1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Điền văn] Hoa đầu xuân ấm - Nhàn Thính Lạc Hòa

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4: Sáng sớm

      Ngụy ma ma quỳ mặt đất, dập đầu vài cái mạnh,liếc mắt nhìn Lý Tiểu Noãn cái rồi theo bà tử ra ngoài.

      Lý lão phu nhân vẫy tay gọi Lý Tiểu Noãn qua đây, chỉ vào phụ nhân trung niên giới thiệu:

      "Về sau, cháu hãy xưng nàng là mợ, mợ của cháu nhà mẹ đẻ họ Chu, còn có hai vị biểu tỷ và vị biểu ca đều nghỉ ngơi rồi, ngày mai hẳn chào hỏi, sau này thời gian gặp nhau còn dài.

      " Lý Tiểu Noãn đứng lên, cung kính quỳ gối đệm, rồi dập đầu thỉnh an Chu phu nhân, Chu phu nhân đứng dậy vừa đỡ Lý Tiểu Noãn đến bên người Lý lão phu nhân, vừa cười :

      " Bên cạnh biểu tiểu thư ấy mà có nha hoàn hầu hạ, ngày mai con gọi quản bà tử vào đây, cẩn thận chọn hai đứa nha hoàn cho biểu tiểu thư sai bảo."
      " cần."

      Lý lão phu nhân mềm mỏng :

      " Để Đông Mạt hầu hạ chăm sóc con bé vài ngày trước , nha hoàn bên cạnh ta nhiều, cũng thiếu người cho con bé. Trước tiên, hôm nay để con bé ở trong buồng Tây sương phòng của ta nghỉ đêm, con cho truyền Chu quản ông ấy ngày mai dành ra chiếc xe thoải mái chút để cho Tiểu Noãn dùng. Lúc này cũng trễ, con nhanh rồi trở về nghỉ ngơi, sáng mai còn gấp rút lên đường.

      " Chu phu nhân cười đáp ứng, đứng dậy xin phép cáo lui, mang theo nha đầu bà tử ra ngoài.

      Lý lão phu nhân lôi kéo Lý Tiểu Noãn, kế tiếp tinh tế hỏi nàng có biết chữ, có đọc qua sách gì , Lý Tiểu Noãn nhất nhất đáp , Lý lão phu nhân vừa lòng gật đầu:

      "Thế này là được rồi, Lý gia chúng ta, nam tử hiếu học, nữ hài tử cũng phải đọc sách, phải có kiến thức có học vấn mới tốt. Phụ thân của cháu sớm như vậy dạy cháu biết chữ đọc sách, cũng là tuân theo phong tục Lý gia chúng ta, aizz, bà cũng nghe người khác nhắc đến phụ thân cháu vài lần, cũng là thiếu niên có tài, đáng tiếc bát tự yếu, cứ như vậy bỏ mạng ở bên ngoài..."

      Lý lão phu nhân xong lại xúc động, ánh mắt Lý Tiểu Noãn tinh vi lóe lên, lấy chiếc khăn bên cạnh gối dựa ra rồi hai tay đưa qua, ngẩng đầu nhìn Lý lão phu nhân, cười :

      "Lão tổ tông đừng quá đau lòng, thân thể quan trọng hơn, sống chết có số, giàu sang do trời, chúng ta phải tiếp tục sống, luôn cố gắng mà sống mới có thể phụ kỳ vọng của người mất."

      Lý lão phu nhân nhận lấy khăn lau nước mắt, thương tiếc vỗ về lên búi tóc Lý Tiểu Noãn, liên tục gật đầu :

      " Cái con bé này, quả là thông thấu, được lời lý lẽ này, lão tổ tông chừng này tuổi còn muốn tiểu nha đầu như cháu tới khuyên đây.

      " Lý Tiểu Noãn nghiêng đầu, hồn nhiên cười :

      "Lão tổ tông chê cười cháu nhỉ.

      " Lý lão phu nhân cười ôm lấy Lý Tiểu Noãn:

      "Lão tổ tông chê cười cháu, lão tổ tông khen cháu đấy, Tiểu Noãn là bé tốt, là bé tốt bụng khó có được, cháu cũng mệt mỏi ngày rồi, để Đông Mạt hầu hạ cháu rửa mặt, Tây sương phòng nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta phải khởi hành quay về Việt châu.

      " Lý Tiểu Noãn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Lý lão phu nhân gọi bà tử lại đây phân phó, tiếp theo bảo Đông Mạt qua thỉnh an Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn nhận lễ của Đông Mạt xong đứng dậy cúi chào, hướng Lý lão phu nhân xin phép lui, theo bà tử và Đông Mạt Tây sương phòng.

      Lý Tiểu Noãn ngồi ghế ở Tây sương phòng, nghe theo bà tử và Đông Mạt hầu hạ rửa mặt xong, bà tử ôm nàng thả xuống giường. Đông Mạt ra ngoài hồi, cầm vài bộ quần áo trong vải gai mịn trở về, khẽ khụy gối, cười :

      "Đây là quần áo của nhị tiểu thư, tôi tìm Cầm nha hoàn xin hai bộ về đây. Nhị tiểu thư so với nương lớn hơn rất nhiều, đêm nay nương trước mặc tạm đêm, bộ còn lại tôi sửa lại trong đêm, ngày mai có thể vừa người rồi ."

      Lý Tiểu Noãn cẩn thận mím môi, vừa thuận theo nàng đổi quần áo, vừa chú ý đánh giá nàng. Ước chừng mười mười hai tuổi, khuôn mặt dài, mày liễu mắt hạnh, bộ dáng xinh đẹp, chuyện lanh lẹ thanh thúy, tay chân cực kì lưu loát.

      Lý Tiểu Noãn cười nhìn Đông Mạt, thanh ngọt ngào cảm tạ :

      "Cám ơn Đông Mạt tỷ tỷ, cần phiền hà tỷ tỷ đâu, lớn mới tốt, chờ ta trưởng thành còn có thể mặc."

      Đông Mạt nở nụ cười, nhàng nhéo nhéo hai má Lý Tiểu Noãn : " nương cần khách khí như vậy, sao có thể để quần áo của nương phù hợp với thân mình, thoải mái quan tâm được? Vậy nha hoàn chúng tôi dùng để làm gì? Hơn nữa, lão tổ tông thế mà chú trọng điều này, nếu người nhìn thấy quần áo người nương có chỗ thích hợp, nương bị liên lụy, tôi bị phê bình. Từ nay về sau nương nhớ kỹ, trước khi gặp lão tổ tông, nhất định phải gọn gàng ngay ngắn chỉnh tề mới được nhé.

      " Đông Mạt vừa , vừa lưu loát trải đệm giường xong rồi hầu hạ Lý Tiểu Noãn nằm xuống, thay nàng vén góc chăn, cười :

      " nương ngủ , tôi sửa quần áo xong ngủ ở trước giường nương, ban đêm nương có chuyện gì cứ gọi tôi.

      " Lý Tiểu Noãn mỉm cười nhìn nàng, gật gật đầu. Đông Mạt buông màn, giơ nến chuyển tới ngoài phòng để thêu thùa may vá.

      Lý Tiểu Noãn lẳng lặng nằm giường, ngón tay ấm áp chậm rãi trượt trong chăn. Đây là loại vải bố được may tinh tế, gia chủ của Cổ gia mất, cũng giống như nàng, mang trọng tang trảm suy*, ngay cả vải bố tinh tế như vậy, thậm chí có chút quá. Quy củ và vật chất, bao giờ cũng chênh lệch rất nhiều bước.

      Cổ đại nhân Cổ Chí Hằng, con trai độc nhất của Lý lão phu nhân, là Trạng Nguyên năm Bính Dần Thiên Hi thứ mười hai , tri châu Lũng Châu, làm tròn nhiệm vụ treo cổ tự vẫn, để lại hai trai.

      Về Cổ gia, Lý Tiểu Noãn chỉ biết chừng này, bất quá cái này quan trọng, quan trọng là Lý lão phu nhân cùng người mợ kia.

      Cha mẹ của Lý Tiểu Noãn hai nhà nhân khẩu đơn bạc, dù vậy hai cái thân thích xa gần, theo ý tứ của Ngụy ma ma, tình trạng cũng đều tốt. Lý Tiểu Noãn lại như cái xác, nếu rơi vào trong tay những thân thích có ý đồ xấu xa, còn biết kết cục như thế nào đâu.

      Nếu có thể ở lại Cổ gia, tại nhà người ta lớn lên, thường ngày nàng dụng chút tâm ý khiến cho lão phu nhân và Chu phu nhân vui vẻ, đợi khi nàng lớn lên, để ý tìm hộ trong sạch thích hợp gả sang. Cổ gia chỉ cần chuẩn bị vài món đồ cưới nho cho nàng, cuộc sống này nhất định có thể khác biệt trời vực .

      Lý Tiểu Noãn chậm rãi tính toán, dần dần mơ màng vào giấc ngủ.

      Cuối giờ Dần đầu giờ Mão ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, nắng sớm tinh mơ xuyên qua song cửa sổ in màn vải thô, Lý Tiểu Noãn tỉnh dậy.

      Lý Tiểu Noãn mở to mắt, im lặng nằm ở giường, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

      Trong viện truyền đến tiếng két trục trặc rất của then chốt cửa, tiếng bước chân nhàng dẫm xuống đất, tiếng sột soạt của chổi quét mặt đất, tiếng dội nước ào ào. Đủ loại thanh hết sức theo nhịp điệu ràng. Lúc này bên ngoài, các thô sử bà tử, nha đầu vẩy nước quét sân .

      Lý Tiểu Noãn nằm ở giường, nhìn nắng mai nhảy nhót in màn đếm thời gian. Ước chừng chưa được nửa canh giờ, phía trước giường truyền đến thanh ma sát sột soạt hồi. Đông Mạt thức dậy, tiếp theo là tiếng cửa bị đẩy ra, có tiếng bước chân hết sức nhàng vào phòng.

      " Đặt ở nơi này ."

      Là giọng của Đông Mạt đè nén cực thấp, có thanh che giấu nào đó vấp phải phải mặt đất, bước ra ngoài.

      bao lâu sau, tiếng bước chân của Đông Mạt nhàng dời đến bên giường, Lý Tiểu Noãn khẽ nhắm hai mắt lại, Đông Mạt nhấc màn lên, Lý Tiểu Noãn liền trợn mắt nhìn nàng, vẻ mặt tươi cười nở rộ ra, Đông Mạt bật cười theo ngay, bên treo màn, bên cười vui vẻ :

      " nương tỉnh, ban đêm ngủ ngon sao? Tôi nghe nương đêm cũng có động tĩnh nào, đoán là ngủ vô cùng an ổn.

      " Lý Tiểu Noãn ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Đông Mạt, cười trong trẻo gật đầu, giọng cặn kẽ :

      "Ngủ thoải mái cực kỳ, tỷ tỷ ngủ ngon giấc?

      " Đông Mạt treo màn xong, xoay người cầm cái bô màu đen đặt tới trước giường, cười :

      " Trong phòng này có phòng sạch, nương tạm thời chấp nhận chút, liền ở trong này ."

      Lý Tiểu Noãn nhu thuận gật đầu, đợi Đông Mạt hầu hạ, tự mình xuống giường, mang giầy đến bên cạnh bô. Bên trong bô bỏ tầng vụn gỗ hương dày, tỏa ra hương thơm có chút nồng nặc.

      Động tác Đông Mạt nhanh nhẹn hầu hạ lau sạch người Lý Tiểu Noãn, đem bô đậy lại mang giao cho thô sử bà tử xong rồi trở về lấy quần áo, hầu hạ Lý Tiểu Noãn mặc. Tiểu nha hoàn tiến vào đưa nước nóng, ấm nước, khăn bông và muối biển. Lý Tiểu Noãn dùng muối biển đánh răng, rửa mặt sạch , Đông Mạt thông qua mái tóc của nàng, chỉ vài cái liền búi thành hai búi xinh đẹp.

      "Lão tổ tông mỗi ngày đầu giờ mão tỉnh, đúng giờ mão rời giường, phu nhân cùng tiểu thư, thiếu gia cuối giờ mão qua thỉnh an lão tổ tông. Sau này, nương cũng ở cuối giờ mão phải qua thỉnh an lão tổ tông.

      " Đông Mạt bên dùng dây gai thắt hai búi tóc, bên cười , thắt hai búi xong, lùi ra phía sau hai bước, tỉ mỉ đánh giá Lý Tiểu Noãn từ xuống dưới lần, mới vừa lòng gật gật đầu,

      " nương thường ngày quả là xinh đẹp, ngay cả loại vải bố thô tháp cũng có thể ăn mặc đẹp như vậy.

      " Lý Tiểu Noãn ánh mắt cong cong cười nhìn nàng, Đông Mạt tiến lên nhàng nhéo nhéo hai má Lý Tiểu Noãn :

      " nương là dễ khiến người ta thương, thôi, chúng ta nên thỉnh an lão tổ tông .

      " xong, dẫn Lý Tiểu Noãn vào noãn các đằng sau phòng chính.


      Chú thích:
      *trảm suy : thời cổ đại, đối với lễ tang có chế độ gọi là ngũ phục, tức là năm loại y phục thể quan hệ thân sơ với người chết, gồm có: trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công và ma.

      Lý Tiểu Noãn và Cổ gia đều là cùng mặc tang phục “trảm suy” bằng vải bố dệt thô. Quan trọng hơn, y phục biểu “phục kỳ” ba năm, tức là quan hệ thân thiết gần gũi nhất với người chết, để tang ba năm. (thường là quan hệ vợ chồng, cha mẹ con cái, chị em ruột)
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5: Lần đầu gặp mặt

      Lý lão phu nhân sửa soạn xong xuôi, ngồi ở ghế trường kỷ từ từ ăn canh tổ yến. Lý Tiểu Noãn đứng trước ghế, cung kính cúi chào thỉnh an. Lý lão phu nhân cầm chén đưa cho nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ý bảo Lý Tiểu Noãn ngồi vào ghế trường kỷ, cười hỏi:

      "Ban đêm ngủ có ngon ? Có quen ?"

      "Lão tổ tông, phu nhân cùng thiếu gia đến.

      " Lý Tiểu Noãn cười khanh khách định trả lời, ngoài cửa, thanh của tiểu nha hoàn bẩm báo truyền vào. Lý Tiểu Noãn vội đứng lên, lặng lẽ lui về sau nửa bước.

      Chu phu nhân dẫn nam hài khoảng chừng bảy, tám tuổi tiến vào phòng. Lý lão phu nhân thẳng đứng người dậy, vẻ mặt hạnh phúc nhìn nam hài lạy dài thỉnh an.

      Lý Tiểu Noãn đứng trước ghế, lặng lẽ đánh giá nam hài. Cùng mặc tang phục trảm suy giống như nàng, khuôn mặt tròn tròn có chút béo, đôi mắt long lanh trong suốt, môi hồng răng trắng, vừa vừa cười mang theo nồng đậm tính trẻ con.

      Lý lão phu nhân kéo nam hài ngồi bên người mình, vuốt ve khắp mặt và má , hỏi vài câu linh tinh : "Tối hôm qua cháu ngủ có ngon ?" "Ban đêm tỉnh giấc mấy lần ?" "Buổi sáng giờ nào tỉnh ?" ...

      trong chốc lát , Lý lão phu nhân ôm nam hài, chỉ vào Lý Tiểu Noãn cười :

      "Đây là muội muội mới tới, là cháu của tổ mẫu, họ Lý, gọi là Tiểu Noãn. Tiểu Noãn, đây là Cổ Tiêu ca ca, từ nay về sau các cháu phải hòa thuận với nhau đấy.

      " Lý Tiểu Noãn cười dịu dàng khẽ khụy gối cúi chào. Cổ Tiêu đứng dậy, vẻ mặt tươi cười chắp tay hoàn lễ, đánh giá toàn thân Lý Tiểu Noãn, rồi lui về bên người Lý lão phu nhân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lý lão phu nhân hỏi:"

      Sao muội muội lại ăn mặc giống cháu?"

      "Phụ mẫu của muội muội cũng qua đời , cùng cháu giống nhau mặc tang phục trong người.

      " Lý lão phu nhân ôm Cổ Tiêu, thương cảm thấp giọng giải thích. Cổ Tiêu gật gật đầu, dáng vẻ ông cụ non thở dài nặng nề :

      "Muội muội đáng thương, có phụ thân, cũng có mẫu thân, là đáng thương!

      " Lý lão phu nhân bật cười thành tiếng ,vừa xúc động, ôn hòa vỗ về sau lưng Cổ Tiêu:

      "Tiêu nhi của chúng ta là hiểu chuyện, muội muội là người đáng thương, sau này cháu được phép bắt nạt muội muội."

      "Dạ!

      " Cổ Tiêu trịnh trọng gật đầu trả lời.

      "Lão tổ tông yên tâm, cháu chiếu cố muội muội tốt .

      " Lý Tiểu Noãn dịu dàng mỉm cười, khép hai tay ngồi ghế trường kỷ, nghe hai bà cháu chuyện.

      "Lão tổ tông, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến."

      Tiểu nha hoàn đứng ở cửa lanh lảnh bẩm báo. Rèm cửa nhấc lên. Bên ngoài, ba, bốn tiểu nha hoàn vây quanh hai tỷ muội tiến vào. ở phía trước là nương ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình mềm mại, mặt mày thanh tú, đôi môi hơi mỏng lộ ra vài phần khôn khéo. Theo phía sau là tiểu nương mười , mười hai tuổi. Thanh lệ thoát tục, làn da trắng nõn mịn màng, hai bên má phiếm hồng đào nhàn nhạt, lông mày lá liễu cong hình bán nguyệt, đôi mắt hạnh ngập nước gợn sóng ướt át. Như hoa sen mới nở, vô cùng tuyệt mĩ.

      Hai người đến trước ghế, khụy gối cúi chào, thỉnh an lão tổ tông xong lại xoay người, khụy gối thỉnh an Chu phu nhân. Lý lão phu nhân chỉ vào Lý Tiểu Noãn giới thiệu :

      "Mau lại đây làm quen, đây là đại tỷ tỷ, gọi là Vân San. Đây là nhị tỷ tỷ, gọi là Vân Hoan. Còn đây là biểu muội mới đến, họ Lý, gọi là Tiểu Noãn, sau này phải hòa thuận sống cùng nhau .

      " Lý Tiểu Noãn vội đứng dậy, gập đầu gối làm lễ. Vân San và Vân Hoan khẽ khụy gối hoàn lễ xong, tò mò đánh giá Lý Tiểu Noãn. Vân San tiến lên hai bước, nắm lấy tay Lí Tiểu Noãn, cúi đầu, từ xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá lát, quay đầu nhìn Chu phu nhân :

      "Mẫu thân, dáng vẻ Tiểu Noãn muội muội là đẹp mắt, so với muội muội còn đáng hơn!

      " Vân Hoan đến trước mặt Lý Tiểu Noãn, hàm chứa tia soi mói, cẩn thận đánh giá nàng. Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu, trong mắt ngưỡng mộ nhìn Vân San, lại quay qua nhìn Vân Hoan, nhìn qua lại vài lần, vẻ mặt sợ hãi than:

      "Tỷ tỷ mới thực là đẹp mắt, giống tiên nữ y đúc!"

      Vân San cười "xì" ra tiếng, Vân Hoan cười mỉm theo, tiến đến nắm tay Lý Tiểu Noãn, thanh tinh tế, ngọt ngào chuyện:

      "Tiểu Noãn muội muội là khiến cho người ta thương.

      " Lý lão phu nhân mỉm cười, quay đầu, phân phó nha hoàn bà tử bên cạnh :

      " Bày cơm , ăn sớm chút còn phải bắt kịp lộ trình, thể để lỡ giờ lành được."

      Nha hoàn bà tử đáp xong ra ngoài, Lý lão phu nhân quay sang nhìn Chu phu nhân, ôn hòa :

      "Ở bên ngoài, tạm thời tùy cơ ứng biến vài quy củ, con cứ ở trong này, tại đây ăn chút là được, thời gian cũng còn sớm."

      Chu phu nhân đứng lên, cung kính đáp ứng .

      bao lâu sau, nha hoàn, bà tử chuẩn bị xong bữa sáng. Lý lão phu nhân ngồi vào đầu tiên, Cổ Tiêu ngồi ở hàng thứ nhất tay trái của Lý lão phu nhân, Lý Tiểu Noãn ngồi ở hàng thứ nhất bên tay phải. Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan chia ra ngồi hai bên trái phải hàng thứ hai. Chu phu nhân dùng khăn lụa bọc đôi đũa bạc tinh xảo khéo léo, dâng lên Lý lão phu nhân, đồng thời bố trí bát cháo. Lý lão phu nhân mỉm cười chỉ nàng cứ đến bàn bên cạnh dùng bữa.

      Im lặng dùng bữa , súc miệng xong. Chu phu nhân xin phép lui xuống theo dõi nhóm nha hoàn, bà tử thu xếp xung quanh, nhìn từng người bố trí xe ngựa để rời .

      Bốn người cùng Lý lão phu nhân cười đùa chưa đến nửa canh giờ, Chu phu nhân tiến vào bẩm báo : " thu xếp xong rồi." Nha hoàn, bà tử vội vàng lấy áo choàng mỏng cho từng vị chủ tử. Lý lão phu nhân gọi Vân Hoan đến đây căn dặn:

      "Cháu cho nha hoàn cầm áo choàng lại đây, trước để Tiểu Noãn muội muội mặc. Chờ đến mùa thu, khi may quần áo, bà để mẫu thân cháu may nhiều đồ cho cháu.

      " Vân Hoan vui vẻ gật đầu đáp ứng :

      "Muội muội muốn mặc, cứ cầm cho muội ấy, quần áo của cháu rất nhiều rồi, cần may nhiều cho cháu, may nhiều về sau cũng dùng được."

      Lý lão phu nhân gật đầu, ánh mắt lên ý cười, quay đầu nhìn Chu phu nhân cười :

      " nương nhà chúng ta, con dạy dỗ vô cùng tốt, đây mới là phong cách quý phái.

      " Chu phu nhân tươi cười nhận lấy áo choàng trong tay nha hoàn, hầu hạ Lý lão phu nhân mặc xong, quay đầu vừa nhìn vừa len lén quan sát toàn thân Lý Tiểu Noãn , cười :

      " Vú nuôi của con và vú nuôi của Tiêu nhi cùng ngồi xe ở phía trước, mợ dàn xếp xong rồi, con tạm thời yên tâm.

      " Lý Tiểu Noãn vội vàng quỵ gối cảm tạ Chu phu nhân, có phần ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống. Lý lão phu nhân cười nhìn nàng, khẽ gật đầu.

      Đông Mạt đỡ Lý Tiểu Noãn lên cỗ xe ngựa có chút , sau đó cũng leo lên xe, buông rèm xe xuống. lát sau, cỗ xe từ từ chuyển động. Lý Tiểu Noãn cẩn thận vén màn che, xuyên qua sa cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài .

      Xe ngựa chạy ra khỏi núi, hướng đến đường lớn rộng rãi, nhanh chậm tiến lên phía trước.

      Lý Tiểu Noãn buông mành, quay đầu quan sát bên trong xe.

      Toa xe lớn, bốn bề bọc vải màu lam chàm, trông rất mộc mạc thoải mái. Đông Mạt quỳ gối ngồi bên cạnh Lý Tiểu Noãn, động tác nhanh nhẹn thu xếp tay nải, lấy đồ ăn lót dạ tinh tế và cái chén ra. Đem từng cái bỏ vào trong hốc tối trước toa xe, gấp tay nải xong, nhét dưới đệm trong toa xe, vỗ tay, thở phào nhõm rồi xoay người nhìn Lý Tiểu Noãn, cười :

      " nương nằm xuống nghỉ chút nhé, đường phải đến non nửa tháng đấy.

      " xong, quay đầu đánh giá toa xe, đưa tay sờ sờ tấm toa xe bọc màu lam chàm, khẽ thở dài cái :

      " nương tạm thời chấp nhận chút, cũng phải là cố ý muốn ủy khuất nương. Xe của lão tổ tông, phu nhân, thiếu gia cùng mấy vị tiểu thư, đều được chuẩn bị theo cầu từ trước, lúc này đột nhiên lại muốn chiếc, làm sao có thể có ? Xe ngựa này vốn là xe của Bích Liên và Thúy Liên tỷ tỷ, ngoại trừ nhóm xe của chủ tử , chiếc này là tốt nhất ."

      Đông Mạt nở nụ cười :

      "Cũng là tiện nghi cho tôi."

      Lý Tiểu Noãn cũng cười theo, quay đầu đánh giá xe, nghiêm túc :

      "Đông Mạt tỷ tỷ, đây là xe ngựa tốt nhất Tiểu Noãn từng ngồi qua ."

      Đông Mạt nhướng đuôi lông mày, mỉm cười nhéo hai bên má Lý Tiểu Noãn :

      " nương cũng là thành thực, sau này có , cũng nên ra bên ngoài, tránh cho bọn nô tài thấp kém giẫm đạp,coi thường nương."

      Lý Tiểu Noãn e lệ cười, gật gật đầu, đáy lòng khẽ thở phào nhõm, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn Đông Mạt, tò mò hỏi:

      "Đông Mạt tỷ tỷ, Bích Liên và Thúy Liên tỷ tỷ là ai vậy? Sao có thể ngồi xe này vậy?"

      Đông Mạt xoay người nhấc rèm xe lên, hai mắt nhìn ra bên ngoài, buông rèm, tiến lại gần Lý Tiểu Noãn thoải mái tựa vào đệm, cười :

      "Bích Liên cùng Thúy Liên tỷ tỷ là hai đại nha hoàn bên cạnh đắc lực nhất cũng là thích nhất của lão tổ tông. Bạc tiêu hàng tháng so với nhất đẳng nha hoàn còn nhiều hơn vài lượng, ước chừng nhiều gấp đôi ấy chứ!

      " Đông Mạt hâm mộ cảm khái , Lý Tiểu Noãn híp mắt, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng hỏi:

      "Đông Mạt tỷ tỷ là mấy đẳng?"

      "Tam đẳng!

      " Đông Mạt nặng nề thở dài, có chút chán chường đáp.

      "Vậy tỷ tỷ có mấy lượng bạc tháng?"

      Lý Tiểu Noãn nghiêng đầu nhìn Đông Mạt, xích lại gần nhìn chằm chằm hỏi. Đông Mạt bật cười, đưa tay nựng hai má Lý Tiểu Noãn :

      "Mấy lượng? Tỷ tỷ là nha hoàn tam đẳng, tháng chỉ có năm trăm văn tiền, làm sao nhận được bạc trắng? Sau này theo nương, phát bạc trắng cho tôi ."

      " Được, chờ sau này Tiểu Noãn có tiền, tháng phát cho tỷ tỷ mười lượng bạc tiền lương!"

      Lý Tiểu Noãn nghiêm túc xong, Đông Mạt phen ôm Lý Tiểu Noãn, cười ngã vào đệm:

      "Được được được, tôi nhớ kỹ, chờ nương sau này thăng chức làm phu nhân, cũng được quên mười lượng tiền tiêu hàng tháng của Đông Mạt !"
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 6: Đọc sách

      Đoàn xe phía trước, trong xe rộng rãi được làm bằng gỗ lim, nước sơn trong suốt. Vẻ mặt Lý lão phu nhân mang theo tia mệt mỏi, khoan thai nửa nằm trong toa xe, Tôn ma ma cung kính quỳ gối ngồi trước toa, thấp giọng bẩm báo :

      ". . . . . . nghe ngóng ít người, có xem xét từng người rồi. Từ đầu đến cuối đều rằng, mỗi ngày sớm muộn nhất định từ phía sau chùa đến Địa Tàng điện tế bái, ngại mưa gió, ngày cũng bỏ qua. Tối hôm qua, tôi theo xem rồi, bàn thờ kia tuy có khả năng lại còn sơ sài, nhưng cái đáng có đều có, lễ tiết bề cũng xem như là chu toàn. Bên trong điện nọ khắp nơi đều là quan tài, ma quỷ dọa người, ban ngày trời trong tốt, nếu gặp phải trời mưa . . . . . . .

      " Giọng ma ma lộ ra vài phần khâm phục:

      " Biểu tiểu thư có năng lực ngày cũng quên, cũng dễ dàng, có thể thấy là người hiếu thuận.

      " Lý lão phu nhân cẩn thận nghe xong, chậm rãi gật đầu thở dài :

      " Nha đầu kia chỉ mới 6 tuổi, có khả năng làm được như vậy, đúng là hiếm có, có thể thấy bản tính là người trọng tình trọng nghĩa, như vậy là tốt rồi."

      Tôn ma ma có chút khó hiểu nhìn Lý lão phu nhân. Lý lão phu nhân hơi xuất thần suy nghĩ, cân nhắc hồi, ánh mắt xúc động nhìn Tôn ma ma, thấp giọng :

      "Duy tâm đại sư thân phận cao quý, làm người... phiền chán hồng trần thế tục, nhưng lại giữ con bé để niệm tâm kinh ngày, nha đầu kia tất có chỗ tầm thường, sau này có tạo hóa gì cũng chừng, lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy , Cổ gia... tình có lẽ có đường hy vọng..."

      Giọng Lý lão phu nhân dần, vài phần nghe thấy được, Tôn ma ma chảy nước mắt, vội dùng khăn đè lại, cười theo :

      "Xem lão tổ tông kìa, đại thiếu gia thông minh thế kia, qua ít năm, chừng Cổ gia chúng ta lại xuất trạng nguyên, đó mới là nở mày nở mặt!"

      Lý lão phu nhân ánh mắt bi thương phiền muộn nhìn ngoài cửa sổ, lúc lâu sau mới thở dài, quay đầu nhìn Tôn ma ma, há miệng thở dốc, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào, cười khổ mà :

      "Tiêu nhi tuy rằng ngu ngốc, nhưng so với phụ thân nó... Cũng được gọi là thông minh, aizz, như vậy cũng tốt, cũng tốt. Tiêu nhi trời sanh tính tình lương thiện, là cái có thể gìn giữ, như vậy là tốt nhất! Thông minh dễ dàng bị hại, ngu ngốc tốt hơn..."

      Lý lão phu nhân thương cảm than thở.

      Giữa trưa, đoàn người dừng lại trong quán trà nửa canh giờ, ăn chút lương khô, nghỉ tạm trong chốc lát rồi nhanh chóng lên đường để sớm chút gấp rút đặt khách sạn tốt dễ dàng nghỉ ngơi.

      Giờ Thân, mặt trời vẫn còn nhô cao đầu. Đoàn người Cổ gia tiến vào khách sạn. Khách sạn lớn, Chu quản gia dứt khoát bao toàn bộ phòng. Chưởng quầy và tiểu nhị bận trước bận sau, dàn xếp ổn thỏa xe ngựa, đun thùng lớn nước nóng đưa vào.

      Nhóm nha hoàn bà tử bận rộn hầu hạ mấy vị chủ tử rửa mặt thay quần áo.

      Đông Mạt cùng Ngụy ma ma hầu hạ Lý Tiểu Noãn tắm rửa, thay quần áo sạch xong. Ngụy ma ma ôm Lý Tiểu Noãn đến giường, dùng khăn bông quấn lấy đầu tóc nàng. Đông Mạt gọi thô sử bà tử tiến vào thay nước, cũng theo tắm rửa, thay quần ra, Ngụy ma ma vấn xong cho Lý Tiểu Noãn hai búi tóc trảo kế(1)

      Đông Mạt nhanh như chớp lau khô tóc , giơ tay vấn búi tóc xong, cười :

      "Ma ma cứ nghỉ ngơi, đợi lát, tôi hầu hạ nương xuống ăn cơm là được."

      Ngụy ma ma tràn đầy cảm kích nhìn Đông Mạt, cười :

      "Vất vả cho Đông Mạt nương rồi, hai ngày này, nương của chúng tôi may mắn được hết lòng chiếu cố."

      Đông Mạt nhìn Ngụy ma ma, cười cởi mở :

      "Nhìn ma ma kìa, lão tổ tông chỉ tôi hầu hạ nương, Đông Mạt chính là nha hoàn của nương, nếu tận tâm mới là đáng đánh đây!"

      Ngụy ma ma ngây ngốc, chần chờ muốn chuyện, Lý tiểu Noãn kéo ống tay áo của bà, nhấc tay, cười :

      "Ma ma xem, y phục này là Đông Mạt tỷ tỷ tối hôm qua suốt đêm tranh thủ làm ra , ma ma nhìn đường khâu chút này, con thấy của ma ma và tỷ tỷ làm đều đẹp giống nhau!"

      Ngụy ma ma kéo lấy vạt áo và ống tay áo của Lý Tiểu Noãn tỉ mỉ quan sát, cười gật gật đầu:

      "Đường khâu* này cũng được xem là tinh tế, châm tuyến của Đông Mạt nương, cũng học đạt đến năm sáu phần."

      (* cái này nghĩa hán việt là châm giác, gốc là 針角, mình cũng nghĩa nó lắm nhưng theo suy đoán của mình là ý chỉ đường may)

      Vẻ mặt Đông Mạt vô cùng phục nhìn Ngụy ma ma, Lý tiểu Noãn cười khanh khách nhìn Đông Mạt, đem tay dò tiến vào trong tay áo của Ngụy ma ma , sờ soạng lấy ra cái hà bao cũ vô cùng đặt ở trong lòng bàn tay đưa qua:

      "Đây là của ma ma làm, Đông Mạt tỷ tỷ xem thử có đẹp hay ."

      Đông Mạt tiến lên nửa bước, nhận lấy hà bao, lật qua lật lại, tỉ mỉ xem hồi xong đem hà bao trả về, khiêm nhường hướng Ngụy ma ma khẽ khụy gối, cười :

      Đông Mạt thất lễ, châm tuyến này của ma ma, e rằng tú nương tốt nhất trong phủ cũng bì kịp, xin ma ma sau này chỉ bảo nhiều cho Đông Mạt."

      Ngụy ma ma nhận lấy hà bao, cười :

      "Đông Mạt nương nhìn trúng châm pháp nào, cứ , phàm là biết đến, ma ma đều dạy!"

      Lý tiểu Noãn cười tít mắt nhìn hai người, lúc trò chuyện, tiếng gõ cửa nhàng truyền đến, giọng thanh thúy của tiểu nha hoàn bẩm báo:

      "Biểu tiểu thư, lão tổ tông truyền cơm chiều ."

      Đông Mạt nửa ngồi vội vàng mang giầy cho Lý tiểu Noãn, vừa đỡ vừa ôm nàng xuống giường, cười :

      "Ma ma hãy ra sau viện dùng cơm, chỗ này có tôi hầu hạ nương rồi."

      Ngụy ma ma khẽ chần chừ , Lý tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười :

      "Mọi thứ có Đông Mạt tỷ tỷ nhắc nhở, ma ma cứ yên tâm."

      Ngụy ma ma cười gật đầu đáp ứng. Đông Mạt dắt Lý Tiểu Noãn bước nhanh ra khỏi cửa, đến phòng lớn dưới lầu.

      Trong phòng lớn, Chu phu nhân theo dõi nha hoàn bày cơm, mắt thấy Lý Tiểu Noãn xuống, liền vẫy tay gọi nàng qua. Lý Tiểu Noãn cười tươi đến bên cạnh Chu phu nhân, khom gối cúi chào thỉnh an. Chu phu nhân đưa tay kéo Lý Tiểu Noãn đến, nhàng cười nhìn nàng, muốn chuyện, cầu thang lầu vang lên hồi tiếng bước chân nhanh nhẹn, Chu phu nhân vội vàng rời khỏi Lý Tiểu Noãn, xoay người nhìn lên cầu thang.

      nhóm bốn, năm cái nha hoàn vây quanh trước sau tỉ muội Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan xuống dưới.

      Cổ Tiêu quấn lấy Lý lão phu nhân theo phía sau cũng xuống.

      Lý tiểu Noãn vội theo phía sau Chu phu nhân, tới đầu cầu thang, khụy gối hành lễ chào đón Lý lão phu nhân.

      Lý lão phu nhân vẫy gọi Lý Tiểu Noãn lại đây, cười dịu dàng đánh giá dưới lần, hài lòng gật gật đầu, quay sang nhìn nha hoàn dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ bên cạnh :

      "Y phục và búi tóc này của Tiểu Noãn đều hoàn hảo, có thể thấy Đông Mạt làm tệ, ta thế nhưng lại chọn đúng người."

      Nha hoàn kia cười tươi oán trách :

      "Xem lão tổ tông kìa , lão tổ tông khi nào nhìn lầm người đâu?!

      "Lý lão phu nhân mỉm cười, tay dắt Lý Tiểu Noãn, vừa hướng giữa phòng lớn tới, vừa ôn hòa hỏi nàng"Dọc đường có mệt mỏi ?" " ngủ chút nào chưa?".

      lúc vài câu đến trước bàn giữa phòng. Lý lão phu nhân ngồi ở trung tâm, quay đầu nhìn Chu phu nhân, chỉ vào tay trái bên cạnh mình, cười phân phó:

      "Ra bên ngoài, đừng để ý nhiều như vậy, con cứ ngồi ở chỗ này cùng nhau ăn cơm , Tiêu nhi ngồi bên này, Tiểu Noãn ngồi kế Tiêu nhi."

      Cổ Vân san cùng Cổ Vân Hoan lần lượt ngồi bên Chu phu nhân. Nha hoàn bà tử xới cơm dâng lên, mọi người an tĩnh ăn xong, nha hoàn bà tử liền lui xuống thu dọn hầu hạ mọi người súc miệng, dâng trà lên.

      Lý lão phu nhân uống xong hai hớp trà, để tách trà xuống, đưa tay vuốt ve đầu và mặt Cổ tiêu, cười :

      "Chờ lát nữa theo phu tử đọc sách, cháu phải dụng tâm nhiều vào, đem đạo lý trong sách đọc cho thạo, đọc cho thấu đáo mới tốt."

      Cổ Tiêu mặt mũi trịnh trọng gật đầu:

      "Lão tổ tông yên tâm, Tiêu nhi nhất định cố gắng đọc sách."

      Lý tiểu Noãn vẻ mặt hâm mộ nhìn Cổ tiêu, sách! Đây là thứ mà nàng nằm mơ luôn muốn có trong sáu tháng qua ! Thế giới này, rốt cuộc là những tình hình gì, nàng chút cũng biết. Trong hành lý của nàng và Ngụy ma ma, chỉ có hai quyển sách: là Thiên tự văn(2) và bách gia tính(3), chữ phía nàng nhận ra, nhưng hai quyển kia hơi mỏng, gần như có thông tin hữu dụng nào!

      Nơi này, sách vở cực kì quý giá, nàng cùng Ngụy ma ma quyển sách cũng mua nổi. Bên trong chùa Giáo lý Phúc , ngoại trừ vài quyển kinh thư được viết bằng chữ Phạn để trong phòng phương trượng nàng xem hiểu ra, nàng thấy qua bất kỳ quyển sách nào khác.

      "Tiểu Noãn cũng muốn theo phu tử đọc sách sao?"

      Lý tiểu Noãn giật mình, vội vàng gật đầu, do dự nhìn nhìn Cổ Tiêu, lại lắc lắc đầu, suy nghĩ chút, lại gật đầu, Cổ Vân San cười tủm tỉm hỏi:

      "Tiểu Noãn muội muội, cuối cùng là muội muốn đọc hay là muốn đọc đây?"

      Chu phu nhân và Cổ Vân Hoan nhìn Lý tiểu Noãn cũng cười rộ theo. Cổ Tiêu quay đầu nhìn Lý tiểu Noãn, nghiêm túc :

      "Tiểu Noãn muội muội, phu tử dạy sách cũng khó rồi, muội còn , chắc chắn nghe hiểu đâu!"

      Lý Tiểu Noãn rũ mắt đáp lời, chỉ ngẩng đầu, tràn ngập khát vọng nhìn Lý lão phu nhân. Lý lão phu nhân cẩn thận nhìn Lý Tiểu Noãn, cười trong suốt :

      " nương gia đọc chút sách, hiểu được chút đạo lý thánh hiền, cũng là điều nên có. Tiểu Noãn hãy cùng Cổ Tiêu ca ca nghe phu tử giảng dạy , có thể nghe hiểu bao nhiêu được bấy nhiêu."

      Mắt Lý Tiểu Noãn sáng rực lên, mặt tràn đầy vui mừng lo lắng vội vã gật đầu. Cổ Tiêu có chút hoa mắt nhìn Lý Tiểu Noãn như thể tỏa sáng.


      Chú thích:

      (1) Trảo kế: búi tóc để tang tết bằng sợi gai của phụ nữ thời xưa. Đây chính là kiểu tóc mà Lý Tiểu Noãn dùng từ đầu truyện đến giờ đó mọi người ^^
      [​IMG]

      (2) Thiên tự văn: là cuốn sách vỡ lòng dành cho thiếu nhi có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc. Sách có nghìn từ , nhưng hầu như hề lặp lại, vế đối tinh tế, mạch lạc ràng, có chất thi ca.

      (3) Bách gia tính: Bách gia tính (Hán tự: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm chữ, ví dụ Triệu, Hồ,...) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,...). nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.
      Chris thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7: đồng môn

      "Mẫu thân, để Chu quản gia chuyến bàn giao tiếng cho Vương phu tử chứ?" Chu phu nhân cười hỏi. Lý lão phu nhân gật gật đầu, nhìn Chu phu nhân ôn hòa phân phó : "Cầm canh thiếp của ta vất vả cho phu tử, bẩm báo tiếng, cũng là hai cái đệ tử, từ hôm nay trở gấp đôi tiền lương."

      Chu phu nhân mỉm cười đáp ứng rồi dặn dò nha hoàn xuống gọi Ngụy ma ma, bà vú của Cổ Tiêu là Ngô ma ma và hai gã sai vặt Sơn Thủy, Vân Yên cùng nhau hầu hạ Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn Tây sương phòng chỗ Vương phu tử đọc sách. Ma ma và gã sai vặt vây quanh Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn đến cửa cầu thang Tây sương phòng. Cổ Tiêu dừng lại, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Noãn rồi cầm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm trang : "Tiểu Noãn muội muội, muội còn , vẫn là ta dẫn muội cầu thang thôi."

      Lý Tiểu Noãn hít hơi, nghẹn họng quay đầu nhìn Ngô ma ma, Ngô ma ma cười khích lệ : "Thiếu gia là hiểu chuyện, tuổi như vậy cũng biết kính già trẻ cơ." Đáy Lòng Lý Tiểu Noãn khẽ buông lỏng, e lệ cười, mặc cho Cổ Tiêu nắm tay chạy lên lầu. Vị Cổ Tiêu thiếu gia này chính là con chim Phượng hoàng của Cổ gia.

      Là người duy nhất nên đụng vào. Ở thế giới này, lễ giáo khắc nghiệt đến mức độ nào, nàng hoàn toàn biết gì cả. Suy nghĩ và tính cách của Lý lão phu nhân và Chu phu nhân, nàng còn chưa ràng, lúc này, đương nhiên là cách vị Phượng Hoàng này càng xa càng tốt.Vì vậy trăm ngàn lần thể trêu chọc vào điều tối kị của Chu phu nhân cùng Lý lão phu nhân mà trở thành kẻ gây họa được, dĩ nhiên là đáng.

      Lý Tiểu Noãn suy nghĩ vòng vo trong lòng, Cổ Tiêu nắm tay nàng đến cửa phòng Vương phu tử rồi. Trong phòng rộng rãi sáng sủa sắp đặt xong xuôi hai cái bàn lớn. Cổ Tiêu nắm tay Lý Tiểu Noãn vào phòng, bước hai bước mới buông Lý Tiểu Noãn ra. Cả hai đứng ở giữa phòng hành lễ thỉnh an xong Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu quan sát Vương phu tử. Ước chừng bốn mươi tuổi tuổi, cao và gầy, vẻ mặt cau có giống như tảng đá núi lởm chởm, vô cùng đoan chính ngồi ghế, ánh mắt tỏ vẻ vui và khinh thường liếc Lý Tiểu Noãn, phất tay cái ra hiệu cả hai tiến lên ngồi vào chỗ.

      Lý Tiểu Noãn đến ghế dựa, đoan đoan chính chính ngồi vào, có chút hưng phấn rũ mắt đánh giá giấy và bút mực đặt ngay ngắn bàn. "Ngươi cũng biết chữ?" Trong giọng của Vương phu tử lộ ra cứng nhắc và sắc sảo. Cổ Tiêu có chút khẩn trương nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn tràn đầy ý cười nhìn vương phu tử, thanh chậm rãi thong thả trả lời: " đọc qua Thiên chữ Văn và Bách gia tính."

      "Hừm, cũng xem như nhận biết được vài chữ. Bé đọc chút nữ huấn, nữ giới, liệt nữ truyền, hiểu bổn phận của nữ tử, như vậy đủ rồi! Những sách khác cần phải đọc!" Vương phu tử nhíu mày xong. Lý Tiểu Noãn rũ mắt, trong mắt tràn đầy buồn bực cùng thất vọng. Lễ giáo này nhất định khắc nghiệt đến mức như vậy? !

      "Phu tử, tổ mẫu qua, nương gia cũng phải đọc sách để hiểu sắp xếp việc nhà, thông hiểu thánh hiền chi đạo, như thế về sau chưởng gia xử lý công việc, nuôi dạy con cái mới có thể làm hiền thê lương mẫu được." Cổ Tiêu khẩn trương thanh hơi run run giải thích. Vương phu tử sắc mặt trầm, nặng nề "Hừ" tiếng, nhìn chằm chằm Cổ Tiêu, lạnh lùng hỏi: "Sách ngày hôm qua đều học thuộc xong rồi ? Đọc thuộc lòng!" Cổ Tiêu vội vàng gật đầu đứng lên, chắp tay sau lưng, có phần ấp a ấp úng bắt đầu đọc.

      Lý Tiểu Noãn thả lỏng tâm tình hơn chút, tươi cười quay sang nhìn Cổ Tiêu, tinh tế nghe đọc sách: "Hoàng đế họa dã, mới phân Đô Ấp; hạ vũ trị thủy, sơ điện sơn xuyên. Vũ trụ chi giang sơn thay đổi, cổ kim danh xưng vị các thù..." ( mình biết dịch đoạn này thế nào nữa ><) Dường như là ấu học quỳnh lâm, Lý Tiểu Noãn vui sướng trở nên mê hoăc. Đây quả địa phương kì lạ.

      Cổ Tiêu đọc thuộc xong, phảng phất thở phào nhõm rồi nhìn vương phu tử. Vương phu tử nhíu mày, lớn tiếng khiển trách: " Đọc thuộc là phải lưu loát trôi chảy! Con có nửa phần lưu loát sao? ! , đọc lại vài lần!" Cổ Tiêu cúi đầu, cầm lấy sách đến vách tường lớn tiếng đọc lên. Vương phu tử vẻ mặt nhăn nhó, quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn phân phó : "Đem bách gia tính đọc thuộc cho ta nghe."

      Lý Tiểu Noãn chút hoang mang đứng lên, ổn định mà lưu loát đọc thuộc: "Triệu tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần chử vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương, Chu Tần càng Hứa, gì Lữ Thi Trương, Khổng Tào nghiêm Hoa, Kim Ngụy đào khương..." "Tốt lắm!" Vương phu tử giơ tay ra hiệu cho Lý Tiểu Noãn ngừng lại. "Bây giờ đọc sang thiên tự văn." " Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ Hồng Hoang, nhật nguyệt doanh trắc, Thần túc nhóm Trương, hạ đông đến, thu hoạch vụ thu trữ đông, nhuận dư Thành tuổi, luật lữ điều dương. . . . . ."

      Lý Tiểu Noãn lưu loát đọc, Vương phu tử nghe xong vài câu, đánh gãy Lý Tiểu Noãn, "Trần căn ủy ế, tiếp!" "Lá rụng phiêu diêu, du côn..." "Hi huy lãng diệu." "Toàn cơ huyền oát." Sắc mặt Vương phu tử trở nên hòa hoãn hơn nhiều, cầm quyển sách bàn đưa tới, "Đây là Tam tự kinh, con cầm lấy xem trước mười câu đầu chút, nếu biết hỏi ta." Ngụy ma ma tràn ngập kiêu hãnh, cười tươi đỡ lấy, cung kính tiếp nhận sách, cẩn thận đặt bàn của Lý Tiểu Noãn, khoanh tay thối lui đến bên cạnh.

      Lý Tiểu Noãn đoan chính ngồi ghế, tay cầm lấy quyển sách nhàng vuốt vài cái, rồi từ từ mở ra. Là bản chép tay, toàn bộ là chữ vô cùng tinh tế, chiếu giấy kim túc có kết cấu dày cứng, mực đen giấy vàng, phiếm nồng hơi thở tao nhã. Lý Tiểu Noãn chỉ cảm thấy ê ẩm sống mũi, cuối cùng cũng có thể đụng đến sách rồi .

      Cổ Tiêu đọc sách xong, Vương phu tử giảng giải từng chữ từng câu, sau đó lại bắt đọc lại hai mươi câu vài lần, rồi lấy bản tập chữ mẫu bàn đưa qua, phân phó luyện chữ. Vương phu tử quay đầu, ngó chừng nghiêng đầu, hết sức chăm chú nghe Cổ Tiêu giảng giải cho Lý Tiểu Noãn, nhàng "Hừ" mũi tiếng hỏi: "Mười câu đầu coi xong rồi ?

      Có nhận biết được chữ hay ?" Lý Tiểu Noãn mỉm cười, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cung kính trả lời: " xem nhưng biết chữ." Vương phu tử "Ừ" tiếng, đứng ở bàn bên cạnh, đề bút giấy viết vài chữ, rồi đưa qua phân phó: "Hôm nay luyện mấy chữ này, mỗi chữ luyện mười lần. Nhớ kỹ, chữ viết vô cùng quan trọng, đòi hỏi bản thân phải ngay thẳng, nét bút chính là nét người!"

      Lý Tiểu Noãn rũ mắt, cung kính đứng dậy đáp ứng, nghiêm chỉnh ngồi xong, nhắc tới bút, ngây ngốc vụng về bắt đầu luyện chữ. Vương phu tử để ý đến Lý Tiểu Noãn nữa, đứng dậy đến bên cạnh Cổ Tiêu, nghiêm túc soi mói chỉ vẽ nét. Viết hơn nửa canh giờ, hai người từ phòng Vương phu tử ra ngoài, Cổ Tiêu đưa tay cầm lấy tay Lý Tiểu Noãn, hướng bậc thang phía dưới mà , đan tay trịnh trọng : "Tiểu Noãn muội muội, đọc sách rất khổ, muội cần phải sợ. Nếu muội có chỗ nào hiểu cứ hỏi ta, ta nghiêm túc giảng dạy cho muội ."

      Lý Tiểu Noãn tràn ngập ý cười gật đầu, ánh mắt Cổ Tiêu cong thành hình trăng khuyết, cao hứng nở nụ cười. Hai người kết bạn đến chỗ Lý lão phu nhân thỉnh an, sau đó cáo lui trở về nghỉ tạm . Đông Mạt cùng Ngụy ma ma hầu hạ Lý Tiểu Noãn rửa mặt sạch , tản mát đầu tóc, rồi đổi sang áo đuôi ngắn khố, Lý Tiểu Noãn cười khanh khách khoanh chân ngồi ở giường, dưới ngọn đèn, lật xem tam tự kinh. Đông Mạt và Ngụy ma ma thu thập đâu vào đấy, ở trước giường xong đệm chăn, Đông Mạt cười : " nương, sách kia cũng phải là ngày hai ngày có thể xem xong, vẫn là sớm chút nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải lên đường đấy."

      Lý Tiểu Noãn đưa sách cho Đông Mạt, Đông Mạt cất sách xong, Ngụy ma ma nhàng vém chăn cho Lý Tiểu Noãn, quan tâm trìu mến gạt tóc Lý Tiểu Noãn ở bên gối. Đông Mạt thổi đèn, cùng Ngụy ma ma ngủ phía dưới. Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn xe nhanh chậm lên đường. Lý Tiểu Noãn cầm sách trong tay, có chút rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đông Mạt đưa tay nhận lấy sách trong tay Lý Tiểu Noãn, cười : " nương cầm quyển sách này xem từ sáng đên giờ cũng biết mệt!

      Hay là nghỉ ngơi chút nhé." Lý Tiểu Noãn tóm lấy sách, cười khanh khách nhìn Đông Mạt : "Đông Mạt tỷ tỷ đọc qua sách chưa?" " có, Đông Mạt chẳng qua là nô tài, làm sao đọc sách được? ! đến, cái nha đầu, đọc sách dùng để làm gì."

      Đông Mạt bên đan túi lưới, chút để ý , Lý Tiểu Noãn cười nhìn nàng, "Đông Mạt tỷ tỷ sau này làm quản gia nương tử, muốn xem sổ sách a, ghi nợ và vân vân, biết chữ làm sao được đây?" Đông Mạt bật cười, thả túi lưới trong tay xuống, đưa tay ngắt hai gò má Lý Tiểu Noãn : " nương nghĩ cũng quá xa rồi, quản gia nương tử cần giỏi như vậy chứ? Cho dù nương có lộc ăn, Đông Mạt sau này thực làm quản gia nương tử, cũng chỉ là nhận thức vài cái chữ số, có thể xem sổ sách là đủ rồi, giờ cũng có thể nhận biết được, nương cứ thoải mái buông lỏng tinh thần."

      Lý Tiểu Noãn cọ cọ bên người Đông Mạt, ngửa đầu, cười khanh khách hỏi: "Đông Mạt tỷ tỷ,Vương phu tử có phải hay rất có học vấn a? Cổ Tiêu đọc nhiều năm rồi sao? Học vấn của tốt! Cổ gia có phải là có rất nhiều rất nhiều sách hay ?"

      "Cổ gia chúng ta là thư hương thế gia Việt Châu, xuất ra biết bao nhiêu cử nhân, tú tài. Lão gia chúng ta chính khoa Trạng Nguyên năm Bính Dần, Trạng Nguyên gia, , sách có thể thiếu? Bên trong nhà cũ ở phía trấn Lý, thế nhưng xây tòa nhà thư viện, toàn bộ tòa nhà tất cả đều là sách!" Đông Mạt kiêu ngạo , " nương nên gọi thiếu gia là 'Cổ Tiêu ca ca' !

      Thiếu gia năm tuổi học vỡ lòng rồi, nghe tại đọc được quyển thứ bảy, Vương phu tử trước sau chỉ toàn khen ngợi thiếu gia thông minh! Vương phu tử có thể ở nhà chúng ta dạy học, khẳng định là có học vấn rồi !"

      tòa thư viện! Mắt Lý Tiểu Noãn sáng rực lên, Cổ Tiêu năm tuổi vỡ lòng, đến bây giờ, mới đọc được quyển thứ bảy, trừ bỏ tam, trăm, thiên, tại là < ấu học quỳnh lâm >, còn có những ba quyển nữa? Ai, có lẽ là thanh luật, long văn, thiên gia thi các loại, nếu theo tiến độ như vậy theo đọc kinh sử, mất bao nhiêu năm ? ! Chuyện này, phải suy nghĩ biện pháp kĩ mới được.
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 8: mượn sách

      Cũng giống như ngày hôm qua, giữa trưa đoàn người gần như nghỉ ngơi, chỉ dừng chân ăn chút lương khô điểm tâm, sớm để tìm khách sạn tốt nghỉ tạm. Điểm dừng chân hôm nay là thị trấn khá lớn, khách sạn cũng khá to. Chu quản bao hai tòa lầu và cái sân viện, vừa đủ cho mọi người ở . Đông Mạt và Ngụy ma ma hầu hạ Lý Tiểu Noãn tắm rửa rửa mặt xong, lần nữa chải đầu, thay đổi bộ quần áo sạch rồi Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn đến phòng chính nơi Lí lão phu chân ở.

      Bên ngoài phòng chính, vừa vặn Chu phu nhân xem nha hoàn chuẩn bị cơm chiều trà bánh, gặp Lý Tiểu Noãn tiến vào, mỉm cười ý bảo nàng vào đông sương phòng. Lý Tiểu Noãn cười nhàng hướng Chu phu nhân thỉnh an, lui ra phía sau hai bước, mới xoay người vào đông sương phòng. Bên trong Đông sương phòng, Cổ Tiêu ngồi sát kế bên Lý lão phu nhân ghế trường kỷ. Lý lão phu nhân ôm , vẻ mặt rạng rỡ nghe chuyện. Cổ Vân San đoan trang ngồi phía trước tay vịn ghế, cười dịu dàng uống trà.

      Lý Tiểu Noãn tiến vào, mỉm cười khụy gối thỉnh an Lý lão phu nhân. Lý lão phu nhân cười vẫy vẫy tay : " đường có mệt mỏi ? Đến, ngồi kế bên đây nghe Tiêu nhi kể chuyện, ngày hôm qua bách gia tính và thiên tự văn cháu đọc rất tốt, có thể thấy được bình thường cũng dụng tâm ."

      Cổ Vân San nhàng buông tách trà trong tay, cười uyển chuyển nhìn Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn khẽ khụy gối cấp Cổ Vân San lễ chào, rồi mới đến ghế trường kỷ, nghiêng mình ngồi xuống mép ghế. Cổ Tiêu tràn đầy ý cười nhìn Lý Tiểu Noãn, thân thiết : "Tiểu Noãn muội muội, ta cùng lão tổ tông chuyện ngày hôm qua chúng ta học đấy. Ngày hôm qua phu tử cho muội học thuộc mười câu tam tự kinh, muội học có được ?"

      Lý Tiểu Noãn mỉm cười gật gật đầu, Cổ Tiêu ánh mắt cong cong nở nụ cười, "Tiểu Noãn muội muội, mấy câu ta học thuộc xong, vừa rồi ta đọc qua lần, lão tổ tông khen ta đấy, phu tử hôm nay khẳng định cũng khen ta." Lý Tiểu Noãn vẻ mặt tươi cười nhìn Cổ Tiêu, còn nghe luyên thuyên. lúc Cổ Tiêu chuyện, ngoài cửa tiểu nha hoàn vén rèm của lên, Cổ Vân Hoan mỉm cười vào phòng, Chu phu nhân cũng theo ở phía sau tiến vào, cười : "Mẫu thân, đồ ăn dọn xong ."

      Lý lão phu nhân đứng thẳng người dậy, vỗ về bả vai Cổ Tiêu, cười : "Vậy bây giờ chúng ta liền ăn cơm, ăn xong hai cháu phải tìm phu tử đọc sách nữa,Tiêu nhi của chúng ta còn phải chờ phu tử khích lệ chứ!" Mọi người nở nụ cười theo. Chu phu nhân tiến lên giúp đỡ Lý lão phu nhân, đoàn người đến gian ngoài, phân chia ngồi hai bên, lẳng lặng dùng cơm, vừa uống xong tách trà, Ngụy ma ma đến đây, cùng Ngô ma ma hầu hạ Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn đến phía trước viện tây sương.

      Cổ Tiêu bước qua cửa, dừng chân, chìa tay nắm lấy tay Lý Tiểu Noãn, lôi kéo nàng đến phía trước viện. Vương phu tử nghe Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn đọc sách xong, tiếp theo phân phó Lý Tiểu Noãn xem mười câu sau, lại viết vài chữ đưa cho nàng phỏng theo, tiếp tục ngó ngàng đến nàng nữa. Vương phu tử tỉ mỉ giảng dạy cho Cổ Tiêu, sau đó để cho Cổ Tiêu đọc vài lần, xem luyện hơn nửa canh giờ, liền phái hai người trở về.

      Cổ Tiêu ra cửa, nắm lấy tay Lý Tiểu Noãn, cúi đầu nhìn nàng, còn nghiêm túc : "Tiểu Noãn muội muội, bên ngoài tối, muội phải sợ, ta bảo vệ muội." Lý Tiểu Noãn rũ hai vai, lòng tràn đầy bất đắc dĩ mặc cho Cổ Tiêu nắm chặt tay nàng, dẫn nàng vào trong viện. "Cổ Tiêu..." Lý Tiểu Noãn ậm ờ thấp giọng kêu lên, Cổ Tiêu dừng chân, quay đầu nhìn nàng, "Sao vậy Tiểu Noãn muội muội ?" "Ừm, ngươi đọc qua rất nhiều sách ư?" Lý Tiểu Noãn ngửa đầu nhìn Cổ Tiêu hỏi, Cổ Tiêu thu liễm đắc ý, cố gắng ra vẻ bình thản "Cũng đọc quá mấy quyển, tuy nhiên cũng chỉ đọc đến quyển thứ bảy."

      "Vậy ngươi đọc đến sách gì a?" Lý Tiểu Noãn khẩn trương nhìn chăm chú hỏi. Cổ Tiêu buông Lý Tiểu Noãn ra, đếm đầu ngón tay: "Bách gia tính, thiên tự văn, tam tự kinh, long văn tiên ảnh, đệ tử quy, thiên gia thi, tại đọc là ấu học quỳnh lâm!" Cổ Tiêu đếm xong rồi lại nhanh chóng cầm chặt tay Lý Tiểu Noãn, giống như ông cụ non thở dài, tiếp: "Nếu phải hoãn lại vì phụ thân mất, tại ta đáng ra học đến quyển thứ 8 !"Lý Tiểu Noãn cười tươi nhìn Cổ Tiêu, nhàng cảm thán : "Cổ... Tiêu, ngươi đọc sách nhiều!

      Ta đều chưa thấy qua long văn tiên ảnh a, đệ tử quy a, thiên gia thi là hình dáng gì nữa đấy! Cổ... Tiêu, những sách đó, ngươi đều có sao? Bây giờ còn xem mỗi ngày sao?" Cổ Tiêu xị mặt, cố gắng lờ : "Đương nhiên là có, chỗ sách đó ta học qua, cần mỗi ngày xem, Tiểu Noãn muội muội, muội đừng nhụt chí, về sau, muội chỉ cần cố gắng hơn nữa, dám chắc cũng có thể đọc tốt được như ta vậy!"

      Lý Tiểu Noãn nghẹn họng, oán hận cắn cắn môi, lôi kéo Cổ Tiêu, thấp giọng : "Ta muốn xem chút sách của ngươi!" Cổ Tiêu dừng lại cước bộ, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, thành khẩn : "Tiểu Noãn muội muội, sách này rất khó ! Muội mới niệm đến tam tự kinh, chắc chắn xem hiểu sách này !" "Ta muốn nhìn chút!" Lý Tiểu Noãn cúi đầu, thanh cúi đầu kiên trì , Cổ Tiêu ánh mắt đầy bao dung nhìn Lý Tiểu Noãn, lôi kéo tay nàng, hướng phía trong viện , gật đầu : "Được, ta cho người đem qua cho muội, nếu muội xem hiểu, cứ tới đây hỏi ta, ta dạy cho muội."

      Lý Tiểu Noãn trở lại trong phòng, bao lâu sau, từ cửa truyền đến tiếng đập cửa chậm chạp nhàng, giọng nữ ràng giọng kêu lên: "Đông Mạt." Đông Mạt vội vàng đứng lên, nhìn Lý Tiểu Noãn, thấp giọng : "Là Cúc Ảnh tỷ tỷ." xong, bước hai bước tới cửa mở cửa ra. Cúc Ảnh thân áo trắng, xinh đẹp mỉm cười đứng ở cửa, đưa bao bố trong tay cho Đông Mạt, cười : "Đây là thiếu gia tặng cho biểu tiểu thư, giao cho ngươi, ta vào quấy rầy biểu tiểu thư ."

      Đông Mạt tiếp nhận bao bố, Cúc Ảnh cước bộ nhàng xoay người rời . Đông Mạt đem bao bố đưa cho Lý Tiểu Noãn. Cách tầng dày vải bông, Lý Tiểu Noãn vuốt sách vở nặng trịch bên trong bên trong, tràn ngập ý cười quay đầu nhìn Đông Mạt hỏi: "Cúc ảnh tỷ tỷ là nha hoàn của ai vậy?" "Là đại nha hoàn trong phòng thiếu gia, ban đầu là nha hoàn nhị đẳng trong phòng lão phu nhân, năm kia đại nha hoàn Thu Vận trong phòng thiếu gia gả , lão tổ tông liền đem nàng qua hầu hạ thiếu gia, Cúc Ảnh tỷ tỷ năm nay cũng mười ba tuổi rồi ."

      Đông Mạt hỏi đáp mười, Lý Tiểu Noãn cầm bao bố đưa cho Ngụy ma ma, cười trong suốt hỏi tiếp: "Đông Mạt tỷ tỷ năm nay bao nhiểu tuổi?" Đông Mạt cúi hai vai, dài lâu, có chút phiền muộn : "Aizz! Tròn mười hai !"

      " Bích Liên cùng Thúy Liên tỷ tỷ kia sao?" "Bích Liên tỷ tỷ năm nay mười bốn, Thúy Liên tỷ tỷ và Cúc Ảnh giống nhau, cũng là mười ba tuổi. Aizz!" Đông Mạt lại thở dài, Ngụy ma ma có chút hiểu nhìn Đông Mạt hỏi: "Tốt mà, Đông Mạt nương thở dài chuyện gì?" "Đông Mạt tỷ tỷ thở dài, là vì Bích Liên tỷ tỷ a, Thúy Liên tỷ tỷ a và Cúc Ảnh tỷ tỷ các nàng, chỉ so với Đông Mạt tỷ tỷ lớn hơn hai tuổi aizz!"

      Lý Tiểu Noãn híp mắt nhìn Đông Mạt, ngữ điệu nhàng phiêu phiêu xong lời cuối cùng, lại học Đông Mạt, thở dài mạnh. Đông Mạt xoay người, chớp mắt, kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Noãn, chần chờ lát, mới hỏi dò: "Lời này của nương, Đông Mạt lắm..."

      "Chao ôi!" Lý Tiểu Noãn lại nặng nề thở dài, ngẩng đầu, tràn đầy tiếc hận nhìn Đông Mạt : "Đông Mạt tỷ tỷ vừa thông minh vừa có năng lực lại xinh đẹp, tiếp nữa lại sau vài năm, chờ mấy vị tỷ tỷ gả , Đông Mạt tỷ tỷ khẳng định có thể thăng làm nhất đẳng nha hoàn, chừng, còn có thể lấy đến hai lượng tiền tiêu hàng tháng ấy! Aizz!"

      Lý Tiểu Noãn lại thở dài, Đông Mạt mở to hai mắt, hơi hơi há miệng, ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Noãn, sau lúc lâu mới bừng tỉnh lại, vội vàng quay đầu thấy Ngụy ma ma cùng nàng giống nhau kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Noãn, rồi quay sang lần nữa nhìn tiếp tiếng thở dài của Lý Tiểu Noãn, ngây người nên lời.
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :