Chương 10: Muốn gặp kì ngộ phải "thử thách độ bền trái tim"! Hắc y nhân chật vật cản từng chiếc lá “Trích diệp phi hoa” như mất người điều khiển còn khí lực rơi lả tả xuống dưới đất. Mắt lóe sáng, hắc y nhân dịch chân di chuyển theo hướng Trầm Vân Phong vừa bỏ chạy. KENG! hắc y nhân khác bỗng áp sát , phi kiếm toàn những sát chiêu. Lực công kích vô cùng mạnh nếu cố đánh tiếp sơ sẩy có thể bị trọng thương. Hắc y nhân mắt đỏ ném ra châm độc vào người kia. Lợi dụng lúc hắc y nhân kia né châm nhẩm thuật biến mất. Hắc y nhân còn lại thấy đối thủ đâu cũng liền vào bóng đêm. Hai hắc y nhân vì khí tức quá mạnh mà hề để ý mình bị theo dõi. Xác định xung quanh còn ai, ánh mắt bí liền phi thân về. . . Trầm phủ. . . . “Giáo chủ, ngăn cản thành công thích khách nhưng mất dấu tiểu thiếu gia rồi!” “Phái người lục soát khu rừng, nhớ phải cẩn thận Trầm Vân Khinh.” – giọng trầm thấp vang lên. Thiếu niên ngồi ngai trầm mặc lo lắng ra lệnh. khuôn mặt chỉ mới đôi mươi nhưng ánh mắt lại mang theo tia huyết độc, khí tức lãnh khốc khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống cực thấp. “Sau khi tìm ra Phong Nhi, về tự lãnh hình phạt. “ – Đôi mắt híp lại thể tức giận hề của chủ nhân nó. “Vâng. “ – Hắc y nhân hít khí lạnh, cố gắng trụ chân trước khí tức lạnh run người trong phòng rồi phi thân . “Phong Nhi, ngươi phải cẩn thận!” Ôn nhu nhìn nhành hoa tươi được lưu giữ trong khung kính băng, mắt bỗng lóe lên tia tàn độc. “ được để bất kì kẻ nào có ý định làm hại Phong Nhi còn sống. Mau điều tra tên hắc y nhân đó!” – Giọng trầm thấp nhàng ra lệnh nhưng lời như nặng tựa ngàn cân. bóng đen theo lệnh biến mất khỏi phòng. . . . Tại mật thất Trầm phủ. “Chủ nhân, bên kia hành động rồi!” “Đừng manh động, chờ xem tình hình, phái người thầm tìm kiếm Phong Nhi!” “Vâng. Chủ nhân, Đại thiếu gia hình như thức tỉnh rồi. Chiêu Trích diệp phi hoa kia xuất ra lực đạo hề . “ “Ta biết!” Mắt Trầm Vân Khinh híp lại đánh giá tình hình. Môi khẽ nhếch lên vẻ nghiệt. “Cuối cùng cũng chờ được nữa rồi. . . “ . . . “Chủ nhân. . . “ “Chủ nhân. . . Người mau tỉnh lại . “ “Ưm. . . “ Cố áp chế cơn choáng váng, ta đỡ đầu mở mắt ngồi dậy. Nhìn chút xem thử địa hình nhưng khiến ta thất vọng là xung quanh tối đen như mực. Dù cho bây giờ ta có mọc thêm ngón tay hay cẳng chân cũng chả nhìn thấy mà sợ nữa. . . (Dân chúng: “. . . “) “Điệp Nhi, đây là đâu vậy?” - Khô khốc mở miệng. “Phong, khi nãy chạy chúng ta bị rơi xuống cái hầm. Nhưng xung quanh tối như mực nên Điệp Nhi thể xác định được vị trí của chúng ta a!” –Điệp Nhi lo lắng lên tiếng. Chống tay xuống dưới đất định lấy đà đứng dậy bị trượt tay, ta bỗng cảm giác quỷ dị. . . Kì lạ, sao mặt đất lại trơn như nhớt vậy. . . Trơn như nhớt. . . Nhớt!!! “Điệp. . . Điệp Nhi, ngươi. . . ngươi biến lớn lại rồi à?” – Lắp bắp hỏi, ta run run sợ tay vảo trong vạt áo kiểm chứng đụng vào vật mềm mềm non non. “ có a Phong. Sao vậy?” – Bị sờ nhưng rất là hưởng thụ, vật nào đó lên tiếng. Sột soạt. . . Sột soạt. . . “!!!” Trườn. . . Trườn. . . xong! Ôm chặt lấy Điệp Nhi, ta chật vật giữ thăng bằng nền đất trơn trượt, vừa hốt hoảng mò đường vừa loạng choạng chạy loạn xạ trong đường hầm. Phát giác có ánh sáng nhu hòa phía đằng xa, như thấy vàng sau bao năm chà đất, ta cắm đầu chạy đến đó. “Điệp Nhi. . . bây giờ ta quay đầu lại. . . được . . . “ Nhìn cảnh tượng “hoành tráng” trước mắt, cơ mặt ta thể co giật được nữa. . . bầy sâu xanh xanh kích thước tương tự Điệp Nhi lúc mới gặp lúc nha lúc nhúc chen chúc trong hang động. Ánh sáng mà ta thấy lúc trước là từ cây cổ thụ lá cây xum xuê mọc ngay giữa hang được bao xung quanh là hồ nước cạn nhưng trong vắt. con sâu lăn lộn ngay gần cửa hang bỗng ngửa đầu ra nhìn thấy ta. . . Ta: “. . . “ “Chítttttttttttttttttttttttttttttttt” (Báo động có kẻ đột nhập) “Chít chít” (Mau bắt lấy !) “Chít chít chít” (Nên bắt giải đến chỗ tộc trưởng !) Sau hồi tự bổ não ra đoạn đối thoại của những “bé sâu đáng ”, ta nhắm chặt mắt chờ đợi “ vây công từ hai phía bắt dị vật xâm nhập” của chúng. . . “Phong, mở mắt ra , người mau nhìn bọn chúng kìa!” – Điệp Nhi sửng sốt lay con người cố gắng giả chết kia. Đàn sâu như gặp hiệu ứng đồng loạt gập cong người như quỳ cung kính chào đón vị vua của chúng nó trở lại vùng đất xưa. con sâu ở sau chạm lưng đẩy ta vào trong. Đàn sâu nhanh chóng tách ra hai bên nhường đường cho ta hướng thẳng đến cây cổ thụ. Ánh sáng nhu hòa từ cây cổ thụ làm ta có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu. Chạm vào thân cây. . . Vui vẻ. . . Hạnh phúc. . . Đau khổ. . . “Ba ba. . . “ – giọt nước mắt bất chợt tràn mi.
Chương 11: Luyện tập 2: Bỏ "cơm" chọn "phở", ngờ đâu thành tài! hiểu vì sao lần đầu tiên chạm vào cây cổ thụ những kí ức kiếp trước lại tràn ra lũ lượt như Thái Bình Dương. Lúc ấy cảm xúc thống khổ như ngự trị trong tim ta, nghe Điệp Nhi kể lại ta còn khóc nức nở như nhà bị mất sổ gạo vậy. (Điệp Nhi: “Ta làm gì có so sánh như vậy. . . “) Nhưng lần thứ hai chạm vào ta lại chẳng cảm thấy gì. biết có phải do “thần cây” cân nhắc vấn đề cảm xúc thay đổi quá nhanh mà gây ra hội chứng liệt cơ mặt của ta hay mà có xảy ra vấn đề gì nữa. Ngoại trừ vấn đề là sau lần “tiếp xúc” đầu tiên đó, trong đầu ta bỗng xuất “thần thức” khác chỉ dẫn ta sử dụng sức mạnh “Thuật” của bản thân cách thành thạo hơn. Theo ta nghĩ việc xuất thần thức khác dù sao cũng kinh khủng bằng việc cắn nửa trái táo bỗng phát con sâu chỉ lại cái đuôi. . . Hang động này cứ như được đào ra để dành riêng cho ta và Điệp Nhi vậy. Gần mấy hốc đá trong hang lúc ta vô tình mò ra có rất nhiều bí tịch về Thuật. Các ngươi hỏi sao ta biết đó là sách quý à? Đương nhiên là ngay mặt bìa nó ghi “Bí tịch XX” hay “Thuật sĩ muốn thành cao thủ phải luyện sách này” các kiểu bảo sao biết được. (Dân chúng: “. . . “) Còn có vấn đề khác là khi ta muốn quay trở về bầy sâu lại tự mình “xếp hình” chắn cửa hang cho ta ra. Có thể tưởng tượng là mấy con sâu béo ục ịch tự đè lên nhau rồi dùng ánh mắt khơi gợi bản năng làm mẹ của ngươi mà nhìn đắm đuối khung cảnh. . . có chút quỷ dị. . . Dù sao ta cũng muốn quay về chơi “đập trứng” với Đại phụ thân. Xét cho cùng ở đây về mặt sinh hoạt ta có trái cây nước uống đầy đủ, Điệp Nhi cũng thiếu lá non ăn. Còn về mặt luyện tập ở đây tốt hơn hẳn Trầm phủ. Bí tịch có, nơi luyện tập có, người hướng dẫn cũng xem như có, mà đối tượng thực hành . . . nhiều vô số kể. LÊN! 10 bé sâu ngừng giãy dụa bị nâng lên lơ lửng trong trung dưới ý niệm của ai kia. Tầng tầng lá xanh ngừng xoay vòng thành nhiều hình thái cực rải đều xung quanh con người bé giữa đàn sâu. PHÓNG! Chỉ trong chớp mắt, từng chiếc lá lao vun vút theo hình vòng cung ghim vào tường, vây xung quanh 10 bé sâu đáng thương. Nhìn những bé sâu lúc này xanh mét mặt mày vì sợ, ta khá hài lòng với khả năng của bản thân. (Tiên Quân: “Ngươi chắc chắn màu xanh đó phải là màu nguyên thủy của loài sâu???”) [Ngươi hãy đến gần cây cổ thụ . ] – Giọng Thần thức vang lên. Ngừng trêu đùa bầy sâu, ta làm theo lời Thần thức bảo như thói quen. Gần đây ta quen với qui tắc “Làm và đừng hỏi vì sao, ngươi tự hiểu ra, hiểu cứ chờ mà ăn hành !” của Thần thức rồi nên cũng nhiều lời nữa. . . [Đào . ] Đào đào đất dưới cây cổ thụ. . . [Đào sâu nữa. ] Lại tiếp tục hì hục đào. . . Cộp! Moi lên cái thùng gỗ từ dưới lòng đất, ta rất hoang mang. . . Chẳng lẽ sau bao ngày rải hành miễn phí, Thần thức cũng tỉnh ngộ mà tặng quà cho ta ư. . . Có nên mở ra , nhỡ đâu từ trong lại phi ra đống cây ăn thịt người như lần trước sao. . . Kí ức bi thương a. . . [Mở ra .] – Giọng Thần thức vang lên như mệnh lệnh. Ta có thể từ chối . . . Cạch! Miễn cưỡng mở thùng gỗ, ta nhận ra bên trong là cây cổ cầm màu tím bạc lấp lánh ánh kim, từng đường nét được chau chuốt vô cùng tinh tế, dây đàn thanh mảnh như thoắt thoắt . Có vẻ chủ nhân đời trước vô cùng trân quý chiếc cổ cầm này vì hộp gỗ bên ngoài gần như xỉn màu những cây cầm lại hề có dấu hiệu hư hại nào cả. “Thần thức, chủ nhân của cây cổ cầm này là ai vậy?” giọng hỏi Thần thức, tay ta tự chủ vuốt ve dây đàn. Xoẹt! “AAAAAAAAA! Ta chảy máu rồi!!!” – Ôm ngón tay ta bi thương lên án. Cây cổ cầm bỗng hút hết máu mà ta vương dây đàn rồi biến thành luồng sáng thu vào cổ tay ta tạo ra “Khắc ấn” mới. [Giờ nó là của ngươi rồi.] – Giọng Thần thức đều đều vang lên. Ta: “. . . “ [ đến lúc ngươi rời khỏi đây rồi. Cây cổ cầm này khi ngươi muốn sử dụng cứ dùng Ý niệm gọi nó ra. Còn về cách sử dụng đến lúc cần, tự khắc ngươi biết. ] Nghe xong lệnh đuổi khách kết hợp lời khuyên “có cũng như ” của Thần thức, ta khăn gói quyến luyến nhìn Điệp Nhi chia tay với bầy sâu kia. Cũng hết cách, dù sao khó khăn lắm mới gặp được đồng loại để chơi đùa, mới thời gian ngắn phải chia tay ai mà buồn cơ chứ. Nhưng mà khi được chứng kiến cảnh truyền hình trực tiếp “Trao nhớt cho nhau, tăng niềm thương” của bọn chúng, ta lại thể nào chịu đựng được. . . Có lẽ trái tim ta cằn cỗi quá lâu nên nhìn cảnh thương của bọn chúng ta cảm thấy có chút. . . . ghê rợn. “Thần thức, ngươi với ta sao?” Sau khi cố gắng kéo Điệp Nhi ra khỏi bầy sâu kia, ta lên tiếng. [, ta ở lại đây, bên cạnh cây cổ thụ. Ngươi cứ .Và . . . hãy cẩn thận] “Tất nhiên rồi!” Nở nụ cười tiêu chuẩn soái ca, ta phất tay áo chào tạm biệt Thần thức và cây cổ thụ. Bầy sâu trừ ánh mắt (mà ta cho là) đau đớn vẫn như lúc đầu cung kính cong người nhường đường cho chúng ta ra. Nếu Thuật của ta mạnh hơn chắc chắn nhận ra được đứng bên cây cổ thụ có hai bóng hình vô cùng quen thuộc ôm nhau lưu luyến nhìn ta rời . . . Nếu biết đó là lần cuối gặp họ chắc chắn ta ở lại bên cạnh họ thêm chút nữa. . . Nhưng đời này có chữ Nếu. . . Ta vẫn vô tâm vô phế rời . . . Và họ vẫn phai nhòa dần cùng năm tháng. . .
Chương 12: Mỹ nhân dục! "Ăn" hay "Bị ăn"??? Rắc! “Khốn kiếp! Chỉ có chút chuyện mà làm cũng xong! Ngươi còn dám tự xưng đệ nhất sát thủ!” – Huyết sắc y thiếu niên bóp nát hộp sọ người cầm trong tay thành bọt phấn, nghiến răng . Hắc y nhân mắt đỏ - Đệ nhất sát thủ Huyết Nhãn - quỳ dưới sàn cố gắng chịu đựng cơn tra tấn như hàng ngàn cây kim đâm vào người. Chú ấn hoa văn đen tuyền như vô số con rắn độc bò lan ra khắp người. Đường chỉ đen mảnh nổi bật nền da người đỏ thẫm như rút từng chút huyết cho đến khi cạn sạch. “Hừ! Lão hồ ly Trầm Vân Khinh ra tay cũng nhanh . Trận đồ ở Huyền Vũ Đại Hội ta vừa bày xong lại có tin đổi địa điểm đột xuất. Ai mà tin được là lão có tay trong “chuyện tốt” đó chứ!” Bấm tay tính toán, huyết sắc y thiếu niên nhếch miệng cười, mắt lóe sát ý. “Lão muốn chơi, ta chơi đến cùng. Ngươi hãy giả vờ làm lộ tin ở Huyền Vũ Đại Hội có rất nhiều “trò chơi thú vị” trước mặt Vô Tình. Ta tin bỏ qua cơ hội “vui chơi” này!” “Tuân lệnh Cung chủ, thuộc hạ làm ngay. “ Cảm nhận chú ấn dần dần thu lại, Huyết Nhãn thở phào. Khẽ liếc nhìn Tử Y Cung chủ, trong mắt có nồng đậm bi thương nhưng người kia lại chẳng hề nhận ra. nhấc chân theo làn gió rời khỏi Minh Nguyệt Cung. “Huyền Vũ Đại Hội năm nay rất thú vị đây, đúng Minh Chủ đại nhân!” – Nhìn về hướng xa xăm, Tử Y cười đầy ý vị. . . . Trong khu rừng phía xa. thiếu niên bộ dáng vô cùng lôi thôi lếch thếch lướt như bay xuyên qua các cành cây hướng về phía dòng sông bên bìa rừng. “Trời ạ, ngứa quá thôi! Điệp Nhi mau mau bò qua chỗ đó gãi cho ta !” – Hai tay ngừng gãi, miệng ta liên tục . “Phong, nãy giờ ta bò qua bò lại nhiều quá muốn chuột rút luôn cái lưng già này rồi!” – Điệp Nhi bị sai sử bỏ khắp người đau khổ lên tiếng. “Ngươi con sâu non lông tơ mọc còn chưa đủ mà kêu già à!”- Ai đó vô cùng khinh bỉ. “Phong, sắp tới chưa, hình như ta lây rận của ngươi rồi!” – Điệp Nhi ai oán. “Rận khỉ nhà ngươi! Gần tới rồi đó. ” Gắt lên câu bày tỏ phẫn nộ với Điệp Nhi, ta vẫn quên cảm nhận vị trí con sông gần đó. Sau khóa huấn luyện, giác quan của ta trở nên vô cùng mẫn cảm, có thể cảm nhận được vị trí của các nguyên tố trong bán kính 100m tối đa. Nhưng vì để phòng ngừa “loạn não” khi tiếp nhận quá nhiều thông tin cùng lúc , ta thường mở rộng bán kính cảm nhận sau đó xác định đối tượng rồi thu hẹp lại cảm nhận vào đối tượng và xung quanh đối tượng 5m. “NƯỚC!” Như khăn lau nhà lâu rồi chưa gặp chậu nước, ta lao đầu vào con sông như thiêu thân lao vào lửa mà quên. . . cất y phục lên bờ. “Phong, lát nữa ngươi tính mặc gì?” – Điệp Nhi nhìn bộ trang phục theo tiếng gọi trái tim mà cuốn theo dòng nước xuống hạ nguồn rồi nhìn lại ai kia vô tư chà rửa. “Y phục cũ. “ Điệp Nhi: “. . . “ Ta thỏa mãn tắm rửa bản thân mà hay biết rằng có đôi mắt chăm chú quan sát gần đó. . . . khắc trước, “Giáo chủ, có tin tức về vị trí của tiểu thiếu chủ. ” – Ám vệ quỳ gối hành lễ. “Mau đưa ta .” – Ánh mắt Lãnh Hàn bỗng lóe sáng, bật dậy ngay lập tức thi triển khinh công. Từ hạ nguồn con suối nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc cùng tiếng tóe nước hai người biết ngay ai kia là tắm rửa. “Khụ! Ta biết đại khái vị trí rồi. Ngươi tự về lĩnh hình phạt lúc trước .” – Cố áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng, Lãnh Hàn đưa tay ra hiệu cho ám vệ trở về. “ thưa giáo chủ!” Nhìn vẻ mặt trai tân hoài xuân của chủ nhân nhà , Sát Vũ thầm khinh bỉ “” trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ thể diện cho tâm hồn đơn vì tình “ngắm được mà ăn được mấy chục năm” của giáo chủ nhà . “À. . . Đem đến đây bộ trang phục mới trước rồi hãy nhận hình phạt. “ “. . . “ – Ám vệ mặt co giật nhìn bộ y phục của ai đó lững lờ trôi sông. Bóng đen biến mất, để lại vị thiếu niên khuôn mặt lãnh khốc nhưng ánh mắt lại mang tia ôn nhu dịch chân phi thân về phía dòng suối. . . . Điệp Nhi đứng bờ cảm thán số phận bi thương của bộ y phục bị đôi mắt thanh lãnh đằng sau nhìn đến “nhột” buộc phải quay đầu lại nhìn. Tử Mặc lạnh mặt nhìn. Điệp Nhi: “. . . “ Lươn! Điệp Nhi nhìn sinh vật dài màu đen tuyền đứng mặt đất nhìn mình chằm chằm mà hoảng sợ. Đừng là mình từng cướp lá non của ăn nha! Hay mình từng ghẹo qua nương tử của ! Nhưng mình chỉ qua lại với mấy “bé sâu đáng ” kia thôi mà! (Tiên Quân: “Đó mới là vấn đề đấy. . . “) Khịt mũi nhận ra nhiều mùi lạ vây quanh Điệp Nhi, Tử Mặc mắt híp lại đánh giá số lượng và “chất lượng tình địch” của mình. Đáng sợ quá! “PH. . Um. . Um. . . “ Hạ cấm chế ngắn hạn lên Điệp Nhi, Lãnh Hàn ra hiệu im lặng, mắt phượng khẽ ánh lên nét cười. Đặt bộ y phục mới bên cạnh Điệp Nhi, tay khẽ xoa đầu sủng vật Tử Mặc, khẽ cất giọng trầm ấm rồi phi thân . “Bây giờ còn chưa phải lúc. “ Nếu mình nhầm con “lươn” kia vừa nhìn mình cười đúng !!! Có lẽ mình nên ăn ít lá non lại để tích đức . . . *thở dài* (Tiên Quân: “Chứ phải vì ngươi muốn giảm cân à. “) Nhìn lại ai kia “vừa bị tia nhưng vẫn vô tư” vừa tắm vừa hát, Điệp Nhi chỉ có thể mình trầm mặc bi thương. --- Điệp Nhi khóc lóc: “Ta muốn gả cho con lươn kia đâu Tiên Quân! Vừa khí phách! soái! dũng tí nào!” Tiên Quân nhướng mày: “Vậy rồng sao? Khí phách ? Soái ? dũng ? Ta kiếm cho ngươi nhé!” Điệp Nhi cảm động: “Tiên Quân người tốt với ta!” Dân chúng trầm mặc: “. . . “ bị bán rồi. . .
Chương 13: Hảo huynh đệ, “phúc” chín đời nhà ta mới gặp được ngươi! Tắm rửa sạch ta lên đường định tìm về Trầm phủ. Ở trong hang động dù phân biệt ngày đêm nhưng có vẻ thời gian tháng sai biệt lắm cũng sắp tới Huyền Vũ Đại Hội rồi. Nhìn lại bộ y phục mới mặc người, vốn muốn hỏi Điệp Nhi moi từ đâu ra hàng tốt vậy nhưng nhìn vẻ mặt “Thế giới chỉ có mình ta ưu sầu” của nó lại còn hứng hỏi nữa. . . Dù sao chuyện kì lạ ta gặp qua cũng nhiều rồi, thêm chuyện bằng bớt chuyện ha. . . Tâm lý “Có hàng chùa xài bị thiên địa hủy diệt” mà, phải cảm thông. . . (Tiên Quân: “Đây mới là ý chính ” *khinh bỉ * ) “Này, huynh đệ! Có thể cho ta nhờ đoạn đến Huyền Vũ Đại Hội ?” Ta sửng sốt rồi. . . Vị huynh đệ này, xin đừng tự treo người cây rồi dọa người đường bất chợt như vậy được . Rất tổn hại cho thận của đàn ông có thai đó!!! Với lại, đều là bộ cho người nhờ bằng gì??? Đu dây quần mà theo à!!! *rống* Thu hồi trái tim xém bán muối của ta, nhìn lại vị thiếu niên mặc lam y, khuôn mặt chỉ soái thua ta chút, ta khẽ mỉm cười. “Vị huynh đệ này, tại hạ là bộ tìm đường về phủ. À . . . ra ta cũng biết đường đến Huyền Vũ Đại Hội nha. Nếu . . . nếu biết chắc chắn đưa ngài đến tận nơi!!! “ – Ta từ cao cao tại thượng xuống co giật khóe miệng. Thiếu điều dập đầu ngươi luôn rồi đó. . . Làm ơn thu “đồ chơi” của ngươi lại . . . Chơi rắn phù hợp với trẻ dưới 18 tuổi đâu. . . “Hầy, ta chỉ muốn có người đồng hành thôi chẳng lẽ được sao!” – Lam y thiếu niên ngước lên nhìn bầu trời, ánh mắt như chứa vô vàn đau thương. Tay. Làm ơn thả tay ngươi ra khỏi cổ ta. Cảm ơn! “. . . Ta . . . cùng ngươi. . . “ “Cứ gọi ta là Tình Tình. Đừng khách sáo. Huynh đệ với nhau cả mà. “ “. . . “ Nội thương. . . . . . Trong thị trấn gần khu rừng diễn ra Huyền Vũ Đại Hội nhất. khí vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ tấp nập ngớt. Trái ngược hoàn toàn với tình hình vô cùng căng thẳng trong phòng trọ nào đó. . . “Sao ngươi trước rằng ngươi có tiền?” – Thầm . “Ngươi có hỏi a. “ – Phối hợp thầm . Bất lực nhìn kẻ nào đó nghèo còn làm dáng, nhìn lại bàn đầy ắp thức ăn và căn phòng trọ hạng nhất, ta chỉ biết thở dài. “Hay là. . . “ Bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười thấu hiểu tình đồng chí. . . Phi thân bỏ chạy trong tiếng “hỏi thăm tổ tông” của tiểu nhị. Bọn ta vô cùng bi thương mà nhận ra khách điếm này là nơi duy nhất còn phòng trọ. . . Bốn phương thiên hạ chốn dung thân a. . . Làm hùng bước đầu cũng khó. . . “Hầy, tại nhan sắc ngươi đủ chứ nếu là ta dùng Mỹ nam kế là ăn chắc rồi.” “Nhìn ngươi xem, tiền nhan sắc, ngươi sống sợ phụ thân mình đau lòng à!” Nhìn vẻ mặt đầy phẫn hận của “Tình Tình đại gia”, ta rất muốn nhai đầu . . . “!!!” “Kia . . . kia phải ngươi chứ?” – Ta lắp bắp chỉ tay về phía đám đông. “Hm. . . Tên xấu xí đó mà là ta à. Họa sư khốn kiếp nào lại dám bôi nhọ ta như vậy. ràng mắt ta to hơn, mũi ta cao hơn, . . . “ – Tình Tình lải nhải ngừng. Nhìn lại bức tranh truy nã giống Tình Tình đến tám chín phần của huyện lệnh gia, ta thấy mình như Kinh Kha năm đó sắp vì đại nghĩa diệt thân vậy. . . “Người bị truy nã kìa mọi người!” – đại hán hét lên chỉ tay về phía bọn ta. “Chạy mau!” “Gì?Nhưng ta chưa nhìn xong. . . “ Kéo tay Tình Tình, vận khởi PHONG, ta lướt qua mọi người trốn thoát, sẵn tay giật luôn tấm màn đen của tiệm mì gần đó, rồi theo lời tiểu nhị lúc sáng mà tìm đường đến nơi báo danh Huyền Vũ Đại Hội. . . . Trước phòng báo danh. Hai thiếu niên lam y hắc y khoác người áo choàng đen rách rưới toàn thân tản ra mùi hôi khiến người ta phải tránh xa bước chầm chậm tới. Tiên sinh ghi báo danh: “. . . “ muốn báo Tri phủ. . . “Hôi quá. . . “ “Ngươi câm miệng!” Cả thế giới đều có quyền kêu ca nhưng ngươi ! Tên khốn kiếp nhà ngươi hạ thuốc xổ người khác còn tự hào xưng danh tính nữa! Sợ người ta khó tìm ra ngươi à!!! “Hai vị đại nhân, xin. . . xin báo danh. “ – Tiên sinh run rẩy dưới “uy áp” của hai người dè dặt hỏi. “Vân Phong” “Vô Tình” “Có chuyện gì?” - Thấy vị tiên sinh kia có vẻ muốn thêm, ta ngước mặt lên nở nụ cười tiêu chuẩn hỏi. Sùi bọt mép!!! Vị tiên sinh lên cơn đau tim vì mùi hôi nồng nặc mà ngã xuống dưới đất. Ta: “. . . “ “Có lẽ chúng ta luôn được rồi” – Vội cầm hai tấm thẻ số báo danh, ta vội trùm lại mũ choàng kéo Tình tình bước vào khu nhà trọ dành cho người báo danh. lâu sau đó ta nghe được tin đồn Huyền Vũ Đại Hội xuất hai đại cao thủ là hai hắc choàng nhân toàn thân bao phủ luồn khí hắc ám làm những người ở đó sợ hãi vô cùng. Nghe hai người này vừa vừa lẩm nhẩm thuật nguyền rủa. Vị tiên sinh ghi báo danh tội nghiệp chưa kịp hỏi gì bị tấn công vì lí do soái hơn hai kẻ đó. Vậy mới thế giới ngày càng đáng sợ a. . . *thở dài* --- “Tình Tình, rốt cuộc huyện lệnh gia gây thù oán gì với ngươi vậy?” “Hừ! Ai bảo soái hơn ta!” “. . . “ Ngày nay soái cũng là cái tội à. . . *lau mồ hôi* “Vậy tại sao ngươi làm gì Vân Phong?” “Vì ta đại nhân đại lượng chứ sao. Ngươi con người nhen quá vậy!” “. . . “ Trầm mặc. . .
Chương 14: Tranh năm tháng trường cửu cùng trời xanh, tóc mai nhuộm sương, sao người mãi chưa về. . . RÍT!!! *Tiếng gió xé trời HUUUUUUUUU! *Tiếng tru Bầu trời đỏ thẫm như máu. sinh vật sống. “Hộc. . . Hộc. . . Chết tiệt sao chạy hoài mà thoát được thế này!” Nhìn những chiếc đầu lâu xoay vòng vòng treo lơ lửng trung chốc chốc lại phát ra tiếng cười the thé, ta cảm thấy vô cùng lạnh người. . . Ta chỉ là muốn vệ sinh thôi mà. . . Có cần phải đặt ma trận trước nhà vệ sinh thế . . . Muốn người ta bí chết à!!! hề ngừng chân, ta gần như vừa chạy, vừa niệm Thuật phản công những Ma Lâu này. Từng đợt gió xoáy mãnh liệt như cuốn vô số Ma Lâu vào trong xiết chặt đến vỡ vụn. Nhưng từ cát bụi lại hình thành nên vô vàn Ma Lâu mới. . . “Tan biến thành cát bụi. Lại từ cát bụi mà sinh ra. Vô hạn tuần hoàn. . . “ – tia sáng lóe lên đầu ta. THỦY TỤ! Từ trong lòng bàn tay ta, nguyên tố nước theo dòng bát quái ấn mà tụ lại ngày nhiều. Dòng nước tinh khiết thanh thủy sinh ra từ tà trận nhưng vương tà khí lách tách tập trung lại. TÁN! Từng nhánh thủy lưu lấy ta làm trung tâm phân tán trong lòng đất, dưới mặt đất, trung. nhàng mà lưu động, hòa tan từng hạt cát lạc lối, sau đó xoay vòng lại thâu tóm tất cả Ma Lâu lại.Thủy lưu chợt tăng tốc độ, dòng chảy ngày càng mãnh liệt, tạo thành quả cầu nước bên trong chứa tất cả Ma Lâu. Dựng lên tấm khiêng đất che chắn, ta khẽ năm chặt bàn tay, miệng nhẩm thuật. PHÁ! ẦM ẦM! *Tiếng mặt đất nứt toác Ma Lâu tan thành bột phấn chưa kịp hồi sinh bị nước hòa tan sau đó bốc hơi biến mất, thay vào đó là vòng sáng tròn bất chợt xuất . “Lối ra. . . “ – Khẽ lầm bầm ta vội chạy đến đó. . . . . . . . . Tại khán đài Huyền Vũ Đại Hội. “Minh chủ đại nhân đâu rồi, ngài ấy còn phải đọc tuyên bố khai mạc Đại Hội kia mà. “ – Huyền Vũ quay đầu lại hỏi. “ biết. “ – Bạch Hổ mặn nhạt . “ hồi hộp quá. Ngươi có biết cách bớt hồi hộp ?” “ biết. “ “Chán . với ngươi ta thà với chiếc giày của ta còn hơn!” “. . . “ Ở góc khán đài khác. “Phụ thân à, người đừng lại lại nữa. Người vòng vòng nửa canh giờ rồi đấy!” – Trầm Vân Duệ xoa trán . “Phong Nhi vẫn chưa về phủ. Làm sao đây??? Cũng thấy tên nó trong danh sách báo danh nữa! Trời ạ. . . Chắc Minh Chủ giết ta mất!” – Trầm Vân Khinh ôm đầu rên rỉ. Chíu. . . Bùm! – Tiếng pháo hiệu đầu tiên bắt đầu khai mạc Đại Hội kèm theo đó là tiếng reo hò của mọi người. “Thôi con đây phụ thân!” Trầm vân Duệ thở dài, nhìn Trầm vân Khinh vẫn còn lại lại nghe lời mình vừa , trong mắt lóe tia đơn. “A! Ngươi mắt nhìn đâu vậy?” – Lòng buồn bực, Trầm vân Duệ nhìn người vừa va phải mình gắt lên. “A! Xin lỗi! Xin lỗi! Ta tìm bằng hữu lạc của ta. “ – Nhìn nhìn người trước mặt, Tình Tình bỗng cảm thấy đói. . . giống bánh bao a. . . *Chảy nước miếng* A được. Mình phải tìm Phong Phong! Nhưng người này hình như cũng tham gia Đại Hội, lỡ đâu bị bắt nạt sao. . . *Bối rối* được. Mình phải hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ ! (Tiên Quân: “Ngươi chắc chắn là vì bảo vệ mà phải vì ngươi đói?”) “Vị huynh đệ này, ta vốn muốn tham dự Đại Hội gì đó mà là vì theo bằng hữu đến đây báo danh chung. Nhưng giờ lạc nhau rồi lại sắp đến giờ mở Huyền Vũ Trận nữa. Ngươi có thể đưa ta theo tìm bằng hữu ? Ta hứa “ít”gây phiền toái cho ngươi! Nhaaa~” “. . . “ – Lạnh người. . . “Thôi được rồi, theo ta!” Áp chế cảm giác quỷ dị trong lòng, Trầm Vân Duệ bất đắc dĩ đưa Tình tình theo đến trước Huyền Vũ Trần như mọi người chờ phát pháo hiệu cuối cùng bắn ra. (Tiên Quân: *im lặng thắp ngọn nến cho bánh bao đệ đệ đáng thương. . .* ) . . . . . . Nhìn khung cảnh trước mắt, ta chỉ có thể trầm mặc. . . Chỉ là cái nhà vệ sinh cũng đáng để ngươi đặt trận kép à! Đáng đó! Lão tử bí sắp chết rồi đây! *Khóc rống* “Hình như có tiếng người. . . “ Mò mẫm trong đêm tối, vượt qua vài căn phòng, vừa tìm đến nơi phát ra thanh , ta chỉ có thể sững người. . . Trong căn phòng lớn lụa đỏ treo phấp phới, xung quanh chỉ toàn mảnh vỡ, thiếu niên chân trần mặc giá y đầu tóc rũ rượi, đôi mắt vô hồn ngồi mặt đất ôm cây cầm khẽ hát. Đêm đen như muốn nuốt trọn người thiếu niên bé ấy. . . “Người mới rượu cũ Làm sao thấu lạnh lẽo bên ngọn nến hỉ Người có chờ ta trở về, hồn hương luẩn quẩn, mừng người nên duyên Người mong về vẫn chưa trở về dám xem tinh tượng bài bố Ai từng học qua “Thiên tự văn”, thu vừa nhen nhóm đông chôn sâu đường hoàng tuyền có phải chăng người độc bước đoạn đường dài. . . ”(*) Nhìn thiếu niên vừa hát vừa vuốt ve cây đàn như trân bảo, tiếng hát như vương vấn lại như đoạn tuyệt, tìm lại những tháng năm xưa khiến lòng người da diết. . . Đột ngột lực hút bỗng mãnh liệt kéo ta khỏi mộng cảnh. Mở mắt ra ta biết mình quay trở về. . . “Hận chỉ hận ta kịp đến cùng người dấn bước. . . “ – Nước mắt khẽ rơi, ta lẩm nhẩm lại câu cuối cùng mình nghe được, cảm thấy như tim bị ai đó bóp nghẹn. . . “Phong Nhi, ngươi sao chứ?” – giọng nam tử trung niên khàn khàn vang lên. “A, ta sao. Cảm ơn tiền bối tương trợ!” – Nhìn người lạ mặt trước mắt, ta cung kính ôm quyền cảm tạ. “ có gì, mau , Huyền vũ Trận sắp mở rồi đó. “ – Vị nam tử trung niên khẽ mỉm cười. “A! Đúng rồi còn Huyền vũ Đại Hội. Vậy tiền bối thứ lỗi lần sau ta cảm tạ người!” –Áy náy nhìn tiền bối, ta vội từ biệt rồi chạy nhanh đến khán đài. “Minh chủ đại nhân, ngài. . . “ – Thanh Long lo lắng khẽ hỏi. Ôm ngực phun ra ngụm máu, vị nam tử trung niên khẽ mỉm cười ánh mắt hiền từ nhìn theo bóng dáng thiếu niên chạy dần xa rồi phất tay rời . Thanh Long nhìn lại hình bóng đằng xa chút rồi nhíu mày, nhẩm thuật biến mất. --- (*) Sâm Thương – Bất Tài. (Sâm và Thương là hai ngôi sao bao giờ cùng xuất bầu trời) Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương Hai lai thử vãng, thu thu đông tàng. . . A. . . Vấn Thủy. . . là tàng. . . hay là táng? Câu chuyện đau lòng về hai thiếu niên vì hùng tâm tráng chí bên ngoài vì muốn người kia được thỏa mãn ước nguyện đem tình chôn giấu nên phút cuối phải chịu ly biệt. Còn sống nhưng thể đến bên nhau là điều đau khổ tột cùng. Rốt cuộc là vận mệnh hay chính tay họ chôn vùi tình của mình? Rốt cuộc là tàng (lưu giữ). . . hay là táng (mai táng). . . ? Câu trả lời này ai có thể đưa ra lời chắc chắn. . .