ra bên ngoài.

      Phía đầu thuyền có hai người chèo lái , chèo chống. thuyền này có ba thuyền nương, hai thuyền nương khoảng ba mươi tuổi trái phải mà lái, phía sau cùng là thuyền nương có chút lớn tuổi uyển chuyển mình chèo, nhóm ba người trước sau cùng cả con thuyền lướt qua nước sông trong vắt tiến về phía trước .

      Đối mặt với dòng sông là hành lang chợ ngoằng nghèo ngiêng mình dưới nước, ngái ngủ bị đánh thức bậc thềm phủ đầy rêu xanh. Những nàng dâu, bà tử và nha đầu dậy từ sáng sớm giặt áo quần vừa hỏi thăm cười. Những tiếng gọi mời mua hàng từ phía sau hành lang réo rắt kéo dài văng vẳng trong buổi sớm mai.

      Lý Tiểu Noãn chợp mắt say mê nhìn đỉnh đầu hành lang, trụ gỗ hình tròn màu đỏ và những bức tường đầu ngựa*màu trắng hướng về phía trước, nếu vào ngày trời mưa tầm tã, nước mưa theo những khe rãnh mái nhà tích tụ thành rèm mưa rơi vào nước sông, quả là tình thơ ý hoạ!

      Thuyền ô bồng băng băng xuyên qua cây cầu hình vòng cung, nhanh chóng ra khỏi thị trấn , giữa hai bên bờ hoa màu cùng cây cối xanh tươi màu ánh vàng suy tàn, là cuối tháng tám, thu ý nồng đượm.

      Giữa trưa có ngừng thuyền, thuyền nương thay phiên nhau dùng cơm rồi chèo thuyền tiến nhanh về phía trước.Vào lúc chạng vạng, Ngụy ma ma vén rèm xe lên nhìn, cười :

      " đến."

      Lý Tiểu Noãn vội vàng ngồi dậy, vén rèm nhìn ra phía ngoài, đồng ruộng xanh tươi bao quanh thôn , bên trong thôn vang tiếng gà chó, khói bếp lượn lờ bốc nghi ngút.

      Ba chiếc thuyền cập vào bến tàu đá nho đơn sơ, buộc dây xong, Ngụy ma và Lưu quản bước lên bờ, cùng nhau vào thôn.

      bao lâu sau,từ trong thôn chạy ra mười mấy thanh niên trai tráng vác đòn gánh, cầm dây thừng, ông lão khoảng chừng hơn năm mươi tuổi dẫn đầu cước bộ có chút loạng choạng hướng bờ sông chạy tới.

      Lý Tiểu Noãn thẳng người dậy, định đứng lên, Tôn ma ma nắm bả vai nàng, thấp giọng :

      "Bên ngoài loạn, nương nên xuất đầu lộ diện, về nhà rồi bái kiến thỉnh an cũng muộn."

      Lý Tiểu Noãn nhu thuận lần nữa ngồi xuống, cách tấm màn mỏng, nhìn ông lão kia chạy vội đến giữa thuyền, rơi lệ đầy mặt nhàng vuốt ve hai cỗ quan tài, môi run run, sau lúc lâu, mới dùng tay áo lau nước mắt, sau đó chỉ huy mấy thanh niên trai tráng theo sau dùng dây thừng buộc quan tài nâng xuống.

      Ngụy ma ma lên thuyền ngừng lau nước mắt, ra lời. Tôn ma ma cẩn thận nhìn quần áo Lý Tiểu Noãn, Đông Mạt lấy mũ sa cho Lý Tiểu Noãn đội, chính mình cũng đội xong mới giúp đỡ Lý Tiểu Noãn, sau đó theo Ngụy ma ma xuống thuyền vào thôn.

      Ông lão đứng ở bên bờ, có chút đăm chiêu híp mắt nhìn Lí Tiểu Noãn đội mũ sa được ba người vây quanh đứng bên trong.

      chú thích:
      tường đầu ngựa: Phần lớn nhà tại Huy Châu được thiết kế sát nhau, giữa các nhà được ngăn cách bởi tường chống cháy, chủ yếu dùng để ngăn cách ngọn lửa, tránh lửa lan từ nhà nọ sang nhà kia. Sau đó do những bức tường ngăn cách này có phần chân tường giống như đầu ngựa nên được gọi là tường đầu ngựa.
      Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Trìu mến


      Lý Tiểu Noãn theo sau Ngụy ma ma, qua gian phòng đất bé, tiến vào cái viện lớn đầu phía đông của thôn được bao quanh tường đất cao hơn đầu người, cửa viện bằng trúc bị lệch qua bên. Trong viện, mặt trước là nhà chính gồm có năm gian lớn, phía dưới được lát bằng đá tảng xếp thành hàng, mái nhà được lót thành hình ngói bướm, hai bên trái phải có ba gian phòng, trong viện đám gà kêu xì xào bước thong thả trong sân.

      bà lão khoảng hơn năm mươi dẫn theo hai con dâu trẻ tuổi, xoa xoa tay, có chút khẩn trương ra đón. Nhìn thấy Lý Tiểu Noãn, bà lão rơi lệ đầy mặt đưa tay kéo nàng lại ôm vào trong lòng,

      "Tiểu Noãn, tiểu Ninh sô khổ!"

      Bà lõa ôm Lý Tiểu Noãn khóc thành đoàn, hai con dâu theo cũng lau nước mắt tiến lên khuyên bà, Trịnh ma ma cẩn thận đánh giá bà lão và con dâu khóc thành tiếng thấy mấy đứa từ nhà trước và nhà sau chạy ra.

      Đông Mạt nhìn tay bà tử đen đui thô tháp mơn trớn lên hai gò má non mềm của Lý Tiểu Noãn, nhàng nhíu mày.

      Ngụy ma ma khóc đến đỏ mắt, nghẹn ngào tiến lên khuyên.

      Bà lão miễn cưỡng dừng khóc, đứng dậy nắm Tiểu Noãn, xoay người phân phó hai con dâu,

      "Bắt hai con gà đem giết, trước làm vài cái trứng ốp lếp cho Tiểu Noãn bưng ra đây, tiểu Ninh lúc trước mập bao nhiêu giờ lại gầy thành như vậy!"

      "Giết cái gì mà giết!"

      Từ cửa viên truyền đến tiếng hét to :

      "Cái đồ phá gia nhà bà ! Trứng gà kia dùng để bán lấy tiền, còn phải mua sách vở cho hai đứa đấy! Cái đồ phá gia nhà bà!"

      Bà tử trợn mắt há hốc mồm nhìn ông lão đứng ở cửa, ngạc nhiên lúc lâu, mới chỉ vào ông lão mà mắng:

      "Cái đồ lão già, ông phát điên à ? ! Tiểu Noãn! Đây là Tiểu Noãn nhà a Mạt!"

      "Câm miệng! Cút ! Đều cút !"

      trán và cổ ông lão nổi gân xanh, hai tay đập mạnh múa loạn xạ, bà tử trừng mắt, ngây ngốc kinh ngạc nhìn ông lão ra lời.

      Ngụy ma ma tiến lên phen ôm lấy Tiểu Noãn, vội vàng an ủi nàng:

      "Tiểu Noãn đừng sợ, đừng sợ, có ma ma ở đây, Tiểu Noãn đừng sợ!"

      Lý Tiểu Noãn dựa vào lòng Ngụy ma ma, híp mắt cẩn thận nhìn ông lão nổi trận lôi đình. Tôn ma ma tức giận đến mức lông mày dựng thẳng, khinh thường liếc nhìn ông lão và bà con xóm giềng tụ tập ở cửa viện, xoay người phân phó Đông Mạt,

      "Hầu hạ biểu tiểu thư trở về thuyền nghỉ ngơi, nơi này còn sạch bằng thuyền! Ta còn sợ ủy khuất biểu tiểu thư đấy!"

      Đông Mạt thần trí hoảng loạn hướng về phía ông lão oán hận giậm chân, xoay người đến bên người Ngụy ma ma, nhìn Lý Tiểu Noãn :

      " nương, chúng ta trở về thuyền nghỉ ngơi, ngày mai đưa lão gia phu nhân an nghỉ dưới đất xong, chúng ta liền lập tức quay trở về! cần để ý tới bọn họ!"

      Ngụy ma ma ôm chặt Lý Tiểu Noãn rơi lệ hung hăng nhìn ông lão, lại quay đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn bà lão, bà lão lau nước mắt tiến lên hai bước, chỉnh đốn y phục của Lý Tiểu Noãn, thấp giọng :

      "Ngươi trước dẫn Tiểu Noãn tránh chút, lão già ấy hôm nay đị điên rồi."

      Ngụy ma ma miễn cưỡng gật đầu ôm Lý Tiểu Noãn cùng Đông Mạt, Tôn ma ma cùng nhau quay lại thuyền.

      Lưu quản dàn xếp quan tài ổn thỏa, mang theo hai cái gã sai vặt trở về. Tôn ma ma cầm chút tiền phân phó thuyền nương lên bờ tìm người mua chút đồ ăn tạm, rồi làm mấy phần cơm, vài người thuyền ở phòng kho được phép tùy tiện nằm ngủ.

      Bên trong viện phía đông đầu thôn là bầu khí xám xịt. Tại cửa chính đông sương phòng, ngọn lửa lay lắt lúc sáng lúc tối chớp động, ông lão ngồi xổm ở cửa phòng rầu rĩ lấy ra thuốc lá rời, bà lão ngồi tựa ghế trúc ngừng lau nước mắt.

      "Ông nó, ông hôm nay nhất định phải cho ràng, Tiểu Noãn, rốt cuộc tình của Tiểu Noãn phải làm sao đây!"

      Ông lão nhíu mày trầm mặc, qua hơn nữa ngày, mới thương tâm thở dài hơi, quay đầu nhìn bà tử, thấp giọng :

      "Cái bà già nhà bà, tính toán dùng đầu óc cho tốt vào!"

      Bà lão vỗ mạnh vào vai ông lão :

      "Còn muốn dùng đầu óc thế nào? ! Đó là Tiểu Noãn, Tiểu Noãn! Tiểu Ninh là đứa con duy nhất của a Mạt, còn muốn nghĩ gì? !"

      Ông lão bị bà lão đẩy mình chớp mắt trở tay đẩy tay bà ra, thanh nặng nề :

      "Cái bà già nhà bà, chút kiến thức cũng có! Bà mở to mắt ra mà nhìn, Tiểu Noãn thường ngày tốt lành như vậy, tướng mạo lại có phúc khí thế kia, có giống người theo chúng ta làm ruộng ở nông thôn hay ? Bà thương nó phải thay nó mà suy tính ."

      Bà lão có chút sợ run nhìn ông lão gõ tẩu thuốc thở dài hơi :

      "Chúng ta ngoài năm mươi, tình còn xoay xở được sao có thể nuôi dưỡng Tiểu Noãn đây? Đưa cho hai nhi tử dưỡng? Nhi tử hoàn hảo còn liếc mắt cái, nhưng con dâu sao? Vậy mà bà còn thương Tiểu Noãn ? Bà bà có nông cạn hay ?"
      Ông lão lại tiếp tục than thở, bà lão lun sợ lúc lâu rồi vỗ đùi mạnh :

      "Cũng thể mặc kệ Tiểu Noãn, cứ cho là đuổi nó ra khỏi cửa ! Ông Tiểu Noãn làm sao sống?"

      Ông lão lại nhét lá thuốc xong, lấy dao đánh lửa châm thuốc, hít sâu hai ngụm, mới buông tẩu thuốc, thấp giọng :

      "Tôi cẩn thận hỏi qua người quản kia, lần này mang Tiểu Noãn và vợ chồng a Mạt trở về là vị nãi nãi kia thuộc chi Khánh Phong trấn gả đến Cổ gia trấn ."

      Bà lão trở nên kinh ngạc :

      "Chính là vị nãi nãi chi Khánh phong mình mang toàn bộ gia sản, của hồi môn ? Nhi tử của bà ta có phải hay ở kinh thành trúng Trạng Nguyên ?"

      "Chính là bà ấy, thời điểm nhi tử bà ấy mất cùng với a Mạt cũng sai biệt lắm, bà ấy gặp được Tiểu Noãn liền mang con bé cùng nhau quay về."

      Ông lão thở dài thương cảm thấp giọng :

      "Vị nãi nãi này có tiếng là người khôn khéo, năng lực, vừa có lòng thương xót người ngèo đáng thương, Cổ gia lại là phủ giàu có nhất Việt Châu."

      " hẳn vậy! Năm đó phụ thân của bà ấy chính là nhà giàu có nhất Việt Châu chúng ta, toàn bộ gia sản phần thiếu đều làm của hồi môn cho đứa con duy nhất, Cổ gia kia có thể giàu có sao? !"

      Bà lão bĩu môi , ông lão quay đầu trừng mắt nhìn bà liếc mắt cái, thấp giọng khiển trách:

      " mấy cái vô nghĩa này làm gì? !"

      Bà lão lập tức rụt lui dám nữa chữ, ông lão chậm rãi hút mấy điếu thuốc, mới tiếp:

      "Mấy năm nay, vị nãi nãi kia vẫn luôn giúp đỡ các thư sinh Lý gia chúng ta đọc sách thi, bây giờ như vậy có khả năng thu lưu Tiểu Noãn , gia chủ bà a, để Tiểu Noãn theo bà ấy .Tướng mạo, phẩm cách của Tiểu Noãn so với phu nhân tiểu thư nhà giàu khác là bao, tương lai, vị nãi nãi kia bỏ ra chút công sức tìm cho Tiểu Noãn hộ trong sạch, chẳng qua phụ chút đồ cưới đối với bọn họ cũng là gì. Bây giờ Tiểu Noãn so với việc theo hộ nông dân chúng ta theo người ta còn tốt hơn gấp trăm lần đúng ? !"

      Bà lão kinh ngạc nghe ông lão , sau lúc lâu mới gật đầu :

      "Vẫn là ông nghĩ chu đáo, aizz, hôm nay ông cũng nên làm loạn như vậy dọa đến Tiểu Noãn, lại , ông khiến tôi còn lòng dạ nào làm đồ ăn ngon Tiểu Noãn ha ha!"

      "Aizz, cái bà già khờ khạo! Bà thương Tiểu Noãn tôi cũng thương Tiểu Noãn, lúc ấy nhà người ta còn chưa thu lưu Tiểu Noãn đúng ? Tôi làm người xấu, làm con bé sợ hãi mới khiến người ta đau lòng nó, thể thu lưu nó."

      Ông lão thương tâm thở dài , bà lão rơi lệ chùi nước mắt, lại cúi đầu khóc lên.



      Chương 12: Sáng tỏ


      Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn ma ma và Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn thu thập xong xuôi đâu vào đấy. Ngụy ma ma vào thôn từ sớm, giúp đỡ lo liệu chuyện hạ táng.

      Vào đúng giờ Mão, Tôn ma ma cùng Đông Mạt và Lý Tiểu Noãn vào thôn, Lý Tiểu Noãn dưới chỉ dẫn của ông lão khóc lóc xong cử hành làm lễ, vài thanh niên trai tráng vững vàng nâng quan tài lên chậm rãi hướng mộ địa đến.

      Ngụy ma ma nắm tay Lý Tiểu Noãn, Tôn ma ma cùng Đông Mạt sát theo sau, tiếp đến là quan tài đằng sau, được chừng hai, ba giờ công phu đến mồ Lý gia. Tôn ma ma và Đông Mạt dừng chân, đứng ở phía sau từ xa nhìn Ngụy ma ma dăt Lý Tiểu Noãn đến trước huyệt.

      Huyệt được đào rất tốt, vài thanh niên đứng trước huyệt nâng quan tài tiến đến gần, vung giáo múa hai bên sau đó ở bốn góc huyệt đâm xuống, lui ra phía sau vài bước, đỡ quan tài vững vàng đặt vào giữa huyệt.

      Ông lão tiến lên, theo bên cạnh là thanh niên từ trong rương lấy ra hai tấm bài vị còn trống, thấp giọng cầu nguyện vài câu. người trung niên mặc áo dài tiến đến cẩn thận viết bài vị, ông lão đặt bài vị cùng lụa hồn xong, Ngụy ma ma dẫn Lý Tiểu Noãn đến trước linh vị dập đầu vài cái. Sau đó mấy thanh niên bắt đầu từ từ đem cát lấp quan tài lại.

      Ông lão trầm mặc đem bài vị cùng lụa hồn cẩn thận thu vào trong rương, rồi xoay người nhìn Lý Tiểu Noãn thấp giọng :

      "Noãn à, đây là bài vị của cha mẹ cháu đặt ở từ đường, bác cả thay cháu tối ngày chăm sóc, cháu yên tâm, phần của cha mẹ cháu, bác cẩn thận, cháu đừng lo!"

      Ông lão khẽ ngẩng đầu, nuốt nước mắt rở về, dừng chút, mới cúi đầu vui vẻ :

      "Tiểu Noãn, đừng trách bác, cháu theo lão nãi nãi đến Cổ gia, so với ở nông thôn chúng ta lớn lên tốt hơn nhiều, bác là vì mong cháu sống tốt."

      Ông lão cúi mình kề bên tai Lý Tiểu Noãn cúi đầu :

      "Đến Cổ gia, cháu dụng tậm nhiều vào làm cho lão nãi nãi vui vẻ, đừng tìm người ta hơn thua tranh đấu, phải chăm sóc chính mình tốt, sau này để ý chọn hộ trong sạch mà gả, đừng cầu đại phúc đại quý, nhà nào tốt là được."

      Lý Tiểu Noãn gắt gao cắn môi, ánh mắt lấp lánh ngửa đầu nhìn ông lão sau đó sửa sang lại vạt áo quỳ mặt đất, trịnh trọng hướng ông lão dập đầu vài cái. Ông lão kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Noãn, vội vàng đưa tay nâng nàng đứng lên, Lý Tiểu Noãn liền nhón mũi chân, tiến đến bên tai ông lão thấp giọng :

      " Trong lòng bác thương Tiểu Noãn, bác đều là vì muốn tốt cho Tiểu Noãn, trong lòng Tiểu Noãn biết."

      Ông lão vô cùng ngạc nhiên nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn ánh mắt tỏa sáng hướng ông cười nháy mắt.

      Ngụy ma ma dắt Lý Tiểu Noãn ra khỏi mồ, Tôn ma ma và Đông Mạt tiến lên tiếp đón, cũng chào từ biệt ông lão, cùng Lưu quản cùng nhau lập tức trở lại thuyền. Cởi bỏ dây thừng, ba chiếc thuyền lướt nhanh hướng vào trấn Việt châu .

      Lý Tiểu Noãn rũ hai vai, cúi đầu, tâm tình giảm sút ngồi ở trong khoang thuyền. Ngụy ma ma thở dài thở ngắn lau nước mắt cảm thán thân thích bạc tình, thương cảm nương mệnh khổ.

      Tôn ma ma thương tiếc nhìn Lý Tiểu Noãn, cười khuyên :

      " nương cũng đừng quá mức thương tâm, người ta thường phúc họa tương liên. Đây là phúc hay là họa còn chưa biết chừng, nhân phẩm nương như vậy thực ra ở lại đây ma ma còn luyến tiếc ấy chứ, lão tổ tông nếu mà biết nhất định cũng đáp ứng ! nương sau này cứ an tâm theo lão tổ tông, nương chính là ruột thịt của lão nãi nãi, trong mắt đều là thương nương hết ấy."

      Lý Tiểu Noãn khẽ hơi lộ ra chút tươi cười, ánh mắt ỷ lại ngẩng đầu nhìn Tôn ma ma rồi gật đầu mạnh, Đông Mạt cầm chỉ trông vào điếm điếm ở Lý Tiểu Noãn sau lưng, giúp đỡ nàng sau này dựa vào :

      " Thân thích như vậy, nương còn đau lòng làm gì? ! Đừng ý tới bọn họ, sau này chúng ta theo lão tổ tông tốt bao nhiêu! nương ban ngày mệt mỏi rồi nằm nghỉ lát thôi."

      Ngụy ma ma định mở miệng, thấy Lý Tiểu Noãn mệt mỏi chịu nỗi, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, cúi đầu thở dài an ủi :

      " nương cũng đừng thương tâm quá mức, theo nãi nãi liền theo nãi nãi."

      " nương cũng mệt nhọc rồi nằm ngủ chút nhé, giữa trưa ngày mai chúng ta mới có thể đến nơi cơ."

      Tôn ma ma cười đề nghị, Lý Tiểu Noãn gật gật đầu, sau đó thả lỏng tâm trạng nhích lại gần, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

      Thuyền dừng ở trấn Vân Phổ đêm, Lưu quản ở khách sạn Vân Gian bao cái tiểu viện, đoàn người tắm rửa, rửa mặt sạch , ăn cơm xong Đông Mạt trải đệm giường, cười :

      "Đây là chăn đệm của tôi, nương tạm thời chịu đựng chút, ủy khuất đêm, ngày mai trở lại trong phủ tốt rồi."

      Lý Tiểu Noãn cười gật đầu :

      "Cảm ơn Đông Mạt tỷ tỷ, mấy ngày nay vất vả cho Đông Mạt tỷ tỷ ."

      " Nghe nương xog lúc trước cũng biết nương có ở lại Cổ gia chúng ta hay ."

      Đông Mạt dừng chút, nở nụ cười :

      "Bây giờ xem ra sau này nương ở lại Cổ gia, Đông Mạt nếu có thể theo hầu hạ bên người nương đó là việc vô cùng may mắn ."

      Lý Tiểu Noãn cười nhìn Đông Mạt, thanh tinh tế thấp giọng hỏi:

      "Trân Châu và Thị Cầm là mấy đẳng? tháng tiền tiêu hàng tháng là bao nhiêu?"

      "Trân Châu và Thị Cầm là nhị đẳng, tiền tiêu vặt hàng tháng là xâu tiền. Quy củ Cổ gia chúng ta là trong phòng của nương cùng thiếu gia, mỗi người có vú nuôi, bốn giáo dưỡng ma ma, hai cái đại nha hoàn nhị đẳng, bốn cái nha hoàn tam đẳng và bốn năm cái thô sử nha đầu, thô sử bà tử được phân bố trong viện được xuất đầu lộ diện."

      Đông Mạt cẩn thận giải thích :

      "Bên người thiếu gia là Cúc Ảnh tỷ tỷ, được điều từ phòng của lão tổ tông cũng tính là sai quy củ, bốn cái nha đầu nhị đẳng, có hai người tiền tiêu hàng tháng là từ phòng phu nhân chi."

      Lý Tiểu Noãn lắng tai nghe, gật gật đầu, lộ ý cười nhìn Đông Mạt, khe khẽ thở dài, thấp giọng :

      "Ai, lão tổ tông nếu thực chỉ định Đông Mạt tỷ tỷ cho tôi, chỉ sợ ủy khuất Đông Mạt tỷ tỷ ."

      Đông Mạt sửa soạn chăn đệm hầu hạ Lý Tiểu Noãn nằm xuống giường ổn thỏa mới nghiêng mình ngồi mép giường nhìn kỹ Lý Tiểu Noãn, nghiêm chỉnh :

      "Tôi biết ý tứ của nương, nương yên tâm."

      Đông Mạt nhàng nở nụ cười, hơi hơi có chút cảm khái :

      "Cũng biết vì sao tôi theo nương liền cảm thấy đặc biệt an tâm chắc chắc, nương làm chuyện gì, đều dự định từ trước, dường mọi việc nương đều nắm trong lòng bàn tay, dường như... có việc gì có thể giấu diếm được nương, làm khó được nương vậy."

      Đông Mạt nhàng cười, vẻ mặc nghi hoặc nhìn Lý Tiểu Noãn :

      " nương mới chỉ có sáu tuổi thôi! Ngược lại so với phu nhân còn..."

      Lý Tiểu Noãn trừng mắt nhìn Đông Mạt, Đông Mạt khụ hai tiếng nuốt trở về câu kế tiếp, vén chăn cho Lý Tiểu Noãn xong đứng lên cười :

      "Ngày mai còn phải dậy sớm khởi hành, nương nghỉ ngơi sớm chút nhé."

      Đông Mạt buông màn, tắt đèn, nằm gường sàn phía trước ngủ, bao lâu sau, hô hấp liền trở nên đều đặn.

      Lý Tiểu Noãn lẳng lặng nằm ở giường, mở to mắt nhìn lên vải thô màn đỉnh đầu tinh tế suy nghĩ.
      Phương Lăng thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Tùng Phong Viện


      Đầu giờ Ngọ ngày hôm sau, thuyền cập bến thị trấn liền di chuyển vào nhánh sông thuộc đình viện Cổ gia sau đó dừng tại bến tàu Cổ Phủ.

      Tôn ma ma nắm tay Lý Tiểu Noãn xuống thuyền, Đông Mạt và Ngụy ma ma mang tay nải men theo cửa hông vào phủ, lại băng qua tòa nhà, dọc theo đường mòn hoa viên đên Thụy Huyên đường nơi Lý lão phu nhân ở.

      Đến cửa viện Thụy Huyên đường, Bích Liên liền tươi cười ra đón, khụy gối làm lễ trước Lý Tiểu Noãn và Tôn ma ma:

      "Sáng sớm hôm nay lão tổ tông còn nhắc tới biểu tiểu thư, đến đây lập tức phái tôi ra tiếp đón, vất vả cho ma ma, mau vào thôi ."

      Vài tiểu nha hoàn tiếp nhận tay nải trong tay của Đông Mạt và Ngụy ma ma, trước sau vây quanh Lý Tiểu Noãn đến nhà chính.

      Tiểu nha hoàn vén rèm cửa lên, Tôn ma ma buông Lý Tiểu Noãn ra, theo phía sau Lý Tiểu Noãn vào nhà tiến đến phòng hướng đông, Lý lão phu nhân ngồi bên ghế trường kỉ phía dưới cửa sổ phía nam cùng Chu phu nhân chuyện.

      Tiểu nha hoàn thả tấm đệm mặt đất, Lý Tiểu Noãn quỳ gối đệm hướng Lý lão phu nhân dập đầu, đứng lên vén áo thi lễ, tiếp tục dập đầu làm lễ Chu phu nhân. Lý lão phu nhân ra hiệu bảo nàng ngồi vào ghế, xoa đầu cẩn thận đánh giá nàng.

      Tôn ma ma tiến lên thỉnh an, đơn giản bẩm báo những chuyện trải qua, hàm hồ đến thái độ của Lý gia xong, Lý Tiểu Noãn rũ vai cúi thấp đầu, Lý lão phu nhân thương tiếc ôm nàng vào trong ngực thở dài lâu, ôn hòa :

      "Tiểu Noãn đừng quá đau lòng, hết thảy đều qua rồi, sau này đây chính là nhà của cháu, theo lão tổ tông nhé, còn có lão tổ tông cùng mợ thương cháu ."

      Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt ỷ lại nhìn Lý lão phu nhân, gật đầu mạnh.

      Chu phu nhân thương tiếc nhìn Lý Tiểu Noãn nhàng cảm thán, Lý lão phu nhân quay đầu nhìn Chu phu nhân cười :

      "Ta xem nào, sắp xếp cho Tiểu Noãn đến Tùng Phong viện là được, viện kia tinh xảo khéo léo lại gần Thụy Huyên đường hơn nữa thu dọn rất tốt , cấp cho Tiểu Noãn ở là vô cùng thích hợp."

      Chu phu nhân việc cười gật đầu đáp ứng , Lý lão phu nhân tiếp đến phân phó:

      "Cho người goi Vân San, Vân Hoan đến đây ."

      Lý lão phu nhân vỗ về Lý Tiểu Noãn, dịu dàng cười :

      "Đông Mạt liền cho cháu sai sử, thăng làm nhị đẳng. Nha hoàn, bà tử quản còn lại chút nữa lại đây do cháu tự mình tuyển chọn."

      Lý Tiểu Noãn chần chờ nhìn Chu phu nhân, Chu phu nhân nở nụ cười, ôn hòa nhìn nàng :

      "Vân San các nàng cũng là tự mình chọn nha hoàn sai sử, nếu con biết chọn thế nào đến tìm lão tổ tông tham khảo, còn nếu tìm ta cũng được."

      Lý Tiểu Noãn cười , gật gật đầu.

      lúc chuyện, tiểu nha hoàn ở cửa bẩm báo, Cổ Tiêu nhanh nhẹn vào phòng, thận trọng lạy dài thỉnh an xong, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lý Tiểu Noãn, gấp gáp ngồi sát bên Lý Tiểu Noãn, cười :

      "Nghe nha hoàn bẩm báo muội trở lại, ta liền vội vàng qua đây gặp muội, sáng sớm hôm nay còn lo lắng cho muội cơ, ngày mai phu tử bắt đầu dạy, nếu hôm nay còn kịp trở lại chậm trễ việc học !"

      Lý Tiểu Noãn cười trong trẻo nhìn có trả lời, Chu phu nhân nở nụ cười:

      "Con lo lắng muội muội làm gì? Nàng đâu cần phải khảo tú tài Trạng Nguyên, con đấy, mấy ngày nay chỉ mải lo dạo chơi, nếu như học kém, phu tử khách khí với con đâu !"

      Cổ Tiêu đắc ý ngẩng cao đầu :

      "Mẫu thân yên tâm, sách này ta đọc tốt lắm, buổi sáng còn học lại lần nữa, phu tử chắc chắn khen con!"

      Lý lão phu nhân mỉm cười tay vuốt ve mặt Cổ Tiêu, khích lệ :

      " Tiêu nhi của chúng ta mới còn hiếu thuận rồi!"

      Cổ Tiêu mắt long lanh cười tươi quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, thân thiết hỏi:

      "Lão tổ tông, Tiểu Noãn muội muội nữa chứ? Về sau muội ấy có phải ở luôn với chúng ta hay ?"

      "Đúng vậy! Sau này Tiêu nhi của chúng ta còn có muội muội, phải nhớ chăm sóc muội muội tốt, cũng được khi dễ muội muội nhé!"

      Lý lão phu nhân cười , Cổ Tiêu trịnh trọng gật đầu:

      "Lão tổ tông yên tâm, cháu thương muội muội còn kịp nữa là, sao có thể khi dễ muội ấy đây? !"

      Lý lão phu nhân cùng Chu phu nhân đều nở nụ cười, lúc chuyện, Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan cùng nhau vào phòng thỉnh an, chuyện được vài câu nha hoàn liền tiến vào thỉnh cơm, Lý lão phu nhân liền dắt tay Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn ra gian bên ngoài dùng cơm.

      Im lặng dùng cơm, súc miệng xong, mọi người trở lại phòng uống trà, tiếp tục ngồi chuyện hồi, Chu phu nhân cười :

      "Mẫu thân nghỉ ngơi chút, để con đưa Tiểu Noãn qua Tùng Phong viện nhìn xem cần bố trí thêm gì, có chỗ nào thích hợp hay ."

      Lý lão phu nhân cười gật đầu, Cổ Tiêu vội vàng đứng lên theo:

      "Con cũng , tiểu Tiểu Noãn muội muội, huynh giúp muội nhìn xem chút!"

      Cổ Vân San cười "Xì" tiếng, chỉ vào Cổ Tiêu :

      "Bộ dáng của đệ bắt chước rất giống."

      Cổ Tiêu trợn mắt liếc nàng cái liền thèm để ý nàng, chỉ cầm tay Lý Tiểu Noãn lôi kéo nàng hướng Lý lão phu nhân cáo lui rồi theo sau Chu phu nhân, nha hoàn, bà tử hầu hạ ở cuối từ phía sau Thụy Huyên đường đến Tùng Phong viện.

      Băng qua tiểu hoa viên, lát đến cổng Tùng Phong viện. Sân lớn, tường trắng ngói xanh, hai cánh cửa viện nho được sơn màu đỏ.

      Bước vào trong viện, hai bên là hành lang viện bắt đầu từ cổng viện nối liền với Đông sương phòng, nhà chính và tây sương phòng, dạo qua vòng quanh viện, chính diện là nhà chính mái cong ba gian, rường cột chạm trổ, trái phải hai gian sương phòng.

      Sân vô cùng rộng, mép phía bên tay trái là khóm trúc tương phi xanh tươi hài hòa, bên phải là gốc cây kim quế vô cùng cao lớn tỏa mùi thơm ngào ngạt thơm ngát, trong viện trồng đủ loại hoa cúc muôn màu muôn vẻ, dưới hành lang treo mấy con chim tước uyển chuyển cất tiếng hót.

      Cổ Tiêu chỉ vào cây kim quế, với Lý Tiểu Noãn:

      "Huynh thích nhất là cây kim quế này, trong viện huynh cũng có cây, nhưng lại là cây ngân quế, hoa của nó so với này cây này đẹp bằng, về sau mỗi ngày huynh đến viện của muội xem hoa quế."

      Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, Cổ Tiêu dẫn Lý Tiểu Noãn theo sau Chu phu nhân, dọc theo hành lang tiến vào nhà chính.

      Cổ Tiêu lôi kéo Lý Tiểu Noãn, kiểm tra xung quanh rồi hướng dẫn:

      "Tiểu Noãn muội muội, phòng phía đông mùa đông ấm áp mùa hạ mát mẻ, muội ở đây , phòng phía tây bên ngoài có khóm trúc dùng để làm thư phòng còn gì bằng, cho người làm cái bàn ngay dưới cửa sổ, lúc đọc sách mệt mỏi là có thể ngắm nhìn cây trúc..."

      "Chỗ này, rèm cửa sổ có chút bẩn cho người thay cái mới là được, còn có chỗ này màn che cũng cũ phải thay đổi..."

      Cổ Tiêu ở xung quanh chỉ điểm, Chu phu nhân mỉm cười phen kéo qua ghế ấn ngồi xuống, cười :

      "Con ngồi nghỉ ở đây là được rồi, rèm cửa sổ, mành, màn che, ngay cả đệm chăn, đệm, tất cả mọi thứ đều phải được thay mới toàn bộ. Muội muội con tới có chút gấp, mấy thứ này trước đó có chuẩn bị tới bây giờ mới làm. Con đừng vội, tổng yếu phải chờ phòng châm tuyến làm xong mới dùng được a."

      Cổ Tiêu gật gật đầu quay sang nhìn vẻ mặt tươi cười bà tử bênh cạnh, trịnh trọng phân phó:

      " cho phòng châm tuyến là đồ đạc của muội muội phải dụng tâm mà làm mới được."

      Bà tử việc vẻ mặt tươi cười khụy gối đáp ứng.
      Phương Lăng thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Khởi đầu hạnh phúc


      Nha hoàn bà tử lục tục đưa đồ dùng hằng ngày đến, Đông Mạt và Ngụy ma ma liền vội vàng chạy đến kiểm tra chỉ dẫn sắp xếp mọi nơi.

      Chu ma ma dẫn đám tiểu nha hoàn tiến vào, chỉ huy bọn nha hoàn thận trọng lần lượt đứng ở cuối hành lang sau đó bà ta chỉnh đốn lại y phục vén rèm vào phòng khụy gối lành lễ, mỉm cười bẩm báo:

      "Phu nhân, thiếu gia, biểu tiểu thư, đem người tới rồi ."

      "Cho các nàng vào ."

      Chu phu nhân phân phó xong Chu ma ma liền đáp ứng ra ngoài dẫn người vào, Chu phu nhân quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, mềm mỏng :

      "Tuy quy củ là để tiểu thư và thiếu gia tự mình chọn người hầu hạ, nhưng tuổi của con còn quá , người tốt kẻ xấu vẫn còn mơ hồ sao có thể nhìn người cho chuẩn được? ! Người trong phòng Tiêu nhi cũng đều do mợ chọn ra, sau đó mới để cho nhìn lướt qua chút, nha hoàn trong phòng của con mợ cũng chọn ra trước vài người, trước tiên con dùng thử xem sao nếu cảm thấy ổn, về sau đổi lại là được có phải nào?"

      Lý Tiểu Noãn thở phào nhõm, thả lỏng người bỏ tay Cổ Tiêu ra, vẻ mặt rạng rỡ đến bên người Chu phu nhân gật đầu mạnh :

      "Vẫn là mợ chu đáo, con sợ hãi việc này đây."

      Chu phu nhân cười rộ lên, ngón tay chỉ điểm lên trán Lý Tiểu Noãn:

      "Cái con bé này, thế mà lại là đứa nặng lòng, mợ con ấy cứ đau buồn suốt dọc đường thể nào lo lắng đâu!"

      Lý Tiểu Noãn cười cúi đầu, Cổ Tiêu liền vội vàng chạy đến nắm chặt lấy tay Lý Tiểu Noãn an ủi nàng:

      "Tiểu Noãn muội muội, về sau nếu có chuyện gì muội cứ với huynh, đừng giấu ở trong lòng còn có huynh đây."

      Chu phu nhân nở nụ cười, tay vỗ về hai má Cổ Tiêu :

      "Con mới bao lớn mà quản nhiều việc như vậy ?"

      Trong lúc ba người chuyện, Chu ma ma dẫn ba mươi tiểu nha hoàn vào phòng, quy củ đứng thành ba hàng. Chu phu nhân đánh giá lượt, trước tiên chọn ra bốn nha hoàn thô sử, sau đó nhìn thêm hai lượt rồi chọn ra năm đại nha hoàn. Chu ma ma nhàng phất tay cho những nha hoàn còn lại lui xuống rồi khoanh tay đứng ở bên cạnh chờ phân phó, Chu phu nhân vừa cẩn thận lần nữa đánh giá năm nha hoàn rồi quay sang nhìn Chu ma ma hỏi:

      "Mấy người này trước kia hầu hạ ở đâu ?"

      "Thưa phu nhân, năm nha hoàn này vốn hầu hạ tại viện của đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia, toàn bộ là nha hoàn tam đẳng."

      Chu phu nhân nhàng gật đầu phân phó:

      "Từ hôm nay trở , các ngươi hãy hầu hạ biểu tiểu thư, vẫn là tam đẳng, làm việc dụng tâm vào!"

      Năm người khụy gối dạ thưa rồi lại quỳ rạp xuống đất, dập đầu hành lễ Lý Tiểu Noãn xong mới khoanh tay lui xuống. Chu phu nhân dẫn Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn sang nhà chính, xem xét sân trước sân sau lần, phân phó Chu ma ma bố trí thay đổi vài chỗ cần thiết mới vừa lòng gật gật đầu, vẫy gọi Cổ Tiêu gần mình, cười :

      "Tiêu nhi theo mẫu thân trở về được , Tiểu Noãn muội muội mệt nhọc hai ba ngày trời rồi, để cho bọn nha hoàn hầu hạ muội muội sửa soạn nghỉ ngơi lấy lại sức thôi."

      Cổ Tiêu chần chờ, lưu luyến buông Lý Tiểu Noãn ra, thấp giọng :

      "Lát nữa huynh lại đến, mấy ngày nay chắc chắn muội có học bài, để huynh giúp muội xem bài."

      Lý Tiểu Noãn cười lắc lắc đầu:

      "Muội mệt rồi, hôm nay muốn học bài, ngày mai lại nghe Cổ Tiêu ca ca giảng nhé."

      Cổ Tiêu thất vọng nhìn Lý Tiểu Noãn, Chu phu nhân chỉ biết cười, tiến lên hai bước lôi kéo Cổ Tiêu:

      "Muội muội tuổi còn lại mệt nhọc hai ngày này, sao còn có tinh thần học bài ? Con cũng nên trở về nghỉ trưa , chúng ta thôi nào."

      Lý Tiểu Noãn đưa Chu phu nhân và Cổ Tiêu ra sân, mắt thấy còn bóng dáng hai người mới thầm thở phào nhõm thoải mái quay lại nhà chính.

      Đông Mạt đón Lý Tiểu Noãn vào, cười :

      " nương trước tắm rửa rửa mặt rồi thay đổi quần áo ngủ giấc, nghỉ ngơi xong lại gọi mấy nha hoàn kia tiến vào gặp lần được ?"

      Lý Tiểu Noãn mỉm cười đáp ứng, theo Đông Mạt vào phía sau tịnh phòng. Bên trong phòng có thùng gỗ lớn được đổ đầy nước ấm, Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn cởi bỏ y phục tiếp đến để nàng ngâm mình trong nước. Lý Tiểu Noãn thoải mái thở dài ,Đông Mạt giúp nàng gội đầu, ngâm mình thêm chốc lát mới lưu luyến từ trong nước bước ra lau khô thân mình, mặc y phục ngắn tay bằng vải bố màu trắng tinh tế tiến vào phòng phía đông.

      chiếc giường rộng lớn được chạm trổ hoa là bộ chăn đệm màu trắng tinh tế bằng vải bố sạch , mềm mại. Lý Tiểu Noãn khoanh chân ngồi ở giường để cho Đông Mạt giúp nàng lau khô tóc và chải đầu, sau khi khô người liền chui vào chăn thoải mái thở dài, cả người mệt mỏi nhắm mắt lại lập tức chìm vào giấc ngủ.

      Lý Tiểu Noãn ngủ thẳng giấc tỉnh lại, cứ như vậy nằm ở giường thoải mái duỗi tay chân, chậm rãi suy nghĩ.

      Ở tại thế giới này hơn tháng, cuộc sống của nàng xảy ra nhiều thay đổi lớn cho đến nay mọi việc diễn ra vẫn như nàng mong đợi.

      Theo lời và hành động của Tôn ma ma hai ngày này ràng trước đó bà được giáo phó vì vậy mới chút do dự đưa nàng trở về. Nhìn thái độ của Tôn ma ma, Lý lão phu nhân nhất định sớm tính toán thu dưỡng của nàng, tuy còn biết nguyên nhân và ý định của lão phu nhân là gì nhưng ít nhất cho đến bây giờ chưa có ý đồ nào xấu.

      Cổ gia vừa có người đương gia, nhà vừa là nhi quả phụ vì thế kỳ vọng đặt lên mình Cổ Tiêu. Cổ đại nhân lại có tội nên khả năng hưởng quyền lợi lớn lắm, theo ý của Lý lão phu nhân và Chu phu nhân là muốn Cổ Tiêu con đường khoa cử.

      Cổ Tiêu tư chất cũng coi là bình thường, năm tuổi học vỡ lòng đến bây giờ cũng chỉ mới học được bảy quyển sách cho dù có người nhà hỗ trợ nguyên nhân chính là bản thân khắc khổ học hành nên cũng có tư chất hơn người. Cứ đà này dựa vào khả năng của e rằng nhanh nhất cũng phải đến năm mười bốn mười lăm tuổi.

      Xem cách chuyện và làm việc của Lý lão phu nhân đây là người cực kì sáng suốt, nhìn xa trông rộng, cộng thêm có con trai là trạng nguyên nên có chuyện bỏ bạc ra mua cái danh tú tài, càng để Cổ Tiêu thi nếu như nắm chắc phần thắng, nếu vậy đợi đến khi Cổ Tiêu đậu tú tài ít nhất còn đến sáu bảy năm.

      Cổ Tiêu trúng tú tài xong là cũng vừa đến tuổi thành thân, Lý lão phu nhân và Chu phu nhân đều chiếu theo Cổ Tiêu mà an bài cho nên Cổ gia có lẽ trở lại kinh thành. Thứ nhất là để cho Cổ Tiêu dễ dàng chuẩn bị thi cử, thứ hai cũng vì tìm kiếm nhà thích hợp nghị hôn.

      Trong vòng sáu đến bảy năm đó nếu có chuyện gì xảy ra đại của Cổ gia chính là Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan xuất giá. Các nàng xuất giá cùng nàng quan hệ, như vậy cuộc sống của nàng ở Cổ gia nhất định an nhàn thoải mái .

      Lý Tiểu Noãn vẻ mặt tươi cười, đầu tiên hưởng thụ sáu bảy năm rồi tính sau, trước khi Cổ Tiêu thành thân tìm cách đem chính mình gả ra ngoài là được, nếu có thể gả đến nơi có phong cảnh tuyệt đẹp ở trấn còn gì bằng.

      Chuyện này còn rất xa, trước hết bây giờ nàng muốn sống như con sâu gạo làm ổ trong đống sách này !



      Chương 15: Đám nha hoàn


      Lý Tiểu Noãn thoải mái thở dài duỗi thân mình. Đông Mạt nghe được động tĩnh đến trước giường nhấc màn lên, Lý Tiểu Noãn hướng nàng cười rạng rỡ, Đông Mạt bị nụ cười của nàng cuốn hút, tâm tình cũng trở nên tươi sáng theo cười :

      "Có vẻ như nương nghỉ ngơi !"

      Lý Tiểu Noãn gật đầu xoay người ngồi dậy, Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn mặc quần áo, rửa mặt chải vuốt chỉnh tề xong Lý Tiểu Noãn ở trong phòng vòng nhìn kỹ mọi nơi rồi ngồi xuống chiếc giường được đặt dưới cửa sổ hướng nam ở gian ngoài phòng, Đông Mạt pha trà bưng lại đây, cười :

      "Đây là trà Bích Loa Xuân do lão tổ tông sai người đem đến, còn có phu nhân tặng nửa cân trà búp Minh Tiền, là để nương thưởng thức trước, thiếu gia cũng phái người đưa nửa cân hoa nhài dùng để ướp trà vào mùa xuân đặc biệt tặng nương nhâm nhi, tôi đều tiếp nhận."

      Lý Tiểu Noãn tiếp nhận ly trà chậm rãi uống ngụm, cười :

      "Hơi nhạt."

      Đông Mạt mỉm cười:

      "Tôi cố ý cho ít lá trà, nương còn , pha loãng uống là được rồi, quá nồng có hại cho thân thể."

      Lý Tiểu Noãn gật đầu, cười trong trẻo tựa vào đệm giường, khoan thai phẩm trà.

      Đông Mạt xoay người từ giá đồ đựng đủ loại đồ quí giá lấy xuống cái tráp mở ra đưa tới Lý Tiểu Noãn mặt mày hớn hở :

      "Vào lúc nương ngủ, bà tử của Trừng Tâm viện đưa bạc tiêu hàng tháng sang đây cho nương, tổng cộng có bốn lượng tôi đặt vào đây ."

      Lý Tiểu Noãn buông ly trà nhìn trong tráp, nàng còn chưa thấy qua bạc có bộ dáng gì.

      Bên trong tráp là hai dãy bạc trắng sáng đặt san sát nhau, Lý Tiểu Noãn cầm lên khối kĩ lưỡng đánh giá rồi cẩn thận thả trở về, thỏa mãn thở dài ngẩng đầu nhìn Đông Mạt hỏi:

      "Trừng Tâm viện là nơi ở của phu nhân ? Bạc này sao lại nhiều như vậy?"

      "Dạ, phu nhân ở Trừng Tâm viện, thiếu gia ở Ngô Đồng viện, đại tiểu thư là Sắc Vi viện và nhị tiểu thư là Hàm Đan viện. Bạc hằng tháng của nương và thiếu gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều giống nhau, tháng hai lượng, bà tử còn đây là bạc tiêu của hai tháng, tháng tám và tháng chín của nương."

      Lý Tiểu Noãn cúi đầu nhìn bạc bên trong tráp, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Chu phu nhân lo lắng cho nàng vì vậy mới lần cho nàng hai tháng bạc tiêu.

      "Aizz, nếu hàng tháng đều có bốn lượng bạc tốt hơn nhiều."

      Đông Mạt cảm thán, Lý Tiểu Noãn giật mình khó hiểu nhìn nàng, Đông Mạt đóng tráp lại nhìn Lý Tiểu Noãn thấp giọng giải thích:

      "Nha hoàn, bà tử trong phủ lúc nào cũng chờ cơ hội để hạ thấp nương, thân phận của nương thế kia tuy có lão tổ tông cùng phu nhân thương nhưng bọn hạ nhân cũng thể nào đưa chút bạc đút lót, thường ngày mới có thể trôi qua dễ chịu chút, tháng hai lượng bạc làm sao mà đủ dùng ? !"

      Lý Tiểu Noãn giật mình, sắc mặt hơi hơi tối cụp mắt cân nhắc mãi mới quay đầu cười nhìn Đông Mạt hỏi:

      "Ta đem số bạc này đều dút lót ra ngoài, mấy người đó có thể đối với ta giống như đối với Vân San và Vân Hoan ?"

      Đông Mạt cười rộ lên có chút dở khóc dở cười nhìn Lý Tiểu Noãn :

      "Làm sao có thể? ! Dù cho nương có gấp mười lần số bạc này cũng thể nào!"

      " là vậy, cho dù chúng ta có đút lót tất cả bạc ra ngoài cũng vô dụng phải ! Nếu như vậy, còn lãng phí bạc để làm gì? ! Ngươi nhớ kỹ, sau này cứ tuân theo quy củ trong phủ, khi nào nên thưởng liền thưởng, nên thưởng bao nhiêu liền thưởng bấy nhiêu, nhều hơn phần càng ! thưởng, phần cũng có!"

      Đông Mạt ngẩn người nhìn Lý Tiểu Noãn, sau lúc mới trở lại bình thường:

      " nương là..."

      Đông Mạt nhất thời biết nên thế nào là tốt, lát sau mới thốt lên:

      "Vẫn là nương thông minh, sáng suốt!"

      Lý Tiểu Noãn cười tủm tỉm nhìn nàng, nâng ly trà từ tốn thưởng thức.

      Đông Mạt thu xếp lại tráp, xoay người thấy Lý Tiểu Noãn ung dung thoải mái uống trà, bất đắc dĩ thở dài:

      " nương ràng là... Aizz!"

      Đông Mạt vừa nặng nề thở dài vừa tiếp:

      "Năm nha hoàn tam đẳng kia bây giờ nương có muốn gặp chút ? nương xem qua xong, tôi nhanh chóng phân công sắp xếp việc làm cho các nàng, chỉnh đốn quy củ trong viện.

      Lý Tiểu Noãn liền gật đầu đáp ứng, Đông Mạt ra ngoài phòng dẫn theo năm nha hoàn tiến vào, cung kính đứng trước giường, Lý Tiểu Noãn đoan chính ngồi mỉm cười cẩn thận đánh giá năm nha hoàn, trầm ổn hỏi:

      "Các ngươi tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi? Nguyên là ở chỗ nào hầu hạ?"

      Nha hoàn đứng đầu bên trái có phần sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đông Mạt, Đông Mạt hướng nàng ra hiệu, nha hoàn kia liền tiến lên nửa bước, vén vạt áo khụy gối trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ gọi là tiểu Ngọc, năm nay mười ba tuổi, nguyên là ở Ngô Đồng viện đương sai."

      xong ngẩng đầu e dè nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn cẩn thận đánh giá nàng, mặt mày dài , làn da hơi ngăm đen, môi dày, có vẻ là người vô cùng thành thực. Lý Tiểu Noãn hướng nàng ôn hòa cười, tiểu Ngọc thở phào nhõm lui trở về, tiếp đến nha hoàn bên cạnh tiến lên nửa bước, thanh thanh thúy trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ gọi là Thu Diệp, năm nay mười hai tuổi, vốn là ở Ngô Đồng viện đương sai."

      Thu Diệp mày thẳng, mắt hạnh, làn da trắng nõn, cái mũi có hơi tẹt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Noãn lộ ra vài phần ngơ ngác cùng bướng bỉnh, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười giơ tay ý bảo nàng lui trở về. Ở chính giữa, nha hoàn ổn trọng tiến lên nửa bước, khụy gối trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ kêu Lan Sơ, năm nay mười tuổi, nguyên ở Sắc Vi viện đương sai."

      Lý Tiểu Noãn cẩn thận đánh giá Lan Sơ. Làn da màu lúa mạch, mày mắt , đầu mũi tròn tròn trông rất khả ái, miệng vểnh cười, có vẻ đôn hậu chân chất, lúc cười lộ ra hai cái răng mang theo vài phần hoạt bát. lúc cẩn thận đánh giá, Lý Tiểu Noãn bắt gặp ánh mắt trong trẻo của nàng liền cong mắt cười, viên ngọc đẹp thế mà lại bị bỏ sót.

      Lan Sơ lui trở về, phía sau cái nha hoàn tiến lên khụy gối trả lời:

      "Thưa nương, nô tỳ gọi là tiểu Tú, năm nay mười ba tuổi, nguyên ở Hàm Đan viện đương sai."

      Lý Tiểu Noãn cẩn thận nhìn tiểu Tú, thân thể tráng kiện, mày rậm mắt to, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Noãn, ràng so với trí não tứ chi có vẻ vượt trội hơn, Lý Tiểu Noãn nở nụ cười, ôn hòa :

      "Tiểu tú hơi khó đọc, về sau gọi là Tú Văn ."

      Tú Văn dập đầu cảm tạ Lý Tiểu Noãn, lui trở về, đầu bên phải cái nha hoàn tiến lên nửa bước :

      "Thưa nương, nô tỳ kêu là Nghênh Xuân, năm nay mười bốn tuổi, nguyên ở Trừng Tâm viện đương sai."

      Nghe được cái tên Nghênh Xuân này, Lý Tiểu Noãn híp híp mắt, ý cười lên mặt cẩn thận đánh giá Nghênh Xuân trước mắt này, eo vai nhắn, khuôn mặt dài trẻ con, mày liễu mắt phượng, làn da trắng bạch, so với Đông Mạt còn xuất sắc hơn, Lý Tiểu Noãn mỉm cười :

      "Nghênh Xuân... bằng Xuân Tiếu dễ nghe, gọi là Xuân Tiếu ."

      Xuân Tiếu cúi mặt dập đầu cảm tạ, lui trở về.
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :