Chương 15: sợ địch thủ mạnh, chỉ sợ đồng bạn não tàn. . . “Này, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” – Yến Phi Thanh giọng thầm. “Chờ chết. “ “. . . “ Nhìn những Nhục Thực Thảo (hoa ăn thịt người) bị ngược đầu lí nha lí nhố ở phía dưới, ta chỉ có thể vô cảm phát biểu. . . canh giờ trước. [Tìm đồng bạn. (bạn đồng hành)] Nhìn nhìn [Lệnh] trong cuốn trục mà lão tiên sinh phát cho tất cả người tham gia Huyền Vũ Đại Hội trước khi bước vào Huyền Vũ Trận, Trầm Vân Phonglại nhìn nhìn nơi đứng rừng cây xanh tốt, khí trong lành, cái gì cũng tốt chỉ trừ việc hề có “động” vật sống nào quanh đây. . . Thiên a, sao bảo nhiệm vụ đầu là dễ thực nhất! Có khi nào sau này nó cho ta lên mặt trăng tìm nước ! Đúng là hồng nhan thường hay bị ngược mệnh mà!!! “Lá là la, ta là bông hoa ! Giang hồ rộng lớn khiến ta sợ hãi. . . “ - Giọng hát “lảnh lót như chom hót” đằng xa vang vang bỗng ngày to dần. “A! Có người à? May đó! Hình như là hướng về phía này. . . “ Trầm Vân Phong vui mừng chuẩn bị tống khứ nhiệm vụ đầu tiên của mình chợt thấy đám bụi mù mịt đằng xa với đầy Nhục Thực Thảo cùng Thụ mà dẫn đầu đó là thiếu niên mặc thanh y vừa chạy vừa hồn nhiên ca hát. Sao lại quên mất chứ. . . [Có rừng là có Nhục Thực Thảo và Thụ quái. Hai loại quái này có mắt nên dựa vào thanh mà bám sát mục tiêu. Dù chúng khá yếu nhưng thường theo bầy đàn nên rất khó đối phó.] – Trích Quái Thư Bí Quyết Của Thuật Sĩ. May mà ta chưa phát ra thanh gì “kì lạ”. . . Thanh niên não tàn đằng kia, xin thắp cho ngươi nén nhang . . . “A! VỊ HUYNH ĐỆ ĐẰNG KIA CHỜ TA VỚI!” – Bỗng Yến Phi Thanh nhìn về phía ta hưng phấn hét lên. “. . . “ muốn tự cắn đầu lưỡi. . . Trầm Vân Phong vận khởi PHONG cắm đầu chạy. Yến Phi Thanh thấy người bên kia “ngại ngùng” mất vội đuổi theo, đương nhiên là kéo theo “cái đuôi” phía sau . Cảnh tượng ngươi đuổi ta chạy như cảnh điên cuồng theo đuổi tình trong truyền thuyết. . . Quay lại thực, sau hồi “tản bộ”, tại Trầm Vân Phong và Yến Phi Thanh cả người bị Thụ treo ngược lên cây lúc la lúc lắc như cân heo xuất chuồng. . . “Này, nên làm gì bây giờ hả Tiểu Phong Tử?” – Yến Phi Thanh thầm. “Ngươi thuộc Võ hay Thuật? Tại sao mới truyền tống vào lại hút nhiều quái như vậy?” – Ta cố gắng kiếm chuyện sau bao nỗ lực bịt mồm tên đồng bạn não tàn này. “Hmm. . . Chắc là võ. Ta có cung tên trong nhẫn gian này.” “Gì??? Ngươi có nhẫn gian???” phải đó là bàn tay vàng của nam chính trong truyền thuyết à. . . “Trước khi vào Truyền Tống Trận tiên sinh có phát mà? Ngươi lấy à?” “. . . “ Trận Đồ Nhà Xí chết tiệt!!! Nhìn bầu trời bắt đầu sẫm tối, Trầm Vân Phong cố nén bi thương mà khẽ liếc mắt ra hiệu cho Yến Phi Thanh. [Nhục Thực Thảo và Thụ khi trời bắt đầu tối cảm thụ yếu hơn, tốc độ giảm dần, chủ yếu cắm rễ tại chỗ thả khói mê hoặc kẻ địch.] – Trích Quái Thư Bí Quyết Của Thuật Sĩ. “Ta đếm đến ba, ta sang phải, ngươi sang trái, chúng ta chia ra làm phân tán chú ý của chúng mà bỏ trốn. Gặp nhau tại cành cây đại thục đằng kia. . . . Hai. . . “ “Khoan , chúng ta còn bị trói ngược mà làm. . . “ “Ba!” Gió như tụ lại thành những nhát dao sắc bén chém đứt các cành cây quấn chặt nhưng hề làm tổn thương người bên trong. “Phong nhận. . . là mạnh. . . “ – Yến Phi Thanh nhìn theo bóng dáng Trầm Vân Phong vừa phi hai mắt sáng ngời, phi thân sang trái. “Chết tiệt, tên ngốc đó đâu rồi. . . “ Khẽ đạp gió lướt qua từng cành cây, Trầm Vân Phong vừa quan sát xung quanh nhíu mày lẩm bẩm. Sượt! Vút! Vút! cành cây bỗng vụt qua chân Trầm Vân Phong làm mất đà chật vật giữ thăng bằng cành cây bên cạnh. Chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra, hàng loạt cành cây bén nhọn liên tục đâm thẳng vào những vị trí hiểm yếu. Những sợi dây leo lặng lẽ bò thân cây ngoe nguẩy bám vào người Trầm Vân Phong đâm gai nhọn vào hút máu. “Tê. . . “ Hít ngụm khí lạnh, Trầm Vân Phong tụ phong khí thành thanh kiếm sắc bén chém đứt dây leo đeo bám người mình. Những sợi dây leo mất kí chủ giãy giụa quằn quại, máu tung tóe làm người khác có cảm giác vô cùng ghê tởm. Cố gắng vùng vẫy khỏi trói buộc của cành cây nhưng càng vùng vẫy càng bị siết chặt. Nén đau đớn, Trầm Vân Phong tụ nhiều phong khí hơn, chém liên tục vào cành cây nhưng vỏ cây cứng như đá kia. Nhìn những sợi dây leo bò đến ngày càng nhiều hơn, tim như bị bóp nghẹn lại. Sưu! “Này đồ xấu xí kia, lại đây mà chơi với ta này!” mũi tên bay ngang qua mặt đâm trúng mắt Thụ Tinh, thành công khiến Thụ Tinh đỏ mắt gầm lên tiếng tiến vào trạng thái cuồng bạo. Thụ Tinh vừa phóng ra vô số cành cây nhọn tấn công kẻ đánh lén, vừa siết chặt cành cây khiến Trầm Vân Phong chỉ cần cử động cũng có thể gãy xương. Trầm Vân Phong khóc ra nước mắt. . . Huynh đệ “hảo tâm” của ngươi quá to bự, ta nhận nó mà thấy khó thở. . . *lặng lẽ lau lệ* [Thụ tinh là Thụ tiến hóa, có mắt để quan sát, thể di chuyển, tốc độ nhanh, hút máu con mồi để sống. Điểm yếu là tinh thạch đằng sau đôi mắt của Thụ Tinh. ] - Trích Quái Thư Bí Quyết Của Thuật Sĩ. Khẽ liếc tên đồng bạn não tàn chật vật vừa tránh tấn công của Thụ Tinh, vừa đối phó với Nhục Thực Thảo cùng Thụ bị thu hút bởi thanh la hét lúc nãy tới, Trầm Vân Phong đau lòng thôi. . . Thầm than số mình hẩm hiu, khẽ nhúc nhích bàn tay lấy cảm giác, Trầm Vân Phong nén đau đớn nắm lây nhánh cây chính tấn công mình. Thụ Tinh như cảm giác nguy hiểm nhìn về phía để rồi đón lấy nụ cười rợn lông gáy của Trầm Vân Phong. Ầm! Bạo kích làm nổ tung tất cả cành cây quấn lấy người Trầm Vân Phong. Lửa hừng hực cháy lan tới tận thân chính Thụ Tinh. Nếu là lửa bình thường có lẽ mảy may đả thương được nó nhưng ngọn lửa bạo kích mang ba phần độc bảy phần phá hoại tàn phá từng ngóc ngách của Thụ Tinh. Thụ Tinh đau đớn rống lên kéo đến biết bao nhiêu quái . “ ổn. . . “ Nhìn quái lũ lượt kéo đến đây như bọ hung thấy phân, Trầm Vân Phong cố lết thân già tàn tạ phi như bay đến chỗ Yến Phi Thanh. Vút! ẦM! Đằng sau bất chợt vang lên tiếng nổ to, Trầm Vân Phong cùng Yến Phi Thanh đồng thời quay đầu lại chỉ kịp thấy thiếu niên bạch y tra kiếm vảo vỏ khẽ liếc về phía bọn rồi rời . Bên dưới lại là cảnh hoang tàn, Thụ Tinh bị chém làm hai nửa, tinh thạch bị văng ra vỡ nát. Quái càng bị cháy rụi kịp để lại di ngôn. “Người đó là mạnh!” Yên Phi Thanh giọng cảm thán nhưng được đáp lời, khẽ quay lại nhìn Trần Vân Phong lại chỉ thấy còn nhìn theo hướng bạch y thiếu niên vừa mới rời . “Thích hả. . . “ – Yến Phi Thanh khẽ huých trêu. “Thích cái gì mà thích? Khi nãy ngươi đâu mà ta thấy, làm hại ta sơ suất bị Thụ Tinh túm chân xém nữa bán muối rồi!” – Ai kia hẽ quát hơi tố cáo . “Còn nữa khi nãy người nghĩa gì mà vừa la vừa chọc tức Thụ Tinh vậy?Nó có được đâu. . . “ “Rồi rồi ta biết ta sai mà. Tiểu Phong Tử đại nhân đại lượng tha thứ cho ta ! Chúng ta kiếm chỗ nào nghỉ qua đêm ha“ Yến Phi Thanh quên luôn chuyện trêu chọc khẽ vuốt mông ngựa mặt nịnh nọt, dẫn đầu kiếm hang động nghỉ chân. Trầm Vân Phong khẽ che giấu trái tim vừa hụt nhịp, dấu vết khẽ liếc qua nơi đó rồi theo Yến Phi Thanh. là soái ca. . .
Chương 16: Bánh xe huyết mệnh khởi động, tử khí lan tràn. . . Soạt soạt! “Đếm tóc bạc, nhớ thanh xuân “ “Thẻ rượu tàn, ngôi Kim Tôn cũ“ “Chỉ đủ lay tỉnh thân độc này. . . “ “ thân độc này. . . “ giọt nước mắt lăn dài mặt người thiếu niên nhưng chính chủ lại như chẳng hề hay biết, vẫn cứ tiếp tục lẩm nhẩm lời bài hát mà mình thuộc. Xung quanh thạch động tia sáng. Rắn rết chỉ dám bò loạn ở bên rìa thạch động, dám lại gần thiếu niên bị Thiên Xích giày vò ở phía cuối tường đá kia. Thiếu niên chẳng hề bận tâm đau đớn chỉ mải miết hướng đôi mắt trống rỗng về phía hư vô. “Cuối ngày bóng đơn đối diện người đơn” “Đêm về lẻ loi đối diện mộ phần độc” “ bên lạc mất” “Người ở hai thế giới cùng đối diện hoàng hôn. . . ”(*) “Hoàng hôn. . . Liệu người có thấy chăng. . . “ Nụ cười tịch mịch vươn lên khóe môi cay đắng của người thiếu niên. Huyết lệ trân châu gì cản được thấm đẫm đất đen như bỉ ngạn địa ngục nở rộ giữa đêm đen. Bên vách thạch động những đốm lửa như bị kích động bay tán loạn vượt khỏi kết giới báo hiệu vòng quay định mệnh bắt đầu. . . . . . . “Tiểu Phong Tử, ngươi sao vậy?” Chém đao dứt điểm vào con Lang , Yến Phi Thanh quay đầu lại hỏi người thất thần đằng sau. “ có gì. Sắp hoàng hôn rồi à. . . “ Nhíu mày đem cảm giác lo lắng kì lạ áp chế lại, Trầm Vân Phong quay đầu nhìn bầu trời dần chuyển màu. Từ khi nhận được [Lệnh] mới từ quyển trục, Trầm Vân Phong cảm giác vô cùng bất an cứ như sắp có chuyện xảy ra. [Cướp lệnh] phải là chuyện . Cuốn trục thông báo nhiệm vụ, nếu như bị cướp thể biết nhiệm vụ tiếp theo mà thực , cũng đồng nghĩa với việc cầm chắc vé loại khỏi cuộc chơi *icon vẫy tay bái bai. Nhiệm vụ vòng loại thường khắc nghiệt bởi vì chỉ để khảo nghiệm năng lực từng người. Nhưng nhiệm vụ này nhìn có vẻ các Trưởng Lão muốn loại bớt người tham gia nên cùng Yến Phi Thanh cũng giảm bớt lo lắng. Chắc là có ẩu đả nghiêm trọng gì đâu ha. . . Vừa mới trọng sinh mà tèo nữa chắc tự dìm đầu xuống nồi canh Mạnh Bà cho đỡ thẹn với đời quá. . . Chợt nghe thấy tiếng la hét ở gần đó, Trầm Vân Phong quay lại nhìn Yến Phi thanh bắt gặp cũng nhìn mình. Dù Yến Phi Thanh có hơi não tàn nhưng cũng ảnh hưởng đến việc hình thành ăn ý phối hợp khi làm chuyện xấu cũng như khi nghe ngóng bát quái của họ. Cả hai đồng loạt phi thân về phía phát ra thanh. . . . . . Chát! “Tiện nhân! Ngươi cũng giống như phụ thân ngươi! lũ hồ ly tinh rách nát chỉ biết dụ dỗ phu quân người khác!” thanh y thiếu niên “hăng hái” tát mạnh lên mặt của lam y thiếu niên, đằng sau là đám thiếu niên hoa phục cười nhạo phụ họa. Lam y thiếu niên vừa khóc vừa cầu xin minh oan cho bản thân. “Ta có. . . Đừng mà. . . Tha cho chúng ta . . . “ Lam y thiếu niên vừa giãy dụa vừa che chở cho thiếu niên tuổi hơn phía sau. “Ngươi có! có sao lại chột dạ dắt đệ đệ ngươi trốn chui trốn nhủi vào đây làm gì? À, đệ đệ ngươi. . . “ Thanh y thiếu niên cất cao giọng bỗng hạ thấp lời, híp mắt mỉm cười “đầy thành ý”. “Hồ ly tinh, ta thỏa mãn bản tính hồ ly tinh! Lên!” Thiếu niên hất cằm ra lệnh cho đám hoa hoa công tử phía sau. Lam y thiếu niên nhìn đệ đệ mình bị cưỡng ép mà lòng đau như cắt vội nhào qua người thanh y thiếu niên cầu xin, nước mắt như mưa tuôn ra. Trầm Vân Phong và Yến Phi Thanh tới vừa vặn thấy được cảnh cưỡng ép “con nhà lành” trong truyền thuyết chỉ có thể câm nín. “Lũ trẻ thời nay quá sảng khoái a. Giữa rừng xanh hoa ngát cũng muốn đánh dã chiến. “ Yến Phi Thanh não tàn phát biểu đúng trọng tâm. “. . . . “ Huynh đệ người nhìn thấy người ta bị cưỡng ép khóc như lũ lụt. Ngươi ở đây bình loạn như thế thấy có lỗi với mười tám đời hào kiệt nhà ngươi à. . . “Tiểu Phong Tử, nhìn kìa!” Lam y thiếu niên dường như bị bức đến đường cùng, mắt vằn lên tia máu, hai tay ôm đầu khóc rống lên. Bất chợt mắt lan y thiếu niên trợn trừng nhìn chằm chằm thanh y thiếu niên. “Ngươi. . . Ngươi định làm gì. . . “ Thanh y thiếu niên hơi giật mình lùi lại nhìn lam y thiếu niên như dã thú bị chọc điên. “AAAAAAAAAAAAAAA!” Tiếng hét thất thanh vang vọng giữa rừng mang theo nỗi sợ tột cùng nhưng sau đó lại im bặt cách quỷ dị. “Cuồng bạo rồi. . . “ Cố nén cơn buồn nôn trước cảnh tượng máu thịt lẫn lộn của thanh y thiếu niên, Trầm Vân Phong vừa cố hạn chế tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, vừa giữ chặt đồng bạn xém tí nữa ngã gãy cổ xuống cây của mình. “ có thẩm mỹ, chẳng biết tiết kiệm sức gì cả. Cứ đánh loạn vậy đằng nào cũng kiệt sức mà gặp Đường Tăng thôi. Còn ăn thịt sống chưa qua xử lí nữa chứ. Ghê . . . “ Yến Phi Thanh nhìn cảnh tượng cuồng sát đẫm máu phân địch ta của lam y thiếu niên giọng bình luận. “. . . . “ Dây thần kinh sợ hãi của ngươi bị tê liệt rồi đúng . Mau về hành tinh của mình mà chỉnh lại đại não huynh đệ. . . Rắc! Cái cây khốn kiếp ta cầu ngươi mãi mãi có con cháu! Đừng nhìn ta “thâm tình” như thế chứ mỹ nhân. . . Ta phải cao phú soái để người theo đuổi đâu! *tan nát cõi lòng “ mau!” Trầm Vân Phong thầm rủa,bò khỏi mặt đất rồi liếc mắt ra hiệu Yến Phi Thanh, trực tiếp bỏ qua cơ hội tiếp tục cùng thanh y mỹ nhân mắt đối mắt trao đổi vấn đề nhân sinh. Chân trước vừa bước lên định phi thân bỗng nghe tiếng gọi khe khẽ cầu cứu của thanh y thiếu niên. Trầm Vân Phong thất thần, hình ảnh quen thuộc như lướt qua đầu nhưng thể bắt kịp. Chết tiệt, sao lại đau đầu thế này. . . Là ai ở đó. . . . Nhìn thiếu niên nhíu mày trước mặt, thanh y thiếu niên giữ được thần trí tỉnh táo chỉ muốn nhào lên làm theo bản năng xé nát người này ra. Cắn xé. . . huyết nhục mơ hồ. . . “TIỂU PHONG TỬ!” Mũi tên từ cây đồng loạt lao xuống ghim thanh y thiếu niên lên cây xanh gần đó, Yến Phi Thanh nhanh chóng phi thân xuống ôm lấy Trầm Vân Phong ôm đầu rên rỉ dưới đất rồi tung người bỏ trốn trước khi bị bắt. Mà người trong lòng lúc này lại thần trí mơ hồ, hề cảm giác nguy hiểm ở thực tại. “AAAAAAAAAAAAAAAAAA!” Thanh y thiếu niên giãy dụa gào thét phẫn nộ bất lực nhìn con mồi càng xa mà chỉ có thể ở đây mặc cho lũ quái cắn xé. ---- (*) Bài hát Đối Hoàng hôn – Tiểu Khúc Nhi.
Chương 17: Não bổ là bệnh phải trị!!! “Nè bánh bao, ngươi mau tỉnh lại ! Ngươi có chết cũng phải giải quyết hết đám hỗn tạp này rồi mới chết chứ!” Tình Tình nhìn đám cuồng nhân xung quanh khóc rống lên. “Câm miệng! Ta phải bánh bao. . . “ Dưới “ nhàng” lay động của Tình Tình, Trầm Vân Duệ nghiến răng nghiến lợi nén đau phun ra vài từ. “Đừng mà! Đừng di ngôn sớm vậy! Ngươi đưa ta ra khỏi đây rồi muốn chôn ở đâu ta cũng trèo đèo lội suối tiễn ngươi mà!” Tình Tình “ngại mạng dài” thê lương lên tiếng. “. . . “ Khốn kiếp, thoát khỏi đây ta cho ngươi liệt giường đồ tiểu nhân! (Tiên Quân: Mờ ám a. . Mờ ám a. . . ) Ầm! Kiếm khí sắc bén chém cuồng nhân phía trước thành hai nửa, mở ra đường máu. Trầm Vân Duệ cắn răng vận nội lực ôm Tình Tình phi thân rời khỏi nơi này. Đám cuồng nhân mắt chạy dù bị chém thành hai nửa nhưng bản năng vẫn bò theo hướng con mồi vừa rời khiến nội tạng rơi vãi ra ngoài, huyết nhục mơ hồ. xong rồi. . . Chống đỡ được. . . Trầm Vân Duệ vừa thân mình chống đỡ cuồng nhân vừa đeo theo cục nợ nên tình cảnh vừa rồi khá chật vật. Mất máu nhiều, cơ hồ muốn ngất . Lực đè lên vai Tình tình càng ngày càng nặng, ở trung bỗng từ từ hạ thấp xuống. Tình Tình cơ hồ trong khắc thấy bóng dáng quen thuộc đằng xa hét toáng lên cầu cứu trước khi từ thiên nga thành vịt bị đè đất. “PHONG PHONG!” “. . . . “ Mẹ nó! Vị hảo hán cùng những đồng bạn thú vị đằng kia xin dừng bước. Lão tử bây giờ muốn luận bàn vấn đề nhân sinh với các người đâu. Trầm Vân Phong đắng nghét nhìn vị đệ đệ vắt ngang lơ lửng hông ai kia lại nhìn về cuồng nhân triều đằng sau mà lòng đau chát chúa. muốn giả bộ quen biết. . . Mắt lóe sát khí, cuồng phong từng đợt cuồn cuộn nổi lên, Trảm Phong theo rung động của cánh tay mà chém nát từng đợt triều thi. Áp lực gian khủng bố khiến những kẻ dù hóa điên cuồng kia vẫn phải vô thức run rẩy. đôi mắt núp trong bóng tối lặng lẽ giương cung bắn từng kích trí mạng vào đầu cuồng nhân bất động vì sợ hãi. Trầm Vân Duệ vận nội lực áp chế áp lực như muốn bóp nát trái tim mình kia, nuốt xuống ngụm máu mà giương mắt nhìn hai kẻ nhìn phối hợp chiến đấu đằng kia. Dáng vẻ ngạo nghễ trông như bình thản đằng kia nhưng lại chính là kẻ điên cuồng sát hơn cả những kẻ hóa cuồng. Từng kích từng kích chém nát cả nhóm cuồng nhân mà hề nao núng. Huyết y như múa giữa trận chiến điên dã, khóe môi vương nụ cười nhạt như U tu la vô tình. Chỉ vài ngày thế nhưng từ thiếu niên ngây ngốc trở thành tên lãnh huyết biến thái, ca ca rốt cuộc ngươi vượt qua những ngày này như thế nào. . . Trầm Vân Duệ giương đôi mắt nhàn nhạt thông cảm về phía ca ca mình mà mím môi hối hận về những suy nghĩ sai lầm của mình về Trầm Vân Phong lúc trước. Xử lí xong đám tàn dư cuống nhân, bất chợt rùng mình quay đầu lại, Trầm Vân Phong có cảm giác như có đôi mắt theo dõi mình lại bắt gặp ánh mắt gợi đòn của đệ đệ . “. . . “ Có lẽ cách thức mở mắt sáng nay của mình đúng chăng. Hay Tiểu Duệ nhớ phụ thân? Có lẽ là thiếu thốn tình thương rồi. Trẻ bây giờ đúng là cưng chiều quá sinh hư mà. . . “Đệ đệ ngươi. . . sao chứ?” Trầm mặc. . . “Ta sao. Ca ca. . . Chúng ta tìm nơi nào nghỉ chân . “ “Khụ! Tiểu Thanh ngươi mau qua giúp bọn . Ta tìm chỗ trước. “ Cố gắng phớt lờ ánh mắt chan chứa đau đớn đến khó hiểu cùng vẻ mặt kì quái của đệ đệ, Trầm Vân Phong lúng túng tìm cớ rời trước. Lần trước chỉ là thu hút chút chú ý của hai phụ thân thôi mà còn ghi thù đến giờ. Mắt như muốn bứt từng cộng lông tơ của ta xuống vậy. Đệ đệ thiếu thốn tình cảm gia đình đúng là thứ sinh vật đáng sợ mà. Trầm Vân Phong muốn khóc. được, đệ đệ như vậy thân là ca ca ta phải bù đắp tình cảm cho trong khoảng thời gian có phụ thân này. Củng cố lại quyết tâm mãnh liệt trong lòng, Trầm Vân Phong mắt hừng hực ý chí chiến đấu phi thân . Trầm Vân Duệ nhìn ánh mắt khó xử (nheo mắt vì tối), vẻ mặt muốn lại dám (rút gân), sau cùng lại ngậm ngùi quay lưng của Trầm Vân Phong mà lòng đau như cắt. Ca ca ngươi cứ trút hết nỗi muộn phiền lên ta đừng giữ đau đớn cho riêng mình nữa. Ánh mắt Trầm Vân Duệ lưu luyến nhìn theo bóng dáng Trầm Vân Phong mà để ý ánh mắt nghiền ngẫm của tình Tình sau lưng. “Tiểu Duệ Tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lải nhải a lải nhải. . . “. . . ” Trầm mặc a trầm mặc. . . “Tiểu Duệ Tử, ngươi thích màu gì?” “. . . “ Trầm mặc a trầm mặc. . . “Tiểu Duệ Tử, ngươi tại sao lại quen với Tiểu Phong Tử?”Lải nhải a lải nhải. . . “. . . “ “Ca ca. . . là ca ca của ta. . . “ “Tiểu Duệ Tử cuối cùng người cũng chịu lên tiếng rồi. Tiểu Duệ Tử ngươi thích ăn món gì?”Hai mắt Yến Phi Thanh phát sáng, tiếp tục ải nhải a lải nhải. . . “. . . “ Tiếp tục trầm mặc a trầm mặc. . . Thu hồi ánh mắt nhìn về phía hai người vừa ăn gà nướng vừa chuyện “khí thế ngất trời” kia, Trầm Vân Phong lặng lẽ bi thương cho kế hoạch “ trăm lẻ cách bồi đắp tình thương cho đệ đệ bé ngoan nhà mình” chưa thực được bước nào bị bóp nát trong trứng nước. Các ngươi có thấy ai bồi dưỡng tình cảm mà đến chuyện cũng dám chưa. Giới trẻ quá khó tiếp xúc . đau thương cho trái tim già cằn cỗi này mà. . . Bực tức chỗ nào phát tiết, Trầm Vân Phong giật đùi gà từ tay Tình Tình mà hậm hực cắn xé. “. . . “ Có ai có thể cho biết vì sao chỉ muốn tập trung ăn thôi mà đầu gối cũng bị trúng tên . . . “A phải rồi, Tình Tình ngươi vì sao lại chung với Tiểu Duệ?” Nhìn biểu tình bi thương như ai đó cướp mất quần của Tình Tình, Trầm Vân Phong chợt cảm thấy hối hận khôn xiết. Sao lại hỏi Tiểu Duệ mà lại hỏi chứ? Hỏi Tiểu Duệ vừa bắt chuyện vừa có thông tin tại sao ngươi lại hỏi chứ? Tại sao ngươi lại đụng vào thằng cha lố này chứ? Tại sao??? đẩy sinh vật biết vì đau thương vì mình bỏ rơi trước Đại Hội hay vì mình cướp miếng gà cuối cùng của mà cố sống cố chết lau thứ nhớt nhớt từ hai hàng mũi bé xinh lên người mình, Trầm Vân Phong bất chợt phát khí bỗng rất im lặng. Quay đầu lại vừa vặn đối diện cặp mắt trừng lớn của đệ đệ cùng cái mồm trứng gà của đồng bạn não tàn, Trầm Vân Phong vô cùng phối hợp mà trợn mắt bị Tình Tình thuận thế đẩy ngã ngửa ra sau. . . “Ca ca, có phải. . . có phải. . . huynh . . . “ bị người ta đè. . . “Ta. . . “ làm sao? Đệ đệ ngươi đừng xúc động mau cho lão tử biết ta đụng chạm gì vào trái tim pha lê của ngươi rồi? “Ca ca, chẳng lẽ là sao? Huynh . . . “ Đau đớn nhìn về phía vị ca ca duy nhất của mình. . . “Ta. . . “ gì giờ? Mở đầu câu chuyện là gì vậy? Sao ta thể bắt kịp nhịp của đệ đệ vậy? A tại sao đệ đệ lại đau thương như vậy? Chẳng lẽ ta làm đệ đệ nhớ đến phụ thân? Ta làm gì? À đúng rồi! Trong giây phút định mệnh ấy, Trầm Vân Phong tay nhanh hơn não ôm chặt lấy Trầm Vân Duệ trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai kẻ làm nền. “Đệ đệ, sao cả! Ngươi đừng lo! Ta ở bên cạnh ngươi!” Có ta ở đây ngươi sợ khiếm khuyết tình thương gia đình đâu! “Ca ca, huynh. . . “ đừng nên đau buồn quá! Đệ trừng trị cái ác đem lại công bằng cho huynh. Trong bầu trời huynh đệ tình thâm, bong bóng hồng vỡ bách bách xung quanh, Tinh Tình quay đầu ăn tiếp gà nướng sẵn ngó ngó xung quanh xem có vật quý giá hay còn Yến Phi Thanh tiếp tục ngửa đầu há mồm. . ngủ. đêm tràn đầy tình thương cứ thế trôi qua. . .