Chương 5: Hù dọa trẻ chuyện năm xưa... “Tỉnh lại” sau chuỗi bi kịch. Ta “yếu ớt” dựa vào giường mà uống thuốc do vị đại phu riêng của phủ kê đơn. Gì mà thân thể hư nhược chịu nổi kích thích, gì mà lỗi tại khi nãy ta sủi bọt mép nên độc trong cơ thể được ép ra. . . Ông thấy ai ép độc mà người ta sủi bọt mép hả. . . Sủi bọt mép là triệu chứng trúng độc sắp chết được . . . Nhìn bộ dáng vuốt râu tự hào (tự cho là mình) chẩn đoán đúng của ông ta mà ta chỉ có thể cảm thán số mạng của người trong phủ này là. . . “Hài tử à, con tỉnh rồi à. Phụ thân vào nhé!” Nhìn Đại lão gia cầm quạt phe phẩy xông thẳng vào “khuê phòng” của con trai với vẻ mặt thoải mái, hạ nhân trong phòng chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng cho vị thiếu gia này. . . “Được rồi các ngươi lui hết !”-Trầm Vân Khinh quét lượt các hạ nhân trong phòng bao gồm cả Tiểu Cải. “Thiếu gia, phải bảo trọng nha!” –Nắm tay thiếu gia, Tiểu Cải mắt rưng rưng lưu luyến buông. “Ngươi. . . ra ngoài . . . Lát ta lại kêu vào mà!” – Mặt ta co giật, đành lời chia ly với . Căn phòng thoáng chốc im ắng hẳn. . . “Hảo hài tử của ta, nhớ năm xưa con thích nhất là Đại phụ thân, suốt ngày đòi ta mua thứ này thứ kia, đòi ta dắt chơi. Mấy ngày trước còn tuyên bố cùng ta dạo hết quán thanh lâu ở Nam Phương Quốc này mà”- Khẽ lau khóe mắt vờ như đau đớn vô cùng trước ánh mắt cảnh giác của ta. Ta: “. . . “ “Hảo hài tử, còn nhớ năm xưa, Đại phụ thân từng hứa bảo vệ con. Nhưng ta vừa mới tặng con tuấn mã con lại bị ngã ngựa. Con muốn Đại phụ thân bị thiên hạ mắng chửi sao!” – Tiếp tục “thút thít”. Ta: “. . . “ “Hảo hài tử, nhớ năm xưa, con luôn gọi ta là Tiểu Khinh ơi. . . Tiểu Khinh à. . . !” “Hảo hài tử, nhớ năm xưa, con rất ngốc thể phân biệt được đâu là Đại phụ thân đâu là Nhị phụ thân!” “Đại phụ thân. . . “ – Ta bất đắc dĩ lên tiếng. . . “Hảo hài tử, đứa con tội nghiệp của ta. Giờ con ở nơi đâu a?” – Khuôn mặt nén bi thương mà nhìn về xa xăm thở dài. “ phải con ngồi ở đây sao?” – Cố nén đau sau những lần “vuốt đau khổ” liên hồi của lão hồ ly lên vết thương cũ mà cười . “Hài tử ngoan, nhớ năm xưa, khi bị đau con khóc to nha~! – Ánh mắt Đại phụ thân bỗng thay đổi nhìn ta đầy ý. Rùng mình. Mặt ta ngay lập tức biến sắc. Chẳng lẽ. . . “Đại phụ thân, người gì vậy. “ – Ta cố áp chế cảm giác sợ hãi từ sâu trong lòng, nhếch miệng cười tươi . “Chà, đúng , ta gì thế này, quên mất ý định dự định ban đầu đến đây luôn. Ha ha ha!” Đại phụ thân vỗ trán sực bừng tỉnh, cười giả lả, móc ra từ trong vạt áo chiếc bình sứ, tiếp tục huyên thuyên . Chiếc bình sứ này nhìn quen mắt a. . . “Hài tử ngoan còn nhớ vật này chứ.” – Đại phụ thân khẽ nheo mắt, nhếch miệng cười hỏi. “Vâng, nhi tử vẫn nhớ. “ – dám vọng động, chỉ có thể hùa theo, ta miễn cưỡng cười . Có chuyện mau , có rắm mau thả a. . . mau tim ta sắp vỡ rồi lão hồ ly kia. . . Ta cầu nguyện mãnh liệt cho lão rời nhanh nhanh, mặt ra nét khẩn trương. “Hài tử đừng nôn nóng a. Đây là Vong Sa, dạng bột chỉ cần chạm vào vật gì hút khô nước và làm tan rã bất kì vật cản trở thành bột phấn. Ví dụ như con người là hút máu người và làm da người, xương người tan thành bột phấn a. Thú vị hài tử. Ha ha ha!” Hóa thi tán hồn. . . Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo sau lưng lúc nào hay. . . “Còn. . dạng khác hay sao Đại phụ thân?” – Nụ cười môi ngày càng cứng ngắt. “Tất nhiên. . . Là dạng cổ độc. . . Chính là cổ trùng sống. . . “ Mắt hồ ly nheo lại tỏ vẻ vô cùng thần bí. Chết tiệt. . . Cứ như nghe chuyện ma lúc nửa đêm vậy. . . “Cổ trùng phong bế toàn bộ kinh mạch trọng yếu của người bị hạ cổ. Sau khi nhận lệnh của người hạ cổ bắt đầu gặm nhấm toàn bộ máu. . . thịt. . . xương. . . của người bị hạ cổ. Rất thống khổ a~~~” “Hài tử con chỉ co giật sau khi nếm bột phấn Vong Sa, con rất may mắn đó. Ha ha ha!” Biến sắc. “Hài tử ngoan, hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cha lại đến cho con món quà bất ngờ nữa nha. Ha ha ha!” – nháy mắt “tinh nghịch”, Đại phụ thân khoan thai, phất tay áo rời . Rùng mình đặt tay lên ngực. May quá. . . . tim ta vẫn còn đập. Nếu lúc đó giả vờ bị bệnh để trả thù vặt tên đại hán đó giờ này. . . “Thiếu gia. . . Thiếu gia sao vậy?” – Nhìn khuôn mặt tái nhợt còn huyết sắc của ta, Tiểu Cải lo lắng hỏi. “ có gì. . . chỉ là trời hơi nóng. Chuẩn bị nước tắm cho ta!” – nhàng ra lệnh, ta khẽ thở phào hơi. “Dạ!” Nhắm mắt cố gắng giữ bình tĩnh. . . Trầm phủ. . . đơn giản. . .
Chương 6: Huyền Vũ Đại Hội??? Ở đâu đó trong căn phòng. Hương sa đỏ được treo theo Bát Quái trận tại trung tâm. Xung quanh treo những hình nhân thế mạng chi chít kim đâm. Chỉ gấm thuần sắc đen giăng như tơ nhện tựa như rối gút tựa như lắc lư mời gọi con mồi ngu ngốc theo lời chỉ dẫn của ác ma mà mò tới. Bốn góc phòng chất đầy những con rối hình nhân đủ hình thù kì lạ, từ con người đến những sinh vật biết tên. Mà chính giữa phòng là thiếu niên nửa nằm nửa ngồi ghế quý phi. Sắc vàng của ghế quý phi càng làm tôn thêm dáng vóc trắng nõn nà bên trong y phục thắm màu huyết sắc nửa kín nửa hở kia. bóng đen xuất quỳ gối trước mặt . “Cung chủ, hành thất bại rồi.” – Giọng ám vệ khàn khàn lên tiếng. “Phế vật, xử lí . “ – Môi mỏng khẽ mở, giọng quyến rũ khiến ai cũng kiềm lòng được. “Vậy tiếp theo. . . “ “Chờ. “ “Thuộc hạ . “ Bóng đen xuất cũng như biến mất, chỉ trong chớp nhoáng. “Hm. . . nếp nhăn à. “ – Huyết sắc thiếu niên nâng gương soi, tay động chạm vào nơi khóe mắt. “Nguyệt, đưa thức ăn vào đây. “ “Vâng, thưa cung chủ. “ người đàn ông bất tỉnh được đặt trước cửa phòng theo làn gió được cuốn vào phòng. “Ưm. . . Ưm. . . Ực. . . Ực. . .A. . . Ha. . . Ha. . . “ “Trầm Vân Phong, ngươi chạy thoát khỏi tay bổn cung được đâu!”– Khẽ chạm vào vật chỉ còn bộ da bọc xương trong tay, mắt huyết sắc y thiếu niên lóe lên tia tàn độc. Rèm buông xuống. . . Tro bụi theo làn gió về lại với đất. . . dấu vết. . . . . . Tại căn phòng khác ở Trầm phủ. Làn khói do nước nóng xông lên lượn lờ khắp phòng. Bên trong sa trướng, cảnh mỹ nhân dục kích thích tim thiếu nam vô cùng. Dưới lớp cánh hoa hồng được rải mặt nước là làn da trắng mịn hơi ửng hồng vì bị nước nóng kích thích. Trán nam nhân lấm tấm vài giọt mồ hôi vì vận động mà trượt xuống xương quai xanh rồi bốc hơi theo sương mù. Hô hấp nam nhân dồn dập làm lồng ngực phập phồng càng thêm động lòng người. Yết hầu nam nhân khẽ nhấp nhô. “Ân. . . Ân. . . Chỗ đó. . . Ha. . . chút . . . Ha. . . Van ngươi. . . chút. . . “ – Giọng nam nhân thanh mỏng nhàng van xin mang theo chút run rẩy. “Hộc. . . Hộc. . . Thiếu gia. . . Được chưa. . . Hộc. . . “ – Giọng tiểu hài đứt quãng vang lên vì cố sức ra lực. Tiếng nước lép nhép lách tách vang lên bên trong sa trướng theo gió đung đưa. RẦM!!! Thùng nước bị nổ tung vì dao động mạnh đột ngột. “AAAAAAAAAA!” “Khốn kiếp Tiểu Cải, sao ngươi lại đổ thêm nước nóng vào thế, nóng chết ta rồi!” – tận hưởng dịch vụ gãi lưng miễn phí lại bị phá đám, ta tức giận phồng má. Xém tí nữa thành cá hấp luôn rồi. . . Cảm giác cứ như mộng xuân bị quăng xuống giếng nước lạnh vậy. . . Cảm thấy mạng sống bị đe dọa. . . “Thiếu gia. . . Tiểu Cải chỉ muốn thiếu gia thoải mái thôi. . . Thấy nước hơi nguội nên Tiểu Cải mới pha thêm chút hơi nóng thôi mà. . . “ – Tiểu Cải vô tội . chút hơi nóng. . . Là cả lu nước nóng được ! Ngươi còn dám dùng ánh mắt đó lên án ta! Ta là người vừa bị tạt nguyên lu nước nóng mà! lu đó!!! Trái tim già của ta bị kích thích quá mạnh! khó thở mà. . . “Thiếu gia người còn muốn tắm nữa ?” – Tiểu Cải u oán nhìn ta. “Thôi dọn dẹp , ta muốn nghỉ ngơi. “ – Mặt co giật, nhìn lại thùng nước bị “tan xác” có vẻ vì chứa quá nhiều nước nóng. Dọn dẹp xong bãi chiến trường, Tiểu Cải trước khi còn quay đầu lại “hảo tâm” nhắc nhở con người phơi bụng nằm giường kia. “Thiếu gia, ngủ nên phơi bụng như vậy. Rất mất mặt khuê nam a! dù cho thiếu gia cũng có danh dự gì để giữ nữa. . . “ “Thiếu gia” “Được rồi, còn chuyện quan trọng lui ra ngay . “ – Ta bực dọc bật dậy hét vào mặt Tiểu Cải vừa xoa xoa lỗ tai đáng thương. “Đại lão gia dặn ngày mai đúng canh Mão có mặt tại Tây Uyển để huấn luyện cho thiếu gia hai tuần sau tham gia Huyền Vũ Đại Hội a. “ – Tiểu Cải tường thuật. “Huyền. . . Huyền Vũ Đại Hội. . . “ – Ta lắp bắp, mặt đúng hoang mang. “Vâng, vậy Tiểu Cải lui đây. Thiếu gia nghỉ ngơi ạ!” – Tiểu Cải nhận thấy tín hiệu nguy hiểm, dám manh động, đánh bài chuồn trước. Để lại ai đó. . . Mặt co giật. . . Trái tim hóa đá. . . --- “ Mẹ kế, ngươi làm gì đó?” “Cắt đất diễn của ngươi cho nam chính. “ – Vân đạm phong khinh trả lời. “Ta. . . Ta phải nam chính ư?” – Lắp bắp hoảng sợ hỏi. “. “ Thành công nhìn ai kia vẻ mặt run rẩy. “Ngươi là nữ chính” Toàn trường trầm mặc : “. . . “
Chương 7: Bắt đầu ngày mới với những điều "may mắn"! “Ngươi. . . Chính ngươi. . . Chính gia đình ngươi hại ta. . . Các ngươi phải trả giá. . . “ Móng tay nhọn màu huyết sắc đâm vào da thiếu niên, xiết chặt cổ . giọng sắc nhọn chất chứa bao thù hận ngừng vang lên. Mắt thiếu niên trợn trắng , hoảng sợ tột độ, muốn hét lên nhưng nên lời. Yết hầu như có vật gì chặn lại. Xung quanh tối đen như mực làm giác quan mẫn cảm hơn bao giờ hết. “Giết. . . “ Cứu ta với. . . “Giết . . . “ Cứu ta với. . . “GIẾT NGƯƠI!” Giật mình tỉnh giấc, sờ sờ cổ. “ ra là mơ. . . “ – Ta thở phào nhõm. Ánh mắt thống hận ở phút cuối như nỗi ám ảnh làm ta vô cùng hoảng sợ. Tim vẫn còn đập mạnh ở lồng ngực chứng tỏ giấc mơ vừa rồi rất chân cũng như chứng tỏ. . . ta vẫn còn sống. Nhìn chăn gối từng mảng ướt đẫm mồ hôi lạnh như . . . tè dầm. . . *che mặt* Muốn cười. . . Cười được. . . Đùa à. . . Vừa bị bóng đè cười được mới là bình thường. . . Ta đẹp chứ có điên. *Hừ* Tự trấn an bản thân chút, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời sáng sai biệt lắm, thanh thanh cổ họng. “Tiểu Cải!” “Vâng, thiếu gia. Người đợi chút!” Sau khi giải quyết xong bữa sáng, đường theo Tiểu Cải đến Tây Uyển, ta tranh thủ sắp xếp lại vài việc. Lão hồ ly. . . à Đại phụ thân là người rất khó lường. Có lẽ thời gian làm võ tướng chốn binh trường nên có khả năng che giấu rất sâu. Nhị phụ thân biết võ công. cao bao nhiêu nhưng nhìn có vẻ rất lợi hại, hơn nữa còn rất soái hơn hẳn con công kia. *chảy nước miếng* Bánh bao đệ đệ . . . tạm thời vô hại. (Dân chúng:”. . . “) Hôm qua Tiểu Cải chỉ dùng tay mà nhấc được cả lu nước nóng đầy vào người ta với cả tên “thị vệ” dẫn đường cho ta lần trước nhìn như cũng thâm tàng bất khả lộ. . . Nhíu mày. . . Tiểu Cải khốn kiếp dám đổ nhiều nước nóng như vậy!!! À đây phải trọng điểm. . . Có vẻ như gia nhân Trầm phủ cũng đơn giản!!! Tại sao Đại thiếu gia lại là phế vật trong tầng tầng cao thủ? Lại còn có kẻ thù ghê gớm như vậy? Nghĩ tới kẻ móng tay đỏ trong mộng bất giác cơ thể tự đổ mồ hôi lạnh. . . Rốt cuộc thân phận này có bí gì. . . “Hảo hài tử, con nhìn đường rơi xuống cầu thang đó!” – Giọng Đại phụ thân “hảo tâm” nhắc nhở từ xa. Bước hụt. . . “AAAAAAAAAAAAAA” – tiếng heo rống đến tê tâm liệt phế vang lên. . . Khung cảnh. . . thảm nỡ nhìn. . . . “Đại phụ thân. . . “ – “Bò” dậy, giọng ta đau đớn vô cùng, thân thể này cũng quá nhiều tai bay vạ gió rồi. “Được rồi, cần cảm ơn ta đâu. “ Vẻ mặt vừa xem kịch vui vừa ra vẻ khách sáo đó là sao. . . Ông tốt với ta chút sợ y phục mất màu à con công thối. . . Tây Uyển cái gì chứ, ngoại trừ cái cầu thang hành lang để từ xuống, nhìn y như sân thi đấu biệt lập với thế giới bên ngoài vậy. Khi tự nhiên lại xây trũng sâu xuống như vậy chứ, xung quanh lại toàn cây cối . “Hảo hài tử, con còn nhớ tháng sau là Huyền Vũ Đại Hội chứ?” – Mắt lóe lên tia giảo hoạt. “ phải là hai tuần sau sao?” – Kì lạ, chẳng lẽ ta nhớ nhầm. Thôi kệ, đằng nào cũng phải tham gia, ta có nên “tham khảo” danh sách hùng mà chọn người “ôm đùi” cho mạng già này . . . “Huyền Vũ Đại Hội bốn năm tổ chức để chọn ra người dự bị cho chức Huyền Vũ tướng quân. Người tham dự trải qua màn huấn luyện nghiêm khắc và người có điểm số cao nhất khi màn huấn luyện cuối cùng kết thúc là người thắng cuộc. Tương tự, cũng có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước Đại Hội. Phong nhi, đừng quên nữa đấy?” –Đại phụ thân nhấn mạnh, cười đầy ý. “Vâng. “ Lão hồ ly đáng ghét. . .
Chương 8: Luyện tập 1: Vạn khởi đầu nan. Gian nan bắt đầu...chạy!!! “Võ công ở Nam Phương Quốc chúng ta có hai loại: Võ và Thuật. Võ là sử dụng sức lực. Thuật là dùng tinh thần lực. Nhưng yếu tố quyết định con phải cao thủ hay lại là nội lực. Nội lực càng thâm hậu sức chịu đựng và khả năng khuếch tán, lực đánh của con mạnh hơn gấp nhiều lần. “ “Bây giờ ta dạy võ công cho con để chuẩn bị cho đại hội lần này. Sau 15 năm dài đằng đẵng quan sát con. . . “ Nhìn dáng vẻ đăm chiêu, tay chắp sau lưng ra vẻ tiêu sái cả Đại phụ thân, ta bỗng có dự cảm ổn. . . “Cầm đao để nó đè ngươi dậy nổi. Vô dụng!” “Kiếm để đâm để chém còn ngươi dùng đó làm phi tiêu. Vô dụng!” “Trường tiên chỉ giỏi quấn bản thân thành bánh bao. Vô dụng!” “Đến cả đoản đao cầm cũng bị đứt tay. Vô dụng!” “Khụ. . . chung là con thích hợp dùng những “vật dễ vỡ” a. “ – Nhìn vẻ mặt hết sức thảm thiết của đại nhi tử, làm Đại phụ thân ông cảm thấy có “ chút xíu” tội lỗi. . . Thế nào là vật dễ vỡ. . . Thân thể này đúng là cực phẩm mà. . . Có lẽ kiếp trước ta tu nửa đường chưa tới chùa té hố nên kiếp này mới vậy. . . *lặng lẽ rơi lệ* “E hèm, vậy nên ta nhận ra là con chỉ có khả năng học Thuật thôi. ” 15 năm qua con sống cũng vô dụng lắm đâu. . . – Vẻ mặt Đại phụ thân vô cùng đồng tình với “hòn đá” trồng nấm phía xa. “Bài học đầu tiên, con có nhìn thấy tá trứng gà được xếp hàng dọc phía trước kia ? Hãy dùng “ý niệm” của con làm vỡ từng quả từ gần đến xa . Chắc 5 ngày là con có thể làm vỡ quả trứng xa nhất đấy. Khi con hoàn thành ta chuyển sang bài học tiếp theo. “ Lão hồ ly gật gù thấy nhi tử của ông trợn trừng mắt nhìn vật thể lạ màu xanh bên rừng cây. “À, con sâu con đó. . . . “ – Trầm Vân Khinh đắc ý khoe khoang “thú cưng” của mình mà hề để ý con trai ông mất tập trung. . . Con sâu. . . Nó to còn hơn con heo nái được !!! “Phụ. . . Phụ thân. . . Nó. . . nó . . . “ – Cảm giác quỷ dị, ta run rẩy theo bản năng lùi lại. Ai đó cho ta biết cái con “sâu nái” kia phải bò lại chỗ ta được . . . “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!” – Ta bỏ chạy thục mạng vào trong rừng. “Rắc” – Trứng số 1 vỡ nát. “Rắc” – Trứng số 2 vỡ nát. . . . “Rắc” – Trứng số 12 vỡ nát. 12 quả trứng đồng loạt vỡ nát sau tiếng hét của ai kia. Trầm Vân Khinh : “. . . “ Ở đâu đó trong rừng cây. . . BỊCH! trận địa chấn xảy ra. “Sâu con” thỏa mãn nằm người Trầm Vân Phong trợn trừng mắt cá chết. Ai đó. . . kết liễu ta luôn . . . Giờ tự cắn lưỡi có quá muộn hay . . . Trái ngược với biểu của “người bị đè”, “Sâu con” có vẻ rất hưng phấn chà nhớt lên toàn bộ người Trầm Vân Phong, sau đó. . . Phập ! “Sâu con” há hàm răng “mới mọc” của mình cắn vào tay ai kia. khung cảnh đầy nước mắt, nhớt. . . và máu. . . Chợt vầng sáng chan hòa bao phủ người vật, tiến hành khế ước sủng vật. “Khắc ấn sủng vật” lên trán “Sâu con” làm nó thu lại nằm gọn trong vạt áo của ai kia. Còn trán ai kia lên “Khắc ấn chủ nhân”đỏ thẫm. Ánh sáng tắt, khắc ấn biến mất, hoàn tất khế ước. Nhưng kẻ chủ nhân kia lại chẳng hề hay biết, bởi vì. . . ngất xỉu. Có phải ta bị trúng bệnh “sâu dại” !!! Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngất được tường thuật lại bởi “người bị đè”. . . --- “Mẹ kế, ta có thắc mắc” “Hỏi” “Rốt cuộc con sâu nái đó là giống đực hay cái vậy?” “Đực. . . Nhưng người cứ xem nó là con người . . . Vì đằng nào ngươi cũng gả nó thôi!” “. . . “
Chương 9: Chăm con khổ. Chăm sủng vật còn khổ hơn! “Tiểu Cải. . . nước. . . nước. . . “ – Ta khô khốc mở miệng. đau đầu quá. Hình như chuyện gì đó xảy ra. . . Ánh sáng. . . Máu. . . Nhớt. . . Con sâu nái!!! Ta mở trừng mắt, bật dậy thở gấp. Nhìn xung quanh phát bản thân nằm giường trong phòng của ta. là ban đêm nên trong phòng còn ai khác. Gió đêm lùa qua cửa sổ mở mang theo hơi se se lạnh lướt qua khuôn mặt làm bản thân ta thanh tỉnh ít nhiều. “Có lẽ nào là ảo giác. . . “ – thầm tự với bản thân. Soạt. . . Soạt. . . “!!!” Trợn mắt nhìn cái thứ xanh xanh ngóc đầu từ trong vạt áo của mình ra. “Sâu con” mở to mắt long lanh như làm nũng. Ta: “. . . “ quá đáng ! *Phun máu mũi* Đúng là nghiệt . . à vật mà! kiềm lòng được ta đưa tay (theo bản năng làm mẹ) xoa đầu sâu mà cười . “Chủ nhân. . . Chủ nhân. . . Người cười đẹp a!” – giọng trẻ con vang lên. “Ngươi. . . Ngươi biết à? Khoan , tại sao ngươi gọi ta là chủ nhân?” Hai “Khắc ấn” ra, ánh lên sắc đỏ nhu hòa. Nhìn vào, ta chợt có cảm giác vô cùng quen thuộc. “Chủ nhân, người nhìn xem. Đây là “Khắc ấn” thể khế ước sủng vật của chúng ta đó. Của ta là “Khắc ấn sủng vật”, của người là “Khắc ấn chủ nhân” a. Chủ nhân. . .ta thấy người thay đổi khác xưa rất nhiều. . . Ta rất sợ. . . Nhưng mà. . . Ta vẫn tin ở người. . . Cuối cùng. . . ta cũng chờ được người rồi.” vui vẻ bỗng sâu rưng rưng nước mắt, dụi vào lòng ta mủi lòng . Khóe mắt bỗng thấy cay cay. Dù có kí ức gì về chuyện này nhưng cảm giác chân thực này phải giả dối. Hấp hấp mũi, ta vừa ổn định lại tâm tình nghe tiếng sát phong cảnh. Ọc. . Ọc. . “Chủ nhân. . . “ – Sâu mếu máo. “Phụt. . . Ha ha ha! Ngươi thú vị đó! Đều sâu dù xấu thế nào sau này cũng phá kén hóa mị bướm ha. Vậy sau này ta gọi ngươi là Điệp Nhi nha, ngươi cũng gọi ta là Phong , đừng cứ chủ nhân này chủ nhân nọ nữa. Sâu ngươi đói rồi à? Ta kiếm thức ăn cho ngươi nha. Ngươi ăn thứ gì?” – Cười phá lên, ta nhìn sâu trêu mà để ý ánh mắt ta nhìn sâu vô cùng thân thuộc, tia phòng bị. “Chủ. . . Phong, ta ăn lá cây trong khu rừng ở Tây Uyển a!” – Điệp Nhi híp mắt cười rộ lên. người sâu vừa vừa cười trò chuyện. . . . . . Ở Tây Uyển. “Phong, Phong, ta muốn lá ở đoạt cây a. Lá non ăn mới ngon!” –Điệp Nhi mắt sáng lấp lánh hưng phấn kêu lên. Ta: “. . . “ Tự nhiên muốn quay về phòng quá. . . Có khi nào chưa kịp thể té gãy cổ . . . Chết tiệt tổ tông Điệp Nhi là lũ khốn kiếp! Ăn gì ăn lại trèo lên cây làm trò khỉ!!! Dưới ánh nhìn quá mức u oán của ta, lá cây non đoạt cây cao chót vót kia bỗng lung lay kịch liệt. Thời tiết hôm nay hanh khô, trời có gió, chẳng lẽ nào là. . . “Tinh thần thuật. . . “ – tia sáng lóe lên trong đầu ta. Để khẳng định lại, ta tập trung ý niệm “Lá” nhìn chằm chằm đoạt lá non kia. Hàng loạt lá cây non chỉ ở cành cây cao mà còn của những cành cây khác rơi ra bay đến như nhảy múa xung quanh ta. nhàng mà thanh thoát. Nhìn đống lá lượn lờ trước mặt lại nhìn mắt Điệp Nhi phát sáng như đèn laze, khóe miệng ta co giật thầm xin lỗi rừng cây gần như rụng sắp trụi lủi đầu ngọn. . . Tinh thần thuật của ta hình như rất mạnh. . . Sát khí! Ta ngưng ý niệm nhìn hắc y nhân đứng thân cây đằng xa. Đôi mắt đỏ của hắc y nhân ánh lên vẻ tàn độc. Chân bỗng dịch chuyển. . . Nguy hiểm! Ta vội ôm chặt Điệp Nhi bỏ chạy vào rừng. Đồng thời tập trung ý niệm khiến lá bay lên từng vòng, thẳng tắp, biến thành vô số phi tiêu sắc bén đồng loạt lao tới hắc y nhân. “Trích diệp phi hoa!” – Hắc y nhân mặt thoáng biến sắc, rút kiếm chật vật khôn cùng né đỡ từng chiếc lá nhưng cũng bị rất nhiều vết thương gây cản trở. quan tâm nhiều đến tình hình phía sau, ta cắm đầu cắm cổ chạy mạch vào sâu trong rừng. Để lại tiếng binh khí leng keng vang lên đằng xa. xong! Chân bỗng sụp xuống, thân thể theo lực hút Trái Đất lăn xuống hang động sâu hun hút bên dưới lòng đất. Thân thể theo bản năng ôm chặt Điệp Nhi trong lòng để bảo vệ, lòng mắng chửi kiếp trước vô hạn lần. . . Lỗi tại ngươi chùa xem đường! Lỗi tại ngươi tu hành đến nơi đến chốn! Lỗi tại ngươi mà ta mới có vận số cực phẩm thế này! Khốn kiếp!!! --- “Tiểu Cải, ngươi làm gì thế?” “Tiên Quân bảo Tiểu Cải chỉ đạo mọi người trang trí phòng hỉ cho thiếu gia a!” “. . . “ “Chương sau nam chính xuất ” – giọng bình bình đạm đạm vang lên. Dân chúng: “. . . “ Mẹ kế ngươi nôn nóng gả con đến thế à!