1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Điền văn] Thiên kim Hạ phủ - Cống Trà(21/629)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 9: ĐỀU CÓ TÂM TƯ

      Nhị thái thái Sử phu nhân vừa về tới phòng của mình, phát hỏa ngay với Nhị lão gia Hạ Tiềm Mộc : “Chàng xem, lão thái thái là có ý gì? Nếu đưa Thu Bình và Thu Đường cho Đại phòng, đó gọi là trưởng tử trưởng tức (con cả dâu cả), ta phục cũng phải phục. Nhưng tại lại cho cái nha đầu ngoại lai nông thôn kia của Tam phòng, nàng ta vừa mới đến, có xứng để được dùng hết nha đầu đắc lực bên người lão thái thái ? Giờ hay rồi, câu đầu tiên mạch mang hai nha đầu cấp cho nàng ta. Bảo người ta sao chịu phục?”

      “Lão thái thái cho cũng cho, giờ nàng lời này có ích gì? Chẳng lẽ nàng muốn đẩy ta giúp nàng mang hai nha đầu kia lại đây? Này hơi khó rồi!” Hạ Tiềm Mộc tuy là con của nha đầu thông phòng bên người lão thái thái sinh ra, từ cũng được lão thái thái nuôi lớn, lão thái thái cũng rất thích , nhưng dù thế nào, cũng thể che giấu chuyện là con thứ xuất. Dù có cường đại, rốt cuộc cũng có chút thấp thỏm. Cho đến khi cưới nữ nhi của Sử Ngôn Quan, vốn tưởng rằng ngày hãnh diện cũng tới, ai ngờ vị Sử phu nhân này lòng muốn vơ vét của cải, ăn bớt tiền hạ nhân, làm Hạ lão thái thái muốn nhìn gặp nàng, cũng may nàng dâu và cháu ở trước mặt lão thái thái coi như có chút mặt mũi, thế này mới nhàng thở ra hơi, nay thấy Sử phu nhân trở về liền phát giận lão thái thái đối nàng công bằng này kia, đành khuyên nhủ: “Nha đầu là của lão thái thái, người muốn cấp cho ai là chuyện của người, nàng phí tâm tranh giành chi chứ? Cho dù nàng có được hai nha đầu kia rồi, chẳng lẽ tương lai sản nghiệp trong phủ thuộc về nàng sao?”

      “Chàng là thứ xuất, nhưng cũng là cốt nhục của lão thái gia. Nhi tử cùng tôn tử của chàng cũng là cốt nhục Hạ gia, vì sao chàng vẫn chỉ là vị quan nhàn tản? Tứ phòng và Ngũ phòng vì sao có thể được lang bạc ra ngoài? Suy cho cùng, chính là chàng sợ trước sợ sau, dám trước mặt lão thái gia và lão thái thái. Giờ hay rồi, ngay cả muốn hai đứa nha đầu cũng tranh giành nổi người ta.” Sử phu nhân nghe lời của Hạ Tiềm Mộc..., lửa giận lại bốc lên, hỏi Hạ Tiềm Mộc: “Chẳng lẽ chàng muốn phòng chúng ta có chút tiền đồ? Chẳng lẽ chàng muốn nhi tử tôn tử đường đường chính chính là chủ nhân Hạ gia, mà phải giống như chúng ta bị người ta luôn quanh mấy chữ thứ xuất này? Chỉ cần có bạc...”

      “Đủ rồi!” Hạ Tiềm Mộc ném ly trà trong tay xuống đất, nhìn ly trà vỡ thành những mảnh vụn, sắc mặt biến đổi, ngẩng đầu : “Dù nàng có làm thế nào, cũng đổi được là thứ xuất.”

      “Nhị thái thái, lão thái thái bên kia truyền lời, mời các thái thái qua dùng cơm!” Nha đầu bên người Sử phu nhân bên ngoài rèm truyền lời vào: “Đại thiếu phu nhân và hai vị tiểu thư trước rồi!”

      Nghe thấy giọng của nha đầu, Sử phu nhân lạnh lùng hừ tiếng: “Nàng ta biết vuốt mông ngựa, gió lớn lửa gấp nên vội vàng !”

      Sử phu nhân đối với Đại nàng dâu chỉ biết nịnh hót Hạ lão thái thái, đem bà bà chân chính là nàng để trong lòng, luôn thoải mái. Hừ vài tiếng, những cũng dám chậm trễ, vội vã thay đổi xiêm y mang nha đầu qua.

      Lại Quý Thư tiễn bước Hạ phu nhân ra cửa, trở về tự mình cố tình vòng quanh vòng nhìn sân viện mình được phân phó ở. Viện này gọi là Ngọc Mặc Hiên, nhấc chân vào cửa đá hình bán nguyệt, liền nhìn thấy giữa sân trồng lác đác những bụi trúc, sau bụi trúc đặt bàn ghế đá, bên cạnh có mấy chậu lan gì đó. Quý Thư nhìn thấy nơi này thanh nhã, nhanh chóng thích. Vòng quanh viện, ở giữa và trái phải đều có hai gian phòng chính, mỗi gian phòng chính đều có gian phòng bên, tách biệt phòng chính còn có phòng, chuyên dùng để tiếp khách. Các phòng trái phải cạnh phòng bên là gian đại sương phòng. Sau phòng chính còn có lối dẫn tới tiểu phòng bếp, bên cạnh lại có mấy gian phòng , chính là cấp cho mấy bà tử tạp vụ ở.

      Chậm rãi trở về phòng, Xuân Oanh và Thu Yến sửa sang lại hành lý, hỏi mấy quà quê mang tới phải đưa cho mấy phòng, cần thu xếp thế nào?

      “Các phòng đều phải đưa, ta lên danh sách rồi, vài ngày tới các ngươi cứ y theo danh sách phân tới, tặng từng phòng từng phòng là được.” Quý Thư gật đầu : “Lúc trước cũng phí công dạy các ngươi biết chữ, vẫn là nhận được tên người, cũng đến nỗi đưa lầm .”

      chuyện, vừa phải phân chỗ ở cho mọi người, lại có bà tử quản đến đây gặp Quý Thư, cười : “Vốn cấp cho ca nhi thư nhi sương phòng khác, phu nhân , ca nhi thư nhi tuổi còn , lại luôn theo bên người thiếu phu nhân, sợ khi tách ra, tối đến lại khóc rống. Đợi đến đầu xuân, ca nhi thư nhi quen nơi này, lại thu xếp sương phòng khác cho bọn họ. Vì phu nhân như thế, chúng nô tỳ chỉ thu xếp quét dọn viện này, thiếu phu nhân xem xem có vừa lòng , nếu muốn thêm gì nữa, cứ cho chúng nô tỳ biết, chúng nô tỳ lập tức đặt mua.”

      Quý Thư gật đầu, biết bà tử quản là nịnh nọt mà đến. Lúc đầu có thể là nghĩ mình xuất thân nghèo hèn, cũng quan tâm lắm, giờ lại tự mình đến đây, chắc là do thấy Hạ lão thái thái thực nể tình, lại đưa hai đứa nha đầu béo bở cho mình. Các nàng nhìn thấy, cảm thấy hướng gió thay đổi, nên vội vàng đến nịnh hót.

      Đợi bà tử quản về, Thu Đường và Thu Bình cũng vội vàng đến đây. Quý Thư cũng lên mặt, để các nàng ngồi xuống trò chuyện. Thu Đường và Thu Bình đều cười : “Sớm nghe Vương ma ma qua, thiếu phu nhân rất thương hạ nhân, nay vừa thấy, quả là thế.” xong cáo lỗi, chỉ ngồi lên ghế trước mặt Quý Thư.

      Ồ, xem ra hai người này đến cũng có chuẩn bị, nhanh chóng tới chỗ Vương ma ma nghe xong bản tính lai lịch của mình, cũng là hai người khá lanh lợi. Quý Thư tinh tế đánh giá các nàng phen, hổ là nha đầu thế gia, mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, mi thanh mục tú , cử chỉ đều toát ra cỗ hương vị nhã nhặn thanh tao, biết, còn tưởng rằng tiểu thư của nhà nào đó, làm sao đoán được chẳng qua chỉ là hai nha đầu có chút mặt mũi mà thôi!

      Quý Thư chậm rãi hỏi các nàng cố hương lai lịch cùng tuổi tác các loại..., hỏi xong cười : “Lão thái thái đưa các ngươi cho Từ nhi và Viên nhi, có điều bọn chúng còn , vẫn phải ở bên cạnh ta giáo dưỡng, tất nhiên các ngươi cũng theo bên cạnh ta. Nếu có chuyện gì chưa , cứ với ta cần che giấu.”

      Thu Đường và Thu Bình đáp ứng, lại thêm mấy câu, vì còn muốn về thu dọn đồ đạc qua, liền lui xuống. Thấy các nàng xuống, Xuân Oanh tới giọng : “Thiếu phu nhân, Thu Đường và Thu Bình này mười ngón tay vừa vừa dài, nhìn giống như nha đầu, giống như tiểu thư trong phủ vậy.”

      “Trong Hạ phủ giống như nông thôn chúng ta, nha đầu cũng chia nhiều loại cấp bậc đấy! Các nàng là nha đầu nhất đẳng bên người lão thái thái, cần làm việc nhiều, nhiều lắm là ở trước mặt lão thái thái dâng trà dâng nước mà thôi. Các nàng là người sai vặt của lão thái thái, còn có tiểu nha đầu đến hầu hạ các nàng, mười ngón tay, tất nhiên và dài.” Quý Thư xong liếc mắt nhìn ngón tay của Xuân Oanhm che miệng cười : “Tuy ngươi là đại a đầu bên cạnh ta, nhưng chuyện gì cũng làm, chuyện làm này giống như là tạp sử nha đầu làm vậy, tự nhiên ngón tay được tinh tế như thế. Bây giờ đến trong kinh, chỉ phân Thu Đường Thu Bình đến đây, lại y theo các phòng khác mang tới những bà tử và nha đầu thô sử tới đây, về sau, ngươi cũng có thể sai sử tiểu nha đầu làm việc, từ từ, ngón tay tự nhiên cũng tinh tế lên thôi.”

      Xuân Oanh chuyện này, lại nghĩ tới chuyện, giọng : “Thiếu phu nhân, lúc trước ở bên ngoài sảnh đường của lão thái thái chúng ta chỉ đứng chỗ góc khuất, mọi người chú ý tới, lại nghe được mấy nàng dâu Đại thiếu phu nhân sinh ra Văn nhi và Nghi nhi là được lão thái thái thương nhất. Văn nhi ba tuổi nhận biết chữ, còn có thể đọc thơ, bây giờ sáu tuổi, trong gia tộc cũng có chút danh khí, tất cả mọi người đều cùng gia trước đây thông tuệ giống nhau! Còn có Nghi nhi, năm mới bốn tuổi, nghe cũng thông minh lanh lợi, người gặp người thích. Sau các nàng lại bây giờ ca nhi thư nhi đến đây, lớn lên trở thành thế nào, chỉ sợ lão thái thái chuyển thương này cho ca nhi thư nhi !”

      Mặc dù Vương ma ma cũng qua cho Quý Thư nghe mọi người trong phủ, nhưng vì mấy năm nay theo bọn họ đến nông thôn, chuyện mấy hài tử tuổi tự nhiên biết được. Quý Thư nghe lời này của Xuân Oanh.., suy nghĩ chút : “Nay vì đưa tới hai nha đầu cho ta, mọi người đều gì. Ca nhi thư nhi lại muốn chiếm sủng ái của các hài tử đồng lứa, sợ làm người khác đố kỵ. Nếu có người khen ca nhi thư nhi như thế nào, các ngươi đều phải lời khiêm tốn, được tự khen lấy.”


      Xuân Oanh Thu Yến ứng tiếng, lại có tiểu nha đầu đến thỉnh bọn họ qua đại sảnh phía trước dùng cơm. Đợi Quý Thư và long phượng thai đến đó, trong phòng Hạ phu nhân đầy ắp người. Hai nhi tử và nữ nhi của Hạ Tử Ninh đến nhà cữu cữu trở lại, chen chúc ở chỗ Hạ lão thái thái chuyện. Nếu đến tôn bối (cháu nội được thương ), Hạ lão thái thái thương nhất tất nhiên là Hạ Niên, đến tằng tôn bối (cháu cố được thương ), Hạ lão thái thái thương nhất chính là tiểu nhi tử Hạ Văn sáu tuổi và tiểu nữ nhi Hạ Nghi bốn tuổi. Nhưng khi Quý Thư mang long phượng thai tiến vào sảnh Hạ lão thái thái lại vội vàng ngoắc lại : “Để Từ nhi và Viên nhi ngồi bên cạnh ta.”

      Hạ Văn và Hạ Nghi vừa ngẩng đầu nhìn thấy long phượng thai, cũng rất vui mừng : “Woaa, hai hài tử sinh ra giống nhau như đúc nè!” Đợi khi nghe Hạ lão thái thái để bọn họ ngồi vào chỗ ngồi của mẫu thân mình ngồi, ngược lại phải nhường Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên ngồi vào chỗ bên cạnh hai người đều vui, chu miệng lên nửa ngày tiếng nào.

      Quý Thư thấy thế, cười : “Lão thái thái thứ lỗi, Từ nhi Viên nhi vẫn là ngồi bên cạnh con được rồi, chỉ sợ chúng nó quấy phá làm lão thái thái ăn cơm ngon.”

      Hạ lão thái thái cười : “Con cứ mang chúng lại đây , quấy phá ta ăn cơm ngon, chẳng lẽ ta bị đói sao?”

      Quý Thư còn chưa đáp lời, Tiểu Cảm Lãm hét lên: “Nương, ta ăn cơm quấy phá người, người yên tâm !”

      Lúc trước Quý Thư nghe Hạ lão thái thái lập thêm hai quy củ, chuyện thứ nhất là lúc ăn cơm tất cả lớn đều có thể ngồi vào bàn, nàng dâu cũng cần phải đứng hầu hạ chia thức ăn. Chuyện thứ hai chính là nàng dâu cần phải đến sớm vấn an, có tâm hiếu thuận có thể tùy lúc qua. Bây giờ thấy vậy, khỏi buông lỏng xuống. Nếu ăn bữa cơm mà phải ép buộc chuyện này chuyện kia, bằng cứ ở nông thôn.

      Nguyên lai lúc trước Hạ lão thái thái gả vào Hạ gia khi trở về liền có hỉ, lại phải đứng hầu hạ bà bà (mẹ chồng) ăn cơm, sớm tối lại phải cấp bà bà thỉnh an, mệt nhọc quá độ, sinh non. Sau đó bà bà cũng chuẩn cho nàng cần đứng hầu hạ cũng cần sớm tối tới thỉnh an. Sau khi Hạ lão thái thái sinh non, vốn là đối bà ba mang hận ý, vừa nghe bà bà cần nàng sớm tối đến thỉnh an, chỉ cần có hiếu tâm tới là được, tiêu tan hết hận ý, còn đối với bà bà có chút thành tâm hiếu kính. Sau đó Hạ lão thái thái cưới nàng dâu nhà mình, vì chuyện mình cần hướng bà bà thỉnh an, liền cũng phân phó nàng dâu cần sớm tối đến thỉnh an mình, ngờ hành động này lại tác động lớn đến lòng chúng nàng dâu, có gì tốt đều vội vàng tới hiếu kính bà. Sau khi bà bà qua đời, Hạ lão thái thái đơn giản mang hai quy củ nàng dâu này chính thức bỏ .

      Đợi cơm nước xong, Quý Thư mang long phượng thai trở về viện mình vừa đúng lúc Hạ Niên cũng trở về đây. Vì đường bôn ba, hôm nay lại vội vàng thỉnh an nơi này, lại đến thỉnh an nơi kia, hai người đều là mệt chịu nổi, liền vội vàng chuẩn bị nghỉ ngơi. Long phượng thai lại chịu ngủ cùng bà vú, sau lại còn cách nào khác, bốn người cùng nhau ngủ giường lớn.
      Hoa vô ngữ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 10: NGƯƠI LẠI ÔM SAI RỒI

      “Lý ma ma, ta rửa mặt rồi!” Hạ Viên tránh lấy tránh để tay bà vú, nãi thanh nãi khí : “Là tiểu ca ca còn chưa có rửa, ngươi ôm sai rồi!”

      “Là ta còn chưa có rửa mặt!” Tiểu Cảm Lãm ở bên cạnh lão khí hoành thu ( chuyện như ra vẻ người lớn) : “Ta cao hơn muội muội chút, sao Lý ma ma nhận ra chứ?”

      “À, ca nhi thư nhi mặc áo choàng giống nhau, nhất thời cứ thế phân !” Sáng sớm, bà vú Lý ma ma bế Hạ Viên rửa mặt súc miệng, đợi buông Hạ Viên ra, lại phải vắt khăn nóng rửa mặt cho Tiểu Cảm Lãm, nhìn thấy long phượng thai ghé đầu vào nhau thầm to , kết quả nàng lại bế Hạ Viên, nghĩ nàng là Tiểu Cảm Lãm, tính lại rửa mặt cho nàng lần nữa.

      Trương ma ma thấy Lý ma ma đoán sai long phượng thai, nhất thời còn vỗ tay vui vẻ ra mặt, “Ha ha, lông mi thư nhi nhạt chút, có chút thanh tú, rất dễ nhận ra, sao lão lại nhận lầm chứ?”

      “Lão thái thái cố ý bảo người làm áo choàng giống nhau như đúc cho bọn họ mặc, bọn họ lại tụm vào chỗ chuyện, ta nhìn thoáng qua phân ràng được.” Lý ma ma ngồi xổm trước mặt Hạ Viên, có chút xấu hổ, dùng tay trái dụi dụi mắt : “Lúc trước ta ở cữ bị bà bà (mẹ chồng) quở mắng mà tức giận khóc mấy lần, mắt bị thương tổn. Sáng sớm lại gặp gió lạnh, ánh mắt đúng là tốt, thế này mới nhìn .”

      Lúc trước Tiểu Cảm Lãm kêu la muốn tiểu, Lý ma ma vừa quay đầu cũng là bế Hạ Viên, giở đồ lót của nàng lên mang tiểu, vẫn là nàng kêu la ôm sai rồi, Lý ma ma mới nhận ra. Lý ma ma tuy có chút đen đúa, tính tình lại cực kỳ ôn nhu dịu dàng, chung sống nửa tháng, Hạ Viên đối nàng rất hảo cảm, lúc này nghe thấy đôi mắt nàng vì ở cữ trong tháng khóc đến thương tổn, khỏi vươn bàn tay bé sờ đôi mắt Lý ma ma : “Lý ma ma, về sau ngươi đừng khóc nữa!”

      “Thư nhi...” Lý ma ma bị bàn tay bé ấm áp của Hạ Viên vỗ về, rất là cảm động, kéo Hạ Viên : “ hài tử thiên kim danh môn hiển hách, còn biết thương người, bảo người sao ?”

      Lý ma ma cũng chỉ khoảng hai mươi ba tuổi, người sinh được ba nữ nhi, bị bà bà ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, cùng đường mới bán mình vào Hạ phủ. Bây giờ thấy Hạ Viên nhu thuận, nhớ tới nữ nhi của mình, nhất thời cảm khái vô vàn.

      Bên kia Trương ma ma vắt khăn lông rửa mặt cho Tiểu Cảm Lãm xong rồi, ôm lấy : “Được rồi, chúng ta nhanh mang đến sảnh trước ăn cháo , nghe thấy hôm nay thiếu phu nhân muốn dẫn ca nhi thư nhi ra ngoài đấy!”

      Quý Thư ở chính phòng thu thập này nọ, thấy bà vú mang long phượng thai đến, cười : “Hôm nay muốn dẫn các con bái kiến hai vị cữu công (ông cậu), nhìn thấy cữu công các con phải mở miệng chào người. Nhớ chưa?

      Nhị cữu Phương Tiêu của Quý Thư nguyên làm chưởng quầy cửa hàng thuộc da (các sản phẩm làm từ da động vật) của đại phú thương họ Tương, sau chính mình có chút chủ kiến, mượn lực của ông chủ, mở ra cửa hàng thuộc da, giờ ở trong kinh phát triển rất tốt. Tam cữu Phương Viễn cũng ở trong kinh thành ở rể nhà trà thương Đường gia, nay giúp đỡ ông cụ quản lý cửa hàng trà, ở Đường gia cũng có chút tiếng .

      Đợi ăn xong điểm tâm, Quý Thư bảo người gọi xe ngựa, đột nhiên Hạ phu nhân đến đây, dặn dò: “Bên ngoài nhiều xe nhiều người, nếu con muốn dẫn ca nhi thư nhi đến nhà hai vị cữu gia, cần phải trông kỹ. Thời tiết hôm nay càng ngày càng lạnh rồi, cũng đừng quá lâu, ăn cơm trưa xong quay về. giờ con vào kinh, có nhiều thời gian gặp nhau. Nếu , mời bọn họ đến trong phủ trò chuyện cũng được.”

      Quý Thư ứng tiếng, cười : “Phu nhân yên tâm, con đúng mực. Vì ngày đó khi đến kinh thành, cũng có viết thư cho bọn họ, khi nào có thể dẫn theo ca nhi thư nhi đến cho bọn họ nhìn cái. qua nhiều ngày, thấy hôm nay mặt trời lên cao, thời tiết ấm áp, còn muốn kéo dài, , chỉ sợ bị oán trách.”

      Quý Thư gả vào Hạ gia, đối với Phương Tiêu và Phương Viễn mà , tự nhiên cho rằng Quý Thư trèo cao. Bây giờ nếu Quý Thư còn bái kiến bọn họ trước, khó tránh khỏi bọn họ nghĩ Quý Thư tự cao xa lánh người, ngay cả cữu cữu cũng biết tôn kính.

      Xe ngựa chậm rãi đến chỗ Phương Tiêu, sớm có tiểu nha đầu xuống xe thông báo trước. Ngồi chiếc xe ngựa phía sau là bà vú và hai nha đầu Thu Đường và Xuân Oanh, lúc này vội vàng xuống xe ngựa, sau đó đến xe ngựa Quý Thư đằng trước, giúp đỡ bế long phượng thai xuống dưới. Chỉ lát sau, Phương Tiêu và Lý Mẫn Hoa liền ra đón, vừa thấy long phượng thai, Phương Tiêu còn đỡ, Lý Mẫn Hoa lại vui đến ngất trời, hai tay ôm cả hai hài tử, vừa vui vẻ chạy vào nhà, vừa : “Sớm nghe được Quý Thư sinh long phượng thai, đều được người người thích, hôm nay nhìn thấy, chân chính giống như sinh ra từ đụn tuyết mà, ôi, bảo bối ngoan của ta!”

      “Nhị cữu mẫu, người chậm chút!” Quý Thư thấy Nhị cữu mẫu Lý Mẫn Hoa tay trái ôm Tiểu Cảm Lãm, tay phải ôm Hạ Viên, bị hù dọa rồi, lại dám sợ làm rơi ngã long phượng thai, chỉ đành cười đuổi theo phía sau nàng : “Nay đến trong kinh thành chúng nó có lớn hơn chút, cũng vừa cao vừa nặng, mệt Nhị cữu mẫu, vẫn nên thả bọn chúng xuống, để chúng tự mình thôi!”

      “Phương phu nhân, Phương phu nhân, cần cẩn thận!” Hai bà vú và hai nha đầu ở đằng sau cũng bị hù hoảng rồi, nếu để ngã ca nhi thư nhi, mấy người các nàng hồi phủ, còn bị lão thái thái và phu nhân lột da rồi sao? Nên chỉ có thể theo sát phía sau, vội vàng khuyên nhủ: “Để chúng nô tỳ ôm vào thôi!”

      sao, sao, có hai ngọc phấn bên người ta thế này, ta mệt gì đâu!” Lý Mẫn Hoa thở hồng hộc núc ních đáp lại, mạch ôm long phượng thai vào trong nhà.

      Mới vừa vào nhà, nữ nhi Phương Tiêu - Phương Văn Phượng ra đón, vừa ôm Tiểu Cảm Lãm, bên kéo Quý Thư nhìn qua lượt, gật đầu : “ hổ là gả vào cao môn đại hộ (nhà cao
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 11: HAI CHA CON (cha và con ) BỤNG ĐEN

      Edit: hoacodat


      “Ngươi muốn nhìn, phải cấp tiền mừng đấy, cháu dâu nhà chúng ta còn trẻ tuổi, da mặt mỏng, nên nhìn.” Hạ lão thái thái mang theo ý cười , “Xem xong chỉ được lời dễ nghe thôi..., lời dễ nghe phải nuốt vào trong bụng .”

      “Hả, vậy ta nhìn nữa, lão thái thái chưa gì trước rồi.” Thượng thư phu nhân cười : “Xem ra hôm nay ta cấp tiền mừng là được rồi!”

      Cháu Thượng thu phu nhân Trần Cát năm đó cũng ái mộ Hạ Niên, để Thượng thư phu nhân đến ám chỉ mấy lần, Hạ gia lại có động tĩnh gì. Trần Cát cố chấp, đợi chờ đến bây giờ mười tám tuổi vẫn chưa xuất giá, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Niên và tân phu nhân vào kinh mới chịu hết hi vọng. Ai ngờ lúc này nghe được đích xác Hạ Niên dắt thê tử đùm đề về kinh, chịu nổi đả kích ngã bệnh rồi. Mẫu thân Trần Cát Trần phu nhân ở trong phủ buồn bực chịu nổi, chỉ đành dùng từ tốt đẹp an ủi Trần Cát: “Nữ nhi à nữ nhi, Hạ Niên người ta cưới cũng cưới, nhi nữ (con trai con ) đều có, con có suy nghĩ cũng vô dụng thôi! Nhân hôm nay còn có hai nhà nhờ bà mối đến trong phủ cầu thân, vẫn là nhanh nhanh tìm nhà đồng ý thôi! Còn muốn trì hoãn nữa, thành nhi nữ lỡ , muốn chọn cũng chọn được.”

      “Nương, con nhìn thấy tận mắt Hạ Niên thú là ai, có chết cũng cam tâm. Dựa vào cái gì nàng ta là cái nha đầu nông thôn lại có thể gả cho Hạ Niên, gia thế chúng ta như thế, sao Hạ Niên lại nhìn trúng chứ? Còn đến tướng mạo, từ đến lớn, mọi người đều khen con có bộ dáng tốt, mỗi khi con soi gương, cũng tự nhận mình có thể gặp người, vì sao lọt vào mắt Hạ Niên ca? Lúc xuất kinh, con da mặt dày canh giữ trước cổng thành, thấy ra, ngăn cản trước xe ngựa của chờ trở về. Mặc dù lời nào thả mành qua, con vẫn tưởng cảm động. Sau lại nghe cưới nương tử ở nông thôn, thể nào cũng tin. Nhà Hạ gia bọn họ là dạng người gì, Hạ Niên là loại người thế nào, vì sao lại hấp tấp chạy tới nông thôn cưới nương tử?” Trần Cát vừa vừa khóc nức nở: “Con chỉ tin Hạ Niên lại nhẫn tâm như vậy, mệt con chờ mấy năm nay, chờ ra kết quả này đây.” Truyện đăng tải duy nhất *******************. Vui lòng copy.

      “Nữ nhi à, con đây là tương tư đơn phương!” Trần phu nhân thở dài, nữ nhân trong kinh thành này tương tư đơn phương Hạ Niên cũng chỉ có mình nữ nhi nhà bà, đám phu nhân tụ chỗ cũng có đường , cũng có gì mất mặt, lúc này khuyên bảo Trần Cát: “Lúc trước nương khuyên con nhiều lần rồi, sớm chọn nhà nào tốt bàn chuyện hôn nhân, đừng ảo tưởng đến Hạ Niên nữa, con nghe, còn muốn chờ về. Bây giờ về, có thê tử, còn có đôi long phượng thai đáng . Con sao hả, cũng phải đánh chết tâm tư này .”

      Trần phu nhân buồn rầu, vốn việc hôn nhân, là mệnh của cha mẹ, lời mai mối, ai ngờ nữ nhi của bà bị ma quỷ ám ảnh, muốn chết muốn sống, ngoài Hạ Niên ai cũng lấy, đâu khổ kiên trì mấy năm nay, giờ Hạ Niên trở về, nàng vừa nghe Hạ Niên đích thực lấy thê tử sinh con cái, cũng phải người trong nhà dối gạt nàng, khó thở công tâm ngã bệnh liệt giường, nếu cởi bỏ khúc mắc này, chỉ sợ còn chịu cố chấp.

      Trần Cát thấy Trần phu nhân nhíu mày thở dài, khỏi nước mắt như mưa, “Nương, coi như người sinh cái nữ nhi con đây , thuận theo con !”

      Sau đó, Trần phu nhân tìm gặp Thượng thư phu nhân, hai cháu thương lượng lúc, quyết định trước tiên đến Hạ phủ gặp qua Quý Thư, nếu Quý Thư nha đầu nông thôn bình thường, Trần Cát còn có chút hi vọng. Ngày hôm nay, nhân lúc tốt trời, Thượng thư phu nhân lấy cớ muốn mời Hạ Niên giúp tôn tử Đào Linh Kiệt nhìn xem tướng mạo, liền mang theo Trần phu nhân và Đào Linh Kiệt tới Hạ phủ.

      Tâm tư Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân, làm sao Hạ lão thái thái biết? Lúc này nghe được lời của Thượng thư phu nhân..., lại nhìn thấy chút ánh sáng trong mắt Trần phu nhân, lòng biết , đây là chuẩn bị đến soi mói Quý Thư đây mà! Để xem Quý Thư ứng phó như thế nào! Nữ nhân được Hạ Niên coi trọng, đoán chừng chút kỹ xảo để ứng phó chắc cũng có .

      Đợi Quý Thư cùng long phượng thai vào sảnh đường vấn an, Thượng thư phu nhân khỏi “A” lên tiếng : “Đúng là đôi hài tử xinh đẹp nha!” Liền bảo nha đầu nhanh nhanh lấy lễ gặp mặt cấp cho Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên, cũng dấu vết lướt qua Quý Thư cái.

      Hạ lão thái thái thấy Quý Thư bị lạnh nhạt, thần sắc vẫn như thường, thầm gật đầu, cười : “Nương tử Niên ca lại đây, lưng ta có chút đau nhức, nhanh lại đây đấm bóp!”

      Người ngoài đến trong phủ, đều là khách, có người khách nào lại dám vắng vẻ cháu dâu chủ nhân? Quý Thư thấy Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân thần sắc khác thường, tỏ vẻ gì tiêu sái đến bên người Hạ lão thái thái, đứng hầu nhàng đấm lưng giúp bà. Truyện Thiên kim Hạ phủ _ edit hoacodat
      [​IMG]


      CHƯƠNG 12: VIÊN NỐT RUỒI MỸ NHÂN

      Edit: hoacodat


      Tiểu tử, sao ngươi lại tới nữa? Sáng sớm Hạ Viên đến đại sảnh Hạ lão thái thái, nhìn thấy Đào Linh Kiệt, có chút ngạc nhiên, hôm qua vừa mới tới, sao hôm nay lại tới nữa? Lại nghe Thượng Thư phu nhân cùng chuyện với Hạ lão thái thái: “Hôm qua trở về tới đêm cũng an tâm, sáng sớm hôm nay tính để người hỏi thăm thư nhi chút, suy nghĩ lại vẫn là tự mình đến thôi! Thấy thư nhi hoạt bát khỏe mạnh, vậy là tốt rồi. Nghe là ta , Kiệt nhi liền quấn quýt phải dẫn , có chuyện muốn với thư nhi. Tiểu hài tử nhà này, biết đẩy muội muội là sai rồi, đây là muốn đến xin lỗi đấy!”

      Xin lỗi mà trừng mắt to như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia? Hạ Viên liếc mắt nhìn Đào Linh Kiệt, lại qua thỉnh an Hạ lão thái thái và Thượng thư phu nhân, còn chưa có phúc lễ xuống, sớm bị Thượng thư phu nhân ôm lấy, cũng đợi nàng gì, liến thoắng: “ ngày gặp, lại cao hơn chút rồi.” xong để Hạ Viên ngồi bên cạnh, hướng Đào Linh Kiệt : “Chẳng phải con có lời muốn với muội muội sao?”

      Hạ Viên ngẩng đầu lên, thấy Đào Linh Kiệt nhìn mình có vẻ vô cùng sốt ruột, lúc lâu mới chậm chạp tới đây cẩn thận hỏi: “Muội muội, ngươi có còn được hay ?”

      Hả, Hạ Viên khỏi lắc đầu, nhóc con này sao vậy?

      ngươi thể rồi?” Đào Linh Kiệt sắc mặt kinh hoảng, khoa tay múa chân béo núc ních : “Ta phải cố ý, phải cố ý! Đợi về nhà, ta nhất định tìm tiểu ca ca cởi bỏ chú ngữ.” xong đứng lên kéo tay Thượng thư phu nhân : “Tổ mẫu, chúng ta nhanh nhanh trở về , chỉ sợ muộn kịp.”

      “Cái gì kịp?” Thượng thư phu nhân ngồi ngay ngắn bất động, vỗ tay Đào Linh Kiệt : “Cái đứa nhà ngươi, hôm nay làm sao thế?”

      “Hu hu, muội muội nữa!” Đào Linh Kiệt khóc lên, nghẹn ngào ra tình.

      ra ngày hôm qua bị oan uổng, thân hình núc ních tức giận trở về, lại tìm tiểu ca ca hỏi có biện pháp nào có thể làm người ta được nữa. Ca ca đọc sách, thuận miệng dỗ lấy hình nộm, viết tên người kia lên, sau đó lấy kim châm khâu lại cái miệng của hình nộm kia, miệng mấy câu chú ngữ: “Hôm trước có tiểu hài tử dối, hôm qua lúc ngủ, Diêm Vương đến cắt đầu lưỡi nàng.” xong câu ấy liền chôn hình nộm kia, người nọ chuyện được nữa. Đào Linh Kiệt tin là , gọi lão bộc giúp đỡ làm cái hình nộm, sau đó viết tên Hạ Viên lên, tìm tiểu nha đầu, bắt nàng ta khâu lên miệng cái hình nộm ấy, lại lặng lẽ trộm đến trong vườn, chôn cái hình nộm đó xuống. Ai ngờ sau khi chôn cái hình nộm kia, lại đêm ngủ ngon, rất sợ Hạ Viên còn nữa, cho nên sáng sớm liền quấn quýt lấy Thượng thư phu nhân dẫn đến gặp Hạ Viên, lúc này thấy Hạ Viên lời nào, liền hoảng, nghĩ câu chú ngữ thực ứng nghiệm.

      Đào Linh Kiệt xong, tất cả những người ở trong phòng đều nở nụ cười, Hạ Viên cũng cười nghiêng ngả trong lòng Hạ lão thái thái.

      “Muội biết cười, vậy muội có thể ?” Đào Linh Kiệt vẫn yên tâm, trợn mắt lấy tay muốn nhìn miệng Hạ Viên, muốn nhìn xem đầu lưỡi của nàng có còn hay . Made by ***************.com....

      “Đưa đầu lưỡi cho ta.” Hạ Viên cười lên, lè lưỡi, làm cái mặt quỷ dọa Đạo Linh Kiệt: “Ta được rồi!”

      “Ha ha ha...” Mọi người đều cười.

      Đào Linh Kiệt thấy Hạ Viên vẫn tốt, chú ngữ cũng có hiệu quả, lòng buông lỏng xuống, kéo Thượng thư phu nhân : “Tổ mẫu nhanh, ca ca gạt con, con muốn về nhà tính sổ huynh ấy.”

      lát sau, Hạ Niên và Quý Thư cũng nghe được chuyện cười của Đào Linh Kiệt, đều nở nụ cười. Vì Tiểu Cảm Lãm đến thượng tộc học hành, cũng chọn ngày hôm nay đưa Hạ Viên đến chỗ dạy tại nhà của Hạ phủ, sáng sớm gọi Hạ Viên cùng qua thỉnh an tiếng với Hạ lão thái thái, rồi lại đưa Hạ Viên trở về phòng, thu thập chút bảo bà vú và nha đầu đưa đến chỗ dạy học.

      Tư thục của Hạ phủ là viện riêng biệt, viện đặt gần phía góc Đông Nam, hạ lạnh đông ấm.

      học vài ngày, Hạ Viên phát các nương các phòng đều có phe phái riêng. Đại phòng lấy nữ nhi con vợ cả Hạ Mẫn của Đại thiếu phu nhân và nữ nhi con vợ cả Hạ Ý của Nhị thiếu phu nhân cầm đầu. nương đứng đầu Nhị phòng chính là Hạ và Hạ Kỳ luôn luôn náo động trước mặt Hạ lão thái thái, và nương lạ mặt khác. Nghe mọi người gọi nương này là Sử nương, Hạ Viên thế mới biết vị nương này ra là Sử Duyệt cháu bên nhà mẹ đẻ Nhị thái thái Sử phu nhân. Đầu lĩnh Tam phòng nay đương nhiên chính là nữ nhi Hạ Nghi của Đại thiếu phu nhân Lý Quyển. Nhưng vì Hạ Nghi còn mới bốn tuổi, nhìn yếu thế nhất.

      Ngày hôm
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban.co len

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 13: TIỂU VIÊN CẦU SỚM THÔNG MINH

      Edit: hoacodat


      Sau khi Thu Thủy ra ngoài, Xuân Oanh nhịn được : “Thiếu phu nhân, lần trước cái vị Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân đến ràng là muốn làm khó thiếu phu nhân, lúc này Trấn Nam phu nhân và An Bình Hầu phu nhân đến đây, cũng biết lại ra nan đề gì? Nếu vẫn bảo thiếu phu nhân phô diễn tài nghệ, sao thiếu phu nhân phô diễn hai, cũng ngăn chặn miệng của các nàng, để các nàng xem .”

      “Đúng vậy, đúng vậy, thiếu phu nhân khi còn là nương theo Tôn phu tử học qua cầm kỳ thi họa, mấy năm nay phải chăm sóc ca nhi thư nhi, mặc dù gảy được như ngày xưa, nhưng lúc trở về cùng thiếu gia ngắm trăng, đàn tiểu khúc, hay hát ca khúc, nghe cũng bị mài mòn gì.” Thu Yến cổ động : “Lúc trước trở về hát cái giai điệu chưa từng nghe qua kia, cực kỳ dễ nghe. Nếu Thiếu phu nhân lại hát bài ấy, bảo đảm chế phục người.”

      “Cho nên , hai người các ngươi cũng vẫn còn !” Quý Thư lắc đầu : “Ta là thiếu phu nhân chân chính của Hạ phủ, nếu người ta bảo ta phô diễn tài nghệ, ta vội vàng lại hát lại đánh đàn, còn ra thể thống gì? Qua người ta khen ta hát hay hay là đánh tốt, chỉ biết ra là do hát đánh đàn, trách được tướng công bị mê hoặc! Các ngươi ngẫm lại xem, có loại người nào vừa hát còn đánh đàn, còn cấp cho các phu nhân trong phủ hiến nghệ?”

      “Vừa đánh đàn, vừa hát, còn phải hiến nghệ! Đây chẳng phải là ca cơ hay là con hát sao?” Thu Yến bật thốt ra lời, sau đó tự mình đưa hai tay tát vào mặt mình, “Đáng chết, sao lại lung tung như thế?”

      Xuân Oanh há hốc miệng, nhưng cũng thầm oán chính mình : “Sao nô tỳ lại nghĩ tới chuyện này, mấy vị phu nhân này muốn thiếu phu nhân phô diễn tài nghệ, ra là có tâm tư này. Thiếu chút nữa rơi vào cái bẫy của các nàng. Nô tỳ mấy vị phu nhân trong kinh thành sao thích đùa giỡn ám toán người thế. Lúc này còn muốn gặp thiếu phu nhân và ca nhi thư nhi, nếu còn ngôn tam đạo tứ (ba lời bốn đường), lão thái thái lại đỡ lời, cũng phải để người ta chặn họng rồi?”

      “Ta vẫn là ở nông thôn tốt hơn, đóng kín cửa chúng ta có thể vui vui sướng sướng chuyện làm việc, cũng cần ai phải khó xử ai, ngày an nhàn thoải mái. Ở chỗ cao môn đại trạch này, tuy là cẩm y ngọc thực, nhưng là quá nhiều chuyện.” Thu Yến hầu hạ Quý Thư thay đổi xiêm y, vừa đổi xiêm y mới cho Hạ Viên và Tiểu Cảm Lãm, vừa lảm nhảm: “Ca nhi thư nhi mỗi ngày đều phải gặp người, xiêm y này thể mặc giống nhau hoài, chỉ phải làm thêm mấy bộ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bạc tháng này cũng đủ dùng. Đến đây mới hơn nửa tháng, chúng ta sử dụng bạc bằng ở nông thôn năm.” Truyện Thiên kim Hạ phủ_Cống Trà được chuyển dịch bởi *******************...

      Quý Thư sửa sang lại xiêm y cho Hạ Viên, lại nghe lời Thu Yến, nàng dừng tay lại, lúc trước vẫn biết đến kinh thành tiêu phí (phí chi tiêu) khẳng định rất nhiều, chính là biết lại phải tiêu phí đến độ này. Chiếu theo kiểu tiêu phí thế này, chỉ sợ bạc hàng tháng của các phòng cũng đủ dùng, nếu có tiền thu nào khác, cũng phải mang đồ cưới bù vào mới thiếu hụt. Trách được mỗi người đều e dè hai cái nha đầu Thu Đường và Thu Bình, muốn từ người các nàng tìm chút tài lộ.

      Hạ Viên nghe lời của Thu Yến, cũng thầm suy nghĩ tính toán, lão nương mang bạc đến kinh thành cùng số tiền Đại phòng đưa đến tiền tiêu hàng tháng các loại tích ba năm nay.., vốn là rất nhiều, chính là nghe lúc trước tổ mẫu lấy bạc giúp lão nương nhập cổ phần vào trang tơ lụa của lão thái thái, lão nương nhất thời nhanh tay, cầm hơn nửa số bạc trả lại cho tổ mẫu trước, lúc này bạc trong nhà cũng còn nhiều, lại sinh lợi, chỉ sợ buồn phiền đây.

      Vì sợ Trấn Nam phu nhân và An Bình Hầu phu nhân đợi lâu, Quý Thư cũng trì hoãn thêm, vội vàng dẫn theo Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên ra ngoài, sớm có nhuyễn kiệu chờ ở cửa, đợi
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :