1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Điền văn] Thứ xuất thứ xuất – Tiêu Tương Bích Ảnh (Hoàn - 84c - 3PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Khuê phòng . . .

      Edit: Hắc Phượng


      So sánh với bên đó, bên này các nương thoải mái hơn. Tam thái thái mang Sa Chức, Bảo Lạc trở về phòng, Cẩm Tú mang hai biểu tỷ muội đến tiểu viện mà nàng và La Y xài chung.

      Hoa và Hoa Thải quan sát phòng của hai tỷ muội, thấy bố trí giống nhau như đúc – – phía trước là khuê phòng kiêm phòng khách, mặt sau là phòng ngủ. Khoảng giữa phòng của hai tỷ muội là bức bình phong thủy mặc phù dung và màn che cách thành hai đoạn, đoạn phía trước là phòng khách, chính giữa xếp án đặc biệt, bày đặt lô bình linh tinh, cũng thấy dùng đến. Bên cạnh đó bày bàn trà và mấy chiếc ghế. Nhìn bộ dạng này chắc là bọn tỷ muội để khách ngồi. Đoạn sau là thư phòng, rộng hơn phía trước rất nhiều, hai tỷ muội mỗi người có bàn giá sách bày đặt đối diện. Kề bên bình phong chỗ có thanh cầm, đối diện dưới cửa sổ có chiếc kháng được thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, phỏng chừng sinh hoạt thường ngày rảnh rỗi chủ yếu là ở thư phòng.

      Quả nhiên Cẩm Tú cười : “Gian bên ngoài chỉ là để làm bộ thôi, hai vị muội muội theo ta vào đây.” Lại dẫn hai tỷ muội lên kháng: “Chúng ta cũng đừng chú ý nghi thức xã giao này, lên ngồi cho ấm.”

      Đứa choai choai vốn có nhiều chuyện khách khí để , hai tỷ muội Hoa tùy ý từ chối vài câu rồi cũng ngồi lên mép kháng. Bọn nha đầu bắt đầu dâng trà bày trái cây, Cẩm Tú chỉ vào bọn nha đầu lần lượt giới thiệu: “Tên của mấy nha đầu nhà tỷ muội chúng ta dễ nhớ lắm, đây là Lý Tử, Mai Tử, hai người kia của Tam muội muội tên Dữu Tử, Quất Tử. Đừng chê cười chúng ta tục khí mới được đấy.”

      “Sao có chuyện thế chứ? Ta nghe cảm thấy rất khác biệt lại đáng mà.” Hoa khách khí , lại giới thiệu nha đầu của bản thân mình: “Thụy Tuyết, Ngọc Tuyết. Ngây ngốc làm được việc gì, ngày sau nếu có chỗ va chạm, kính xin tỷ tỷ đừng trách móc.”

      “Muội muội khiêm nhường rồi, nương ngàn lanh trăm lợi như vậy, sao có thể có nha đầu ngốc chứ?” Cẩm Tú cười : “ biết tên nha đầu Đại biểu muội gọi là gì?”

      Hoa Thải hé miệng mỉm cười, nhàng : “Lớn chút là Yên Yên, hơn chút chính là A Vân. Đều là mẫu thân thưởng cho.”

      “Yên Yên? Tên hay như thơ ấy!” La Y liếc mắt nhìn nha đầu kia cái, lại quay đầu với Hoa Thải: “Biểu tỷ nhất định là tài nữ rồi.”

      Hoa Thải vội vàng khoát tay: “ phải phải, chỉ là đặt bừa thôi mà. Đâu dám gánh danh hào tài nữ chứ.”

      La Y nhìn đối phương khẩn trương ngậm miệng.

      Cẩm Tú lại tiếp tục câu chuyện: “Tỷ muội chúng ta chuẩn bị mấy trò chơi, bọn muội muội tùy ý nhìn xem , đáng giá gì đâu, chỉ là chút tấm lòng nhỏ của chúng ta mà thôi.” xong bảo nha đầu lấy lễ vật chuẩn bị sẵn ra đồng loạt cho tỷ muội xem, chỉ là mình tặng người, còn lại để bản thân tỷ muội bọn họ phân chia. Nữ hài tử cùng chỗ lại khỏi vài lời về việc thêu thùa, lại khiêm nhượng vài hồi nữa đến giờ ăn cơm trưa. Vu thị tới mời khách ăn cơm cùng Nhị phòng, Thiệu Hi và Thiệu Y dứt khoát lánh ra ngoài, trực tiếp đến chỗ Thiệu Thế ăn cơm chực. đám nương tử quân ăn cũng coi như náo nhiệt. Nghĩ phu nhân nhất định là ở cùng chỗ lão thái thái rồi, người Nhị phòng tới mùa đông ngủ trưa, tức mời mọc hai vị biểu muội đồng loạt đến phòng chuyên thêu thùa ở bên cạnh chính phòng của Hoàng thị ngồi chút.

      Chậu than trong sảnh được cho thêm than vào, Trương di nương và Liên nương ngồi chung chỗ may quần áo. Thấy bọn họ đến đây vội vàng đứng dậy chào. khỏi giới thiệu phen với nhau mới ngồi xuống, Vu thị bắt đầu tiếp đón: “Hai vị muội muội sợ là kim chỉ chưa đầy đủ hết, dứt khoát để cho ta làm ân tình , chuẩn bị giúp các ngươi được ? Về sau ở lại chỗ này làm , mọi người náo nhiệt chút.”

      Hoa thấy căn phòng này chung quanh đều là thêu giá ghế dựa quần áo, biết chỉ có người ở đây: “ ra là Nhị biểu tẩu tụ tập mọi người lại chỗ cùng làm.”

      “Ta từ nghịch ngợm, thứ này học chưa tốt, đành phải kéo mọi người lại chỗ, có vấn đề gì chỉ bảo cho nhau.” Vu thị cười : “Bọn muội muội hôm nay xem trước chút, có cái gì ổn cứ việc ra, ngàn vạn đừng khách khí đấy.”

      Hoa nhìn trong nhà này có cả di nương lại có cả vú già, thầm nhíu mày đồng ý, lại tiện ra. khỏi oán thầm Nhị biểu tẩu này rất keo kiệt, Tiêu gia cũng đến nỗi nghèo đến mức này, có cần phải tiết kiệm than lửa như thế ? Ngày sau nhất định phải khuyên Nhị biểu tỷ về phòng làm.

      Hoa Thải có chút hâm mộ nhìn La Y, di nương của nàng sớm biết ở nơi nào rồi. Nghe năm đó va chạm phu nhân, bị phu nhân bán. Bây giờ đâu mà tìm kiếm? La Y được ngày ngày nhìn thấy di nương mình. Lại nghĩ tới bọn họ chi phí dòng chính thứ gần như giống nhau, trong nội tâm nước chua có chút tỏa ra ngoài. Ngẫm lại các nàng tặng lễ vật cho từng người, thầm cười lạnh tiếng, đúng rồi, nàng ấy chỉ là dính chút hào quang bề ngoài thôi, nhưng mà có mẹ cả lại có di nương, vẫn mạnh hơn so với nàng nhiều.

      Vào đông ban ngày ngắn, Vu thị lấy kim chỉ thêu cho tỷ muội Hoa , lại cùng nhau thêu thùa lúc trời tối. Hai tỷ muội đứng dậy cáo từ, Vu thị bảo nhũ mẫu hồi môn Lưu ma ma tự mình đưa đến khách viện. Ăn cơm tối xong, Cẩm Tú và La Y lại bị lôi học làm giày.

      Làm giày đúng là chuyện khổ sai, lần trước được dựa vào hiếu kỳ động đồ cưới nên mọi người ngừng tay. Hằng ngày chỉ may xiêm y vớ giày, cái này chắc là bị người ta mắng dài dòng nhỉ? Phong tục ở đây, nữ tử xuất giá phải làm cho trưởng bối nhà chồng đôi giày. Đương nhiên các gia đình lớn thường có nha đầu bà tử hỗ trợ, chỉ làm cho trưởng bối thân cận mà thôi. Cẩm Tú từng , nhà trai có số thân thích được nàng hỏi rồi, rảnh rỗi có việc làm làm đế giày trước. La Y rất muốn , biết gả ở nơi nào đúng ? Từng số đo làm hai cặp, để sau này lôi ra dùng, cũng tương đương với luyện tập.

      Làm cho La Y khổ thể tả, đáy giày là tầng tương hồ tầng vải bông hồ chồng xếp. Cứng rắn giống như hòn đá, lại còn dùng kim khâu thông thường khâu thế nào, thế nào cũng phải dùng chuyên dụng dùi đục sẵn cái lỗ rồi mới dùng chỉ xỏ qua khâu chứ. Vì đảm bảo chất lượng đáy giày, còn phải dùng sức kéo nhanh, khâu dày. Nàng lúc đầu ngây ngốc dùng lực ngón tay, đến bây giờ rốt cục học xong dùng hai tay, làm hai tay đầy lỗ, phỏng chừng đánh người đau hơn trước nhiều. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, lệ rơi đầy mặt.

      phu nhân đến làm cho Tiêu gia nghỉ ngơi rối loạn vài ngày – – ngoại trừ ngày đầu tiên mọi người tránh cho mẹ con bọn họ tâm riêng, vài ngày sau cũng lộ mặt ở thượng phòng cho náo nhiệt. Hoa Chương lăn lộn mấy ngày cũng khá quen thuộc với các huynh đệ. nhà phu nhân mới chính thức dàn xếp xong.

      Bởi vì nguyên nhân tuổi và chịu tang, đứa nhà phu nhân đương nhiên theo Nhị phòng. khỏi khiến Vu thị đau đầu, theo lý thuyết đây là chuyện đích tôn, bởi tới chỗ Nhị phòng là sao vậy? Mấy ngày quan sát phát ra Hoa biết có phai là do là con út hay mà có chút kiêu căng. Đương nhiên nàng quan tâm cái đó, nhưng cũng thể để nương nhà mình bị ủy khuất ngay địa bàn nhà mình? Nếu trượng phu mà biết tránh được trách nàng. Bởi vậy khỏi oán thầm phu nhân: ngươi kẻ làm mẹ này mặc kệ mọi chuyện có phải ?

      được, nhất định phải mời mấy vị tiên sinh về mới được! chỉ có các huynh đệ mới cần tới tiên sinh dạy, các nương cũng phải học quy củ. Nàng lại muốn gánh những trách nhiệm này!

      Mà Hoa theo Nhị phòng lăn lộn vài ngày, chịu nổi phòng người đến người thế này, lặng lẽ với Cẩm Tú: “Nhị biểu tỷ, ngươi nghĩ tới bản thân mình làm việc tại phòng à?”

      “Vì sao phải trở về phòng?” Cẩm Tú cười : “Trong phòng vừa lạnh vừa có ai chuyện. đơn lắm.”

      “Ta về phòng làm cùng tỷ, như vậy là có người chuyện rồi, lại phải đến mức nhiều người chen chúc chỗ như vậy.”

      Cẩm Tú lắc đầu: “Viện của chúng ta vốn là tách ra ngoài, phòng ốc hẹp, khuê phòng càng .” xong cằm hơi hất về phía Hoa Thải : “Bốn người chúng ta muốn đâu ngồi?”

      Hoa định liên quan gì tới bọn họ Cẩm Tú bỗng nhiên cười : “A, Tam muội muội hôm nay làm đế giày rất giống nha.”

      “Ha ha, tệ phải ?” La Y cũng cười: “Hôm nay tâm trạng muội tốt! làm sai mũi kim nào nha! Nếu làm thành làm cho tỷ tỷ đôi dép lê đeo.”

      “Dép lê?”

      “Chính là giày gót đó, như vậy lên xuống giường mới tiện.”

      Cẩm Tú gõ trán La Y: “Muội lại lười rồi! Lần trước tẩu tử mới cho muội giẫm gót giày, muội nghĩ biện pháp làm giày gót rồi.”

      “Haiz, dù sao chỉ là đeo ở nhà thôi, người khác có nhìn thấy đâu. Làm sao tỷ lại khen muội thông minh lanh lợi chứ.”

      “Có thể thấy được ta chuyện được việc đây này.” Vu thị cười : “Ngày khác lại để Nhị muội muội cầm thước đánh nàng mấy chục cái mới tốt.”

      Mọi người nhớ tới lần trước La Y bị Cẩm Tú đánh kêu thảm thiết như giết heo, ào ào cười ngửa tới ngửa lui. La Y đỏ mặt lên: “Nào có tẩu tử như vậy chứ? Chuyện tám trăm năm rồi còn lấy ra trêu muội.”

      “Đây là cái gì?” Cẩm Tú tiếp: “Năm trước rơi vào trong nước, biết là bị sốt thành ngốc hay là làm sao, sau khi tỉnh lại nhận ra ai cả. Buồn cười nhất chính là chỉ nhận được nửa chữ. Biết xem Đường sử lại nhìn Hồi hột đọc thành ‘Hồi xin” làm ta và nhị ca cười thiếu chút nữa là sốc hông rồi.”

      Đoạn ma ma cũng cười : “ tới Tam nương, ta lại nhớ tới năm trước lão gia từ Quý Châu trở về. Nhị nương dối nàng là lão gia trở về kiểm tra 《 tứ thư 》, Tam nương tin luôn. Đóng kín cửa phòng nửa tháng, chuyện toàn là chi, hồ, giả, dã, làm chúng ta vui vẻ chết mất.”

      La Y nổi giận: “Các người toàn là người tốt.” Vứt đồ trong tay xuống, nhéo mặt Cẩm Tú: “Tỷ giảng nghĩa khí này, còn cười đầu tiên này!”

      “Haiz! Giày rơi vào chậu than rồi.” Cẩm Tú kêu lên.

      “Ối!” La Y lập tức nhảy lên: “Ở đâu? Ở đâu?”

      Khắp phòng cười vang lên, Vu thị chỉ vào Cẩm Tú : “Cái này mà muội cũng lừa, chậu than có cái chụp ngăn cách rồi, có thể rơi được vào trong đó sao.”

      Cẩm Tú cũng chịu nổi: “Muội làm sao lại dễ bị lừa như vậy chứ.”

      “Nhị! Tỷ! Tỷ!” La Y tức chịu được: “Thực phải cho những người hay khen hiền lương thục đức nhìn thấy mới được! Việc này ngày sau muội phải cho tỷ phu biết!”

      “Ta nghĩ muội ngày sau vẫn nên cho muội phu .” Cẩm Tú mau miệng tiếp câu.

      Quất Tử thoáng chốc cười ôm bàn: “Nhị nương của chúng là răng bằng sắt răng bằng đồng rồi, nương, người vẫn nên chịu thiệt thòi .”

      La Y tức gào lên với Cẩm Tú trận: “Ta chịu!”

      Cẩm Tú rất vất vả cười xong, thấy La Y phồng miệng như con ếch xanh lại nhịn được cười : “Được, được, ta sai lầm rồi, muội đừng làm cái dạng này nữa. Ôi chao, được, đau bụng quá.”

      La Y lệ rơi đầy mặt, có tỷ tỷ như vậy là rất hố cha! Mọi người thấy nàng bộ dáng bi phẫn lại cười lăn cười lộn. Mấy người Thiệu Y nghe thấy tiếng cười bên này cũng chạy sang xem hồi náo nhiệt. La Y hoàn toàn bi phẫn.
      Hale205, Trâuthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Xa lạ . . .

      Edit: HPH


      Hoa cứng ngắc cười theo mọi người, cảm giác ràng bị mọi người bài xích ở ngoài. Nội tâm có chút khó chịu, vốn ở nhà nàng là nhất, xoay chung quanh nàng, nhưng cũng giống bị bỏ qua hoàn toàn như thế này. Muốn phát cáu nhưng nghĩ tới đây là ở nhà người ta nên cố nhịn, lại khỏi rầu rĩ vui.

      Mà Hoa Thải hâm mộ nhìn hai tỷ muội cười đùa xoay quanh chỗ, thân thiết như cùng mẹ sinh ra vậy. Những người khác trong phòng mặc dù cười La Y, nhưng đó phải ác ý cười nhạo mà là loại… người nhà cười nhạo đứa khi nó làm chuyện điên rồ. La Y ngây thơ đau nhói mắt của nàng, dựa vào cái gì nó cũng là thứ nữ lại được nhiều người sủng ái như vậy?

      Hai tỷ muội Tào gia vui về nhà. Tiêu thị định sai người gọi hai người về, nhìn thấy hai tỷ muội sắc mặt tốt lắm, cau mày : “Đây là thế nào? Bọn họ bắt nạt con ư?”

      Hoa rầu rĩ muốn chuyện.

      Tiêu thị quát lớn câu với Hoa Thải: “Ngươi là người chết hả….! Muội muội bị khi phụ sỉ nhục, ngươi biết che chở hả!”

      Hoa Thải yếu ớt ra lời, khỏi nhớ tới La Y dám tùy ý đùa giỡn cùng dòng chính tỷ, trong lòng lên tia phức tạp cảm xúc.

      “Cũng có gì, là quen cùng quá nhiều người thiêu thùa may vá.” Hoa có cách nào giải thích cái loại tâm tình khó chịu này. Dù sao Vu thị và Cẩm Tú cũng đối xử khách khí với mình rồi.

      “Vậy hãy cùng ta đến phòng ngoại tổ mẫu chơi.” Tiêu thị lơ đễnh .

      Hoa nghĩ lại cũng được, để mình tác động với lão thái thái về nhà Cẩm Tú!

      Vì thế ngày hôm sau Hoa Thải bị lạc đàn, Vu thị giả bộ cái gì cũng biết, mời Hoa Thải như thường lệ nhị phòng đọc sách làm nữ công. Thiếu người thiếu người, càng an tĩnh. Vu thị nhàng thở ra, khách là con con rể, đặc biệt là loại đích con rể này rất khó lấy lòng. Chiếu cố tốt là phải, chiếu cố tốt đắc tội thái bà bà. Nàng lại có mẹ chồng làm giảm xóc, gặp chuyện may phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Hoa Thải chỉ là thứ nữ, qua nhiều ngày quan sát biết là người được sủng ái. Mặc dù có chút ngạo mạn nhưng lão thái thái mới lười vì ngoại tôn nữ hờ này mà tôn tử nàng dâu ruột thịt. Bởi vậy Vu thị rất vui vẻ thấy Hoa ở trong nhà lão thái thái, ở đến lúc lấy chồng càng tốt.

      Bên này lão thái thái ôm Hoa trước mắt thương: “Trong kinh và Thiểm Tây hề giống nhau, ở có quen ?”

      “Hồi ngoại tổ mẫu, cháu cảm thấy rất tốt ạ, chỉ là trong kinh hơi lạnh chút.”

      “Phải rồi, trong kinh thuộc phương bắc. Nếu cháu sợ lạnh, ta bảo Đại cữu mẫu con cho các cháu thêm mấy chậu than.”

      “Vậy cũng được,” Tiêu thị : “Ra kinh mười mấy năm, con cũng có chút quen rồi.”

      quen sao con ?” Lão thái thái giận liếc mắt cái: “Còn có cái gì quen ? Ăn quen?”

      “Ăn được. Cái khác , haiz, giữ đạo hiếu phải dùng nệm cỏ, cảm giác, cảm thấy cực sợ. Cha mẹ chồng khi mất cũng vậy, qua vài năm thực giống nhau.” Tiêu thị thở dài.

      “Con đệm lót vải bông thêm mấy tầng, bây giờ còn trẻ nữa. Phải cẩn thận chút. Lại có nhi tỷ muội còn , đừng để lạnh.” Lão thái thái dặn.

      “Vâng ạ.”

      “Phải rồi, nhi cùng bọn tỷ muội chơi thế nào?” Lão thái thái lại hỏi.

      Hoa trả lời: “Đều là người hòa khí, chỉ là Tứ muội muội theo Tam cữu mẫu học châm tuyến, ít khi đùa.”

      Lão thái thái cười : “Tam cữu mẫu cháu cầu rất cao với nữ nhi, phải tận mắt nhìn chằm chằm mới yên tâm được.”

      “Thế nào cho phải đây, con thấy hai nữ nhi của Tam đệ muội quy củ đều vô cùng tốt.” Tiêu thị cười : “Nhị nương cũng tốt, người bên kia thế nào?”

      “Mẫu thân nó làm chủ hứa hôn với Phạm gia Thám hoa lang.”

      “Đại danh phủ Phạm gia?”

      “Đúng vậy.”

      “Nhị nương là người có phúc.” Tiêu thị có chút tiếc nuối, bộ dáng Cẩm Tú tệ, tuổi lại vừa vặn. Bà biết thực lực nhà mẹ đẻ mình, huống chi bây giờ lại dựa vào nhà mẹ đẻ, thân càng thêm thân, hiển nhiên càng để ý chuyện của Hoa Chương. La Y bộ dáng rất tốt, đáng tiếc là thứ xuất.

      “Phúc khí của nó phải là phúc khí của bọn tỷ muội sao?” Lão thái thái cười cười nhìn Hoa .

      Tiêu thị hiểu , đính thân với người Phạm gia như vậy, nếu trong tộc còn có nam đinh, ngại khiến Cẩm Tú làm sợi dây.

      đến Nhị cháu dâu là đứa tiết kiệm , con nghe Hoa , nàng đặc biệt dọn ra gian phòng làm khuê phòng đấy.” Tiêu thị nói chuyện phiếm.

      “Nó xưa nay đều như vậy, ta già lười quan tâm. Nhị cháu dâu của con tốt lắm chỉ thêu thùa được thôi. Nếu có người giúp là được.”

      “Là như vậy sao?” Hoa cười : “Thảo nào lại chen chỗ với cả hạ nhân nữa.”

      “Nếu cháu quen, gọi tỷ muội về phòng mà thêu .” Lão thái thái .

      “Cháu với Nhị biểu tỷ rồi nhưng Nhị biểu tỷ trong phòng quá chật bày được.”

      Lão thái thái gật đầu : “Phòng của Nhị nha đầu hơi . Ta vốn bảo mở rộng ra chút, chuyển Tam nha đầu ra phía sau. Nhị cữu mẫu cháu lại tỷ tỷ cháu nhát gan, ít người sợ hãi mới chuyển. Bây giờ trong hiếu kì càng thể động.”

      “Ngày sau cháu mời Nhị tỷ tỷ đến chỗ ngoại tổ mẫu này làm nữ công có được hay ?” Hoa cười hỏi.

      “Tùy cháu, dù sao nơi này của ta cũng nhiều phòng trống.” Lão thái thái cười .

      Hoa đứng dậy làm lễ: “Tạ ngoại tổ mẫu.”

      Ngày hôm sau Hoa cố ý gọi Cẩm Tú ra : “Nhị biểu tỷ, chúng ta đến phòng ngoại tổ mẫu làm nữ công !”

      Cẩm Tú kỳ quái hỏi: “Tại sao phải tới phòng của lão thái thái, ầm ĩ đến lão thái thái chẳng phải là tốt à?”

      “Chỗ của ngươi quá nhiều người rồi, chúng ta dễ chuyện.” Tiểu nương chung quy là có chuyện muốn người khác biết

      Cẩm Tú vốn sao cả nhưng lão thái thái bây giờ muốn gặp La Y, nếu nàng tới đó La Y làm sao? Chỉ là lý do này thể ra được: “Ở đấy cũng được, ta tới đó vậy Tam muội muội và Nhị biểu muội đương nhiên cũng tới đó. Nha đầu bà tử đâu mà chẳng có đống. Như vậy lại ồn ào tới lão thái thái.” Lời như thế, lão thái thái chẳng phải thích ngày ngày sống chung với cháu chắt đâu, rất nhiều thời gian bà thích đánh đánh bài với nhóm vú già hơn.

      Hoa dậm chân : “Ngươi làm sao lại còn muốn mang theo bọn họ!”

      “Tỷ muội nhà mình đương nhiên muốn ở chỗ rồi.” Cẩm Tú và Hoa lại thân thiết, đương nhiên đồng ý vì nàng mà bỏ qua La Y cùng nàng lớn lên.

      Hoa bĩu môi cái: “Chỉ là thứ xuất.”

      Cẩm Tú khẽ nhíu mày, đó là thứ muội nhưng cũng thân hơn biểu muội chứ nhỉ? Vì thế nhàn nhạt : “Thứ xuất cũng là tỷ muội.”

      Hoa có chút giận: “Ngươi coi đó là tỷ muội sao? sợ mất thân phận.”

      Cẩm Tú thầm cười lạnh, chẳng lẽ coi tỷ muội mình là nô tài hả? Nếu ngươi là muội ruột thịt của ta lời này còn được, nhưng lại là biểu muội, chẳng lẽ biết đạo lý thân quen đừng có xía vào chuyện nhà khác sao? Mà La Y lại giống người khác, làm vợ còn có “Cùng ba năm tang thể bỏ”, huống chi La Y trông coi mẫu hiếu? Nhất thời chẳng có chút tình cảm tốt nào với biểu muội này, chỉ : “Ta khéo tay bằng Nhị biểu muội, xưa nay châm tuyến tốt, phải cùng tỷ muội học tập mới được.”

      Hoa thấy Cẩm Tú dầu muối vào, chỉ cho rằng nàng cam chịu hạ lưu nên thích. Hai người tan rã trong vui. Sau đó Hoa hằng ngày bạn kèm ở chỗ lão thái thái làm nũng giỡn, cứng rắn chiếm vị trí vốn của Cẩm Tú, đắc ý phi phàm. Cẩm Tú để bụng, cháu ruột chính là cháu ruột, có khả năng vì ngoại tôn nữ mà cần cháu ruột. Huống chi lão thái thái thích nhất là Uyên Văn, nàng vốn phải là được sủng nhất, càng có cảm giác mất mát gì. Cũng làm cho Hoa khoe uổng công.

      Cũng bởi vậy mà Hoa Thải lúng túng hơn, buổi sáng mấy người Cẩm Tú kiên trì đọc sách viết chữ. Mỗi người cái bàn, phòng lại thể kê thêm bàn nữa, lại càng tiện chen chúc cùng chỗ với họ. Tào gia hề giống Tiêu gia coi trọng giáo dục cho nữ tử như vậy, chuẩn xác mà coi trọng như Nhị phòng Tam Phòng như vậy. Nàng dám xin mẹ cả ở nhà nhà mẹ đẻ đọc sách viết chữ, đỉnh đầu tùy tiện có quyển sách nhìn tệ rồi. Đành phải buổi sáng theo dòng chính tỷ lẫn vào trong phòng lão thái thái làm vẽ mẫu trước, ăn cơm trưa xong cùng mấy người Cẩm Tú trở về phòng học thêu.

      Từ từ kết giao sâu sắc với Nhị phòng, Hoa Thải dần dần quen thuộc toàn bộ Tiêu gia. Nàng biết tứ biểu ca thường ở Nhị phòng cùng ca ca và Nhị biểu ca đọc sách cũng là thứ xuất, biết bọn Tam phòng thoạt nhìn lãnh đạm kỳ thực cũng thường xuyên tới chơi. Mượn sách, kim chỉ, thường xuyên cười cười, ràng chỉ kém hơn tự bản thân hai tỷ muội chút thôi. Càng làm cho nàng kinh ngạc là địa vị La Y ở nhị phòng thấp hơn Cẩm Tú, ngẫu nhiên câu điểm tâm thể ăn, phòng bếp lại có người chạy bưng mâm đồ ăn khác lại. giống như ở nhà nàng, hễ là có việc muốn phái , cho chút khen thưởng căn bản đừng nghĩ làm được. Nhìn nhóm vú già lấy lòng tươi cười La Y, trong lòng cảm thấy rất phải mùi vị.

      Ngày hôm đó ăn cơm trưa xong Hoa Thải theo thường lệ đến Nhị phòng, lại chỉ gặp đám người nha đầu của Cẩm tú đứng ở trong viện Vu thị, khỏi hỏi: “Hôm nay làm sao vậy?”

      “Biểu nương an.” Lý Tử hành lễ : “Hôm nay thôn trang đưa đồ năm mới tới, nương chúng ta cùng Nhị nãi nãi Tam nương cùng nhau xem sổ sách đấy, biểu nương tiến vào ngồi chút.”

      “Nếu là kiểm tra, ta vào đâu, tiện.” Hoa Thải biết kiểu tính sổ sách này, ghét nhất làm cho người ngoài biết được.

      Nào biết Cẩm Tú nghe được giọng của nàng: “Chỉ là ít đồ trong thôn trang của mẫu thân thôi, nhị biểu muội cũng tới nhìn .”

      Hoa Thải đành phải vào, thấy trong viện có chồng chất mấy thứ biết tên.

      La Y chỉ lần lượt : “Đây là măng mùa đông, đây là nấm hương, đây là rau cúc vàng phơi khô, đây là rượu cất Dương mai – – hiếu kỳ thể ăn, chuẩn bị hiếu kính cho lão thái thái. Trong nhà các nơi đều phải đưa, ngươi thích cái nào cứ việc cầm .”

      Hoa Thải sợ run lên, thấp giọng hỏi: “Ta được lấy? Ngươi làm chủ à?”

      La Y ngạc nhiên : “Vì sao làm được? Đây đều là núi của ta đấy, tuy là tẩu tử xử lý, chút này ta làm chủ vẫn được.”

      Hoa Thải ngẩn ngơ: “Ngươi!?”

      La Y đột nhiên phản ứng kịp, phải thứ nữ nào cũng có đãi ngộ tốt như vậy, Hoa Thải tính cách rầu rĩ cho thấy nàng ta sống tốt. Hành vi bây giờ của nàng là cố ý xỏ xiên mắt nàng ta, bởi vậy có chút xin lỗi: “Ối, tỷ tỷ cho ta phân phối đấy.”

      Hoa Thải chẳng hiểu tại sao nhàng thở ra, thái độ của Cẩm Tú với La Y nàng xem ở trong mắt, lúc này cho rằng La Y mạnh miệng. tiện cự tuyệt ý tốt của La Y, cũng tiện lấy đồ ăn, tùy tiện chọn vài cái đồ chơi bằng tre trúc.

      ngờ mấy ngày sau Nhị phòng tặng quà đến khách viện.

      Vu thị tự mình đưa tới, trong miệng khách khí : “ xem tươi mới đấy.”

      Tiêu thị cười : “Các ngươi khách khí quá. Đây là đồ thôn trang của mẹ chồng ngươi hả? Đều của các ngươi hết?”

      Vu thị cười : “Sao có thể chứ, làm ca ca sao có thể độc chiếm, hai vị muội muội cũng có phần.”

      Tiêu thị kinh ngạc hỏi: “Hai vị muội muội? Tam nương cũng có?”

      “Có chút,” Vu thị như trước mỉm cười : “Chỉ là tuổi còn nên ít hơn chút.”

      “Nhị tẩu là hiền lành.” Tiêu thị thuận miệng hỏi: “ biết Tam nương được bao nhiêu?”

      Loại tình này có gì phải giấu diếm, Vu thị liền thoải mái ra: “Ruộng tốt 80 mẫu, núi 100 mẫu, có trăm lượng vàng ngày sau đánh trang sức mua ruộng đất cho nàng, khi xuất giá cho đẹp mắt.”

      Hoa trợn mắt há hốc mồm: “Này, nuôi như dòng chính nữ cũng phải như vậy chứ? Chẳng phải là rối loạn quy củ?” Nhà nàng sớm bị cha làm bại hết rồi, có chút giá giá trị giữ cho ca ca, ngày sau nàng chưa chắc có đồ cưới nhiều như vậy đâu. Cư nhiên bị thứ nữ giẫm lên đầu!

      Vu thị hơi vui nghĩ rằng: nhà của ta có quy củ hay mắc mớ gì đến ngươi? Nhưng biểu mặt: “Tam muội muội được người thương , từ được nuôi ở trước mặt mẹ chồng, có khác gì con ruột đâu. Tóm lại muốn giữ lại chút tưởng niệm cho nàng.”

      Tiêu thị có chút cứng ngắc khỏi cảm thấy nhà mẹ đẻ có quy củ, có hiềm nghi dạy hư thứ nữ, quả nhiên nhìn vẻ mặt Hoa Thải hâm mộ nhìn những lễ vật kia. Thoáng chốc giận dễ sợ, chỉ là Vu thị ở đây tiện phát tác. Đợi Vu thị rồi, khi thu dọn đồ đạc rốt cuộc phát tác ra: “Thứ lên được mặt bàn! Nhìn cái gì vậy! Thế nào? Oán ta chưa cho ngươi mấy thứ này hả? Phi! Chỉ là thứ bò ra từ bụng nha đầu thôi cũng đòi nuôi như tiểu thư hả! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng! Còn mau tránh xa nơi này của ta!”

      Hoa Thải cắn môi cúi đầu yên lặng lui xuống.

      Hoa chương thấy mẫu thân như vậy hơi hơi nhíu mày, lại biết mở miệng khuyên bảo ra sao đành phải thôi.
      Hale205, Trâuthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Làm giày…

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Thời gian giữ đạo hiếu nhạt như chim ấy, La Y đúng là kính trọng Hoàng thị, nhưng nàng phải cổ nhân, có ý thức giữ đạo hiếu là đương nhiên. Khó tránh khỏi cảm thấy cuộc sống này hơi biến thái. Huống chi quần áo này xấu xí kì dị còn mặc hết sức thoải mái. Mẫu tang là ba năm nhưng thực tế là thủ hai bảy tháng, tức hai năm quý. Tang Hoàng thị phải kéo dài từ ngày mùng tháng hai năm 35, đến mùng tháng năm năm 37 chính thức ra hiếu. Hai tháng trước khi ra hiếu, Nhị phòng bận rộn người ngã ngựa đổ. Hai vị nương đều là nương choai choai, quần áo trước hiếu sớm tám trăm năm thể mặc rồi. Quần áo sau khi ra hiếu, mời tú nương thêu đồ cưới cho Cẩm Tú, thậm chí khăn tay hầu bao, đánh trang sức mới, quả thực khắp nơi cần người.

      La Y trải qua ròng rã hai năm huấn luyện cường độ cao chức nghiệp thủ công, rốt cục thành công trở thành nữ chủ nhân châm thuyến đệ nhất Nhị phòng. thể loại tình này Vu thị và Cẩm Tú có thiên phú, trình độ văn hóa của La Y vẫn như trước thảm thiết. Nếu ở đại La Y bị khinh bỉ đến chết. Cũng may đây là cổ đại, hiển nhiên châm tuyến nữ hồng mới là bổn phận. Đáng giá nhất theo ý mọi người là nàng làm giày rất tốt, thoạt nhìn cũng như người khác làm thôi, nhưng đeo vào thoải mái hơn nhiều. Cẩm Tú phải bái phục, lực ảnh hưởng của nhũ mẫu quả nhiên bưu hãn.

      Hai năm thời gian Hoa Thải tiến bộ cũng rất lớn. Nhưng nàng ta am hiểu chỉ ở phương diện thêu, Tào gia ra hiếu chỉ sau Nhị phòng hai tháng, cũng bắt đầu công việc lu bù lên. Tào gia tuy rằng sống nhờ ở nhà ngoại, nên có tuyệt đối thiếu phần, nhưng dù sao rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình. Hoa Thải đành phải liều mạng châm tuyến như các bà tử. Đương nhiên Hoa cũng làm, chỉ là làm rất ít mà thôi. Dù sao nàng ta trường kỳ trà trộn trong phòng lão thái thái, thân thiết với mọi người lắm, thêu thùa nếu mình làm là buồn muốn chết.

      Nguyên nhân hình thành loại tình huống này chính là – – Hoa coi thường thứ nữ, kỳ thực Cẩm Tú cũng quá coi trọng, chỉ là biểu ràng ở mặt như vậy. Rất đơn giản, nhân loại là trời sinh phân chia giai cấp chủng tộc. Sở dĩ dòng chính nữ vừa mắt thứ nữ quả thực là mặc quần áo ăn cơm giống nhau. Nhưng là! Cẩm Tú nàng bao cho nhau, từ nàng có thể xem thường, người khác lại thể xem thường. Cố tình chủ mẫu Nhị phòng hàng năm ốm yếu, nàng trưởng tỷ này có nghĩa vụ tuyệt đối bảo trì thể diện Nhị phòng ở trong đó, bởi vậy nàng thể giống khác dòng chính nữ khác trắng trợn kỳ thị thứ nữ, còn phải che chở, tức là đoàn kết tất cả các lực lượng, bằng người ta nhạo báng thứ muội tức là nhạo báng Nhị phòng.

      Nhân loại đúng là thích phân chia giai cấp, nhưng nhân loại có thói quen cường đại đáng sợ. Chiếu cố thứ muội lâu khó tránh khỏi hình thành cảm giác gà mẹ. Hai tỷ muội cùng ra cùng vào mười mấy năm, nuôi con chó còn biết huống chi là tỷ muội cùng cha. khỏi tình cảm thâm hậu lên. Lại càng về sau cùng hầu hạ trước mặt mẹ, cùng thủ mẫu hiếu, cách mạng cảm tình sớm đột phá giai cấp, hoàn toàn quên giai cấp cừu thị. Bởi vậy Hoa cho dù vừa mắt La Y, Cẩm Tú phải khó chịu bình thường. Nhưng cùng với Cẩm Tú kiên định bảo vệ thứ muội, Hoa kỳ thị thứ nữ là chết cũng hối cải! Hai người bọn họ mà hòa hợp mới có quỷ!

      Hai nha đầu Tam phòng, là thứ nữ nằm trong phạm vi Hoa kỳ thị, nhưng thứ nữ này giống bình thường, mẹ nàng vừa sinh xong chết, được mẹ cả nuôi lớn từ trong tã lót, so với La Y, đó là chân chính ý nghĩa danh nghĩa của mẹ cả. Huống chi lúc ấy Tam thái thái có nữ nhi, sủng nàng ta chẳng khác nào con ruột. là dòng chính nữ, lại còn là nữ nhi nhất trong nhà, mọi người có việc gì cũng phải nhường nàng ba phần, tuổi kém nhiều nên chơi cùng chỗ với Hoa . Huống chi đứa Hoa này nghĩ cái gì cũng bày mặt, chung quy là bản thân mình lao tâm lao lực mới nuôi được đứa bé như vậy, êm đẹp lại bị cái sa cơ thất thế tới xem thường, đây gọi là chuyện gì? Huống chi tẩu tử em dâu, và đại em chồng trời sinh có xung đột, toàn bộ Tam phòng xa lạ nhà phu nhân muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu. Bởi vậy nhà phu nhân tồn tại, chưa tới cái khác, chỉ việc làm cho Nhị phòng Tam Phòng đoàn kết chặt chẽ với nhau là có công lao rất lớn đấy.

      Chỉ là công thần này khỏi có chút vui, Đại cữu mẫu chỉ có tình ở mặt ngoài thôi, Tam cữu mẫu đoan trang như Bồ Tát trong miếu, chân chính thương nàng ta chỉ có ngoại tổ mẫu và mẫu thân nàng ta thôi. Nhưng ngoại tổ mẫu của nàng ta mặc kệ chuyện nhà, mẫu thân chỉ là làm khách, hành động còn được coi trọng. Cộng thêm hợp với tỷ muội Tiêu gia. Hai năm hiếu kỳ trôi qua cư nhiên chỉ lăn lộn được tới mức nhìn quen mắt. Còn bằng Hoa Thải mỗi ngày theo Nhị phòng, tốt xấu còn được chuyện vài ba câu, vì thế càng thêm khó chịu. Nhưng khó chịu cũng có cách nào đâu, ai bảo đây phải là nhà mình chứ?

      Nhị phòng ra hiếu theo lẽ thường bày tiệc rượu, ngày trước khi ra hiếu, quần áo trang sức chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng La Y có chú ý. phải nàng mặc chưa chán đồ tang mà là phấn đấu với cái giày. Lúc nàng học dâng đáy giày, mới đầu hợp tiêu chuẩn, tự nhiên dâng quá nhiều tiện cho người nhìn. Nhưng vứt bỏ lại cảm thấy đáng tiếc. Vì thế nàng dính dính lại, chắp vá gom góp làm vài đôi lỏng loẹt mềm dẻo kiểu dáng giày ở nhà. Vừa dày vừa ấm chỉ là đẹp mắt, sống động. Đầu tiên là làm cho ba người nhà mình, ngờ ca ca nhìn thấy hay lại muốn đôi . Có Thiệu Hi, Thiệu Y còn thoát được sao? Vị biểu ca vẫn ở Nhị phòng kia có thể bỏ qua sao? Có biểu ca, biểu tỷ biểu muội mà có lại thành kỳ quái phải ? Biểu tỷ muội đều có, thân ái đường tỷ muội đâu? Ngang hàng có, ngươi lại dám hiến cho trưởng bối hả? Ngươi bất hiếu hả? Huống chi cha ruột bản thân tốt xấu cũng cho hai cặp, tuy rằng vị này sớm ra hiếu kỳ Hồ Nam nhậm chức rồi.

      Nhiều như vậy La Y đương nhiên làm xong, nhờ Cẩm Tú thêu giúp hoa mũi giầy còn tạm được, dâng đáy giày nàng ấy vô lực! Cũng may nhũ mẫu Dương thị của nàng là cao thủ làm đáy giày, nô tài làm được nhất quán tính ở danh nghĩa chủ nhân. Mới miễn cưỡng gom đủ định mức cả nhà lớn lớn mấy chục nhân khẩu, chỉ là đôi tuyết giày và đôi dép lê lông cho lão thái gia và lão thái thái phải bản thân mình động thủ mới được. Tặng lễ quả nhiên là kỹ thuật, loại đại gia tộc này tuyệt đối thể đưa cách tùy tiện! Nếu tại sao có câu : làm ít sai ít, làm sai chứ? Ngàn nên vạn nên, nên nhất thời mềm lòng làm cho ca ca cùng chi!

      “Muội còn chưa làm xong à?” Cẩm Tú thấy trong phòng La Y lóe vài ngọn đèn, biết nàng còn bận.

      “Còn thiếu chút nữa,” La Y ngáp cái: “ êm đẹp Nhị biểu muội lại nghĩ tới tự tay làm Ngải diệp, nếu hôm nay sớm làm xong rồi.” La Y phải tiểu M, cho nên hàng năm mắt liếc thấy người thích mình tuyệt đối vui nổi.

      Cẩm Tú trực tiếp trợn trắng: “Nó lắm chuyện, thấy nương nhà ai trong hiếu kỳ mà hành hạ như thế.”

      “Đừng nữa, nếu phải là muội làm giày này, nàng ta ồn ào khắp thế giới cũng biết, tới phần muội sao…” La Y tiếp là oán khí đầy bụng, vốn giày này đẹp nhưng đeo thoải mái, theo lý mà là người cực kỳ thân mật mới đưa tặng cho nhau. Hoa này lại cố tình trách móc ra làm lão thái thái nhất thời quật khởi hỏi nàng vài câu. Nàng còn phải kéo căng thần kinh lên: “Vốn muốn làm cho các trưởng bối trước lại sợ tốt, cho nên mới làm luyện tập trước đưa cho các huynh đệ, chờ làm nhiều rồi mới đưa tặng.” Còn lại nhiều, làm Hoa Chương xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nghe lời này tưởng rằng La Y là muốn cho trưởng bối kinh hỉ, vậy mà muội muội mình lại phá hủy. đến cùng cũng tại mình lấy được giày mang khoe khoang, là xấu hổ. Lại biết nên đối mặt giải thích như thế nào với La Y, càng thêm bất an.

      Cẩm Tú thở dài, đây vốn là giày mùa đông, lão thái thái tò mò hỏi khi nào làm xong. câu tỏ vẻ định ra ngày, nếu cũng phải vội thế này, làm giày xong đóng gói đưa qua. Ngày mai toàn bộ trưởng bối ở chỗ đó, nàng trước hỗ trợ gói kỹ vậy. Nhị phòng lại tổn thất N vải sa tanh đồ da đóng gói. Làm mãi tới giờ sửu sơ khắc, La Y mới thổi đèn ngủ, nhìn lại thấy Cẩm Tú sớm chiếm giường của nàng. Đành phải đẩy Cẩm Tú vào trong giường, hai tỷ muội chỗ ngủ mạch tới sáng.

      Ngày hôm sau, La Y đáy mắt có chút màu xanh, ai tuổi trẻ vô địch? Lệ rơi đầy mặt! Cũng may hôm nay ra hiếu có thể bôi son phấn. Bọn nha đầu bận rộn làm trang phục hai tỷ muội lộng lẫy lên, bao lâu sau là đám chói lọi. Ăn điểm tâm xong đoàn người tiếp tục lên phòng thỉnh an, chỉ là lần này mặt sau còn theo chuỗi nha đầu cầm khay nâng tám đôi giày cho trưởng bối.

      đến thượng phòng La Y dâng giày lên. Lão thái thái nhìn hồi cười : “Đúng là thích hợp cho những người già chúng ta.”

      “Đúng đấy,” Tam thái thái cũng cười: “‘Dép lê’ này mùa đông dùng ở nhà lên xuống giường rất tiện.” Rồi với La Y: “Tam nha đầu, ta lại nhờ cháu chút, đến mùa đông lại dạy nha đầu châm tuyến của ta làm đôi nhé?”

      “Tam thẩm đùa, cái này có là gì đâu ạ? Vốn nên là tự cháu làm mới tốt.” La Y cuối cùng học được cấp bậc khách khí.

      “Ồ, sao ta lại nhìn thấy đôi này của đại cữu mẫu, là Nhị biểu tỷ làm mũi giầy?” Hoa trong lòng còn muốn: ta đủ hiền hậu chưa, là Dương ma ma làm. vẻ mặt đầy đắc ý.

      Tam thái thái gần như nâng trán, tỷ này, ngài thực biết nuôi khuê nữ bảo bối.

      La Y hộc máu, nương à, ta và ngài có thù oán lớn thế sao, đây là lần thứ mấy rồi.

      Đại thái thái cũng quẫn, Dương ma ma trước kia làm châm tuyến am hiểu nhất là làm giày. Chẳng qua lúc ấy vừa đúng lúc có sữa nên cho La Y làm nhũ mẫu. Bà làm đương gia nhiều năm như vậy sao lại biết? Huống chi cả nhà từ xuống dưới nhiều người như vậy, muốn tiểu nương làm cho mỗi người đôi giày, tên đần cũng biết thể nào! Lại nha đầu lui tới cũng phải bị mù! Sớm biến thành chuyện bát quái để rồi – – Dương ma ma làm đáy giày thế nào, Cẩm Tú thêu hoa gì, còn tốt hơn với trước kia, Nhị nãi nãi cư nhiên cũng thêu ra được đóa giống mẫu đơn!? – – Bà sao lại biết giày này phải La Y tự mình làm? Nhiều nhất thêu hai ba kim vào đại biểu. Còn phải để Đại tỷ ngốc này ra à, mẹ ruột của ta ơi, già trẻ cả nhà đều là La Y “Tự tay” làm, chỉ có mỗi Đại bá mẫu là người khác làm, làm mặt bà để vào đâu cho phải!

      Nhất thời tẻ ngắt.

      Cẩm Tú thầm trợn trắng giả bộ cười : “Nhị biểu muội là Hỏa nhãn kim tinh, lần trước ta thấy đôi giày này mập mập đáng , nhịn được thêu hai phát, cái này cũng bị ngươi nhìn ra á? Quả nhiên là người có thiên phú châm tuyến, ta thể so được với ngươi.”

      Cuối cùng Hoa ngốc đến hoàn toàn, nhìn thấy cảnh tẻ ngắt này lát cũng biết mình sai. Câm miệng chuyện. Vu thị lại bắt đầu làm sinh động khí: “ tới Nhị nương, nhà chúng ta lại sắp có việc vui đấy!”

      Cẩm Tú thoáng chốc cúi đầu xuống, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. khí lập tức náo nhiệt lên, người này chọn ngày nào tốt, người kia tú nương nhà ai tốt, có người Cẩm Tú lại cao lớn chút, cuối cùng chuyển ngoặt chuyện vừa nãy .

      Lúc này giọng thanh thúy của nha đầu ở ngoài cửa vang lên: “Vài vị gia đến thỉnh an.” Thiếu gia Tiêu gia cũng muốn thi công danh, lão thái thái bảo bọn họ học xong lại đây thỉnh an, thời gian này mấy huynh đệ đồng loạt đến đây.

      Hành lễ xong, Hoa Chương ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời nhìn thấy trang phục của La Y ngây người.
      Hale205Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Ra hiếu . . .

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      Tục ngữ : “Nữ muốn xinh đẹp thân hiếu”, nhưng điều kiện tiên quyết phải là hàng năm trang phục lộng lẫy, đột nhiên bôi phấn trang điểm thanh thanh lệ lệ vừa thấy thương xuất trước mặt mọi người, hình thành loại hiệu quả tương phản to lớn. Giống như ngươi ăn thịt trăm ngày, ở ngày thứ trăm lẻ lại có bát canh cải củ, vậy là thơm ngon rồi.

      Nhưng dưới tình huống bình thường nữ nhân là cần nhờ ba phần tư sắc bảy phần trang điểm, huống chi kiểu dáng quần áo tang kia là hố cha. La Y lại là dung mạo tốt nhất trong chúng trong tỷ muội, nàng giống mẹ ruột nàng, làm tiểu lão bà của người ta, nếu xinh đẹp có thể làm được sao? Lập tức có loại cảm giác hạc trong bầy gà, vì thế làm chói mắt thiếu niên thanh xuân mười bảy đúng là bình thường mà thôi. Nghĩ lại cặp giày ấm áp mềm mại kia tâm thần khỏi nhộn nhạo. Cũng may kịp thời nghĩ cho tới bây giờ vẫn là hiếu kỳ, ép ba phần xuân ý ở trong trái tim xuống. Chỉ là mắt tự chủ được tìm kiếm thân ảnh La Y.

      Mọi người vừa ngồi xuống tới chuyện tiệc tối đêm nay. Kỳ thực cũng có gì phải cả, chủ nhà phải Nhị phòng, bọn họ chỉ để ý làm chiêu đãi là được rồi. Hơn nữa cũng chỉ là mời số thân bằng.

      Người thứ nhất tới đương nhiên là Đại nãi nãi Uyên Văn và trượng phu, bọn họ tới rất sớm, nhìn bộ dáng chắc là ở lại ngày. Lúc nha đầu ở bên ngoài tới báo tin, La Y và mọi người đều ra ngoài đón.

      La Y vừa xuống đài Uyên Văn và trượng phu đến. Thấy Uyên Văn cài trâm phượng, mặc lễ phục màu đỏ chót Cố thêu*, ngược lại là hoa lệ dị thường. Có cáo mệnh có đôi khi quả nhiên thích , phạm vi lựa chọn trang sức này rất lớn. Chỉ tiếc Uyên Văn sinh liên tục hai khuê nữ, còn chưa có con trai, ở nhà chồng lo lắng chắc phải là ít. Quả nhiên người khó có được thập toàn thập mỹ, chỉ hy vọng nàng ta ngày sau sinh được nhiều con trai vậy.

      *cố thêu: cách thêu của người nhà họ Cố

      Khi Đại tỷ phu thỉnh an cho lão thái thái, La Y nhìn kỹ chút, vài năm gặp giống như biến hóa nhiều. Muốn tới đẹp trai có chút giống con đấy, La Y ra là hủ nữ, đáng tiếc nàng thích cường công cường thụ > <. Diện mạo Đại tỷ phu quả nhiên phải đồ ăn của nàng, nhưng nếu để ở hậu viện, giống đực thực chưa thấy mấy con, khỏi nhìn nhiều chút. Đương nhiên có khả năng thất lễ, vài giây sau thụ tỷ phu cùng đại tiểu cữu bỏ chạy ra ngoại viện rồi. Hoa Chương bộ dạng mười phần của người qua đường Giáp, lúng túng khó coi, thấy La Y nhìn chằm chằm Đại tỷ phu nhúc nhích khỏi có chút mất mát.

      bao lâu sau bên ngoài lại tới báo, Nhị gia tới thỉnh an lão thái thái. Trong lúc nhất thời thượng phòng náo nhiệt nổ tung, đại gia mang ra so sánh cũng chẳng kém ai. Nhưng Nhị gia là Thám hoa lang, Thám hoa lang đấy, nhìn trăm lần cũng ngại ngấy mà! Đáng tiếc Cẩm Tú phải lánh ra ngoài, mấy người tỷ muội La Y chạy đến sau tấm bình phong, cách bình phong hơi mờ nhìn ra ngoài. La Y dù sao gan lớn chút, vươn cổ nghiêng nghiêng cái đầu nhìn cẩn thận, thiếu chút nữa rơi nước miếng, cực phẩm thụ đại thúc!!! Ngũ quan tinh xảo bằng đại tỷ phu, nhưng ở triều đình lịch luyện ra được khí độ cùng cấp bậc với công tử huân quý. Loại này La Y thích! khỏi nghĩ sau này mình cũng phải tìm tên như vậy! Mẫu thụ đấy, nhìn được! Quay đầu lặng lẽ với Cẩm Tú: “Đẹp hơn đại tỷ phu! Khí khái hào hùng!” Làm Cẩm Tú xấu hổ mặt đỏ bừng! Loli cổ đại quả nhiên da mặt mỏng.

      Tới giờ ăn cơm trưa người Hoàng gia cũng tới. Ba vị cữu mẫu mỗi người kéo nương Nhị phòng, thân mật thắm thiết : “Ta coi hai đứa cháu ngoại nữ cao lớn nhiều, biết chư vị trưởng bối mất bào nhiêu tâm tư rồi. Nhìn lão thái thái mệt thành gầy rồi này.”

      Lão thái thái cười : “Thông gia khách khí, là công lao cháu ngoại trai nàng dâu các ngươi, ta già dùng được nữa rồi.”

      Hoàng gia Nhị cữu mẫu : “Lời này là kì, ta thấy lão thái thái chắc chỉ bằng tuổi đại tẩu ta thôi, già chỗ nào chứ?”

      “Ngươi còn lấy đại tẩu ngươi ra so với lão bà ta đây ư, sợ đại tẩu ngươi đánh miệng của ngươi à!”

      Tam cữu mẫu tiếp vào: “Ta lại muốn đánh miệng của tẩu đây, thấy đại tẩu xinh đẹp hơn ta lại bợ đỡ ngay, nếu sao lại mang ta ra so với lão thái thái?”

      Tuy là lời nịnh nọt nhưng nữ nhân trăm tuổi vẫn thích người khen, lão thái thái nể tình cười cười run rẩy hết cả người: “Cậu cháu các ngươi chuyện riêng tư , Nhị nãi nãi ở đây đón khách cùng ta.”

      Ba người tỷ muội Hoàng gia cũng khách khí, mang theo Cẩm Tú, La Y cáo lui.

      Mấy người xa, ngay tại sảnh hoa phụ cận thượng phòng lão thái thái chuyện.

      Hoàng đại cữu mẫu hỏi: “Các ngươi cũng ra hiếu rồi, đồ cưới Nhị nha đầu bắt đầu chuẩn bị hả?”

      “Thưa đại cữu mẫu, Đoạn ma ma tìm người bắt đầu thêu. Hai vị di nương trong nhà, Tam muội muội, nhũ mẫu và người làm châm tuyến chuẩn bị từ ngày mai bắt đầu làm.” Cẩm Tú xấu hổ trả lời.

      “Ta hỏi cái này,” Hoàng đại cữu mẫu cười : “Nhà các ngươi phải lần đầu tiên gả nương, cái này tính là cái gì. Ta chỉ hỏi ngươi, nương nhà các ngươi liệu có kế hoạch gì? Đáng lý nên hỏi bản thân ngươi, nhưng mà…”

      Cẩm Tú gật đầu: “Mẫu thân mất, thiếu được mọi người cùng nhau lo liệu. Cháu cũng phải là loại người hay xấu hổ. Trong nhà nương, mỗi vị hai ngàn bạc, tùy tiện dùng đến chỗ nào, của công phải dùng tới. Tẩu tử thương lượng với cháu rồi, cháu nghĩ chúng ta nên phí công vào mấy thứ mặt ngoài, mua thêm chút ruộng đất quan trọng hơn. Còn phải phiền vài vị cữu mẫu hỏi thăm.”

      “Đúng là nên làm như thế, chăn nệm quần áo đồ trang sức, năm trăm lượng là đủ rồi. 1500 lượng còn lại mua đất chắc cũng được trăm mẫu, cộng thêm của mẹ cháu để lại, chúng ta có như vậy cũng coi như thể diện.” Đại cữu mẫu hiểu chút an tâm, quay đầu cười : “Tam nha đầu cũng sắp thân gia rồi nhỉ.”

      La Y cười hì hì trả lời: “Còn sớm mà, dù sao vẫn cần gả tỷ tỷ trước mới được.”

      Hoàng nhị cữu mẫu gõ La Y chút: “Ngươi xấu hổ chút nào.”

      “Đúng thế,” Cẩm Tú cười : “Da mặt muội ấy dày tám thước, e là mặt chẳng bao giờ biết đỏ đâu.”

      đến Tam nha đầu cũng 15 rồi, còn sớm nữa.” Đại cữu mẫu nghiêm trang : “Theo ta bằng tỷ muội các cháu cộng dồn bạc lại, đồng loạt mua đất, mua nhiều còn được giá rẻ đấy. Ngày sau cũng vội vàng. Hai tỷ muội mua gần chỗ cũng chiếu ứng được với nhau.”

      “Lời này tìm tẩu tử , cháu tiện ra mặt đâu ạ.” Cẩm Tú cười .

      “Đương nhiên rồi, còn có thể cho cháu với đại bá mẫu của cháu sao?” Đại cữu mẫu lại nghĩ nghĩ : “Ta lắm miệng câu, bạc đồ cưới của Tam nha đầu cũng là hai ngàn?”

      ngàn rưỡi.” La Y trả lời: “Dòng chính thứ có khác mà.”

      nương tốt, quay đầu cữu mẫu thêm trang cho cháu.”

      “Có thể bằng với tỷ tỷ là được!” La Y mở vui đùa .

      Cẩm Tú che mặt: “Xem , quả nhiên da mặt có thể so với tường thành kìa.”

      Mọi người nở nụ cười.

      Đại cữu mẫu còn : “Tam nương là hào khí, câu nệ dòng chính dòng thê thiếp.”

      La Y nghe xong rũ mí mắt xuống: “Đó là mẫu thân sủng.” Tình cảnh của Hoa Thải ngày ấy mới là của thứ nữ bình thường phải.

      Đại cữu mẫu ôm chầm La Y, vỗ vỗ bờ vai nàng: “Là trong lòng cháu sảng khoái, thoải mái làm người khác ưa thích.”

      “Đại cữu mẫu đừng khen muội ấy, cái đuôi vểnh đến trời rồi.” Cẩm Tú hé miệng cười . Nhưng vừa rồi nhắc tới Hoàng thị, khí lại nhất thời lại có chút trầm lặng. Vừa rảnh rỗi mấy câu, mọi người lại phải tới thượng phòng của lão thái thái.

      Sân khấu dựng xong, nhóm đào kép cũng lên sàn. Phân chủ khách ngồi xuống, quét mắt chung quanh quả nhiên đều là những người quan hệ thông gia gần, tộc nhân cũng chỉ có hai phòng. Cẩm Tú và La Y nhu thuận rót chén rượu, hí khúc mở màn vô cùng náo nhiệt.

      Nhóm nương trẻ tuổi có mấy người có thể an tâm ngồi yên xem cuộc vui, tới hát hai trận, chúng tỷ muội mang theo tỷ muội thân thích toàn bộ chạy . Những người lớn sớm thường thấy, huống hồ bọn họ cũng vì vậy mới tới. đám tám chín thiếu nữ cùng nhau lủi vào trong vườn chơi.

      Chưa quá Đoan Ngọ nên hoa sen còn chưa nở hoa. Bờ ao vòng cây xương bồ tươi tốt. Hàng năm cắt nhiều treo ở cửa như vậy mà hề tổn hại cảnh sắc ở đây chút nào, có thể thấy được trình độ tươi tốt của nó.

      Các nương chạy vòng cờ vây bắt đầu thấy nhàm chán. La Y lấy ra tất sát kỹ của nữ chủ xuyên qua – – cờ nhảy. Cờ nhảy thuộc về trò chơi quy tắc đơn giản tất cả già trẻ đều hợp, rất kinh điển, chỉ là mấy năm nay chế phẩm thủy tinh khó tìm, mặc dù có tạp chất cũng nhiều, lại càng tới màu sắc tốt. La Y kẻ nào đó trong tiểu thuyết vì sao nhất định phải tìm thủy tinh, tìm thấy cư nhiên còn dùng đá quý thay thế. Bằng hay dùng đầu gỗ… Lúc trước khi nàng bảo Thiệu Y làm đồ chơi này gần như uổng phí công phu gì, để trực tiếp tới chỗ đồ sứ đặt mười mấy cái màu sắc khác nhau cần theo quy tắc đưa Tiểu Đào cầm về. Người Trung Quốc có thiên phú làm thủy tinh, nhưng nung đồ sứ đồ gốm tuyệt đối có thể làm cho thế giới ngưỡng vọng, tư cách hâm mộ ghen ghét cũng có. Tiểu Đào cầm về còn vẽ đóa hoa, tỷ như màu hồng chính là chỉ hoa đào màu trắng, màu lam để chỉ hoa bách hợp màu trắng, lốm đa lốm đốm rất đáng .

      Còn chưa quy tắc, đám nữ hài tử đồng loạt xông lên đoạt quân cờ…

      Người nào đó : “Theo ta thấy cái này nhẵn nhụi tinh tế rất nhiều, nếu xỏ thành mành treo ở trong phòng, ngọn đèn chiếu lên, e là có hương vị mành châu đấy?”

      “Hình dáng này đẹp, đục hai lỗ vào xỏ làm khuyên tai cũng hay đấy.” nương khác cầm chiếc màu đỏ chót hình hoa mai hưng phấn .

      “Vậy phải làm chút, xâu thành chuỗi đeo vào tay cũng được, còn có thể thêu màu hoa nữa!”

      “Còn bằng bảo bọn họ tạo thành nhiều hình, đánh thành trâm cài.” nương, ngươi hiểu đấy, chỗ đào bảo còn có loại trâm cài này bán.

      “YAA.A.A..! Đây chẳng phải là còn có thể làm dây chuyền?”

      “Làm trâm cài đủ tinh xảo, mang ở nhà chơi còn được, gặp người ổn lắm. bằng đánh thành nhiều hình phối hợp với lá cây, để ở trong phòng làm bồn hoa. Nhuộm thêm hương, ngày mùa đông đẹp mắt lắm đấy.”

      “Ta ở trong sách thấy qua loại ‘Lồng heo thảo ” chuyên ăn sâu đấy. Làm thành như vậy, vỏ làm cực mỏng, tóm ít đom đóm thả ở bên trong, biết có hiệu quả gì?”

      bằng làm đèn? Dù sao đồ sứ sợ đốt, chỉ sợ khói nhiều thôi.”

      “Nếu như thế dứt khoát làm cái đèn lồng lớn hợp ý, còn sợ đón gió. Chỉ là nếu làm vỏ mỏng như vậy đắt lắm, nhà chúng ta có lẽ làm nổi đâu.”

      “Dày chút cũng tỏa sáng, chỉ là sáng như vậy mà thôi. Thêm mấy chén được!”

      “Loại đèn này ta thấy rồi, ly kỳ đâu.”

      La Y rút rút khóe miệng, nàng… Đây là làm cách mạng trang sức gốm sứ sao? Những nương này tài tình… Nàng mới đầu còn nghĩ, ngộ nhỡ người khác hỏi sáng ý này ở đâu ra, định đổ lên đầu Thiệu Y đây. Kết quả người ta từ đầu hỏi, thảo luận thoáng buổi trưa tới trang sức gốm sứ, chạy thôi…
      Hale205, Trâuthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Màn ngăn…

      Edit: Hắc Phượng Hoàng


      La Y biểu quẫn quẫn tiễn bước khách có mang theo cờ nhảy . Ngày hôm sau bỏ chạy đến nội thư phòng Thiệu Hi tìm Thiệu Y: “Quân cờ nhảy kia có quý hay ?”

      đắt đâu, đồng tiền cái.” Thiệu Y trả lời

      La Y trợn mắt há hốc mồm: “ đồng tiền? Có rẻ quá ?” dóc hả!?

      “Vốn là thứ khó làm mà, ta tìm lò nung của dân chúng bình thường làm, người ta thấy ta là quan gia tử đệ, thiếu chút nữa cho ta đấy. Ta khuyên can mãi mới đồng tiền cái cho bọn họ.”

      Ách, được rồi, là đặc quyền giai tầng của bọn họ: “Vậy có thể giúp muội lại mua ít về hay , ngày hôm qua bị cướp sạch rồi. Bọn họ đều cảm thấy thú vị.”

      Thiệu Y ngạc nhiên : “Cái này có gì mà thú vị chứ? Nếu muội thích, đường bán gốm sứ đĩa bát, xâu tiền có thể kéo được xe về. Chỉ là mấy hạt châu thôi cũng đáng giá cướp sao?”

      La Y im lặng… Ngài biết, ý nghĩa ở hạt châu, ở chỗ các nàng cường đại nghĩ suy ra. Bởi vậy mỗi người vui vẻ cầm vài hạt châu về nhà tiếp tục nghĩ, kết quả nàng còn quân cờ nào cả.

      “A, nếu muội thích, ta sai người tới hầm nung làm, tiêu ít tiền bảo họ nung ra mấy bộ. Lại dùng chút đầu thừa đuôi thẹo làm bàn cờ tốt. Lần trước chiếc gỗ sam kia của muội cho nước sơn lên vẫn khó nhìn.”

      La Y lắc đầu: “Dù sao cũng sơn lên rồi, đầu gỗ tuy đẹp nhưng lại quý.”

      Thiệu Y trêu đùa: “ đáng giá cái gì, tồn đồ cưới nên nhiều!?”

      La Y đưa chân giẫm cái, Thiệu Y lập tức nhảy lên. Thiệu Hi và Hoa Chương cũng cười.

      Thiệu Hi hỏi: “Lần trước muội chuyện cờ kia, còn cho chúng ta chơi đùa đâu, ngày nào đó cũng dạy cho chúng ta chơi đùa.”

      tại có thể dạy các huynh chơi.” xong lấy ra tờ giấy, lại bảo nha đầu cầm chiếc bút ra trực tiếp vẽ hình luôn. Vẽ ra mười quân cờ giống cờ vây.

      Chưa tới tiếng Thiệu Hi học rành rọt: “Quả nhiên sang hèn cùng hưởng! Tam muội muội tiền đồ, chơi hay thế này mà cũng nghĩ ra được.”

      “Đây là muội nghĩ ra được?” Hoa Chương thán phục: “Ta tưởng xem từ chỗ khác đấy. Tam muội muội thông minh!” Hoa Chương cũng gọi là Tam muội muội …

      La Y mặt già đỏ lên: “Nhờ thần tiên báo mộng…”

      ai tin tưởng nhưng La Y lại đánh chết chịu tự mình nghĩ ra.

      Thiệu Hi nghiêm nghị : “Cũng được, thanh danh khuê các truyền ra tốt, ngoại trừ nữ công hoặc là chí hiếu linh tinh, cái khác kiểu gì cũng bị người ta bố trí. bằng…” Nhìn nhìn Thiệu Y.

      Thiệu Y rút khóe miệng: “Huynh phải ca ca ruột của muội ấy sao?”

      “Ta có kết cục rồi, ngươi còn để ta gánh vác nữa à?”

      Thiệu Y trầm trọng gật gật đầu, tới mấy ngày quả nhiên nghe bị cha đánh cho trận, lý do – – chơi bời lêu lổng.

      Nhưng bất kể như thế nào, Thiệu Y vẫn thừa dịp đánh đồ dùng gia đình cho Cẩm Tú, thuận lấy ít đầu thừa đuôi thẹo gỗ lim, thuận tiện bảo công tượng đánh bốn bàn cờ nhảy, cho trong nhà bốn tỷ muội mỗi người cái. Nhìn màu nước sơn mặt , La Y tâm góc đều đau đớn, gỗ lim ơi gỗ lim, quét nước sơn lên đẹp… Quá xa xỉ! Thiệu Y còn cây ngay sợ chết đứng, đầu thừa đuôi thẹo này dùng được vào việc gì, phải là vứt lãng phí sao? La Y đau gan… Khắc mấy bông hoa làm vật trang trí, bên trong còn là điêu khắc hoa văn thịnh hành gì đó nữa.

      Càng đau gan khó chịu chính là đại tiểu thư Hoa , thế cho nên ở thượng phòng của lão thái thái, phu nhân Tiêu thị cười hỏi: “Tam nương, cái cờ nhảy gì đó kia muội muội ngươi cũng thích, bằng cho nàng mượn chơi mấy ngày?”

      La Y khó chịu, muội muội lão nương mỗi người cái, ngươi tính muội muội cái gì. Nhưng mặt vẫn giả cười: “Còn chưa làm xong đâu ạ.” phải sao, quân cờ còn thiết kế, Thiệu Y phải tất yếu chỉnh sửa cho tận thiện tận mỹ. Nếu thứ này đặt trong đám đồ cưới, tùy tùy tiện tiện chẳng phải là dọa người à?

      Lão thái thái nghe xong chỉ : “Nếu chưa làm xong, vậy làm cho muội muội ngươi cái là được rồi.”

      Thiệu Y lần này sảng khoái gật đầu, mấy ngày nữa đưa cái – – phải là quân cờ gỗ hoặc sứ sao?

      ngờ Tiêu thị cư nhiên ngoài cười nhưng trong cười : “ tỷ nhi nhà ta cũng ham gì, ta cũng cam lòng thua thiệt nó. Đại chất tử, ngươi làm cho muội muội ngươi là gỗ lim, làm cho biểu muội là gỗ hạch đào, sợ cho ngươi tiền hay sao?”

      Thiệu Y đành phải trả lời: “Vốn là đánh đồ dùng gia đình cho Nhị muội muội còn thừa chút đầu góc, bây giờ hết rồi đành phải thay đổi thành gỗ hạch đào thôi, phải cố ý chậm trễ.”

      Hoa vẫn cao hứng: “Mọi người đều có, chỉ ta là có, ta biết ta phải muội muội ruột của ngươi, bởi vậy vừa mắt ta.”

      Thiệu Y nghẹn chết khiếp, phải biết nên làm cho người cái, nhưng Tào gia còn trong hiếu kỳ, ai biết đưa đồ chơi này người ta có kiêng kị hay ? Dù thế nào dạng bàn cờ đúng là hồng xanh biếc, rất đánh mặt người. Hoa trước mặt mọi người ra những lời này, ý tứ bảo làm giống như vậy. Gỗ lim này ư, làm bàn cờ, cho dù người ta có bán, nhưng ai chịu bán cho chút như vậy?

      La Y nghĩ chuyện là do nàng gây ra đành phải : “Quét sơn lên thoạt nhìn đều giống nhau. Nhị biểu muội nếu thích, chúng ta đổi cái là xong.”

      “Đây là ngươi , phải là ta tranh đấy!”

      La Y cũng nghẹn lời, gặp người được tiện nghi còn khoe mẽ, lại chưa thấy qua người lí lẽ chẳng sợ như vậy. Thôi, lười so đo, chỉ là cái đồ chơi mà thôi. Về sau nàng đánh đồ dùng gia đình thiếu được giường gỗ lim giống Cẩm Tú, thích đến lúc đó đánh lại cái là được.

      Hoa Chương lại cau mày, muội muội này càng ngày càng được mẫu thân sủng thành dạng gì. Có mắt nhìn đều biết là La Y hạ bậc thang vậy mà nó còn trèo lên. Thảo nào chúng tỷ muội đều hợp với nó. Nghĩ như vậy lại cảm thấy thiếu La Y phần nhân tình. Suy nghĩ về sau ra hiếu, đường mua cái gì tặng mới tốt.

      Qua vài ngày Tào gia chính thức ra hiếu. Cũng làm cái tiệc rượu nhưng mời gánh hát. Quan hệ thông gia tới đầy đủ hết bằng khi Nhị phòng, mấy vị nương bị gò bó thảo luận đồ trang sức nữa. La Y rất tiếc nuối, bọn họ thảo luận này nọ bên ngoài chưa hẳn có, nhưng đám con quan ở nhà này chỉ dựa vào sức tưởng tượng có hạn đến miêu tả cảnh đẹp trong lòng. Có đôi khi ngẫm lại cổ đại là buồn bực. Tuy rằng điều kiện cuộc sống ở nơi này quả tốt hơn trước kia nhiều, khí trong lành và thực phẩm sạch cần phải rồi, trang sức và quần áo tinh xảo trước đây dám mơ. Trước kia chỉ là gia đình bình thường, có chút tiền, xem chừng về sau nàng phải kết hôn, cái phòng cũng là tốt rồi. lại giá phòng nơi này rẻ vô cùng = =|||, đương nhiên chỉ riêng ở kinh thành. Đáng tiếc chẳng còn hình dung nào tốt hơn chim Hoàng yến, cũng thắm thiết hiểu được Lỗ Tấn , cái gì gọi là ngẩng đầu bốn góc bầu trời. Càng miễn bàn tới internet. Tự do nghĩ cũng dám nghĩ, trừ phi có dũng khí chết.

      La Y rầu rĩ, Hoa Chương xem ở trong mắt khỏi có chút phiền chán. hiểu lầm hoàn toàn rồi – – ai bảo muội muội ruột thịt có việc gì thích véo La Y vài câu chứ? Trong lòng chẳng hiểu tại sao vội muốn chết. Bởi vậy ngày hôm sau ra hiếu liền vội vàng ra đường mua đồ.

      Trăm cay nghìn đắng chọn món lễ vật, rất vui vẻ chạy đến trước mặt La Y : “Tam muội muội, ngày hôm trước muội muội ta đắc tội, ta mua đồ chơi này tới bồi tội thay nó, xin hãy nhận lấy.”

      La Y gật đầu thu nhận, thầm nghĩ: muội muội ngươi đắc tội ta rất nhiều!

      Chỉ là mở ra vừa thấy, quẫn! đôi chim ngọc phỉ thúy to bằng đầu nắm tay ở trong lồng vàng. Rút khóe miệng, Tào Hoa Chương, ngài đây là lấy lòng ta hay là châm chọc ta hả! Miệng vừa mới nghĩ tới chim Hoàng yến, cứ như vậy ăn ý tặng đôi lại đây, La Y oán niệm.

      “Ách, ngươi thích sao?” Hoa chương có chút khẩn trương.

      La Y phản ứng kịp vội vàng lắc đầu: “Thích thích, nhưng mà chưa thấy qua thứ này. Làm cho biểu ca chê cười rồi.”

      “Nếu muội thích, lần tới lại mua chút cho muội, đáng giá gì đâu.”

      La Y giả cười: “Lần tới rồi sau, ta chơi cái này trước .” Ngài mà mua thêm vài cái, nữ vương nhà ngài lại ghen tị.

      Hoa Chương nghe hiểu sang ý khác, tưởng rằng La Y lòng thương lễ vật này, khỏi mở cờ trong bụng. tới mấy ngày sau lại mua tổ sáu cái vang cầu gốm đến. Lần trước tốt xấu coi như là nhận bồi lỗi, lúc này đây tính cái gì? Biểu ca biểu muội vốn có chút ái muội, La Y lại thích có dây dưa gì với Hoa Chương. Loại đồ chơi đáng giá tiền cũng thu, nhưng xin phép Vu thị, tính cả cái lồng chim kia, đều thành Tào gia tới đổi đồ chơi cho Hoa kia coi như bồi lễ. Từ nay về sau dưới trợ giúp của Vu thị, ngoại trừ hằng ngày thỉnh an lão thái thái, Hoa Chương mình gặp được La Y.

      Nội tâm Hoa Chương nóng nảy, oán Vu thị nhiều chuyện. Nhưng có can đảm ra ý tưởng trong lòng mình, đành phải nghĩ hết biện pháp tìm hiểu hành tung của La Y. bao lâu Thiệu Y phát , hai lời trực tiếp cho Hoa Chương ăn đấm: “Chính ngươi muốn chết, đừng kéo Tam muội muội ta chôn cùng!”

      Hoa Chương ôm bụng: “Ta làm sao lại kéo Tam muội muội chôn cùng?”

      Thiệu Y khinh miệt cười: “Ngươi cho rằng ta biết ý nghĩ trong đầu ngươi ư? Sớm đánh chết phần tâm tư này , nhất định đồng ý!”

      “Làm sao ngươi biết mẫu thân ta đồng ý?”

      “Tam muội muội là thứ xuất!” Thiệu Y khinh bỉ , liền tính mẫu thân ngươi đồng ý, nhà chúng ta còn chưa hẳn đồng ý đâu.

      “Nhưng mà… Nhưng mà… Cũng chưa chắc…” Ngẫm lại thái độ Tiêu thị với Hoa Thải, Hoa Chương có chút do dự.

      Thiệu Y vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Huynh đệ hồi, ta khuyên ngươi đọc sách cho tốt , ngày sau được công danh lại .”

      Hoa Chương nghe lại có chút khó chịu : “Chẳng lẽ nương nhà các ngươi cũng chỉ ham cáo mệnh?”

      Thiệu Y cười lạnh: “Thế nào? thể?”

      “Đây chẳng phải là người người muốn làm làm vợ kế!?” Hoa Chương cũng cười lạnh, thế gian có mấy thanh niên tài tuấn? Nhị biểu muội phu Phạm Thế Tuấn thành điển phạm châu báu rồi, sử sách cũng ai so được với !

      Thiệu Y như cười như nhìn chằm chằm Hoa Chương hồi lâu, mãi cho đến khi Hoa Chương chíp bông mới phun ra bốn chữ: “Cưới thấp gả cao!”

      Bốn chữ bổng giống như ngàn cân đánh vào ngực đầu Hoa Chương, ngàn loại lý do vạn chủng duyên cớ cũng chống lại được hàm nghĩa của bốn chữ này. La Y là cháu quan tứ phẩm, con quan thất phẩm, muội muội tú tài. Huống chi còn có Thám hoa tỷ phu. Bản thân mình sao? Tổ phụ năm đó chỉ là quan lục phẩm, phụ thân càng là tia công danh cũng có. Càng miễn bàn tới gia cảnh, ở Tiêu gia lâu như vậy sao lại biết nữ nhi Tiêu gia mặc dù thứ xuất cũng có xấp xỉ nghìn lượng của hồi môn? Nháy mắt giống như bóng cao su xì hơi, có lấy chút sức lực tranh cãi nào. Đành phải ủ rũ trở về phòng.
      Hale205, vo tamthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :